Thiên Tung Xinh Đẹp
Chương 23: Tứ phương hội tụ
Vị trí của Thánh môn — Thánh Linh sơn - có thể nói là địa phương dư thừa linh khí của nguyên tố nhất trên khắp Đại lục Thánh Thiên. Nó như được tạo ra vì người của Thánh môn, một cốc chia làm năm ngọn núi. Thánh môn ngũ tông chia ra chiếm cứ năm ngọn núi này, hình thành thế chân vạc. Xa xa nhìn lại, cả dãy núi Thánh Linh cao vút ẩn trong mây, mây mù bao phủ, tựa như tiên cảnh. Mà một điều đặc biệt của địa thế Thánh Linh sơn chính là nó dựa lưng vào Ma Thú Sâm Lâm. Ma Thú Sâm Lâm tên như ý nghĩa, mặc dù trong đó có rất nhiều ma thú, nguy hiểm trùng trùng, nhưng cũng là nơi tài nguyên dư thừa, tràn đầy kỳ hoa dị thảo, địa linh dược thảo quý hiếm, có thể nói là thần bí nguy hiểm hơn gấp trăm lần so với Ngọc Ma Lâm. Nhưng cũng nhờ vậy, mới khiến cho môn sinh Thánh môn mỗi lần rèn luyện xong sẽ trở thành anh tài mà toàn bộ đại lục phải thèm muốn.
Lúc này, con đường nhỏ dẫn đến Thánh Linh sơn vô cùng náo nhiệt, không có vẻ yên lặng thường ngày. Con đường rộng rãi kia cứ ba năm một lần, thỉnh thoảng có thể thấy một đại đội người ngựa, vội vã chạy lên núi.
Ở dưới chân núi Thánh Linh, xa xa có thể thấy bảng hiệu khí thế to lớn kéo dài trên cột đá ở hai bên đường, hai chữ ‘Thánh môn’ to vàng lấp lánh đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Khiến người ta kinh ngạc chính là ở cạnh cột có hai mảng đất bằng phẳng bóng loáng như ngọc, xung quanh mảnh đất có mấy hang động to dài chừng mười thước, cửa động to lớn, loại thiết kế quỷ dị này, khiến người xem cảm thấy mê muội.
Lúc này, trước cửa Thánh môn đã tụ tập rất nhiều nam nữ trẻ tuổi. Những người này phần lớn đều là quyền quý, thân phận phi phàm. Lẫn trong số họ, rõ ràng có mấy người cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Bọn họ tổng cộng là hai nữ ba nam. Đứng bên trái là một nam tử mặt mũi thanh tú, khí chất thanh nhã, mặc một bộ áo xanh, dáng người thon dài cao ngất, cực kỳ giống một công tử nhu nhược. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, có thể xuất hiện ở nơi này lúc này tuyệt đối không phải là một ‘công tử nhu nhược’ đơn giản như vậy. Đứng bên cạnh hắn là một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi, mắt hạnh mày ngài, làn da mịn màng, mơn mởn đào tơ, vừa nhìn đã biết là một người cực kỳ thẳng thắn tính tình nóng nảy. Mà bên cạnh nàng ta có một tiểu cô nương hoàn toàn ngược lại với nàng ta, nàng kia mặt mũi xinh đẹp, uyển chuyển động lòng người, cả người lẳng lặng đứng ở kia như một đóa ngọc lan, làm cho không ai không cảm thấy tâm tình thoải mái.
Sau lưng ba người là hai vị nam tử càng thêm tuấn tú. Nam tử bên trái chừng hai mươi tuổi, đôi mắt hạnh đào, mặt mũi tuấn mỹ, vốn nên là vị phong lưu đa tình, lại cứ hết lần này đến lần khác toát ra khí chất xuất trần ôn nhuận như ngọc, khiến cho đông đảo các tiểu cô nương không nhịn được cảm thán! Mà bên cạnh hắn là một nam tử thân hình cao lớn, tráng kiện hơn người, hé ra gương mặt tuấn tú cực kỳ cương nghị. Trên lưng là một thanh kiếm to dài ba thước, cả người nhìn qua như một lưỡi dao sắc bén khiến người khác không thể khinh thường.
Đang lúc mọi người rối rít suy đoán thân phận mấy người này thì một tràng âm thanh khàn khàn khêu gợi truyền tới.
“Bắc Thần Diêm, các ngươi tới sớm thật!”
Mọi người giương mắt nhìn một đội người ngựa hoa lệ đang chạy vội tới, cầm đầu là hai người so với năm người này cũng không kém chút nào. Nói chuyện là một người có khuôn mặt nhìn qua rất đỗi bình thường, nhưng tổ hợp ở chung một chỗ lại tạo ra sức quyến rũ đặc biệt, đó là loại hấp dẫn của nam tử, khiến tiểu cô nương chung quanh lộ vẻ ngượng ngùng. Mà bên cạnh là một tiểu cô nương mắt mũi như vẽ, diện mạo cực đẹp, cả người cũng lộ ra một loại khí chất yểu điệu, nhìn qua điềm đạm đáng yêu. Hai người này không ngờ chính là hai huynh muội Âu Dương Thiên Nhai và Âu Dương Tuyết.
“Thiên Nhai, ngươi tới cũng đâu có muộn!” Gặp bạn chí cốt, Bắc Thần Diêm rõ ràng tâm tình cực kì tốt, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Tuyết, muội cũng tới!”
Âu Dương Tuyết ngượng ngùng nhìn Bắc Thần Diêm một cái, nhu nhu nhược nhược nói: “Phụ thân nói muội thiên phú không tệ, để cho muội và ca ca ra ngoài rèn luyện một phen.” Nói xong, nàng cười nhẹ nhàng nhìn về hướng tiểu cô nương mắt hạnh, “Diệp Thần tỷ tỷ cũng tới, không biết vị này là. . . . . .”
Tiểu cô nương mắt hạnh chính là Diệp Thần, người ngày đó cực kì thích Thiên Tung. Diệp Thần nhìn Âu Dương Tuyết không ngừng liếc mắt đưa tình với nam tử mặc áo xanh, trong lòng âm thầm giễu cợt: yêu tinh này càng ngày càng giả dối! Còn không phải là muốn làm quen thanh niên tài tuấn! Nghĩ xong, Diệp Thần đơn giản chỉ vào nam tử mặc áo xanh và nam tử cương nghị kia giới thiệu: “Đây là Diệp Tuấn biểu ca của ta, còn đây là Diệp Sơn gia gia ta. Về phần người này. . .”
Diệp Thần khẽ cau mày, mở trừng hai mắt, chỉ vào tiểu cô nương xinh đẹp ôn nhuận, cười khẽ nói: “Vị tỷ tỷ so với nàng đẹp hơn gấp mấy phần này chính là đường muội của Bắc Thần đại ca Bắc Thần Nguyệt.”
Nghe nàng ta nói thế, Âu Dương Tuyết trong lòng tức giận không dứt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ âm trầm, lại ẩn giấu cực nhanh, mặt không đổi sắc cười cười, coi như đã lên tiếng chào. Ngược lại Âu Dương Thiên Nhai nghe được tên của Diệp Tuấn, kinh ngạc hỏi: “Huynh chính là ngân địch thư sinh Diệp Tuấn?!”
Diệp Tuấn khiêm tốn cười một tiếng, thanh nhã nói: “Đó đều là người ta đồn thổi thôi, nói về tu vi, ta làm sao bì được Âu Dương huynh và Bắc Thần huynh.”
Âu Dương Thiên Nhai nghe xong lộ ra một nụ cười cực kỳ khêu gợi, lanh lảnh nói: “Cái gì Âu Dương huynh? Gọi đệ Thiên Nhai đi!” Trong lúc nói chuyện mọi người đã dần dần đứng lên.
Cho tới lúc này, mọi người chung quanh mới bừng tỉnh, thì ra những người này là tứ đại gia tộc trong Thánh Thiên Đế quốc! Đối với mọi người, tứ đại gia tộc Thánh Thiên chỉ đứng sau Thánh môn, địa vị dĩ nhiên hiển hách vô cùng, lại thêm bọn họ dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm. Khiến mọi người càng thêm không ngừng ngắm nhìn, một vài tiểu cô nương to gan còn không nhịn được tiến lại gần.
Đang thời điểm mọi người còn đắm chìm trong hào quang của tứ đại gia tộc Thánh Thiên không thể tự thoát ra được thì một chiếc xe ngựa lộng lẫy hấp dẫn sự chú ý của mọi người chạy tới. Nhưng chân chính để cho mọi người dời đi tầm mắt chính là hai thiếu niên ngồi trên xe ngựa.
Nếu nói đám người Bắc Thần Diêm chẳng qua là hấp dẫn chú ý của mọi người, thì hai thiếu niên này chính là chân chính chói mắt. Dáng vẻ hai người này có bảy phần tương tự nhau, đều là da trắng như ngọc, mắt phượng như vẽ, môi như hoa đào, tư thế khuynh thành hơn hẳn các cô nương tuyệt sắc. Bất quá lại lộ ra chút tà khí, cả người tà mị không kềm chế được, có chút cảm giác phóng đãng. Mà trên người thiếu niên lại toát ra khí tức thanh thuần mị hoặc.
Từ khi hai người xuất hiện, các cô nương chung quanh đều là mặt đỏ như hoa đào, hai mắt đăm đăm, ngay cả hai người Diệp Thần và Bắc Thần Nguyệt cũng thỉnh thoảng nhìn một cái về phía hai thiếu niên kia, chứ đừng nói tới Âu Dương Tuyết, ánh mắt như hận không được áp vào trên người họ.
“Ta không ngờ nhìn không thấu được tu vi hai người kia, bọn họ rốt cuộc là ai?” Bắc Thần Diêm cực kỳ thận trọng nói.
“Ta cũng nhìn không thấu, chẳng lẽ trên Đại lục Thánh Thiên ngoại trừ Thánh môn và tứ đại gia tộc chúng ta còn có gia tộc đặc biệt khác hay sao?” Thần sắc Âu Dương Thiên Nhai có chút ngưng trọng: “Diệp huynh nghĩ sao?”
Diệp Tuấn nhìn hai người kia một cái, không quá để ý cười cười, “Trên đại lục Thánh thiên, cao thủ xuất hiện lớp lớp, gia tộc nào lớn một chút lại chẳng có vài cao thủ. Bọn họ nhất định là thiên phú tu luyện cực cao thôi, điều này cũng không có gì là lạ.”
Hai thiếu niên dừng xe ngựa ở trước lối vào Thánh môn, không biết có phải do ngại dung mạo hay tu vi của hai người đó hay không, mà không có ai sinh ra bất mãn. Mọi người đều là nhìn một chút đến khí chất xuất chúng của mấy người Bắc Thần Diêm, lại nhìn một chút dung mạo khuynh thành của hai anh em này. Loại người này thực khiến người ta oán thán.
Đang lúc mọi người đắm chìm trong cảnh tượng khó gặp không thể tự thoát ra được thì có tiếng vó ngựa đát đát từ xa xa truyền đến, tiếng chân ngựa như đạp vào trong lòng mọi người, mang theo ma lực, khiến ánh mắt mọi người không tự chủ nhìn về phía xa.
Lúc này, con đường nhỏ dẫn đến Thánh Linh sơn vô cùng náo nhiệt, không có vẻ yên lặng thường ngày. Con đường rộng rãi kia cứ ba năm một lần, thỉnh thoảng có thể thấy một đại đội người ngựa, vội vã chạy lên núi.
Ở dưới chân núi Thánh Linh, xa xa có thể thấy bảng hiệu khí thế to lớn kéo dài trên cột đá ở hai bên đường, hai chữ ‘Thánh môn’ to vàng lấp lánh đột nhiên xuất hiện trước mắt mọi người. Khiến người ta kinh ngạc chính là ở cạnh cột có hai mảng đất bằng phẳng bóng loáng như ngọc, xung quanh mảnh đất có mấy hang động to dài chừng mười thước, cửa động to lớn, loại thiết kế quỷ dị này, khiến người xem cảm thấy mê muội.
Lúc này, trước cửa Thánh môn đã tụ tập rất nhiều nam nữ trẻ tuổi. Những người này phần lớn đều là quyền quý, thân phận phi phàm. Lẫn trong số họ, rõ ràng có mấy người cực kỳ hấp dẫn ánh mắt người khác.
Bọn họ tổng cộng là hai nữ ba nam. Đứng bên trái là một nam tử mặt mũi thanh tú, khí chất thanh nhã, mặc một bộ áo xanh, dáng người thon dài cao ngất, cực kỳ giống một công tử nhu nhược. Nhưng trong lòng mọi người đều hiểu rõ, có thể xuất hiện ở nơi này lúc này tuyệt đối không phải là một ‘công tử nhu nhược’ đơn giản như vậy. Đứng bên cạnh hắn là một tiểu cô nương chừng hai mươi tuổi, mắt hạnh mày ngài, làn da mịn màng, mơn mởn đào tơ, vừa nhìn đã biết là một người cực kỳ thẳng thắn tính tình nóng nảy. Mà bên cạnh nàng ta có một tiểu cô nương hoàn toàn ngược lại với nàng ta, nàng kia mặt mũi xinh đẹp, uyển chuyển động lòng người, cả người lẳng lặng đứng ở kia như một đóa ngọc lan, làm cho không ai không cảm thấy tâm tình thoải mái.
Sau lưng ba người là hai vị nam tử càng thêm tuấn tú. Nam tử bên trái chừng hai mươi tuổi, đôi mắt hạnh đào, mặt mũi tuấn mỹ, vốn nên là vị phong lưu đa tình, lại cứ hết lần này đến lần khác toát ra khí chất xuất trần ôn nhuận như ngọc, khiến cho đông đảo các tiểu cô nương không nhịn được cảm thán! Mà bên cạnh hắn là một nam tử thân hình cao lớn, tráng kiện hơn người, hé ra gương mặt tuấn tú cực kỳ cương nghị. Trên lưng là một thanh kiếm to dài ba thước, cả người nhìn qua như một lưỡi dao sắc bén khiến người khác không thể khinh thường.
Đang lúc mọi người rối rít suy đoán thân phận mấy người này thì một tràng âm thanh khàn khàn khêu gợi truyền tới.
“Bắc Thần Diêm, các ngươi tới sớm thật!”
Mọi người giương mắt nhìn một đội người ngựa hoa lệ đang chạy vội tới, cầm đầu là hai người so với năm người này cũng không kém chút nào. Nói chuyện là một người có khuôn mặt nhìn qua rất đỗi bình thường, nhưng tổ hợp ở chung một chỗ lại tạo ra sức quyến rũ đặc biệt, đó là loại hấp dẫn của nam tử, khiến tiểu cô nương chung quanh lộ vẻ ngượng ngùng. Mà bên cạnh là một tiểu cô nương mắt mũi như vẽ, diện mạo cực đẹp, cả người cũng lộ ra một loại khí chất yểu điệu, nhìn qua điềm đạm đáng yêu. Hai người này không ngờ chính là hai huynh muội Âu Dương Thiên Nhai và Âu Dương Tuyết.
“Thiên Nhai, ngươi tới cũng đâu có muộn!” Gặp bạn chí cốt, Bắc Thần Diêm rõ ràng tâm tình cực kì tốt, vẻ mặt tươi cười nói: “Tiểu Tuyết, muội cũng tới!”
Âu Dương Tuyết ngượng ngùng nhìn Bắc Thần Diêm một cái, nhu nhu nhược nhược nói: “Phụ thân nói muội thiên phú không tệ, để cho muội và ca ca ra ngoài rèn luyện một phen.” Nói xong, nàng cười nhẹ nhàng nhìn về hướng tiểu cô nương mắt hạnh, “Diệp Thần tỷ tỷ cũng tới, không biết vị này là. . . . . .”
Tiểu cô nương mắt hạnh chính là Diệp Thần, người ngày đó cực kì thích Thiên Tung. Diệp Thần nhìn Âu Dương Tuyết không ngừng liếc mắt đưa tình với nam tử mặc áo xanh, trong lòng âm thầm giễu cợt: yêu tinh này càng ngày càng giả dối! Còn không phải là muốn làm quen thanh niên tài tuấn! Nghĩ xong, Diệp Thần đơn giản chỉ vào nam tử mặc áo xanh và nam tử cương nghị kia giới thiệu: “Đây là Diệp Tuấn biểu ca của ta, còn đây là Diệp Sơn gia gia ta. Về phần người này. . .”
Diệp Thần khẽ cau mày, mở trừng hai mắt, chỉ vào tiểu cô nương xinh đẹp ôn nhuận, cười khẽ nói: “Vị tỷ tỷ so với nàng đẹp hơn gấp mấy phần này chính là đường muội của Bắc Thần đại ca Bắc Thần Nguyệt.”
Nghe nàng ta nói thế, Âu Dương Tuyết trong lòng tức giận không dứt, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ âm trầm, lại ẩn giấu cực nhanh, mặt không đổi sắc cười cười, coi như đã lên tiếng chào. Ngược lại Âu Dương Thiên Nhai nghe được tên của Diệp Tuấn, kinh ngạc hỏi: “Huynh chính là ngân địch thư sinh Diệp Tuấn?!”
Diệp Tuấn khiêm tốn cười một tiếng, thanh nhã nói: “Đó đều là người ta đồn thổi thôi, nói về tu vi, ta làm sao bì được Âu Dương huynh và Bắc Thần huynh.”
Âu Dương Thiên Nhai nghe xong lộ ra một nụ cười cực kỳ khêu gợi, lanh lảnh nói: “Cái gì Âu Dương huynh? Gọi đệ Thiên Nhai đi!” Trong lúc nói chuyện mọi người đã dần dần đứng lên.
Cho tới lúc này, mọi người chung quanh mới bừng tỉnh, thì ra những người này là tứ đại gia tộc trong Thánh Thiên Đế quốc! Đối với mọi người, tứ đại gia tộc Thánh Thiên chỉ đứng sau Thánh môn, địa vị dĩ nhiên hiển hách vô cùng, lại thêm bọn họ dung mạo xuất chúng, khí chất phi phàm. Khiến mọi người càng thêm không ngừng ngắm nhìn, một vài tiểu cô nương to gan còn không nhịn được tiến lại gần.
Đang thời điểm mọi người còn đắm chìm trong hào quang của tứ đại gia tộc Thánh Thiên không thể tự thoát ra được thì một chiếc xe ngựa lộng lẫy hấp dẫn sự chú ý của mọi người chạy tới. Nhưng chân chính để cho mọi người dời đi tầm mắt chính là hai thiếu niên ngồi trên xe ngựa.
Nếu nói đám người Bắc Thần Diêm chẳng qua là hấp dẫn chú ý của mọi người, thì hai thiếu niên này chính là chân chính chói mắt. Dáng vẻ hai người này có bảy phần tương tự nhau, đều là da trắng như ngọc, mắt phượng như vẽ, môi như hoa đào, tư thế khuynh thành hơn hẳn các cô nương tuyệt sắc. Bất quá lại lộ ra chút tà khí, cả người tà mị không kềm chế được, có chút cảm giác phóng đãng. Mà trên người thiếu niên lại toát ra khí tức thanh thuần mị hoặc.
Từ khi hai người xuất hiện, các cô nương chung quanh đều là mặt đỏ như hoa đào, hai mắt đăm đăm, ngay cả hai người Diệp Thần và Bắc Thần Nguyệt cũng thỉnh thoảng nhìn một cái về phía hai thiếu niên kia, chứ đừng nói tới Âu Dương Tuyết, ánh mắt như hận không được áp vào trên người họ.
“Ta không ngờ nhìn không thấu được tu vi hai người kia, bọn họ rốt cuộc là ai?” Bắc Thần Diêm cực kỳ thận trọng nói.
“Ta cũng nhìn không thấu, chẳng lẽ trên Đại lục Thánh Thiên ngoại trừ Thánh môn và tứ đại gia tộc chúng ta còn có gia tộc đặc biệt khác hay sao?” Thần sắc Âu Dương Thiên Nhai có chút ngưng trọng: “Diệp huynh nghĩ sao?”
Diệp Tuấn nhìn hai người kia một cái, không quá để ý cười cười, “Trên đại lục Thánh thiên, cao thủ xuất hiện lớp lớp, gia tộc nào lớn một chút lại chẳng có vài cao thủ. Bọn họ nhất định là thiên phú tu luyện cực cao thôi, điều này cũng không có gì là lạ.”
Hai thiếu niên dừng xe ngựa ở trước lối vào Thánh môn, không biết có phải do ngại dung mạo hay tu vi của hai người đó hay không, mà không có ai sinh ra bất mãn. Mọi người đều là nhìn một chút đến khí chất xuất chúng của mấy người Bắc Thần Diêm, lại nhìn một chút dung mạo khuynh thành của hai anh em này. Loại người này thực khiến người ta oán thán.
Đang lúc mọi người đắm chìm trong cảnh tượng khó gặp không thể tự thoát ra được thì có tiếng vó ngựa đát đát từ xa xa truyền đến, tiếng chân ngựa như đạp vào trong lòng mọi người, mang theo ma lực, khiến ánh mắt mọi người không tự chủ nhìn về phía xa.
Tác giả :
Lý Tẫn Hoan