Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 38
Editor: Thiếu Quân
Beta: Kusami
Nếu là ngày trước, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, Tiêu Sắt nhất định sẽ đùa giỡn một phen, nhưng lúc này ngay cả mặt đối phương hắn cũng không dư sức mà nhìn cho thật kỹ.
Tối nay bắt buộc phải giết chết Vũ Văn Khánh. Bạch Nhung thất thủ, hắn càng không thể đi theo vết xe đổ đó. Mặc dù biết rõ có Yến Vô Sư ở đây, cơ hội không lớn, hắn cũng chỉ có thể liều mạng.
Tiêu Sắt rút cây quạt xếp vẫn luôn giắt ở bên hông ra, cổ tay khẽ chuyển, trên mặt quạt lập tức hiện ra mấy lưỡi dao sắc nhọn. Hắn buông tay, quạt liền xẹt về phía đối phương, cùng lúc điểm mũi chân một cái, đánh tiếp ra một chưởng.
Thẩm Kiều vốn không định động thủ. Hiện tại mỗi lần hắn ra tay, thời gian khôi phục càng lúc càng dài hơn, thậm chí có khả năng tạo thành tổn thương khó có thể cứu vãn đối với căn cơ. Hơn nữa lần này có Yến Vô Sư ở đây, cũng không cần đến phiên hắn động thủ. Nhưng giờ phút này, Vũ Văn Khánh kéo Ngọc Tư chạy đến xe ngựa của hắn cầu xin che chở, kẻ địch lại từng bước ép sát, gần trong gang tấc, hắn không thể không ra tay.
Tiêu Sắt vốn tưởng rằng với tác phong làm việc của Yến Vô Sư, đoạn đường này sẽ không mang theo người giúp đỡ. Ai ngờ trên xe vẫn còn ẩn giấu một nhân vật không thể khinh thường như vậy. Hắn nhớ gần đây trên giang hồ có đồn thổi, cùng với đôi mắt đặc thù của người trước mặt này, lập tức đoán được thân phận đối phương: “Thẩm chưởng giáo đường đường là tông sư một phái, sao lại lưu lạc tới mức làm thủ hạ cho Yến Vô Sư, không cảm thấy bị hạ giá hay sao?”
Hắn hắc hắc cười lạnh, chiêu thức trên tay càng lúc càng nhanh, chưởng phong tựa như thủy triều, dồn dập không dứt, làm cho đối thủ không còn thời gian để mà thở dốc. Quạt giống như có ý thức, theo sự dẫn dắt của chân khí, hỗ trợ bổ khuyết cho những công kích của hắn, chuyên môn ra tay với những sơ hở của kẻ địch, tương đương với chuyện phải hai mặt giáp công. Người giao thủ với hắn coi như có thêm một tầng uy hiếp.
Thẩm Kiều không muốn đánh lâu, cũng không hề dùng gậy trúc, mà trực tiếp rút Sơn Hà Đồng Bi Kiếm.
Ánh kiếm đan xen, che kín khung trời, không chỉ xé rách chưởng phong ác liệt mà còn khiến cho lưỡi đao trên cây quạt kia không thể tới gần người. Tiêu sắt muốn đột phá vào trong màn kiếm kia, lại phát hiện chỗ nào cũng là cạm bẫy, căn bản không tìm được dù chỉ là một kẽ hở nhỏ.
Thậm chí, lấy đạo người trả lại cho người, chưởng phong của hắn còn bị màn kiếm hất ngược trở về, làm cho hắn gần như muốn nghẹt thở. Sơ hở một cái, ngực đã thụ thương nghiêm trọng, Tiêu Sắt lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải nói Thẩm Kiều bị thương nặng, ngay cả võ công cũng gần như mất hết rồi sao!
Tiêu Sắt vừa kinh vừa sợ, mắt thấy đánh tiếp nữa thì mình cũng chẳng được lợi lộc gì, bốn trưởng lão căn bản không giữ nổi Yến Vô Sư. Đợi đến khi Yến Vô Sư bứt ra được, người xui xẻo sẽ là mình.
Hắn không nhịn được quay đầu liếc nhìn lên cây một cái. Bạch Nhung vốn ngồi ở trên đó không biết đã biến mất khi nào. Tiêu Sắt khẽ cắn răng: “Thẩm chưởng giáo quả nhiên danh bất hư truyền, Tiêu mỗ đành hẹn ngày khác trở lại lĩnh giáo vậy!”
Dứt lời, hắn từ giữa không trung đánh ra một chưởng, nhân dịp Thẩm Kiều nhấc kiếm lên đỡ, Tiêu Sắt liền thu hồi cây quạt lại, cũng không thèm chào hỏi bốn trưởng lão kia, trong nháy mắt đã biến mất không còn hình bóng.
Người trong Ma Môn ích kỷ bội bạc, vào lúc này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Vũ Văn Khánh nơm nớp lo sợ từ sau lưng Thẩm Kiều bò ra ngoài: “Đa tạ công tử đã cứu giúp, xin hỏi cao tính đại danh?”
Thẩm Kiều tra kiếm vào vỏ: “Thẩm Kiều.”
Vũ Văn Khánh thấy hai mắt hắn có chút vô thần, đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra ngươi chính là vị kia, khụ, vị Thẩm công tử kia!”
Khoảng thời gian này, nhờ trận chiến ở Tô phủ, danh tiếng của Thẩm Kiều đã lan đi nhanh chóng. Mọi người khi nhắc đến hắn, khó tránh khỏi lại nói đến Yến Vô Sư, cuối cùng dùng nụ cười ám muội không rõ để kết thúc. Vũ Văn Khánh không phải nhân sĩ giang hồ, cho nên cũng chỉ nghe được mấy lời truyền miệng hời hợt đó. Hiện giờ thấy được người thật, khó tránh khỏi muốn nói thầm một tiếng, quả nhiên là mỹ nhân, tuy có vẻ bệnh tật nhưng lại có một phen ý nhị đặc biệt.
Nhất là khi mỹ nhân vừa mới rút kiếm giao thủ cùng người kia, trái với vẻ ngoài nhu nhược, chân khí phát ra từ kiếm lại dày đặc khiến người khác không thể chớp mắt, có thể nói là vui mắt vui tai. Chỉ tiếc mỹ nhân như vậy lại bị hái trước mất rồi, Vũ Văn Khánh cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Thẩm Kiều cũng không biết được những suy nghĩ trong lòng Vũ Văn Khánh, cho nên sắc mặt hắn vẫn như cũ ôn hòa, hướng Vũ Văn Khánh gật đầu cười nhẹ: “Vũ Văn đại phu có cần xem qua tình trạng vị phu nhân phía sau ngài một chút không?”
Vũ Văn Khánh: “Hình như nàng chỉ hôn mê thôi.”
Thẩm Kiều: “Để ta xem qua chút.”
Vũ Văn Khánh cầm tay Ngọc Tư đưa cho hắn.
Thẩm Kiều thăm dò mạch nói: “Không sao, chỉ bị điểm huyệt ngủ mà thôi.”
Hắn giải huyệt cho Ngọc Tư, người sau liền yếu ớt tỉnh dậy, nhìn thấy trước mắt là Vũ Văn Khánh và Thẩm Kiều, đầu tiên là sợ hết hồn, rõ ràng còn ngơ ngẩn sợ hãi chưa hiểu gì.
Vũ Văn Khánh vội đè nàng lại: “Không sao rồi, là Yến thiếu sư và Thẩm công tử cứu chúng ta!”
Ngọc Tư: “Tiểu Lâm nàng, nàng…”
VŨ Văn Khánh: “Tiểu Lâm bị người Hợp Hoan tông giả dạng thành, một lòng muốn tiếp cận nàng, muốn mượn tay nàng ám sát ta. Bản thân nàng ta có thể đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Thẩm Kiều bỗng nhiên nói: “Vậy cũng chưa chắc. Nếu bị phu nhân này không có chuyện gì, thị nữ kia cũng không hẳn bị sao. Kính xin Vũ Văn đại phu phái người đi tìm bốn phía một phen, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó.”
Ngọc Tư nắm lấy ống tay áo Vũ Văn Khánh, nước mắt lưng tròng: “Tiểu Lâm theo thiếp từ lâu, vẫn luôn trung thành tuyệt đối, kính xin đại nhân phái người đi tìm nàng một lần!”
Vũ Văn Khánh mềm lòng nói: “Được được, ta lập tức cho người đi tìm!”
Đầu kia bốn trưởng lão của Hợp Hoan tông rốt cục không địch lại được Yến Vô Sư, một người chết tại chỗ, một người trọng thương, hai người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều chịu thương tổn, không thể không liều mạng tranh nhau đào tẩu. Cái người trọng thương trước khi đi còn bị Yến Vô Sư đánh thêm một chưởng vào chỗ yếu hại, sau khi trở về nếu như không gặp được kỳ ngộ gì, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Vũ Văn Khánh quay đầu nhìn thấy Thẩm Kiều ngồi đó, ôm kiếm, hai mắt không chút thần thái, một cảm giác thương tiếc tự nhiên nảy sinh. Hắn gần như đã hồn nhiên quên mất cái người này vừa rồi mới đánh một trận kinh hãi với kẻ khác.
“Có phải Thẩm công tử hơi mệt rồi không? Có cần vào trong xe ngựa của ta nghỉ ngơi một chút, trên bàn còn có chút thức ăn.”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Không cần làm phiền Vũ Văn đại phu.”
Vũ Văn Khánh cười nói: “Không phiển không phiền, vừa rồi nhờ ngươi cứu mạng, ta đa tạ còn chưa kịp đây. Sắc mặt ngươi hơi tái, chắc là sức khỏe không tốt lắm, ta đi bảo đám nha hoàn mang tới chút A Giao cao, mang tới cho ngươi. Mỗi ngày ăn chút có thể bổ máu, vật kia rất ngọt, ăn rất ngon…”
Thẩm Kiều yên lặng đỡ trán.
Vũ Văn Khánh tưởng hắn váng đầu, vươn tay định đỡ, liền nghe thấy thanh âm Yến Vô Sư lười biếng truyền đến: “Ta ở đằng kia tắm máu chiến đấu, A Kiều nhà ta ở lại sắp bị kẻ khác dẫn đi, cái này thật sự là rất khó chịu đó nha!”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn dù không nhìn thấy, cũng biết đừng nói cái gì mà tắm máu chiến đấu, áo bào của đối phương nhất định ngay cả chút bọt máu cũng không có.
Nhưng loại lời nói không hề có sức thuyết phục này lại làm cho Vũ Văn Khánh có chút chột dạ ngượng ngùng, nhanh chóng rụt tay về: “Thiếu sư nói đùa rồi. Ta cũng chỉ là thấy Thẩm công tử có chút mệt mỏi. Tối nay nhờ có thiếu sư, bằng không không biết kết cục sẽ ra sao nữa!”
Bên ngoài, thanh âm huyên náo la hét nổi lên bốn phía, không chỉ có người mà Vũ Văn Khánh mang tới bị thương, mà ngay cả những thương nhân đi cùng cũng bị vạ lây theo. Mặc dù mục tiêu của đối phương chỉ là Vũ Văn Khánh, nhưng người trong Ma Môn ra tay chưa từng phân biệt tốt xấu, chỉ tuân theo cảm xúc. Hễ là người cản đường bọn họ, thì đều phải chết. Các thương nhân vốn tưởng rằng đi cùng với đội ngũ quan gia sẽ an toàn hơn, ai ngờ tai họa bất ngờ, chỉ có thể vội vàng dàn xếp thương đội người làm, cứ như vậy liền náo loạn cả lên.
Vũ Văn Khánh dựa theo lời Thẩm Kiều nói, phái người đi tìm, quả nhiên ở bên một cục đá gần suối tìm được tiểu thị nữ kia của Ngọc Tư. Người kia bởi vì ra ngoài đi vệ sinh, sợ bị người khác nhìn thấy, nên đành đi xa chút, không ngờ lại đột nhiên bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nơi có Yến Vô Sư ở luôn tạo nên cảm giác kinh sợ vô hình. Toàn bộ đội phũ trắng đêm không ngủ, ầm ỹ không ngừng, nhưng chỉ có chu vi chung quanh chiếc xe ngựa của Yến Vô Sư và Thẩm Kiều là yên tĩnh đến mức quái dị. Vũ Văn Khánh mang theo Ngọc Tư rời khỏi xe ngựa, liền sai người đưa một đống đồ ăn tới để bày tỏ lòng biết ơn. Tuy nói ở bên ngoài nấu ăn không tiện, nhưng chuyến đi này Vũ Văn Ung mang theo không ít món khô và mứt hoa quả, thậm chí còn có nhiều loại trái cây mới mẻ, có thể thấy được người này rất giỏi hưởng thụ.
Thẩm Kiều đối với món khô không mấy hứng thú, trái lại ăn không ít mứt. Thói quen thích ăn đồ ngọt từ khi còn nhỏ đến giờ cũng chưa từng thay đổi.
Yến Vô Sư dựa vào gối mềm, cầm thịt bò khô đưa vào trong miệng nhai chầm chậm. Trà mật ong Như Như vừa pha xong được đặt ở bên cạnh. So với phía ngoài náo nhiệt, bên trong xe càng lộ vẻ yên tĩnh đến quỷ dị.
Thẩm Kiều: “Lần này ám sát không thành, còn có thể sẽ có thêm lần tiếp. Sơ hở bên người Vũ Văn đại phu không ít, sợ là khó lòng phòng bị.”
Yến Vô Sư: “Không quan trọng. Bên người Vũ Văn Khánh có người thử độc thay hắn rồi. Lần này cũng chính là do hắn ngu xuẩn, nhất định phải mang theo nữ nhân kia đi cùng, mới tạo ra sơ hở cho người khác chen vào. Sau lần này hắn sẽ càng cẩn thận hơn. Lại nói cho dù hắn chết, trên người ta vẫn còn một phần quốc thư khác, đến lúc đó bảo phó sứ đưa cho Trần Chủ là được. Chỉ có điều Vũ Văn Khánh miệng lưỡi chu toàn, khả năng hùng biện khá tốt, phần bản lĩnh này không phải ai cũng có thể thay thế được, cho nên Chu Đế mới coi trọng hắn như vậy.”
Thẩm Kiều nhớ lại đối phương vừa mới thao thao bất tuyệt nói một đống lớn mà không phải dừng chút nào, không khỏi cũng mím môi, thấy có chút buồn cười.
Yến Vô Sư cảm thán: “A Kiều nhà ta thực sự là người gặp người thích a. Loại người ong bướm như Vũ Văn Khánh này không tính, nhưng thậm chí đến cả loại yêu nữ như Bạch Nhung kia cũng đối với ngươi tình chung như một. Nếu không phải ta tự coi chừng, chỉ sợ mất lúc nào không hay!”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Yến tông chủ đùng có nói bậy, ta khi nào thì cùng Bạch Nhung có quan hệ?”
Yến Vô Sư: “Nàng giả trang thành tiểu thị nữ kia đi giết Vũ Văn Khánh. Chiếu theo tác phong từ trước tới giờ của nàng, tiểu thị nữ kia và thị thiếp của Vũ Văn Khánh, nhất định không một ai còn sống. Nhưng lần này nàng lại cố tình lưu tình, nếu không phải vì ngươi, chẳng lẽ là vì Vũ Văn Khánh? Bằng sự lanh lợi của nàng, sợ là đã sớm đoán ra ngươi cũng có mặt trong chuyến đi này, cho nên có ý lưu lại cho ngươi một ấn tượng tốt, tránh cho ngươi có thêm phản cảm với nàng mà thôi?”
Nói tới chỗ này, y chậc chậc hai tiếng: “Chỉ trách A Kiều nhà chúng ta, trời sinh đầu gỗ, từ nhỏ đến lớn chỉ một lòng tu tâm dưỡng tính, đối với tình ái nam nữ hồ đồ không hiểu. Nếu không có bản tọa chỉ đường dẫn lối, chỉ sợ cả đời này cũng không hiểu được mất!”
Y mở miệng há miệng đều một câu “A Kiều nhà chúng ta”, nghiễm nhiên đem Thẩm Kiều thành vật sở hữu. Thẩm Kiều phản bác vài lần không có hiệu quả, hiện tại hai tai cũng đã tê dại, tùy hắn nói vậy.
Yến Vô Sư: “Đáng tiếc a, một tia tình ý này của nàng còn chưa nảy sinh, nhất định sẽ chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nếu như Tang Cảnh Hành phát hiện tâm tư này của nàng, còn không biết sẽ dằn vặt nàng ta thế nào đâu?”
Thẩm Kiều nghi hoặc: “Hợp Hoan tông không cho phép môn hạ đệ tử có tình với người ngoài?”
Yến Vô Sư cười ha ha: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết? Hợp Hoan tông từ xưa tới nay dùng âm dương tương hỗ, nam nữ trong môn, ai cũng đều tu luyện phương pháp song tu. Bản tọa thấy Bạch Nhung đã không còn là xử nữ, chắc chắn nguyên âm của nàng đã sớm bị sư phụ Tang Cảnh Hành hái đi rồi!”
Trên mặt Thẩm Kiều lộ vẻ kinh sợ, hồi lâu mới nói: “Nhưng bọn họ là thầy trò…”
Yến Vô Sư: “Thầy trò thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái loại người nam nữ không kỵ như Tang Cảnh Hành, từ xưa tới nay yêu thích đoạt trinh tiết của người khác, lại không công mà chắp tay dâng tặng nguyên âm của đệ tử xinh đẹp của mình cho nam nhân khác sao? Bạch Nhung song tu với những nam nhân nào, ta không biết, nhưng trong đó nhất định có một phần của sư tôn nàng.”
Thẩm Kiều nhíu mày không nói.
Yến Vô Sư cười nói: “Tật xấu thương tiếc vật nhỏ yêu của A Kiều lại phát tác rồi. Tang Cảnh Hành thì không tính, nhưng song tu cùng những người khác trong phái, nếu nàng không muốn, tự có thể nghĩ ra biện pháp để tránh né. Ngươi có thể thấy võ công của nàng tiến bộ thần tốc, hoàn toàn là do công lao từ việc song tu. Bản thân nàng chắc chắn cũng cam tâm tình nguyện, vậy sao ngươi lại vẫn thương tiếc cho nàng? Nữ nhân như vậy có gì đáng giá để ngươi thương tiếc? Nếu ngươi muốn thương tiếc, không bằng thương tiếc ta cho rồi?”
Thẩm Kiều không nói: “Bạch Nhung không đáng thương, vậy Yến tông chủ rất đáng thương sao?”
Yến Vô Sư: “Tối nay ta lấy một địch bốn, chẳng lẽ không đáng để thương tiếc sao?”
Hắn cầm tay Thẩm Kiều đặt lên ngực mình: “Ngươi xem, tiểu tâm can của ta đến bây giờ còn đang đập dồn dập không ngừng đây này!”
Ngay lúc đó, Vũ Văn KHánh ở phía ngoài nói: “Thiếu sư, Thẩm công tử, ta có thể vào không?”
Thẩm Kiều muốn rút tay ra khỏi chỗ đó của Yến Vô Sư, lại thình lình bị đối phương dùng sức, ngược lại chính mình lại ngã thẳng vào trong lòng đối phương.
Vũ Văn Khánh thấy bên trong không có tiếng, tưởng là ngầm đồng ý, liền đẩy cửa xe, vén rèm lên, đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này, cả người đều ngây dại.
Bời vì nhìn từ góc độ của hắn, không giống như Yến Vô Sư đang chọc ghẹo, mà giống như Thẩm Kiều tự nhào vào lòng Yến Vô Sư.
Yến Vô Sư nhìn thấy biểu tình trợn mắt há mồm của của hắn, hơi nhíu mày, nhất thời ác ý, đột nhiên duỗi tay nắm chặt lấy cằm Thẩm Kiều, trực tiếp đặt xuống một cái hôn sâu.
Thẩm Kiều kinh ngạc mở to mắt, không chút do dự nhấc tay đánh về phía đối phương. Yến Vô Sư đã sớm có phòng bị, trực tiếp hóa giải thế công, tiện tay còn điểm huyệt đạo của hắn, khiến Thẩm Kiều không còn chút sức lực chống đỡ nào nữa, cả người rơi trọn vào trong ngực y. Y cúi đầy cạy môi đối phương ra, ép hắn tiếp nhận xâm lấn của chính mình.
“Ưm…” Thẩm Kiều nhíu mày thật sâu, không phải bởi vì trầm mê trong đó, mà là vì nỗi khổ huyệt đạo bị phong tỏa không có cách nào phản kháng. Dù tính tình hắn có tốt đến đâu đi chăng nữa, lúc này gần như đã nổi trận lôi đình. Nhưng đáng tiếc võ công không bằng người, chỉ có thể mặc cho y làm. Cần cổ thon dài bị ép ngẩng lên, eo nhỏ bị siết chặt, hàm răng vì cằm bị bóp lấy mà không còn sức khép lại, chỉ bạc thuận theo khóe môi chảy xuống, nhưng người đang chà đạp lại chẳng chút quan tâm, vấn cứ tiếp tục đè sâu nụ hôn này xuống.
Một màn hương diễm này khiến Vũ Văn Khánh hoàn toàn không dời nổi tầm mắt, thậm chí còn có chút miệng đắng lưỡi khô.
“Nhìn đủ chưa?” Yến Vô Sư rốt cục cũng buông người trong ngực ra, quay đầu nhìn hắn.
Vũ Văn Khánh tự xưng là phong lưu ngời ngời, cũng coi như thân kinh bách chiến, giờ khắc này cũng không biết là vì đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn, hay là vì khí thế áp đảo của Yến Vô Sư, nói chuyện cư nhiên lại lắp ba lắp bắp: “Xem, xem xong rồi…”
Yến Vô Sư: “Xem xong rồi, còn chưa cút?”
Vũ Văn Khánh: “…”
Hắn vội vàng quay người, hồn bay phách lạc mà quýnh quáng rời đi.
Yến Vô Sư quay đầu lại nhìn Thẩm Kiều, nhất thời có chút không nói nổi điều gì. Bời vì người đã ngất rồi.
Nói một cách chính xác, bị hôn choáng váng mà ngất khả năng không lớn, có lẽ là do không thể phản kháng cộng với nghẹt thở trong một chốc, nói đơn giản, là bị tức đến ngất đi.
Yến Vô Sư chưa từng thấy cảnh này, không nhịn được cười ra tiếng, tiện thể chậc chậc hai tiếng biểu đạt đồng tình: “Đáng thương!”
Hắn không cảm thấy mình chơi đùa quá đáng, mà trái lại cảm tháy cách dạy dỗ đồ đệ của Kỳ Phượng Các quá mức cứng nhắc rồi.
Beta: Kusami
Nếu là ngày trước, mỹ nhân xinh đẹp như vậy, Tiêu Sắt nhất định sẽ đùa giỡn một phen, nhưng lúc này ngay cả mặt đối phương hắn cũng không dư sức mà nhìn cho thật kỹ.
Tối nay bắt buộc phải giết chết Vũ Văn Khánh. Bạch Nhung thất thủ, hắn càng không thể đi theo vết xe đổ đó. Mặc dù biết rõ có Yến Vô Sư ở đây, cơ hội không lớn, hắn cũng chỉ có thể liều mạng.
Tiêu Sắt rút cây quạt xếp vẫn luôn giắt ở bên hông ra, cổ tay khẽ chuyển, trên mặt quạt lập tức hiện ra mấy lưỡi dao sắc nhọn. Hắn buông tay, quạt liền xẹt về phía đối phương, cùng lúc điểm mũi chân một cái, đánh tiếp ra một chưởng.
Thẩm Kiều vốn không định động thủ. Hiện tại mỗi lần hắn ra tay, thời gian khôi phục càng lúc càng dài hơn, thậm chí có khả năng tạo thành tổn thương khó có thể cứu vãn đối với căn cơ. Hơn nữa lần này có Yến Vô Sư ở đây, cũng không cần đến phiên hắn động thủ. Nhưng giờ phút này, Vũ Văn Khánh kéo Ngọc Tư chạy đến xe ngựa của hắn cầu xin che chở, kẻ địch lại từng bước ép sát, gần trong gang tấc, hắn không thể không ra tay.
Tiêu Sắt vốn tưởng rằng với tác phong làm việc của Yến Vô Sư, đoạn đường này sẽ không mang theo người giúp đỡ. Ai ngờ trên xe vẫn còn ẩn giấu một nhân vật không thể khinh thường như vậy. Hắn nhớ gần đây trên giang hồ có đồn thổi, cùng với đôi mắt đặc thù của người trước mặt này, lập tức đoán được thân phận đối phương: “Thẩm chưởng giáo đường đường là tông sư một phái, sao lại lưu lạc tới mức làm thủ hạ cho Yến Vô Sư, không cảm thấy bị hạ giá hay sao?”
Hắn hắc hắc cười lạnh, chiêu thức trên tay càng lúc càng nhanh, chưởng phong tựa như thủy triều, dồn dập không dứt, làm cho đối thủ không còn thời gian để mà thở dốc. Quạt giống như có ý thức, theo sự dẫn dắt của chân khí, hỗ trợ bổ khuyết cho những công kích của hắn, chuyên môn ra tay với những sơ hở của kẻ địch, tương đương với chuyện phải hai mặt giáp công. Người giao thủ với hắn coi như có thêm một tầng uy hiếp.
Thẩm Kiều không muốn đánh lâu, cũng không hề dùng gậy trúc, mà trực tiếp rút Sơn Hà Đồng Bi Kiếm.
Ánh kiếm đan xen, che kín khung trời, không chỉ xé rách chưởng phong ác liệt mà còn khiến cho lưỡi đao trên cây quạt kia không thể tới gần người. Tiêu sắt muốn đột phá vào trong màn kiếm kia, lại phát hiện chỗ nào cũng là cạm bẫy, căn bản không tìm được dù chỉ là một kẽ hở nhỏ.
Thậm chí, lấy đạo người trả lại cho người, chưởng phong của hắn còn bị màn kiếm hất ngược trở về, làm cho hắn gần như muốn nghẹt thở. Sơ hở một cái, ngực đã thụ thương nghiêm trọng, Tiêu Sắt lập tức liền phun ra một ngụm máu tươi.
Không phải nói Thẩm Kiều bị thương nặng, ngay cả võ công cũng gần như mất hết rồi sao!
Tiêu Sắt vừa kinh vừa sợ, mắt thấy đánh tiếp nữa thì mình cũng chẳng được lợi lộc gì, bốn trưởng lão căn bản không giữ nổi Yến Vô Sư. Đợi đến khi Yến Vô Sư bứt ra được, người xui xẻo sẽ là mình.
Hắn không nhịn được quay đầu liếc nhìn lên cây một cái. Bạch Nhung vốn ngồi ở trên đó không biết đã biến mất khi nào. Tiêu Sắt khẽ cắn răng: “Thẩm chưởng giáo quả nhiên danh bất hư truyền, Tiêu mỗ đành hẹn ngày khác trở lại lĩnh giáo vậy!”
Dứt lời, hắn từ giữa không trung đánh ra một chưởng, nhân dịp Thẩm Kiều nhấc kiếm lên đỡ, Tiêu Sắt liền thu hồi cây quạt lại, cũng không thèm chào hỏi bốn trưởng lão kia, trong nháy mắt đã biến mất không còn hình bóng.
Người trong Ma Môn ích kỷ bội bạc, vào lúc này thể hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn.
Vũ Văn Khánh nơm nớp lo sợ từ sau lưng Thẩm Kiều bò ra ngoài: “Đa tạ công tử đã cứu giúp, xin hỏi cao tính đại danh?”
Thẩm Kiều tra kiếm vào vỏ: “Thẩm Kiều.”
Vũ Văn Khánh thấy hai mắt hắn có chút vô thần, đột nhiên tỉnh ngộ: “Hóa ra ngươi chính là vị kia, khụ, vị Thẩm công tử kia!”
Khoảng thời gian này, nhờ trận chiến ở Tô phủ, danh tiếng của Thẩm Kiều đã lan đi nhanh chóng. Mọi người khi nhắc đến hắn, khó tránh khỏi lại nói đến Yến Vô Sư, cuối cùng dùng nụ cười ám muội không rõ để kết thúc. Vũ Văn Khánh không phải nhân sĩ giang hồ, cho nên cũng chỉ nghe được mấy lời truyền miệng hời hợt đó. Hiện giờ thấy được người thật, khó tránh khỏi muốn nói thầm một tiếng, quả nhiên là mỹ nhân, tuy có vẻ bệnh tật nhưng lại có một phen ý nhị đặc biệt.
Nhất là khi mỹ nhân vừa mới rút kiếm giao thủ cùng người kia, trái với vẻ ngoài nhu nhược, chân khí phát ra từ kiếm lại dày đặc khiến người khác không thể chớp mắt, có thể nói là vui mắt vui tai. Chỉ tiếc mỹ nhân như vậy lại bị hái trước mất rồi, Vũ Văn Khánh cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Thẩm Kiều cũng không biết được những suy nghĩ trong lòng Vũ Văn Khánh, cho nên sắc mặt hắn vẫn như cũ ôn hòa, hướng Vũ Văn Khánh gật đầu cười nhẹ: “Vũ Văn đại phu có cần xem qua tình trạng vị phu nhân phía sau ngài một chút không?”
Vũ Văn Khánh: “Hình như nàng chỉ hôn mê thôi.”
Thẩm Kiều: “Để ta xem qua chút.”
Vũ Văn Khánh cầm tay Ngọc Tư đưa cho hắn.
Thẩm Kiều thăm dò mạch nói: “Không sao, chỉ bị điểm huyệt ngủ mà thôi.”
Hắn giải huyệt cho Ngọc Tư, người sau liền yếu ớt tỉnh dậy, nhìn thấy trước mắt là Vũ Văn Khánh và Thẩm Kiều, đầu tiên là sợ hết hồn, rõ ràng còn ngơ ngẩn sợ hãi chưa hiểu gì.
Vũ Văn Khánh vội đè nàng lại: “Không sao rồi, là Yến thiếu sư và Thẩm công tử cứu chúng ta!”
Ngọc Tư: “Tiểu Lâm nàng, nàng…”
VŨ Văn Khánh: “Tiểu Lâm bị người Hợp Hoan tông giả dạng thành, một lòng muốn tiếp cận nàng, muốn mượn tay nàng ám sát ta. Bản thân nàng ta có thể đã lành ít dữ nhiều rồi.”
Thẩm Kiều bỗng nhiên nói: “Vậy cũng chưa chắc. Nếu bị phu nhân này không có chuyện gì, thị nữ kia cũng không hẳn bị sao. Kính xin Vũ Văn đại phu phái người đi tìm bốn phía một phen, nói không chừng sẽ có phát hiện gì đó.”
Ngọc Tư nắm lấy ống tay áo Vũ Văn Khánh, nước mắt lưng tròng: “Tiểu Lâm theo thiếp từ lâu, vẫn luôn trung thành tuyệt đối, kính xin đại nhân phái người đi tìm nàng một lần!”
Vũ Văn Khánh mềm lòng nói: “Được được, ta lập tức cho người đi tìm!”
Đầu kia bốn trưởng lão của Hợp Hoan tông rốt cục không địch lại được Yến Vô Sư, một người chết tại chỗ, một người trọng thương, hai người còn lại hoặc nhiều hoặc ít đều chịu thương tổn, không thể không liều mạng tranh nhau đào tẩu. Cái người trọng thương trước khi đi còn bị Yến Vô Sư đánh thêm một chưởng vào chỗ yếu hại, sau khi trở về nếu như không gặp được kỳ ngộ gì, chỉ sợ cũng không sống được bao lâu.
Vũ Văn Khánh quay đầu nhìn thấy Thẩm Kiều ngồi đó, ôm kiếm, hai mắt không chút thần thái, một cảm giác thương tiếc tự nhiên nảy sinh. Hắn gần như đã hồn nhiên quên mất cái người này vừa rồi mới đánh một trận kinh hãi với kẻ khác.
“Có phải Thẩm công tử hơi mệt rồi không? Có cần vào trong xe ngựa của ta nghỉ ngơi một chút, trên bàn còn có chút thức ăn.”
Thẩm Kiều lắc đầu một cái: “Không cần làm phiền Vũ Văn đại phu.”
Vũ Văn Khánh cười nói: “Không phiển không phiền, vừa rồi nhờ ngươi cứu mạng, ta đa tạ còn chưa kịp đây. Sắc mặt ngươi hơi tái, chắc là sức khỏe không tốt lắm, ta đi bảo đám nha hoàn mang tới chút A Giao cao, mang tới cho ngươi. Mỗi ngày ăn chút có thể bổ máu, vật kia rất ngọt, ăn rất ngon…”
Thẩm Kiều yên lặng đỡ trán.
Vũ Văn Khánh tưởng hắn váng đầu, vươn tay định đỡ, liền nghe thấy thanh âm Yến Vô Sư lười biếng truyền đến: “Ta ở đằng kia tắm máu chiến đấu, A Kiều nhà ta ở lại sắp bị kẻ khác dẫn đi, cái này thật sự là rất khó chịu đó nha!”
Thẩm Kiều: “….”
Hắn dù không nhìn thấy, cũng biết đừng nói cái gì mà tắm máu chiến đấu, áo bào của đối phương nhất định ngay cả chút bọt máu cũng không có.
Nhưng loại lời nói không hề có sức thuyết phục này lại làm cho Vũ Văn Khánh có chút chột dạ ngượng ngùng, nhanh chóng rụt tay về: “Thiếu sư nói đùa rồi. Ta cũng chỉ là thấy Thẩm công tử có chút mệt mỏi. Tối nay nhờ có thiếu sư, bằng không không biết kết cục sẽ ra sao nữa!”
Bên ngoài, thanh âm huyên náo la hét nổi lên bốn phía, không chỉ có người mà Vũ Văn Khánh mang tới bị thương, mà ngay cả những thương nhân đi cùng cũng bị vạ lây theo. Mặc dù mục tiêu của đối phương chỉ là Vũ Văn Khánh, nhưng người trong Ma Môn ra tay chưa từng phân biệt tốt xấu, chỉ tuân theo cảm xúc. Hễ là người cản đường bọn họ, thì đều phải chết. Các thương nhân vốn tưởng rằng đi cùng với đội ngũ quan gia sẽ an toàn hơn, ai ngờ tai họa bất ngờ, chỉ có thể vội vàng dàn xếp thương đội người làm, cứ như vậy liền náo loạn cả lên.
Vũ Văn Khánh dựa theo lời Thẩm Kiều nói, phái người đi tìm, quả nhiên ở bên một cục đá gần suối tìm được tiểu thị nữ kia của Ngọc Tư. Người kia bởi vì ra ngoài đi vệ sinh, sợ bị người khác nhìn thấy, nên đành đi xa chút, không ngờ lại đột nhiên bị đánh ngất, sau khi tỉnh lại còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
Nơi có Yến Vô Sư ở luôn tạo nên cảm giác kinh sợ vô hình. Toàn bộ đội phũ trắng đêm không ngủ, ầm ỹ không ngừng, nhưng chỉ có chu vi chung quanh chiếc xe ngựa của Yến Vô Sư và Thẩm Kiều là yên tĩnh đến mức quái dị. Vũ Văn Khánh mang theo Ngọc Tư rời khỏi xe ngựa, liền sai người đưa một đống đồ ăn tới để bày tỏ lòng biết ơn. Tuy nói ở bên ngoài nấu ăn không tiện, nhưng chuyến đi này Vũ Văn Ung mang theo không ít món khô và mứt hoa quả, thậm chí còn có nhiều loại trái cây mới mẻ, có thể thấy được người này rất giỏi hưởng thụ.
Thẩm Kiều đối với món khô không mấy hứng thú, trái lại ăn không ít mứt. Thói quen thích ăn đồ ngọt từ khi còn nhỏ đến giờ cũng chưa từng thay đổi.
Yến Vô Sư dựa vào gối mềm, cầm thịt bò khô đưa vào trong miệng nhai chầm chậm. Trà mật ong Như Như vừa pha xong được đặt ở bên cạnh. So với phía ngoài náo nhiệt, bên trong xe càng lộ vẻ yên tĩnh đến quỷ dị.
Thẩm Kiều: “Lần này ám sát không thành, còn có thể sẽ có thêm lần tiếp. Sơ hở bên người Vũ Văn đại phu không ít, sợ là khó lòng phòng bị.”
Yến Vô Sư: “Không quan trọng. Bên người Vũ Văn Khánh có người thử độc thay hắn rồi. Lần này cũng chính là do hắn ngu xuẩn, nhất định phải mang theo nữ nhân kia đi cùng, mới tạo ra sơ hở cho người khác chen vào. Sau lần này hắn sẽ càng cẩn thận hơn. Lại nói cho dù hắn chết, trên người ta vẫn còn một phần quốc thư khác, đến lúc đó bảo phó sứ đưa cho Trần Chủ là được. Chỉ có điều Vũ Văn Khánh miệng lưỡi chu toàn, khả năng hùng biện khá tốt, phần bản lĩnh này không phải ai cũng có thể thay thế được, cho nên Chu Đế mới coi trọng hắn như vậy.”
Thẩm Kiều nhớ lại đối phương vừa mới thao thao bất tuyệt nói một đống lớn mà không phải dừng chút nào, không khỏi cũng mím môi, thấy có chút buồn cười.
Yến Vô Sư cảm thán: “A Kiều nhà ta thực sự là người gặp người thích a. Loại người ong bướm như Vũ Văn Khánh này không tính, nhưng thậm chí đến cả loại yêu nữ như Bạch Nhung kia cũng đối với ngươi tình chung như một. Nếu không phải ta tự coi chừng, chỉ sợ mất lúc nào không hay!”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Yến tông chủ đùng có nói bậy, ta khi nào thì cùng Bạch Nhung có quan hệ?”
Yến Vô Sư: “Nàng giả trang thành tiểu thị nữ kia đi giết Vũ Văn Khánh. Chiếu theo tác phong từ trước tới giờ của nàng, tiểu thị nữ kia và thị thiếp của Vũ Văn Khánh, nhất định không một ai còn sống. Nhưng lần này nàng lại cố tình lưu tình, nếu không phải vì ngươi, chẳng lẽ là vì Vũ Văn Khánh? Bằng sự lanh lợi của nàng, sợ là đã sớm đoán ra ngươi cũng có mặt trong chuyến đi này, cho nên có ý lưu lại cho ngươi một ấn tượng tốt, tránh cho ngươi có thêm phản cảm với nàng mà thôi?”
Nói tới chỗ này, y chậc chậc hai tiếng: “Chỉ trách A Kiều nhà chúng ta, trời sinh đầu gỗ, từ nhỏ đến lớn chỉ một lòng tu tâm dưỡng tính, đối với tình ái nam nữ hồ đồ không hiểu. Nếu không có bản tọa chỉ đường dẫn lối, chỉ sợ cả đời này cũng không hiểu được mất!”
Y mở miệng há miệng đều một câu “A Kiều nhà chúng ta”, nghiễm nhiên đem Thẩm Kiều thành vật sở hữu. Thẩm Kiều phản bác vài lần không có hiệu quả, hiện tại hai tai cũng đã tê dại, tùy hắn nói vậy.
Yến Vô Sư: “Đáng tiếc a, một tia tình ý này của nàng còn chưa nảy sinh, nhất định sẽ chỉ có thể giữ ở trong lòng. Nếu như Tang Cảnh Hành phát hiện tâm tư này của nàng, còn không biết sẽ dằn vặt nàng ta thế nào đâu?”
Thẩm Kiều nghi hoặc: “Hợp Hoan tông không cho phép môn hạ đệ tử có tình với người ngoài?”
Yến Vô Sư cười ha ha: “Chẳng lẽ ngươi thật sự không biết? Hợp Hoan tông từ xưa tới nay dùng âm dương tương hỗ, nam nữ trong môn, ai cũng đều tu luyện phương pháp song tu. Bản tọa thấy Bạch Nhung đã không còn là xử nữ, chắc chắn nguyên âm của nàng đã sớm bị sư phụ Tang Cảnh Hành hái đi rồi!”
Trên mặt Thẩm Kiều lộ vẻ kinh sợ, hồi lâu mới nói: “Nhưng bọn họ là thầy trò…”
Yến Vô Sư: “Thầy trò thì làm sao? Chẳng lẽ ngươi cho rằng cái loại người nam nữ không kỵ như Tang Cảnh Hành, từ xưa tới nay yêu thích đoạt trinh tiết của người khác, lại không công mà chắp tay dâng tặng nguyên âm của đệ tử xinh đẹp của mình cho nam nhân khác sao? Bạch Nhung song tu với những nam nhân nào, ta không biết, nhưng trong đó nhất định có một phần của sư tôn nàng.”
Thẩm Kiều nhíu mày không nói.
Yến Vô Sư cười nói: “Tật xấu thương tiếc vật nhỏ yêu của A Kiều lại phát tác rồi. Tang Cảnh Hành thì không tính, nhưng song tu cùng những người khác trong phái, nếu nàng không muốn, tự có thể nghĩ ra biện pháp để tránh né. Ngươi có thể thấy võ công của nàng tiến bộ thần tốc, hoàn toàn là do công lao từ việc song tu. Bản thân nàng chắc chắn cũng cam tâm tình nguyện, vậy sao ngươi lại vẫn thương tiếc cho nàng? Nữ nhân như vậy có gì đáng giá để ngươi thương tiếc? Nếu ngươi muốn thương tiếc, không bằng thương tiếc ta cho rồi?”
Thẩm Kiều không nói: “Bạch Nhung không đáng thương, vậy Yến tông chủ rất đáng thương sao?”
Yến Vô Sư: “Tối nay ta lấy một địch bốn, chẳng lẽ không đáng để thương tiếc sao?”
Hắn cầm tay Thẩm Kiều đặt lên ngực mình: “Ngươi xem, tiểu tâm can của ta đến bây giờ còn đang đập dồn dập không ngừng đây này!”
Ngay lúc đó, Vũ Văn KHánh ở phía ngoài nói: “Thiếu sư, Thẩm công tử, ta có thể vào không?”
Thẩm Kiều muốn rút tay ra khỏi chỗ đó của Yến Vô Sư, lại thình lình bị đối phương dùng sức, ngược lại chính mình lại ngã thẳng vào trong lòng đối phương.
Vũ Văn Khánh thấy bên trong không có tiếng, tưởng là ngầm đồng ý, liền đẩy cửa xe, vén rèm lên, đột nhiên nhìn thấy tình cảnh này, cả người đều ngây dại.
Bời vì nhìn từ góc độ của hắn, không giống như Yến Vô Sư đang chọc ghẹo, mà giống như Thẩm Kiều tự nhào vào lòng Yến Vô Sư.
Yến Vô Sư nhìn thấy biểu tình trợn mắt há mồm của của hắn, hơi nhíu mày, nhất thời ác ý, đột nhiên duỗi tay nắm chặt lấy cằm Thẩm Kiều, trực tiếp đặt xuống một cái hôn sâu.
Thẩm Kiều kinh ngạc mở to mắt, không chút do dự nhấc tay đánh về phía đối phương. Yến Vô Sư đã sớm có phòng bị, trực tiếp hóa giải thế công, tiện tay còn điểm huyệt đạo của hắn, khiến Thẩm Kiều không còn chút sức lực chống đỡ nào nữa, cả người rơi trọn vào trong ngực y. Y cúi đầy cạy môi đối phương ra, ép hắn tiếp nhận xâm lấn của chính mình.
“Ưm…” Thẩm Kiều nhíu mày thật sâu, không phải bởi vì trầm mê trong đó, mà là vì nỗi khổ huyệt đạo bị phong tỏa không có cách nào phản kháng. Dù tính tình hắn có tốt đến đâu đi chăng nữa, lúc này gần như đã nổi trận lôi đình. Nhưng đáng tiếc võ công không bằng người, chỉ có thể mặc cho y làm. Cần cổ thon dài bị ép ngẩng lên, eo nhỏ bị siết chặt, hàm răng vì cằm bị bóp lấy mà không còn sức khép lại, chỉ bạc thuận theo khóe môi chảy xuống, nhưng người đang chà đạp lại chẳng chút quan tâm, vấn cứ tiếp tục đè sâu nụ hôn này xuống.
Một màn hương diễm này khiến Vũ Văn Khánh hoàn toàn không dời nổi tầm mắt, thậm chí còn có chút miệng đắng lưỡi khô.
“Nhìn đủ chưa?” Yến Vô Sư rốt cục cũng buông người trong ngực ra, quay đầu nhìn hắn.
Vũ Văn Khánh tự xưng là phong lưu ngời ngời, cũng coi như thân kinh bách chiến, giờ khắc này cũng không biết là vì đã nhìn thấy chuyện không nên nhìn, hay là vì khí thế áp đảo của Yến Vô Sư, nói chuyện cư nhiên lại lắp ba lắp bắp: “Xem, xem xong rồi…”
Yến Vô Sư: “Xem xong rồi, còn chưa cút?”
Vũ Văn Khánh: “…”
Hắn vội vàng quay người, hồn bay phách lạc mà quýnh quáng rời đi.
Yến Vô Sư quay đầu lại nhìn Thẩm Kiều, nhất thời có chút không nói nổi điều gì. Bời vì người đã ngất rồi.
Nói một cách chính xác, bị hôn choáng váng mà ngất khả năng không lớn, có lẽ là do không thể phản kháng cộng với nghẹt thở trong một chốc, nói đơn giản, là bị tức đến ngất đi.
Yến Vô Sư chưa từng thấy cảnh này, không nhịn được cười ra tiếng, tiện thể chậc chậc hai tiếng biểu đạt đồng tình: “Đáng thương!”
Hắn không cảm thấy mình chơi đùa quá đáng, mà trái lại cảm tháy cách dạy dỗ đồ đệ của Kỳ Phượng Các quá mức cứng nhắc rồi.
Tác giả :
Mộng Khê Thạch