Thiên Trường Chi Cửu
Chương 146 Không phải là để chọc tức cô ta
“Ban đầu rõ ràng chúng ta không cần phải chia tay, là anh bắt em phải lựa chọn giữa anh với người thừa kế của Tần Chính, rõ ràng giữa hai người này không hề có xung đột!”
“Diệp Linh Khê, cô đừng tự cho là đúng nữa! Hiện giờ tôi đã có bạn gái rồi, sau này nếu không phải ở tình huống đặc biệt, tôi không hy vọng phải nhìn thấy cô.” Tần Phong vừa nói vừa hất tay Diệp Linh Khê ra.
Nhưng Diệp Linh Khê vẫn cố hết sức giữ chặt cánh tay anh: “Tần Phong, từ sau khi về nước bên cạnh anh không hề có người phụ nữ nào, anh thừa nhận đi, người phụ nữ hôm nay là anh cố ý đưa đến để chọc tức em đúng không?”
Giang Mộ Tuyết nhướng mày, cô vừa trải qua cảm giác bị Trịnh Kỳ phản bội, nếu như trên đời này có một cái nút có thể khiến những kẻ phản bội biến mất thì cô sẽ là người ấn nút đầu tiên!
Mà cô cũng nghe ra, giữa Tần Phong và người thừa kế của Tần Chính, rõ ràng Diệp Linh Khê đã chọn người thứ hai, giống như cô và Trịnh Kỳ, tại sao kẻ phản bội luôn thích làm phiền người bị hại vậy?
Nếu như Tần Phong tìm cô là muốn cô giúp anh chọc tức Diệp Linh Khê vậy thì tại sao cô không thể giúp anh hoàn thành vai diễn chọc điên người phụ nữ này chứ?
Vừa nghĩ thế, Giang Mộ Tuyết lập tức quay người lại.
Hai người giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Giang Mộ Tuyết, Diệp Linh Khê cũng vô thức buông tay Tần Phong ra.
Chỉ thấy Giang Mộ Tuyết rưng rưng nước mắt, khuôn mặt phụng phịu rồi nhìn Tần Phong bằng ánh mắt ấm ức: “Anh Phong, anh đi đâu vậy, người ta bị lạc đường rồi!”
Đúng dáng vẻ một cô gái nhỏ đang làm nũng.
Tần Phong vừa nhìn dáng vẻ khác ngày thường của Giang Mộ Tuyết thì đã biết chắc cuộc nói chuyện giữa anh và Diệp Linh Khê đã bị cô nghe thấy rồi.
Anh nhìn Giang Mộ Tuyết, vẻ mặt mới đây còn lạnh lùng đến cực điểm mà giờ đã hiện lên ý cười. Anh bước nhanh đến trước mặt Giang Mộ Tuyết rồi đưa tay xoa đầu cô: “Sao em lại ngốc thế hả, đi vệ sinh thôi mà cũng bị lạc được.”
Giang Mộ Tuyết đưa tay ôm chặt tay anh, bĩu môi tỏ vẻ tức giận: “Em không phải là người ngốc như lời anh nói đâu, em ấy à, chuyện thông minh nhất cả đời này của em chính là tìm được anh, còn lâu em mới buông tay!”
Giang Mộ Tuyết làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận chăm sóc khách hàng được một năm đã học được không ít cách nói bóng gió cạnh khóe, những lời này rõ ràng là đang mắng Diệp Linh Khê ngu ngốc.
Nhìn bóng dáng hai người đi khỏi đó, Diệp Linh Khê đứng yên tại chỗ, sắc mặt đã đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Giang Mộ Tuyết và Tần Phong dắt nhau đi về phòng ăn, không lâu sau Diệp Linh Khê cũng đi vào. Tuy vẻ mặt của cô ta bình thản nhưng đôi môi trắng bệch đã tiết lộ cảm xúc lạnh lẽo, bực bội trong lòng cô ta, Giang Mộ Tuyết nhìn mà không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Nhiếp Tòng Nhu lại kéo tay Giang Mộ Tuyết nói chuyện một lúc, so sánh với thái độ mà Nhiếp Tòng Nhu dành cho cô cháu dâu còn lại là Diệp Linh Khê thì quả đúng là một trời một vực.
Giang Mộ Tuyết nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, lại thêm tình huống ngượng ngập giữa ba người Diệp Linh Khê, Tần Phong và Tần Diệp, thế nên cô bèn chủ động đưa ra lý do là hôm nay không được khỏe, muốn về nghỉ ngơi sớm. Nhiếp Tòng Nhu không nỡ nhưng cuối cùng vẫn để cho hai người trẻ tuổi ra về.
ngontinhhay.com
Tạm biệt bề trên nhà họ Tần, Giang Mộ Tuyết khoác tay Tần Phong đi ra khỏi biệt thự, mãi cho đến khi xuống đến hầm để xe, Giang Mộ Tuyết phát hiện cô vẫn khoác tay Tần Phong mới sững người rồi lặng lẽ buông tay anh ra.
Sau khi hai người lên xe, Tần Phong vừa khởi động xe vừa nhẹ giọng: “Tiểu Tuyết, không phải là để chọc tức cô ta.”
“Hả?” Giang Mộ Tuyết nhất thời không hiểu gì
“Tôi tìm em không phải là để chọc tức Diệp Linh Khê.”
Vậy thì là vì điều gì? Nhưng Giang Mộ Tuyết không hỏi ra miệng.
Tần Phong nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói với Giang Mộ Tuyết: “Tôi và Diệp Linh Khê là bạn thời cấp ba, lúc đó gần như lần nào thi tôi cũng đứng nhất lớp, cô ấy suốt ngày trốn học đi chơi, là học sinh có thành tích kém nhất lớp. Vốn là hai người chẳng có liên quan gì nhưng vì trong lớp lập các nhóm nhỏ để giúp nhau tiến bộ, nên tôi và cô ấy đã trở thành bạn cùng bàn.”
Giang Mộ Tuyết hơi bất ngờ nhìn Tần Phong, không ngờ anh lại chủ động nói cho cô biết về chuyện quá khứ giữa anh với Diệp Linh Khê.
“Diệp Linh Khê, cô đừng tự cho là đúng nữa! Hiện giờ tôi đã có bạn gái rồi, sau này nếu không phải ở tình huống đặc biệt, tôi không hy vọng phải nhìn thấy cô.” Tần Phong vừa nói vừa hất tay Diệp Linh Khê ra.
Nhưng Diệp Linh Khê vẫn cố hết sức giữ chặt cánh tay anh: “Tần Phong, từ sau khi về nước bên cạnh anh không hề có người phụ nữ nào, anh thừa nhận đi, người phụ nữ hôm nay là anh cố ý đưa đến để chọc tức em đúng không?”
Giang Mộ Tuyết nhướng mày, cô vừa trải qua cảm giác bị Trịnh Kỳ phản bội, nếu như trên đời này có một cái nút có thể khiến những kẻ phản bội biến mất thì cô sẽ là người ấn nút đầu tiên!
Mà cô cũng nghe ra, giữa Tần Phong và người thừa kế của Tần Chính, rõ ràng Diệp Linh Khê đã chọn người thứ hai, giống như cô và Trịnh Kỳ, tại sao kẻ phản bội luôn thích làm phiền người bị hại vậy?
Nếu như Tần Phong tìm cô là muốn cô giúp anh chọc tức Diệp Linh Khê vậy thì tại sao cô không thể giúp anh hoàn thành vai diễn chọc điên người phụ nữ này chứ?
Vừa nghĩ thế, Giang Mộ Tuyết lập tức quay người lại.
Hai người giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của Giang Mộ Tuyết, Diệp Linh Khê cũng vô thức buông tay Tần Phong ra.
Chỉ thấy Giang Mộ Tuyết rưng rưng nước mắt, khuôn mặt phụng phịu rồi nhìn Tần Phong bằng ánh mắt ấm ức: “Anh Phong, anh đi đâu vậy, người ta bị lạc đường rồi!”
Đúng dáng vẻ một cô gái nhỏ đang làm nũng.
Tần Phong vừa nhìn dáng vẻ khác ngày thường của Giang Mộ Tuyết thì đã biết chắc cuộc nói chuyện giữa anh và Diệp Linh Khê đã bị cô nghe thấy rồi.
Anh nhìn Giang Mộ Tuyết, vẻ mặt mới đây còn lạnh lùng đến cực điểm mà giờ đã hiện lên ý cười. Anh bước nhanh đến trước mặt Giang Mộ Tuyết rồi đưa tay xoa đầu cô: “Sao em lại ngốc thế hả, đi vệ sinh thôi mà cũng bị lạc được.”
Giang Mộ Tuyết đưa tay ôm chặt tay anh, bĩu môi tỏ vẻ tức giận: “Em không phải là người ngốc như lời anh nói đâu, em ấy à, chuyện thông minh nhất cả đời này của em chính là tìm được anh, còn lâu em mới buông tay!”
Giang Mộ Tuyết làm việc ở bộ phận quan hệ công chúng và bộ phận chăm sóc khách hàng được một năm đã học được không ít cách nói bóng gió cạnh khóe, những lời này rõ ràng là đang mắng Diệp Linh Khê ngu ngốc.
Nhìn bóng dáng hai người đi khỏi đó, Diệp Linh Khê đứng yên tại chỗ, sắc mặt đã đen đến mức sắp nhỏ ra mực.
Giang Mộ Tuyết và Tần Phong dắt nhau đi về phòng ăn, không lâu sau Diệp Linh Khê cũng đi vào. Tuy vẻ mặt của cô ta bình thản nhưng đôi môi trắng bệch đã tiết lộ cảm xúc lạnh lẽo, bực bội trong lòng cô ta, Giang Mộ Tuyết nhìn mà không khỏi cảm thấy vui vẻ.
Sau khi cả nhà ăn cơm xong, Nhiếp Tòng Nhu lại kéo tay Giang Mộ Tuyết nói chuyện một lúc, so sánh với thái độ mà Nhiếp Tòng Nhu dành cho cô cháu dâu còn lại là Diệp Linh Khê thì quả đúng là một trời một vực.
Giang Mộ Tuyết nhìn thời gian cũng không còn sớm nữa, lại thêm tình huống ngượng ngập giữa ba người Diệp Linh Khê, Tần Phong và Tần Diệp, thế nên cô bèn chủ động đưa ra lý do là hôm nay không được khỏe, muốn về nghỉ ngơi sớm. Nhiếp Tòng Nhu không nỡ nhưng cuối cùng vẫn để cho hai người trẻ tuổi ra về.
ngontinhhay.com
Tạm biệt bề trên nhà họ Tần, Giang Mộ Tuyết khoác tay Tần Phong đi ra khỏi biệt thự, mãi cho đến khi xuống đến hầm để xe, Giang Mộ Tuyết phát hiện cô vẫn khoác tay Tần Phong mới sững người rồi lặng lẽ buông tay anh ra.
Sau khi hai người lên xe, Tần Phong vừa khởi động xe vừa nhẹ giọng: “Tiểu Tuyết, không phải là để chọc tức cô ta.”
“Hả?” Giang Mộ Tuyết nhất thời không hiểu gì
“Tôi tìm em không phải là để chọc tức Diệp Linh Khê.”
Vậy thì là vì điều gì? Nhưng Giang Mộ Tuyết không hỏi ra miệng.
Tần Phong nắm chặt vô lăng, mắt nhìn thẳng về phía trước, chậm rãi nói với Giang Mộ Tuyết: “Tôi và Diệp Linh Khê là bạn thời cấp ba, lúc đó gần như lần nào thi tôi cũng đứng nhất lớp, cô ấy suốt ngày trốn học đi chơi, là học sinh có thành tích kém nhất lớp. Vốn là hai người chẳng có liên quan gì nhưng vì trong lớp lập các nhóm nhỏ để giúp nhau tiến bộ, nên tôi và cô ấy đã trở thành bạn cùng bàn.”
Giang Mộ Tuyết hơi bất ngờ nhìn Tần Phong, không ngờ anh lại chủ động nói cho cô biết về chuyện quá khứ giữa anh với Diệp Linh Khê.
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên