Thiên Trường Chi Cửu
Chương 185 Tại sao người bị báo ứng chỉ có cô ta?
Chín rưỡi tối, cuối cùng Cố Ngôn Quyết cũng đăng một bài viết lên Weibo.
Trong ảnh có ba bàn tay, mỗi bàn tay cầm một ly rượu cụng vào nhau, phía sau là một bàn đầy thức ăn.
Dòng trạng thái kèm theo: Trong căn nhà ấm áp, mời khách, trả nợ. P.S: Đồ ăn cô ấy nấu rất ngon!
Cư dân mạng phát hiện trong ba bàn tay trong ảnh có một bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn hơn hai bàn tay còn lại, rõ ràng là tay của nữ. Sau đó có cư dân mạng tinh mắt nhận ra tay áo của người phụ nữ và một người đàn ông trong ảnh là quần áo đôi ở nhà trong bộ sưu tập xuân hè mới bán ra của một hãng thời trang nổi tiếng nào đó, còn kèm theo ảnh minh họa.
Hơn nữa, Thẩm Thiên Trường cũng đích thân like bài viết đó…
Còn có một người qua đường khác cũng xác nhận rằng chiều hôm đó nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu cùng nhau đi mua thức ăn tại một siêu thì lớn nào đó.
Cư dân mạng lập tức hiểu ra đây chính là một sự nhầm lẫn, vì thế những cư dân mạng vừa rồi vẫn còn đang ăn dưa hóng chuyện đồng loạt chuyển hướng sang mắng chửi truyền thông tạo tin đồn thất thiệt.
***
Nhà họ Thẩm.
Vì bận công việc mới, nên hai ngày qua, gần như ngày nào Thẩm Thiên Ca cũng phải tăng ca đến rất muộn. Tuy cô ta cũng biết những công việc này ít nhiều là có người cố ý mượn việc công báo thù riêng nhưng cô ta cũng thoải mái nhận hết. Bởi cô ta biết, đợi đến ngày cô ta có được thứ mình muốn thì cô ta nhất định sẽ trả lại tất cả những gì bản thân đã phải chịu.
Lúc Thẩm Thiên Ca về đến nhà họ Thẩm thì trời đã tối đen như mực, mới về đến cổng thì bất ngờ bị một người bước ra từ bóng tối làm giật mình.
Cô ta nhìn kỹ, hóa ra là Thẩm Thiên Vũ.
Bởi vì liên tục phải chịu đả kích nên lúc này trông Thẩm Thiên Vũ cực kỳ tiều tụy, quần áo cũng nhăn nhúm giống như mấy ngày rồi chưa thay. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Đáy mắt của Thẩm Thiên Ca vụt qua một tia ghét bỏ nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười giả tạo: “Thiên Vũ, sao lại là em?”
“Chị Cả, mẹ em bị bệnh rồi.” Thẩm Thiên Vũ nói rồi hốc mắt cũng đỏ ửng lên: “Bác sĩ nói rất có khả năng mẹ em sẽ không sống được quá nửa năm nữa.”
“Em nói thật sao?” Thẩm Thiên Ca nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ, thử dò xét xem lời nói của cô ta là thật hay giả. Lúc ở nhà họ Thẩm vẫn yên ổn, sao vừa chuyển đi đã bị bệnh một cách trùng hợp như thế được?
“Chị Cả, tâm nguyện của mẹ em là có thể về nhà, chị có thể giúp em để bố mẹ em tái hôn không?”
“Em đã nói chuyện này với chú Hai chưa?” Thẩm Thiên Ca tỏ vẻ khó xử.
“Em đến Đại học A tìm ông ấy, nhưng ông ấy không chịu tin lời em, nói là mẹ em giả vờ, em có bệnh án của mẹ em mà, sao em có thể lấy bệnh tình của mẹ em ra để lừa ông ấy chứ?”
Thẩm Thiên Ca nhíu mày: “Đúng là chú Hai cũng không hiểu chuyện lắm, đến lúc đó chị sẽ khuyên chú ấy giúp em.”
Vừa nghe xong, Thẩm Thiên Vũ biết đây chỉ là lời ngon tiếng ngọt của Thẩm Thiên Ca bèn nhếch miệng cười nhạt: “Chị Cả, sao chị phải dùng mấy lời này để dỗ ngọt em chứ?”
Sau khi Vương Tiểu Lan bị ép ly hôn với Thẩm Miểu, Thẩm Thiên Ca cũng coi như quan tâm đến hai mẹ con Thẩm Thiên Vũ, mua cho hai người một căn nhà ở phía tây ngoại ô thành phố, cộng thêm những gì Vương Tiểu Lan tích lũy được khi còn ở nhà họ Thẩm cho nên cuộc sống của hai mẹ con cũng không đến mức quá khốn khó.
Hai người chuyển đến căn nhà ở phía tây ngoại ô thành phố, bởi vì Thẩm Thiên Vũ liên tiếp chịu đả kích nặng nề nên tinh thần cực kỳ tệ, cuối cùng thì cô ta cũng hoàn toàn gục ngã vào buổi sáng Diêu Mộng Đồng gọi điện thoại cắt đứt hoàn toàn với cô ta sau khi cô ả bị ăn quả đắng.
Thẩm Thiên Vũ mê man ba ngày trên giường bệnh. Ba ngày đó cô ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cô ta chấp nhận chuyện cô ta bị trả thù vì những gì đã làm với Thẩm Thiên Trường, nhưng tại sao Thẩm Thiên Ca lại không hề hấn gì? Rõ ràng kẻ chủ mưu là Thẩm Thiên Ca, bắt đầu từ vụ trộm thời cấp hai, là Thẩm Thiên Ca bảo cô ta nhét sợ dây chuyền vào cặp sách của Thẩm Thiên Trường, là Thẩm Thiên Ca bảo cô ta đọc nhật ký của Thẩm Thiên Trường cho mọi người cùng nghe.
Còn cả chuyện bỏ thuốc Thẩm Thiên Trường nữa, có chuyện nào không phải Thẩm Thiên Ca bảo cô ta làm đâu, nhưng tại sao người bị quả báo chỉ có cô ta?
Trong ảnh có ba bàn tay, mỗi bàn tay cầm một ly rượu cụng vào nhau, phía sau là một bàn đầy thức ăn.
Dòng trạng thái kèm theo: Trong căn nhà ấm áp, mời khách, trả nợ. P.S: Đồ ăn cô ấy nấu rất ngon!
Cư dân mạng phát hiện trong ba bàn tay trong ảnh có một bàn tay trắng trẻo, nhỏ nhắn hơn hai bàn tay còn lại, rõ ràng là tay của nữ. Sau đó có cư dân mạng tinh mắt nhận ra tay áo của người phụ nữ và một người đàn ông trong ảnh là quần áo đôi ở nhà trong bộ sưu tập xuân hè mới bán ra của một hãng thời trang nổi tiếng nào đó, còn kèm theo ảnh minh họa.
Hơn nữa, Thẩm Thiên Trường cũng đích thân like bài viết đó…
Còn có một người qua đường khác cũng xác nhận rằng chiều hôm đó nhìn thấy Thẩm Thiên Trường và Lục Chi Cửu cùng nhau đi mua thức ăn tại một siêu thì lớn nào đó.
Cư dân mạng lập tức hiểu ra đây chính là một sự nhầm lẫn, vì thế những cư dân mạng vừa rồi vẫn còn đang ăn dưa hóng chuyện đồng loạt chuyển hướng sang mắng chửi truyền thông tạo tin đồn thất thiệt.
***
Nhà họ Thẩm.
Vì bận công việc mới, nên hai ngày qua, gần như ngày nào Thẩm Thiên Ca cũng phải tăng ca đến rất muộn. Tuy cô ta cũng biết những công việc này ít nhiều là có người cố ý mượn việc công báo thù riêng nhưng cô ta cũng thoải mái nhận hết. Bởi cô ta biết, đợi đến ngày cô ta có được thứ mình muốn thì cô ta nhất định sẽ trả lại tất cả những gì bản thân đã phải chịu.
Lúc Thẩm Thiên Ca về đến nhà họ Thẩm thì trời đã tối đen như mực, mới về đến cổng thì bất ngờ bị một người bước ra từ bóng tối làm giật mình.
Cô ta nhìn kỹ, hóa ra là Thẩm Thiên Vũ.
Bởi vì liên tục phải chịu đả kích nên lúc này trông Thẩm Thiên Vũ cực kỳ tiều tụy, quần áo cũng nhăn nhúm giống như mấy ngày rồi chưa thay. Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Đáy mắt của Thẩm Thiên Ca vụt qua một tia ghét bỏ nhưng khuôn mặt vẫn nở nụ cười giả tạo: “Thiên Vũ, sao lại là em?”
“Chị Cả, mẹ em bị bệnh rồi.” Thẩm Thiên Vũ nói rồi hốc mắt cũng đỏ ửng lên: “Bác sĩ nói rất có khả năng mẹ em sẽ không sống được quá nửa năm nữa.”
“Em nói thật sao?” Thẩm Thiên Ca nhìn cô ta với vẻ nghi ngờ, thử dò xét xem lời nói của cô ta là thật hay giả. Lúc ở nhà họ Thẩm vẫn yên ổn, sao vừa chuyển đi đã bị bệnh một cách trùng hợp như thế được?
“Chị Cả, tâm nguyện của mẹ em là có thể về nhà, chị có thể giúp em để bố mẹ em tái hôn không?”
“Em đã nói chuyện này với chú Hai chưa?” Thẩm Thiên Ca tỏ vẻ khó xử.
“Em đến Đại học A tìm ông ấy, nhưng ông ấy không chịu tin lời em, nói là mẹ em giả vờ, em có bệnh án của mẹ em mà, sao em có thể lấy bệnh tình của mẹ em ra để lừa ông ấy chứ?”
Thẩm Thiên Ca nhíu mày: “Đúng là chú Hai cũng không hiểu chuyện lắm, đến lúc đó chị sẽ khuyên chú ấy giúp em.”
Vừa nghe xong, Thẩm Thiên Vũ biết đây chỉ là lời ngon tiếng ngọt của Thẩm Thiên Ca bèn nhếch miệng cười nhạt: “Chị Cả, sao chị phải dùng mấy lời này để dỗ ngọt em chứ?”
Sau khi Vương Tiểu Lan bị ép ly hôn với Thẩm Miểu, Thẩm Thiên Ca cũng coi như quan tâm đến hai mẹ con Thẩm Thiên Vũ, mua cho hai người một căn nhà ở phía tây ngoại ô thành phố, cộng thêm những gì Vương Tiểu Lan tích lũy được khi còn ở nhà họ Thẩm cho nên cuộc sống của hai mẹ con cũng không đến mức quá khốn khó.
Hai người chuyển đến căn nhà ở phía tây ngoại ô thành phố, bởi vì Thẩm Thiên Vũ liên tiếp chịu đả kích nặng nề nên tinh thần cực kỳ tệ, cuối cùng thì cô ta cũng hoàn toàn gục ngã vào buổi sáng Diêu Mộng Đồng gọi điện thoại cắt đứt hoàn toàn với cô ta sau khi cô ả bị ăn quả đắng.
Thẩm Thiên Vũ mê man ba ngày trên giường bệnh. Ba ngày đó cô ta đã nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, cô ta chấp nhận chuyện cô ta bị trả thù vì những gì đã làm với Thẩm Thiên Trường, nhưng tại sao Thẩm Thiên Ca lại không hề hấn gì? Rõ ràng kẻ chủ mưu là Thẩm Thiên Ca, bắt đầu từ vụ trộm thời cấp hai, là Thẩm Thiên Ca bảo cô ta nhét sợ dây chuyền vào cặp sách của Thẩm Thiên Trường, là Thẩm Thiên Ca bảo cô ta đọc nhật ký của Thẩm Thiên Trường cho mọi người cùng nghe.
Còn cả chuyện bỏ thuốc Thẩm Thiên Trường nữa, có chuyện nào không phải Thẩm Thiên Ca bảo cô ta làm đâu, nhưng tại sao người bị quả báo chỉ có cô ta?
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên