Thiên Vận Online
Chương 54: Tìm kiếm Thái Dương Thần Chi Thư
Tịch Dương Chi Điện không thể ra vào, thế nhưng gió vẫn thổi vào.
Đêm trên sa mạc, không phải cực nóng như ban ngày, thậm chí còn có chút hàn lãnh. Ngọn gió lạnh buốt mang theo cát, “vù vù” diễn tấu trên người mọi người, nhưng không thể nào thổi tắt khát vọng thám hiểm của những người ở đây.
Tám giờ kém, nhóm Nhất Kiếm toàn bộ login, nhìn biểu tình của bọn hắn thì biết, khẳng định là nhân cơ hội tra xét không ít tư liệu về tòa thần điện này.
“Các ngươi biết không? Dưới thần điện có một mê cung, nghe nói còn có nhiệm vụ á.” Sa Lợi Diệp vừa login đã hưng phấn mà nói liên tục.”Chúng ta xông vào thử đi!”
Tà Hỏa Hoàng dứt khoát nói: “Đang có ý này.”
“Vậy mau mau xuống dưới đi!” Thiên Lý lôi kéo Tiểu Dương chạy vào thần điện
“Quái vật bên trong rất mạnh.” Lạc Hồn chậm rãi nói: “Các ngươi mang đủ thủy sao?”
“Hình như thiếu… Chỉ còn lại không đến một tổ ( hai mươi mốt cái ).” Thiên Lý nhìn vật phẩm lan của mình, nhún nhún vai.
Quên dược thủy, ngoại trừ Thiên Lý, đương nhiên còn có Nhất Kiếm láu táu. Hắn bẹt bẹt miệng, vẻ mặt cầu xin nhìn ta.”Nguyệt đại ca… chia cho ta một chút thủy đi.”
Ta khó xử. “Này…”
Điều không phải ta keo kiệt, mà là trên người ta hầu như chỉ toàn là ma hoàn, siêu bổ hoàn ở Dạ La thành giá quá cao ( đây là trọng điểm! ) lại không cần thiết, ta căn bản không có mua.
“Bên kia có hắc điếm.” Nhất Phương chỉ mấy quầy hàng rong trên quảng trường, nói: “Tự mình mua đi.”
Thông lệ của game online, người chơi bán vật phẩm tiếp tế tại các điểm luyện công, giá cả nhất định không phải đắc thông thường.
“Bọn họ bán hảo đắc a!” Nhất Kiếm kêu lên. Hắn vì muốn lấy Ma na tư thản cung, tiền bạc trên người đã hao tổn ít nhiều.
“Không có biện pháp.” Ta vỗ vỗ vai Nhất Kiếm.”Bọn họ từ thật xa chạy tới chính là muốn kiếm lời mà. Ta mua cho ngươi!”
Nhất Kiếm chỉ là muốn mua vé tàu đến Tử đại, đều phải gom góp thật lâu, đại khái không còn bao nhiêu tiền để mua dược thủy đắc gấp mấy lần này.
“Để ta chia một ít cho Nhất Kiếm đại ca.” Chú Minh nói: “Ta mang theo rất nhiều thủy.” Nói xong, điểm Nhất Kiếm giao dịch, Tiểu Dương và Vô Cực cũng chia dược thủy cho Nhất Kiếm.
Nhìn Nhất Kiếm một bả nước mũi một bả nước mắt hướng chúng ta nói lời cảm tạ, khóe miệng Lạc Hồn tủm tỉm giơ lên mấy lần.
“Thực sự là một tên ngu ngốc…” Sau đó, hắn cũng điểm Nhất Kiếm giao dịch.
Lạc Hồn đem bốn tổ siêu bổ huyết hoàn kéo đến trên bảng giao dịch, án hạ xác định.
“Trên đường kiểm.” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái tiến vào thần điện.
Nhất Kiếm ngẩn người, vội vã vui vẻ đuổi theo.
“Hồn, chờ ta một chút!”
Ở đây đáng thương nhất, chính là Thiên Lý, dưới ánh mắt chăm chú mang hàm ý “đáng đời ngươi” của Tiểu Diệp và Nhất Phương, vẻ mặt đưa đám, ủy khuất lại ai oán chạy đến hắc điếm, không… là sạp hàng của người chơi, mua dược hoàn.
Mê cung nằm dưới lòng đất thần điện, sau khi tiến vào thần điện, đẩy ra tượng đá Anubis trên chính điện, có thể thấy một thềm đá dẫn xuống
Thềm đá không dài, hai bên trái phải còn có đăng thai dùng để chiếu sáng, Chiếu Minh Thuật ta phóng trước đó hoàn toàn không phải sử dụng đến. Cuối thềm đá là một gian phòng đá nhỏ vẽ đầy chữ tượng hình, ở đây thuộc về vùng cấm quái vật .
Trong vùng cấm, có hai… NPC đang đứng.
Nhìn thấy hai NPC này, ta không khỏi bội phục sức tưởng tượng của các thiết kế sư, thiên vận trình tự thiết kế sư đích sức tưởng tượng, hoặc là nói… năng lực ác như vây.
Đứng ở bên trái đích, là một… ách… con mèo nhỏ màu đen, trên đầu biểu thị mấy chữ nhỏ “Ba Tư Đặc”, mà phía bên phải, là một… ân… con hà mã màu tím, trên đầu biểu thị “Hà Mã Thần”
Hắc miêu Ba Tư Đặc là thần thủ hộ thời Ai Cập cổ đại, cùng thần hà mã chưởng quản sinh sản, chúng xuất hiện trong thần điện Ai Cập thật chẳng có gì đáng kinh ngạc, người ta kinh ngạc chính là hình dạng chúng nó.
Ba Tư Đặc màu đen, cái đầu tròn vo thật to, thân thể thế mà lại đứng trên hai cái chân vừa to vừa ngắn, mà hai tay (?) nó, chính làm ra động tác vĩnh viễn không thay đổi của mèo chiêu tài.
Này cũng không tính là gì. Càng tuyệt hơn chính là cái thứ nó na trên cổ, dùng dây đỏ buộc lên một cái chuông màu vàng, trên cái bụng màu trắng còn có túi tiền mình nửa vòng tròn nhìn vô cùng quen mắt.
Con mèo kia… chính là Ba Tư Đặc sao….
Càng nhìn càng thấy giống một nhân vật trong anime ( manga), chỉ là nhiều thêm hai cái tai với sửa lại màu sắc mà thôi ( còn có động tác ).
“Nguyệt Nguyệt ngươi xem, con hà mã này hình như bán thứ gì đó rất hữu dung á!” Tiểu Diệp đứng trước mặt Hà Mã Thần ngoắc ngoắc ta.
Là hà mã thần…
Không được một hồi, Tiểu Diệp bỉu môi oán giận.”Mấy cái bùa hộ mệnh này mắc khiếp.”
Hà mã thần bán bùa hộ mệnh phân biệt là bùa hộ mệnh tạo hình vòng cổ màu tím lam có mặt thập tự (một ngàn hai kim tệ), “Loan trượng” kim sắc lớn cỡ bàn tay (năm nghìn sáu trăm kim tệ), hai thứ này đều mắc đến dọa người.
“Thực sự rất mắc!” Nhất Kiếm cũng thấy được giá. “Ta không mua có được không?”
Ta nói: “Trên tư liệu có nói, người muốn xuống tầng cuối, nhất định phải mua hai loại bùa hộ mệnh này.’
Tầng cuối tầng điện là quốc gia của người chết, phàm bất cứ ai tiến nhập sẽ bị hắc ám nguyền rủa, không chỉ HP và SP không thể tự động hồi phục, lại không thể sử dụng Phục Hoạt Thuật, cho nên nhất định phải mua hai thứ đạo cụ này.
Tuy rằng ta không hiểu bùa hộ mệnh của hà mã thần cùng hồi huyết hồi ma có quan hệ gì, nhưng nếu đem bùa hộ mệnh này trang bị làm vòng cổ, khi nhân vật bất động thì tốc độ hồi huyết hồi ma có thể bằng 1/3 so với bình thường.
Mà “Loan trượng” chính là thánh trượng bên tay phải của bị thần chưởng quản tử vong và trọng sinh – Osiris, đặt đạo cụ này trước ngực thì có thể chống đỡ ba lượt tử vong. “Loan trượng” không chiếm trang bị lan, nhưng một người chỉ có thể mang một cái, chỉ có ở đây mới có hiệu dụng ( nếu như không dùng hết ba lượt, có thể bảo lưu khi đến tầng cuối mới dùng ).
Không có biện pháp! Ép buộc trúng thưởng, chúng ta chỉ phải dốc túi ra mua bùa hộ mệnh ( Nhất Kiếm là chúng ta góp tiền lại mua cho hắn ).
Đang muốn đem Loan Trượng đặt trước ngực, ta nhìn thấy Ba Tư Đặc từ trong cái túi thần kỳ của nó, lấy ra một đạo cụ đưa cho Tiểu Dương đứng trước mặt nó.
“Tiểu Dương, ngươi mua cái gì của nó thế?” Thiên Lý hiếu kỳ sáp vào hỏi.
“Trong túi nó có rất nhiều thứ kỳ quái nha!” Nói xong, Tiểu Dương như hiến vật quý đem đạo cụ hắn vừa mua được đưa tới trước mặt chúng ta.
“Đây là… chong chóng tre?” Chú Minh mở to hai mắt nhìn, chỉ vào đạo cụ trong tay Tiểu Dương. “Chong chóng tre bay được đó sao?” (chong chóng tre của Doraemon =)) )
“Đúng vậy!” Tiểu Dương đặt chong chóng tre lên đầu, ấn lên nút công tắc.
Phiến cánh chong chóng lập tức xoay tròn rất nhanh, thế nhưng trừ thế ra, chuyện gì… cũng không có phát sinh.
“Cái gì nha!” Tiểu Dương thất vọng bắt lấy chong chóng tre, lúc này mới nhìn kỹ thuyết minh đạo cụ.
Vật phẩm: Chong chóng tre
Trạng thái: người đeo nó lên người có thể bay
Phụ chú: nhưng trong thiết kế Thiên Vận, nhân vật không thể bay.
“…” Chúng ta không nói gì.
Mặt khác, Tiểu Dương hoàn mua bánh mì phiên dịch bổ sung độ bão thực +1, một thứ gì đó có thể biến người trở thành đá, không, chỉ là làm người trúng nó nhìn ngu như tảng đá thôi, một cái đèn pin mỗi khi mở công tắc sẽ “phóng to” hoặc “thu nhỏ” (chú ý, là cái đèn sẽ to lên hay nhỏ đi, không phải người ), một đại đội các thứ linh tinh nhìn vào rất ngầu nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì trong thực tế…
Giá cả mỗi thứ cũng mấy trăm ngân tệ, không tính là rẻ, trong đó còn có một cái bàn học cho mấy nhóc tiểu học lại cần tới mười kim tệ.
“Đây là…”
“Đây là cái quỷ gì a!” Tiếng kêu kinh hãi của Tiểu Diệp vọng lại, nàng nhìn chằm chằm cái bàn học gỗ, chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm một trang giấy trong hộc bàn.
Trên giấy viết: Ngươi cho là trên đời này thực sự có máy thời gian sao? Ít ngốc đi ngươi!
“Hống a! Ta bị lừa rồi!” Tiểu Diệp phát điên mà đem bàn học chém thành hai nửa, xong bay qua ghìm chặt cổ Ba Tư Đặc.
“Các ngươi lừa tiền người chơi a! Bán mấy thứ quỷ dị lại vô dụng này, muốn chết a!”
“Ta chính là đang lừa tiền.” Ba Tư Đặc bày ra bộ mặt vô sỉ. “Cắn ta a!”
Tiểu Diệp thật sự muốn há mồm cắn.
“Tiểu Diệp, bình… bình tĩnh một chút.” Ta nhanh chóng ngăn cản nàng. “Ngươi đã quên không thể công kích NPC sao?”
“Oa a! Tức chết ta rồi! Ta bị lừa một vố thật đau a.”
“Hừ hừ hừ!” Ba Tư Đặc tiếp tục nói “Cho dù các ngươi có lấy chuột ra hù ta, ta cũng không trả lại tiền đâu.”
Nếu không phải bảng thú triệu hồi của ta không có chuột….
Hệ thống thông báo! Sương mù hắc ám bao phủ không gian, đang chậm rãi tẩm thực thân thể của ngươi.
Đi ra vùng cấm, trước mắt liền nhảy ra mấy chữ này.
Ta hiện tại máu và ma lực của ta đều đầy, nhìn không ra có bị ảnh hưởng hay không, nhưng ta nghĩ hẳn là vô pháp hồi huyết hồi ma đi!
Tầng cuối thần điện có một nhiệm vụ phần thưởng phi thường tốt, nhưng độ khó lại rất cao, đến bây giờ vẫn chưa nghe nói có người giải thành công quá. Ta tuy rằng không hám phần thường, nhưng lòng hiếu kỳ người người đều có, nếu đã tới, đương nhiên muốn nhìn nhìn xem nhiệm vụ này có bao nhiêu khó khăn.
Trước khi làm nhiệm vụ, trước hết phải tìm NPC tiếp nhận nhiệm vụ. Trên trang thảo luận có nói, tên NPC kia tùy thời thường lui tới khắp nơi ở tầng cuối, bất quá thường xuất hiện nhất là ở gần cửa ra vào, chúng ta liền quyết định tới đó thử thời vận trước.
Mê cung tầng cuối cũng không phức tạp, lối rẽ không nhiều lắm, đường cũng rất rộng mở, phiền phức chính là mỗi con đường thoạt nhìn đều như nhau, chỉ cần phương hướng rối loạn, có thể sẽ lạc đường ( hoặc quay về lối cũ ).
Lúc này, phải dùng phương thức nhìn đường nguyên thủy nhất – ném đồ làm dấu.
Đem mấy thứ không cần ném xuống đất ( chúng ta vốn có muốn xài mớ “phế vật” Tiểu Dương vừa mua, thế nhưng Tiểu Dương chết cũng không chịu, không thể làm gì khác hơn là tìm một số thứ không đáng giá mà ném ), mượn những thứ đó để biết con đường nào đã đi qua, những thứ ném trên đất nếu không được nhặt, một giờ sau mới có thể biến mất.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ hủ độc cương thi ( cấp 92, nhân hình hệ bất tử ) cùng xác ướp hủ độc ( cấp 96, nhân hình hệ bất tử ) luôn đột nhiên toát ra lai hù chết người, chúng ta không hề gặp phải trở ngại gì, không bao lâu đã đi được một nửa mê cung.
Nơi này là một gian thạch thất trống trải, trên vách tường vẽ đầy hoa văn Ai Cập màu sắc rực rỡ, góc tường thì dựng mấy quan tài bằng gỗ hình người, ánh lửa lay động, mộc quan mỹ lệ lúc ẩn lúc hiện, có một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
“Mấy mộc quan này thật xinh đẹp.” Tiểu Diệp nhìn hoa văn tinh xảo trên mộc quan, đưa tay muốn sờ.
Tay nàng mới đưa tới gần, mộc quan đột nhiên mở ra, một xác ướp toàn thân bám đầy trùng đen lao ra.
“A –” Xác ướp dữ tợn gầm lên.
“A a a –” Tiểu Diệp cũng kêu to.
Hoàng luôn luôn ở trạng thái đề phòng, lập tức bắn một phát hỏa diễm đẩy lùi xác ướp, Lạc Hồn cách Tiểu Diệp gần nhất, cũng nhanh nhạy kéo nàng qua một bên.
Nhất Phương đang muốn xông lên trước chắn quái, chỉ thấy mấy cái mộc quan xung quanh cũng bật mở, đám xác ướp biểu tình dữ tợn từ giữa vọt ra.
“Thi biến a!” Nhất Kiếm kêu lên.
Nhất Phương trắng mắt liếc Nhất Kiếm, không nói hai lời liền túm hắn tiến lên chắn quái, Chú Minh cũng lập tức ngăn trở một xác ướp vọt tới trước mặt chúng ta.
Đám xác ướp lao đến ngay cả ta cũng bị hù dọa, càng miễn bàn Tiểu Diệp, lá gan của nàng tuy rằng không nhỏ, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử. Tiểu Diệp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, ngồi chồm hổm dưới đất không đứng dậy nổi.
Vô Cực liếc mắt qua Lạc Hồn đứng bên cạnh Tiểu Diệp, thấy Lạc Hồn gật đầu mới chỉ huy mọi người đối phó đám xác ướp này.
Tổng cộng bốn cái xác ướp, đều là Hắc Độc Mộc Nãi Y cấp 113, công kích có 20% xác xuất trúng độc, là quái hơi bị khó chơi một chút.
Chú Minh ngăn trở một xác ướp, cùng Thiên Lý liên thủ đối phó nó; Nhất Phương và Nhất Kiếm thì phối hợp cùng Tiểu Dương bắn Chấn Thối Tiễn, liên thủ ngăn trở ba cái. Nhưng Chấn Thối Tiễn tiêu hao rất nhiều ma lực, ở chỗ này ma lực cũng sẽ không tự động khôi phục, cho nên sau đó không lâu, Tiểu Dương bày ra biểu tình không muốn ăn ma hoàn nhưng lại không có thời gian ăn.
Vo Cực nguyên bản dùng quang hệ ma pháp công kích xác ướp thấy thế, lập tức nói: “Một cái cho ta!” Sau đó thừa dịp Tiểu Dương bắn Chấn Thối Tiễn, xông lên trước, bổ về phía xác ướp đã bị Tiểu Dương bức lui.
Tiểu Dương nhân lúc đó nuốt một viên ma hoàn, bổ đầy SP, tiếp tục bắn Vũ Tiễn có uy lực cường đại.
“Vũ Tiễn!”
Theo tiếng Tiểu Dương quát khẽ, mấy trăm đạo ngân quang bắn về phía lũ xác ướp.
Lúc này Tiểu Diệp đã hơi trấn định xuống, nàng cảm kích nhìn Lạc Hồn vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh mình, sửa sang lại mái tóc xoăn hơi rối, rút chủy thủ, phi thân bổ về phía một xác ướp trong đó.
“Dám làm ta sợ này!” Sa Lợi Diệp lưu loát dỡ xuống một cánh tay xác ướp.”Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”
Lạc Hồn cũng theo nàng gia nhập vào chiến cuộc, rất nhanh, đã đánh ngã ba xác ướp. Băng vải trên người chúng rơi lả tả, đám trùng đen trên người chúng cũng chạy theo, bay đầy cả gian thạch thất.
Hắc trùng không có lực công kích, thế nhưng một đám một đám tụ cùng một chỗ thoạt nhìn thật kinh tởm, Vô Cực thả mấy cái phong pháp đều không đuổi được chúng.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Vô Cực bán híp mắt, giục mọi người ly khai.
Ra thạch thất, đi hết mấy cái hành lang, rốt cục đi tới lối ra mê cung
Trước mắt là một bảo tàng thất, bên trong đầy chế phẩm làm bằng vàng khối ( nhưng cũng không thế lấy a! ) lấp la lấp lánh, bên góc có mấy pho tượng hoàng kim xiêu xiêu vẹo vẹo đặt cùng một chỗ, từ trên pho tượng nhìn lại, thấy một cái động lớn, chính là cửa ra tầng cuối mê cung, thông tới hậu hoa viên thần điện.
Một bước tiến vào bảo tàng thất, chỗ rẽ lại toát ra hai xác ướp, một cái cả người hắc vụ vờn quanh, một người thì có nước đen chảy ra từ băng vải, phân biệt là Ám Vụ Mộc Nãi Y cấp 107, cùng Hủ Độc Mộc Nãi Y cấp 96.
Tuy rằng chúng nó bỗng nhiên xuất hiện, nhưng chúng ta đã sớm có đề phòng, cho nên chỉ thoáng sửng sốt, liền xông vào đối phó hai cái xác ướp kia,
Đánh chết xác ướp, ta cúi người nhặt trang bị rơi đầy đất, Vô Cực giúp Nhất Kiếm và Chú Minh không cẩn thận bị trúng độc phóng Khiết Tịnh Thuật ( thủy hệ ma pháp ) giải sạch độc, mà Tiểu Diệp và Thiên Lý đã sớm vọt vào bên trong bảo tàng thất tìm người.
“Oa! Vận khí của chúng ta thật tốt.” Thiên Lý rất nhanh đã phát hiện NPC kia giữa một đống bảo rương. “Thoáng cái là tìm được ngay.”
“Nguyệt Nguyệt mau tới a!” Tiểu Diệp vẫy tay với ta. “Cái người này hình như sắp teo rồi.”
Nghe vậy, tất cả chúng ta đều chạy đến xem.
NPC toàn thân phiếm hắc, da khô quắt chẳng khác nào đám xác ướp chúng ta vừa đánh, hắn hai tay gắt gao ôm một quyển sách màu đen trước ngực, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Nếu không phải lồng ngực hắn còn phập phồng, ta nhất định sẽ cho rằng hắn đã chết.
“Cái người này… là sắp teo?” Nhất Kiếm hỏi: “Hay là teo rồi?”
“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi NPC.
Nghe được tiếng người, hắn chậm rãi chuyển tầm mắt qua chúng ta, với hắn, chỉ vậy thôi mà đã thập phần khó khăn.
“Ta… Ta sai lầm rồi. Ta đã thả… ác ma…” Hắn nói đứt quãng.
“Đưa tới… đưa tới ác ma… hắc ám… Nếu như để hắn… để hắn chạy ra ngoài… thế giới… thế giới sẽ…” Nói đến đây, đôi mắt vốn vô thần phút chốc bao phủ một tầng sợ hãi.
“Các ngươi nhất định phải ngăn cản hắn a!” Hắn đột nhiên kích động bắt lấy Thiên Lý ở gần mình nhất. “Bằng không thế giới sẽ…”
Ta vội vàng hỏi: “Chúng ta nên làm như thế nào?”
Hắn cật lực cầm lấy quyển sách đen ôm ở ngực, đưa tới trước mặt ta.
“Dùng… dùng [Tử Vong Chi Thư] này… đi đổi… đổi [Thái Dương Thần Chi Thư]… phong ấn…”
Ta vươn tay tiếp nhận quyển sách bìa đen.”Dùng [Thái Dương Thần Chi Thư] phong ấn ác ma kia?”
Hắn gật đầu, thì thào tự nói.”Đây đều là… là lỗi của ta… Ta ngu muội… phạm lỗi…” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, hai tay cũng vô lực buông thỏng, mi mắt rốt cuộc không mở ra được nữa, che khuất đi hối hận trong mắt
Ta khổ sở nhìn tên kia NPC, biết rõ hắn cũng không phải là người, nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn được một tia sầu não.
“Ai… làm NPC giống thật như vậy để làm gì chứ!” Nhất Kiếm than thở: “Thật chết tiệt mà!”
Vô Cực đi tới bên cạnh ta, đặt tay lên vai ta, ôn thanh hỏi: “Trong sách viết cái gì?”
Mở [Tử vong chi thư] bên trong là một ít văn tự Ai Cập cổ đại, tuy rằng trong đó xen kẽ không ít hình vẽ màu sắc sặc sỡ, nhưng mà vẫn không hiểu nội dung quyển sách.
“Xem không hiểu.” Ta nhún nhún vai, thu sách vào đai lưng trữ vật.”Trước đi đổi lấy [Thái dương thần chi thư] rồi nói sau.’
Thiên Vận có hệ thống phiên dịch đồng bộ cho tất cả người chơi có thể nghe hiểu đối thoại, ngôn ngữ đọc được, đều là chính mình lựa chọn ngôn ngữ ngay từ đầu, nếu bản [Tử vong chi thư] không có phiên dịch thành tiếng Trung, vậy biểu thị nội dung trong sách cùng nhiệm vụ không quan hệ, không cần phải nghiên cứu sâu làm chi.
“Hình như trên đường đi có Thái Dương thần điện, ta nghĩ [Thái Dương thần chi thư] hẳn là ở nơi này.” Chú Minh nói: “Chúng ta quay lại xem đi!”
Thái dương thần điện nằm bên trái tầng cuối, muốn vào phải đi qua một hành lang kim sắc hẹp dài, Chú Minh nhìn vào hành lang kim sắc.
Hai bên hành lang đầy bích họa hoàng kim, ngay cả mặt đất đều có một số đồ văn kim sắc kỳ quái, kim quang lòe lòe chiếu ánh sáng trên suốt hành lang dài, tạo ra một loại cảm giác thần thánh mà lại trang nghiêm.
Vô Cực dẫn đầu bước một chân vào hành lang, bên trong đột nhiên toát ra một đoàn xác ướp, Vô Cực phản ứng linh mẫn lôi kéo ta, thối lui đến phía sau Nhất Phương và Chú Minh.
Đại khái có mười mấy cái xác ướp, nếu như một hơi nhào lên chúng ta nhất định sẽ bị diệt toàn đoàn, nhưng địa hình chật hẹp này lại có chỗ tốt, chỉ cần phái hai người làm nhục thuẫn chắn quái, sau đó hệ viễn chiến ở phía sau chậm rãi sát là tốt rồi. Cho dù quái có bao nhiêu đi nữa, năng có thể đánh tới nhục thuẫn cũng không vượt qua ba con, không cần lo lắng bọn họ sẽ bị quái đánh chết.
Thế nhưng, cảm giác đau mô phỏng trong trò chơi lên đến 50%, đối mặt với đám quái thay phiên chà đạp thế này, Nhất Phương và Chú Minh phụ trách chắn quái, chỉ có hai từ mệnh khổ có thể hình dung.
Nhất Phương cùng Chú Minh ngăn trở quái vật, ta và Vô Cực ở phía sau giúp bọn hắn bổ huyết giải độc, Hoàng, Thiên Lý, Tiểu Dương cùng Lạc Hồn chủ công, Nhất Kiếm và Tiểu Diệp hệ cận chiến không có đất dụng võ, không thể làm gì khác hơn là phải đi đoạn hậu, phụ trách chú ý phía sau cùng nhặt vật phẩm rơi xuống.
Chúng ta chậm rãi đi về phía trước, hơn mười phút sau, rốt cục cũng thấy cửa vào Thái Dương thần điện.
Hai bên trái phải cửa điện phân biệt có một quái vật đầu chim thân người đứng sừng sững, trường kích trên tay họ giao nhau, ngăn trở cửa vào Thái Dương thần điện
Chú Minh thấy hai quái vật này, nhịn không được suy sụp cúi mặt, buồn bã nói: “Thái dương thần thủ vệ 205 cấp, xem ra lần này chúng ta phải về thành rồi.”
Nếu như chỉ có một con quái, có lẽ còn có thể ứng phó được, nhưng bây giờ lại có hai con, lại thêm một đoàn xác ướp, xem ra chúng ta đành phải buông tha nhiệm vụ này rồi.
Thái dương thần thủ vệ nhìn thấy chúng ta tới gần, thu hồi trường kích ngăn trở lối vào, trở tay, hướng chúng ta đánh úp lại!
Vô Cực đang muốn gọi mọi người lui lại, đã thấy trường kích kia đâm vào một cái xác ướp.
“Bọn họ là thủ vệ, sẽ không công kích chúng ta!” Vô Cực nói: “Mọi người chuyên tâm ứng phó xác ướp là được.”
Trước cửa các thành trấn đều có thủ vệ, thủ vệ này sẽ hỗ trợ thanh trừ quái vật vì truy đuổi ngoạn gia mà tới gần thành thị ( nhưng có rất ít người một đường chạy đến cửa thành, hầu như vừa ra khỏi khu luyện công là dùng hồi quyên trỏ về thành ngay ). Hai cái kia đại khái là thủ vệ của Thái Dương thần điện, cho nên mới công kích quái vật tới gần thần điện.
Dưới sự hỗ trợ của thủ vệ, chúng ta thoáng cái đã giải quyết xong đám xác ướp ( đẩy quái về phía thủ vệ, nhượng thủ vệ đánh ). Thủ vệ thần điện đánh xong quái vật, thu lại trường kích, đặt tại bên người, xem ra là muốn cho chúng ta qua.
“Vào đi thôi!” Nhất Phương đứng phía trước nói, người thứ nhất đi vào thần điện.
Những người khác cũng lục tục tiêu sái bước vào.
Bốn bức tường trong Thái Dương thần điện vẽ đầy những đồ văn Ai Cập màu sắc rực rỡ, giữa thần điện có một tượng thần đầu ưng thân người, đỉnh đầu có một vòng tròn màu đỏ biểu thị đĩa mặt trời, đây chính thị là thần Thái Dương “Ra.”
“Đến rồi!” Tiểu Diệp nói: “Giờ tìm chỗ đổi sách.”
Chỉ là, gian thần điện này chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong ngoại trừ pho tượng này ra cái gì cũng không có, muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu, mọi người không thể làm gì khác hơn là đặt mục tiêu lên thứ duy nhất trong điện– pho tượng thái dương thần, sôi nổi vây lấy pho tượng trái sờ sờ phải nhìn nhìn, Thiên Lý thậm chí còn leo lên bảo tọa thái dương thần, nghiên cứu viên cầu tản ra hồng quang…
“Tìm không thấy a!” Tìm kiếm một hồi lâu, cuốn cùng vẫn là vô ích, Nhất Kiếm oán hận. “Không có NPC, không có cơ quan để đổi sách, ở đây ngoại trừ tượng đá đội cái vòng kỳ quái trên đầu ra, cái gì cũng không có!”
“Là tượng thái dương thần.” Thái Dương lườm hắn một cái. “Thật không có thường thức.”
“Tiểu Nguyệt, ngươi lấy cuốn sách qua đây thử xem?” Nhất Phương hỏi.
Ta giơ lên [Tử vong Chi Thư] vẫn luôn cầm trên tay, quơ quơ trước mặt hắn. Nhất phương gật đầu, sau đó nhìn về phía bức tường.
Chỉ thấy Minh Nguyệt kiếm trượng của Vô Cực phát ra bạch quang chói mắt, chiếu lên những đồ văn thần bí trên vách tường, mà Hoàng cũng đang cầm một quả cầu lửa to bằng cái chén, tỉ mỉ kiểm tra một bức tường khác xem có cơ quan gì hay không.
“Không cần tìm nữa.” Nhất Phương nhún nhún vai, hai tay vòng trước ngực, ngồi vào trên thạch đài bức tượng, chuyển mắt nhìn Chú Minh từ lúc bắt đầu đã “ngẩn người”.
Nhất Kiếm thấy thế, đặt mông ngồi trên thạch đài, cũng nhìn chằm chằm vào Chú Minh.
Những người khác cũng đều ngừng công việc trên tay, nhìn Chú Minh, Thiên Lý thậm chí còn duy trì tư thế bám víu vào pho tượng.
Chú Minh vừa tắt trang thảo luận trực tuyến liền thấy ánh mắt của chín người kia đều chăm chú theo dõi mình. Cảm giác đột nhiên bị mọi người chú mục này, hắn nhịn không được trừng mắt, hai cái tai vừa đỏ lại còn nóng hâm hấp.
“Các ngươi… nhìn chằm chằm ta làm chi…”
Nói còn chưa nói xong, một bên Vô Cực lại hỏi: “Tìm được cái gì?”
Vô Cực đột nhiên lên tiếng, hại Chú Minh hoảng hồn, hắn “Oa!” một tiếng rõ to, hai tay ôm lấy đầu, chỉ thiếu không ngồi xổm xuống lui thành một đoàn.
“Phốc!” Nhất Kiếm phụt cười, tiếp theo, tất cả mọi người cười thành một đoàn.
“Ha ha ha! Lão đại, ngươi thật dọa người a, ngươi xem Chú Minh bị dọa thành như vậy.” Thiên lý hai tay liều mạng đập vào pho tượng dưới thân.
“Vô Cực lão đại thật kinh khủng, xem ra Nguyệt Nguyệt sau này sẽ bị ủy khuất.” Tiểu Diệp càng không sợ chết trêu chọc.
Nghe mấy lời này, ta vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Kỳ thực Vô Cực cũng rất xấu hổ, hắn đại khái không nghĩ tới Chú Minh lại phản ứng lớn như vậy, không thể làm gì khác hơn là phóng nhẹ âm lượng, lần thứ hai hỏi: “Tìm được gì rồi?”
Chú Minh buông tay ôm đầu, ngượng ngùng: “Xin lỗi, ta phản ứng thái quá.”
Này cũng không thể trách Chú Minh, đột nhiên thấy tất cả mọi người theo dõi hắn, hắn đã đã bị kinh hách không nhỏ rồi, hơn nữa thanh âm băng hàn của Vô Cực vang lên ngay bên tai, mới có thể làm ra hành động mất mặt như thế.
Ai ngờ, mọi người sẽ nhìn chằm chằm hắn chứ, cũng không phải bộ dạng hắn lăng lăng “đờ ra” có bao nhiêu thú vị, chỉ là tìm không được đầu mối, buồn chán kiêm hành động vô ý thức mà thôi.
“Không sao.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi mau nói đã tìm được cái gì đi!” Dù sao đi nữa, bị Vô Cực hù dọa không phải chỉ có một mình hắn, bộ dạng Nhất Kiếm chạy trối chết, run rẩy không ngừng càng buồn cười hơn nha.
“Ân.” Chú Minh lên tiếng, sợ hãi nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: “… Không có.”
“A? Không có tư liệu? Không có tìm được?”
“Không ai từng giải được.”
“Không ai từng giải được!” Nhất Kiếm kêu to.
Sớm đã nghe nói nhiệm vụ này rất khó làm, cho tới bây giờ “hình như” không ai làm xong, không ngờ lại là thật.
Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được phần thưởng đặc biệt, thế nhưng, không có manh mối để tham khảo, cũng sẽ khiến tất cả mọi người hao tâm tổn trí.
“Giờ phải làm sao đây?” Ta quay đầu hỏi Vô Cực.
Vô Cực suy tư một chút, nói: “Đành phải nhìn xung quanh trước.”
“Chỉ có thể như vậy.” Ta nhún nhún vai.
Mọi người ở chỗ này đợi không ít thời gian, huyết ma đã hồi đầy, cho nên không nói hai lời liền chuẩn bị xuất phát.
“Chờ một chút.”
Nhất Phương gọi mọi người lại. “Năm phút.”
Nói xong, hắn đứng tại chỗ bất động, chắc là lên trang thảo luận tìm tư liệu.
“Nhất Phương làm sao vậy?” Nhất Kiếm hỏi: “Không phải Chú Minh nói tìm không được tư liệu sao?”
“Này…” Ta chuyển ánh mắt sang nơi khác. “Ta cũng không biết.”
Ngoại trừ Nhất Kiếm và Thiên Lý không hiểu ra sao, còn có “đương sự” Chú Minh cũng đồng dạng không hiểu, những người khác đều giả vờ bận chuyện của mình, hoàn toàn không để ý tới nghi vấn của ba người kia.
Trên thực tế, chúng ta ( không bao gồm Thiên Lý không có dây thần kinh cùng Nhất Kiếm không có đại não ), sớm đã biết Chú Minh lạc đường ( bị hãm hại? ) bởi người có công lực cao thâm đến một cảnh giới cực thần bí, mới có thể ngầm đồng ý Nhất Phương tra tư liệu lại lần nữa, để tránh khỏi lại bị lừa gạt ( hãm hại? ) ( cũng là Chú Minh nói [Thái dương thần chi thư] ở Thái Dương thần điện ). (đại khái là, Chú Minh nói [Thái dương thần chi thư] ở thái dương thần điện, có lẽ là đọc trên trang thảo luận hoặc suy đoán, nhưng có thể đó là do những người đã làm nhiệm vụ này trước đó (hoặc chưa làm được) tung tin đồn để đánh lạc hướng người khác, nhầm đoạt được quyền giải nhiệm vụ này đầu tiên để nhận được phần thưởng đặc biệt, thế nên Nhất Phương mới tra lại một lần nữa để xác định.)
Mà đương sự Chú Minh lại hoàn toàn không có tự giác, rất vô tội, một bộ mình cũng là người bị hại.
Năm phút hậu, Nhất Phương “hoàn hồn” lại, nhàn nhạt nói: “Không có.”
Vô Cực gật đầu thật khẽ, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi.”
Đảo một vòng qua tầng cuối mê cung, hầu như tất cả mọi nơi đều tìm kiếm một lần, vẫn không tìm ra phương pháp đổi [Tử vong chi thư] thành [Thái dương thần chi thư]. Chúng ta thậm chí còn trải qua Tử Vong Chi Điện dị thường lạnh lẽo khủng bố, thấy bóng của boss Anubis lướt qua Hắc Đàn.
“Có nên buông tha không a?” Nhất Kiếm lòng còn sợ hãi hỏi: “Cho dù có đổi được sách, chúng ta cũng không thể đánh được con boss kia a.”
Hắn vừa rồi không cẩn thận xông vào hắc đàn, nếu không có siêu bổ huyết hoàn Lạc Hồn cho, đã sớm dùng một lần loan trượng để sống lại. Loan trượng tuy rằng có thể giúp người sống lại, nhưng vẫn sẽ bị rớt cấp ( dùng hiệu lực của loan trượng sống lại, số điểm kinh nghiệm bị mất cũng tương đương bay về điểm sống lại ).
“Nói như vậy cũng không sai.” Ta cười khổ. Theo lời NPC kia nói có thể đoán được, nhiệm vụ này muốn chúng ta phong ấn ác ma, cũng chính là boss cấp 240, Anubis ( nhân hình, bất tử, hệ ác ma ).
Tìm không được [Thái dương thần chi thư], vượt qua boss cấp siêu cao, càng miễn bàn tiểu boss An Nạp Tô Mỗ (cấp 150, nhân hình hệ bất tử) bên cạnh có thể giúp nó buff máu, thảo nào nhiệm vụ này không ai có thể hoàn thành!
“Làm hết sức mà thôi!” Vô Cực nói: “Dù sao giờ vẫn còn sớm, coi như đang luyện cấp được rồi.” Xác ướp có giá trị kinh nghiệm rất cao, cũng coi như rất bổ.
“Như vậy…” Tiểu Dương giơ tay đặt câu hỏi.”Chúng ta cũng không thể nghỉ ngơi trước một chút sao? Ta sắp hết máu rồi.”
Tiểu Diệp chỉ vào một thông đạo bên trái: “Ta nhớ hướng này, kế bên Thái Dương thần điện là khu cấm quái vật, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
“Nguyệt nguyệt cũng sắp hết MP rồi?”
Vì để dành đánh boss, ta đã cố gắng tiết kiệm ma hoàn, hiện tại đích xác là sắp hết MP. “Không còn nhiều lắm, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi!” Ta nói.
Trước khi đoàn người bước vào con đường hẹp, ta dùng chút ma lực còn sót lại thay Nhất Phương cùng Chú Minh buff đầy máu, sau đó mọi người dùng nhãn thần chúc phúc dồn hết lên người bọn hắn.
“Trên đường cẩn thận.” Hoàng vui sướng khi người gặp họa nói.
Hiện tại hai người nhất định rất hối hận, tại sao mình lại lựa chọn chức nghiệp kỵ sĩ này.
Nhưng hối hận hay thở dài căn bản không thể cải biến được sự thực, bọn họ không thể làm gì khác hơn là kiên trì, đi vào hiệp đạo, nỗ lực mà chắn đám xác ướp đột nhiên toát ra kia về phía thủ vệ.
Sau khi đoàn xác ướp kia bị giải quyết rụng, lượng máu của cả hai tuy rằng không đến nông nỗi quá nguy hiểm, nhưng là toàn thân chồng chất vết thương, chật vật không chịu nỗi..
Ta mỉm cười nói: “Khổ cực rồi!” đồng thời giơ hai tay, làm ra một động tác như đầu hàng.
Thời đại game online bàn phím, game thủ đã phát minh một ít thuật ngữ ngắn gọn dễ hiểu, tỷ như nói “tổ” ý tứ là “thêm tổ đội”, “+4″ có nghĩa là “gia tốc” ( gia tốc thuật, tật phong thuật các loại ).
Mà loại game thực tế ảo như Thiên Vận, bởi vì kỹ năng ma pháp chỉ dùng ngữ âm điều khiển, nhân vật khi đang niệm ma pháp thì không thể nói chuyện ( chỉ có thể dùng mật ngữ ), cho nên sẽ dùng một ít động tác, dùng tay để diễn tả ý tứ.
Tỷ như, hai tay tạo thành chữ thập rồi chỉ vào người nào đó, biểu thị “trước giúp hắn sống lại” ( đội hữu nói với tế ti ) hoặc là “Ta giúp hắn sống lại” ( tế ti nói với đội hữu, biểu thị muốn đội hữu tự uống dược thủy trước ), mà động tác ta vừa làm, chính là “không cần uống dược thủy” ( trong chiến đấu ) hoặc là “Không cần nghỉ ngơi” ( chiến đấu kết thúc ).
Ta vốn không dự định ăn ma hoàn, hơn nữa chúng ta cũng đang muốn đi nghỉ ngơi, cho nên động tác này đơn thuần là ở nói cho Nhất Phương và Chú Minh nói “ta không giúp các ngươi buff máu”, muốn bọn họ chờ hồi huyết.
Nhất Phương thấy thế, chỉ nhún nhún vai, nhấc chân đi vào thái dương thần điện, bất quá hắn bước chân hắn trộm nhanh hơn bình thường một chút. Chú Minh cũng theo mọi người đi vào thần điện.
Nhất Phương và Chú Minh chia nhau ngồi xuống dựa vào hai bên pho tượng ( ngồi xuống dựa vào cái gì đó thì tốc độ hồi huyết sẽ nhanh hơn ), ta cũng theo ngồi xuống dựa lưng vào một bức tường.
Vô Cực ngồi bên cạnh ta, cùng ta thảo luận nhiệm vụ lần này, Nhất Kiếm chạy tới ngồi vào bên cạnh Lạc Hồn “ríu ra ríu rít” không ngừng, mà Thiên Lý bọn họ thì ngồi vây gần cửa, một câu lại một câu tán gẫu. Tiểu Dương Tiểu Diệp còn lấy mấy thứ đạo cụ kỳ quái mua lúc nãy ra xem xét.
Thẳng đến MP của ta tăng lên 200, ta mới đứng dậy, giúp Nhất Phương Chú Minh hai người thả một cái Trì Dũ Thuật.
Nếu như không giúp bọn hắn bổ huyết, vậy những vết thương bị xác ướp cào trên người bọn họ, cho dù máu có hồi đầy cũng không biến mất. Tuy rằng vết thương sẽ không đau ( chỉ cảm thấy đau trong khoảnh khắc bị thương ), nhưng một đống vết thương máu chảy đầm đìa kia, thoạt nhìn thực sự khủng bố..
“Cảm tạ.” Chú Minh tạ ơn. Vết thương trên người hắn đang dần dần tiêu thất.
Mà Nhất Phương chỉ gật đầu biểu hiện.
Ta ngồi xuống tiếp tục hồi máu, Chú Minh đã đi qua cùng Thiên Lý bọn họ nói chuyện phiếm, bầu không khí nhàn nhã đi thích ý, một điểm cũng không có bộ dạng phiền não vì không làm được nhiệm vụ.Dù sao chúng ta cũng chỉ là muốn khiêu chiến thử nhiệm vụ này, nếu đều đã tận lực, vậy có thể làm được hay không cũng không cần phải để ý.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chúng ta không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một thiếu nữ nhân tộc từ hiệp đạo kim sắc bước vào, nàng mặc khôi giáp màu đỏ, cầm trong tay một thanh trường kiếm, trên cánh tay trái còn cầm thêm một tấm khiên. Thiếu nữ phát giác trong thần điện có người, trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục diện vô biểu tình như cũ..
Không phải nói tầng cuối mê cung rất ít người đến, mà là thái dương thần điện nằm ở một góc khá hẻo lánh, ở đây cũng không phải chỉ có một vùng cấm quái vật, người bình thường thực sự sẽ không muốn xông qua một đồng xác ướp vây quanh mà vào đây nghỉ ngơi.
Bất quá, chỉ có một mình thiếu nữ, cho dù nàng là kỵ sĩ có đẳng cấp cao đi chăng nữa, muốn vượt qua đám xác ướp kia cũng rất khó khăn. Cho nên chúng ta đều hiếu kì chú ý đến hành động của cô gái kia.
Nhân tộc thiếu nữ một bước tiến vào hành lang, hơn ba mươi xác ướp vụt xông ra, chỉ thấy thiếu nữ tựa như tập mãi thành quen, không có một tia kinh ngạc, giơ trường kiếm trong tay lên, rất nhanh niệm một đoạn chú ngữ.
“Quang Diệu Thuật!” Dứt lời, từ mũi trường kiếm tuôn ra một đoàn bạch quang chói mắt, thiếu nữ vươn tay trái rảnh rỗi, đem bạch quang tụ trong lòng bàn tay.
Quang Diệu Thuật là kỹ năng Chiếu Minh Thuật lên cấp, nó không chỉ có thể chiếu sáng, song song cũng có thể tạo ra hiệu quả đẩy lui đối với quái vật hệ bất tử cùng hệ ác ma. Ma pháp này, tế ti ( không hạn định đơn tu ) lẫn pháp sư đều có thể tập được, chỉ tiếc ta là Ma tộc ám hệ, cho dù có là tế ti, tối đa cũng chỉ có thể học được Chiếu Minh Thuật, mà Vô Cực bởi vì học pháp thuật phong thủy lưỡng hệ, cho nên cũng sẽ không thể học Quang Diệu Thuật.
Đám xác ướp bị quang mang của Quang Diệu Thuật đẩy lui về phía sau, sau đó từng bước từng bước bị thủ vệ cửa thần điện giết chết. Chờ xác ướp đều bị thủ vệ diệt sạch, thiếu nữ thu hồi Quang Diệu Thuật, cúi đầu nhặt đạo cụ rơi đầy trên đất.
“An an a.” Tiểu Diệp lên tiếng chào hỏi thiếu nữ kia.
“An.” Thiếu nữ lễ độ gật gật đầu với nàng, đi đến góc thần điện ngồi xuống nghỉ ngơi. Xem ra nàng không thích nói chuyện với người lạ.
Bất quá cũng khó trách, trước không nói cái nhìn của chúng ta về nàng, chỉ là nhìn chức nghiệp của nàng, liền biết cá tính nàng ta hẳn là đầy quái gở.
Từ trang bị của thiếu nữ lẫn chuyện nàng phóng Quang Diệu Thuật mà xem, nàng không phải ma pháp chiến sĩ, ma pháp kỵ sĩ, hay thần thánh kỵ sĩ hoặc vũ tăng ( tế ti + chiến sĩ ), bốn loại chức nghiệp đều có thể đan luyện.
Kiến thiếu nữ không nói, chúng ta cũng ngượng ngùng không biết nói gì, liền tiếp tục nói chuyện phiếm.
Nhìn gần mới phát hiện, thiếu nữ này tuy rằng lớn lên không phải rất xinh đẹp, nhưng coi như là thanh tú, nàng có đôi mắt to hắc bạch phân minh, lông mi dài cong vút cũng không thể che lấp đi kiên nghị và tự tin, hơn nữa một đôi mày kiếm hắc tế, tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại có một loại cảm giác thần thái sáng láng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Vô Cực chú ý tới ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía thiếu nữ, không hài lòng hỏi.
Ta đáp: “Ta chỉ là nghĩ, nàng hình như rất quen thuộc với Thái Dương Thần Điện, nói không chừng sẽ biết cách giải nhiệm vụ này.”
“Cũng có thể.” Vô Cực cũng cùng nhận thức.”Nhìn cách nàng ta đối phó với đám xác ướp, khẳng định đã tới ở đây không ít lần.”
Thiên Lý nghe được chúng ta nói chuyện, lập tức lên tiếng: “Ý của lão đại là, nói không chừng nàng ta biết cách giải nhiệm vụ á!”
“Chúng ta có nên đến đó hỏi hỏi xem sao không?” Tiểu Dương hỏi.
“Ngươi đi hỏi!” Tiểu Diệp đạp Tiểu Dương một cước.”Là ngươi đề nghị.”
“Ta đâu có đề nghị!” Tiểu Dương ủy khuất: “Ta không được đâu, ta không dám hỏi! Nữ nhân kia nhìn qua rất là khó gần nha…”
“Thiên Lý ngươi đi hỏi.” Tiểu Dương đẩy đẩy Thiên Lý.
“Ta cũng không dám đâu!” Thiên Lý nhảy dựng lên, vọt đến một bên, lẫn mất rất xa.
Người có thể chấp hành nhiệm vụ này tốt nhất, chính là Nhất Kiếm hướng ngoại cùng Nửa Cuộc Đời giỏi ăn nói, thế nhưng bọn hắn một người vội vàng lấy lòng người trong lòng, một người lại ở tận Trung ương đại lục xa xôi không thể giúp được gì, chúng ta cứ đùng đẩy nhiệm vụ cho nhau ( không ai dám tìm Vô Cực lạnh nghiêm mặt cùng Hoàng và Nhất Phương hoàn toàn không nói lời nào ), cuối cùng, đương nhiên (?) ma cũ bắt nạt ma mới, đổ lên đầu Chú Minh.
Chú Minh vẻ mặt bất đắc dĩ đi tới trước mặt thiếu nữ, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Xin hỏi… Ngươi có biết đổi [Thái dương thần chi thư] ở đâu không?”
Thiếu nữ vốn đang chỉnh lý vật phẩm, nghe được đột nhiên có người nói chuyện với mình, nàng sửng sốt một chút, mới nói: “Ta biết…”
—
Đêm trên sa mạc, không phải cực nóng như ban ngày, thậm chí còn có chút hàn lãnh. Ngọn gió lạnh buốt mang theo cát, “vù vù” diễn tấu trên người mọi người, nhưng không thể nào thổi tắt khát vọng thám hiểm của những người ở đây.
Tám giờ kém, nhóm Nhất Kiếm toàn bộ login, nhìn biểu tình của bọn hắn thì biết, khẳng định là nhân cơ hội tra xét không ít tư liệu về tòa thần điện này.
“Các ngươi biết không? Dưới thần điện có một mê cung, nghe nói còn có nhiệm vụ á.” Sa Lợi Diệp vừa login đã hưng phấn mà nói liên tục.”Chúng ta xông vào thử đi!”
Tà Hỏa Hoàng dứt khoát nói: “Đang có ý này.”
“Vậy mau mau xuống dưới đi!” Thiên Lý lôi kéo Tiểu Dương chạy vào thần điện
“Quái vật bên trong rất mạnh.” Lạc Hồn chậm rãi nói: “Các ngươi mang đủ thủy sao?”
“Hình như thiếu… Chỉ còn lại không đến một tổ ( hai mươi mốt cái ).” Thiên Lý nhìn vật phẩm lan của mình, nhún nhún vai.
Quên dược thủy, ngoại trừ Thiên Lý, đương nhiên còn có Nhất Kiếm láu táu. Hắn bẹt bẹt miệng, vẻ mặt cầu xin nhìn ta.”Nguyệt đại ca… chia cho ta một chút thủy đi.”
Ta khó xử. “Này…”
Điều không phải ta keo kiệt, mà là trên người ta hầu như chỉ toàn là ma hoàn, siêu bổ hoàn ở Dạ La thành giá quá cao ( đây là trọng điểm! ) lại không cần thiết, ta căn bản không có mua.
“Bên kia có hắc điếm.” Nhất Phương chỉ mấy quầy hàng rong trên quảng trường, nói: “Tự mình mua đi.”
Thông lệ của game online, người chơi bán vật phẩm tiếp tế tại các điểm luyện công, giá cả nhất định không phải đắc thông thường.
“Bọn họ bán hảo đắc a!” Nhất Kiếm kêu lên. Hắn vì muốn lấy Ma na tư thản cung, tiền bạc trên người đã hao tổn ít nhiều.
“Không có biện pháp.” Ta vỗ vỗ vai Nhất Kiếm.”Bọn họ từ thật xa chạy tới chính là muốn kiếm lời mà. Ta mua cho ngươi!”
Nhất Kiếm chỉ là muốn mua vé tàu đến Tử đại, đều phải gom góp thật lâu, đại khái không còn bao nhiêu tiền để mua dược thủy đắc gấp mấy lần này.
“Để ta chia một ít cho Nhất Kiếm đại ca.” Chú Minh nói: “Ta mang theo rất nhiều thủy.” Nói xong, điểm Nhất Kiếm giao dịch, Tiểu Dương và Vô Cực cũng chia dược thủy cho Nhất Kiếm.
Nhìn Nhất Kiếm một bả nước mũi một bả nước mắt hướng chúng ta nói lời cảm tạ, khóe miệng Lạc Hồn tủm tỉm giơ lên mấy lần.
“Thực sự là một tên ngu ngốc…” Sau đó, hắn cũng điểm Nhất Kiếm giao dịch.
Lạc Hồn đem bốn tổ siêu bổ huyết hoàn kéo đến trên bảng giao dịch, án hạ xác định.
“Trên đường kiểm.” Nói xong, hắn cũng không quay đầu lại tiêu sái tiến vào thần điện.
Nhất Kiếm ngẩn người, vội vã vui vẻ đuổi theo.
“Hồn, chờ ta một chút!”
Ở đây đáng thương nhất, chính là Thiên Lý, dưới ánh mắt chăm chú mang hàm ý “đáng đời ngươi” của Tiểu Diệp và Nhất Phương, vẻ mặt đưa đám, ủy khuất lại ai oán chạy đến hắc điếm, không… là sạp hàng của người chơi, mua dược hoàn.
Mê cung nằm dưới lòng đất thần điện, sau khi tiến vào thần điện, đẩy ra tượng đá Anubis trên chính điện, có thể thấy một thềm đá dẫn xuống
Thềm đá không dài, hai bên trái phải còn có đăng thai dùng để chiếu sáng, Chiếu Minh Thuật ta phóng trước đó hoàn toàn không phải sử dụng đến. Cuối thềm đá là một gian phòng đá nhỏ vẽ đầy chữ tượng hình, ở đây thuộc về vùng cấm quái vật .
Trong vùng cấm, có hai… NPC đang đứng.
Nhìn thấy hai NPC này, ta không khỏi bội phục sức tưởng tượng của các thiết kế sư, thiên vận trình tự thiết kế sư đích sức tưởng tượng, hoặc là nói… năng lực ác như vây.
Đứng ở bên trái đích, là một… ách… con mèo nhỏ màu đen, trên đầu biểu thị mấy chữ nhỏ “Ba Tư Đặc”, mà phía bên phải, là một… ân… con hà mã màu tím, trên đầu biểu thị “Hà Mã Thần”
Hắc miêu Ba Tư Đặc là thần thủ hộ thời Ai Cập cổ đại, cùng thần hà mã chưởng quản sinh sản, chúng xuất hiện trong thần điện Ai Cập thật chẳng có gì đáng kinh ngạc, người ta kinh ngạc chính là hình dạng chúng nó.
Ba Tư Đặc màu đen, cái đầu tròn vo thật to, thân thể thế mà lại đứng trên hai cái chân vừa to vừa ngắn, mà hai tay (?) nó, chính làm ra động tác vĩnh viễn không thay đổi của mèo chiêu tài.
Này cũng không tính là gì. Càng tuyệt hơn chính là cái thứ nó na trên cổ, dùng dây đỏ buộc lên một cái chuông màu vàng, trên cái bụng màu trắng còn có túi tiền mình nửa vòng tròn nhìn vô cùng quen mắt.
Con mèo kia… chính là Ba Tư Đặc sao….
Càng nhìn càng thấy giống một nhân vật trong anime ( manga), chỉ là nhiều thêm hai cái tai với sửa lại màu sắc mà thôi ( còn có động tác ).
“Nguyệt Nguyệt ngươi xem, con hà mã này hình như bán thứ gì đó rất hữu dung á!” Tiểu Diệp đứng trước mặt Hà Mã Thần ngoắc ngoắc ta.
Là hà mã thần…
Không được một hồi, Tiểu Diệp bỉu môi oán giận.”Mấy cái bùa hộ mệnh này mắc khiếp.”
Hà mã thần bán bùa hộ mệnh phân biệt là bùa hộ mệnh tạo hình vòng cổ màu tím lam có mặt thập tự (một ngàn hai kim tệ), “Loan trượng” kim sắc lớn cỡ bàn tay (năm nghìn sáu trăm kim tệ), hai thứ này đều mắc đến dọa người.
“Thực sự rất mắc!” Nhất Kiếm cũng thấy được giá. “Ta không mua có được không?”
Ta nói: “Trên tư liệu có nói, người muốn xuống tầng cuối, nhất định phải mua hai loại bùa hộ mệnh này.’
Tầng cuối tầng điện là quốc gia của người chết, phàm bất cứ ai tiến nhập sẽ bị hắc ám nguyền rủa, không chỉ HP và SP không thể tự động hồi phục, lại không thể sử dụng Phục Hoạt Thuật, cho nên nhất định phải mua hai thứ đạo cụ này.
Tuy rằng ta không hiểu bùa hộ mệnh của hà mã thần cùng hồi huyết hồi ma có quan hệ gì, nhưng nếu đem bùa hộ mệnh này trang bị làm vòng cổ, khi nhân vật bất động thì tốc độ hồi huyết hồi ma có thể bằng 1/3 so với bình thường.
Mà “Loan trượng” chính là thánh trượng bên tay phải của bị thần chưởng quản tử vong và trọng sinh – Osiris, đặt đạo cụ này trước ngực thì có thể chống đỡ ba lượt tử vong. “Loan trượng” không chiếm trang bị lan, nhưng một người chỉ có thể mang một cái, chỉ có ở đây mới có hiệu dụng ( nếu như không dùng hết ba lượt, có thể bảo lưu khi đến tầng cuối mới dùng ).
Không có biện pháp! Ép buộc trúng thưởng, chúng ta chỉ phải dốc túi ra mua bùa hộ mệnh ( Nhất Kiếm là chúng ta góp tiền lại mua cho hắn ).
Đang muốn đem Loan Trượng đặt trước ngực, ta nhìn thấy Ba Tư Đặc từ trong cái túi thần kỳ của nó, lấy ra một đạo cụ đưa cho Tiểu Dương đứng trước mặt nó.
“Tiểu Dương, ngươi mua cái gì của nó thế?” Thiên Lý hiếu kỳ sáp vào hỏi.
“Trong túi nó có rất nhiều thứ kỳ quái nha!” Nói xong, Tiểu Dương như hiến vật quý đem đạo cụ hắn vừa mua được đưa tới trước mặt chúng ta.
“Đây là… chong chóng tre?” Chú Minh mở to hai mắt nhìn, chỉ vào đạo cụ trong tay Tiểu Dương. “Chong chóng tre bay được đó sao?” (chong chóng tre của Doraemon =)) )
“Đúng vậy!” Tiểu Dương đặt chong chóng tre lên đầu, ấn lên nút công tắc.
Phiến cánh chong chóng lập tức xoay tròn rất nhanh, thế nhưng trừ thế ra, chuyện gì… cũng không có phát sinh.
“Cái gì nha!” Tiểu Dương thất vọng bắt lấy chong chóng tre, lúc này mới nhìn kỹ thuyết minh đạo cụ.
Vật phẩm: Chong chóng tre
Trạng thái: người đeo nó lên người có thể bay
Phụ chú: nhưng trong thiết kế Thiên Vận, nhân vật không thể bay.
“…” Chúng ta không nói gì.
Mặt khác, Tiểu Dương hoàn mua bánh mì phiên dịch bổ sung độ bão thực +1, một thứ gì đó có thể biến người trở thành đá, không, chỉ là làm người trúng nó nhìn ngu như tảng đá thôi, một cái đèn pin mỗi khi mở công tắc sẽ “phóng to” hoặc “thu nhỏ” (chú ý, là cái đèn sẽ to lên hay nhỏ đi, không phải người ), một đại đội các thứ linh tinh nhìn vào rất ngầu nhưng thật ra chẳng có tác dụng gì trong thực tế…
Giá cả mỗi thứ cũng mấy trăm ngân tệ, không tính là rẻ, trong đó còn có một cái bàn học cho mấy nhóc tiểu học lại cần tới mười kim tệ.
“Đây là…”
“Đây là cái quỷ gì a!” Tiếng kêu kinh hãi của Tiểu Diệp vọng lại, nàng nhìn chằm chằm cái bàn học gỗ, chính xác mà nói, là nhìn chằm chằm một trang giấy trong hộc bàn.
Trên giấy viết: Ngươi cho là trên đời này thực sự có máy thời gian sao? Ít ngốc đi ngươi!
“Hống a! Ta bị lừa rồi!” Tiểu Diệp phát điên mà đem bàn học chém thành hai nửa, xong bay qua ghìm chặt cổ Ba Tư Đặc.
“Các ngươi lừa tiền người chơi a! Bán mấy thứ quỷ dị lại vô dụng này, muốn chết a!”
“Ta chính là đang lừa tiền.” Ba Tư Đặc bày ra bộ mặt vô sỉ. “Cắn ta a!”
Tiểu Diệp thật sự muốn há mồm cắn.
“Tiểu Diệp, bình… bình tĩnh một chút.” Ta nhanh chóng ngăn cản nàng. “Ngươi đã quên không thể công kích NPC sao?”
“Oa a! Tức chết ta rồi! Ta bị lừa một vố thật đau a.”
“Hừ hừ hừ!” Ba Tư Đặc tiếp tục nói “Cho dù các ngươi có lấy chuột ra hù ta, ta cũng không trả lại tiền đâu.”
Nếu không phải bảng thú triệu hồi của ta không có chuột….
Hệ thống thông báo! Sương mù hắc ám bao phủ không gian, đang chậm rãi tẩm thực thân thể của ngươi.
Đi ra vùng cấm, trước mắt liền nhảy ra mấy chữ này.
Ta hiện tại máu và ma lực của ta đều đầy, nhìn không ra có bị ảnh hưởng hay không, nhưng ta nghĩ hẳn là vô pháp hồi huyết hồi ma đi!
Tầng cuối thần điện có một nhiệm vụ phần thưởng phi thường tốt, nhưng độ khó lại rất cao, đến bây giờ vẫn chưa nghe nói có người giải thành công quá. Ta tuy rằng không hám phần thường, nhưng lòng hiếu kỳ người người đều có, nếu đã tới, đương nhiên muốn nhìn nhìn xem nhiệm vụ này có bao nhiêu khó khăn.
Trước khi làm nhiệm vụ, trước hết phải tìm NPC tiếp nhận nhiệm vụ. Trên trang thảo luận có nói, tên NPC kia tùy thời thường lui tới khắp nơi ở tầng cuối, bất quá thường xuất hiện nhất là ở gần cửa ra vào, chúng ta liền quyết định tới đó thử thời vận trước.
Mê cung tầng cuối cũng không phức tạp, lối rẽ không nhiều lắm, đường cũng rất rộng mở, phiền phức chính là mỗi con đường thoạt nhìn đều như nhau, chỉ cần phương hướng rối loạn, có thể sẽ lạc đường ( hoặc quay về lối cũ ).
Lúc này, phải dùng phương thức nhìn đường nguyên thủy nhất – ném đồ làm dấu.
Đem mấy thứ không cần ném xuống đất ( chúng ta vốn có muốn xài mớ “phế vật” Tiểu Dương vừa mua, thế nhưng Tiểu Dương chết cũng không chịu, không thể làm gì khác hơn là tìm một số thứ không đáng giá mà ném ), mượn những thứ đó để biết con đường nào đã đi qua, những thứ ném trên đất nếu không được nhặt, một giờ sau mới có thể biến mất.
Dọc theo đường đi, ngoại trừ hủ độc cương thi ( cấp 92, nhân hình hệ bất tử ) cùng xác ướp hủ độc ( cấp 96, nhân hình hệ bất tử ) luôn đột nhiên toát ra lai hù chết người, chúng ta không hề gặp phải trở ngại gì, không bao lâu đã đi được một nửa mê cung.
Nơi này là một gian thạch thất trống trải, trên vách tường vẽ đầy hoa văn Ai Cập màu sắc rực rỡ, góc tường thì dựng mấy quan tài bằng gỗ hình người, ánh lửa lay động, mộc quan mỹ lệ lúc ẩn lúc hiện, có một cảm giác quỷ dị không nói nên lời.
“Mấy mộc quan này thật xinh đẹp.” Tiểu Diệp nhìn hoa văn tinh xảo trên mộc quan, đưa tay muốn sờ.
Tay nàng mới đưa tới gần, mộc quan đột nhiên mở ra, một xác ướp toàn thân bám đầy trùng đen lao ra.
“A –” Xác ướp dữ tợn gầm lên.
“A a a –” Tiểu Diệp cũng kêu to.
Hoàng luôn luôn ở trạng thái đề phòng, lập tức bắn một phát hỏa diễm đẩy lùi xác ướp, Lạc Hồn cách Tiểu Diệp gần nhất, cũng nhanh nhạy kéo nàng qua một bên.
Nhất Phương đang muốn xông lên trước chắn quái, chỉ thấy mấy cái mộc quan xung quanh cũng bật mở, đám xác ướp biểu tình dữ tợn từ giữa vọt ra.
“Thi biến a!” Nhất Kiếm kêu lên.
Nhất Phương trắng mắt liếc Nhất Kiếm, không nói hai lời liền túm hắn tiến lên chắn quái, Chú Minh cũng lập tức ngăn trở một xác ướp vọt tới trước mặt chúng ta.
Đám xác ướp lao đến ngay cả ta cũng bị hù dọa, càng miễn bàn Tiểu Diệp, lá gan của nàng tuy rằng không nhỏ, nhưng dù sao cũng là nữ hài tử. Tiểu Diệp bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, hai chân như nhũn ra, ngồi chồm hổm dưới đất không đứng dậy nổi.
Vô Cực liếc mắt qua Lạc Hồn đứng bên cạnh Tiểu Diệp, thấy Lạc Hồn gật đầu mới chỉ huy mọi người đối phó đám xác ướp này.
Tổng cộng bốn cái xác ướp, đều là Hắc Độc Mộc Nãi Y cấp 113, công kích có 20% xác xuất trúng độc, là quái hơi bị khó chơi một chút.
Chú Minh ngăn trở một xác ướp, cùng Thiên Lý liên thủ đối phó nó; Nhất Phương và Nhất Kiếm thì phối hợp cùng Tiểu Dương bắn Chấn Thối Tiễn, liên thủ ngăn trở ba cái. Nhưng Chấn Thối Tiễn tiêu hao rất nhiều ma lực, ở chỗ này ma lực cũng sẽ không tự động khôi phục, cho nên sau đó không lâu, Tiểu Dương bày ra biểu tình không muốn ăn ma hoàn nhưng lại không có thời gian ăn.
Vo Cực nguyên bản dùng quang hệ ma pháp công kích xác ướp thấy thế, lập tức nói: “Một cái cho ta!” Sau đó thừa dịp Tiểu Dương bắn Chấn Thối Tiễn, xông lên trước, bổ về phía xác ướp đã bị Tiểu Dương bức lui.
Tiểu Dương nhân lúc đó nuốt một viên ma hoàn, bổ đầy SP, tiếp tục bắn Vũ Tiễn có uy lực cường đại.
“Vũ Tiễn!”
Theo tiếng Tiểu Dương quát khẽ, mấy trăm đạo ngân quang bắn về phía lũ xác ướp.
Lúc này Tiểu Diệp đã hơi trấn định xuống, nàng cảm kích nhìn Lạc Hồn vẫn một mực yên lặng đứng bên cạnh mình, sửa sang lại mái tóc xoăn hơi rối, rút chủy thủ, phi thân bổ về phía một xác ướp trong đó.
“Dám làm ta sợ này!” Sa Lợi Diệp lưu loát dỡ xuống một cánh tay xác ướp.”Cho ngươi biết sự lợi hại của ta!”
Lạc Hồn cũng theo nàng gia nhập vào chiến cuộc, rất nhanh, đã đánh ngã ba xác ướp. Băng vải trên người chúng rơi lả tả, đám trùng đen trên người chúng cũng chạy theo, bay đầy cả gian thạch thất.
Hắc trùng không có lực công kích, thế nhưng một đám một đám tụ cùng một chỗ thoạt nhìn thật kinh tởm, Vô Cực thả mấy cái phong pháp đều không đuổi được chúng.
“Chúng ta đi nhanh đi.” Vô Cực bán híp mắt, giục mọi người ly khai.
Ra thạch thất, đi hết mấy cái hành lang, rốt cục đi tới lối ra mê cung
Trước mắt là một bảo tàng thất, bên trong đầy chế phẩm làm bằng vàng khối ( nhưng cũng không thế lấy a! ) lấp la lấp lánh, bên góc có mấy pho tượng hoàng kim xiêu xiêu vẹo vẹo đặt cùng một chỗ, từ trên pho tượng nhìn lại, thấy một cái động lớn, chính là cửa ra tầng cuối mê cung, thông tới hậu hoa viên thần điện.
Một bước tiến vào bảo tàng thất, chỗ rẽ lại toát ra hai xác ướp, một cái cả người hắc vụ vờn quanh, một người thì có nước đen chảy ra từ băng vải, phân biệt là Ám Vụ Mộc Nãi Y cấp 107, cùng Hủ Độc Mộc Nãi Y cấp 96.
Tuy rằng chúng nó bỗng nhiên xuất hiện, nhưng chúng ta đã sớm có đề phòng, cho nên chỉ thoáng sửng sốt, liền xông vào đối phó hai cái xác ướp kia,
Đánh chết xác ướp, ta cúi người nhặt trang bị rơi đầy đất, Vô Cực giúp Nhất Kiếm và Chú Minh không cẩn thận bị trúng độc phóng Khiết Tịnh Thuật ( thủy hệ ma pháp ) giải sạch độc, mà Tiểu Diệp và Thiên Lý đã sớm vọt vào bên trong bảo tàng thất tìm người.
“Oa! Vận khí của chúng ta thật tốt.” Thiên Lý rất nhanh đã phát hiện NPC kia giữa một đống bảo rương. “Thoáng cái là tìm được ngay.”
“Nguyệt Nguyệt mau tới a!” Tiểu Diệp vẫy tay với ta. “Cái người này hình như sắp teo rồi.”
Nghe vậy, tất cả chúng ta đều chạy đến xem.
NPC toàn thân phiếm hắc, da khô quắt chẳng khác nào đám xác ướp chúng ta vừa đánh, hắn hai tay gắt gao ôm một quyển sách màu đen trước ngực, hai mắt vô thần nhìn về phía trước. Nếu không phải lồng ngực hắn còn phập phồng, ta nhất định sẽ cho rằng hắn đã chết.
“Cái người này… là sắp teo?” Nhất Kiếm hỏi: “Hay là teo rồi?”
“Ngươi làm sao vậy?” Ta hỏi NPC.
Nghe được tiếng người, hắn chậm rãi chuyển tầm mắt qua chúng ta, với hắn, chỉ vậy thôi mà đã thập phần khó khăn.
“Ta… Ta sai lầm rồi. Ta đã thả… ác ma…” Hắn nói đứt quãng.
“Đưa tới… đưa tới ác ma… hắc ám… Nếu như để hắn… để hắn chạy ra ngoài… thế giới… thế giới sẽ…” Nói đến đây, đôi mắt vốn vô thần phút chốc bao phủ một tầng sợ hãi.
“Các ngươi nhất định phải ngăn cản hắn a!” Hắn đột nhiên kích động bắt lấy Thiên Lý ở gần mình nhất. “Bằng không thế giới sẽ…”
Ta vội vàng hỏi: “Chúng ta nên làm như thế nào?”
Hắn cật lực cầm lấy quyển sách đen ôm ở ngực, đưa tới trước mặt ta.
“Dùng… dùng [Tử Vong Chi Thư] này… đi đổi… đổi [Thái Dương Thần Chi Thư]… phong ấn…”
Ta vươn tay tiếp nhận quyển sách bìa đen.”Dùng [Thái Dương Thần Chi Thư] phong ấn ác ma kia?”
Hắn gật đầu, thì thào tự nói.”Đây đều là… là lỗi của ta… Ta ngu muội… phạm lỗi…” Thanh âm càng lúc càng nhỏ, hai tay cũng vô lực buông thỏng, mi mắt rốt cuộc không mở ra được nữa, che khuất đi hối hận trong mắt
Ta khổ sở nhìn tên kia NPC, biết rõ hắn cũng không phải là người, nhưng trong lòng vẫn không thể ngăn được một tia sầu não.
“Ai… làm NPC giống thật như vậy để làm gì chứ!” Nhất Kiếm than thở: “Thật chết tiệt mà!”
Vô Cực đi tới bên cạnh ta, đặt tay lên vai ta, ôn thanh hỏi: “Trong sách viết cái gì?”
Mở [Tử vong chi thư] bên trong là một ít văn tự Ai Cập cổ đại, tuy rằng trong đó xen kẽ không ít hình vẽ màu sắc sặc sỡ, nhưng mà vẫn không hiểu nội dung quyển sách.
“Xem không hiểu.” Ta nhún nhún vai, thu sách vào đai lưng trữ vật.”Trước đi đổi lấy [Thái dương thần chi thư] rồi nói sau.’
Thiên Vận có hệ thống phiên dịch đồng bộ cho tất cả người chơi có thể nghe hiểu đối thoại, ngôn ngữ đọc được, đều là chính mình lựa chọn ngôn ngữ ngay từ đầu, nếu bản [Tử vong chi thư] không có phiên dịch thành tiếng Trung, vậy biểu thị nội dung trong sách cùng nhiệm vụ không quan hệ, không cần phải nghiên cứu sâu làm chi.
“Hình như trên đường đi có Thái Dương thần điện, ta nghĩ [Thái Dương thần chi thư] hẳn là ở nơi này.” Chú Minh nói: “Chúng ta quay lại xem đi!”
Thái dương thần điện nằm bên trái tầng cuối, muốn vào phải đi qua một hành lang kim sắc hẹp dài, Chú Minh nhìn vào hành lang kim sắc.
Hai bên hành lang đầy bích họa hoàng kim, ngay cả mặt đất đều có một số đồ văn kim sắc kỳ quái, kim quang lòe lòe chiếu ánh sáng trên suốt hành lang dài, tạo ra một loại cảm giác thần thánh mà lại trang nghiêm.
Vô Cực dẫn đầu bước một chân vào hành lang, bên trong đột nhiên toát ra một đoàn xác ướp, Vô Cực phản ứng linh mẫn lôi kéo ta, thối lui đến phía sau Nhất Phương và Chú Minh.
Đại khái có mười mấy cái xác ướp, nếu như một hơi nhào lên chúng ta nhất định sẽ bị diệt toàn đoàn, nhưng địa hình chật hẹp này lại có chỗ tốt, chỉ cần phái hai người làm nhục thuẫn chắn quái, sau đó hệ viễn chiến ở phía sau chậm rãi sát là tốt rồi. Cho dù quái có bao nhiêu đi nữa, năng có thể đánh tới nhục thuẫn cũng không vượt qua ba con, không cần lo lắng bọn họ sẽ bị quái đánh chết.
Thế nhưng, cảm giác đau mô phỏng trong trò chơi lên đến 50%, đối mặt với đám quái thay phiên chà đạp thế này, Nhất Phương và Chú Minh phụ trách chắn quái, chỉ có hai từ mệnh khổ có thể hình dung.
Nhất Phương cùng Chú Minh ngăn trở quái vật, ta và Vô Cực ở phía sau giúp bọn hắn bổ huyết giải độc, Hoàng, Thiên Lý, Tiểu Dương cùng Lạc Hồn chủ công, Nhất Kiếm và Tiểu Diệp hệ cận chiến không có đất dụng võ, không thể làm gì khác hơn là phải đi đoạn hậu, phụ trách chú ý phía sau cùng nhặt vật phẩm rơi xuống.
Chúng ta chậm rãi đi về phía trước, hơn mười phút sau, rốt cục cũng thấy cửa vào Thái Dương thần điện.
Hai bên trái phải cửa điện phân biệt có một quái vật đầu chim thân người đứng sừng sững, trường kích trên tay họ giao nhau, ngăn trở cửa vào Thái Dương thần điện
Chú Minh thấy hai quái vật này, nhịn không được suy sụp cúi mặt, buồn bã nói: “Thái dương thần thủ vệ 205 cấp, xem ra lần này chúng ta phải về thành rồi.”
Nếu như chỉ có một con quái, có lẽ còn có thể ứng phó được, nhưng bây giờ lại có hai con, lại thêm một đoàn xác ướp, xem ra chúng ta đành phải buông tha nhiệm vụ này rồi.
Thái dương thần thủ vệ nhìn thấy chúng ta tới gần, thu hồi trường kích ngăn trở lối vào, trở tay, hướng chúng ta đánh úp lại!
Vô Cực đang muốn gọi mọi người lui lại, đã thấy trường kích kia đâm vào một cái xác ướp.
“Bọn họ là thủ vệ, sẽ không công kích chúng ta!” Vô Cực nói: “Mọi người chuyên tâm ứng phó xác ướp là được.”
Trước cửa các thành trấn đều có thủ vệ, thủ vệ này sẽ hỗ trợ thanh trừ quái vật vì truy đuổi ngoạn gia mà tới gần thành thị ( nhưng có rất ít người một đường chạy đến cửa thành, hầu như vừa ra khỏi khu luyện công là dùng hồi quyên trỏ về thành ngay ). Hai cái kia đại khái là thủ vệ của Thái Dương thần điện, cho nên mới công kích quái vật tới gần thần điện.
Dưới sự hỗ trợ của thủ vệ, chúng ta thoáng cái đã giải quyết xong đám xác ướp ( đẩy quái về phía thủ vệ, nhượng thủ vệ đánh ). Thủ vệ thần điện đánh xong quái vật, thu lại trường kích, đặt tại bên người, xem ra là muốn cho chúng ta qua.
“Vào đi thôi!” Nhất Phương đứng phía trước nói, người thứ nhất đi vào thần điện.
Những người khác cũng lục tục tiêu sái bước vào.
Bốn bức tường trong Thái Dương thần điện vẽ đầy những đồ văn Ai Cập màu sắc rực rỡ, giữa thần điện có một tượng thần đầu ưng thân người, đỉnh đầu có một vòng tròn màu đỏ biểu thị đĩa mặt trời, đây chính thị là thần Thái Dương “Ra.”
“Đến rồi!” Tiểu Diệp nói: “Giờ tìm chỗ đổi sách.”
Chỉ là, gian thần điện này chỉ to bằng lòng bàn tay, bên trong ngoại trừ pho tượng này ra cái gì cũng không có, muốn tìm cũng không biết tìm từ đâu, mọi người không thể làm gì khác hơn là đặt mục tiêu lên thứ duy nhất trong điện– pho tượng thái dương thần, sôi nổi vây lấy pho tượng trái sờ sờ phải nhìn nhìn, Thiên Lý thậm chí còn leo lên bảo tọa thái dương thần, nghiên cứu viên cầu tản ra hồng quang…
“Tìm không thấy a!” Tìm kiếm một hồi lâu, cuốn cùng vẫn là vô ích, Nhất Kiếm oán hận. “Không có NPC, không có cơ quan để đổi sách, ở đây ngoại trừ tượng đá đội cái vòng kỳ quái trên đầu ra, cái gì cũng không có!”
“Là tượng thái dương thần.” Thái Dương lườm hắn một cái. “Thật không có thường thức.”
“Tiểu Nguyệt, ngươi lấy cuốn sách qua đây thử xem?” Nhất Phương hỏi.
Ta giơ lên [Tử vong Chi Thư] vẫn luôn cầm trên tay, quơ quơ trước mặt hắn. Nhất phương gật đầu, sau đó nhìn về phía bức tường.
Chỉ thấy Minh Nguyệt kiếm trượng của Vô Cực phát ra bạch quang chói mắt, chiếu lên những đồ văn thần bí trên vách tường, mà Hoàng cũng đang cầm một quả cầu lửa to bằng cái chén, tỉ mỉ kiểm tra một bức tường khác xem có cơ quan gì hay không.
“Không cần tìm nữa.” Nhất Phương nhún nhún vai, hai tay vòng trước ngực, ngồi vào trên thạch đài bức tượng, chuyển mắt nhìn Chú Minh từ lúc bắt đầu đã “ngẩn người”.
Nhất Kiếm thấy thế, đặt mông ngồi trên thạch đài, cũng nhìn chằm chằm vào Chú Minh.
Những người khác cũng đều ngừng công việc trên tay, nhìn Chú Minh, Thiên Lý thậm chí còn duy trì tư thế bám víu vào pho tượng.
Chú Minh vừa tắt trang thảo luận trực tuyến liền thấy ánh mắt của chín người kia đều chăm chú theo dõi mình. Cảm giác đột nhiên bị mọi người chú mục này, hắn nhịn không được trừng mắt, hai cái tai vừa đỏ lại còn nóng hâm hấp.
“Các ngươi… nhìn chằm chằm ta làm chi…”
Nói còn chưa nói xong, một bên Vô Cực lại hỏi: “Tìm được cái gì?”
Vô Cực đột nhiên lên tiếng, hại Chú Minh hoảng hồn, hắn “Oa!” một tiếng rõ to, hai tay ôm lấy đầu, chỉ thiếu không ngồi xổm xuống lui thành một đoàn.
“Phốc!” Nhất Kiếm phụt cười, tiếp theo, tất cả mọi người cười thành một đoàn.
“Ha ha ha! Lão đại, ngươi thật dọa người a, ngươi xem Chú Minh bị dọa thành như vậy.” Thiên lý hai tay liều mạng đập vào pho tượng dưới thân.
“Vô Cực lão đại thật kinh khủng, xem ra Nguyệt Nguyệt sau này sẽ bị ủy khuất.” Tiểu Diệp càng không sợ chết trêu chọc.
Nghe mấy lời này, ta vừa bực mình vừa buồn cười, chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu.
Kỳ thực Vô Cực cũng rất xấu hổ, hắn đại khái không nghĩ tới Chú Minh lại phản ứng lớn như vậy, không thể làm gì khác hơn là phóng nhẹ âm lượng, lần thứ hai hỏi: “Tìm được gì rồi?”
Chú Minh buông tay ôm đầu, ngượng ngùng: “Xin lỗi, ta phản ứng thái quá.”
Này cũng không thể trách Chú Minh, đột nhiên thấy tất cả mọi người theo dõi hắn, hắn đã đã bị kinh hách không nhỏ rồi, hơn nữa thanh âm băng hàn của Vô Cực vang lên ngay bên tai, mới có thể làm ra hành động mất mặt như thế.
Ai ngờ, mọi người sẽ nhìn chằm chằm hắn chứ, cũng không phải bộ dạng hắn lăng lăng “đờ ra” có bao nhiêu thú vị, chỉ là tìm không được đầu mối, buồn chán kiêm hành động vô ý thức mà thôi.
“Không sao.” Ta mỉm cười nói: “Ngươi mau nói đã tìm được cái gì đi!” Dù sao đi nữa, bị Vô Cực hù dọa không phải chỉ có một mình hắn, bộ dạng Nhất Kiếm chạy trối chết, run rẩy không ngừng càng buồn cười hơn nha.
“Ân.” Chú Minh lên tiếng, sợ hãi nhìn mọi người, nhỏ giọng nói: “… Không có.”
“A? Không có tư liệu? Không có tìm được?”
“Không ai từng giải được.”
“Không ai từng giải được!” Nhất Kiếm kêu to.
Sớm đã nghe nói nhiệm vụ này rất khó làm, cho tới bây giờ “hình như” không ai làm xong, không ngờ lại là thật.
Người đầu tiên hoàn thành nhiệm vụ, có thể nhận được phần thưởng đặc biệt, thế nhưng, không có manh mối để tham khảo, cũng sẽ khiến tất cả mọi người hao tâm tổn trí.
“Giờ phải làm sao đây?” Ta quay đầu hỏi Vô Cực.
Vô Cực suy tư một chút, nói: “Đành phải nhìn xung quanh trước.”
“Chỉ có thể như vậy.” Ta nhún nhún vai.
Mọi người ở chỗ này đợi không ít thời gian, huyết ma đã hồi đầy, cho nên không nói hai lời liền chuẩn bị xuất phát.
“Chờ một chút.”
Nhất Phương gọi mọi người lại. “Năm phút.”
Nói xong, hắn đứng tại chỗ bất động, chắc là lên trang thảo luận tìm tư liệu.
“Nhất Phương làm sao vậy?” Nhất Kiếm hỏi: “Không phải Chú Minh nói tìm không được tư liệu sao?”
“Này…” Ta chuyển ánh mắt sang nơi khác. “Ta cũng không biết.”
Ngoại trừ Nhất Kiếm và Thiên Lý không hiểu ra sao, còn có “đương sự” Chú Minh cũng đồng dạng không hiểu, những người khác đều giả vờ bận chuyện của mình, hoàn toàn không để ý tới nghi vấn của ba người kia.
Trên thực tế, chúng ta ( không bao gồm Thiên Lý không có dây thần kinh cùng Nhất Kiếm không có đại não ), sớm đã biết Chú Minh lạc đường ( bị hãm hại? ) bởi người có công lực cao thâm đến một cảnh giới cực thần bí, mới có thể ngầm đồng ý Nhất Phương tra tư liệu lại lần nữa, để tránh khỏi lại bị lừa gạt ( hãm hại? ) ( cũng là Chú Minh nói [Thái dương thần chi thư] ở Thái Dương thần điện ). (đại khái là, Chú Minh nói [Thái dương thần chi thư] ở thái dương thần điện, có lẽ là đọc trên trang thảo luận hoặc suy đoán, nhưng có thể đó là do những người đã làm nhiệm vụ này trước đó (hoặc chưa làm được) tung tin đồn để đánh lạc hướng người khác, nhầm đoạt được quyền giải nhiệm vụ này đầu tiên để nhận được phần thưởng đặc biệt, thế nên Nhất Phương mới tra lại một lần nữa để xác định.)
Mà đương sự Chú Minh lại hoàn toàn không có tự giác, rất vô tội, một bộ mình cũng là người bị hại.
Năm phút hậu, Nhất Phương “hoàn hồn” lại, nhàn nhạt nói: “Không có.”
Vô Cực gật đầu thật khẽ, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta đi thôi.”
Đảo một vòng qua tầng cuối mê cung, hầu như tất cả mọi nơi đều tìm kiếm một lần, vẫn không tìm ra phương pháp đổi [Tử vong chi thư] thành [Thái dương thần chi thư]. Chúng ta thậm chí còn trải qua Tử Vong Chi Điện dị thường lạnh lẽo khủng bố, thấy bóng của boss Anubis lướt qua Hắc Đàn.
“Có nên buông tha không a?” Nhất Kiếm lòng còn sợ hãi hỏi: “Cho dù có đổi được sách, chúng ta cũng không thể đánh được con boss kia a.”
Hắn vừa rồi không cẩn thận xông vào hắc đàn, nếu không có siêu bổ huyết hoàn Lạc Hồn cho, đã sớm dùng một lần loan trượng để sống lại. Loan trượng tuy rằng có thể giúp người sống lại, nhưng vẫn sẽ bị rớt cấp ( dùng hiệu lực của loan trượng sống lại, số điểm kinh nghiệm bị mất cũng tương đương bay về điểm sống lại ).
“Nói như vậy cũng không sai.” Ta cười khổ. Theo lời NPC kia nói có thể đoán được, nhiệm vụ này muốn chúng ta phong ấn ác ma, cũng chính là boss cấp 240, Anubis ( nhân hình, bất tử, hệ ác ma ).
Tìm không được [Thái dương thần chi thư], vượt qua boss cấp siêu cao, càng miễn bàn tiểu boss An Nạp Tô Mỗ (cấp 150, nhân hình hệ bất tử) bên cạnh có thể giúp nó buff máu, thảo nào nhiệm vụ này không ai có thể hoàn thành!
“Làm hết sức mà thôi!” Vô Cực nói: “Dù sao giờ vẫn còn sớm, coi như đang luyện cấp được rồi.” Xác ướp có giá trị kinh nghiệm rất cao, cũng coi như rất bổ.
“Như vậy…” Tiểu Dương giơ tay đặt câu hỏi.”Chúng ta cũng không thể nghỉ ngơi trước một chút sao? Ta sắp hết máu rồi.”
Tiểu Diệp chỉ vào một thông đạo bên trái: “Ta nhớ hướng này, kế bên Thái Dương thần điện là khu cấm quái vật, chúng ta tới đó nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”
“Nguyệt nguyệt cũng sắp hết MP rồi?”
Vì để dành đánh boss, ta đã cố gắng tiết kiệm ma hoàn, hiện tại đích xác là sắp hết MP. “Không còn nhiều lắm, chúng ta đến đó nghỉ ngơi đi!” Ta nói.
Trước khi đoàn người bước vào con đường hẹp, ta dùng chút ma lực còn sót lại thay Nhất Phương cùng Chú Minh buff đầy máu, sau đó mọi người dùng nhãn thần chúc phúc dồn hết lên người bọn hắn.
“Trên đường cẩn thận.” Hoàng vui sướng khi người gặp họa nói.
Hiện tại hai người nhất định rất hối hận, tại sao mình lại lựa chọn chức nghiệp kỵ sĩ này.
Nhưng hối hận hay thở dài căn bản không thể cải biến được sự thực, bọn họ không thể làm gì khác hơn là kiên trì, đi vào hiệp đạo, nỗ lực mà chắn đám xác ướp đột nhiên toát ra kia về phía thủ vệ.
Sau khi đoàn xác ướp kia bị giải quyết rụng, lượng máu của cả hai tuy rằng không đến nông nỗi quá nguy hiểm, nhưng là toàn thân chồng chất vết thương, chật vật không chịu nỗi..
Ta mỉm cười nói: “Khổ cực rồi!” đồng thời giơ hai tay, làm ra một động tác như đầu hàng.
Thời đại game online bàn phím, game thủ đã phát minh một ít thuật ngữ ngắn gọn dễ hiểu, tỷ như nói “tổ” ý tứ là “thêm tổ đội”, “+4″ có nghĩa là “gia tốc” ( gia tốc thuật, tật phong thuật các loại ).
Mà loại game thực tế ảo như Thiên Vận, bởi vì kỹ năng ma pháp chỉ dùng ngữ âm điều khiển, nhân vật khi đang niệm ma pháp thì không thể nói chuyện ( chỉ có thể dùng mật ngữ ), cho nên sẽ dùng một ít động tác, dùng tay để diễn tả ý tứ.
Tỷ như, hai tay tạo thành chữ thập rồi chỉ vào người nào đó, biểu thị “trước giúp hắn sống lại” ( đội hữu nói với tế ti ) hoặc là “Ta giúp hắn sống lại” ( tế ti nói với đội hữu, biểu thị muốn đội hữu tự uống dược thủy trước ), mà động tác ta vừa làm, chính là “không cần uống dược thủy” ( trong chiến đấu ) hoặc là “Không cần nghỉ ngơi” ( chiến đấu kết thúc ).
Ta vốn không dự định ăn ma hoàn, hơn nữa chúng ta cũng đang muốn đi nghỉ ngơi, cho nên động tác này đơn thuần là ở nói cho Nhất Phương và Chú Minh nói “ta không giúp các ngươi buff máu”, muốn bọn họ chờ hồi huyết.
Nhất Phương thấy thế, chỉ nhún nhún vai, nhấc chân đi vào thái dương thần điện, bất quá hắn bước chân hắn trộm nhanh hơn bình thường một chút. Chú Minh cũng theo mọi người đi vào thần điện.
Nhất Phương và Chú Minh chia nhau ngồi xuống dựa vào hai bên pho tượng ( ngồi xuống dựa vào cái gì đó thì tốc độ hồi huyết sẽ nhanh hơn ), ta cũng theo ngồi xuống dựa lưng vào một bức tường.
Vô Cực ngồi bên cạnh ta, cùng ta thảo luận nhiệm vụ lần này, Nhất Kiếm chạy tới ngồi vào bên cạnh Lạc Hồn “ríu ra ríu rít” không ngừng, mà Thiên Lý bọn họ thì ngồi vây gần cửa, một câu lại một câu tán gẫu. Tiểu Dương Tiểu Diệp còn lấy mấy thứ đạo cụ kỳ quái mua lúc nãy ra xem xét.
Thẳng đến MP của ta tăng lên 200, ta mới đứng dậy, giúp Nhất Phương Chú Minh hai người thả một cái Trì Dũ Thuật.
Nếu như không giúp bọn hắn bổ huyết, vậy những vết thương bị xác ướp cào trên người bọn họ, cho dù máu có hồi đầy cũng không biến mất. Tuy rằng vết thương sẽ không đau ( chỉ cảm thấy đau trong khoảnh khắc bị thương ), nhưng một đống vết thương máu chảy đầm đìa kia, thoạt nhìn thực sự khủng bố..
“Cảm tạ.” Chú Minh tạ ơn. Vết thương trên người hắn đang dần dần tiêu thất.
Mà Nhất Phương chỉ gật đầu biểu hiện.
Ta ngồi xuống tiếp tục hồi máu, Chú Minh đã đi qua cùng Thiên Lý bọn họ nói chuyện phiếm, bầu không khí nhàn nhã đi thích ý, một điểm cũng không có bộ dạng phiền não vì không làm được nhiệm vụ.Dù sao chúng ta cũng chỉ là muốn khiêu chiến thử nhiệm vụ này, nếu đều đã tận lực, vậy có thể làm được hay không cũng không cần phải để ý.
Lúc này, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rất nhỏ, chúng ta không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn về phía cửa.
Một thiếu nữ nhân tộc từ hiệp đạo kim sắc bước vào, nàng mặc khôi giáp màu đỏ, cầm trong tay một thanh trường kiếm, trên cánh tay trái còn cầm thêm một tấm khiên. Thiếu nữ phát giác trong thần điện có người, trong con ngươi đen như mực hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng lập tức liền khôi phục diện vô biểu tình như cũ..
Không phải nói tầng cuối mê cung rất ít người đến, mà là thái dương thần điện nằm ở một góc khá hẻo lánh, ở đây cũng không phải chỉ có một vùng cấm quái vật, người bình thường thực sự sẽ không muốn xông qua một đồng xác ướp vây quanh mà vào đây nghỉ ngơi.
Bất quá, chỉ có một mình thiếu nữ, cho dù nàng là kỵ sĩ có đẳng cấp cao đi chăng nữa, muốn vượt qua đám xác ướp kia cũng rất khó khăn. Cho nên chúng ta đều hiếu kì chú ý đến hành động của cô gái kia.
Nhân tộc thiếu nữ một bước tiến vào hành lang, hơn ba mươi xác ướp vụt xông ra, chỉ thấy thiếu nữ tựa như tập mãi thành quen, không có một tia kinh ngạc, giơ trường kiếm trong tay lên, rất nhanh niệm một đoạn chú ngữ.
“Quang Diệu Thuật!” Dứt lời, từ mũi trường kiếm tuôn ra một đoàn bạch quang chói mắt, thiếu nữ vươn tay trái rảnh rỗi, đem bạch quang tụ trong lòng bàn tay.
Quang Diệu Thuật là kỹ năng Chiếu Minh Thuật lên cấp, nó không chỉ có thể chiếu sáng, song song cũng có thể tạo ra hiệu quả đẩy lui đối với quái vật hệ bất tử cùng hệ ác ma. Ma pháp này, tế ti ( không hạn định đơn tu ) lẫn pháp sư đều có thể tập được, chỉ tiếc ta là Ma tộc ám hệ, cho dù có là tế ti, tối đa cũng chỉ có thể học được Chiếu Minh Thuật, mà Vô Cực bởi vì học pháp thuật phong thủy lưỡng hệ, cho nên cũng sẽ không thể học Quang Diệu Thuật.
Đám xác ướp bị quang mang của Quang Diệu Thuật đẩy lui về phía sau, sau đó từng bước từng bước bị thủ vệ cửa thần điện giết chết. Chờ xác ướp đều bị thủ vệ diệt sạch, thiếu nữ thu hồi Quang Diệu Thuật, cúi đầu nhặt đạo cụ rơi đầy trên đất.
“An an a.” Tiểu Diệp lên tiếng chào hỏi thiếu nữ kia.
“An.” Thiếu nữ lễ độ gật gật đầu với nàng, đi đến góc thần điện ngồi xuống nghỉ ngơi. Xem ra nàng không thích nói chuyện với người lạ.
Bất quá cũng khó trách, trước không nói cái nhìn của chúng ta về nàng, chỉ là nhìn chức nghiệp của nàng, liền biết cá tính nàng ta hẳn là đầy quái gở.
Từ trang bị của thiếu nữ lẫn chuyện nàng phóng Quang Diệu Thuật mà xem, nàng không phải ma pháp chiến sĩ, ma pháp kỵ sĩ, hay thần thánh kỵ sĩ hoặc vũ tăng ( tế ti + chiến sĩ ), bốn loại chức nghiệp đều có thể đan luyện.
Kiến thiếu nữ không nói, chúng ta cũng ngượng ngùng không biết nói gì, liền tiếp tục nói chuyện phiếm.
Nhìn gần mới phát hiện, thiếu nữ này tuy rằng lớn lên không phải rất xinh đẹp, nhưng coi như là thanh tú, nàng có đôi mắt to hắc bạch phân minh, lông mi dài cong vút cũng không thể che lấp đi kiên nghị và tự tin, hơn nữa một đôi mày kiếm hắc tế, tuy rằng lạnh lùng, nhưng lại có một loại cảm giác thần thái sáng láng.
“Ngươi nhìn cái gì?” Vô Cực chú ý tới ta thỉnh thoảng lại liếc nhìn về phía thiếu nữ, không hài lòng hỏi.
Ta đáp: “Ta chỉ là nghĩ, nàng hình như rất quen thuộc với Thái Dương Thần Điện, nói không chừng sẽ biết cách giải nhiệm vụ này.”
“Cũng có thể.” Vô Cực cũng cùng nhận thức.”Nhìn cách nàng ta đối phó với đám xác ướp, khẳng định đã tới ở đây không ít lần.”
Thiên Lý nghe được chúng ta nói chuyện, lập tức lên tiếng: “Ý của lão đại là, nói không chừng nàng ta biết cách giải nhiệm vụ á!”
“Chúng ta có nên đến đó hỏi hỏi xem sao không?” Tiểu Dương hỏi.
“Ngươi đi hỏi!” Tiểu Diệp đạp Tiểu Dương một cước.”Là ngươi đề nghị.”
“Ta đâu có đề nghị!” Tiểu Dương ủy khuất: “Ta không được đâu, ta không dám hỏi! Nữ nhân kia nhìn qua rất là khó gần nha…”
“Thiên Lý ngươi đi hỏi.” Tiểu Dương đẩy đẩy Thiên Lý.
“Ta cũng không dám đâu!” Thiên Lý nhảy dựng lên, vọt đến một bên, lẫn mất rất xa.
Người có thể chấp hành nhiệm vụ này tốt nhất, chính là Nhất Kiếm hướng ngoại cùng Nửa Cuộc Đời giỏi ăn nói, thế nhưng bọn hắn một người vội vàng lấy lòng người trong lòng, một người lại ở tận Trung ương đại lục xa xôi không thể giúp được gì, chúng ta cứ đùng đẩy nhiệm vụ cho nhau ( không ai dám tìm Vô Cực lạnh nghiêm mặt cùng Hoàng và Nhất Phương hoàn toàn không nói lời nào ), cuối cùng, đương nhiên (?) ma cũ bắt nạt ma mới, đổ lên đầu Chú Minh.
Chú Minh vẻ mặt bất đắc dĩ đi tới trước mặt thiếu nữ, gãi gãi đầu, có chút xấu hổ nói: “Xin hỏi… Ngươi có biết đổi [Thái dương thần chi thư] ở đâu không?”
Thiếu nữ vốn đang chỉnh lý vật phẩm, nghe được đột nhiên có người nói chuyện với mình, nàng sửng sốt một chút, mới nói: “Ta biết…”
—
Tác giả :
Cửu Dạ