Thiên Vận Online
Chương 63: Phiên ngoại 10
—–
“Tiểu thư, đổi thẻ.” Nửa Cuộc Đời lấy ra ba cái thẻ đưa cho cô gái sau bàn phục vụ.
“Nửa Cuộc Đời đại ca, ta cũng muốn đổi!” Thiên Lý đưa một cái thẻ từ cho Nửa Cuộc Đời, “Giúp ta đổi hai trăm — “
Nửa Cuộc Đời nhìn chằm chằm cái thẻ từ nho nhỏ, giống như nó tùy thời sẽ nổ tung, một chút ý tứ đưa tay tiếp cũng không có.
“Muốn đổi cũng được a, tiền đây?”
“Nửa Cuộc Đời đại ca, đừng nhỏ nhen như vậy chứ!” Thiên Lý nắm lấy ống tay áo Nửa Cuộc Đời, cười lấy lòng.”Ngươi là đại lão bản cực có tiền a, không nên theo người bình dân nho nhỏ chúng ta tính toán hai trăm bé nhỏ không đáng kể như vậy!”
Cái gì bé nhỏ không đáng kể chứ! Phải biết rằng hắn thẩm duyệt một phần văn kiện cũng chỉ kiếm được hai trăm đồng nho nhỏ, sao có thể nói xin là xin!
“Vậy ngươi đi tìm đại lão bản chân chính, kẻ cực kì có tiền, thỉnh cho ngươi hai trăm đồng bé nhỏ không đáng kể đi.” Nửa Cuộc Đời bán cái cho Vô Cực, “Ta cũng là kẻ đáng thương bị người ăn thịt hạng nhất a.”
Đòi Vô Cực lão đại? ! Hắn mà dám sao. Thiên Lý suy sụp cúi mặt.
Đêm qua sau khi offline, sáng sớm thức dậy một đám người lại nhao nhao ồn ào đòi đi chơi tiếp, cho nên trừ Chú Minh tự nguyện ở lại chiếu cố Nhất Phương say rượu, cùng Nhất Phương say rượu đương nhiên không thể tới, toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô lần thứ hai tập hợp, còn thêm Lạc Hồn, Thiên Xứng cùng Mạc Ngữ tỷ.
Mọi người quyết định đến Ảnh Thành xem mấy bộ phim mạo hiểm vừa công chiếu, trước khi đến giờ chiếu phim, đám người rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền đến Ảnh Thành Lâu chơi một phen.
Nguyệt rất ít có cơ hội cùng bạn bè đến khu vui chơi, tuy rằng âm nhạc ầm ĩ chắn đến mức khiến tai y ong ong rung động, nhưng y vẫn vô cùng hiếu kỳ nhìn trái ngắm phải.
Vô Cực đại khái cũng rất ít khi đến những nơi thế này, hắn nhìn một đám tiểu quỷ đang chơi bóng rổ, lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Chú ý tới ánh mắt Nguyệt, Vô Cực cười nói: “Đã lâu không có tới những nơi thế này, cảm giác cứ như mình thật sự đã già rồi nha!” Nếu không phải Tiểu Dương, Thiên Lý và Tiểu Diệp cứ năn nỉ, Vô Cực nghĩ mình sẽ đến quán cafe lầu một nhâm nhi một ly cafe.
“Nào có chuyện đó, Vô Cực lão đại vĩnh viễn thanh xuân vĩnh trú!” Người nào đó nghe vậy lập tức dời đi mục tiêu thiếp lên. “Thành chủ đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, xin thưởng cho tiểu nhân mấy trăm đồng xài đi!”
Nguyệt bật cười “Thiên Lý, ngươi chơi hết tiền rồi sao?”
“Không không không.” Thiên Lý như thể nghe thấy chuyện lạ lung lay ngón tay, “Xài tiền người khác thì thích hơn a!”
Vô Cực lạnh lùng nhìn cánh tay người nào đó đang nắm tay mình, sau đó, dùng sức đẩy ra.
Ai để ý đến hắn!
Đổi được thẻ, đoàn người đều tự giải tán tìm máy game mình thích mà chơi. Khu trò chơi có bàn đổi tiền mặt sang thẻ từ, chỉ cần đặt trước bảng cảm ứng máy game một chút là có thể chơi.
Bất quá bởi vì bọn họ chỉ lấy bốn tấm thẻ ( bao gồm thẻ của Thiên Lý ), nên đại khái chia ra làm bốn tổ.
“Hảo đắc ý công tử a, ta muốn ta muốn!” Tiểu Diệp chỉ vào cái máy gắp thú bông, hưng vừa nhảy vừa kêu.
“Người nào đến phiên dịch một chút!” Thiên Lý cùng một tổ với Tiểu Diệp đau đầu la hét.”Ta nghe không hiểu ngôn ngữ của nàng a!”
Nguyệt vừa vặn tại ở gần đó, nghe vậy, lần thứ hai bật cười.
“Tiểu Diệp nói tiếng Quảng Đông a! Nàng nói nàng muốn con thú bông kia.” Y phiên dịch.
“Ta muốn cái đó.” Tiểu Diệp chỉ chỉ con gấu bông phía sau lớp thủy tinh.”Ta muốn ta muốn!”
“Ta tới gắp xem.” Tiểu Dương xắn tay áo.”Ta rất thích gắp thú bông.”
Tiểu Diệp tránh ra nhường vị trí cho Tiểu Dương phát huy, chống cằm dựa vào một cái máy trò trơi khác. “Thiên Lý thật sự đáng ghét mà, ta nghe hiểu tiếng phổ thông ngươi lại không biết.”
Kỳ thực nàng cũng không thể trách Thiên Lý, tiếng Quảng Đông vốn có tốc độ nói tương đối nhanh, nếu như không tỉ mỉ nghe thật đúng là không hiểu nhiều.
“Lạp lạp lạp — ta nghe không hiểu gì hết –” Thiên Lý nhìn cũng biết Tiểu Diệp đang chê cười hắn, hắn bưng tai, cố ý giả ngu.
“Nha ai!” Tiểu Dương kinh kêu một tiếng, con thú bông hắn gắp rơi xuống trước lối ra.
“Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa thôi.” Nguyệt nói.
“Thử lại một lần!”
“Ta cũng muốn thử.” Thiên :ý cũng vô giúp vui.
Nhất Kiếm đi nhanh qua thấy vậy, cũng lập tức không chịu thua chạy tới chơi, sau đó lại thêm Thiên Xứng cùng Danh Đao.
Ngay cả Vô Cực cũng nhịn không được nhào vào chơi… Cuối cùng đương nhiên biến thành cuộc thi gắp thú bông cỡ lớn.
Những người này… vẫn cứ thích so mấy chuyện vô nghĩa như vậy, Nguyệt thầm than thở.
– kết quả, chính y cuối cùng cũng xắn tay áo nhào vào chơi cùng.
Sau máy gắp thú bông, đoàn người lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường, từ đua xe giả thuyết, trò chơi bắn súng, bóng rổ, bowling… Chỉ cần có hơn thua thì nhất định phải so cho được, thiếu chút nữa ngay cả phim cũng không xem.
“Được rồi! Sắp đến giờ chiếu phim, đừng đùa nữa!” Nguyệt quẹt mồ hôi trên trán, cười nói. Vừa cùng Vô Cực một tổ chơi ném rổ, chỉ còn thiếu hai điểm nên nuốt hận bại trong tay Tiểu Dương và Thiên Lý, thể lực tiểu quỷ đầu quả nhiên rất giỏi.
Chơi trong phòng máy lạnh còn có thể chơi đến đổ mồ hôi, có thể thấy bọn họ ra sức đến thế nào.
“Chờ một chút, xài cho hết tiền đổi đã.” Thiên Lý lắc lắc thẻ từ trong tay, nói.
“Vậy các ngươi chơi đi, ta đi mua đồ uống.” Lát mang vào rạp vừa xem phim vừa uống, “Các ngươi muốn uống cái gì?”
“Trà xanh.” Thiên Lý.
“Nước xí muội.” Tiểu Dương.
“Trà xanh.” Nửa Cuộc Đời.
“Hồng trà.”
“Trà sữa.”
“Trà xanh thêm đá và đường…”
“Chờ một chút!” Vô Cực lên tiếng cắt đứt mọi người, “Các ngươi nói một hơi như vậy, Nguyệt làm sao nhớ hết?” Hắn tiện tay lấy ra một tờ quảng cáo các phim đang chiếu cùng một cây bút bi.
“Nói lại lần nữa xem.”
“Trà xanh!”
“Nước xí muội…”
Chọn món xong hết, Nguyệt tiếp nhận tờ giấy ghi các loại thức uống từ tay Vô Cực.”Cám ơn. Ngươi uống gì?”
“Ừ, viết lên rồi. Ngươi thì sao? Muốn uống cái gì?”
“Ta chỉ có thể uống trà lúa mạch.” Cười khổ. Dạ dày không tốt sao có thể uống trà.
“Có muốn ta cùng đi với ngươi không?” Vô Cực hỏi.
“Không cần đâu, chỉ là mấy hộp nước uống thôi mà…”
“Hai người kia lại nữa rồi.” Nhất Kiếm chịu không nổi ôm đầu kêu quái dị, “Không ngại mất mặt a!”
“Ta nghĩ, ngươi hẳn là cũng rất muốn cùng Lạc Hồn không ngại mất mặt như vậy!” Bỏ lại một câu, Nguyệt cầm tờ giấy, lưu lại Nhất Kiếm mặt đầy ai oán, bỏ đi mua thức uống.
Trước khu trò chơi có một cửa hàng thức uống, nhìn bảng tên tiệm “Happy shop” màu lam, lại nhìn các loại thức uống trên thực đơn, y nghĩ, cửa tiệm này đại khái chỉ có lão bản mà thôi đi.
“Xin chào, xin hỏi ngài muốn dùng gì?” Một công độc sinh mặt tròn từ trên ghế đứng lên, khách khí hỏi.
Nguyệt đưa tờ giấy cho nàng, “Làm phiến.”
“Xin chờ một chút.” Nhân viên lấy ra mấy cái ly nhựa, làm đồ uống.
Một hồi, đồ uống đã làm xong.
“Tổng cộng hai trăm hai mươi lăm đồng.” Công độc sinh nói.
Ai… Nếu như tình ti cũng có công dụng trong hiện thực thì tốt rồi.
Nguyệt xách theo hai túi đồ uống lớn đi tới nơi lúc nãy, đã thấy mọi người vây quanh một máy game.
Nguyên lai là một máy game cầm tay vô cùng lỗi thời, cầm thanh chùy nặng nề mà nện vào một vòng tròn, trên màn ảnh sẽ biểu hiện số liệu đạt được.
Cứ xách theo hơn mười ly thức uống quả thật có chút quá sức, y đặt đống đồ uống xuống đất, định kêu Vô Cực đến hỗ trợ.
“Vô Cực!”
Vô Cực đang cầm chùy đập xuống vòng tròn, nghe thấy, nghiêng đầu, “Ta không phải nói…”
“Đông” một tiếng, tay đã giáng xuống, đánh vào.
Số liệu trên màn ảnh “keng keng keng” tăng lên, chạy đến sáu mươi bảy thì ngừng lại.
“Thấp quá a!” Thiên Lý không sợ chết cười nhạo.
Vô Cực không muốn để ý đến hắn, giơ chùy lên, hỏi: “Còn một lần, ai muốn chơi?”
Trò này một lượt có thể chơi hai lần, trên màn ảnh sẽ biểu hiện số liệu cả hai lần — lại là một trò chơi có tính thi đấu.
“Ta muốn chơi!” Nguyệt bỏ lại đồ uống, chạy qua.
Vô Cực giơ chùy lên cao cao, vẻ mặt oán giận nhìn y.
Nguyệt vội vã bổ sung thêm một câu.”Húc, ta muốn chơi.” Thật là, trẻ con ghê!
Vô Cực lúc này mới cười meo meo mà đưa chùy tử cho y.
“Nguyệt đại ca, ngươi không thành vấn đề chứ, trò này cần khí lực dữ lắm a.” Nhất Kiếm hoàn toàn không tín nhiệm y.
“Hay nói giỡn!” Nguyệt vác chùy tử lên vai, bày ra một tư thế rất dũng cảm.”Ta thế nhưng là đệ nhất đạo tặc nổi danh của Ngân Chi Vô nha!” Là đã từng!
… Bất quá, đạo tặc hình như cũng không cần khí lực ha?
Quên đi, mặc kệ! Xắn tay áo lên, y hít sâu một hơi, gom khí lực toàn thân vung chùy đánh vào vòng tròn.
Máy phát ra một tiếng “đông” thật lớn, số liệu trên màn ảnh “keng keng keng” nhảy không ngừng.
Tám mươi hai.
“Yes! I win!” Y vác chùy tử, thần khí sống động nói: “Hanh hanh hanh! Xem ai còn dám xem thường ta.’
“Vô Cực lão đại thật không xong a! Bại trong tay Nguyệt đại ca nha!” Người nào đó không biết sống chết đích hoàn toàn không biết mình đang quăng lựu đạn.
“Rất kém sao?” Vô Cực nheo lại con ngươi.
“Quá kém!”
Vô Cực thiêu thiêu mi, “Nhất Kiếm Thiên Hạ, ngươi nói lại lần nữa xem?” Lạnh lùng.
Người không biết sống chết nào đó rốt cục biết mình sai rồi, Nhất Kiếm sợ run cả người, bồi cười nói: “Ha ha… Ha ha… chỉ… Chỉ đùa một chút thôi mà.”
“Ta rất kém?”
“Không có không có tuyệt đối không!” Nhất Kiếm lắc đầu đến mức đầu cứ như muốn rớt xuống.
“Nhất Kiếm Thiên Hạ.” Vô Cực hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, “Chúng ta đến chơi cái kia đi.” Chỉ vào một bàn trò chơi chiến đấu.”Cho ngươi nhìn xem ta có phải kém thật không.”
“Di! Không cần đâu! Là ta nói bậy thôi.” Cái trò đó thế nhưng mô phỏng 50% cảm giác đau đó!
“Đến đây đi! So so xem a.”
“Không cần đâu!” Nhất Kiếm sắp khóc.
Cái gọi tự làm bậy không thể sống là đây. Ngươi an nghỉ đi, Nhất Kiếm. Nguyệt thay hắn làm một dấu thập tự trong lòng.
“Tiểu thư, đổi thẻ.” Nửa Cuộc Đời lấy ra ba cái thẻ đưa cho cô gái sau bàn phục vụ.
“Nửa Cuộc Đời đại ca, ta cũng muốn đổi!” Thiên Lý đưa một cái thẻ từ cho Nửa Cuộc Đời, “Giúp ta đổi hai trăm — “
Nửa Cuộc Đời nhìn chằm chằm cái thẻ từ nho nhỏ, giống như nó tùy thời sẽ nổ tung, một chút ý tứ đưa tay tiếp cũng không có.
“Muốn đổi cũng được a, tiền đây?”
“Nửa Cuộc Đời đại ca, đừng nhỏ nhen như vậy chứ!” Thiên Lý nắm lấy ống tay áo Nửa Cuộc Đời, cười lấy lòng.”Ngươi là đại lão bản cực có tiền a, không nên theo người bình dân nho nhỏ chúng ta tính toán hai trăm bé nhỏ không đáng kể như vậy!”
Cái gì bé nhỏ không đáng kể chứ! Phải biết rằng hắn thẩm duyệt một phần văn kiện cũng chỉ kiếm được hai trăm đồng nho nhỏ, sao có thể nói xin là xin!
“Vậy ngươi đi tìm đại lão bản chân chính, kẻ cực kì có tiền, thỉnh cho ngươi hai trăm đồng bé nhỏ không đáng kể đi.” Nửa Cuộc Đời bán cái cho Vô Cực, “Ta cũng là kẻ đáng thương bị người ăn thịt hạng nhất a.”
Đòi Vô Cực lão đại? ! Hắn mà dám sao. Thiên Lý suy sụp cúi mặt.
Đêm qua sau khi offline, sáng sớm thức dậy một đám người lại nhao nhao ồn ào đòi đi chơi tiếp, cho nên trừ Chú Minh tự nguyện ở lại chiếu cố Nhất Phương say rượu, cùng Nhất Phương say rượu đương nhiên không thể tới, toàn bộ thành viên Ngân Chi Vô lần thứ hai tập hợp, còn thêm Lạc Hồn, Thiên Xứng cùng Mạc Ngữ tỷ.
Mọi người quyết định đến Ảnh Thành xem mấy bộ phim mạo hiểm vừa công chiếu, trước khi đến giờ chiếu phim, đám người rảnh rỗi không có chuyện gì làm liền đến Ảnh Thành Lâu chơi một phen.
Nguyệt rất ít có cơ hội cùng bạn bè đến khu vui chơi, tuy rằng âm nhạc ầm ĩ chắn đến mức khiến tai y ong ong rung động, nhưng y vẫn vô cùng hiếu kỳ nhìn trái ngắm phải.
Vô Cực đại khái cũng rất ít khi đến những nơi thế này, hắn nhìn một đám tiểu quỷ đang chơi bóng rổ, lộ ra vẻ mặt cảm thấy hứng thú.
Chú ý tới ánh mắt Nguyệt, Vô Cực cười nói: “Đã lâu không có tới những nơi thế này, cảm giác cứ như mình thật sự đã già rồi nha!” Nếu không phải Tiểu Dương, Thiên Lý và Tiểu Diệp cứ năn nỉ, Vô Cực nghĩ mình sẽ đến quán cafe lầu một nhâm nhi một ly cafe.
“Nào có chuyện đó, Vô Cực lão đại vĩnh viễn thanh xuân vĩnh trú!” Người nào đó nghe vậy lập tức dời đi mục tiêu thiếp lên. “Thành chủ đại nhân tuổi trẻ đầy hứa hẹn, xin thưởng cho tiểu nhân mấy trăm đồng xài đi!”
Nguyệt bật cười “Thiên Lý, ngươi chơi hết tiền rồi sao?”
“Không không không.” Thiên Lý như thể nghe thấy chuyện lạ lung lay ngón tay, “Xài tiền người khác thì thích hơn a!”
Vô Cực lạnh lùng nhìn cánh tay người nào đó đang nắm tay mình, sau đó, dùng sức đẩy ra.
Ai để ý đến hắn!
Đổi được thẻ, đoàn người đều tự giải tán tìm máy game mình thích mà chơi. Khu trò chơi có bàn đổi tiền mặt sang thẻ từ, chỉ cần đặt trước bảng cảm ứng máy game một chút là có thể chơi.
Bất quá bởi vì bọn họ chỉ lấy bốn tấm thẻ ( bao gồm thẻ của Thiên Lý ), nên đại khái chia ra làm bốn tổ.
“Hảo đắc ý công tử a, ta muốn ta muốn!” Tiểu Diệp chỉ vào cái máy gắp thú bông, hưng vừa nhảy vừa kêu.
“Người nào đến phiên dịch một chút!” Thiên Lý cùng một tổ với Tiểu Diệp đau đầu la hét.”Ta nghe không hiểu ngôn ngữ của nàng a!”
Nguyệt vừa vặn tại ở gần đó, nghe vậy, lần thứ hai bật cười.
“Tiểu Diệp nói tiếng Quảng Đông a! Nàng nói nàng muốn con thú bông kia.” Y phiên dịch.
“Ta muốn cái đó.” Tiểu Diệp chỉ chỉ con gấu bông phía sau lớp thủy tinh.”Ta muốn ta muốn!”
“Ta tới gắp xem.” Tiểu Dương xắn tay áo.”Ta rất thích gắp thú bông.”
Tiểu Diệp tránh ra nhường vị trí cho Tiểu Dương phát huy, chống cằm dựa vào một cái máy trò trơi khác. “Thiên Lý thật sự đáng ghét mà, ta nghe hiểu tiếng phổ thông ngươi lại không biết.”
Kỳ thực nàng cũng không thể trách Thiên Lý, tiếng Quảng Đông vốn có tốc độ nói tương đối nhanh, nếu như không tỉ mỉ nghe thật đúng là không hiểu nhiều.
“Lạp lạp lạp — ta nghe không hiểu gì hết –” Thiên Lý nhìn cũng biết Tiểu Diệp đang chê cười hắn, hắn bưng tai, cố ý giả ngu.
“Nha ai!” Tiểu Dương kinh kêu một tiếng, con thú bông hắn gắp rơi xuống trước lối ra.
“Thật đáng tiếc, thiếu chút nữa thôi.” Nguyệt nói.
“Thử lại một lần!”
“Ta cũng muốn thử.” Thiên :ý cũng vô giúp vui.
Nhất Kiếm đi nhanh qua thấy vậy, cũng lập tức không chịu thua chạy tới chơi, sau đó lại thêm Thiên Xứng cùng Danh Đao.
Ngay cả Vô Cực cũng nhịn không được nhào vào chơi… Cuối cùng đương nhiên biến thành cuộc thi gắp thú bông cỡ lớn.
Những người này… vẫn cứ thích so mấy chuyện vô nghĩa như vậy, Nguyệt thầm than thở.
– kết quả, chính y cuối cùng cũng xắn tay áo nhào vào chơi cùng.
Sau máy gắp thú bông, đoàn người lại liên tục chiến đấu ở các chiến trường, từ đua xe giả thuyết, trò chơi bắn súng, bóng rổ, bowling… Chỉ cần có hơn thua thì nhất định phải so cho được, thiếu chút nữa ngay cả phim cũng không xem.
“Được rồi! Sắp đến giờ chiếu phim, đừng đùa nữa!” Nguyệt quẹt mồ hôi trên trán, cười nói. Vừa cùng Vô Cực một tổ chơi ném rổ, chỉ còn thiếu hai điểm nên nuốt hận bại trong tay Tiểu Dương và Thiên Lý, thể lực tiểu quỷ đầu quả nhiên rất giỏi.
Chơi trong phòng máy lạnh còn có thể chơi đến đổ mồ hôi, có thể thấy bọn họ ra sức đến thế nào.
“Chờ một chút, xài cho hết tiền đổi đã.” Thiên Lý lắc lắc thẻ từ trong tay, nói.
“Vậy các ngươi chơi đi, ta đi mua đồ uống.” Lát mang vào rạp vừa xem phim vừa uống, “Các ngươi muốn uống cái gì?”
“Trà xanh.” Thiên Lý.
“Nước xí muội.” Tiểu Dương.
“Trà xanh.” Nửa Cuộc Đời.
“Hồng trà.”
“Trà sữa.”
“Trà xanh thêm đá và đường…”
“Chờ một chút!” Vô Cực lên tiếng cắt đứt mọi người, “Các ngươi nói một hơi như vậy, Nguyệt làm sao nhớ hết?” Hắn tiện tay lấy ra một tờ quảng cáo các phim đang chiếu cùng một cây bút bi.
“Nói lại lần nữa xem.”
“Trà xanh!”
“Nước xí muội…”
Chọn món xong hết, Nguyệt tiếp nhận tờ giấy ghi các loại thức uống từ tay Vô Cực.”Cám ơn. Ngươi uống gì?”
“Ừ, viết lên rồi. Ngươi thì sao? Muốn uống cái gì?”
“Ta chỉ có thể uống trà lúa mạch.” Cười khổ. Dạ dày không tốt sao có thể uống trà.
“Có muốn ta cùng đi với ngươi không?” Vô Cực hỏi.
“Không cần đâu, chỉ là mấy hộp nước uống thôi mà…”
“Hai người kia lại nữa rồi.” Nhất Kiếm chịu không nổi ôm đầu kêu quái dị, “Không ngại mất mặt a!”
“Ta nghĩ, ngươi hẳn là cũng rất muốn cùng Lạc Hồn không ngại mất mặt như vậy!” Bỏ lại một câu, Nguyệt cầm tờ giấy, lưu lại Nhất Kiếm mặt đầy ai oán, bỏ đi mua thức uống.
Trước khu trò chơi có một cửa hàng thức uống, nhìn bảng tên tiệm “Happy shop” màu lam, lại nhìn các loại thức uống trên thực đơn, y nghĩ, cửa tiệm này đại khái chỉ có lão bản mà thôi đi.
“Xin chào, xin hỏi ngài muốn dùng gì?” Một công độc sinh mặt tròn từ trên ghế đứng lên, khách khí hỏi.
Nguyệt đưa tờ giấy cho nàng, “Làm phiến.”
“Xin chờ một chút.” Nhân viên lấy ra mấy cái ly nhựa, làm đồ uống.
Một hồi, đồ uống đã làm xong.
“Tổng cộng hai trăm hai mươi lăm đồng.” Công độc sinh nói.
Ai… Nếu như tình ti cũng có công dụng trong hiện thực thì tốt rồi.
Nguyệt xách theo hai túi đồ uống lớn đi tới nơi lúc nãy, đã thấy mọi người vây quanh một máy game.
Nguyên lai là một máy game cầm tay vô cùng lỗi thời, cầm thanh chùy nặng nề mà nện vào một vòng tròn, trên màn ảnh sẽ biểu hiện số liệu đạt được.
Cứ xách theo hơn mười ly thức uống quả thật có chút quá sức, y đặt đống đồ uống xuống đất, định kêu Vô Cực đến hỗ trợ.
“Vô Cực!”
Vô Cực đang cầm chùy đập xuống vòng tròn, nghe thấy, nghiêng đầu, “Ta không phải nói…”
“Đông” một tiếng, tay đã giáng xuống, đánh vào.
Số liệu trên màn ảnh “keng keng keng” tăng lên, chạy đến sáu mươi bảy thì ngừng lại.
“Thấp quá a!” Thiên Lý không sợ chết cười nhạo.
Vô Cực không muốn để ý đến hắn, giơ chùy lên, hỏi: “Còn một lần, ai muốn chơi?”
Trò này một lượt có thể chơi hai lần, trên màn ảnh sẽ biểu hiện số liệu cả hai lần — lại là một trò chơi có tính thi đấu.
“Ta muốn chơi!” Nguyệt bỏ lại đồ uống, chạy qua.
Vô Cực giơ chùy lên cao cao, vẻ mặt oán giận nhìn y.
Nguyệt vội vã bổ sung thêm một câu.”Húc, ta muốn chơi.” Thật là, trẻ con ghê!
Vô Cực lúc này mới cười meo meo mà đưa chùy tử cho y.
“Nguyệt đại ca, ngươi không thành vấn đề chứ, trò này cần khí lực dữ lắm a.” Nhất Kiếm hoàn toàn không tín nhiệm y.
“Hay nói giỡn!” Nguyệt vác chùy tử lên vai, bày ra một tư thế rất dũng cảm.”Ta thế nhưng là đệ nhất đạo tặc nổi danh của Ngân Chi Vô nha!” Là đã từng!
… Bất quá, đạo tặc hình như cũng không cần khí lực ha?
Quên đi, mặc kệ! Xắn tay áo lên, y hít sâu một hơi, gom khí lực toàn thân vung chùy đánh vào vòng tròn.
Máy phát ra một tiếng “đông” thật lớn, số liệu trên màn ảnh “keng keng keng” nhảy không ngừng.
Tám mươi hai.
“Yes! I win!” Y vác chùy tử, thần khí sống động nói: “Hanh hanh hanh! Xem ai còn dám xem thường ta.’
“Vô Cực lão đại thật không xong a! Bại trong tay Nguyệt đại ca nha!” Người nào đó không biết sống chết đích hoàn toàn không biết mình đang quăng lựu đạn.
“Rất kém sao?” Vô Cực nheo lại con ngươi.
“Quá kém!”
Vô Cực thiêu thiêu mi, “Nhất Kiếm Thiên Hạ, ngươi nói lại lần nữa xem?” Lạnh lùng.
Người không biết sống chết nào đó rốt cục biết mình sai rồi, Nhất Kiếm sợ run cả người, bồi cười nói: “Ha ha… Ha ha… chỉ… Chỉ đùa một chút thôi mà.”
“Ta rất kém?”
“Không có không có tuyệt đối không!” Nhất Kiếm lắc đầu đến mức đầu cứ như muốn rớt xuống.
“Nhất Kiếm Thiên Hạ.” Vô Cực hướng hắn ngoắc ngoắc ngón tay, “Chúng ta đến chơi cái kia đi.” Chỉ vào một bàn trò chơi chiến đấu.”Cho ngươi nhìn xem ta có phải kém thật không.”
“Di! Không cần đâu! Là ta nói bậy thôi.” Cái trò đó thế nhưng mô phỏng 50% cảm giác đau đó!
“Đến đây đi! So so xem a.”
“Không cần đâu!” Nhất Kiếm sắp khóc.
Cái gọi tự làm bậy không thể sống là đây. Ngươi an nghỉ đi, Nhất Kiếm. Nguyệt thay hắn làm một dấu thập tự trong lòng.
Tác giả :
Cửu Dạ