Thiên Thần Hay Ác Quỷ... Đâu Mới Là Em?
Chương 18: Tôi yêu em!
-Vì Josan là Tiểu Phương!- Vừa băng cho nó hắn vừa nói.-Hửm?? Cái gì?- Kansai trừng mắt.
-Em là Tiểu Phương đây, anh Thế Nguyên!- Môi nó hơi mỉm cười.
-Tiểu Phương? Sao trông em khác quá vậy?- Cậu không khỏi ngạc nhiên.
-Ủa, ủa? Biết nhau hết à?- Kensai đơ ra.
-Oày, hai người này có một chuyện tình lâm li bi đát lắm.- Kansai lắc nhẹ đầu.
-Chuyện như thế nào? Tên biến thái kể nghe với!- Jisan tò mò.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kansai, trong đó lại có hai ánh mắt căm phẫn muốn đập cho cậu một trận.
-Chuyện như thế này...
Kansai kể đầu đuôi sự việc từ mười năm trước đến tận bây giờ.
Jisan lo nghe chuyện không biết ngã đầu vào vai cậu, ngủ quên từ lúc nào.
Mọi người im bặt, ngay cả Kansai cũng im luôn.
Jesan khẽ cười rồi trêu chọc.
-Mèn ơi, hạnh phúc chưa!
-Thôi thôi, Kan à! Mày đưa Jisan lên phòng đi, chắc Jisan cũng mệt lắm rồi.- Kensai hùa theo Jesan.
-Cái con heo này, ngủ ở đâu không ngủ lại ngủ trên vai mình chứ.- Kansai lầm bầm.
-Phiền anh đưa Jisan lên phòng giúp em.- Nó lên tiếng, lâu lâu nó cũng nói những câu trêu ghẹo như thế ấy.
-Thôi được rồi.- Kansai nói rồi nhẹ nhàng bế Jisan lên và đưa nhỏ lên phòng.
Jisan cựa mình, nhỏ dụi dụi đầu vào ngực cậu chìm vào giấc ngủ.
Cậu mở cửa phòng đưa nhỏ vào trong. Cậu đặt nhỏ lên giường và đắp chăn lại cẩn thận.
-Đừng đi mà...đừng đi...ở lại với em đi...- Jisan nắm chặt lấy tay cậu níu lại.
-Này con heo kia! Cô sao vậy?- Cậu lo lắng ngồi xuống giường.
-Anh đừng đi mà...đừng bỏ rơi em...- Nhỏ miên man nói, hình như đang gặp ác mộng.
-Cô không sao chứ? Có chuyện gì với cô sao?- Cậu quýnh quáng nắm chặt tay nhỏ.
-Lạnh...lạnh quá...- Jisan co rút người lại, toàn thân nhỏ run lên.
Kansai cau mày, cậu tìm thêm chăn ở tủ đắp cho nhỏ.
Kansai nhẹ nhàng đắp chăn lên người Jisan. Cậu định quay đi thì nghe Jisan tiếp tục nói.
-Lạnh...lạnh quá...anh đừng đi mà...
Cậu lo lắng lại gần đỡ Jisan dậy, cậu ôm nhỏ vào lòng.
-Cô đỡ hơn chưa?
Đôi môi Jisan tím tái, hai mày nhỏ chau lại. Nhỏ vươn tay ôm cậu. Hai mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền, miệng thì lẩm bẩm.
-Anh đừng đi...đừng xa em nữa...
Kansai đưa mắt nhìn Jisan. Không ngờ khi ngủ nhỏ lại đáng yêu đến thế. Nếu không kiềm được chắc cậu đã cúi xuống hôn nhỏ luôn rồi. Tim cậu bỗng dưng đập mạnh, mặt thì ửng đỏ rần rần.
Cậu đặt Jisan xuống giường và nằm xuống ôm gọn nhỏ vào lòng.
...
-Ghê nha, ghê nha!!- Jesan nhướng mày.
Phía cửa, hắn, nó, Jesan và Kensai đang đưa mắt nhìn vào.
-Anh chỉ hi vọng Jisan sẽ quên được chuyện cũ, em ấy sẽ mở lòng mình đón nhận tình yêu mới.- Kensai cười nhẹ.
-Suốt 2 năm nay Jisan mới ôm người con trai khác trừ ba cậu ấy.- Nó lắc đầu.
Hắn đặt tay lên vai nó, môi hắn hơi cong lên.
-Để cho họ có không gian riêng đi.
Cả nhóm gật đầu và xuống phòng khách, nó và Jesan lên phòng chuẩn bị đi ngủ thì hắn và Kensai lại đi theo.
-Anh vào phòng em làm gì?- Jesan cau mày.
-Anh cũng cần ngủ vậy.- Kensai bĩu môi.
-Không, anh về biệt thự của anh đi!- Jesan đẩy Kensai ra cửa.
-Thôi, anh ngủ ở sofa mà!
-Thật không?- Jesan cau mày nghi hoặc.
-Thật mà.- Anh gật đầu lia lịa.
-Ok anh ngủ ở sofa- Cô tránh đường cho anh vào.
Kensai cười tít mắt rồi vào trong.
Hắn đứng ở lan can, cho hai tay vào túi. Hắn ngước mắt lên ngắm những vì sao trên trời.
Nó bước đến ôm hắn từ phía sau. Nó khẽ cười dụi đầu vào lưng hắn.
-Đôi lúc chỉ cần bình yên như thế thôi!
Hắn bật cười xoay người lại ôm nó, hắn tựa cằm lên vai nó thủ thỉ.
-Mình phải đóng kịch bao lâu nữa? Anh không muốn dấu mối quan hệ của chúng ta.
-Em biết! Nhưng bây giờ chưa được.- Nó buông hắn ra.- Nếu chúng ta công khai thì những kẻ thù của em sẽ chú ý đến anh. Họ sẽ tập trung vào anh, săn lùng từng chút một.
-Anh không quan tâm, em cũng đừng xem thường anh thế chứ.
-Em không xem thường anh- Nó áp hai tay lên mặt hắn.- Chỉ là em đang lo cho sự an toàn của anh.
-Anh không sao đâu mà.- Hắn gỡ tay nó xuống, nắm chặt đôi tay nó.
-Nhất quyết là không. Em không đồng ý việc anh công khai với mọi người việc của mình.- Nó phản đối.
-Thôi, sao cũng được, tùy vào em thôi!- Hắn không nói thêm gì nữa.
Nó đưa tay giữ mặt hắn lại. Đôi mắt nó nhìn thẳng vào mắt hắn. Đột nhiên nó nhón chân chủ động hôn vào môi hắn.
Hắn ôm lấy eo nó, hôn vào môi nó một cách thật nhẹ.
Nó mỉm cười tựa đầu vào ngực hắn. Đôi mắt nó nhắm lại, tận hưởng giây phút yên bình lẳng lặng trôi.
...
Jisan lờ mờ tỉnh dậy. Nhỏ cựa mình, đưa tay dụi dụi mắt. Chợt nhỏ nhận ra, trên chiếc giường này không chỉ có một mình nhỏ.
Jisan ngửi được mùi hương thoang thoảng, nhẹ dịu xung quanh. Nhỏ vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy gương mặt sát gái chà bá của Kansai đập thẳng vào mặt.
Nhỏ định hét lên nhưng tay nhỏ kịp thời đưa lên miệng ngăn lại.
Jisan nheo mắt nhìn Kansai. Quả thật, nhìn cậu cũng đâu xấu xa gì cho lắm. Gương mặt như thế này đúng là sát gái mà.
Jisan đưa tay dự tính nựng má cậu thì đôi mắt cậu mở ra làm nhỏ giật mình, bất động. Muốn rút tay cũng không được mà đưa tới cũng không xong.
-Nhìn nãy giờ đủ chưa vậy?- Kansai khẽ hỏi.
-Tôi...tôi...- Jisan ấp úng.
Cậu nhìn kỹ sắc mặt của nhỏ, thấy nó phờ phạc hơn bình thường, đôi môi nhỏ cũng tái đi.
Kansai để tay lên trán nhỏ, cậu giật nảy người khi thấy nóng hơn bình thường rất nhiều.
-Cô bị sốt rồi, vậy mà còn sức để nựng tôi nữa chứ.
-Tôi bị sốt hả?- Jisan cau mày nói không ra hơi.
-Nằm xuống, để tôi...
-Anh đi đâu vậy?- Nhỏ kéo tay cậu lại.
-Tôi lấy khăn và nước ấm thôi mà.
-Thôi...ở lại với tôi đi!
-Ở lại rồi ai lấy khăn và nước ấm đây?
Đột nhiên Jisan rùn mình, nhỏ lại cuộn người vào chăn, miệng liên tục lẩm bẩm.
-Tự nhiên...lạnh quá à...- Sắc mặt nhỏ càng lúc càng tối đi.
-Này cô đừng làm tôi sợ nha!- Cậu ôm lấy nhỏ liên tục sờ lên trán.- Ji! Cô làm sao vậy hả?
Jisan tựa đầu vào ngực Kansai, nhỏ từ từ nhắm mắt và ngất trong tay cậu.
...
Jesan đem nước ấm và khăn vào phòng Jisan, cô đặt nó xuống bàn và nói với Kansai.
-Đây là nước ấm và khăn, cậu chườm cho Ji đi! Mình ra ngoài đây!
Jesan đóng cửa phòng lại cẩn thận, trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng.
Kansai chườm khăn lên cho Jisan, cậu ngồi bên giường nắm chặt lấy tay nhỏ.
Cậu cứ như thế, hết chườm khăn rồi lại nắm tay nhỏ cho đến tận trưa trời trưa trật.
Cậu lấy khăn ra, sờ tay lên trán Jisan, khi thấy đỡ hơn nhiều thì cậu nhẹ người đi phần nào.
Cậu cúi xuống hôn nhẹ vào trán Jisan.
-Mau khỏi bệnh nha cô bé...Tôi yêu em...
-Em là Tiểu Phương đây, anh Thế Nguyên!- Môi nó hơi mỉm cười.
-Tiểu Phương? Sao trông em khác quá vậy?- Cậu không khỏi ngạc nhiên.
-Ủa, ủa? Biết nhau hết à?- Kensai đơ ra.
-Oày, hai người này có một chuyện tình lâm li bi đát lắm.- Kansai lắc nhẹ đầu.
-Chuyện như thế nào? Tên biến thái kể nghe với!- Jisan tò mò.
Mọi ánh mắt đều đổ dồn vào Kansai, trong đó lại có hai ánh mắt căm phẫn muốn đập cho cậu một trận.
-Chuyện như thế này...
Kansai kể đầu đuôi sự việc từ mười năm trước đến tận bây giờ.
Jisan lo nghe chuyện không biết ngã đầu vào vai cậu, ngủ quên từ lúc nào.
Mọi người im bặt, ngay cả Kansai cũng im luôn.
Jesan khẽ cười rồi trêu chọc.
-Mèn ơi, hạnh phúc chưa!
-Thôi thôi, Kan à! Mày đưa Jisan lên phòng đi, chắc Jisan cũng mệt lắm rồi.- Kensai hùa theo Jesan.
-Cái con heo này, ngủ ở đâu không ngủ lại ngủ trên vai mình chứ.- Kansai lầm bầm.
-Phiền anh đưa Jisan lên phòng giúp em.- Nó lên tiếng, lâu lâu nó cũng nói những câu trêu ghẹo như thế ấy.
-Thôi được rồi.- Kansai nói rồi nhẹ nhàng bế Jisan lên và đưa nhỏ lên phòng.
Jisan cựa mình, nhỏ dụi dụi đầu vào ngực cậu chìm vào giấc ngủ.
Cậu mở cửa phòng đưa nhỏ vào trong. Cậu đặt nhỏ lên giường và đắp chăn lại cẩn thận.
-Đừng đi mà...đừng đi...ở lại với em đi...- Jisan nắm chặt lấy tay cậu níu lại.
-Này con heo kia! Cô sao vậy?- Cậu lo lắng ngồi xuống giường.
-Anh đừng đi mà...đừng bỏ rơi em...- Nhỏ miên man nói, hình như đang gặp ác mộng.
-Cô không sao chứ? Có chuyện gì với cô sao?- Cậu quýnh quáng nắm chặt tay nhỏ.
-Lạnh...lạnh quá...- Jisan co rút người lại, toàn thân nhỏ run lên.
Kansai cau mày, cậu tìm thêm chăn ở tủ đắp cho nhỏ.
Kansai nhẹ nhàng đắp chăn lên người Jisan. Cậu định quay đi thì nghe Jisan tiếp tục nói.
-Lạnh...lạnh quá...anh đừng đi mà...
Cậu lo lắng lại gần đỡ Jisan dậy, cậu ôm nhỏ vào lòng.
-Cô đỡ hơn chưa?
Đôi môi Jisan tím tái, hai mày nhỏ chau lại. Nhỏ vươn tay ôm cậu. Hai mắt nhỏ vẫn nhắm nghiền, miệng thì lẩm bẩm.
-Anh đừng đi...đừng xa em nữa...
Kansai đưa mắt nhìn Jisan. Không ngờ khi ngủ nhỏ lại đáng yêu đến thế. Nếu không kiềm được chắc cậu đã cúi xuống hôn nhỏ luôn rồi. Tim cậu bỗng dưng đập mạnh, mặt thì ửng đỏ rần rần.
Cậu đặt Jisan xuống giường và nằm xuống ôm gọn nhỏ vào lòng.
...
-Ghê nha, ghê nha!!- Jesan nhướng mày.
Phía cửa, hắn, nó, Jesan và Kensai đang đưa mắt nhìn vào.
-Anh chỉ hi vọng Jisan sẽ quên được chuyện cũ, em ấy sẽ mở lòng mình đón nhận tình yêu mới.- Kensai cười nhẹ.
-Suốt 2 năm nay Jisan mới ôm người con trai khác trừ ba cậu ấy.- Nó lắc đầu.
Hắn đặt tay lên vai nó, môi hắn hơi cong lên.
-Để cho họ có không gian riêng đi.
Cả nhóm gật đầu và xuống phòng khách, nó và Jesan lên phòng chuẩn bị đi ngủ thì hắn và Kensai lại đi theo.
-Anh vào phòng em làm gì?- Jesan cau mày.
-Anh cũng cần ngủ vậy.- Kensai bĩu môi.
-Không, anh về biệt thự của anh đi!- Jesan đẩy Kensai ra cửa.
-Thôi, anh ngủ ở sofa mà!
-Thật không?- Jesan cau mày nghi hoặc.
-Thật mà.- Anh gật đầu lia lịa.
-Ok anh ngủ ở sofa- Cô tránh đường cho anh vào.
Kensai cười tít mắt rồi vào trong.
Hắn đứng ở lan can, cho hai tay vào túi. Hắn ngước mắt lên ngắm những vì sao trên trời.
Nó bước đến ôm hắn từ phía sau. Nó khẽ cười dụi đầu vào lưng hắn.
-Đôi lúc chỉ cần bình yên như thế thôi!
Hắn bật cười xoay người lại ôm nó, hắn tựa cằm lên vai nó thủ thỉ.
-Mình phải đóng kịch bao lâu nữa? Anh không muốn dấu mối quan hệ của chúng ta.
-Em biết! Nhưng bây giờ chưa được.- Nó buông hắn ra.- Nếu chúng ta công khai thì những kẻ thù của em sẽ chú ý đến anh. Họ sẽ tập trung vào anh, săn lùng từng chút một.
-Anh không quan tâm, em cũng đừng xem thường anh thế chứ.
-Em không xem thường anh- Nó áp hai tay lên mặt hắn.- Chỉ là em đang lo cho sự an toàn của anh.
-Anh không sao đâu mà.- Hắn gỡ tay nó xuống, nắm chặt đôi tay nó.
-Nhất quyết là không. Em không đồng ý việc anh công khai với mọi người việc của mình.- Nó phản đối.
-Thôi, sao cũng được, tùy vào em thôi!- Hắn không nói thêm gì nữa.
Nó đưa tay giữ mặt hắn lại. Đôi mắt nó nhìn thẳng vào mắt hắn. Đột nhiên nó nhón chân chủ động hôn vào môi hắn.
Hắn ôm lấy eo nó, hôn vào môi nó một cách thật nhẹ.
Nó mỉm cười tựa đầu vào ngực hắn. Đôi mắt nó nhắm lại, tận hưởng giây phút yên bình lẳng lặng trôi.
...
Jisan lờ mờ tỉnh dậy. Nhỏ cựa mình, đưa tay dụi dụi mắt. Chợt nhỏ nhận ra, trên chiếc giường này không chỉ có một mình nhỏ.
Jisan ngửi được mùi hương thoang thoảng, nhẹ dịu xung quanh. Nhỏ vừa ngước mắt lên nhìn thì thấy gương mặt sát gái chà bá của Kansai đập thẳng vào mặt.
Nhỏ định hét lên nhưng tay nhỏ kịp thời đưa lên miệng ngăn lại.
Jisan nheo mắt nhìn Kansai. Quả thật, nhìn cậu cũng đâu xấu xa gì cho lắm. Gương mặt như thế này đúng là sát gái mà.
Jisan đưa tay dự tính nựng má cậu thì đôi mắt cậu mở ra làm nhỏ giật mình, bất động. Muốn rút tay cũng không được mà đưa tới cũng không xong.
-Nhìn nãy giờ đủ chưa vậy?- Kansai khẽ hỏi.
-Tôi...tôi...- Jisan ấp úng.
Cậu nhìn kỹ sắc mặt của nhỏ, thấy nó phờ phạc hơn bình thường, đôi môi nhỏ cũng tái đi.
Kansai để tay lên trán nhỏ, cậu giật nảy người khi thấy nóng hơn bình thường rất nhiều.
-Cô bị sốt rồi, vậy mà còn sức để nựng tôi nữa chứ.
-Tôi bị sốt hả?- Jisan cau mày nói không ra hơi.
-Nằm xuống, để tôi...
-Anh đi đâu vậy?- Nhỏ kéo tay cậu lại.
-Tôi lấy khăn và nước ấm thôi mà.
-Thôi...ở lại với tôi đi!
-Ở lại rồi ai lấy khăn và nước ấm đây?
Đột nhiên Jisan rùn mình, nhỏ lại cuộn người vào chăn, miệng liên tục lẩm bẩm.
-Tự nhiên...lạnh quá à...- Sắc mặt nhỏ càng lúc càng tối đi.
-Này cô đừng làm tôi sợ nha!- Cậu ôm lấy nhỏ liên tục sờ lên trán.- Ji! Cô làm sao vậy hả?
Jisan tựa đầu vào ngực Kansai, nhỏ từ từ nhắm mắt và ngất trong tay cậu.
...
Jesan đem nước ấm và khăn vào phòng Jisan, cô đặt nó xuống bàn và nói với Kansai.
-Đây là nước ấm và khăn, cậu chườm cho Ji đi! Mình ra ngoài đây!
Jesan đóng cửa phòng lại cẩn thận, trả lại không gian yên tĩnh cho căn phòng.
Kansai chườm khăn lên cho Jisan, cậu ngồi bên giường nắm chặt lấy tay nhỏ.
Cậu cứ như thế, hết chườm khăn rồi lại nắm tay nhỏ cho đến tận trưa trời trưa trật.
Cậu lấy khăn ra, sờ tay lên trán Jisan, khi thấy đỡ hơn nhiều thì cậu nhẹ người đi phần nào.
Cậu cúi xuống hôn nhẹ vào trán Jisan.
-Mau khỏi bệnh nha cô bé...Tôi yêu em...
Tác giả :
Thư Fuon