Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)
Chương 7: Chị họ rắc rối
Sáng. Biệt thự nhà họ Hoàng.
Căn phòng vắng lặng. Tấm rèm lụa đen khẽ phất phơ, chặn mọi tác nhân có thể gây hại cho giấc ngủ của cậu chủ. Từng tia nắng trong lành buổi sớm mai cố sống cố chết lao vào phòng, cốt để ngắm mỹ nam.
Duy Phong vẫn đang say giấc nồng. Tối qua mất ngủ khiến cậu ko muốn dậy sớm. Tia nắng mảnh mai may mắn lọt được vào phòng khẽ hôn nhẹ lên mắt cậu, chói. Phong hơi nhíu mày, quay đầu sang phía khác, tiếp tục giấc ngủ an lành.
Bỗng.
” Rẹtttttttt ”
Rèm bị mở một cách vô cùng thô bạo. Nắng reo lên hoan hỉ, ồ ạt tràn vào phòng. Không gian trong chốc lát sáng bừng rực rỡ. Duy Phong thấy chói, rất chói. Cậu bật dậy, nhìn xem ai là người kéo rèm ra, vì ngay cả bố cậu, cũng sẽ ko bao h làm việc này. Giúp việc thì ko bao h dám làm thế.
Duy Phong bị ” ai đó ” cốc một cái vào đầu, đau điếng. Chưa kịp phản kháng, cậu đã nghe một giọng nữ cao vút cất lên:
– Thằng nhóc này, sáng bảnh mắt rồi đó, bộ mày ko định dậy hả?!
Mắt Phong lim dim vì ngái ngủ nay chợt mở bừng, nhìn cho rõ cái bóng người nhập nhoè trước mặt. Đừng nói đây là…
– Tỉnh ngủ chưa em zai? Chị mày về mà mày chào đón cái kiểu đó đấy hả?!
Xong. H Phong đã chắc chắn được 100% cái giọng này là của ai.
– Chị Ngọc, chị có thấy mình đang xâm phạm ko gian riêng của tôi ko?
Ngọc mím môi giận dữ, ko kìm chế được bèn dồn lực cốc Phong thêm một cú giữa đầu. Rất rất đau.
– Chị đã bảo mày bao lần rồi, phải xưng hô như thế nào? Đường đường chị đây lớn tuổi hơn, vai vế trong gia đình cũng cao hơn, mày xưng “tôi” thì khác quái j đồng trang lứa hả?!
Phong gãi đầu, mắt khẽ nhắm lại mệt mỏi.
– Thôi đi, tôi xưng vậy là lễ phép lắm rồi đấy. Chưa ai được tôi ưu ái gọi bằng ” chị ” đâu.
Người đứng trước Duy Phong lúc này chính là bà chị họ rắc rối của cậu: Hoàng Lâm Bích Ngọc. Cô là một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới cho dù mới hơn 20, rất có tài năng. Ba cô, tức anh trai của Tuấn Nguyên, có thể nói là vô cùng yêu quý cô con gái rượu, ko cho phép cô dính dáng j đến xã hội đen, ngoại trừ Duy Phong. Gia đình cô coi Phong như con đẻ, nên cô cũng hết mực yêu thương cậu em họ này, dù cho hai người khi nói chuyện thì chủ yếu là cãi nhau.
– Mà mới tinh mơ mờ đất thế này, sao tôi lại có ” vinh dự ” được đón chị tại nhà vậy?
Ngọc lại cốc đầu cậu thêm cái nữa. Phong nhíu mày giận dữ nhìn bà chị họ, tay xoa xoa cái cục u thứ 3 trên đầu. Ngọc lờ đi ánh nhìn của cậu, bĩu môi:
– Chị mày vừa từ Pháp về tối qua, sáng tức tốc sang thăm mày xem dạo này thế nào, vậy mà mày dửng dưng vậy sao?
Ngọc nói, liếc nhìn Duy Phong. Mặt cô lộ rõ vẻ trách móc, má phồng lên phụng phịu. Bà chị này, quả thật, tính khí trẻ con kinh khủng.
Phong khẽ thở dài, đứng dậy, lấy tay vò đầu Ngọc. Cậu cười nhẹ:
– Ko dám. Mừng trở về. Tôi khá là nhớ chị đấy. Công việc bên Paris thế nào?
Ngọc đưa tay cào cào mái tóc rối bù vẻ hơi khó chịu. Cô được coi là có chiều cao chuẩn – 1m70, nhưng phải thấp hơn Phong cả cái đầu. Thật ko công bằng. Vậy nên mới toàn bị vò đầu kiểu trẻ con thế này. Nhưng Ngọc nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, ngước lên nhìn Phong, cười toe.
– Công việc hẳn nhiên là tốt rồi. Mày nghĩ chị mày là ai cơ chứ? Là Hoàng Lâm Bích Ngọc, nhà thiết kẻ trẻ có triển vọng nhất thế giới đấy nhá!
Ngọc hếch mặt lên, vỗ vỗ ngực. Phong nhìn bà chị, cố nhịn để ko phì cười. Rồi như thể nhớ ra j đó, cô chạy lại chiếc túi xách khá to, lục lọi.
– Mà chị mày có quà cho mày nè. Chăm sóc nó cho tốt, ko chị giết đấy.
Phong nhíu mày khó hiểu:
– Chăm sóc?
Ngọc quay lại phía Phong, tay giơ ra, dí vào mặt cậu một con mèo đen. Cô cười tươi:
– Đây là Sun, vật nuôi mới của mày. Nó là mèo thuần chủng đó, mèo đen mắt hổ phách thế này thời buổi này ko nhiều đâu. Chị quý mày lắm nên mới đem tặng đó.
Phong liếc con mèo vẻ dửng dưng, ko hề có ý định giơ tay ra bế lấy nó.
– Quý tôi, hay là do ba chị ko đồng ý cho nuôi?
Ngọc chột dạ. Cô đưa một tay lên gãi đầu, cười giả lả:
– Mày biết ba chị dị ứng lông mèo mà. Nhưng con mèo này đắt lắm đó, lại dễ thương nữa. Chị ko muốn phải trả lại nó đâu.
Nói rồi Ngọc ôm lấy con mèo, vuốt ve nó. Cô nhìn sâu vào ánh nhìn màu hổ phách của Sun, vẻ mặt phụng phịu bi thương.
Phong nhìn Ngọc, khẽ thở dài. Cậu đưa tay búng tai con mèo khiến nó
” Meo ” lên một tiếng.
– Rồi sao? Sao chị ko nhờ mấy người bạn chị nuôi giùm? Ngày ngày qua thăm nó là được mà.
Ngọc lắc nguầy nguậy. Mặt cô xụ xuống, trông rất đáng yêu:
– Ko được. Bạn chị toàn ở bên Pháp, Việt Nam ít lắm. Họ cũng ko thích động vật. Chị chỉ có thể nhờ mày thôi.
Phong đưa tay bế lấy con mèo, vẻ mặt như đã đầu hàng. Cậu săm soi khắp thân Sun.
– Nể chị lắm tôi mới đồng ý. Bé này là zai hay gái đây?
Ngọc nghe thế, mặt đang ủ rũ thì bừng lên ngay lập tức. Cô cười tươi, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Sun.
– Zai chính hiệu đó nha. Mày ko thấy nó đẹp trai thế nào sao. Lại cả cái phong cách lãng tử nữa chứ. Giống mày ra phết đấy.
Phong nhướn mày, nhìn cục lông trên tay mình. Sun nhìn chủ nhân, đôi mắt màu hổ phách dửng dưng, lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
– Chẳng giống j hết.
Ngọc bĩu môi nhìn Phong. Rồi lại quay sang nựng Sun.
– Chị mày đã phải lết đến cửa hàng thú nuôi cao cấp nhất của Pháp để rước bé này về đấy. Ở đó người ta ko nhốt lồng, cho chạy nhảy dẻo dai. Bà chủ ở đó nói Sun đã ” gieo giống ” cho kha khá cô mèo đỏng đảnh rồi đấy. “Playcat” chính hiệu luôn.
Phong nhìn sâu vào đôi con ngươi hổ phách của Sun, gật gù. Đôi mắt màu cà phê ánh lên thú vị.
– Vậy càng ko giống. Chị đã thấy tôi gần gũi con ả nào chưa?!
Ngọc bĩu môi, tiếp tục chơi đùa với Sun. Cô lờ đi câu nói của Phong.
Phong đứng dậy, lại phía chiếc tủ quần áo to đùng, lấy ra chiếc sơ mi trắng cùng quầu âu đen tuyền, thêm chiếc áo khoác dáng dài, cũng màu đen.
– Chị thích thì ở lại chơi một lúc đi, hoặc về cũng được. Đưa con mèo cho giúp việc chăm sóc cho đến khi tôi về. Tôi phải đến trường.
Nói rồi cậu cầm quần áo vào nhà tắm, sập cửa.
Ngọc nhìn theo cậu em họ cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn. Cô liếc quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc ba lô đen góc phòng. Rồi lại cúi xuống, nhìn Sun. Một suy nghĩ nảy lên trong đầu. Ngọc hướng mắt đến cánh cửa phòng tắm đang đóng im ỉm, miệng khẽ nhếch lên nham hiểm.
Căn phòng vắng lặng. Tấm rèm lụa đen khẽ phất phơ, chặn mọi tác nhân có thể gây hại cho giấc ngủ của cậu chủ. Từng tia nắng trong lành buổi sớm mai cố sống cố chết lao vào phòng, cốt để ngắm mỹ nam.
Duy Phong vẫn đang say giấc nồng. Tối qua mất ngủ khiến cậu ko muốn dậy sớm. Tia nắng mảnh mai may mắn lọt được vào phòng khẽ hôn nhẹ lên mắt cậu, chói. Phong hơi nhíu mày, quay đầu sang phía khác, tiếp tục giấc ngủ an lành.
Bỗng.
” Rẹtttttttt ”
Rèm bị mở một cách vô cùng thô bạo. Nắng reo lên hoan hỉ, ồ ạt tràn vào phòng. Không gian trong chốc lát sáng bừng rực rỡ. Duy Phong thấy chói, rất chói. Cậu bật dậy, nhìn xem ai là người kéo rèm ra, vì ngay cả bố cậu, cũng sẽ ko bao h làm việc này. Giúp việc thì ko bao h dám làm thế.
Duy Phong bị ” ai đó ” cốc một cái vào đầu, đau điếng. Chưa kịp phản kháng, cậu đã nghe một giọng nữ cao vút cất lên:
– Thằng nhóc này, sáng bảnh mắt rồi đó, bộ mày ko định dậy hả?!
Mắt Phong lim dim vì ngái ngủ nay chợt mở bừng, nhìn cho rõ cái bóng người nhập nhoè trước mặt. Đừng nói đây là…
– Tỉnh ngủ chưa em zai? Chị mày về mà mày chào đón cái kiểu đó đấy hả?!
Xong. H Phong đã chắc chắn được 100% cái giọng này là của ai.
– Chị Ngọc, chị có thấy mình đang xâm phạm ko gian riêng của tôi ko?
Ngọc mím môi giận dữ, ko kìm chế được bèn dồn lực cốc Phong thêm một cú giữa đầu. Rất rất đau.
– Chị đã bảo mày bao lần rồi, phải xưng hô như thế nào? Đường đường chị đây lớn tuổi hơn, vai vế trong gia đình cũng cao hơn, mày xưng “tôi” thì khác quái j đồng trang lứa hả?!
Phong gãi đầu, mắt khẽ nhắm lại mệt mỏi.
– Thôi đi, tôi xưng vậy là lễ phép lắm rồi đấy. Chưa ai được tôi ưu ái gọi bằng ” chị ” đâu.
Người đứng trước Duy Phong lúc này chính là bà chị họ rắc rối của cậu: Hoàng Lâm Bích Ngọc. Cô là một nhà thiết kế nổi tiếng trên thế giới cho dù mới hơn 20, rất có tài năng. Ba cô, tức anh trai của Tuấn Nguyên, có thể nói là vô cùng yêu quý cô con gái rượu, ko cho phép cô dính dáng j đến xã hội đen, ngoại trừ Duy Phong. Gia đình cô coi Phong như con đẻ, nên cô cũng hết mực yêu thương cậu em họ này, dù cho hai người khi nói chuyện thì chủ yếu là cãi nhau.
– Mà mới tinh mơ mờ đất thế này, sao tôi lại có ” vinh dự ” được đón chị tại nhà vậy?
Ngọc lại cốc đầu cậu thêm cái nữa. Phong nhíu mày giận dữ nhìn bà chị họ, tay xoa xoa cái cục u thứ 3 trên đầu. Ngọc lờ đi ánh nhìn của cậu, bĩu môi:
– Chị mày vừa từ Pháp về tối qua, sáng tức tốc sang thăm mày xem dạo này thế nào, vậy mà mày dửng dưng vậy sao?
Ngọc nói, liếc nhìn Duy Phong. Mặt cô lộ rõ vẻ trách móc, má phồng lên phụng phịu. Bà chị này, quả thật, tính khí trẻ con kinh khủng.
Phong khẽ thở dài, đứng dậy, lấy tay vò đầu Ngọc. Cậu cười nhẹ:
– Ko dám. Mừng trở về. Tôi khá là nhớ chị đấy. Công việc bên Paris thế nào?
Ngọc đưa tay cào cào mái tóc rối bù vẻ hơi khó chịu. Cô được coi là có chiều cao chuẩn – 1m70, nhưng phải thấp hơn Phong cả cái đầu. Thật ko công bằng. Vậy nên mới toàn bị vò đầu kiểu trẻ con thế này. Nhưng Ngọc nhanh chóng gạt chuyện đó sang một bên, ngước lên nhìn Phong, cười toe.
– Công việc hẳn nhiên là tốt rồi. Mày nghĩ chị mày là ai cơ chứ? Là Hoàng Lâm Bích Ngọc, nhà thiết kẻ trẻ có triển vọng nhất thế giới đấy nhá!
Ngọc hếch mặt lên, vỗ vỗ ngực. Phong nhìn bà chị, cố nhịn để ko phì cười. Rồi như thể nhớ ra j đó, cô chạy lại chiếc túi xách khá to, lục lọi.
– Mà chị mày có quà cho mày nè. Chăm sóc nó cho tốt, ko chị giết đấy.
Phong nhíu mày khó hiểu:
– Chăm sóc?
Ngọc quay lại phía Phong, tay giơ ra, dí vào mặt cậu một con mèo đen. Cô cười tươi:
– Đây là Sun, vật nuôi mới của mày. Nó là mèo thuần chủng đó, mèo đen mắt hổ phách thế này thời buổi này ko nhiều đâu. Chị quý mày lắm nên mới đem tặng đó.
Phong liếc con mèo vẻ dửng dưng, ko hề có ý định giơ tay ra bế lấy nó.
– Quý tôi, hay là do ba chị ko đồng ý cho nuôi?
Ngọc chột dạ. Cô đưa một tay lên gãi đầu, cười giả lả:
– Mày biết ba chị dị ứng lông mèo mà. Nhưng con mèo này đắt lắm đó, lại dễ thương nữa. Chị ko muốn phải trả lại nó đâu.
Nói rồi Ngọc ôm lấy con mèo, vuốt ve nó. Cô nhìn sâu vào ánh nhìn màu hổ phách của Sun, vẻ mặt phụng phịu bi thương.
Phong nhìn Ngọc, khẽ thở dài. Cậu đưa tay búng tai con mèo khiến nó
” Meo ” lên một tiếng.
– Rồi sao? Sao chị ko nhờ mấy người bạn chị nuôi giùm? Ngày ngày qua thăm nó là được mà.
Ngọc lắc nguầy nguậy. Mặt cô xụ xuống, trông rất đáng yêu:
– Ko được. Bạn chị toàn ở bên Pháp, Việt Nam ít lắm. Họ cũng ko thích động vật. Chị chỉ có thể nhờ mày thôi.
Phong đưa tay bế lấy con mèo, vẻ mặt như đã đầu hàng. Cậu săm soi khắp thân Sun.
– Nể chị lắm tôi mới đồng ý. Bé này là zai hay gái đây?
Ngọc nghe thế, mặt đang ủ rũ thì bừng lên ngay lập tức. Cô cười tươi, vuốt vuốt cái đầu nhỏ của Sun.
– Zai chính hiệu đó nha. Mày ko thấy nó đẹp trai thế nào sao. Lại cả cái phong cách lãng tử nữa chứ. Giống mày ra phết đấy.
Phong nhướn mày, nhìn cục lông trên tay mình. Sun nhìn chủ nhân, đôi mắt màu hổ phách dửng dưng, lộ rõ vẻ kiêu ngạo.
– Chẳng giống j hết.
Ngọc bĩu môi nhìn Phong. Rồi lại quay sang nựng Sun.
– Chị mày đã phải lết đến cửa hàng thú nuôi cao cấp nhất của Pháp để rước bé này về đấy. Ở đó người ta ko nhốt lồng, cho chạy nhảy dẻo dai. Bà chủ ở đó nói Sun đã ” gieo giống ” cho kha khá cô mèo đỏng đảnh rồi đấy. “Playcat” chính hiệu luôn.
Phong nhìn sâu vào đôi con ngươi hổ phách của Sun, gật gù. Đôi mắt màu cà phê ánh lên thú vị.
– Vậy càng ko giống. Chị đã thấy tôi gần gũi con ả nào chưa?!
Ngọc bĩu môi, tiếp tục chơi đùa với Sun. Cô lờ đi câu nói của Phong.
Phong đứng dậy, lại phía chiếc tủ quần áo to đùng, lấy ra chiếc sơ mi trắng cùng quầu âu đen tuyền, thêm chiếc áo khoác dáng dài, cũng màu đen.
– Chị thích thì ở lại chơi một lúc đi, hoặc về cũng được. Đưa con mèo cho giúp việc chăm sóc cho đến khi tôi về. Tôi phải đến trường.
Nói rồi cậu cầm quần áo vào nhà tắm, sập cửa.
Ngọc nhìn theo cậu em họ cho đến khi cánh cửa đóng lại hoàn toàn. Cô liếc quanh, ánh mắt dừng lại ở chiếc ba lô đen góc phòng. Rồi lại cúi xuống, nhìn Sun. Một suy nghĩ nảy lên trong đầu. Ngọc hướng mắt đến cánh cửa phòng tắm đang đóng im ỉm, miệng khẽ nhếch lên nham hiểm.
Tác giả :
LUCIFER111