Thiên Thánh
Quyển 6 - Chương 28: Thanh Niên Anh Tuấn
Ý Thiên nói:
- Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta sẽ đề cao cảnh giác.
Lý Nhược Nhiên cười cười, lập tức khua tay nói:
- Như thế, ta về trước đây, bên kia còn có rất nhiều chuyện. Nếu ngươi gặp phiền toái, nhớ rõ không nên quên sư tỷ.
Ý Thiên mỉm cười phất tay, tiễn Lý Nhược Nhiên, lập tức đi tới bên cạnh Ngọc Linh Lung.
- Như thế nào, có tâm sự?
Thần sắc Ngọc Linh Lung đạm mạc nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ:
- Các trưởng lão đã chết cả rồi, đây giống như một giấc mơ vậy, đến quá đột ngột.
Ngọc Linh Lung không có trải qua sinh tử bao nhiêu, đối bây giờ thấy người bên cạnh đột nhiên chết đi nhiều, vẫn cảm thấy không thích ứng.
Cho tới nay Ngọc Linh Lung luôn được các trưởng lão che chở thành thói quen.
Hôm nay người quan tâm nàng đột nhiên chết đi, nàng không cách nào thích ứng được.
Ý Thiên ôn nhu nói:
- Người có số mạng cả, tính mạng của ngươi thuộc về ngươi, nhưng mà quyết định ngươi có chết hay không thì không phải do ngươi.
Ngọc Linh Lung đờ đẫn lắc đầu, cũng không có phản ứng quá lớn.
Ý Thiên thấy thế than nhẹ một tiếng, lúc này cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi tới bên cạnh Từ Nhược Hoa, nói khẽ:
- Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.
Đối với quan hệ của Ngọc Linh Lung cùng Ý Thiên, Lan Hinh, Từ Nhược Hoa đều hiểu được, cho nên cũng không có tâm lý bài xích quá lớn.
Tuy những người còn lại hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có quá để ý, một đoàn người rời khỏi chỗ này.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuống Xích Huyết Phong không thể nói là nóng, chỉ có thể dùng độc ác để hình dung nó mà thôi.
Ý Thiên mang theo mọi người rời khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, lựa chọn đi thẳng về hướng đông, chuẩn bị tìm một nơi thích hợp đặt chân.
Mặt trời nóng rát khó chịu, Ý Thiên nhìn qua thần sắc vẫn như thường, người còn lại đổ mồ hôi toàn thân.
Dọc theo hướng đông của xích huyết sơn mạch, Ý Thiên bay thẳng tới mười dặm, không tìm được nơi thích hợp nghỉ ngơi.
Đang chuẩn bị bay quanh tìm kiếm nơi nghỉ lại, đột nhiên phía trước có khí tức đặc thù khiến Ý Thiên chú ý tới.
Nhìn ra xa, sắc mặt Ý Thiên trở nên quái dị, trầm mặc một lát sau đó mang theo Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung bay thẳng về phía trước.
Bay qua ngọn núi trước mặt, phía trước xuất hiện một khe sâu hiểm trở, cảm giác được nơi này không có gì khác thường cả.
Xích huyết sơn mạch khắp nơi đều là nham thạch đỏ ửng, có thể nói khắp núi đều có màu đỏ, nhưng mà khe sâu này rõ ràng không có màu đỏ, nơi này có màu xanh lá, cho người ta cảm giác sinh cơ dạt dào.
Phi thân bay xuống, Ý Thiên mang theo mọi người tiến vào khe sâu, cảm giác khí hậu nơi này mát mẻ, hoàn toàn khác xa với bên ngoài.
Khe sâu không lớn, diện tích ước chừng phạm vi mấy trăm trượng, trung ương có một ao nước nhỏ, bốn phía có không ít thực vật sinh trưởng.
Thấy tình hình này tất cả mọi người rất kinh hỉ, khôn ngờ trong Xích
Huyết Phong này còn có nơi tinh khiết tự nhiên như vậy, đây quả thực là kỳ tích.
Ý Thiên đứng trên không trung cách mặt đất mười trượng quan sát, cũng không có đáp xuống, hắn nhìn qua khe sâu này.
Ngọc Linh Lung sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói khẽ:
- Ở đây có chút quỷ dị, nơi này có ẩn chứa nguy cơ nào đó.
Đầu vai Ngọc Linh Lung bên trái của là Ngũ Hoa Xà cùng bên phải thúy lục điểu xuất hiện một ít bạo động, dường như cảm ứng được cái gì đó, bộ dáng như lâm đại địch.
Từ Nhược Hoa tu vị tăng nhiều, dụng tâm cảm ứng được cao, nói:
- Ta cũng cảm ứng được nơi này có nguy hiểm, mọi người ngàn vạn chú ý cẩn thận.
Mã Chí Viễn nhìn qua bốn phía, hỏi:
- Lão đạo, ngươi tu luyện Tâm Linh Chi Nhãn, có từng phát hiện tình huống nào không?
Đạo nhân đui mù trầm giọng nói:
- Hồ nước nhỏ có cổ quái, tình huống cụ thể ta cũng nói không nên lời.
Lan Hinh hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Ý Thiên nói:
- Khí hậu ở đây mát mẻ, tuy dấu diếm hung hiểm, thực sự vẫn xem như nơi đặt chân tốt. Hiện tại các ngươi bay lên trăm trượng, mở huyệt động trong đá làm nơi trú ẩn cho chúng ta.
Ngọc Linh Lung cùng đạo nhân đui mù trăm miệng một lời nói:
- Ta cùng ngươi xuống dưới.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không cần, một mình ta là đủ.
Phất tay bảo mọi người rời đi, Ý Thiên một mình bay xuống sâu khe, đi tới gần hồ nước.
Cái hồ này tuy nỏ là vì nó giống như cái giếng, đường kính ước chừng một trượng hai, nước ao có màu ngà sữa mang theo hàn khí.
Bốn phía của cái ao có thực vật xanh um, cành lá cũng không tươi tốt, nhưng mà đối với Xích Huyết Phong mà nói nơi này có thực vật xanh thẫm là quá quỷ dị..
Đứng gần cái hồ, ánh mắt Ý Thiên quái dị nhìn qua, hàn khí trong hồ giống như có linh tính, hội tụ qua Ý Thiên, quay chung quanh người của hắn, không ngừng rót vào trong người của hắn.
Cười quái dị, Ý Thiên tự nhủ:
- Ngươi biết ta đến, sao không thoải mái hiện thân gặp mặt?
Ý Thiên nói không lớn, nhưng mà đám người Từ Nhược Hoa lại nghe được rất rõ ràng, sau đó nghi hoặc và mờ mịt, không hiểu nổi Ý Thiên đang nói chuyện với ai.
Nhưng mà thời điểm mọi người nghi hoặc, trong hồ đột nhiên bọt nước vẩy ra, một bóng người đột nhiên ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm, bao phủ trong chất lỏng màu ngà sữa.
Ý Thiên cũng không có ngạc nhiên, nhưng mà đám người Từ Nhược Hoa, Ngọc
Linh Lung, Mộ Dung Tiểu Dạ ở phía trên lại ngoài ý muốn, không thể ngờ trong ao này còn dấu một người.
Từ tư thế của người trước mặt mà nhìn, hắn lúc trước có lẽ đã nằm trong hồ rồi, hôm nay thoáng ngồi dậy lộ ra nửa người, có thể thấy được cái ao nước ngà sữa này cũng không sâu, đoán chừng không cao hơn ba thước.
Trong khe sâu ánh sáng hơi mờ một chút, nhưng giờ phút này là giò ngọ, vẫn có thể nhìn rõ dung mạo của người này.
Đó là một nam tử anh tuấn, tuổi chừng ba mươi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra mị lực mê người, hai mắt thần quang sáng chói, lộ ra thần thái không giống bình thường, giống như không phải tà ma, biểu lộ cổ quái đánh giá Ý Thiên.
Ý Thiên nhìn qua thanh niên tuấn tú này, trên mặt mỉm cười, nói:
- Tìm nơi mát mẻ như vậy để ngủ, ngươi đúng là quá biết hưởng thụ a.
Thanh niên anh tuấn cười tà, trên thân mặc quần áo dính đầy chất lỏng màu ngà sữa, trong nháy mắt nước trên người nhanh chóng bị hong khô.
- Nơi này đúng là khó tìm, cả Nam Dương đoán chừng cũng chỉ có chỗ này thôi, bằng không thì ta cũng sẽ chạy xa tới đây làm gì. Tiểu tử, ngươi tên là gì, chạy tới nơi này làm gì?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta là Nam Cung Phi Vũ, tới đây là vi tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành.
Thanh niên anh tuấn sóng mắt khẽ nhúc nhích, khẽ cười nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi là người của Nam Cung thế gia, đúng là khiến ta ngoài ý muốn a. Ngươi nói Vô Biên Hoang Thành, đã xảy ra chuyện gì?
Lời này vừa ra, đến phiên Ý Thiên ngoài ý muốn.
Tên thanh niên anh tuấn này không biết chuyện Vô Biên Hoang Thành, đúng là kỳ quái.
- Ta đến từ Phi Vân thành, không lâu trước đó Công Tôn thế gia Chú Kiếm Đỉnh bị trộm, sau đó Phủ nguyên soái xuất hiện Vi Tinh Nghi, nghe nói hai món này là điều kiện thiết yếu mở ra Vô Biên Hoang Thành. Hôm nay, Vi Tinh Nghi xuôi nam tới xích vân sa mạc, tất cả mọi người thịnh truyền Vô Biên Hoang Thành giấu sâu trong xích vân sa mạc, rất nhiều cao thủ đều đi tới gần Xích Huyết
Phong. Ngươi ở gần như vậy còn không biết chuyện này?
Đối với chuyện người nào cũng biết, Ý Thiên không có giấu diếm, hắn muốn dùng tin tức này dò xét nam nhân trước mặt.
Hơi gật đầu, thanh niên anh tuấn cũng không có phản ứng quá lớn, nói:
- Thì ra là thế, đáng tiếc ta ngăn cách quá lâu, cũng quên cả mặt trời rồi.
Ý Thiên hỏi:
- Ngươi là ai, ngăn cách giải thích thế nào?
Thanh niên anh tuấn sóng mắt khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn qua đám người Từ Nhược Hoa, cười nói:
- Ta đối với ngươi mà nói chỉ là một điểm sáng lóe lên trong đời mà thôi, ngươi không cần quan tâm ta là ai. Về phần ngăn cách, đó là bởi vì ta ở nơi này quá lâu rồi, sớm đã quên thế giới bên ngoài.
Thấy thanh niên anh tuấn không muốn đề cập lai lịch, Ý Thiên cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn qua hồ nước, hỏi:
- Đây chính là địa mạch linh tuyền thạch nhũ khó gặp?
Thanh niên anh tuấn cười nói:
- Ánh mắt của ngươi không tệ, nhưng lại nói không được đầy đủ. Đây đúng là linh tuyền thạch nhũ, nhưng mà trong thạch nhũ còn ẩn chứa vật chất khác, cũng không thích hợp với bất luận kẻ nào.
Ý Thiên dừng ở hồ nước, nghi vấn nói:
- Vật chất có hại?
Thanh niên mỉm cười gật đầu, dường như không muốn nói, nói sang chuyện khác.
- Ngươi tuổi không lớn lắm, nữ nhân bên người cũng không ít a. Nhưng mà ngươi hiểu nữ nhân không?
Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua phía trên, lần này một đoàn mười một người thì có bảy nữ nhân, xác thực có chút âm thịnh dương suy.
- Nghe khẩu khí của ngươi, dường như rất hiểu nữ nhân?
Không đáp hỏi lại, Ý Thiên đẩy vấn đề trở lại.
Thanh niên anh tuấn cười to nói:
- Dùng dung mạo của ta sao có thể thiếu nữ nhân chứ?
Ý Thiên cười nói:
- Cũng phải, từ diện mạo, ánh mắt, nụ cười của ngươi xác thực rất có lực hấp dẫn.
Đề cập tới nữ nhân nam tử anh tuấn hăng hái, thần tình sáng lạng.
- Ta cả đời này đáng khoe khoang nhất là từng có vô số nữ nhân, bất kể là thành nữ phật môn, thánh nữ đạo giáo, thậm chí Yêu Cơ của ma môn, hoa yêu thụ tinh, hồ tiên quỷ nữ, ta đều nhất nhắm nháp qua rồi, xác thực là rất có tư vị, làm cho người ta không thể quên.
Ý Thiên nghi vấn, không phải rất tin tưởng, hơn nữa đang ở trước mặt chúng nữ bàn về phong lưu tình sử với một người xa lạ, chuyện này dường như không quá phù hợp.
Gượng cười hai tiếng, Ý Thiên không muốn nói thêm vấn đề này. Nhưng mà thanh niên anh tuấn lại cảm thấy hứng thú, cười nói:
- Nhìn biểu lộ của ngươi thì biết rõ, ngươi vẫn là lăng thanh đầu (ý nói chưa ráo máu đầu, quá non). Chẳng trách ngươi có một đống nữ nhân, lại phần lớn còn thân xử nữ, quá lãng phí.
Ý Thiên xấu hổ không thôi, mà Mã Chí Viễn ở phía trên không nén được cười ra tiếng.
Thanh niên anh tuấn ngẩng đầu nhìn Mã Chí Viễn, mắng:
- Cười cái gì mà cười, ngươi còn không bằng cả hắn. Hắn ít nhất còn hưởng qua tư vị của nữ nhân, ngươi ngay cả hương vị nữ nhân là gì cũng không biết.
Mã Chí Viễn dáng tươi cười thì ngẩn ngơ, lúc này đạo nhân đui mù và Mộc Thanh Thư thì cười lớn ra tiếng.
Biểu lộ chúng nữ khác nhau, loại chuyện nam nữ này thảo luận trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện đáng khoe khoang gì đó.
Mã Chí Viễn không phục, phản bác nói:
- Đây là chuyện sớm muộn, hắn cũng không thể mạnh hơn ta nơi nào!
Thanh niên anh tuấn cười nói:
- Ngươi còn không phục, ta cho ngươi biết, bộ dáng của ngươi lạnh như băng, nhân duyên với nữ nhân so với Nam Cung Phi Vũ thì ngươi còn kém xa. Hắn cuộc đời này nhất định là đào hoa, ngươi thì không có số mệnh này.
Mã Chí Viễn khẽ nói:
- Ta cũng không có thèm chuyện này.
Thanh niên anh tuấn nghe vậy cười to, làm cho Mã Chí Viễn rất tức giận.
Ý Thiên chen miệng nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này, chúng ta...
Thanh niên anh tuấn đánh gãy lời của Ý Thiên, cười tà nói:
- Ở cùng với ta thì phải nói chuyện nữ nhân. Nếu ngươi xấu hổ thì bày kết giới, ta dạy cho ngươi nên làm thế nào thưởng thức hương vị nữ nhân.
Thanh niên anh tuấn mắng:
- Đồ đần, người trên đời này chỉ có nam nhân và nữ nhân, nếu ngươi không hiểu nữ nhân, cam đoan ngươi sẽ hối hận. Hơn nữa ngươi nên nhớ kỹ một điểm. Nam nhân có số đào hoa sẽ gặp đào hoa kiếp. Cái gọi là mệnh phạm hoa đào, không phải đào hoa, chính là hoa đào kiếp, cho nên cả hai chúng nó tương sinh với nhau.
Ý Thiên chất vấn:
- Ngươi nói lời này có căn cứ gì?
Thanh niên anh tuấn khẽ nói:
- Ta tự mình trải qua, há có thể giả bộ? Ta cả đời này có vô số nữ nhân, phong lưu tiêu sái, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay nữ nhân, đây là vận số của đào hoa nên có kiếp, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lan Hinh nghe vậy, phản bác nói:
- Thiếu gia cũng không phải là ngươi, ngươi có hoa đào kiếp nhưng không có nghĩa là thiếu gia có hoa đào kiếp.
Thanh niên anh tuấn nói:
- Có lẽ bây giờ ngươi không tin, đợi đến lúc hoa đào kiếp tới, còn muốn hóa giải cũng không kịp. Các ngươi không phải kỳ quái vì sao ta bị ngăn cách ở đây sao? Ta nói cho các ngươi biết, ta đã vượt qua ở nơi này mấy chục cái xuân thu, đây là kết quả do hoa đào kiếp mang tới.
Lan Hinh nói:
- Đó là vận khí của ngươi không tốt.
Từ Nhược Hoa nói:
- Hinh Nhi đừng nói, hắn nói không phải không có lý. Trên đời cũng chỉ có nam nhân và nữ nhân, hiểu nhiều về nhân tính một chút, đối với Phi Vũ mà nói là chuyện tốt.
Lan Hinh chần chờ nói:
- Thế nhưng mà ta sợ thiếu gia sẽ học xấu từ hắn, về sau bên người nữ nhân thành đàn.
Từ Nhược Hoa khẽ thở dài:
- Nếu như số mệnh như thế, ngươi nhúng tay vào cũng không thể cải biến cái gì.
Lan Hinh cười khổ một tiếng, tuy nhiên không tình nguyện, nhưng cũng không quá tiện nhúng tay vào hành vi của Ý Thiên..
Thanh niên anh tuấn nhìn qua hai mắt Từ Nhược Hoa, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn Ý Thiên nói:
- Tiểu tử, cơ hội khó được, ngươi cũng không nên sai sót.
Ý Thiên chần chờ một chút, nghĩ thầm chính mình đối với nữ nhân đúng là hiểu quá ít, hơn nữa lại có quá nhiều nhân duyên với nữ nhân, có lẽ nên hiểu một chút, sau này cũng xem như có cách ứng phó.
Nghĩ vậy Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua mọi người, lập tức thiết lập kết giới quanh cái hồ, bắt đầu bàn chuyện nữ nhân với thanh niên tuấn tú.
Nhìn qua Ý Thiên, thanh niên anh tuấn cười nói:
- Tu vị của ngươi kinh người, pháp quyết tu luyện cũng rất quỷ dị, có lẽ ngươi tinh thông Âm Dương chi thuật, đúng không?
Ý Thiên thản nhiên nói:
- Ta xác thực tinh thông Âm Dương chi thuật, có quan hệ gì không?
- Đa tạ sư tỷ quan tâm, ta sẽ đề cao cảnh giác.
Lý Nhược Nhiên cười cười, lập tức khua tay nói:
- Như thế, ta về trước đây, bên kia còn có rất nhiều chuyện. Nếu ngươi gặp phiền toái, nhớ rõ không nên quên sư tỷ.
Ý Thiên mỉm cười phất tay, tiễn Lý Nhược Nhiên, lập tức đi tới bên cạnh Ngọc Linh Lung.
- Như thế nào, có tâm sự?
Thần sắc Ngọc Linh Lung đạm mạc nhìn qua Ý Thiên, nói khẽ:
- Các trưởng lão đã chết cả rồi, đây giống như một giấc mơ vậy, đến quá đột ngột.
Ngọc Linh Lung không có trải qua sinh tử bao nhiêu, đối bây giờ thấy người bên cạnh đột nhiên chết đi nhiều, vẫn cảm thấy không thích ứng.
Cho tới nay Ngọc Linh Lung luôn được các trưởng lão che chở thành thói quen.
Hôm nay người quan tâm nàng đột nhiên chết đi, nàng không cách nào thích ứng được.
Ý Thiên ôn nhu nói:
- Người có số mạng cả, tính mạng của ngươi thuộc về ngươi, nhưng mà quyết định ngươi có chết hay không thì không phải do ngươi.
Ngọc Linh Lung đờ đẫn lắc đầu, cũng không có phản ứng quá lớn.
Ý Thiên thấy thế than nhẹ một tiếng, lúc này cầm bàn tay nhỏ bé của nàng, kéo nàng đi tới bên cạnh Từ Nhược Hoa, nói khẽ:
- Đi thôi, chúng ta nên rời khỏi đây trước đã.
Đối với quan hệ của Ngọc Linh Lung cùng Ý Thiên, Lan Hinh, Từ Nhược Hoa đều hiểu được, cho nên cũng không có tâm lý bài xích quá lớn.
Tuy những người còn lại hơi kinh ngạc, nhưng cũng không có quá để ý, một đoàn người rời khỏi chỗ này.
Sau giờ ngọ ánh mặt trời chiếu xuống Xích Huyết Phong không thể nói là nóng, chỉ có thể dùng độc ác để hình dung nó mà thôi.
Ý Thiên mang theo mọi người rời khỏi Phong Hỏa Nhất Tuyến Thiên, lựa chọn đi thẳng về hướng đông, chuẩn bị tìm một nơi thích hợp đặt chân.
Mặt trời nóng rát khó chịu, Ý Thiên nhìn qua thần sắc vẫn như thường, người còn lại đổ mồ hôi toàn thân.
Dọc theo hướng đông của xích huyết sơn mạch, Ý Thiên bay thẳng tới mười dặm, không tìm được nơi thích hợp nghỉ ngơi.
Đang chuẩn bị bay quanh tìm kiếm nơi nghỉ lại, đột nhiên phía trước có khí tức đặc thù khiến Ý Thiên chú ý tới.
Nhìn ra xa, sắc mặt Ý Thiên trở nên quái dị, trầm mặc một lát sau đó mang theo Từ Nhược Hoa, Ngọc Linh Lung bay thẳng về phía trước.
Bay qua ngọn núi trước mặt, phía trước xuất hiện một khe sâu hiểm trở, cảm giác được nơi này không có gì khác thường cả.
Xích huyết sơn mạch khắp nơi đều là nham thạch đỏ ửng, có thể nói khắp núi đều có màu đỏ, nhưng mà khe sâu này rõ ràng không có màu đỏ, nơi này có màu xanh lá, cho người ta cảm giác sinh cơ dạt dào.
Phi thân bay xuống, Ý Thiên mang theo mọi người tiến vào khe sâu, cảm giác khí hậu nơi này mát mẻ, hoàn toàn khác xa với bên ngoài.
Khe sâu không lớn, diện tích ước chừng phạm vi mấy trăm trượng, trung ương có một ao nước nhỏ, bốn phía có không ít thực vật sinh trưởng.
Thấy tình hình này tất cả mọi người rất kinh hỉ, khôn ngờ trong Xích
Huyết Phong này còn có nơi tinh khiết tự nhiên như vậy, đây quả thực là kỳ tích.
Ý Thiên đứng trên không trung cách mặt đất mười trượng quan sát, cũng không có đáp xuống, hắn nhìn qua khe sâu này.
Ngọc Linh Lung sóng mắt khẽ nhúc nhích, nói khẽ:
- Ở đây có chút quỷ dị, nơi này có ẩn chứa nguy cơ nào đó.
Đầu vai Ngọc Linh Lung bên trái của là Ngũ Hoa Xà cùng bên phải thúy lục điểu xuất hiện một ít bạo động, dường như cảm ứng được cái gì đó, bộ dáng như lâm đại địch.
Từ Nhược Hoa tu vị tăng nhiều, dụng tâm cảm ứng được cao, nói:
- Ta cũng cảm ứng được nơi này có nguy hiểm, mọi người ngàn vạn chú ý cẩn thận.
Mã Chí Viễn nhìn qua bốn phía, hỏi:
- Lão đạo, ngươi tu luyện Tâm Linh Chi Nhãn, có từng phát hiện tình huống nào không?
Đạo nhân đui mù trầm giọng nói:
- Hồ nước nhỏ có cổ quái, tình huống cụ thể ta cũng nói không nên lời.
Lan Hinh hỏi:
- Thiếu gia, chúng ta làm sao bây giờ?
Ý Thiên nói:
- Khí hậu ở đây mát mẻ, tuy dấu diếm hung hiểm, thực sự vẫn xem như nơi đặt chân tốt. Hiện tại các ngươi bay lên trăm trượng, mở huyệt động trong đá làm nơi trú ẩn cho chúng ta.
Ngọc Linh Lung cùng đạo nhân đui mù trăm miệng một lời nói:
- Ta cùng ngươi xuống dưới.
Ý Thiên lắc đầu nói:
- Không cần, một mình ta là đủ.
Phất tay bảo mọi người rời đi, Ý Thiên một mình bay xuống sâu khe, đi tới gần hồ nước.
Cái hồ này tuy nỏ là vì nó giống như cái giếng, đường kính ước chừng một trượng hai, nước ao có màu ngà sữa mang theo hàn khí.
Bốn phía của cái ao có thực vật xanh um, cành lá cũng không tươi tốt, nhưng mà đối với Xích Huyết Phong mà nói nơi này có thực vật xanh thẫm là quá quỷ dị..
Đứng gần cái hồ, ánh mắt Ý Thiên quái dị nhìn qua, hàn khí trong hồ giống như có linh tính, hội tụ qua Ý Thiên, quay chung quanh người của hắn, không ngừng rót vào trong người của hắn.
Cười quái dị, Ý Thiên tự nhủ:
- Ngươi biết ta đến, sao không thoải mái hiện thân gặp mặt?
Ý Thiên nói không lớn, nhưng mà đám người Từ Nhược Hoa lại nghe được rất rõ ràng, sau đó nghi hoặc và mờ mịt, không hiểu nổi Ý Thiên đang nói chuyện với ai.
Nhưng mà thời điểm mọi người nghi hoặc, trong hồ đột nhiên bọt nước vẩy ra, một bóng người đột nhiên ngồi dậy, toàn thân ướt đẫm, bao phủ trong chất lỏng màu ngà sữa.
Ý Thiên cũng không có ngạc nhiên, nhưng mà đám người Từ Nhược Hoa, Ngọc
Linh Lung, Mộ Dung Tiểu Dạ ở phía trên lại ngoài ý muốn, không thể ngờ trong ao này còn dấu một người.
Từ tư thế của người trước mặt mà nhìn, hắn lúc trước có lẽ đã nằm trong hồ rồi, hôm nay thoáng ngồi dậy lộ ra nửa người, có thể thấy được cái ao nước ngà sữa này cũng không sâu, đoán chừng không cao hơn ba thước.
Trong khe sâu ánh sáng hơi mờ một chút, nhưng giờ phút này là giò ngọ, vẫn có thể nhìn rõ dung mạo của người này.
Đó là một nam tử anh tuấn, tuổi chừng ba mươi, khóe miệng nhếch lên, lộ ra mị lực mê người, hai mắt thần quang sáng chói, lộ ra thần thái không giống bình thường, giống như không phải tà ma, biểu lộ cổ quái đánh giá Ý Thiên.
Ý Thiên nhìn qua thanh niên tuấn tú này, trên mặt mỉm cười, nói:
- Tìm nơi mát mẻ như vậy để ngủ, ngươi đúng là quá biết hưởng thụ a.
Thanh niên anh tuấn cười tà, trên thân mặc quần áo dính đầy chất lỏng màu ngà sữa, trong nháy mắt nước trên người nhanh chóng bị hong khô.
- Nơi này đúng là khó tìm, cả Nam Dương đoán chừng cũng chỉ có chỗ này thôi, bằng không thì ta cũng sẽ chạy xa tới đây làm gì. Tiểu tử, ngươi tên là gì, chạy tới nơi này làm gì?
Ý Thiên lạnh nhạt nói:
- Ta là Nam Cung Phi Vũ, tới đây là vi tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành.
Thanh niên anh tuấn sóng mắt khẽ nhúc nhích, khẽ cười nói:
- Nam Cung Phi Vũ, ngươi là người của Nam Cung thế gia, đúng là khiến ta ngoài ý muốn a. Ngươi nói Vô Biên Hoang Thành, đã xảy ra chuyện gì?
Lời này vừa ra, đến phiên Ý Thiên ngoài ý muốn.
Tên thanh niên anh tuấn này không biết chuyện Vô Biên Hoang Thành, đúng là kỳ quái.
- Ta đến từ Phi Vân thành, không lâu trước đó Công Tôn thế gia Chú Kiếm Đỉnh bị trộm, sau đó Phủ nguyên soái xuất hiện Vi Tinh Nghi, nghe nói hai món này là điều kiện thiết yếu mở ra Vô Biên Hoang Thành. Hôm nay, Vi Tinh Nghi xuôi nam tới xích vân sa mạc, tất cả mọi người thịnh truyền Vô Biên Hoang Thành giấu sâu trong xích vân sa mạc, rất nhiều cao thủ đều đi tới gần Xích Huyết
Phong. Ngươi ở gần như vậy còn không biết chuyện này?
Đối với chuyện người nào cũng biết, Ý Thiên không có giấu diếm, hắn muốn dùng tin tức này dò xét nam nhân trước mặt.
Hơi gật đầu, thanh niên anh tuấn cũng không có phản ứng quá lớn, nói:
- Thì ra là thế, đáng tiếc ta ngăn cách quá lâu, cũng quên cả mặt trời rồi.
Ý Thiên hỏi:
- Ngươi là ai, ngăn cách giải thích thế nào?
Thanh niên anh tuấn sóng mắt khẽ nhúc nhích, ngẩng đầu nhìn qua đám người Từ Nhược Hoa, cười nói:
- Ta đối với ngươi mà nói chỉ là một điểm sáng lóe lên trong đời mà thôi, ngươi không cần quan tâm ta là ai. Về phần ngăn cách, đó là bởi vì ta ở nơi này quá lâu rồi, sớm đã quên thế giới bên ngoài.
Thấy thanh niên anh tuấn không muốn đề cập lai lịch, Ý Thiên cũng không hỏi nhiều, ánh mắt nhìn qua hồ nước, hỏi:
- Đây chính là địa mạch linh tuyền thạch nhũ khó gặp?
Thanh niên anh tuấn cười nói:
- Ánh mắt của ngươi không tệ, nhưng lại nói không được đầy đủ. Đây đúng là linh tuyền thạch nhũ, nhưng mà trong thạch nhũ còn ẩn chứa vật chất khác, cũng không thích hợp với bất luận kẻ nào.
Ý Thiên dừng ở hồ nước, nghi vấn nói:
- Vật chất có hại?
Thanh niên mỉm cười gật đầu, dường như không muốn nói, nói sang chuyện khác.
- Ngươi tuổi không lớn lắm, nữ nhân bên người cũng không ít a. Nhưng mà ngươi hiểu nữ nhân không?
Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua phía trên, lần này một đoàn mười một người thì có bảy nữ nhân, xác thực có chút âm thịnh dương suy.
- Nghe khẩu khí của ngươi, dường như rất hiểu nữ nhân?
Không đáp hỏi lại, Ý Thiên đẩy vấn đề trở lại.
Thanh niên anh tuấn cười to nói:
- Dùng dung mạo của ta sao có thể thiếu nữ nhân chứ?
Ý Thiên cười nói:
- Cũng phải, từ diện mạo, ánh mắt, nụ cười của ngươi xác thực rất có lực hấp dẫn.
Đề cập tới nữ nhân nam tử anh tuấn hăng hái, thần tình sáng lạng.
- Ta cả đời này đáng khoe khoang nhất là từng có vô số nữ nhân, bất kể là thành nữ phật môn, thánh nữ đạo giáo, thậm chí Yêu Cơ của ma môn, hoa yêu thụ tinh, hồ tiên quỷ nữ, ta đều nhất nhắm nháp qua rồi, xác thực là rất có tư vị, làm cho người ta không thể quên.
Ý Thiên nghi vấn, không phải rất tin tưởng, hơn nữa đang ở trước mặt chúng nữ bàn về phong lưu tình sử với một người xa lạ, chuyện này dường như không quá phù hợp.
Gượng cười hai tiếng, Ý Thiên không muốn nói thêm vấn đề này. Nhưng mà thanh niên anh tuấn lại cảm thấy hứng thú, cười nói:
- Nhìn biểu lộ của ngươi thì biết rõ, ngươi vẫn là lăng thanh đầu (ý nói chưa ráo máu đầu, quá non). Chẳng trách ngươi có một đống nữ nhân, lại phần lớn còn thân xử nữ, quá lãng phí.
Ý Thiên xấu hổ không thôi, mà Mã Chí Viễn ở phía trên không nén được cười ra tiếng.
Thanh niên anh tuấn ngẩng đầu nhìn Mã Chí Viễn, mắng:
- Cười cái gì mà cười, ngươi còn không bằng cả hắn. Hắn ít nhất còn hưởng qua tư vị của nữ nhân, ngươi ngay cả hương vị nữ nhân là gì cũng không biết.
Mã Chí Viễn dáng tươi cười thì ngẩn ngơ, lúc này đạo nhân đui mù và Mộc Thanh Thư thì cười lớn ra tiếng.
Biểu lộ chúng nữ khác nhau, loại chuyện nam nữ này thảo luận trước mặt mọi người cũng không phải là chuyện đáng khoe khoang gì đó.
Mã Chí Viễn không phục, phản bác nói:
- Đây là chuyện sớm muộn, hắn cũng không thể mạnh hơn ta nơi nào!
Thanh niên anh tuấn cười nói:
- Ngươi còn không phục, ta cho ngươi biết, bộ dáng của ngươi lạnh như băng, nhân duyên với nữ nhân so với Nam Cung Phi Vũ thì ngươi còn kém xa. Hắn cuộc đời này nhất định là đào hoa, ngươi thì không có số mệnh này.
Mã Chí Viễn khẽ nói:
- Ta cũng không có thèm chuyện này.
Thanh niên anh tuấn nghe vậy cười to, làm cho Mã Chí Viễn rất tức giận.
Ý Thiên chen miệng nói:
- Được rồi, không nói những chuyện này, chúng ta...
Thanh niên anh tuấn đánh gãy lời của Ý Thiên, cười tà nói:
- Ở cùng với ta thì phải nói chuyện nữ nhân. Nếu ngươi xấu hổ thì bày kết giới, ta dạy cho ngươi nên làm thế nào thưởng thức hương vị nữ nhân.
Thanh niên anh tuấn mắng:
- Đồ đần, người trên đời này chỉ có nam nhân và nữ nhân, nếu ngươi không hiểu nữ nhân, cam đoan ngươi sẽ hối hận. Hơn nữa ngươi nên nhớ kỹ một điểm. Nam nhân có số đào hoa sẽ gặp đào hoa kiếp. Cái gọi là mệnh phạm hoa đào, không phải đào hoa, chính là hoa đào kiếp, cho nên cả hai chúng nó tương sinh với nhau.
Ý Thiên chất vấn:
- Ngươi nói lời này có căn cứ gì?
Thanh niên anh tuấn khẽ nói:
- Ta tự mình trải qua, há có thể giả bộ? Ta cả đời này có vô số nữ nhân, phong lưu tiêu sái, nhưng cuối cùng vẫn chết trong tay nữ nhân, đây là vận số của đào hoa nên có kiếp, anh hùng khó qua ải mỹ nhân.
Lan Hinh nghe vậy, phản bác nói:
- Thiếu gia cũng không phải là ngươi, ngươi có hoa đào kiếp nhưng không có nghĩa là thiếu gia có hoa đào kiếp.
Thanh niên anh tuấn nói:
- Có lẽ bây giờ ngươi không tin, đợi đến lúc hoa đào kiếp tới, còn muốn hóa giải cũng không kịp. Các ngươi không phải kỳ quái vì sao ta bị ngăn cách ở đây sao? Ta nói cho các ngươi biết, ta đã vượt qua ở nơi này mấy chục cái xuân thu, đây là kết quả do hoa đào kiếp mang tới.
Lan Hinh nói:
- Đó là vận khí của ngươi không tốt.
Từ Nhược Hoa nói:
- Hinh Nhi đừng nói, hắn nói không phải không có lý. Trên đời cũng chỉ có nam nhân và nữ nhân, hiểu nhiều về nhân tính một chút, đối với Phi Vũ mà nói là chuyện tốt.
Lan Hinh chần chờ nói:
- Thế nhưng mà ta sợ thiếu gia sẽ học xấu từ hắn, về sau bên người nữ nhân thành đàn.
Từ Nhược Hoa khẽ thở dài:
- Nếu như số mệnh như thế, ngươi nhúng tay vào cũng không thể cải biến cái gì.
Lan Hinh cười khổ một tiếng, tuy nhiên không tình nguyện, nhưng cũng không quá tiện nhúng tay vào hành vi của Ý Thiên..
Thanh niên anh tuấn nhìn qua hai mắt Từ Nhược Hoa, lập tức thu hồi ánh mắt, nhìn Ý Thiên nói:
- Tiểu tử, cơ hội khó được, ngươi cũng không nên sai sót.
Ý Thiên chần chờ một chút, nghĩ thầm chính mình đối với nữ nhân đúng là hiểu quá ít, hơn nữa lại có quá nhiều nhân duyên với nữ nhân, có lẽ nên hiểu một chút, sau này cũng xem như có cách ứng phó.
Nghĩ vậy Ý Thiên ngẩng đầu nhìn qua mọi người, lập tức thiết lập kết giới quanh cái hồ, bắt đầu bàn chuyện nữ nhân với thanh niên tuấn tú.
Nhìn qua Ý Thiên, thanh niên anh tuấn cười nói:
- Tu vị của ngươi kinh người, pháp quyết tu luyện cũng rất quỷ dị, có lẽ ngươi tinh thông Âm Dương chi thuật, đúng không?
Ý Thiên thản nhiên nói:
- Ta xác thực tinh thông Âm Dương chi thuật, có quan hệ gì không?
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân