Thiên Toán (Thiên Tính)
Quyển 6 - Chương 63
Lời của Sở Tắc tựa như đổ thêm dầu vào lửa, khiến mọi người xung quanh càng ầm ĩ nghị luận, chẳng ai ngờ một thiếu niên lần đầu tiên bước chân vào giang hồ lại dám cả gan nói những lời như vậy với Như Ý lâu chủ, thế cho nên phần lớn những người ở đây đều không muốn nói ra nghi vấn của mình mà nguyện ý ngồi một bên xem kịch vui.
Mộc Ngư đại sư chậm rãi nói: “Vị tiểu thí chủ này chắc hẳn đã có điều gì nhầm lẫn rồi, lúc trước tại đại hội thưởng kiếm ở Lâm gia, Trầm lâu chủ từng ra tay cứu lão nạp và vài người khác, lần này chọn minh chủ, lão nạp vốn cũng chưa được sự cho phép của Trầm lâu chủ mà đã đề cử y, đều không phải là Trầm lâu chủ cố ý mua danh chuộc tiếng.
Sở Tắc muốn nói lại thôi, vừa quay đầu liền thấy Phùng Tinh Nhi vẻ mặt khích lệ đang đứng bên cạnh, hắn thoáng chốc lấy lại dũng khí, nói: “Nhi tử của Lãnh Nguyệt đao Tô Vô Thương – Tô Cần, chính là bị Trầm Dung Dương hại chết, còn có thúc phụ của ta – Sở Phương Nam, cũng là bởi vì Trầm Dung Dương hạ chiến thư khiêu khích, mới có thể chết thảm dưới tay y!”
Bốn phía dần dần an tĩnh trở lại, duy chỉ có thanh âm kích động của hắn đang không ngừng vang vọng giữa vùng hoang dã.
Đinh Vũ Sơn nhíu mày, vào lúc Sở Tắc chuẩn bị nói tiếp liền ngắt lời hắn: “Sở thiếu hiệp, về chuyện thúc phụ của ngươi, ta nghĩ ngươi có chỗ hiểu lầm rồi. Lúc Trầm lâu chủ đưa chiến thư cho thúc phụ của ngươi cũng đã nói rõ nguyên nhân.”
Sở Tắc ngạc nhiên, dưới làn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn hơi tái xuống một chút.
“Hình như phụ thân của ngươi không có nói cho ngươi biết, năm đó là do thúc phụ ngươi ngộ sát thân nhân của Trầm lâu chủ trước, cho nên Trầm lâu chủ mới đưa chiến thư cho hắn.”
“Không thể nào…” Môi Sở Tắc hơi khép lại, ở trong lòng hắn, người thúc phụ đã mất sớm kia so với phụ thân còn muốn vĩ đại hơn vài phần. Thúc phụ chính là lương tài mỹ ngọc trong miệng của các bậc trưởng bối, là người được kỳ vọng nhiều nhất có thể dẫn dắt Sở gia bước lên vị trí cao hơn, nhưng mà hắn đã chết, chết ở trong tay Như Ý lâu chủ, chính điều này đã khiến địa vị của Sở gia tuột dốc không phanh, cũng khiến phụ thân vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, ưu tư không dứt, cho dù biết rõ không thể thắng được Trầm Dung Dương, nhưng vẫn quyết định hướng y hạ chiến thư.
Còn năm đó, Trầm Dung Dương đến tột cùng vì sao phải hạ chiến thư, hắn chưa bao giờ được biết, cho tới hiện tại cũng không có một ai từng đề cập với hắn, qua vài lời úp úp mở mở của phụ thân, Trầm Dung Dương năm đó lần đầu tiên ra giang hồ, vì muốn biểu dương tên tuổi cho nên mới chọn thúc phụ để khai đao, hắn cũng chưa từng hoài nghi những lời của phụ thân. Nhớ lúc còn bé, thúc phụ rất yêu thương hắn, thường mua mứt quả cho hắn, dẫn hắn xuống phố dạo chơi, trong cảm nhận của hắn, thúc phụ vốn là một sự tồn tại gần như hoàn mỹ.
Nhưng hiện tại, người ngoài chỉ nói vài câu bâng quơ, sự tồn tại này liền bị gạt bỏ. Hắn không thể tin, cũng không muốn tin, trong đầu vô cùng hỗn loạn, hắn không khỏi giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt của mỗi người đều mang theo thần sắc hoặc sáng tỏ hoặc thương hại, khiến hắn cảm thấy lúng túng và không cách nào tin tưởng, cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Trầm Dung Dương đang ở phía xa, mà người nọ thì vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, tư thế phảng phất như chưa từng thay đổi, càng không có một chút kích động hay thất thố nào.
Sở Tắc hắn bất quá chỉ là một thiếu niên chưa tới đôi mươi mà thôi.
“Hôm nay chư vị kết minh, ta chẳng qua vừa vặn đến tham dự, về phần Minh chủ, đa tạ Mộc Ngư đại sư đã coi trọng, Trầm mỗ cũng không có hứng thú.” Trầm Dung Dương rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm thản nhiên truyền vào trong tai mỗi người.
Y không đề cập đến cái chết của Sở Phương Nam và Tô Cần, bởi vì một người có liên quan tới Thập Tam nương, còn một người lại là bằng hữu của y, người cũng đã mất rồi, không cần thiết phải bị những kẻ không can hệ lôi ra bàn luận.
Đinh Vũ Sơn nghe thấy giọng nói của y vừa ấm áp lại vừa trầm tĩnh, đối phương chẳng qua chỉ đang trần thuật lại một sự thật, có lẽ trong mắt một số người, lời nói của y lần này có chút cuồng ngạo, nhưng Trầm Dung Dương cũng không hề có ý định hoặc hứng thú đi tìm hiểu cảm nhận của bọn họ, y có đủ tư cách để nói ra một câu như vậy.
Hắn đột nhiên có chút minh bạch khoảng cách giữa mình và Trầm Dung Dương. Không chỉ Trầm Dung Dương, mà còn có Lục Đình Tiêu, hiện tại người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong lòng hắn đột nhiên hiểu rõ tại sao mình không thể duy trì toàn bộ Tào bang giống như phụ thân ngày trước.
Bởi vì quyết đoán, bởi vì thực lực, bởi vì tự tin.
Ẩn bên dưới vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười của Trầm Dung Dương, kỳ thực chính là sự bễ nghễ cùng kiêu ngạo của một cường giả, chẳng qua được che dấu quá sâu, cho nên người bên ngoài chỉ nhìn thấy Lục Đình Tiêu lạnh lùng, lại không nhìn thấy một mặt khác của Trầm Dung Dương.
*Cường giả: kẻ mạnh.
Hai tay Sở Tắc nắm chặt thành quyền, hắn cảm thấy chưa bao giờ bị khuất nhục như hôm nay, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang đổ dồn về phía hắn, bản thân hắn giống như một con khỉ đang làm trò bị người người vây xem, loại cảm giác này khiến khuôn mặt đỏ bừng của hắn dần dần trở nên tái nhợt, trong lòng quay cuồng, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Phùng Tinh Nhi bên cạnh lại cực kỳ không cam lòng, vốn tưởng có thể khiến Trầm Dung Dương chịu tiếng xấu, không ngờ đối phương nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ liền khiến Sở Tắc á khẩu, nàng bỗng chốc đứng lên, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ nói như vậy thì có thể bỏ qua sự thật ngươi hại chết Tô Cần…?!”
Thanh âm của nàng bỗng dưng im bặt, thân hình cũng không thể động đậy, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt đạo, lúc này một giọng nói khác lại nhẹ nhàng vang lên, chính là Hà Khổ: “Vị cô nương này, chuyện riêng của ngươi cùng chuyện liên minh ngày hôm nay không hề liên quan, Trầm lâu chủ đã không có ý định làm Minh chủ, chư vị phải chăng nên tuyển chọn một người khác?”
Trầm Dung Dương hơi giật mình, cùng Lục Đình Tiêu nhìn nhau, bọn họ thật sự không hiểu người tên Hà Khổ này, lúc trước thì ở trên đường ra tay thăm dò bọn họ, lúc này thì lại lên tiếng giải vây, không biết là có mục đích gì.
Đinh Vũ Sơn phục hồi tinh thần, cao giọng nói tiếp: “Không sai, chuyện thị phi này xin cô nương về sau hãy tự mình giải quyết, hiện tại vẫn nên bàn bạc việc liên minh trước.”
Chỉ là, Võ Đang Thiếu Lâm đều đã từ chối, phái Nga Mi xưa nay ít có tiếng nói trên giang hồ, cộng thêm sự việc của Chung Anh Lạc, cho nên lần này Nga Mi chỉ phái hai vị đệ tử vai vế không lớn đến tham dự. Mấy đại thế gia của võ lâm, ngoại trừ Sở gia và Lâm gia đã suy thoái, thực lực của các môn phái khác đều chỉ sàn sàn như nhau, mà Tứ Xuyên Đường môn lại rất ít quan tâm đến chuyện võ lâm, cũng không cử người đến tham dự. Còn những người như Hà Khổ chỉ là đến để xem náo nhiệt, chuyện không liên quan đến hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào. Số còn lại là một vài môn phái nhàn rỗi, khoan hãy nói đến trong phái có ngọa hổ tàng long hay không, mà xét từ thực lực tổng thể của môn phái và danh tiếng trên giang hồ của bọn họ đã thấy là không thích hợp.
Đinh Vũ Sơn âm thầm thở dài, có chút hối hận chính mình hời hợt lỗ mãng, chưa chuẩn bị chu đáo mà đã khởi xướng liên minh, nhưng lúc này tên đã rời cung, chính mình đành phải đi thu nhặt trở về.
“Nếu tạm thời chưa chọn được người thích hợp với vị trí Minh chủ, như vậy Đinh mỗ trước hết sẽ nói về chuyện của Thương Hải môn. Hiện tại đã có bốn tiểu bang phái bị Thương Hải môn thôn tính, mọi người trong bang có người bị khống chế, cũng có người bị giết, cao thủ của Thương Hải môn rất nhiều, nếu bọn chúng tấn công trực diện, tối thiểu cũng sẽ có ba phần mười các môn phái đang ngồi ở đây vô pháp chống đỡ, nếu bọn chúng ngầm mai phục, vậy lại càng khó lòng phòng bị.” Hắn nói năng trôi chảy, tâm tư mọi người từ chuyện Minh chủ hồi chuyển trở lại, so sánh tư cùng lợi và hại, không khỏi gật đầu nói “phải”.
Trầm Dung Dương sở dĩ chưa đi chính là vì muốn xem thử việc kết minh hôm nay Đinh Vũ Sơn sẽ ứng phó như thế nào, thế nhưng vừa nãy xảy ra một biến cố nho nhỏ, hành vi của Hà Khổ lại mâu thuẫn khó lường, khiến y cảm thấy thật kỳ quái.
Sư môn không rõ, đột nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ, bốn năm trước bỗng nhiên mất tích, đánh giá của Như Ý lâu về hắn là “Võ công rất cao, sư thừa không rõ, chiêu thức kỳ dị hiếm thấy, thiên về Tây Vực, hành sự chính tà tùy tâm.”
Trầm Dung Dương đem tư liệu về Hà Khổ nhớ lại hết một lần ở trong đầu, cuối cùng vẫn không nhìn thấu mục đích của hắn, một người như vậy, chắc hẳn sẽ không có khả năng nghe lệnh của Thương Hải môn, nhưng nếu không phải đến để kết minh, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, e rằng không phải chỉ là tới để xem náo nhiệt mà thôi.
Trên mặt không có nửa phần biểu lộ, trong lòng lại sớm đã thiên hồi bách chuyển, người bên ngoài thấy y bình tĩnh tự nhiên, chắc chắn không thể nào đoán được giờ phút này y đang vì mục đích đến của Hà Khổ mà phiền não.
Một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, đặt lên trên cánh tay của Trầm Dung Dương, Trầm Dung Dương nghiêng đầu liền thấy Lục Đình Tiêu đang nhìn y, cũng không nói lời nào. Y mỉm cười, vươn cánh tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương, nét trong trẻo lạnh lùng trong mắt người nọ thoáng cái như bị hòa tan, chỉ trao đổi một ánh mắt đã hiểu hết suy nghĩ của đối phương.
Toàn bộ sự ăn ý của hai người đều rơi vào trong mắt của Hà Khổ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhìn bộ dáng nói chuyện của Đinh Vũ Sơn đang ở cách đó không xa, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng: “Thời gian không sai biệt lắm…”
Trầm Dung Dương nhíu mày, đang định nghiền ngẫm hàm ý trong lời của hắn, bên tai đột nhiên nghe thấy vài tiếng nổ vang, ánh lửa tận trời, chưa kịp nhìn về hướng có tiếng nổ, thanh âm đinh tai nhức óc đã liên tiếp đùng đoàng bên tai, kèm theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết chìm ngập khắp nơi.
Quả nhiên là hỏa dược!
Trầm Dung Dương vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Hà Khổ, chỉ thấy trống rỗng, vừa nãy trong lúc y đang phân tâm, đối phương chẳng biết đã biến đi đâu.
Số lượng Chấn Thiên Lôi được chôn trong lòng đất chắc hẳn vô cùng kinh người, cho dù võ công của Trầm Dung Dương lợi hại, nhưng hai chân không thể di chuyển, muốn đột phá vòng vây chạy thoát cơ hồ là chuyện không có khả năng, Lục Đình Tiêu bên cạnh đã nắm lấy cánh tay y, đem y ôm vào trong ngực, phía sau lưng hắn ánh lửa đã phóng lên cao.
Không kịp suy nghĩ, Trầm Dung Dương kéo áo của đối phương một cái, thuận thế thay đổi vị trí, chỉ cảm thấy trên lưng nóng rực như bị hỏa thiêu, bên tai không ngừng nổ vang, nhất thời khiến y mất đi thính giác, trước mắt tối sầm, y gần như sắp hôn mê bất tỉnh, vội vàng cắn đầu lưỡi, cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn dưới ngực, y cũng biết chính mình lần này chỉ sợ là đã bị thương không nhẹ.
Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt đất đã nằm khoảng sáu phần mười người, số còn lại cho dù tìm được đường sống trong chỗ chết cũng bị thương nặng. Thị Cầm may mắn ứng biến mau lẹ, chỉ bị thương một cánh tay, bên kia Hạ Dung Dung được Tiền Yến Hòa gắt gao bảo hộ dưới thân, lông tóc vô thương, thế nhưng Tiền Yến Hòa cũng đã sớm hôn mê.
Khói hỏa dược dần dần tán đi, dốc Tà Nguyệt đã biến thành một mảnh đất hoang tàn, lúc này bọn họ mới phát hiện những người còn sống sau vụ nổ lại chưa tới ba mươi người, Đinh Vũ Sơn ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ đối phương sẽ sử dụng hỏa dược.
Cho dù ngươi là võ lâm cao thủ, đạp tuyết vô ngân, lăng ba vi bộ, đối diện hỏa dược cường đại cũng chỉ có thể bó tay vô sách.
*Đạp tuyết vô ngân: Đi trên tuyết không lưu lại dấu vết.
*Lăng ba vi bộ: Là 1 tuyệt kỹ khinh công trong truyện của Kim Dung. Lang ba = sóng, Vi bộ = di chuyển nhẹ nhàng.
Thương Hải môn chưa mất một cọng tóc, người bên này đã tổn thất nghiêm trọng, lợi ích trước mắt, chỉ có thắng thua, bất kể thủ đoạn.
Trầm Dung Dương không cần nhìn cũng biết giờ phút này trên lưng mình nhất định là máu thịt lẫn lộn, mặt Lục Đình Tiêu hiện tại có thể ví như hàn băng, hắn không nói được một lời, liên tục phong bế vài huyệt đạo trên người y, sau đó đem y cõng lên lưng.
“Hai vị này còn muốn chạy sao?” Ngữ điệu trêu chọc đến từ một thanh âm hết sức quen thuộc, Hà Khổ một thân y phục nho nhã, không hề dính bụi mà đứng ở nơi đó, nở nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ.
Mộc Ngư đại sư chậm rãi nói: “Vị tiểu thí chủ này chắc hẳn đã có điều gì nhầm lẫn rồi, lúc trước tại đại hội thưởng kiếm ở Lâm gia, Trầm lâu chủ từng ra tay cứu lão nạp và vài người khác, lần này chọn minh chủ, lão nạp vốn cũng chưa được sự cho phép của Trầm lâu chủ mà đã đề cử y, đều không phải là Trầm lâu chủ cố ý mua danh chuộc tiếng.
Sở Tắc muốn nói lại thôi, vừa quay đầu liền thấy Phùng Tinh Nhi vẻ mặt khích lệ đang đứng bên cạnh, hắn thoáng chốc lấy lại dũng khí, nói: “Nhi tử của Lãnh Nguyệt đao Tô Vô Thương – Tô Cần, chính là bị Trầm Dung Dương hại chết, còn có thúc phụ của ta – Sở Phương Nam, cũng là bởi vì Trầm Dung Dương hạ chiến thư khiêu khích, mới có thể chết thảm dưới tay y!”
Bốn phía dần dần an tĩnh trở lại, duy chỉ có thanh âm kích động của hắn đang không ngừng vang vọng giữa vùng hoang dã.
Đinh Vũ Sơn nhíu mày, vào lúc Sở Tắc chuẩn bị nói tiếp liền ngắt lời hắn: “Sở thiếu hiệp, về chuyện thúc phụ của ngươi, ta nghĩ ngươi có chỗ hiểu lầm rồi. Lúc Trầm lâu chủ đưa chiến thư cho thúc phụ của ngươi cũng đã nói rõ nguyên nhân.”
Sở Tắc ngạc nhiên, dưới làn gió nhẹ thổi qua khuôn mặt đang đỏ bừng của hắn hơi tái xuống một chút.
“Hình như phụ thân của ngươi không có nói cho ngươi biết, năm đó là do thúc phụ ngươi ngộ sát thân nhân của Trầm lâu chủ trước, cho nên Trầm lâu chủ mới đưa chiến thư cho hắn.”
“Không thể nào…” Môi Sở Tắc hơi khép lại, ở trong lòng hắn, người thúc phụ đã mất sớm kia so với phụ thân còn muốn vĩ đại hơn vài phần. Thúc phụ chính là lương tài mỹ ngọc trong miệng của các bậc trưởng bối, là người được kỳ vọng nhiều nhất có thể dẫn dắt Sở gia bước lên vị trí cao hơn, nhưng mà hắn đã chết, chết ở trong tay Như Ý lâu chủ, chính điều này đã khiến địa vị của Sở gia tuột dốc không phanh, cũng khiến phụ thân vẫn luôn canh cánh ở trong lòng, ưu tư không dứt, cho dù biết rõ không thể thắng được Trầm Dung Dương, nhưng vẫn quyết định hướng y hạ chiến thư.
Còn năm đó, Trầm Dung Dương đến tột cùng vì sao phải hạ chiến thư, hắn chưa bao giờ được biết, cho tới hiện tại cũng không có một ai từng đề cập với hắn, qua vài lời úp úp mở mở của phụ thân, Trầm Dung Dương năm đó lần đầu tiên ra giang hồ, vì muốn biểu dương tên tuổi cho nên mới chọn thúc phụ để khai đao, hắn cũng chưa từng hoài nghi những lời của phụ thân. Nhớ lúc còn bé, thúc phụ rất yêu thương hắn, thường mua mứt quả cho hắn, dẫn hắn xuống phố dạo chơi, trong cảm nhận của hắn, thúc phụ vốn là một sự tồn tại gần như hoàn mỹ.
Nhưng hiện tại, người ngoài chỉ nói vài câu bâng quơ, sự tồn tại này liền bị gạt bỏ. Hắn không thể tin, cũng không muốn tin, trong đầu vô cùng hỗn loạn, hắn không khỏi giương mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy trên mặt của mỗi người đều mang theo thần sắc hoặc sáng tỏ hoặc thương hại, khiến hắn cảm thấy lúng túng và không cách nào tin tưởng, cuối cùng, ánh mắt của hắn dừng lại trên người Trầm Dung Dương đang ở phía xa, mà người nọ thì vẫn vững vàng ngồi tại chỗ, tư thế phảng phất như chưa từng thay đổi, càng không có một chút kích động hay thất thố nào.
Sở Tắc hắn bất quá chỉ là một thiếu niên chưa tới đôi mươi mà thôi.
“Hôm nay chư vị kết minh, ta chẳng qua vừa vặn đến tham dự, về phần Minh chủ, đa tạ Mộc Ngư đại sư đã coi trọng, Trầm mỗ cũng không có hứng thú.” Trầm Dung Dương rốt cuộc cũng mở miệng, thanh âm thản nhiên truyền vào trong tai mỗi người.
Y không đề cập đến cái chết của Sở Phương Nam và Tô Cần, bởi vì một người có liên quan tới Thập Tam nương, còn một người lại là bằng hữu của y, người cũng đã mất rồi, không cần thiết phải bị những kẻ không can hệ lôi ra bàn luận.
Đinh Vũ Sơn nghe thấy giọng nói của y vừa ấm áp lại vừa trầm tĩnh, đối phương chẳng qua chỉ đang trần thuật lại một sự thật, có lẽ trong mắt một số người, lời nói của y lần này có chút cuồng ngạo, nhưng Trầm Dung Dương cũng không hề có ý định hoặc hứng thú đi tìm hiểu cảm nhận của bọn họ, y có đủ tư cách để nói ra một câu như vậy.
Hắn đột nhiên có chút minh bạch khoảng cách giữa mình và Trầm Dung Dương. Không chỉ Trầm Dung Dương, mà còn có Lục Đình Tiêu, hiện tại người ngoài cuộc tỉnh táo, người trong cuộc u mê, trong lòng hắn đột nhiên hiểu rõ tại sao mình không thể duy trì toàn bộ Tào bang giống như phụ thân ngày trước.
Bởi vì quyết đoán, bởi vì thực lực, bởi vì tự tin.
Ẩn bên dưới vẻ mặt lúc nào cũng tươi cười của Trầm Dung Dương, kỳ thực chính là sự bễ nghễ cùng kiêu ngạo của một cường giả, chẳng qua được che dấu quá sâu, cho nên người bên ngoài chỉ nhìn thấy Lục Đình Tiêu lạnh lùng, lại không nhìn thấy một mặt khác của Trầm Dung Dương.
*Cường giả: kẻ mạnh.
Hai tay Sở Tắc nắm chặt thành quyền, hắn cảm thấy chưa bao giờ bị khuất nhục như hôm nay, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đang đổ dồn về phía hắn, bản thân hắn giống như một con khỉ đang làm trò bị người người vây xem, loại cảm giác này khiến khuôn mặt đỏ bừng của hắn dần dần trở nên tái nhợt, trong lòng quay cuồng, nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào. Phùng Tinh Nhi bên cạnh lại cực kỳ không cam lòng, vốn tưởng có thể khiến Trầm Dung Dương chịu tiếng xấu, không ngờ đối phương nói một câu nhẹ nhàng bâng quơ liền khiến Sở Tắc á khẩu, nàng bỗng chốc đứng lên, lớn tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi nghĩ nói như vậy thì có thể bỏ qua sự thật ngươi hại chết Tô Cần…?!”
Thanh âm của nàng bỗng dưng im bặt, thân hình cũng không thể động đậy, hiển nhiên là đã bị điểm huyệt đạo, lúc này một giọng nói khác lại nhẹ nhàng vang lên, chính là Hà Khổ: “Vị cô nương này, chuyện riêng của ngươi cùng chuyện liên minh ngày hôm nay không hề liên quan, Trầm lâu chủ đã không có ý định làm Minh chủ, chư vị phải chăng nên tuyển chọn một người khác?”
Trầm Dung Dương hơi giật mình, cùng Lục Đình Tiêu nhìn nhau, bọn họ thật sự không hiểu người tên Hà Khổ này, lúc trước thì ở trên đường ra tay thăm dò bọn họ, lúc này thì lại lên tiếng giải vây, không biết là có mục đích gì.
Đinh Vũ Sơn phục hồi tinh thần, cao giọng nói tiếp: “Không sai, chuyện thị phi này xin cô nương về sau hãy tự mình giải quyết, hiện tại vẫn nên bàn bạc việc liên minh trước.”
Chỉ là, Võ Đang Thiếu Lâm đều đã từ chối, phái Nga Mi xưa nay ít có tiếng nói trên giang hồ, cộng thêm sự việc của Chung Anh Lạc, cho nên lần này Nga Mi chỉ phái hai vị đệ tử vai vế không lớn đến tham dự. Mấy đại thế gia của võ lâm, ngoại trừ Sở gia và Lâm gia đã suy thoái, thực lực của các môn phái khác đều chỉ sàn sàn như nhau, mà Tứ Xuyên Đường môn lại rất ít quan tâm đến chuyện võ lâm, cũng không cử người đến tham dự. Còn những người như Hà Khổ chỉ là đến để xem náo nhiệt, chuyện không liên quan đến hắn, hắn sẽ không nhúng tay vào. Số còn lại là một vài môn phái nhàn rỗi, khoan hãy nói đến trong phái có ngọa hổ tàng long hay không, mà xét từ thực lực tổng thể của môn phái và danh tiếng trên giang hồ của bọn họ đã thấy là không thích hợp.
Đinh Vũ Sơn âm thầm thở dài, có chút hối hận chính mình hời hợt lỗ mãng, chưa chuẩn bị chu đáo mà đã khởi xướng liên minh, nhưng lúc này tên đã rời cung, chính mình đành phải đi thu nhặt trở về.
“Nếu tạm thời chưa chọn được người thích hợp với vị trí Minh chủ, như vậy Đinh mỗ trước hết sẽ nói về chuyện của Thương Hải môn. Hiện tại đã có bốn tiểu bang phái bị Thương Hải môn thôn tính, mọi người trong bang có người bị khống chế, cũng có người bị giết, cao thủ của Thương Hải môn rất nhiều, nếu bọn chúng tấn công trực diện, tối thiểu cũng sẽ có ba phần mười các môn phái đang ngồi ở đây vô pháp chống đỡ, nếu bọn chúng ngầm mai phục, vậy lại càng khó lòng phòng bị.” Hắn nói năng trôi chảy, tâm tư mọi người từ chuyện Minh chủ hồi chuyển trở lại, so sánh tư cùng lợi và hại, không khỏi gật đầu nói “phải”.
Trầm Dung Dương sở dĩ chưa đi chính là vì muốn xem thử việc kết minh hôm nay Đinh Vũ Sơn sẽ ứng phó như thế nào, thế nhưng vừa nãy xảy ra một biến cố nho nhỏ, hành vi của Hà Khổ lại mâu thuẫn khó lường, khiến y cảm thấy thật kỳ quái.
Sư môn không rõ, đột nhiên xuất hiện trong chốn giang hồ, bốn năm trước bỗng nhiên mất tích, đánh giá của Như Ý lâu về hắn là “Võ công rất cao, sư thừa không rõ, chiêu thức kỳ dị hiếm thấy, thiên về Tây Vực, hành sự chính tà tùy tâm.”
Trầm Dung Dương đem tư liệu về Hà Khổ nhớ lại hết một lần ở trong đầu, cuối cùng vẫn không nhìn thấu mục đích của hắn, một người như vậy, chắc hẳn sẽ không có khả năng nghe lệnh của Thương Hải môn, nhưng nếu không phải đến để kết minh, tại sao lại xuất hiện ở nơi này, e rằng không phải chỉ là tới để xem náo nhiệt mà thôi.
Trên mặt không có nửa phần biểu lộ, trong lòng lại sớm đã thiên hồi bách chuyển, người bên ngoài thấy y bình tĩnh tự nhiên, chắc chắn không thể nào đoán được giờ phút này y đang vì mục đích đến của Hà Khổ mà phiền não.
Một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, đặt lên trên cánh tay của Trầm Dung Dương, Trầm Dung Dương nghiêng đầu liền thấy Lục Đình Tiêu đang nhìn y, cũng không nói lời nào. Y mỉm cười, vươn cánh tay còn lại vỗ nhẹ lên mu bàn tay của đối phương, nét trong trẻo lạnh lùng trong mắt người nọ thoáng cái như bị hòa tan, chỉ trao đổi một ánh mắt đã hiểu hết suy nghĩ của đối phương.
Toàn bộ sự ăn ý của hai người đều rơi vào trong mắt của Hà Khổ, khóe môi hắn khẽ nhếch lên, nhìn bộ dáng nói chuyện của Đinh Vũ Sơn đang ở cách đó không xa, cúi đầu lẩm bẩm một tiếng: “Thời gian không sai biệt lắm…”
Trầm Dung Dương nhíu mày, đang định nghiền ngẫm hàm ý trong lời của hắn, bên tai đột nhiên nghe thấy vài tiếng nổ vang, ánh lửa tận trời, chưa kịp nhìn về hướng có tiếng nổ, thanh âm đinh tai nhức óc đã liên tiếp đùng đoàng bên tai, kèm theo đó là tiếng kêu gào thảm thiết chìm ngập khắp nơi.
Quả nhiên là hỏa dược!
Trầm Dung Dương vô thức nhìn về phía chỗ ngồi của Hà Khổ, chỉ thấy trống rỗng, vừa nãy trong lúc y đang phân tâm, đối phương chẳng biết đã biến đi đâu.
Số lượng Chấn Thiên Lôi được chôn trong lòng đất chắc hẳn vô cùng kinh người, cho dù võ công của Trầm Dung Dương lợi hại, nhưng hai chân không thể di chuyển, muốn đột phá vòng vây chạy thoát cơ hồ là chuyện không có khả năng, Lục Đình Tiêu bên cạnh đã nắm lấy cánh tay y, đem y ôm vào trong ngực, phía sau lưng hắn ánh lửa đã phóng lên cao.
Không kịp suy nghĩ, Trầm Dung Dương kéo áo của đối phương một cái, thuận thế thay đổi vị trí, chỉ cảm thấy trên lưng nóng rực như bị hỏa thiêu, bên tai không ngừng nổ vang, nhất thời khiến y mất đi thính giác, trước mắt tối sầm, y gần như sắp hôn mê bất tỉnh, vội vàng cắn đầu lưỡi, cố gắng chịu đựng cơn buồn nôn dưới ngực, y cũng biết chính mình lần này chỉ sợ là đã bị thương không nhẹ.
Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, trên mặt đất đã nằm khoảng sáu phần mười người, số còn lại cho dù tìm được đường sống trong chỗ chết cũng bị thương nặng. Thị Cầm may mắn ứng biến mau lẹ, chỉ bị thương một cánh tay, bên kia Hạ Dung Dung được Tiền Yến Hòa gắt gao bảo hộ dưới thân, lông tóc vô thương, thế nhưng Tiền Yến Hòa cũng đã sớm hôn mê.
Khói hỏa dược dần dần tán đi, dốc Tà Nguyệt đã biến thành một mảnh đất hoang tàn, lúc này bọn họ mới phát hiện những người còn sống sau vụ nổ lại chưa tới ba mươi người, Đinh Vũ Sơn ngàn tính vạn tính, cũng không ngờ đối phương sẽ sử dụng hỏa dược.
Cho dù ngươi là võ lâm cao thủ, đạp tuyết vô ngân, lăng ba vi bộ, đối diện hỏa dược cường đại cũng chỉ có thể bó tay vô sách.
*Đạp tuyết vô ngân: Đi trên tuyết không lưu lại dấu vết.
*Lăng ba vi bộ: Là 1 tuyệt kỹ khinh công trong truyện của Kim Dung. Lang ba = sóng, Vi bộ = di chuyển nhẹ nhàng.
Thương Hải môn chưa mất một cọng tóc, người bên này đã tổn thất nghiêm trọng, lợi ích trước mắt, chỉ có thắng thua, bất kể thủ đoạn.
Trầm Dung Dương không cần nhìn cũng biết giờ phút này trên lưng mình nhất định là máu thịt lẫn lộn, mặt Lục Đình Tiêu hiện tại có thể ví như hàn băng, hắn không nói được một lời, liên tục phong bế vài huyệt đạo trên người y, sau đó đem y cõng lên lưng.
“Hai vị này còn muốn chạy sao?” Ngữ điệu trêu chọc đến từ một thanh âm hết sức quen thuộc, Hà Khổ một thân y phục nho nhã, không hề dính bụi mà đứng ở nơi đó, nở nụ cười dịu dàng nhìn bọn họ.
Tác giả :
Cổ Kính