Thiên Thần, Thuộc Về Một Ác Quỷ (Công Chúa Băng Và Hoàng Tử Máu Lạnh)
Chương 29: Bất ngờ
Bật video phía trên trước. BẬT NÓ TRƯỚC.
*****
Ở một nơi nào đó trong lễ hội, có ba cô gái không thèm ngắm pháo hoa. Họ ngắm cái khác.
– Trời ơi chị Nguyệt, HỌ HÔN NHAU KÌA!!!
– Máy quay, máy quay, máy quay đâu????!!
– Phải chụp hình nữa chị ơi, lấy nền pháo hoa kìa, trời ơi lãng mạn chết mất!!!
– Ngọc kia, bà tìm hộ tôi cái máy ảnh đi chứ!!
– Thế bà không thấy tôi đang làm gì đây à???
….. …..
Đám thuộc hạ của BLACK dường như cũng quên khuấy phong độ làm việc thường ngày của mình, nhao nhao như lũ con trai mới lớn:
– Mày ơi, làm ơn nói với tao là mắt tao không bị đui đi. Boss vừa CHỦ ĐỘNG HÔN MỘT CÔ GÁI KÌA!!!
– Mẹ, tao biết rồi, tránh ra tao chụp với nào. Mày to quá.
– Mày nhìn mày chưa? Chắn hết cả tầm nhìn rồi, để tao soi nữa chứ.
Topaz dường như là người duy nhất giữ được bình tĩnh. Cậu buông ống nhòm, bực mình gắt lên:
– Các ngươi thôi ngay!! Để ta quay trước đã!
Bọn thuộc hạ xịu mặt, nghe lời đứng tránh sang một bên. Topaz quay lại với việc theo dõi, được một lát lại bỏ ống nhòm xuống, nheo mày khó chịu:
– Đám đông kia chắn tầm nhìn quá. Ta phải tiến đến gần hơn.
Mấy tên thuộc hạ cực kì nghe lời, sắp xếp đồ đạc vào túi.
Topaz xua tay.
– Không, các ngươi ở yên đây, chỉ có một mình ta thôi. Cả đám các ngươi to kềnh to càng thế này, đến gần chỉ tổ gây sự chú ý, rất dễ bị Boss phát hiện.
– Vâng, chúng tôi nguyện nghe theo ý cậu.
Topaz gật nhẹ, tay cầm máy quay và máy ảnh tiến gần. Với lợi thế đẹp trai, cậu dễ dàng chen vào được và ẩn mình sau một lùm cây. Khi đang di chuyển để tìm được góc quay tốt nhất, Topaz bỗng đụng phải một cô gái. Cả hai kêu lên:
– Á!!
Topaz xoa xoa đầu, nhìn sang thứ mình đụng phải. Nhận thấy đó là một cô gái xinh đẹp, chế độ cool-boy của cậu ngay lập tức được bật. Topaz cười ân cần:
– Em không sao chứ? Xin lỗi, là tôi không chú ý đường đi.
Cô bé lấy tay chạm nhẹ vào cục u trên trán, khẽ xuýt xoa rồi ngước lên, cười rạng rỡ:
– Không đâu, em cũng có lỗi mà. Em đang… ờ, làm nhiệm vụ nên không chú ý lắm. Xin lỗi anh.
Topaz có thiện cảm với cô gái ngay lập tức. Cậu cười thông cảm rồi đưa tay ra:
– Em có thể gọi tôi là Nhật.
Cô bé nhoẻn cười xinh xắn, nắm lấy tay Topaz:
– Em là Huyền Mỹ. Hân hạnh được biết anh.
Topaz khịt mũi.
– Em nói là… mình đang làm nhiệm vụ?
Mỹ cười tinh nghịch, lấy tay vén tóc:
– Được, vì anh có vẻ là một chàng trai bảnh bao và tốt bụng nên em mới tiết lộ đấy. Hôm nay chị gái em hẹn hò, và em đi theo dõi chị ấy.
Topaz nhướn mày, cười nhếch mép:
– Chị gái em ít khi hẹn hò hay sao?
Mỹ che miệng cười khúc khích, xổ một tràng:
– Anh không biết đâu, chị gái em trong suốt 16 năm trong cuộc đời chưa hề hẹn hò lấy một lần, dù sắc đẹp chị ấy sở hữu thì phải nói là…. Em không biết dùng từ nào để diễn tả, nhưng nói chung là vượt xa xinh đẹp thông thường. Chị ấy cực kì lạnh lùng luôn ấy.
Topaz cười thông cảm:
– Vậy thì em giống anh rồi. Anh họ anh cũng cực kì lạnh lùng luôn ấy, hôm nay cũng lần đầu hẹn hò này. Anh chưa bao giờ thấy anh ấy để mắt đến cô gái nào bao giờ, nên đây thực sự là một cú sốc đấy.
– Trùng hợp quá ha. Anh cũng đang theo dõi họ à?
– Ừ.
– Thế người anh/em đang theo dõi đâu?
Hai người đồng thanh. Mỹ và Topaz ngạc nhiên nhìn nhau rồi cười khúc khích.
– Người em/anh theo dõi ở đằng kia kìa, cặp đôi đang hôn nhau say đắm ấy!
Một lần nữa, Topaz và Mỹ ngạc nhiên khi tay họ cùng chỉ về một hướng. Hai người nheo mắt nhìn nhau, hồ nghi:
– Có phải….
…… …….
– Mỹ, sao em đi lâu vậy? Em vốn nhanh nhẹn và thu thập thông tin là sở trường của em mà?
– Yên tâm, em đã quay được đầy đủ cảnh họ hôn nhau rồi, phim hơi bị đẹp và rõ nét luôn. Chỉ là… em gặp em họ của Phong, người cũng đang theo dõi anh ấy.
– Em họ của Phong cũng đang theo dõi cậu ấy? Trời, sao trùng hợp dữ vậy?!
Riêng Ngọc thì không hề phản ứng vui vẻ như Nguyệt. Cô buông ống nhòm, nhíu mày nhìn hai cô gái bên cạnh vẻ thắc mắc:
– Em họ Phong? Thằng nhóc ngầu lòi đó có mỗi một bà chị họ xinh đẹp là tôi đây, ngoài ra làm gì có ai khác?!
.
.
.
.
Sau một hồi dai dẳng, cuối cùng Phong cũng lùi lại, trả tự do cho môi Băng. Anh muốn hôn cô thêm nữa, nhưng đây không phải là nơi thích hợp. Nụ hôn của họ đã thu hút một vài người xem hiếu kì đi ngắm họ thay vì pháo hoa.
Băng nhìn hoàn toàn mất phương hướng. Đôi mắt cô trống rỗng, thần thái như người vô hồn. Môi cô vẫn còn hơi tê tê sau nụ hôn vừa rồi. Lạy Chúa, anh thậm chí dùng cả lưỡi. Cái này trên mạng người ta gọi là gì ấy nhỉ…? À phải, hôn kiểu Pháp. Băng vẫn còn chưa tin được. Không phải vì muốn cô uống thuốc, cũng không phải vì những lí do vớ vẩn khác, Phong hôn cô. Thực sự, là hôn cô. Hoàn toàn tự nguyện.
Đó là nụ hôn đầu của Băng, nếu không tính tới lần “uống thuốc” lúc trước. Cô tự hỏi tại sao mình lại không quay mặt đi, lần nào cũng để anh tự do chiếm lấy môi cô như thế. Băng ghét phải thú nhận, nhưng thực sự… nụ hôn đó ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng. Cô đã ăn đủ kẹo bông để chắc chắn rằng vị ngọt đó không chỉ đến từ mấy sợi đường dính quanh miệng mình. Nó còn vì một thứ gì đó cô chưa khám phá ra. Băng đặt tay lên tim. Nó vẫn còn đang đập loạn, quái quỉ thật.
Mọi biểu hiện bối rối của Băng không qua nổi mắt Phong. Anh siết chặt tay cô, cười nhẹ. Không biết cô có biết không, nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của anh. Còn nếu như hỏi kỹ thuật đó anh lấy ở đâu ra, thì…. ờ, hãy hỏi Ngọc. Bà chị này đọc nhiều ngôn tình đến mức đã ngồi giảng hẳn một buổi về cách hôn, cách làm những hành động lãng mạn cho Phong. Vốn không định nghe, nhưng anh phải công nhận cho đến thời điểm này thì những thứ Ngọc dạy đều giúp ích rất nhiều.
Phong chú ý đến những lời xì xầm xung quanh mình. Họ hẳn đã nhìn thấy anh và Băng hôn nhau, thậm chí chụp lại ảnh thì phải (?), và giờ thì việc đó trở thành đề tài nóng hổi. Anh thì không có vấn đề gì với việc đó, nhưng Băng lại không thích thú lắm với việc trở thành trung tâm sự chú ý, và anh không muốn cô phải khó xử. Phong kéo Băng vào sát mình. Cô giật nảy như phải bỏng, người đỏ tưng bừng khi tưởng anh lại định… ấy ấy. Phong cố nín cười, ghé miệng vào tai Băng thì thầm:
– Chúng ta lên chỗ khác xem pháo hoa, nơi đây… không riêng tư. Đến lúc đó, em muốn tôi hôn em thêm trăm lần nữa cũng được.
Băng đỏ mặt, mắt cụp xuống bối rối. Phong cười thầm, anh hôn nhẹ lên tóc Băng rồi ngay lập tức kéo cô ra khỏi đám đông. Băng có chút thắc mắc anh định đưa cô đi đâu nhưng quyết định không hỏi. Cô cần thời gian để ổn định nhịp tim của chính mình.
Hai người dừng lại trước vòng đu quay khổng lồ, thứ đã sáng rực những dây đèn LED đủ màu sắc. Đu quay có khoảng tầm 10 khoang, mỗi khoang đều có cánh cửa trượt sang hai bên để người vào, và 4 tấm kính làm cửa sổ. Chúng đều được sơn màu hồng phấn, với những đốm đèn rực rỡ phía trên.
Người bán lắc đầu bảo thứ này chưa mở cửa cho khách, phải nửa tiếng nữa, khi mà màn bắn pháo hoa kết thúc. Phong không chần chừ mà lôi trong ví ra cả một tập tiền mệnh giá 100$, dúi cả vào lòng người bán. Ông ta ngạc nhiên một lúc rồi ngay lập tức khởi động đu quay, niềm nở mời đôi nam nữ vào. Phong nói nhỏ:
– Dừng lại ở nơi cao nhất.
Người bán gật lấy gật để, miệng cười tươi rói theo kiểu “Hai người muốn gì tôi cũng làm, các V.I.P!” Tạm thời yên tâm, Phong kéo Băng ngồi vào một khoang của đu quay rồi đóng cửa lại. Băng mới đầu còn bất ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi im, mắt hướng ra bên ngoài. Đến khi đu quay dừng lại ở chỗ cao nhất, cô quay người lại, chăm chú ngắm nhìn các bông pháo nổ bôm bốp với vẻ thích thú. Đôi mắt cô lấp lánh phản chiếu thứ ánh sáng của pháo hoa.
Phong không thèm quan tâm nhiều đến cái thứ đang làm Băng chú ý kia, anh chỉ ngồi chống cằm, im lặng ngắm nhìn người con gái trước mặt. Với anh, không gì có thể đẹp hơn Băng lúc cô vui.
Chừng như cảm nhận được ánh mắt của Phong, Băng quay lại. Cô đỏ mặt khi chạm phải cái nhìn sâu thẳm của anh, chân tay luống cuống không biết mình nên làm gì. Ngẫm nghĩ một lúc, cô thản nhiên đi tới ngồi cạnh Phong, đầu dựa vào vai anh. Thế này giúp cô vừa xem được pháo hoa vừa được ở gần người con trai này.
Phong bất ngờ trước hành động của Băng. Người anh nóng bừng như một phản xạ tự nhiên. Anh hít sâu để bình tĩnh, tim nhảy tango trong lồng ngực. Anh nắm lấy tay Băng, hướng mắt ra ngoài ngắm pháo hoa cùng cô. Thế nhưng, thần trí anh vẫn đang lang thang ở nơi nào đó rồi.
Được một lúc, Phong kéo nhẹ Băng ra. Cô quay sang anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Phong cười dịu dàng, tay vén một bên tóc của Băng ra sau tai. Anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn rất dài, không còn vị kẹo bông nữa, nhưng vẫn ngọt lạ. Băng thở hổn hển khi Phong thả mình ra, má đỏ tưng bừng. Anh nhìn sâu vào mắt cô, thì thầm với vẻ chân thành:
– Cảm ơn em đã đi Lễ hội với tôi.
……. …….
Phía dưới dưới, người bán hàng bỗng đập đùi cái đét, vội vàng cầm một tờ giấy ra dán ngoài quầy.
“Đu quay tình nhân. Nếu bạn hôn người mình yêu ở nơi cao nhất của đu quay, hai bạn sẽ được phù hộ để ở bên nhau trọn đời.”
– Vậy mới là quảng cáo chứ! Không biết hai cô cậu kia làm gì trên đó nhỉ, tò mò quá.
Ông ta chẹp miệng, quay vào trong ngồi đọc báo trước khi chính thức mở cửa đu quay.
Nguyệt thở dài, mắt hướng lên trời:
– Trên đó thì mình quay thế quái nào được…
.
.
.
.
Pháo hoa kết thúc.
Người bán hàng nhanh chóng điều khiển đu quay cho đôi nam nữ ra khỏi đó. Ông cười tươi rói, miệng liên tục “cảm ơn vì đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi.” Phong không quan tâm nhiều lắm, lập tức kéo Băng đi trước khi đám đông kia kịp tụ tập lại chỗ đu quay chờ mở cửa.
– Em vào xe bật lò sưởi lên cho ấm. Tôi cần gọi một cuộc điện thoại, một lúc thôi.
Phong dúi vào tay Băng chiếc chìa khoá xe, thứ giờ đây còn lủng lẳng thêm chiếc móc làm từ pha lê đen. Cô thích thú ngắm nghía nó, ngoan ngoãn mở cửa chiếc Lamborghini rồi chui vào. Đúng là cô đang khá lạnh thật. Giờ cũng là giữa tháng 10 rồi còn gì.
Sau khi xác nhận là Băng đã vào xe, Phong mới yên tâm rút iPhone ra bấm một số điện thoại. Anh đi ra một góc vắng người của chỗ gửi xe, chờ đợi người nghe nhấc máy.
Chưa đầy một hồi chuông, tiếng Topaz đã vang lên ở đầu dây bên kia.
– Em đây, Boss. Anh yên tâm, công việc vẫn đang được giải quyết….
– Ta biết cậu theo dõi ta.
Topaz im bặt, nụ cười trên môi méo xệch. Boss biết rồi sao? Thế quái nào cậu lại không thấy ngạc nhiên nhỉ?!
– Dạ vâng, Boss. Em, chỉ là….
– Không cần biện minh.
Một lần nữa, Phong không để Topaz nói hết câu. Dù là nói chuyện qua điện thoại nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sát khí bức người của Boss. Mồ hôi đầm đìa, cậu cố bình tĩnh để tìm từ ngữ cho phù hợp:
– Dạ vâng, Boss. Em xin lỗi, là em sai. Em xin chịu mọi hình phạt.
– Không cần.
– Dạ?
– Cậu hẳn phải nhìn thấy rất rõ cảnh Băng bị tên chó chết nát rượu kia quấy rầy?
– Dạ vâng, Boss… Em lúc đó vì đợi Boss về nên chưa ra lệnh cho đàn em giết hắn…
– Ta không cần biết. Nghe đây, tìm tên đó lôi về trụ sở, dù có phải lục tung cái Lễ hội này lên đi chăng nữa. Chưa giết vội. Bẻ gãy từng ngón tay hắn, từ từ thôi. Lấy ô tô cán bẹp từng bàn tay một, rồi cắt từng đốt tay đi.
Topaz nuốt nước bọt cái ực. Boss đang giận, rất giận. Giờ thì không phải sát khí nữa, cậu có thể cảm nhận được tử khí của Phong truyền qua cả ống nghe rồi.
Phong nhớ mang máng tên tóc vàng kia từng nói là “Gã này bảo rằng “chọn con bé này cho đêm nay”, hẳn cậu biết hắn định làm gì chứ?!” Đôi mắt cà phê toé lửa, anh gằn giọng.
– Còn nữa. Lấy kìm vặt từng cái răng hắn đi, làm chậm thôi. Chọc thủng tất cả mấy sợi thần kinh tuỷ của hắn, cắt phần môi ra, đem đốt đi. Chọc thủng lợi luôn. Tẩm xăng, thiêu chết.
Chế độ sát thủ chuyên nghiệp của Topaz ngay lập tức được bật. Cậu cười nhẹ, ánh mắt loé sáng như một con thú săn mồi khát máu.
– Rõ, Boss.
Phong cúp máy.
Đám thuộc hạ đã thuộc lòng từng cử chỉ của Topaz. Ánh mắt đó của cậu là báo hiệu cho việc “sắp có việc làm rồi đây”. Lặng lẽ thu dọn đồ nghề, chúng ngồi chờ lệnh từ chủ nhân.
– Đi thôi. Tìm gã nát rượu kia!
.
.
.
.
Phong ngồi vào xe, khởi động.
Anh và Băng nhanh chóng rời khỏi Lễ hội, nơi chẳng còn gì đáng để ở lại. Chiếc Elementor phóng vun vút trên đường, luồn lách trong dòng xe cộ giờ cao điểm. Anh liếc đồng hồ. 7h00.
– Em muốn ăn tối ở đâu?
Băng mải ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vô thức đáp lời:
– Em không biết.
Phong sững sờ một lát, nhận ra đây là lần đầu tiên cô xưng “em” với mình. Tim anh chệch nhịp, cùng niềm hạnh phúc không tên dâng lên trong lòng. Tâm trạng vui vẻ, anh trả lời:
– Vậy chúng ta sẽ đến nhà hàng tôi thích.
…..
Thật ra, Phong chẳng có nhà hàng ưa thích nào cả. Anh luôn ăn cơm tối ở nhà, nơi đầu bếp đều là những nhân vật tiếng tăm trên thế giới. Anh chọn bừa một nhà hàng sang trọng trên phố, dừng xe lại. Anh chàng bảo vệ choáng trước chiếc Lamborghini, sung sướng khi được Phong nhờ cất xe hộ. Anh dẫn Băng vào trong, thầm hy vọng thức ăn chỗ này có thể hợp khẩu vị của cô.
Người phục vụ nam niềm nở mang Menu ra, mắt ngay lập tức dán vào Băng không chớp. Cô đã để mũ trong xe, lộ toàn bộ khuôn mặt kiều diễm. Dù đã cố tình chọn một bàn trong góc khuất, nhan sắc của cô vẫn thu hút toàn bộ sự chú ý của cánh đàn ông trong quán. Phong nhíu mày không thoải mái, lườm anh chàng phục vụ sắc lẻm. Anh ta mặt tái mét
– Hai người…. hai người ăn gì ạ?
Băng ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ tay vào món bít tết trong thực đơn. Cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện mình đang làm đám mày râu trong quán điên đảo. Anh phục vụ cười tươi rói:
– Quý cô chọn rất đúng đấy ạ. Món bít tết của quán chúng tôi rất nổi tiếng…
Anh ta chưa nói xong đã vội cụp mắt xuống, giấu đi ánh nhìn hau háu của mình khi bị bao bọc bởi sát khí từ Phong. Băng gật gù, tay gấp thực đơn lại. Cô nghiêng đầu nhìn Phong:
– Anh không ăn?
– Tôi không đói.
Sao anh ngon miệng được khi Băng bị một đống đàn ông nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thế chứ?!
Nhận ra anh chàng phục vụ đã đứng hình trước giọng nói của Băng, Phong càng thêm bực mình, gằn giọng:
– Chúng tôi gọi xong rồi.
Anh chàng bối rối vô ngần, vội vã chạy vào trong bếp. Băng bất ngờ đặt tay lên tay anh, chớp mắt:
– Giận?
– Không phải vì em. Em không uống nước sao?
Băng nghiêng đầu. Ừ nhỉ, cô quên rồi. Phong cười nhẹ, vẫy tay gọi một phục vụ nữ. Cô ta nhìn chằm chằm đại thiếu gia nhà họ Hoàng, điều đó làm Băng có chút khó chịu. Chừng như nhận ra nét không vui trong đôi mắt kia, anh nhẹ nhàng siết chặt tay cô.
– Một matcha cho cô ấy.
Cô phục vụ nhìn hai người họ vẻ ghen tị, khẽ “Dạ” một tiếng rồi quay vào trong bếp. Băng nhướn mày:
– Matcha… là gì?
– Tôi cũng không biết, nhưng Ngọc thích uống cái đó. Gọi thử thôi.
Băng gật nhẹ, thích thú ngắm nhìn tay mình và tay Phong cuộn chặt vào nhau trên bàn. “Cô ấy cũng trẻ con thật.” Phong thầm nghĩ.
Một lúc sau, bữa tối được dọn ra. Băng săm soi cốc matcha màu xanh lá, khẽ hút một ngụm. Cô chơm chớp mắt. Phong tò mò hỏi:
– Ngon không?
Băng khẽ gật, đồng thời đưa cốc Matcha ra trước mặt Phong. Anh nhìn chăm chăm chiếc ống hút Băng vừa ngậm vào, thản nhiên dùng nó uống tiếp.
– Đúng là ngon thật.
Băng bắt đầu ăn. Cô lấy dao và dĩa xắt nhỏ miếng bít tết, ăn từ tốn và chậm rãi. Mắt cô sáng lên, chứng tỏ đồ ăn ngon. Phong khẽ thở phào, lặng lẽ ngồi ngắm cô. Cho đến khi miếng bít tết còn lại khoảng gần một nửa thì Băng dừng lại, xắt một miếng rồi giơ ra trước mặt Phong. Anh lắc đầu:
– Em ăn đi.
Băng nhíu mày phản đối, ngoan cố dí dí cái dĩa vào miệng anh.
– No rồi.
Không còn cách nào khác, Phong đành há miệng, ngậm lấy miếng bít tết. Nó rất ngon, và nếu được Băng đút như thế này thì cũng không tệ. Cô có vẻ hứng thú với việc này, tiếp tục xắt nhỏ phần còn lại của miếng bít tết, giơ dĩa ra. Anh chống cằm, vừa ăn vừa ngắm cô.
Các người khách khác nhìn hai người vẻ ghen tị thấy rõ, nhưng Phong không thèm quan tâm nữa. Anh đang cảm thấy ngon miệng, và bất cứ ai cũng đừng mơ phá hỏng điều đó. Anh chưa bao giờ ăn ngon như thế ở nhà, chưa một lần nào.
.
.
Nếu bài hát Luci gắn đầu chap hết mất rồi thì bật lại đi. BẬT LẠI. SERIOUSLY.
.
.
Bữa ăn được thanh toán xong xuôi.
Phong lại kéo Băng ra khỏi quán, mở cửa xe cho cô. Người ở nhà hàng ra tiễn, nhưng chiếc Lamborghini đã nhanh chóng lao vút đi. Lúc này đã gần 9h tối.
Đi được một đoạn, Băng bỗng nhận ra đây không phải đường về nhà cô. Phong cảnh hai bên rất quen, khiến cô ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra nó dẫn đến đâu.
– Đồng hoa?
Phong nhướn mày thích thú:
– Em vẫn nhớ sao? Tôi có một bất ngờ.
Băng ngồi lại ngay ngắn, ngẫm nghĩ về thứ anh định dành cho cô. Là gì được nhỉ?
Những hàng cây với thảm lá vàng chạy vun vút ngoài cửa sổ. Chẳng mấy chốc, xe đã gần đến đồng hoa. Phong bỗng dừng lại, quay sang Băng:
– Em nhắm mắt vào đi.
Băng hơi thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Phong xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa. Chỉ chờ Băng xuống, anh đã bế thốc cô lên. Bị bất ngờ, Băng dùng hai tay bám chặt cổ Phong để khỏi ngã. Anh cười khẽ, cúi mặt xuống sát cô, dịu giọng cảnh cáo:
– Lúc tôi bảo mới được mở mắt. Không ăn gian.
Băng nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp khi được nằm gọn trong lòng anh.
Phong đi một đoạn rồi dừng lại, nhẹ nhàng đặt Băng xuống. Anh ghé miệng vào gần tai cô.
– Mở mắt đi.
Băng làm theo. Trước mắt cô là đồng hoa cúc trắng quen thuộc, nhưng lần này ở chính giữa nó là một chiếc xích đu được trang trí đẹp như truyện cổ tích. Đây là dạng xích đu để ngồi ngắm cảnh là chính, chứ không phải để tung lên trời. Phần để ngồi là chiếc ghế sắt với những đường hoạ tiết tinh xảo uốn lượn trên phần lưng ghế. Nó được nối với thanh xà phía trên bởi những sợi xích bản nhỏ. Phần khung là những cột sắt được quấn bởi hoa giấy. Chưa kể đến là thảm hoa hồng xen lẫn cúc bao quanh xích đu. Mọi thứ, từ hoa cho đến vật đều là màu trắng tinh khiết.
Băng lấy một tay bịt miệng vì ngạc nhiên. Trong vườn của biệt thự Dương Ngọc cũng có một cái giống như thế này, nhưng thứ Phong chuẩn bị thậm chí còn đẹp hơn nhiều. Dù mới hơn 9h15 nhưng trăng đã hiện rõ trên nền trời đêm, nhuộm bộ xích đu trong ánh sáng ma mị của mình. Nó…. thật diễm lệ.
Phong quan sát biểu hiện của Băng. Anh chỉ có thể nói là cô bất ngờ, chứ không xác định được cô có thích nó hay không. Nhờ sử dụng dịch vụ V.I.P của cửa hàng hoa lúc trước, anh dễ dàng nhờ họ trang trí hoa giấy quấn quanh mấy thanh sắt, và trồng hoa hồng bao quanh. Không nhìn Băng, Phong cất giọng đều đều:
– Lần đầu tiên, em đã hỏi tôi rằng đồng hoa này có phải của tôi không. Lúc trước thì không, nhưng giờ thì tôi đã mua lại nó, để có thể làm thứ này tặng em. Em từng ngắm hoàng hôn ở đây và ngủ quên mất, tôi không muốn lần tiếp theo em cũng phải ngồi trên nền đất ướt át. Bình minh, trăng sao, bầu trời đêm,… mọi thứ, em có thể ngồi đây và tận hưởng nó. Chỉ cần em nói một tiếng, tôi sẽ lập tức đưa em đi. Miễn là được làm điều đó cùng em, tôi có thể bỏ mặc bất cứ việc gì.
Phong đợi một lúc rồi chậm rãi nắm lấy tay Băng. Anh nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô. Không biết anh có nhầm không, nhưng dường như nó long lanh hơn thường ngày? Phong cất tiếng, chân thành hết mức có thể:
– Em thích nó chứ?
Lần này, Băng hoàn toàn chủ động. Cô khẽ kiễng chân, rướn người đặt lên môi Phong một nụ hôn. Chỉ đơn thuần là môi chạm môi, nhưng nó cũng đủ làm anh hoàn toàn sững sờ. Khoảnh khắc ấy ngắn, cực ngắn, nhưng Phong cảm tưởng như nó dài cả thế kỉ. Thời gian như dừng lại lúc môi anh chạm môi Băng. Vị ngọt của nó chảy cả vào tim anh. Cô đột ngột rời đi, để Phong hụt hẫng.
Băng nhìn sâu vào đôi mắt cà phê đối diện mình.
– Rất thích. Cảm ơn anh.
Một lần nữa, Phong nghĩ anh đang nhìn một thiên thần. Anh ngờ rằng mình vừa nghe nhầm, vừa mơ. Băng chủ động hôn anh, Băng cảm ơn anh, mấy thứ đó dường như quá tốt đẹp để xảy ra ngoài đời thực. Cho đến khi cô bỏ tay anh ra để chạy đến ngồi xích đu, Phong mới hoàn hồn lại. Anh cảm nhận được trái tim mình đang biểu tình trong lồng ngực. Nó đập cực kì nhanh và mạnh mẽ, như thể mới tìm lại được nhịp điệu của mình sau một thời gian dài.
Băng khẽ gọi tên anh. Giọng cô như tiếng nhạc.
– Phong….?
Anh giật mình, cố áp chế lại nhịp tim rồi đến ngồi cạnh Băng trên chiếc xích đu. Cô ngả đầu trên vai anh. Bầu trời đã bắt đầu xuất hiện một loạt những vì sao lấp lánh, một lợi thế của vùng ngoại ô không bị ô nhiễm và cực ít nhà chọc trời. Phong vòng tay sang, quàng lấy vai Băng rồi kéo cô sát vào người mình. Anh cười nhẹ, thả hồn vào trời đêm huyễn hoặc.
Trên đầu họ, trăng mỉm cười.
*****
Ở một nơi nào đó trong lễ hội, có ba cô gái không thèm ngắm pháo hoa. Họ ngắm cái khác.
– Trời ơi chị Nguyệt, HỌ HÔN NHAU KÌA!!!
– Máy quay, máy quay, máy quay đâu????!!
– Phải chụp hình nữa chị ơi, lấy nền pháo hoa kìa, trời ơi lãng mạn chết mất!!!
– Ngọc kia, bà tìm hộ tôi cái máy ảnh đi chứ!!
– Thế bà không thấy tôi đang làm gì đây à???
….. …..
Đám thuộc hạ của BLACK dường như cũng quên khuấy phong độ làm việc thường ngày của mình, nhao nhao như lũ con trai mới lớn:
– Mày ơi, làm ơn nói với tao là mắt tao không bị đui đi. Boss vừa CHỦ ĐỘNG HÔN MỘT CÔ GÁI KÌA!!!
– Mẹ, tao biết rồi, tránh ra tao chụp với nào. Mày to quá.
– Mày nhìn mày chưa? Chắn hết cả tầm nhìn rồi, để tao soi nữa chứ.
Topaz dường như là người duy nhất giữ được bình tĩnh. Cậu buông ống nhòm, bực mình gắt lên:
– Các ngươi thôi ngay!! Để ta quay trước đã!
Bọn thuộc hạ xịu mặt, nghe lời đứng tránh sang một bên. Topaz quay lại với việc theo dõi, được một lát lại bỏ ống nhòm xuống, nheo mày khó chịu:
– Đám đông kia chắn tầm nhìn quá. Ta phải tiến đến gần hơn.
Mấy tên thuộc hạ cực kì nghe lời, sắp xếp đồ đạc vào túi.
Topaz xua tay.
– Không, các ngươi ở yên đây, chỉ có một mình ta thôi. Cả đám các ngươi to kềnh to càng thế này, đến gần chỉ tổ gây sự chú ý, rất dễ bị Boss phát hiện.
– Vâng, chúng tôi nguyện nghe theo ý cậu.
Topaz gật nhẹ, tay cầm máy quay và máy ảnh tiến gần. Với lợi thế đẹp trai, cậu dễ dàng chen vào được và ẩn mình sau một lùm cây. Khi đang di chuyển để tìm được góc quay tốt nhất, Topaz bỗng đụng phải một cô gái. Cả hai kêu lên:
– Á!!
Topaz xoa xoa đầu, nhìn sang thứ mình đụng phải. Nhận thấy đó là một cô gái xinh đẹp, chế độ cool-boy của cậu ngay lập tức được bật. Topaz cười ân cần:
– Em không sao chứ? Xin lỗi, là tôi không chú ý đường đi.
Cô bé lấy tay chạm nhẹ vào cục u trên trán, khẽ xuýt xoa rồi ngước lên, cười rạng rỡ:
– Không đâu, em cũng có lỗi mà. Em đang… ờ, làm nhiệm vụ nên không chú ý lắm. Xin lỗi anh.
Topaz có thiện cảm với cô gái ngay lập tức. Cậu cười thông cảm rồi đưa tay ra:
– Em có thể gọi tôi là Nhật.
Cô bé nhoẻn cười xinh xắn, nắm lấy tay Topaz:
– Em là Huyền Mỹ. Hân hạnh được biết anh.
Topaz khịt mũi.
– Em nói là… mình đang làm nhiệm vụ?
Mỹ cười tinh nghịch, lấy tay vén tóc:
– Được, vì anh có vẻ là một chàng trai bảnh bao và tốt bụng nên em mới tiết lộ đấy. Hôm nay chị gái em hẹn hò, và em đi theo dõi chị ấy.
Topaz nhướn mày, cười nhếch mép:
– Chị gái em ít khi hẹn hò hay sao?
Mỹ che miệng cười khúc khích, xổ một tràng:
– Anh không biết đâu, chị gái em trong suốt 16 năm trong cuộc đời chưa hề hẹn hò lấy một lần, dù sắc đẹp chị ấy sở hữu thì phải nói là…. Em không biết dùng từ nào để diễn tả, nhưng nói chung là vượt xa xinh đẹp thông thường. Chị ấy cực kì lạnh lùng luôn ấy.
Topaz cười thông cảm:
– Vậy thì em giống anh rồi. Anh họ anh cũng cực kì lạnh lùng luôn ấy, hôm nay cũng lần đầu hẹn hò này. Anh chưa bao giờ thấy anh ấy để mắt đến cô gái nào bao giờ, nên đây thực sự là một cú sốc đấy.
– Trùng hợp quá ha. Anh cũng đang theo dõi họ à?
– Ừ.
– Thế người anh/em đang theo dõi đâu?
Hai người đồng thanh. Mỹ và Topaz ngạc nhiên nhìn nhau rồi cười khúc khích.
– Người em/anh theo dõi ở đằng kia kìa, cặp đôi đang hôn nhau say đắm ấy!
Một lần nữa, Topaz và Mỹ ngạc nhiên khi tay họ cùng chỉ về một hướng. Hai người nheo mắt nhìn nhau, hồ nghi:
– Có phải….
…… …….
– Mỹ, sao em đi lâu vậy? Em vốn nhanh nhẹn và thu thập thông tin là sở trường của em mà?
– Yên tâm, em đã quay được đầy đủ cảnh họ hôn nhau rồi, phim hơi bị đẹp và rõ nét luôn. Chỉ là… em gặp em họ của Phong, người cũng đang theo dõi anh ấy.
– Em họ của Phong cũng đang theo dõi cậu ấy? Trời, sao trùng hợp dữ vậy?!
Riêng Ngọc thì không hề phản ứng vui vẻ như Nguyệt. Cô buông ống nhòm, nhíu mày nhìn hai cô gái bên cạnh vẻ thắc mắc:
– Em họ Phong? Thằng nhóc ngầu lòi đó có mỗi một bà chị họ xinh đẹp là tôi đây, ngoài ra làm gì có ai khác?!
.
.
.
.
Sau một hồi dai dẳng, cuối cùng Phong cũng lùi lại, trả tự do cho môi Băng. Anh muốn hôn cô thêm nữa, nhưng đây không phải là nơi thích hợp. Nụ hôn của họ đã thu hút một vài người xem hiếu kì đi ngắm họ thay vì pháo hoa.
Băng nhìn hoàn toàn mất phương hướng. Đôi mắt cô trống rỗng, thần thái như người vô hồn. Môi cô vẫn còn hơi tê tê sau nụ hôn vừa rồi. Lạy Chúa, anh thậm chí dùng cả lưỡi. Cái này trên mạng người ta gọi là gì ấy nhỉ…? À phải, hôn kiểu Pháp. Băng vẫn còn chưa tin được. Không phải vì muốn cô uống thuốc, cũng không phải vì những lí do vớ vẩn khác, Phong hôn cô. Thực sự, là hôn cô. Hoàn toàn tự nguyện.
Đó là nụ hôn đầu của Băng, nếu không tính tới lần “uống thuốc” lúc trước. Cô tự hỏi tại sao mình lại không quay mặt đi, lần nào cũng để anh tự do chiếm lấy môi cô như thế. Băng ghét phải thú nhận, nhưng thực sự… nụ hôn đó ngọt ngào ngoài sức tưởng tượng. Cô đã ăn đủ kẹo bông để chắc chắn rằng vị ngọt đó không chỉ đến từ mấy sợi đường dính quanh miệng mình. Nó còn vì một thứ gì đó cô chưa khám phá ra. Băng đặt tay lên tim. Nó vẫn còn đang đập loạn, quái quỉ thật.
Mọi biểu hiện bối rối của Băng không qua nổi mắt Phong. Anh siết chặt tay cô, cười nhẹ. Không biết cô có biết không, nhưng đó cũng là nụ hôn đầu của anh. Còn nếu như hỏi kỹ thuật đó anh lấy ở đâu ra, thì…. ờ, hãy hỏi Ngọc. Bà chị này đọc nhiều ngôn tình đến mức đã ngồi giảng hẳn một buổi về cách hôn, cách làm những hành động lãng mạn cho Phong. Vốn không định nghe, nhưng anh phải công nhận cho đến thời điểm này thì những thứ Ngọc dạy đều giúp ích rất nhiều.
Phong chú ý đến những lời xì xầm xung quanh mình. Họ hẳn đã nhìn thấy anh và Băng hôn nhau, thậm chí chụp lại ảnh thì phải (?), và giờ thì việc đó trở thành đề tài nóng hổi. Anh thì không có vấn đề gì với việc đó, nhưng Băng lại không thích thú lắm với việc trở thành trung tâm sự chú ý, và anh không muốn cô phải khó xử. Phong kéo Băng vào sát mình. Cô giật nảy như phải bỏng, người đỏ tưng bừng khi tưởng anh lại định… ấy ấy. Phong cố nín cười, ghé miệng vào tai Băng thì thầm:
– Chúng ta lên chỗ khác xem pháo hoa, nơi đây… không riêng tư. Đến lúc đó, em muốn tôi hôn em thêm trăm lần nữa cũng được.
Băng đỏ mặt, mắt cụp xuống bối rối. Phong cười thầm, anh hôn nhẹ lên tóc Băng rồi ngay lập tức kéo cô ra khỏi đám đông. Băng có chút thắc mắc anh định đưa cô đi đâu nhưng quyết định không hỏi. Cô cần thời gian để ổn định nhịp tim của chính mình.
Hai người dừng lại trước vòng đu quay khổng lồ, thứ đã sáng rực những dây đèn LED đủ màu sắc. Đu quay có khoảng tầm 10 khoang, mỗi khoang đều có cánh cửa trượt sang hai bên để người vào, và 4 tấm kính làm cửa sổ. Chúng đều được sơn màu hồng phấn, với những đốm đèn rực rỡ phía trên.
Người bán lắc đầu bảo thứ này chưa mở cửa cho khách, phải nửa tiếng nữa, khi mà màn bắn pháo hoa kết thúc. Phong không chần chừ mà lôi trong ví ra cả một tập tiền mệnh giá 100$, dúi cả vào lòng người bán. Ông ta ngạc nhiên một lúc rồi ngay lập tức khởi động đu quay, niềm nở mời đôi nam nữ vào. Phong nói nhỏ:
– Dừng lại ở nơi cao nhất.
Người bán gật lấy gật để, miệng cười tươi rói theo kiểu “Hai người muốn gì tôi cũng làm, các V.I.P!” Tạm thời yên tâm, Phong kéo Băng ngồi vào một khoang của đu quay rồi đóng cửa lại. Băng mới đầu còn bất ngờ nhưng cũng ngoan ngoãn ngồi im, mắt hướng ra bên ngoài. Đến khi đu quay dừng lại ở chỗ cao nhất, cô quay người lại, chăm chú ngắm nhìn các bông pháo nổ bôm bốp với vẻ thích thú. Đôi mắt cô lấp lánh phản chiếu thứ ánh sáng của pháo hoa.
Phong không thèm quan tâm nhiều đến cái thứ đang làm Băng chú ý kia, anh chỉ ngồi chống cằm, im lặng ngắm nhìn người con gái trước mặt. Với anh, không gì có thể đẹp hơn Băng lúc cô vui.
Chừng như cảm nhận được ánh mắt của Phong, Băng quay lại. Cô đỏ mặt khi chạm phải cái nhìn sâu thẳm của anh, chân tay luống cuống không biết mình nên làm gì. Ngẫm nghĩ một lúc, cô thản nhiên đi tới ngồi cạnh Phong, đầu dựa vào vai anh. Thế này giúp cô vừa xem được pháo hoa vừa được ở gần người con trai này.
Phong bất ngờ trước hành động của Băng. Người anh nóng bừng như một phản xạ tự nhiên. Anh hít sâu để bình tĩnh, tim nhảy tango trong lồng ngực. Anh nắm lấy tay Băng, hướng mắt ra ngoài ngắm pháo hoa cùng cô. Thế nhưng, thần trí anh vẫn đang lang thang ở nơi nào đó rồi.
Được một lúc, Phong kéo nhẹ Băng ra. Cô quay sang anh, ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa bối rối. Phong cười dịu dàng, tay vén một bên tóc của Băng ra sau tai. Anh cúi xuống hôn cô. Nụ hôn rất dài, không còn vị kẹo bông nữa, nhưng vẫn ngọt lạ. Băng thở hổn hển khi Phong thả mình ra, má đỏ tưng bừng. Anh nhìn sâu vào mắt cô, thì thầm với vẻ chân thành:
– Cảm ơn em đã đi Lễ hội với tôi.
……. …….
Phía dưới dưới, người bán hàng bỗng đập đùi cái đét, vội vàng cầm một tờ giấy ra dán ngoài quầy.
“Đu quay tình nhân. Nếu bạn hôn người mình yêu ở nơi cao nhất của đu quay, hai bạn sẽ được phù hộ để ở bên nhau trọn đời.”
– Vậy mới là quảng cáo chứ! Không biết hai cô cậu kia làm gì trên đó nhỉ, tò mò quá.
Ông ta chẹp miệng, quay vào trong ngồi đọc báo trước khi chính thức mở cửa đu quay.
Nguyệt thở dài, mắt hướng lên trời:
– Trên đó thì mình quay thế quái nào được…
.
.
.
.
Pháo hoa kết thúc.
Người bán hàng nhanh chóng điều khiển đu quay cho đôi nam nữ ra khỏi đó. Ông cười tươi rói, miệng liên tục “cảm ơn vì đã sử dụng dịch vụ của chúng tôi.” Phong không quan tâm nhiều lắm, lập tức kéo Băng đi trước khi đám đông kia kịp tụ tập lại chỗ đu quay chờ mở cửa.
– Em vào xe bật lò sưởi lên cho ấm. Tôi cần gọi một cuộc điện thoại, một lúc thôi.
Phong dúi vào tay Băng chiếc chìa khoá xe, thứ giờ đây còn lủng lẳng thêm chiếc móc làm từ pha lê đen. Cô thích thú ngắm nghía nó, ngoan ngoãn mở cửa chiếc Lamborghini rồi chui vào. Đúng là cô đang khá lạnh thật. Giờ cũng là giữa tháng 10 rồi còn gì.
Sau khi xác nhận là Băng đã vào xe, Phong mới yên tâm rút iPhone ra bấm một số điện thoại. Anh đi ra một góc vắng người của chỗ gửi xe, chờ đợi người nghe nhấc máy.
Chưa đầy một hồi chuông, tiếng Topaz đã vang lên ở đầu dây bên kia.
– Em đây, Boss. Anh yên tâm, công việc vẫn đang được giải quyết….
– Ta biết cậu theo dõi ta.
Topaz im bặt, nụ cười trên môi méo xệch. Boss biết rồi sao? Thế quái nào cậu lại không thấy ngạc nhiên nhỉ?!
– Dạ vâng, Boss. Em, chỉ là….
– Không cần biện minh.
Một lần nữa, Phong không để Topaz nói hết câu. Dù là nói chuyện qua điện thoại nhưng cậu vẫn có thể cảm nhận được sát khí bức người của Boss. Mồ hôi đầm đìa, cậu cố bình tĩnh để tìm từ ngữ cho phù hợp:
– Dạ vâng, Boss. Em xin lỗi, là em sai. Em xin chịu mọi hình phạt.
– Không cần.
– Dạ?
– Cậu hẳn phải nhìn thấy rất rõ cảnh Băng bị tên chó chết nát rượu kia quấy rầy?
– Dạ vâng, Boss… Em lúc đó vì đợi Boss về nên chưa ra lệnh cho đàn em giết hắn…
– Ta không cần biết. Nghe đây, tìm tên đó lôi về trụ sở, dù có phải lục tung cái Lễ hội này lên đi chăng nữa. Chưa giết vội. Bẻ gãy từng ngón tay hắn, từ từ thôi. Lấy ô tô cán bẹp từng bàn tay một, rồi cắt từng đốt tay đi.
Topaz nuốt nước bọt cái ực. Boss đang giận, rất giận. Giờ thì không phải sát khí nữa, cậu có thể cảm nhận được tử khí của Phong truyền qua cả ống nghe rồi.
Phong nhớ mang máng tên tóc vàng kia từng nói là “Gã này bảo rằng “chọn con bé này cho đêm nay”, hẳn cậu biết hắn định làm gì chứ?!” Đôi mắt cà phê toé lửa, anh gằn giọng.
– Còn nữa. Lấy kìm vặt từng cái răng hắn đi, làm chậm thôi. Chọc thủng tất cả mấy sợi thần kinh tuỷ của hắn, cắt phần môi ra, đem đốt đi. Chọc thủng lợi luôn. Tẩm xăng, thiêu chết.
Chế độ sát thủ chuyên nghiệp của Topaz ngay lập tức được bật. Cậu cười nhẹ, ánh mắt loé sáng như một con thú săn mồi khát máu.
– Rõ, Boss.
Phong cúp máy.
Đám thuộc hạ đã thuộc lòng từng cử chỉ của Topaz. Ánh mắt đó của cậu là báo hiệu cho việc “sắp có việc làm rồi đây”. Lặng lẽ thu dọn đồ nghề, chúng ngồi chờ lệnh từ chủ nhân.
– Đi thôi. Tìm gã nát rượu kia!
.
.
.
.
Phong ngồi vào xe, khởi động.
Anh và Băng nhanh chóng rời khỏi Lễ hội, nơi chẳng còn gì đáng để ở lại. Chiếc Elementor phóng vun vút trên đường, luồn lách trong dòng xe cộ giờ cao điểm. Anh liếc đồng hồ. 7h00.
– Em muốn ăn tối ở đâu?
Băng mải ngắm cảnh ngoài cửa sổ, vô thức đáp lời:
– Em không biết.
Phong sững sờ một lát, nhận ra đây là lần đầu tiên cô xưng “em” với mình. Tim anh chệch nhịp, cùng niềm hạnh phúc không tên dâng lên trong lòng. Tâm trạng vui vẻ, anh trả lời:
– Vậy chúng ta sẽ đến nhà hàng tôi thích.
…..
Thật ra, Phong chẳng có nhà hàng ưa thích nào cả. Anh luôn ăn cơm tối ở nhà, nơi đầu bếp đều là những nhân vật tiếng tăm trên thế giới. Anh chọn bừa một nhà hàng sang trọng trên phố, dừng xe lại. Anh chàng bảo vệ choáng trước chiếc Lamborghini, sung sướng khi được Phong nhờ cất xe hộ. Anh dẫn Băng vào trong, thầm hy vọng thức ăn chỗ này có thể hợp khẩu vị của cô.
Người phục vụ nam niềm nở mang Menu ra, mắt ngay lập tức dán vào Băng không chớp. Cô đã để mũ trong xe, lộ toàn bộ khuôn mặt kiều diễm. Dù đã cố tình chọn một bàn trong góc khuất, nhan sắc của cô vẫn thu hút toàn bộ sự chú ý của cánh đàn ông trong quán. Phong nhíu mày không thoải mái, lườm anh chàng phục vụ sắc lẻm. Anh ta mặt tái mét
– Hai người…. hai người ăn gì ạ?
Băng ngẫm nghĩ một lúc rồi chỉ tay vào món bít tết trong thực đơn. Cô hoàn toàn không để tâm đến chuyện mình đang làm đám mày râu trong quán điên đảo. Anh phục vụ cười tươi rói:
– Quý cô chọn rất đúng đấy ạ. Món bít tết của quán chúng tôi rất nổi tiếng…
Anh ta chưa nói xong đã vội cụp mắt xuống, giấu đi ánh nhìn hau háu của mình khi bị bao bọc bởi sát khí từ Phong. Băng gật gù, tay gấp thực đơn lại. Cô nghiêng đầu nhìn Phong:
– Anh không ăn?
– Tôi không đói.
Sao anh ngon miệng được khi Băng bị một đống đàn ông nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống thế chứ?!
Nhận ra anh chàng phục vụ đã đứng hình trước giọng nói của Băng, Phong càng thêm bực mình, gằn giọng:
– Chúng tôi gọi xong rồi.
Anh chàng bối rối vô ngần, vội vã chạy vào trong bếp. Băng bất ngờ đặt tay lên tay anh, chớp mắt:
– Giận?
– Không phải vì em. Em không uống nước sao?
Băng nghiêng đầu. Ừ nhỉ, cô quên rồi. Phong cười nhẹ, vẫy tay gọi một phục vụ nữ. Cô ta nhìn chằm chằm đại thiếu gia nhà họ Hoàng, điều đó làm Băng có chút khó chịu. Chừng như nhận ra nét không vui trong đôi mắt kia, anh nhẹ nhàng siết chặt tay cô.
– Một matcha cho cô ấy.
Cô phục vụ nhìn hai người họ vẻ ghen tị, khẽ “Dạ” một tiếng rồi quay vào trong bếp. Băng nhướn mày:
– Matcha… là gì?
– Tôi cũng không biết, nhưng Ngọc thích uống cái đó. Gọi thử thôi.
Băng gật nhẹ, thích thú ngắm nhìn tay mình và tay Phong cuộn chặt vào nhau trên bàn. “Cô ấy cũng trẻ con thật.” Phong thầm nghĩ.
Một lúc sau, bữa tối được dọn ra. Băng săm soi cốc matcha màu xanh lá, khẽ hút một ngụm. Cô chơm chớp mắt. Phong tò mò hỏi:
– Ngon không?
Băng khẽ gật, đồng thời đưa cốc Matcha ra trước mặt Phong. Anh nhìn chăm chăm chiếc ống hút Băng vừa ngậm vào, thản nhiên dùng nó uống tiếp.
– Đúng là ngon thật.
Băng bắt đầu ăn. Cô lấy dao và dĩa xắt nhỏ miếng bít tết, ăn từ tốn và chậm rãi. Mắt cô sáng lên, chứng tỏ đồ ăn ngon. Phong khẽ thở phào, lặng lẽ ngồi ngắm cô. Cho đến khi miếng bít tết còn lại khoảng gần một nửa thì Băng dừng lại, xắt một miếng rồi giơ ra trước mặt Phong. Anh lắc đầu:
– Em ăn đi.
Băng nhíu mày phản đối, ngoan cố dí dí cái dĩa vào miệng anh.
– No rồi.
Không còn cách nào khác, Phong đành há miệng, ngậm lấy miếng bít tết. Nó rất ngon, và nếu được Băng đút như thế này thì cũng không tệ. Cô có vẻ hứng thú với việc này, tiếp tục xắt nhỏ phần còn lại của miếng bít tết, giơ dĩa ra. Anh chống cằm, vừa ăn vừa ngắm cô.
Các người khách khác nhìn hai người vẻ ghen tị thấy rõ, nhưng Phong không thèm quan tâm nữa. Anh đang cảm thấy ngon miệng, và bất cứ ai cũng đừng mơ phá hỏng điều đó. Anh chưa bao giờ ăn ngon như thế ở nhà, chưa một lần nào.
.
.
Nếu bài hát Luci gắn đầu chap hết mất rồi thì bật lại đi. BẬT LẠI. SERIOUSLY.
.
.
Bữa ăn được thanh toán xong xuôi.
Phong lại kéo Băng ra khỏi quán, mở cửa xe cho cô. Người ở nhà hàng ra tiễn, nhưng chiếc Lamborghini đã nhanh chóng lao vút đi. Lúc này đã gần 9h tối.
Đi được một đoạn, Băng bỗng nhận ra đây không phải đường về nhà cô. Phong cảnh hai bên rất quen, khiến cô ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra nó dẫn đến đâu.
– Đồng hoa?
Phong nhướn mày thích thú:
– Em vẫn nhớ sao? Tôi có một bất ngờ.
Băng ngồi lại ngay ngắn, ngẫm nghĩ về thứ anh định dành cho cô. Là gì được nhỉ?
Những hàng cây với thảm lá vàng chạy vun vút ngoài cửa sổ. Chẳng mấy chốc, xe đã gần đến đồng hoa. Phong bỗng dừng lại, quay sang Băng:
– Em nhắm mắt vào đi.
Băng hơi thắc mắc, nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Phong xuống xe, vòng sang bên kia mở cửa. Chỉ chờ Băng xuống, anh đã bế thốc cô lên. Bị bất ngờ, Băng dùng hai tay bám chặt cổ Phong để khỏi ngã. Anh cười khẽ, cúi mặt xuống sát cô, dịu giọng cảnh cáo:
– Lúc tôi bảo mới được mở mắt. Không ăn gian.
Băng nhắm mắt lại, tận hưởng cảm giác ấm áp khi được nằm gọn trong lòng anh.
Phong đi một đoạn rồi dừng lại, nhẹ nhàng đặt Băng xuống. Anh ghé miệng vào gần tai cô.
– Mở mắt đi.
Băng làm theo. Trước mắt cô là đồng hoa cúc trắng quen thuộc, nhưng lần này ở chính giữa nó là một chiếc xích đu được trang trí đẹp như truyện cổ tích. Đây là dạng xích đu để ngồi ngắm cảnh là chính, chứ không phải để tung lên trời. Phần để ngồi là chiếc ghế sắt với những đường hoạ tiết tinh xảo uốn lượn trên phần lưng ghế. Nó được nối với thanh xà phía trên bởi những sợi xích bản nhỏ. Phần khung là những cột sắt được quấn bởi hoa giấy. Chưa kể đến là thảm hoa hồng xen lẫn cúc bao quanh xích đu. Mọi thứ, từ hoa cho đến vật đều là màu trắng tinh khiết.
Băng lấy một tay bịt miệng vì ngạc nhiên. Trong vườn của biệt thự Dương Ngọc cũng có một cái giống như thế này, nhưng thứ Phong chuẩn bị thậm chí còn đẹp hơn nhiều. Dù mới hơn 9h15 nhưng trăng đã hiện rõ trên nền trời đêm, nhuộm bộ xích đu trong ánh sáng ma mị của mình. Nó…. thật diễm lệ.
Phong quan sát biểu hiện của Băng. Anh chỉ có thể nói là cô bất ngờ, chứ không xác định được cô có thích nó hay không. Nhờ sử dụng dịch vụ V.I.P của cửa hàng hoa lúc trước, anh dễ dàng nhờ họ trang trí hoa giấy quấn quanh mấy thanh sắt, và trồng hoa hồng bao quanh. Không nhìn Băng, Phong cất giọng đều đều:
– Lần đầu tiên, em đã hỏi tôi rằng đồng hoa này có phải của tôi không. Lúc trước thì không, nhưng giờ thì tôi đã mua lại nó, để có thể làm thứ này tặng em. Em từng ngắm hoàng hôn ở đây và ngủ quên mất, tôi không muốn lần tiếp theo em cũng phải ngồi trên nền đất ướt át. Bình minh, trăng sao, bầu trời đêm,… mọi thứ, em có thể ngồi đây và tận hưởng nó. Chỉ cần em nói một tiếng, tôi sẽ lập tức đưa em đi. Miễn là được làm điều đó cùng em, tôi có thể bỏ mặc bất cứ việc gì.
Phong đợi một lúc rồi chậm rãi nắm lấy tay Băng. Anh nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô. Không biết anh có nhầm không, nhưng dường như nó long lanh hơn thường ngày? Phong cất tiếng, chân thành hết mức có thể:
– Em thích nó chứ?
Lần này, Băng hoàn toàn chủ động. Cô khẽ kiễng chân, rướn người đặt lên môi Phong một nụ hôn. Chỉ đơn thuần là môi chạm môi, nhưng nó cũng đủ làm anh hoàn toàn sững sờ. Khoảnh khắc ấy ngắn, cực ngắn, nhưng Phong cảm tưởng như nó dài cả thế kỉ. Thời gian như dừng lại lúc môi anh chạm môi Băng. Vị ngọt của nó chảy cả vào tim anh. Cô đột ngột rời đi, để Phong hụt hẫng.
Băng nhìn sâu vào đôi mắt cà phê đối diện mình.
– Rất thích. Cảm ơn anh.
Một lần nữa, Phong nghĩ anh đang nhìn một thiên thần. Anh ngờ rằng mình vừa nghe nhầm, vừa mơ. Băng chủ động hôn anh, Băng cảm ơn anh, mấy thứ đó dường như quá tốt đẹp để xảy ra ngoài đời thực. Cho đến khi cô bỏ tay anh ra để chạy đến ngồi xích đu, Phong mới hoàn hồn lại. Anh cảm nhận được trái tim mình đang biểu tình trong lồng ngực. Nó đập cực kì nhanh và mạnh mẽ, như thể mới tìm lại được nhịp điệu của mình sau một thời gian dài.
Băng khẽ gọi tên anh. Giọng cô như tiếng nhạc.
– Phong….?
Anh giật mình, cố áp chế lại nhịp tim rồi đến ngồi cạnh Băng trên chiếc xích đu. Cô ngả đầu trên vai anh. Bầu trời đã bắt đầu xuất hiện một loạt những vì sao lấp lánh, một lợi thế của vùng ngoại ô không bị ô nhiễm và cực ít nhà chọc trời. Phong vòng tay sang, quàng lấy vai Băng rồi kéo cô sát vào người mình. Anh cười nhẹ, thả hồn vào trời đêm huyễn hoặc.
Trên đầu họ, trăng mỉm cười.
Tác giả :
LUCIFER111