Thiên Thánh
Quyển 5 - Chương 109: Thiên Khí Chủ Kí Sinh
Thánh nữ Tử Hoa lại đi tới bên cạnh Ý Thiên, ánh sáng chiều chiếu vào hai người, từ xa nhìn qua cả hai như kim đồng ngọc nữ, lại có vài phần thân ảnh phu thê.
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ xuất hiện.
Phía tây thành gần Tuyết Hồn Động đột nhiên có ánh sáng bắn lên cao, toàn thành oanh động.
Trên mây xanh, Ý Thiên cùng thánh nữ Tử Hoa đứng đó, bảo trì trầm mặc.
Thẳng đến khi cột sáng xuất hiện, quan hệ giữa hai người mới có biến hóa, song song bay tới phía tây.
Truy cứu nguyên nhân là do cột sáng này ẩn chứa tà khí, cất dấu khí tức khiến người ta cảm giác bất an.
Khoảng cách hơn mười dặm đối với Ý Thiên cùng Tử Hoa mà nói chỉ là quãng đường ngắn, nhưng mà ở gần có không ít cao thủ vây chặt như nêm cối.
Dưới bóng đêm nhìn thấy hai thân ảnh một cao một thấp đứng cách nhau hai thước, đứng ở ngã tư đường, người chung quanh đang xem cuộc chiến.
Người cao Ý Thiên nhận ra, chính là Hồng Vân đế quốc hoàng tử Hồng Thành Sầu.
Mà người thấp đối diện Ý Thiên cũng nhận ra, chính là Tuyết Y Môn tiểu cô nương, trong thi đấu vào ban ngày đã khiến Thiên Đồng Môn Bạch Ngọc
Nhi tự hành nhận thua.
Xem điệu bộ nàyvừa rồi hẳn là Hồng Thành Sầu động thủ với tiểu cô nương này, lúc này mới khiến cho toàn trường oanh động.
Giờ phút này Ý Thiên cùng thánh nữ Tử Hoa đi tới, nhìn thấy hai người đang giằng co, hai người dường như cảm nhận được khí tức phật hiệu trên người của thánh nữ Tử Hoa, song song quay đầu nhìn qua thánh nữ Tử Hoa liếc, lập tức không nói một lời bay về hướng của hai bên, trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Người xem cuộc chiến gần đó kinh ngạc nhìn qua, phát giác được thánh nữ
Tử Hoa xuất hiện, mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, không ít người nhao nhao rời khỏi, dường như không quá nguyện ý đối mặt với thánh nữ phật môn này.
Truy cứu nguyên nhân, người trước mặt thánh nữ tuy không nói là tà ác nhưng cũng chẳng tính là tốt lành gì, cho nên thà rằng nhượng bộ lui binh cũng không muốn đi trêu chọc Vân Hoang thập đại mỹ nữ thánh tâm ngọc nữ.
Với tư cách một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, thánh nữ Tử Hoa xem như một người kỳ lạ nhất, tuy mỹ mạo không ai bằng, nhưng chẳng có ai dám can đảm đi tỏ tình với nàng cả, đến nay cũng chỉ có Thiên Ma thiếu chủ
Cao Dương.
Người còn lại có lẽ lén có suy nghĩ và tâm tư trong đầu, nhưng chính thức gặp gỡ thánh nữ Tử Hoa thì không dám nói hoặc là kéo xa khoảng cách với nàng ra.
Điểm này thánh nữ Tử Hoa cũng hiểu rõ trong lòng, bởi vậy nàng tự nhận vô sắc pháp tướng không hề sơ hở, ai nghĩ lại gặp Ý Thiên.
Nhìn thấy người xem cuộc chiến vội vàng rời đi, Ý Thiên nghi hoặc, không hiểu nổi những người này vì cái gì gặp được thánh nữ thì chạy trối chết.
Bởi vì biết rõ nguyên nhân trong đó, Ý Thiên âm thầm đọc ra suy nghĩ không ít người, trên mặt lúc này tươi cười.
- Xem ra người bằng phẳng như ta đây, trên đời còn xác thực không nhiều lắm.
Tử Hoa tự nhiên hiểu ý của Ý Thiên, nhưng không có phản bác, bởi vì Ý Thiên biểu hiện xác thực là xuất sắc hơn quá nhiều người.
Bước chậm trên đường cái trong đêm, Tử Hoa yên tĩnh như gió, phật quang trên người tự hành thu liễm lại, nhưng mà khí chất vô hình càng hơn lúc trước.
Ý Thiên ngơ ngác nhìn bóng lưng Tử Hoa, phong thái phiêu dật tự tin, khí chất cao quý đã khiến hắn động tâm rồi.
Tối nay thánh nữ đã khác trước kia, tuy rất ít nói chuyện, nhưng Ý Thiên vẫn cảm giác được nàng biến hóa.
Về phần khác biệt cái gì, bởi vì Ý Thiên không hiểu nhiều về thành nữ, cho nên còn nói không rõ ràng.
Ngóng nhìn một lát, Ý Thiên đuổi kịp bước chân của thánh nữ, hai người cứ như vậy im ắng đi trên đường cái, cảm giác hơi cổ quái, luôn có chỗ nào đó bất thường, đáng tiếc lại không nói nên lời.
Thánh nữ Tử Hoa hai mắt mông lung, lại hiện ra nét xinh đẹp biến ảo khó lường, mọi cử động không bàn mà hợp ý thiên đạo, khiến cho Ý Thiên vẫn không nhìn thấu nàng.
Dưới ánh trăng, hai người xuyên qua vô số con đường, thời gian cũng trôi qua theo bước chân của bọn họ.
Thời điểm thánh nữ Tử Hoa ngừng chân ngẩng đầu, ánh trăng chiếu vào người của nàng, hào quang của trăng chiếu vào lụa trắng trên người, bao phủ thân thể Tử Hoa, nàng lúc này xinh đẹp không cách nào hình dung được.
Một khắc này Ý Thiên giống như có điều ngộ ra, ánh mắt kỳ quái nhìn Tử Hoa, trong nội tâm nghi vấn càng ngày càng nhiều.
- Lúc tỉnh mộng thì đã tới nơi. Đêm trăng như nước, trần duyên như mộng.
Giọng nói nhu hòa trong miệng của thánh nữ chẳng khác gì tiên âm, Tử Hoa quay đầu nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt kia rất kỳ lạ, dường như ám chỉ cái gì đó, nhưng vì sao nàng không chịu nói rõ?
Ý Thiên không hiểu thần sắc trong mắt thánh nữ, đôi môi run nhè nhẹ, đang muốn mở miệng, thân ảnh thánh nữ Tử Hoa đột nhiên nhạt đi, vô thanh vô tức biến mất trong bầu trời đêm.
Ý Thiên không có giữ lại, hắn và thánh nữ Tử Hoa có quan hệ hết sức kỳ lạ, cả hai như bằng hữu lại như đối đầu.
Đứng yên một lát, Ý Thiên quay người nhìn qua con phố đối diện, chỗ ấy có một thân ảnh quen thuộc đang đứng, là Độc Tôn Duy Ngã.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên xuyên qua giao lộ, đi tới gần Công Tôn Duy Ngã và cười hỏi:
- Ngươi đang tìm ta?
Công Tôn Duy Ngã lúc này nở nụ cười hiếm hoi, nói khẽ:
- Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi!
Lóe lên rồi biến mất, mau lẹ như gió, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Sau đó trong một chỗ tối tăm trên đường cái, hai đạo bóng đen trước sau hiện thân, truy tìm khí tức của Công Tôn Duy Ngã lưu lại, đi thẳng đến bên ngoài Phi Vân thành.
Đây là luận võ tràng, tất cả mọi người rất thuộc.
Vốn trong hạp cốc lớn này có một sơn động, có trận pháp do Tàn Thức U Hồn Tông thiết lập, dùng luyện chế vòng xoáy.
Đó là nơi Lý Nhược Nhiên tấn chức Vũ Đế, mà trực tiếp hủy diệt.
Hôm nay Công Tôn Duy Ngã mang theo Ý Thiên đi vào trong đại hạp cốc, hắn dụng ý như thế nào không biết được, nhưng mà địa điểm này khiến Ý Thiên quả thực nghi hoặc.
Công Tôn Duy Ngã nơi nào không chọn, hết lần này tới lần khác chọn nơi này, là vô tâm ngẫu nhiên, hay là cố ý an bài?
Nhìn qua bầu trời đêm, Công Tôn Duy Ngã biểu lộ cô đơn, tâm sự nặng nề.
- Ngươi tham gia luận võ đại hội, chính là vì Vi Tinh Nghi sao?
Ý Thiên cười nói:
- Không hoàn toàn là vậy, nhưng có ý đó.
Công Tôn Duy Ngã quay đầu nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi rất hiểu với Vi Tinh Nghi sao, cũng biết nó vận dụng thế nào sao?
Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Chuyện này trọng yếu không?
Công Tôn Duy Ngã cười to nói:
- Nếu không phải trọng yếu, nó rơi vào trong tay Dương Mục nhiều năm như vậy, hắn còn không sớm tìm được tung tích của Vô Biên Hoang Thành sao?
Lời này khiến Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, nếu không có Công Tôn Duy Ngã nhắc tới vấn đề này, hắn đúng là xem nhẹ rồi.
Dùng tu vị Vũ Đế của Dương Mục, nếu như có Vi Tinh Nghi là mấu chốt đi tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành, vậy khẳng định là một kiện trọng bảo,
Dương Mục sẽ không bỏ qua.
Màn đêm buông xuống, đèn rực rỡ xuất hiện.
Phía tây thành gần Tuyết Hồn Động đột nhiên có ánh sáng bắn lên cao, toàn thành oanh động.
Trên mây xanh, Ý Thiên cùng thánh nữ Tử Hoa đứng đó, bảo trì trầm mặc.
Thẳng đến khi cột sáng xuất hiện, quan hệ giữa hai người mới có biến hóa, song song bay tới phía tây.
Truy cứu nguyên nhân là do cột sáng này ẩn chứa tà khí, cất dấu khí tức khiến người ta cảm giác bất an.
Khoảng cách hơn mười dặm đối với Ý Thiên cùng Tử Hoa mà nói chỉ là quãng đường ngắn, nhưng mà ở gần có không ít cao thủ vây chặt như nêm cối.
Dưới bóng đêm nhìn thấy hai thân ảnh một cao một thấp đứng cách nhau hai thước, đứng ở ngã tư đường, người chung quanh đang xem cuộc chiến.
Người cao Ý Thiên nhận ra, chính là Hồng Vân đế quốc hoàng tử Hồng Thành Sầu.
Mà người thấp đối diện Ý Thiên cũng nhận ra, chính là Tuyết Y Môn tiểu cô nương, trong thi đấu vào ban ngày đã khiến Thiên Đồng Môn Bạch Ngọc
Nhi tự hành nhận thua.
Xem điệu bộ nàyvừa rồi hẳn là Hồng Thành Sầu động thủ với tiểu cô nương này, lúc này mới khiến cho toàn trường oanh động.
Giờ phút này Ý Thiên cùng thánh nữ Tử Hoa đi tới, nhìn thấy hai người đang giằng co, hai người dường như cảm nhận được khí tức phật hiệu trên người của thánh nữ Tử Hoa, song song quay đầu nhìn qua thánh nữ Tử Hoa liếc, lập tức không nói một lời bay về hướng của hai bên, trong nháy mắt biến mất không còn tung tích.
Người xem cuộc chiến gần đó kinh ngạc nhìn qua, phát giác được thánh nữ
Tử Hoa xuất hiện, mọi người lúc này mới chợt hiểu ra, không ít người nhao nhao rời khỏi, dường như không quá nguyện ý đối mặt với thánh nữ phật môn này.
Truy cứu nguyên nhân, người trước mặt thánh nữ tuy không nói là tà ác nhưng cũng chẳng tính là tốt lành gì, cho nên thà rằng nhượng bộ lui binh cũng không muốn đi trêu chọc Vân Hoang thập đại mỹ nữ thánh tâm ngọc nữ.
Với tư cách một trong Vân Hoang thập đại mỹ nữ, thánh nữ Tử Hoa xem như một người kỳ lạ nhất, tuy mỹ mạo không ai bằng, nhưng chẳng có ai dám can đảm đi tỏ tình với nàng cả, đến nay cũng chỉ có Thiên Ma thiếu chủ
Cao Dương.
Người còn lại có lẽ lén có suy nghĩ và tâm tư trong đầu, nhưng chính thức gặp gỡ thánh nữ Tử Hoa thì không dám nói hoặc là kéo xa khoảng cách với nàng ra.
Điểm này thánh nữ Tử Hoa cũng hiểu rõ trong lòng, bởi vậy nàng tự nhận vô sắc pháp tướng không hề sơ hở, ai nghĩ lại gặp Ý Thiên.
Nhìn thấy người xem cuộc chiến vội vàng rời đi, Ý Thiên nghi hoặc, không hiểu nổi những người này vì cái gì gặp được thánh nữ thì chạy trối chết.
Bởi vì biết rõ nguyên nhân trong đó, Ý Thiên âm thầm đọc ra suy nghĩ không ít người, trên mặt lúc này tươi cười.
- Xem ra người bằng phẳng như ta đây, trên đời còn xác thực không nhiều lắm.
Tử Hoa tự nhiên hiểu ý của Ý Thiên, nhưng không có phản bác, bởi vì Ý Thiên biểu hiện xác thực là xuất sắc hơn quá nhiều người.
Bước chậm trên đường cái trong đêm, Tử Hoa yên tĩnh như gió, phật quang trên người tự hành thu liễm lại, nhưng mà khí chất vô hình càng hơn lúc trước.
Ý Thiên ngơ ngác nhìn bóng lưng Tử Hoa, phong thái phiêu dật tự tin, khí chất cao quý đã khiến hắn động tâm rồi.
Tối nay thánh nữ đã khác trước kia, tuy rất ít nói chuyện, nhưng Ý Thiên vẫn cảm giác được nàng biến hóa.
Về phần khác biệt cái gì, bởi vì Ý Thiên không hiểu nhiều về thành nữ, cho nên còn nói không rõ ràng.
Ngóng nhìn một lát, Ý Thiên đuổi kịp bước chân của thánh nữ, hai người cứ như vậy im ắng đi trên đường cái, cảm giác hơi cổ quái, luôn có chỗ nào đó bất thường, đáng tiếc lại không nói nên lời.
Thánh nữ Tử Hoa hai mắt mông lung, lại hiện ra nét xinh đẹp biến ảo khó lường, mọi cử động không bàn mà hợp ý thiên đạo, khiến cho Ý Thiên vẫn không nhìn thấu nàng.
Dưới ánh trăng, hai người xuyên qua vô số con đường, thời gian cũng trôi qua theo bước chân của bọn họ.
Thời điểm thánh nữ Tử Hoa ngừng chân ngẩng đầu, ánh trăng chiếu vào người của nàng, hào quang của trăng chiếu vào lụa trắng trên người, bao phủ thân thể Tử Hoa, nàng lúc này xinh đẹp không cách nào hình dung được.
Một khắc này Ý Thiên giống như có điều ngộ ra, ánh mắt kỳ quái nhìn Tử Hoa, trong nội tâm nghi vấn càng ngày càng nhiều.
- Lúc tỉnh mộng thì đã tới nơi. Đêm trăng như nước, trần duyên như mộng.
Giọng nói nhu hòa trong miệng của thánh nữ chẳng khác gì tiên âm, Tử Hoa quay đầu nhìn qua Ý Thiên, ánh mắt kia rất kỳ lạ, dường như ám chỉ cái gì đó, nhưng vì sao nàng không chịu nói rõ?
Ý Thiên không hiểu thần sắc trong mắt thánh nữ, đôi môi run nhè nhẹ, đang muốn mở miệng, thân ảnh thánh nữ Tử Hoa đột nhiên nhạt đi, vô thanh vô tức biến mất trong bầu trời đêm.
Ý Thiên không có giữ lại, hắn và thánh nữ Tử Hoa có quan hệ hết sức kỳ lạ, cả hai như bằng hữu lại như đối đầu.
Đứng yên một lát, Ý Thiên quay người nhìn qua con phố đối diện, chỗ ấy có một thân ảnh quen thuộc đang đứng, là Độc Tôn Duy Ngã.
Cười nhạt một tiếng, Ý Thiên xuyên qua giao lộ, đi tới gần Công Tôn Duy Ngã và cười hỏi:
- Ngươi đang tìm ta?
Công Tôn Duy Ngã lúc này nở nụ cười hiếm hoi, nói khẽ:
- Ở đây không phải chỗ nói chuyện, chúng ta đi!
Lóe lên rồi biến mất, mau lẹ như gió, hai người đồng thời biến mất tại chỗ.
Sau đó trong một chỗ tối tăm trên đường cái, hai đạo bóng đen trước sau hiện thân, truy tìm khí tức của Công Tôn Duy Ngã lưu lại, đi thẳng đến bên ngoài Phi Vân thành.
Đây là luận võ tràng, tất cả mọi người rất thuộc.
Vốn trong hạp cốc lớn này có một sơn động, có trận pháp do Tàn Thức U Hồn Tông thiết lập, dùng luyện chế vòng xoáy.
Đó là nơi Lý Nhược Nhiên tấn chức Vũ Đế, mà trực tiếp hủy diệt.
Hôm nay Công Tôn Duy Ngã mang theo Ý Thiên đi vào trong đại hạp cốc, hắn dụng ý như thế nào không biết được, nhưng mà địa điểm này khiến Ý Thiên quả thực nghi hoặc.
Công Tôn Duy Ngã nơi nào không chọn, hết lần này tới lần khác chọn nơi này, là vô tâm ngẫu nhiên, hay là cố ý an bài?
Nhìn qua bầu trời đêm, Công Tôn Duy Ngã biểu lộ cô đơn, tâm sự nặng nề.
- Ngươi tham gia luận võ đại hội, chính là vì Vi Tinh Nghi sao?
Ý Thiên cười nói:
- Không hoàn toàn là vậy, nhưng có ý đó.
Công Tôn Duy Ngã quay đầu nhìn qua Ý Thiên, hỏi:
- Ngươi rất hiểu với Vi Tinh Nghi sao, cũng biết nó vận dụng thế nào sao?
Ý Thiên hỏi ngược lại:
- Chuyện này trọng yếu không?
Công Tôn Duy Ngã cười to nói:
- Nếu không phải trọng yếu, nó rơi vào trong tay Dương Mục nhiều năm như vậy, hắn còn không sớm tìm được tung tích của Vô Biên Hoang Thành sao?
Lời này khiến Ý Thiên hơi ngoài ý muốn, nếu không có Công Tôn Duy Ngã nhắc tới vấn đề này, hắn đúng là xem nhẹ rồi.
Dùng tu vị Vũ Đế của Dương Mục, nếu như có Vi Tinh Nghi là mấu chốt đi tìm kiếm Vô Biên Hoang Thành, vậy khẳng định là một kiện trọng bảo,
Dương Mục sẽ không bỏ qua.
Tác giả :
Tâm Mộng Vô ngân