Thiên Trường Chi Cửu
Chương 47 Tự mình biết mình
Vương Tiểu Lan và Thẩm Thiên Vũ vừa nhìn thấy Thẩm Thiên Trường xuất hiện trong phòng khách bèn lập tức thu lại nụ cười nịnh nọt.
Thẩm Thiên Trường đi về phía trước, đôi mắt cô cụp xuống: “Bác dâu Cả đã về rồi ạ.”
Tuy rằng Triệu Hàm đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng do chăm sóc tốt nên khuôn mặt bà ta gần như không nhìn ra dấu vết của thời gian. Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của bà ta nhìn Thẩm Thiên Trường rồi nở nụ cười châm chọc: “Nghe nói cô tự mở công ty à, tuổi còn nhỏ mà dã tâm không nhỏ nhỉ.”
Thẩm Thiên Trường liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Ca, việc cô ta không nói ra ngay chuyện giữa cô và Lục Chi Cửu cho Triệu Hàm biết khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng Thẩm Thiên Trường tin rằng cô ta sẽ không chịu để yên như thế.
“Cháu về phòng trước đây.” Thẩm Thiên Trường thản nhiên.
Cô chưa bao giờ tham gia vào không khí “ấm áp hòa thuận” giả tạo của người nhà họ Thẩm. Thậm chí trong những ngày tháng học tập ở Đại học S, cô cũng rất ít khi trở về thành phố Vân, chỉ có lúc đón năm mới Thẩm Thiên Việt đích thân gọi điện thoại cho cô thì cô mới trở về trong đêm giao thừa, nhưng chỉ cần hết mồng ba Tết là cô lại quay lại trường học.
Năm đó, điểm thi đại học của cô đủ để cô vào học ở đại học Bắc Kinh tốt nhất cả nước, nhưng Đại học S của thành phố Noãn đã nhiệt tình vẫy gọi cô, đồng thời còn cho cô học bổng toàn phần và cho cô ở trong ký túc xá mở cả vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cho nên cô đã không hề do dự mà lựa chọn Đại học S.
Người nhà họ Thẩm không hề quan tâm cô sẽ học ở trường nào, chỉ cần cô không làm vướng chân bọn họ là được, huống hồ khoa Tài chính của trường Đại học S cũng nổi tiếng trong nước, lại thêm một Thẩm Thiên Vũ dốt nát kém cỏi ở phía sau, làm gì còn ai rảnh rỗi mà quan tâm cô nữa.
Theo học tại trường Đại học S chính là lựa chọn đúng đắn nhất của cô, mà hiện giờ, không biết có thể coi Lục Chi Cửu là lựa chọn đúng đắn thứ hai của cô hay không?
“Thẩm Thiên Trường!” Thẩm Thiên Ca bất ngờ gọi tên cô.
Thẩm Thiên Trường quay đầu, Thẩm Thiên Ca đưa một hộp quà màu hồng đến trước mặt cô: “Lần này về nước tôi đều chuẩn bị quà cho mọi người, suýt chút nữa thì quên mất mua tặng cô, may mà hôm qua đi ngang qua cửa hàng miễn thuế(*) ở sân bay tôi đã nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp với cô.”
(*) Cửa hàng miễn thuế: cửa hàng bán lẻ được miễn thanh toán các loại thuế của địa phương hoặc quốc gia nhất định, trên yêu cầu rằng hàng bán sẽ được bán cho du khách hoặc những người sẽ rời khỏi đất nước.
Thẩm Thiên Trường nhận hộp quà rồi thản nhiên: “Cảm ơn nhé.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường bèn cười châm chọc: “Bấu víu được vào người nhà họ Trần thôi mà, có gì ghê gớm chứ.”
ngontinhhay.com
Thẩm Thiên Ca nhíu mày: “Người nhà họ Trần sao?”
Thẩm Thiên Vũ gật đầu thấp giọng: “Vâng, chính là người phụ nữ đi cùng cô ta tối hôm qua ấy, đó là Trần Tử Nhiễm, cô chủ nhà họ Trần của thành phố Vân.”
Vì Thẩm Thiên Trường và cô ta còn bị Trần Tử Nhiễm tát một cú đau điếng, vừa nghĩ đến đây thôi là Thẩm Thiên Vũ lại âm thầm chửi rủa Thẩm Thiên Trường.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Ca thay đổi, sự đố kỵ và hận thù trong lòng cô ta lại tăng lên, đã Lục Chi Cửu rồi giờ lại còn thêm một Trần Tử Nhiễm nữa, hừ, đúng là Thẩm Thiên Trường rất có thủ đoạn.
Thẩm Thiên Trường về phòng bóc món quà mà Thẩm Thiên Ca tặng, bên trong là một chiếc gương trông vô cùng cầu kỳ bắt mắt. Thẩm Thiên Trường lấy ra nghịch nghịch trong tay một lúc.
Thẩm Thiên Ca là muốn cô soi gương để nhìn lại bản thân sao?
Đúng là phong cách của Thẩm Thiên Ca, tặng một món quà cũng muốn để cô phải tự hiểu ý của cô ta như thế.
Cô soi khuôn mặt của mình trong gương, cô luôn tự có nhận thức về ngoại hình của mình, đặc biệt là sau khi gỡ bỏ lớp ngụy trang “ngoan ngoãn dịu dàng” kia đi thì những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô cũng hoàn toàn được giải phóng, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Vũ, nếu không thì hồi học cấp ba, Thẩm Thiên Ca cũng sẽ không thể nào mà muốn rạch mặt cô được.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy, dùng chiếc gương Thẩm Thiên Ca tặng để soi lên khuôn mặt xinh đẹp hơn cô ta của mình mỗi ngày cũng là một chuyện rất tốt, cho nên cô dứt khoát đặt chiếc gương lên bàn trang điểm.
Thẩm Thiên Trường đi về phía trước, đôi mắt cô cụp xuống: “Bác dâu Cả đã về rồi ạ.”
Tuy rằng Triệu Hàm đã gần năm mươi tuổi rồi nhưng do chăm sóc tốt nên khuôn mặt bà ta gần như không nhìn ra dấu vết của thời gian. Khuôn mặt xinh đẹp tinh tế của bà ta nhìn Thẩm Thiên Trường rồi nở nụ cười châm chọc: “Nghe nói cô tự mở công ty à, tuổi còn nhỏ mà dã tâm không nhỏ nhỉ.”
Thẩm Thiên Trường liếc mắt nhìn Thẩm Thiên Ca, việc cô ta không nói ra ngay chuyện giữa cô và Lục Chi Cửu cho Triệu Hàm biết khiến cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Nhưng Thẩm Thiên Trường tin rằng cô ta sẽ không chịu để yên như thế.
“Cháu về phòng trước đây.” Thẩm Thiên Trường thản nhiên.
Cô chưa bao giờ tham gia vào không khí “ấm áp hòa thuận” giả tạo của người nhà họ Thẩm. Thậm chí trong những ngày tháng học tập ở Đại học S, cô cũng rất ít khi trở về thành phố Vân, chỉ có lúc đón năm mới Thẩm Thiên Việt đích thân gọi điện thoại cho cô thì cô mới trở về trong đêm giao thừa, nhưng chỉ cần hết mồng ba Tết là cô lại quay lại trường học.
Năm đó, điểm thi đại học của cô đủ để cô vào học ở đại học Bắc Kinh tốt nhất cả nước, nhưng Đại học S của thành phố Noãn đã nhiệt tình vẫy gọi cô, đồng thời còn cho cô học bổng toàn phần và cho cô ở trong ký túc xá mở cả vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè, cho nên cô đã không hề do dự mà lựa chọn Đại học S.
Người nhà họ Thẩm không hề quan tâm cô sẽ học ở trường nào, chỉ cần cô không làm vướng chân bọn họ là được, huống hồ khoa Tài chính của trường Đại học S cũng nổi tiếng trong nước, lại thêm một Thẩm Thiên Vũ dốt nát kém cỏi ở phía sau, làm gì còn ai rảnh rỗi mà quan tâm cô nữa.
Theo học tại trường Đại học S chính là lựa chọn đúng đắn nhất của cô, mà hiện giờ, không biết có thể coi Lục Chi Cửu là lựa chọn đúng đắn thứ hai của cô hay không?
“Thẩm Thiên Trường!” Thẩm Thiên Ca bất ngờ gọi tên cô.
Thẩm Thiên Trường quay đầu, Thẩm Thiên Ca đưa một hộp quà màu hồng đến trước mặt cô: “Lần này về nước tôi đều chuẩn bị quà cho mọi người, suýt chút nữa thì quên mất mua tặng cô, may mà hôm qua đi ngang qua cửa hàng miễn thuế(*) ở sân bay tôi đã nhìn thấy nó, cảm thấy rất hợp với cô.”
(*) Cửa hàng miễn thuế: cửa hàng bán lẻ được miễn thanh toán các loại thuế của địa phương hoặc quốc gia nhất định, trên yêu cầu rằng hàng bán sẽ được bán cho du khách hoặc những người sẽ rời khỏi đất nước.
Thẩm Thiên Trường nhận hộp quà rồi thản nhiên: “Cảm ơn nhé.”
Thẩm Thiên Vũ nhìn bóng lưng lạnh lùng của Thẩm Thiên Trường bèn cười châm chọc: “Bấu víu được vào người nhà họ Trần thôi mà, có gì ghê gớm chứ.”
ngontinhhay.com
Thẩm Thiên Ca nhíu mày: “Người nhà họ Trần sao?”
Thẩm Thiên Vũ gật đầu thấp giọng: “Vâng, chính là người phụ nữ đi cùng cô ta tối hôm qua ấy, đó là Trần Tử Nhiễm, cô chủ nhà họ Trần của thành phố Vân.”
Vì Thẩm Thiên Trường và cô ta còn bị Trần Tử Nhiễm tát một cú đau điếng, vừa nghĩ đến đây thôi là Thẩm Thiên Vũ lại âm thầm chửi rủa Thẩm Thiên Trường.
Sắc mặt của Thẩm Thiên Ca thay đổi, sự đố kỵ và hận thù trong lòng cô ta lại tăng lên, đã Lục Chi Cửu rồi giờ lại còn thêm một Trần Tử Nhiễm nữa, hừ, đúng là Thẩm Thiên Trường rất có thủ đoạn.
Thẩm Thiên Trường về phòng bóc món quà mà Thẩm Thiên Ca tặng, bên trong là một chiếc gương trông vô cùng cầu kỳ bắt mắt. Thẩm Thiên Trường lấy ra nghịch nghịch trong tay một lúc.
Thẩm Thiên Ca là muốn cô soi gương để nhìn lại bản thân sao?
Đúng là phong cách của Thẩm Thiên Ca, tặng một món quà cũng muốn để cô phải tự hiểu ý của cô ta như thế.
Cô soi khuôn mặt của mình trong gương, cô luôn tự có nhận thức về ngoại hình của mình, đặc biệt là sau khi gỡ bỏ lớp ngụy trang “ngoan ngoãn dịu dàng” kia đi thì những đường nét xinh đẹp trên khuôn mặt cô cũng hoàn toàn được giải phóng, thậm chí còn xinh đẹp hơn cả Thẩm Thiên Ca và Thẩm Thiên Vũ, nếu không thì hồi học cấp ba, Thẩm Thiên Ca cũng sẽ không thể nào mà muốn rạch mặt cô được.
Thẩm Thiên Trường cảm thấy, dùng chiếc gương Thẩm Thiên Ca tặng để soi lên khuôn mặt xinh đẹp hơn cô ta của mình mỗi ngày cũng là một chuyện rất tốt, cho nên cô dứt khoát đặt chiếc gương lên bàn trang điểm.
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên