Thiên Trường Chi Cửu
Chương 107 Mặc người xâu xé
Sở Nam Tuyển ở bên cạnh thấy dáng vẻ mất hồn của Thẩm Thiên Ca thì nhẹ nhàng hỏi han: “Thiên Ca, em sao thế?”
Thẩm Thiên Ca tỏ vẻ lo lắng trông vô cùng tội nghiệp: “Đàn anh, em hơi lo cho Thiên Trường, tuy rằng em ấy có chỗ không đúng nhưng dù sao cũng là một thành viên của nhà họ Thẩm, cho dù em ấy có làm sai chuyện gì thì em cũng vẫn coi em ấy như em ruột của mình…”
Sở Nam Tuyển và Thẩm Thiên Ca đều tốt nghiệp Đại học Z, lúc Thẩm Thiên Ca học năm nhất thì Sở Nam Tuyển đã đang học thạc sĩ năm cuối rồi.
Sở Nam Tuyển vốn học trường Đại học A của thành phố Vân, lúc còn học ở trường, anh ta từng chọn môn pháp luật của Thẩm Nhiên lúc đó còn đang là phó hiệu trưởng, anh ta cũng vô cùng yêu thích vị phó hiệu trưởng này. Cho dù là rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp, anh ta vẫn còn rất ấn tượng với câu nói “Thật ra ý nghĩa thật sự của pháp luật mà người ta vẫn luôn nhắc đến chính là tài sản” của Thẩm Nhiên.
Cho nên khi anh ta vô tình gặp được Thẩm Thiên Ca ở Đại học Z, đồng thời biết được cô ta là con gái của hiệu trưởng trường cũ của mình thì cũng quan tâm nhiều hơn. Hơn nữa sau khi tiếp xúc lâu ngày, anh ta lại càng có thêm nhiều thiện cảm với cô gái thông minh lương thiện Thẩm Thiên Ca này.
Mặc dù sau đó tốt nghiệp khóa học thạc sĩ, vì công việc mà anh ta cũng dần dần ít liên lạc với Thẩm Thiên Ca hơn nhưng trong lòng anh ta vẫn duy trì hình tượng đẹp đẽ của cô ta như cũ.
Được biết thời gian trước cô ta tốt nghiệp xong và đã về nước, hai người lại chủ động liên lạc với nhau, qua những lần gặp gần đây, anh ta cảm thấy ngoại trừ việc trưởng thành hơn trước thì sự lương thiện của Thẩm Thiên Ca cũng gần như không phai nhạt đi. Phải biết rằng, để có thể leo lên được vị trí cao trong thời gian ngắn như thế thì những chuyện đen tối mà anh ta phải trải qua, người ngoài sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Cho nên, với anh ta, sự lương thiện của Thẩm Thiên Ca là điều thật sự rất khó có được.
“Thiên Ca, em lương thiện quá. Tin anh đi, qua đêm nay, em gái em sẽ phải cảm ơn em. Dù sao trong giới tài chính này, có thể giữ chặt được một người có địa vị trong giới chính trị sẽ tốt hơn nhiều so với việc tìm một người có tiền ở ngoài giới…” Sở Nam Tuyển an ủi Thẩm Thiên Ca. Nếu như người phụ nữ có dã tâm như Thẩm Thiên Trường đã muốn lăn lộn trong giới tài chính như thế thì anh ta cũng tốt bụng chỉ cho cô ta một con đường dễ đi hơn!
Tuy rằng ngoài mặt Thẩm Thiên Ca đồng ý với Sở Nam Tuyển, nhưng chỉ cô ta mới biết, chuyện cô ta lo lắng chính là Thẩm Thiên Trường không lên giường với Ôn Khải Lương!
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Nhưng đến giờ này vẫn chưa nhận được tin tức chính xác nào, cuối cùng đến lúc bắt đầu bữa tiệc đêm, cô ta mới nhận được tin tức.
Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Thẩm Thiên Ca run rẩy, không ngờ, không ngờ vẫn để Thẩm Thiên Trường trốn được, cô ta biết ngay Thẩm Thiên Vũ chính là loại vô tích sự thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều!
Cô ta nhìn Sở Nam Tuyển bằng vẻ mặt khó coi, nhưng vẫn giả vờ thở phào: “Đàn anh, em vừa nhận được tin tức, Thiên Trường em ấy… em ấy không bị phó Cục trưởng Ôn…”
Sở Nam Tuyển cũng hơi bất ngờ, bởi vì Ôn Khải Lương chưa bao giờ thất bại trong chuyện như thế này. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Thẩm Thiên Ca, anh ta nghĩ với tính cách lương thiện của Thẩm Thiên Ca, bắt cô ta phải đối mặt với những chuyện đen tối như thế này thật sự đã làm khó cho cô ta rồi: “Vậy thì tốt, em có thể yên tâm rồi, lát nữa tham gia tiệc đêm thì em cũng có thể vui vẻ chơi đùa.”
Thẩm Thiên Ca gật đầu, mới đi theo Sở Nam Tuyển được mấy đước đã dừng lại: “Đàn anh, đột nhiên em nhớ ra trong nhà có việc, bữa tiệc đêm hôm nay em không tham gia nữa đâu.”
Tuy rằng Sở Nam Tuyển nhận ra Thẩm Thiên Ca đang cố ý mượn cớ để rời đi, cảm thấy cô ta không thể tiêu hóa được chuyện này trong một chốc một lát thì cũng không cản lại nữa: “Vậy anh cho người đưa em về.”
Thẩm Thiên Ca tạm biệt Sở Nam Tuyển, vừa ra đến cửa đã gọi thẳng cho Thẩm Thiên Việt: “Anh cả, Thiên Vũ… Thiên Vũ gây họa rồi!” Vì muốn tẩy sạch quan hệ giữa bản thân mình với chuyện này, giọng nói của Thẩm Thiên Ca còn cố ý mang theo chút nức nở.
Không ai biết rõ hơn cô ta, Thẩm Thiên Việt tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho chuyện này.
Vậy nên Thẩm Thiên Vũ à, đừng trách chị đây ác độc, trên thế giới này, kẻ ngu xuẩn sinh ra chính là để mặc cho người khác xâu xé!
Thẩm Thiên Ca tỏ vẻ lo lắng trông vô cùng tội nghiệp: “Đàn anh, em hơi lo cho Thiên Trường, tuy rằng em ấy có chỗ không đúng nhưng dù sao cũng là một thành viên của nhà họ Thẩm, cho dù em ấy có làm sai chuyện gì thì em cũng vẫn coi em ấy như em ruột của mình…”
Sở Nam Tuyển và Thẩm Thiên Ca đều tốt nghiệp Đại học Z, lúc Thẩm Thiên Ca học năm nhất thì Sở Nam Tuyển đã đang học thạc sĩ năm cuối rồi.
Sở Nam Tuyển vốn học trường Đại học A của thành phố Vân, lúc còn học ở trường, anh ta từng chọn môn pháp luật của Thẩm Nhiên lúc đó còn đang là phó hiệu trưởng, anh ta cũng vô cùng yêu thích vị phó hiệu trưởng này. Cho dù là rất nhiều năm sau khi tốt nghiệp, anh ta vẫn còn rất ấn tượng với câu nói “Thật ra ý nghĩa thật sự của pháp luật mà người ta vẫn luôn nhắc đến chính là tài sản” của Thẩm Nhiên.
Cho nên khi anh ta vô tình gặp được Thẩm Thiên Ca ở Đại học Z, đồng thời biết được cô ta là con gái của hiệu trưởng trường cũ của mình thì cũng quan tâm nhiều hơn. Hơn nữa sau khi tiếp xúc lâu ngày, anh ta lại càng có thêm nhiều thiện cảm với cô gái thông minh lương thiện Thẩm Thiên Ca này.
Mặc dù sau đó tốt nghiệp khóa học thạc sĩ, vì công việc mà anh ta cũng dần dần ít liên lạc với Thẩm Thiên Ca hơn nhưng trong lòng anh ta vẫn duy trì hình tượng đẹp đẽ của cô ta như cũ.
Được biết thời gian trước cô ta tốt nghiệp xong và đã về nước, hai người lại chủ động liên lạc với nhau, qua những lần gặp gần đây, anh ta cảm thấy ngoại trừ việc trưởng thành hơn trước thì sự lương thiện của Thẩm Thiên Ca cũng gần như không phai nhạt đi. Phải biết rằng, để có thể leo lên được vị trí cao trong thời gian ngắn như thế thì những chuyện đen tối mà anh ta phải trải qua, người ngoài sẽ không thể nào tưởng tượng được.
Cho nên, với anh ta, sự lương thiện của Thẩm Thiên Ca là điều thật sự rất khó có được.
“Thiên Ca, em lương thiện quá. Tin anh đi, qua đêm nay, em gái em sẽ phải cảm ơn em. Dù sao trong giới tài chính này, có thể giữ chặt được một người có địa vị trong giới chính trị sẽ tốt hơn nhiều so với việc tìm một người có tiền ở ngoài giới…” Sở Nam Tuyển an ủi Thẩm Thiên Ca. Nếu như người phụ nữ có dã tâm như Thẩm Thiên Trường đã muốn lăn lộn trong giới tài chính như thế thì anh ta cũng tốt bụng chỉ cho cô ta một con đường dễ đi hơn!
Tuy rằng ngoài mặt Thẩm Thiên Ca đồng ý với Sở Nam Tuyển, nhưng chỉ cô ta mới biết, chuyện cô ta lo lắng chính là Thẩm Thiên Trường không lên giường với Ôn Khải Lương!
Bạn đang đọc truyện tại ngontinhhay.com
Nhưng đến giờ này vẫn chưa nhận được tin tức chính xác nào, cuối cùng đến lúc bắt đầu bữa tiệc đêm, cô ta mới nhận được tin tức.
Bàn tay đang nắm chặt điện thoại của Thẩm Thiên Ca run rẩy, không ngờ, không ngờ vẫn để Thẩm Thiên Trường trốn được, cô ta biết ngay Thẩm Thiên Vũ chính là loại vô tích sự thành sự thì ít mà bại sự thì nhiều!
Cô ta nhìn Sở Nam Tuyển bằng vẻ mặt khó coi, nhưng vẫn giả vờ thở phào: “Đàn anh, em vừa nhận được tin tức, Thiên Trường em ấy… em ấy không bị phó Cục trưởng Ôn…”
Sở Nam Tuyển cũng hơi bất ngờ, bởi vì Ôn Khải Lương chưa bao giờ thất bại trong chuyện như thế này. Nhưng nhìn thấy dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm của Thẩm Thiên Ca, anh ta nghĩ với tính cách lương thiện của Thẩm Thiên Ca, bắt cô ta phải đối mặt với những chuyện đen tối như thế này thật sự đã làm khó cho cô ta rồi: “Vậy thì tốt, em có thể yên tâm rồi, lát nữa tham gia tiệc đêm thì em cũng có thể vui vẻ chơi đùa.”
Thẩm Thiên Ca gật đầu, mới đi theo Sở Nam Tuyển được mấy đước đã dừng lại: “Đàn anh, đột nhiên em nhớ ra trong nhà có việc, bữa tiệc đêm hôm nay em không tham gia nữa đâu.”
Tuy rằng Sở Nam Tuyển nhận ra Thẩm Thiên Ca đang cố ý mượn cớ để rời đi, cảm thấy cô ta không thể tiêu hóa được chuyện này trong một chốc một lát thì cũng không cản lại nữa: “Vậy anh cho người đưa em về.”
Thẩm Thiên Ca tạm biệt Sở Nam Tuyển, vừa ra đến cửa đã gọi thẳng cho Thẩm Thiên Việt: “Anh cả, Thiên Vũ… Thiên Vũ gây họa rồi!” Vì muốn tẩy sạch quan hệ giữa bản thân mình với chuyện này, giọng nói của Thẩm Thiên Ca còn cố ý mang theo chút nức nở.
Không ai biết rõ hơn cô ta, Thẩm Thiên Việt tuyệt đối không dễ dàng tha thứ cho chuyện này.
Vậy nên Thẩm Thiên Vũ à, đừng trách chị đây ác độc, trên thế giới này, kẻ ngu xuẩn sinh ra chính là để mặc cho người khác xâu xé!
Tác giả :
Nhĩ Đông Úy Nhiên