Thiên Trường Chi Cửu
Chương 129 Bình thường cậu cũng chơi ghê đấy
Dạ oanh gãy cánh!
Nghe xong mấy chữ này, Diêu Mộng Đồng cảm thấy như sấm đánh bên tai. Cô ta từng nghe thấy cái tên này trong một bữa ăn, lúc đó, mê tình điệp đang lưu hành phổ biến, nhưng người trong bữa ăn ấy lại nói với cô ta rằng, hiệu quả của mê tình điệp còn không bằng một phần mười của “Dạ oanh gãy cánh”…
Nếu như trong ly rượu cô ta vừa uống thật sự có “Dạ oanh gãy cánh” thì… Cô ta kinh hoàng nhìn ba người đàn ông lực lưỡng trước mặt, không dám tưởng tượng tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện điên rồ gì.
Nhưng cảm giác đau đớn tê dại về sinh lý truyền đến đã gần như xâm chiếm hoàn toàn lý trí của cô ta rồi, khuôn mặt cô ta đỏ bừng một cách bất thường, toàn thân ngã vật ra đất.
Cô ta nhìn người đàn ông với nụ cười nhã nhặn đang ngồi trên xô pha, cố gắng dùng nốt chút tỉnh táo cuối cùng: “Tại sao…”
“Cô Diêu, chọc phải người như thế nào thì phải trả giá như thế.”
Tất cả những chuyện này đều chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Anh đứng dậy, ánh mắt lướt qua Diêu Mộng Đồng đang không ngừng vặn vẹo cơ thể trên mặt đất rồi quay người đi ra khỏi căn phòng đó bằng cánh cửa còn lại.
Anh đi xuyên qua phòng tối đến một gian phòng khác, một người đàn ông đang ngồi trước màn hình camera, hào hứng nhìn ba nam một nữ trong phòng.
Anh ta nhìn người đàn ông vừa đi vào, đôi mắt đào hoa hiện lên sự sáng tỏ: “Giờ tôi đã biết tại sao A Cửu lại đồng ý để cậu đi theo cậu ấy rồi, bình thường trông cậu nhã nhặn lịch sự thế mà không ngờ cũng nham hiểm như thế này.”
Tần Phong tỏ ra hơi lúng túng: “Tôi cũng chỉ làm theo lời của Tổng Giám đốc Lục thôi.”
Cố Ngôn Quyết nhìn Tần Phong với vẻ sâu xa: “Cậu như thế là không trung thực rồi, cái thứ mà đến cả tôi cũng suýt quên như Dạ oanh gãy cánh thì A Cửu làm sao mà biết được. Tôi thấy, bình thường cậu chơi cũng ghê đấy.”
“Khụ… khụ… Anh Cố hiểu lầm rồi, chỉ là tôi vô tình nghe thấy người ta nhắc đến thôi.”
Cố Ngôn Quyết nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tần Phong với Diêu Mộng Đồng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh cũng không dám tin người đó chính là Tần Phong nho nhã lịch sự thường ngày. Thật ra, thứ mà bọn họ cho Diêu Mộng Đồng uống chỉ là thuốc kích dục bình thường nhưng nhìn “tình hình chiến sự” trong camera, anh cũng biết ít nhất hơn nửa là tác dụng của lời nói vừa rồi của Tần Phong.
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Mọi sự trừng phạt trên đời này đều phải đánh vào tư tưởng là chính.
Cách xử lý này của Tần Phong thật xứng danh là người ở bên cạnh Lục Chi Cửu nhiều năm.
“Anh Cố, chuyện tiếp theo phải nhờ anh xử lý rồi, tôi về trước đây.”
“Ở lại xem một lát rồi hãy về.” Cố Ngôn Quyết hất hàm về phía màn hình camera, nhìn Tần Phong với vẻ mặt sâu xa.
Nhưng Tần Phong lại không thèm ngó ngàng tới: “Anh Cố, giờ tôi là người đã có bạn gái rồi, xem những thứ này không được hay lắm.”
“…”
Đợi đến khi Tần Phong đã đi thang máy xuống tầng rồi Cố Ngôn Quyết mới phát hiện ra mình mới bị cho ăn một miếng “thức ăn cho chó”, anh không nhịn được mắng một câu, ngay cả Tần Phong cũng bị Lục Chi Cửu dạy hư rồi!
Mắng thì mắng như chuyện quan trọng vẫn phải làm, anh lấy chiếc điện thoại mà mình không thường dùng gửi một tin nhắn. Nhìn tin nhắn đã được gửi thành công, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp.
Bắt đầu từ tối hôm nay, mê tình điệp sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Vân.
Vừa ra khỏi Hoàng Đình, Tần Phong đã lập tức gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu, thông báo với anh ấy rằng chuyện đã xử lý xong, chỉ mấy phút sau đã nhận được tin nhắn trả lời: [Được, cậu vất vả rồi.]
Tần Phong đọc xong tin nhắn thì nở nụ cười, trước giờ làm việc cho Lục Chi Cửu, anh ấy không bao giờ nói cảm ơn anh như thế này, nhưng chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu mới cẩn thận từng li từng tí như thế.
Nghe xong mấy chữ này, Diêu Mộng Đồng cảm thấy như sấm đánh bên tai. Cô ta từng nghe thấy cái tên này trong một bữa ăn, lúc đó, mê tình điệp đang lưu hành phổ biến, nhưng người trong bữa ăn ấy lại nói với cô ta rằng, hiệu quả của mê tình điệp còn không bằng một phần mười của “Dạ oanh gãy cánh”…
Nếu như trong ly rượu cô ta vừa uống thật sự có “Dạ oanh gãy cánh” thì… Cô ta kinh hoàng nhìn ba người đàn ông lực lưỡng trước mặt, không dám tưởng tượng tiếp theo đây sẽ xảy ra chuyện điên rồ gì.
Nhưng cảm giác đau đớn tê dại về sinh lý truyền đến đã gần như xâm chiếm hoàn toàn lý trí của cô ta rồi, khuôn mặt cô ta đỏ bừng một cách bất thường, toàn thân ngã vật ra đất.
Cô ta nhìn người đàn ông với nụ cười nhã nhặn đang ngồi trên xô pha, cố gắng dùng nốt chút tỉnh táo cuối cùng: “Tại sao…”
“Cô Diêu, chọc phải người như thế nào thì phải trả giá như thế.”
Tất cả những chuyện này đều chỉ là gậy ông đập lưng ông mà thôi.
Anh đứng dậy, ánh mắt lướt qua Diêu Mộng Đồng đang không ngừng vặn vẹo cơ thể trên mặt đất rồi quay người đi ra khỏi căn phòng đó bằng cánh cửa còn lại.
Anh đi xuyên qua phòng tối đến một gian phòng khác, một người đàn ông đang ngồi trước màn hình camera, hào hứng nhìn ba nam một nữ trong phòng.
Anh ta nhìn người đàn ông vừa đi vào, đôi mắt đào hoa hiện lên sự sáng tỏ: “Giờ tôi đã biết tại sao A Cửu lại đồng ý để cậu đi theo cậu ấy rồi, bình thường trông cậu nhã nhặn lịch sự thế mà không ngờ cũng nham hiểm như thế này.”
Tần Phong tỏ ra hơi lúng túng: “Tôi cũng chỉ làm theo lời của Tổng Giám đốc Lục thôi.”
Cố Ngôn Quyết nhìn Tần Phong với vẻ sâu xa: “Cậu như thế là không trung thực rồi, cái thứ mà đến cả tôi cũng suýt quên như Dạ oanh gãy cánh thì A Cửu làm sao mà biết được. Tôi thấy, bình thường cậu chơi cũng ghê đấy.”
“Khụ… khụ… Anh Cố hiểu lầm rồi, chỉ là tôi vô tình nghe thấy người ta nhắc đến thôi.”
Cố Ngôn Quyết nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi giữa Tần Phong với Diêu Mộng Đồng, nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh cũng không dám tin người đó chính là Tần Phong nho nhã lịch sự thường ngày. Thật ra, thứ mà bọn họ cho Diêu Mộng Đồng uống chỉ là thuốc kích dục bình thường nhưng nhìn “tình hình chiến sự” trong camera, anh cũng biết ít nhất hơn nửa là tác dụng của lời nói vừa rồi của Tần Phong.
Đọc truyện tại ngontinhhay.com
Mọi sự trừng phạt trên đời này đều phải đánh vào tư tưởng là chính.
Cách xử lý này của Tần Phong thật xứng danh là người ở bên cạnh Lục Chi Cửu nhiều năm.
“Anh Cố, chuyện tiếp theo phải nhờ anh xử lý rồi, tôi về trước đây.”
“Ở lại xem một lát rồi hãy về.” Cố Ngôn Quyết hất hàm về phía màn hình camera, nhìn Tần Phong với vẻ mặt sâu xa.
Nhưng Tần Phong lại không thèm ngó ngàng tới: “Anh Cố, giờ tôi là người đã có bạn gái rồi, xem những thứ này không được hay lắm.”
“…”
Đợi đến khi Tần Phong đã đi thang máy xuống tầng rồi Cố Ngôn Quyết mới phát hiện ra mình mới bị cho ăn một miếng “thức ăn cho chó”, anh không nhịn được mắng một câu, ngay cả Tần Phong cũng bị Lục Chi Cửu dạy hư rồi!
Mắng thì mắng như chuyện quan trọng vẫn phải làm, anh lấy chiếc điện thoại mà mình không thường dùng gửi một tin nhắn. Nhìn tin nhắn đã được gửi thành công, khóe miệng anh nhếch lên tạo thành một hình vòng cung tuyệt đẹp.
Bắt đầu từ tối hôm nay, mê tình điệp sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thành phố Vân.
Vừa ra khỏi Hoàng Đình, Tần Phong đã lập tức gửi tin nhắn cho Lục Chi Cửu, thông báo với anh ấy rằng chuyện đã xử lý xong, chỉ mấy phút sau đã nhận được tin nhắn trả lời: [Được, cậu vất vả rồi.]
Tần Phong đọc xong tin nhắn thì nở nụ cười, trước giờ làm việc cho Lục Chi Cửu, anh ấy không bao giờ nói cảm ơn anh như thế này, nhưng chỉ có chuyện liên quan đến Thẩm Thiên Trường, Lục Chi Cửu mới cẩn thận từng li từng tí như thế.
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên