Thiên Tứ Kiều Tử
Chương 16
Công Tôn Sách dù có cẩn thận thế nào cũng không nghĩ được lần hòa đàm này sẽ dẫn đến cục diện như vậy, y cùng Bao Chửng đang bị xe ngựa Liêu Quân đưa tới Hô Luân thành cách Thanh Châu thành hơn hai trăm dặm, dọc đường đi chỉ nghe thấy gió Bắc gào thét, chiến mã hí vang.
Nhưng Liêu quân cũng không đem hai người họ vào trong thành, mà đưa họ vào Liêu doanh cách Hô Luân thành mười lăm dặm phía Tây Nam.
Công Tôn Sách cùng Bao Chửng bị đưa vào doanh trướng Liêu quân. Công Tôn quay đầu nhìn lại, Mật sử Nam viện kia đang định rời đi, Công Tôn Sách liền bất chấp, la lớn: “Chờ một chút!” Sau đó trực tiếp tới trước mặt người nọ, nhìn chằm chằm hai mắt hắn.
“Đây…… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?”
Hắn nheo mắt lại nhìn Công Tôn, “Ngươi nói cái gì?”
“Bàng Thống! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi quên ta là ai sao? Ngươi cái gì cũng không nhớ sao?” Công Tôn Sách gấp đến giọng nói cũng run run.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, quan sát Công Tôn Sách từ trên xuống dưới một phen, bỗng nhiên mũi hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Công Tôn đại nhân, ngươi mới rồi gọi ta là gì?”
“Bàng Thống…… Ngươi là Bàng Thống! Ngươi……”
“Ha ha ha!” Hắn cười nói, “Công Tôn đại nhân, có lẽ ta và vị Bàng Thống theo lời ngươi kia nhìn có chút giống nhau, nhưng, ngươi nghe rõ cho ta! Ta, không phải, Bàng Thống!”
“Ngươi…… Ngươi không phải Bàng Thống? Vậy ngươi là ai? Ngươi có thể là ai?” Công Tôn Sách la lên.
Hắn chợt thu lại nụ cười, mắt lộ ra hàn quang. “Ngươi muốn biết như vậy, được! Nghe đây! Ta là trưởng tử của Đại Nguyên soái binh mã Đại Liêu Gia Luật Sở Hùng, cũng là Mật sử Nam viện Đại Liêu Gia Luật Lương Tài!”
Công Tôn Sách như bị sét đánh, cả người cứng đờ đứng đó, cho đến khi hắn xoay người rời đi, bản thân thế nhưng một chữ cũng không thốt ra được, trong ngực như bị ngàn cân đá lớn ép đến không thở nổi.
Bao Chửng thấy sắc mặt Công Tôn ngày càng kém, vội vàng tiến tới đỡ y ngồi xuống một cái ghế êm.
Ánh mắt Công Tôn Sách mờ mịt không tiêu cự, lại không ngừng lắc đầu, “Không thể nào…… không thể nào……”
Gia Luật Lương Tài từ mấy năm trước đã tự sát thân vong rồi, khi đó y và Bao Chửng cùng rất nhiều người tận mắt thấy, sau đó cũng là y cùng Bao Chửng và mấy người nữa đem Gia Luật Lương Tài hợp táng cùng Tiểu Ngải.
Người đã chết nhiều năm không thể vẫn còn sống, hắn, rõ ràng chính là Bàng Thống, nhưng, hiện tại hắn không nhận ra bản thân mình, không nhận ra mọi người trước mắt.
Sợ là hắn cũng không còn nhớ bản thân còn có một đứa con chưa sinh đi?
Nghĩ đến đây, tim Công Tôn Sách như bị dao cắt, trong bụng đột nhiên một trận đạp loạn, Công Tôn Sách đau đến sắc mặt trắng bệch, vội lấy tay đặt lên bụng, an ủi sinh mệnh bé nhỏ trong bụng.
Tính ra bản thân đã mang thai gần tám tháng, vì trời sinh thân hình thon gầy, cho nên bụng cũng không quá lớn, nếu so với phụ nữ mang thai, bụng mình bây giờ cũng tương đương một bà bầu mang thai năm sáu tháng, vì vậy mặc dầy một chút sẽ không bị người xung quanh phát hiện, nhưng thời gian sinh ngày càng gần, phải nhanh nghĩ cách rời khỏi đây, nếu không thật sự phải sinh con trong Liêu doanh, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Công Tôn Sách nghĩ đến Triển Chiêu bị thương nặng chưa rõ sống chết, trong lòng lại vạn phần lo lắng.
Chẳng lẽ ngay từ đầu mình kiên trì muốn đi hòa đàm là một quyết định sai lầm sao? Chẳng những khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, còn làm liên lụy tới Triển Chiêu cùng Bao Chửng, còn cả đứa nhỏ vô tội trong bụng nữa.
Điều duy nhất làm mình thấy vui mừng là, Bàng Thống còn sống, chẳng qua hắn với mình đã coi như người dưng, hơn nữa trog tình trạng này hai người có lẽ so với người dưng còn không xong hơn.
Lúc Công Tôn Sách còn đang phiền muộn, Bao Chửng bỗng nhiên ôm đầu cau chặt mày, Công Tôn phát hiện khác thường, vội ân cần thăm hỏi: “Bao Chửng, huynh làm sao vậy?”
Bộ dáng Bao Chửng tựa hồ rất khó chịu, “Đệ…… Đầu đệ đau quá……”
Công Tôn Sách vội bắt lấy cổ tay Bao Chửng bắt mạch, lại sờ sờ trán Bao Chửng, hơi nóng, bất quá có lẽ không có gì đáng ngại, Công Tôn Sách nói với Bao Chửng: “Huynh có thể là bị cảm, đi ngủ một lát sẽ cảm thấy khá hơn một chút.”
Bao Chửng mặc dù lo lắng an toàn của Công Tôn Sách, bất quá đầu thực sự rất đau, cũng chri đành nghỉ ngơi trước một chút. Trong trướng chỉ có một chiếc giường nhỏ trong góc, bên trên phủ một lớp da lông thật dày, cũng coi như ấm áp, Công Tôn Sách an trí Bao Chửng trên giường, lại lấy hai ngón trỏ xoa bóp huyệt Thái Dương hai bên cho Bao Chửng.
Ngón tay mát lạnh không nhẹ không nặng ấn lên, Bao Chửng cảm giác đau nhức trong đầu giảm bớt không ít, cả người dần dần thoải mái, không khỏi bị buồn ngủ vây lấy, chỉ trong chốc lát sau liền phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Thấy Bao Chửng đã ngủ say, Công Tôn Sách lúc này mới nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hắn, một mình ngồi than thở.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, “Gia Luật tướng quân, Mật sử đại nhân đã phân phó, nơi này nếu không được sự cho phép của ngài ấy thì không được tùy tiện cho người tạp vụ vào!”
“Các ngươi…… Các ngươi mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ…… Ta là ai? Ta là em trai Mật sử đại nhân! Ta là tạp vụ sao?”
Công Tôn Sách vội đứng lên, vừa mới tới cửa doanh trướng, lúc này thủ vệ bên ngoài đã không ngăn được đữa, người tới xông thẳng vào, nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa đụng vào người Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách vừa nhìn, quả nhiên là hắn, Gia Luật Tuấn Tài!
Gia Luật Tuấn Tài một thân mùi rượu, thấy Công Tôn Sách, liền cười ha ha, mồm to họng lớn hô: “Yo, Công Tôn đại nhân…… Ta……”
Chữ “ta” còn chưa nói hết, Công Tôn Sách vội vàng đưa tay che miệng Gia Luật Tuấn Tài, tức giận nhìn hắn chằm chằm, thấp giọng nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút! Bao Chửng không khỏe, vừa mới ngủ!”
Gia Luật Tuấn Tài mở to hai mắt, theo bản năng giơ tay cầm lấy tay Công Tôn Sách đang che trên miệng mình, nắm chặt không buông ra, còn càng nắm càng chặt, Gia Luật Tuấn Tài nghĩ thầm, người Giang Nam đúng là không giống với đàn ông phương Bắc mưa dập gió vùi thô ráp, tay còn da trắng thịt trơn như vậy.
Công Tôn Sách giãy hai cái, phát hiện Gia Luật Tuấn Tài không có ý buông tay mình ra, trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm không tốt, liền bất chấp dùng sức giãy ra, cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay nắm chặt như kìm sắt của Gia Luật Tuấn Tài.
“Gia Luật tướng quân, ngài tới lần này là có chuyện gì sao?” Công Tôn Sách đem hai tay giấu sau lưng, ung dung thản nhiên. “Nếu là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ta sẽ lập tức gọi Bao Chửng dậy.” Nói xong, Công Tôn xoay người muốn đi gọi Bao Chửng, ít nhất có Bao Chửng ở đây, Gia Luật Tuấn Tài cũng sẽ không dám làm gì mình.
“Không cần! Không cần! Không cần!” Gia Luật Tuấn Tài nói liền ba tiếng gọi Công Tôn Sách, kéo y lại tới trước bàn, “Không cần! Nếu hắn không khỏe, vậy cứ để hắn ngủ đi! Để hắn ngủ đi! Nào, ta mang đến một vò rượu ngon, hai chúng ta cùng uống một chén.” Nói xong, Gia Luật Tuấn Tài đem vò rượu nhỏ đặt lên bàn, mở nắp ra.
Công Tôn Sách vừa ngửi thấy mùi rượu kia, lập tức biết là rượu Cao Lương cay nồng năm xưa, nếu là trước kia, lấy tửu lượng của y, Gia Luật Tuấn Tài nhất định không qua được y, chẳng qua hiện tại y là người mang thai, uống loại rượu mạnh như vậy sợ không tốt cho đứa bé.
Công Tôn Sách vội vàng từ chối: “Ta… Ta không thể uống rượu……”
Gia Luật Tuấn Tài cười nói: “Sao lại không thể, hồi trước ở Song Hỉ trấn, người là người đã uống hết một vò Cao Lương của ta, sao bây giờ lại không thể uống? Có phải không cho ta mặt chút mặt mũi?”
“Ta… Ta bây giờ… Cai rượu rồi!”
Gia Luật Tuấn Tài ngạc nhiên, cai rượu cái gì chứ? Thật mất hứng! Nghĩ đã đến đây rồi, Gia Luật Tuấn Tài cầm vò rượu tu ừng ực.
Một chút rượu này cũng không ít, Gia Luật Tuấn Tài vốn đã say ba bốn phần giờ liền thành say bảy tám phần, mặt đỏ lên, hai mắt cũng mờ mịt, ở trước mặt Công Tôn Sách bắt đầu lắc lư lảo đảo.
“Công Tôn Sách… Ta…… Ta đã nói với ngươi……” Nói chuyện cũng trở nên không rõ ràng. “Thực ra chuyện này…… Ta… Ta cũng không nghĩ tới…… Bất quá ngươi… Ngươi yên tâm! Tính mạng của ngươi cùng Bao Chửng có…… Có ta bảo đảm! Chri cần ngươi…… Ức… Ngươi đồng ý…… Ở lại… Đại Liêu…… Ta… Ta nhất định…… Sẽ ở trước mặt…… Quốc chủ…… Tiến… Tiến cử ngươi……”
Nói xong, Gia Luật Tuấn Tài bỗng cầm lấy hai tay Công Tôn Sách, dọa Công Tôn Sách sợ hết hồn. Chờ nhìn lại vẻ mặt Gia Luật Tuấn Tài, Công Tôn Sách lại càng cảm thấy chuyện không ổn.
Gia Luật Tuấn Tài hai mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm cứ như vậy nhìn chằm chằm Công Tôn Sách, “Công Tôn Sách…… Ngươi… Không biết…… Kể từ khi…… Kể từ khi…… lần từ biệt trước… Ta…… Ta vẫn luôn…… Vẫn luốn muốn ngươi…… Ta là kẻ thô tục… Cũng không biết…… Nói mấy thứ…… Ức… Thơ rồi từ buồn nôn…… Nhưng mà… Nhưng mà… Ta đối với ngươi…… Là một tấm… một tấm chân tình…… Ngươi ở lại đây đi…… Ta nhất định… Nhất định sẽ…… đối xử thật tốt cới ngươi…… Công Tôn Sách……”
Công Tôn Sách càng nghe càng nổi da gà, cố gắng giật tay khỏi tay Gia Luật Tuấn Tài.
“Gia Luật tướng quân! Xin hãy tự trọng!”
Tay còn chưa kịp rút ra, Gia Luật Tuấn Tài đã đưa cái miệng đầy mùi rượu qua, Công Tôn Sách bị dọa sợ đến hô to một tiếng, đột nhiên nghiêng người né đi, lập tức làm Gia Luật Tuấn Tài ngã trên mặt đất.
Gia Luật Tuấn Tài dùng cả tay cả chân bò dậy, còn không cam tâm tình nguyện đuổi theo, “Công Tôn Sách…… Ngươi…… Ngươi đừng chạy……”
Nhìn thấy Công Tôn Sách đang hoảng hoảng hốt hốt trước mặt, trong lòng một trận mừng như điên, cuối cùng bị ta hôn tới rồi……
Đôi môi mềm mại dịu dàng, trong miệng còn có mùi hương thơm ngát, Gia Luật Tuấn Tài hôn đến vui vẻ thoải mái, đợi đến khi hắn mở mắt ra nhìn một chút……
Gì? Công Tôn Sách sao lại trở nên đen như vậy? Trên trán còn có một vết sẹo cong cong?
A a
Đêm khuya yên tĩnh, khắp mười dặm Liêu danh cũng có thể nghe thấy hai tiếng thét kinh thiên động địa từ một doanh trướng nho nhỏ.
Công Tôn Sách đứng một bên, dở khóc dở cười.
Hai người Bao Chửng cùng Gia Luật Tuấn Tài đồng thời đừng đó điên cuồng lau miệng mình, điên cuồng ói nước bọt.
“Phi! Phi! Phi! Tởm muốn chết! Tởm muốn chết! Tởm muốn chết!” Hai người đang lau miệng đồng thanh mắng.
Công Tôn Sách âm thầm may mắn, may nhờ vừa rồi Bao Chửng kịp thời chạy tới ngăn y ở đằng sau, nếu không bản thân phải chịu khổ rất lớn.
Gia Luật Tuấn Tài mắng Bao Chửng: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi, ngươi không ngoan ngoãn đi ngủ của ngươi đi, chạy đến làm gì?”
“Ta mới phải hỏi ngươi đấy? Ngươi muốn làm gì?” Bao Chửng lập tức phản pháo lại. “Đang ngủ ngon lành lại bị ngươi to mồm đánh thức! Mấy thứ ngươi nói với làm vừa rồi ta toàn bộ đều thấy được nghe được! Ngươi muốn vô lễ với Công Tôn đại ca! Ngươi cầm tay Công Tôn đại ca, còn muốn hôn miệng Công Tôn đại ca! Ngươi là tên Đại –– Dâm –– Côn!”
() Đại *** côn: nói cho đơn giản thì là xấu xa bại hoại phóng túng *** loạn……
Gia Luật Tuấn Tài thấy ý đồ của mình bại lộ, mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ lại chuyện vừa rồi, dứt khoát không đếm xỉa, gân cổ cãi. “Cái gì mà vô lễ? Ta… Ta thích Công Tôn Sách! Làm sao? Không được sao?”
Bao Chửng vừa nghe, đột nhiên chống nạnh ha ha cười to, “Ha ha ha! Ngươi chậm rồi! Công Tôn đại ca đã có người yêu rồi!”
“Cái gì? Có người trong lòng? Ai? Không thể nào là cục than đen ngươi được? Có thể sao?” Gia Luật Tuấn Tài tự kỷ giật giật đuôi sam của bản thân, “Công Tôn Sách có thể coi trọng ngươi sao? Cái khác không nói, ít nhất ta so với ngươi trắng hơn nhiều!”
Bao Chửng tiếp tục chống nạnh cười to nói: “Không phải ta, cũng càng không tới lượt ngươi! Người yêu của Công Tôn đại ca chính là –– Bàng Giải đại tướng quân!”
Công Tôn Sách bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa tim đập trật nhịp, vừa rồi thật sự sợ Bao Chửng sẽ nói tên Bàng Thống ra.
Gia Luật Tuấn Tài nhướng mày, “Ngươi… Ngươi nói cái gì đó? Cái gì, cái gì Cua đại tướng quân? Cái gì lung ta lung tung?”
“Ai nha, ngươi đúng là ngu mà, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu.” Bao Chửng quay người che trước Công Tôn Sách, “Tóm lại là, ngươi nhớ, sau này đó, tay Công Tôn đại ca chỉ có Cua đại tướng quân mới có thể cầm, miệng Công Tôn đại ca chỉ có Cua đại tướng quân mới có thể hôn! Ngay cả ta cũng không có phần đó! Ngươi thì càng biến qua một bên đi!”
Gia Luật Tuấn Tài bị bao chửng nói đến bốc lửa, đang định phát tác, bỗng một người vén rèm cửa lên đi vào.
Không phải ai khác, chính là Gia Luật Văn Tài.
Vừa mới nghe thấy tiếng thét, Gia Luật Văn Tài liền chạy tới, mắt thấy tai nghe được lời nhị ca nói sau khi say rượu, Gia Luật Văn Tài bây giờ mới không nhịn nổi nữa.
“Nhị ca, huynh ở đây sao? Tiêu quân sư đang có chuyện quan trọng muốn tìm huynh thương lượng đấy, nhanh đi!” Gia Luật Văn Tài thuận miệng bịa chuyện.
Gia Luật Tuấn Tài không cam lòng, nhưng vẫn bất đắc dĩ nhấc chân rời đi, trong miệng lầm bà lầm bầm không biết nói những gì.
Công Tôn Sách giương mắt nhìn Gia Luật Văn Tài, Gia Luật Văn Tài có chút lúng túng, ho khan mấy tiếng trong cổ họng.
“Nhị ca ta huynh ấy…… uống rượu say, người đừng để ý……” Gia Luật Văn Tài một bộ muốn nói lại thôi.
Công Tôn Sách rũ mắt không lên tiếng.
Trong doanh trướng nhất thời chỉ có tiếng đèn dầu cháy “tanh tách”, qua một hồi lâu, Gia Luật Văn Tài mới lên tiếng: “Trời không còn sớm nữa, ngươi…… các ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi!” Dứt lời, hắn nhìn Công Tôn Sách một cái, xoay người vừa định đi, lại bị Công Tôn Sách ở đằng sau gọi lại.
“Ngươi đợi một chút! Ta muốn hỏi ngươi chút chuyện!”
Nhưng Liêu quân cũng không đem hai người họ vào trong thành, mà đưa họ vào Liêu doanh cách Hô Luân thành mười lăm dặm phía Tây Nam.
Công Tôn Sách cùng Bao Chửng bị đưa vào doanh trướng Liêu quân. Công Tôn quay đầu nhìn lại, Mật sử Nam viện kia đang định rời đi, Công Tôn Sách liền bất chấp, la lớn: “Chờ một chút!” Sau đó trực tiếp tới trước mặt người nọ, nhìn chằm chằm hai mắt hắn.
“Đây…… Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?”
Hắn nheo mắt lại nhìn Công Tôn, “Ngươi nói cái gì?”
“Bàng Thống! Ngươi rốt cuộc làm sao vậy? Chẳng lẽ ngươi quên ta là ai sao? Ngươi cái gì cũng không nhớ sao?” Công Tôn Sách gấp đến giọng nói cũng run run.
Hắn trầm mặc trong chốc lát, quan sát Công Tôn Sách từ trên xuống dưới một phen, bỗng nhiên mũi hừ một tiếng, cười lạnh nói: “Công Tôn đại nhân, ngươi mới rồi gọi ta là gì?”
“Bàng Thống…… Ngươi là Bàng Thống! Ngươi……”
“Ha ha ha!” Hắn cười nói, “Công Tôn đại nhân, có lẽ ta và vị Bàng Thống theo lời ngươi kia nhìn có chút giống nhau, nhưng, ngươi nghe rõ cho ta! Ta, không phải, Bàng Thống!”
“Ngươi…… Ngươi không phải Bàng Thống? Vậy ngươi là ai? Ngươi có thể là ai?” Công Tôn Sách la lên.
Hắn chợt thu lại nụ cười, mắt lộ ra hàn quang. “Ngươi muốn biết như vậy, được! Nghe đây! Ta là trưởng tử của Đại Nguyên soái binh mã Đại Liêu Gia Luật Sở Hùng, cũng là Mật sử Nam viện Đại Liêu Gia Luật Lương Tài!”
Công Tôn Sách như bị sét đánh, cả người cứng đờ đứng đó, cho đến khi hắn xoay người rời đi, bản thân thế nhưng một chữ cũng không thốt ra được, trong ngực như bị ngàn cân đá lớn ép đến không thở nổi.
Bao Chửng thấy sắc mặt Công Tôn ngày càng kém, vội vàng tiến tới đỡ y ngồi xuống một cái ghế êm.
Ánh mắt Công Tôn Sách mờ mịt không tiêu cự, lại không ngừng lắc đầu, “Không thể nào…… không thể nào……”
Gia Luật Lương Tài từ mấy năm trước đã tự sát thân vong rồi, khi đó y và Bao Chửng cùng rất nhiều người tận mắt thấy, sau đó cũng là y cùng Bao Chửng và mấy người nữa đem Gia Luật Lương Tài hợp táng cùng Tiểu Ngải.
Người đã chết nhiều năm không thể vẫn còn sống, hắn, rõ ràng chính là Bàng Thống, nhưng, hiện tại hắn không nhận ra bản thân mình, không nhận ra mọi người trước mắt.
Sợ là hắn cũng không còn nhớ bản thân còn có một đứa con chưa sinh đi?
Nghĩ đến đây, tim Công Tôn Sách như bị dao cắt, trong bụng đột nhiên một trận đạp loạn, Công Tôn Sách đau đến sắc mặt trắng bệch, vội lấy tay đặt lên bụng, an ủi sinh mệnh bé nhỏ trong bụng.
Tính ra bản thân đã mang thai gần tám tháng, vì trời sinh thân hình thon gầy, cho nên bụng cũng không quá lớn, nếu so với phụ nữ mang thai, bụng mình bây giờ cũng tương đương một bà bầu mang thai năm sáu tháng, vì vậy mặc dầy một chút sẽ không bị người xung quanh phát hiện, nhưng thời gian sinh ngày càng gần, phải nhanh nghĩ cách rời khỏi đây, nếu không thật sự phải sinh con trong Liêu doanh, hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.
Công Tôn Sách nghĩ đến Triển Chiêu bị thương nặng chưa rõ sống chết, trong lòng lại vạn phần lo lắng.
Chẳng lẽ ngay từ đầu mình kiên trì muốn đi hòa đàm là một quyết định sai lầm sao? Chẳng những khiến bản thân rơi vào hiểm cảnh, còn làm liên lụy tới Triển Chiêu cùng Bao Chửng, còn cả đứa nhỏ vô tội trong bụng nữa.
Điều duy nhất làm mình thấy vui mừng là, Bàng Thống còn sống, chẳng qua hắn với mình đã coi như người dưng, hơn nữa trog tình trạng này hai người có lẽ so với người dưng còn không xong hơn.
Lúc Công Tôn Sách còn đang phiền muộn, Bao Chửng bỗng nhiên ôm đầu cau chặt mày, Công Tôn phát hiện khác thường, vội ân cần thăm hỏi: “Bao Chửng, huynh làm sao vậy?”
Bộ dáng Bao Chửng tựa hồ rất khó chịu, “Đệ…… Đầu đệ đau quá……”
Công Tôn Sách vội bắt lấy cổ tay Bao Chửng bắt mạch, lại sờ sờ trán Bao Chửng, hơi nóng, bất quá có lẽ không có gì đáng ngại, Công Tôn Sách nói với Bao Chửng: “Huynh có thể là bị cảm, đi ngủ một lát sẽ cảm thấy khá hơn một chút.”
Bao Chửng mặc dù lo lắng an toàn của Công Tôn Sách, bất quá đầu thực sự rất đau, cũng chri đành nghỉ ngơi trước một chút. Trong trướng chỉ có một chiếc giường nhỏ trong góc, bên trên phủ một lớp da lông thật dày, cũng coi như ấm áp, Công Tôn Sách an trí Bao Chửng trên giường, lại lấy hai ngón trỏ xoa bóp huyệt Thái Dương hai bên cho Bao Chửng.
Ngón tay mát lạnh không nhẹ không nặng ấn lên, Bao Chửng cảm giác đau nhức trong đầu giảm bớt không ít, cả người dần dần thoải mái, không khỏi bị buồn ngủ vây lấy, chỉ trong chốc lát sau liền phát ra tiếng ngáy nhẹ nhàng.
Thấy Bao Chửng đã ngủ say, Công Tôn Sách lúc này mới nhẹ nhàng đắp kín chăn cho hắn, một mình ngồi than thở.
Bỗng nhiên bên ngoài truyền tới một trận ồn ào, “Gia Luật tướng quân, Mật sử đại nhân đã phân phó, nơi này nếu không được sự cho phép của ngài ấy thì không được tùy tiện cho người tạp vụ vào!”
“Các ngươi…… Các ngươi mở to hai mắt mà nhìn cho kỹ…… Ta là ai? Ta là em trai Mật sử đại nhân! Ta là tạp vụ sao?”
Công Tôn Sách vội đứng lên, vừa mới tới cửa doanh trướng, lúc này thủ vệ bên ngoài đã không ngăn được đữa, người tới xông thẳng vào, nghiêng ngả lảo đảo thiếu chút nữa đụng vào người Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách vừa nhìn, quả nhiên là hắn, Gia Luật Tuấn Tài!
Gia Luật Tuấn Tài một thân mùi rượu, thấy Công Tôn Sách, liền cười ha ha, mồm to họng lớn hô: “Yo, Công Tôn đại nhân…… Ta……”
Chữ “ta” còn chưa nói hết, Công Tôn Sách vội vàng đưa tay che miệng Gia Luật Tuấn Tài, tức giận nhìn hắn chằm chằm, thấp giọng nói: “Ngươi nhỏ giọng một chút! Bao Chửng không khỏe, vừa mới ngủ!”
Gia Luật Tuấn Tài mở to hai mắt, theo bản năng giơ tay cầm lấy tay Công Tôn Sách đang che trên miệng mình, nắm chặt không buông ra, còn càng nắm càng chặt, Gia Luật Tuấn Tài nghĩ thầm, người Giang Nam đúng là không giống với đàn ông phương Bắc mưa dập gió vùi thô ráp, tay còn da trắng thịt trơn như vậy.
Công Tôn Sách giãy hai cái, phát hiện Gia Luật Tuấn Tài không có ý buông tay mình ra, trong lòng nhất thời nổi lên dự cảm không tốt, liền bất chấp dùng sức giãy ra, cuối cùng cũng thoát khỏi bàn tay nắm chặt như kìm sắt của Gia Luật Tuấn Tài.
“Gia Luật tướng quân, ngài tới lần này là có chuyện gì sao?” Công Tôn Sách đem hai tay giấu sau lưng, ung dung thản nhiên. “Nếu là có chuyện quan trọng muốn thương lượng, ta sẽ lập tức gọi Bao Chửng dậy.” Nói xong, Công Tôn xoay người muốn đi gọi Bao Chửng, ít nhất có Bao Chửng ở đây, Gia Luật Tuấn Tài cũng sẽ không dám làm gì mình.
“Không cần! Không cần! Không cần!” Gia Luật Tuấn Tài nói liền ba tiếng gọi Công Tôn Sách, kéo y lại tới trước bàn, “Không cần! Nếu hắn không khỏe, vậy cứ để hắn ngủ đi! Để hắn ngủ đi! Nào, ta mang đến một vò rượu ngon, hai chúng ta cùng uống một chén.” Nói xong, Gia Luật Tuấn Tài đem vò rượu nhỏ đặt lên bàn, mở nắp ra.
Công Tôn Sách vừa ngửi thấy mùi rượu kia, lập tức biết là rượu Cao Lương cay nồng năm xưa, nếu là trước kia, lấy tửu lượng của y, Gia Luật Tuấn Tài nhất định không qua được y, chẳng qua hiện tại y là người mang thai, uống loại rượu mạnh như vậy sợ không tốt cho đứa bé.
Công Tôn Sách vội vàng từ chối: “Ta… Ta không thể uống rượu……”
Gia Luật Tuấn Tài cười nói: “Sao lại không thể, hồi trước ở Song Hỉ trấn, người là người đã uống hết một vò Cao Lương của ta, sao bây giờ lại không thể uống? Có phải không cho ta mặt chút mặt mũi?”
“Ta… Ta bây giờ… Cai rượu rồi!”
Gia Luật Tuấn Tài ngạc nhiên, cai rượu cái gì chứ? Thật mất hứng! Nghĩ đã đến đây rồi, Gia Luật Tuấn Tài cầm vò rượu tu ừng ực.
Một chút rượu này cũng không ít, Gia Luật Tuấn Tài vốn đã say ba bốn phần giờ liền thành say bảy tám phần, mặt đỏ lên, hai mắt cũng mờ mịt, ở trước mặt Công Tôn Sách bắt đầu lắc lư lảo đảo.
“Công Tôn Sách… Ta…… Ta đã nói với ngươi……” Nói chuyện cũng trở nên không rõ ràng. “Thực ra chuyện này…… Ta… Ta cũng không nghĩ tới…… Bất quá ngươi… Ngươi yên tâm! Tính mạng của ngươi cùng Bao Chửng có…… Có ta bảo đảm! Chri cần ngươi…… Ức… Ngươi đồng ý…… Ở lại… Đại Liêu…… Ta… Ta nhất định…… Sẽ ở trước mặt…… Quốc chủ…… Tiến… Tiến cử ngươi……”
Nói xong, Gia Luật Tuấn Tài bỗng cầm lấy hai tay Công Tôn Sách, dọa Công Tôn Sách sợ hết hồn. Chờ nhìn lại vẻ mặt Gia Luật Tuấn Tài, Công Tôn Sách lại càng cảm thấy chuyện không ổn.
Gia Luật Tuấn Tài hai mắt phát ra ánh sáng nguy hiểm cứ như vậy nhìn chằm chằm Công Tôn Sách, “Công Tôn Sách…… Ngươi… Không biết…… Kể từ khi…… Kể từ khi…… lần từ biệt trước… Ta…… Ta vẫn luôn…… Vẫn luốn muốn ngươi…… Ta là kẻ thô tục… Cũng không biết…… Nói mấy thứ…… Ức… Thơ rồi từ buồn nôn…… Nhưng mà… Nhưng mà… Ta đối với ngươi…… Là một tấm… một tấm chân tình…… Ngươi ở lại đây đi…… Ta nhất định… Nhất định sẽ…… đối xử thật tốt cới ngươi…… Công Tôn Sách……”
Công Tôn Sách càng nghe càng nổi da gà, cố gắng giật tay khỏi tay Gia Luật Tuấn Tài.
“Gia Luật tướng quân! Xin hãy tự trọng!”
Tay còn chưa kịp rút ra, Gia Luật Tuấn Tài đã đưa cái miệng đầy mùi rượu qua, Công Tôn Sách bị dọa sợ đến hô to một tiếng, đột nhiên nghiêng người né đi, lập tức làm Gia Luật Tuấn Tài ngã trên mặt đất.
Gia Luật Tuấn Tài dùng cả tay cả chân bò dậy, còn không cam tâm tình nguyện đuổi theo, “Công Tôn Sách…… Ngươi…… Ngươi đừng chạy……”
Nhìn thấy Công Tôn Sách đang hoảng hoảng hốt hốt trước mặt, trong lòng một trận mừng như điên, cuối cùng bị ta hôn tới rồi……
Đôi môi mềm mại dịu dàng, trong miệng còn có mùi hương thơm ngát, Gia Luật Tuấn Tài hôn đến vui vẻ thoải mái, đợi đến khi hắn mở mắt ra nhìn một chút……
Gì? Công Tôn Sách sao lại trở nên đen như vậy? Trên trán còn có một vết sẹo cong cong?
A a
Đêm khuya yên tĩnh, khắp mười dặm Liêu danh cũng có thể nghe thấy hai tiếng thét kinh thiên động địa từ một doanh trướng nho nhỏ.
Công Tôn Sách đứng một bên, dở khóc dở cười.
Hai người Bao Chửng cùng Gia Luật Tuấn Tài đồng thời đừng đó điên cuồng lau miệng mình, điên cuồng ói nước bọt.
“Phi! Phi! Phi! Tởm muốn chết! Tởm muốn chết! Tởm muốn chết!” Hai người đang lau miệng đồng thanh mắng.
Công Tôn Sách âm thầm may mắn, may nhờ vừa rồi Bao Chửng kịp thời chạy tới ngăn y ở đằng sau, nếu không bản thân phải chịu khổ rất lớn.
Gia Luật Tuấn Tài mắng Bao Chửng: “Ngươi…… Ngươi…… Ngươi ngươi ngươi, ngươi không ngoan ngoãn đi ngủ của ngươi đi, chạy đến làm gì?”
“Ta mới phải hỏi ngươi đấy? Ngươi muốn làm gì?” Bao Chửng lập tức phản pháo lại. “Đang ngủ ngon lành lại bị ngươi to mồm đánh thức! Mấy thứ ngươi nói với làm vừa rồi ta toàn bộ đều thấy được nghe được! Ngươi muốn vô lễ với Công Tôn đại ca! Ngươi cầm tay Công Tôn đại ca, còn muốn hôn miệng Công Tôn đại ca! Ngươi là tên Đại –– Dâm –– Côn!”
() Đại *** côn: nói cho đơn giản thì là xấu xa bại hoại phóng túng *** loạn……
Gia Luật Tuấn Tài thấy ý đồ của mình bại lộ, mặt lúc đỏ lúc trắng, nghĩ lại chuyện vừa rồi, dứt khoát không đếm xỉa, gân cổ cãi. “Cái gì mà vô lễ? Ta… Ta thích Công Tôn Sách! Làm sao? Không được sao?”
Bao Chửng vừa nghe, đột nhiên chống nạnh ha ha cười to, “Ha ha ha! Ngươi chậm rồi! Công Tôn đại ca đã có người yêu rồi!”
“Cái gì? Có người trong lòng? Ai? Không thể nào là cục than đen ngươi được? Có thể sao?” Gia Luật Tuấn Tài tự kỷ giật giật đuôi sam của bản thân, “Công Tôn Sách có thể coi trọng ngươi sao? Cái khác không nói, ít nhất ta so với ngươi trắng hơn nhiều!”
Bao Chửng tiếp tục chống nạnh cười to nói: “Không phải ta, cũng càng không tới lượt ngươi! Người yêu của Công Tôn đại ca chính là –– Bàng Giải đại tướng quân!”
Công Tôn Sách bị làm cho sợ đến thiếu chút nữa tim đập trật nhịp, vừa rồi thật sự sợ Bao Chửng sẽ nói tên Bàng Thống ra.
Gia Luật Tuấn Tài nhướng mày, “Ngươi… Ngươi nói cái gì đó? Cái gì, cái gì Cua đại tướng quân? Cái gì lung ta lung tung?”
“Ai nha, ngươi đúng là ngu mà, nói cho ngươi ngươi cũng không hiểu.” Bao Chửng quay người che trước Công Tôn Sách, “Tóm lại là, ngươi nhớ, sau này đó, tay Công Tôn đại ca chỉ có Cua đại tướng quân mới có thể cầm, miệng Công Tôn đại ca chỉ có Cua đại tướng quân mới có thể hôn! Ngay cả ta cũng không có phần đó! Ngươi thì càng biến qua một bên đi!”
Gia Luật Tuấn Tài bị bao chửng nói đến bốc lửa, đang định phát tác, bỗng một người vén rèm cửa lên đi vào.
Không phải ai khác, chính là Gia Luật Văn Tài.
Vừa mới nghe thấy tiếng thét, Gia Luật Văn Tài liền chạy tới, mắt thấy tai nghe được lời nhị ca nói sau khi say rượu, Gia Luật Văn Tài bây giờ mới không nhịn nổi nữa.
“Nhị ca, huynh ở đây sao? Tiêu quân sư đang có chuyện quan trọng muốn tìm huynh thương lượng đấy, nhanh đi!” Gia Luật Văn Tài thuận miệng bịa chuyện.
Gia Luật Tuấn Tài không cam lòng, nhưng vẫn bất đắc dĩ nhấc chân rời đi, trong miệng lầm bà lầm bầm không biết nói những gì.
Công Tôn Sách giương mắt nhìn Gia Luật Văn Tài, Gia Luật Văn Tài có chút lúng túng, ho khan mấy tiếng trong cổ họng.
“Nhị ca ta huynh ấy…… uống rượu say, người đừng để ý……” Gia Luật Văn Tài một bộ muốn nói lại thôi.
Công Tôn Sách rũ mắt không lên tiếng.
Trong doanh trướng nhất thời chỉ có tiếng đèn dầu cháy “tanh tách”, qua một hồi lâu, Gia Luật Văn Tài mới lên tiếng: “Trời không còn sớm nữa, ngươi…… các ngươi nghỉ ngơi sớm chút đi!” Dứt lời, hắn nhìn Công Tôn Sách một cái, xoay người vừa định đi, lại bị Công Tôn Sách ở đằng sau gọi lại.
“Ngươi đợi một chút! Ta muốn hỏi ngươi chút chuyện!”
Tác giả :
Thanh Linh