Thiên Thần Sa Ngã
Chương 5
Có một thời gian rất dài, tôi yêu thích những tiệm hoa tươi.
Tiệm hoa với những bông hoa đẹp rực rỡ và cô chủ còn xinh đẹp hơn cả hoa.
Đó là một cách suy nghĩ không nên có đối với một người đàn ông. Đàn bà sẽ cười anh ta yếu đuối bạc nhược, đàn ông sẽ mắng anh ta kém mạnh mẽ. Thế nên tôi giữ riêng điều đó trong ý nghĩ, đôi lúc cũng tự cảm thấy đàn ông mà yêu hoa thì đúng là loại biến thái.
Tôi phát hiện ra là các cô chủ tiệm hoa cô nào cũng xinh đẹp, đặc biệt ở Thượng Hải. Tôi thích ngắm những cô gái như những con bướm xinh xắn tung tăng giữa biển hoa lộng lẫy sắc màu, thích nhìn các cô chun cái mũi xinh xinh hít hà mùi hương thơm ngát của bông hoa, tinh thần thoải mái. Hình ảnh yêu kiều dễ thương ấy, không biết tự lúc nào đã làm tôi mê đắm.
Hoa tươi luôn luôn là cái nền hoàn hảo cho các mỹ nhân.
Thứ nào mới lạ tràn lan khắp ngoài đường ngoài phố thì được gọi là mốt. Nhưng tràn lan quá lại thành ra tầm thường.
Hoa hồng là biểu tượng cho tình yêu và sắc đẹp được gần nghìn năm thì người ta bắt đầu chán. Họ cho là hoa hồng quá non tơ đẹp đẽ nhưng lại tầm thường phù phiếm đến không chịu nổi. Ở trong cái xã hội bèo bọt này, người ta đều bắt đầu tìm kiếm một thứ gọi là trong trắng thuần khiết và cao sang. Hoa bách hợp, hoa hồng bạch, hoa trà trắng… Phải chăng khi người con gái nâng niu trên tay nhành hoa trắng, nàng cũng trở nên trong sạch thuần khiết như hoa?
Đó là những tình cảm thật sự mà tôi muốn thể hiện.
Trên đường đưa Lý San ra sân bay, chúng tôi đi ngang một cửa hàng hoa. Lý San mặc chiếc váy trắng nhẹ, đứng giữa những bông hoa bách hợp, lưu luyến không nỡ rời tay.
Sắp tết rồi, năm sau là năm Dậu nên đường phố chỗ nào cũng thấy những thứ liên quan đến gà. Tiệm hoa dùng vô số những bông hoa giả kết thành hình một chú gà trống thật to. Chú gà hoa đứng sừng sững oai vệ, nổi bật lên giữa những bông hoa trông thật buồn cười.
Tôi vốn ghét tặng hoa cho phụ nữ. Tôi nghĩ người phụ nữ xinh đẹp chưa chắc đã ăn nhập được với những bông hoa đẹp.
Nhìn Lý San tỏ vẻ như thể mình rất yêu hoa, tôi bỗng thấy khó chịu.
- Tôi thích nhất là bách hợp đấy, màu trắng của nó tượng trưng cho vẻ thuần khiết thiếu nữ – Lý San chợt ngẩng lên nói với tôi.
Chủ tiệm hoa – một cô gái thanh tú – nghe Lý San nói vậy, khẽ cười, gật đầu đồng tình: – Đúng đấy, hoa bách hợp rất hợp với cô.
Lý San nghe thế thấy rất vui, khoái chí ôm đóa bách hợp vào ngực, ngửi bông hoa với điệu bộ rất thành kính.
Thế nên trong đầu tôi bỗng hiện ra những cảnh tượng.
Bách hợp vào một đêm nào đó, trên giường khách sạn, trang phục xộc xệch, dáng vẻ quyến rũ đầy nhục cảm, hoàn toàn thích hợp cho việc cầm tinh năm nay.
Khi những bông bách hợp đều đang cố tình làm ra vẻ trong trắng thuần khiết thì những đóa hồng vẫn phóng khoáng thoải mái như muôn đời vẫn thế, hé nở những cánh hoa lả lướt đa tình.
Lý San sau khi bị loại hẳn, làm ra vẻ tươi tắn đứng trước những bông bách hợp, cố gắng che giấu sự buồn thảm ai oán trong lòng.
Những người muốn che giấu điều gì đó bao giờ cũng rất đáng thương.
Lý San vốn dĩ đã có một kế hoạch hoàn hảo.
Mà chưa nói cô, đến tôi đây, gần gũi với nhà tỉ phú thế nhưng tối qua cũng bị nàng Đạm Ngọc hạ gục dễ dàng.
Tối qua, khi nghe tin Đạm Ngọc đã biết mọi chuyện giữa hai chúng tôi, Lý San đã khóc.
Khóc rất to, khóc như đau khổ tột cùng, khiến tôi cũng không khỏi áy náy, bứt rứt.
Tôi không biết nói thế nào để an ủi cô cho thích hợp. Tôi chỉ biết im lặng. Lý San thấy lúc cô bị tổn thương nhất, người đàn ông bên cạnh vừa mới chung hưởng sự thuần khiết của cô ấy lại bàng quan như thể đó là một việc không hề liên quan đến anh ta thì bắt đầu đem tất cả những uất ức giận dữ trút lên người tôi. Tất cả những thứ nằm trong tầm tay Lý San đều bị cô túm lấy và quăng bừa về phía tôi, vừa quăng vừa la hét giận dữ, mỗi một tiếng hét đều mang một nỗi đau uất hận nào đó mà tôi không thể lý giải được.
Đến khi trời sắp sáng, không thể chịu nổi nữa, tôi đành nói tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi việc.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm thế nào với cô gái tôi không hề yêu, cũng không hề hiểu chút gì về cô ta? Tôi đang nghĩ ngợi thì Lý San từ phòng tắm bước ra, trông lại tươi tắn, thoải mái như trước. Không thể tin nổi là chỉ mới ít phút trước, cô gái này còn đang la lối, gào thét tuyệt vọng. Cô ta nói chẳng cần tôi chịu trách nhiệm gì cả.
- Không cần đâu, tôi sẽ về nhà hôm nay. – Lý San nói, nụ cười mơ hồ bí ẩn.
Đàn bà đúng là thứ mà đàn ông vĩnh viễn không bao giờ lí giải nổi.
Thế nên hôm nay, nhìn Lý San tỏ vẻ yêu thích đến thế đối với những bông hoa bách hợp, hình bóng cô cũng hòa vào với những đóa hoa, tôi tự nhiên muốn ôm chặt cô mà an ủi. Đàn bà, các cô vì muốn an nhàn hưởng thụ vật chất mà tìm đến, cuối cùng lại chỉ nhận được toàn thất bại đắng cay.
Hóa ra, tôi và những cô gái đáng thương này, chẳng có ai là kẻ thắng cuộc cả.
Thế nên, khi Lý San sắp lên máy bay, tôi ôm cô, không chặt mà cũng không hờ hững.
- Sao anh không phải Á Đương nhỉ?
Lý San vừa cười vừa nói, như thể đó chỉ là một câu đùa giữa những người bạn, không hề hàm ý nghi vấn mà dường như chỉ có chút bất lực. Cuối cùng, Lý San tạm biệt tôi:
- Tạm biệt Hà Duy, hẹn gặp lại.
Tôi thấy những giọt nước đong đầy trong đôi mắt Lý San. Không biết là chốn đô thị phồn hoa khiến cô lưu luyến không nỡ rời hay cô thương cảm cho cái thân phận thằng tôi – một kẻ nghèo sống trong một thành phố giàu có. Dù sao, tôi và cô cũng đã có một đêm hoan lạc bên nhau.
Cái sức hấp dẫn mạnh mẽ đã lôi cô đến đây lúc đầu dường như đã hoàn toàn tiêu tan lúc cô quay lưng bước đi. Tôi chẳng biết cô đã nhận được gì. Nếu quả thật những gì hôm qua cô nói với tôi là sự thật, cô vẫn còn một người mẹ bệnh nặng ở nhà, liệu cô sẽ mang được gì về cho người mẹ đang mỏi mòn ngóng đợi… ngoài bó hoa đang ôm trong tay – những đóa hoa bách hợp rất thanh cao và rất thuần khiết?
Tiễn Lý San về rồi, tôi gọi điện ngay cho A Lam:
- Này cậu, anh trúng giải độc đắc rồi.
- Thật á? Ở đâu? Cho em đến xem xem nào!
Nghe tiếng A Lam trong điện thoại dường như còn kích động hơn cả tôi, như thể muốn moi từ trong điện thoại của tôi ra toàn bộ các chi tiết và tình huống.
- Đi rồi. Vừa mới lên máy bay xong.
- Sao? Đi rồi á? Đúng là đồ dở hơi, bảo anh là lúc nào gặp được phải giữ lại cho em xem cơ mà, em vẫn chưa bao giờ biết loại con gái hèn hạ đến thế trông như thế nào.
… A Lam cứ thích nghĩ là trong các cô đến ứng thí, cô nào chịu ngủ với tôi đều là hạng hạ lưu cả. Thật ra cậu ta đâu hiểu gì về những cô gái ấy, đã muốn lọt vào nhà danh giá thì chẳng từ thủ đoạn nào cả.
Trên đường về, tôi gặp một đứa bé ăn mày. Đôi mắt nó ầng ậng nước, chìa tay xin tôi tiền, đôi tay giống hệt cành củi khô.
Đôi mắt nó lóng lánh sao giống hệt Lý San, thậm chí còn có sức thuyết phục hơn. Chỉ có những giọt nước mắt vì đói mới có thể coi là nước mắt đau buồn thật sự.
Đưa cho đứa bé đó một đồng, tôi nhận lại lời cám ơn cảm động chân thành của nó.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến đứa con trai nhỏ còn ở quê, thằng bé thường say mê chơi xe tăng ở bên đường, tôi nhớ ra tôi còn là một người cha.
Đúng lúc đó có điện thoại. Là thư ký của Tào Lợi Hồng, lệnh cho tôi sáu giờ tối nay đến khách sạn đón Đạm Ngọc, ông ta không có thời gian. Thư ký của Tào Lợi Hồng tên Lý Bân, một anh chàng có khuôn mặt vuông và mái tóc ngắn, thường mặc Âu phục và thắt ca vát, lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo. Lý Bân giải thích ngắn gọn, buổi dạ hội tối nay là một người bạn của Tào Lợi Hồng gả con gái, gửi lời mời ông ta đến dự. Tào Lợi Hồng muốn Đạm Ngọc làm bạn nhảy của ông ta.
Thế nghĩa là tôi lại phải làm một tài xế tạm thời vậy. Tôi hỏi có phải đi bằng taxi không.
Thế là hôm đó tôi đường hoàng nhận chìa khóa chiếc Audi A8 mới cứng.
Lái chiếc xe sang trọng sếp cho mượn tạm về nhà mà tôi cứ lo lo, nhỡ không cẩn thận làm hỏng cái gì thì có mà đi đời.
Điều chỉnh lại tâm lý, hít sâu thở chậm một cái, về nhà ăn tạm bát cơm, tôi vội lái xe đến khách sạn Đạm Ngọc đang ở. Thấy người bảo vệ cung kính mở giúp cánh cổng cho tôi lái xe vào, tôi bỗng giật mình, buột miệng nói cảm ơn.
Vừa lái xe qua cổng, tôi lại nhận được điện thoại của Lý Bân: “Sếp có việc gấp phải đi Bắc Kinh ngay, không dự dạ hội nữa. Sếp muốn anh giúp ông ấy xin lỗi cô Nhậm.”
Tôi vội vàng nói được rồi. Cúp máy xong, thật không biết làm thế nào mà bước nổi chân.
Công việc, sự nghiệp là lớn nhất rồi. Vì cái bận rộn của ông ta, ông ta có thể mượn người đón giúp bạn nhảy, giờ lại nói xin lỗi giúp nữa… Tôi đồ chừng chắc sau này kết hôn, ông ta cũng đưa tiền nhờ tôi làm chú rể nốt cho xong.
Đạm Ngọc biết trước là tôi sẽ đến đón lúc sáu giờ. Tôi gõ cửa, cửa lập tức mở, tưởng như Đạm Ngọc đã đứng sát ngay cánh cửa mà chờ tôi đến vậy.
Cửa mở ra, tôi tưởng như trước mặt mình là một cô dâu từ đâu lạc bước tới.
Chỉ một câu: “Không cần cô dự dạ hội nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi!” mà tôi không biết phải mở miệng thế nào.
Vẻ đẹp khiến người ta không thể từ chối, kiêu ngạo làm người ta không nỡ làm hại.
Đạm Ngọc rõ ràng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa kiêu kỳ, lại đang mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy thanh nhã, cao quý mà tràn đầy sức sống.
Tôi đứng trước vẻ đẹp rực rỡ của nàng, thấy lòng mềm nhũn. Tôi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt được trang điểm rất tinh tế của Đạm Ngọc, không biết làm thế nào từ chối sự mong đợi của nàng. Mà thực ra tôi làm gì có cái quyền từ chối?
- Ừm… Cô Nhậm, cô chuẩn bị xong hết rồi à? – Tôi hỏi.
- Vâng! Chúng ta có thể đi được rồi. – Đạm Ngọc giống như một cô công chúa ngây thơ, lại còn ban tặng thêm cho tôi một nụ cười mê hồn.
- À… Tôi, tôi hơi khát, có thể cho tôi ly nước không? – Tôi nói, đứng chắn cửa phòng.
Đạm Ngọc nhìn tôi, không nói gì, đi vào trong phòng rót nước.
Rồi tôi lại lấy cớ nước nóng quá, yêu cầu ngồi nghỉ một lát đợi nước nguội bớt.
Đạm Ngọc có vẻ không vui, nhưng không từ chối tôi.
Cầm cốc nước trong tay, không dừng được, tôi liếc nhìn Đạm Ngọc: vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon thả, khuôn ngực tròn đầy và cặp mông gọn gàng quyến rũ. Trên nền trời đêm, chiếc váy màu đen nàng mặc làm nàng tỏa ra ánh hòa quang của một viên ngọc trai đen. Sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo làm nổi bật chiếc cổ trắng ngà duyên dáng và bờ vai cân xứng hoàn mỹ. Có thể thấy nàng đã trang điểm rất kỹ càng, ngay cả một ánh nhìn hay một cái chớp mắt cũng đều tỏa ra ma lực khó cưỡng lại.
Đặc biệt là đôi giày cao gót trong suốt như làm bằng thủy tinh, nửa kín nửa hở che khuất đôi gót chân xinh xắn.
Nàng không ngừng đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, chẳng buồn nhìn đến tôi. Đôi môi mím chặt cho thấy nàng đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Tôi thì vẫn không nghĩ ra cách nào tránh khỏi cái việc phải dội gáo nước lạnh cho mỹ nhân lộng lẫy trước mặt.
Uống nước xong, tôi lại bảo muốn vào nhà vệ sinh.
Nhậm Đạm Ngọc dùng đôi mắt biểu lộ rõ ràng sự bất mãn liếc tôi một cái sắc lẻm, khoát tay chỉ về phía nhà vệ sinh.
Tôi vào phòng vệ sinh, cảm thấy mình giống như đang khơi gợi, mời mọc cô gái vốn đã rất hồi hộp và hưng phấn. Nhất định nàng sẽ nghĩ là tôi cố tình làm khó nàng.
Như thế, nói nặng ra thì đối với Đạm Ngọc sẽ giống như một sự lăng nhục. Cô gái trang điểm xinh tươi lộng lẫy, lại bị nhà tỷ phú từ chối một cách hững hờ đến thế… Cô gái đáng thương trước một trò chơi quái ác!
Tinh thần không bình tĩnh, sẽ trở nên kích động.
Phụ nữ ưa nhất chẳng phải là một không khí gia đình ấm áp dễ chịu hay sao? Chỉ cần tôi chịu khó một chút, cố gắng một chút thì những điều đó đâu có khó gì? Nghĩ đến đấy, tôi thấy phấn khởi lạ thường.
Tối hôm đó, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất đời – đưa Đạm Ngọc về nhà.
Tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Đạm Ngọc đứng ngay dậy, nói một cách lạnh lùng: “Xin hỏi luật sư Hà hôm nay có tham gia không?”
Tôi nhớ lại nụ cười tươi tắn như hoa của nàng sáng nay khi nàng nói hy vọng tôi cũng có mặt, tự nhiên thấy một luồng nhiệt chạy dọc suốt thân người.
- Có, có chứ. – Tôi nói.
- Vậy chúng ta đi ngay thôi, chắc Á đương đợi lâu rồi.
Tôi nghĩ thầm: “Á Đương của cô đang vô tư tung tăng ở Thủ đô Tổ quốc ta thì có”.
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “Được rồi, ta đi.” Và đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi lái chiếc xe Audi của người khác, chở cô dâu của người khác lao băng băng trong khung cảnh trời đêm phồn hoa lộng lẫy, còn người ngồi bên cạnh đến một lời cũng không hề mở miệng.
Phát hiện nàng không ngừng liếc hình ảnh mình phản chiếu trong gương chiếu hậu, tôi thầm nghĩ: “Được rồi, đẹp lắm rồi”.
Nhậm Đạm Ngọc sợ gió thổi bay làm rồi tóc nàng, nhất định không mở cửa sổ. Gió từ phía tôi thổi tới phía nàng rồi lại quay về, đem theo một mùi hương thanh nhẹ bay vào mũi tôi. Tôi liếc nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt chiếc túi xách tay của nàng, đoán chừng phải chăng bàn tay ấy đang hồi hộp đến toát mồ hôi.
- Cô căng thẳng à? – Tôi giả vờ bình tĩnh, hỏi nàng.
Mãi không nghe thấy gì, tôi cũng không chờ đợi câu trả lời nữa thì từ sau lưng bỗng vang lên tiếng con gái:
- Có một chút. – Nàng nói.
- Vậy thì tôi sẽ lái xe nhanh hơn chút nữa, tốc độ có thể giúp cô thư giãn hơn đấy. – Tôi nói với nàng, kèm theo một điệu bộ mà tôi nghĩ là trông rất lão luyện.
- … Vâng, được.
Nhậm Đạm Ngọc liền nhắm nghiền mắt. Ánh đèn đường ban đêm lướt qua đôi mắt nhắm nghiền của nàng lấp lánh.
Nếu như nàng là cô dâu của tôi sắp đưa về nhà thì lúc đó nhất định tôi sẽ dừng xe lại, hôn lên đôi mắt nàng, giúp nàng bình tâm trở lại.
Nhưng đó lại là cô gái lọt vào mắt xanh của Tào Lợi Hồng, nên tôi chiếc xe của ông ta, nhìn cô gái mình yêu quý, nhưng không dám đưa tay ra nắm lấy bàn tay nắm chặt đến trắng bệch của nàng mà an ủi. T
rong lúc tâm tư buồn chán rối rắm, đốt một điếu thuốc tôi nghĩ mãi xem nên đưa nàng đi đâu. Ở đâu là tốt nhất để giúp nàng xoa dịu nỗi đau bị bỏ rơi đây?
Tất nhiên người đẹp ngồi bên vẫn chưa hề biết tối nay nàng bị bỏ rơi. Tôi đoán nàng đang ngầm nhẩm lại trong đầu chút nữa gặp Tào Lợi Hồng sẽ nói những lời nào cho hay.
Có lúc tôi suýt nữa đã muốn cứ như thế đưa cô Đạm Ngọc đang nôn nóng bất an kia đến một nơi chân trời góc bể nào đó, nơi mà chỉ có hai chúng tôi thôi.
Cuối cùng tôi quyết định chọn con đường quen thuộc nhất – con đường về nhà mình.
Căn hộ của tôi ở Thượng Hải là nhà thuê, loại có ba phòng: một phòng khách, hai phòng ngủ. Nhà cửa thì chả ra đâu vào đâu mà tiền thuê nhà thì đắt kinh người.
Tôi dừng xe, đỡ người đẹp ăn mặc sang trọng ngồi đằng sau bước xuống và đưa lên lầu.
Đạm Ngọc đi giày cao gót, trước sau va vấp, bước đi xiêu vạo khó nhọc, đôi chân run run, thật làm người khác không nhịn được muốn lao ngay đến đỡ cho người đẹp. Những đường cong của nàng thật bắt mắt, đôi gót giày nhọn trông giống y một lưỡi dao sáng lóng lánh. Tôi đi đằng sau nàng, nghĩ giá mà được chết dưới hai lưỡi dao kia, tôi cũng nhất định không chịu từ bỏ sự say mê xuẩn ngốc đối với nàng! Thật là sự kết hợp tuyệt vời của mỹ nhân và giày cao gót!
Tưởng như đôi gót nhọn kia sắp sửa đâm thẳng vào trái tim tôi làm tôi tắt thở.
Lúc đầu, do quá hồi hộp, Đạm Ngọc không nói năng gì.
Nhưng đi được vài bước, nàng bắt đầu nhìn quanh, như thể cảm thấy có điều gì không ổn, rồi lại liên tục nhìn tôi một cách ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn không quên giữ cho mình dáng vẻ hoàn hảo.
Tôi không để ý đến những nghi ngờ của nàng, vẫn đưa nàng lên lầu. Tôi lo lắng không biết căn hộ đã được dọn dẹp chưa, liệu có chiếc tất bốc mùi chưa giặt nào quăng lung tung không, lo những con gián trong bếp có thể bất thần xuất hiện hay thậm chí lo không biết những bao cao su cũ hôm trước liệu đã vứt đi hết chưa v.v… Quả thật mọi việc bất ngờ quá.
Quả thật tôi và Đạm Ngọc, cả hai đều giống như giai nhân bị mạo phạm vậy, tâm trí hoang mang, rối bời lo lắng. Chán nhất là khi đến được cửa thang máy, tôi nhìn thấy tấm bảng to đùng: “Đang sửa chữa”.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đem nàng Đạm Ngọc với đôi giày cao mấy tấc leo bộ mười bốn tầng lầu. Suốt dọc đường, tôi chịu đựng ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng không dám nói ra của Đạm Ngọc.
Đáng phục là suốt dọc đường nàng không hề kêu một tiếng nào, chỉ im lặng theo sau tôi. Cuối cùng, khi lên tới nơi thì Đạm Ngọc đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở không ra hơi.
Điều đó lại càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tôi với nàng.
Mở cửa và với tay bật đèn, chúng tôi đứng ở phòng khách căn hộ tôi thuê. Đạm Ngọc định thần, hỏi nhẹ nhàng: “Đây là đâu vậy?”
Tôi biết cái lúc hai tiếng “nhà tôi” thoát ra từ miệng tôi, chắc là Đạm Ngọc sẽ chỉ hận một nỗi không thể xé xác phanh thây tôi ra cho hả cơn giận.
- Vất vả khổ sở như vậy để về nhà anh làm gì? – Nàng hỏi.
- Chẳng có gì, ngồi chơi chút thôi. – Tôi nhún vai, tùy tiện phác một vài cử chỉ.
Tôi nhìn biểu hiện thú vị trên khuôn mặt Đạm Ngọc, từ ngạc nhiên đến nghi ngờ rồi chuyển sang tức giận, thêm nữa dư vị của cuộc leo mười bốn tầng gác vẫn còn đọng lại trong những tiếng thở dồn dập của nàng.
Nàng đứng dưới ánh đèn trong phòng khách nhà tôi, mặc bộ đồ sang trọng thanh lịch, đôi giày cao gót quý phái và mái tóc được chải cầu kỳ nhưng lại bị đưa đến một nơi có vẻ như khu nhà của tầng lớp bình dân ở Thượng Hải, thậm chí không có nổi cái cầu thang máy. Chiếc váy hơi xòe ra của nàng làm căn phòng càng trở nên chật hẹp.
Nhà tôi quả thật không đủ cho nàng công chúa tỏa ánh hào quang mê hồn ấy.
Trước cơn giận của công chúa, tôi đành ủ rũ nói: “Á Đương bận đi Bắc Kinh công tác, việc gấp bất ngờ”.
Nhậm Đạm Ngọc lặng đi trong hai giây. Giây thứ ba nàng bình tĩnh nói: “Tại sao không nói với tôi ngay, lại đưa tôi đến đây làm gì?”
“Tôi không nỡ làm cô mất vui”. – Tôi cứ y sự thực mà nói.
Rồi tôi ngồi xuống ghế sô pha, im lặng chờ đợi sự phẫn nộ của công chúa sắp trút lên đầu.
Tiệm hoa với những bông hoa đẹp rực rỡ và cô chủ còn xinh đẹp hơn cả hoa.
Đó là một cách suy nghĩ không nên có đối với một người đàn ông. Đàn bà sẽ cười anh ta yếu đuối bạc nhược, đàn ông sẽ mắng anh ta kém mạnh mẽ. Thế nên tôi giữ riêng điều đó trong ý nghĩ, đôi lúc cũng tự cảm thấy đàn ông mà yêu hoa thì đúng là loại biến thái.
Tôi phát hiện ra là các cô chủ tiệm hoa cô nào cũng xinh đẹp, đặc biệt ở Thượng Hải. Tôi thích ngắm những cô gái như những con bướm xinh xắn tung tăng giữa biển hoa lộng lẫy sắc màu, thích nhìn các cô chun cái mũi xinh xinh hít hà mùi hương thơm ngát của bông hoa, tinh thần thoải mái. Hình ảnh yêu kiều dễ thương ấy, không biết tự lúc nào đã làm tôi mê đắm.
Hoa tươi luôn luôn là cái nền hoàn hảo cho các mỹ nhân.
Thứ nào mới lạ tràn lan khắp ngoài đường ngoài phố thì được gọi là mốt. Nhưng tràn lan quá lại thành ra tầm thường.
Hoa hồng là biểu tượng cho tình yêu và sắc đẹp được gần nghìn năm thì người ta bắt đầu chán. Họ cho là hoa hồng quá non tơ đẹp đẽ nhưng lại tầm thường phù phiếm đến không chịu nổi. Ở trong cái xã hội bèo bọt này, người ta đều bắt đầu tìm kiếm một thứ gọi là trong trắng thuần khiết và cao sang. Hoa bách hợp, hoa hồng bạch, hoa trà trắng… Phải chăng khi người con gái nâng niu trên tay nhành hoa trắng, nàng cũng trở nên trong sạch thuần khiết như hoa?
Đó là những tình cảm thật sự mà tôi muốn thể hiện.
Trên đường đưa Lý San ra sân bay, chúng tôi đi ngang một cửa hàng hoa. Lý San mặc chiếc váy trắng nhẹ, đứng giữa những bông hoa bách hợp, lưu luyến không nỡ rời tay.
Sắp tết rồi, năm sau là năm Dậu nên đường phố chỗ nào cũng thấy những thứ liên quan đến gà. Tiệm hoa dùng vô số những bông hoa giả kết thành hình một chú gà trống thật to. Chú gà hoa đứng sừng sững oai vệ, nổi bật lên giữa những bông hoa trông thật buồn cười.
Tôi vốn ghét tặng hoa cho phụ nữ. Tôi nghĩ người phụ nữ xinh đẹp chưa chắc đã ăn nhập được với những bông hoa đẹp.
Nhìn Lý San tỏ vẻ như thể mình rất yêu hoa, tôi bỗng thấy khó chịu.
- Tôi thích nhất là bách hợp đấy, màu trắng của nó tượng trưng cho vẻ thuần khiết thiếu nữ – Lý San chợt ngẩng lên nói với tôi.
Chủ tiệm hoa – một cô gái thanh tú – nghe Lý San nói vậy, khẽ cười, gật đầu đồng tình: – Đúng đấy, hoa bách hợp rất hợp với cô.
Lý San nghe thế thấy rất vui, khoái chí ôm đóa bách hợp vào ngực, ngửi bông hoa với điệu bộ rất thành kính.
Thế nên trong đầu tôi bỗng hiện ra những cảnh tượng.
Bách hợp vào một đêm nào đó, trên giường khách sạn, trang phục xộc xệch, dáng vẻ quyến rũ đầy nhục cảm, hoàn toàn thích hợp cho việc cầm tinh năm nay.
Khi những bông bách hợp đều đang cố tình làm ra vẻ trong trắng thuần khiết thì những đóa hồng vẫn phóng khoáng thoải mái như muôn đời vẫn thế, hé nở những cánh hoa lả lướt đa tình.
Lý San sau khi bị loại hẳn, làm ra vẻ tươi tắn đứng trước những bông bách hợp, cố gắng che giấu sự buồn thảm ai oán trong lòng.
Những người muốn che giấu điều gì đó bao giờ cũng rất đáng thương.
Lý San vốn dĩ đã có một kế hoạch hoàn hảo.
Mà chưa nói cô, đến tôi đây, gần gũi với nhà tỉ phú thế nhưng tối qua cũng bị nàng Đạm Ngọc hạ gục dễ dàng.
Tối qua, khi nghe tin Đạm Ngọc đã biết mọi chuyện giữa hai chúng tôi, Lý San đã khóc.
Khóc rất to, khóc như đau khổ tột cùng, khiến tôi cũng không khỏi áy náy, bứt rứt.
Tôi không biết nói thế nào để an ủi cô cho thích hợp. Tôi chỉ biết im lặng. Lý San thấy lúc cô bị tổn thương nhất, người đàn ông bên cạnh vừa mới chung hưởng sự thuần khiết của cô ấy lại bàng quan như thể đó là một việc không hề liên quan đến anh ta thì bắt đầu đem tất cả những uất ức giận dữ trút lên người tôi. Tất cả những thứ nằm trong tầm tay Lý San đều bị cô túm lấy và quăng bừa về phía tôi, vừa quăng vừa la hét giận dữ, mỗi một tiếng hét đều mang một nỗi đau uất hận nào đó mà tôi không thể lý giải được.
Đến khi trời sắp sáng, không thể chịu nổi nữa, tôi đành nói tôi sẽ chịu trách nhiệm mọi việc.
Tôi sẽ chịu trách nhiệm thế nào với cô gái tôi không hề yêu, cũng không hề hiểu chút gì về cô ta? Tôi đang nghĩ ngợi thì Lý San từ phòng tắm bước ra, trông lại tươi tắn, thoải mái như trước. Không thể tin nổi là chỉ mới ít phút trước, cô gái này còn đang la lối, gào thét tuyệt vọng. Cô ta nói chẳng cần tôi chịu trách nhiệm gì cả.
- Không cần đâu, tôi sẽ về nhà hôm nay. – Lý San nói, nụ cười mơ hồ bí ẩn.
Đàn bà đúng là thứ mà đàn ông vĩnh viễn không bao giờ lí giải nổi.
Thế nên hôm nay, nhìn Lý San tỏ vẻ yêu thích đến thế đối với những bông hoa bách hợp, hình bóng cô cũng hòa vào với những đóa hoa, tôi tự nhiên muốn ôm chặt cô mà an ủi. Đàn bà, các cô vì muốn an nhàn hưởng thụ vật chất mà tìm đến, cuối cùng lại chỉ nhận được toàn thất bại đắng cay.
Hóa ra, tôi và những cô gái đáng thương này, chẳng có ai là kẻ thắng cuộc cả.
Thế nên, khi Lý San sắp lên máy bay, tôi ôm cô, không chặt mà cũng không hờ hững.
- Sao anh không phải Á Đương nhỉ?
Lý San vừa cười vừa nói, như thể đó chỉ là một câu đùa giữa những người bạn, không hề hàm ý nghi vấn mà dường như chỉ có chút bất lực. Cuối cùng, Lý San tạm biệt tôi:
- Tạm biệt Hà Duy, hẹn gặp lại.
Tôi thấy những giọt nước đong đầy trong đôi mắt Lý San. Không biết là chốn đô thị phồn hoa khiến cô lưu luyến không nỡ rời hay cô thương cảm cho cái thân phận thằng tôi – một kẻ nghèo sống trong một thành phố giàu có. Dù sao, tôi và cô cũng đã có một đêm hoan lạc bên nhau.
Cái sức hấp dẫn mạnh mẽ đã lôi cô đến đây lúc đầu dường như đã hoàn toàn tiêu tan lúc cô quay lưng bước đi. Tôi chẳng biết cô đã nhận được gì. Nếu quả thật những gì hôm qua cô nói với tôi là sự thật, cô vẫn còn một người mẹ bệnh nặng ở nhà, liệu cô sẽ mang được gì về cho người mẹ đang mỏi mòn ngóng đợi… ngoài bó hoa đang ôm trong tay – những đóa hoa bách hợp rất thanh cao và rất thuần khiết?
Tiễn Lý San về rồi, tôi gọi điện ngay cho A Lam:
- Này cậu, anh trúng giải độc đắc rồi.
- Thật á? Ở đâu? Cho em đến xem xem nào!
Nghe tiếng A Lam trong điện thoại dường như còn kích động hơn cả tôi, như thể muốn moi từ trong điện thoại của tôi ra toàn bộ các chi tiết và tình huống.
- Đi rồi. Vừa mới lên máy bay xong.
- Sao? Đi rồi á? Đúng là đồ dở hơi, bảo anh là lúc nào gặp được phải giữ lại cho em xem cơ mà, em vẫn chưa bao giờ biết loại con gái hèn hạ đến thế trông như thế nào.
… A Lam cứ thích nghĩ là trong các cô đến ứng thí, cô nào chịu ngủ với tôi đều là hạng hạ lưu cả. Thật ra cậu ta đâu hiểu gì về những cô gái ấy, đã muốn lọt vào nhà danh giá thì chẳng từ thủ đoạn nào cả.
Trên đường về, tôi gặp một đứa bé ăn mày. Đôi mắt nó ầng ậng nước, chìa tay xin tôi tiền, đôi tay giống hệt cành củi khô.
Đôi mắt nó lóng lánh sao giống hệt Lý San, thậm chí còn có sức thuyết phục hơn. Chỉ có những giọt nước mắt vì đói mới có thể coi là nước mắt đau buồn thật sự.
Đưa cho đứa bé đó một đồng, tôi nhận lại lời cám ơn cảm động chân thành của nó.
Bỗng nhiên, tôi nhớ đến đứa con trai nhỏ còn ở quê, thằng bé thường say mê chơi xe tăng ở bên đường, tôi nhớ ra tôi còn là một người cha.
Đúng lúc đó có điện thoại. Là thư ký của Tào Lợi Hồng, lệnh cho tôi sáu giờ tối nay đến khách sạn đón Đạm Ngọc, ông ta không có thời gian. Thư ký của Tào Lợi Hồng tên Lý Bân, một anh chàng có khuôn mặt vuông và mái tóc ngắn, thường mặc Âu phục và thắt ca vát, lúc nào cũng tỏ vẻ đạo mạo. Lý Bân giải thích ngắn gọn, buổi dạ hội tối nay là một người bạn của Tào Lợi Hồng gả con gái, gửi lời mời ông ta đến dự. Tào Lợi Hồng muốn Đạm Ngọc làm bạn nhảy của ông ta.
Thế nghĩa là tôi lại phải làm một tài xế tạm thời vậy. Tôi hỏi có phải đi bằng taxi không.
Thế là hôm đó tôi đường hoàng nhận chìa khóa chiếc Audi A8 mới cứng.
Lái chiếc xe sang trọng sếp cho mượn tạm về nhà mà tôi cứ lo lo, nhỡ không cẩn thận làm hỏng cái gì thì có mà đi đời.
Điều chỉnh lại tâm lý, hít sâu thở chậm một cái, về nhà ăn tạm bát cơm, tôi vội lái xe đến khách sạn Đạm Ngọc đang ở. Thấy người bảo vệ cung kính mở giúp cánh cổng cho tôi lái xe vào, tôi bỗng giật mình, buột miệng nói cảm ơn.
Vừa lái xe qua cổng, tôi lại nhận được điện thoại của Lý Bân: “Sếp có việc gấp phải đi Bắc Kinh ngay, không dự dạ hội nữa. Sếp muốn anh giúp ông ấy xin lỗi cô Nhậm.”
Tôi vội vàng nói được rồi. Cúp máy xong, thật không biết làm thế nào mà bước nổi chân.
Công việc, sự nghiệp là lớn nhất rồi. Vì cái bận rộn của ông ta, ông ta có thể mượn người đón giúp bạn nhảy, giờ lại nói xin lỗi giúp nữa… Tôi đồ chừng chắc sau này kết hôn, ông ta cũng đưa tiền nhờ tôi làm chú rể nốt cho xong.
Đạm Ngọc biết trước là tôi sẽ đến đón lúc sáu giờ. Tôi gõ cửa, cửa lập tức mở, tưởng như Đạm Ngọc đã đứng sát ngay cánh cửa mà chờ tôi đến vậy.
Cửa mở ra, tôi tưởng như trước mặt mình là một cô dâu từ đâu lạc bước tới.
Chỉ một câu: “Không cần cô dự dạ hội nữa, cô nghỉ ngơi sớm đi!” mà tôi không biết phải mở miệng thế nào.
Vẻ đẹp khiến người ta không thể từ chối, kiêu ngạo làm người ta không nỡ làm hại.
Đạm Ngọc rõ ràng là một cô gái vừa xinh đẹp vừa kiêu kỳ, lại đang mặc bộ váy dạ hội lộng lẫy thanh nhã, cao quý mà tràn đầy sức sống.
Tôi đứng trước vẻ đẹp rực rỡ của nàng, thấy lòng mềm nhũn. Tôi không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt được trang điểm rất tinh tế của Đạm Ngọc, không biết làm thế nào từ chối sự mong đợi của nàng. Mà thực ra tôi làm gì có cái quyền từ chối?
- Ừm… Cô Nhậm, cô chuẩn bị xong hết rồi à? – Tôi hỏi.
- Vâng! Chúng ta có thể đi được rồi. – Đạm Ngọc giống như một cô công chúa ngây thơ, lại còn ban tặng thêm cho tôi một nụ cười mê hồn.
- À… Tôi, tôi hơi khát, có thể cho tôi ly nước không? – Tôi nói, đứng chắn cửa phòng.
Đạm Ngọc nhìn tôi, không nói gì, đi vào trong phòng rót nước.
Rồi tôi lại lấy cớ nước nóng quá, yêu cầu ngồi nghỉ một lát đợi nước nguội bớt.
Đạm Ngọc có vẻ không vui, nhưng không từ chối tôi.
Cầm cốc nước trong tay, không dừng được, tôi liếc nhìn Đạm Ngọc: vòng eo nhỏ nhắn, đôi chân thon thả, khuôn ngực tròn đầy và cặp mông gọn gàng quyến rũ. Trên nền trời đêm, chiếc váy màu đen nàng mặc làm nàng tỏa ra ánh hòa quang của một viên ngọc trai đen. Sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo làm nổi bật chiếc cổ trắng ngà duyên dáng và bờ vai cân xứng hoàn mỹ. Có thể thấy nàng đã trang điểm rất kỹ càng, ngay cả một ánh nhìn hay một cái chớp mắt cũng đều tỏa ra ma lực khó cưỡng lại.
Đặc biệt là đôi giày cao gót trong suốt như làm bằng thủy tinh, nửa kín nửa hở che khuất đôi gót chân xinh xắn.
Nàng không ngừng đưa mắt ra phía ngoài cửa sổ, chẳng buồn nhìn đến tôi. Đôi môi mím chặt cho thấy nàng đã không còn kiên nhẫn nữa rồi.
Tôi thì vẫn không nghĩ ra cách nào tránh khỏi cái việc phải dội gáo nước lạnh cho mỹ nhân lộng lẫy trước mặt.
Uống nước xong, tôi lại bảo muốn vào nhà vệ sinh.
Nhậm Đạm Ngọc dùng đôi mắt biểu lộ rõ ràng sự bất mãn liếc tôi một cái sắc lẻm, khoát tay chỉ về phía nhà vệ sinh.
Tôi vào phòng vệ sinh, cảm thấy mình giống như đang khơi gợi, mời mọc cô gái vốn đã rất hồi hộp và hưng phấn. Nhất định nàng sẽ nghĩ là tôi cố tình làm khó nàng.
Như thế, nói nặng ra thì đối với Đạm Ngọc sẽ giống như một sự lăng nhục. Cô gái trang điểm xinh tươi lộng lẫy, lại bị nhà tỷ phú từ chối một cách hững hờ đến thế… Cô gái đáng thương trước một trò chơi quái ác!
Tinh thần không bình tĩnh, sẽ trở nên kích động.
Phụ nữ ưa nhất chẳng phải là một không khí gia đình ấm áp dễ chịu hay sao? Chỉ cần tôi chịu khó một chút, cố gắng một chút thì những điều đó đâu có khó gì? Nghĩ đến đấy, tôi thấy phấn khởi lạ thường.
Tối hôm đó, tôi đã phạm phải một sai lầm lớn nhất đời – đưa Đạm Ngọc về nhà.
Tôi vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì Đạm Ngọc đứng ngay dậy, nói một cách lạnh lùng: “Xin hỏi luật sư Hà hôm nay có tham gia không?”
Tôi nhớ lại nụ cười tươi tắn như hoa của nàng sáng nay khi nàng nói hy vọng tôi cũng có mặt, tự nhiên thấy một luồng nhiệt chạy dọc suốt thân người.
- Có, có chứ. – Tôi nói.
- Vậy chúng ta đi ngay thôi, chắc Á đương đợi lâu rồi.
Tôi nghĩ thầm: “Á Đương của cô đang vô tư tung tăng ở Thủ đô Tổ quốc ta thì có”.
Tôi nhìn khuôn mặt xinh đẹp của nàng, “Được rồi, ta đi.” Và đứng dậy đi ra ngoài.
Tôi lái chiếc xe Audi của người khác, chở cô dâu của người khác lao băng băng trong khung cảnh trời đêm phồn hoa lộng lẫy, còn người ngồi bên cạnh đến một lời cũng không hề mở miệng.
Phát hiện nàng không ngừng liếc hình ảnh mình phản chiếu trong gương chiếu hậu, tôi thầm nghĩ: “Được rồi, đẹp lắm rồi”.
Nhậm Đạm Ngọc sợ gió thổi bay làm rồi tóc nàng, nhất định không mở cửa sổ. Gió từ phía tôi thổi tới phía nàng rồi lại quay về, đem theo một mùi hương thanh nhẹ bay vào mũi tôi. Tôi liếc nhìn bàn tay nhỏ đang nắm chặt chiếc túi xách tay của nàng, đoán chừng phải chăng bàn tay ấy đang hồi hộp đến toát mồ hôi.
- Cô căng thẳng à? – Tôi giả vờ bình tĩnh, hỏi nàng.
Mãi không nghe thấy gì, tôi cũng không chờ đợi câu trả lời nữa thì từ sau lưng bỗng vang lên tiếng con gái:
- Có một chút. – Nàng nói.
- Vậy thì tôi sẽ lái xe nhanh hơn chút nữa, tốc độ có thể giúp cô thư giãn hơn đấy. – Tôi nói với nàng, kèm theo một điệu bộ mà tôi nghĩ là trông rất lão luyện.
- … Vâng, được.
Nhậm Đạm Ngọc liền nhắm nghiền mắt. Ánh đèn đường ban đêm lướt qua đôi mắt nhắm nghiền của nàng lấp lánh.
Nếu như nàng là cô dâu của tôi sắp đưa về nhà thì lúc đó nhất định tôi sẽ dừng xe lại, hôn lên đôi mắt nàng, giúp nàng bình tâm trở lại.
Nhưng đó lại là cô gái lọt vào mắt xanh của Tào Lợi Hồng, nên tôi chiếc xe của ông ta, nhìn cô gái mình yêu quý, nhưng không dám đưa tay ra nắm lấy bàn tay nắm chặt đến trắng bệch của nàng mà an ủi. T
rong lúc tâm tư buồn chán rối rắm, đốt một điếu thuốc tôi nghĩ mãi xem nên đưa nàng đi đâu. Ở đâu là tốt nhất để giúp nàng xoa dịu nỗi đau bị bỏ rơi đây?
Tất nhiên người đẹp ngồi bên vẫn chưa hề biết tối nay nàng bị bỏ rơi. Tôi đoán nàng đang ngầm nhẩm lại trong đầu chút nữa gặp Tào Lợi Hồng sẽ nói những lời nào cho hay.
Có lúc tôi suýt nữa đã muốn cứ như thế đưa cô Đạm Ngọc đang nôn nóng bất an kia đến một nơi chân trời góc bể nào đó, nơi mà chỉ có hai chúng tôi thôi.
Cuối cùng tôi quyết định chọn con đường quen thuộc nhất – con đường về nhà mình.
Căn hộ của tôi ở Thượng Hải là nhà thuê, loại có ba phòng: một phòng khách, hai phòng ngủ. Nhà cửa thì chả ra đâu vào đâu mà tiền thuê nhà thì đắt kinh người.
Tôi dừng xe, đỡ người đẹp ăn mặc sang trọng ngồi đằng sau bước xuống và đưa lên lầu.
Đạm Ngọc đi giày cao gót, trước sau va vấp, bước đi xiêu vạo khó nhọc, đôi chân run run, thật làm người khác không nhịn được muốn lao ngay đến đỡ cho người đẹp. Những đường cong của nàng thật bắt mắt, đôi gót giày nhọn trông giống y một lưỡi dao sáng lóng lánh. Tôi đi đằng sau nàng, nghĩ giá mà được chết dưới hai lưỡi dao kia, tôi cũng nhất định không chịu từ bỏ sự say mê xuẩn ngốc đối với nàng! Thật là sự kết hợp tuyệt vời của mỹ nhân và giày cao gót!
Tưởng như đôi gót nhọn kia sắp sửa đâm thẳng vào trái tim tôi làm tôi tắt thở.
Lúc đầu, do quá hồi hộp, Đạm Ngọc không nói năng gì.
Nhưng đi được vài bước, nàng bắt đầu nhìn quanh, như thể cảm thấy có điều gì không ổn, rồi lại liên tục nhìn tôi một cách ngạc nhiên, tuy nhiên vẫn không quên giữ cho mình dáng vẻ hoàn hảo.
Tôi không để ý đến những nghi ngờ của nàng, vẫn đưa nàng lên lầu. Tôi lo lắng không biết căn hộ đã được dọn dẹp chưa, liệu có chiếc tất bốc mùi chưa giặt nào quăng lung tung không, lo những con gián trong bếp có thể bất thần xuất hiện hay thậm chí lo không biết những bao cao su cũ hôm trước liệu đã vứt đi hết chưa v.v… Quả thật mọi việc bất ngờ quá.
Quả thật tôi và Đạm Ngọc, cả hai đều giống như giai nhân bị mạo phạm vậy, tâm trí hoang mang, rối bời lo lắng. Chán nhất là khi đến được cửa thang máy, tôi nhìn thấy tấm bảng to đùng: “Đang sửa chữa”.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải đem nàng Đạm Ngọc với đôi giày cao mấy tấc leo bộ mười bốn tầng lầu. Suốt dọc đường, tôi chịu đựng ánh mắt đầy nghi ngờ nhưng không dám nói ra của Đạm Ngọc.
Đáng phục là suốt dọc đường nàng không hề kêu một tiếng nào, chỉ im lặng theo sau tôi. Cuối cùng, khi lên tới nơi thì Đạm Ngọc đã mồ hôi mồ kê nhễ nhại, thở không ra hơi.
Điều đó lại càng làm tăng thêm cảm giác tội lỗi của tôi với nàng.
Mở cửa và với tay bật đèn, chúng tôi đứng ở phòng khách căn hộ tôi thuê. Đạm Ngọc định thần, hỏi nhẹ nhàng: “Đây là đâu vậy?”
Tôi biết cái lúc hai tiếng “nhà tôi” thoát ra từ miệng tôi, chắc là Đạm Ngọc sẽ chỉ hận một nỗi không thể xé xác phanh thây tôi ra cho hả cơn giận.
- Vất vả khổ sở như vậy để về nhà anh làm gì? – Nàng hỏi.
- Chẳng có gì, ngồi chơi chút thôi. – Tôi nhún vai, tùy tiện phác một vài cử chỉ.
Tôi nhìn biểu hiện thú vị trên khuôn mặt Đạm Ngọc, từ ngạc nhiên đến nghi ngờ rồi chuyển sang tức giận, thêm nữa dư vị của cuộc leo mười bốn tầng gác vẫn còn đọng lại trong những tiếng thở dồn dập của nàng.
Nàng đứng dưới ánh đèn trong phòng khách nhà tôi, mặc bộ đồ sang trọng thanh lịch, đôi giày cao gót quý phái và mái tóc được chải cầu kỳ nhưng lại bị đưa đến một nơi có vẻ như khu nhà của tầng lớp bình dân ở Thượng Hải, thậm chí không có nổi cái cầu thang máy. Chiếc váy hơi xòe ra của nàng làm căn phòng càng trở nên chật hẹp.
Nhà tôi quả thật không đủ cho nàng công chúa tỏa ánh hào quang mê hồn ấy.
Trước cơn giận của công chúa, tôi đành ủ rũ nói: “Á Đương bận đi Bắc Kinh công tác, việc gấp bất ngờ”.
Nhậm Đạm Ngọc lặng đi trong hai giây. Giây thứ ba nàng bình tĩnh nói: “Tại sao không nói với tôi ngay, lại đưa tôi đến đây làm gì?”
“Tôi không nỡ làm cô mất vui”. – Tôi cứ y sự thực mà nói.
Rồi tôi ngồi xuống ghế sô pha, im lặng chờ đợi sự phẫn nộ của công chúa sắp trút lên đầu.
Tác giả :
Tào Đình