Thiên Thần Hay Ác Quỷ... Đâu Mới Là Em?
Chương 27: Nhiệm vụ _ tung tích về em gái
Nó về phòng và ngã người lên giường và bắt đầu suy nghĩ, nối tiếp những việc vừa xảy ra lẫn trong quá khứ lại với nhau.Nó vội bật dậy rồi nói một mình.
-Người yêu cũ của Ji tên Trịnh Khang, Nic vừa chuyển đến cũng tên Trịnh Khang. Lúc gặp anh ta Ji hình như có vẻ hơi lúng túng, còn anh ta lại làm như khá thân mật với Ji. Không lẽ anh ta là người Ji và Je nói sao? Cả họ Bảo Nguyên, có lẽ nào...
*Cốc...Cốc...*
-Vào đi!- Nó nói vọng ra.
Cánh cửa mở ra, Jesan bước vào và nhẹ nhàng đóng nó lại. Cô bước đến và nói với nó.
-Cậu vừa đi đâu vậy?
-À...mình đi tìm nhà của người bạn cũ thôi mà.
-Uhm, haiz...mình lo quá Jo à!- Jesan thở dài.
-Cậu lo chuyện gì chứ?- Nó hỏi, giọng đầy khó hiểu.
-Mình không muốn giấu cậu. Thật ra Nic vừa chuyển đến là bạn trai cũ của Ji. Anh ấy hơn chúng ta 3 tuổi.
-Hơn 3 tuổi?- Nó cau mày nghi hoặc.
-Uhm năm nay anh ấy tròn 20 rồi.- Jesan gật đầu.- Mà thôi, cậu mở máy ra xem đi, ba vừa giao cho chúng ta nhiệm vụ mới đó!
Nó gật đầu và mỉm cười với cô.
Jesan ra ngoài, cô đóng cửa cẩn thận, trả lại không gian yên tĩnh như lúc đầu cho nó.
-Vậy thì đúng rồi...
Nó lấy laptop và vào thư mục bảo mật. Nó nhập mật khẩu rồi xem nhiệm vụ tiếp theo của mình.
"Trong vòng 24 giờ phải tìm ra tung tích của Chính Hao (trừ khử luôn càng tốt) và lấy "Chìa Khóa Vàng" của ông ta. Hoa hồng cho vụ này là 15%./."
-Chính Hao? Chẳng phải là ông chủ của tất cả quán bar trên toàn thành phố sao? Huh, phen này Thế giới ngầm dậy sóng rồi đây.- Nó nhếch môi.
...
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Có chết tôi cũng không bao giờ trở lại làm con trai của ông."
"..."
"Ông không cần biết tôi làm gì nhưng tôi chắc chắn với ông, những cái thẻ tín dụng của ông gửi cho tôi, tôi không hề đụng đến nó. Đồng tiền tôi có là do tôi tự kiếm khi ở Mĩ, tôi không cần những thứ tiền như thế của ông"
"..."
"Từ khi tôi biết được bí mật ông che giấu thì ông đã không còn là ba của tôi rồi."
"..."
"Ông là kẻ giết người, huh đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa."
Hắn ngắt máy và dằn tay xuống bàn. Thật không ngờ người ba hắn luôn tôn trọng lại là kẻ sát nhân máu lạnh. Hắn cứ nghĩ ông là người ba tuyệt vời nhất, là người ba vĩ đại nhất trên thế gian này. Nhưng rồi một sự thật làm sáng mắt hắn. Ông ta không tốt như hắn nghĩ.
Hắn bước lại tủ đầu giường và lấy ra một chiếc hộp gỗ, phía trên được điêu khắc rất đẹp.
Hắn lấy trong đó ra một sợi lắc tay và ngắm nghía. Hắn nhớ nó. Hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên hắn và nó gặp nhau. Hắn còn nhớ ngày hắn phải ra đi du học ở Mĩ thì nó như thế nào. Hắn nhớ lúc hắn gặp lại nó, bao nhiêu cảm xúc 10 năm nay hắn dồn nén bỗng vỡ òa ra.
Yêu nó, hắn yêu nhiều lắm. Lo lắng cho nó, hắn cũng không ít lần phải quýnh lên. Nhưng bên cạnh nó, rõ ràng lúc đầu hắn làm được còn bây giờ...
Hắn cất sợi lắc vào hộp gỗ và đứng dậy đi ra khỏi phòng.
...
Trong căn phòng bao trùm toàn màu đen huyền bí. Một người con trai tựa người vào chiếc ghế bành và mở một nụ cười đểu giả.
-Em gái, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi!
Người đó với lấy điện thoại ấn số và gọi.
"Điều tra cho tôi, một cô gái tên Bảo Nguyên Kỳ Thư hay còn gọi là Josan"
"..."
Người đó ngắt máy rồi đan hai tay vào nhau.
*Cốc...Cốc...*
-Vào đi!
Từ cửa một cô gái bước vào, không ai xa lạ mà chính là Jisan.
-Em đến rồi sao?
-Tại sao lại hẹn tôi ở đây mà không phải nơi nào khác?- Jisan xung quanh bằng ánh mắt nghi hoặc.
-Em nghi ngờ điều gì? Chẳng phải chúng ta từng...
-Đừng nói nữa!- Jisan ngắt lời.- Trịnh Khang, rốt cuộc anh muốn gì?
Nic rời khỏi bàn và bước đến bên Jisan. Đôi tay của anh đưa lên bên má nhỏ.
-Một năm rồi em nhỉ!
Jisan gạt tay anh ra và mím môi.
-Anh cứ nói thẳng ra đi, không cần phải dài dòng đâu.
-Anh muốn anh và em trở lại như lúc đầu.
Jisan im lặng, hai mắt nhỏ có dấu hiệu gì đó.
-Bảo Trúc, quay về với anh nha!- Nic kéo nhỏ ôm vào lòng mình.
Jisan như hóa đá, nhỏ vươn tay định ôm anh nhưng rồi nhỏ đã nhanh chóng rụt lại. Nhỏ gỡ tay anh và quay mặt sang hướng khác.
-Không thể được đâu.
Không gian xung quanh im lặng đến tột độ, bỗng nhiên Nic bật cười thật lớn.
-Anh sao thế?- Jisan cau mày khó hiểu.
-Vẫn ngốc như xưa!- Anh xoa đầu nhỏ.- Chỉ muốn trêu em thôi, anh về đây là để tìm em gái mình chứ không có ý định gì với em.
-A, anh Nic này...làm em giật thót tim.- Nhỏ đưa tay lên vuốt ngực.
-Thôi được rồi, hôm nay đi ăn tối với anh đi. Cũng lâu rồi chưa thấy được kỷ lục của em.- Anh khẽ cười.
-Anh...anh...
...
Nó cho xe đến trước biệt thự của lão già Chính Hao. Theo lối mà nó suy tính từ trước nó đã vào trong một cách dễ dàng. Nó bước đi hiên ngang chẳng sợ một ai cả và hình như ông ta cũng chẳng phòng vệ gì.
Nó mở nhẹ cửa phòng ra, trong đây không có một ai. Nó vào trong và đóng cửa lại.
Nó bắt đầu vào việc của mình, lục tung cả cái bàn làm việc và toàn bộ hộc tủ.
Đang tìm kiếm thì nó nghe được có tiếng bước chân đang tiến đến căn phòng này. Nó nhanh chóng tìm một nơi để ẩn nấp.
*Cạch*
Chính Hao bước vào. Ông ta cẩn trọng đem một một cây trâm hoa mai đi cất trong két sắt.
Nó rút súng từ thắt lưng ra và bước đến sau lưng ông.
Chính Hao vừa xoay người lại thì gặp nó. Ông ta trừng mắt sợ hãi nhìn nó.
-Mở két sắt và lấy "Chìa Khóa Vàng" ra.
Nó dí súng vào đầu ông.
-Tôi...tôi...tôi không biết...chìa khóa gì hết.- Ông ta vừa nói vừa run như cầy sấy.
-Mau- Nó gằn giọng.
-Được...được rồi!
Ông ta lùi lại nhập mật khẩu két sắt rồi mở nó ra.
*Đoàng*
Nó bắn thẳng vào tim ông ấy khiến ông ngã quỵ tại chỗ.
Nó đưa đầu súng lên trước môi và thổi làn khói từ đó bốc ra.
-Chết sớm thì tốt!
Nó lấy cây trâm và cẩn thận bỏ vào một chiếc hộp nhỏ. Nó theo lối cũ ra ngoài rồi phóng xe đến trụ sở.
-Giang hồ mà nhát gan thế?
...
Tụi nó điều khiển moto một vòng thành phố. Hễ đến đâu tụi nó đều nghe thông tin "Chính Hao_chủ của các quán bar bị ám sát".
Nó nhếch môi khinh bỉ. Quả như nó dự đoán, Thế giới ngầm bắt đầu dậy sóng.
Tụi nó dừng xe trước cửa bar rồi vào trong. Vừa vào đến phòng V.I.P 1 thì Jesan đã hỏi nó.
-Nhiệm vụ của cậu đúng không?
-Ừ!- Nó đáp.
-Haiz, Jo hên khi giết ông ta. Ông ta đỡ hơn chỉ sợ sệt còn lão cáo già mình gặp lại là gã dê xồm.- Jisan bức xúc.
-Thôi, bỏ qua đi, dù gì cũng xong hết rồi.- Jesan xua tay.
-Mà nhiệm vụ của cậu là gì vậy Je?- Jisan thắc mắc.
-À chỉ vạch đường giúp đàn em đưa hai lô hàng về kho thôi.- Jesan vừa rót rượu vào ly vừa trả lời.
Jesan bỗng nhiên ngừng lại hành động của mình và nhìn Jisan một cách bí hiểm.
-Cậu đi đâu mà từ chiều cho đến khi nhận nhiệm vụ mới về nhà?
-À, mình đi ăn cùng Nic đó mà.- Jisan nhàn nhạt trả lời.
-Cùng Nic?- Jesan ngạc nhiên.
Nó im lặng và lắng tai nghe. Nó không muốn bàn những chuyện vô bổ.
-Anh Nic kể cho mình nghe, anh ấy về đây để tìm lại em gái thất lạc.
-Vậy sao?- Jesan gật gù.
-Anh ấy có một người em tên Bảo Nguyên Kỳ Thư, hai người thất lạc nhau khi anh ấy vừa 3 tuổi và em gái của anh ấy mới chỉ năm tháng tuổi trong lúc gia đình anh ấy bị ám sát. Hiện tại anh ấy chỉ biết em gái mình đang sống cùng với vợ chồng quản gia thôi.
-Vậy người quản gia đó tên gì? Có thể chúng ta giúp anh ấy được việc gì đó.- Jesan nói.
-Uhm...người đó tên...tên...- Jisan cố nhớ ra.
Nó ngồi im đó bất động. Không để ý không có nghĩa là nó không quan tâm, không nói không có nghĩa là nó không hiểu. Tuy bề ngoài ra vẻ không cần nghe, không cần biết nhưng thật tâm trong lòng nó dõi theo từng chút một.
-Người đó tên gì?- Jesan gặng hỏi.
-Tên...a...tên Lâm Hàn.
Nó trừng mắt, tay càng siếc chặt ly rượu trong tay.
Liệu có khi nào Nic là anh trai của nó không?
-Người yêu cũ của Ji tên Trịnh Khang, Nic vừa chuyển đến cũng tên Trịnh Khang. Lúc gặp anh ta Ji hình như có vẻ hơi lúng túng, còn anh ta lại làm như khá thân mật với Ji. Không lẽ anh ta là người Ji và Je nói sao? Cả họ Bảo Nguyên, có lẽ nào...
*Cốc...Cốc...*
-Vào đi!- Nó nói vọng ra.
Cánh cửa mở ra, Jesan bước vào và nhẹ nhàng đóng nó lại. Cô bước đến và nói với nó.
-Cậu vừa đi đâu vậy?
-À...mình đi tìm nhà của người bạn cũ thôi mà.
-Uhm, haiz...mình lo quá Jo à!- Jesan thở dài.
-Cậu lo chuyện gì chứ?- Nó hỏi, giọng đầy khó hiểu.
-Mình không muốn giấu cậu. Thật ra Nic vừa chuyển đến là bạn trai cũ của Ji. Anh ấy hơn chúng ta 3 tuổi.
-Hơn 3 tuổi?- Nó cau mày nghi hoặc.
-Uhm năm nay anh ấy tròn 20 rồi.- Jesan gật đầu.- Mà thôi, cậu mở máy ra xem đi, ba vừa giao cho chúng ta nhiệm vụ mới đó!
Nó gật đầu và mỉm cười với cô.
Jesan ra ngoài, cô đóng cửa cẩn thận, trả lại không gian yên tĩnh như lúc đầu cho nó.
-Vậy thì đúng rồi...
Nó lấy laptop và vào thư mục bảo mật. Nó nhập mật khẩu rồi xem nhiệm vụ tiếp theo của mình.
"Trong vòng 24 giờ phải tìm ra tung tích của Chính Hao (trừ khử luôn càng tốt) và lấy "Chìa Khóa Vàng" của ông ta. Hoa hồng cho vụ này là 15%./."
-Chính Hao? Chẳng phải là ông chủ của tất cả quán bar trên toàn thành phố sao? Huh, phen này Thế giới ngầm dậy sóng rồi đây.- Nó nhếch môi.
...
"Tôi đã nói bao nhiêu lần rồi? Có chết tôi cũng không bao giờ trở lại làm con trai của ông."
"..."
"Ông không cần biết tôi làm gì nhưng tôi chắc chắn với ông, những cái thẻ tín dụng của ông gửi cho tôi, tôi không hề đụng đến nó. Đồng tiền tôi có là do tôi tự kiếm khi ở Mĩ, tôi không cần những thứ tiền như thế của ông"
"..."
"Từ khi tôi biết được bí mật ông che giấu thì ông đã không còn là ba của tôi rồi."
"..."
"Ông là kẻ giết người, huh đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa."
Hắn ngắt máy và dằn tay xuống bàn. Thật không ngờ người ba hắn luôn tôn trọng lại là kẻ sát nhân máu lạnh. Hắn cứ nghĩ ông là người ba tuyệt vời nhất, là người ba vĩ đại nhất trên thế gian này. Nhưng rồi một sự thật làm sáng mắt hắn. Ông ta không tốt như hắn nghĩ.
Hắn bước lại tủ đầu giường và lấy ra một chiếc hộp gỗ, phía trên được điêu khắc rất đẹp.
Hắn lấy trong đó ra một sợi lắc tay và ngắm nghía. Hắn nhớ nó. Hắn nhớ rất rõ lần đầu tiên hắn và nó gặp nhau. Hắn còn nhớ ngày hắn phải ra đi du học ở Mĩ thì nó như thế nào. Hắn nhớ lúc hắn gặp lại nó, bao nhiêu cảm xúc 10 năm nay hắn dồn nén bỗng vỡ òa ra.
Yêu nó, hắn yêu nhiều lắm. Lo lắng cho nó, hắn cũng không ít lần phải quýnh lên. Nhưng bên cạnh nó, rõ ràng lúc đầu hắn làm được còn bây giờ...
Hắn cất sợi lắc vào hộp gỗ và đứng dậy đi ra khỏi phòng.
...
Trong căn phòng bao trùm toàn màu đen huyền bí. Một người con trai tựa người vào chiếc ghế bành và mở một nụ cười đểu giả.
-Em gái, chúng ta sớm muộn gì cũng sẽ gặp nhau thôi!
Người đó với lấy điện thoại ấn số và gọi.
"Điều tra cho tôi, một cô gái tên Bảo Nguyên Kỳ Thư hay còn gọi là Josan"
"..."
Người đó ngắt máy rồi đan hai tay vào nhau.
*Cốc...Cốc...*
-Vào đi!
Từ cửa một cô gái bước vào, không ai xa lạ mà chính là Jisan.
-Em đến rồi sao?
-Tại sao lại hẹn tôi ở đây mà không phải nơi nào khác?- Jisan xung quanh bằng ánh mắt nghi hoặc.
-Em nghi ngờ điều gì? Chẳng phải chúng ta từng...
-Đừng nói nữa!- Jisan ngắt lời.- Trịnh Khang, rốt cuộc anh muốn gì?
Nic rời khỏi bàn và bước đến bên Jisan. Đôi tay của anh đưa lên bên má nhỏ.
-Một năm rồi em nhỉ!
Jisan gạt tay anh ra và mím môi.
-Anh cứ nói thẳng ra đi, không cần phải dài dòng đâu.
-Anh muốn anh và em trở lại như lúc đầu.
Jisan im lặng, hai mắt nhỏ có dấu hiệu gì đó.
-Bảo Trúc, quay về với anh nha!- Nic kéo nhỏ ôm vào lòng mình.
Jisan như hóa đá, nhỏ vươn tay định ôm anh nhưng rồi nhỏ đã nhanh chóng rụt lại. Nhỏ gỡ tay anh và quay mặt sang hướng khác.
-Không thể được đâu.
Không gian xung quanh im lặng đến tột độ, bỗng nhiên Nic bật cười thật lớn.
-Anh sao thế?- Jisan cau mày khó hiểu.
-Vẫn ngốc như xưa!- Anh xoa đầu nhỏ.- Chỉ muốn trêu em thôi, anh về đây là để tìm em gái mình chứ không có ý định gì với em.
-A, anh Nic này...làm em giật thót tim.- Nhỏ đưa tay lên vuốt ngực.
-Thôi được rồi, hôm nay đi ăn tối với anh đi. Cũng lâu rồi chưa thấy được kỷ lục của em.- Anh khẽ cười.
-Anh...anh...
...
Nó cho xe đến trước biệt thự của lão già Chính Hao. Theo lối mà nó suy tính từ trước nó đã vào trong một cách dễ dàng. Nó bước đi hiên ngang chẳng sợ một ai cả và hình như ông ta cũng chẳng phòng vệ gì.
Nó mở nhẹ cửa phòng ra, trong đây không có một ai. Nó vào trong và đóng cửa lại.
Nó bắt đầu vào việc của mình, lục tung cả cái bàn làm việc và toàn bộ hộc tủ.
Đang tìm kiếm thì nó nghe được có tiếng bước chân đang tiến đến căn phòng này. Nó nhanh chóng tìm một nơi để ẩn nấp.
*Cạch*
Chính Hao bước vào. Ông ta cẩn trọng đem một một cây trâm hoa mai đi cất trong két sắt.
Nó rút súng từ thắt lưng ra và bước đến sau lưng ông.
Chính Hao vừa xoay người lại thì gặp nó. Ông ta trừng mắt sợ hãi nhìn nó.
-Mở két sắt và lấy "Chìa Khóa Vàng" ra.
Nó dí súng vào đầu ông.
-Tôi...tôi...tôi không biết...chìa khóa gì hết.- Ông ta vừa nói vừa run như cầy sấy.
-Mau- Nó gằn giọng.
-Được...được rồi!
Ông ta lùi lại nhập mật khẩu két sắt rồi mở nó ra.
*Đoàng*
Nó bắn thẳng vào tim ông ấy khiến ông ngã quỵ tại chỗ.
Nó đưa đầu súng lên trước môi và thổi làn khói từ đó bốc ra.
-Chết sớm thì tốt!
Nó lấy cây trâm và cẩn thận bỏ vào một chiếc hộp nhỏ. Nó theo lối cũ ra ngoài rồi phóng xe đến trụ sở.
-Giang hồ mà nhát gan thế?
...
Tụi nó điều khiển moto một vòng thành phố. Hễ đến đâu tụi nó đều nghe thông tin "Chính Hao_chủ của các quán bar bị ám sát".
Nó nhếch môi khinh bỉ. Quả như nó dự đoán, Thế giới ngầm bắt đầu dậy sóng.
Tụi nó dừng xe trước cửa bar rồi vào trong. Vừa vào đến phòng V.I.P 1 thì Jesan đã hỏi nó.
-Nhiệm vụ của cậu đúng không?
-Ừ!- Nó đáp.
-Haiz, Jo hên khi giết ông ta. Ông ta đỡ hơn chỉ sợ sệt còn lão cáo già mình gặp lại là gã dê xồm.- Jisan bức xúc.
-Thôi, bỏ qua đi, dù gì cũng xong hết rồi.- Jesan xua tay.
-Mà nhiệm vụ của cậu là gì vậy Je?- Jisan thắc mắc.
-À chỉ vạch đường giúp đàn em đưa hai lô hàng về kho thôi.- Jesan vừa rót rượu vào ly vừa trả lời.
Jesan bỗng nhiên ngừng lại hành động của mình và nhìn Jisan một cách bí hiểm.
-Cậu đi đâu mà từ chiều cho đến khi nhận nhiệm vụ mới về nhà?
-À, mình đi ăn cùng Nic đó mà.- Jisan nhàn nhạt trả lời.
-Cùng Nic?- Jesan ngạc nhiên.
Nó im lặng và lắng tai nghe. Nó không muốn bàn những chuyện vô bổ.
-Anh Nic kể cho mình nghe, anh ấy về đây để tìm lại em gái thất lạc.
-Vậy sao?- Jesan gật gù.
-Anh ấy có một người em tên Bảo Nguyên Kỳ Thư, hai người thất lạc nhau khi anh ấy vừa 3 tuổi và em gái của anh ấy mới chỉ năm tháng tuổi trong lúc gia đình anh ấy bị ám sát. Hiện tại anh ấy chỉ biết em gái mình đang sống cùng với vợ chồng quản gia thôi.
-Vậy người quản gia đó tên gì? Có thể chúng ta giúp anh ấy được việc gì đó.- Jesan nói.
-Uhm...người đó tên...tên...- Jisan cố nhớ ra.
Nó ngồi im đó bất động. Không để ý không có nghĩa là nó không quan tâm, không nói không có nghĩa là nó không hiểu. Tuy bề ngoài ra vẻ không cần nghe, không cần biết nhưng thật tâm trong lòng nó dõi theo từng chút một.
-Người đó tên gì?- Jesan gặng hỏi.
-Tên...a...tên Lâm Hàn.
Nó trừng mắt, tay càng siếc chặt ly rượu trong tay.
Liệu có khi nào Nic là anh trai của nó không?
Tác giả :
Thư Fuon