Thiên Thu - Mộng Khê Thạch
Chương 115
Editor: Thiếu Quân
Người tới chính là Viên Anh.
Nói về chuyện sau khi Thẩm Kiều rớt vực, tuy rằng Úc Ái dốc hết sức đàn áp, nhưng trong Huyền Đô Sơn vẫn khó tránh khỏi cảnh lòng người bàng hoàng. Viên Anh trong đám đệ tử của Kỳ Phượng Các đứng hàng thứ tư. Bàn về tâm tính võ công, hắn cũng không phải người xuất sắc nhất, cho nên từ trước tới nay, ở trong môn phái, cũng là nhân vật không có tiếng tắm gì. Sau khi Úc Ái tiếp quản Huyền Đô Tử Phủ, cảm thấy người sư đệ này lá gan nhỏ nhất, không thể dấy lên sóng gió gì, cho nên cũng không quá đặt quá nhiều lưu tâm đến Viên Anh.
Úc Ái hợp tác cùng Đột Quyết, tiếp nhận phong hào Thái Bình Ngọc Dương giáo chủ chân nhân, đây cũng không phải bí mật gì. Lúc đó Đột Quyết thế lớn, phương bắc có hai nước Chu-Tề, đều phải cúi đầu xưng thần với chúng. Úc Ái nhận ra dã tâm bừng bừng của Đột Quyết, cũng muốn mượn lực từ Đột Quyết khôi phục phong quang khi xưa của Huyền Đô Sơn, cho nên vẫn luôn qua lại với chúng, thậm chí chuyện ngày đó ở ngoài Vương thành Thổ Cốc Hồn tấn công Yến Vô Sư, Úc Ái ra tay tương trợ cũng là vì Đoạn Văn Ương có lời mời, chứ bản chất không có lợi ích gì nhiều cho bản thân và Huyền Đô Sơn.
Nhưng kế hoạch của Đột Quyết đối với Huyền Đô Sơn lại không chỉ dừng ở đó. Huyền Đô Sơn truyền thừa đã lâu, ở trên giang hồ, thậm chí là ở trong Đạo Môn, đều có sức ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như có thể biến chưởng giáo Huyền Đô Sơn thành con rối cho mình, không chỉ mang ý nghĩa nắm giữ một luồng sức mạnh quan trọng của Đạo Môn trong Trung Nguyên, mà còn là nắm giữ tài phú cùng điển tịch võ học mấy trăm năm qua của Huyền Đô Sơn.
Dưới cái nhìn của Đột Quyết, chính là vì không còn Kỳ Phượng Các, Huyền Đô Sơn phong bế cửa quan lâu ngày, dần dần sa sút, Thẩm Kiều đi xa, lòng người trong phái không thống nhất, cho nên sẽ không xuất hiện một Kỳ Phượng Các thứ hai, chính là muốn nhân lúc chủ vắng nhà mà chạy vào quấy phá.
Đoạn Văn Ương học nghệ dưới trướng Hồ Lộc Cổ, lại vì nguyên do huyết thống, mà thân phận kém xa sư đệ Côn Tà cao quý. Hắn cần phải lập được một công lao to lớn để nâng cao địa vị của mình, đúng lúc chủ nhà có lòng, bắt tay với Nhĩ Phục Khả Hãn của Đột Quyết. Chỉ đáng tiếng sự tình lại phát triển không giống với dự đoán của bọn họ. Tuy rằng Úc Ái tiếp nhận phong hào “Thái Bình Ngọc Dương giáo chủ chân nhân”, nhưng lại không chịu để người Đột Quyết nhúng tay vào giáo vụ, cũng không chịu để cho Nhĩ Phục Khả Hãn phái người vào trong Huyền Đô Sơn ở. Hai bên hợp tác chỉ ở ngoài mặt, lại không thể nào đi sâu thêm.
Mắt thấy khối thịt mỡ lớn như Huyền Đô Sơn đặt ngay trước mắt lại không thể ăn, người Đột Quyết tất nhiên là không cam tâm.
Mà những chuyện này, kỳ thực Viên Anh cũng không hiểu rõ lắm. Chờ đến lúc hắn rời khỏi Huyền Đô Sơn, nửa đường tới núi Thanh Thành gặp được Ngọc Sinh Yên đang từ đại hội thử kiếm quay về, đối phương mới dần dần nói rõ cho hắn hiểu.
Trước đó, Viên Anh cũng cảm nhận được bầu không khí ngày càng u ám của môn phái, từng mấy lần tìm tới tam sư huynh Úc Ái, đưa ra ý kiến tìm kiếm nhị sư huynh Thẩm Kiều trở về, chấn chỉnh lại môn phái. Úc Ái dùng ngôn ngữ ôn hòa trấn an hắn vài lần, rồi đem chuyện giáo dạy đệ tử trẻ tuổi giao lại cho Viên Anh. Viên Anh cảm thấy Úc Ái tín nhiệm nên mới giao phó cho mình, không thể làm gì hơn là đành tạm thời buông việc này xuống. Ai ngờ đất bằng sinh sóng, tiểu sư muội Cố Hoành Ba không chào mà đi, một mình xuống núi. Úc Ái nổi trận lôi đình, cực kỳ tức giận. Viên Anh lại bởi vì mấy câu nói lỡ trong thư mà Cố Hoàng Ba lưu lại cho hắn trước lúc ra đi, mà có thêm vài phần lưu ý đến Úc Ái, tự mình tìm cơ hội âm thầm điều tra.
Nhưng đúng lúc này, một vị trưởng lão của Huyền Đô Sơn lại lén lút tới tìm Viên Anh, lời trong lời ngoài đều thể hiện muốn nâng đỡ hắn lên thay cho Úc Ái. Viên Anh càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nhớ tới lá thư Cố Hoàng Ba lưu lại trước lúc ra đi, lặng lẽ tìm cơ hội rời khỏi Huyền Đô Sơn.
Từ nhỏ đến lớn Viên Anh rất ít khi ra ngoài, trên núi khô khan, hắn lại chịu được tịch mịch, ngày ngày không luyện võ thì chính là đọc sách, không hề có chút lanh lợi hoạt bát nào của người trẻ tuổi. Ngay cả Cố Hoành Ba xấp xỉ tuổi hắn cũng có chút không chịu được, ngược lại còn thân cận với Thẩm Kiều hơn.
Hắn vốn xuất thân từ gia đình phú hộ, lại bởi vì khi còn bé bị tật xấu cà lăm, con cháu trong gia đình đông đảo, mà không được cha mẹ yêu thương. Người hầu trong nhà nhìn người mà chăm sóc, cho nên cũng thất lễ với tiểu công tử là hắn. Viên Anh chính là vì người hầu sơ sẩy dẫn ra đường chơi mà lạc mất, may mắn gặp được Kỳ Phượng Các. Kỳ Phượng Các dẫn hắn trở lại Viên gia giao lại cho cha mẹ Viên Anh. Đối phương thấy Kỳ Phượng Các là đạo nhân có võ công, liền biết thời biết thế xin Kỳ Phượng Các thu Viên Anh làm đồ đệ. Kỳ Phượng Các thấy tư chất của Viên Anh coi như không tệ, cho nên cũng đồng ý.
Những năm này, đừng nói là xuống núi trải nghiệm, ngay cả Viên gia Viên Anh cũng chỉ quay về có một lần. Tính cách của hắn có chút trầm lặng, cho nên khi ở Huyền Đô Sơn liền trở thành sự tồn tại không thu hút sự chú ý của người khác nhất. Ngay cả khi hắn lặng lẽ rời khỏi Huyền Đô Sơn, cũng phải mấy ngày sau người khác mới phát hiện ra.
Sau khi xuống núi, Viên Anh không hề có kinh nghiệm, cũng không biết phải đi đâu. Vốn muốn tìm Thẩm Kiều, nhưng lại chẳng biết Thẩm Kiều hiện ở phương nào. Nghe nói núi Thanh Thành tổ chức đại hội thử kiếm, hắn nghĩ bụng có lẽ Thẩm Kiều cũng tới đó, cho nên liền đi đến. Một đường hỏi thăm đi về phía núi Thanh Thành, lại vì tiền bạc mang theo không đủ mà bữa no bữa đói.
Ai ngờ tới trễ một bước, hắn vừa tới dưới núi, liền lục tục gặp phải người từ trên núi xuống. Viên Anh nghe nói trong đại hội thử kiếm phát sinh chuyện lạ, lại nghe nói Thẩm Kiều bị Yến Vô Sư mang đi, trong lòng đang sầu não, sau đó liền đụng phải Ngọc Sinh Yên đang từ trên núi xuống.
Dung mạo của Viên Anh không xuất sắc, trang phục trên thân cũng chỉ như người qua đường, người ngoài rất ít khi chú ý đến hắn. Cố tình Ngọc Sinh Yên nhìn thấy hắn khi nghe người khác nói đến Thẩm Kiều liền ngẩng đầu lên nghe, liền chú ý đến. Hỏi thăm vài câu, Viên Anh liền tự giới thiệu, Ngọc Sinh Yên mới biết đối phương vậy mà lại là sư đệ của Thẩm Kiều.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Viên Anh, thần sắc Thẩm Kiều liền rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới hỏi: “Người trưởng lão ám chỉ có thể nâng đỡ ngươi lên làm chưởng giáo kia là ai?”
Viên Anh: “Là Trương Bản Sơ, Trương trưởng lão.”
Huyền Đô Sơn từ xưa truyền thừa tới nay, mặc dù phong bế của quan đã lâu, chi nhánh bè phái bên trong cũng không phải là ít. Lấy mạch Kỳ Phượng Các mà nói, thì coi như là chi chính, cho nên đảm nhận vị trí chưởng giáo. Còn lại mấy trưởng lão, võ công truyền thừa sâu xa nhất có thể nói đến sư huynh đệ đồng môn của chưởng giáo đời thứ hai. Tuy rằng mọi người đều thuộc về Huyền Đô Tử Phủ, nhưng bên nào cũng đều có một hai môn võ công độc môn không thể truyền ra ngoài Cho nên nghiêm ngặt mà nói, những trưởng lão kia của Huyền Đô Sơn, phần lớn đều có cùng bối phận với Thẩm Kiều, cũng có một số người có bối phận cao hơn, xem như là sư bá sư thúc của Thẩm Kiều, Trương Ban Sơ chính là một trong số đó.
Thẩm Kiều: “Khi đó mặc dù Úc Ái có thể thuận lợi lên làm chưởng giáo, trong bảy vị trưởng lão chống đỡ cho hắn, chắc hẳn cũng có một phần của Trương Ban Sơ?”
Viên Anh gật gật đầu: “Phải.”
Thẩm Kiều: “Vậy đại sư huynh thì sao? Đệ xếp hàng thứ tư, hắn đi tìm đệ, hẳn là cũng tới tìm đại sư huynh rồi?”
Viên Anh có chút mờ mịt: “Cái này, đệ cũng không biết. Suốt ngày đệ đều, đều ở trong phòng đọc sách, và, và luyện kiếm, hoặc là, dạy, dạy những đệ tử kia, luyện kiếm.”
Nói đến đây, hắn lộ vẻ mặt xấu hổ: “Nhị sư huynh, thật, thật xin lỗi…”
Câu xin lỗi này, không chỉ là vì hắn không thể trả lời vấn đề của Thẩm Kiều, mà còn là vì muốn biểu đạt sự áy náy khi Thẩm Kiều rớt vực, chính mình lại không thể vì hắn mà làm được việc gì.
Thẩm Kiều cũng không tức giận, trái lại vẫn giống như trước vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đừng nói xin lỗi, bản tính của đệ không thích hợp tranh chấp với người ta, lại ít khi xa nhà. Lần này có thể đúng lúc phát hiện không thích hợp, xuống núi tìm ta, đã là rất khá. Nói như vậy, sau khi đệ gặp Trương Ban Sơn, cũng không hề tới tìm Úc Ái nói rõ tình hình?”
Mặt Viên Anh có chút đỏ: “Không, không có. Lúc trước Ngũ sư muội có nói cho đệ biết, nói hắn, hắn có liên quan đến việc huynh rớt xuống, đệ liền, liền có lòng đề phòng với hắn…”
Thẩm Kiều khe khẽ thở dài, không nhiều lời nữa.
Tầm mắt của Yến Vô Sư dừng lại trên cái tay đặt lên vai đối phương kia của Thẩm Kiều một chốc, rồi lười biếng nói: “Nếu Viên sư đệ đã đến, cứ ở lại đây thôi. Nhìn ngươi xanh xao vàng vọt như vậy, cứ bảo nhà bếp nấu chút đồ bổ đến đi.”
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn y, thầm nghĩ ai là sư đệ ngơi hả. Lời này chuyển một vòng trong cuống họng, chỉ là tính cách Thẩm đạo trưởng quá phúc hậu, cuối cùng vẫn không nói ra.
Ngọc Sinh Yên thì lại trợn mắt ngoác mồm. Hắn không nghĩ ra vị sư phụ mặt nóng tâm lạnh của mình sao bỗng nhiên lại có vài phần kính trọng với Viên Anh, mà chính mình vô duyên vô cớ lại thấp hơn Viên Anh đồng lứa một bậc.
Tên tiểu tử nói lắp này từ đâu mượn được mặt mũi lớn như vậy, còn khiến ngay cả gia sư của ta phải tôn ngươi một tiếng sư đệ. Vậy mà ngươi còn không sợ đến tái mét mặt mày rồi cảm động đến rơi nước mắt hả?
Tất nhiên là Viên Anh không hề lo sợ đến tái mặt, bởi vì hắn căn bản không biết Yến Vô Sư là ai. Nghe nói đối phương đồng ý cho mình ở lại, liền vội vàng quay đầu sang trưng cầu ý kiến của sư huynh. Có thể thấy được, trong ngày thường đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo.
Thẩm Kiều thấy hắn nhìn về phía mình, cười nói: “Nếu Yến tông chủ đã có ý mời, đệ vẫn nên đồng ý thôi.”
Viên Anh lúc vừa rồi thấy Ngọc Sinh Yên hành lễ với Yến Vô Sư, vốn cũng nên nhận ra thân phận của Yến Vô Sư, chỉ là đến lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ Yến tông chủ, vậy, vậy ta làm phiền rồi!”
Đổi lại ngày trước, đừng nói là một tên Viên Anh, cho dù là mười tên Viên Anh, Yến Vô Sư cũng không đặt vào trong mắt. Chỉ là hiện giờ khác trước, trên đầu Viên Anh là cái danh hiệu sự đệ Thẩm Kiều, ở trong mắt y cuối cùng cũng khác với tất cả mọi người một chút.
Chỉ là như vậy cũng có thể thấy được Kỳ Phượng Các thu nhận đồ đệ thật sự là không theo một khuôn mẫu nào. Dưới trướng của hắn của năm đồ đệ, tính cách mỗi người đều không giống nhau, chất phác như Viên Anh lại càng hiếm thấy.
Đợi Ngọc Sinh Yên buồn bực dẫn Viên Anh đi thu xếp xong, Thẩm Kiều lại nhìn bàn cờ có chút xuất thần.
Yến Vô Sư liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn: “Ngươi muốn tới Huyền Đô Sơn?”
Thẩm Kiều thu hồi tinh thần: “Phải, ta muốn quay lại xem xem.”
Tâm quay về đã sớm có từ lâu, chỉ là lúc trước công lực vẫn chưa ổn định, Thẩm Kiều không muốn mạo hiểm. Hiện giờ lại không như thế, công lực của hắn đã khôi phục gần như cũ, cho dù đối phương là nhân vật có cấp bậc sánh ngang với Tuyết Đình thiền sư, hắn cũng có khả năng đánh một trận.
Bất kể nói thế nào, Huyền Đô Sơn cũng là sư môn nuôi hắn lớn lên. Cho dù Thẩm Kiều không có tâm với vị trí chưởng giáo, cũng không cho phép người ta mang ý xấu, mưu toan hủy hoại cói Niết Bàn này trong lòng hắn.
Nếu Trương Ban Sơ đã tới tìm Viên Anh, vậy chứng tỏ Úc Ái đã không còn phù hợp với kỳ vọng của hắn. Song phương tất đã xảy ra mâu thuẫn, hơn nữa mâu thuẫn giữa họ có khả năng lớn đến mức đủ để Trương Ban Sơn trục xuất Úc Ái ra khỏi vị trí chưởng giáo. Kết hợp với tin tức mà Hoán Nguyệt tông ở bên này lấy được, trong chuyện này nếu như nói là không có ngoại lực tác động, Thẩm Kiều nhất định không tin.
Yến Vô Sư: “Cũng được, cũng đã đến lúc rồi, với võ công hiện giờ của ngươi, muốn chặt Úc Ái thành tám khối tuy rằng không được, nhưng một kiếm xuyên tim vẫn là có thể.”
Thẩm Kiều có chút câm nín: “Ta tới cũng chưa hẳn là vì muốn giết người a!”
Có thể đừng động chút là nói tới huyết tinh như vậy được không?
Yến Vô Sư cân nhắc nở nụ cười: “Chỉ sợ không thể ngăn được ngươi. Huyền Đô Sơn như khối thịt mỡ thả ở trong lồng, hiện tại lồng có chỗ hổng, dã thú thèm thuồng đã lâu há lại không muốn nhào lên?”
Tuy rằng Thẩm Kiều không thích loại hình dung này, nhưng hắn cũng hiểu, đối phương nói đúng. Đây chính là hiện trạng của Huyền Đô Sơn, võ công của Úc Ái tuy cao, nhưng đối với nội bộ, người ta thường bỏ quên phòng bị, giống như hắn lúc trước vậy.
Yến Vô Sư: “Kỳ thực phía bên ta còn thu được một tin, Hợp Hoan Tông sau khi mất đi đại thế tại Trường An, có xu thế rất thân cận với người Đột Quyết.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Ý của ngươi là, Hợp Hoan Tông cũng sẽ nhúng một tay vào sự tình trên Huyền Đô Sơn?”
Yến Vô Sư: “Vậy thì không biết được. Chuyến này ngươi đi một mình, không bằng ta đem đệ tử dưới trướng đưa cho ngươi mượn một người, Biên Duyên Mai và Ngọc Sinh Yên, ngươi chọn người nào?”
Thẩm Kiều: “Đây vốn là sự vụ trong Huyền Đô Sơn, sao dám làm phiền hai người bọn họ?”
Yến Vô Sư cố ý nói: “Nói như vậy là ngươi muốn bản tọa tự mình đưa ngươi đi sao?”
Thẩm Kiều là người thành thật, hắn vốn không có ý này, cho nên bị lời này của Yến Vô Sư làm cho sững sờ.
Không đợi trả lời, Yến Vô Sư liền cười nói: “Tiếc là lần này không thể như ngươi mong muốn rồi. Trận chiến lần trước với Tuyết Đình, thương thế của ta còn chưa có tốt, đi cũng chưa chắc đã có thể giúp đỡ được gì.”
Thương thế của y thế nào, lần trước Thẩm Kiều đã tự mình bắt mạch, biết vô cùng rõ ràng. Lúc này nghe y nói chuyện, không hiểu vì sao, trong lòng lại không dám xác định.
“Sao đã lâu rồi mà vẫn còn chưa tốt?” Hắn nói, rồi đưa một tay ra.
Yến Vô Sư động cũng không động, duy trì tư thế ngả người dưa vào trên gối mền, lại tùy ý để Thẩm Kiều dừng tay trên cổ tay mình.
Ngưng thần chỉ trong chốc lát, sắc mặt Thẩm Kiều liền hơi đổi: “Sao lại như vậy?”
Người tới chính là Viên Anh.
Nói về chuyện sau khi Thẩm Kiều rớt vực, tuy rằng Úc Ái dốc hết sức đàn áp, nhưng trong Huyền Đô Sơn vẫn khó tránh khỏi cảnh lòng người bàng hoàng. Viên Anh trong đám đệ tử của Kỳ Phượng Các đứng hàng thứ tư. Bàn về tâm tính võ công, hắn cũng không phải người xuất sắc nhất, cho nên từ trước tới nay, ở trong môn phái, cũng là nhân vật không có tiếng tắm gì. Sau khi Úc Ái tiếp quản Huyền Đô Tử Phủ, cảm thấy người sư đệ này lá gan nhỏ nhất, không thể dấy lên sóng gió gì, cho nên cũng không quá đặt quá nhiều lưu tâm đến Viên Anh.
Úc Ái hợp tác cùng Đột Quyết, tiếp nhận phong hào Thái Bình Ngọc Dương giáo chủ chân nhân, đây cũng không phải bí mật gì. Lúc đó Đột Quyết thế lớn, phương bắc có hai nước Chu-Tề, đều phải cúi đầu xưng thần với chúng. Úc Ái nhận ra dã tâm bừng bừng của Đột Quyết, cũng muốn mượn lực từ Đột Quyết khôi phục phong quang khi xưa của Huyền Đô Sơn, cho nên vẫn luôn qua lại với chúng, thậm chí chuyện ngày đó ở ngoài Vương thành Thổ Cốc Hồn tấn công Yến Vô Sư, Úc Ái ra tay tương trợ cũng là vì Đoạn Văn Ương có lời mời, chứ bản chất không có lợi ích gì nhiều cho bản thân và Huyền Đô Sơn.
Nhưng kế hoạch của Đột Quyết đối với Huyền Đô Sơn lại không chỉ dừng ở đó. Huyền Đô Sơn truyền thừa đã lâu, ở trên giang hồ, thậm chí là ở trong Đạo Môn, đều có sức ảnh hưởng không nhỏ. Nếu như có thể biến chưởng giáo Huyền Đô Sơn thành con rối cho mình, không chỉ mang ý nghĩa nắm giữ một luồng sức mạnh quan trọng của Đạo Môn trong Trung Nguyên, mà còn là nắm giữ tài phú cùng điển tịch võ học mấy trăm năm qua của Huyền Đô Sơn.
Dưới cái nhìn của Đột Quyết, chính là vì không còn Kỳ Phượng Các, Huyền Đô Sơn phong bế cửa quan lâu ngày, dần dần sa sút, Thẩm Kiều đi xa, lòng người trong phái không thống nhất, cho nên sẽ không xuất hiện một Kỳ Phượng Các thứ hai, chính là muốn nhân lúc chủ vắng nhà mà chạy vào quấy phá.
Đoạn Văn Ương học nghệ dưới trướng Hồ Lộc Cổ, lại vì nguyên do huyết thống, mà thân phận kém xa sư đệ Côn Tà cao quý. Hắn cần phải lập được một công lao to lớn để nâng cao địa vị của mình, đúng lúc chủ nhà có lòng, bắt tay với Nhĩ Phục Khả Hãn của Đột Quyết. Chỉ đáng tiếng sự tình lại phát triển không giống với dự đoán của bọn họ. Tuy rằng Úc Ái tiếp nhận phong hào “Thái Bình Ngọc Dương giáo chủ chân nhân”, nhưng lại không chịu để người Đột Quyết nhúng tay vào giáo vụ, cũng không chịu để cho Nhĩ Phục Khả Hãn phái người vào trong Huyền Đô Sơn ở. Hai bên hợp tác chỉ ở ngoài mặt, lại không thể nào đi sâu thêm.
Mắt thấy khối thịt mỡ lớn như Huyền Đô Sơn đặt ngay trước mắt lại không thể ăn, người Đột Quyết tất nhiên là không cam tâm.
Mà những chuyện này, kỳ thực Viên Anh cũng không hiểu rõ lắm. Chờ đến lúc hắn rời khỏi Huyền Đô Sơn, nửa đường tới núi Thanh Thành gặp được Ngọc Sinh Yên đang từ đại hội thử kiếm quay về, đối phương mới dần dần nói rõ cho hắn hiểu.
Trước đó, Viên Anh cũng cảm nhận được bầu không khí ngày càng u ám của môn phái, từng mấy lần tìm tới tam sư huynh Úc Ái, đưa ra ý kiến tìm kiếm nhị sư huynh Thẩm Kiều trở về, chấn chỉnh lại môn phái. Úc Ái dùng ngôn ngữ ôn hòa trấn an hắn vài lần, rồi đem chuyện giáo dạy đệ tử trẻ tuổi giao lại cho Viên Anh. Viên Anh cảm thấy Úc Ái tín nhiệm nên mới giao phó cho mình, không thể làm gì hơn là đành tạm thời buông việc này xuống. Ai ngờ đất bằng sinh sóng, tiểu sư muội Cố Hoành Ba không chào mà đi, một mình xuống núi. Úc Ái nổi trận lôi đình, cực kỳ tức giận. Viên Anh lại bởi vì mấy câu nói lỡ trong thư mà Cố Hoàng Ba lưu lại cho hắn trước lúc ra đi, mà có thêm vài phần lưu ý đến Úc Ái, tự mình tìm cơ hội âm thầm điều tra.
Nhưng đúng lúc này, một vị trưởng lão của Huyền Đô Sơn lại lén lút tới tìm Viên Anh, lời trong lời ngoài đều thể hiện muốn nâng đỡ hắn lên thay cho Úc Ái. Viên Anh càng nghĩ càng thấy không đúng, lại nhớ tới lá thư Cố Hoàng Ba lưu lại trước lúc ra đi, lặng lẽ tìm cơ hội rời khỏi Huyền Đô Sơn.
Từ nhỏ đến lớn Viên Anh rất ít khi ra ngoài, trên núi khô khan, hắn lại chịu được tịch mịch, ngày ngày không luyện võ thì chính là đọc sách, không hề có chút lanh lợi hoạt bát nào của người trẻ tuổi. Ngay cả Cố Hoành Ba xấp xỉ tuổi hắn cũng có chút không chịu được, ngược lại còn thân cận với Thẩm Kiều hơn.
Hắn vốn xuất thân từ gia đình phú hộ, lại bởi vì khi còn bé bị tật xấu cà lăm, con cháu trong gia đình đông đảo, mà không được cha mẹ yêu thương. Người hầu trong nhà nhìn người mà chăm sóc, cho nên cũng thất lễ với tiểu công tử là hắn. Viên Anh chính là vì người hầu sơ sẩy dẫn ra đường chơi mà lạc mất, may mắn gặp được Kỳ Phượng Các. Kỳ Phượng Các dẫn hắn trở lại Viên gia giao lại cho cha mẹ Viên Anh. Đối phương thấy Kỳ Phượng Các là đạo nhân có võ công, liền biết thời biết thế xin Kỳ Phượng Các thu Viên Anh làm đồ đệ. Kỳ Phượng Các thấy tư chất của Viên Anh coi như không tệ, cho nên cũng đồng ý.
Những năm này, đừng nói là xuống núi trải nghiệm, ngay cả Viên gia Viên Anh cũng chỉ quay về có một lần. Tính cách của hắn có chút trầm lặng, cho nên khi ở Huyền Đô Sơn liền trở thành sự tồn tại không thu hút sự chú ý của người khác nhất. Ngay cả khi hắn lặng lẽ rời khỏi Huyền Đô Sơn, cũng phải mấy ngày sau người khác mới phát hiện ra.
Sau khi xuống núi, Viên Anh không hề có kinh nghiệm, cũng không biết phải đi đâu. Vốn muốn tìm Thẩm Kiều, nhưng lại chẳng biết Thẩm Kiều hiện ở phương nào. Nghe nói núi Thanh Thành tổ chức đại hội thử kiếm, hắn nghĩ bụng có lẽ Thẩm Kiều cũng tới đó, cho nên liền đi đến. Một đường hỏi thăm đi về phía núi Thanh Thành, lại vì tiền bạc mang theo không đủ mà bữa no bữa đói.
Ai ngờ tới trễ một bước, hắn vừa tới dưới núi, liền lục tục gặp phải người từ trên núi xuống. Viên Anh nghe nói trong đại hội thử kiếm phát sinh chuyện lạ, lại nghe nói Thẩm Kiều bị Yến Vô Sư mang đi, trong lòng đang sầu não, sau đó liền đụng phải Ngọc Sinh Yên đang từ trên núi xuống.
Dung mạo của Viên Anh không xuất sắc, trang phục trên thân cũng chỉ như người qua đường, người ngoài rất ít khi chú ý đến hắn. Cố tình Ngọc Sinh Yên nhìn thấy hắn khi nghe người khác nói đến Thẩm Kiều liền ngẩng đầu lên nghe, liền chú ý đến. Hỏi thăm vài câu, Viên Anh liền tự giới thiệu, Ngọc Sinh Yên mới biết đối phương vậy mà lại là sư đệ của Thẩm Kiều.
Sau khi nghe xong lời giải thích của Viên Anh, thần sắc Thẩm Kiều liền rơi vào trầm tư, nửa ngày sau mới hỏi: “Người trưởng lão ám chỉ có thể nâng đỡ ngươi lên làm chưởng giáo kia là ai?”
Viên Anh: “Là Trương Bản Sơ, Trương trưởng lão.”
Huyền Đô Sơn từ xưa truyền thừa tới nay, mặc dù phong bế của quan đã lâu, chi nhánh bè phái bên trong cũng không phải là ít. Lấy mạch Kỳ Phượng Các mà nói, thì coi như là chi chính, cho nên đảm nhận vị trí chưởng giáo. Còn lại mấy trưởng lão, võ công truyền thừa sâu xa nhất có thể nói đến sư huynh đệ đồng môn của chưởng giáo đời thứ hai. Tuy rằng mọi người đều thuộc về Huyền Đô Tử Phủ, nhưng bên nào cũng đều có một hai môn võ công độc môn không thể truyền ra ngoài Cho nên nghiêm ngặt mà nói, những trưởng lão kia của Huyền Đô Sơn, phần lớn đều có cùng bối phận với Thẩm Kiều, cũng có một số người có bối phận cao hơn, xem như là sư bá sư thúc của Thẩm Kiều, Trương Ban Sơ chính là một trong số đó.
Thẩm Kiều: “Khi đó mặc dù Úc Ái có thể thuận lợi lên làm chưởng giáo, trong bảy vị trưởng lão chống đỡ cho hắn, chắc hẳn cũng có một phần của Trương Ban Sơ?”
Viên Anh gật gật đầu: “Phải.”
Thẩm Kiều: “Vậy đại sư huynh thì sao? Đệ xếp hàng thứ tư, hắn đi tìm đệ, hẳn là cũng tới tìm đại sư huynh rồi?”
Viên Anh có chút mờ mịt: “Cái này, đệ cũng không biết. Suốt ngày đệ đều, đều ở trong phòng đọc sách, và, và luyện kiếm, hoặc là, dạy, dạy những đệ tử kia, luyện kiếm.”
Nói đến đây, hắn lộ vẻ mặt xấu hổ: “Nhị sư huynh, thật, thật xin lỗi…”
Câu xin lỗi này, không chỉ là vì hắn không thể trả lời vấn đề của Thẩm Kiều, mà còn là vì muốn biểu đạt sự áy náy khi Thẩm Kiều rớt vực, chính mình lại không thể vì hắn mà làm được việc gì.
Thẩm Kiều cũng không tức giận, trái lại vẫn giống như trước vỗ vỗ bờ vai hắn: “Đừng nói xin lỗi, bản tính của đệ không thích hợp tranh chấp với người ta, lại ít khi xa nhà. Lần này có thể đúng lúc phát hiện không thích hợp, xuống núi tìm ta, đã là rất khá. Nói như vậy, sau khi đệ gặp Trương Ban Sơn, cũng không hề tới tìm Úc Ái nói rõ tình hình?”
Mặt Viên Anh có chút đỏ: “Không, không có. Lúc trước Ngũ sư muội có nói cho đệ biết, nói hắn, hắn có liên quan đến việc huynh rớt xuống, đệ liền, liền có lòng đề phòng với hắn…”
Thẩm Kiều khe khẽ thở dài, không nhiều lời nữa.
Tầm mắt của Yến Vô Sư dừng lại trên cái tay đặt lên vai đối phương kia của Thẩm Kiều một chốc, rồi lười biếng nói: “Nếu Viên sư đệ đã đến, cứ ở lại đây thôi. Nhìn ngươi xanh xao vàng vọt như vậy, cứ bảo nhà bếp nấu chút đồ bổ đến đi.”
Thẩm Kiều liếc mắt nhìn y, thầm nghĩ ai là sư đệ ngơi hả. Lời này chuyển một vòng trong cuống họng, chỉ là tính cách Thẩm đạo trưởng quá phúc hậu, cuối cùng vẫn không nói ra.
Ngọc Sinh Yên thì lại trợn mắt ngoác mồm. Hắn không nghĩ ra vị sư phụ mặt nóng tâm lạnh của mình sao bỗng nhiên lại có vài phần kính trọng với Viên Anh, mà chính mình vô duyên vô cớ lại thấp hơn Viên Anh đồng lứa một bậc.
Tên tiểu tử nói lắp này từ đâu mượn được mặt mũi lớn như vậy, còn khiến ngay cả gia sư của ta phải tôn ngươi một tiếng sư đệ. Vậy mà ngươi còn không sợ đến tái mét mặt mày rồi cảm động đến rơi nước mắt hả?
Tất nhiên là Viên Anh không hề lo sợ đến tái mặt, bởi vì hắn căn bản không biết Yến Vô Sư là ai. Nghe nói đối phương đồng ý cho mình ở lại, liền vội vàng quay đầu sang trưng cầu ý kiến của sư huynh. Có thể thấy được, trong ngày thường đúng là một đứa nhỏ ngoan ngoãn tôn sư trọng đạo.
Thẩm Kiều thấy hắn nhìn về phía mình, cười nói: “Nếu Yến tông chủ đã có ý mời, đệ vẫn nên đồng ý thôi.”
Viên Anh lúc vừa rồi thấy Ngọc Sinh Yên hành lễ với Yến Vô Sư, vốn cũng nên nhận ra thân phận của Yến Vô Sư, chỉ là đến lúc này mới kịp phản ứng lại, vội vàng chắp tay nói: “Đa tạ Yến tông chủ, vậy, vậy ta làm phiền rồi!”
Đổi lại ngày trước, đừng nói là một tên Viên Anh, cho dù là mười tên Viên Anh, Yến Vô Sư cũng không đặt vào trong mắt. Chỉ là hiện giờ khác trước, trên đầu Viên Anh là cái danh hiệu sự đệ Thẩm Kiều, ở trong mắt y cuối cùng cũng khác với tất cả mọi người một chút.
Chỉ là như vậy cũng có thể thấy được Kỳ Phượng Các thu nhận đồ đệ thật sự là không theo một khuôn mẫu nào. Dưới trướng của hắn của năm đồ đệ, tính cách mỗi người đều không giống nhau, chất phác như Viên Anh lại càng hiếm thấy.
Đợi Ngọc Sinh Yên buồn bực dẫn Viên Anh đi thu xếp xong, Thẩm Kiều lại nhìn bàn cờ có chút xuất thần.
Yến Vô Sư liếc mắt đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng hắn: “Ngươi muốn tới Huyền Đô Sơn?”
Thẩm Kiều thu hồi tinh thần: “Phải, ta muốn quay lại xem xem.”
Tâm quay về đã sớm có từ lâu, chỉ là lúc trước công lực vẫn chưa ổn định, Thẩm Kiều không muốn mạo hiểm. Hiện giờ lại không như thế, công lực của hắn đã khôi phục gần như cũ, cho dù đối phương là nhân vật có cấp bậc sánh ngang với Tuyết Đình thiền sư, hắn cũng có khả năng đánh một trận.
Bất kể nói thế nào, Huyền Đô Sơn cũng là sư môn nuôi hắn lớn lên. Cho dù Thẩm Kiều không có tâm với vị trí chưởng giáo, cũng không cho phép người ta mang ý xấu, mưu toan hủy hoại cói Niết Bàn này trong lòng hắn.
Nếu Trương Ban Sơ đã tới tìm Viên Anh, vậy chứng tỏ Úc Ái đã không còn phù hợp với kỳ vọng của hắn. Song phương tất đã xảy ra mâu thuẫn, hơn nữa mâu thuẫn giữa họ có khả năng lớn đến mức đủ để Trương Ban Sơn trục xuất Úc Ái ra khỏi vị trí chưởng giáo. Kết hợp với tin tức mà Hoán Nguyệt tông ở bên này lấy được, trong chuyện này nếu như nói là không có ngoại lực tác động, Thẩm Kiều nhất định không tin.
Yến Vô Sư: “Cũng được, cũng đã đến lúc rồi, với võ công hiện giờ của ngươi, muốn chặt Úc Ái thành tám khối tuy rằng không được, nhưng một kiếm xuyên tim vẫn là có thể.”
Thẩm Kiều có chút câm nín: “Ta tới cũng chưa hẳn là vì muốn giết người a!”
Có thể đừng động chút là nói tới huyết tinh như vậy được không?
Yến Vô Sư cân nhắc nở nụ cười: “Chỉ sợ không thể ngăn được ngươi. Huyền Đô Sơn như khối thịt mỡ thả ở trong lồng, hiện tại lồng có chỗ hổng, dã thú thèm thuồng đã lâu há lại không muốn nhào lên?”
Tuy rằng Thẩm Kiều không thích loại hình dung này, nhưng hắn cũng hiểu, đối phương nói đúng. Đây chính là hiện trạng của Huyền Đô Sơn, võ công của Úc Ái tuy cao, nhưng đối với nội bộ, người ta thường bỏ quên phòng bị, giống như hắn lúc trước vậy.
Yến Vô Sư: “Kỳ thực phía bên ta còn thu được một tin, Hợp Hoan Tông sau khi mất đi đại thế tại Trường An, có xu thế rất thân cận với người Đột Quyết.”
Thẩm Kiều nhíu mày: “Ý của ngươi là, Hợp Hoan Tông cũng sẽ nhúng một tay vào sự tình trên Huyền Đô Sơn?”
Yến Vô Sư: “Vậy thì không biết được. Chuyến này ngươi đi một mình, không bằng ta đem đệ tử dưới trướng đưa cho ngươi mượn một người, Biên Duyên Mai và Ngọc Sinh Yên, ngươi chọn người nào?”
Thẩm Kiều: “Đây vốn là sự vụ trong Huyền Đô Sơn, sao dám làm phiền hai người bọn họ?”
Yến Vô Sư cố ý nói: “Nói như vậy là ngươi muốn bản tọa tự mình đưa ngươi đi sao?”
Thẩm Kiều là người thành thật, hắn vốn không có ý này, cho nên bị lời này của Yến Vô Sư làm cho sững sờ.
Không đợi trả lời, Yến Vô Sư liền cười nói: “Tiếc là lần này không thể như ngươi mong muốn rồi. Trận chiến lần trước với Tuyết Đình, thương thế của ta còn chưa có tốt, đi cũng chưa chắc đã có thể giúp đỡ được gì.”
Thương thế của y thế nào, lần trước Thẩm Kiều đã tự mình bắt mạch, biết vô cùng rõ ràng. Lúc này nghe y nói chuyện, không hiểu vì sao, trong lòng lại không dám xác định.
“Sao đã lâu rồi mà vẫn còn chưa tốt?” Hắn nói, rồi đưa một tay ra.
Yến Vô Sư động cũng không động, duy trì tư thế ngả người dưa vào trên gối mền, lại tùy ý để Thẩm Kiều dừng tay trên cổ tay mình.
Ngưng thần chỉ trong chốc lát, sắc mặt Thẩm Kiều liền hơi đổi: “Sao lại như vậy?”
Tác giả :
Mộng Khê Thạch