Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 3 - Chương 66-2: Nếu muốn, tự mình tới cướp đi! (2)
"Cái gì?" Đột nhiên Mộc Anh Hoa trừng lớn hai mắt: "Nói như vậy... Bọn họ đều là... Thật sự?"
Cuối cùng nước mắt của Tử phu nhân cũng rơi xuống: "Ta làm như vậy đều là vì các con, đều là vì các con mà..."
Thân thể Mộc Anh Hoa lảo đảo vài cái, cánh tay đang đỡ Tử phu nhân cũng buông xuống, ngã ngồi trên đất, có chút thất thần, Tử phu nhân ngã xuống bên cạnh mà khóc, vẻ mặt vô cùng chật vật.
"Cuối cùng cũng chịu nhận rồi sao? Nhiều năm như vậy, lương tâm của bà đã từng bao giờ cảm thấy bất an hay chưa?" Vân Phong nheo mắt lại, rất muốn thiêu cháy nữ nhân lòng dạ rắn rết này trong một mồi lửa, tuy nhiên đây cũng không phải thứ mà nàng nên làm thay.
"Lương tâm bất an? Nàng ta đấu không lại ta, đó là thứ nàng ta đáng được nhận!" Tử phu nhân cười ha ha, đứng lên khỏi mặt đất, lớn tiếng nói với Mộc Tiểu Cẩm: "Nàng ta xứng đáng rơi vào kết cục như vậy! Làm một chính thất nhưng tính tình lại quá yếu đuối, nàng ta vốn không thể ngồi nổi ở vị trí kia, vị trí kia phải là do người như ta tiếp quản!"
Con ngươi đen của Mộc Tiểu Cẩm loé lên, buông tay Vân Thăng ra, cả người bước lên phía trước một bước, thuỷ nguyên tố trào ra cuồn cuộn, hoá thành những mũi tên bén nhọn: "Mẹ ta như thế nào, cũng không tới lượt người như bà tới quyết định vận mệnh của người! Thuỷ tiễn!"
Sau một tiếng gào của Mộc Tiểu Cẩm, le quy don!! thuỷ tiễn đã phóng vun vút sang, Mộc Anh Hoa vừa thấy, lập tức muốn che cho nương mình, Tử phu nhân cười ha ha nhìn những mũi tên bằng nước đang lao vun vút đến, vô cùng điên cuồng, tựa hồ sau khi thừa nhận tất cả bà ta đã không còn sợ thứ gì nữa rồi.
"Vút--!" Mặt ngoài của những mũi tên nước hiện lên ánh sáng màu xanh lam, Mộc Anh Hoa kéo nương của mình ra phía sau, cả người tiến lên cản ở phía trước.
"Phập!" Tiếng tên cắm vào cơ thể vang lên, đồng tử Tử phu nhân co lại, nhìn Mộc Anh Hoa đang chắn trước mặt mình, cuối cùng hét lên một tiếng chói tai: "Anh Hoa! Anh Hoa!"
Thân thể Mộc Anh Hoa từ từ ngã xuống, những mũi tên bằng nước đã hoàn toàn xuyên qua khỏi ngực, đỡ được một kích này của Mộc Tiểu Cẩm, cuối cũng cũng cứu được một mạng của Tử phu nhân.
"Anh Hoa!" Tử phu nhân bắt đầu run rẩy, cả người cũng dính toàn máu tươi, chân tay luống cuống, sao nó lại xông ra, là bà ta đã sai rồi sao!
"Nương..." Mộc Anh Hoa muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể mở miệng gọi một chữ này, cả người run lên rồi không còn một chút sức sống nào nữa. Tử phu nhân ngơ ngác ngồi ở kia, qua một lúc, rốt cuộ cũng điên cuồng lao đến.
"Là ngươi giết thằng bé! Giết con ta! Ngươi là hung thủ giết người! Ta phải giết ngươi!" Tử phu nhân liều mạng hét lên, ngũ quan đều đã vặn vẹo cùng một chỗ, Mộc Tiểu Cẩm thu tay, tên nước hoá thành thuỷ nguyên tố nhàn nhạt trôi nổi trong không trung, ý bảo Vân Thăng và Vân Phong đừng ngăn cản người đang bà điên kia, Mộc Tiểu Cẩm cứ đứng ở nơi đó, nhìn Tử phu nhân chạy đến, nhìn dáng vẻ như đang muốn liều mạng với bà ta.
"Bốp."
Một cái tát vang dội vang lên, bàn tay vung lên cao của Mộc Tiểu Cẩm chậm rãi hạ xuống, một bên má của Tử phu nhân hằn lên năm dấu tay rõ ràng, cả người cũng đứng sững ở đó vì một cái tát này.
"Người giết hắn, chính là bà." Mộc Tiểu Cẩm nhìn Tử phu nhân bằng cặp mắt lạnh lùng, Tử phu nhân ngơ ngác một lúc lâu, bỗng nhiên cười lên như điên, sau đó, cả người cũng mềm oặt đi mà ngã trên mặt đất.
Cuối cùng màn kịch này cũng đã kết thúc, mấy chục người khác của Mộc gia cũng trợn mắt há mồm nhìn toàn bộ những chuyện này, người Mộc thành cũng sợ đến ngây người, thì ra Tử phu nhân đã làm ra những chuyện như thế này, nhi tử bà ta chết đi cũng là quả báo.
Mộc Tiểu Cẩm lấy ngọc bội được Tử phu nhân nắm chặt trong lòng bàn tay ra, miếng ngọc bội vẫn còn mang theo hơi ấm của con người, bỗng nhiên Mộc Tiểu Cẩm thở phào trong lòng. Sau đó, một cảm giác đau lòng vô cùng dâng lên, lúc này Vân Thăng đã đi đến, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực mình, Mộc Tiểu Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười.
"Từ nay về sau, mọi người đều đã rõ chủ nhân Mộc gia là ai!" Vân Phong đứng trên đài, tầm mắt đảo qua mọi người: "Nếu có ai có gì nghi ngờ hay không hài lòng, cứ tới tìm Vân Phong ta."
Lòng mọi người đều co lại, từ nay về sau Mộc gia đã không còn giống như trước, bởi sau khi chủ nhân của nó thay đổi, Mộc gia sẽ nghênh đón một người chống đỡ trước nay chưa từng có,triệuhồisưVân Phong!
Việc chuyển giao Mộc gia cũng vô cùng thuận lợi, những người khác của Mộc gia cũng không dám có bất kì hành động gì, vốn dĩ Mộc Tiểu Cẩm đã có tư cách kế thừa Mộc gia, ai còn có thể có nghi ngờ gì? Cho dù không hài lòng, nhưng có ai lại dám đứng ra phát tiết? Hiện tại Mộc Tiểu Cẩm chính là tẩu tử tương lai của Vân Phong, nếu có ai không hài lòng thì không phải là đã muốn chết rồi sao!
Nếu Mộc gia và Vân gia kết làm thông gia, lợi ích của Mộc gia chắc chắn sẽ nhét vừa mấy cái sọt! Thân thiết với Vân gia là chuyện mà ai cũng mong muốn, cái chết của Tử phu nhân cùng hai người con trai của bà ta đổi lấy kết cục hiện giờ, cũng có thể coi như Mộc gia đã buôn bán lời rồi.
Rất nhanh toàn bộ Mộc gia đã quên mất Tử phu nhân cùng hai người con trai của bà ta, việc Mộc Tiểu Cẩm ngồi trên vị trí gia chủ, cũng chính là thứ đã vượt khỏi dự kiến của bà ta.
Ở lại Mộc thành mấy ngày để giúp Mộc Tiểu Cẩm xử lý chuyện của Mộc gia, Mộc Tiểu Cẩm vẫn còn phải học rất nhiều, tuy nhiên Vân Thăng lại rất cótàiở phương diện này, có thể giúp đỡ cho Mộc Tiểu Cẩm không ít, Vân Phong đã từng nói đùa, rõ ràng đại ca có thể ở rể được.
Không biết tình cảm của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đã bắt đầu từ đâu, chẳng qua một khi đã bắt đầu yêu, đối phương cũng chính là người mình quan tâm nhất, Vân Phong cũng đã chắc chắn rằng Mộc Tiểu Cẩm chính là đại tẩu tương lai của mình, cũng thương lượng với Vân Thăng nên nói chuyện này với phụ thân một chút, cầu thân với Mộc gia.
Chuyện của Mộc gia vẫn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể xử lý ổn thoả, Vân Thăng không vội với chuyện cầu thân này, chuyên tâm giúp Mộc Tiểu Cẩm xử lý chuyện của Mộc gia, sau khi chuyện của Mộc gia đã xong, tất nhiên Vân Thăng sẽ phải ở lại đâu, Vân Phong vừa mới định trở về Xuân Phong trấn, ngọc bội truyền âm lại vang lên.
"Tiểu thư!" Giọng nói mà Vân Phong nghe được không chỉ có kinh ngạc, còn có chút vội vàng, là giọng của Vương Minh, lúc này Vân Phong đang ở cùng Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm, còn có cả Khúc Lam Y, bốn người đang bàn bạc chuyện gì đó, sau khi tiếng gọi truyề đến, bốn người đều nhíu mày.
"Sao vậy?" Không hiểu sao Vân Phong lại bắt đầu có cảm giác không yên tâm, ngọc bội truyền âm lại loé lên vài cái, bên kia lại truyền đến tiếng nói: "Tiểu thư, Vân gia đã xảy ra chuyện rồi!"
Đột nhiên sắc mặt của Vân Phong và Vân Thăng cũng trầm xuống, Vân Phong cầm ngọc bội truyền âm không nhịn được mà hét lớn lên: "Nói mau! Xảy ra chuyện gì!"
"Có rất nhiều nhân sĩ không rõ là ai đã ra tay với Vân gia! Hồng Phong cũng mới vừa nhận được tin, đang nhanh chóng đến Xuân Phong trấn!" Vân Phong nghiến chặt ngọc bội truyền âm, ngắt thông báo, cả người đi nhanh ra ngoài.
"Tiểu Cẩm, xem ra ta không thể giúp nàng được nữa rồi." (từ giờ sẽ sửa cách xưng hô giữa Vân Thăng và Tiểu Cẩm nhé)
Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, ý bảo Vân Thăng cứ đi theo, Vân Phong đi đến bên cửa, nhìn thấy đại ca mình cũng đang đi theo, xoay người dừng lại: "Đại ca ở đây đi."
"Vân gia gặp chuyện khôn may, sao ta có thể ở trong này được!" Vân Thăng cau chặt mày, vào thời khắc này nếu hắn còn có thê yên tâm mà ở đây thì đúng là kỳ lạ.
Vân Phong lắc đầu: "Những kẻ ra tay với Vân gia vẫn chưa rõ được lai lịch, nhất định là muốn nhằm vào muội! Nếu mục tiêu của bọn hắn là muội, chỉ cần muội xuất hiện là được rồi!"
Vân Thăng nắm lấy bả vai Vân Phong: "Cho dù là nhằm vào muội, đại ca vẫn còn là người ngoài sao? Có người muốn ức hiếp muội muội của ta, ta có thể ngồi yên không để ý đến sao?"
Khúc Lam Y đi tới, nói một cách đầy ẩn ý: "Cho ngươi ở lại tất nhiên sẽ có tính toán khác, nếu đã nhằm vào tiểu Phong Phong, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ gặp phải công kích, ngươi không ở lại chỗ này, nàng phải làm thế nào bây giờ? Nếu thật sự có kẻ nào đến, Mộc gia sẽ trở thành một đống hoang tàn."
Vân Thăng sửng sốt, nhìn Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm cắn môi, cực kỳ áy náy mở miệng: "Tiểu Phong, là ta làm phiền ngươi rồi..."
"Ngươi đang nói bừa cái gì đấy! Là ta liên luỵ ngươi mới đúng, là ta làm liên luỵ đến Vân gia." Nắm chặt tay lại, đột nhiên Vân Thăng gõ vào đầu Vân Phong, Vân Phong ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Muội nói gì vậy! Cái gì gọi là liên luỵ đến Vân gia! Vì muội mà Vân gia mới có được thành tựu như ngày hôm nay, Phong nhi là trụ cột của Vân gia! Cho dù là ai làm liên luỵ tới Vân gia, cũng không phải là muội, biết chưa!"
Vân Thăng nhìn Vân Phong bằng một cặp mắt ấm áp, bên trong hoàn toàn là sự tin tưởng và cưng chiều, Vân Phong xoa nơi bị đại ca gõ, cười ha ha: "Nhỡ rồi."
Vân Thăng cũng không cố chấp với ý của mình: "Ta sẽ ở lại đây, để tránh việc Mộc gia bị đột kích bất ngờ, tuy thực lực của ta không đáng kể gì, nhưng cũng có thể ngăn cản được một chút."
"Đại ca yên tâm, muội sẽ bảo người của Hồng Phong nhanh chóng đến nơi này, phụ thân ở nơi đó đã có quân Vân gia che chở, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì! Muội phải trở về rồi!"
Vân Thăng sờ đầu Vân Phong: "Phong nhi, làm chuyện gì cũng phải chú ý đến bản thân mình, phụ thân sẽ không sao, đừng cậy mạnh."
Tay vừa chuyển, trong tay Vân Phong đã có một miếng sắt màu đen tuyền, Vân Thăng sửng sốt, Vân Phong đã giao miếng sắt vào trong tay hắn: "Thứ này có thể ngăn được công kích của một kẻ cấp bậc quân chủ."
Đồng tử của Vân Phong co rụt lại, Mộc Tiểu Cẩm vội vàng lắc đầu: "Tiểu Phong, ngươi giữ cái này đi."
Vân Phong cười cười: "Trước mắt thứ này vô ích với ta, trái lại nó sẽ có thể giúp mọi người. Nếu hai người không cần tới nó, đến lúc đó có thể trả lại cho ta."
Vân Thăng không nói gì mà cất kỹ miếng sắt, ôm muội muội của mình vào trong ngực: "Phong nhi, hứa với đại ca, phải bình an đấy."
Vân Phong vỗ lưng Vân Thăng, trong mắt đều là sự kiên định: "Muội hứa với đại ca, Vân gia sẽ không có việc gì."
Ra khỏi cửa phòng, Tiểu Hoả, Lam Dực cùng Nhục Cầu đã ở bên ngoài, Nhục Cầu kêu một tiếng rồi nhảy lên trên vai Vân Phong, giống như là đang nói chút lời an ủi.
"Chủ nhân, chúng ta đi thôi." Lam Dực nói xong, Vân Phong vừa gật đầu, cả người đã nhanh chóng phóng lên bầu trời, lúc này mới phát hiện, vẫn có một cái đuôi đang đi theo mình.
"Sao lại đi theo vậy?" Vân Phong khẽ nhíu mày, Khúc Lam Y cười cười. mang dáng vẻ ta sẽ dính với ngươi: "Chuyện của tiểu Phong Phong cũng là chuyện của ta, chúng ta không thể tách rời."
d ie n @# da%^n leq 33uy d$%on
Khoé môi Vân Phong nhếch lên, không nói gì, cả người đã phóng về phía trước, Khúc Lam Y cười đuổi theo, vẫn còn không quên gọi lớn: "Đây là gián tiếp chấp nhận sao?"
Không có người trả lời hắn, mấy luồng sáng nhanh chóng lướt qua trên không trung Mộc gia, rất nhanh đã biến mất, Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm đứng bên trong trạch viện Mộc gia, ngẩng đầu nhìn mấy bóng ngươi lướt qua bầu trời kia, trong lòng hai người đều có sự tin tưởng vô cùng vững chắc, chỉ cần có Vân Phong ở đây, nhất định Vân gia sẽ không có chuyện gì!
Mấy bóng dáng lướt nhanh qua bầu trời, phóng qua rất nhiều thành trấn, cũng có người ngẩng đầu nhìn lên khôn trung, vô cũng kinh ngạc không biết mấy luồng sáng lướt qua này là cái gì, Lam Dực cùng Tiểu Hoả đi theo hai bên cạnh Vân Phong, Khúc Lam Y cũng theo sát người nàng, một thân toàn lông của Nhục Cầu bị gió thổi bay, cả người cũng không khác gì một bông bồ công anh.
Trên đường đi vẻ mặt của Vân Phong không có chút thay đổi nào, trong đôi mắt đen là sự lạnh lẽo đến tột cùng, tốc độ lại càng nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, hai ma thú dường như cũng phải cật lực đuổi theo, nhưng Khúc Lam Y lại có vẻ rất thong dong.
Vốn là một đường dài đằng đãng, Vân Phong chỉ dùng vài canh giờ đã về tới Xuân Phong trấn, mới vừa thấy Xuân Phong trấn ở phía xa, không gian phía trước đã xảy ra những chấn động rất nhỏ, đột nhiên một vài kẻ đã xông đến nơi này.
"Ngươi để cho chúng ta chờ đã lâu đấy, Vân Phong."
"Vù vù vù!" Vài đòn công kích mạnh mẽ đánh úp về phía Vân Phong, lễ nghĩa khi gặp mặt cũng đã được lượt bớt, Vân Phong nghiêm mặt tránh thoát toàn bộ, trong con ngươi đều đã trở nên lạnh lẽo, thực lực của mấy người này vậy mà đều đã tiến tới cấp bậc đỉnh thống lĩnh.
Nhìn thấy Vân Phong tránh thoát không hề có chút chật vật nào, ba người cau mày: "Không nghĩ tới việc ngươi cũng khó giải quyết như vậy, không khác lời đồn bao nhiêu,triệuhồisưvới hai ma thú."
Một lão nhân mặt đầy nếp nhăn trong đó cười quái dị vài tiếng, thân thể gầy như một khung xương được bao phủ bởi một bộ y phục, khiến cho ông ta nhìn qua không khác gì một bộ xương khô mặc áo quần, xiêm y rộng rãi không ngừng phất phơ trên người ông ta, ngũ quan trên mặt cũng chỉ còn sót lại chút da, vô cùng doạ người.
Vân Phong không nói gì, tuy ba người này là cấp bậc quân chủ đỉnh, nhưng nếu để nàng phải đối phó một mình thì cũng sẽ có chút quá sức, nhưng có Tiểu Hoả và Lam Dực ở đây lúc này, ba người bọn hắn vẫn không thể cản nổi bước chân của nàng.
"Giết bọn hắn." Vân Phong lạnh giọng mở miệng, lập tức Tiểu Hoả cùng Lam Dực đã hiểu rõ ý của chủ nhân, ba người nghe thấy đều sửng sốt: "Chắc ngươi không biết chúng ta là ai nên mới dám mở miệng mà ngông cuồng như vậy! Ta nói cho ngươi biết, ba người chúng ta chính là..."
"Nhiều lời!" Vân Phong chỉ nói hai chữ, Tiểu Hoả và Lam Dực đã phát động tấn công, phóng về phía ba người vẫn còn đang tự nhiên mở miệng nói chuyện! Lập tức ba người cuống quít tiến lên nghênh chiến, lúc đối chiến mới phát hiện, thực lực của hai ma thú này lại vô cùng mạnh mẽ!
"Các ngươi không có tư cách để ta phải ra tay." Vân Phong trực tiếp lướt qua ba người mà bay về phía Xuân Phong trấn, Xuân Phong trấn cách đó không xa, vẫn yên lặng bình yên như vậy, nhưng trong đó vẫn để lộ một chút gì đó kỳ quái.
"Bọn hắn không phải là người của Phong Vân đế quốc." Khúc Lam Y bay sát bên người Vân Phong, hai người đi nhanh ở phía trước, Vân Phong trầm mặc một chút: "Xem ra là có người muốn mạng của ta rồi."
Chân mày Khúc Lam Y giật giật vài cái, cuối cùng là kẻ nào liều chết, lại dám trêu chọc Vân Phong vậy?
Hai người đã tới bên trên Xuân Phong trấn, vẫn chưa tiến vào, lại có hai người không biết xuất hiện từ đâu, hai người này là song sinh, gương mặt lớn lên giống nhau như đúc, vũ khí cầm cũng hoàn toàn giống nhay, lúc nhìn đến Vân Phong cùng Khúc Lam Y, đều cười ha ha.
"Chờ ngươi đã lâu rồi." Hai người cùng mở miệng nói, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau một cái, Vân Phong cười ha ha: "Hai vị chờ ta làm gì?"
Hai tên song sinh cười quái dị vài tiếng, đồng loạt chĩa vũ khí về phía Vân Phong, cao giọng nói: "Giao tinh thạch thú cực phẩm ra đây!"
Vân Phong cùng Khúc Lam Y đều sửng sốt, tinh thạch thú cực phẩm! Sao bọn hắn lại biết: "Ngươi nói ta có, ta sẽ có sao?" Vân Phong lạnh lùng hừ nhẹ, Gia Nhĩ, Mục Thanh, Tiêu Tiêu, tới cùng là ai trong ba kẻ này đây!
"Ha ha ha, đừng giả vờ nữa! Hiện tại tất cả mọi người đều biết trên người ngươi không thiếu thứ tốt, tinh thạch thú chỉ là một trong số đó mà thôi!"
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, Khúc Lam Y mang vẻ mặt không mấy tốt mà mở miêng: "Những tin tức này được truyền ra từ đâu, các ngươi cũng tin sao? Nếu Vân Phong có mấy thứ này, Vân gia đã sớm thâu tóm Phong Vân đế quốc rồi!"
Hai tên song sinh nhìn nhau vài lần, trong mắt lướt qua một chút hoài nghi, Vân Phong cùng Khúc Lam Y đã hiểu rõ tình hình hiện giờ, kẻ địch mà Vân gia gặp phải không chỉ là một hay hai tên, mà là những kẻ mạnh không ngừng tiến tới từ mọi nơi!
"Ha ha, không biết sao? Hiện tại đoán chừng tất cả tán tu của tứ quốc đều đã ùn ùn kéo tới, ngươi vẫn ngoan ngoãn giao ra đây thì tốt hơn, Vân gia cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Hai tên song sinh cười lên một cách quái dị, tuy biết thực lực không bằng Vân Phong nhưng cũng không hề sợ hãi, lời nói của hai người quả thật cũng khiến Vân Phong có chút kiêng kị.
Tán tu bình thường còn khó đối phó hơn với cường giả có địa vị, làm tán tu đến một cấp bậc nhất định cũng là nhờ sự cố gắng của bản thân, bỏ đi gia tộc, bối cảnh và sự trợ giúp của ngoại lực, những cường giả tán tu này càng có sức uy hiếp!
Quan trọng hơn là những kẻ này hoàn toàn không nói đạo lý! Bọn họ không có gì phải lo lắng, trừ bọn họ ra thì cả người cũng chỉ có hai bàn tay trắng! Vì thế những chuyện giết người cướp của bình thường đều là do những tán tu này làm, một chút nhiệm vụ có thù lao cao cũng chỉ có những tán tu này dám nhận! Hiện tại tin tức Vân Phong có được tinh thạch thú đã bị truyền ra ngoài, mặc kệ là thật hay giả, tất nhiên tán tu sẽ ùn ùn kéo tới, người chết vì tiền của chim chết vì miếng ăn mà thôi!
Vân Phong nhíu chặt mày, trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển, người có thể hãm hại nàng như vậy xem ra cũng chỉ có một, Gia Nhĩ! Chắc hẳn nam nhân kia đã hận nàng đến tận xương, muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế sao?
"Là Già Diệp đế quốc truyền ra tin tức này sao?" Vân Phong lạnh giọng hỏi, hai tên song sinh cười ha ha: "Ngươi lại rất thông minh, quả thật tin tức được truyền ra từ Già Diệp đế quốc, tuy nhiên cũng không sao cả, đã là thứ tốt thì ai đến trước sẽ là của người đó!"
Vân Phong cười, khoé môi không ngừng nhếch lên, chậm rãi ngẩng mặt lên: "Thứ tốt của ta thật sự không ít, ví dụ như cái này." Tay vừa lật, ma trượng cấp bậc quân chủ đã xuất hiện trong lòng bàn tay, hai tên song sinh vừa thấy, lập tức căng thẳng hơn rất nhiều, hai mắttoả sáng nhìn ma trượng trong tay Vân Phong.
"Vũ khí cấp bậc quân chủ!" Hai tên song sinh kêu lên một tiếng, cùng liếm môi, nhìn dáng vẻ hoàn toàn là tham lam, Vân Phong nhẹ nhàng vung ma trượng vài cái, một dòng năng lượng mạnh mẽ đã lướt qua.
"Tuy thực lực của ngươi không tệ, nhưng mang theo nhiều thứ tốt như vậy, cũng có chút sai lầm, để chúng ta chia sẻ cho ngươi một chút nào!" Hai tên song sinh hét lên, lập tức vung vũ khí mà công kích tới, trong hai cặp mắt tham lam kia đều hiện lên tia sáng, tuy là chiến sĩ không cần đến ma trượng, nhưng có thể đạt được cũng là chuyện tốt.
"Dáng vẻ tham lam đó đúng là rất khó chịu." Vân Phong nhẹ giọng nói nhỏ, thực lực của hai người này đều là đỉnh thống lĩnh, hai người cộng lại cũng tương đương với một cường giả cấp bậc quân chủ, lại còn là song sinh, có thể ngầm hiểu ý nhau, thực lực quân chủ trung kỳ của Vân Phong vậy mà lại đánh ngang tay với hai người này.
"Hoả cầu!" Vân Phong hét lớn một tiếng, ma trượng đã nhanh chóng tập hợp hoả nguyên tố, một quả cầu nguyên tố vô cùng lớn hiện ra trên đỉnh ma trượng, hai tên song sinh vừa thấy thì cười vài tiếng, chia làm hai hướng tấn công về phía Vân Phong!
Cho rằng chỉ như vậy thì ta chỉ có thể tấn công một tên thôi sao? Vân Phong hừ một tiếng, vung mạnh ma trượng lên, hoả cầu không tấn công vào bất kỳ người nào, mà bay thằng ra về phía trung tâm của hai tên song sinh, hai tên song sinh vừa thấy thì cười không ngừng, đòn tấn công càng trở nên mạnh mẽ!
"Mắt của ngươi có vấn đề sao? Ngay cả vị trí của chúng ta cũng không thể tìm được!" Hai tên song sinh cười điên cuồng mà tới, Khúc Lam Y ở bên cạnh vung tay lên, nhất thời ba người bị giam trong một kết giới, Khúc Lam Y nhìn vị cường giả xuất hiện bất ngờ tiếp theo, khoé môi mang theo ý cười.
"Cứ để cho ba người bọn họ đánh, ngươi, cứ để ta chiêu đãi đi.
Vân Phong có thể cảm nhận được vùng không gian này đã bị Khúc Lam Y phong toả, đã biết bên ngoài lại có kẻ địch chạy đến, không rảnh bận tâm đến chuyện khác, cứ giải quyết hai tên này trước cái đã!
Hoả cầu bay vào giữa hai tên song sinh, giữa tiếng cười điên cuồng của bọn hắn, Vân Phong nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo: "Nổ!"
"Cái gì!" Hai tên song sinh đồng thời cả giác được hoả cầu có chút kì lạ, sau tiếng quát của Vân Phong, thể tích lại tăng lên bất ngờ, to lên gấp đôi lúc ban đầu, sau một tiếng nổ vang dội, từng cơn mưa sao màu đỏ lướt qua trước mắt hai tên song sinh!
"Ầm--!"
Hoả cầu nổ tung trở thành vô số các hoả cầu nhỏ hơn, phát tán khắp mọi nơi, còn bay về phía của hai tên song sinh, hành động của hai tên song sinh cũng bị cắt ngang, mội quả cầu hoả nguyên tố nhỏ kia đều ẩn chứa năng lượng dày đặc, chỉ cần đụng trúng thì đều nổ tung! Đây đúng là một cơn mưa lửa!
Thân thể Vân Phong xuyên qua những tiếng nổ mạnh, một tên song sinh đang vội vàng né tránh những quả cầu lửa đang không ngừng tiến tới ở xung quanh, lúc cả người đang bận rộn không kịp chú ý, đã thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
"Cái...!" Lúc hắn vẫn không kịp hỏi gì, đã không còn cơ hội để đặ câu hỏi nữa. Con ngươi đen của Vân Phong đều đã mang theo ý cười lạnh lẽo, nắm chặt tay một cái, một tiếng cơ thịt bị đập mạnh vang lên, hốc mắt của tên song sinh đã bị toác, dường như còn muốn rớt ra ngoài, trên gương mặt đều là sự kinh ngạc cùng không thể tin, cả người đã nhanh chóng rơi xuống@%lequydon@$@##$
"Ầm!"
Cả người rơi từ trên không trung xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn, một vật rơi tự do từ trên không trung xuống như vậy, chỉ có một kết quả, trở thành một bãi thịt vụn!
"Huynh đệ!" Tên song sinh kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã hoàn toàn sợ ngây người, bất chấp vô số quả cầu lửa đang không ngừng được kích nổ bên người, nhìn thiếu nữ mảnh khảnh đang đứng ở kia bằng cặp mắt đỏ bừng, bọn hắn đã coi thường nàng ta rồi!
"A!" Hai tên song sinh mất đi một, thực lực cũng giảm bớt, Vân Phong thờ ơ xông về phía tên kia, vung tay lên, vô số quả cầu lửa nhỏ đều xông tới, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, trong những tiếng nổ đó còn có những tiếng kêu không cam lòng thảm thiết.
Sau khi tất cả đã chấm dứt, một thân thể cháy đen rơi xuống khỏi không trung, nện vào mặt đất, Vân Phong đứng trên không nhìn về phía mặt đất: "Yên tâm, hai người các ngươi ai cũng không thể thiếu được."
Bàn tay trắng nõn bóp chặt lại, sau đó lại thả ra, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng một lão già rớt xuống khỏi không trung cùng với Khúc Lam Y ở bên cạnh, Khúc Lam Y hơi quay đầu, trên người có một vài vết máu.
"Tên này hơi khó giải quyết một chút, tuy nhiên cũng đã giải quyết xong rồi." Khúc Lam Y có chút chán ghét nhìn vết máu đỏ trên người mình, lúc này Tiểu Hoả cùng Lam Dực cũng chạy sang đây, ba người kia cũng đã bị giết,
Vân Phong đứng trên không, quét một vòng Xuân Phong trấn ở phía dưới, đến chỗ đại trạch của Vân gia: "Tiểu Hỏa, Lam Dực, hai người đến Vân gia, phàm là ngươi làm người Vân gia bị thương, đều giết hết!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong lướt qua một chút ác độc, lập tức Tiểu Hoả cùng Lam Dực nhanh chóng chạy tới chỗ Vân gia, Khúc Lam Y đứng bên cạnh Vân Phong, hai người đều nhìn về phía trước, cường giả vẫn không ngừng lại mà ùn ùn kéo đến Xuân Phong trấn.
"Xem ra những con ong mật này đều đã phát cuồng rồi, cho dù là liều mạng cũng phải bổ nhào vào chỗ chết." Khúc Lam Y nhẹ giọng mở miệng, Vân Phong cười ha ha: "Cách tốt nhất để đối phó với một đàn ong tất nhiên là phải gom diệt một mẻ rồi."
Khúc Lam Y nhếch mày, quan mặt nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Phong, thấy đôi môi đỏ mọng của nàng đã nhếch lên: "Vút vút vút!" Mấy bóng dáng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
"Vân Phong, giao tinh thạch thú ra đây!" Từng đôi mắt tham lam nhìn Vân Phong, Vân Phong thu vũ khí trong tay lại: "Nếu muốn, thì tự mình tới lấy đi!"
Cuối cùng nước mắt của Tử phu nhân cũng rơi xuống: "Ta làm như vậy đều là vì các con, đều là vì các con mà..."
Thân thể Mộc Anh Hoa lảo đảo vài cái, cánh tay đang đỡ Tử phu nhân cũng buông xuống, ngã ngồi trên đất, có chút thất thần, Tử phu nhân ngã xuống bên cạnh mà khóc, vẻ mặt vô cùng chật vật.
"Cuối cùng cũng chịu nhận rồi sao? Nhiều năm như vậy, lương tâm của bà đã từng bao giờ cảm thấy bất an hay chưa?" Vân Phong nheo mắt lại, rất muốn thiêu cháy nữ nhân lòng dạ rắn rết này trong một mồi lửa, tuy nhiên đây cũng không phải thứ mà nàng nên làm thay.
"Lương tâm bất an? Nàng ta đấu không lại ta, đó là thứ nàng ta đáng được nhận!" Tử phu nhân cười ha ha, đứng lên khỏi mặt đất, lớn tiếng nói với Mộc Tiểu Cẩm: "Nàng ta xứng đáng rơi vào kết cục như vậy! Làm một chính thất nhưng tính tình lại quá yếu đuối, nàng ta vốn không thể ngồi nổi ở vị trí kia, vị trí kia phải là do người như ta tiếp quản!"
Con ngươi đen của Mộc Tiểu Cẩm loé lên, buông tay Vân Thăng ra, cả người bước lên phía trước một bước, thuỷ nguyên tố trào ra cuồn cuộn, hoá thành những mũi tên bén nhọn: "Mẹ ta như thế nào, cũng không tới lượt người như bà tới quyết định vận mệnh của người! Thuỷ tiễn!"
Sau một tiếng gào của Mộc Tiểu Cẩm, le quy don!! thuỷ tiễn đã phóng vun vút sang, Mộc Anh Hoa vừa thấy, lập tức muốn che cho nương mình, Tử phu nhân cười ha ha nhìn những mũi tên bằng nước đang lao vun vút đến, vô cùng điên cuồng, tựa hồ sau khi thừa nhận tất cả bà ta đã không còn sợ thứ gì nữa rồi.
"Vút--!" Mặt ngoài của những mũi tên nước hiện lên ánh sáng màu xanh lam, Mộc Anh Hoa kéo nương của mình ra phía sau, cả người tiến lên cản ở phía trước.
"Phập!" Tiếng tên cắm vào cơ thể vang lên, đồng tử Tử phu nhân co lại, nhìn Mộc Anh Hoa đang chắn trước mặt mình, cuối cùng hét lên một tiếng chói tai: "Anh Hoa! Anh Hoa!"
Thân thể Mộc Anh Hoa từ từ ngã xuống, những mũi tên bằng nước đã hoàn toàn xuyên qua khỏi ngực, đỡ được một kích này của Mộc Tiểu Cẩm, cuối cũng cũng cứu được một mạng của Tử phu nhân.
"Anh Hoa!" Tử phu nhân bắt đầu run rẩy, cả người cũng dính toàn máu tươi, chân tay luống cuống, sao nó lại xông ra, là bà ta đã sai rồi sao!
"Nương..." Mộc Anh Hoa muốn nói gì đó, nhưng chỉ có thể mở miệng gọi một chữ này, cả người run lên rồi không còn một chút sức sống nào nữa. Tử phu nhân ngơ ngác ngồi ở kia, qua một lúc, rốt cuộ cũng điên cuồng lao đến.
"Là ngươi giết thằng bé! Giết con ta! Ngươi là hung thủ giết người! Ta phải giết ngươi!" Tử phu nhân liều mạng hét lên, ngũ quan đều đã vặn vẹo cùng một chỗ, Mộc Tiểu Cẩm thu tay, tên nước hoá thành thuỷ nguyên tố nhàn nhạt trôi nổi trong không trung, ý bảo Vân Thăng và Vân Phong đừng ngăn cản người đang bà điên kia, Mộc Tiểu Cẩm cứ đứng ở nơi đó, nhìn Tử phu nhân chạy đến, nhìn dáng vẻ như đang muốn liều mạng với bà ta.
"Bốp."
Một cái tát vang dội vang lên, bàn tay vung lên cao của Mộc Tiểu Cẩm chậm rãi hạ xuống, một bên má của Tử phu nhân hằn lên năm dấu tay rõ ràng, cả người cũng đứng sững ở đó vì một cái tát này.
"Người giết hắn, chính là bà." Mộc Tiểu Cẩm nhìn Tử phu nhân bằng cặp mắt lạnh lùng, Tử phu nhân ngơ ngác một lúc lâu, bỗng nhiên cười lên như điên, sau đó, cả người cũng mềm oặt đi mà ngã trên mặt đất.
Cuối cùng màn kịch này cũng đã kết thúc, mấy chục người khác của Mộc gia cũng trợn mắt há mồm nhìn toàn bộ những chuyện này, người Mộc thành cũng sợ đến ngây người, thì ra Tử phu nhân đã làm ra những chuyện như thế này, nhi tử bà ta chết đi cũng là quả báo.
Mộc Tiểu Cẩm lấy ngọc bội được Tử phu nhân nắm chặt trong lòng bàn tay ra, miếng ngọc bội vẫn còn mang theo hơi ấm của con người, bỗng nhiên Mộc Tiểu Cẩm thở phào trong lòng. Sau đó, một cảm giác đau lòng vô cùng dâng lên, lúc này Vân Thăng đã đi đến, nhẹ nhàng kéo nàng vào trong ngực mình, Mộc Tiểu Cẩm ngẩng đầu nhìn hắn, cười cười.
"Từ nay về sau, mọi người đều đã rõ chủ nhân Mộc gia là ai!" Vân Phong đứng trên đài, tầm mắt đảo qua mọi người: "Nếu có ai có gì nghi ngờ hay không hài lòng, cứ tới tìm Vân Phong ta."
Lòng mọi người đều co lại, từ nay về sau Mộc gia đã không còn giống như trước, bởi sau khi chủ nhân của nó thay đổi, Mộc gia sẽ nghênh đón một người chống đỡ trước nay chưa từng có,triệuhồisưVân Phong!
Việc chuyển giao Mộc gia cũng vô cùng thuận lợi, những người khác của Mộc gia cũng không dám có bất kì hành động gì, vốn dĩ Mộc Tiểu Cẩm đã có tư cách kế thừa Mộc gia, ai còn có thể có nghi ngờ gì? Cho dù không hài lòng, nhưng có ai lại dám đứng ra phát tiết? Hiện tại Mộc Tiểu Cẩm chính là tẩu tử tương lai của Vân Phong, nếu có ai không hài lòng thì không phải là đã muốn chết rồi sao!
Nếu Mộc gia và Vân gia kết làm thông gia, lợi ích của Mộc gia chắc chắn sẽ nhét vừa mấy cái sọt! Thân thiết với Vân gia là chuyện mà ai cũng mong muốn, cái chết của Tử phu nhân cùng hai người con trai của bà ta đổi lấy kết cục hiện giờ, cũng có thể coi như Mộc gia đã buôn bán lời rồi.
Rất nhanh toàn bộ Mộc gia đã quên mất Tử phu nhân cùng hai người con trai của bà ta, việc Mộc Tiểu Cẩm ngồi trên vị trí gia chủ, cũng chính là thứ đã vượt khỏi dự kiến của bà ta.
Ở lại Mộc thành mấy ngày để giúp Mộc Tiểu Cẩm xử lý chuyện của Mộc gia, Mộc Tiểu Cẩm vẫn còn phải học rất nhiều, tuy nhiên Vân Thăng lại rất cótàiở phương diện này, có thể giúp đỡ cho Mộc Tiểu Cẩm không ít, Vân Phong đã từng nói đùa, rõ ràng đại ca có thể ở rể được.
Không biết tình cảm của Vân Thăng và Mộc Tiểu Cẩm đã bắt đầu từ đâu, chẳng qua một khi đã bắt đầu yêu, đối phương cũng chính là người mình quan tâm nhất, Vân Phong cũng đã chắc chắn rằng Mộc Tiểu Cẩm chính là đại tẩu tương lai của mình, cũng thương lượng với Vân Thăng nên nói chuyện này với phụ thân một chút, cầu thân với Mộc gia.
Chuyện của Mộc gia vẫn cần một thời gian ngắn nữa mới có thể xử lý ổn thoả, Vân Thăng không vội với chuyện cầu thân này, chuyên tâm giúp Mộc Tiểu Cẩm xử lý chuyện của Mộc gia, sau khi chuyện của Mộc gia đã xong, tất nhiên Vân Thăng sẽ phải ở lại đâu, Vân Phong vừa mới định trở về Xuân Phong trấn, ngọc bội truyền âm lại vang lên.
"Tiểu thư!" Giọng nói mà Vân Phong nghe được không chỉ có kinh ngạc, còn có chút vội vàng, là giọng của Vương Minh, lúc này Vân Phong đang ở cùng Vân Thăng, Mộc Tiểu Cẩm, còn có cả Khúc Lam Y, bốn người đang bàn bạc chuyện gì đó, sau khi tiếng gọi truyề đến, bốn người đều nhíu mày.
"Sao vậy?" Không hiểu sao Vân Phong lại bắt đầu có cảm giác không yên tâm, ngọc bội truyền âm lại loé lên vài cái, bên kia lại truyền đến tiếng nói: "Tiểu thư, Vân gia đã xảy ra chuyện rồi!"
Đột nhiên sắc mặt của Vân Phong và Vân Thăng cũng trầm xuống, Vân Phong cầm ngọc bội truyền âm không nhịn được mà hét lớn lên: "Nói mau! Xảy ra chuyện gì!"
"Có rất nhiều nhân sĩ không rõ là ai đã ra tay với Vân gia! Hồng Phong cũng mới vừa nhận được tin, đang nhanh chóng đến Xuân Phong trấn!" Vân Phong nghiến chặt ngọc bội truyền âm, ngắt thông báo, cả người đi nhanh ra ngoài.
"Tiểu Cẩm, xem ra ta không thể giúp nàng được nữa rồi." (từ giờ sẽ sửa cách xưng hô giữa Vân Thăng và Tiểu Cẩm nhé)
Mộc Tiểu Cẩm gật đầu, ý bảo Vân Thăng cứ đi theo, Vân Phong đi đến bên cửa, nhìn thấy đại ca mình cũng đang đi theo, xoay người dừng lại: "Đại ca ở đây đi."
"Vân gia gặp chuyện khôn may, sao ta có thể ở trong này được!" Vân Thăng cau chặt mày, vào thời khắc này nếu hắn còn có thê yên tâm mà ở đây thì đúng là kỳ lạ.
Vân Phong lắc đầu: "Những kẻ ra tay với Vân gia vẫn chưa rõ được lai lịch, nhất định là muốn nhằm vào muội! Nếu mục tiêu của bọn hắn là muội, chỉ cần muội xuất hiện là được rồi!"
Vân Thăng nắm lấy bả vai Vân Phong: "Cho dù là nhằm vào muội, đại ca vẫn còn là người ngoài sao? Có người muốn ức hiếp muội muội của ta, ta có thể ngồi yên không để ý đến sao?"
Khúc Lam Y đi tới, nói một cách đầy ẩn ý: "Cho ngươi ở lại tất nhiên sẽ có tính toán khác, nếu đã nhằm vào tiểu Phong Phong, sớm muộn gì nơi này cũng sẽ gặp phải công kích, ngươi không ở lại chỗ này, nàng phải làm thế nào bây giờ? Nếu thật sự có kẻ nào đến, Mộc gia sẽ trở thành một đống hoang tàn."
Vân Thăng sửng sốt, nhìn Mộc Tiểu Cẩm, Mộc Tiểu Cẩm cắn môi, cực kỳ áy náy mở miệng: "Tiểu Phong, là ta làm phiền ngươi rồi..."
"Ngươi đang nói bừa cái gì đấy! Là ta liên luỵ ngươi mới đúng, là ta làm liên luỵ đến Vân gia." Nắm chặt tay lại, đột nhiên Vân Thăng gõ vào đầu Vân Phong, Vân Phong ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Muội nói gì vậy! Cái gì gọi là liên luỵ đến Vân gia! Vì muội mà Vân gia mới có được thành tựu như ngày hôm nay, Phong nhi là trụ cột của Vân gia! Cho dù là ai làm liên luỵ tới Vân gia, cũng không phải là muội, biết chưa!"
Vân Thăng nhìn Vân Phong bằng một cặp mắt ấm áp, bên trong hoàn toàn là sự tin tưởng và cưng chiều, Vân Phong xoa nơi bị đại ca gõ, cười ha ha: "Nhỡ rồi."
Vân Thăng cũng không cố chấp với ý của mình: "Ta sẽ ở lại đây, để tránh việc Mộc gia bị đột kích bất ngờ, tuy thực lực của ta không đáng kể gì, nhưng cũng có thể ngăn cản được một chút."
"Đại ca yên tâm, muội sẽ bảo người của Hồng Phong nhanh chóng đến nơi này, phụ thân ở nơi đó đã có quân Vân gia che chở, chắc hẳn sẽ không có chuyện gì! Muội phải trở về rồi!"
Vân Thăng sờ đầu Vân Phong: "Phong nhi, làm chuyện gì cũng phải chú ý đến bản thân mình, phụ thân sẽ không sao, đừng cậy mạnh."
Tay vừa chuyển, trong tay Vân Phong đã có một miếng sắt màu đen tuyền, Vân Thăng sửng sốt, Vân Phong đã giao miếng sắt vào trong tay hắn: "Thứ này có thể ngăn được công kích của một kẻ cấp bậc quân chủ."
Đồng tử của Vân Phong co rụt lại, Mộc Tiểu Cẩm vội vàng lắc đầu: "Tiểu Phong, ngươi giữ cái này đi."
Vân Phong cười cười: "Trước mắt thứ này vô ích với ta, trái lại nó sẽ có thể giúp mọi người. Nếu hai người không cần tới nó, đến lúc đó có thể trả lại cho ta."
Vân Thăng không nói gì mà cất kỹ miếng sắt, ôm muội muội của mình vào trong ngực: "Phong nhi, hứa với đại ca, phải bình an đấy."
Vân Phong vỗ lưng Vân Thăng, trong mắt đều là sự kiên định: "Muội hứa với đại ca, Vân gia sẽ không có việc gì."
Ra khỏi cửa phòng, Tiểu Hoả, Lam Dực cùng Nhục Cầu đã ở bên ngoài, Nhục Cầu kêu một tiếng rồi nhảy lên trên vai Vân Phong, giống như là đang nói chút lời an ủi.
"Chủ nhân, chúng ta đi thôi." Lam Dực nói xong, Vân Phong vừa gật đầu, cả người đã nhanh chóng phóng lên bầu trời, lúc này mới phát hiện, vẫn có một cái đuôi đang đi theo mình.
"Sao lại đi theo vậy?" Vân Phong khẽ nhíu mày, Khúc Lam Y cười cười. mang dáng vẻ ta sẽ dính với ngươi: "Chuyện của tiểu Phong Phong cũng là chuyện của ta, chúng ta không thể tách rời."
d ie n @# da%^n leq 33uy d$%on
Khoé môi Vân Phong nhếch lên, không nói gì, cả người đã phóng về phía trước, Khúc Lam Y cười đuổi theo, vẫn còn không quên gọi lớn: "Đây là gián tiếp chấp nhận sao?"
Không có người trả lời hắn, mấy luồng sáng nhanh chóng lướt qua trên không trung Mộc gia, rất nhanh đã biến mất, Vân Thăng cùng Mộc Tiểu Cẩm đứng bên trong trạch viện Mộc gia, ngẩng đầu nhìn mấy bóng ngươi lướt qua bầu trời kia, trong lòng hai người đều có sự tin tưởng vô cùng vững chắc, chỉ cần có Vân Phong ở đây, nhất định Vân gia sẽ không có chuyện gì!
Mấy bóng dáng lướt nhanh qua bầu trời, phóng qua rất nhiều thành trấn, cũng có người ngẩng đầu nhìn lên khôn trung, vô cũng kinh ngạc không biết mấy luồng sáng lướt qua này là cái gì, Lam Dực cùng Tiểu Hoả đi theo hai bên cạnh Vân Phong, Khúc Lam Y cũng theo sát người nàng, một thân toàn lông của Nhục Cầu bị gió thổi bay, cả người cũng không khác gì một bông bồ công anh.
Trên đường đi vẻ mặt của Vân Phong không có chút thay đổi nào, trong đôi mắt đen là sự lạnh lẽo đến tột cùng, tốc độ lại càng nhanh hơn so với bình thường rất nhiều, hai ma thú dường như cũng phải cật lực đuổi theo, nhưng Khúc Lam Y lại có vẻ rất thong dong.
Vốn là một đường dài đằng đãng, Vân Phong chỉ dùng vài canh giờ đã về tới Xuân Phong trấn, mới vừa thấy Xuân Phong trấn ở phía xa, không gian phía trước đã xảy ra những chấn động rất nhỏ, đột nhiên một vài kẻ đã xông đến nơi này.
"Ngươi để cho chúng ta chờ đã lâu đấy, Vân Phong."
"Vù vù vù!" Vài đòn công kích mạnh mẽ đánh úp về phía Vân Phong, lễ nghĩa khi gặp mặt cũng đã được lượt bớt, Vân Phong nghiêm mặt tránh thoát toàn bộ, trong con ngươi đều đã trở nên lạnh lẽo, thực lực của mấy người này vậy mà đều đã tiến tới cấp bậc đỉnh thống lĩnh.
Nhìn thấy Vân Phong tránh thoát không hề có chút chật vật nào, ba người cau mày: "Không nghĩ tới việc ngươi cũng khó giải quyết như vậy, không khác lời đồn bao nhiêu,triệuhồisưvới hai ma thú."
Một lão nhân mặt đầy nếp nhăn trong đó cười quái dị vài tiếng, thân thể gầy như một khung xương được bao phủ bởi một bộ y phục, khiến cho ông ta nhìn qua không khác gì một bộ xương khô mặc áo quần, xiêm y rộng rãi không ngừng phất phơ trên người ông ta, ngũ quan trên mặt cũng chỉ còn sót lại chút da, vô cùng doạ người.
Vân Phong không nói gì, tuy ba người này là cấp bậc quân chủ đỉnh, nhưng nếu để nàng phải đối phó một mình thì cũng sẽ có chút quá sức, nhưng có Tiểu Hoả và Lam Dực ở đây lúc này, ba người bọn hắn vẫn không thể cản nổi bước chân của nàng.
"Giết bọn hắn." Vân Phong lạnh giọng mở miệng, lập tức Tiểu Hoả cùng Lam Dực đã hiểu rõ ý của chủ nhân, ba người nghe thấy đều sửng sốt: "Chắc ngươi không biết chúng ta là ai nên mới dám mở miệng mà ngông cuồng như vậy! Ta nói cho ngươi biết, ba người chúng ta chính là..."
"Nhiều lời!" Vân Phong chỉ nói hai chữ, Tiểu Hoả và Lam Dực đã phát động tấn công, phóng về phía ba người vẫn còn đang tự nhiên mở miệng nói chuyện! Lập tức ba người cuống quít tiến lên nghênh chiến, lúc đối chiến mới phát hiện, thực lực của hai ma thú này lại vô cùng mạnh mẽ!
"Các ngươi không có tư cách để ta phải ra tay." Vân Phong trực tiếp lướt qua ba người mà bay về phía Xuân Phong trấn, Xuân Phong trấn cách đó không xa, vẫn yên lặng bình yên như vậy, nhưng trong đó vẫn để lộ một chút gì đó kỳ quái.
"Bọn hắn không phải là người của Phong Vân đế quốc." Khúc Lam Y bay sát bên người Vân Phong, hai người đi nhanh ở phía trước, Vân Phong trầm mặc một chút: "Xem ra là có người muốn mạng của ta rồi."
Chân mày Khúc Lam Y giật giật vài cái, cuối cùng là kẻ nào liều chết, lại dám trêu chọc Vân Phong vậy?
Hai người đã tới bên trên Xuân Phong trấn, vẫn chưa tiến vào, lại có hai người không biết xuất hiện từ đâu, hai người này là song sinh, gương mặt lớn lên giống nhau như đúc, vũ khí cầm cũng hoàn toàn giống nhay, lúc nhìn đến Vân Phong cùng Khúc Lam Y, đều cười ha ha.
"Chờ ngươi đã lâu rồi." Hai người cùng mở miệng nói, Vân Phong và Khúc Lam Y nhìn nhau một cái, Vân Phong cười ha ha: "Hai vị chờ ta làm gì?"
Hai tên song sinh cười quái dị vài tiếng, đồng loạt chĩa vũ khí về phía Vân Phong, cao giọng nói: "Giao tinh thạch thú cực phẩm ra đây!"
Vân Phong cùng Khúc Lam Y đều sửng sốt, tinh thạch thú cực phẩm! Sao bọn hắn lại biết: "Ngươi nói ta có, ta sẽ có sao?" Vân Phong lạnh lùng hừ nhẹ, Gia Nhĩ, Mục Thanh, Tiêu Tiêu, tới cùng là ai trong ba kẻ này đây!
"Ha ha ha, đừng giả vờ nữa! Hiện tại tất cả mọi người đều biết trên người ngươi không thiếu thứ tốt, tinh thạch thú chỉ là một trong số đó mà thôi!"
Sắc mặt Vân Phong trầm xuống, Khúc Lam Y mang vẻ mặt không mấy tốt mà mở miêng: "Những tin tức này được truyền ra từ đâu, các ngươi cũng tin sao? Nếu Vân Phong có mấy thứ này, Vân gia đã sớm thâu tóm Phong Vân đế quốc rồi!"
Hai tên song sinh nhìn nhau vài lần, trong mắt lướt qua một chút hoài nghi, Vân Phong cùng Khúc Lam Y đã hiểu rõ tình hình hiện giờ, kẻ địch mà Vân gia gặp phải không chỉ là một hay hai tên, mà là những kẻ mạnh không ngừng tiến tới từ mọi nơi!
"Ha ha, không biết sao? Hiện tại đoán chừng tất cả tán tu của tứ quốc đều đã ùn ùn kéo tới, ngươi vẫn ngoan ngoãn giao ra đây thì tốt hơn, Vân gia cũng sẽ không xảy ra chuyện gì." Hai tên song sinh cười lên một cách quái dị, tuy biết thực lực không bằng Vân Phong nhưng cũng không hề sợ hãi, lời nói của hai người quả thật cũng khiến Vân Phong có chút kiêng kị.
Tán tu bình thường còn khó đối phó hơn với cường giả có địa vị, làm tán tu đến một cấp bậc nhất định cũng là nhờ sự cố gắng của bản thân, bỏ đi gia tộc, bối cảnh và sự trợ giúp của ngoại lực, những cường giả tán tu này càng có sức uy hiếp!
Quan trọng hơn là những kẻ này hoàn toàn không nói đạo lý! Bọn họ không có gì phải lo lắng, trừ bọn họ ra thì cả người cũng chỉ có hai bàn tay trắng! Vì thế những chuyện giết người cướp của bình thường đều là do những tán tu này làm, một chút nhiệm vụ có thù lao cao cũng chỉ có những tán tu này dám nhận! Hiện tại tin tức Vân Phong có được tinh thạch thú đã bị truyền ra ngoài, mặc kệ là thật hay giả, tất nhiên tán tu sẽ ùn ùn kéo tới, người chết vì tiền của chim chết vì miếng ăn mà thôi!
Vân Phong nhíu chặt mày, trong đầu lại nhanh chóng xoay chuyển, người có thể hãm hại nàng như vậy xem ra cũng chỉ có một, Gia Nhĩ! Chắc hẳn nam nhân kia đã hận nàng đến tận xương, muốn ra tay trước để chiếm được lợi thế sao?
"Là Già Diệp đế quốc truyền ra tin tức này sao?" Vân Phong lạnh giọng hỏi, hai tên song sinh cười ha ha: "Ngươi lại rất thông minh, quả thật tin tức được truyền ra từ Già Diệp đế quốc, tuy nhiên cũng không sao cả, đã là thứ tốt thì ai đến trước sẽ là của người đó!"
Vân Phong cười, khoé môi không ngừng nhếch lên, chậm rãi ngẩng mặt lên: "Thứ tốt của ta thật sự không ít, ví dụ như cái này." Tay vừa lật, ma trượng cấp bậc quân chủ đã xuất hiện trong lòng bàn tay, hai tên song sinh vừa thấy, lập tức căng thẳng hơn rất nhiều, hai mắttoả sáng nhìn ma trượng trong tay Vân Phong.
"Vũ khí cấp bậc quân chủ!" Hai tên song sinh kêu lên một tiếng, cùng liếm môi, nhìn dáng vẻ hoàn toàn là tham lam, Vân Phong nhẹ nhàng vung ma trượng vài cái, một dòng năng lượng mạnh mẽ đã lướt qua.
"Tuy thực lực của ngươi không tệ, nhưng mang theo nhiều thứ tốt như vậy, cũng có chút sai lầm, để chúng ta chia sẻ cho ngươi một chút nào!" Hai tên song sinh hét lên, lập tức vung vũ khí mà công kích tới, trong hai cặp mắt tham lam kia đều hiện lên tia sáng, tuy là chiến sĩ không cần đến ma trượng, nhưng có thể đạt được cũng là chuyện tốt.
"Dáng vẻ tham lam đó đúng là rất khó chịu." Vân Phong nhẹ giọng nói nhỏ, thực lực của hai người này đều là đỉnh thống lĩnh, hai người cộng lại cũng tương đương với một cường giả cấp bậc quân chủ, lại còn là song sinh, có thể ngầm hiểu ý nhau, thực lực quân chủ trung kỳ của Vân Phong vậy mà lại đánh ngang tay với hai người này.
"Hoả cầu!" Vân Phong hét lớn một tiếng, ma trượng đã nhanh chóng tập hợp hoả nguyên tố, một quả cầu nguyên tố vô cùng lớn hiện ra trên đỉnh ma trượng, hai tên song sinh vừa thấy thì cười vài tiếng, chia làm hai hướng tấn công về phía Vân Phong!
Cho rằng chỉ như vậy thì ta chỉ có thể tấn công một tên thôi sao? Vân Phong hừ một tiếng, vung mạnh ma trượng lên, hoả cầu không tấn công vào bất kỳ người nào, mà bay thằng ra về phía trung tâm của hai tên song sinh, hai tên song sinh vừa thấy thì cười không ngừng, đòn tấn công càng trở nên mạnh mẽ!
"Mắt của ngươi có vấn đề sao? Ngay cả vị trí của chúng ta cũng không thể tìm được!" Hai tên song sinh cười điên cuồng mà tới, Khúc Lam Y ở bên cạnh vung tay lên, nhất thời ba người bị giam trong một kết giới, Khúc Lam Y nhìn vị cường giả xuất hiện bất ngờ tiếp theo, khoé môi mang theo ý cười.
"Cứ để cho ba người bọn họ đánh, ngươi, cứ để ta chiêu đãi đi.
Vân Phong có thể cảm nhận được vùng không gian này đã bị Khúc Lam Y phong toả, đã biết bên ngoài lại có kẻ địch chạy đến, không rảnh bận tâm đến chuyện khác, cứ giải quyết hai tên này trước cái đã!
Hoả cầu bay vào giữa hai tên song sinh, giữa tiếng cười điên cuồng của bọn hắn, Vân Phong nắm chặt tay, đáy mắt hiện lên tia sáng lạnh lẽo: "Nổ!"
"Cái gì!" Hai tên song sinh đồng thời cả giác được hoả cầu có chút kì lạ, sau tiếng quát của Vân Phong, thể tích lại tăng lên bất ngờ, to lên gấp đôi lúc ban đầu, sau một tiếng nổ vang dội, từng cơn mưa sao màu đỏ lướt qua trước mắt hai tên song sinh!
"Ầm--!"
Hoả cầu nổ tung trở thành vô số các hoả cầu nhỏ hơn, phát tán khắp mọi nơi, còn bay về phía của hai tên song sinh, hành động của hai tên song sinh cũng bị cắt ngang, mội quả cầu hoả nguyên tố nhỏ kia đều ẩn chứa năng lượng dày đặc, chỉ cần đụng trúng thì đều nổ tung! Đây đúng là một cơn mưa lửa!
Thân thể Vân Phong xuyên qua những tiếng nổ mạnh, một tên song sinh đang vội vàng né tránh những quả cầu lửa đang không ngừng tiến tới ở xung quanh, lúc cả người đang bận rộn không kịp chú ý, đã thấy một bóng người xuất hiện ở trước mặt.
"Cái...!" Lúc hắn vẫn không kịp hỏi gì, đã không còn cơ hội để đặ câu hỏi nữa. Con ngươi đen của Vân Phong đều đã mang theo ý cười lạnh lẽo, nắm chặt tay một cái, một tiếng cơ thịt bị đập mạnh vang lên, hốc mắt của tên song sinh đã bị toác, dường như còn muốn rớt ra ngoài, trên gương mặt đều là sự kinh ngạc cùng không thể tin, cả người đã nhanh chóng rơi xuống@%lequydon@$@##$
"Ầm!"
Cả người rơi từ trên không trung xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang lớn, một vật rơi tự do từ trên không trung xuống như vậy, chỉ có một kết quả, trở thành một bãi thịt vụn!
"Huynh đệ!" Tên song sinh kia nhìn thấy cảnh tượng như vậy đã hoàn toàn sợ ngây người, bất chấp vô số quả cầu lửa đang không ngừng được kích nổ bên người, nhìn thiếu nữ mảnh khảnh đang đứng ở kia bằng cặp mắt đỏ bừng, bọn hắn đã coi thường nàng ta rồi!
"A!" Hai tên song sinh mất đi một, thực lực cũng giảm bớt, Vân Phong thờ ơ xông về phía tên kia, vung tay lên, vô số quả cầu lửa nhỏ đều xông tới, những tiếng nổ mạnh không ngừng vang lên, trong những tiếng nổ đó còn có những tiếng kêu không cam lòng thảm thiết.
Sau khi tất cả đã chấm dứt, một thân thể cháy đen rơi xuống khỏi không trung, nện vào mặt đất, Vân Phong đứng trên không nhìn về phía mặt đất: "Yên tâm, hai người các ngươi ai cũng không thể thiếu được."
Bàn tay trắng nõn bóp chặt lại, sau đó lại thả ra, vừa lúc nhìn thấy bóng dáng một lão già rớt xuống khỏi không trung cùng với Khúc Lam Y ở bên cạnh, Khúc Lam Y hơi quay đầu, trên người có một vài vết máu.
"Tên này hơi khó giải quyết một chút, tuy nhiên cũng đã giải quyết xong rồi." Khúc Lam Y có chút chán ghét nhìn vết máu đỏ trên người mình, lúc này Tiểu Hoả cùng Lam Dực cũng chạy sang đây, ba người kia cũng đã bị giết,
Vân Phong đứng trên không, quét một vòng Xuân Phong trấn ở phía dưới, đến chỗ đại trạch của Vân gia: "Tiểu Hỏa, Lam Dực, hai người đến Vân gia, phàm là ngươi làm người Vân gia bị thương, đều giết hết!" Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Phong lướt qua một chút ác độc, lập tức Tiểu Hoả cùng Lam Dực nhanh chóng chạy tới chỗ Vân gia, Khúc Lam Y đứng bên cạnh Vân Phong, hai người đều nhìn về phía trước, cường giả vẫn không ngừng lại mà ùn ùn kéo đến Xuân Phong trấn.
"Xem ra những con ong mật này đều đã phát cuồng rồi, cho dù là liều mạng cũng phải bổ nhào vào chỗ chết." Khúc Lam Y nhẹ giọng mở miệng, Vân Phong cười ha ha: "Cách tốt nhất để đối phó với một đàn ong tất nhiên là phải gom diệt một mẻ rồi."
Khúc Lam Y nhếch mày, quan mặt nhìn gương mặt xinh đẹp của Vân Phong, thấy đôi môi đỏ mọng của nàng đã nhếch lên: "Vút vút vút!" Mấy bóng dáng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
"Vân Phong, giao tinh thạch thú ra đây!" Từng đôi mắt tham lam nhìn Vân Phong, Vân Phong thu vũ khí trong tay lại: "Nếu muốn, thì tự mình tới lấy đi!"
Tác giả :
Nhược Tuyết Tam Thiên