Thiên Tài Tướng Sư
Chương 154: Phá sát (Hạ)
Phòng làm việc của Lôi Vụ đã có tứ bảo văn phòng từ lâu. Tuy không hiểu thư pháp nhưng cũng phải đặt một bộ trong văn phòng. Diệp Thiên đã từng thấy Vệ Hồng Quân đến ngay cả tư thế cầm bút cũng sai viết bút lông rồi.Nhưng Lôi Vụ lại thường xuyên luyện thư pháp. Có thể nhận ra từ bút lông treo trên giá cho tới mùi mực phảng phất khắp phòng. Trên mặt bàn còn bày một chồng giấy Tuyên Thành.- Diệp đại sư, bút lông đều ở đây cả…Đối với những chiếc bút lông mà mình giữ, ông chủ Lôi còn có chút ít tự tin- Ngài xem dùng cái nào thì thích hợp. Tôi mài mực cho ngài…Diệp Thiên cũng không khách sáo, tiến lên trước chọn một cây bút Lang Hào mảnh khảnh thường dùng để viết chữ tiểu Khải, cầm trong tay ngắm nghía, không ngớt lời khen ngợi:- Cán bút còn được làm bằng ngà voi, Lôi Tổng, cây bút này của ngài là đồ cổ thật rồi.- Haha, Diệp Tổng quả có con mắt tinh tường, loại Lang Hào này mặt sau thường được "khắc" mới, nhưng thân bút lại là đồ rất cổ…Nghe Diệp Thiên nói thế, trên mặt Lôi Vụ lộ rõ vẻ đắc ý. Hôm nay trước mặt Diệp Thiên đã phải chịu mất mặt nhiều rồi, ai ngờ một cây bút lông lại có thể lấy về cho bản thân mấy phần danh dự.- Diệp đại sư, ngài xe, dùng nghiên mực loại nào thì thích hợp?Trên bàn viết đầy hoa vàng, còn bày bốn năm cái nghiên mực, trông hình thức, đều là những vật dụng đã có tuổi rồi.- Nghiên mực thì thôi khỏi. Tôi dùng chu sa để chế bùa, không cần dùng tới mực.Diệp Thiên lắc đầu, lôi từ trong túi ra một cái gói màu son nhỏ mua ở đông nhân đường. Lôi Tổng, ông tìm một cái bát nhỏ rồi rót một ít nước ấm vào.Chu sa còn có tên gọi là đan sa, bột chu sa đỏ rất bền màu, có thể dùng làm phẩm màu.Trong số hàng tơ lụa in nhiều hoa văn sặc sỡ được khai quật từ mộ của Mã Vương Đôi ở Trường Sa năm 1972, có không ít hoa văn đều là dùng chu sa chế thành. Những viên chu sa được nghiền nhỏ, đều mịn. thời gian chôn cất mặc dù đã dài tới hơn 2000 năm, nhưng màu sắc của tơ lụa vẫn sáng rõ như mới.Nhưng loại chu sa nổi tiếng nhất vẫn là loại thuốc này. Cổ đại gọi chu sa là đan. Sau thời Đông Hán,vì mong tìm ra phương thuốc trường sinh bất lão mà dấy lên thuật luyện đan, chính là dùng để luyện thành chu sa mà thôi.Đương nhiên, chu sa đích thực có công năng y dược của nó, cam hàn chất trọng, chuyên nhập Tâm Kinh, giải hàn, chế bệnh. Có thể trị tinh thần bất an, các chứng tim đập nhanh, mất ngủ.Do chu sa có chức năng an dưỡng tinh thần, vì vậy mà Đạo giáo dùng nó làm một trong những vật chế bùa trừ tà khí. Dùng chu sa kết hợp với bút chu sa, nhất là với giấy Ma Hoàng hoặc những vật trừ tà khác sẽ có tác dụng tăng cường cát khí, tiêu trừ tà độc.Tất nhiên, đối với Diệp Thiên trừ quỷ trừ tà đều là vớ vẩn. nhưng bùa mà dùng chu sa chế thành, kết hợp với Ngũ Hành Trận Pháp khuấy động một vùng nguyên khí thì lại là chiêu cát tránh hung, công dụng tiêu tán sát khí.Nói thẳng ra là, trò này chính là pháp khí của đạo sĩ, chỉ có điều thời gian công hiệu không lâu, nhiều nhất chỉ có thể duy trì trong 3 tháng. Qua khoảng thời gian này, bùa chú cũng hết tác dụng.Sư môn của Diệp Thiên mặc dù chủ yếu là chuyên về phong thủy tướng thuật, nhưng trong số những gì cậu được truyền dạy, có cả cách chế bùa chú này. Diệp Thiên bình thường nhàn rỗi cũng chỉ vẽ chơi. Chế bùa chính thức như hôm nay mới là lần đầu.Thử bát nước ấm Lôi Vụ đem đến, Diệp Thiên đổ 10 gam bột chu sa vào. Bát nước trong veo bỗng chốc loang màu rồi hiện dần thành sắc đỏ.Rửa sạch bút lông, Diệp Thiên đứng trước bàn, tay phải cầm bút ngưng thần tĩnh khí. Khoảng một phút sau, tay phải nhanh chóng đưa vĩ hào của bút lông chấm nhẹ trong bát nước chu sa đỏ quánh, tiếp đó viết lên tấm giấy Ma Hoàng bày ngay trước mặt.Trong lúc Diệp Thiên chăm chú viết, cánh tay cậu dường như bất động. Chỉ phần cổ tay. Mỗi con chữ hiện dần ra trên mặt giấy. Các con chữ tưởng như rời rạc, nhưng xem kĩ lại thì lại thấy có sự thống nhất.Cùng lúc đó, trong miệng Diệp Thiên cũng lẩm bẩm đọc thần chú. Theo giọng đọc của cậu, nguyên khí đất trời tứ phía nhanh chóng ngưng tụ lại nơi đầu bút. Những con chữ viết bằng chu sa đỏ lại dần dần biến thành sắc vàng.Theo cách nói của Đạo giáo, bùa chú có thể đánh thông năng lượng trời đất, là vật chuyển tải khai thông thế giới thần linh. Đặc tính của nó yêu cầu người vẽ bùa phải có đạo hạnh công lực nhất định.Lúc vẽ bùa còn phải kết hợp với đọc thần chú. Có thế bùa vẽ ra mới chứa công hiệu pháp lực. có câu nói thế này: "Vẽ bùa không biết khiếu, trái lại quỷ thần cười; vẽ bùa nếu biết khiếu, kinh hãi quỷ thần kêu!"Bùa chú của Đạo giáo sử dụng rất rộng rãi, có tác dụng trị bệnh cho người, dùng bùa chu sa viết vẽ trên giấy, đốt xong hòa tro trong nước, cho bệnh nhân uống hoặc đem bùa giam lại, sẽ làm cho bệnh nhân khỏi bệnh.Cũng có bùa dùng để xua quỷ trấn tà, để người ta mang bên mình, hoặc dán trước cửa nhà. Có loại bùa dùng để giải trừ đại nạn chỉ cần đem quẳng ở chố đê vỡ để ngăn lũ lụt, hoặc bùa hiệu triệu để giải trừ hạn hán.Còn về việc đạo sĩ lập đàn cầu khấn, càng không rời khỏi bùa chú, hoặc thư phù ở chương biểu, thượng tấu trên trời, hoặc dùng bùa hiệu triệu mời gọi thần thánh, tất cả để sát quỷ, chăm sóc phù trợ cho con người, siêu thoát vong hồn.Nhưng dù là loại bùa chú nào, tư tưởng của bùa chú cơ bản được xây dựng trên tín ngưỡng quỷ thần, gọi là triệu thần hặc quỷ, là vật để trấn ma hàng yêu.Nhưng ngày nay khoa học kỹ thuật phát triển, dùng bùa chú để trị bệnh có khi lại là mông muội, hơn nữa bệnh cũng chưa chắc là do ma quỷ gây nên, mà có khi lại là nguyên nhân khác.Dựa vào hiểu biết của Diệp Thiên về bùa chú, những người bệnh nhẹ, vì tin bùa chú mà uống nước, sau khi uống xong thì thấy an tâm, nghĩ rằng đã đuổi được ma bệnh. Cách này trong y học người ta gọi là liệu pháp tâm lí. Tác dụng thực sự không nằm ở bùa chú mà là ở trạng thái tinh thần tích cực mà bùa chú đem lại, thúc đẩy người bệnh tăng cơ chế phòng ngừa khắc phục bệnh tật. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULLNhưng bùa chú còn có một công dụng khác, đó chính là nội công thâm hậu mà người vẽ bùa truyền vào. Lúc vẽ bùa vận khí đều tập trung vào đó cả. Dựa vào đó để chữa bệnh, sẽ có công hiệu nhất định.Ngày nay khí công đã được chứng minh là có thể trị rất nhiều loại bệnh. Phương pháp dùng bùa thụ khí trị bệnh này cũng có công hiệu với một số bệnh nhân. Sách đạo nói: "Bùa vô hình chỉ khí mà linh" chính là như vậy.Diệp Thiên đang sử dụng, chính là loại bùa này. Cậu dùng một bài chú để điều động nguyên khí đất trời xung quanh, tập trung sinh khí vào trong lá bùa. Công hiệu của nó so với bùa tải khí mạnh hơn rất nhiều.Ông chủ Lôi đứng bên cạnh tuy không hiểu ý nghĩa của bùa chú, nhưng từ nét bút cứng cáp khỏe khoắn, phần nào cũng cảm nhận được công lực của Diệp Thiên.Chờ cho đến khi Diệp Thiên họa xong nét bút cuối cùng, Lôi Vụ không kìm được nữa vội thốt lên:- Chữ hay quá!Lôi Vụ một mặt có ý nịnh nọt Diệp Thiên, nhưng thật tâm hắn cũng thấy ngưỡng mộ Diệp Thiên thật. Với nét bút của Diệp Thiên, chỉ cần viết ra những thứ người khác có thể hiểu được, là được coi là thư pháp rồi.- Chữ hay quá?Nghe Lôi Vụ nói thế, Diệp Thiên hơi cau mày hỏi:- Ông chủ Lôi, ông có thể đọc hiểu những chữ này?- E hèm!Ông chủ Lôi không ngờ rằng vuốt đuôi ngựa lại thành vuốt chân ngựa, hơi chút bối rối ho khẽ một tiếng bảo:- Tôi xem không hiểu, nhưng nét chữ ngài thanh thoát sinh động như mây bay nước chảy. Công phu này nếu không trải mười mấy năm chắc làm không nổi…- Hỏng rồi, bức này bỏ đi rồi!Diệp Thiên lắc đầu, loại bùa cậu vừa vẽ, trong nghề lưu truyền một cái tên gọi là "Đào Hoa Bảo Trảm", mượn sức mạnh nguyên khí của trời đất, tiêu tán bớt đào hoa thừa thãi, hóa giải kiếp đào hoa, ngăn cản người thứ ba hoặc sự tranh cướp, loại trừ chiến tranh và vật cản trong chuyện tình cảm.Tuy Diệp Thiên biết cách chế bùa, nhưng trong lúc đọc thần chú và vẽ bùa không được ăn nhập cho lắm, cho nên lá bùa thứ nhất này xem như bỏ đi.Một lá bùa đơn giản được gọi là "Phục Văn" và "Vân Triện", phần đa do hai chữ trở lên hợp lại thành bùa, số ít còn lại do bút họa ngang dọc phức tạp mà nên.Còn bùa Diệp Thiên đang làm bây giờ, lại là loại "Linh Phù" trong giới thuật pháp đã thất truyền từ lâu.Loại bùa này vẽ cực kì khó, yêu cầu người vẽ phải kết nối được linh khí trời đất. E rằng chẳng những Diệp Thiên, ngay đến vị Thiên Sư đương thời của Thiên Sư Đạo cũng không vẽ nổi.Sau khi giải thích sơ qua cho Lôi Vụ hiểu, Diệp Thiên thư thả bớt đầu óc, điều chỉnh hơi thở, rồi lại tiếp tục vẽ. Lôi Vụ đứng bên không dám thở mạnh, sợ ảnh hưởng đến Diệp Thiên.Có điều tay nghề chế bùa của "Diệp đại sư" đúng là có chút non nớt, vẽ liền ba cái đều hỏng cả. Liên tiếp điều động linh khí của trời đât khiến Diệp Thiên mệt đẫm mồ hôi, hơi thở bắt đầu trở nên gấp gáp.Ông chủ Lôi rất nhanh ý rót một cốc trà đưa cho Diệp Thiên, nói nhỏ:- Diệp Tổng, có cần nghỉ ngơi một lát không?- Không sao, lâu rồi không vẽ thứ bùa này, bức sau chắc là xong.Diệp Thiên lắc đầu. sau khi đứng trước bàn định thần một lúc, lại tiếp tục cầm bút vẽ. Lần này cậu đưa bút như bay, chưa kịp đợi Lôi Vụ nhìn ra, mười ký tự phức tạp đã hiện ra trên giấy rồi.- Xong!Song song với tiếng hô lớn của Diệp Thiên, Lôi Vụ sững sờ nhìn ánh sáng lấp lánh phát ra từ tờ giấy Ma Hoàng bùa chú. Tuy chỉ có vài giây đồng hồ ngắn ngủi nhưng cũng đủ khiến Lôi Vụ kinh hãi rồi.- Cuối cùng cũng thành công rồi, thật không ngờ còn tốn sức hơn cả chế tạo pháp cụ.Đặt ngay bút lông xuống, Diệp Thiên vội láy tay áo thấm mồ hôi lạnh vã ra trên trán. Bùa Đào Hoa Bảo Trảm này, quả thực đã tiêu hao của cậu không ít khí lực.- ừm, không sai tuy giấy Ma Hoàng có thiếu chút, lá bùa này cũng có thể dùng được nửa năm.Đưa tay cầm lấy đỉnh bùa, cẩn thận xem xét lại một lượt, Diệp Thiên mới tạm vừa ý.- Diệp đại sư, xong…xong rồi sao?Ánh sáng ban nãy mất đi, trước mặt chỉ còn lại tờ giấy Ma Hoàng với những dòng chữ nguệch ngoạc. Lôi Vụ kỳ thực trong lòng đã tin tới chín phần rồi, ông ta dám chắc ban nãy mình không hoa mắt.- Quả vậy, lá bùa chú này đến Trương Thiên Sư đương thời chưa chắc đã vẽ được. Ông mang theo lá bùa này bên người, sát khí loại nào đều cản được hết!Cầm lá bùa trên tay, Diệp Thiên không khỏi lộ rõ vẻ hãnh diện. Lá bùa này mà đặt vào tay người hiểu biết trong nghề, tuyệt đối sẽ không đánh giá thấp hơn pháp khí.
Tác giả :
Đả Nhãn