Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 3 - Chương 56-2: Nên giành thì giành (2)
Vị bên trong Long Điện này là ai, Vân Phong không biết, vì sao lại ở bên trong Long Điện, là người bảo hộ hay vẫn là kẻ bị giam ở nơi đó Vân Phong cũng không biết. Thứ duy nhất nàng biết đó là tính tình của vị tiền bối này cũng không tốt bao nhiêu, hỉ nộ vô thường đó là chuyện bình thường, nếu nói có chút tàn nhẫn, cũng không sai.
Nhớ món nợ ngày trước hắn trêu đùa nàng trong Long Điện, Vân Phong vẫn ghi lại dưới đáy lòng. Hiện tại hắn lại xuất hiện tiện thể giúp mình một tay, cũng nên bỏ qua cho nhau thôi. Lão nhân ngơ ngác nhìn Diệu Quang, sững sờ hỏi một câu: "Đây là... Ma thú của ngươi?"
Diệu Quang nghe thấy câu đó, giống như chịu phải một sự vũ nhục lớn, lập tức nhanh chóng nghiêng người, liến tới chỗ trước mặt lão nhân: "Ngươi lặp lại lần nữa?" Giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, lão nhân nghe thấy thì toàn thân đều nổi da gà, mở miệng, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Thì ra là lão gia hoả này, quấy rầy giấc ngủ của ta." Cong ngươi màu xám trắng hơi nheo lại. Bỗng nhiên Diệu Quang lạnh lùng cười: "Ngay cả cái công phu mèo quào kia của ngươi mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta?" Hắc bào của Diệu Quang vừa động, vùng không gian này phút chốc lại lâm vào bóng tối, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không giống với lúc trước, một lại cảm giác không thoải mái cùng cảm giác áp bách nảy sinh từ trong lòng mà đánh úp lại, nếu nói vừa rồi chỉ là áp bách trên thân thể, thì bây giờ lại lại là trong tinh thần!
Bóng tối vừa xuất hiện, mắt của lão nhân đột nhiên trừng lớn, biết bản thân mình đã gặp phải cao thủ liền xin khoan dung: "Vị tiền bối này! Ta chỉ đùa vui một chút, đùa vui một chút mà thôi!" Lời nói của lão nhân vang vọng trong mảnh không gian đen tối này. Vân Phong đứng trong vùng không gian này, lại cảm thụ được một luồng áp lực vô hình. Nếu đứng mãi ở trong này, cuối cùng nhất định tinh thần cũng sẽ bị sụp đổ đi! Rốt cuộc vị Diệu Quang tiền bối này là ai? Vân Phong vẫn nên nói, rốt cuộc là thuộc loại ma thú gì?
"Hừ!" Theo một tiếng hừ lạnh của Diệu Quanh, vùng không gian này lại khôi phục lại ánh sáng. Sắc mặt lão nhân đã trắng bệch thậm chí còn run run mà ngồi trên ghế, nhìn qua vô cùng chật vật: "Tiểu nha đầu, phải giải quyết tên này thế nào?" Giọng nói khàn khàn của Diệu Quang vang lên, lão nhân vừa nghe thấy thì lập tức luống cuống, đôi mắt có chút vẩn đục mang theo sự khẩn cầu mà nhìn về phía Vân Phong: "Vân Phong, vừa rồi chỉ nói đùa mà thôi, bản đồ này cho ngươi!" Bản đồ trong tay lão nhân bay về phía Vân Phong, Vân Phong bắt lấy trong tay.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, dù lão nhân này có chút lòng tham, nhưng cũng coi như là khách khí với bản thân mình, chẳng thế thì cỗ áp lực kia đã trực tiếp nghiền áp bản thân mình đến chết rồi, cũng sẽ không để nàng gắng gượng đến bây giờ.dfienddn lieqiudoon
"Tiền bối, thôi đi." Vân Phong cười cười, bản đồ đã giành được tới tay coi như là thu hoạch quan trọnglớn nhất của nàng. Diệu Quang nhíu nhíu mày: "Cứ như vậy thôi sao?"
"Vị tiền bối này! Căn bản ta không muốn đưa nha đầu kia vào chỗ chết, bằng không cũng sẽ không để nàng gắng gượng lâu như vậy. Ta nói, đây chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi. Đồ của ta đều đã cho nàng, tiền bối hãy bỏ qua cho ta lần này đi!" Lão nhân vội vàng nói một tràng, liều mạng giải vây cho mình. Khoé môi Diệu Quang giật nhẹ, thân thể bay đến bên người Vân Phong, vẫn lơ lửng trong không trung như cũ, hắc bào bao trùm toàn thân, nhìn qua vẫn quỷ dị như vậy.
"Chẳng muốn ra tay." Diệu Quang nói nhỏ một câu. Vân Phong cười cười: "Tiền bối phải đi về sao?"
Hỏi Diệu Quang một câu. Diệu Quang ngáp một cái: "Khó có được lần ra ngoài, tuy có chút buồn ngủ, nhưng cũng không có cách nào, vậy thì ở với ngươi mấy ngày xem bên ngoài đã biến thành cái dạng gì rồi."
Vân Phong gật gật đầu, nàng cũng có một chút vấn đề muốn tìm Diệu Quang hỏi cho rõ, ví dụ như loại áp lực trong không gian vừa rồi của hắn rốt cuộc là cái gì? Còn có rốt cuộc hắn là cái gì..."
Vân Phong đẩy cửa ra, Diệu Quang tất nhiên đã ẩn thân vào không gian xung quanh Vân phong, chỉ có Vân Phong mới nhìn thấy hắn, người khác nhìn thấy chỉ là không khí. Cửa bị đẩy ra, Mục Thanh và Tiêu Tiêu vẫn ở bên ngoài nhất thời tò mò mà nhìn sang. Vân Phong cười cười chua sót với hai người, nhún nhún vai bất đắc dĩ.
Mục Thanh nghi hoặc nhíu mày, Tiêu Tiêu lập tức tiếc nuối thở dài: "Ngươi cũng không thành công sao? Sao lão nhân này lạikhó đối phó như vậy?"
Ngao Kim và Khúc Lam Y nhìn thấy Vân Phong ra ngoài, nhìn thấy biểu tình của nàng thì chỉ cười không nói gì, trái lại Mộc Anh Hoa lại vô cùng tiếc nuối mà ồn ào: "Sao có thể không lấy được? Ngươi chính là Vân Phong kia mà!"
Ánh mắt hung ác của Tiểu Hỏa và Lam Dực quét sang đây, Mộc Anh hoa lập tức ngậm chặt miệng lại, ánh mắt cực kì không cam lòng mà liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, giống như nàng vốn phải thành xông. Diệu Quang đang ẩn thân nhìn lướt qua mấy người xung quanh Vân Phong: "Hai tên kia rất không tệ, tiểu nha đầu, người như vậy ngươi cũng kết giao?" Diệu Quang chỉ chỉ Mộc Anh Hoa ở một bên. Vân Phong cười cười, truyền tâm niệm lại: "Hắn không có quan hệ gì với ta."
Diệu Quang khinh thường hừ một tiếng: "Loại như vậy không đáng để nhìn."
Diệu Quang khen ngợi Ngao Kim và Khúc Lam Y không tệ, trong lòng Vân Phong ít nhiều cũng nhẹ nhõm hơn. Dứ theo cách nghĩ của cường giả thì tất nhiên cường giả sẽ chỉ kết giap với cường giả, người được kết giao cũng sẽ được giới hạn trong phạm vi nhất định. Lấy thực lực cấp bậc như Vân Phong, người có thực lực thấp như Mộc Anh Hoa là nàng đã hạ thấp thân phận đi kết giao rồi.
Tiêu Tiêu vẫn mang vẻ mặt tiếc nuối, tựa hồ có chút không cam lòng. Mục Thanh lại có vẻ đăm chiêu mà nhìn Vân Phong, đáy mắt của cặp mắt quá mức thâm trầm kia lại lướt qua vô số cảm xúc không rõ: "Hai vị, đi trước rồi. Vân Phong nói một câu với Mục Thanh và Tiêu Tiêu, hai người đều gật đầu nhìn theo Vân Phong rời đi. Sau khi Vân Phong đi rồi Tiêu Tiêu có chút không cam lòng mà nhìn cánh cửa.
"Ngay cả Vân Phong cũng phải rút lui, lão nhân này thật đúng là thích làm khó!"
Chân mày vẫn đang nhíu chặt của Mục Thanh bỗng nhiên nới lỏng ra: "Ngươi thật sự cho rằng lời nói vừa rồi của Vân Phong là thật?"
Tiêu Tiêu sửng sốt: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi là nàng gạt người?"
"Có phải gạt người hay không ta không biết. Chỉ là lời nàng vừa mới nói, ta cũng không quá tin tưởng mà thôi."
Mộc câu nói nhẹ nhàng của Mục Thanh khiến cho chân mày của Tiêu Tiêu hoàn toàn nhướng lên: "Nếu lời ngươi nói là đúng, thì nguyên nhân nàng giấu diếm không nói nhất định là do đã chiếm được thứ gì tốt."
Mục Thanh không nói gì, đây chỉ là suy đoán của hắn, dù sao lấy thân phận và thân thủ còn có tính cách của Vân Phong, hẳn là sẽ không khinh địch mà buông tha như vậy. Mục Thanh tiếp tực suy tư, Tiêu Tiêu nghe xong lời của Mục Thanh tựa hồ đãn nhận định Vân Phong đã đạt được thứ tốt.
"Không thể tưởng tượng được nàng còn có một mặt gian xảo này! Làm sao bây giờ? Nếu quả thật là nàng chiếm được thứ tốt, chẳng phải chúng ta đã chịu thiệt rồi sao?"
Mục Thanh lại nhíu mày không nói gì, thứ Vân Phong chiếm được bọn hắn cũng không biết là gì, bỏi vì tính cách của lão nhân trong căn nhà kia tương đối kỳ quái. Bọn hắn cũng phải trải qua rất nhiều đau khổ mới chiếm được tin tức này mà tính toán một chút, không nghĩ rằng đều thất bại mà trở về. Nếu như nói Vân Phong thật sự đã chiếm được thứ gì tốt, trong lần thăm dò lần này, không thể nghi ngờ là đã dẫn trước bọn hắn một bước rồi.
"Có muốn vạch trần cũng vô dụng, nếu thật sự là nàng đã giấu thứ tốt đi, chúng ta còn có cách nào?"Die nd da nl e q uu ydo n
Mày Mục Thanh giãn ra, lười biếng để lại một câu: "Ta trở về, ngươi cứ tự nhiên." Nói xong, xoay người rời đi. Tiêu Tiêu đứng một mình bên mép đường, nghĩ một lát, cảm thấy có chút không cam lòng, mắt nhìn cánh cửa kia, cuối cùng hung hăng mắng một câu cũng quay đầu rơi đi: "Đúng là lão yêu quái, đáng ghét!"
Đoàn người Vân Phong trở về một đường không hề nói chuyện, Mộc Anh Hoa theo ở phía sau luôn không cam lòng nhìn Vân Phong, thật sự nàng không lấy được thứ gì đó sao? Thật sự là không được sao? Mộc Anh Hoa cứ nghĩ như vậy một đường, hắn lại không coi mình như người ngoài, cho dù Vân Phong có chiếm được thứ gì đó thì cũng có quan hệ gì với hắn?
Về tới nơi trạch viện nghỉ ngơi, Vân Phong đi về phòng của mình. Mộc Anh Hoa lại vẫn đi theo, Khúc Lam Y nhìn thấy không khỏi dừng bước: "Mộc Anh Hoa, ngươi còn đi cùng đến chỗ nào nữa? Chẳng lẽ chúng ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng cần phải theo vào để ngủ cùng sao?"
Sắc mặt của Mộc Anh Hoa đột nhiên đỏ lên, nhừng lời này của Khúc Lam Y nhất thời cũng khiến hắn bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh không nên xuất hiện. Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn hắn, Mộc Anh Hoa không dễ gì mà hoàn hồn, xấu hổ gãi gãi đầu: "Giờ ta sẽ đi, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt..." Mang khuôn mặt đỏ bừng rời đi. Khúc Lam Y nhìn bóng lưng của hắn, nghiến răng phát ra âm thanh 'ken két': "Đồ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình."
"Ngươi đứng đó nghiến răng nghiến lợi cái gì, đi vào." Vân Phong nói ra một câu, lúc này Khúc Lam Y mới thuhồilửa giận, đi theo Vân Phong vào phòng. Ngao Kim cũng tiến vào theo, sau khi mọi người đều đã đi vào phòng, Vân Phong vung tay lên, triệt để phong toả vùng không gian này. Diệu Quang đang ẩn thân nhìn thấy động tác này của Vân Phong, chỉ khinh thường giật nhẹ khoé miệng, bày tỏ rõ ràng hành động lúc này của Vân Phong chỉ là thừa thãi.
"Muốn lấy vật kia ra rồi hả?" Khúc Lam Y ngồi một bên, cười hề hề nói một câu. Ngao Kim cũng cười ha ha: "Nha đầu nhà ngươi, thì ra cũng rất xảo quyệt."
Vân Phong cười cười: "Thứ quan trọng thì đương nhiên sẽ muốn yên tĩnh mà xem xét. Thứ ta có được nếu bị hai người kia biết, chúng ta liền không chiếm được ưu thế rồi." Nói xong. Vân Phong đem tấm bản đồ kia ra, Ngao Kim và Khúc Lam Y vừa thấy, không khỏi kinh ngạc, bản đồ di tích Vạn Thần.
"Đây là đồ thật sao?" Ngao Kim dẫn đầu hỏi một câu, đôi mắt màu vàng nhìn chăm chú tỉ mỉ vào bản đồ rối rắm phức tạp trước mặt, có chút không dám tin. Khúc Lam Y nhìn tỉ mỉ mộthồilâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Chắc là thật. Tấm bản đồ này không thể được ghi nhớ, chỉ bằng điểm ấy, cũng có thể là thật."
"Nana." Thân thể nhỏ nhắn đang ngồi của Nhục Cầu cũng vì tức giận mà run lên. Tiểu Hỏa nghe xong mở miệng nói: "Cục thịt này nói, thứ này là thật."
Ánh mắt kinh ngạc của Vân Phong quét sang, sao Nhục Cầu lại biết thứ này là thật hay giả? Tiểu Hỏa mở miệng lần nữa:
"Nhục Cầu, chủ nhân hỏi ngươi thì nói đi! Sao ngươi biết thứ này là thật hay giả?"
Đôi mắt to của Nhục Cầu đảo quanh, vòng vo một lúc lâu sau mới nói lại một tiếng: "Nana, na, na na na..." Sau khi Tiểu Hoả nghe xong, thân thể lảo đảo mà suýt chút nữa ngã xuống đất: "Ngươi nói thật sao?!"
Nhục Cầu vô cùng mất hứng mà kêu to một câu: Nana!"
Những người khác nghe được đều như đi vàosương mù. La Dực không khỏi đỡ trán: "Hoả huynh đừng nói chuyện tự nhiên như thế, nói cho chủ nhân nghe trước, tới cùng là nó nói gì vậy?"
di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Lúc này Tiểu Hoả mới phản ứng kịp, mắt sói liếc Vân Phong một cái: "Chủ nhân, ta nói trước đây đều là lời nó nói." Vân Phong nghe đến đó, lòng đột nhiên nhảy lên một chút, Nhục Cầu đã nói gì mà lại khiến cho Tiểu Hoả có phản ứng lớn như vậy?
Tiểu Hoả nuốt nước bọt một chút, Nhục Cầu đứng trên đầu hắn cũng mang vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, nhìn qua vô cùng hư hỏng nóng nảy. Miệng sói của Tiểu Hỏa mở ra: "Cái này... Nó nói, nó đã đi qua nơi đó, tất nhiên là biết thật hay giả."
Nhớ món nợ ngày trước hắn trêu đùa nàng trong Long Điện, Vân Phong vẫn ghi lại dưới đáy lòng. Hiện tại hắn lại xuất hiện tiện thể giúp mình một tay, cũng nên bỏ qua cho nhau thôi. Lão nhân ngơ ngác nhìn Diệu Quang, sững sờ hỏi một câu: "Đây là... Ma thú của ngươi?"
Diệu Quang nghe thấy câu đó, giống như chịu phải một sự vũ nhục lớn, lập tức nhanh chóng nghiêng người, liến tới chỗ trước mặt lão nhân: "Ngươi lặp lại lần nữa?" Giọng nói khàn khàn vô cùng khó nghe, lão nhân nghe thấy thì toàn thân đều nổi da gà, mở miệng, nhưng lại không phát ra bất cứ âm thanh nào.
"Thì ra là lão gia hoả này, quấy rầy giấc ngủ của ta." Cong ngươi màu xám trắng hơi nheo lại. Bỗng nhiên Diệu Quang lạnh lùng cười: "Ngay cả cái công phu mèo quào kia của ngươi mà cũng dám khoe khoang trước mặt ta?" Hắc bào của Diệu Quang vừa động, vùng không gian này phút chốc lại lâm vào bóng tối, nhưng hiện tại lại hoàn toàn không giống với lúc trước, một lại cảm giác không thoải mái cùng cảm giác áp bách nảy sinh từ trong lòng mà đánh úp lại, nếu nói vừa rồi chỉ là áp bách trên thân thể, thì bây giờ lại lại là trong tinh thần!
Bóng tối vừa xuất hiện, mắt của lão nhân đột nhiên trừng lớn, biết bản thân mình đã gặp phải cao thủ liền xin khoan dung: "Vị tiền bối này! Ta chỉ đùa vui một chút, đùa vui một chút mà thôi!" Lời nói của lão nhân vang vọng trong mảnh không gian đen tối này. Vân Phong đứng trong vùng không gian này, lại cảm thụ được một luồng áp lực vô hình. Nếu đứng mãi ở trong này, cuối cùng nhất định tinh thần cũng sẽ bị sụp đổ đi! Rốt cuộc vị Diệu Quang tiền bối này là ai? Vân Phong vẫn nên nói, rốt cuộc là thuộc loại ma thú gì?
"Hừ!" Theo một tiếng hừ lạnh của Diệu Quanh, vùng không gian này lại khôi phục lại ánh sáng. Sắc mặt lão nhân đã trắng bệch thậm chí còn run run mà ngồi trên ghế, nhìn qua vô cùng chật vật: "Tiểu nha đầu, phải giải quyết tên này thế nào?" Giọng nói khàn khàn của Diệu Quang vang lên, lão nhân vừa nghe thấy thì lập tức luống cuống, đôi mắt có chút vẩn đục mang theo sự khẩn cầu mà nhìn về phía Vân Phong: "Vân Phong, vừa rồi chỉ nói đùa mà thôi, bản đồ này cho ngươi!" Bản đồ trong tay lão nhân bay về phía Vân Phong, Vân Phong bắt lấy trong tay.
Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng, dù lão nhân này có chút lòng tham, nhưng cũng coi như là khách khí với bản thân mình, chẳng thế thì cỗ áp lực kia đã trực tiếp nghiền áp bản thân mình đến chết rồi, cũng sẽ không để nàng gắng gượng đến bây giờ.dfienddn lieqiudoon
"Tiền bối, thôi đi." Vân Phong cười cười, bản đồ đã giành được tới tay coi như là thu hoạch quan trọnglớn nhất của nàng. Diệu Quang nhíu nhíu mày: "Cứ như vậy thôi sao?"
"Vị tiền bối này! Căn bản ta không muốn đưa nha đầu kia vào chỗ chết, bằng không cũng sẽ không để nàng gắng gượng lâu như vậy. Ta nói, đây chỉ là một trò đùa nhỏ mà thôi. Đồ của ta đều đã cho nàng, tiền bối hãy bỏ qua cho ta lần này đi!" Lão nhân vội vàng nói một tràng, liều mạng giải vây cho mình. Khoé môi Diệu Quang giật nhẹ, thân thể bay đến bên người Vân Phong, vẫn lơ lửng trong không trung như cũ, hắc bào bao trùm toàn thân, nhìn qua vẫn quỷ dị như vậy.
"Chẳng muốn ra tay." Diệu Quang nói nhỏ một câu. Vân Phong cười cười: "Tiền bối phải đi về sao?"
Hỏi Diệu Quang một câu. Diệu Quang ngáp một cái: "Khó có được lần ra ngoài, tuy có chút buồn ngủ, nhưng cũng không có cách nào, vậy thì ở với ngươi mấy ngày xem bên ngoài đã biến thành cái dạng gì rồi."
Vân Phong gật gật đầu, nàng cũng có một chút vấn đề muốn tìm Diệu Quang hỏi cho rõ, ví dụ như loại áp lực trong không gian vừa rồi của hắn rốt cuộc là cái gì? Còn có rốt cuộc hắn là cái gì..."
Vân Phong đẩy cửa ra, Diệu Quang tất nhiên đã ẩn thân vào không gian xung quanh Vân phong, chỉ có Vân Phong mới nhìn thấy hắn, người khác nhìn thấy chỉ là không khí. Cửa bị đẩy ra, Mục Thanh và Tiêu Tiêu vẫn ở bên ngoài nhất thời tò mò mà nhìn sang. Vân Phong cười cười chua sót với hai người, nhún nhún vai bất đắc dĩ.
Mục Thanh nghi hoặc nhíu mày, Tiêu Tiêu lập tức tiếc nuối thở dài: "Ngươi cũng không thành công sao? Sao lão nhân này lạikhó đối phó như vậy?"
Ngao Kim và Khúc Lam Y nhìn thấy Vân Phong ra ngoài, nhìn thấy biểu tình của nàng thì chỉ cười không nói gì, trái lại Mộc Anh Hoa lại vô cùng tiếc nuối mà ồn ào: "Sao có thể không lấy được? Ngươi chính là Vân Phong kia mà!"
Ánh mắt hung ác của Tiểu Hỏa và Lam Dực quét sang đây, Mộc Anh hoa lập tức ngậm chặt miệng lại, ánh mắt cực kì không cam lòng mà liếc mắt nhìn Vân Phong một cái, giống như nàng vốn phải thành xông. Diệu Quang đang ẩn thân nhìn lướt qua mấy người xung quanh Vân Phong: "Hai tên kia rất không tệ, tiểu nha đầu, người như vậy ngươi cũng kết giao?" Diệu Quang chỉ chỉ Mộc Anh Hoa ở một bên. Vân Phong cười cười, truyền tâm niệm lại: "Hắn không có quan hệ gì với ta."
Diệu Quang khinh thường hừ một tiếng: "Loại như vậy không đáng để nhìn."
Diệu Quang khen ngợi Ngao Kim và Khúc Lam Y không tệ, trong lòng Vân Phong ít nhiều cũng nhẹ nhõm hơn. Dứ theo cách nghĩ của cường giả thì tất nhiên cường giả sẽ chỉ kết giap với cường giả, người được kết giao cũng sẽ được giới hạn trong phạm vi nhất định. Lấy thực lực cấp bậc như Vân Phong, người có thực lực thấp như Mộc Anh Hoa là nàng đã hạ thấp thân phận đi kết giao rồi.
Tiêu Tiêu vẫn mang vẻ mặt tiếc nuối, tựa hồ có chút không cam lòng. Mục Thanh lại có vẻ đăm chiêu mà nhìn Vân Phong, đáy mắt của cặp mắt quá mức thâm trầm kia lại lướt qua vô số cảm xúc không rõ: "Hai vị, đi trước rồi. Vân Phong nói một câu với Mục Thanh và Tiêu Tiêu, hai người đều gật đầu nhìn theo Vân Phong rời đi. Sau khi Vân Phong đi rồi Tiêu Tiêu có chút không cam lòng mà nhìn cánh cửa.
"Ngay cả Vân Phong cũng phải rút lui, lão nhân này thật đúng là thích làm khó!"
Chân mày vẫn đang nhíu chặt của Mục Thanh bỗng nhiên nới lỏng ra: "Ngươi thật sự cho rằng lời nói vừa rồi của Vân Phong là thật?"
Tiêu Tiêu sửng sốt: "Ngươi có ý gì? Chẳng lẽ vừa rồi là nàng gạt người?"
"Có phải gạt người hay không ta không biết. Chỉ là lời nàng vừa mới nói, ta cũng không quá tin tưởng mà thôi."
Mộc câu nói nhẹ nhàng của Mục Thanh khiến cho chân mày của Tiêu Tiêu hoàn toàn nhướng lên: "Nếu lời ngươi nói là đúng, thì nguyên nhân nàng giấu diếm không nói nhất định là do đã chiếm được thứ gì tốt."
Mục Thanh không nói gì, đây chỉ là suy đoán của hắn, dù sao lấy thân phận và thân thủ còn có tính cách của Vân Phong, hẳn là sẽ không khinh địch mà buông tha như vậy. Mục Thanh tiếp tực suy tư, Tiêu Tiêu nghe xong lời của Mục Thanh tựa hồ đãn nhận định Vân Phong đã đạt được thứ tốt.
"Không thể tưởng tượng được nàng còn có một mặt gian xảo này! Làm sao bây giờ? Nếu quả thật là nàng chiếm được thứ tốt, chẳng phải chúng ta đã chịu thiệt rồi sao?"
Mục Thanh lại nhíu mày không nói gì, thứ Vân Phong chiếm được bọn hắn cũng không biết là gì, bỏi vì tính cách của lão nhân trong căn nhà kia tương đối kỳ quái. Bọn hắn cũng phải trải qua rất nhiều đau khổ mới chiếm được tin tức này mà tính toán một chút, không nghĩ rằng đều thất bại mà trở về. Nếu như nói Vân Phong thật sự đã chiếm được thứ gì tốt, trong lần thăm dò lần này, không thể nghi ngờ là đã dẫn trước bọn hắn một bước rồi.
"Có muốn vạch trần cũng vô dụng, nếu thật sự là nàng đã giấu thứ tốt đi, chúng ta còn có cách nào?"Die nd da nl e q uu ydo n
Mày Mục Thanh giãn ra, lười biếng để lại một câu: "Ta trở về, ngươi cứ tự nhiên." Nói xong, xoay người rời đi. Tiêu Tiêu đứng một mình bên mép đường, nghĩ một lát, cảm thấy có chút không cam lòng, mắt nhìn cánh cửa kia, cuối cùng hung hăng mắng một câu cũng quay đầu rơi đi: "Đúng là lão yêu quái, đáng ghét!"
Đoàn người Vân Phong trở về một đường không hề nói chuyện, Mộc Anh Hoa theo ở phía sau luôn không cam lòng nhìn Vân Phong, thật sự nàng không lấy được thứ gì đó sao? Thật sự là không được sao? Mộc Anh Hoa cứ nghĩ như vậy một đường, hắn lại không coi mình như người ngoài, cho dù Vân Phong có chiếm được thứ gì đó thì cũng có quan hệ gì với hắn?
Về tới nơi trạch viện nghỉ ngơi, Vân Phong đi về phòng của mình. Mộc Anh Hoa lại vẫn đi theo, Khúc Lam Y nhìn thấy không khỏi dừng bước: "Mộc Anh Hoa, ngươi còn đi cùng đến chỗ nào nữa? Chẳng lẽ chúng ta muốn nghỉ ngơi, ngươi cũng cần phải theo vào để ngủ cùng sao?"
Sắc mặt của Mộc Anh Hoa đột nhiên đỏ lên, nhừng lời này của Khúc Lam Y nhất thời cũng khiến hắn bắt đầu đứng núi này trông núi nọ, trong đầu cũng xuất hiện hình ảnh không nên xuất hiện. Khúc Lam Y lạnh lùng nhìn hắn, Mộc Anh Hoa không dễ gì mà hoàn hồn, xấu hổ gãi gãi đầu: "Giờ ta sẽ đi, các ngươi nghỉ ngơi cho thật tốt..." Mang khuôn mặt đỏ bừng rời đi. Khúc Lam Y nhìn bóng lưng của hắn, nghiến răng phát ra âm thanh 'ken két': "Đồ ngu xuẩn không biết tự lượng sức mình."
"Ngươi đứng đó nghiến răng nghiến lợi cái gì, đi vào." Vân Phong nói ra một câu, lúc này Khúc Lam Y mới thuhồilửa giận, đi theo Vân Phong vào phòng. Ngao Kim cũng tiến vào theo, sau khi mọi người đều đã đi vào phòng, Vân Phong vung tay lên, triệt để phong toả vùng không gian này. Diệu Quang đang ẩn thân nhìn thấy động tác này của Vân Phong, chỉ khinh thường giật nhẹ khoé miệng, bày tỏ rõ ràng hành động lúc này của Vân Phong chỉ là thừa thãi.
"Muốn lấy vật kia ra rồi hả?" Khúc Lam Y ngồi một bên, cười hề hề nói một câu. Ngao Kim cũng cười ha ha: "Nha đầu nhà ngươi, thì ra cũng rất xảo quyệt."
Vân Phong cười cười: "Thứ quan trọng thì đương nhiên sẽ muốn yên tĩnh mà xem xét. Thứ ta có được nếu bị hai người kia biết, chúng ta liền không chiếm được ưu thế rồi." Nói xong. Vân Phong đem tấm bản đồ kia ra, Ngao Kim và Khúc Lam Y vừa thấy, không khỏi kinh ngạc, bản đồ di tích Vạn Thần.
"Đây là đồ thật sao?" Ngao Kim dẫn đầu hỏi một câu, đôi mắt màu vàng nhìn chăm chú tỉ mỉ vào bản đồ rối rắm phức tạp trước mặt, có chút không dám tin. Khúc Lam Y nhìn tỉ mỉ mộthồilâu, cuối cùng cũng gật đầu: "Chắc là thật. Tấm bản đồ này không thể được ghi nhớ, chỉ bằng điểm ấy, cũng có thể là thật."
"Nana." Thân thể nhỏ nhắn đang ngồi của Nhục Cầu cũng vì tức giận mà run lên. Tiểu Hỏa nghe xong mở miệng nói: "Cục thịt này nói, thứ này là thật."
Ánh mắt kinh ngạc của Vân Phong quét sang, sao Nhục Cầu lại biết thứ này là thật hay giả? Tiểu Hỏa mở miệng lần nữa:
"Nhục Cầu, chủ nhân hỏi ngươi thì nói đi! Sao ngươi biết thứ này là thật hay giả?"
Đôi mắt to của Nhục Cầu đảo quanh, vòng vo một lúc lâu sau mới nói lại một tiếng: "Nana, na, na na na..." Sau khi Tiểu Hoả nghe xong, thân thể lảo đảo mà suýt chút nữa ngã xuống đất: "Ngươi nói thật sao?!"
Nhục Cầu vô cùng mất hứng mà kêu to một câu: Nana!"
Những người khác nghe được đều như đi vàosương mù. La Dực không khỏi đỡ trán: "Hoả huynh đừng nói chuyện tự nhiên như thế, nói cho chủ nhân nghe trước, tới cùng là nó nói gì vậy?"
di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Lúc này Tiểu Hoả mới phản ứng kịp, mắt sói liếc Vân Phong một cái: "Chủ nhân, ta nói trước đây đều là lời nó nói." Vân Phong nghe đến đó, lòng đột nhiên nhảy lên một chút, Nhục Cầu đã nói gì mà lại khiến cho Tiểu Hoả có phản ứng lớn như vậy?
Tiểu Hoả nuốt nước bọt một chút, Nhục Cầu đứng trên đầu hắn cũng mang vẻ mặt khinh thường, dáng vẻ vô cùng kiêu ngạo, nhìn qua vô cùng hư hỏng nóng nảy. Miệng sói của Tiểu Hỏa mở ra: "Cái này... Nó nói, nó đã đi qua nơi đó, tất nhiên là biết thật hay giả."
Tác giả :
Nhược Tuyết Tam Thiên