Thiên Thần Băng Giá - Angel Ice
Chương 29
1 năm sau (trong một năm này nó làm những gì thì sau này mới tiết lộ được)
Mẹ nó và nó đang đi dạo trên con đường tấp nập của thành phố London, mẹ nó cầm tay nó đi trênđường, mẹ nó vừa đi vừa nói:
-Việc học của con dạo này thế nào, cả việc học ở đó nữa???
-Vẫn tốt lắm mẹ ạ, con đọc thuộc hết từ điển tiếng pháp và mấy cuốn khoa học đó mẹ. –Nó cười toe toét.
-Con mẹ giỏi quá, đúng ra là đã không nhầm khi ……. –Mẹ nó nói
-Sao vậy mẹ??? –Nó
-Thiên Băng à, mai là sinh nhật con, con muốn mẹ tặng con cái gì nào??? –Mẹ nó hỏi sang chuyện khác.
-Con chỉ cần mẹ là đủ rồi, không cần thêm đâu. –Nó mỉm cười.
-Con thích thứ gì nhất, mẹ sẽ tặng cho con. –Mẹ nó
-Nếu mẹ nói vậy thì con muốn mẹ ……… đưa anh Thiên Ân và papa về ở với mẹ con mình nha. –Nó cười tươi
Mẹ nó dừng lại, đừng người, mặt tối sầm lại và vai khẽ run, nó thấy thế thì chạy lại và nói:
-Mẹ, tiểu Băng xin lỗi, tiểu Băng không cố ý làm mẹ buồn đâu.
Mẹ nó ngồi xuống cho bằng nó, mỉm cười nhẹ và nói:
-Tiểu Băng, mẹ không sao đâu.
-Vâng. –Nó
Mẹ nó đứng dậy
-Tiểu băng à, mai là sinh nhật con, cũng chính là ngày bà ngoại con công bố thân phận của con và đưa con lên làm công chúa đó. Mẹ đã đặt cho con một bộ đồ, chúng ta về nhà thử nha.
-Vâng
Sau đó, nó và mẹ nó về nhà, thử váy, mẹ nó nhìn nó mỉm cười:
-Con giống thiên thần thật đó.
-Hihi …. Thì tại con giống mẹ mà. –Nó cười
-Nhưng vẫn khác mẹ, đôi mắt của con rất đặc biệt, không biết giống ai nữa. –Mẹ nó
-Có thể là giống cả ba và mẹ, mắt mẹ màu xanh, mắt ba màu cánh sen nhạt sẽ tạo ra màu tím. –Nó
-Con bé ngốc này, màu mắt chứ đâu phải màu vẽ mà pha được chứ. –Mẹ nó
-Con đùa thôi mà. –Nó
-Chắc là con giống ai đó trong dòng tộc của ba con. –Mẹ nó
Ngày hôm sau
-Thiên Băng, chúng ta đi nào. –Mẹ nó nói rùi leo lên xe.
-Vâng. –Nó chạy ra, rồi trèo lên xe ngồi cạnh mẹ nó.
-Đi nhanh giùm tôi. –Mẹ nó
-Vâng thưa tiểu thư. –Vệ sĩ kiêm tài xế nói rồi phòng xe đi
Trên đường đi tới nơi tổ chức tiệc, mẹ nó hỏi:
-Con có hồi hộp không???
-Không đâu. -nó
BRỪM …. BRỪM …..
Chợt có mấy chiếc xe phân phối lớn chặn đường xe họ đang đi, tài xế xuống xe và nói:
-Các người làm gì vậy??? Tránh ra cho chúng tôi đi.
“BỐP” Một dòng máu đỏ tươi chảy từ đầu xuống, làm người vệ sĩ ngất sỉu, nó và mẹ nó hoảng hốt, sau đó chợt thấy xung quanh mờ mờ rồi không thấy gì nữa.
-Mau đưa 3 người này lên xe. –Một tên trong số chúng.
-Cả tên tài xế sao, hay giết nó đi. –Tên khác
-Làm vậy sẽ gây nghi ngờ đó, cứ làm theo đi. –Tên kia nói.
Sau đó, đám người đưa mẹ nó, nó và tài xế rồi đưa đến nơi nào đó.
Tại nhà hoang xxx
-HA … HA … HA …AAAA ….“RẦM”.-Tiếng cười mang rợ vang lên và tiếng cửa được đóng một cách thô bạo.
Nó mở mắt, xung quanh ánh sang mờ ảo, chân tay nó không cửa động được, có lẽ là bị trói, mãi sau nó mới nhìn rõ người trước mặt mình, nó khẽ nói:
-Mẹ.
-Tiểu Băng tỉnh rùi à??? –Mẹ nó
-May là tiểu thư không sao??? –Tài xế
-Chúng ta ở đâu vậy??? Sao đều bị trói. –Nó
-Con đừng sợ, đã có mẹ ở đây rùi. –Mẹ nó.
-Trước hết phải tìm cách thoát đã. –Vệ sĩ Charles (vệ sĩ vừa nãy)
-Chú dùng răng cắn cởi dây thừng chay đi, vì cháu là trẻ con nên họ dùng dây nhỏ hơn và buộc lỏng hơn. –Nó quay ra sang.
-Ừm. –Charles cúi người cắn đứt dây ở tay nó.
Nó sau khi gỡ bỏ được dây liên quay sang cởi trói cho mẹ và Charles, mẹ nó nói:
-Chúng ta mau chốn khỏi đây đi, vừa nãy bọn người kia nói là sẽ cho người đốt căn nhà này đó. –Mẹ nó
3 người lén lút ra khỏi cửa, ở đây có 2 tên canh cửa, mẹ nó nói:
-Charles, ra đánh vào gáy tên kia đi, tôi lo tên còn lại nhẹ nhàng thôi đó.
-Vâng
Nói xong, hai người nhẹ nhàng tiên đến phía sau, nhìn nhau rùi đồng loạt đánh gục bọn chúng, mẹ nó rồi lấy đôi kiếm của tên đó, Charles lấy hai khẩu súng cài bên hông, mẹ nó quay lại nhìn nó:
-Nhanh chạy thôi con.
3 bọn họ chạy thật nhanh ra phía lối thoát.
Căn nhà bắt đầu cháy, có lẽ bọn người kia đã đớt và đến bây giờ mới lan đến phòng này, 3 người họ thấy vậy thì vội chạy ra khỏi đây.
Chợt có người hét lên:
-BỌN CHÚNG CHẠY THOÁT RÙI, MAU BẮT CHÚNG LẠI.
-Bọn chúng phát hiện rồi, chạy mau lên. –Mẹ nó nói.
Mẹ nó nói rùi kéo tay nó ra ngoài, rùi quay lại phía Charles:
-Anh gọi điện cầu cứu đi.
-Vâng, thưa tiểu thư.
Charles nói rùi lấy điện thoại ra, gọi thử nhưng không được, anh quay lại nói:
-Tiêu thư, đang ở ngoài vùng phủ sóng.
-Chết tiệt –Mẹ nó.
Vừa chạy hết cầu ththâng, cửa ở ngay trước mắt thì tiếng động ngày càng rõ hơn, chợt có tên hét lên:
-BỌN CHÚNG ĐÂY RÙI.
3 người chạy nhanh hơn, đến cửa thì còn một nhóm người đã chặn ở đó, mẹ nó dừng lại và nói:
-Không ổn rùi, sẽ phải có 1 người ở lại và giữ chân bọn chúng.
-Hãy để tôi, tiểu thư đưa công chúa chạy khỏi đây đi. –Charles
-Không được, anh đang bị thương, hãy để tôi ở lại, anh mang con bé chạy đi. –Mẹ nó
-Nhưng thưa tiểu thư …. –Charles
-Đây là mệnh lệnh, đi mau. –Mẹ nó
-Mẹ ơi, mẹ đừng xa Tiêu Băng mà. –Nó khóc
-Tiểu băng ngoan, dù không có mẹ ở bên nhưng con hãy luôn ngoan ngoãn nha, và …. Đừng bao giờ hận ba con. –Mẹ nó xoa đầu.
-Tiểu Băng không chịu đâu. –Nó khóc
-Con hãy cầm chiếc vòng cổ này (cởi chiếc vòng ở cổ và đeo cho nó), nó rất quan trọng và phải giữ cẩn thận đó. Khi về nhà, con hãy lấy quả cầu thủy tinh trên bàn và đập bể nó, trong đó có một chiếc chìa khóa và một thẻ nhớ siêu nhỏ, con mở lên xem sẽ rõ thôi. –Mẹ nó cười hiền rùi đứng dậy.
-Đi tiếp thôi.
-3 người chạy nhanh ra phía cửa, đám người bắt cóc chặn ở đó, mẹ nó nói:
-Ta sẽ là đối thủ của mi.
t/g: Nhắc chút nè, từ đầu chương này là nói bằng tiếng anh nha.
-Với một mình cô em sao??? Ha … ha … ha …
-Hai người chạy đi. –Quay sang nó và Charles
-Vâng. –Charles nói rùi bế nó chạy đi, anh bằn hai tên ở lối ra để mở đường. Vừa chạy đến cửa thì “RẦM”, cái gì đó rơi xuống cháy rất to và chạy dữ dội làm chắn lối đi, nó hét lên:
-Mẹ…..
Bên trong nó thấy mẹ nó đang dùng kiếm chém vào người khác thì dừng lại mỉm cười với nó rùi tiếp tục chiến đấu.
Tại cung điện Anh Quốc
-Sao bây giờ vẫn chưa tới nhỉ??? –Nữ hoàng Anh lo lắng.
Bỗng có người hớt hải, vừa chạy vừa nói:
-Nữ hoàng, tiểu thư và công chúa có chuyện rồi.
Người đó chạy đến nói, thở gấp, bà nó lo lắng hỏi:
-Ngươi nói thế là sao???
-Dạ, có người nói là nhìn thấy tiểu thư, công chúa, và vệ sĩ Charles bị một đám người bắt đi. –Tên đó
-Mau cho người đi tìm thôi, ngươi đi thông báo đi. –bà nó
-Vâng. –Tên đó nói rùi chạy đi
-Samuel (tên đội trưởng bảo vệ cung điện), mau tìm tín hiệu xem công chúa ở đâu, hôm nay con bé đeo chiếc vòng gắn thiết bị phát tìn hiệu. –Nữ hoàng anh
-Vâng. –Samuel nói
Tại chỗ nó nó Charles
Vừa chạy xa ngôi nha thì căn nhà cháy dữ dội hơn, nó hét lên:
-Khônggggg …..
Nó chỉ nhìn thấy trong nhọn lửa đỏ là khuôn mặt mẹ nó đang mỉm cười, nó và Charles chạy tiếp.
Hiện tại họ đang đến một ngồi lằng nhưng ngôi làng bị bỏ hoang, Charles quay sang nói với nó:
-Chúng ta chạy nhanh khỏi đây thui, nơi này không an toàn.
Nó gật nhẹ đầu rồi chạy tiếp. Chợt có tiếng nói vang lên:
-Bọn chúng kia rùi, đuổi theo mau.
Nó và Charles chốn vào một con hẻm, nhưng đó lại là hẻm cụt, họ đành phải trốn vào một căn nhà nhỏ ở gần đó, lúc người bắt cóc dừng lại trước cửa ngôi nhà và quát lên:
-Bọn chúng chỉ chốn gần đây thôi, mau cho người bao vậy ngôi làng lại, sau đó thì lục soát, kiểm cho mọi ngõ ngách, một con chuột cũng không thể chạy thoát.
Bọn chúng ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh, cho người đi tìm khắp làng và bao vây ngôi làng.
-Công chúa, mọi chuyện không ổn rùi, nếu cứ như này thì trước sau chúng ta cũng sẽ bị bắt. –Charles lo lắng quay sang nó
-Vậy phải làm thế nào??? –Nó
-Tôi sẽ ra làm mồi nhử và cầm chân bọn chúng, nhân lúc bọn chúng đánh tôi, công chúa hãy chạy đi. –Charles
-Không được đâu, cháu không muốn ai vì mình mà phải hi sinh. –Nó
-Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ nữ hoàng, tiểu thư và công chúa, xin công chúa hãy để tôi làm tròn trách nhiêm và công việc của mình. –Charles
-Nhưng …. Cháu sợ lắm. –Nó òa khóc, ôm chầm lấy Charles
-Công chúa à, đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhất định nữ hoàng sẽ cho người đến cứu công chúa mà. –Charles vuốt tóc nó an ủi
Nó vẫn vùi mặt vào người Charles, thực sự khi ở cạnh Charles nó cảm nhận được sự an toàn, chợt Charles nói:
-Công chúa, tôi có một chuyện muốn nhờ cô, xin cô lãy đưa cái này cho con trai tôi (tháo chiếc vòng cổ và đưa cho nó), nói với nó tôi yêu nó rất nhiều. Đây là ảnh và địa chỉ thằng bé đang sống, xin cô hãy giúp tôi chăm sóc thằng bé, nó tên Gin, hơn cô 5 tuổi.
-Vâng, cháu hứa. –Nó
-Tôi đi nha, công chúa cẩn thận đó.
Charles nói rùi chạy ra, lấy súng bắn liên tiếng vào bọn người kia, bọn chúng tập chung xông tới đánh với Charles, nhân lúc đó, nó vội chạy đi, nó chạy mà không nhìn về phía sau, chạy nhanh hết mức có thể. Nó ngã nhưng vẫn cố gắng đứng dậy chạy tiếp, nó không thể để mẹ nó và Charles hi sinh vì nó oan uổng được. Bỗng nhiên có ánh đèn từ phía xa, và có tiếng gọi:
-Có người kìa, có phải người chúng ta đang tìm không???
-Mau đuổi theo. –Tên khác nói
Nó chạy thục mạng, chạy nhanh nhất có thể, chợt nó ngã, chân nó chảy máu, nó không thể đứng nổi nữ, nó đành chấp nhận số phận, có lẽ ông trời không thương nó rồi. Bỗng nhiên có một bàn tay đỡ nó dậy, người đó mặc quân phục chỉnh tề, khuôn mặt ưa nhìn, kính cẩn nói:
-Công chúa, cô không sao chứ???
Nó ngạc nhiên, chợt từ phía xa, đội trưởng vệ sĩ Samuel chạy tới, nó nhận ra người quen thì hét lên:
-Mau … mau tới cứu Charles và mẹ tôi.
-Công chúa bình tĩnh, hãy dần chúng tôi đến đó.
Samuel cõng nó lên và được nó dẫn đường.
Khi tới ngôi làng hoang, cảnh tượng hiện ra trước mắt nó là Charles đang nằm dưới đất, bọn bắt cóc ra sực đạp lên, ra sức dùng những thanh gỗ đánh vào, người đầy màu. Samuel hét lên:
-MAU BẮT HẾT BỌN CHÚNG LẠI.
Vừa dứt lời, quân đội liền bắt hết bọn bắt cóc, nó kêu Samuel đi đến chỗ Charles, nó cầm lấy tay Charles khóc lóc và nói:
-Chú Charles, chú tỉnh lại đi, chú đã hứa với mẹ cháu là chăm sóc và bảo vệ cháu rùi mà ….
-Xin lỗi tiểu công chúa, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ nhưng đã không hoàn thành việc chăm sóc công chúa, lại còn nhờ công chúa nuôi dưỡng con trai tôi, thật là đáng tránh mà. –Charles hấp hối.
-Chú đừng nói vậy mà, chú phải chăm sóc cháu. –Nó khóc lớn hơn.
-Công chúa, đừng khóc (lấy tay gạt nước mắt cho nó), xin lỗi, làm máu dính lên mặt công chúa rùi, công chúa hãy sống tốt nha, đừng làm tiểu thư hi sinh vô ích, vĩnh biệt tiểu công chúa. –Vừa dứt lời, bàn tay lạnh dần, tuột dần khỏi tay nó.
Nó hét lên, gục xuống, đội trưởng Samuel nói:
-Công chúa, còn tiểu thư …..
-Mau đưa tôi đi, tôi dẫn đường. –Nó vội ngồi dậy nói.
Sumael cõng nó trên lưng, nó chỉ đường đến ngôi biệt thự hoang,
Bây giờ, tòa biệt bị lửa thiêu gần như sụp xuống, không có cách nào để chạy vào trong hay dập tắt đám cháy, nó vừa được đặt xuống thì chạy vào (mặc dù chân đau) nhưng bị Samuel ngăn lại, an ủi:
-Công chúa hãy bình tĩnh, với ngọn lửa này thì không thể vào được đâu!!!
Mắt nó bỗng nhiên chuyển thành màu đỏ, nó hét lên:
- MẸ ……
Rồi nó ngất sỉu, Sumael vội chạy lại đỡ nó liên hồi gọi tên nó.
3 ngày sau
Nó tỉnh dậy, nó cảm thấy đau đầu, nó day day thái dương rùi cố nhớ lại mọi chuyện, nó nhắm mắt như muốn quên mọi chuyện, chợt nghe tiếng cửa mở, có người nói:
-Con bé vẫn chưa tỉnh à???
-Vâng, tôi có chuyện cần nói thưa nữ hoàng. –Samuel.
-Nói đi. –Bà nó
-Theo kết quả giám định, xác người phụ nữ đúng là của tiểu thư. –Samuel.
Mặt bà nó tối sầm lại, đi ra ngoài, Samuel cũng đi theo.
Nó như không tin vào tai mình, nó liền chạy xuống hỏi bà nó:
-Bà, có phải những gì Samuel nói với bà là sự thật không??
Bà nó thấy nó ngạc nhiên, lấy lại bình tĩnh nói:
-Đúng vậy.
Nó bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại, dù ai nói gì cũng không mở cửa.
1 tuần sau
Trong một tuần nó suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nó đã nghĩ thông, nó nhất định phải làm ông ta và mụ đàn bà đó khổ sở và trả thù người đã giết mẹ nó. Nó nhớ lại những gì mà Charles và mẹ nó đã nói với nó, nó liền đi đến phòng mẹ nó, nó làm đúng những gì mẹ nó dặn, trong thẻ nhớ là một đoạn băng, mẹ nó dặn nó phải sống kiên cường, tự chăm sóc mình và nói về một số thứ khác. Nó ngạc nhiên về những gì mẹ nói trong cuộn băng.
Nó về phòng mình, thay đồ rùi đi xuống, nó thấy bà nó đang ngồi trên ghế thì lạnh lùng nói:
-Bà, con có chuyện ra ngoài.
Bà nó nhìn thấy nó thì ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn vì khuôn mặt lạnh băng và giọng nói lạnh tanh, bà nó gật đầu rùi quay ra sau nói:
-Hai người đưa công chúa đi.
Nó đi ra cùng hai vệ sĩ, đưa tờ giấy địa chỉ rùi kêu đến đó, nó đến nơi kể lại mọi chuyện cho Gin nghe, cậu bé sock, khóc lóc, căm thù người làm ba cậu như vậy. Nó đưa Gin về nhà nó sống.
Sau đó, bà nó công bố nó và giao chức công chúa cho nó, nó được bà nó đưa các giáo sư tới dạy tại nhà, rùi thi vượt cấp, nó được bà nó đưa đi học võ. Ngay cả Gin cũng được bà nó cho học tập và luyện võ.
Mọi người ngay cả các vị giáo sư của trường đại học nổi tiếng đều ngạc nhiên về nó, nó có thể chỉ nghe một lần mà nhớ tất cả những gì giáo sư nói, đọc một quyển sách người thường phải đọc liên tục trong 10 giờ mà nó đọc trong 1 giờ xong và nhớ tất cả những gì viết trong đó. Nó học võ chỉ trong vòng nửa năm mà có thể đạt được đai đen nhiều muôn võ khó và nổi tiếng.
Mẹ nó và nó đang đi dạo trên con đường tấp nập của thành phố London, mẹ nó cầm tay nó đi trênđường, mẹ nó vừa đi vừa nói:
-Việc học của con dạo này thế nào, cả việc học ở đó nữa???
-Vẫn tốt lắm mẹ ạ, con đọc thuộc hết từ điển tiếng pháp và mấy cuốn khoa học đó mẹ. –Nó cười toe toét.
-Con mẹ giỏi quá, đúng ra là đã không nhầm khi ……. –Mẹ nó nói
-Sao vậy mẹ??? –Nó
-Thiên Băng à, mai là sinh nhật con, con muốn mẹ tặng con cái gì nào??? –Mẹ nó hỏi sang chuyện khác.
-Con chỉ cần mẹ là đủ rồi, không cần thêm đâu. –Nó mỉm cười.
-Con thích thứ gì nhất, mẹ sẽ tặng cho con. –Mẹ nó
-Nếu mẹ nói vậy thì con muốn mẹ ……… đưa anh Thiên Ân và papa về ở với mẹ con mình nha. –Nó cười tươi
Mẹ nó dừng lại, đừng người, mặt tối sầm lại và vai khẽ run, nó thấy thế thì chạy lại và nói:
-Mẹ, tiểu Băng xin lỗi, tiểu Băng không cố ý làm mẹ buồn đâu.
Mẹ nó ngồi xuống cho bằng nó, mỉm cười nhẹ và nói:
-Tiểu Băng, mẹ không sao đâu.
-Vâng. –Nó
Mẹ nó đứng dậy
-Tiểu băng à, mai là sinh nhật con, cũng chính là ngày bà ngoại con công bố thân phận của con và đưa con lên làm công chúa đó. Mẹ đã đặt cho con một bộ đồ, chúng ta về nhà thử nha.
-Vâng
Sau đó, nó và mẹ nó về nhà, thử váy, mẹ nó nhìn nó mỉm cười:
-Con giống thiên thần thật đó.
-Hihi …. Thì tại con giống mẹ mà. –Nó cười
-Nhưng vẫn khác mẹ, đôi mắt của con rất đặc biệt, không biết giống ai nữa. –Mẹ nó
-Có thể là giống cả ba và mẹ, mắt mẹ màu xanh, mắt ba màu cánh sen nhạt sẽ tạo ra màu tím. –Nó
-Con bé ngốc này, màu mắt chứ đâu phải màu vẽ mà pha được chứ. –Mẹ nó
-Con đùa thôi mà. –Nó
-Chắc là con giống ai đó trong dòng tộc của ba con. –Mẹ nó
Ngày hôm sau
-Thiên Băng, chúng ta đi nào. –Mẹ nó nói rùi leo lên xe.
-Vâng. –Nó chạy ra, rồi trèo lên xe ngồi cạnh mẹ nó.
-Đi nhanh giùm tôi. –Mẹ nó
-Vâng thưa tiểu thư. –Vệ sĩ kiêm tài xế nói rồi phòng xe đi
Trên đường đi tới nơi tổ chức tiệc, mẹ nó hỏi:
-Con có hồi hộp không???
-Không đâu. -nó
BRỪM …. BRỪM …..
Chợt có mấy chiếc xe phân phối lớn chặn đường xe họ đang đi, tài xế xuống xe và nói:
-Các người làm gì vậy??? Tránh ra cho chúng tôi đi.
“BỐP” Một dòng máu đỏ tươi chảy từ đầu xuống, làm người vệ sĩ ngất sỉu, nó và mẹ nó hoảng hốt, sau đó chợt thấy xung quanh mờ mờ rồi không thấy gì nữa.
-Mau đưa 3 người này lên xe. –Một tên trong số chúng.
-Cả tên tài xế sao, hay giết nó đi. –Tên khác
-Làm vậy sẽ gây nghi ngờ đó, cứ làm theo đi. –Tên kia nói.
Sau đó, đám người đưa mẹ nó, nó và tài xế rồi đưa đến nơi nào đó.
Tại nhà hoang xxx
-HA … HA … HA …AAAA ….“RẦM”.-Tiếng cười mang rợ vang lên và tiếng cửa được đóng một cách thô bạo.
Nó mở mắt, xung quanh ánh sang mờ ảo, chân tay nó không cửa động được, có lẽ là bị trói, mãi sau nó mới nhìn rõ người trước mặt mình, nó khẽ nói:
-Mẹ.
-Tiểu Băng tỉnh rùi à??? –Mẹ nó
-May là tiểu thư không sao??? –Tài xế
-Chúng ta ở đâu vậy??? Sao đều bị trói. –Nó
-Con đừng sợ, đã có mẹ ở đây rùi. –Mẹ nó.
-Trước hết phải tìm cách thoát đã. –Vệ sĩ Charles (vệ sĩ vừa nãy)
-Chú dùng răng cắn cởi dây thừng chay đi, vì cháu là trẻ con nên họ dùng dây nhỏ hơn và buộc lỏng hơn. –Nó quay ra sang.
-Ừm. –Charles cúi người cắn đứt dây ở tay nó.
Nó sau khi gỡ bỏ được dây liên quay sang cởi trói cho mẹ và Charles, mẹ nó nói:
-Chúng ta mau chốn khỏi đây đi, vừa nãy bọn người kia nói là sẽ cho người đốt căn nhà này đó. –Mẹ nó
3 người lén lút ra khỏi cửa, ở đây có 2 tên canh cửa, mẹ nó nói:
-Charles, ra đánh vào gáy tên kia đi, tôi lo tên còn lại nhẹ nhàng thôi đó.
-Vâng
Nói xong, hai người nhẹ nhàng tiên đến phía sau, nhìn nhau rùi đồng loạt đánh gục bọn chúng, mẹ nó rồi lấy đôi kiếm của tên đó, Charles lấy hai khẩu súng cài bên hông, mẹ nó quay lại nhìn nó:
-Nhanh chạy thôi con.
3 bọn họ chạy thật nhanh ra phía lối thoát.
Căn nhà bắt đầu cháy, có lẽ bọn người kia đã đớt và đến bây giờ mới lan đến phòng này, 3 người họ thấy vậy thì vội chạy ra khỏi đây.
Chợt có người hét lên:
-BỌN CHÚNG CHẠY THOÁT RÙI, MAU BẮT CHÚNG LẠI.
-Bọn chúng phát hiện rồi, chạy mau lên. –Mẹ nó nói.
Mẹ nó nói rùi kéo tay nó ra ngoài, rùi quay lại phía Charles:
-Anh gọi điện cầu cứu đi.
-Vâng, thưa tiểu thư.
Charles nói rùi lấy điện thoại ra, gọi thử nhưng không được, anh quay lại nói:
-Tiêu thư, đang ở ngoài vùng phủ sóng.
-Chết tiệt –Mẹ nó.
Vừa chạy hết cầu ththâng, cửa ở ngay trước mắt thì tiếng động ngày càng rõ hơn, chợt có tên hét lên:
-BỌN CHÚNG ĐÂY RÙI.
3 người chạy nhanh hơn, đến cửa thì còn một nhóm người đã chặn ở đó, mẹ nó dừng lại và nói:
-Không ổn rùi, sẽ phải có 1 người ở lại và giữ chân bọn chúng.
-Hãy để tôi, tiểu thư đưa công chúa chạy khỏi đây đi. –Charles
-Không được, anh đang bị thương, hãy để tôi ở lại, anh mang con bé chạy đi. –Mẹ nó
-Nhưng thưa tiểu thư …. –Charles
-Đây là mệnh lệnh, đi mau. –Mẹ nó
-Mẹ ơi, mẹ đừng xa Tiêu Băng mà. –Nó khóc
-Tiểu băng ngoan, dù không có mẹ ở bên nhưng con hãy luôn ngoan ngoãn nha, và …. Đừng bao giờ hận ba con. –Mẹ nó xoa đầu.
-Tiểu Băng không chịu đâu. –Nó khóc
-Con hãy cầm chiếc vòng cổ này (cởi chiếc vòng ở cổ và đeo cho nó), nó rất quan trọng và phải giữ cẩn thận đó. Khi về nhà, con hãy lấy quả cầu thủy tinh trên bàn và đập bể nó, trong đó có một chiếc chìa khóa và một thẻ nhớ siêu nhỏ, con mở lên xem sẽ rõ thôi. –Mẹ nó cười hiền rùi đứng dậy.
-Đi tiếp thôi.
-3 người chạy nhanh ra phía cửa, đám người bắt cóc chặn ở đó, mẹ nó nói:
-Ta sẽ là đối thủ của mi.
t/g: Nhắc chút nè, từ đầu chương này là nói bằng tiếng anh nha.
-Với một mình cô em sao??? Ha … ha … ha …
-Hai người chạy đi. –Quay sang nó và Charles
-Vâng. –Charles nói rùi bế nó chạy đi, anh bằn hai tên ở lối ra để mở đường. Vừa chạy đến cửa thì “RẦM”, cái gì đó rơi xuống cháy rất to và chạy dữ dội làm chắn lối đi, nó hét lên:
-Mẹ…..
Bên trong nó thấy mẹ nó đang dùng kiếm chém vào người khác thì dừng lại mỉm cười với nó rùi tiếp tục chiến đấu.
Tại cung điện Anh Quốc
-Sao bây giờ vẫn chưa tới nhỉ??? –Nữ hoàng Anh lo lắng.
Bỗng có người hớt hải, vừa chạy vừa nói:
-Nữ hoàng, tiểu thư và công chúa có chuyện rồi.
Người đó chạy đến nói, thở gấp, bà nó lo lắng hỏi:
-Ngươi nói thế là sao???
-Dạ, có người nói là nhìn thấy tiểu thư, công chúa, và vệ sĩ Charles bị một đám người bắt đi. –Tên đó
-Mau cho người đi tìm thôi, ngươi đi thông báo đi. –bà nó
-Vâng. –Tên đó nói rùi chạy đi
-Samuel (tên đội trưởng bảo vệ cung điện), mau tìm tín hiệu xem công chúa ở đâu, hôm nay con bé đeo chiếc vòng gắn thiết bị phát tìn hiệu. –Nữ hoàng anh
-Vâng. –Samuel nói
Tại chỗ nó nó Charles
Vừa chạy xa ngôi nha thì căn nhà cháy dữ dội hơn, nó hét lên:
-Khônggggg …..
Nó chỉ nhìn thấy trong nhọn lửa đỏ là khuôn mặt mẹ nó đang mỉm cười, nó và Charles chạy tiếp.
Hiện tại họ đang đến một ngồi lằng nhưng ngôi làng bị bỏ hoang, Charles quay sang nói với nó:
-Chúng ta chạy nhanh khỏi đây thui, nơi này không an toàn.
Nó gật nhẹ đầu rồi chạy tiếp. Chợt có tiếng nói vang lên:
-Bọn chúng kia rùi, đuổi theo mau.
Nó và Charles chốn vào một con hẻm, nhưng đó lại là hẻm cụt, họ đành phải trốn vào một căn nhà nhỏ ở gần đó, lúc người bắt cóc dừng lại trước cửa ngôi nhà và quát lên:
-Bọn chúng chỉ chốn gần đây thôi, mau cho người bao vậy ngôi làng lại, sau đó thì lục soát, kiểm cho mọi ngõ ngách, một con chuột cũng không thể chạy thoát.
Bọn chúng ngay lập tức thực hiện mệnh lệnh, cho người đi tìm khắp làng và bao vây ngôi làng.
-Công chúa, mọi chuyện không ổn rùi, nếu cứ như này thì trước sau chúng ta cũng sẽ bị bắt. –Charles lo lắng quay sang nó
-Vậy phải làm thế nào??? –Nó
-Tôi sẽ ra làm mồi nhử và cầm chân bọn chúng, nhân lúc bọn chúng đánh tôi, công chúa hãy chạy đi. –Charles
-Không được đâu, cháu không muốn ai vì mình mà phải hi sinh. –Nó
-Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ nữ hoàng, tiểu thư và công chúa, xin công chúa hãy để tôi làm tròn trách nhiêm và công việc của mình. –Charles
-Nhưng …. Cháu sợ lắm. –Nó òa khóc, ôm chầm lấy Charles
-Công chúa à, đừng sợ, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi, nhất định nữ hoàng sẽ cho người đến cứu công chúa mà. –Charles vuốt tóc nó an ủi
Nó vẫn vùi mặt vào người Charles, thực sự khi ở cạnh Charles nó cảm nhận được sự an toàn, chợt Charles nói:
-Công chúa, tôi có một chuyện muốn nhờ cô, xin cô lãy đưa cái này cho con trai tôi (tháo chiếc vòng cổ và đưa cho nó), nói với nó tôi yêu nó rất nhiều. Đây là ảnh và địa chỉ thằng bé đang sống, xin cô hãy giúp tôi chăm sóc thằng bé, nó tên Gin, hơn cô 5 tuổi.
-Vâng, cháu hứa. –Nó
-Tôi đi nha, công chúa cẩn thận đó.
Charles nói rùi chạy ra, lấy súng bắn liên tiếng vào bọn người kia, bọn chúng tập chung xông tới đánh với Charles, nhân lúc đó, nó vội chạy đi, nó chạy mà không nhìn về phía sau, chạy nhanh hết mức có thể. Nó ngã nhưng vẫn cố gắng đứng dậy chạy tiếp, nó không thể để mẹ nó và Charles hi sinh vì nó oan uổng được. Bỗng nhiên có ánh đèn từ phía xa, và có tiếng gọi:
-Có người kìa, có phải người chúng ta đang tìm không???
-Mau đuổi theo. –Tên khác nói
Nó chạy thục mạng, chạy nhanh nhất có thể, chợt nó ngã, chân nó chảy máu, nó không thể đứng nổi nữ, nó đành chấp nhận số phận, có lẽ ông trời không thương nó rồi. Bỗng nhiên có một bàn tay đỡ nó dậy, người đó mặc quân phục chỉnh tề, khuôn mặt ưa nhìn, kính cẩn nói:
-Công chúa, cô không sao chứ???
Nó ngạc nhiên, chợt từ phía xa, đội trưởng vệ sĩ Samuel chạy tới, nó nhận ra người quen thì hét lên:
-Mau … mau tới cứu Charles và mẹ tôi.
-Công chúa bình tĩnh, hãy dần chúng tôi đến đó.
Samuel cõng nó lên và được nó dẫn đường.
Khi tới ngôi làng hoang, cảnh tượng hiện ra trước mắt nó là Charles đang nằm dưới đất, bọn bắt cóc ra sực đạp lên, ra sức dùng những thanh gỗ đánh vào, người đầy màu. Samuel hét lên:
-MAU BẮT HẾT BỌN CHÚNG LẠI.
Vừa dứt lời, quân đội liền bắt hết bọn bắt cóc, nó kêu Samuel đi đến chỗ Charles, nó cầm lấy tay Charles khóc lóc và nói:
-Chú Charles, chú tỉnh lại đi, chú đã hứa với mẹ cháu là chăm sóc và bảo vệ cháu rùi mà ….
-Xin lỗi tiểu công chúa, tôi đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ nhưng đã không hoàn thành việc chăm sóc công chúa, lại còn nhờ công chúa nuôi dưỡng con trai tôi, thật là đáng tránh mà. –Charles hấp hối.
-Chú đừng nói vậy mà, chú phải chăm sóc cháu. –Nó khóc lớn hơn.
-Công chúa, đừng khóc (lấy tay gạt nước mắt cho nó), xin lỗi, làm máu dính lên mặt công chúa rùi, công chúa hãy sống tốt nha, đừng làm tiểu thư hi sinh vô ích, vĩnh biệt tiểu công chúa. –Vừa dứt lời, bàn tay lạnh dần, tuột dần khỏi tay nó.
Nó hét lên, gục xuống, đội trưởng Samuel nói:
-Công chúa, còn tiểu thư …..
-Mau đưa tôi đi, tôi dẫn đường. –Nó vội ngồi dậy nói.
Sumael cõng nó trên lưng, nó chỉ đường đến ngôi biệt thự hoang,
Bây giờ, tòa biệt bị lửa thiêu gần như sụp xuống, không có cách nào để chạy vào trong hay dập tắt đám cháy, nó vừa được đặt xuống thì chạy vào (mặc dù chân đau) nhưng bị Samuel ngăn lại, an ủi:
-Công chúa hãy bình tĩnh, với ngọn lửa này thì không thể vào được đâu!!!
Mắt nó bỗng nhiên chuyển thành màu đỏ, nó hét lên:
- MẸ ……
Rồi nó ngất sỉu, Sumael vội chạy lại đỡ nó liên hồi gọi tên nó.
3 ngày sau
Nó tỉnh dậy, nó cảm thấy đau đầu, nó day day thái dương rùi cố nhớ lại mọi chuyện, nó nhắm mắt như muốn quên mọi chuyện, chợt nghe tiếng cửa mở, có người nói:
-Con bé vẫn chưa tỉnh à???
-Vâng, tôi có chuyện cần nói thưa nữ hoàng. –Samuel.
-Nói đi. –Bà nó
-Theo kết quả giám định, xác người phụ nữ đúng là của tiểu thư. –Samuel.
Mặt bà nó tối sầm lại, đi ra ngoài, Samuel cũng đi theo.
Nó như không tin vào tai mình, nó liền chạy xuống hỏi bà nó:
-Bà, có phải những gì Samuel nói với bà là sự thật không??
Bà nó thấy nó ngạc nhiên, lấy lại bình tĩnh nói:
-Đúng vậy.
Nó bỏ lên phòng, đóng sầm cửa lại, dù ai nói gì cũng không mở cửa.
1 tuần sau
Trong một tuần nó suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng nó đã nghĩ thông, nó nhất định phải làm ông ta và mụ đàn bà đó khổ sở và trả thù người đã giết mẹ nó. Nó nhớ lại những gì mà Charles và mẹ nó đã nói với nó, nó liền đi đến phòng mẹ nó, nó làm đúng những gì mẹ nó dặn, trong thẻ nhớ là một đoạn băng, mẹ nó dặn nó phải sống kiên cường, tự chăm sóc mình và nói về một số thứ khác. Nó ngạc nhiên về những gì mẹ nói trong cuộn băng.
Nó về phòng mình, thay đồ rùi đi xuống, nó thấy bà nó đang ngồi trên ghế thì lạnh lùng nói:
-Bà, con có chuyện ra ngoài.
Bà nó nhìn thấy nó thì ngạc nhiên, càng ngạc nhiên hơn vì khuôn mặt lạnh băng và giọng nói lạnh tanh, bà nó gật đầu rùi quay ra sau nói:
-Hai người đưa công chúa đi.
Nó đi ra cùng hai vệ sĩ, đưa tờ giấy địa chỉ rùi kêu đến đó, nó đến nơi kể lại mọi chuyện cho Gin nghe, cậu bé sock, khóc lóc, căm thù người làm ba cậu như vậy. Nó đưa Gin về nhà nó sống.
Sau đó, bà nó công bố nó và giao chức công chúa cho nó, nó được bà nó đưa các giáo sư tới dạy tại nhà, rùi thi vượt cấp, nó được bà nó đưa đi học võ. Ngay cả Gin cũng được bà nó cho học tập và luyện võ.
Mọi người ngay cả các vị giáo sư của trường đại học nổi tiếng đều ngạc nhiên về nó, nó có thể chỉ nghe một lần mà nhớ tất cả những gì giáo sư nói, đọc một quyển sách người thường phải đọc liên tục trong 10 giờ mà nó đọc trong 1 giờ xong và nhớ tất cả những gì viết trong đó. Nó học võ chỉ trong vòng nửa năm mà có thể đạt được đai đen nhiều muôn võ khó và nổi tiếng.
Tác giả :
Windy