Thiên Vận Online
Chương 36: Tiêu dạ dạ tiêu (ăn khuya)
Chúng ta tập hợp bên cạnh thủy trì (điểm sống lại) giữa Ngân tây Pháp Nhĩ Đặc thành, lúc này mưa phùn vẫn rơi liên miên không ngớt, trên đường cái thủ đô vốn rất náo nhiệt giờ không có một bóng người, chỉ có mấy ngoạn gia treo máy bày hàng, toàn thân ướt đẫm ngồi dưới đất.
“Đói bụng quá đi!” Tiểu Dương kêu lên: “Ta sắp chết đói!”
“Ta cũng hơi đói bụng.” Tàng Đao phụ họa.
Bởi vì gặp mưa, độ bão thực của mọi người đều giảm rất nhanh. Ta mở bảng trạng thái, phát hiện độ bão thực của mình đã giảm còn 40% ( trạng thái đói khát ). Thật sự có chút đói bụng..
“Xem ra tất cả mọi người đều đói bụng.” Ta nói: “Chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đi.”
“Ta muốn đi nhà hàng! Ta muốn đi nhà hàng!” Tiểu Dương hưng phấn lôi kéo ta.”Nguyệt đại ca, chúng ta đi Hàm Hãn Lâu ăn đi!”
Ta thấy Vô Cực không biểu lộ ý kiến gì, cũng đáp ứng Tiểu Dương.
“Được rồi! Thi đấu khổ cực như vậy, ăn gì đó ngon ngon để an ủi mình.” Ta nói.
“Ha ha a.” Tàng Đao cười nói, “Nghỉ ngơi là vì đi lâu đường xa.”
Hàm Hãn Lâu là nhà hàng lớn nổi tiếng đệ nhất đệ nhị thủ đô, thức ăn ở đây rất ngon, trang hoàng tinh xảo, phục vụ chu đáo, đương nhiên… giá cũng rất cao.
Đại khái là bởi vì trời mưa cắt đứt rất nhiều người luyện công, lầu một Hàm Hãn Lâu hầu như đầy ngập khách, không ít người đang oán giận, đương nhiên, cũng có mấy người rất nhàn nhã ngồi cùng một chỗ ăn uống nói chuyện phiếm.
Chúng ta vừa vào cửa liền hấp dẫn không ít người chú ý, nguyên lai, có một … đội dự thi khác cũng ngồi bên trong, người trong đại sảnh đích đều chú ý đến động tĩnh của chúng ta, mong muốn thấy chúng ta đánh nhau.
“Khổ cực rồi.” Ta đi về phía trước, mỉm cười bắt chuyện với đối phương. “Trời mưa thật lớn!”
“Đúng vậy a!” Một người trong bọn họ cũng gật đầu mỉm cười với ta, “Thực sự là phiền chết người đi được.”
“Cố gắng lên!” Ta nói: “Hi vọng các ngươi có thể thắng.”
“Cũng vậy!” Đối phương cười nói.
“Không đánh à!”
“Thật buồn chán.”
“Không có trò hay để xem.”
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh liền ầm ỹ lên.
“Bao sương lầu ba.” Vô Cực diện vô biểu tình nói với phục vụ sinh.
“Vâng.” Phục vụ sinh cung kính trả lời: “Khách nhân, xin theo ta. May mà các ngươi không đánh nhau, bằng không lại làm vỡ đồ đạc. Tiền sửa chữa thế nhưng sẽ trừ vào tiền lương của ta.”
Hắn là một “Công độc sinh”, nhân lúc đang thi đấu kỹ năng hệ sinh hoạt nhân đôi kinh nghiệm, đặc biệt đi luyện kỹ năng sinh hoạt.
“Có thể không đánh nhau hay nhất.” Tiểu Dương nói rằng.
“Tất cả đều là người dự thi, không có gì hay có.” Ta nói.
Vô Cực cũng nói: “Chỉ là một trò chơi, vui vẻ là tốt rồi.”
“Nói cho cùng.” Phục vụ sinh cười nói: “Không hổ là Ngân Chi Vô!”
Xem ra, danh tiếng Ngân Chi Vô chúng ta trong mắt người chơi khác vẫn đầy ấp nha.
“Tới rồi!” Phục vụ sinh đưa chúng ta đến một bao sương trên lầu ba. “Thỉnh các vị khách nhân hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Trên bàn có chuông phục vụ, các vị cần gì xin cứ gọi.” Phục vụ sinh nói: “NPC điểm xan (chọn món ăn) sẽ phục vụ các vị.”
Phía chính phủ Thiên Vận vì để ngăn chặn người chơi chèo kéo lừa gạt người chơi khác mua hàng, thương nhân mua bán vật phẩm quân thiết lập thành NPC do máy chủ khống chế.
Bao sương nho nhỏ bố trí phi thường trang nhã, sàn nhà lót thảm dệt tinh xảo, phía góc phòng xếp những chiếc nệm êm ái, chiếc bàn thấp làm bằng gỗ quý.
Trên trần treo chiếc đèn lòng nhỏ hình dáng rất đáng yêu. Ánh nến xuyên thấu qua chụp đèn hồng nhạt, tản ra quầng sáng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thoải mái thư giản.
“A! Thảm mềm!” Tiểu Dương quát to một tiếng, nhào tới trên sàn nhà, cũng không buồn nhúc nhích.”Ta sắp mệt chết rồi.”
“Giờ đã mười hai giờ đêm, đương nhiên sẽ mệt.” Tàng Đao nói.
Ta đem thực đơn đặt trước mặt Tiểu Dương, cười nói: “Đến ăn khuya đi! Ta mời khách!” Tiểu Dương còn là một học sinh, không có thói quen ngủ quá trễ, thực sự là khổ cực cho hắn.
“YA!” Vừa nghe đến ăn, tinh thần Tiểu Dương lập tức tăng vọt, hắn đoạt lấy thực đến, chạy đến NPC đứng góc phòng gọi thức ăn.
“Vẫn là để ta mời khách đi!” Tàng Đao nói.
“Để ta.” Vô Cực cũng nói.
Vô Cực lạnh mặt, khóe miệng Tàng Đao vẫn lộ ra nụ cười như thường, hai người mắt to trừng mắt to hơn.
“Nhất Phương, ngươi muốn ăn cái gì.” Ta đưa một cuốn thực đơn khác cho Nhất Phương, làm bộ như không thấy.
“Ngô.” Nhất Phương tiếp thực đơn.”Ngươi nghĩ món này thế nào…” Theo ta nghiên món ăn
Không lâu sau, phục vụ sinh đưa lên một đống món ăn. Ta nhìn thức ăn đầy bàn, lại nhìn sang Vô Cực và Tàng Đao vẫn đang tranh nhau ai trả tiền. Nghĩ thầm, mặc kệ là ai trả, túi tiền của người đó nhất định sẽ mất không ít máu.
“Được rồi được rồi.” Ta cười nói: “Ai trả cũng được, ăn trước đi!”
Vô Cực liếc mắt nhìn ta, ngồi xuống bên cạnh ta, gắp thức ăn bỏ vào chén ta, không nói gì.
“Tiểu Dương kêu một đống lớn nha!” Tàng Đao cười nói, kéo một cái nệm êm qua cho ta.
Ta đầu tiên là cho thức ăn trong chén vào miệng, sau đó cười tiếp nhận nệm của Tàng Đao.
“Hắc hắc hắc.” Tiểu Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu.”Không cẩn thận, đã kêu nhiều như vậy.”
Nhất Phương nói: “Ăn đi!”
Nhìn đầy bàn thức ăn, ta cũng hiểu được Tiểu Dương đã kêu nhiều lắm, mặc dù trong Thiên Vận sẽ không bị no chết, thế nhưng độ bão thức vượt quá cao, hành động của nhân vật sẽ giảm đi ( né tránh và mẫn tiệp -30%).
“Ai kêu thì người đó phải ăn cho hết!” Ta nhíu mày uy hiếp Tiểu Dương.
“…ẽ ố gắng!” Tiểu Dương miệng đầy thức ăn đáp lời
Ta cười lắc đầu, thực sự là không có biện pháp với hắn. Gắp con tôm vào chén, bóc vỏ tôm.
“Tôm hồ tiêu ở đây ăn thật ngon.” Ta bỏ con tôm đã lột sạch sẽ đẹp đẽ vào chén Vô Cực, “Ngươi ăn thử xem!”
Vô Cực lập tức gắp con tôm cho vào miệng, nhướng nhướng mi, khiêu khích nhìn Tàng Đao ngồi đối diện.
“Ta còn muốn.” Vô Cực nói.
“Ta cũng muốn!” Tiểu Dương kêu lên: “Nguyệt đại ca giúp ta lột vỏ.” Kết quả bị Vô Cực hung hăng đâm cho mấy lưỡi nhãn đao.
“Ta lột vỏ cho mọi người!” Ta cười nói. Kéo đĩa tôm tới trước mặt, lưu loát lột vỏ tôm.
Ta bình thường vẫn tự nấu ăn, cho nên mấy chuyện như lột vỏ tôm này đã quá lành nghề, hai ba cái đã lột xong một con. Ta luân phiên bỏ tôm vào chén Tiểu Dương, Nhất Phương và Tàng Đao, mà Vô Cực ta lại đưa cho hắn luôn hai con.
Vô Cực mặt lạnh, cũng không có nổi giận. Hắn là người rất biết đúng mức, biết giấm nào nên, giấm nào không nên ăn. Cho dù hắn rất muốn độc chiếm ôn nhu của Nguyệt, thế nhưng nếu như phát tác trong lúc này, Nguyệt sẽ mất hứng.
Dù sao mặc kệ thế nào, Nguyệt cho hắn nhiều tôm hơn Tàng Đao! ( tính trẻ con )
“Ngươi vẫn chưa ăn.” Vô Cực nhìn cái chén trống rỗng của ta, nhíu mày nói.
Ta cúi đầu lột vỏ tôm, thuận miệng đáp: “Lột xong đã.”
Vô Cực cau mày, dùng đũa gắp một con tôm chưa lột vào chén của mình.
Ta vội vàng nói: “Cái đó còn chưa lột vỏ, ngươi chờ một chút.”
“Ta giúp ngươi.” Vô Cực ôn thanh nói, ngón tay vụng về ngốc nghếch lột vỏ con tôm.
“Ta cũng giúp ngươi .” Tàng Đao cũng gắp mấy con tôm vào chén mình..
“Ta cũng muốn!” Tiểu Dương cũng gắp tôm vào chén.
Chỉ có Nhất Phương yên lặng ăn thức ăn đầy bàn.
Kết quả tôm hồ tiêu là món đầu tiên được chúng ta dọn sạch, cho mấy miếng thịt tôm bị bọn hắn lột đến nát vụn nát vụn, hài cốt không được đầy đủ vào miệng, cười nói: “Mọi người ăn nhiều một chút! Có hai người tranh nhau mời khách đấy.”
“Không thành vấn đề! Ta sẽ ăn rất nhiều rất nhiều!” Trong chén của Tiểu Dương đầy ấp thức ăn.
Ăn no xong, ta đưa hóa đơn cho Vô Cực và Tàng Đao, mỉm cười nói: “Các ngươi cùng nhau tả đi! Thấy giá tiền cũng đừng bị dọa chạy.”
Hơn một nghìn kim tệ ni, ta xem mà thiếu chút nữa bị hù chết!
Vô Cực diện vô biểu tình liếc mắt nhìn hóa đơn một cái, từ đai lưng trữ vật xuất ra một chồng kim tệ, Tàng Đao cũng dương lên khuôn mặt tươi cười, xuất ra nhất chồng kim tệ. Vì mặt mũi của một nam nhân, xem ra hai người không thèm quan tâm về việc tiền bạc này.
Thanh toán xong, rời khỏi nhà hàng thì bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời đêm trong suốt, phồn tinh lấp lánh đầy trời, huyền nguyệt treo cao cao, tát ánh trăng rơi đầy mặt đất. Những vũng nước đọng phản chiếu vầng trăng cong cong trên bầu trời kia, ngọn gió thổi qua tạo ra những gợn sóng nhỏ, ánh trăng cũng lắc lư.
Nhìn thấy một màn này, trong đầu ta linh quang chợt lóe, nghĩ đến điều gì.
“Ta nhớ ra rồi!” Ta kêu lên, nội tâm hưng phấn không gì sánh được.”Ta nhớ ra ta lấy được mảnh vỡ ánh trăng ở đâu rồi!”
“Ở nơi nào?” Tiểu Dương vội vã truy vấn.
“Vân Lam Sơn Hạp ở Vân Lăng Thành.” Ta nói: “Khi đó ta mua được từ một người chơi bày quán trên đường.”
“Tại Thiên Thê đại lục a…” Vô Cực suy nghĩ: “Chúng ta đi đánh điện đăng phao trước, sau đó lại đi.”
Ta xem sắc trời, suy nghĩ một chút.”Ta nghe người bán cho ta nói, mảnh vỡ ánh trăng chỉ có thể lấy được trong đêm có trăng. Chúng ta không biết sẽ ở đáy biển mê cung vòng quanh bao lâu, vẫn là đi Vân Lăng thành trước đi.”
“Ân.” Vô Cực nói: “Được rồi! Tuy rằng phiền toái một chút.”
Vân Lam Sơn Hạp nằm phía bắc Thiên Thê đại lục, không hề ít huyệt động, núi cao, khoát cốc, đỉnh núi mây mù lượn lờ, dưới cốc không thấy mặt trời, địa hình nhấp nhô rất lớn. Bên trong quái vật đều là hệ địa hoặc hệ phong, đẳng cấp từ bốn mươi đến chín mươi.
Vùng phụ cận Vân Lam Sơn Hạp có một tòa thành nhỏ, Vân Lăng thành.
Tuy rằng nói muốn vòng về điểm xuất phát Thiên Thê đại lục thì phiền phức một chút. Bất quá dưới tác dụng của thời không nữ thần, vài lần bạch quang chớp qua, rất nhanh đã đến Vân Lăng thành.
Thiên vận là trò chơi kết hợp của Trung Quốc và Phương Tây, thiết kế quái vật, kỹ năng chức nghiệp cùng phong cách kiến trúc có đặc điểm của cả hai bên. Cùng một khối đại lục, thành thị bất đồng, sẽ có phong cách kiến trúc bất đồng, đại thể có thể thấy được qua tên của thành thị.
Giống như ở trung ương đại lục có thủ đô Ngân Tây Pháp Nhĩ Đặc mang phong vị kiến trúc châu Âu; cảng thành Bích Sa cảng của Xích Thổ đại lục lại có phong vị kiến trúc kiểu Trung Quốc; mà Vân Lăng thành, không cần nghĩ cũng biết là kiểu kiến trúc Trung Quốc.
Thạch thế lát gạch, hành lang gấp khúc, tường gỗ ngói đỏ, tiểu lâu bình lan, thập phần cổ kính, trong không khí mơ hồ phiêu nhiễu sương khói nhàn nhạt, khiến tòa cổ thành này tăng thêm một tia thần bí.
“Lúc trước người bán cho ta không nói rõ ràng lắm, ta không thể xác định mảnh vỡ ánh trăng có phải đạo cụ nhiệm vụ hay không, vậy nên chúng ta trước phân công nhau vào trong thành tìm xem nhiệm vụ.” Có một số đạo cụ nhiệm vụ, nếu không tiếp nhận nhiệm vụ thì không thể đạt được.
“Được.” Vô Cực nói rằng: “Vân Lăng thành không lớn, mười phút sau chúng ta tập hợp.”
“OK! OK!” Tiểu Dương đáp.
“Không cần mười phút.” Nhất Phương nhàn nhạt nói. Nhất Phương trước đây thường đến Vân Lam Sơn Hạp luyện công, rất quen thuộc với Lăng Vân thành, trừ phi gần đây cập nhật nhiệm vụ mới, còn lại hắn đều đã giải qua.
Tàng Đao chưa từng tới Thiên Thê đại lục, càng đừng nói Vân Lăng thành , hắn căn bản không biết phải tìm từ đâu. Nhưng hắn chính rất hòa khí lên tiếng.”Không thành vấn đề.”
Sau khi ước hẹn sẽ tập hợp tại phong trụ (điểm sống lại) trong thành, chúng ta liền phân công nhau tìm kiếm nhiệm vụ.
“Xông vào” mấy gian nhà dân, hỏi không ít NPC, vẫn không nhận được nhiệm vụ nào có quan hệ với mảnh vỡ ánh trăng.
“Ta nghĩ mảnh vỡ ánh trăng đại khái cũng giống như hồng thủy tinh, dù có tiếp nhận nhiệm vụ hay không cũng có thể lấy được đạo cụ.” Ta thảo luận trên kênh đoàn.
“Ta nghĩ cũng vậy.” Vô Cực nói, hắn cũng không đánh được NPC có nhiệm vụ tương quan.
“Nguyên lai nơi này nhỏ như vậy, ta đi một lúc đã xong một vòng.” Tàng Đao cười nói: “Thảo nào Nhất Phương bảo không cần đến mười phút, địa phương không lớn, NPC cũng không có mấy người.”
“Ha ha ha! Ta nhận được một nhiệm vụ rất kỳ quái!” Tiểu Dương bật cười: “Hắn muốn ta giúp hắn đi giao Pizza nha!” Hắn dĩ nhiên đang đùa với NPC.
“Đó là bánh mì.” Nhất Phương chỉnh lại.
“Thế nhưng rất giống Pizza nha! Mặt trên còn có tương cà.”
Hình ta cũng nhận được nhiệm vụ này, thính Tiểu Dương nói như thế, ta vội vàng mở bảng vật phẩm, điểm chọn đạo cụ “Bánh mì”.
Đạo cụ: Bánh mì tổ truyền của Vương đại nương
Trạng thái: Độ bão thức +20( nhiệm vụ đạo cụ, không thể ăn. )
Trong tay ta xuất hiện một cái bánh mì loại lớn, mặt trên thả không ít gia vị, còn có một tầng phô mát và tương cà dày, không phải Pizza thì là cái gì!
Ta nhịn không được bật cười, “Ha ha! Thật đúng là giống a! Hơn nữa còn không thể ăn được…”
“Đúng vậy!” Tiểu Dương cười nói: “Không thể ăn, nhưng lại có gia tăng độ bão thực! Thực sự là bó tay!”
Tàng Đao vội nói: “Vậy sao? Ta cũng đi tiếp tiếp xem.”
“Chúng ta… có thể xuất phát rồi chưa.”
Âm thanh Vô Cực âm âm, xuyên thấu qua kênh đoàn, vang lên bên tai mọi người, đông lạnh đến mức chúng ta nhịn không được rùng mình một cái, xem ra hôm nay tâm tình hắn không được tốt.
“Ân, chúng ta nhanh đi Vân Lam Sơn Hạp đi!” Ta vội vàng nói: “Chậm thêm sẽ không còn kịp.”
“Xuất phát xuất phát!” Tiểu Dương nói, hắn vừa bị Vô Cực dọa sợ đến thiếu chút nữa làm rớt pizza xuống đất.
Chúng ta ( không bao gồm Vô Cực ) giao xong Pizza… không phải… là bánh mì, lập tức vội vội vàng vàng chạy đến phong trụ tập hợp, xuất phát đến Vân Lam Sơn Hạp.
“Thạch đầu– thạch — đaầu — thạch — đầu.” Tiểu Dương ngâm nga một bài hát kì quái, đá bay mấy hơn đá nằm đầy mặt đất.
“Cạch” một tiếng, một hòn đá nhỏ lại bị đá bay thật xa. Hòn đá nhỏ lăn một vòng trên mặt đất, hóa thành một người đá lớn cỡ bàn tay người, đánh về phía Tiểu Dương.
“Hắc hắc hắc!” Tiểu Dương cười quái dị, nhấc chân lên biến người đá thành đá vụn, sau đó, lại tiếp tục đá một hòn đá khác. Đá vụn lăn long lóc trên mặt đất, lần thứ hai hóa thành người đá nhỏ, bị hắn một cước đạp vụn.
“Thạch — đầu — thạch –” Tiểu Dương ngâm nga bài hát kì quái, tiếp tục trò chơi ngược đãi quái vật.
“Này… Tiểu Dương có khỏe không?” Tàng Đao nghiêm mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ hỏi.
Nhất Phương phẩy phẩy tay, không nói gì.
“Quen là tốt rồi.” Ta cười khổ. “Mỗi khi hắn buồn ngủ thì sẽ như vậy.”
“Điên điên khùng khùng.” Vô Cực lắc đầu, thở dài.
“Ách… Tiểu Dương… Ngươi mệt mỏi vậy có muốn đi ngủ một chút không?” Tàng Đao hỏi. Hắn thật đúng là không quen khi Tiểu Dương từ trước đến nay nhu thuận lại trở nên… ách… điên điên khùng khùng như vậy.
“Ta không cần!” Tiểu Dương lập tức phủ quyết. “Ta phải cùng mọi người làm nhiệm vụ!”
“Thế nhưng ngươi không phải đã rất mệt đi…”
“Vô dụng thôi.” Ta vỗ vỗ vai Tàng Đao. “Tiểu Dương sẽ không đi ngủ đâu.” Nếu không ta và Vô Cực đã sớm khuyên hắn.
“Thạch đầu — thạch — đầu.” Hắn lại bắt đầu xướng bài ca kỳ quái.
Tàng Đao nhìn Tiểu Dương, lại nhìn ta, sau đó nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười khổ.
Tiểu Dương ngoạn (… *đổ mồ hôi* ) quái, là “đặc sản” ở Vân Lam Sơn Hạp, Thạch Đầu Quái ( hình người hệ địa ). Thạch Đầu Quái thuộc về loại quái bị động, bình thường hóa thành một viên đá trốn ở ven đường, chỉ có khi bị ngoạn gia đụng vào, hoặc là đá phải nó, mới có thể hiện thân đi ra công kích. Con quái cao lớn hơn người, cũng có loại chỉ lớn bằng bàn tay, lớn nhỏ bất đồng, đẳng cấp từ bốn mươi đến sáu mươi, Tiểu Dương đang đùa chính là tiểu thạch quái yếu nhất, cấp 41.
Trước mặt kệ Tiểu Dương hồn nhiên chơi đùa đến quên mình, chúng ta tại khe đá Vân Lam Sơn Hạp quanh quẩn hơn nửa tiếng đồng hồ, vẫn khong tìm thấy cái huyệt động mà người bán mảnh vỡ ánh trăng kể, tất cả mọi người có chút không kiên nhẫn.
“Mấy giờ rồi?” Vô Cực đột nhiên hỏi.
Ta gọi ra hệ thống tuyển đan, nhìn thời gian hiển thị, nói: “Sắp hai giờ.”
“Mới hai giờ.” Tàng Đao duỗi thắt lưng, nói: “Ta còn tưởng rằng trễ hơn chứ.”
“Tới kịp không?” Nhất Phương hỏi.
“Thi đấu bắt đầu lúc giữa trưa, còn mười mấy tiếng đồng hồ.” Chúng ta đều là quen với việc thức đêm cuồng online, hai giờ sáng đối với chúng ta mà nói coi như là ‘sớm’ . Vấn đề là, mặt trăng thế nhưng luôn lặn xuống đúng giờ, đến 5 giờ sáng là lặn mất, không còn bao nhiêu thời gian!
“Như vậy được rồi.” Ta nói: “Ta kỵ Bạch Vũ bay lên trời, nhìn xem có thể phát hiện cái gì không.”
“Gần đây có quái hệ phi hành.” Vô Cực dặn dò: “Phải cẩn thận.”
“Ân.” Ta đáp. Gật đầu với mọi người, sau đó cưỡi Bạch Vũ bay lên không trung.
Nhớ rõ người kia nói, hắn trong lúc vô tình nhặt được mảnh vỡ ánh trăng trong một sơn động, bởi vì không biết thứ này có ích lợi gì, lại thấy nó hình dạng đẹp, liền bày ra bán kiếm lời. Hắn không lớn rõ ở đâu cùng làm sao lấy được, cho nên không nói rõ ràng, vì vậy ta mới quên mất đi. Tuy rằng không có nhiều manh mối lắm, thế nhưng ta đoán đạo cụ như vậy nhất định có quan hệ với ánh trăng.
Bạch Vũ bay lên trời cao, phạm vi nhìn không sót gì. Bên dưới mây mù như biển, huyền nguyệt khẽ cong treo lơ lửng giữa bầu trời đêm hắc sắc, tản ra quang huy vàng nhạt nhu hòa. Ánh trăng như tơ như lụa, tung tóe, xuyên thấu mây mù trên mặt đất. Trong đó, có một chùm ánh sáng đặc biệt rõ ràng, rơi thẳng xuống một khe núi hẹp, ánh trăng xung quanh giống như bị hấp dẫn, thẳng tắp tập trung nơi ấy.
Chẳng lẽ là!
Ta nhanh lên lệnh Bạch Vũ bay thấp tới gần. Chỉ thấy giữa núi đá có một vết nứt hẹp, mà bên dưới vết nứt trỗng rỗng kia đang được bao phủ bởi một mảng ánh trăng vàng mỏng. Muốn xuyên vào vết nút kia, thế nhưng lại bị hệ thống cản lại, ta chỉ đành xuất ra địa đồ, đặt lại kí hiệu, sau đó quay đầu lại đến hội họp cùng Vô Cực bọn họ.
Quanh quẩn không ít đường, rốt cục đi tới sơn khoát ta phát hiện.
Nhìn từ mặt đất không giống khi nhìn từ trên không, đường vào sơn khoát này rất chật hẹp, một lần chỉ có thể để hai người đi qua. Tiến nhập, qua con đường chật hẹp thật dài, ánh vào mi mắt là một thạch huyệt trống trải.
Trên đầu, ánh trăng ôn nhu vẫn đang xuyên thấu qua khe nứt, chiếu sáng cả một vùng.
“Là cái này sao?” Vô Cực hỏi.
Ta lấy địa đồ ra đối chiếu, “Không sai!”
“Ở đây đích thực rất đặc biệt đích.” Vô Cực nhìn ánh trăng từ trên khe nứt đổ xuống, thì thào tự nói.”Chỉ là không biết… Cần làm gì mới lấy được…”
“Kiểm tra xung quanh đi.” Ta nói.
Thạch huyệt không nhỏ, ngoại trừ khe nứt phía trên, không có gì đặt biệt. Bởi vì khe nứt kia không nằm trên mặt đất. Ánh trăng đổ xuống mặt đất, tụ ánh thành một mảnh quanh viên đặc biệt sáng ngời, quả thực giống như một mặt trăng khác đang phản chiếu trước mặt, ta đưa tay hứng lấy ánh trăng đổ xuống, nắm lấy hư không.
Không phản ứng…
“Biết là không đơn giản như vậy.” Ta cười khổ.
Nhất Phương học Vô Cực vươn tay nghiên cứu khe nứt kia, Tiểu Dương và Tàng Đao thì đông sờ sờ tây sờ sờ trên thạch bích, nhìn xem có thể đụng đến cơ quan gì hay không.
Ta chưa từ bỏ ý định đưa tay bắt vài lần, vẫn không bắt được cái gì. Không có khả năng a? Nếu người kia trong lúc vô tình đạt được mảnh vỡ ánh trăng, vậy phương pháp nhất định rất đơn giản.
Phiền a! Ta buồn bực vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu nhìn, phát hiện ngay cả Tàng Đao cũng bắt đầu nghiên cứu khe nứt.
Có dễ nhìn như vậy không? Ta cũng theo họ nghiên cứu.
Ân… Khe nứt chính cái khe, cho dù từ đó ánh trăng tỏa ra thật nhu hòa thật đẹp, nó cũng chỉ là cái khe.
Nghiên cứu một hồi, ta đột nhiên phát giác, loại hiện tượng này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết, nếu như có một người vẫn nhìn bầu trời, không lâu sau, người xung cũng sẽ theo hiếu kỳ nhìn bầu trời… Nhìn nhìn bên cạnh, quả nhiên, Tiểu Dương cũng đang ngửa đầu nhìn cái kia cái khe.
… Ta cảm thấy có chút bó tay.
“Khái!” Ta ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn chú ý của mọi người. “Nói không chừng là ta tìm nhầm chỗ, mảnh vỡ ánh trăng có thể không phải ở đây.”
“Không.” Vô Cực nói: “Ta cho rằng ở đây không sai.”
“Ân! Ở đây rất có mùi vị nhiệm vụ.” Tiểu Dương cười nói.
“Vậy ngươi nghĩ có liên quan đến khe nứt này?” Ta hỏi.
“Hẳn là không có.” Vô Cực mệt mỏi nói: “Ta vừa rồi chỉ là đang tự hỏi…”
Phía sau Vô Cực, Nhất Phương nhịn không được quăng cho hắn một cái bạch nhãn.
“Thế nhưng ta cảm thấy nhất định là có quan hệ tới cái khe này!” Tiểu Dương nói. Hắn ngửa đầu thật cao, thẳng tắp nhìn chằm chằm vết nứt kia. “Ai nha! Ngẩng đầu như vậy cổ mỏi quá.”
“Phì!” Ta nhịn không được bật cười.”Tiểu Dương, ngươi lại đùa giỡn với bảo vật a!”
“Đâu có, ta rất nghiêm túc nghiên cứu nha!” Nói xong, hắn còn không ngừng di động cước bộ, nhìn trái, nhìn phải. “Nhất định là có liên quan đến cái khe này!” Trong miệng thì thào tự nói.
Hắn sẽ không phải… lại tái phát đi!
“Vô Cực, ngươi phát hiện cái gì?” Ta quay đầu lại hỏi ý kiến Vô Cực.
Vô Cực nhíu nhíu mày, ánh mắt dời khỏi khe nứt hướng về phia chúng ta.”Có cảm giác, tâm thần không yên.”
“Có ý gì?”
“Ta không giải thích được, dường như có gì đó không đúng lắm.”
Vô Cực luôn luôn lãnh tĩnh cư nhiên lại nói ra những lời này, vậy đại biểu…”Nghe ngươi nói như thế…” Ta trầm tư một chút, nói: “Ta cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.” Loáng thoáng có cảm giác không hài hòa.
“Hình như…”
“A!” Vô Cực nói còn chưa nói xong, đã bị tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Dương cắt đứt.
Vô Cực nheo lại lãnh mâu, không vui quét qua.
“Làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Các ngươi mau tới đây xem!” Tiểu Dương mặt đầy kinh ngạc phất tay về phía chúng ta. “Ta đạp phải nước!”
“Nước?” Nhất Phương thiêu mi.” Trời vừa mưa.”
“Không phải đâu!” Tiểu Dương kêu lên: “Các ngươi đến xem.” Hắn chỉ vào lòng bàn chân. Nguyên lai, hắn giẫm phải quầng quang viên giống như ánh trăng trên mặt đất. (quang viên: vầng sáng hình tròn)
“Ta xem xem.” Ta đưa tay sờ khối quang viên kia, từ ngón tay truyền đến cảm giác nước lạnh lẽo ướt át.
“Thật là nước!” Bởi vì phạm vi quang viên không lớn, cho nên chúng ta không phát hiện ra đó kì thật là một vũng nước.
“Nước mưa từ cái khe chảy xuống, vì vậy mới tích lại ở đây.” Tàng Đao nói.
“Sai!” Vô Cực ngồi xổm xuống trước quang viên, vươn tay dò xét một vòng vũng nước, sau đó vung lên nụ cười cuồng ngạo, lam mâu cũng lóe tinh quang,
Thấy biểu tình ày, ta biết hắn nhất định đã phát hiện gì đó.
“Phát hiện lcái gì?” Ta vội vàng truy vấn.
Vô Cực không trả lời ta, trực tiếp kéo tay ta xuống dò xét một vòng quang viên.
“Đây là!” Ta trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Chỉ còn thiếu phương pháp.” Vô Cực nói.
“Có ý gì?” Tàng Đao hỏi.
Nhất Phương và Tiểu Dương cũng không hiểu ra sao.
“Lần này Tiểu Dương làm tốt lắm!” Vô Cực khen.
“Thật vậy chăng?” Tiểu Dương vui sướng cười nói. Tuy rằng hắn không biết mình làm gì tốt lắm, bất quá được khích lệ vẫn thật cao hứng.
“Các ngươi qua đây xem!” Ta phất phất tay, gọi bọn họ qua đây.
“Ân?”
Tàng Đao, Nhất Phương vào Tiểu Dương lục tục ngồi xổm xuống cạnh quang viên, năm người chúng ta làm thành một vòng, có chút chen chúc.
“Vươn tay vào đi.” Ta chỉ vào quang viên. Tàng Đao đưa tay vói vào quang viên, bừng tỉnh đại ngộ.”Nguyên lai là như vậy!”
“Ra vậy…” Nhất Phương cũng đã hiểu.
“Chỉ là nước nha, có cái gì đặc biệt?” Tiểu Dương khuấy động vũng nước đọng, không giải thích được phải hỏi.
“Đưa tay lướt một vòng quanh cạnh vũng nước, sẽ biết.” Ta nói với Tiểu Dương.
“Ác.” Tiểu Dương nghe vậy làm theo.
“Di! Nước này chỉ tập trung trong vòng quang viên thôi!” Tiểu Dương kinh hãi kêu một tiếng.
“Hơn nữa…” Ta nói “Mặt nước không phải sẽ có nơi thoáng gồ lên sao? Thế nhưng mặt nước này hoàn toàn song song cùng mặt đất, khó trách ngay từ đầu chúng ta không có cách nào phát hiện đây là nước.”
“Nếu là mặt ao thì phải lõm xuống, cái này biểu thị…” Tàng Đao suy nghĩ: “Nước này không phải tự nhiên, nhưng là gì?”
“Cho nên mảnh vỡ ánh trăng nhất định lấy được ở chỗ này, chỉ là không biết dùng phương pháp gì.” Ta dưa tay khuấy khuấy nước trong vòng.
Vũng nước này chỉ sâu cỡ nửa đốt ngón tay, hình tròn, tản ra ánh trăng sáng, người khác phân không rõ, rốt cuộc nó đang phản chiếu ánh trăng hay nước tự mình phát sáng.
“Rốt cuộc là nước phát quang… hay là phản xạ ánh trăng…” Ta thì thào tự nói.
“Nước cũng không phát quang.” Vô Cực thưởng thức bọt nước lưu trong lòng bàn tay. “Là ánh trăng… Chờ một chút!”
Vô Cực phút chốc đứng lên, Tiểu Dương ngồi bên cạnh bị dọa sợ.
“Mảnh vỡ ánh trăng… Ánh trăng… nước… mảnh vỡ…” Vô Cực tận lực suy tư.
“Lão đại phát hiện cái gì?” Tiểu Dương nhỏ giọng hỏi.
“Tiên Đừng quấy nhiễu hắn, để cho hắn ngẫm lại.” Vô Cực cơ trí không hề, chỉ là bình thường lười động nãocho nên mọi quyết sách và quy hoạch của Vô Hạn thành, hắn đều quăng cho Nửa Cuộc Đời đi hao tổn tâm trí.
“Lẽ nào…” Nhãn tình Vô Cực sáng lên, nói: “Các ngươi lui xuống đi!”
Mọi người lui về sau, hắn lập tức niệm một đoạn chú ngữ.
Minh Nguyệt kiếm trượng chỉ vào vũng nước, Vô Cực khẽ quát một tiếng: “Băng đống thuật!” Vũng nước trong nháy mắt ngưng kết thành băng.
Sau khi nước kết băng, vẫn tản ra ánh trăng nhưu cũ, thật giống như đem ánh trăng đông lại ở bên trong. Vô Cực dùng mũi nhọn của kiếm trượng nhẹ nhàng đập nát vòng băng, cúi người nhặt lên một khối băng vụn, đưa tới trước mặt ta.
“Là cái này đúng không!” Hắn cười đến rất đắc ý.
Ta giao dịch vật phẩm, cầm trong tay thưởng thức.
Hình dạng là một mảnh vỡ bất quy tắc, phát ra quang mang nguyệt bạch sắc ôn hòa, xúc cảm lạnh lẽo, tên vật phẩm đúng là mảnh vỡ ánh trăng.
“Oa! Đúng vậy đúng vậy! Chính là cái này.” Ta cực kì vui sướng, lôi kéo tay Vô Cực, nhảy nhót không ngớt. “Nguyên lai là đạt được như vậy.”
“Lão đại thật là lợi hại!” Tiểu Dương cười nói.
“Thứ này có ích lợi gì?” Tàng Đao hỏi.
“Mặt trên không có viết, cũng không phải đạo cụ nhiệm vụ.” Ta nói: “Đại khái là giống Ba Đa dược thủy, thu thập để chơi thôi.”
Ba Đa dược thủy sản xuất tại tiểu hồ nằm phía bắc trung ương đại lục, Ba Đa hồ, chỉ cần đến tiệm tạp hóa thôn trang thôn trang mua “Bình rỗng”, tiếp lại dùng nó lấy nước hồ là có thể đạt được. Ba Đa dược thủy hiện ra mày lục phi thường mỹ lệ, không có công dụng gì, chỉ là đẹp mà thôi, trong thương khố của ta có cái.
Không biết phía chính phủ Thiên Vận nghĩ như thế nào, trò chơi lý thường thường có một số thứ linh tinh không có tác dụng gì. Bất quá, thu thập mấy thứ này cũng là một loại lạc thú, ngoạn trò chơi thì cứ chơi cho vui vẻ là tốt rồi.
“Kỳ quái?” Vô Cực tiếp nhận mảnh vỡ ánh trăng ta giao dịch qua, hỏi: “Phương pháp lấy được thứ này rất phức tạp, người kia làm thế nào có thể vô tình nhặt được chứ?”
“Ta đã nghĩ về vấn đề này… Hắn không có lý do gì nó dối ta.” Bởi vì người kia nó hắn lấy được trong lúc vô tình, cho nê ta vẫn tự hỏi theo chiều hướng đơn giản nhất, không ngờ muốn lấy cái này còn phải ngưng nước thành băng.
“Có thể là hắn bị quái truy đến nơi đây, hoặc là ở chỗ này gặp phải quái vật, muốn công kích chúng nó, kết quả không cẩn thận làm đóng băng vũng nước, sau đó lại không cẩn thận làm vỡ nó.” Tiểu Dương khờ dại thuyết.
“Cũng có thể, ta nhớ người kia hình như là pháp sư, nếu như hắn dùng ma pháp băng hệ phạm vi lớn công kích…”
Đột nhiên, ta và Vô Cực nhìn nhau, chúng ta đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
“Nơi không hài hòa chính là…”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy từ cửa vào truyền đến tiếng cười lạnh quen thuộc
“Hắc hắc hắc! Bắt được rồi!”
—–
“Đói bụng quá đi!” Tiểu Dương kêu lên: “Ta sắp chết đói!”
“Ta cũng hơi đói bụng.” Tàng Đao phụ họa.
Bởi vì gặp mưa, độ bão thực của mọi người đều giảm rất nhanh. Ta mở bảng trạng thái, phát hiện độ bão thực của mình đã giảm còn 40% ( trạng thái đói khát ). Thật sự có chút đói bụng..
“Xem ra tất cả mọi người đều đói bụng.” Ta nói: “Chúng ta tìm một chỗ ăn chút gì đi.”
“Ta muốn đi nhà hàng! Ta muốn đi nhà hàng!” Tiểu Dương hưng phấn lôi kéo ta.”Nguyệt đại ca, chúng ta đi Hàm Hãn Lâu ăn đi!”
Ta thấy Vô Cực không biểu lộ ý kiến gì, cũng đáp ứng Tiểu Dương.
“Được rồi! Thi đấu khổ cực như vậy, ăn gì đó ngon ngon để an ủi mình.” Ta nói.
“Ha ha a.” Tàng Đao cười nói, “Nghỉ ngơi là vì đi lâu đường xa.”
Hàm Hãn Lâu là nhà hàng lớn nổi tiếng đệ nhất đệ nhị thủ đô, thức ăn ở đây rất ngon, trang hoàng tinh xảo, phục vụ chu đáo, đương nhiên… giá cũng rất cao.
Đại khái là bởi vì trời mưa cắt đứt rất nhiều người luyện công, lầu một Hàm Hãn Lâu hầu như đầy ngập khách, không ít người đang oán giận, đương nhiên, cũng có mấy người rất nhàn nhã ngồi cùng một chỗ ăn uống nói chuyện phiếm.
Chúng ta vừa vào cửa liền hấp dẫn không ít người chú ý, nguyên lai, có một … đội dự thi khác cũng ngồi bên trong, người trong đại sảnh đích đều chú ý đến động tĩnh của chúng ta, mong muốn thấy chúng ta đánh nhau.
“Khổ cực rồi.” Ta đi về phía trước, mỉm cười bắt chuyện với đối phương. “Trời mưa thật lớn!”
“Đúng vậy a!” Một người trong bọn họ cũng gật đầu mỉm cười với ta, “Thực sự là phiền chết người đi được.”
“Cố gắng lên!” Ta nói: “Hi vọng các ngươi có thể thắng.”
“Cũng vậy!” Đối phương cười nói.
“Không đánh à!”
“Thật buồn chán.”
“Không có trò hay để xem.”
Trong lúc nhất thời, trong đại sảnh liền ầm ỹ lên.
“Bao sương lầu ba.” Vô Cực diện vô biểu tình nói với phục vụ sinh.
“Vâng.” Phục vụ sinh cung kính trả lời: “Khách nhân, xin theo ta. May mà các ngươi không đánh nhau, bằng không lại làm vỡ đồ đạc. Tiền sửa chữa thế nhưng sẽ trừ vào tiền lương của ta.”
Hắn là một “Công độc sinh”, nhân lúc đang thi đấu kỹ năng hệ sinh hoạt nhân đôi kinh nghiệm, đặc biệt đi luyện kỹ năng sinh hoạt.
“Có thể không đánh nhau hay nhất.” Tiểu Dương nói rằng.
“Tất cả đều là người dự thi, không có gì hay có.” Ta nói.
Vô Cực cũng nói: “Chỉ là một trò chơi, vui vẻ là tốt rồi.”
“Nói cho cùng.” Phục vụ sinh cười nói: “Không hổ là Ngân Chi Vô!”
Xem ra, danh tiếng Ngân Chi Vô chúng ta trong mắt người chơi khác vẫn đầy ấp nha.
“Tới rồi!” Phục vụ sinh đưa chúng ta đến một bao sương trên lầu ba. “Thỉnh các vị khách nhân hảo hảo nghỉ ngơi.”
“Trên bàn có chuông phục vụ, các vị cần gì xin cứ gọi.” Phục vụ sinh nói: “NPC điểm xan (chọn món ăn) sẽ phục vụ các vị.”
Phía chính phủ Thiên Vận vì để ngăn chặn người chơi chèo kéo lừa gạt người chơi khác mua hàng, thương nhân mua bán vật phẩm quân thiết lập thành NPC do máy chủ khống chế.
Bao sương nho nhỏ bố trí phi thường trang nhã, sàn nhà lót thảm dệt tinh xảo, phía góc phòng xếp những chiếc nệm êm ái, chiếc bàn thấp làm bằng gỗ quý.
Trên trần treo chiếc đèn lòng nhỏ hình dáng rất đáng yêu. Ánh nến xuyên thấu qua chụp đèn hồng nhạt, tản ra quầng sáng ấm áp, làm cho người ta cảm thấy thoải mái thư giản.
“A! Thảm mềm!” Tiểu Dương quát to một tiếng, nhào tới trên sàn nhà, cũng không buồn nhúc nhích.”Ta sắp mệt chết rồi.”
“Giờ đã mười hai giờ đêm, đương nhiên sẽ mệt.” Tàng Đao nói.
Ta đem thực đơn đặt trước mặt Tiểu Dương, cười nói: “Đến ăn khuya đi! Ta mời khách!” Tiểu Dương còn là một học sinh, không có thói quen ngủ quá trễ, thực sự là khổ cực cho hắn.
“YA!” Vừa nghe đến ăn, tinh thần Tiểu Dương lập tức tăng vọt, hắn đoạt lấy thực đến, chạy đến NPC đứng góc phòng gọi thức ăn.
“Vẫn là để ta mời khách đi!” Tàng Đao nói.
“Để ta.” Vô Cực cũng nói.
Vô Cực lạnh mặt, khóe miệng Tàng Đao vẫn lộ ra nụ cười như thường, hai người mắt to trừng mắt to hơn.
“Nhất Phương, ngươi muốn ăn cái gì.” Ta đưa một cuốn thực đơn khác cho Nhất Phương, làm bộ như không thấy.
“Ngô.” Nhất Phương tiếp thực đơn.”Ngươi nghĩ món này thế nào…” Theo ta nghiên món ăn
Không lâu sau, phục vụ sinh đưa lên một đống món ăn. Ta nhìn thức ăn đầy bàn, lại nhìn sang Vô Cực và Tàng Đao vẫn đang tranh nhau ai trả tiền. Nghĩ thầm, mặc kệ là ai trả, túi tiền của người đó nhất định sẽ mất không ít máu.
“Được rồi được rồi.” Ta cười nói: “Ai trả cũng được, ăn trước đi!”
Vô Cực liếc mắt nhìn ta, ngồi xuống bên cạnh ta, gắp thức ăn bỏ vào chén ta, không nói gì.
“Tiểu Dương kêu một đống lớn nha!” Tàng Đao cười nói, kéo một cái nệm êm qua cho ta.
Ta đầu tiên là cho thức ăn trong chén vào miệng, sau đó cười tiếp nhận nệm của Tàng Đao.
“Hắc hắc hắc.” Tiểu Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu.”Không cẩn thận, đã kêu nhiều như vậy.”
Nhất Phương nói: “Ăn đi!”
Nhìn đầy bàn thức ăn, ta cũng hiểu được Tiểu Dương đã kêu nhiều lắm, mặc dù trong Thiên Vận sẽ không bị no chết, thế nhưng độ bão thức vượt quá cao, hành động của nhân vật sẽ giảm đi ( né tránh và mẫn tiệp -30%).
“Ai kêu thì người đó phải ăn cho hết!” Ta nhíu mày uy hiếp Tiểu Dương.
“…ẽ ố gắng!” Tiểu Dương miệng đầy thức ăn đáp lời
Ta cười lắc đầu, thực sự là không có biện pháp với hắn. Gắp con tôm vào chén, bóc vỏ tôm.
“Tôm hồ tiêu ở đây ăn thật ngon.” Ta bỏ con tôm đã lột sạch sẽ đẹp đẽ vào chén Vô Cực, “Ngươi ăn thử xem!”
Vô Cực lập tức gắp con tôm cho vào miệng, nhướng nhướng mi, khiêu khích nhìn Tàng Đao ngồi đối diện.
“Ta còn muốn.” Vô Cực nói.
“Ta cũng muốn!” Tiểu Dương kêu lên: “Nguyệt đại ca giúp ta lột vỏ.” Kết quả bị Vô Cực hung hăng đâm cho mấy lưỡi nhãn đao.
“Ta lột vỏ cho mọi người!” Ta cười nói. Kéo đĩa tôm tới trước mặt, lưu loát lột vỏ tôm.
Ta bình thường vẫn tự nấu ăn, cho nên mấy chuyện như lột vỏ tôm này đã quá lành nghề, hai ba cái đã lột xong một con. Ta luân phiên bỏ tôm vào chén Tiểu Dương, Nhất Phương và Tàng Đao, mà Vô Cực ta lại đưa cho hắn luôn hai con.
Vô Cực mặt lạnh, cũng không có nổi giận. Hắn là người rất biết đúng mức, biết giấm nào nên, giấm nào không nên ăn. Cho dù hắn rất muốn độc chiếm ôn nhu của Nguyệt, thế nhưng nếu như phát tác trong lúc này, Nguyệt sẽ mất hứng.
Dù sao mặc kệ thế nào, Nguyệt cho hắn nhiều tôm hơn Tàng Đao! ( tính trẻ con )
“Ngươi vẫn chưa ăn.” Vô Cực nhìn cái chén trống rỗng của ta, nhíu mày nói.
Ta cúi đầu lột vỏ tôm, thuận miệng đáp: “Lột xong đã.”
Vô Cực cau mày, dùng đũa gắp một con tôm chưa lột vào chén của mình.
Ta vội vàng nói: “Cái đó còn chưa lột vỏ, ngươi chờ một chút.”
“Ta giúp ngươi.” Vô Cực ôn thanh nói, ngón tay vụng về ngốc nghếch lột vỏ con tôm.
“Ta cũng giúp ngươi .” Tàng Đao cũng gắp mấy con tôm vào chén mình..
“Ta cũng muốn!” Tiểu Dương cũng gắp tôm vào chén.
Chỉ có Nhất Phương yên lặng ăn thức ăn đầy bàn.
Kết quả tôm hồ tiêu là món đầu tiên được chúng ta dọn sạch, cho mấy miếng thịt tôm bị bọn hắn lột đến nát vụn nát vụn, hài cốt không được đầy đủ vào miệng, cười nói: “Mọi người ăn nhiều một chút! Có hai người tranh nhau mời khách đấy.”
“Không thành vấn đề! Ta sẽ ăn rất nhiều rất nhiều!” Trong chén của Tiểu Dương đầy ấp thức ăn.
Ăn no xong, ta đưa hóa đơn cho Vô Cực và Tàng Đao, mỉm cười nói: “Các ngươi cùng nhau tả đi! Thấy giá tiền cũng đừng bị dọa chạy.”
Hơn một nghìn kim tệ ni, ta xem mà thiếu chút nữa bị hù chết!
Vô Cực diện vô biểu tình liếc mắt nhìn hóa đơn một cái, từ đai lưng trữ vật xuất ra một chồng kim tệ, Tàng Đao cũng dương lên khuôn mặt tươi cười, xuất ra nhất chồng kim tệ. Vì mặt mũi của một nam nhân, xem ra hai người không thèm quan tâm về việc tiền bạc này.
Thanh toán xong, rời khỏi nhà hàng thì bên ngoài mưa đã tạnh, bầu trời đêm trong suốt, phồn tinh lấp lánh đầy trời, huyền nguyệt treo cao cao, tát ánh trăng rơi đầy mặt đất. Những vũng nước đọng phản chiếu vầng trăng cong cong trên bầu trời kia, ngọn gió thổi qua tạo ra những gợn sóng nhỏ, ánh trăng cũng lắc lư.
Nhìn thấy một màn này, trong đầu ta linh quang chợt lóe, nghĩ đến điều gì.
“Ta nhớ ra rồi!” Ta kêu lên, nội tâm hưng phấn không gì sánh được.”Ta nhớ ra ta lấy được mảnh vỡ ánh trăng ở đâu rồi!”
“Ở nơi nào?” Tiểu Dương vội vã truy vấn.
“Vân Lam Sơn Hạp ở Vân Lăng Thành.” Ta nói: “Khi đó ta mua được từ một người chơi bày quán trên đường.”
“Tại Thiên Thê đại lục a…” Vô Cực suy nghĩ: “Chúng ta đi đánh điện đăng phao trước, sau đó lại đi.”
Ta xem sắc trời, suy nghĩ một chút.”Ta nghe người bán cho ta nói, mảnh vỡ ánh trăng chỉ có thể lấy được trong đêm có trăng. Chúng ta không biết sẽ ở đáy biển mê cung vòng quanh bao lâu, vẫn là đi Vân Lăng thành trước đi.”
“Ân.” Vô Cực nói: “Được rồi! Tuy rằng phiền toái một chút.”
Vân Lam Sơn Hạp nằm phía bắc Thiên Thê đại lục, không hề ít huyệt động, núi cao, khoát cốc, đỉnh núi mây mù lượn lờ, dưới cốc không thấy mặt trời, địa hình nhấp nhô rất lớn. Bên trong quái vật đều là hệ địa hoặc hệ phong, đẳng cấp từ bốn mươi đến chín mươi.
Vùng phụ cận Vân Lam Sơn Hạp có một tòa thành nhỏ, Vân Lăng thành.
Tuy rằng nói muốn vòng về điểm xuất phát Thiên Thê đại lục thì phiền phức một chút. Bất quá dưới tác dụng của thời không nữ thần, vài lần bạch quang chớp qua, rất nhanh đã đến Vân Lăng thành.
Thiên vận là trò chơi kết hợp của Trung Quốc và Phương Tây, thiết kế quái vật, kỹ năng chức nghiệp cùng phong cách kiến trúc có đặc điểm của cả hai bên. Cùng một khối đại lục, thành thị bất đồng, sẽ có phong cách kiến trúc bất đồng, đại thể có thể thấy được qua tên của thành thị.
Giống như ở trung ương đại lục có thủ đô Ngân Tây Pháp Nhĩ Đặc mang phong vị kiến trúc châu Âu; cảng thành Bích Sa cảng của Xích Thổ đại lục lại có phong vị kiến trúc kiểu Trung Quốc; mà Vân Lăng thành, không cần nghĩ cũng biết là kiểu kiến trúc Trung Quốc.
Thạch thế lát gạch, hành lang gấp khúc, tường gỗ ngói đỏ, tiểu lâu bình lan, thập phần cổ kính, trong không khí mơ hồ phiêu nhiễu sương khói nhàn nhạt, khiến tòa cổ thành này tăng thêm một tia thần bí.
“Lúc trước người bán cho ta không nói rõ ràng lắm, ta không thể xác định mảnh vỡ ánh trăng có phải đạo cụ nhiệm vụ hay không, vậy nên chúng ta trước phân công nhau vào trong thành tìm xem nhiệm vụ.” Có một số đạo cụ nhiệm vụ, nếu không tiếp nhận nhiệm vụ thì không thể đạt được.
“Được.” Vô Cực nói rằng: “Vân Lăng thành không lớn, mười phút sau chúng ta tập hợp.”
“OK! OK!” Tiểu Dương đáp.
“Không cần mười phút.” Nhất Phương nhàn nhạt nói. Nhất Phương trước đây thường đến Vân Lam Sơn Hạp luyện công, rất quen thuộc với Lăng Vân thành, trừ phi gần đây cập nhật nhiệm vụ mới, còn lại hắn đều đã giải qua.
Tàng Đao chưa từng tới Thiên Thê đại lục, càng đừng nói Vân Lăng thành , hắn căn bản không biết phải tìm từ đâu. Nhưng hắn chính rất hòa khí lên tiếng.”Không thành vấn đề.”
Sau khi ước hẹn sẽ tập hợp tại phong trụ (điểm sống lại) trong thành, chúng ta liền phân công nhau tìm kiếm nhiệm vụ.
“Xông vào” mấy gian nhà dân, hỏi không ít NPC, vẫn không nhận được nhiệm vụ nào có quan hệ với mảnh vỡ ánh trăng.
“Ta nghĩ mảnh vỡ ánh trăng đại khái cũng giống như hồng thủy tinh, dù có tiếp nhận nhiệm vụ hay không cũng có thể lấy được đạo cụ.” Ta thảo luận trên kênh đoàn.
“Ta nghĩ cũng vậy.” Vô Cực nói, hắn cũng không đánh được NPC có nhiệm vụ tương quan.
“Nguyên lai nơi này nhỏ như vậy, ta đi một lúc đã xong một vòng.” Tàng Đao cười nói: “Thảo nào Nhất Phương bảo không cần đến mười phút, địa phương không lớn, NPC cũng không có mấy người.”
“Ha ha ha! Ta nhận được một nhiệm vụ rất kỳ quái!” Tiểu Dương bật cười: “Hắn muốn ta giúp hắn đi giao Pizza nha!” Hắn dĩ nhiên đang đùa với NPC.
“Đó là bánh mì.” Nhất Phương chỉnh lại.
“Thế nhưng rất giống Pizza nha! Mặt trên còn có tương cà.”
Hình ta cũng nhận được nhiệm vụ này, thính Tiểu Dương nói như thế, ta vội vàng mở bảng vật phẩm, điểm chọn đạo cụ “Bánh mì”.
Đạo cụ: Bánh mì tổ truyền của Vương đại nương
Trạng thái: Độ bão thức +20( nhiệm vụ đạo cụ, không thể ăn. )
Trong tay ta xuất hiện một cái bánh mì loại lớn, mặt trên thả không ít gia vị, còn có một tầng phô mát và tương cà dày, không phải Pizza thì là cái gì!
Ta nhịn không được bật cười, “Ha ha! Thật đúng là giống a! Hơn nữa còn không thể ăn được…”
“Đúng vậy!” Tiểu Dương cười nói: “Không thể ăn, nhưng lại có gia tăng độ bão thực! Thực sự là bó tay!”
Tàng Đao vội nói: “Vậy sao? Ta cũng đi tiếp tiếp xem.”
“Chúng ta… có thể xuất phát rồi chưa.”
Âm thanh Vô Cực âm âm, xuyên thấu qua kênh đoàn, vang lên bên tai mọi người, đông lạnh đến mức chúng ta nhịn không được rùng mình một cái, xem ra hôm nay tâm tình hắn không được tốt.
“Ân, chúng ta nhanh đi Vân Lam Sơn Hạp đi!” Ta vội vàng nói: “Chậm thêm sẽ không còn kịp.”
“Xuất phát xuất phát!” Tiểu Dương nói, hắn vừa bị Vô Cực dọa sợ đến thiếu chút nữa làm rớt pizza xuống đất.
Chúng ta ( không bao gồm Vô Cực ) giao xong Pizza… không phải… là bánh mì, lập tức vội vội vàng vàng chạy đến phong trụ tập hợp, xuất phát đến Vân Lam Sơn Hạp.
“Thạch đầu– thạch — đaầu — thạch — đầu.” Tiểu Dương ngâm nga một bài hát kì quái, đá bay mấy hơn đá nằm đầy mặt đất.
“Cạch” một tiếng, một hòn đá nhỏ lại bị đá bay thật xa. Hòn đá nhỏ lăn một vòng trên mặt đất, hóa thành một người đá lớn cỡ bàn tay người, đánh về phía Tiểu Dương.
“Hắc hắc hắc!” Tiểu Dương cười quái dị, nhấc chân lên biến người đá thành đá vụn, sau đó, lại tiếp tục đá một hòn đá khác. Đá vụn lăn long lóc trên mặt đất, lần thứ hai hóa thành người đá nhỏ, bị hắn một cước đạp vụn.
“Thạch — đầu — thạch –” Tiểu Dương ngâm nga bài hát kì quái, tiếp tục trò chơi ngược đãi quái vật.
“Này… Tiểu Dương có khỏe không?” Tàng Đao nghiêm mặt trắng bệch, nơm nớp lo sợ hỏi.
Nhất Phương phẩy phẩy tay, không nói gì.
“Quen là tốt rồi.” Ta cười khổ. “Mỗi khi hắn buồn ngủ thì sẽ như vậy.”
“Điên điên khùng khùng.” Vô Cực lắc đầu, thở dài.
“Ách… Tiểu Dương… Ngươi mệt mỏi vậy có muốn đi ngủ một chút không?” Tàng Đao hỏi. Hắn thật đúng là không quen khi Tiểu Dương từ trước đến nay nhu thuận lại trở nên… ách… điên điên khùng khùng như vậy.
“Ta không cần!” Tiểu Dương lập tức phủ quyết. “Ta phải cùng mọi người làm nhiệm vụ!”
“Thế nhưng ngươi không phải đã rất mệt đi…”
“Vô dụng thôi.” Ta vỗ vỗ vai Tàng Đao. “Tiểu Dương sẽ không đi ngủ đâu.” Nếu không ta và Vô Cực đã sớm khuyên hắn.
“Thạch đầu — thạch — đầu.” Hắn lại bắt đầu xướng bài ca kỳ quái.
Tàng Đao nhìn Tiểu Dương, lại nhìn ta, sau đó nhún nhún vai, bất đắc dĩ cười khổ.
Tiểu Dương ngoạn (… *đổ mồ hôi* ) quái, là “đặc sản” ở Vân Lam Sơn Hạp, Thạch Đầu Quái ( hình người hệ địa ). Thạch Đầu Quái thuộc về loại quái bị động, bình thường hóa thành một viên đá trốn ở ven đường, chỉ có khi bị ngoạn gia đụng vào, hoặc là đá phải nó, mới có thể hiện thân đi ra công kích. Con quái cao lớn hơn người, cũng có loại chỉ lớn bằng bàn tay, lớn nhỏ bất đồng, đẳng cấp từ bốn mươi đến sáu mươi, Tiểu Dương đang đùa chính là tiểu thạch quái yếu nhất, cấp 41.
Trước mặt kệ Tiểu Dương hồn nhiên chơi đùa đến quên mình, chúng ta tại khe đá Vân Lam Sơn Hạp quanh quẩn hơn nửa tiếng đồng hồ, vẫn khong tìm thấy cái huyệt động mà người bán mảnh vỡ ánh trăng kể, tất cả mọi người có chút không kiên nhẫn.
“Mấy giờ rồi?” Vô Cực đột nhiên hỏi.
Ta gọi ra hệ thống tuyển đan, nhìn thời gian hiển thị, nói: “Sắp hai giờ.”
“Mới hai giờ.” Tàng Đao duỗi thắt lưng, nói: “Ta còn tưởng rằng trễ hơn chứ.”
“Tới kịp không?” Nhất Phương hỏi.
“Thi đấu bắt đầu lúc giữa trưa, còn mười mấy tiếng đồng hồ.” Chúng ta đều là quen với việc thức đêm cuồng online, hai giờ sáng đối với chúng ta mà nói coi như là ‘sớm’ . Vấn đề là, mặt trăng thế nhưng luôn lặn xuống đúng giờ, đến 5 giờ sáng là lặn mất, không còn bao nhiêu thời gian!
“Như vậy được rồi.” Ta nói: “Ta kỵ Bạch Vũ bay lên trời, nhìn xem có thể phát hiện cái gì không.”
“Gần đây có quái hệ phi hành.” Vô Cực dặn dò: “Phải cẩn thận.”
“Ân.” Ta đáp. Gật đầu với mọi người, sau đó cưỡi Bạch Vũ bay lên không trung.
Nhớ rõ người kia nói, hắn trong lúc vô tình nhặt được mảnh vỡ ánh trăng trong một sơn động, bởi vì không biết thứ này có ích lợi gì, lại thấy nó hình dạng đẹp, liền bày ra bán kiếm lời. Hắn không lớn rõ ở đâu cùng làm sao lấy được, cho nên không nói rõ ràng, vì vậy ta mới quên mất đi. Tuy rằng không có nhiều manh mối lắm, thế nhưng ta đoán đạo cụ như vậy nhất định có quan hệ với ánh trăng.
Bạch Vũ bay lên trời cao, phạm vi nhìn không sót gì. Bên dưới mây mù như biển, huyền nguyệt khẽ cong treo lơ lửng giữa bầu trời đêm hắc sắc, tản ra quang huy vàng nhạt nhu hòa. Ánh trăng như tơ như lụa, tung tóe, xuyên thấu mây mù trên mặt đất. Trong đó, có một chùm ánh sáng đặc biệt rõ ràng, rơi thẳng xuống một khe núi hẹp, ánh trăng xung quanh giống như bị hấp dẫn, thẳng tắp tập trung nơi ấy.
Chẳng lẽ là!
Ta nhanh lên lệnh Bạch Vũ bay thấp tới gần. Chỉ thấy giữa núi đá có một vết nứt hẹp, mà bên dưới vết nứt trỗng rỗng kia đang được bao phủ bởi một mảng ánh trăng vàng mỏng. Muốn xuyên vào vết nút kia, thế nhưng lại bị hệ thống cản lại, ta chỉ đành xuất ra địa đồ, đặt lại kí hiệu, sau đó quay đầu lại đến hội họp cùng Vô Cực bọn họ.
Quanh quẩn không ít đường, rốt cục đi tới sơn khoát ta phát hiện.
Nhìn từ mặt đất không giống khi nhìn từ trên không, đường vào sơn khoát này rất chật hẹp, một lần chỉ có thể để hai người đi qua. Tiến nhập, qua con đường chật hẹp thật dài, ánh vào mi mắt là một thạch huyệt trống trải.
Trên đầu, ánh trăng ôn nhu vẫn đang xuyên thấu qua khe nứt, chiếu sáng cả một vùng.
“Là cái này sao?” Vô Cực hỏi.
Ta lấy địa đồ ra đối chiếu, “Không sai!”
“Ở đây đích thực rất đặc biệt đích.” Vô Cực nhìn ánh trăng từ trên khe nứt đổ xuống, thì thào tự nói.”Chỉ là không biết… Cần làm gì mới lấy được…”
“Kiểm tra xung quanh đi.” Ta nói.
Thạch huyệt không nhỏ, ngoại trừ khe nứt phía trên, không có gì đặt biệt. Bởi vì khe nứt kia không nằm trên mặt đất. Ánh trăng đổ xuống mặt đất, tụ ánh thành một mảnh quanh viên đặc biệt sáng ngời, quả thực giống như một mặt trăng khác đang phản chiếu trước mặt, ta đưa tay hứng lấy ánh trăng đổ xuống, nắm lấy hư không.
Không phản ứng…
“Biết là không đơn giản như vậy.” Ta cười khổ.
Nhất Phương học Vô Cực vươn tay nghiên cứu khe nứt kia, Tiểu Dương và Tàng Đao thì đông sờ sờ tây sờ sờ trên thạch bích, nhìn xem có thể đụng đến cơ quan gì hay không.
Ta chưa từ bỏ ý định đưa tay bắt vài lần, vẫn không bắt được cái gì. Không có khả năng a? Nếu người kia trong lúc vô tình đạt được mảnh vỡ ánh trăng, vậy phương pháp nhất định rất đơn giản.
Phiền a! Ta buồn bực vén tóc ra sau tai, ngẩng đầu nhìn, phát hiện ngay cả Tàng Đao cũng bắt đầu nghiên cứu khe nứt.
Có dễ nhìn như vậy không? Ta cũng theo họ nghiên cứu.
Ân… Khe nứt chính cái khe, cho dù từ đó ánh trăng tỏa ra thật nhu hòa thật đẹp, nó cũng chỉ là cái khe.
Nghiên cứu một hồi, ta đột nhiên phát giác, loại hiện tượng này chẳng lẽ chính là trong truyền thuyết, nếu như có một người vẫn nhìn bầu trời, không lâu sau, người xung cũng sẽ theo hiếu kỳ nhìn bầu trời… Nhìn nhìn bên cạnh, quả nhiên, Tiểu Dương cũng đang ngửa đầu nhìn cái kia cái khe.
… Ta cảm thấy có chút bó tay.
“Khái!” Ta ho nhẹ một tiếng, hấp dẫn chú ý của mọi người. “Nói không chừng là ta tìm nhầm chỗ, mảnh vỡ ánh trăng có thể không phải ở đây.”
“Không.” Vô Cực nói: “Ta cho rằng ở đây không sai.”
“Ân! Ở đây rất có mùi vị nhiệm vụ.” Tiểu Dương cười nói.
“Vậy ngươi nghĩ có liên quan đến khe nứt này?” Ta hỏi.
“Hẳn là không có.” Vô Cực mệt mỏi nói: “Ta vừa rồi chỉ là đang tự hỏi…”
Phía sau Vô Cực, Nhất Phương nhịn không được quăng cho hắn một cái bạch nhãn.
“Thế nhưng ta cảm thấy nhất định là có quan hệ tới cái khe này!” Tiểu Dương nói. Hắn ngửa đầu thật cao, thẳng tắp nhìn chằm chằm vết nứt kia. “Ai nha! Ngẩng đầu như vậy cổ mỏi quá.”
“Phì!” Ta nhịn không được bật cười.”Tiểu Dương, ngươi lại đùa giỡn với bảo vật a!”
“Đâu có, ta rất nghiêm túc nghiên cứu nha!” Nói xong, hắn còn không ngừng di động cước bộ, nhìn trái, nhìn phải. “Nhất định là có liên quan đến cái khe này!” Trong miệng thì thào tự nói.
Hắn sẽ không phải… lại tái phát đi!
“Vô Cực, ngươi phát hiện cái gì?” Ta quay đầu lại hỏi ý kiến Vô Cực.
Vô Cực nhíu nhíu mày, ánh mắt dời khỏi khe nứt hướng về phia chúng ta.”Có cảm giác, tâm thần không yên.”
“Có ý gì?”
“Ta không giải thích được, dường như có gì đó không đúng lắm.”
Vô Cực luôn luôn lãnh tĩnh cư nhiên lại nói ra những lời này, vậy đại biểu…”Nghe ngươi nói như thế…” Ta trầm tư một chút, nói: “Ta cũng cảm thấy hình như có chỗ nào đó là lạ.” Loáng thoáng có cảm giác không hài hòa.
“Hình như…”
“A!” Vô Cực nói còn chưa nói xong, đã bị tiếng kêu sợ hãi của Tiểu Dương cắt đứt.
Vô Cực nheo lại lãnh mâu, không vui quét qua.
“Làm sao vậy?” Ta hỏi.
“Các ngươi mau tới đây xem!” Tiểu Dương mặt đầy kinh ngạc phất tay về phía chúng ta. “Ta đạp phải nước!”
“Nước?” Nhất Phương thiêu mi.” Trời vừa mưa.”
“Không phải đâu!” Tiểu Dương kêu lên: “Các ngươi đến xem.” Hắn chỉ vào lòng bàn chân. Nguyên lai, hắn giẫm phải quầng quang viên giống như ánh trăng trên mặt đất. (quang viên: vầng sáng hình tròn)
“Ta xem xem.” Ta đưa tay sờ khối quang viên kia, từ ngón tay truyền đến cảm giác nước lạnh lẽo ướt át.
“Thật là nước!” Bởi vì phạm vi quang viên không lớn, cho nên chúng ta không phát hiện ra đó kì thật là một vũng nước.
“Nước mưa từ cái khe chảy xuống, vì vậy mới tích lại ở đây.” Tàng Đao nói.
“Sai!” Vô Cực ngồi xổm xuống trước quang viên, vươn tay dò xét một vòng vũng nước, sau đó vung lên nụ cười cuồng ngạo, lam mâu cũng lóe tinh quang,
Thấy biểu tình ày, ta biết hắn nhất định đã phát hiện gì đó.
“Phát hiện lcái gì?” Ta vội vàng truy vấn.
Vô Cực không trả lời ta, trực tiếp kéo tay ta xuống dò xét một vòng quang viên.
“Đây là!” Ta trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn hắn.
“Chỉ còn thiếu phương pháp.” Vô Cực nói.
“Có ý gì?” Tàng Đao hỏi.
Nhất Phương và Tiểu Dương cũng không hiểu ra sao.
“Lần này Tiểu Dương làm tốt lắm!” Vô Cực khen.
“Thật vậy chăng?” Tiểu Dương vui sướng cười nói. Tuy rằng hắn không biết mình làm gì tốt lắm, bất quá được khích lệ vẫn thật cao hứng.
“Các ngươi qua đây xem!” Ta phất phất tay, gọi bọn họ qua đây.
“Ân?”
Tàng Đao, Nhất Phương vào Tiểu Dương lục tục ngồi xổm xuống cạnh quang viên, năm người chúng ta làm thành một vòng, có chút chen chúc.
“Vươn tay vào đi.” Ta chỉ vào quang viên. Tàng Đao đưa tay vói vào quang viên, bừng tỉnh đại ngộ.”Nguyên lai là như vậy!”
“Ra vậy…” Nhất Phương cũng đã hiểu.
“Chỉ là nước nha, có cái gì đặc biệt?” Tiểu Dương khuấy động vũng nước đọng, không giải thích được phải hỏi.
“Đưa tay lướt một vòng quanh cạnh vũng nước, sẽ biết.” Ta nói với Tiểu Dương.
“Ác.” Tiểu Dương nghe vậy làm theo.
“Di! Nước này chỉ tập trung trong vòng quang viên thôi!” Tiểu Dương kinh hãi kêu một tiếng.
“Hơn nữa…” Ta nói “Mặt nước không phải sẽ có nơi thoáng gồ lên sao? Thế nhưng mặt nước này hoàn toàn song song cùng mặt đất, khó trách ngay từ đầu chúng ta không có cách nào phát hiện đây là nước.”
“Nếu là mặt ao thì phải lõm xuống, cái này biểu thị…” Tàng Đao suy nghĩ: “Nước này không phải tự nhiên, nhưng là gì?”
“Cho nên mảnh vỡ ánh trăng nhất định lấy được ở chỗ này, chỉ là không biết dùng phương pháp gì.” Ta dưa tay khuấy khuấy nước trong vòng.
Vũng nước này chỉ sâu cỡ nửa đốt ngón tay, hình tròn, tản ra ánh trăng sáng, người khác phân không rõ, rốt cuộc nó đang phản chiếu ánh trăng hay nước tự mình phát sáng.
“Rốt cuộc là nước phát quang… hay là phản xạ ánh trăng…” Ta thì thào tự nói.
“Nước cũng không phát quang.” Vô Cực thưởng thức bọt nước lưu trong lòng bàn tay. “Là ánh trăng… Chờ một chút!”
Vô Cực phút chốc đứng lên, Tiểu Dương ngồi bên cạnh bị dọa sợ.
“Mảnh vỡ ánh trăng… Ánh trăng… nước… mảnh vỡ…” Vô Cực tận lực suy tư.
“Lão đại phát hiện cái gì?” Tiểu Dương nhỏ giọng hỏi.
“Tiên Đừng quấy nhiễu hắn, để cho hắn ngẫm lại.” Vô Cực cơ trí không hề, chỉ là bình thường lười động nãocho nên mọi quyết sách và quy hoạch của Vô Hạn thành, hắn đều quăng cho Nửa Cuộc Đời đi hao tổn tâm trí.
“Lẽ nào…” Nhãn tình Vô Cực sáng lên, nói: “Các ngươi lui xuống đi!”
Mọi người lui về sau, hắn lập tức niệm một đoạn chú ngữ.
Minh Nguyệt kiếm trượng chỉ vào vũng nước, Vô Cực khẽ quát một tiếng: “Băng đống thuật!” Vũng nước trong nháy mắt ngưng kết thành băng.
Sau khi nước kết băng, vẫn tản ra ánh trăng nhưu cũ, thật giống như đem ánh trăng đông lại ở bên trong. Vô Cực dùng mũi nhọn của kiếm trượng nhẹ nhàng đập nát vòng băng, cúi người nhặt lên một khối băng vụn, đưa tới trước mặt ta.
“Là cái này đúng không!” Hắn cười đến rất đắc ý.
Ta giao dịch vật phẩm, cầm trong tay thưởng thức.
Hình dạng là một mảnh vỡ bất quy tắc, phát ra quang mang nguyệt bạch sắc ôn hòa, xúc cảm lạnh lẽo, tên vật phẩm đúng là mảnh vỡ ánh trăng.
“Oa! Đúng vậy đúng vậy! Chính là cái này.” Ta cực kì vui sướng, lôi kéo tay Vô Cực, nhảy nhót không ngớt. “Nguyên lai là đạt được như vậy.”
“Lão đại thật là lợi hại!” Tiểu Dương cười nói.
“Thứ này có ích lợi gì?” Tàng Đao hỏi.
“Mặt trên không có viết, cũng không phải đạo cụ nhiệm vụ.” Ta nói: “Đại khái là giống Ba Đa dược thủy, thu thập để chơi thôi.”
Ba Đa dược thủy sản xuất tại tiểu hồ nằm phía bắc trung ương đại lục, Ba Đa hồ, chỉ cần đến tiệm tạp hóa thôn trang thôn trang mua “Bình rỗng”, tiếp lại dùng nó lấy nước hồ là có thể đạt được. Ba Đa dược thủy hiện ra mày lục phi thường mỹ lệ, không có công dụng gì, chỉ là đẹp mà thôi, trong thương khố của ta có cái.
Không biết phía chính phủ Thiên Vận nghĩ như thế nào, trò chơi lý thường thường có một số thứ linh tinh không có tác dụng gì. Bất quá, thu thập mấy thứ này cũng là một loại lạc thú, ngoạn trò chơi thì cứ chơi cho vui vẻ là tốt rồi.
“Kỳ quái?” Vô Cực tiếp nhận mảnh vỡ ánh trăng ta giao dịch qua, hỏi: “Phương pháp lấy được thứ này rất phức tạp, người kia làm thế nào có thể vô tình nhặt được chứ?”
“Ta đã nghĩ về vấn đề này… Hắn không có lý do gì nó dối ta.” Bởi vì người kia nó hắn lấy được trong lúc vô tình, cho nê ta vẫn tự hỏi theo chiều hướng đơn giản nhất, không ngờ muốn lấy cái này còn phải ngưng nước thành băng.
“Có thể là hắn bị quái truy đến nơi đây, hoặc là ở chỗ này gặp phải quái vật, muốn công kích chúng nó, kết quả không cẩn thận làm đóng băng vũng nước, sau đó lại không cẩn thận làm vỡ nó.” Tiểu Dương khờ dại thuyết.
“Cũng có thể, ta nhớ người kia hình như là pháp sư, nếu như hắn dùng ma pháp băng hệ phạm vi lớn công kích…”
Đột nhiên, ta và Vô Cực nhìn nhau, chúng ta đều thấy sự kinh ngạc trong mắt nhau.
“Nơi không hài hòa chính là…”
Còn chưa nói xong, chỉ nghe thấy từ cửa vào truyền đến tiếng cười lạnh quen thuộc
“Hắc hắc hắc! Bắt được rồi!”
—–
Tác giả :
Cửu Dạ