Thiên Vu
Chương 139: Hố đen bí ẩn (2)
Truyền tống trận không như trận pháp khác, trận sư bình thường không thể bày ra, cần có kiến thức phi phàm về không gian mới được. Trần Lạc có thể tự do ra vào đa số trận pháp trên thế giới này trong năm năm qua, tạo nghệ trong lĩnh vực trận pháp cũng rất giỏi, nếu không đã chẳng được người gọi là Thông Thiên lão tổ thần thông quảng đại.
Nếu có truyền tống trận thì đỡ tốn sức, không cần phá giải tiến sâu hơn. Trần Lạc ngẫm nghĩ, hồi phục huyễn tượng trận, tinh thần cảm ứng truyền tống trận vận chuyển. Khi Trần Lạc lại mở mắt ra, hắn đã bị truyền tống đén một nhà đá. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, ngơ ngác. Nơi này không phải nhà đá mà càng giống quảng trường ngầm, nó quá rộng lớn. Kỳ lạ hơn là xung quanh có ba mươi sáu truyền tống trận, Trần Lạc không biết truyền tống trận sẽ đưa đi đâu, bởi vì bây giờ ánh mắt hắn hoàn toàn bị các hình ảnh trong suốt trên vách tường hấp dẫn. Có ba mươi sáu bức tranh, mỗi bức hình trong suốt như phản chiếu một trong khoảnh khắc.
- Đây là thiên nhãn trận.
Nếu huyền quang trận dùng để rình ngó thì thiên nhãn trận là quan sát cảnh tượng từ huyền quang trận.
Trần Lạc động ý niệm len vào bức tranh trong suốt thứ nhất. Đúng là như có được thiên nhãn, Trần Lạc có thể nhìn thấy hoa cỏ, cây cối, ma thú trong thế giới.
- Ma thú?
Trần Lạc chợt nhận ra điều gì, xem xét bức tranh thứ hai, thứ ba. Khi Trần Lạc xem đến bức tranh thứ bảy, thấy Tiết Thường Uyển thì hiểu mấy thiên nhãn trận này kết nối với Thiên Ki Tiểu linh giới. Trần Lạc tiếp tục xem xét, bức tranh thứ tám... Thứ mười. Khi Trần Lạc xem xong hết các bức tranh, trong lòng hắn giật mình không nói nên lời.
- Rốt cuộc là ai giám thị tất cả vị trí trong Thiên Ki Tiểu linh giới?
Người Trung Ương học phủ không cần làm như vậy, rốt cuộc là ai? Trần Lạc nhìn xung quanh bức tranh trong suốt quấn đầy dây. Trần Lạc không cần xem cũng biết các sợi dây lôi kéo vô số trận pháp, tức là có người lợi dụng trận pháp huyền diệu âm thầm kết nối các thiên nhãn trận và vô số huyền quang trận trong Thiên Ki Tiểu linh giới.
Đây là một công trình lớn, âm thầm hoàn thành, Trần Lạc không biết mình có làm được như vậy không. Trần Lạc chưa từng làm điều này, bởi vì công trình thật sự quá lớn. Trần Lạc không thể tưởng tượng phải mất bao nhiêu năm để hoàn thành công trình lớn cỡ này.
- Xem ra ta gặp cao nhân tiền bối đồng nghiệp.
Trần Lạc làm nghề gì? Đương nhiên là nghề đại đạo trận pháp. Công tình lớn như vậy chỉ có cao nhân tiền bối cùng nghề mới có bản lĩnh lớn đến thế. Trần Lạc nhìn ba mươi sáu truyền tống trận, suy nghĩ. Những truyền tống trận này chắc tương ứng với ba mươi sáu thiên nhãn trận có thể tuyền tống đến mỗi cửa Thiên Ki Tiểu linh giới.
Trần Lạc phát hiện một cái giéng rộng một thước ngay giữa quảng trường, miệng giếng bị một trận pháp phủ trùm. Với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc chỉ nhìn ra đó là một trận pháp phong ấn, cực kỳ huyền diệu. Với phong ấn trận huyền diệu cỡ này trong thời gian ngắn Trần Lạc không tìm hiểu được kết cấu chứ đừng nói là phá giải, nhưng hắn phát hiện một lỗ hổng, ý niệm có thể len vào.
Là hỗ hổng thật không?
Trần Lạc nghĩ người có thể bày ra một phong ấn trận huyền diệu đến thế tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp, chắc là cố ý không phong ấn.
Nếu cố ý thì có mục đích gì?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, vươn ra chút ý niệm len vào.
Ý niệm là thuộc về ý thức, liên kết với ý thức. Trong tình huống bình tường ý niệm dùng để cảm ứng thứ mắt thường không trông thấy. Nếu cảm ứng được vật nguy hiểm rất có thể sẽ bị thương ý thức, hậu quả rất nghiêm trọng, nhẹ thì dẫn đến ý thức mơ hồ, nặng thì trực tiếp thành người thực vật. Cho nên bình thường ít có ai điều tra tình huống không xác định.
Nhưng Trần Lạc đã thói quen làm điều này, vì hắn quanh năm phá trận, toàn gặp tình huống không xác định. Mấy lần Trần Lạc rơi vào nguy hiểm, từng bị thương ý thức, may mắn toàn là va vấp nhỏ.
Bởi vì quanh năm điều tra khiến ý thức của Trần Lạc rất minh mẫn, khi gặp nguy hiểm sẽ cắt đứt ý niệm đó ngay. Chỉ cần cắt kịp lúc thì sẽ không tổn thương đến ý thức, Trần Lạc rất tự tin vào điều này.
Trần Lạc thúc giục một ý niệm chậm rãi thẩm thấu vào, hắn càng điều tra càng nghi ngờ. Ý niệm của Trần Lạc nh con cá bơi trong hư không vô tận, như không có thiên địa. Chỉ có một nữ nhân, một nữ nhân lơ lửng tại đó, quầng sáng bảy sắc bao phủ nàng.
Sao lại có một nữ nhân?
Trần Lạc đang cẩn thận cảm ứng chợt cảm giác lạ, Trần Lạc điều tra thì kinh khủng vô cùng. Trần Lạc phát hiện có một vật khổng lồ đang tới gần, như con rết dài trăm thước.
Đây là thứ gì?
Ngay sau đó Trần Lạc cảm ứng gió mạnh thổi, hình ảnh kỳ diệu xuất hiện. Con rết dài vài trăm thước, nửa người trước như sinh mệnh đến phút cuối, già đi ngay, trong khoảnh khắc qua trăm ngàn năm. Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi, chỉ nửa khúc con rết bị gió mạnh ăn mòn chết già, nửa khúc còn lại có sức sống mạnh mẽ. Trần Lạc không biết sau đó xảy ra điều gì, bởi vì khi luồng gió mạnh ập đến hắn phát hiện không đúng, lập tức cắt đứt ý niệm. Trước khi cắt đứt, ý niệm của Trần Lạc ở trong cuồng phong như đã qua mấy trăm năm.
Khi phản ứng lại, mặt Trần Lạc trắng bệch, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi... Vừa rồi là thời gian loạn lưu, chỉ một chỗ có thời gian loạn lưu chính là đại vũ trụ vô tận hải bao la.
Lớn hơn Tiểu linh giới là đại thế giới, lớn hơn đại thế giới là trời và đất, lớn hơn thiên địa chính là đại vũ trụ vô tận hải.
Dù là Tiểu linh giới, đại thế giới, hay trời và đất đều chỉ là không gian diễn sinh từ đại vũ trụ vô tận hải.
Trần Lạc chỉ nghe sư phụ nói về đại vũ trụ vô tận hải. Nghe nói trong đại vũ tụ tràn ngậpcác loại 'Đại hư thú', mỗi một con có bản lĩnh hủy thiên diệt địa. Chưa kinh khủng, khủng bố nhất là trong đại vũ tụ tràn ngập thời gian, không gian loạn lưu. Một khi cuốn vào trong thời gian loạn lưu là sẽ già nua ngay, nếu bị cuốn vào không gian loạn lưu thì sẽ lạc đường bên trong, mãi đến khi chết già trong cô độc.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Sư phụ nói chỉ có một cách đi thông đại vũ trụ vô tận hải đó là mở một hố đen.
- Hố đen! Miệng giếng này là hố đen đi thông đại vũ trụ vô tận hải!
Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, bình tĩnh nỗi lòng kích động.
Trần Lạc hoảng sợ nói:
- Rốt cuộc là ai mở hố đen đi thông đại vũ trụ vô tận hải trong Thiên Ki Tiểu linh giới? Nữ nhân ngủ say trong hố đen là ai?
Trần Lạc muốn tiếp tục điều tra xem, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại thôi. Trần Lạc thầm mừng vừa rồi phản ứng nhanh cắt đứt ý niệm đó, nếu chậm một bước, ý thức bị xâm nhiễm thì hắn sẽ bị lú lẫn giàn ua.
Trần Lạc đứng dậy đi hướng một cánh cửa trong quảng trường, đi dạo vòng quanh. Trần Lạc phát hiện nơi này lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, có nhiều mật thất kỳ lạ dùng để thưc nghiệm trận pháp.
A?
Trần Lạc đứng trên hành lang bỗng nghe có tiếng nước, lòng máy động. Chẳng lẽ có người? Trần Lạc tìm theo thanh âm, bước vào một gian nhà đá. Trần Lạc thấy có một hồ nước, một nữ nhân trần truồng đứng trong hồ.
Nếu có truyền tống trận thì đỡ tốn sức, không cần phá giải tiến sâu hơn. Trần Lạc ngẫm nghĩ, hồi phục huyễn tượng trận, tinh thần cảm ứng truyền tống trận vận chuyển. Khi Trần Lạc lại mở mắt ra, hắn đã bị truyền tống đén một nhà đá. Trần Lạc ngẩng đầu nhìn bốn phía, ngơ ngác. Nơi này không phải nhà đá mà càng giống quảng trường ngầm, nó quá rộng lớn. Kỳ lạ hơn là xung quanh có ba mươi sáu truyền tống trận, Trần Lạc không biết truyền tống trận sẽ đưa đi đâu, bởi vì bây giờ ánh mắt hắn hoàn toàn bị các hình ảnh trong suốt trên vách tường hấp dẫn. Có ba mươi sáu bức tranh, mỗi bức hình trong suốt như phản chiếu một trong khoảnh khắc.
- Đây là thiên nhãn trận.
Nếu huyền quang trận dùng để rình ngó thì thiên nhãn trận là quan sát cảnh tượng từ huyền quang trận.
Trần Lạc động ý niệm len vào bức tranh trong suốt thứ nhất. Đúng là như có được thiên nhãn, Trần Lạc có thể nhìn thấy hoa cỏ, cây cối, ma thú trong thế giới.
- Ma thú?
Trần Lạc chợt nhận ra điều gì, xem xét bức tranh thứ hai, thứ ba. Khi Trần Lạc xem đến bức tranh thứ bảy, thấy Tiết Thường Uyển thì hiểu mấy thiên nhãn trận này kết nối với Thiên Ki Tiểu linh giới. Trần Lạc tiếp tục xem xét, bức tranh thứ tám... Thứ mười. Khi Trần Lạc xem xong hết các bức tranh, trong lòng hắn giật mình không nói nên lời.
- Rốt cuộc là ai giám thị tất cả vị trí trong Thiên Ki Tiểu linh giới?
Người Trung Ương học phủ không cần làm như vậy, rốt cuộc là ai? Trần Lạc nhìn xung quanh bức tranh trong suốt quấn đầy dây. Trần Lạc không cần xem cũng biết các sợi dây lôi kéo vô số trận pháp, tức là có người lợi dụng trận pháp huyền diệu âm thầm kết nối các thiên nhãn trận và vô số huyền quang trận trong Thiên Ki Tiểu linh giới.
Đây là một công trình lớn, âm thầm hoàn thành, Trần Lạc không biết mình có làm được như vậy không. Trần Lạc chưa từng làm điều này, bởi vì công trình thật sự quá lớn. Trần Lạc không thể tưởng tượng phải mất bao nhiêu năm để hoàn thành công trình lớn cỡ này.
- Xem ra ta gặp cao nhân tiền bối đồng nghiệp.
Trần Lạc làm nghề gì? Đương nhiên là nghề đại đạo trận pháp. Công tình lớn như vậy chỉ có cao nhân tiền bối cùng nghề mới có bản lĩnh lớn đến thế. Trần Lạc nhìn ba mươi sáu truyền tống trận, suy nghĩ. Những truyền tống trận này chắc tương ứng với ba mươi sáu thiên nhãn trận có thể tuyền tống đến mỗi cửa Thiên Ki Tiểu linh giới.
Trần Lạc phát hiện một cái giéng rộng một thước ngay giữa quảng trường, miệng giếng bị một trận pháp phủ trùm. Với tạo nghệ lĩnh vực trận pháp của Trần Lạc chỉ nhìn ra đó là một trận pháp phong ấn, cực kỳ huyền diệu. Với phong ấn trận huyền diệu cỡ này trong thời gian ngắn Trần Lạc không tìm hiểu được kết cấu chứ đừng nói là phá giải, nhưng hắn phát hiện một lỗ hổng, ý niệm có thể len vào.
Là hỗ hổng thật không?
Trần Lạc nghĩ người có thể bày ra một phong ấn trận huyền diệu đến thế tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm cấp thấp, chắc là cố ý không phong ấn.
Nếu cố ý thì có mục đích gì?
Trần Lạc ngẫm nghĩ, vươn ra chút ý niệm len vào.
Ý niệm là thuộc về ý thức, liên kết với ý thức. Trong tình huống bình tường ý niệm dùng để cảm ứng thứ mắt thường không trông thấy. Nếu cảm ứng được vật nguy hiểm rất có thể sẽ bị thương ý thức, hậu quả rất nghiêm trọng, nhẹ thì dẫn đến ý thức mơ hồ, nặng thì trực tiếp thành người thực vật. Cho nên bình thường ít có ai điều tra tình huống không xác định.
Nhưng Trần Lạc đã thói quen làm điều này, vì hắn quanh năm phá trận, toàn gặp tình huống không xác định. Mấy lần Trần Lạc rơi vào nguy hiểm, từng bị thương ý thức, may mắn toàn là va vấp nhỏ.
Bởi vì quanh năm điều tra khiến ý thức của Trần Lạc rất minh mẫn, khi gặp nguy hiểm sẽ cắt đứt ý niệm đó ngay. Chỉ cần cắt kịp lúc thì sẽ không tổn thương đến ý thức, Trần Lạc rất tự tin vào điều này.
Trần Lạc thúc giục một ý niệm chậm rãi thẩm thấu vào, hắn càng điều tra càng nghi ngờ. Ý niệm của Trần Lạc nh con cá bơi trong hư không vô tận, như không có thiên địa. Chỉ có một nữ nhân, một nữ nhân lơ lửng tại đó, quầng sáng bảy sắc bao phủ nàng.
Sao lại có một nữ nhân?
Trần Lạc đang cẩn thận cảm ứng chợt cảm giác lạ, Trần Lạc điều tra thì kinh khủng vô cùng. Trần Lạc phát hiện có một vật khổng lồ đang tới gần, như con rết dài trăm thước.
Đây là thứ gì?
Ngay sau đó Trần Lạc cảm ứng gió mạnh thổi, hình ảnh kỳ diệu xuất hiện. Con rết dài vài trăm thước, nửa người trước như sinh mệnh đến phút cuối, già đi ngay, trong khoảnh khắc qua trăm ngàn năm. Mọi thứ xung quanh không có gì thay đổi, chỉ nửa khúc con rết bị gió mạnh ăn mòn chết già, nửa khúc còn lại có sức sống mạnh mẽ. Trần Lạc không biết sau đó xảy ra điều gì, bởi vì khi luồng gió mạnh ập đến hắn phát hiện không đúng, lập tức cắt đứt ý niệm. Trước khi cắt đứt, ý niệm của Trần Lạc ở trong cuồng phong như đã qua mấy trăm năm.
Khi phản ứng lại, mặt Trần Lạc trắng bệch, nhỏ giọng nói:
- Vừa rồi... Vừa rồi là thời gian loạn lưu, chỉ một chỗ có thời gian loạn lưu chính là đại vũ trụ vô tận hải bao la.
Lớn hơn Tiểu linh giới là đại thế giới, lớn hơn đại thế giới là trời và đất, lớn hơn thiên địa chính là đại vũ trụ vô tận hải.
Dù là Tiểu linh giới, đại thế giới, hay trời và đất đều chỉ là không gian diễn sinh từ đại vũ trụ vô tận hải.
Trần Lạc chỉ nghe sư phụ nói về đại vũ trụ vô tận hải. Nghe nói trong đại vũ tụ tràn ngậpcác loại 'Đại hư thú', mỗi một con có bản lĩnh hủy thiên diệt địa. Chưa kinh khủng, khủng bố nhất là trong đại vũ tụ tràn ngập thời gian, không gian loạn lưu. Một khi cuốn vào trong thời gian loạn lưu là sẽ già nua ngay, nếu bị cuốn vào không gian loạn lưu thì sẽ lạc đường bên trong, mãi đến khi chết già trong cô độc.
Trần Lạc thầm nghĩ:
- Sư phụ nói chỉ có một cách đi thông đại vũ trụ vô tận hải đó là mở một hố đen.
- Hố đen! Miệng giếng này là hố đen đi thông đại vũ trụ vô tận hải!
Trần Lạc hút ngụm khí lạnh, bình tĩnh nỗi lòng kích động.
Trần Lạc hoảng sợ nói:
- Rốt cuộc là ai mở hố đen đi thông đại vũ trụ vô tận hải trong Thiên Ki Tiểu linh giới? Nữ nhân ngủ say trong hố đen là ai?
Trần Lạc muốn tiếp tục điều tra xem, cẩn thận ngẫm nghĩ, lại thôi. Trần Lạc thầm mừng vừa rồi phản ứng nhanh cắt đứt ý niệm đó, nếu chậm một bước, ý thức bị xâm nhiễm thì hắn sẽ bị lú lẫn giàn ua.
Trần Lạc đứng dậy đi hướng một cánh cửa trong quảng trường, đi dạo vòng quanh. Trần Lạc phát hiện nơi này lớn hơn hắn tưởng tượng rất nhiều, có nhiều mật thất kỳ lạ dùng để thưc nghiệm trận pháp.
A?
Trần Lạc đứng trên hành lang bỗng nghe có tiếng nước, lòng máy động. Chẳng lẽ có người? Trần Lạc tìm theo thanh âm, bước vào một gian nhà đá. Trần Lạc thấy có một hồ nước, một nữ nhân trần truồng đứng trong hồ.
Tác giả :
Cửu Hanh