Thiên Trường Chi Cửu
Chương 327 Ngay từ đầu cô đã không cho phép
Thẩm Thiên Trường đi ra ngoài nghe điện thoại.
“Em đang ở đâu?”
Lục Chi Cửu chỉ thản nhiên hỏi một câu mà Thẩm Thiên Trường lại hơi chột dạ.
“Hơ… Em không ở công ty, em đi ăn tối với Tiểu Nhiễm.”
“…”
Thấy anh không nói gì, Thẩm Thiên Trường vội vàng giải thích: “Ngày mai Bùi Tuấn Kiệt sẽ về thành phố Noãn, trước khi đi anh ta muốn mời em ăn cơm. Em cũng muốn nhân cơ hội ‘dằn mặt’ anh ta nên đã đi cùng bọn họ…”
“Em chắc đây là trọng điểm của em chứ?” Rõ ràng giọng nói của người đàn ông này lạnh lùng hơn nhiều rồi.
Thẩm Thiên Trường cuống hết cả lên, cô chủ động nhận lỗi một cách chân thành: “Em xin lỗi, em quên không nói trước với anh…”
Lục Chi Cửu lẳng lặng thở dài một hơi trong lòng, anh thật sự hết cách với cô gái này: “Gửi địa chỉ cho anh.”
Hứ?
“Đừng, anh đừng đến, em ăn xong là sẽ về ngay, được không?” Thẩm Thiên Trường không đồng ý.
Chủ yếu là khí thế của Lục Chi Cửu quá mạnh, cô lo rằng anh mà đến thì sẽ giống như hai vợ chồng bọn họ bắt nạt Bùi Tuấn Kiệt.
“Gửi địa chỉ cho anh.” Lục Chi Cửu lặp lại.
Thấy nói lý không được, Thẩm Thiên Trường chuyển sang làm nũng: “Chồng yêu à, em hứa là sẽ về sớm, được không? Anh đừng tới đây, sẽ làm người khác sợ đấy…”
“Em gọi anh là gì?”
“Chồng…”
“Thiếu một chữ.”
“Chồng yêu…”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường bất giác đỏ lên, nói thực ra hai người mới đăng ký kết hôn một tuần, cô thật sự chưa quen với cách xưng hô như thế này, lúc ở thành phố Nhĩ cô cũng mới gọi một lần mà thôi.
Chuyện gì bọn họ cũng làm rồi, cô cũng không hiểu vì sao mình còn thẹn thùng như thế.
“Gọi mười lần nữa thì anh có thể suy xét không tới.”
“Khụ… Khụ… Em về nhà rồi gọi được không?”
Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng…
“Địa chỉ.”
“Chồng yêu chồng yêu chồng yêu chồng yêu…”
Nghe thấy tiếng cười của Lục Chi Cửu ở đầu bên kia, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường vừa đỏ vừa đen: “Được chưa?”
“Ừm, em nói quá nhanh anh không nghe rõ, về nhà gọi lại.”
“…”
Đúng là… mặt dày.
Thôi vậy, chỉ cần anh không đến thì Thẩm Thiên Trường sẽ chịu nhượng bộ.
Cô trở về phòng ăn.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa đi… nghe cuộc điện thoại… phạm pháp nào đó à?”
Suýt chút nữa thì cô buột miệng nói ra bốn chữ điện thoại tình X…
Thẩm Thiên Trường không nói gì, chỉ quăng cho cô ấy ánh mắt ý bảo “muốn tớ chấp nhận Bùi Tuấn Kiệt thì ngoan ngoãn câm miệng lại cho tớ”. Trần Tử Nhiễm rụt cổ không dám nói thêm gì nữa.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên.
Hương vị thức ăn Thượng Hải ở nhà hàng ngày khá ngon, mặc dù Thẩm Thiên Trường thích ăn đậm đà, nhưng cô vẫn ăn khá vui vẻ.
Bởi vì không hiểu biết về nhau nên thật ra bọn họ không nói chuyện quá nhiều, trên cơ bản chỉ nói chuyện học hành ở thành phố Noãn, đây cũng là một trong những đề tài chung ít ỏi mà ba người có thể tìm ra.
Thẩm Thiên Trường vừa ăn cơm vừa lẳng lặng quan sát Bùi Tuấn Kiệt. So với tối hôm qua lúc nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường thừa nhận là cô đã có một cái nhìn khác, anh ta trông thì giống kiểu người chỉ biết lo cho bản thân, nhưng chăm sóc người khác lại rất chu đáo.
Trên bàn cơm, Trần Tử Nhiễm muốn ăn cái gì, muốn lấy cái gì, thậm chí là cả nhu cầu của Thẩm Thiên Trường, anh ta đều đáp ứng đầy đủ.
Còn lý do mà Thẩm Thiên Trường đồng ý đi ăn với anh ta thì chỉ đơn giản là vì đống thông tin về anh ta chiều nay đủ trong sạch. ngontinhhay.com
Gia đình đơn thân, sống chung với mẹ, không có bệnh án, mặc dù từng học lại nhưng lại có thành tích tốt ở đại học K, có khả năng tốt nghiệp bằng xuất sắc của khóa năm nay.
Chỉ có điều anh ta từng có ba người bạn gái, chia tay khá dứt khoát, hiện tại không còn liên lạc với họ nữa.
Nhưng Trần Tử Nhiễm cũng từng yêu đương không ít, Thẩm Thiên Trường cũng không thể có ý kiến về chuyện này được.
Mới ăn được một nửa thì Trần Tử Nhiễm đứng lên đi vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thiên Trường và Bùi Tuấn Kiệt.
Thẩm Thiên Trường cầm muôi khuấy bát canh, đôi mắt của cô cụp xuống: “Anh Bùi, anh cảm thấy Tiểu Nhiễm là người như thế nào?”
Bùi Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn về phía cô: “Cô ấy rất thẳng thắn, cũng rất đơn thuần.”
“Ừm.”
“Cô Thẩm, vốn dĩ chuyện tôi thích Tiểu Nhiễm và theo đuổi cô ấy chỉ là chuyện của hai người chúng tôi, nhưng bởi vì cô là người bạn thân nhất của cô ấy, cô ấy rất quan tâm tới cảm xúc của cô, vậy nên cho dù không thích tôi đến đâu thì mong cô cũng nể mặt cô ấy, đừng biểu hiện ra quá rõ ràng, như vậy thì cô ấy sẽ dễ chịu hơn.”
Nói rất có lý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy không thích.
Thẩm Thiên Trường hơi nhíu mày, cô buông cái muôi xuống: “Tôi không cần anh dạy tôi nên làm thế nào, tối nay tôi đến đây cũng là quan tâm tới cảm xúc của Tiểu Nhiễm rồi.”
Bùi Tuấn Kiệt nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, cám ơn cô.”
Thẩm Thiên Trường nhướng mày, cần đến lượt anh ta nói cám ơn à?
“Nhưng tôi hy vọng Tiểu Nhiễm sẽ tiếp tục giữ được sự đơn thuần thẳng thắn của cậu ấy, cho dù cậu ấy yêu ai thì tôi cũng mong là anh Bùi có thể hiểu được điều này.”
Thế giới này phức tạp như thế, cứ để bọn họ đối mặt là được rồi, còn cậu ấy chỉ cần sống như một vầng thái dương, mãi mãi giữ được sự hồn nhiên và nhiệt tình là được.
Ngay từ đầu cô đã không cho phép bất cứ ai phá hỏng điểm này, vì nó cô sẽ cố gắng hết sức.
“Sao cô Thẩm biết cô ấy ở bên tôi sẽ không vui?”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta rồi mở miệng: “Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Bùi Tuấn Kiệt vừa dứt lời thì Trần Tử Nhiễm cũng đẩy cửa vào. Dường như đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người lúc ở cửa nên cô cười trêu chọc: “Có phải vừa rồi hai người đang nói xấu tớ không!”
Thẩm Thiên Trường nháy mắt với cô ấy: “Đúng thế, tớ đã kể bao nhiêu quá khứ đen của cậu ra rồi.”
Trần Tử Nhiễm kêu lên một tiếng, làm bộ muốn lao tới đánh cô: “Tớ biết ngay là cậu sẽ nhân cơ hội bôi bác tớ mà.”
Thẩm Thiên Trường chộp lấy tay cô ấy: “Trần Tử Nhiễm, giữ hình tượng!”
Trần Tử Nhiễm nhìn Bùi Tuấn Kiệt ở bên cạnh, quả nhiên anh ta đang nhịn cười.
Thẩm Thiên Trường ăn uống xong xuôi, thấy cũng không còn sớm nữa, cô chủ động nói lời tạm biệt. Chuyến bay của Bùi Tuấn Kiệt là sáng hôm sau, nên cho hai người họ một khoảng thời gian riêng bên nhau.
Còn chuyện có lo rằng hai người làm chuyện gì vượt quá giới hạn hay không thì Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không lo lắng, bởi vì cô biết Trần Tử Nhiễm sẽ không làm thế. Lúc ở Đại học S, Trần Tử Nhiễm đã từng yêu đương cuồng nhiệt hơn bây giờ nhiều, nhưng cô nàng này chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.
Còn về Bùi Tuấn Kiệt, bắt đầu từ thời khắc anh ta tới tìm Trần Tử Nhiễm, hẳn là Trần Tử Mặc đã lặng lẽ theo dõi anh ta rồi, thực ra theo đuổi một cô gái có anh trai rắn mặt cũng khá áp lực đấy.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng ăn và đi về phía cửa nhà hàng. Cô đang định gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu thì lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau: “Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại.
Là Thẩm Thiên Việt, đã khá lâu rồi hai người không gặp nhau.
Anh ta vẫn mặc bộ vest được cắt may cầu kỳ, đứng bên cạnh tấm bình phong ở lối vào nhà hàng.
Đợi anh ta bước tới gần, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy một vết bẩn trên vạt áo vest của anh ta, tuy rằng không lớn, nhưng rất dễ phát hiện ra.
Lông mày cô hơi nhíu lại, người mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng như Thẩm Thiên Việt mà cũng chịu để áo khoác của mình bị bẩn sao?
“Em đang ở đâu?”
Lục Chi Cửu chỉ thản nhiên hỏi một câu mà Thẩm Thiên Trường lại hơi chột dạ.
“Hơ… Em không ở công ty, em đi ăn tối với Tiểu Nhiễm.”
“…”
Thấy anh không nói gì, Thẩm Thiên Trường vội vàng giải thích: “Ngày mai Bùi Tuấn Kiệt sẽ về thành phố Noãn, trước khi đi anh ta muốn mời em ăn cơm. Em cũng muốn nhân cơ hội ‘dằn mặt’ anh ta nên đã đi cùng bọn họ…”
“Em chắc đây là trọng điểm của em chứ?” Rõ ràng giọng nói của người đàn ông này lạnh lùng hơn nhiều rồi.
Thẩm Thiên Trường cuống hết cả lên, cô chủ động nhận lỗi một cách chân thành: “Em xin lỗi, em quên không nói trước với anh…”
Lục Chi Cửu lẳng lặng thở dài một hơi trong lòng, anh thật sự hết cách với cô gái này: “Gửi địa chỉ cho anh.”
Hứ?
“Đừng, anh đừng đến, em ăn xong là sẽ về ngay, được không?” Thẩm Thiên Trường không đồng ý.
Chủ yếu là khí thế của Lục Chi Cửu quá mạnh, cô lo rằng anh mà đến thì sẽ giống như hai vợ chồng bọn họ bắt nạt Bùi Tuấn Kiệt.
“Gửi địa chỉ cho anh.” Lục Chi Cửu lặp lại.
Thấy nói lý không được, Thẩm Thiên Trường chuyển sang làm nũng: “Chồng yêu à, em hứa là sẽ về sớm, được không? Anh đừng tới đây, sẽ làm người khác sợ đấy…”
“Em gọi anh là gì?”
“Chồng…”
“Thiếu một chữ.”
“Chồng yêu…”
Khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường bất giác đỏ lên, nói thực ra hai người mới đăng ký kết hôn một tuần, cô thật sự chưa quen với cách xưng hô như thế này, lúc ở thành phố Nhĩ cô cũng mới gọi một lần mà thôi.
Chuyện gì bọn họ cũng làm rồi, cô cũng không hiểu vì sao mình còn thẹn thùng như thế.
“Gọi mười lần nữa thì anh có thể suy xét không tới.”
“Khụ… Khụ… Em về nhà rồi gọi được không?”
Dù sao nơi này cũng là chốn công cộng…
“Địa chỉ.”
“Chồng yêu chồng yêu chồng yêu chồng yêu…”
Nghe thấy tiếng cười của Lục Chi Cửu ở đầu bên kia, khuôn mặt của Thẩm Thiên Trường vừa đỏ vừa đen: “Được chưa?”
“Ừm, em nói quá nhanh anh không nghe rõ, về nhà gọi lại.”
“…”
Đúng là… mặt dày.
Thôi vậy, chỉ cần anh không đến thì Thẩm Thiên Trường sẽ chịu nhượng bộ.
Cô trở về phòng ăn.
Nhìn thấy khuôn mặt đỏ rực của Thẩm Thiên Trường, Trần Tử Nhiễm nghi ngờ hỏi: “Cậu vừa đi… nghe cuộc điện thoại… phạm pháp nào đó à?”
Suýt chút nữa thì cô buột miệng nói ra bốn chữ điện thoại tình X…
Thẩm Thiên Trường không nói gì, chỉ quăng cho cô ấy ánh mắt ý bảo “muốn tớ chấp nhận Bùi Tuấn Kiệt thì ngoan ngoãn câm miệng lại cho tớ”. Trần Tử Nhiễm rụt cổ không dám nói thêm gì nữa.
Thức ăn nhanh chóng được mang lên.
Hương vị thức ăn Thượng Hải ở nhà hàng ngày khá ngon, mặc dù Thẩm Thiên Trường thích ăn đậm đà, nhưng cô vẫn ăn khá vui vẻ.
Bởi vì không hiểu biết về nhau nên thật ra bọn họ không nói chuyện quá nhiều, trên cơ bản chỉ nói chuyện học hành ở thành phố Noãn, đây cũng là một trong những đề tài chung ít ỏi mà ba người có thể tìm ra.
Thẩm Thiên Trường vừa ăn cơm vừa lẳng lặng quan sát Bùi Tuấn Kiệt. So với tối hôm qua lúc nhìn thấy anh ta, Thẩm Thiên Trường thừa nhận là cô đã có một cái nhìn khác, anh ta trông thì giống kiểu người chỉ biết lo cho bản thân, nhưng chăm sóc người khác lại rất chu đáo.
Trên bàn cơm, Trần Tử Nhiễm muốn ăn cái gì, muốn lấy cái gì, thậm chí là cả nhu cầu của Thẩm Thiên Trường, anh ta đều đáp ứng đầy đủ.
Còn lý do mà Thẩm Thiên Trường đồng ý đi ăn với anh ta thì chỉ đơn giản là vì đống thông tin về anh ta chiều nay đủ trong sạch. ngontinhhay.com
Gia đình đơn thân, sống chung với mẹ, không có bệnh án, mặc dù từng học lại nhưng lại có thành tích tốt ở đại học K, có khả năng tốt nghiệp bằng xuất sắc của khóa năm nay.
Chỉ có điều anh ta từng có ba người bạn gái, chia tay khá dứt khoát, hiện tại không còn liên lạc với họ nữa.
Nhưng Trần Tử Nhiễm cũng từng yêu đương không ít, Thẩm Thiên Trường cũng không thể có ý kiến về chuyện này được.
Mới ăn được một nửa thì Trần Tử Nhiễm đứng lên đi vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại Thẩm Thiên Trường và Bùi Tuấn Kiệt.
Thẩm Thiên Trường cầm muôi khuấy bát canh, đôi mắt của cô cụp xuống: “Anh Bùi, anh cảm thấy Tiểu Nhiễm là người như thế nào?”
Bùi Tuấn Kiệt ngước mắt nhìn về phía cô: “Cô ấy rất thẳng thắn, cũng rất đơn thuần.”
“Ừm.”
“Cô Thẩm, vốn dĩ chuyện tôi thích Tiểu Nhiễm và theo đuổi cô ấy chỉ là chuyện của hai người chúng tôi, nhưng bởi vì cô là người bạn thân nhất của cô ấy, cô ấy rất quan tâm tới cảm xúc của cô, vậy nên cho dù không thích tôi đến đâu thì mong cô cũng nể mặt cô ấy, đừng biểu hiện ra quá rõ ràng, như vậy thì cô ấy sẽ dễ chịu hơn.”
Nói rất có lý, nhưng lại khiến người khác cảm thấy không thích.
Thẩm Thiên Trường hơi nhíu mày, cô buông cái muôi xuống: “Tôi không cần anh dạy tôi nên làm thế nào, tối nay tôi đến đây cũng là quan tâm tới cảm xúc của Tiểu Nhiễm rồi.”
Bùi Tuấn Kiệt nở nụ cười: “Vậy là tốt rồi, cám ơn cô.”
Thẩm Thiên Trường nhướng mày, cần đến lượt anh ta nói cám ơn à?
“Nhưng tôi hy vọng Tiểu Nhiễm sẽ tiếp tục giữ được sự đơn thuần thẳng thắn của cậu ấy, cho dù cậu ấy yêu ai thì tôi cũng mong là anh Bùi có thể hiểu được điều này.”
Thế giới này phức tạp như thế, cứ để bọn họ đối mặt là được rồi, còn cậu ấy chỉ cần sống như một vầng thái dương, mãi mãi giữ được sự hồn nhiên và nhiệt tình là được.
Ngay từ đầu cô đã không cho phép bất cứ ai phá hỏng điểm này, vì nó cô sẽ cố gắng hết sức.
“Sao cô Thẩm biết cô ấy ở bên tôi sẽ không vui?”
Thẩm Thiên Trường nhìn anh ta rồi mở miệng: “Tôi chỉ nhắc nhở anh thôi.”
“Ừm, tôi biết rồi.”
Bùi Tuấn Kiệt vừa dứt lời thì Trần Tử Nhiễm cũng đẩy cửa vào. Dường như đã loáng thoáng nghe thấy tiếng trò chuyện của hai người lúc ở cửa nên cô cười trêu chọc: “Có phải vừa rồi hai người đang nói xấu tớ không!”
Thẩm Thiên Trường nháy mắt với cô ấy: “Đúng thế, tớ đã kể bao nhiêu quá khứ đen của cậu ra rồi.”
Trần Tử Nhiễm kêu lên một tiếng, làm bộ muốn lao tới đánh cô: “Tớ biết ngay là cậu sẽ nhân cơ hội bôi bác tớ mà.”
Thẩm Thiên Trường chộp lấy tay cô ấy: “Trần Tử Nhiễm, giữ hình tượng!”
Trần Tử Nhiễm nhìn Bùi Tuấn Kiệt ở bên cạnh, quả nhiên anh ta đang nhịn cười.
Thẩm Thiên Trường ăn uống xong xuôi, thấy cũng không còn sớm nữa, cô chủ động nói lời tạm biệt. Chuyến bay của Bùi Tuấn Kiệt là sáng hôm sau, nên cho hai người họ một khoảng thời gian riêng bên nhau.
Còn chuyện có lo rằng hai người làm chuyện gì vượt quá giới hạn hay không thì Thẩm Thiên Trường hoàn toàn không lo lắng, bởi vì cô biết Trần Tử Nhiễm sẽ không làm thế. Lúc ở Đại học S, Trần Tử Nhiễm đã từng yêu đương cuồng nhiệt hơn bây giờ nhiều, nhưng cô nàng này chưa bao giờ đi đến bước cuối cùng.
Còn về Bùi Tuấn Kiệt, bắt đầu từ thời khắc anh ta tới tìm Trần Tử Nhiễm, hẳn là Trần Tử Mặc đã lặng lẽ theo dõi anh ta rồi, thực ra theo đuổi một cô gái có anh trai rắn mặt cũng khá áp lực đấy.
Thẩm Thiên Trường ra khỏi phòng ăn và đi về phía cửa nhà hàng. Cô đang định gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu thì lại nghe thấy tiếng gọi từ đằng sau: “Thẩm Thiên Trường.”
Thẩm Thiên Trường quay đầu lại.
Là Thẩm Thiên Việt, đã khá lâu rồi hai người không gặp nhau.
Anh ta vẫn mặc bộ vest được cắt may cầu kỳ, đứng bên cạnh tấm bình phong ở lối vào nhà hàng.
Đợi anh ta bước tới gần, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy một vết bẩn trên vạt áo vest của anh ta, tuy rằng không lớn, nhưng rất dễ phát hiện ra.
Lông mày cô hơi nhíu lại, người mắc chứng thích sạch sẽ nghiêm trọng như Thẩm Thiên Việt mà cũng chịu để áo khoác của mình bị bẩn sao?
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên