Thiên Vu
Chương 242: Ta là thần (2)
- Cha nó!
Bị Trần Lạc nhục nhã thẳng vào mặt làm Lãnh Cốc thấy mất mặt.
Lãnh Cốc bĩu môi nói:
- Theo lão nhân gia cảm thấy ta nên làm cái khri gì?
- Đánh, ngươi có tay làm gì? Tu vi dùng để làm gì?
- Đánh? Đùa sao? Người ta là Hình Phạt đường, một trong các pháp vụ đường của học phủ. Dù gia ăn gan hùm mật gấu đánh bọn họ một trận nhưng dù sao gia sức yếu thế cô, đánh thắng một tên nhưng không đáu lại hai tên. Hình Phạt đường có nhiều như vậy, gai không đánh lại! Kết quả là đấu không nổi, còn bị đưa lên đại đường, còn chịu khổ nhiều hơn.
Vì tỏ ra mình có gan dạ chút, Lãnh Cốc kể lại tỉ mỉ hậu quả chống cự.
Lãnh Cốc nói:
- Hơn nữa nếu ngươi dám lên gân thì sẽ bị Hình Phạt đường xếp vào sổ đen, lnà sau rơi vào tay Hình Phạt đường chỉ có nước chờ chết.
Lãnh Cốc vỗ vai Trần Lạc, khẽ thở dài:
- Cho nên quá đường cứ im đi, chúng ta ngoan ngoãn mặc người xử lý. Ở trong tháp hình phạt mấy ngày, sau đó ra ngoài nên làm gì thì làm cái đó, nhẫn nhịn chút là qua.
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Có một số việc có thể nhịn, nhưng có một số việc thì không nên cũng không cho phép nhường nhịn.
Trần Lạc nhớ lại có đọc một quyển sách thủy tinh trong Tàng Thư tháp, sách ghi vạn năm xưa nay thời đại thứ nhất có một Vô Úy đế hoàng từng nói một câu.
- Đặc biệt làm nam nhân, hễ liên quan đến vấn đề tôn nghiêm thì không thể nhún nhường. Nếu một nam nhân không bảo vệ được lòng tự trọng thì còn mặt mũi gì bàn đến bảo vệ quê hương, người thân, bằng hữu? Nhẫn nhục chịu đựng chỉ làm các ngươi giảm thấp nguyên tắc từ từ, mãi đến khi không có tôn nghiêm, nguyên tắc gì nữa.
Cái này...
Nghe Trần Lạc nói xong Lãnh Cốc cảm thấy mặt nóng ran, ngực phập phồng, nỗi lòng phức tạp. Lãnh Cốc không biết nên đáp lại câu gì, gã suy nghĩ thất long nhai đi nhai lại câu nói của Trần Lạc.
Sau đó Lãnh Cốc chân thành nói:
- Xin nghe dạy.
- Nghe dạy cái quái gì, ở đây rảnh quá sinh nông nỗi tùy tiện tâm sự, ngươi đừng để bụng.
Trần Lạc nhìn đám người nằm gần đó, hỏi:
- Mấy người này bởi vì quá đường nên đã xỉu?
- Quá đường sẽ làm người đau đớn không muốn sống, nhưng không khiến người hôn mê. Lúy do làm bọn họ xỉu là mỗi cách một canh giờ trong tháp hình phạt sẽ vận chuyển hình phạt trận, một khi thứ này vận chuyển là tàn phá linh hồn, người bình thường không chống nổi. Đừng thấy bây giờ bọn họ xỉu, chút nữa trận pháp vận chuyển là họ sẽ bị đau đớn đánh thức ngay.
Lãnh Cốc mới nói xong thì trong tháp hình phạt chợt vang thanh âm quái dị, chúng như tiếng kèn cổ xưa làm người nghe cực kỳ khó chịu.
- Nguy rồi, hình phạt trận pháp sắp vận chuyển, ngươi hãy cẩn thận!
Lãnh Cốc khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại chờ đợi hình phạt giáng xuống.
Trần Lạc không nhúc nhích, hắn tùy ý ngồi dựa vào vách tường, phát ra linh thức dò xét rõ trận pháp trong tháp hình phạt. Trận pháp rất cổ xưa, có tên là kiền ly phần hồn trận. Trận pháp này là một trong chín hình phạt đại trận nổi tiếng lừng lẫy vạn năm xưa nay, chuyên môn đối phó linh hồn. Một khi hình phạt đại trận pháp vạn chuyển thì linh hồn sẽ bị kiền ly chi hỏa thiêu cháy. Kiền ly chi hỏa thuộc về phạt hỏa, đã là phạt tất nhiên sẽ thương tổn đến linh hồn, nhưng chỉ làm linh hồn đau không muốn sống, đau đớn như rớt xuống địa ngục.
Khi hình phạt đại trận pháp vận chuyển, trong tháp dần tràn ngập ánh sáng lửa tối tăm. Ánh lửa bao phủ, đám đệ tử vốn ngất xỉu bỗng co giật, bứt tóc lăn lộn,cực kỳ đau đớn. Bọn họ gào rú lên. Tuy Lãnh Cốc ngồi bên cạnh không đến nỗi lăn ra đất, không gào la nhưng cơ thể co giật, trán toát mồ hôi lạnh, biểu tình vặn vẹo.
Lãnh Cốc cố nén đau đớn linh hồn, nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, cảm giác linh hồn bị... Bị đốt như thế nào? Có phải rất... Sướng không?
Giọng Lãnh Cốc trở nên cao vút chói tai, gã muốn xem Trần Lạc khốn đốn nên mở mắt ra, nhưng rồi gã ngây người. Thiếu niên áo lam dựa vào vách tường, một chân duỗi thẳng, chân kia co lại, nghiêng đầu chẳng biết đang nghĩ gì.
Như thế nào... Làm sao có thể
Lãnh Cốc tưởng đâu mình bị hao mắt, gã nhắm mắt lại rồi mở ra, Trần Lạc vẫn như vậy. Đừng nói Trần Lạc la hét, lăn lộn, run rẩy, mấy cái đó không có, mặt hắn bình tĩnh không đổi sắc, không nhíu mày. Trần Lạc ung dung, bình tĩnh như hình phạt đại trận pháp không hề bao phủ hắn.
Không thể nào!
Lãnh Cốc nghi ngờ mình hoa mắt, gã nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn y như vậy.
Lãnh Cốc khó tin hỏi:
- Ngươi... Ngươi thấy sao?
- Cũng được.
Linh hồn Trần Lạc nhận hư vọng chi hỏa đốt cháy, kiền ly chi hỏa đồ bỏ làm sao sánh bằng hư vọng chi hỏa?
Cái gì gọi là cũng được?
Lão tử sắp bị đốt tè ra quần!
Sao ngươi không bị gì?
Lãnh Cốc nghi ngờ không biết có phải chỗ Trần Lạc ngồi không bị hình phạt đại trận pháp bao phủ? Lãnh Cốc chạy tới gần, sau đó nhận ra mình nghĩ nhiều. Cảm giác linh hồn đau đớn chẳng những không giảm ngược lại càng thêm khó chịu đựng. Đôi mắt vốn hí giờ trợn tròn, Lãnh Cốc sững sừng tại chỗ như trông thấy chân thân. Có lẽ vì phân tâm nên người Lãnh Cốc run bần bật.
- Ngươi... Ngươi... sao lại... Rốt cuộc... Là sao...?
Có lẽ vì quá giật mình, không chấp nhận được nên tư duy của Lãnh Cốc hỗn loạn. Lãnh Cốc không hiểu nổi tại sao Trần Lạc thờ ơ như vậy.
- Tình huống của ta khá đặc biệt, tuy hình phạt chi hỏa lợi hại nhưng ta miễn cưỡng chịu được.
Trần Lạc không phải loại người giả dối, cãi bướng, nhịn được là nhịn, hắn sẽ không ngụy trang. Rõ ràng Trần Lạc không khó chịu gì chẳng lẽ kêu hắn giả bộ rất đau đớn? Trần Lạc không thể làm cử động buồn nôn đó.
- Cha nó, như vậy mà ngươi bảo là cố chịu được?
Lãnh Cốc nói xong người run bần bật như bị điện giật, mặt đầy mồ hôi lạnh, há mồm run cầm cập nói:
- Tình huống của ta mới là miễn cưỡng chịu đựng!
- Thì cũng gần như vậy.
Trần Lạc điều tra hình phạt đại trận pháp để tìm xem có lỗ hổng gì không.
- Gần như vậy? Cha nó, kiểu này mà bảo là gần như nhau sao? Linh hồn của ta đang bị lửa đốt, bà nội ngươi... Bộ dạng của ngươi như phơi nắng. Cảm giác bị lửa đốt và phơi nắng giống nhau sao? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Tại sao không bị chút ảnh hưởng?
Lãnh Cốc vừa co giật vừa nói chuyện, bộ dạng rất buồn cười. Trần Lạc nhìn Lãnh Cốc, lắc đầu bật cười.
Trần Lạc vỗ vai Lãnh Cốc, nói:
- Cho ngươi biết một bí mật.
- Bí mật gì?
- Thật ra ta là thần.
Lãnh Cốc nghe xong ngây người tại chỗ,d dầu óc trống rỗng. Không biết boa lâu sau, khi hình phạt đại trận pháp ngừng vận chuyển, Lãnh Cốc hỏi:
- Thật không?
Bị Trần Lạc nhục nhã thẳng vào mặt làm Lãnh Cốc thấy mất mặt.
Lãnh Cốc bĩu môi nói:
- Theo lão nhân gia cảm thấy ta nên làm cái khri gì?
- Đánh, ngươi có tay làm gì? Tu vi dùng để làm gì?
- Đánh? Đùa sao? Người ta là Hình Phạt đường, một trong các pháp vụ đường của học phủ. Dù gia ăn gan hùm mật gấu đánh bọn họ một trận nhưng dù sao gia sức yếu thế cô, đánh thắng một tên nhưng không đáu lại hai tên. Hình Phạt đường có nhiều như vậy, gai không đánh lại! Kết quả là đấu không nổi, còn bị đưa lên đại đường, còn chịu khổ nhiều hơn.
Vì tỏ ra mình có gan dạ chút, Lãnh Cốc kể lại tỉ mỉ hậu quả chống cự.
Lãnh Cốc nói:
- Hơn nữa nếu ngươi dám lên gân thì sẽ bị Hình Phạt đường xếp vào sổ đen, lnà sau rơi vào tay Hình Phạt đường chỉ có nước chờ chết.
Lãnh Cốc vỗ vai Trần Lạc, khẽ thở dài:
- Cho nên quá đường cứ im đi, chúng ta ngoan ngoãn mặc người xử lý. Ở trong tháp hình phạt mấy ngày, sau đó ra ngoài nên làm gì thì làm cái đó, nhẫn nhịn chút là qua.
Trần Lạc lắc đầu, nói:
- Có một số việc có thể nhịn, nhưng có một số việc thì không nên cũng không cho phép nhường nhịn.
Trần Lạc nhớ lại có đọc một quyển sách thủy tinh trong Tàng Thư tháp, sách ghi vạn năm xưa nay thời đại thứ nhất có một Vô Úy đế hoàng từng nói một câu.
- Đặc biệt làm nam nhân, hễ liên quan đến vấn đề tôn nghiêm thì không thể nhún nhường. Nếu một nam nhân không bảo vệ được lòng tự trọng thì còn mặt mũi gì bàn đến bảo vệ quê hương, người thân, bằng hữu? Nhẫn nhục chịu đựng chỉ làm các ngươi giảm thấp nguyên tắc từ từ, mãi đến khi không có tôn nghiêm, nguyên tắc gì nữa.
Cái này...
Nghe Trần Lạc nói xong Lãnh Cốc cảm thấy mặt nóng ran, ngực phập phồng, nỗi lòng phức tạp. Lãnh Cốc không biết nên đáp lại câu gì, gã suy nghĩ thất long nhai đi nhai lại câu nói của Trần Lạc.
Sau đó Lãnh Cốc chân thành nói:
- Xin nghe dạy.
- Nghe dạy cái quái gì, ở đây rảnh quá sinh nông nỗi tùy tiện tâm sự, ngươi đừng để bụng.
Trần Lạc nhìn đám người nằm gần đó, hỏi:
- Mấy người này bởi vì quá đường nên đã xỉu?
- Quá đường sẽ làm người đau đớn không muốn sống, nhưng không khiến người hôn mê. Lúy do làm bọn họ xỉu là mỗi cách một canh giờ trong tháp hình phạt sẽ vận chuyển hình phạt trận, một khi thứ này vận chuyển là tàn phá linh hồn, người bình thường không chống nổi. Đừng thấy bây giờ bọn họ xỉu, chút nữa trận pháp vận chuyển là họ sẽ bị đau đớn đánh thức ngay.
Lãnh Cốc mới nói xong thì trong tháp hình phạt chợt vang thanh âm quái dị, chúng như tiếng kèn cổ xưa làm người nghe cực kỳ khó chịu.
- Nguy rồi, hình phạt trận pháp sắp vận chuyển, ngươi hãy cẩn thận!
Lãnh Cốc khoanh chân ngồi, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại chờ đợi hình phạt giáng xuống.
Trần Lạc không nhúc nhích, hắn tùy ý ngồi dựa vào vách tường, phát ra linh thức dò xét rõ trận pháp trong tháp hình phạt. Trận pháp rất cổ xưa, có tên là kiền ly phần hồn trận. Trận pháp này là một trong chín hình phạt đại trận nổi tiếng lừng lẫy vạn năm xưa nay, chuyên môn đối phó linh hồn. Một khi hình phạt đại trận pháp vạn chuyển thì linh hồn sẽ bị kiền ly chi hỏa thiêu cháy. Kiền ly chi hỏa thuộc về phạt hỏa, đã là phạt tất nhiên sẽ thương tổn đến linh hồn, nhưng chỉ làm linh hồn đau không muốn sống, đau đớn như rớt xuống địa ngục.
Khi hình phạt đại trận pháp vận chuyển, trong tháp dần tràn ngập ánh sáng lửa tối tăm. Ánh lửa bao phủ, đám đệ tử vốn ngất xỉu bỗng co giật, bứt tóc lăn lộn,cực kỳ đau đớn. Bọn họ gào rú lên. Tuy Lãnh Cốc ngồi bên cạnh không đến nỗi lăn ra đất, không gào la nhưng cơ thể co giật, trán toát mồ hôi lạnh, biểu tình vặn vẹo.
Lãnh Cốc cố nén đau đớn linh hồn, nói:
- Ha ha ha ha ha ha! Trần Lạc, cảm giác linh hồn bị... Bị đốt như thế nào? Có phải rất... Sướng không?
Giọng Lãnh Cốc trở nên cao vút chói tai, gã muốn xem Trần Lạc khốn đốn nên mở mắt ra, nhưng rồi gã ngây người. Thiếu niên áo lam dựa vào vách tường, một chân duỗi thẳng, chân kia co lại, nghiêng đầu chẳng biết đang nghĩ gì.
Như thế nào... Làm sao có thể
Lãnh Cốc tưởng đâu mình bị hao mắt, gã nhắm mắt lại rồi mở ra, Trần Lạc vẫn như vậy. Đừng nói Trần Lạc la hét, lăn lộn, run rẩy, mấy cái đó không có, mặt hắn bình tĩnh không đổi sắc, không nhíu mày. Trần Lạc ung dung, bình tĩnh như hình phạt đại trận pháp không hề bao phủ hắn.
Không thể nào!
Lãnh Cốc nghi ngờ mình hoa mắt, gã nhắm mắt lại rồi mở ra, vẫn y như vậy.
Lãnh Cốc khó tin hỏi:
- Ngươi... Ngươi thấy sao?
- Cũng được.
Linh hồn Trần Lạc nhận hư vọng chi hỏa đốt cháy, kiền ly chi hỏa đồ bỏ làm sao sánh bằng hư vọng chi hỏa?
Cái gì gọi là cũng được?
Lão tử sắp bị đốt tè ra quần!
Sao ngươi không bị gì?
Lãnh Cốc nghi ngờ không biết có phải chỗ Trần Lạc ngồi không bị hình phạt đại trận pháp bao phủ? Lãnh Cốc chạy tới gần, sau đó nhận ra mình nghĩ nhiều. Cảm giác linh hồn đau đớn chẳng những không giảm ngược lại càng thêm khó chịu đựng. Đôi mắt vốn hí giờ trợn tròn, Lãnh Cốc sững sừng tại chỗ như trông thấy chân thân. Có lẽ vì phân tâm nên người Lãnh Cốc run bần bật.
- Ngươi... Ngươi... sao lại... Rốt cuộc... Là sao...?
Có lẽ vì quá giật mình, không chấp nhận được nên tư duy của Lãnh Cốc hỗn loạn. Lãnh Cốc không hiểu nổi tại sao Trần Lạc thờ ơ như vậy.
- Tình huống của ta khá đặc biệt, tuy hình phạt chi hỏa lợi hại nhưng ta miễn cưỡng chịu được.
Trần Lạc không phải loại người giả dối, cãi bướng, nhịn được là nhịn, hắn sẽ không ngụy trang. Rõ ràng Trần Lạc không khó chịu gì chẳng lẽ kêu hắn giả bộ rất đau đớn? Trần Lạc không thể làm cử động buồn nôn đó.
- Cha nó, như vậy mà ngươi bảo là cố chịu được?
Lãnh Cốc nói xong người run bần bật như bị điện giật, mặt đầy mồ hôi lạnh, há mồm run cầm cập nói:
- Tình huống của ta mới là miễn cưỡng chịu đựng!
- Thì cũng gần như vậy.
Trần Lạc điều tra hình phạt đại trận pháp để tìm xem có lỗ hổng gì không.
- Gần như vậy? Cha nó, kiểu này mà bảo là gần như nhau sao? Linh hồn của ta đang bị lửa đốt, bà nội ngươi... Bộ dạng của ngươi như phơi nắng. Cảm giác bị lửa đốt và phơi nắng giống nhau sao? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy? Tại sao không bị chút ảnh hưởng?
Lãnh Cốc vừa co giật vừa nói chuyện, bộ dạng rất buồn cười. Trần Lạc nhìn Lãnh Cốc, lắc đầu bật cười.
Trần Lạc vỗ vai Lãnh Cốc, nói:
- Cho ngươi biết một bí mật.
- Bí mật gì?
- Thật ra ta là thần.
Lãnh Cốc nghe xong ngây người tại chỗ,d dầu óc trống rỗng. Không biết boa lâu sau, khi hình phạt đại trận pháp ngừng vận chuyển, Lãnh Cốc hỏi:
- Thật không?
Tác giả :
Cửu Hanh