Thiên Vận Online
Chương 33: Cuộc đấu bắt đầu
Chừng năm mươi người vây quanh một cây cổ thụ che trời, lá cây kim lục sắc xào xạc trong gió, ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua tán lá, quang hoa mông lung rơi trên mặt đất, bầu không khí thập phần tường hòa, thoải mái.
“Đại Địa Chi Mẫu a! Sao lại bị truyền đến nơi này?” Tiểu Dương áp cả người lên thân cây, “Bất quá thật đúng là hoài niệm.”
Vô Cực vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt thân cây, vô cùng cảm khái: “Đúng là đã lâu không tới.”
Nhất Phương cũng nở nụ cười tưởng nhớ.
“Đây là Đại Địa Chi Mẫu!” Tàng Đao chưa từng tới Thiên Thê đại lục, kinh ngạc nhìn cự mộc trước mắt, “Không ngờ lại cao lớn như vậy.”
Gió thổi qua lá cây, vang lên tiếng xạc xào, quang hoa trên mặt đất cũng theo đó mà thay đổi. Ta khép mắt, hưởng thụ lấy phần yên ổn này. “Thật hoài niệm a…” Nỉ non.
Ta đã từng là tinh linh, đối với Đại Địa Chi Mẫu tượng trưng cho sinh mệnh chi nguyên của tinh linh, có một phần hoài niệm rất sâu. Hơn hết, phong cảnh mỹ lệ bình thản này, cho dù không phải tinh linh, chỉ nhìn thấy cũng sẽ khắc sâu vào tim mỗi người.
Trong làn gió mát, trong ánh nắng nhu hòa này, mọi phiền não đều tiêu thất… nội tâm yên tĩnh không gì sánh được….
“Chúng ta cần phải đi!” Nhất Phương đánh vỡ sự yên lặng, “Còn có cuộc thi.”
“Đúng vậy! Thiếu chút nữa đã quên.” Tiểu Dương xấu hổ gãi gãi đầu.” Lâu lắm không có về mà.”
“Trước nhìn xem phải thu thập đạo cụ nào.” Vô Cực nói.
Chúng ta lập tức gọi ra bảng nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ: Đoàn thể thi đấu ( nhiệm vụ đặc thù )
Đẳng cấp: 1
Nội dung nhiệm vụ: trong vòng một ngày đêm thu thập “Điện đăng phao” (bóng đèn), “Thủy tinh đỏ bị nguyền rủa”, “Base”, “Mảnh vỡ ánh trăng”, “Kim sắc linh đang”, giao cho nhân viên phục vụ tại sân vận động Simon…
“Ngô… Đại khái đều nghe qua.” Ta nhìn nhiệm vụ, cúi đầu suy nghĩ, “Điện đăng phao thì đến đáy biển đánh Đăng Lung Ngư (cá lồng đèn), thủy tinh hình như là nhiệm vụ đạo cụ bên Song tháp, Base thì đánh quái biến hình, kim sắc linh đang là BOSS miêu nương… Mảnh vỡ ánh trăng?”
“Chưa từng nghe qua.” Vô Cực nói.
Những người khác cũng đều lắc đầu.
“Là đạo cụ mới sao?” Tàng Đao hỏi.
“Không có khả năng. Phía chính phủ có nói sẽ không để chúng ta tìm đạo cụ mới… Kỳ quái.” Ta càng nhìn càng nghĩ cái tên “Mảnh vỡ ánh trăng” này rất quen thuộc.
“Ta hình như đã từng thấy đạo cụ này ở đâu đó.”
“Ở đâu? Nguyệt đại ca ngươi từng thấy sao?” Tiểu Dương vội vã truy vấn.
“Trong thương khố Minh Nguyệt hình như có.” Ta có một ham mê đặc biệt, là thu thập một số đồ vật cổ quái hiếm lạ gì đó trong trò chơi, vì thế trong thương khố của ta thường thường nhồi vào một đống đạo cụ không biết có ích lợi. “Mảnh vỡ ánh trăng”, ta rất khẳng định ta trước đây đã từng sưu tập qua. Đáng tiếc sau khi nhân vật trọng luyện, những thứ trong thương khố toàn bộ đều mất hết.
“Rốt cuộc lấy được ở đâu?” Ta cau chặt đầu lông mày, ngón tay vô ý thức giật giật tóc mai. “Sao không nghĩ ra…” Ta rõ ràng nhớ kỹ lúc đó mình còn cầm đạo cụ đó ngắm nghía rất lâu.
Không thể nào là làm nhiệm vụ lấy được, bằng không ta sẽ không có ấn tượng, hình như cũng không phải đánh tới… Chẳng lẽ là mua của người khác, vậy mua ở đâu chứ?
“Quên đi! Từ từ rồi nghĩ. Chúng ta đi sưu tập các đạo cụ khác trước.” Ta nói: “Ta chắc chắn sẽ nhớ ra.” Sau đó vừa giương mắt liền phát hiện Vô Cực và Tàng Đao hai người nhìn chằm chằm vào ta, nhãn thần thập phần quái dị.
“Các ngươi làm sao vậy?” Ta khó hiểu hỏi.
Chỉ thấy Tiểu Dương che miệng, đưa lưng về phía ta, vai liều mạng run rẩy.
“A?” Ta hỏi Nhất Phương, “Ta trên mặt có cái gì sao?” Sao bọn họ phản ứng kỳ quái như vậy.
“Không có việc gì…” Khóe miệng Nhất Phương hơi hơi co quắp, giả vờ trấn định nói: “Đi nhanh đi, chỉ là có ai đó nhìn đến ngây người thôi.”
Gì? Quên đi… Mặc kệ.
“Ma tộc chết tiệt! Dám xông vào cấm địa Tinh Linh tộc!” NPC cưỡi ngựa lớn tiếng rít gào, đồng thời đem ta và Tàng Đao đuổi xuống xe ngựa.
“A? !” Ta cùng Tàng Đao hai mặt nhìn nhau, không rõ đang phát sinh chuyện gì.
Thấy hai người chúng ta chậm chạp không lên xe, Vô Cực hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta…” Ta chỉ vào người chăn ngựa, hoang mang: “Chúng ta không thể lên.”
“Không thể lên xe?” Vô Cực suy tư.”Sau khi Nguyệt trọng luyện hình như chưa từng tới Thiên Thê đại lục? NPC tại cấm địa tinh linh ( khu vực phụ cận Đại Địa Chi Mẫu ) hình như đều có địch ý với Ma tộc và Hắc Yêu.”
“Nguyên lai là như vậy.” Tàng Đao hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Quay đầu lại nhìn Đại Địa Chi Mẫu, lá cây kim lục sắc lay động trong gió nhẹ, bầu không khí bình thản an tường như vậy.
Ai… Trong lòng ta thở dài một hơi. Mẫu thụ vô điều kiện ban tặng hơi ấm cho mọi người, nhưng các tinh linh lại có hiềm khích với Ma tộc chúng ta… Tuy rằng đó chỉ là trò chơi đặt ra nhưng vẫn khiến người cảm thấy bi ai.
“Vô Cực các ngươi tới thôn trang gần đây chờ chúng ta.” Ta nói: “Ta và Tàng Đao cưỡi Tương Linh sẽ đến sau.”
Vừa mới nói xong, Vô Cực lập tức nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt có chút khó coi.
“Ta không ngồi xe ngựa, cùng đi đi.”
“Ta cũng không muốn chỉ có chúng ta ngồi xe ngựa, ta cũng không ngồi.” Tiểu Dương cũng nhảy xuống.
Nhất Phương không nói một câu, xoay người nhảy xuống xe.
“Này..” Ta thấy khó xử.
Nhất Phương nhàn nhạt nói: “Đừng lãng phí thời gian.” Tiếp theo gọi ra Độc giác thú Túc Phong.
Hắn nói rất có lý, thay vì chối từ, còn không bằng xuất phát sớm một chút.
“Ai, vậy đi thôi.” Ta cũng gọi Tương Linh ra.
Đầu Phi Long cả người màu lam sẫm, lân giáp lại ánh lên những ngọn lửa đỏ tươi, dài chừng hai mươi thước, bay vút qua trên không trung rừng rậm Tinh Linh xanh ngát. Ta và Tiểu Dương ngồi trên lưn phi long, Nhất Phương cưỡi Túc Phong màu ngân bạch ngay phía dưới chúng ta, chạy nhanh như Mercedes-Benz; hơi rớt lại phía xa xa một chút là Vô Cực và Tàng Đao.
Tàng Đao khi ẩn khi hiện xuyên qua đám cây rừng, chỉ thấy một luồng sáng đen vụt qua. Hắn vốn sử dụng kỹ năng đặc biệt của đạo tặc “Phụ Ảnh Hóa Hình Thuật”, hóa thành cái bóng của cây cối, sau đó dùng lại dùng “Thuấn túc” di động cực nhanh giữa những thân bóng cây.
Mà Vô Cực lại là buff cho mình một cái Tật Phong Chi Tẩu, tăng tốc độ di động, để tránh bị quái vật trong rừng tập kích bất ngờ, còn phóng Liễu Phong Chi Chướng Bích khiến quái vật không thể tiếp cận. Hai loại ma pháp phong hệ cùng một chỗ, làm cả người hắn bao phủ trong vầng sáng màu xanh nhàn nhạt..
“Theo kịp không?” Ta dùng kênh đoàn hỏi mọi người
“Có thể.” Nhất Phương là người đầu tiên trả lời. Sủng vật của hắn có thể cưỡi, chỉ cần cách xa đám quái vật trong rừng là tốt rồi.
Vô Cực đáp: “Không thành vấn đề.” Chạy đường trường với hắn mà nói cũng chẳng là gì, hơn nữa bọn quái vật bị Liễu Phong Chi Chướng Bích ngăn cản bên ngoài, vì thế ngoại trừ tốc độ hơi kém hơn mọi người, hắn có vẻ khá thoải mái.
Một lát sau, Tàng Đao cũng trả lời: “Yên tâm đi, ma hoàn của ta còn đủ dùng.”
Hắn sử dụng Thuấn Túc, tốc độ tuy rằng nhanh hơn Tật Phong Chi Tẩu của Vô Cực, thế nhưng kỹ năng này không giống Tật Phong Chi Tẩu có thời gian duy trì, sử dụng xong lại phải phát động tiếp. Hơn nữa để tránh cho quái vật quấy rầy mà thi triển Phụ Ảnh Hóa Hình Thuật ( cũng có thể trực tiếp sử dụng tiềm hành, thế nhưng tiềm hành tốc độ di động quá chậm ), lượng SP tiêu hao là phi thường lớn.
“Mọi người cố lên, chúng ta sắp đến rồi.” Ta cổ vũ mọi người. Ta biết Tàng Đao nhất định dùng dược rất hung, thế nhưng không có biện pháp, ai kêu cung tiễn thủ không có kỹ năng tăng tốc độ di chuyển, cũng không có kỹ năng tách quái vật ra xa, ta không thể làm gì khác hơn là đèo Tiểu Dương.
“Nguyệt đại ca.” Tiểu Dương ngồi phía sau khẽ hỏi: “Không phải có loại đạo cụ số lượng hạn chế sao? Không bằng chúng ta thảo luận một chút, cần phải đi lấy thứ nào trước.”
“Ân… Ta xem xem.” Ta là gọi ra bảng nhiệm vụ. “Điện đăng phao và Base, tỉ lệ rớt thấp một chút, hình như không có số lượng hạn chế… Mảnh vỡ ánh trăng không rõ lắm, suy nghĩ sau.”
“Thủy tinh là đạo cụ nhiệm vụ, ngoại trừ đạt được có hơi phiền phức chút, hình như cũng không có hạn chế… Miêu nương là boss, thời gian xoát tân khá dài, xem ra chúng ta nên đi tìm Kim Linh Đang trước.”
“Nguyệt đại ca thật là lợi hại! Phân tích nhanh như vậy.” Tiểu Dương bội phục: “OKOK! Chúng ta đến Xích Thổ trước đi!”
Ba người phía dưới chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục vùi đầu chạy như điên.
Miêu Nương, boss song thuộc tính địa-hỏa, hình người, cấp 180, thường ẩn hiện tại tầng cuối Chiếu Tướng Trủng, tầng cuối Chiếu Tướng Trủng còn có một con boss khác, cấp 190, hệ động vật, song thuộc tính phong-hỏa, Cửu Vĩ Hồ. (chiếu tướng: đại khái là một chức vị tương đương thiếu tướng hiện đại :”>; trủng: ngôi mộ, phần mộ )
Chiếu Tướng Trủng nằm ở góc dưới Xích Thổ đại lục, tổng cộng có năm tầng, bên trong đều là quái hệ bất tử hoặc miêu yêu, hồ yêu các loại. Đẳng cấp trung bình cỡ bảy mươi tám mươi cấp, đối với chúng ta sẽ không tạo thành uy hiếp.
Phiền phức duy nhất chính là đường xá quá mức xa xôi, hơn nữa không có mã xa trực tiếp tiến vào, nhất định phải trải qua con đường “Bất quy lộ” buồn chán.
Cho nên có người nói: “Muốn đến Chiếu Tướng Trủng, trước phải qua con đường không lối về.”
Chúng ta chỉ tốn hơn mười phút đã đến Xích Thổ đại lục. Đã giảm hơn 1/20 thời gian ( từ Thiên Thê đại lục ngồi thuyền đến Trung Ương đại lục cần nửa giờ, đến Thanh Long cảng ngồi xe ngựa tới Bạch Hổ cảng phải tốn gần 2 tiếng, mà từ Bạch Hổ cảng đến Xích Thôt đại lục không sai biệt lắm cũng phải mất nửa giờ ).
Nhìn Bích Sa cảng quen thuộc trước mắt, trong lồng ngực chúng ta đều có một loại xúc động… muốn đem ấn ký quăng lên trời tung hô ( cười ).
Lãng phí thời gian ngồi thuyền ngồi xe ngựa… đó chính là nỗi đau trong lòng mọi người a!
“Kế tiếp, chúng ta phải ngồi xe đến Bào Khiếu Sâm Lâm.” Vô Cực nói: “Sau đó lại theo Bất Quy Lộ đi tới Chiếu Tướng Trủng.”
“Ai!” Tiểu Dương thở ra một hơi rất rất dài, “Lại phải đi con đường chết toi kia!”
Quái vật hay lui tới trên Bất Quy Lộ là U Linh hệ vong linh hoặc Hủ Thi hệ bất tử, đẳng cấp trung bình khoảng bốn mươi, năm mươi, số lượng không nhiều lắm, thời gian xoát tân cũng không nhanh. Người chơi hơn ba mươi chỉ cần hai người một tổ là có thể thuận lợi đi qua.
Vấn đề duy nhất chính là, đường rất dài, còn có…
Trong màn trời hôn ám, từng cụm ma trơi màu âm lục hoặc tử bạch phiêu đãng, bốn phía đều có tiếng gió thổi vù vù, hòa cùng với tiếng quỷ ma rên rỉ thê lương đến cực điểm, bén nhọn chói tai.
Tiểu Dương cố sức bịt tai lại, thế nhưng vẫn không ngăn được ma âm quán não.
“Ta, cực, kì , ghét, cái, tiếng, quỷ, này–” Khi nói chuyện, mấy cụm ma trơi bay tới trước mặt, Tiểu Dương nghiêng người né tránh, tiếp tục kêu lên: “Ta cũng ghét cái đó — không thể đánh thật là nổi nóng mà!”
Ma trơi và tiếng quỷ kêu là ‘đặc sản’ của Bất Quy Lộ, ma trơi không có kinh nghiệm giá trị, cũng không thể công kích, thế nhưng chúng nó luôn dùng chiến thuật “đè người” đập vào người chúng ta, tuy rằng không tạo thành thương tổn, nhưng bị đụng tới vẫn rất đau. Phi thường dễ giận!
Mà quỷ khóc thần hào như vậy, âm điệu bối cảnh giống như đang giết gà, sẽ chỉ làm người nổi nóng.
“Chúng ta đi nhanh lên một chút ba!” Vô Cực lạnh lùng nói, xem ra hắn cũng bị đám ma trơi này chọc giận không nhỏ.
“Cái gì đường không về… Cái đường quỷ quái này! Ai muốn không về a!” Tiểu Dương tiếp tục oán giận, “Ta mong về muốn chết!”
“Ha ha ha.” Nghe vậy, Tàng Đao nhịn không được bật cười, “Nói cho cùng! Muốn về phải chết.”
“Đúng vậy.” Ta cũng theo nở nụ cười.
Vô Cực và Nhất Phương xanh mặt, thính lực Tinh Linh Tộc rất tốt, trong hoàn cảnh này trái lại khiến bọn họ càng thống khổ.
“Thứ đáng ghét!” Tiểu Dương phát tiễn bắn về phía một đám ma trơi. Mũi tên ngân sắc tới gần, ma trơi lập tức phân tán thành những đốm lửa thật nhỏ, vài giây sau lại tụ thành một cụm như cũ.
“Đáng ghét a!” Tiểu Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn lấy ra một bó tên, lắp vào cuồng bắn.
Vô Cực cũng phóng ma pháp thủy phong ( băng ) phạm vi lớn, Băng Phong Bạo.
Thế nhưng ma trơi vốn dĩ được hệ thống đặt ra căn bản không thể công kích, vừa gặp phải Băng Phong Bạo và tên, tức tản ra, như thế nào cũng không làm gì được chúng nó.
Vô Cực híp mắt, lãnh ý trong đôi mắt xanh càng lạnh hơn pháp thuật mình tung ra.
Ta nhìn sắc mặt Vô Cực, ôn thanh hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Hắn nghe ta hỏi, sắc mặt chậm rãi khá hơn.
“Nếu không phải bốn phía đều là ma trơi, ta còn có thể kỵ sủng tiến lên.” Ta nói: “Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể đi bộ.” Khi nói chuyện, lại có mấy cụm ma trơi bay tới trước mặt.
Vô Cực vội vàng buff cho ta một cái Phong Chi Chướng Bích, quan tâm nói: “Cẩn thận một chút, đừng đề bị bỏng.”
“Cảm tạ.” Ta mỉm cười.
Phong chướng che phủ trên cơ thể, “Di!” Ta sợ hãi kêu một tiếng.” Vô Cực ngươi xem!”
Đám ma trơi làm phiền người khác kia, tất cả đều bị cách ly bên ngoài phong chướng màu xanh nhạt.
“Không thể công kích chứ không dùng ngăn trở…” Vô Cực ngẫm nghĩ: “Thì ra là thế…”
Hắn xoay người, buff Phong Chi Chướng Bích cho những người khác.
Phong Chi Chướng Bích không phải pháp thuật công kích, chỉ biết ngăn trở địch nhân. Mà ma trơi chỉ cần không bị công kích thì sẽ không tản ra. Rốt cuộc vấn để ma trơi đã được giải quyết, còn tiếng quỷ gào này thì sao đây?
… Cái này đừng, nói, nữa!
Chúng ta nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể qua khỏi Bất Quy Lộ, đến Chiếu Tướng Trủng.
Chiếu Tướng Trủng bốn phía đầy cờ trắng lay động, giấy tiền vàng mả đầy đất, thoạt nhìn như là một phần mộ thật lớn. Âm phong thổi lên, cờ tang phiêu phiêu, giấy tiền vàng mả cát vàng dưới đất cũng bị thổi tung, cuộn lên, có một loại cảm giác hoang bại thê lương nhàn nhạt.
Lối vào có một tấm bia đá, những chữ trên mặt sớm đã loang lỗ mơ hồ, nhìn không ra người an nghỉ ở nơi này là ai.
Tầng một Chiếu Tướng Trủng đều là u linh cấp thấp, xuống chút nữa, tầng hai phân bố u linh và một ít hủ thi, tầng ba bốn lại là Khô Lâu và cương thi hình người, mà tầng năm, chính là căn cú địa của boss Miêu Nương và Cửu Vĩ Hò, bên trong còn có không ít miêu yêu, hồ quái.
Đối chúng ta mà nói, ngoại trừ cương thi tầng bốn ngẫu nhiên sẽ phát điên, những quái vật khác đều không có gì uy hiếp. Vì thế ta vừa vào Chiếu Tướng Trủng, tựu lập buff cho mọi người một cái tật phong thuật, sau đó — bắt đầu cắm đầu mà chạy.
Chiếu Tướng Trủng tuy rằng là một mê cung hơi phức tạp, nhưng vẫn không làm khó được chúng ta những người chơi già đời như chúng ta. Dưới tình huống phía sau kéo theo một đoàn xe lửa (bị quái rượt), chúng ta rất nhanh đã vọt tới tầng bốn.
Tới tầng bốn, liền phát hiện có mấy ngươi chơi đang ngồi ở cửa ra vào nói chuyện phiếm.
Tiểu Dương hiếu kỳ hỏi: “Sao các ngươi không luyện công?”
Đám kia nhân nghìn thấy huy chương kim hồng sắc trên tay chúng ta, nhận ra chúng ta là người dự thi. (sau khi bắt đầu thi đấu, trên tay người tham gia sẽ hiện lên ấn kí kim hồng sắc)
Một chiến sĩ trong đó nói: “Các ngươi là người dự thi à! Vừa rồi cũng có một nhóm dự thi đến đây.”
“Thực sao!” Không ngờ có người đến sớm một bước. Nếu bọn họ cũng tìm thứ giống chúng ta, vậy phiền phức rồi.
Chiến sĩ nói tiếp:: “Bất quá chúng ta gặp phải bạo tẩu, cho nên lui ra. Những người dự thi kia hẳn cũng đang bị đám bạo tẩu kia vây khốn…”
“Các ngươi nhanh vào đi.” Một tế ti nói “Cẩn thận một chút!”
Chúng ta hướng bọn họ nói lời cảm tạ, lại tha đoàn xe lửa chạy như điên (cười).
Chạy một trận, Tiểu Dương đột nhiên chỉ vào một chỗ rẽ, kêu lên: “Các ngươi nhìn bên kia!”
“Cái gì?” Ta hỏi.
“Chúng ta chạy quá nhanh, không thấy được.” Tàng Đao hỏi: “Ngươi muốn chúng ta nhìn cái gì?”
“Hình như ta vừa thấy, một đám cương thi hình người vây quanh vài người.” Tiểu Dương nói0.
“Hẳn là đội ngũ đến trước chúng ta.” Vô Cực nói: “Xem ra bọn họ bị quái bạo tẩu làm chậm trễ.”
“Như vậy vừa lúc, chúng ta đi mau!”
Vòng qua mấy chỗ rẽ, tiếp tục xuyên qua một con đường chật hẹp thật dài, trước mắt thông thoáng rộng mở, chúng ta đi tới một huyệt động rất rộng rãi.
Huyệt động hôn ám, chỉ có hai ngọn đèn lồng, ánh nến vàng vọt mông lung, không gió tự lay. Trên vách tường phía trước huyệt động, hé ra một đầu hổ thật lớn, mắt hổ phát ra u quang xanh đậm dữ tợn, hai cái răng nanh trắng hếu rất là dọa người. Mà cổ họng đỏ lờm cực lớn của con hổ, chính là lối vào ngầm đi thông vào tầng năm.
“Đi thôi!” Vô Cực nói.
Tầng nămChiếu Tướng Trủng chia làm hai khu vực, bên trái là miêu khu thuộc sở hữu của Miêu Nương, bên phải là hồ khu của Cửu Vĩ Hồ. Quái vật ở miêu khu ngoại trừ miêu nương, còn có miêu tinh và miêu quái từ bảy mươi đến tám mươi cấp. Mặt khác, boss chuẩn chính là Liệt Vĩ Miêu Hựu cấp 130.
Bởi vì muốn đánh boss, không thể tha theo một đống xe lửa làm trói buộc, cho nên chúng ta một đường đi, một đường thanh lý quái đến tận miêu khu. Đối với Vô Cực và Nhất Phương hơn một trăm cấp, quái bảy mươi, tám mươi không đáng kể chút nào, hầu như chỉ cần một chiêu ma pháp, một cú vung đao, liền dâng giá trị kinh nghiệm cho chúng ta. Dưới tay hai người chính là vô số vong hồn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ( cười ).
Lại đi về phía trước hơn mười phút, trước mắt đột nhiên nhảy ra một đầu quái vật lớn cản trở đường đi. Quái vật kia cao hơn người một cái đầu, có một cái đuôi phân nhánh, chính là boss chuẩn Liệt Vĩ Miêu Hựu.
Miêu Hựu xù lên bộ lông đỏ, liệt vĩ vểnh cao, mắt nhìn chằm chằm chúng ta, một bộ rất tức giận.
Ai từng nuôi mèo đều biết: khi mèo muốn công kích, trước tiên nhìn chằm chằm đối thủ không tha, đợi đối thủ sơ sẩy mới có thể xuất kỳ bất ý phát động thế tiến công. Vì vậy chúng ta không dám sơ xuất, dù sao Miêu Hựu vẫn là quái vật hơn một trăm cấp, lực công kích lẫn mẫn tiệp đều không phải loại chúng ta có thể khinh thường.
Cứ như vậy ngưng mắt nhìn nhau một hồi, đánh vỡ cục diện bế tắc, là Tàng Đao đột nhiên độn địa tiềm hành, mà Nhất Phương cũng đi theo huy đao nhằm vào Miêu hựu.
Bắt đầu chiến đấu rồi!
Nhất Phương tiến lên trong nháy mắt, ta, Vô Cực và Tiểu Dương liền lập tức lui về phía sau một bước. Cước bộ vừa ngừng, Vô Cực lập tức niệm chú ngữ, tên của Tiểu Dương cũng lập tức bắt chuyện lên người Miêu Hựu, ta tắc bắt đầu giúp Nhất Phương buff máu và trạng thái.
Mà Tàng Đao tiềm hành ư? Hắn đã sớm toát ra từ bên sườn Miêu Hựu, thừa dịp lực chú ý của Miêu Hựu bị chúng ta dẫn đi, một đao bổ xuống lưng nó.
Trận chiến đấu này kết thúc, cũng nhanh chóng như lúc bắt đầu.
Vài phút sau, Miêu Hựu gục xuống trước mặt chúng ta, rớt ra mấy thứ trang bị.
Ngân Chi Vô chúng ta có thói quen, trang bị do một người kiểm tra thu hoạch, chờ trở lại thành thì chia đều. Hơn nữa thông thường đều do hệ phụ trợ trong đội ngũ đến làm.
Lần này vận khí chúng ta không tốt lắm, Miêu Hựu rớt mấy cái thi khối ( mao bì xích sắc và liệt vĩ ), cũng không có trang bị. Thu mấy thứ này vào đai lưng trữ vật, ta nói: “Gặp phải Miêu Hựu, vậy biểu thị… Chúng ta đã tiếp cận phạm vi Miêu Nương thường lui tới.”
“Ân.” Vô Cực nhìn bốn phía, nói: “Hi vọng Miêu Nương đã ra.”
Trong Thiên Vận, thời gian boss xoát tân không xác định, có một giờ xoát tân một lần, có lúc ba bốn giờ, thậm chí hai ngày mới xoát tân một lần, hoàn toàn phải xem chủng loại quái vật mà định ra. Chiếu Tướng Trủng có hai boss, đều là sáu giờ mới xoát tân một lần. Lần này mà không gặp được, phải chờ một hồi không ngắn.
Chúng ta đi tới khu vực Miêu Nương thường lui tới, tìm kiếm xung quanh.
“Hình như chưa ra a.” Tiểu Dương thất vọng: “Xem ra phải đợi rồi.”
“Hy vọng không phải mới bị người đánh chết…”
“Hư!” Vô Cực cắt đứt lời Tiểu Dương.” Im lặng!”
Nhất Phương nói: “Các ngươi cẩn thận nghe.” Thính lực cực tốt của Tinh Linh tộc rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Ta nhanh chóng nghiêng tai lắng nghe.
“Linh linh… Linh linh!” Thanh âm từ xa xa truyền đến.
“Tiếng chuông của Miêu Nương!” Tiểu Dương kêu lên, lần này hắn đổi thành kênh đoàn.
“Chúng ta chậm rãi tới gần.” Vô Cực cũng dùng kênh đoàn.
Tàng Đao lần thứ hai tiềm hành xuống dưới nền đất.
Vòng qua từng dãy hàng rào, chúng ta phát hiện Miêu Nương ở một nơi hẻo lánh. Nhất Phương giống như một mũi tên xông lên phía trước, Tàng Đao đã hiện thân phía sau Miêu Nương, hai người một trước một sau vây lấy nó.
Vô Cực bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, Tiểu Dương giương cung cài tên, tất cả đều đã chuẩn bị xong.
“Chờ một chút! Vô Cực trước không nên phóng ma pháp.” Ta lại lên tiếng cắt đứt động tác của mọi người.
Nghe vậy, Vô Cực lập tức ngừng đọc chú, hoang mang nhìn ta.
“A!” Thế nhưng hắn lập tức minh bạch.
“Trước tiên để ta buff phụ trợ cho họ.” Nói xong, liền bắt đầu ngâm xướng chú ngữ mới
“Ta không hiểu?” Tiểu Dương tuy rằng đã hạ cung tiễn, thế nhưng hắn vẫn không biết dụng ý của ta. Hắn nhìn về phía ta, hỏi: “Vì sao không thể công kích?”
“Cho dù chúng ta đánh chết Miêu Nương, cũng không nhất định rớt chuông!” Ta nói: “Ta nhớ hình như tỉ lệ Kim Sắc Linh Đang rớt không cao.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Ta không trả lời Tiểu Dương, ngược lại hỏi Tàng Đao: “Tàng Đao đại ca! Kỹ năng Thâu Thiết (trộm cắp) của ngươi cấp mấy?”
“Mới cấp ba.” Tàng Đao trả lời; “Tỷ lệ không cao.” Hắn cũng hiểu được dụng ý của ta.
“Không sao, ta có biện pháp.” Ta nói: “Tiểu Dương ngươi chú ý một chút, đừng cho Miêu Nương phóng kỹ năng.” Bị “Thiên hỏa luân” của Miêu Nương quét đến cũng không phải chuyện gì hay ho. Đây chính là ma pháp hệ hỏa cấp 9 phạm vi lớn.
“OK OK! Giao cho ta đi.” Tiểu Dương biết ta muốn làm gì. “Ta sẽ cắt đứt nó đọc chú.”
“Nhất Phương! Uống nước.”
“Ân!”
Không nói đến giá trị may mắn là bao nhiêu, Thâu Thiết cấp 3 chỉ có xác xuất thành công 30%, mà tỉ lệ Miêu Nương rớt Kim Sắc Linh Đang đại khái chỉ có 1%, cho nên Tàng Đao chỉ có tỉ lệ 3% trộm được chuông ( không tính đến may mắn của Tàng Đao ). Bất quá, nếu như có thêm kỹ năng khác, vậy thì không nhất định.
Ta đầu tiên là phóng Hoãn Mạn kết giới lên Miêu Nương để giảm tốc độ hành động của nó, cùng với hỗn loạn kết giới giảm đi lực chú ý, lại thả hắc ám trớ chú, sau đó giúp Tàng Đao bỏ thêm một đống pháp thuật gia tăng tốc độ và mẫn tiếp ( tật phong thuật, Khinh Như Hồng Mao các loại ). Cuối cùng, ta niệm một đoạn chú ngữ cực kì dài.
Chú ngữ dài đến ba mươi giây, ta khẽ quát một tiếng: “Thiên Tứ Hồng Ân!”
Quyền trượng trong tay phát ra quang mang kim hoàng sắc, quang mang giữa không trung ngưng tụ thành một viên cầu kim sắc, không lâu sau, viên cầu phân liệt thành bốn viên cầu nhỏ đồng dạng.
Ta khẽ phẩy ngón tay, bốn viên cầu bay đến bên người Tàng Đao, lúc này, tiểu cầu kim sắc đã biến thành liễu bốn người tiểu thiên sứ với đôi cánh dài màu vàng. Tiểu thiên sứ cầm trong tay bó hoa nho nhỏ, vẫn bay vòng vòng trên đầu Tàng Đao. Một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, ta biết ta đã thi pháp thành công.
Thiên Tứ Hồng Ân chính là kỹ năng dùng để đánh bảo vật, có thể gia tăng 20 điểm may mắn, có tác dụng trong một phút. Thế nhưng kỹ năng này khi phóng ra còn cần xác xuất thành công, hoặc là phải xem điểm may mắn của người thi pháp ( kỹ năng giúp người ta gia tăng may mắn mà còn phải xem may mắn của mình, thực sự là bó tay ).
Hơn nữa hai mươi điểm may mắn, Tàng Đao có xác xuất hơn 5% trộm thành công, được rồi… kỳ thực vẫn còn rất thấp, bất quá kỹ năng Thâu Thiết có thể sử dụng lặp đi lặp lại trên một con quái, thẳng đến khi trộm được mới thôi.
Tàng Đao đáng thương, hắn không thể làm gì khác hơn là không ngừng sử dụng Thâu Thiết lên Miêu Nương, nỗ lực suốt nửa tiếng, thế nhưng chủ yếu chỉ trộm được các loại da lông thi khối. Cho dù tính tình Tàng Đao tốt, cũng có chút không kiên nhẫn.
Nhất Phương nhàn nhạt khích: “Muốn bổ sung thêm dược thủy không.”
Những lời này kích thích Tàng Đao phát cáu, Tàng Đao dứt khoát vươn tay, trực tiếp tham hướng Kim Sắc Linh Đang trên cổ Miêu Nương.
Hệ thống thông báo! Dùng kỹ năng Thâu Thiết. Đạt được vật phẩm “Kim Sắc Linh Đang” .
“… Ta… Ta trộm được rồi.” Tàng Đao trợn mắt.
“Vậy mau lui lại!” Nhất Phương nói: “Hết thuốc.” Dứt lời, lập tức lui về phía sau.
Tàng Đao xoay người đẩy Miêu Nương đang muốn công kích hắn, lập tức sử dụng Thuấn Túc phóng về phía trước, dùng lại dùng Tiềm Hành chạy trốn. Chúng ta cũng lập tức chạy về phía một con đường nhỏ gần đó.
Không phải chúng ta không thể đánh Miêu Nương, mà là bởi vì trên người không còn nhiểu dược thủy, hơn nữa Miêu Nương bị trộm mất chuông nhất định sẽ…
Hệ thống thông báo! Đánh cắp chuông Miêu Nương, dẫn phát Miêu Nương dị biến.
Ta biết ngay mà!
Một đám người chúng ta chạy trối chết trên con đường mòn, thẳng đến lúc xác nhận Miêu Nương không có đuổi theo mới dừng lại lai thở dốc.
“Hách… Làm ta sợ muốn chết.” Tiểu Dương lòng còn sợ hãi thốt lên: “Miêu Nương đúng là rất khả ái, thế nhưng nó mà dị biến thì cực kì — kinh khủng.”
“Ân…” Ta mệt đến mức ngồi phịch trên mặt đất, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.
“Làm sao vậy?” Tiểu Dương nhìn Tàng Đao hỏi: “Thu thập được đạo cụ đầu tiên, sao ngươi vẫn có vẻ như không vui.”
“Này…” Tàng Đao nhìn tay mình, rồi nhìn ta, không biết làm sao nói ra miệng.
“Ta vừa… lúc đẩy Miêu Nương ra… đụng tới…” Hắn mặt đầy xấu hổ, bên tai còn hơi phiếm hồng.”Đụng tới… cái… bộ ngực… của Miêu Nương.”
“Gì?” Tiểu Dương dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà ngó Tàng Đao.”Chỉ vậy thôi sao? Nó là quái a? Có gì đâu nha.”
“Không phải nói như vậy…” Tàng Đao lại liếc mắt về phía ta, chợt hạ mí mắt, không nói gì nữa.
“Nguyệt!” Vô Cực một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên đến bên cạnh ta, đưa tay ra ôm lấy ta.
Ta sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng đẩy tay Vô Cực ra, đứng lên.
“Chúng ta mau đi ra ngoài! Còn bốn đạo cụ cần phải thu thập đó.”
“Ừ.” Tiểu Dương đáp: “Chúng ta mau đi ra đi!”
“Vấn đề là…” Nhất Phương nhìn bốn phía, sau đó nói: “Nơi này là chỗ nào?”
Lúc này chúng ta mới phát hiện, con đường này chúng ta hoàn toàn chưa từng đi qua… Cũng chính là…. chúng ta lạc đường!
“Thế này làm sao đi ra ngoài!” Tiểu Dương khẩn trương hỏi: “Nơi này là khu chiến đấu, không thể sử dụng hồi quyển.”
“Chờ một chút.” Ta nói: “Ta có biện pháp… Nhưng không biết có thể thành công hay không.”
Không đợi Tiểu Dương hỏi lại, ta bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ.
“Quang Chi Đạo Tiêu!” Ta quát nhẹ, trong tay hiện lên một khỏa quang cầu bạch sắc.
Quang cầu hướng về phía một đường mòn ba đi, tản ra một vệt sáng bạch sắc.
“Nguyệt đại ca thật là lợi hại!” Tiểu Dương thán phục, “Quang Chi Đạo Tiêu cũng học được!”
“Đừng kỳ vọng quá lớn.” Ta nói: “Ngươi cũng biết, Ma tộc sử dụng quang hệ ma pháp, năng lực sẽ yếu hơn.”
Quang Chi Đạo Tiêu chính là ma pháp đặc hữu của tế ti, nó có thể chỉ dẫn người trở lại điểm xuất phát hoặc khu an toàn trong mê cung, là kỹ năng dẫn đường, nhưng có thành công hay không còn phải xem cấp bậc kỹ năng mà xác định. Quang Chi Đạo Tiêu là kỹ năng ta mới luyện gần đây, mới có cấp 1, bởi vậy ta cũng không xác định nó có hữu dụng hay không.
Quang cầu mang theo chúng ta rẽ trái rồi rẽ phải, nhiễu a nhiễu a, rốt cục đi tới một mảnh đất trống.
Tiểu Dương sợ hãi kêu một tiếng: “A, nơi này là…”
“Ai! Quả nhiên đi nhầm.” Ta thở dài một hơi, “Biết ngay Quang Chi Đạo Tiêu cấp 1 không dùng được mà.”
“Không sao.” Tàng Đao cười ấm áp: “Phía trước là vùng cấm, cũng có thể trở về.”
Thiên vận chia khu vực làm bốn loại, khu chiến đấu, khu luyện công, khu an toàn và vùng cấm quái vật.
Khu chiến đấu chính là các lôi đài trong thành. Tong lúc công thành chiến, trong thành thị cùng các khu vực lân cận cũng sẽ trở thành khu chiến đấu. Trong khu chiến đấu thì không thể sử dụng hồi quyển, có thể tự do PK, sẽ không khấu trừ giá trị danh vọng.
Khu luyện công chính là khi vực quái vật phân bố thông thường, không thể sử dụng hồi quyển, có thể tự do PK, nhưng sẽ khấu trừ danh vọng.
Khu an toàn chính là phạm vi bên ngoài khu luyện công, trong đó bao gồm cả thành thị. Không có quái vật phân bố, nhưng nếu như hệ thống nhận định quái vật truy đuổi ngoạn gia, quái vật có thể từ khu luyện công bước vào khu an toàn. Trong khu an toàn có thể sử dụng hồi quyên. Có thể PK, nhưng sẽ bị khấu trừ danh vọng.
Mà những khu luyện công như mê cung, cự tháp các loại, bởi vì không thể sử dụng hồi quyển, lại lo lắng ngoạn gia lạc đường mà không thể ly khai, cho nên trong mê cung sẽ thiết lập cửa tháp, cầu thang cùng khu vực cấm quái vật.
Trong vùng cấm thì quái vật không thể tiến nhập ( cho dù đuổi theo ngoạn gia cũng không thể ), không thể PK, có thể sử dụng hồi quyển trở về thành. Một số vùng cấm còn có thể thiết trí NPC tiếp tế vật phẩm, hoặc là NPC nhiệm vụ, vì thế vùng cấm quái vật thường thường trở thành trạm nghỉ ngơi hoặc bổ sung dược thủy của người chơi luyện công trong mê cung.
Khu vực cấm quái trong Chiếu Tướng Trủng là một gian thạch huyệt hôn ám
Trên thạch bích vẽ đầy đồ đằng đỏ như máu, ở giữa còn bày một linh đường đá. Trái phải còn treo hai câu đối, trong bóng tối lờ mờ thật không nhìn ra trên đó viết gì…
Trong không gian u ám, nguồn sáng duy nhất chỉ có trên linh đàn, hai cây nến sáp heo hắt.
Lần đầu đến nơi này, chúng ta phát hiện vùng cấm nguyên bản không có một bóng người đột nhiên nhiều thêm một NPC.
“Di! Vùng cấm lý này lại có NPC?” Tiểu Dương hiếu kỳ hỏi: “Là nhiệm vụ mới mở sao?”
“Hỏi một chút xem là biết.” Ta nói, tiến lên nói chuyện với NPC.
Ta hòa khí nói với NPC: “Xin chào, xin hỏi…”
“…” NPC không để ý ta, yên lặng cúi thấp đầu, hai mắt vô thần nhìn sàn nhà.
“Xin hỏi ngươi là?” Ta hỏi lần nữa.
“…” Vẫn không có phản ứng.
“Đại khái là chúng ta không thể tiếp nhận, hoặc là vẫn chưa mở ra.” Vô Cực nói.
“Chúng ta đi trước đi! Lần sau lại đến xem.”
“Ân, đành phải như vậy.” Ta đáp: “Trở về thành đi.”
Trong khoảnh khắc ta bóp nát hồi quyển, NPC mặc bạch y, sắc mặt tái nhợt kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
Hắn chỉ là liếc mắt một cái, vẫn đứng chỗ đó không nhúc nhích, ta chợt nghĩ… Hắn nhất định đang gánh vác một nỗi bi thương và thống khổ rất lớn… Thân ảnh yếu ớt kia bị ánh nến kéo ra dài thật dài
Trong lòng ta âm thầm phát thệ, nhất định phải trở về giải nhiệm vụ này!
——–
“Đại Địa Chi Mẫu a! Sao lại bị truyền đến nơi này?” Tiểu Dương áp cả người lên thân cây, “Bất quá thật đúng là hoài niệm.”
Vô Cực vươn ngón tay thon dài nhẹ nhàng ve vuốt thân cây, vô cùng cảm khái: “Đúng là đã lâu không tới.”
Nhất Phương cũng nở nụ cười tưởng nhớ.
“Đây là Đại Địa Chi Mẫu!” Tàng Đao chưa từng tới Thiên Thê đại lục, kinh ngạc nhìn cự mộc trước mắt, “Không ngờ lại cao lớn như vậy.”
Gió thổi qua lá cây, vang lên tiếng xạc xào, quang hoa trên mặt đất cũng theo đó mà thay đổi. Ta khép mắt, hưởng thụ lấy phần yên ổn này. “Thật hoài niệm a…” Nỉ non.
Ta đã từng là tinh linh, đối với Đại Địa Chi Mẫu tượng trưng cho sinh mệnh chi nguyên của tinh linh, có một phần hoài niệm rất sâu. Hơn hết, phong cảnh mỹ lệ bình thản này, cho dù không phải tinh linh, chỉ nhìn thấy cũng sẽ khắc sâu vào tim mỗi người.
Trong làn gió mát, trong ánh nắng nhu hòa này, mọi phiền não đều tiêu thất… nội tâm yên tĩnh không gì sánh được….
“Chúng ta cần phải đi!” Nhất Phương đánh vỡ sự yên lặng, “Còn có cuộc thi.”
“Đúng vậy! Thiếu chút nữa đã quên.” Tiểu Dương xấu hổ gãi gãi đầu.” Lâu lắm không có về mà.”
“Trước nhìn xem phải thu thập đạo cụ nào.” Vô Cực nói.
Chúng ta lập tức gọi ra bảng nhiệm vụ của mình.
Nhiệm vụ: Đoàn thể thi đấu ( nhiệm vụ đặc thù )
Đẳng cấp: 1
Nội dung nhiệm vụ: trong vòng một ngày đêm thu thập “Điện đăng phao” (bóng đèn), “Thủy tinh đỏ bị nguyền rủa”, “Base”, “Mảnh vỡ ánh trăng”, “Kim sắc linh đang”, giao cho nhân viên phục vụ tại sân vận động Simon…
“Ngô… Đại khái đều nghe qua.” Ta nhìn nhiệm vụ, cúi đầu suy nghĩ, “Điện đăng phao thì đến đáy biển đánh Đăng Lung Ngư (cá lồng đèn), thủy tinh hình như là nhiệm vụ đạo cụ bên Song tháp, Base thì đánh quái biến hình, kim sắc linh đang là BOSS miêu nương… Mảnh vỡ ánh trăng?”
“Chưa từng nghe qua.” Vô Cực nói.
Những người khác cũng đều lắc đầu.
“Là đạo cụ mới sao?” Tàng Đao hỏi.
“Không có khả năng. Phía chính phủ có nói sẽ không để chúng ta tìm đạo cụ mới… Kỳ quái.” Ta càng nhìn càng nghĩ cái tên “Mảnh vỡ ánh trăng” này rất quen thuộc.
“Ta hình như đã từng thấy đạo cụ này ở đâu đó.”
“Ở đâu? Nguyệt đại ca ngươi từng thấy sao?” Tiểu Dương vội vã truy vấn.
“Trong thương khố Minh Nguyệt hình như có.” Ta có một ham mê đặc biệt, là thu thập một số đồ vật cổ quái hiếm lạ gì đó trong trò chơi, vì thế trong thương khố của ta thường thường nhồi vào một đống đạo cụ không biết có ích lợi. “Mảnh vỡ ánh trăng”, ta rất khẳng định ta trước đây đã từng sưu tập qua. Đáng tiếc sau khi nhân vật trọng luyện, những thứ trong thương khố toàn bộ đều mất hết.
“Rốt cuộc lấy được ở đâu?” Ta cau chặt đầu lông mày, ngón tay vô ý thức giật giật tóc mai. “Sao không nghĩ ra…” Ta rõ ràng nhớ kỹ lúc đó mình còn cầm đạo cụ đó ngắm nghía rất lâu.
Không thể nào là làm nhiệm vụ lấy được, bằng không ta sẽ không có ấn tượng, hình như cũng không phải đánh tới… Chẳng lẽ là mua của người khác, vậy mua ở đâu chứ?
“Quên đi! Từ từ rồi nghĩ. Chúng ta đi sưu tập các đạo cụ khác trước.” Ta nói: “Ta chắc chắn sẽ nhớ ra.” Sau đó vừa giương mắt liền phát hiện Vô Cực và Tàng Đao hai người nhìn chằm chằm vào ta, nhãn thần thập phần quái dị.
“Các ngươi làm sao vậy?” Ta khó hiểu hỏi.
Chỉ thấy Tiểu Dương che miệng, đưa lưng về phía ta, vai liều mạng run rẩy.
“A?” Ta hỏi Nhất Phương, “Ta trên mặt có cái gì sao?” Sao bọn họ phản ứng kỳ quái như vậy.
“Không có việc gì…” Khóe miệng Nhất Phương hơi hơi co quắp, giả vờ trấn định nói: “Đi nhanh đi, chỉ là có ai đó nhìn đến ngây người thôi.”
Gì? Quên đi… Mặc kệ.
“Ma tộc chết tiệt! Dám xông vào cấm địa Tinh Linh tộc!” NPC cưỡi ngựa lớn tiếng rít gào, đồng thời đem ta và Tàng Đao đuổi xuống xe ngựa.
“A? !” Ta cùng Tàng Đao hai mặt nhìn nhau, không rõ đang phát sinh chuyện gì.
Thấy hai người chúng ta chậm chạp không lên xe, Vô Cực hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta…” Ta chỉ vào người chăn ngựa, hoang mang: “Chúng ta không thể lên.”
“Không thể lên xe?” Vô Cực suy tư.”Sau khi Nguyệt trọng luyện hình như chưa từng tới Thiên Thê đại lục? NPC tại cấm địa tinh linh ( khu vực phụ cận Đại Địa Chi Mẫu ) hình như đều có địch ý với Ma tộc và Hắc Yêu.”
“Nguyên lai là như vậy.” Tàng Đao hỏi: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Quay đầu lại nhìn Đại Địa Chi Mẫu, lá cây kim lục sắc lay động trong gió nhẹ, bầu không khí bình thản an tường như vậy.
Ai… Trong lòng ta thở dài một hơi. Mẫu thụ vô điều kiện ban tặng hơi ấm cho mọi người, nhưng các tinh linh lại có hiềm khích với Ma tộc chúng ta… Tuy rằng đó chỉ là trò chơi đặt ra nhưng vẫn khiến người cảm thấy bi ai.
“Vô Cực các ngươi tới thôn trang gần đây chờ chúng ta.” Ta nói: “Ta và Tàng Đao cưỡi Tương Linh sẽ đến sau.”
Vừa mới nói xong, Vô Cực lập tức nhảy xuống xe ngựa, sắc mặt có chút khó coi.
“Ta không ngồi xe ngựa, cùng đi đi.”
“Ta cũng không muốn chỉ có chúng ta ngồi xe ngựa, ta cũng không ngồi.” Tiểu Dương cũng nhảy xuống.
Nhất Phương không nói một câu, xoay người nhảy xuống xe.
“Này..” Ta thấy khó xử.
Nhất Phương nhàn nhạt nói: “Đừng lãng phí thời gian.” Tiếp theo gọi ra Độc giác thú Túc Phong.
Hắn nói rất có lý, thay vì chối từ, còn không bằng xuất phát sớm một chút.
“Ai, vậy đi thôi.” Ta cũng gọi Tương Linh ra.
Đầu Phi Long cả người màu lam sẫm, lân giáp lại ánh lên những ngọn lửa đỏ tươi, dài chừng hai mươi thước, bay vút qua trên không trung rừng rậm Tinh Linh xanh ngát. Ta và Tiểu Dương ngồi trên lưn phi long, Nhất Phương cưỡi Túc Phong màu ngân bạch ngay phía dưới chúng ta, chạy nhanh như Mercedes-Benz; hơi rớt lại phía xa xa một chút là Vô Cực và Tàng Đao.
Tàng Đao khi ẩn khi hiện xuyên qua đám cây rừng, chỉ thấy một luồng sáng đen vụt qua. Hắn vốn sử dụng kỹ năng đặc biệt của đạo tặc “Phụ Ảnh Hóa Hình Thuật”, hóa thành cái bóng của cây cối, sau đó dùng lại dùng “Thuấn túc” di động cực nhanh giữa những thân bóng cây.
Mà Vô Cực lại là buff cho mình một cái Tật Phong Chi Tẩu, tăng tốc độ di động, để tránh bị quái vật trong rừng tập kích bất ngờ, còn phóng Liễu Phong Chi Chướng Bích khiến quái vật không thể tiếp cận. Hai loại ma pháp phong hệ cùng một chỗ, làm cả người hắn bao phủ trong vầng sáng màu xanh nhàn nhạt..
“Theo kịp không?” Ta dùng kênh đoàn hỏi mọi người
“Có thể.” Nhất Phương là người đầu tiên trả lời. Sủng vật của hắn có thể cưỡi, chỉ cần cách xa đám quái vật trong rừng là tốt rồi.
Vô Cực đáp: “Không thành vấn đề.” Chạy đường trường với hắn mà nói cũng chẳng là gì, hơn nữa bọn quái vật bị Liễu Phong Chi Chướng Bích ngăn cản bên ngoài, vì thế ngoại trừ tốc độ hơi kém hơn mọi người, hắn có vẻ khá thoải mái.
Một lát sau, Tàng Đao cũng trả lời: “Yên tâm đi, ma hoàn của ta còn đủ dùng.”
Hắn sử dụng Thuấn Túc, tốc độ tuy rằng nhanh hơn Tật Phong Chi Tẩu của Vô Cực, thế nhưng kỹ năng này không giống Tật Phong Chi Tẩu có thời gian duy trì, sử dụng xong lại phải phát động tiếp. Hơn nữa để tránh cho quái vật quấy rầy mà thi triển Phụ Ảnh Hóa Hình Thuật ( cũng có thể trực tiếp sử dụng tiềm hành, thế nhưng tiềm hành tốc độ di động quá chậm ), lượng SP tiêu hao là phi thường lớn.
“Mọi người cố lên, chúng ta sắp đến rồi.” Ta cổ vũ mọi người. Ta biết Tàng Đao nhất định dùng dược rất hung, thế nhưng không có biện pháp, ai kêu cung tiễn thủ không có kỹ năng tăng tốc độ di chuyển, cũng không có kỹ năng tách quái vật ra xa, ta không thể làm gì khác hơn là đèo Tiểu Dương.
“Nguyệt đại ca.” Tiểu Dương ngồi phía sau khẽ hỏi: “Không phải có loại đạo cụ số lượng hạn chế sao? Không bằng chúng ta thảo luận một chút, cần phải đi lấy thứ nào trước.”
“Ân… Ta xem xem.” Ta là gọi ra bảng nhiệm vụ. “Điện đăng phao và Base, tỉ lệ rớt thấp một chút, hình như không có số lượng hạn chế… Mảnh vỡ ánh trăng không rõ lắm, suy nghĩ sau.”
“Thủy tinh là đạo cụ nhiệm vụ, ngoại trừ đạt được có hơi phiền phức chút, hình như cũng không có hạn chế… Miêu nương là boss, thời gian xoát tân khá dài, xem ra chúng ta nên đi tìm Kim Linh Đang trước.”
“Nguyệt đại ca thật là lợi hại! Phân tích nhanh như vậy.” Tiểu Dương bội phục: “OKOK! Chúng ta đến Xích Thổ trước đi!”
Ba người phía dưới chỉ nhẹ nhàng lên tiếng, tiếp tục vùi đầu chạy như điên.
Miêu Nương, boss song thuộc tính địa-hỏa, hình người, cấp 180, thường ẩn hiện tại tầng cuối Chiếu Tướng Trủng, tầng cuối Chiếu Tướng Trủng còn có một con boss khác, cấp 190, hệ động vật, song thuộc tính phong-hỏa, Cửu Vĩ Hồ. (chiếu tướng: đại khái là một chức vị tương đương thiếu tướng hiện đại :”>; trủng: ngôi mộ, phần mộ )
Chiếu Tướng Trủng nằm ở góc dưới Xích Thổ đại lục, tổng cộng có năm tầng, bên trong đều là quái hệ bất tử hoặc miêu yêu, hồ yêu các loại. Đẳng cấp trung bình cỡ bảy mươi tám mươi cấp, đối với chúng ta sẽ không tạo thành uy hiếp.
Phiền phức duy nhất chính là đường xá quá mức xa xôi, hơn nữa không có mã xa trực tiếp tiến vào, nhất định phải trải qua con đường “Bất quy lộ” buồn chán.
Cho nên có người nói: “Muốn đến Chiếu Tướng Trủng, trước phải qua con đường không lối về.”
Chúng ta chỉ tốn hơn mười phút đã đến Xích Thổ đại lục. Đã giảm hơn 1/20 thời gian ( từ Thiên Thê đại lục ngồi thuyền đến Trung Ương đại lục cần nửa giờ, đến Thanh Long cảng ngồi xe ngựa tới Bạch Hổ cảng phải tốn gần 2 tiếng, mà từ Bạch Hổ cảng đến Xích Thôt đại lục không sai biệt lắm cũng phải mất nửa giờ ).
Nhìn Bích Sa cảng quen thuộc trước mắt, trong lồng ngực chúng ta đều có một loại xúc động… muốn đem ấn ký quăng lên trời tung hô ( cười ).
Lãng phí thời gian ngồi thuyền ngồi xe ngựa… đó chính là nỗi đau trong lòng mọi người a!
“Kế tiếp, chúng ta phải ngồi xe đến Bào Khiếu Sâm Lâm.” Vô Cực nói: “Sau đó lại theo Bất Quy Lộ đi tới Chiếu Tướng Trủng.”
“Ai!” Tiểu Dương thở ra một hơi rất rất dài, “Lại phải đi con đường chết toi kia!”
Quái vật hay lui tới trên Bất Quy Lộ là U Linh hệ vong linh hoặc Hủ Thi hệ bất tử, đẳng cấp trung bình khoảng bốn mươi, năm mươi, số lượng không nhiều lắm, thời gian xoát tân cũng không nhanh. Người chơi hơn ba mươi chỉ cần hai người một tổ là có thể thuận lợi đi qua.
Vấn đề duy nhất chính là, đường rất dài, còn có…
Trong màn trời hôn ám, từng cụm ma trơi màu âm lục hoặc tử bạch phiêu đãng, bốn phía đều có tiếng gió thổi vù vù, hòa cùng với tiếng quỷ ma rên rỉ thê lương đến cực điểm, bén nhọn chói tai.
Tiểu Dương cố sức bịt tai lại, thế nhưng vẫn không ngăn được ma âm quán não.
“Ta, cực, kì , ghét, cái, tiếng, quỷ, này–” Khi nói chuyện, mấy cụm ma trơi bay tới trước mặt, Tiểu Dương nghiêng người né tránh, tiếp tục kêu lên: “Ta cũng ghét cái đó — không thể đánh thật là nổi nóng mà!”
Ma trơi và tiếng quỷ kêu là ‘đặc sản’ của Bất Quy Lộ, ma trơi không có kinh nghiệm giá trị, cũng không thể công kích, thế nhưng chúng nó luôn dùng chiến thuật “đè người” đập vào người chúng ta, tuy rằng không tạo thành thương tổn, nhưng bị đụng tới vẫn rất đau. Phi thường dễ giận!
Mà quỷ khóc thần hào như vậy, âm điệu bối cảnh giống như đang giết gà, sẽ chỉ làm người nổi nóng.
“Chúng ta đi nhanh lên một chút ba!” Vô Cực lạnh lùng nói, xem ra hắn cũng bị đám ma trơi này chọc giận không nhỏ.
“Cái gì đường không về… Cái đường quỷ quái này! Ai muốn không về a!” Tiểu Dương tiếp tục oán giận, “Ta mong về muốn chết!”
“Ha ha ha.” Nghe vậy, Tàng Đao nhịn không được bật cười, “Nói cho cùng! Muốn về phải chết.”
“Đúng vậy.” Ta cũng theo nở nụ cười.
Vô Cực và Nhất Phương xanh mặt, thính lực Tinh Linh Tộc rất tốt, trong hoàn cảnh này trái lại khiến bọn họ càng thống khổ.
“Thứ đáng ghét!” Tiểu Dương phát tiễn bắn về phía một đám ma trơi. Mũi tên ngân sắc tới gần, ma trơi lập tức phân tán thành những đốm lửa thật nhỏ, vài giây sau lại tụ thành một cụm như cũ.
“Đáng ghét a!” Tiểu Dương tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hắn lấy ra một bó tên, lắp vào cuồng bắn.
Vô Cực cũng phóng ma pháp thủy phong ( băng ) phạm vi lớn, Băng Phong Bạo.
Thế nhưng ma trơi vốn dĩ được hệ thống đặt ra căn bản không thể công kích, vừa gặp phải Băng Phong Bạo và tên, tức tản ra, như thế nào cũng không làm gì được chúng nó.
Vô Cực híp mắt, lãnh ý trong đôi mắt xanh càng lạnh hơn pháp thuật mình tung ra.
Ta nhìn sắc mặt Vô Cực, ôn thanh hỏi: “Ngươi có khỏe không?”
“Hoàn hảo.” Hắn nghe ta hỏi, sắc mặt chậm rãi khá hơn.
“Nếu không phải bốn phía đều là ma trơi, ta còn có thể kỵ sủng tiến lên.” Ta nói: “Đáng tiếc hiện tại chỉ có thể đi bộ.” Khi nói chuyện, lại có mấy cụm ma trơi bay tới trước mặt.
Vô Cực vội vàng buff cho ta một cái Phong Chi Chướng Bích, quan tâm nói: “Cẩn thận một chút, đừng đề bị bỏng.”
“Cảm tạ.” Ta mỉm cười.
Phong chướng che phủ trên cơ thể, “Di!” Ta sợ hãi kêu một tiếng.” Vô Cực ngươi xem!”
Đám ma trơi làm phiền người khác kia, tất cả đều bị cách ly bên ngoài phong chướng màu xanh nhạt.
“Không thể công kích chứ không dùng ngăn trở…” Vô Cực ngẫm nghĩ: “Thì ra là thế…”
Hắn xoay người, buff Phong Chi Chướng Bích cho những người khác.
Phong Chi Chướng Bích không phải pháp thuật công kích, chỉ biết ngăn trở địch nhân. Mà ma trơi chỉ cần không bị công kích thì sẽ không tản ra. Rốt cuộc vấn để ma trơi đã được giải quyết, còn tiếng quỷ gào này thì sao đây?
… Cái này đừng, nói, nữa!
Chúng ta nhiều lần trải qua thiên tân vạn khổ mới có thể qua khỏi Bất Quy Lộ, đến Chiếu Tướng Trủng.
Chiếu Tướng Trủng bốn phía đầy cờ trắng lay động, giấy tiền vàng mả đầy đất, thoạt nhìn như là một phần mộ thật lớn. Âm phong thổi lên, cờ tang phiêu phiêu, giấy tiền vàng mả cát vàng dưới đất cũng bị thổi tung, cuộn lên, có một loại cảm giác hoang bại thê lương nhàn nhạt.
Lối vào có một tấm bia đá, những chữ trên mặt sớm đã loang lỗ mơ hồ, nhìn không ra người an nghỉ ở nơi này là ai.
Tầng một Chiếu Tướng Trủng đều là u linh cấp thấp, xuống chút nữa, tầng hai phân bố u linh và một ít hủ thi, tầng ba bốn lại là Khô Lâu và cương thi hình người, mà tầng năm, chính là căn cú địa của boss Miêu Nương và Cửu Vĩ Hò, bên trong còn có không ít miêu yêu, hồ quái.
Đối chúng ta mà nói, ngoại trừ cương thi tầng bốn ngẫu nhiên sẽ phát điên, những quái vật khác đều không có gì uy hiếp. Vì thế ta vừa vào Chiếu Tướng Trủng, tựu lập buff cho mọi người một cái tật phong thuật, sau đó — bắt đầu cắm đầu mà chạy.
Chiếu Tướng Trủng tuy rằng là một mê cung hơi phức tạp, nhưng vẫn không làm khó được chúng ta những người chơi già đời như chúng ta. Dưới tình huống phía sau kéo theo một đoàn xe lửa (bị quái rượt), chúng ta rất nhanh đã vọt tới tầng bốn.
Tới tầng bốn, liền phát hiện có mấy ngươi chơi đang ngồi ở cửa ra vào nói chuyện phiếm.
Tiểu Dương hiếu kỳ hỏi: “Sao các ngươi không luyện công?”
Đám kia nhân nghìn thấy huy chương kim hồng sắc trên tay chúng ta, nhận ra chúng ta là người dự thi. (sau khi bắt đầu thi đấu, trên tay người tham gia sẽ hiện lên ấn kí kim hồng sắc)
Một chiến sĩ trong đó nói: “Các ngươi là người dự thi à! Vừa rồi cũng có một nhóm dự thi đến đây.”
“Thực sao!” Không ngờ có người đến sớm một bước. Nếu bọn họ cũng tìm thứ giống chúng ta, vậy phiền phức rồi.
Chiến sĩ nói tiếp:: “Bất quá chúng ta gặp phải bạo tẩu, cho nên lui ra. Những người dự thi kia hẳn cũng đang bị đám bạo tẩu kia vây khốn…”
“Các ngươi nhanh vào đi.” Một tế ti nói “Cẩn thận một chút!”
Chúng ta hướng bọn họ nói lời cảm tạ, lại tha đoàn xe lửa chạy như điên (cười).
Chạy một trận, Tiểu Dương đột nhiên chỉ vào một chỗ rẽ, kêu lên: “Các ngươi nhìn bên kia!”
“Cái gì?” Ta hỏi.
“Chúng ta chạy quá nhanh, không thấy được.” Tàng Đao hỏi: “Ngươi muốn chúng ta nhìn cái gì?”
“Hình như ta vừa thấy, một đám cương thi hình người vây quanh vài người.” Tiểu Dương nói0.
“Hẳn là đội ngũ đến trước chúng ta.” Vô Cực nói: “Xem ra bọn họ bị quái bạo tẩu làm chậm trễ.”
“Như vậy vừa lúc, chúng ta đi mau!”
Vòng qua mấy chỗ rẽ, tiếp tục xuyên qua một con đường chật hẹp thật dài, trước mắt thông thoáng rộng mở, chúng ta đi tới một huyệt động rất rộng rãi.
Huyệt động hôn ám, chỉ có hai ngọn đèn lồng, ánh nến vàng vọt mông lung, không gió tự lay. Trên vách tường phía trước huyệt động, hé ra một đầu hổ thật lớn, mắt hổ phát ra u quang xanh đậm dữ tợn, hai cái răng nanh trắng hếu rất là dọa người. Mà cổ họng đỏ lờm cực lớn của con hổ, chính là lối vào ngầm đi thông vào tầng năm.
“Đi thôi!” Vô Cực nói.
Tầng nămChiếu Tướng Trủng chia làm hai khu vực, bên trái là miêu khu thuộc sở hữu của Miêu Nương, bên phải là hồ khu của Cửu Vĩ Hồ. Quái vật ở miêu khu ngoại trừ miêu nương, còn có miêu tinh và miêu quái từ bảy mươi đến tám mươi cấp. Mặt khác, boss chuẩn chính là Liệt Vĩ Miêu Hựu cấp 130.
Bởi vì muốn đánh boss, không thể tha theo một đống xe lửa làm trói buộc, cho nên chúng ta một đường đi, một đường thanh lý quái đến tận miêu khu. Đối với Vô Cực và Nhất Phương hơn một trăm cấp, quái bảy mươi, tám mươi không đáng kể chút nào, hầu như chỉ cần một chiêu ma pháp, một cú vung đao, liền dâng giá trị kinh nghiệm cho chúng ta. Dưới tay hai người chính là vô số vong hồn, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng ( cười ).
Lại đi về phía trước hơn mười phút, trước mắt đột nhiên nhảy ra một đầu quái vật lớn cản trở đường đi. Quái vật kia cao hơn người một cái đầu, có một cái đuôi phân nhánh, chính là boss chuẩn Liệt Vĩ Miêu Hựu.
Miêu Hựu xù lên bộ lông đỏ, liệt vĩ vểnh cao, mắt nhìn chằm chằm chúng ta, một bộ rất tức giận.
Ai từng nuôi mèo đều biết: khi mèo muốn công kích, trước tiên nhìn chằm chằm đối thủ không tha, đợi đối thủ sơ sẩy mới có thể xuất kỳ bất ý phát động thế tiến công. Vì vậy chúng ta không dám sơ xuất, dù sao Miêu Hựu vẫn là quái vật hơn một trăm cấp, lực công kích lẫn mẫn tiệp đều không phải loại chúng ta có thể khinh thường.
Cứ như vậy ngưng mắt nhìn nhau một hồi, đánh vỡ cục diện bế tắc, là Tàng Đao đột nhiên độn địa tiềm hành, mà Nhất Phương cũng đi theo huy đao nhằm vào Miêu hựu.
Bắt đầu chiến đấu rồi!
Nhất Phương tiến lên trong nháy mắt, ta, Vô Cực và Tiểu Dương liền lập tức lui về phía sau một bước. Cước bộ vừa ngừng, Vô Cực lập tức niệm chú ngữ, tên của Tiểu Dương cũng lập tức bắt chuyện lên người Miêu Hựu, ta tắc bắt đầu giúp Nhất Phương buff máu và trạng thái.
Mà Tàng Đao tiềm hành ư? Hắn đã sớm toát ra từ bên sườn Miêu Hựu, thừa dịp lực chú ý của Miêu Hựu bị chúng ta dẫn đi, một đao bổ xuống lưng nó.
Trận chiến đấu này kết thúc, cũng nhanh chóng như lúc bắt đầu.
Vài phút sau, Miêu Hựu gục xuống trước mặt chúng ta, rớt ra mấy thứ trang bị.
Ngân Chi Vô chúng ta có thói quen, trang bị do một người kiểm tra thu hoạch, chờ trở lại thành thì chia đều. Hơn nữa thông thường đều do hệ phụ trợ trong đội ngũ đến làm.
Lần này vận khí chúng ta không tốt lắm, Miêu Hựu rớt mấy cái thi khối ( mao bì xích sắc và liệt vĩ ), cũng không có trang bị. Thu mấy thứ này vào đai lưng trữ vật, ta nói: “Gặp phải Miêu Hựu, vậy biểu thị… Chúng ta đã tiếp cận phạm vi Miêu Nương thường lui tới.”
“Ân.” Vô Cực nhìn bốn phía, nói: “Hi vọng Miêu Nương đã ra.”
Trong Thiên Vận, thời gian boss xoát tân không xác định, có một giờ xoát tân một lần, có lúc ba bốn giờ, thậm chí hai ngày mới xoát tân một lần, hoàn toàn phải xem chủng loại quái vật mà định ra. Chiếu Tướng Trủng có hai boss, đều là sáu giờ mới xoát tân một lần. Lần này mà không gặp được, phải chờ một hồi không ngắn.
Chúng ta đi tới khu vực Miêu Nương thường lui tới, tìm kiếm xung quanh.
“Hình như chưa ra a.” Tiểu Dương thất vọng: “Xem ra phải đợi rồi.”
“Hy vọng không phải mới bị người đánh chết…”
“Hư!” Vô Cực cắt đứt lời Tiểu Dương.” Im lặng!”
Nhất Phương nói: “Các ngươi cẩn thận nghe.” Thính lực cực tốt của Tinh Linh tộc rốt cuộc cũng phát huy công dụng.
Ta nhanh chóng nghiêng tai lắng nghe.
“Linh linh… Linh linh!” Thanh âm từ xa xa truyền đến.
“Tiếng chuông của Miêu Nương!” Tiểu Dương kêu lên, lần này hắn đổi thành kênh đoàn.
“Chúng ta chậm rãi tới gần.” Vô Cực cũng dùng kênh đoàn.
Tàng Đao lần thứ hai tiềm hành xuống dưới nền đất.
Vòng qua từng dãy hàng rào, chúng ta phát hiện Miêu Nương ở một nơi hẻo lánh. Nhất Phương giống như một mũi tên xông lên phía trước, Tàng Đao đã hiện thân phía sau Miêu Nương, hai người một trước một sau vây lấy nó.
Vô Cực bắt đầu ngâm xướng chú ngữ, Tiểu Dương giương cung cài tên, tất cả đều đã chuẩn bị xong.
“Chờ một chút! Vô Cực trước không nên phóng ma pháp.” Ta lại lên tiếng cắt đứt động tác của mọi người.
Nghe vậy, Vô Cực lập tức ngừng đọc chú, hoang mang nhìn ta.
“A!” Thế nhưng hắn lập tức minh bạch.
“Trước tiên để ta buff phụ trợ cho họ.” Nói xong, liền bắt đầu ngâm xướng chú ngữ mới
“Ta không hiểu?” Tiểu Dương tuy rằng đã hạ cung tiễn, thế nhưng hắn vẫn không biết dụng ý của ta. Hắn nhìn về phía ta, hỏi: “Vì sao không thể công kích?”
“Cho dù chúng ta đánh chết Miêu Nương, cũng không nhất định rớt chuông!” Ta nói: “Ta nhớ hình như tỉ lệ Kim Sắc Linh Đang rớt không cao.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Ta không trả lời Tiểu Dương, ngược lại hỏi Tàng Đao: “Tàng Đao đại ca! Kỹ năng Thâu Thiết (trộm cắp) của ngươi cấp mấy?”
“Mới cấp ba.” Tàng Đao trả lời; “Tỷ lệ không cao.” Hắn cũng hiểu được dụng ý của ta.
“Không sao, ta có biện pháp.” Ta nói: “Tiểu Dương ngươi chú ý một chút, đừng cho Miêu Nương phóng kỹ năng.” Bị “Thiên hỏa luân” của Miêu Nương quét đến cũng không phải chuyện gì hay ho. Đây chính là ma pháp hệ hỏa cấp 9 phạm vi lớn.
“OK OK! Giao cho ta đi.” Tiểu Dương biết ta muốn làm gì. “Ta sẽ cắt đứt nó đọc chú.”
“Nhất Phương! Uống nước.”
“Ân!”
Không nói đến giá trị may mắn là bao nhiêu, Thâu Thiết cấp 3 chỉ có xác xuất thành công 30%, mà tỉ lệ Miêu Nương rớt Kim Sắc Linh Đang đại khái chỉ có 1%, cho nên Tàng Đao chỉ có tỉ lệ 3% trộm được chuông ( không tính đến may mắn của Tàng Đao ). Bất quá, nếu như có thêm kỹ năng khác, vậy thì không nhất định.
Ta đầu tiên là phóng Hoãn Mạn kết giới lên Miêu Nương để giảm tốc độ hành động của nó, cùng với hỗn loạn kết giới giảm đi lực chú ý, lại thả hắc ám trớ chú, sau đó giúp Tàng Đao bỏ thêm một đống pháp thuật gia tăng tốc độ và mẫn tiếp ( tật phong thuật, Khinh Như Hồng Mao các loại ). Cuối cùng, ta niệm một đoạn chú ngữ cực kì dài.
Chú ngữ dài đến ba mươi giây, ta khẽ quát một tiếng: “Thiên Tứ Hồng Ân!”
Quyền trượng trong tay phát ra quang mang kim hoàng sắc, quang mang giữa không trung ngưng tụ thành một viên cầu kim sắc, không lâu sau, viên cầu phân liệt thành bốn viên cầu nhỏ đồng dạng.
Ta khẽ phẩy ngón tay, bốn viên cầu bay đến bên người Tàng Đao, lúc này, tiểu cầu kim sắc đã biến thành liễu bốn người tiểu thiên sứ với đôi cánh dài màu vàng. Tiểu thiên sứ cầm trong tay bó hoa nho nhỏ, vẫn bay vòng vòng trên đầu Tàng Đao. Một đoạn nhạc nhẹ nhàng vang lên, ta biết ta đã thi pháp thành công.
Thiên Tứ Hồng Ân chính là kỹ năng dùng để đánh bảo vật, có thể gia tăng 20 điểm may mắn, có tác dụng trong một phút. Thế nhưng kỹ năng này khi phóng ra còn cần xác xuất thành công, hoặc là phải xem điểm may mắn của người thi pháp ( kỹ năng giúp người ta gia tăng may mắn mà còn phải xem may mắn của mình, thực sự là bó tay ).
Hơn nữa hai mươi điểm may mắn, Tàng Đao có xác xuất hơn 5% trộm thành công, được rồi… kỳ thực vẫn còn rất thấp, bất quá kỹ năng Thâu Thiết có thể sử dụng lặp đi lặp lại trên một con quái, thẳng đến khi trộm được mới thôi.
Tàng Đao đáng thương, hắn không thể làm gì khác hơn là không ngừng sử dụng Thâu Thiết lên Miêu Nương, nỗ lực suốt nửa tiếng, thế nhưng chủ yếu chỉ trộm được các loại da lông thi khối. Cho dù tính tình Tàng Đao tốt, cũng có chút không kiên nhẫn.
Nhất Phương nhàn nhạt khích: “Muốn bổ sung thêm dược thủy không.”
Những lời này kích thích Tàng Đao phát cáu, Tàng Đao dứt khoát vươn tay, trực tiếp tham hướng Kim Sắc Linh Đang trên cổ Miêu Nương.
Hệ thống thông báo! Dùng kỹ năng Thâu Thiết. Đạt được vật phẩm “Kim Sắc Linh Đang” .
“… Ta… Ta trộm được rồi.” Tàng Đao trợn mắt.
“Vậy mau lui lại!” Nhất Phương nói: “Hết thuốc.” Dứt lời, lập tức lui về phía sau.
Tàng Đao xoay người đẩy Miêu Nương đang muốn công kích hắn, lập tức sử dụng Thuấn Túc phóng về phía trước, dùng lại dùng Tiềm Hành chạy trốn. Chúng ta cũng lập tức chạy về phía một con đường nhỏ gần đó.
Không phải chúng ta không thể đánh Miêu Nương, mà là bởi vì trên người không còn nhiểu dược thủy, hơn nữa Miêu Nương bị trộm mất chuông nhất định sẽ…
Hệ thống thông báo! Đánh cắp chuông Miêu Nương, dẫn phát Miêu Nương dị biến.
Ta biết ngay mà!
Một đám người chúng ta chạy trối chết trên con đường mòn, thẳng đến lúc xác nhận Miêu Nương không có đuổi theo mới dừng lại lai thở dốc.
“Hách… Làm ta sợ muốn chết.” Tiểu Dương lòng còn sợ hãi thốt lên: “Miêu Nương đúng là rất khả ái, thế nhưng nó mà dị biến thì cực kì — kinh khủng.”
“Ân…” Ta mệt đến mức ngồi phịch trên mặt đất, ngay cả nói chuyện cũng không có khí lực.
“Làm sao vậy?” Tiểu Dương nhìn Tàng Đao hỏi: “Thu thập được đạo cụ đầu tiên, sao ngươi vẫn có vẻ như không vui.”
“Này…” Tàng Đao nhìn tay mình, rồi nhìn ta, không biết làm sao nói ra miệng.
“Ta vừa… lúc đẩy Miêu Nương ra… đụng tới…” Hắn mặt đầy xấu hổ, bên tai còn hơi phiếm hồng.”Đụng tới… cái… bộ ngực… của Miêu Nương.”
“Gì?” Tiểu Dương dùng ánh mắt như nhìn quái vật mà ngó Tàng Đao.”Chỉ vậy thôi sao? Nó là quái a? Có gì đâu nha.”
“Không phải nói như vậy…” Tàng Đao lại liếc mắt về phía ta, chợt hạ mí mắt, không nói gì nữa.
“Nguyệt!” Vô Cực một mực yên lặng không lên tiếng đột nhiên đến bên cạnh ta, đưa tay ra ôm lấy ta.
Ta sao không biết hắn đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng đẩy tay Vô Cực ra, đứng lên.
“Chúng ta mau đi ra ngoài! Còn bốn đạo cụ cần phải thu thập đó.”
“Ừ.” Tiểu Dương đáp: “Chúng ta mau đi ra đi!”
“Vấn đề là…” Nhất Phương nhìn bốn phía, sau đó nói: “Nơi này là chỗ nào?”
Lúc này chúng ta mới phát hiện, con đường này chúng ta hoàn toàn chưa từng đi qua… Cũng chính là…. chúng ta lạc đường!
“Thế này làm sao đi ra ngoài!” Tiểu Dương khẩn trương hỏi: “Nơi này là khu chiến đấu, không thể sử dụng hồi quyển.”
“Chờ một chút.” Ta nói: “Ta có biện pháp… Nhưng không biết có thể thành công hay không.”
Không đợi Tiểu Dương hỏi lại, ta bắt đầu niệm một đoạn chú ngữ.
“Quang Chi Đạo Tiêu!” Ta quát nhẹ, trong tay hiện lên một khỏa quang cầu bạch sắc.
Quang cầu hướng về phía một đường mòn ba đi, tản ra một vệt sáng bạch sắc.
“Nguyệt đại ca thật là lợi hại!” Tiểu Dương thán phục, “Quang Chi Đạo Tiêu cũng học được!”
“Đừng kỳ vọng quá lớn.” Ta nói: “Ngươi cũng biết, Ma tộc sử dụng quang hệ ma pháp, năng lực sẽ yếu hơn.”
Quang Chi Đạo Tiêu chính là ma pháp đặc hữu của tế ti, nó có thể chỉ dẫn người trở lại điểm xuất phát hoặc khu an toàn trong mê cung, là kỹ năng dẫn đường, nhưng có thành công hay không còn phải xem cấp bậc kỹ năng mà xác định. Quang Chi Đạo Tiêu là kỹ năng ta mới luyện gần đây, mới có cấp 1, bởi vậy ta cũng không xác định nó có hữu dụng hay không.
Quang cầu mang theo chúng ta rẽ trái rồi rẽ phải, nhiễu a nhiễu a, rốt cục đi tới một mảnh đất trống.
Tiểu Dương sợ hãi kêu một tiếng: “A, nơi này là…”
“Ai! Quả nhiên đi nhầm.” Ta thở dài một hơi, “Biết ngay Quang Chi Đạo Tiêu cấp 1 không dùng được mà.”
“Không sao.” Tàng Đao cười ấm áp: “Phía trước là vùng cấm, cũng có thể trở về.”
Thiên vận chia khu vực làm bốn loại, khu chiến đấu, khu luyện công, khu an toàn và vùng cấm quái vật.
Khu chiến đấu chính là các lôi đài trong thành. Tong lúc công thành chiến, trong thành thị cùng các khu vực lân cận cũng sẽ trở thành khu chiến đấu. Trong khu chiến đấu thì không thể sử dụng hồi quyển, có thể tự do PK, sẽ không khấu trừ giá trị danh vọng.
Khu luyện công chính là khi vực quái vật phân bố thông thường, không thể sử dụng hồi quyển, có thể tự do PK, nhưng sẽ khấu trừ danh vọng.
Khu an toàn chính là phạm vi bên ngoài khu luyện công, trong đó bao gồm cả thành thị. Không có quái vật phân bố, nhưng nếu như hệ thống nhận định quái vật truy đuổi ngoạn gia, quái vật có thể từ khu luyện công bước vào khu an toàn. Trong khu an toàn có thể sử dụng hồi quyên. Có thể PK, nhưng sẽ bị khấu trừ danh vọng.
Mà những khu luyện công như mê cung, cự tháp các loại, bởi vì không thể sử dụng hồi quyển, lại lo lắng ngoạn gia lạc đường mà không thể ly khai, cho nên trong mê cung sẽ thiết lập cửa tháp, cầu thang cùng khu vực cấm quái vật.
Trong vùng cấm thì quái vật không thể tiến nhập ( cho dù đuổi theo ngoạn gia cũng không thể ), không thể PK, có thể sử dụng hồi quyển trở về thành. Một số vùng cấm còn có thể thiết trí NPC tiếp tế vật phẩm, hoặc là NPC nhiệm vụ, vì thế vùng cấm quái vật thường thường trở thành trạm nghỉ ngơi hoặc bổ sung dược thủy của người chơi luyện công trong mê cung.
Khu vực cấm quái trong Chiếu Tướng Trủng là một gian thạch huyệt hôn ám
Trên thạch bích vẽ đầy đồ đằng đỏ như máu, ở giữa còn bày một linh đường đá. Trái phải còn treo hai câu đối, trong bóng tối lờ mờ thật không nhìn ra trên đó viết gì…
Trong không gian u ám, nguồn sáng duy nhất chỉ có trên linh đàn, hai cây nến sáp heo hắt.
Lần đầu đến nơi này, chúng ta phát hiện vùng cấm nguyên bản không có một bóng người đột nhiên nhiều thêm một NPC.
“Di! Vùng cấm lý này lại có NPC?” Tiểu Dương hiếu kỳ hỏi: “Là nhiệm vụ mới mở sao?”
“Hỏi một chút xem là biết.” Ta nói, tiến lên nói chuyện với NPC.
Ta hòa khí nói với NPC: “Xin chào, xin hỏi…”
“…” NPC không để ý ta, yên lặng cúi thấp đầu, hai mắt vô thần nhìn sàn nhà.
“Xin hỏi ngươi là?” Ta hỏi lần nữa.
“…” Vẫn không có phản ứng.
“Đại khái là chúng ta không thể tiếp nhận, hoặc là vẫn chưa mở ra.” Vô Cực nói.
“Chúng ta đi trước đi! Lần sau lại đến xem.”
“Ân, đành phải như vậy.” Ta đáp: “Trở về thành đi.”
Trong khoảnh khắc ta bóp nát hồi quyển, NPC mặc bạch y, sắc mặt tái nhợt kia đột nhiên ngẩng đầu nhìn ta.
Hắn chỉ là liếc mắt một cái, vẫn đứng chỗ đó không nhúc nhích, ta chợt nghĩ… Hắn nhất định đang gánh vác một nỗi bi thương và thống khổ rất lớn… Thân ảnh yếu ớt kia bị ánh nến kéo ra dài thật dài
Trong lòng ta âm thầm phát thệ, nhất định phải trở về giải nhiệm vụ này!
——–
Tác giả :
Cửu Dạ