Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 4 - Chương 51-1: Tâm tư của Diệu Quang (1)
Một luồng khí đen bao trùm lấy cơ thể Vân Phong, Vân Phong rất muốn biết bản thể của Diệu Quang là cái gì, nhưng không muốn vào lúc này! Vân Phong chầm chậm ngẩng đầu ngước đôi mắt màu đen lên, nửa thân thể trẻ con của Diệu Quang vẫn còn, nhưng nửa người dưới thì đã xảy ra biến hóa cực lớn!
Thân hình to lớn như ngọn núi, cái đầu khổng lồ chiếm phần lớn, cái miệng to rộng khảm phía trên, dường như chỉ cần há miệng một cái, mọi thứ trước mặt sẽ bị cắn nuốt gần như sạch sẽ, mà trong vết nứt dưới cùng của miệng, là một đôi đồng tử màu xám trắng, ở đó đang tản phát ra ánh mắt nóng bỏng!
Nửa mình Diệu Quang ở giữa cái đầu, tựa hồ tan vào trong nửa cơ thể còn lại của con quái vật lớn**, tiếng cười khàn khàn khó nghe của Diệu Quang vang lên trong mảnh không gian này, khiến vẻ mặt Vân Phong cực kỳ khó coi.
**thiệt tình không biết DQ biến thành cái gì nữa, nó ghi khó tả lắm ◑▂◐ mọi người thông cảm vậy.
Vân Phong biết rõ tình trạng trước mắt là như thế nào, tinh thần lực trong không gian căn bản đã cạn kiệt, nếu như vừa rồi không phải Diệu Quang ra tay, thì nam nhân mặc hắc bào đen lúc nãy đã làm nàng bị thương! Nàng thật không ngờ một ma pháp sư ám hệ vừa chạy đi, lại tới Diệu Quang muốn nổi điên!
Vân Phong nhớ lại lần đầu mới gặp Diệu Quang, tính tình quỷ dị khó đoán của hắn khiến Vân Phong đau đầu! Giống như bây giờ! Đánh không thắng thì chết, mà hiện tại mình sao có phần thắng chứ!
Diệu Quang thấy Vân Phong không chịu ra tay, có chút bực bội: “Vân Phong, có nghe lời ta nói không hả!”
Đồng tử màu đen của Vân Phong chợt sáng ngời, môi hồng mỉm cười, đôi mắt đen nhìn hình thái* của Diệu Quang, không hề có ý nghĩ động thủ: “Diệu Quang tiền bối biết tình huống của ta lúc này, còn thúc ép bức bách ta ra tay, đơn giản là muốn thắng ta thôi!” Lời Vân Phong làm Diệu Quang sửng sốt, cái miệng khổng lồ khẽ đóng mở, mang theo một luồng khí cường liệt dao động, mà đôi mắt màu xám trắng kia cũng đảo vài vòng.
*hình thể/ trạng thái
“Tiểu nha đầu, biết mồm mép ngươi lợi hại! Đừng tưởng lừa được ta!” Diệu Quang tức giận rống lên một câu, đột nhiên miệng rộng mở ra, Vân Phong thầm nghĩ không tốt, tên này cho tới bây giờ không hề để ý đã ra tay! Căn bản còn không nghe người ta giảng đạo lý nữa là! Thân hình càng ngày càng tới gần, miệng rộng hơi khép mở, bóng dáng Vân Phong né tránh không ngừng trên không trung, vừa trốn vừa hô lớn.
“Diệu Quang tiền bối, ngài ép ta ra tay nhất định có mưu đồ, rốt cuộc ngài muốn gì?”
Vân Phong hét lên câu này, bỗng dưng Diệu Quang dừng công kích lại, Vân Phong cũng ổn định thân mình đứng trên không, cặp mắt nhìn chằm chằm cái miệng lớn đang chuyển động, đột nhiên bắn ra một vệt ánh sáng nóng hổi: “Tiểu nha đầu, ngươi đúng là rất thông minh.”
Vân Phong cười cười, cuối cùng cũng vào đúng trọng điểm rồi, “Tại sao Diệu Quang tiền bối lại xuất hiện ở trong Long Điện, ta không biết, nhưng ta biết, Diệu Quang tiền bối không thể tùy ý rời khỏi Long Điện, cách nói khác thì là một loại giam cầm.”
Sắc mặt Diệu Quang tối sầm, đôi mắt màu xám trắng lộ ra tia độc ác,Vân Phong cười nhạt như cũ: “Sư tôn để lại Long Điện cho ta, dĩ nhiên ta sẽ kế thừa mọi thứ ở Long Điện, Diệu Quang tiền bối trăm phương ngàn kế muốn đánh một trận với ta. Không phải là vì.... tự do chứ.”
Mắt Diệu Quang hung hăng nheo lại, không nói gì, Vân Phong nói đúng, hắn bị lão bất tử kia nhốt ở đây cũng không biết đã bao nhiều lâu rồi, mất đi tự đo, cho dù muốn đi cũng không có khả năng! Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt của Diệu Quang như vậy càng xác định suy nghĩ trong lòng mình.
“Giết ngươi thì ta cũng có thể tự do.” Giọng nói khàn khàn khó nghe của Diệu Quang truyền tới, Vân Phong cười ha ha: “Không, nếu biện pháp này thật sự thực hiện được, Diệu Quang tiền bối đã sớm động thủ, ta đoán, ta mà chết thì có lẽ Diệu Quang tiền bối đích thực bị nhốt ở trong này vĩnh viễn luôn rồi!”
Cái miệng khổng lồ bỗng nứt ra, một luồng khí lửa nóng sà tới chỗ Vân Phong như sóng biển, Vân Phong bình tĩnh đứng ở đó, không tránh không né, một chút cũng không thèm để ý mình có thể biến mất trong giây tiếp theo hay không! Khí nóng kia chợt dừng lại ở trước mặt Vân Phong vài cen-ti-mét, cuối cùng tiêu tan hầu như không còn.
“Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên có đầu óc.” Diệu Quang cười quỷ dị, đôi mắt xám trắng chuyển động mấy lần, hình như đang tính kế gì đó, mà Vân Phong cũng đang tính toán giống như vậy.
“Ta và Diệu Quang tiền bối làm cuộc giao dịch, cái giá của cuộc giao dịch, chính là sự tự do của ngài.” Làn môi đỏ hồng của Vân Phong khẽ mấp máy, hiển nhiên Diệu Quang sửng sốt, hắn đang nghĩ phải làm thế nào thì Vân Phong có thể thả hắn tự do, nhưng không nghĩ tới tiểu nha đầu này lait tự mình đề xuất!
“Phương pháp giao dịch như thế nào?” Diệu Quang hỏi một câu, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, mắt đen của Vân Phong chợt lóe: “Diệu Quang tiền bối chắc biết rõ phương pháp hồi sinh người chết làm như thế nào.”
Diệu Quang ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Không sai, đúng là ta biết, thì sao hả?”
Đôi mắt đen của Vân Phong cụp xuống, hít một hơi thật sâu, rồi mới ngẩng đầu, chống lại gương mặt non nớt ở trên cao, nhìn thẳng con ngươi màu xám trắng: “Giúp ta làm Mộc Thương Hải sống lại, ta trả tự do lại cho ngài.” Nếu Diệu Quang biết phương pháp sống lại, vậy cần gì phải đuổi theo tìm cái tên Hội trưởng Công hội ma pháp khó cầu kia!
Diệu Quang nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngươi nghĩ muốn làm người chết sống lại rất dễ sao? Những thứ cần thiết chẳng lẽ ngươi cũng có đủ? Hay là mất mấy trăm năm chưa tìm đủ, ta cũng phải phí mấy trăm năm theo với ngươi à?!”
Vân Phong cười ha ha, nụ cười ngang bướng thậm chí có hơi vô lại: “Đây là lựa chọn duy nhất của ngài, nếu không thì cứ tiếp tục hao tốn thời gian cùng với ta.”
Hai mắt Diệu Quang bừng lửa giận, Vân Phong không sao cả đứng ở đó, Diệu Quang ngẫm nghĩ lại, cũng không tức giận nữa: “Ta chính là có thời gian tiêu phí với ngươi, về phần chuyện hồi sinh, cứ đi tìm người khác đi.”
Dáng vẻ tươi cười của Vân Phong cứng đờ một chút, giỏi cho một tên có cá tính không chịu ăn mệt, tính khí cổ quái của lão già này đúng là khó tính kế nổi. Việc Mộc Thương Hải sống lại tuy không vội, nhưng cũng không thể kéo dài mãi như vậy, đây là một vết sẹo trong lòng Vân Phong, cũng là một vết sẹo trong lòng Mộc Tiểu Cẩm, nàng đã đáp ứng Mộc Tiểu Cẩm sẽ làm cho Mộc Thương Hải trở về.
“Ta không chiếm tiện nghi của tiền bối, tiền bối cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta. Trong kì hạn năm năm, năm năm sau nếu nguyên nhân không thể hồi sinh là ở ta, dĩ nhiên sẽ trả tự do cho ngài.”
“Lời này là thật sao?” Diệu Quang gấp gáp hỏi, một trận gió thổi qua, thân hình khổng lồ đã biến mất không thấy, thân hình nhỏ bé được áo bào đen bao lấy lại xuất hiện lần nữa, đôi mắt xám trắng nhìn chằm chằm chằm Vân Phong, giống như sợ nàng sẽ đổi ý.
“Lời này là thật.” Vân Phong nhàn nhạt nói, Diệu Quang hưng phấn cười to ra tiếng, tiếng cười cực khó nghe kia khiến tai Vân Phong tê dại. Sau khi cười xong, cơ thể Diệu Quang trên không trung lóe một cái, đi thẳng tới trước mặt Vân Phong. “Tiểu nha đầu, ngươi chờ năm năm sau trả tự do cho ta đi!”
Vân Phong cười cười: “Ta đây sẽ chờ, Diệu Quang tiền bối có thể nói phương pháp hồi sinh được rồi chứ.”
Diệu Quang hài lòng gật đầu nhẹ: “Ngươi chỉ cần chuẩn những thứ sử dụng cho hồi sinh là được, những cái khác dù có nói với ngươi cũng vô ích, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ các thứ, tự ta sẽ làm cho người ngươi muốn sống lại.”
“Cần những thứ gì?”
Đột nhiên Diệu Quang cười quỷ dị: “Nghe kĩ đây, đầu tiên là ý niệm còn lưu lại của người chết, tiếp theo cần Tụ Linh thảo* với Tụ dung dịch, đây là ba thứ căn bản nhất, thiếu bất cứ thứ gì cũng khó có khả năng hồi sinh thành công. Nếu ngươi muốn làm cho thực lực người sống lại trở nên cường hãn, chỉ cần chuẩn bị một ít Tinh hạch ma thú cao cấp.” Diệu Quang nói đến đây, con mắt xám trắng lóe lên một tia sáng: “Nếu ngươi muốn người sống lại đạt thống lĩnh cấp bậc, thì phải chuẩn bị tinh thạch ma thú cấp quân chủ, cứ thế mà suy ra.”
*một loại cỏ
Chân mày Vân Phong giật giật mấy cái: “Vậy cần chuẩn bị bao nhiêu tinh hạch?”
“Năm viên.”
Vân Phong gật đầu nhẹ, nghĩ tới ba món đồ cốt lõi mà Diệu Quang vừa nói, có tro cốt của Mộc Thương Hải để lại, xem như là có ý niệm lưu lại, “Tụ Linh thảo và Tụ dung dịch là cái gì vậy?” Vân Phong nghi hoặc hỏi, Diệu Quang cười ha ha, “Ta chỉ phụ trách cho ngươi biết những thứ này, những thứ khác ta không xen vào, ngươi có tìm được hay không cũng phải xem bản sự của ngươi.”
Đồng tử Vân Phong chợt lóe, hay cho lão già xảo quyệt này! “Biết rồi, trong vòng năm năm, chắc chắn ta sẽ tìm được tất cả những thứ cần thiết.”
“Ta đây sẽ chờ.” Giọng Diệu Quang khàn khàn nói một câu, ngay sau đó cả thân hình biến mất trong nháy mắt, biến mất vào mảnh hư không. Diệu Quang vừa trở về nơi nào đó trong Long Điện, một giọng nói lộ vẻ tang thương vang lên, “Diệu Quang, cái tư tưởng xấu này tại sao không chịu thay đổi một chút nào vậy.”
Diệu Quang không sao cả cười cười, “Không liên quan đến chuyện của ta, là tự nàng nói.”
Giọng nói tang thương lại vang lên lần nữa, “Theo ta biết, phương pháp sống lại không dùng đến Tụ dung dịch, mà Tụ dung dịch lại cực kỳ khó tìm......”
“Lão già này, lắm lời quá vậy!” Diệu Quang không nhịn được giận dữ rống một câu, âm thanh tang thương kia cực kì bất đắc dĩ thở dài: “Sau khi có được tự do, ngươi muốn làm gì?”
Diệu Quang cười ha hả, con ngươi màu xám trắng xẹt qua tia sáng kì dị, “Làm cái gì? Dĩ nhiên là làm chuyện mà ta muốn làm, không giết lão được bất tử kia thì giết tiểu nha đầu kế thừa nơi này.”
Vân Phong đi ra khỏi đống hoang tàn, Khúc Lam Y sốt ruột đánh giá từ trên xuống dưới, Vân Phong cười cười, lúc này mới phát hiện Yêu Yêu cũng đi ra ngoài, đứng bên cạnh Khúc Lam Y, cũng rất lo lắng nhìn nàng, “Tên ma pháp sư ám hệ đó đâu?” Khúc Lam Y lo lắng nhìn phía sau Vân Phong, Vân Phong cười nhẹ, nói sơ qua những sự việc phát sinh ở bên trong, Khúc Lam Y nghe được vẻ mặt lập tức tối sầm.
“Tên nam nhân kia không có khả năng là Hội trưởng công hội ma pháp, chắc là một nhân vật phiền phức dòm ngó bí mật của Vân gia....” Khúc Lam Y nhẹ giọng nói một câu, sau đó hỏi: “Về phương pháp sống lại, nàng có biết rõ về các thứ đó không?”
Vân Phong sửng sốt, “Ngươi cũng không biết Tụ Linh thảo, Tụ dung dịch sao?”
Khúc Lam Y bất đắt dĩ cười cười, “Nàng thật cho rằng cái gì ta cũng biết à?”
Vân Phong bắc đắc dĩ thở dài, hai người đang ngồi trên chiếu, tạm thời không đi ra ngoài, Yêu Yêu nhu thuận ngồi ở một bên không nói chuyện, bỗng dưng nhớ tới gì đó cổ tay Vân Phong vừa lật, cuốn sổ chép tay mà sư tôn lưu lại xuất hiện trong tay, Khúc Lam Y cực kỳ kinh ngạc, “Đây là...... Vị sư tôn kia của nàng để lại ư?”
Vân Phong gật đầu, tay lật mở cuốn sổ chép tay nọ, lược bỏ phần ghi chép phía trước, trực tiếp lật đến phía sau, Vân Phong cũng không có ôm quá nhiều hy vọng trong này sẽ đề cập tới, nhưng ngoài dự đoán của Vân Phong, hình như sư tôn cũng có tìm hiểu qua dược tề và dược liệu, thật sự ở phía sau có ghi lại!
Vân Phong quá đỗi mừng rỡ, lập tức bắt đầu tra tìm cẩn thận, về các thứ dược tề và dược liệu mà sư tôn viết cũng không phải rất cặn kẽ, đầy đủ, chỉ kể đại khái, nhưng giúp ích cho Vân Phong không nhỏ, sư tôn thật là một nhân vật tài giỏi, không ngờ lấn sang phạm vi khác rộng tới vậy! Thậm chí có rất nhiều dược tề Vân Phong chưa từng nghe qua, cuối cùng Vân Phong cũng tìm được một thứ nàng muốn trong đó, Tụ dung dịch.
Thân hình to lớn như ngọn núi, cái đầu khổng lồ chiếm phần lớn, cái miệng to rộng khảm phía trên, dường như chỉ cần há miệng một cái, mọi thứ trước mặt sẽ bị cắn nuốt gần như sạch sẽ, mà trong vết nứt dưới cùng của miệng, là một đôi đồng tử màu xám trắng, ở đó đang tản phát ra ánh mắt nóng bỏng!
Nửa mình Diệu Quang ở giữa cái đầu, tựa hồ tan vào trong nửa cơ thể còn lại của con quái vật lớn**, tiếng cười khàn khàn khó nghe của Diệu Quang vang lên trong mảnh không gian này, khiến vẻ mặt Vân Phong cực kỳ khó coi.
**thiệt tình không biết DQ biến thành cái gì nữa, nó ghi khó tả lắm ◑▂◐ mọi người thông cảm vậy.
Vân Phong biết rõ tình trạng trước mắt là như thế nào, tinh thần lực trong không gian căn bản đã cạn kiệt, nếu như vừa rồi không phải Diệu Quang ra tay, thì nam nhân mặc hắc bào đen lúc nãy đã làm nàng bị thương! Nàng thật không ngờ một ma pháp sư ám hệ vừa chạy đi, lại tới Diệu Quang muốn nổi điên!
Vân Phong nhớ lại lần đầu mới gặp Diệu Quang, tính tình quỷ dị khó đoán của hắn khiến Vân Phong đau đầu! Giống như bây giờ! Đánh không thắng thì chết, mà hiện tại mình sao có phần thắng chứ!
Diệu Quang thấy Vân Phong không chịu ra tay, có chút bực bội: “Vân Phong, có nghe lời ta nói không hả!”
Đồng tử màu đen của Vân Phong chợt sáng ngời, môi hồng mỉm cười, đôi mắt đen nhìn hình thái* của Diệu Quang, không hề có ý nghĩ động thủ: “Diệu Quang tiền bối biết tình huống của ta lúc này, còn thúc ép bức bách ta ra tay, đơn giản là muốn thắng ta thôi!” Lời Vân Phong làm Diệu Quang sửng sốt, cái miệng khổng lồ khẽ đóng mở, mang theo một luồng khí cường liệt dao động, mà đôi mắt màu xám trắng kia cũng đảo vài vòng.
*hình thể/ trạng thái
“Tiểu nha đầu, biết mồm mép ngươi lợi hại! Đừng tưởng lừa được ta!” Diệu Quang tức giận rống lên một câu, đột nhiên miệng rộng mở ra, Vân Phong thầm nghĩ không tốt, tên này cho tới bây giờ không hề để ý đã ra tay! Căn bản còn không nghe người ta giảng đạo lý nữa là! Thân hình càng ngày càng tới gần, miệng rộng hơi khép mở, bóng dáng Vân Phong né tránh không ngừng trên không trung, vừa trốn vừa hô lớn.
“Diệu Quang tiền bối, ngài ép ta ra tay nhất định có mưu đồ, rốt cuộc ngài muốn gì?”
Vân Phong hét lên câu này, bỗng dưng Diệu Quang dừng công kích lại, Vân Phong cũng ổn định thân mình đứng trên không, cặp mắt nhìn chằm chằm cái miệng lớn đang chuyển động, đột nhiên bắn ra một vệt ánh sáng nóng hổi: “Tiểu nha đầu, ngươi đúng là rất thông minh.”
Vân Phong cười cười, cuối cùng cũng vào đúng trọng điểm rồi, “Tại sao Diệu Quang tiền bối lại xuất hiện ở trong Long Điện, ta không biết, nhưng ta biết, Diệu Quang tiền bối không thể tùy ý rời khỏi Long Điện, cách nói khác thì là một loại giam cầm.”
Sắc mặt Diệu Quang tối sầm, đôi mắt màu xám trắng lộ ra tia độc ác,Vân Phong cười nhạt như cũ: “Sư tôn để lại Long Điện cho ta, dĩ nhiên ta sẽ kế thừa mọi thứ ở Long Điện, Diệu Quang tiền bối trăm phương ngàn kế muốn đánh một trận với ta. Không phải là vì.... tự do chứ.”
Mắt Diệu Quang hung hăng nheo lại, không nói gì, Vân Phong nói đúng, hắn bị lão bất tử kia nhốt ở đây cũng không biết đã bao nhiều lâu rồi, mất đi tự đo, cho dù muốn đi cũng không có khả năng! Vân Phong nhìn thấy vẻ mặt của Diệu Quang như vậy càng xác định suy nghĩ trong lòng mình.
“Giết ngươi thì ta cũng có thể tự do.” Giọng nói khàn khàn khó nghe của Diệu Quang truyền tới, Vân Phong cười ha ha: “Không, nếu biện pháp này thật sự thực hiện được, Diệu Quang tiền bối đã sớm động thủ, ta đoán, ta mà chết thì có lẽ Diệu Quang tiền bối đích thực bị nhốt ở trong này vĩnh viễn luôn rồi!”
Cái miệng khổng lồ bỗng nứt ra, một luồng khí lửa nóng sà tới chỗ Vân Phong như sóng biển, Vân Phong bình tĩnh đứng ở đó, không tránh không né, một chút cũng không thèm để ý mình có thể biến mất trong giây tiếp theo hay không! Khí nóng kia chợt dừng lại ở trước mặt Vân Phong vài cen-ti-mét, cuối cùng tiêu tan hầu như không còn.
“Tiểu nha đầu, ngươi quả nhiên có đầu óc.” Diệu Quang cười quỷ dị, đôi mắt xám trắng chuyển động mấy lần, hình như đang tính kế gì đó, mà Vân Phong cũng đang tính toán giống như vậy.
“Ta và Diệu Quang tiền bối làm cuộc giao dịch, cái giá của cuộc giao dịch, chính là sự tự do của ngài.” Làn môi đỏ hồng của Vân Phong khẽ mấp máy, hiển nhiên Diệu Quang sửng sốt, hắn đang nghĩ phải làm thế nào thì Vân Phong có thể thả hắn tự do, nhưng không nghĩ tới tiểu nha đầu này lait tự mình đề xuất!
“Phương pháp giao dịch như thế nào?” Diệu Quang hỏi một câu, trong mắt đầy vẻ hoài nghi, mắt đen của Vân Phong chợt lóe: “Diệu Quang tiền bối chắc biết rõ phương pháp hồi sinh người chết làm như thế nào.”
Diệu Quang ngẩn ra, sau đó cười ha ha: “Không sai, đúng là ta biết, thì sao hả?”
Đôi mắt đen của Vân Phong cụp xuống, hít một hơi thật sâu, rồi mới ngẩng đầu, chống lại gương mặt non nớt ở trên cao, nhìn thẳng con ngươi màu xám trắng: “Giúp ta làm Mộc Thương Hải sống lại, ta trả tự do lại cho ngài.” Nếu Diệu Quang biết phương pháp sống lại, vậy cần gì phải đuổi theo tìm cái tên Hội trưởng Công hội ma pháp khó cầu kia!
Diệu Quang nhíu mày, hừ lạnh một tiếng: “Hừ, ngươi nghĩ muốn làm người chết sống lại rất dễ sao? Những thứ cần thiết chẳng lẽ ngươi cũng có đủ? Hay là mất mấy trăm năm chưa tìm đủ, ta cũng phải phí mấy trăm năm theo với ngươi à?!”
Vân Phong cười ha ha, nụ cười ngang bướng thậm chí có hơi vô lại: “Đây là lựa chọn duy nhất của ngài, nếu không thì cứ tiếp tục hao tốn thời gian cùng với ta.”
Hai mắt Diệu Quang bừng lửa giận, Vân Phong không sao cả đứng ở đó, Diệu Quang ngẫm nghĩ lại, cũng không tức giận nữa: “Ta chính là có thời gian tiêu phí với ngươi, về phần chuyện hồi sinh, cứ đi tìm người khác đi.”
Dáng vẻ tươi cười của Vân Phong cứng đờ một chút, giỏi cho một tên có cá tính không chịu ăn mệt, tính khí cổ quái của lão già này đúng là khó tính kế nổi. Việc Mộc Thương Hải sống lại tuy không vội, nhưng cũng không thể kéo dài mãi như vậy, đây là một vết sẹo trong lòng Vân Phong, cũng là một vết sẹo trong lòng Mộc Tiểu Cẩm, nàng đã đáp ứng Mộc Tiểu Cẩm sẽ làm cho Mộc Thương Hải trở về.
“Ta không chiếm tiện nghi của tiền bối, tiền bối cũng đừng hòng chiếm tiện nghi của ta. Trong kì hạn năm năm, năm năm sau nếu nguyên nhân không thể hồi sinh là ở ta, dĩ nhiên sẽ trả tự do cho ngài.”
“Lời này là thật sao?” Diệu Quang gấp gáp hỏi, một trận gió thổi qua, thân hình khổng lồ đã biến mất không thấy, thân hình nhỏ bé được áo bào đen bao lấy lại xuất hiện lần nữa, đôi mắt xám trắng nhìn chằm chằm chằm Vân Phong, giống như sợ nàng sẽ đổi ý.
“Lời này là thật.” Vân Phong nhàn nhạt nói, Diệu Quang hưng phấn cười to ra tiếng, tiếng cười cực khó nghe kia khiến tai Vân Phong tê dại. Sau khi cười xong, cơ thể Diệu Quang trên không trung lóe một cái, đi thẳng tới trước mặt Vân Phong. “Tiểu nha đầu, ngươi chờ năm năm sau trả tự do cho ta đi!”
Vân Phong cười cười: “Ta đây sẽ chờ, Diệu Quang tiền bối có thể nói phương pháp hồi sinh được rồi chứ.”
Diệu Quang hài lòng gật đầu nhẹ: “Ngươi chỉ cần chuẩn những thứ sử dụng cho hồi sinh là được, những cái khác dù có nói với ngươi cũng vô ích, chỉ cần chuẩn bị đầy đủ các thứ, tự ta sẽ làm cho người ngươi muốn sống lại.”
“Cần những thứ gì?”
Đột nhiên Diệu Quang cười quỷ dị: “Nghe kĩ đây, đầu tiên là ý niệm còn lưu lại của người chết, tiếp theo cần Tụ Linh thảo* với Tụ dung dịch, đây là ba thứ căn bản nhất, thiếu bất cứ thứ gì cũng khó có khả năng hồi sinh thành công. Nếu ngươi muốn làm cho thực lực người sống lại trở nên cường hãn, chỉ cần chuẩn bị một ít Tinh hạch ma thú cao cấp.” Diệu Quang nói đến đây, con mắt xám trắng lóe lên một tia sáng: “Nếu ngươi muốn người sống lại đạt thống lĩnh cấp bậc, thì phải chuẩn bị tinh thạch ma thú cấp quân chủ, cứ thế mà suy ra.”
*một loại cỏ
Chân mày Vân Phong giật giật mấy cái: “Vậy cần chuẩn bị bao nhiêu tinh hạch?”
“Năm viên.”
Vân Phong gật đầu nhẹ, nghĩ tới ba món đồ cốt lõi mà Diệu Quang vừa nói, có tro cốt của Mộc Thương Hải để lại, xem như là có ý niệm lưu lại, “Tụ Linh thảo và Tụ dung dịch là cái gì vậy?” Vân Phong nghi hoặc hỏi, Diệu Quang cười ha ha, “Ta chỉ phụ trách cho ngươi biết những thứ này, những thứ khác ta không xen vào, ngươi có tìm được hay không cũng phải xem bản sự của ngươi.”
Đồng tử Vân Phong chợt lóe, hay cho lão già xảo quyệt này! “Biết rồi, trong vòng năm năm, chắc chắn ta sẽ tìm được tất cả những thứ cần thiết.”
“Ta đây sẽ chờ.” Giọng Diệu Quang khàn khàn nói một câu, ngay sau đó cả thân hình biến mất trong nháy mắt, biến mất vào mảnh hư không. Diệu Quang vừa trở về nơi nào đó trong Long Điện, một giọng nói lộ vẻ tang thương vang lên, “Diệu Quang, cái tư tưởng xấu này tại sao không chịu thay đổi một chút nào vậy.”
Diệu Quang không sao cả cười cười, “Không liên quan đến chuyện của ta, là tự nàng nói.”
Giọng nói tang thương lại vang lên lần nữa, “Theo ta biết, phương pháp sống lại không dùng đến Tụ dung dịch, mà Tụ dung dịch lại cực kỳ khó tìm......”
“Lão già này, lắm lời quá vậy!” Diệu Quang không nhịn được giận dữ rống một câu, âm thanh tang thương kia cực kì bất đắc dĩ thở dài: “Sau khi có được tự do, ngươi muốn làm gì?”
Diệu Quang cười ha hả, con ngươi màu xám trắng xẹt qua tia sáng kì dị, “Làm cái gì? Dĩ nhiên là làm chuyện mà ta muốn làm, không giết lão được bất tử kia thì giết tiểu nha đầu kế thừa nơi này.”
Vân Phong đi ra khỏi đống hoang tàn, Khúc Lam Y sốt ruột đánh giá từ trên xuống dưới, Vân Phong cười cười, lúc này mới phát hiện Yêu Yêu cũng đi ra ngoài, đứng bên cạnh Khúc Lam Y, cũng rất lo lắng nhìn nàng, “Tên ma pháp sư ám hệ đó đâu?” Khúc Lam Y lo lắng nhìn phía sau Vân Phong, Vân Phong cười nhẹ, nói sơ qua những sự việc phát sinh ở bên trong, Khúc Lam Y nghe được vẻ mặt lập tức tối sầm.
“Tên nam nhân kia không có khả năng là Hội trưởng công hội ma pháp, chắc là một nhân vật phiền phức dòm ngó bí mật của Vân gia....” Khúc Lam Y nhẹ giọng nói một câu, sau đó hỏi: “Về phương pháp sống lại, nàng có biết rõ về các thứ đó không?”
Vân Phong sửng sốt, “Ngươi cũng không biết Tụ Linh thảo, Tụ dung dịch sao?”
Khúc Lam Y bất đắt dĩ cười cười, “Nàng thật cho rằng cái gì ta cũng biết à?”
Vân Phong bắc đắc dĩ thở dài, hai người đang ngồi trên chiếu, tạm thời không đi ra ngoài, Yêu Yêu nhu thuận ngồi ở một bên không nói chuyện, bỗng dưng nhớ tới gì đó cổ tay Vân Phong vừa lật, cuốn sổ chép tay mà sư tôn lưu lại xuất hiện trong tay, Khúc Lam Y cực kỳ kinh ngạc, “Đây là...... Vị sư tôn kia của nàng để lại ư?”
Vân Phong gật đầu, tay lật mở cuốn sổ chép tay nọ, lược bỏ phần ghi chép phía trước, trực tiếp lật đến phía sau, Vân Phong cũng không có ôm quá nhiều hy vọng trong này sẽ đề cập tới, nhưng ngoài dự đoán của Vân Phong, hình như sư tôn cũng có tìm hiểu qua dược tề và dược liệu, thật sự ở phía sau có ghi lại!
Vân Phong quá đỗi mừng rỡ, lập tức bắt đầu tra tìm cẩn thận, về các thứ dược tề và dược liệu mà sư tôn viết cũng không phải rất cặn kẽ, đầy đủ, chỉ kể đại khái, nhưng giúp ích cho Vân Phong không nhỏ, sư tôn thật là một nhân vật tài giỏi, không ngờ lấn sang phạm vi khác rộng tới vậy! Thậm chí có rất nhiều dược tề Vân Phong chưa từng nghe qua, cuối cùng Vân Phong cũng tìm được một thứ nàng muốn trong đó, Tụ dung dịch.
Tác giả :
Nhược Tuyết Tam Thiên