Thiên Thần Và Ác Quỷ
Chương 43
Langdon đứng im bên cửa sồ chống đạn trong văn phòng của Giáo hoàng, mắt nhìn những chiếc xe hòm của các hãng truyền thông đang đậu dưới quảng trường St. Peter. Cuộc nói chuyện điện thoại kỳ lạ vừa rồi làm anh có cảm giác rối rắm và có phắn căng thẳng. Như thể anh không còn là chính mình nữa.
Hội Illuminati, giống như một con quỷ tưởng đã bị chôn vùi trong quá khứ xa xăm, bỗng trỗi dậy để bủa vây kẻ thù truyền kiếp của mình. Không yêu sách. Không thương lượng. Chỉ có sự báo thù. Xuất quỷ nhập thần. Khủng khiếp. Cuộc trả thù của 400 năm. Dường như sau hàng thế kỷ bị truy đuổi và áp bức, giới khoa học đang bắt đầu phản đòn.
Giáo chủ Thị thần đứng bên bàn, mắt trân trân nhìn chiếc máy điện thoại. Olivetti là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
- Carlo! -Ông ta gọi tên riêng của Giáo chủ Thị thần, giọng có vẻ như một người bạn mệt mỏi hơn là một sĩ quan. - 26 năm nay, con đã thề sẽ bảo vệ giáo hội này. Thế mà đêm nay con phải chịu thất bại một cách nhục nhã.
Giáo chủ Thị thần lắc đầu.
- Ông và ta cùng phụng sự Chúa, dù ở những vị trí khác nhau, nhưng đều đáng quý như nhau.
- Những sự việc như thế này… con không thể tưởng tượng làm thế nào… chuyện này… - Olivetti có vẻ choáng váng.
- Ông cũng biết rằng chúng ta phải cùng nhau hành động. Ta phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Hồng y đoàn.
- Đó chính là phận sự của con, thưa cha.
- Các phụ tá của ông phải phác thảo kế hoạch sơ tán ngay tức khắc - Cha nói gì ạ?
- Những cách giải quyết khác sẽ được cân nhắc sau - xác định vị trí của phản vật chất, tìm những vị Hồng y mất tích và kẻ bắt cóc. Nhưng trước hết các vị Hồng y phải được đưa đến nơi an toàn đã. Tính mạng con người phải được đặt trên hết. Họ chính là nền tảng của giáo hội này.
- Cha định huỷ bỏ Mật nghị Hồng y hay sao?
- Ta có còn sự lựa chọn nào khác đâu?
Vị thầy tu trẻ tuổi thở dài và quay ra nhìn thành Rome trải rộng bên ngoài khung cửa sổ.
- Giáo hoàng đã có lần nói với ta rằng người luôn bị giằng xé dữ dội giữa hai thế giới… thế giới thực và thế giới thần thánh. Người cảnh báo rằng nếu tự bịt mắt trước thực tại thì không một tôn giáo nào có thể tồn tại để vươn tới được thế giới thần thánh. - Giọng Giáo chủ Thị thần đột nhiên già dặn hơn hẳn so với tuổi của mình - Đêm nay chúng ta đang phải đối mặt với thực tại. Chúng ta sẽ trở thành những kẻ vô dụng nếu cố tình không nhận ra điều đó. Không thể để cho niềm kiêu hãnh và tiền lệ che mờ lí trí.
Olivetti gật đầu đầy vẻ kính nể:
- Bao lâu nay con đã đánh giá thấp cha.
Dường như không nghe thấy những lời nói ấy, Giáo chủ Thị thần vẫn tiếp tục hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn xa xăm.
- Xin cha cho phép con được nói thẳng. Thế giới thực tại chính là thế giới của con. Để vươn được đến những điều cao đẹp, ngày nào con cũng phải đối mặt với những cái xấu xa, và không phải ai cũng làm được điều này. Con xin được khuyên cha một điều. Vì đây là nghề nghiệp của con. Bản năng của cha dù có thể rất nhạy bén trước thực tại… nhưng rất có thể gây ra tai hoạ.
Giáo chủ Thị thần quay đầu lại.
Olivetti thở dài:
- Tổ chức sơ tán toàn bộ Hồng y đoàn ra khỏi nhà nguyện Sistine lúc này là một giải pháp vô cùng tồi tệ.
Giáo chủ Thị thần hơi lúng túng, nhưng không hề tỏ ra phật ý:
- Thế ông có gợi ý gì không?
Lúc này ta không nên cho Hồng y đoàn biết chuyện. Cứ niêm phong nhà nguyện lại. Chúng ta sẽ có thêm thời gian để thử các biện pháp khác.
Giáo chủ Thị thần bối rối:
- Ông khuyên ta khoá trái toàn bộ Hồng y đoàn trong nhà nguyện dù biết rằng họ đang ở ngay trên một trái bom hẹn giờ hay sao?
- Vâng, thưa cha. Tạm thế đã. Sau này, nếu cần thiết, ta có thể bố trí sơ tán.
Giáo chủ Thị thần lắc đầu.
- Trì hoãn Mật nghị Hồng y trước khi nó bắt đầu vì lí do an ninh thì còn được, nhưng một khi các cánh cửa đã được niêm phong, không ai được phép can thiệp vào. Các thủ tục của cuộc bầu chọn bắt buộc…
- Thế giới thực tại, thưa cha. Đêm nay cha đang phải đối mặt với thực tại. Xin cha hãy nghe con. - Olivetti giải thích với vẻ của một sĩ quan đầy kinh nghiệm chiến trường:
- Đưa 165 Hồng y ra khỏi thành Rome trong khi chưa kịp làm công tác tư tưởng cho họ, và không có phương án bảo vệ kỹ lưỡng là một việc làm hết sức khinh suất. Một số vị Hồng y có tuổi rất có thể bị hoảng loạn; và thẳng thắn mà nói thì một vụ đột quỵ chết người trong tháng này đã là quá đủ rồi.
Một vụ đột quỵ chết người. Lời nói của viên tư lệnh làm Langdon nhớ lại tiêu đề một bài báo mà anh đã dọc được khi ăn tối với các sinh viên ở trường Harvard:
GIÁO HOÀNG BỊ ĐỘT QUỴ,
TẠ THẾ TRONG KHI ĐANG NGỦ.
- Ngoài ra, - Olivetti nói - Nhà nguyện Sistine còn là một pháo đài Dù toà thánh không thông báo rộng rãi cho công chúng nhưng kết cấu của nó đã được gia cố để có thể chống lại bất cứ vụ tấn công nào, thậm chí bằng tên lừa tầm ngắn. Chiều nay, trong quá trình chuẩn bị, con đã ra lệnh rà soát từng cen-ti-mét bên trong nhà nguyện để rò quét tất cả các loại bọ nghe lén và các thiết bị do thám khác. Nhà nguyện hoàn toàn sạch sẽ và an toàn. Phản vật chất không thể ở trong nhà nguyện được. Lúc này thì không một nơi nào khác an toàn bằng nhà nguyện. Nếu cần ta vẫn có thể bàn chuyện sơ tán Hồng y đoàn vào bất cứ lúc nào cũng được.
Langdon bị gây ấn tượng mạnh. Cách lập luận sắc sảo và lạnh lùng của Olivetti khiến anh nhớ tới Kohler.
- Thưa Tổng Tư lệnh, - Vittoria nói, giọng đầy căng thẳng:
- Còn có những vấn đề khác rất đáng quan tâm. Chưa có ai tạo ra một lượng phản vật chất lớn đến như vậy. Tôi cũng chỉ có thể ước lượng bán kính của vụ nổ. Một số khu vực xung quanh thành Rome cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cái hộp bị đặt trong toà nhà trung tâm hay dưới mặt đất thì những tác động của nó ở bên ngoài tường bao là không đáng kể, nhưng nếu nó ở gần vành đai… ví dụ như ở trong toà nhà này… - Cô gái lo lắng nhìn đám đông đang tụ tập tại quảng trường St. Peter.
- Tôi ý thức được trách nhiệm của mình với thế giới bên ngoài. Và tôi không muốn mất thêm bất kỳ mạng sống nào nữa. Bảo vệ nơi thiêng liêng này là nhiệm vụ duy nhất của tôi trong suốt hơn hai thập kỷ qua. Tôi không có ý định để cho loại vũ khí đó phát nổ. - Olivetti đáp.
Giáo chủ Thị thần Ventresca ngước mắt lên.
- Ông nghĩ là có thể tìm được phản vật chất sao?
- Con sẽ thảo luận với các chuyên gia về dò tìm chất nổ. Nếu ngắt điện ở thành Vatican thì rất có thể chúng ta sẽ loại trừ được các loại tần số vô tuyến cơ bản, và tạo ra một môi trường đủ sạch để đọc được từ trường trên chiếc hộp.
Vittoria sửng sốt, rồi ngay sau đó tỏ ra đầy thán phục:
- Ông định cắt điện toàn bộ thành Vatican à?
- Có thể lắm. Giờ thì tôi chưa biết là làm thế có được hay không, nhưng đây là một khả năng tôi đang tính đến.
- Chắc chắn các vị Hồng y sẽ băn khoăn không hiểu có chuyện gì xảy ra. - Vittoria nhận xét.
Olivetti lắc đầu:
- Mật nghị Hồng y được tiến hành bằng ánh sáng nến. Các vị Hồng y sẽ không biết gì cả. Sau khi niêm phong nhà nguyện, tôi sẽ để lại vài người lính canh gác khu vực ngoại biên, còn lại tất cả những người khác sẽ bắt đầu tìm kiếm. Trong vòng 5 giờ đồng hồ, 100 người có thể rà soát được một khu vực khá rộng lớn.
- Bốn tiếng thôi, - Vittoria đính chính. - Tôi cần thời gian để đưa chiếc hộp trở lại CERN. Nếu không nạp được điện vào pin thì cái hộp chắc chắn sẽ phát nổ.
- Nạp luôn ở đây không được hay sao?
Vittoria lắc đầu.
- Giao diện của nó rất phức tạp. Nếu có thể thì tôi đã đem theo rồi.
- Như vậy là chỉ có 4 tiếng, - Olivetti nói - Vẫn còn đủ thời gian. Đừng để ai bị hoảng loạn. Cha có 10 phút. Cha hãy đến niêm phong cửa nhà nguyện. Hãy cho người của con có đủ thời gian để làm nhiệm vụ. Gần đến giờ chót thì chúng ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
Langdon băn khoăn không hiểu Olivetti định đợi đến tận lúc nào.
Giáo chủ Thị thần vẫn còn băn khoăn:
- Nhưng Hồng y đoàn sẽ hỏi những vị được lựa chọn đang ở đâu… nhất là Hồng y Baggia…
- Thì cha phải nghĩ ra cách gì chứ. Cha hãy nói là họ bị đau bụng vì trong lúc dùng trà với cha, họ đã ăn phải món gì đó chẳng hạn.
Giáo chủ Thị thần tỏ ra phẫn nộ:
- Đứng trước bàn thờ Chúa trong nhà nguyện Sistine, và nói dối Hồng y đoàn mà được hay sao?
- Vì sự an toàn của họ. Una bugia veniale 1. Lời nói dối vô hại có thể bỏ qua được. Việc của cha là giữ yên bình chốn đó. - Olivetti tiến về phía cửa - Bây giờ. nếu cha cho phép, con phải bắt đầu công việc ngay.
- Ông Tổng Tư lệnh, - Giáo chủ Thị thần thúc giục. - Chúng ta không thể bỏ mặc những vị Hồng y bị mất tích.
Olivetti dừng lại ngay ở lối vào:
- Hồng y Baggia và những vị khác lúc này đang ở ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Chúng ta chần còn cách nào khác… vì lợi ích chung. Trong quân sự người ta gọi là ưu tiên phân cấp cứu chữa.
- Ý ngươi là phó thác hoàn toàn hay sao?
Olivetti nói một cách khó nhọc:
- Thưa cha, nếu còn cách nào khác… bất cứ cách nào để xác định được tung tích của bốn vị ấy thì con sẽ làm hết sức mình. Nhưng… - Ông ta chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng hoàng hôn đang chiếu xuống vô số những mái nhà của thành Rome. - Tìm kiếm trong một thành phố 5 triệu dân nằm ngoài khả năng của con. Con sẽ không lãng phí thời gian và nhân lực để thực thi một nhiệm vụ không hiệu quả. Con rất lấy làm tiếc.
Vittoria đột ngột lên tiếng:
- Nhưng nếu chúng ta bắt được kẻ giết người, liệu ông có buộc được hắn nói ra không?
Olivetti nhíu mày nhìn cô gái:
- Một khi đã làm lính thì không thể làm thánh được, thưa cô Vetra. Xin cô hãy tin tôi, tôi rất thông cảm với mục đích riêng của cô trong nỗ lực truy bắt kẻ đó.
- Không chỉ là mục đích của cá nhân tôi, - cô gái nói - Kẻ giết người biết phản vật chất… và cả những vị Hồng y mất tích hiện đang ở đâu. Nếu chúng ta có thể bằng cách nào đó tìm ra hắn…
- Thế thì chẳng khác nào bầy cỗ cho chúng xơi. - Olivetti nói - Xin cô hãy tin lời tôi, nếu chúng ta bỏ trống toàn bộ thành Vatican để lục soát hàng trăm nhà thờ thì đó chính là điều mà hội Illuminati đang mong muốn… làm thế là lãng phí thời gian cũng như nguồn nhân lực quý báu trong khi đáng lẽ ta phải gấp rút tìm kiếm… bỏ trống thành Vatican thì lại còn tồi tệ hơn. Phải tính đến những vị Hồng y còn lại nữa chứ.
Mũi tên này đã trúng đích.
- Thế còn cảnh sát của Rome? - Giáo chủ Thị thần hỏi. - Chúng ta có thể ban bố tình trạng khẩn cấp trên toàn thành Rome. Tranh thủ sự giúp đỡ của họ để tìm kẻ đã bắt cóc các vị Hồng y.
- Lại thêm một sai lầm nữa, - Olivetti nói - Cha có biết lực lượng cảnh sát ở Rome nghĩ gì về chúng ta không? Sẽ có mấy tay gà mờ vô dụng được cử đến để hỗ trợ chúng ta, và để đổi lại thì họ sẽ bán đứng thông tin về vụ việc này cho giới truyền thông trên toàn thế giới. Đây chính là điều kẻ thù của ta đang mong muốn. Ngay lập tức chúng ta sẽ phải đối mặt với báo chí.
Ta sẽ khiến cho những Hồng y này trở thành tâm điểm của báo chí. Langdon nhớ lại từng lời nói của kẻ giết người. Xác của Hồng y đầu tiên sẽ xuất hiện lúc 8 giờ. Sau đó cứ mỗi tiếng một người. Giới báo chí sẽ thích lắm đấy.
Giáo chủ Thị thần lại lên tiếng, vẻ rất giận giữ:
- Ông Tổng Tư lệnh, lương tâm không cho phép chúng ta bỏ mặc những vị Hồng y bị mất tích!
Olivetti nhìn thẳng vào mắt Giáo chủ Thị thần:
- Người cầu nguyện của thánh Francis, thưa cha. Cha còn nhớ không?
Vị linh mục trẻ thốt lên đầy đau xót:
- Chúa hãy cho con sức mạnh để chấp nhận những điều con không thể đổi thay.
- Xin cha hãy tin con, - Olivetti nói - Đây chính là một trong những điều ấy đấy.
Rồi ông ta biến mất.
--- ------ ------ ------ -------
1 Una bugia veniale: Lời nói dối vô hại.
Hội Illuminati, giống như một con quỷ tưởng đã bị chôn vùi trong quá khứ xa xăm, bỗng trỗi dậy để bủa vây kẻ thù truyền kiếp của mình. Không yêu sách. Không thương lượng. Chỉ có sự báo thù. Xuất quỷ nhập thần. Khủng khiếp. Cuộc trả thù của 400 năm. Dường như sau hàng thế kỷ bị truy đuổi và áp bức, giới khoa học đang bắt đầu phản đòn.
Giáo chủ Thị thần đứng bên bàn, mắt trân trân nhìn chiếc máy điện thoại. Olivetti là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
- Carlo! -Ông ta gọi tên riêng của Giáo chủ Thị thần, giọng có vẻ như một người bạn mệt mỏi hơn là một sĩ quan. - 26 năm nay, con đã thề sẽ bảo vệ giáo hội này. Thế mà đêm nay con phải chịu thất bại một cách nhục nhã.
Giáo chủ Thị thần lắc đầu.
- Ông và ta cùng phụng sự Chúa, dù ở những vị trí khác nhau, nhưng đều đáng quý như nhau.
- Những sự việc như thế này… con không thể tưởng tượng làm thế nào… chuyện này… - Olivetti có vẻ choáng váng.
- Ông cũng biết rằng chúng ta phải cùng nhau hành động. Ta phải chịu trách nhiệm về sự an toàn của Hồng y đoàn.
- Đó chính là phận sự của con, thưa cha.
- Các phụ tá của ông phải phác thảo kế hoạch sơ tán ngay tức khắc - Cha nói gì ạ?
- Những cách giải quyết khác sẽ được cân nhắc sau - xác định vị trí của phản vật chất, tìm những vị Hồng y mất tích và kẻ bắt cóc. Nhưng trước hết các vị Hồng y phải được đưa đến nơi an toàn đã. Tính mạng con người phải được đặt trên hết. Họ chính là nền tảng của giáo hội này.
- Cha định huỷ bỏ Mật nghị Hồng y hay sao?
- Ta có còn sự lựa chọn nào khác đâu?
Vị thầy tu trẻ tuổi thở dài và quay ra nhìn thành Rome trải rộng bên ngoài khung cửa sổ.
- Giáo hoàng đã có lần nói với ta rằng người luôn bị giằng xé dữ dội giữa hai thế giới… thế giới thực và thế giới thần thánh. Người cảnh báo rằng nếu tự bịt mắt trước thực tại thì không một tôn giáo nào có thể tồn tại để vươn tới được thế giới thần thánh. - Giọng Giáo chủ Thị thần đột nhiên già dặn hơn hẳn so với tuổi của mình - Đêm nay chúng ta đang phải đối mặt với thực tại. Chúng ta sẽ trở thành những kẻ vô dụng nếu cố tình không nhận ra điều đó. Không thể để cho niềm kiêu hãnh và tiền lệ che mờ lí trí.
Olivetti gật đầu đầy vẻ kính nể:
- Bao lâu nay con đã đánh giá thấp cha.
Dường như không nghe thấy những lời nói ấy, Giáo chủ Thị thần vẫn tiếp tục hướng mắt ra ngoài cửa sổ nhìn xa xăm.
- Xin cha cho phép con được nói thẳng. Thế giới thực tại chính là thế giới của con. Để vươn được đến những điều cao đẹp, ngày nào con cũng phải đối mặt với những cái xấu xa, và không phải ai cũng làm được điều này. Con xin được khuyên cha một điều. Vì đây là nghề nghiệp của con. Bản năng của cha dù có thể rất nhạy bén trước thực tại… nhưng rất có thể gây ra tai hoạ.
Giáo chủ Thị thần quay đầu lại.
Olivetti thở dài:
- Tổ chức sơ tán toàn bộ Hồng y đoàn ra khỏi nhà nguyện Sistine lúc này là một giải pháp vô cùng tồi tệ.
Giáo chủ Thị thần hơi lúng túng, nhưng không hề tỏ ra phật ý:
- Thế ông có gợi ý gì không?
Lúc này ta không nên cho Hồng y đoàn biết chuyện. Cứ niêm phong nhà nguyện lại. Chúng ta sẽ có thêm thời gian để thử các biện pháp khác.
Giáo chủ Thị thần bối rối:
- Ông khuyên ta khoá trái toàn bộ Hồng y đoàn trong nhà nguyện dù biết rằng họ đang ở ngay trên một trái bom hẹn giờ hay sao?
- Vâng, thưa cha. Tạm thế đã. Sau này, nếu cần thiết, ta có thể bố trí sơ tán.
Giáo chủ Thị thần lắc đầu.
- Trì hoãn Mật nghị Hồng y trước khi nó bắt đầu vì lí do an ninh thì còn được, nhưng một khi các cánh cửa đã được niêm phong, không ai được phép can thiệp vào. Các thủ tục của cuộc bầu chọn bắt buộc…
- Thế giới thực tại, thưa cha. Đêm nay cha đang phải đối mặt với thực tại. Xin cha hãy nghe con. - Olivetti giải thích với vẻ của một sĩ quan đầy kinh nghiệm chiến trường:
- Đưa 165 Hồng y ra khỏi thành Rome trong khi chưa kịp làm công tác tư tưởng cho họ, và không có phương án bảo vệ kỹ lưỡng là một việc làm hết sức khinh suất. Một số vị Hồng y có tuổi rất có thể bị hoảng loạn; và thẳng thắn mà nói thì một vụ đột quỵ chết người trong tháng này đã là quá đủ rồi.
Một vụ đột quỵ chết người. Lời nói của viên tư lệnh làm Langdon nhớ lại tiêu đề một bài báo mà anh đã dọc được khi ăn tối với các sinh viên ở trường Harvard:
GIÁO HOÀNG BỊ ĐỘT QUỴ,
TẠ THẾ TRONG KHI ĐANG NGỦ.
- Ngoài ra, - Olivetti nói - Nhà nguyện Sistine còn là một pháo đài Dù toà thánh không thông báo rộng rãi cho công chúng nhưng kết cấu của nó đã được gia cố để có thể chống lại bất cứ vụ tấn công nào, thậm chí bằng tên lừa tầm ngắn. Chiều nay, trong quá trình chuẩn bị, con đã ra lệnh rà soát từng cen-ti-mét bên trong nhà nguyện để rò quét tất cả các loại bọ nghe lén và các thiết bị do thám khác. Nhà nguyện hoàn toàn sạch sẽ và an toàn. Phản vật chất không thể ở trong nhà nguyện được. Lúc này thì không một nơi nào khác an toàn bằng nhà nguyện. Nếu cần ta vẫn có thể bàn chuyện sơ tán Hồng y đoàn vào bất cứ lúc nào cũng được.
Langdon bị gây ấn tượng mạnh. Cách lập luận sắc sảo và lạnh lùng của Olivetti khiến anh nhớ tới Kohler.
- Thưa Tổng Tư lệnh, - Vittoria nói, giọng đầy căng thẳng:
- Còn có những vấn đề khác rất đáng quan tâm. Chưa có ai tạo ra một lượng phản vật chất lớn đến như vậy. Tôi cũng chỉ có thể ước lượng bán kính của vụ nổ. Một số khu vực xung quanh thành Rome cũng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu cái hộp bị đặt trong toà nhà trung tâm hay dưới mặt đất thì những tác động của nó ở bên ngoài tường bao là không đáng kể, nhưng nếu nó ở gần vành đai… ví dụ như ở trong toà nhà này… - Cô gái lo lắng nhìn đám đông đang tụ tập tại quảng trường St. Peter.
- Tôi ý thức được trách nhiệm của mình với thế giới bên ngoài. Và tôi không muốn mất thêm bất kỳ mạng sống nào nữa. Bảo vệ nơi thiêng liêng này là nhiệm vụ duy nhất của tôi trong suốt hơn hai thập kỷ qua. Tôi không có ý định để cho loại vũ khí đó phát nổ. - Olivetti đáp.
Giáo chủ Thị thần Ventresca ngước mắt lên.
- Ông nghĩ là có thể tìm được phản vật chất sao?
- Con sẽ thảo luận với các chuyên gia về dò tìm chất nổ. Nếu ngắt điện ở thành Vatican thì rất có thể chúng ta sẽ loại trừ được các loại tần số vô tuyến cơ bản, và tạo ra một môi trường đủ sạch để đọc được từ trường trên chiếc hộp.
Vittoria sửng sốt, rồi ngay sau đó tỏ ra đầy thán phục:
- Ông định cắt điện toàn bộ thành Vatican à?
- Có thể lắm. Giờ thì tôi chưa biết là làm thế có được hay không, nhưng đây là một khả năng tôi đang tính đến.
- Chắc chắn các vị Hồng y sẽ băn khoăn không hiểu có chuyện gì xảy ra. - Vittoria nhận xét.
Olivetti lắc đầu:
- Mật nghị Hồng y được tiến hành bằng ánh sáng nến. Các vị Hồng y sẽ không biết gì cả. Sau khi niêm phong nhà nguyện, tôi sẽ để lại vài người lính canh gác khu vực ngoại biên, còn lại tất cả những người khác sẽ bắt đầu tìm kiếm. Trong vòng 5 giờ đồng hồ, 100 người có thể rà soát được một khu vực khá rộng lớn.
- Bốn tiếng thôi, - Vittoria đính chính. - Tôi cần thời gian để đưa chiếc hộp trở lại CERN. Nếu không nạp được điện vào pin thì cái hộp chắc chắn sẽ phát nổ.
- Nạp luôn ở đây không được hay sao?
Vittoria lắc đầu.
- Giao diện của nó rất phức tạp. Nếu có thể thì tôi đã đem theo rồi.
- Như vậy là chỉ có 4 tiếng, - Olivetti nói - Vẫn còn đủ thời gian. Đừng để ai bị hoảng loạn. Cha có 10 phút. Cha hãy đến niêm phong cửa nhà nguyện. Hãy cho người của con có đủ thời gian để làm nhiệm vụ. Gần đến giờ chót thì chúng ta sẽ đưa ra quyết định cuối cùng.
Langdon băn khoăn không hiểu Olivetti định đợi đến tận lúc nào.
Giáo chủ Thị thần vẫn còn băn khoăn:
- Nhưng Hồng y đoàn sẽ hỏi những vị được lựa chọn đang ở đâu… nhất là Hồng y Baggia…
- Thì cha phải nghĩ ra cách gì chứ. Cha hãy nói là họ bị đau bụng vì trong lúc dùng trà với cha, họ đã ăn phải món gì đó chẳng hạn.
Giáo chủ Thị thần tỏ ra phẫn nộ:
- Đứng trước bàn thờ Chúa trong nhà nguyện Sistine, và nói dối Hồng y đoàn mà được hay sao?
- Vì sự an toàn của họ. Una bugia veniale 1. Lời nói dối vô hại có thể bỏ qua được. Việc của cha là giữ yên bình chốn đó. - Olivetti tiến về phía cửa - Bây giờ. nếu cha cho phép, con phải bắt đầu công việc ngay.
- Ông Tổng Tư lệnh, - Giáo chủ Thị thần thúc giục. - Chúng ta không thể bỏ mặc những vị Hồng y bị mất tích.
Olivetti dừng lại ngay ở lối vào:
- Hồng y Baggia và những vị khác lúc này đang ở ngoài tầm kiểm soát của chúng ta. Chúng ta chần còn cách nào khác… vì lợi ích chung. Trong quân sự người ta gọi là ưu tiên phân cấp cứu chữa.
- Ý ngươi là phó thác hoàn toàn hay sao?
Olivetti nói một cách khó nhọc:
- Thưa cha, nếu còn cách nào khác… bất cứ cách nào để xác định được tung tích của bốn vị ấy thì con sẽ làm hết sức mình. Nhưng… - Ông ta chỉ ra ngoài cửa sổ, nơi những tia nắng hoàng hôn đang chiếu xuống vô số những mái nhà của thành Rome. - Tìm kiếm trong một thành phố 5 triệu dân nằm ngoài khả năng của con. Con sẽ không lãng phí thời gian và nhân lực để thực thi một nhiệm vụ không hiệu quả. Con rất lấy làm tiếc.
Vittoria đột ngột lên tiếng:
- Nhưng nếu chúng ta bắt được kẻ giết người, liệu ông có buộc được hắn nói ra không?
Olivetti nhíu mày nhìn cô gái:
- Một khi đã làm lính thì không thể làm thánh được, thưa cô Vetra. Xin cô hãy tin tôi, tôi rất thông cảm với mục đích riêng của cô trong nỗ lực truy bắt kẻ đó.
- Không chỉ là mục đích của cá nhân tôi, - cô gái nói - Kẻ giết người biết phản vật chất… và cả những vị Hồng y mất tích hiện đang ở đâu. Nếu chúng ta có thể bằng cách nào đó tìm ra hắn…
- Thế thì chẳng khác nào bầy cỗ cho chúng xơi. - Olivetti nói - Xin cô hãy tin lời tôi, nếu chúng ta bỏ trống toàn bộ thành Vatican để lục soát hàng trăm nhà thờ thì đó chính là điều mà hội Illuminati đang mong muốn… làm thế là lãng phí thời gian cũng như nguồn nhân lực quý báu trong khi đáng lẽ ta phải gấp rút tìm kiếm… bỏ trống thành Vatican thì lại còn tồi tệ hơn. Phải tính đến những vị Hồng y còn lại nữa chứ.
Mũi tên này đã trúng đích.
- Thế còn cảnh sát của Rome? - Giáo chủ Thị thần hỏi. - Chúng ta có thể ban bố tình trạng khẩn cấp trên toàn thành Rome. Tranh thủ sự giúp đỡ của họ để tìm kẻ đã bắt cóc các vị Hồng y.
- Lại thêm một sai lầm nữa, - Olivetti nói - Cha có biết lực lượng cảnh sát ở Rome nghĩ gì về chúng ta không? Sẽ có mấy tay gà mờ vô dụng được cử đến để hỗ trợ chúng ta, và để đổi lại thì họ sẽ bán đứng thông tin về vụ việc này cho giới truyền thông trên toàn thế giới. Đây chính là điều kẻ thù của ta đang mong muốn. Ngay lập tức chúng ta sẽ phải đối mặt với báo chí.
Ta sẽ khiến cho những Hồng y này trở thành tâm điểm của báo chí. Langdon nhớ lại từng lời nói của kẻ giết người. Xác của Hồng y đầu tiên sẽ xuất hiện lúc 8 giờ. Sau đó cứ mỗi tiếng một người. Giới báo chí sẽ thích lắm đấy.
Giáo chủ Thị thần lại lên tiếng, vẻ rất giận giữ:
- Ông Tổng Tư lệnh, lương tâm không cho phép chúng ta bỏ mặc những vị Hồng y bị mất tích!
Olivetti nhìn thẳng vào mắt Giáo chủ Thị thần:
- Người cầu nguyện của thánh Francis, thưa cha. Cha còn nhớ không?
Vị linh mục trẻ thốt lên đầy đau xót:
- Chúa hãy cho con sức mạnh để chấp nhận những điều con không thể đổi thay.
- Xin cha hãy tin con, - Olivetti nói - Đây chính là một trong những điều ấy đấy.
Rồi ông ta biến mất.
--- ------ ------ ------ -------
1 Una bugia veniale: Lời nói dối vô hại.
Tác giả :
Dan Brown