Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 57
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Một chưởng kia của Đậu Yến Sơn, dùng đủ mười thành công lực, tuyệt đối không có nửa phần lưu tình. Cho nên xương đầu Yến Vô Sư không chỉ rạn nứt, mà vướng tay chân hơn là não tất nhiên cũng bị trọng thương. Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Kiều cũng chỉ có thể dùng chân khí nội lực hòa tan máu tụ trong não hắn trước, sau đó từ từ điều trị kinh mạch toàn thân hao thổn, chữa trị nội tạng sau. Còn đến cùng Yến Vô Sư có thể tỉnh lại hay không, có thể sau này đều mang một bộ dáng dấp nửa chết nửa sống hay không, vậy thì phải xem mệnh trời.
Hắn ở đây hao hết tâm tư nghĩ biện pháp, người kia lại vẫn nhắm chặt hai mắt nặng nề mê man, khí tức yếu ớt, hồn nhiên không biết điều gì. Thẩm Kiều liếc mắt nhìn, khe khẽ thở dài, lại tiếp tục cười khổ một tiếng.
Thôn nhỏ dị vực không thể có đồ ăn quá tốt, một ngày hai món, thịt dê và bánh rán là nhiều nhất. Mà Thẩm Kiều vốn là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho hắn ăn cái gì, hắn cũng không xoi mói.
Yến Vô Sư thì lại khá phiền toái. Hắn vô tri vô giác, cùng lắm chỉ có thể uống chút canh thịt. Nhưng hắn cắn chặt khớp hàm, đầu lưỡi chặn ở yết hầu, thìa canh căn bản không đưa được vào. Cho dù cưỡng ép đổ vào cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo khóe miệng chảy ra. Thời đại này không phải không có công cụ mớm thuốc chuyên dụng, chỉ là ở thôn trang nhỏ trong Thổ Cốc Hồn này, căn bản không có khả năng tìm được đồ vật như vậy. Dưới tình trạng bó tay hết cách, Thẩm Kiều chỉ còn cách để bản thân uống một hớp canh trước, sau đó cạy cằm đối phương ra, dùng miệng đối miệng đút vào, lại dùng đầu lưỡi của mình đè lên đầu lưỡi đối phương, cưỡng ép đem canh ấm đút vào, như vậy miễn cưỡng cũng có thể làm cho y uống được một hai ngụm.
Thân thể đối phương khôi phục cực kỳ chậm. Khí tức đan điền ngược lại vẫn luôn ở đó không mất, nhưng lại rất yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, như ngọn nến trước gió, chẳng biết khi nào sẽ hoàn toàn biến mất. Công lực của bản thân Thẩm Kiều còn chưa khôi phục, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp Yến Vô Sư vận công một vòng, đối với tình huống của hắn cũng bó tay toàn tập, hơi có chút ý tứ chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Người ngày xưa tùy tiện cuồng vọng, tự cao tự đại, lúc này lại chỉ có thể nằm yên trên giường mặc người định đoạt. Ngay cả nét cười tựa tiếu phi tiếu luôn trực hiện bên miệng kia cũng biến mất không còn, chỉ còn lại một gương mặt tuấn mỹ, cũng vẻn vẹn chỉ còn dư lại tuấn mỹ. Khí chất kèm theo khiến người ta có thể lập tức liên tưởng đến đây là tông sư Ma Môn cũng đều biến mất, chỉ có hai bên tóc mai bạc trắng kia, cùng gương mặt ấy gần như khiến người ta nhận sai thành ôn hòa thuần hậu.
Phong thủy luân chuyển, chỉ sợ ngay cả Yến Vô Sư cũng chưa từng nghĩ tới chính mình lại có một ngày rơi xuống tình cảnh như thế.
Mà nói đi nói lại, dùng hiểu biết của Thẩm Kiều với người này, cho dù y biết được mình sẽ bị vây giết, tám chín phần vẫn sẽ đi tới trận ước chiến kia. Với người bên ngoài mà nói, đó là e sợ, là vận rủi tránh không kịp, nhưng với Yến Vô Sư mà nói, lại là một trận giao tranh khó có được trong đời.
Y tính sai ở chỗ đó là quá mức tự tin, cho rằng mình tuyệt đối sẽ không thua, cho dù không địch lại vẫn có thể thong dong rời đi. Lại không liệu được Nghiễm Lăng Tán cùng là người trong Ma Môn, thà rằng để kẽ hở trong ma tâm của “Phượng Lân Nguyên Điển” bị người phát giác, cũng phải tham dựa vào, đem y hoàn toàn tiêu diệt.
Nơi này không có dược liệu, không có cách nào nấu ra được một chén thuốc. Cái Yến Vô Sư hiện giờ có thể dựa vào, chỉ là một cỗ chân khí được Thẩm Kiều độ vào kia. Nhưng đến ngày thứ tư, hơi thở của hắn lại đột nhiên yếu bớt đến mức không thể nghe thấy. Thẩm Kiều cũng cảm thấy tiếp tục như vậy thực sự không ổn. Cho dù dối phương còn lại một chút hi vọng sống, sống dở chết dở cũng chỉ kéo thêm được mấy ngày nữa, tóm lại trốn không thoát kết cục đi đời nhà ma.
Hắn bưng bát súp, nhíu mày trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên nhìn thấy mí mắt Yến Vô Sư tựa hồ khẽ chấn động một chút.
Động tác cực kỳ nhỏ bé, gần như khiến người ta cho là ảo giác.
“Yến tông chủ?” Thẩm Kiều thử thăm dò gọi vài tiếng, quả nhiên không có ai đáp lại.
Hắn đặt tay lên cổ tay đối phương, mạch tượng yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính, nếu không cẩn thận để ý, cùng người chết cũng không có gì khác biệt.
Không biết vì sao, Thẩm Kiều bỗng nhiên dâng lên một cảm giác buồn cười.
Ngày đó y tự tay đem chính mình đưa tới trước mặt Tang Cảnh Hành, thời điểm ép Thẩm Kiều vào tuyệt lộ đó, sợ là tuyệt đối không nghĩ tới chính mình sẽ có ngày hôm này, càng sẽ không nghĩ tới chính mình lại rơi vào hoàn cảnh mặc người làm thịt. Nếu như không có sự xuất hiện của Thẩm Kiều, với phong cách làm việc của Nghiễm Lăng Tán và Đậu Yến Sơn, Yến Vô Sư đã sớm đầu thân hai nơi, cho dù là Đại la kim tiên cũng không thể giúp y cải tử hoàn sinh.
Mặc dù giờ khắc này, Thẩm Kiều chỉ cần hơi đánh lên đỉnh đầu hoặc lòng y một chưởng, cũng đủ làm đối phương từ trạng thái nửa chết nửa sống này hoàn toàn biến thành người chết.
Nhưng hắn lẳng lặng nhìn đối phương nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là ngửa đầu uống một hớp canh, sau đó nâng gáy Yến Vô Sư lên, nắm lấy cằm y, cưỡng ép đối phương mở miệng ra, sau đó một miệng đối một miệng, đem canh ấm đưa qua.
Bộ động tác này làm liên tục mấy ngày, đã dần trở nên thuần thục lưu loát. Thẩm Kiều đạo tâm thanh tịnh, vì cứu người, tự nhiên cũng không cảm thấy có chút lúng túng ái muội nào.
Chỉ là ở trong mắt người khác, lại không phải chuyện hồn nhiên như vậy.
Ban Na có tâm ái mộ Thẩm Kiều, cho dù đối với tình trạng của Yến Vô Sư vẫn mang sợ hãi, mỗi ngày mang tới hai món ăn, nhưng nàng vẫn cắn răng muốn đích thân đưa tới. Chỉ cần Thẩm Kiều có thể tự mình ra mở cửa, hai người sẽ đứng ở cửa nói vài câu, mặc dù ngôn ngữ không thông, nàng cũng đủ hài lòng.
Ngày hôm đó, nàng như trước đúng giờ ngọ bưng đồ ăn đến. Không biết nghĩ như thế nào, có lẽ là do cái đĩa hơi nặng, không định gõ cửa, chỉ nghiêng người nhẹ nhàng đẩy ra, quen đường đi vào trong tiểu viện, thẳng tiến phòng nghỉ bước vào.
Cửa buồng không khóa, kết quả nàng liền nhìn thấy một màn ngoác mồn lè lưỡi: Thẩm Kiều đang khom lưng nắm lấy cằm người sắp chết kia hôn lên, mà ngay cả Ban Na tiến vào cũng không để ý. Dưới ánh dương quang chói mắt, Ban Na thậm chí còn thấy hai người môi lưỡi quấn quýt trong chốc lát.
Nói một cách chính xác, là Thẩm Kiều dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng đối phương, cố gắng duỗi vào trong, đổ canh ấm có thể thuận lợi tiến vào trong miệng Yến Vô Sư.
Nhưng đối phương dù sao cũng là một người sắp chết không có chút cảm giác nào, chút canh ấm đó cùng nước bọt như trước thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Dân phong Tây Vực phóng khoáng, Ban Na tuổi trẻ mỹ mạo, ở trong thôn cũng coi như là nhân vật được nhiều tiểu tử trẻ tuổi hoan nghênh, nhưng nàng lớn như vậy, lại chưa từng thấy nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy. Lúc này càng nhìn càng mặt đỏ tim đập, miệng khô lưỡi khô, nửa ngày không thể động đậy.
Thẩm Kiều đút canh được một nửa, sao biết được Ban Na lại đột nhiên tiến vào, chỉ có thể đem bát canh kia đút xong, đem bát thả xuống, sau đó đối với Ban Na đang đỏ bừng mặt chào hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Ban Na ửng đỏ, dùng tiếng Hán bập bẹ hỏi hắn: “Hóa ra ngươi yêu mến hắn, cho nên mới không chịu thân cận với ta, tiếp thu tình ý của ta, đúng không?”
Cái hiểu lầm này thật sự quá lớn! Thẩm Kiều cười khổ: “Nơi này của các ngươi không có công cụ mớm thuốc, ta chỉ có thể đút canh cho hắn như vậy. Ta với hắn ngay cả bằng hữu cũng không tính, kính xin tiểu côn nương đừng nên hiểu lầm mới phải.”
Ban Na nghi ngờ nói: “Vậy sao Thẩm công tử lại không chịu tiếp thu tình ý của ta. Là vì tướng mạo của ta không được xinh đẹp như nữ tử trung nguyên các ngươi, hay là vì không được ôn nhu nhàn thục như nữ tử trung nguyên các ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta cũng có thể học mà.”
Thẩm Kiều thật sự không nghĩ tới chính mình chỉ mới tá túc ở nơi này mấy ngày, cũng có thể đưa tới một khoản nợ đào hoa như vậy. Đổi lại là nữ tử Trung Nguyên, cho dù có nhất kiến chung tình với ai, cũng không thể trực tiếp bộc bạch như vậy. Ban Na lại không để ý nhiều như vậy, thích một người, tất nhiên là phải sớm ngày biểu lộ, bằng không đợi người về Trung Nguyên rồi, muốn gặp cũng không được nữa, đó mới là muốn khóc cũng không kịp.
Thẩm Kiều kiên trì giải thích với nàng: “Ta là đạo sĩ, chung thân không thể cưới thê.”
Ban Nan không hề bị lay động: “A gia nói đạo sĩ cũng có thể hoàn tục.”
Thật sự là làm đủ chuẩn bị.
Thẩm Kiều dở khóc dở cười, chỉ đành nói: “Ngươi mới mười bốn tuổi, ta lại đã quá tuổi nhi lập, tuổi tác cách biệt quá lớn.”
Ban Na: “Quá nhi lập là cái gì?”
Thẩm Kiều: “Là đã ba mươi tuổi.”
Ban Na a một tiếng: “Ngươi đã ba mươi tuổi? Một chút cũng không thấy giống!”
Thẩm Kiều: “Người luyện võ tuổi thọ đều dài hơn một chút.”
Ban Na cắn cắn môi: “Vậy chờ tới lúc ta năm mươi tuổi, có phải ngươi cũng vẫn giống như bây giờ?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái, chỉ vào Yến Vô Sư nói: “Sao có khả năng, ta cũng không phải thần tiên trường sinh bất lão, đến lúc đó dung mạo có lẽ cũng không quá khác y cho lắm.”
Ban Na nhìn Yến Vô Sư, chỉ cảm thấy người này ngoại trừ tóc mai bạc đi, còn lại dung mạo vẫn tuấn mỹ tới cực điểm, chỗ nào có vẻ già nua mà nói?
Nàng run rẩy hỏi: “Y bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, không xác định nói: “Chắc là không tới năm mươi đi?”
Ban Na nhất thời như sét đánh giữa trời quang. Tây Vực bão cáo lớn, nam tử trong thôn này bốn mươi, năm mươi đã đầy mặt phong sương, nếp nhăn lớp lớp, làm sao có khả năng so với Yến Vô Sư? Đừng nói là nam nhân, nữ nhân thì lại càng già nhanh hơn. Thường thường qua tuổi ba mươi, thân thể sẽ béo phì, nếp nhăn bắt đầu hằn xuống. Ban Na tự biết hiện tại mình tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng nếu lại thêm mười mấy hai mươi năm nữa, nam nhân nàng yêu vẫn tuấn mỹ như lúc ban đầu, nàng lại tóc bạc trắng xóa, ngẫm lại cũng cảm thấy khó mà tiếp thu.
Thiếu nữ đáng thương mới vừa biết yêu, liền đụng phải loại nan đề không thể giải quyết này, nhất thời hồn bay phách tán, không khỏi uể oải hơn nhiều.
Ban Na hai mắt rưng rưng, đem đĩa thức ăn đặt vào trong lòng hắn, khịt khịt mũi: “Được rồi, Phật Tổ đưa ngươi đến trước mặt ta, lại không chịu tác thành cho ngươi và ta. Có thể thấy chúng ta hữu duyên vô phận, hy vọng lão nhân gia người phù hộ, chỉ mong các ngươi có thể bạc đầu giai lão!”
Thẩm Kiều: “……”
Hắn không biết nên khóc hay cười, nhưng không thể không gọi lại Ban Na đang muốn che mặt rời đi, tìm một nơi trị liệu tấm lòng thương tổn: “Ta cần phải rời đi nửa ngày, vào thành một chuyến. Nếu như có người đến hỏi, các ngươi cứ làm như không biết là được. Nếu như kẻ thù của y tìm tới cửa đòi người, thực sự vạn bất đắc dĩ, các ngươi cứ giao hắn ra thôi. Bảo toàn chính mình, không cần vì thương thế của y mà ảnh hưởng đến tính mạng.”
Ban Na chà xát nước mắt: “Lẽ nào kẻ thù của y rất nhiều sao?”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Đúng là rất nhiều.”
Ban Na lo lắng nói: “Vậy ngươi ở cùng y, chẳng lẽ không phải rất nguy hiểm?”
Thiếu nữ tính tình hồn nhiên, có gì nói đó, thích Thẩm Kiều liền thẳng thắn nói ra, bị cự tuyệt dù thương tâm không thôi, nhưng giờ nghe nói Yến Vô Sư cừu gia đầy rẫy, ngược lại lập tức vì Thẩm Kiều mà lo lắng.
Trong hồng trần này, lòng người hiểm ác, thường thường so với quỷ thần còn đáng sợ hơn. Có thể chính bì trong hiểm ác như vậy lại gặp được chân tâm, mới cảm nhận được quý giá.
Thẩm Kiều cảm thấy lòng ấm áp, an ủi: “Ta có chừng mực, không ngại chuyện. Chỉ là ta sợ liên lụy đến các ngươi, cho nên các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.”
Mấy ngày nay hắn và Yến Vô Sư vẫn luôn ở trong thôn nhỏ này, tin tức bế tắc, cho nên nhất định phải quay về vương thành một chuyến. Nếu như những nhân sĩ giang hồ kia đều đã rời đi hết, hắn cũng có thể sớm ngày mang Yến Vô Sư quay về Trường An giao lại cho Biên Duyên Mai. Bí pháp trong Ma Môn rất nhiều, nói không chừng Biên Duyên Mai sẽ có thể có biện pháp cứu tỉnh sư tôn hắn.
Tạm biệt hai ông cháu, Thẩm Kiều quay lại vương thành. Nơi này người đến người đi, vẫn náo nhiệt như cũ. Bàn Long hội vừa mới kết thúc hôm qua, rất nhiều người còn chưa hết tiếc nuối. Trong khách điếm, nơi nào cũng đàm luận tin tức thịnh hội lần này. Thẩm Kiều mặc một chiếc áo choàng bảo hộ cho người trong sa mạc, che kín đạo bào và diện mạo, ngồi ở một góc không người chú ý.
Vì tìm hiều tin tức, hắn cố ý chọn gian khách điếm lớn nhất trong thành, gọi một bình rượu, mấy lạng thịt, lẳng lặng lắng nghe âm thanh từ khắp các nơi.
“Các ngươi đã nghe nói chưa, Thái A kiếm có chủ rồi, có người bỏ ra 20 vạn lượng hoàng kim mua lại rồi!”
Lời này vừa ra, bốn phía liền nổi lên thanh âm thán phục.
“Người này điên rồi sao, đúng là có tiền không chỗ tiêu mà. Thái A kiếm tuy rằng là danh kiếm, nhưng dù có sắc bén hơn cái khác một chút, làm sao có thể đạt tới số tiền đó!”
Người nói chuyện cười nói: “Cái này tất nhiên là có duyên cớ cả. Người mua lại thanh kiếm này chính là Bành Thành huyện công Trần Cung của Tề quốc.”
Người bên ngoài bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vậy thì khó trách, Thái A kiếm năm đó là vương đạo kiếm của Sở quốc. Hắn muốn đem thanh kiếm này hiến tặng Tề vương sao?”
Có người nghe tiếng cười nhạo: “Thủ đô Tề quốc sắp bị công phá đến nơi rồi, chẳng lẽ có được Thái A kiếm này liền có thần minh bảo hộ?”
“Ai mà biết, nghe đâu Trần Cung kia là tên nịnh thần dựa vào việc lấy lòng Tề chủ mà thượng vị. Nếu Tề quốc bị diệt, tính mạng của hắn cũng khó mà đảm bảo. Lúc tuyệt vọng, cái gì cũng có thể thử thôi, nước đến chân mới nhảy mà!”
Lời này vừa dứt, bên ngoài liền có một đoàn người tiến vào. Người đi đầu thân hình cao lớn, hoa phục đai ngọc, một khuôn mặt không tính là tuấn mỹ, lại nhờ có cỗ xiêm ý kia mà trở nên anh khí bừng bừng. Sau khi hắn đi vào, đưa mắt nhìn bốn phía, thoáng gật đầu, tự nhiên liền có tùy tùng chạy tới an bài bàn ghế bên cửa sổ, lấy thức ăn, tư thế khí khái mười phần, chỉ trong chốc lát đã phân cách hẳn ra với đám giang hồ nhân sĩ cùng ngồi.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Mọi người vừa đang hứng khởi nói đến nói đi đều không tránh khỏi có chút lúng túng, nhất thời không khí càng thêm yên tĩnh.
Không chỉ có người khác len lén nhìn hắn, ngay cả Thầm Kiều ngồi trong góc, tầm mắt cũng bất động thanh sắc mà từ từ đảo qua khuôn mặt Trần Cung.
Nếu không phải trên gương mặt kia còn mơ hồ đường nét ngày xưa, bên cạnh lại có người xì xào bàn tán nói “Chính chủ đã tới, bớt nói chút đi”, hắn tuyệt đối không dám đem cái vị trẻ tuổi quyền quý ngạo mạn thận trọng này liên hệ cùng một chỗ với thiếu niên trong ngôi miếu đổ nát ngày đó.
Không cần biết thân phận, ông chủ nơi này cũng biết đây là đại nhân không thể đắc tội. Hắn dẫn mấy tiểu nhị tay chân lanh lẹ đem bàn ghế khách nhân vừa mới dùng qua quanh đó dọng dẹp sạch sẽ, sau đó dùng vẻ mặt tươi cười mời Trần Cung vào chỗ.
Bên này đám người Trần Cung vừa mới ngồi xuống, bên kia cửa đã lại có mấy người lục tục đi vào.
Thẩm Kiều nhìn qua một chút, mày hơi cau lại, nói thầm một thiếng thật trùng hợp, rồi đem mũ trùm ở trên đầu kéo xuống.
Úc Ái và Đậu Yến Sơn ngồi chung một bàn, người trước đi một mình, cũng không dẫn theo đệ tử Huyền Đô Sơn, người sau mang theo mấy bang chúng Lục Hợp bang, trong đó có hai gương mặt có chút quen mắt, dường như là hai huynh đệ Hồ Ngôn Hồ Ngữ ngày đó Thẩm Kiều ngẫu nhiên gặp tại Xuất Vân tự.
Ánh mắt của hắn không tốt, lại sợ nhìn lâu, đối phương sẽ cảm nhận được, liền nhanh chóng cúi đầu chậm rãi phẩm rượu, kiên trì chờ mọi người rời đi.
Khách điếm nơi tái ngoại không quá tỉ mỉ. Cho dù đây là dịch quán tốt nhấn lớn nhất của vương thành, cũng không có phòng riêng, mọi người tụ tập dưới cùng một mái nhà cho nên rất là náo nhiệt, người người bàn luận, giọng ai mà lớn chút, người khác dĩ nhiên nghe thấy.
Trần Cung ở đây, lại dẫn theo tùy tùng đông đảo, ngoại trừ những kẻ cá biệt thích gây chuyện thị phi, thì cho dù là người có võ nghệ trên giang hồ, cũng không muốn vô duyên vô cớ gây thù hằn cho mình. Đề tài liên quan tới Thái A kiếm cứ như vậy kết thúc, mọi người đương nhiên phải nhắc đến một chuyện khác có sức chấn động hơn, là tin tức mà trong mấy ngày nay đã được nhắc đến vô số lần.
“Các ngươi nói xem, Yến Vô Sư thật sự đã chết rồi sao?”
Từ thanh âm mà phán đoán, người nói chuyện này võ công hiển nhiên không cao, chỗ dựa môn phái cũng không mạnh. Bởi lẽ khi hắn nhắc tới ba chữ Yến Vô Sư, bất tri bất giác liền hạ thấp tông độ, giống như chỉ lo một khắc sau Yến Vô Sư liền giống như Trần Cung sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cái tên này hiển nhiên là có uy lực không giống bình thường, đầu đề vừa được nhấc lên, chung quanh lập tức giống với lúc Trần Cung đi vào, yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó mới có người nói thêm vào: “Chắc là thật đấy, nghe nói Úc chưởng giáo và Đậu bang chủ cũng tham dự trận vây giết này. Hiện giờ bọn họ đang ở đây, nếu ngươi không tin, có thể tự mình đến thỉnh giáo bọn họ.”
Trước kia, người trong giang hồ nghe thấy ba chữ Yến Vô Sư khó tránh khỏi đều cảm lấy lòng run rẩy. Mấy ngày nay tin tức y bị năm đại cao thủ đương thời vây giết truyền ra, ngược lại lại sinh ra không ít ý kiến bất đồng.
Một người có thể bị năm đại cao thủ vây giết, điều này có ý nghĩa gì? Nói cách khác, năm người này không có khả năng thắng thế trong việc đơn đả độc đấu, cho nên cần phải liên hợp lẫn nhau, mới có thể giết được Yến Vô Sư. Trong chốn võ lâm, cường giả vi tôn, việc này tất nhiên có rất nhiều người cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cũng có không ít người bởi vậy mà âm thầm kính phục Yến Vô Sư, cho là nếu hắn còn sống, chỉ sợ sẽ là thiên hạ đệ nhất cao thủ kế sau Kỳ Phượng Các.
Lời này rất nhiều người không dám nói, lại cố tình có kẻ không biết giữ mồm giữ miệng, lớn tiếng nói ra: “Lấy nhiều thắng ít, chung quy vẫn là vi phạm đạo nghĩa giang hồ. Đáng tiếc cho một cao thủ cấp bậc tông sư như Yến Vô Sư, lại bị chết oan chết uổng như vậy!”
Úc Ái mắt lạnh liếc qua, không nói gì, ngón tay Đậu Yến Sơn lại hơi gảy, liền nghe thấy người nói chuyện kia a lên một tiếng, che miệng, lộ vẻ thống khổ.
Đồng bạn của hắn kinh hãi biến sắc, lập tức đứng dậy: “Ngũ đệ, ngươi không sao chứ!”
Sau đó liền chắp tay với Đậu Yến Sơn: “Đậu bang chủ đại nhân đại lượng, vị huynh đệ của ta trước giờ không quản được miệng, hai chén rượu vào bụng là liền ăn nói linh tinh, kính xin ngài đừng chấp nhặt với hắn!”
Đậu Yến Sơn ha ha một tiếng: “Cơm có thể ăn bậy, lời lại không thể nói lung tung. Ta chỉ đánh rớt một cái răng cửa của hắn, xem như là dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi, như vậy đã là hạ thủ lưu tình rồi.”
Lời nói vừa xong, người kia quả nhiên phi một tiếng, phun ra một ngụm máu và một chiếc răng, vẻ mặt căm giận bất bình, còn muốn nói thêm gì đó. Đồng bạn của hắn nhanh chóng che miệng hắn lại, lớn tiếng quát: “Ngũ đệ, chớ gây rắc rối!”
Người kia không thể làm gì khác hơn là cam chịu câm miệng, sau đó liền bị đồng bạn cứng rắn kéo dậy, hai người vội vã rời đi.
Có khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, mọi người tự nhiên cũng không dám nói lung tung nữa. Lục Hợp bang có nhân mạch buôn bán trải khắp thiên hạ, đắc tội Trần Cung cùng lắm là bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, không vào Tề quốc là được, nhưng đắc tội Lục Hợp bang, ngươi không biết khi nào thì mình cần tới thủy vực của Lục Hợp bang, nhờ họ vận chuyển hàng hóa hộ.
Mà người rất nhiều, miệng cũng không quản được, yên lặng chốc lát, có mấy người đứng dậy rời đi, ngoài cửa lại có khách mới tiến vào. Thanh âm huyên náo lại tiếp tục vang lên. Cái chết của Yến Vô Sư không thể nghi ngờ chính là đề tài không dứt, đừng nói đây là nơi tái ngoại, nếu như truyền vào Trung Nguyên, còn không biết sẽ gây nên biến cố sóng gió lớn cỡ nào.
“Yến Vô Sư chết rồi, Thẩm Kiều chẳng phải quá thảm sao?” Thanh âm này vang lên từ bên cạnh Thẩm Kiều, âm lượng cũng không lớn, hẳn là đang nói với bằng hữu của mình.
“Lời này ý là sao?”
“Thẩm Kiều không phải mất hết võ công, phải đến nương nhờ Yến Vô Sư, trở thành nam sủng cho y sao. Hiện giờ không còn chỗ dựa, một kẻ phế nhân như hắn, phải làm thế nào đây, chẳng lẽ còn mặt mũi quay lại Huyền Đô sơn, cầu xin Huyền Đô sơn thu lưu sao?”
Những người này hiển nhiên không hề hay biết Thẩm Kiều đã từ lâu không cùng Yến Vô Sư xuất hiện. Tin tức hoàn toàn dừng lại ở tiệc rượu Tô phủ lúc trước, Thẩm Kiều đại diện cho Yến Vô Sư tới tham dự.
“Nói cũng phải, chỉ sợ hắn không dám quay lại thôi. Huyền Đô Sơn không phải đã thả tin tức ra bên ngoài, nói Thẩm Kiều không còn là chưởng giáo Huyền Đô sơn nữa rồi sao?”
“Cũng có thể Huyền Đô Sơn không đuổi Thẩm Kiều ra khỏi sư môn, dù sao thì vẫn còn tình cảm ngày xưa mà. Ngươi nói xem, hắn làm sao lại cam chịu thấp hèn, tình nguyện ở cùng Ma Quân cũng không chịu quay về môn phái chứ?”
“Nói không chừng Yến Vô Sư có thể cho hắn cái vui mà người khác không cho được đó?”
Hai người vừa dứt lời, không hẹn mà cùng bắt đầu cười hắc hắc, trên mặt lộ ra biểu tình không cần nói cũng hiểu.
Tất nhiên bọn họ không biết người bị họ nghị luận lại đang ngồi ở cái bàn phía sau mình kia. Người đó chỉ im lặng ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện, còn rảnh rỗi gắp hai miếng thịt bò để vào trong bánh tráng, sau đó cuốn bánh tráng lại, thả vào trong miệng chậm rãi nghiền ngẫm.
“Hoán Nguyệt tông và Hợp Hoan tông có cùng nguồn gốc. Công phu tu luyện của Hợp Hoan tông, Hoán Nguyệt tông tất nhiên cũng biết. Điều ngươi nói cũng không phải không có khả năng a. Ma quân võ công cao cường, công phu trên giường nhất định càng tốt hơn. Thẩm Kiều thực tủy biết vị*, muốn ngừng mà không được, nói không chừng Ma quân đã sớm chán rồi, nhưng hắn vẫn còn khổ sở dây dưa không tha ấy chứ!”
*Thực tủy biết vị: Ăn ngon quen miệng
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, người nói chuyện liền hét thảm một tiếng, lập tức che miệng cúi người lăn lộn trên đất.
Biến cố đột ngột nảy sinh, tất cả mọi người đều bị dọa giật mình, cùng nhau nhìn về phía này.
Người gây ra thương tổn cho hắn, rõ ràng không phải người ngồi ở phía sau kia.
Thẩm Kiều cũng có chút bất ngờ, nhìn về phía người phía trước kia.
Chỉ thấy Úc Ái ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi thả chiếc đũa gỗ trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Người trong Huyền Đô Sơn ta, từ khi nào đến lượt đám người ngoài như các ngươi sỉ nhục?”
Beta: Kusami
Một chưởng kia của Đậu Yến Sơn, dùng đủ mười thành công lực, tuyệt đối không có nửa phần lưu tình. Cho nên xương đầu Yến Vô Sư không chỉ rạn nứt, mà vướng tay chân hơn là não tất nhiên cũng bị trọng thương. Nghĩ tới nghĩ lui, Thẩm Kiều cũng chỉ có thể dùng chân khí nội lực hòa tan máu tụ trong não hắn trước, sau đó từ từ điều trị kinh mạch toàn thân hao thổn, chữa trị nội tạng sau. Còn đến cùng Yến Vô Sư có thể tỉnh lại hay không, có thể sau này đều mang một bộ dáng dấp nửa chết nửa sống hay không, vậy thì phải xem mệnh trời.
Hắn ở đây hao hết tâm tư nghĩ biện pháp, người kia lại vẫn nhắm chặt hai mắt nặng nề mê man, khí tức yếu ớt, hồn nhiên không biết điều gì. Thẩm Kiều liếc mắt nhìn, khe khẽ thở dài, lại tiếp tục cười khổ một tiếng.
Thôn nhỏ dị vực không thể có đồ ăn quá tốt, một ngày hai món, thịt dê và bánh rán là nhiều nhất. Mà Thẩm Kiều vốn là một người có thể thích ứng trong mọi hoàn cảnh, cho hắn ăn cái gì, hắn cũng không xoi mói.
Yến Vô Sư thì lại khá phiền toái. Hắn vô tri vô giác, cùng lắm chỉ có thể uống chút canh thịt. Nhưng hắn cắn chặt khớp hàm, đầu lưỡi chặn ở yết hầu, thìa canh căn bản không đưa được vào. Cho dù cưỡng ép đổ vào cuối cùng cũng chỉ có thể thuận theo khóe miệng chảy ra. Thời đại này không phải không có công cụ mớm thuốc chuyên dụng, chỉ là ở thôn trang nhỏ trong Thổ Cốc Hồn này, căn bản không có khả năng tìm được đồ vật như vậy. Dưới tình trạng bó tay hết cách, Thẩm Kiều chỉ còn cách để bản thân uống một hớp canh trước, sau đó cạy cằm đối phương ra, dùng miệng đối miệng đút vào, lại dùng đầu lưỡi của mình đè lên đầu lưỡi đối phương, cưỡng ép đem canh ấm đút vào, như vậy miễn cưỡng cũng có thể làm cho y uống được một hai ngụm.
Thân thể đối phương khôi phục cực kỳ chậm. Khí tức đan điền ngược lại vẫn luôn ở đó không mất, nhưng lại rất yếu ớt, lúc ẩn lúc hiện, như ngọn nến trước gió, chẳng biết khi nào sẽ hoàn toàn biến mất. Công lực của bản thân Thẩm Kiều còn chưa khôi phục, mỗi ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể giúp Yến Vô Sư vận công một vòng, đối với tình huống của hắn cũng bó tay toàn tập, hơi có chút ý tứ chữa ngựa chết thành ngựa sống.
Người ngày xưa tùy tiện cuồng vọng, tự cao tự đại, lúc này lại chỉ có thể nằm yên trên giường mặc người định đoạt. Ngay cả nét cười tựa tiếu phi tiếu luôn trực hiện bên miệng kia cũng biến mất không còn, chỉ còn lại một gương mặt tuấn mỹ, cũng vẻn vẹn chỉ còn dư lại tuấn mỹ. Khí chất kèm theo khiến người ta có thể lập tức liên tưởng đến đây là tông sư Ma Môn cũng đều biến mất, chỉ có hai bên tóc mai bạc trắng kia, cùng gương mặt ấy gần như khiến người ta nhận sai thành ôn hòa thuần hậu.
Phong thủy luân chuyển, chỉ sợ ngay cả Yến Vô Sư cũng chưa từng nghĩ tới chính mình lại có một ngày rơi xuống tình cảnh như thế.
Mà nói đi nói lại, dùng hiểu biết của Thẩm Kiều với người này, cho dù y biết được mình sẽ bị vây giết, tám chín phần vẫn sẽ đi tới trận ước chiến kia. Với người bên ngoài mà nói, đó là e sợ, là vận rủi tránh không kịp, nhưng với Yến Vô Sư mà nói, lại là một trận giao tranh khó có được trong đời.
Y tính sai ở chỗ đó là quá mức tự tin, cho rằng mình tuyệt đối sẽ không thua, cho dù không địch lại vẫn có thể thong dong rời đi. Lại không liệu được Nghiễm Lăng Tán cùng là người trong Ma Môn, thà rằng để kẽ hở trong ma tâm của “Phượng Lân Nguyên Điển” bị người phát giác, cũng phải tham dựa vào, đem y hoàn toàn tiêu diệt.
Nơi này không có dược liệu, không có cách nào nấu ra được một chén thuốc. Cái Yến Vô Sư hiện giờ có thể dựa vào, chỉ là một cỗ chân khí được Thẩm Kiều độ vào kia. Nhưng đến ngày thứ tư, hơi thở của hắn lại đột nhiên yếu bớt đến mức không thể nghe thấy. Thẩm Kiều cũng cảm thấy tiếp tục như vậy thực sự không ổn. Cho dù dối phương còn lại một chút hi vọng sống, sống dở chết dở cũng chỉ kéo thêm được mấy ngày nữa, tóm lại trốn không thoát kết cục đi đời nhà ma.
Hắn bưng bát súp, nhíu mày trầm tư nửa ngày, bỗng nhiên nhìn thấy mí mắt Yến Vô Sư tựa hồ khẽ chấn động một chút.
Động tác cực kỳ nhỏ bé, gần như khiến người ta cho là ảo giác.
“Yến tông chủ?” Thẩm Kiều thử thăm dò gọi vài tiếng, quả nhiên không có ai đáp lại.
Hắn đặt tay lên cổ tay đối phương, mạch tượng yếu ớt đến mức có thể bỏ qua không tính, nếu không cẩn thận để ý, cùng người chết cũng không có gì khác biệt.
Không biết vì sao, Thẩm Kiều bỗng nhiên dâng lên một cảm giác buồn cười.
Ngày đó y tự tay đem chính mình đưa tới trước mặt Tang Cảnh Hành, thời điểm ép Thẩm Kiều vào tuyệt lộ đó, sợ là tuyệt đối không nghĩ tới chính mình sẽ có ngày hôm này, càng sẽ không nghĩ tới chính mình lại rơi vào hoàn cảnh mặc người làm thịt. Nếu như không có sự xuất hiện của Thẩm Kiều, với phong cách làm việc của Nghiễm Lăng Tán và Đậu Yến Sơn, Yến Vô Sư đã sớm đầu thân hai nơi, cho dù là Đại la kim tiên cũng không thể giúp y cải tử hoàn sinh.
Mặc dù giờ khắc này, Thẩm Kiều chỉ cần hơi đánh lên đỉnh đầu hoặc lòng y một chưởng, cũng đủ làm đối phương từ trạng thái nửa chết nửa sống này hoàn toàn biến thành người chết.
Nhưng hắn lẳng lặng nhìn đối phương nửa ngày, cuối cùng cũng chỉ là ngửa đầu uống một hớp canh, sau đó nâng gáy Yến Vô Sư lên, nắm lấy cằm y, cưỡng ép đối phương mở miệng ra, sau đó một miệng đối một miệng, đem canh ấm đưa qua.
Bộ động tác này làm liên tục mấy ngày, đã dần trở nên thuần thục lưu loát. Thẩm Kiều đạo tâm thanh tịnh, vì cứu người, tự nhiên cũng không cảm thấy có chút lúng túng ái muội nào.
Chỉ là ở trong mắt người khác, lại không phải chuyện hồn nhiên như vậy.
Ban Na có tâm ái mộ Thẩm Kiều, cho dù đối với tình trạng của Yến Vô Sư vẫn mang sợ hãi, mỗi ngày mang tới hai món ăn, nhưng nàng vẫn cắn răng muốn đích thân đưa tới. Chỉ cần Thẩm Kiều có thể tự mình ra mở cửa, hai người sẽ đứng ở cửa nói vài câu, mặc dù ngôn ngữ không thông, nàng cũng đủ hài lòng.
Ngày hôm đó, nàng như trước đúng giờ ngọ bưng đồ ăn đến. Không biết nghĩ như thế nào, có lẽ là do cái đĩa hơi nặng, không định gõ cửa, chỉ nghiêng người nhẹ nhàng đẩy ra, quen đường đi vào trong tiểu viện, thẳng tiến phòng nghỉ bước vào.
Cửa buồng không khóa, kết quả nàng liền nhìn thấy một màn ngoác mồn lè lưỡi: Thẩm Kiều đang khom lưng nắm lấy cằm người sắp chết kia hôn lên, mà ngay cả Ban Na tiến vào cũng không để ý. Dưới ánh dương quang chói mắt, Ban Na thậm chí còn thấy hai người môi lưỡi quấn quýt trong chốc lát.
Nói một cách chính xác, là Thẩm Kiều dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng đối phương, cố gắng duỗi vào trong, đổ canh ấm có thể thuận lợi tiến vào trong miệng Yến Vô Sư.
Nhưng đối phương dù sao cũng là một người sắp chết không có chút cảm giác nào, chút canh ấm đó cùng nước bọt như trước thuận theo khóe miệng chảy xuống.
Dân phong Tây Vực phóng khoáng, Ban Na tuổi trẻ mỹ mạo, ở trong thôn cũng coi như là nhân vật được nhiều tiểu tử trẻ tuổi hoan nghênh, nhưng nàng lớn như vậy, lại chưa từng thấy nam nhân tiếp xúc thân mật như vậy. Lúc này càng nhìn càng mặt đỏ tim đập, miệng khô lưỡi khô, nửa ngày không thể động đậy.
Thẩm Kiều đút canh được một nửa, sao biết được Ban Na lại đột nhiên tiến vào, chỉ có thể đem bát canh kia đút xong, đem bát thả xuống, sau đó đối với Ban Na đang đỏ bừng mặt chào hỏi.
Đôi mắt xinh đẹp của Ban Na ửng đỏ, dùng tiếng Hán bập bẹ hỏi hắn: “Hóa ra ngươi yêu mến hắn, cho nên mới không chịu thân cận với ta, tiếp thu tình ý của ta, đúng không?”
Cái hiểu lầm này thật sự quá lớn! Thẩm Kiều cười khổ: “Nơi này của các ngươi không có công cụ mớm thuốc, ta chỉ có thể đút canh cho hắn như vậy. Ta với hắn ngay cả bằng hữu cũng không tính, kính xin tiểu côn nương đừng nên hiểu lầm mới phải.”
Ban Na nghi ngờ nói: “Vậy sao Thẩm công tử lại không chịu tiếp thu tình ý của ta. Là vì tướng mạo của ta không được xinh đẹp như nữ tử trung nguyên các ngươi, hay là vì không được ôn nhu nhàn thục như nữ tử trung nguyên các ngươi? Ngươi nói cho ta biết, ta cũng có thể học mà.”
Thẩm Kiều thật sự không nghĩ tới chính mình chỉ mới tá túc ở nơi này mấy ngày, cũng có thể đưa tới một khoản nợ đào hoa như vậy. Đổi lại là nữ tử Trung Nguyên, cho dù có nhất kiến chung tình với ai, cũng không thể trực tiếp bộc bạch như vậy. Ban Na lại không để ý nhiều như vậy, thích một người, tất nhiên là phải sớm ngày biểu lộ, bằng không đợi người về Trung Nguyên rồi, muốn gặp cũng không được nữa, đó mới là muốn khóc cũng không kịp.
Thẩm Kiều kiên trì giải thích với nàng: “Ta là đạo sĩ, chung thân không thể cưới thê.”
Ban Nan không hề bị lay động: “A gia nói đạo sĩ cũng có thể hoàn tục.”
Thật sự là làm đủ chuẩn bị.
Thẩm Kiều dở khóc dở cười, chỉ đành nói: “Ngươi mới mười bốn tuổi, ta lại đã quá tuổi nhi lập, tuổi tác cách biệt quá lớn.”
Ban Na: “Quá nhi lập là cái gì?”
Thẩm Kiều: “Là đã ba mươi tuổi.”
Ban Na a một tiếng: “Ngươi đã ba mươi tuổi? Một chút cũng không thấy giống!”
Thẩm Kiều: “Người luyện võ tuổi thọ đều dài hơn một chút.”
Ban Na cắn cắn môi: “Vậy chờ tới lúc ta năm mươi tuổi, có phải ngươi cũng vẫn giống như bây giờ?”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái, chỉ vào Yến Vô Sư nói: “Sao có khả năng, ta cũng không phải thần tiên trường sinh bất lão, đến lúc đó dung mạo có lẽ cũng không quá khác y cho lắm.”
Ban Na nhìn Yến Vô Sư, chỉ cảm thấy người này ngoại trừ tóc mai bạc đi, còn lại dung mạo vẫn tuấn mỹ tới cực điểm, chỗ nào có vẻ già nua mà nói?
Nàng run rẩy hỏi: “Y bao nhiêu tuổi?”
Thẩm Kiều suy nghĩ một chút, không xác định nói: “Chắc là không tới năm mươi đi?”
Ban Na nhất thời như sét đánh giữa trời quang. Tây Vực bão cáo lớn, nam tử trong thôn này bốn mươi, năm mươi đã đầy mặt phong sương, nếp nhăn lớp lớp, làm sao có khả năng so với Yến Vô Sư? Đừng nói là nam nhân, nữ nhân thì lại càng già nhanh hơn. Thường thường qua tuổi ba mươi, thân thể sẽ béo phì, nếp nhăn bắt đầu hằn xuống. Ban Na tự biết hiện tại mình tuổi trẻ mỹ mạo, nhưng nếu lại thêm mười mấy hai mươi năm nữa, nam nhân nàng yêu vẫn tuấn mỹ như lúc ban đầu, nàng lại tóc bạc trắng xóa, ngẫm lại cũng cảm thấy khó mà tiếp thu.
Thiếu nữ đáng thương mới vừa biết yêu, liền đụng phải loại nan đề không thể giải quyết này, nhất thời hồn bay phách tán, không khỏi uể oải hơn nhiều.
Ban Na hai mắt rưng rưng, đem đĩa thức ăn đặt vào trong lòng hắn, khịt khịt mũi: “Được rồi, Phật Tổ đưa ngươi đến trước mặt ta, lại không chịu tác thành cho ngươi và ta. Có thể thấy chúng ta hữu duyên vô phận, hy vọng lão nhân gia người phù hộ, chỉ mong các ngươi có thể bạc đầu giai lão!”
Thẩm Kiều: “……”
Hắn không biết nên khóc hay cười, nhưng không thể không gọi lại Ban Na đang muốn che mặt rời đi, tìm một nơi trị liệu tấm lòng thương tổn: “Ta cần phải rời đi nửa ngày, vào thành một chuyến. Nếu như có người đến hỏi, các ngươi cứ làm như không biết là được. Nếu như kẻ thù của y tìm tới cửa đòi người, thực sự vạn bất đắc dĩ, các ngươi cứ giao hắn ra thôi. Bảo toàn chính mình, không cần vì thương thế của y mà ảnh hưởng đến tính mạng.”
Ban Na chà xát nước mắt: “Lẽ nào kẻ thù của y rất nhiều sao?”
Thẩm Kiều gật gật đầu: “Đúng là rất nhiều.”
Ban Na lo lắng nói: “Vậy ngươi ở cùng y, chẳng lẽ không phải rất nguy hiểm?”
Thiếu nữ tính tình hồn nhiên, có gì nói đó, thích Thẩm Kiều liền thẳng thắn nói ra, bị cự tuyệt dù thương tâm không thôi, nhưng giờ nghe nói Yến Vô Sư cừu gia đầy rẫy, ngược lại lập tức vì Thẩm Kiều mà lo lắng.
Trong hồng trần này, lòng người hiểm ác, thường thường so với quỷ thần còn đáng sợ hơn. Có thể chính bì trong hiểm ác như vậy lại gặp được chân tâm, mới cảm nhận được quý giá.
Thẩm Kiều cảm thấy lòng ấm áp, an ủi: “Ta có chừng mực, không ngại chuyện. Chỉ là ta sợ liên lụy đến các ngươi, cho nên các ngươi vẫn nên cẩn thận một chút.”
Mấy ngày nay hắn và Yến Vô Sư vẫn luôn ở trong thôn nhỏ này, tin tức bế tắc, cho nên nhất định phải quay về vương thành một chuyến. Nếu như những nhân sĩ giang hồ kia đều đã rời đi hết, hắn cũng có thể sớm ngày mang Yến Vô Sư quay về Trường An giao lại cho Biên Duyên Mai. Bí pháp trong Ma Môn rất nhiều, nói không chừng Biên Duyên Mai sẽ có thể có biện pháp cứu tỉnh sư tôn hắn.
Tạm biệt hai ông cháu, Thẩm Kiều quay lại vương thành. Nơi này người đến người đi, vẫn náo nhiệt như cũ. Bàn Long hội vừa mới kết thúc hôm qua, rất nhiều người còn chưa hết tiếc nuối. Trong khách điếm, nơi nào cũng đàm luận tin tức thịnh hội lần này. Thẩm Kiều mặc một chiếc áo choàng bảo hộ cho người trong sa mạc, che kín đạo bào và diện mạo, ngồi ở một góc không người chú ý.
Vì tìm hiều tin tức, hắn cố ý chọn gian khách điếm lớn nhất trong thành, gọi một bình rượu, mấy lạng thịt, lẳng lặng lắng nghe âm thanh từ khắp các nơi.
“Các ngươi đã nghe nói chưa, Thái A kiếm có chủ rồi, có người bỏ ra 20 vạn lượng hoàng kim mua lại rồi!”
Lời này vừa ra, bốn phía liền nổi lên thanh âm thán phục.
“Người này điên rồi sao, đúng là có tiền không chỗ tiêu mà. Thái A kiếm tuy rằng là danh kiếm, nhưng dù có sắc bén hơn cái khác một chút, làm sao có thể đạt tới số tiền đó!”
Người nói chuyện cười nói: “Cái này tất nhiên là có duyên cớ cả. Người mua lại thanh kiếm này chính là Bành Thành huyện công Trần Cung của Tề quốc.”
Người bên ngoài bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Vậy thì khó trách, Thái A kiếm năm đó là vương đạo kiếm của Sở quốc. Hắn muốn đem thanh kiếm này hiến tặng Tề vương sao?”
Có người nghe tiếng cười nhạo: “Thủ đô Tề quốc sắp bị công phá đến nơi rồi, chẳng lẽ có được Thái A kiếm này liền có thần minh bảo hộ?”
“Ai mà biết, nghe đâu Trần Cung kia là tên nịnh thần dựa vào việc lấy lòng Tề chủ mà thượng vị. Nếu Tề quốc bị diệt, tính mạng của hắn cũng khó mà đảm bảo. Lúc tuyệt vọng, cái gì cũng có thể thử thôi, nước đến chân mới nhảy mà!”
Lời này vừa dứt, bên ngoài liền có một đoàn người tiến vào. Người đi đầu thân hình cao lớn, hoa phục đai ngọc, một khuôn mặt không tính là tuấn mỹ, lại nhờ có cỗ xiêm ý kia mà trở nên anh khí bừng bừng. Sau khi hắn đi vào, đưa mắt nhìn bốn phía, thoáng gật đầu, tự nhiên liền có tùy tùng chạy tới an bài bàn ghế bên cửa sổ, lấy thức ăn, tư thế khí khái mười phần, chỉ trong chốc lát đã phân cách hẳn ra với đám giang hồ nhân sĩ cùng ngồi.
Nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến. Mọi người vừa đang hứng khởi nói đến nói đi đều không tránh khỏi có chút lúng túng, nhất thời không khí càng thêm yên tĩnh.
Không chỉ có người khác len lén nhìn hắn, ngay cả Thầm Kiều ngồi trong góc, tầm mắt cũng bất động thanh sắc mà từ từ đảo qua khuôn mặt Trần Cung.
Nếu không phải trên gương mặt kia còn mơ hồ đường nét ngày xưa, bên cạnh lại có người xì xào bàn tán nói “Chính chủ đã tới, bớt nói chút đi”, hắn tuyệt đối không dám đem cái vị trẻ tuổi quyền quý ngạo mạn thận trọng này liên hệ cùng một chỗ với thiếu niên trong ngôi miếu đổ nát ngày đó.
Không cần biết thân phận, ông chủ nơi này cũng biết đây là đại nhân không thể đắc tội. Hắn dẫn mấy tiểu nhị tay chân lanh lẹ đem bàn ghế khách nhân vừa mới dùng qua quanh đó dọng dẹp sạch sẽ, sau đó dùng vẻ mặt tươi cười mời Trần Cung vào chỗ.
Bên này đám người Trần Cung vừa mới ngồi xuống, bên kia cửa đã lại có mấy người lục tục đi vào.
Thẩm Kiều nhìn qua một chút, mày hơi cau lại, nói thầm một thiếng thật trùng hợp, rồi đem mũ trùm ở trên đầu kéo xuống.
Úc Ái và Đậu Yến Sơn ngồi chung một bàn, người trước đi một mình, cũng không dẫn theo đệ tử Huyền Đô Sơn, người sau mang theo mấy bang chúng Lục Hợp bang, trong đó có hai gương mặt có chút quen mắt, dường như là hai huynh đệ Hồ Ngôn Hồ Ngữ ngày đó Thẩm Kiều ngẫu nhiên gặp tại Xuất Vân tự.
Ánh mắt của hắn không tốt, lại sợ nhìn lâu, đối phương sẽ cảm nhận được, liền nhanh chóng cúi đầu chậm rãi phẩm rượu, kiên trì chờ mọi người rời đi.
Khách điếm nơi tái ngoại không quá tỉ mỉ. Cho dù đây là dịch quán tốt nhấn lớn nhất của vương thành, cũng không có phòng riêng, mọi người tụ tập dưới cùng một mái nhà cho nên rất là náo nhiệt, người người bàn luận, giọng ai mà lớn chút, người khác dĩ nhiên nghe thấy.
Trần Cung ở đây, lại dẫn theo tùy tùng đông đảo, ngoại trừ những kẻ cá biệt thích gây chuyện thị phi, thì cho dù là người có võ nghệ trên giang hồ, cũng không muốn vô duyên vô cớ gây thù hằn cho mình. Đề tài liên quan tới Thái A kiếm cứ như vậy kết thúc, mọi người đương nhiên phải nhắc đến một chuyện khác có sức chấn động hơn, là tin tức mà trong mấy ngày nay đã được nhắc đến vô số lần.
“Các ngươi nói xem, Yến Vô Sư thật sự đã chết rồi sao?”
Từ thanh âm mà phán đoán, người nói chuyện này võ công hiển nhiên không cao, chỗ dựa môn phái cũng không mạnh. Bởi lẽ khi hắn nhắc tới ba chữ Yến Vô Sư, bất tri bất giác liền hạ thấp tông độ, giống như chỉ lo một khắc sau Yến Vô Sư liền giống như Trần Cung sống sờ sờ mà xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Cái tên này hiển nhiên là có uy lực không giống bình thường, đầu đề vừa được nhấc lên, chung quanh lập tức giống với lúc Trần Cung đi vào, yên tĩnh trong nháy mắt, sau đó mới có người nói thêm vào: “Chắc là thật đấy, nghe nói Úc chưởng giáo và Đậu bang chủ cũng tham dự trận vây giết này. Hiện giờ bọn họ đang ở đây, nếu ngươi không tin, có thể tự mình đến thỉnh giáo bọn họ.”
Trước kia, người trong giang hồ nghe thấy ba chữ Yến Vô Sư khó tránh khỏi đều cảm lấy lòng run rẩy. Mấy ngày nay tin tức y bị năm đại cao thủ đương thời vây giết truyền ra, ngược lại lại sinh ra không ít ý kiến bất đồng.
Một người có thể bị năm đại cao thủ vây giết, điều này có ý nghĩa gì? Nói cách khác, năm người này không có khả năng thắng thế trong việc đơn đả độc đấu, cho nên cần phải liên hợp lẫn nhau, mới có thể giết được Yến Vô Sư. Trong chốn võ lâm, cường giả vi tôn, việc này tất nhiên có rất nhiều người cảm thấy nhẹ lòng, nhưng cũng có không ít người bởi vậy mà âm thầm kính phục Yến Vô Sư, cho là nếu hắn còn sống, chỉ sợ sẽ là thiên hạ đệ nhất cao thủ kế sau Kỳ Phượng Các.
Lời này rất nhiều người không dám nói, lại cố tình có kẻ không biết giữ mồm giữ miệng, lớn tiếng nói ra: “Lấy nhiều thắng ít, chung quy vẫn là vi phạm đạo nghĩa giang hồ. Đáng tiếc cho một cao thủ cấp bậc tông sư như Yến Vô Sư, lại bị chết oan chết uổng như vậy!”
Úc Ái mắt lạnh liếc qua, không nói gì, ngón tay Đậu Yến Sơn lại hơi gảy, liền nghe thấy người nói chuyện kia a lên một tiếng, che miệng, lộ vẻ thống khổ.
Đồng bạn của hắn kinh hãi biến sắc, lập tức đứng dậy: “Ngũ đệ, ngươi không sao chứ!”
Sau đó liền chắp tay với Đậu Yến Sơn: “Đậu bang chủ đại nhân đại lượng, vị huynh đệ của ta trước giờ không quản được miệng, hai chén rượu vào bụng là liền ăn nói linh tinh, kính xin ngài đừng chấp nhặt với hắn!”
Đậu Yến Sơn ha ha một tiếng: “Cơm có thể ăn bậy, lời lại không thể nói lung tung. Ta chỉ đánh rớt một cái răng cửa của hắn, xem như là dạy cho hắn một bài học nho nhỏ thôi, như vậy đã là hạ thủ lưu tình rồi.”
Lời nói vừa xong, người kia quả nhiên phi một tiếng, phun ra một ngụm máu và một chiếc răng, vẻ mặt căm giận bất bình, còn muốn nói thêm gì đó. Đồng bạn của hắn nhanh chóng che miệng hắn lại, lớn tiếng quát: “Ngũ đệ, chớ gây rắc rối!”
Người kia không thể làm gì khác hơn là cam chịu câm miệng, sau đó liền bị đồng bạn cứng rắn kéo dậy, hai người vội vã rời đi.
Có khúc nhạc dạo ngắn ngủi này, mọi người tự nhiên cũng không dám nói lung tung nữa. Lục Hợp bang có nhân mạch buôn bán trải khắp thiên hạ, đắc tội Trần Cung cùng lắm là bị đánh một trận thừa sống thiếu chết, không vào Tề quốc là được, nhưng đắc tội Lục Hợp bang, ngươi không biết khi nào thì mình cần tới thủy vực của Lục Hợp bang, nhờ họ vận chuyển hàng hóa hộ.
Mà người rất nhiều, miệng cũng không quản được, yên lặng chốc lát, có mấy người đứng dậy rời đi, ngoài cửa lại có khách mới tiến vào. Thanh âm huyên náo lại tiếp tục vang lên. Cái chết của Yến Vô Sư không thể nghi ngờ chính là đề tài không dứt, đừng nói đây là nơi tái ngoại, nếu như truyền vào Trung Nguyên, còn không biết sẽ gây nên biến cố sóng gió lớn cỡ nào.
“Yến Vô Sư chết rồi, Thẩm Kiều chẳng phải quá thảm sao?” Thanh âm này vang lên từ bên cạnh Thẩm Kiều, âm lượng cũng không lớn, hẳn là đang nói với bằng hữu của mình.
“Lời này ý là sao?”
“Thẩm Kiều không phải mất hết võ công, phải đến nương nhờ Yến Vô Sư, trở thành nam sủng cho y sao. Hiện giờ không còn chỗ dựa, một kẻ phế nhân như hắn, phải làm thế nào đây, chẳng lẽ còn mặt mũi quay lại Huyền Đô sơn, cầu xin Huyền Đô sơn thu lưu sao?”
Những người này hiển nhiên không hề hay biết Thẩm Kiều đã từ lâu không cùng Yến Vô Sư xuất hiện. Tin tức hoàn toàn dừng lại ở tiệc rượu Tô phủ lúc trước, Thẩm Kiều đại diện cho Yến Vô Sư tới tham dự.
“Nói cũng phải, chỉ sợ hắn không dám quay lại thôi. Huyền Đô Sơn không phải đã thả tin tức ra bên ngoài, nói Thẩm Kiều không còn là chưởng giáo Huyền Đô sơn nữa rồi sao?”
“Cũng có thể Huyền Đô Sơn không đuổi Thẩm Kiều ra khỏi sư môn, dù sao thì vẫn còn tình cảm ngày xưa mà. Ngươi nói xem, hắn làm sao lại cam chịu thấp hèn, tình nguyện ở cùng Ma Quân cũng không chịu quay về môn phái chứ?”
“Nói không chừng Yến Vô Sư có thể cho hắn cái vui mà người khác không cho được đó?”
Hai người vừa dứt lời, không hẹn mà cùng bắt đầu cười hắc hắc, trên mặt lộ ra biểu tình không cần nói cũng hiểu.
Tất nhiên bọn họ không biết người bị họ nghị luận lại đang ngồi ở cái bàn phía sau mình kia. Người đó chỉ im lặng ngồi đó nghe bọn họ nói chuyện, còn rảnh rỗi gắp hai miếng thịt bò để vào trong bánh tráng, sau đó cuốn bánh tráng lại, thả vào trong miệng chậm rãi nghiền ngẫm.
“Hoán Nguyệt tông và Hợp Hoan tông có cùng nguồn gốc. Công phu tu luyện của Hợp Hoan tông, Hoán Nguyệt tông tất nhiên cũng biết. Điều ngươi nói cũng không phải không có khả năng a. Ma quân võ công cao cường, công phu trên giường nhất định càng tốt hơn. Thẩm Kiều thực tủy biết vị*, muốn ngừng mà không được, nói không chừng Ma quân đã sớm chán rồi, nhưng hắn vẫn còn khổ sở dây dưa không tha ấy chứ!”
*Thực tủy biết vị: Ăn ngon quen miệng
Một chữ cuối cùng vừa ra khỏi miệng, người nói chuyện liền hét thảm một tiếng, lập tức che miệng cúi người lăn lộn trên đất.
Biến cố đột ngột nảy sinh, tất cả mọi người đều bị dọa giật mình, cùng nhau nhìn về phía này.
Người gây ra thương tổn cho hắn, rõ ràng không phải người ngồi ở phía sau kia.
Thẩm Kiều cũng có chút bất ngờ, nhìn về phía người phía trước kia.
Chỉ thấy Úc Ái ngồi nghiêm chỉnh, chậm rãi thả chiếc đũa gỗ trong tay xuống, lạnh lùng nói: “Người trong Huyền Đô Sơn ta, từ khi nào đến lượt đám người ngoài như các ngươi sỉ nhục?”
Tác giả :
Mộng Khê Thạch