Thiên Trường Chi Cửu
Chương 110 Sớm bán mình cho lục chi cửu đi
Thẩm Thiên Trường xuống tầng ăn bữa sáng mà vú Trần đã làm sẵn mới sực nhớ ra chuyện chiều hôm qua cô lái xe đến khách sạn Vạn Hào nhưng buổi tối lại được Tần Phong đưa về, cô chỉ đành gọi cho Trần Tử Nhiễm hỏi cô ấy có thể đến đón mình hay không.
Tuy rằng Trần Tử Nhiễm bận báo thù Ôn Khải Lương đến tận nửa đêm, nhưng bởi vì cô cảm thấy bản thân mình vừa làm được một “chuyện lớn” cho nên đã hưng phấn đến mức ngủ không yên giấc, Thẩm Thiên Trường vừa gọi tới cô đã bắt máy ngay rồi.
“Thiên Trường, giờ cậu thấy sao rồi? Tối qua đến bệnh viện bác sĩ bảo sao?” Tối hôm qua Lục Chi Cửu đưa Thẩm Thiên Trường đến bệnh viện, Trần Tử Nhiễm cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Thẩm Thiên Trường day trán, ngoại trừ việc mất ngủ nghiêm trọng thì cô cũng không cảm thấy cơ thể có gì bất ổn: “Tớ không sao, nhưng mà tối qua tớ để xe ở khách sạn Vạn Hào rồi, lát nữa đi phỏng vấn cậu đến đón tớ tới công ty được không?”
“Đồng ý luôn, cậu đang ở đâu, ở chung cư của Lục Chi Cửu à?”
“Ở Cẩm Viên.”
Thẩm Thiên Trường thấy bên kia không lên tiếng: “A lô, có cần gửi định vị cho cậu không?”
“Thiên Trường, rốt cuộc tài sản của Lục Chi Cửu lên đến mấy con số vậy?” Cả cái Thành phố Vân có ai không biết đến Cẩm Viên đâu, Trần Tử Nhiễm lại bị chấn động, không ngờ ngay cả Cẩm Viên cũng là của Lục Chi Cửu.
“Tớ không biết.”
“Hay là cậu dứt khoát bán mình cho Lục Chi Cửu đi, dù sao anh ấy cũng giàu như thế, chúng ta hoàn toàn có thể đá bay Trần Tử Mặc rồi dắt tay nhau lên đỉnh cao cuộc đời!” Trần Tử Nhiễm đề nghị.
“…”
“Thế tóm lại là cậu có đến hay không vậy, không đến thì tớ tự gọi xe đi đấy!”
“Đừng mà, tớ đến tớ đến, lát nữa cho cậu xem thứ này hay lắm he he!”
Nửa tiếng sau, Trần Tử Nhiễm lái chiếc xe Porsche thể thao dừng ở trước cổng Cẩm Viên. Thẩm Thiên Trường ngồi vào ghế phụ, nhìn thấy quầng mắt của Trần Tử Nhiễm cũng thâm đen.
“Tối qua cậu cũng ngủ muộn vậy à?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi.
“Đúng đó, trông cậu cũng bình thường đấy. Cậu không biết sau khi Lục Chi Cửu đưa cậu đi, tớ đã trải qua những gì đâu!”
Nếu không phải bị Trần Tử Mặc ngăn cản thì cô đã được xem tận mắt cảnh xuân cung đồ sống của ba người đàn ông rồi. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Thẩm Thiên Trường nhớ đến vẻ mặt háo sắc tràn đầy dục vọng của Ôn Khải Lương tối qua thì không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Đúng là bỉ ổi!” Thẩm Thiên Trường mắng.
“Đối phó với kẻ bỉ ổi thì phải dùng thủ đoạn bỉ ổi, cậu xem cái này đi.” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa ném điện thoại cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhận điện thoại, trên màn hình là một video, cô trực tiếp ấn nút phát, mấy tiếng rên rỉ mờ ám lập tức vang lên. Cô gần như tắt đi ngay lập tức: “Trần Tử Nhiễm cậu muốn chết à, sáng sớm ngày ra cho tớ xem cái này làm gì hả?” Hơn nữa lại còn là ba người đàn ông…
Trần Tử Nhiễm nghiêm túc: “Cái này đúng là có khẩu vị nặng hơn cái tớ kéo cậu xem hồi đại học, nhưng cậu nhìn kỹ mà xem, sẽ có phát hiện mới đấy!”
Thẩm Thiên Trường thấy vẻ mặt của Trần Tử Nhiễm không giống như đang đùa bèn cắn răng mở lại lần nữa. Lần này cô tắt âm đi, nhưng cảnh tượng trong video vẫn khiến cô mặt đỏ tía tai.
Quả nhiên, khoảng một phút sau, video chuyển hướng quay rõ nét, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy rõ khuôn mặt của Ôn Khải Lương.
Thẩm Thiên Trường lập tức sững người, không cả kịp cười trên nỗi đau của người khác: “Cái này là cậu làm sao?”
“Đương nhiên rồi, không để bà đây đích thân ra tay đối phó với loại hạ lưu này mà cứ lề mề như Trần Tử Mặc vậy chẳng phải hời cho tên súc sinh này quá rồi sao!”
“Trần Tử Mặc cũng ở đó sao?”
“Đúng đó, lúc phát hiện cậu mất tích, tớ cuống quá chỉ đành gọi cho anh ấy!”
Thẩm Thiên Trường thật sự rất bất ngờ, một người lịch sự như Trần Tử Mặc vậy mà lại có thể đồng ý để Trần Tử Nhiễm dùng thủ đoạn này để đối phó với Ôn Khải Lương.
“Gửi cho tớ một bản.”
Thẩm Thiên Trường hoàn chấn động, nhưng không thể không nói cô cực kỳ sảng khoái khi nhìn thấy Ôn Khải Lương gặp phải kết cục này!
“Thêm một trăm bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết nữa!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, xem ra phải lên kế hoạch cho chuyện một ngàn bức ảnh có chữ ký rồi!
Tuy rằng Trần Tử Nhiễm bận báo thù Ôn Khải Lương đến tận nửa đêm, nhưng bởi vì cô cảm thấy bản thân mình vừa làm được một “chuyện lớn” cho nên đã hưng phấn đến mức ngủ không yên giấc, Thẩm Thiên Trường vừa gọi tới cô đã bắt máy ngay rồi.
“Thiên Trường, giờ cậu thấy sao rồi? Tối qua đến bệnh viện bác sĩ bảo sao?” Tối hôm qua Lục Chi Cửu đưa Thẩm Thiên Trường đến bệnh viện, Trần Tử Nhiễm cảm thấy cực kỳ yên tâm.
Thẩm Thiên Trường day trán, ngoại trừ việc mất ngủ nghiêm trọng thì cô cũng không cảm thấy cơ thể có gì bất ổn: “Tớ không sao, nhưng mà tối qua tớ để xe ở khách sạn Vạn Hào rồi, lát nữa đi phỏng vấn cậu đến đón tớ tới công ty được không?”
“Đồng ý luôn, cậu đang ở đâu, ở chung cư của Lục Chi Cửu à?”
“Ở Cẩm Viên.”
Thẩm Thiên Trường thấy bên kia không lên tiếng: “A lô, có cần gửi định vị cho cậu không?”
“Thiên Trường, rốt cuộc tài sản của Lục Chi Cửu lên đến mấy con số vậy?” Cả cái Thành phố Vân có ai không biết đến Cẩm Viên đâu, Trần Tử Nhiễm lại bị chấn động, không ngờ ngay cả Cẩm Viên cũng là của Lục Chi Cửu.
“Tớ không biết.”
“Hay là cậu dứt khoát bán mình cho Lục Chi Cửu đi, dù sao anh ấy cũng giàu như thế, chúng ta hoàn toàn có thể đá bay Trần Tử Mặc rồi dắt tay nhau lên đỉnh cao cuộc đời!” Trần Tử Nhiễm đề nghị.
“…”
“Thế tóm lại là cậu có đến hay không vậy, không đến thì tớ tự gọi xe đi đấy!”
“Đừng mà, tớ đến tớ đến, lát nữa cho cậu xem thứ này hay lắm he he!”
Nửa tiếng sau, Trần Tử Nhiễm lái chiếc xe Porsche thể thao dừng ở trước cổng Cẩm Viên. Thẩm Thiên Trường ngồi vào ghế phụ, nhìn thấy quầng mắt của Trần Tử Nhiễm cũng thâm đen.
“Tối qua cậu cũng ngủ muộn vậy à?” Thẩm Thiên Trường lên tiếng hỏi.
“Đúng đó, trông cậu cũng bình thường đấy. Cậu không biết sau khi Lục Chi Cửu đưa cậu đi, tớ đã trải qua những gì đâu!”
Nếu không phải bị Trần Tử Mặc ngăn cản thì cô đã được xem tận mắt cảnh xuân cung đồ sống của ba người đàn ông rồi. Bạn đang đọc truyện tại WebTru yen Onlinez. com
Thẩm Thiên Trường nhớ đến vẻ mặt háo sắc tràn đầy dục vọng của Ôn Khải Lương tối qua thì không khỏi cảm thấy buồn nôn.
“Đúng là bỉ ổi!” Thẩm Thiên Trường mắng.
“Đối phó với kẻ bỉ ổi thì phải dùng thủ đoạn bỉ ổi, cậu xem cái này đi.” Trần Tử Nhiễm vừa nói vừa ném điện thoại cho Thẩm Thiên Trường.
Thẩm Thiên Trường nhận điện thoại, trên màn hình là một video, cô trực tiếp ấn nút phát, mấy tiếng rên rỉ mờ ám lập tức vang lên. Cô gần như tắt đi ngay lập tức: “Trần Tử Nhiễm cậu muốn chết à, sáng sớm ngày ra cho tớ xem cái này làm gì hả?” Hơn nữa lại còn là ba người đàn ông…
Trần Tử Nhiễm nghiêm túc: “Cái này đúng là có khẩu vị nặng hơn cái tớ kéo cậu xem hồi đại học, nhưng cậu nhìn kỹ mà xem, sẽ có phát hiện mới đấy!”
Thẩm Thiên Trường thấy vẻ mặt của Trần Tử Nhiễm không giống như đang đùa bèn cắn răng mở lại lần nữa. Lần này cô tắt âm đi, nhưng cảnh tượng trong video vẫn khiến cô mặt đỏ tía tai.
Quả nhiên, khoảng một phút sau, video chuyển hướng quay rõ nét, Thẩm Thiên Trường nhìn thấy rõ khuôn mặt của Ôn Khải Lương.
Thẩm Thiên Trường lập tức sững người, không cả kịp cười trên nỗi đau của người khác: “Cái này là cậu làm sao?”
“Đương nhiên rồi, không để bà đây đích thân ra tay đối phó với loại hạ lưu này mà cứ lề mề như Trần Tử Mặc vậy chẳng phải hời cho tên súc sinh này quá rồi sao!”
“Trần Tử Mặc cũng ở đó sao?”
“Đúng đó, lúc phát hiện cậu mất tích, tớ cuống quá chỉ đành gọi cho anh ấy!”
Thẩm Thiên Trường thật sự rất bất ngờ, một người lịch sự như Trần Tử Mặc vậy mà lại có thể đồng ý để Trần Tử Nhiễm dùng thủ đoạn này để đối phó với Ôn Khải Lương.
“Gửi cho tớ một bản.”
Thẩm Thiên Trường hoàn chấn động, nhưng không thể không nói cô cực kỳ sảng khoái khi nhìn thấy Ôn Khải Lương gặp phải kết cục này!
“Thêm một trăm bức ảnh có chữ ký của Cố Ngôn Quyết nữa!”
Khóe miệng của Thẩm Thiên Trường giật giật, xem ra phải lên kế hoạch cho chuyện một ngàn bức ảnh có chữ ký rồi!
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên