Thiên Tài Triệu Hồi Sư
Quyển 1 - Chương 4: Nỗi đau của Vân Gia
Trong từ đường Vân Gia, sắp xếp đơn giản lại trang nghiêm, bài vị của mỗi đại gia chủ Vân Gia đều đặt ở đây, lúc này trong từ đường yên tĩnh có một người đàn ông trung niên dáng vẻ căng thẳng đang đứng đó, đúng là gia chủ đời này của Vân Gia, Vân Cảnh.
Người đàn ông trung niên thần sắc tuấn lãng, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng thân thể khỏe mạnh, trên mặt cũng không có quá nhiều nếp nhăn, ngũ quan lộ vẻ anh khí, nhưng trong mắt lúc này lại có một chút bi thương.
Ánh mắt người đàn ông trung niên thủy chung dừng trên bài vị chính giữa, trên bức họa có một gương mặt, trong bức tranh là một người đàn ông tóc ngắn đen như mực, ông mỉm cười trầm tĩnh, ôn nhã như nước, nhưng cả người phát ra khí chất có thể cảm nhận rõ ràng kể cả là trong bức họa.
Đây là một người đàn ông có thể cười ngạo tất cả mọi người, ông là cường giả tuyệt đối, ông chính là Triệu hồi sư duy nhất qua nhiều thế hệ mới xuất hiện ở Vân Gia kia!
“Tổ tiên, Vân Cảnh thẹn với Vân Gia……” Vân Cảnh thì thào tự nói, cả người đột nhiên quỳ xuống, đầu gối đập vào mặt đất phát ra tiếng thật lớn, nhìn kỹ có thể thấy, nền đất nơi Vân Cảnh quỳ hơi lún xuống.
Vân Cảnh nhắm mắt cúi đầu, thân thể cứng ngắc lộ ra vẻ quật cường, kiêu ngạo và tự tôn trong huyết mạch Vân Gia khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng ở trước mặt vị tổ tiên Vân Gia này!
Vân Gia từng huy hoàng không người địch nổi, nhưng từ khi vị tổ tiên Triệu hồi sư này ra đi hào quang cũng càng lúc càng mờ nhạt, mỗi một đại gia chủ đều phải gánh trách nhiệm rất nặng nề: Vân Gia phải xuất hiện Triệu hồi sư!
Mỗi gia chủ đều ôm lấy hi vọng nhưng rồi đành phải tuyệt vọng, ngoài vị tổ tiên vĩ đại kia, Vân Gia không xuất hiện Triệu hồi sư thứ hai nữa, dù vậy vinh quang và tôn nghiêm bao đời khiến Vân Gia vẫn không buông xuôi hy vọng, bọn họ tin tưởng, Vân Gia và Triệu hồi sư hữu duyên, nếu có thể có một vị tổ tiên, như vậy nhất định sẽ có người kế tiếp!
Nhưng hy vọng chung quy là tốt đẹp, Vân Gia phát triển đến nay, gia nghiệp khổng lồ cũng không thể bảo vệ nổi, giảm hụt ngày càng nhiều như tằm ăn rỗi, hiện tại tài phú Vân Gia có cũng chẳng bằng một phần nghìn thời kỳ hoàng kim, so sánh với quá khứ, đúng thật là đáng thương.
Không chỉ có như thế, lịch sử huy hoàng khiến Vân Gia kiêu ngạo nay lại trở thành vết sẹo để người khác khinh bỉ, các gia tộc khác ngày càng coi thường và chế nhạo, nhạo báng Vân Gia không biết tự lượng sức mình, thậm chí còn có người từng nói, vị tổ tiên Triệu hồi sư kia cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Vân Gia suy tàn dưới sự chèn ép của các gia tộc khác, bởi đủ loại nguyên nhân mà số người cũng ngày càng ít, đến đời này, bên dưới Vân Cảnh cũng chỉ còn ba đứa trẻ, mà huynh đệ Vân Cảnh cũng đã sớm xa cách.
Vốn Vân Cảnh có hai nhi tử, nhưng người con thứ hai Vân Khải lại bị âm mưu của kẻ khác sát hại! Thê tử của ông cũng đi theo, Vân Gia vốn đơn bạc lại họa vô đơn chí, gia sản khắp nơi bị người thâu tóm, khắp nơi bị gia tộc khác chèn ép và vũ nhục, ông đều cắn răng chịu đựng, bởi vì ông còn có hai đứa con, Vân Gia còn có hai huyết mạch!
Nhưng Vân Phong đã chết, bao tâm huyết bị phá trong phút chốc, cuối cùng ông không thể nhẫn nại được nữa, ẩn nhẫn không có nghĩa là chịu ức hiếp, im lặng không có nghĩa là không bùng nổ! Nữ nhi của ông đã chết, nhi tử của ông thì đã chết một, thê tử của ông cũng đã ra đi, tất cả hận thù bùng phát trong một giây này, như ngọn lửa hừng hực bùng lên, không thể dập tắt!
Báo thù! Cho dù là ngọc đá cùng tan, cho dù là hi sinh tính mạng, nợ máu của Vân Gia, đã đến lúc bắt bọn chúng phải trả!
“Tổ tiên, Vân Cảnh bất hiếu, Vân Gia chung quy đã suy tàn trong tay con……” Vân Cảnh ngẩng đầu, hốc mắt rưng rưng, đó là bi phẫn khi gánh trọng trách trên vai, đó là vì đau đớn bởi Vân Gia vì ông mà sụp đổ!
Bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, cho dù biết hậu quả sẽ làm Vân Gia hoàn toàn suy bại, thậm chí ngay cả cơ hội quật khởi lần nữa cũng chẳng còn, cho dù biết làm như vậy sẽ đánh mất tất cả, Vân Cảnh cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa!
Ông còn gì để mất, nhi tử, thê từ, giờ là nữ nhi! Vân Gia còn có Thăng nhi, chỉ cần Vân Thăng còn sống, huyết mạch Vân Gia sẽ không tàn! Mà ông, nên là lúc bắt chúng trả giá!
“Rầm rầm rầm!” Dập mạnh xuống đất ba lần, trán Vân Cảnh đã rướm máu, nhưng ông tựa như không cảm thấy đau, đôi mắt quật cường nhìn phía trên, “Tổ tiên, xin tha thứ cho Vân Cảnh bất hiếu!” Nam tử lạnh lùng trong bức tranh vẫn đang cười, chẳng qua trong nụ cười kia lại lộ vẻ ung dung và khí phách, kiêu ngạo và tôn nghiêm, không thể khiến người ta khinh thường!
“Phụ thân, phụ thân!” Một tiếng hét vang lên từ bên ngoài, Vân Cảnh nhíu mày đứng dậy, Thăng Nhi vội vã như vậy làm gì, chẳng lẽ là……!
Vô…..4Ảnh…,.4.Các
Vân Cảnh đẩy cánh cửa từ đường ra, từ đường không được ông cho phép thì không ai được vào, cho dù là con ông cũng thế, cho nên khi Vân Thăng nhìn thấy phụ thân đi ra từ từ đường, khẽ sửng sốt rồi vội vàng chạy qua.
“Thăng Nhi, chẳng lẽ là Lâm gia đến?!” Vân Cảnh vội đi tới, mày càng nhíu chặt, nếu lần này Lâm gia đến thật, Vân Cảnh ông nếu bị bọn chúng khiêu khích vũ nhục lần nữa, ông tuyệt sẽ đánh trả!
“Không phải, phụ thân……” Vân Thăng chạy rất nhanh, vội vàng thở dốc, sau đó mở miệng, “Là, Phong Nhi…… Muội, muội ấy không chết……”
“Con nói gì!” Cho dù Vân Cảnh chín chắn, cho dù Vân Cảnh ít bộc lộ cảm xúc, vào lúc này cũng khó có thể ức chế kích động và hưng phấn trong lòng, Vân Phong…… Không chết! Nữ nhi của ông còn sống! Điều này sao có thể chứ!
“Phụ thân, Phong Nhi không chết, thật sự không chết!” Vân Thăng lớn giọng nói, hắn và phụ thân đều không thể tin được, nhưng người im lặng nằm trên giường kia lại mở hai mắt, hắn không nhìn lầm cũng không nghe lầm, nàng gọi hắn là đại ca, muội muội bảo bối của hắn xác thực không chết!
Bước nhanh hơn, Vân Cảnh dùng tốc độ như gió đi về phía trước, Vân Thăng nao nao, vội bước theo sau, nhìn bóng dáng vội vã của phụ thân, hốc mắt Vân Thăng khẽ đỏ, mỗi gia chủ Vân Gia đều có áp lực nặng nề, thế hệ của Vân Cảnh lại càng lớn, từ nhỏ Vân Thăng đã là đứa bé hiểu chuyện, hiểu sự vất vả và khó khăn của phụ thân, cho nên từ nhỏ hắn đã biết cách chăm sóc muội muội, không để phụ thân phải bận tâm bọn họ, nhưng thế hệ Vân Gia nay vẫn không thể xuất hiện Triệu hồi sư, tuy rằng phụ thân vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng hắn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt phụ thân, áp lực càng lâu khi bùng nổ sẽ càng thảm thiết, Vân Thăng chỉ cần nghĩ đến việc Vân Phong gặp nạn lần này phụ thân sẽ làm ra chuyện gì, không khỏi cảm thấy sợ hãi và bi thương, may mà, Phong Nhi không chết, muội ấy còn sống.
Cơ bắp cả người Vân Cảnh lúc này căng cứng, tin tức Vân Phong không chết khiến ông vui mừng quá đỗi, dưới chân bước nhanh như gió, lại đột ngột dừng lại khi đến trước phòng Vân Phong, Vân Cảnh cố gắng khống chế tâm tình, rồi mới từ từ đẩy cửa vào, khi nhìn thấy người trên giường đang mở to mắt mỉm cười nhìn mình, Vân Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, một dòng nhiệt nóng bốc lên hốc mắt.
Nữ nhi của ông không chết, nữ nhi của ông còn sống!
Vân Phong nằm trên giường từ khi thấy Vân Cảnh xuất hiện ngoài cửa, cũng đã nhận thấy ông, khi thấy người đàn ông trung niên mang vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trước mắt mình, Vân Phong chỉ biết, đây là phụ thân của nàng, người ba nói muốn vì nàng mà báo thù tất cả.
Vân Phong không thể nói chỉ có thể dùng đôi mắt biểu đạt mình không sao, tuy gương mặt phụ thân không thay đổi, nhưng Vân Phong lại biết, giờ phút này trong lòng người đàn ông ấy kích động không thôi.
Phụ thân không bước lại gần, cũng không dùng lời dịu dàng nói chuyện với nàng, nhưng Vân Phong cũng không để ý, phụ thân và nữ nhi cứ nhìn nhau qua một khoảng cách như thế, mà từ ánh mắt có thể hiểu được tâm tình của đối phương.
Vân Thăng đi đến, nhìn bộ dáng phụ thân vẫn nghiêm túc không khỏi lắc đầu, đi đến cạnh Vân Phong, mắt tràn đầy vui mừng và thương yêu, từ nhỏ Vân Thăng đã đảm đương nửa trọng trách của mẹ, khi nhị ca và mẫu thân lần lượt qua đời, Vân Thăng lại là người thân với Vân Phong nhất, tại Vân Gia nghiêm trang và rét lạnh này, cũng chỉ có Vân Thăng có thể khiến Vân Phong cảm thấy một chút ấm áp.
“Phong Nhi phải nhanh khỏe lên, biết chưa?”
Vân Phong khó khăn cử động cổ, ánh mắt nhìn về phía Vân Thăng mang theo một chút an ủi, nàng sẽ tốt lên, sẽ khỏe lên bằng tốc độ nhanh nhất, bất tri bất giác, nàng đã hoàn toàn hòa hợp với con người tên Vân Phong này, mà Vân Gia cũng đã bám rễ trong đáy lòng nàng.
Người đàn ông trung niên thần sắc tuấn lãng, tuy đã đến tuổi trung niên nhưng thân thể khỏe mạnh, trên mặt cũng không có quá nhiều nếp nhăn, ngũ quan lộ vẻ anh khí, nhưng trong mắt lúc này lại có một chút bi thương.
Ánh mắt người đàn ông trung niên thủy chung dừng trên bài vị chính giữa, trên bức họa có một gương mặt, trong bức tranh là một người đàn ông tóc ngắn đen như mực, ông mỉm cười trầm tĩnh, ôn nhã như nước, nhưng cả người phát ra khí chất có thể cảm nhận rõ ràng kể cả là trong bức họa.
Đây là một người đàn ông có thể cười ngạo tất cả mọi người, ông là cường giả tuyệt đối, ông chính là Triệu hồi sư duy nhất qua nhiều thế hệ mới xuất hiện ở Vân Gia kia!
“Tổ tiên, Vân Cảnh thẹn với Vân Gia……” Vân Cảnh thì thào tự nói, cả người đột nhiên quỳ xuống, đầu gối đập vào mặt đất phát ra tiếng thật lớn, nhìn kỹ có thể thấy, nền đất nơi Vân Cảnh quỳ hơi lún xuống.
Vân Cảnh nhắm mắt cúi đầu, thân thể cứng ngắc lộ ra vẻ quật cường, kiêu ngạo và tự tôn trong huyết mạch Vân Gia khiến ông cảm thấy xấu hổ vô cùng ở trước mặt vị tổ tiên Vân Gia này!
Vân Gia từng huy hoàng không người địch nổi, nhưng từ khi vị tổ tiên Triệu hồi sư này ra đi hào quang cũng càng lúc càng mờ nhạt, mỗi một đại gia chủ đều phải gánh trách nhiệm rất nặng nề: Vân Gia phải xuất hiện Triệu hồi sư!
Mỗi gia chủ đều ôm lấy hi vọng nhưng rồi đành phải tuyệt vọng, ngoài vị tổ tiên vĩ đại kia, Vân Gia không xuất hiện Triệu hồi sư thứ hai nữa, dù vậy vinh quang và tôn nghiêm bao đời khiến Vân Gia vẫn không buông xuôi hy vọng, bọn họ tin tưởng, Vân Gia và Triệu hồi sư hữu duyên, nếu có thể có một vị tổ tiên, như vậy nhất định sẽ có người kế tiếp!
Nhưng hy vọng chung quy là tốt đẹp, Vân Gia phát triển đến nay, gia nghiệp khổng lồ cũng không thể bảo vệ nổi, giảm hụt ngày càng nhiều như tằm ăn rỗi, hiện tại tài phú Vân Gia có cũng chẳng bằng một phần nghìn thời kỳ hoàng kim, so sánh với quá khứ, đúng thật là đáng thương.
Không chỉ có như thế, lịch sử huy hoàng khiến Vân Gia kiêu ngạo nay lại trở thành vết sẹo để người khác khinh bỉ, các gia tộc khác ngày càng coi thường và chế nhạo, nhạo báng Vân Gia không biết tự lượng sức mình, thậm chí còn có người từng nói, vị tổ tiên Triệu hồi sư kia cũng chỉ là may mắn mà thôi.
Vân Gia suy tàn dưới sự chèn ép của các gia tộc khác, bởi đủ loại nguyên nhân mà số người cũng ngày càng ít, đến đời này, bên dưới Vân Cảnh cũng chỉ còn ba đứa trẻ, mà huynh đệ Vân Cảnh cũng đã sớm xa cách.
Vốn Vân Cảnh có hai nhi tử, nhưng người con thứ hai Vân Khải lại bị âm mưu của kẻ khác sát hại! Thê tử của ông cũng đi theo, Vân Gia vốn đơn bạc lại họa vô đơn chí, gia sản khắp nơi bị người thâu tóm, khắp nơi bị gia tộc khác chèn ép và vũ nhục, ông đều cắn răng chịu đựng, bởi vì ông còn có hai đứa con, Vân Gia còn có hai huyết mạch!
Nhưng Vân Phong đã chết, bao tâm huyết bị phá trong phút chốc, cuối cùng ông không thể nhẫn nại được nữa, ẩn nhẫn không có nghĩa là chịu ức hiếp, im lặng không có nghĩa là không bùng nổ! Nữ nhi của ông đã chết, nhi tử của ông thì đã chết một, thê tử của ông cũng đã ra đi, tất cả hận thù bùng phát trong một giây này, như ngọn lửa hừng hực bùng lên, không thể dập tắt!
Báo thù! Cho dù là ngọc đá cùng tan, cho dù là hi sinh tính mạng, nợ máu của Vân Gia, đã đến lúc bắt bọn chúng phải trả!
“Tổ tiên, Vân Cảnh bất hiếu, Vân Gia chung quy đã suy tàn trong tay con……” Vân Cảnh ngẩng đầu, hốc mắt rưng rưng, đó là bi phẫn khi gánh trọng trách trên vai, đó là vì đau đớn bởi Vân Gia vì ông mà sụp đổ!
Bàn tay nắm chặt, gân xanh nổi lên, cho dù biết hậu quả sẽ làm Vân Gia hoàn toàn suy bại, thậm chí ngay cả cơ hội quật khởi lần nữa cũng chẳng còn, cho dù biết làm như vậy sẽ đánh mất tất cả, Vân Cảnh cũng không muốn tiếp tục nghĩ nữa!
Ông còn gì để mất, nhi tử, thê từ, giờ là nữ nhi! Vân Gia còn có Thăng nhi, chỉ cần Vân Thăng còn sống, huyết mạch Vân Gia sẽ không tàn! Mà ông, nên là lúc bắt chúng trả giá!
“Rầm rầm rầm!” Dập mạnh xuống đất ba lần, trán Vân Cảnh đã rướm máu, nhưng ông tựa như không cảm thấy đau, đôi mắt quật cường nhìn phía trên, “Tổ tiên, xin tha thứ cho Vân Cảnh bất hiếu!” Nam tử lạnh lùng trong bức tranh vẫn đang cười, chẳng qua trong nụ cười kia lại lộ vẻ ung dung và khí phách, kiêu ngạo và tôn nghiêm, không thể khiến người ta khinh thường!
“Phụ thân, phụ thân!” Một tiếng hét vang lên từ bên ngoài, Vân Cảnh nhíu mày đứng dậy, Thăng Nhi vội vã như vậy làm gì, chẳng lẽ là……!
Vô…..4Ảnh…,.4.Các
Vân Cảnh đẩy cánh cửa từ đường ra, từ đường không được ông cho phép thì không ai được vào, cho dù là con ông cũng thế, cho nên khi Vân Thăng nhìn thấy phụ thân đi ra từ từ đường, khẽ sửng sốt rồi vội vàng chạy qua.
“Thăng Nhi, chẳng lẽ là Lâm gia đến?!” Vân Cảnh vội đi tới, mày càng nhíu chặt, nếu lần này Lâm gia đến thật, Vân Cảnh ông nếu bị bọn chúng khiêu khích vũ nhục lần nữa, ông tuyệt sẽ đánh trả!
“Không phải, phụ thân……” Vân Thăng chạy rất nhanh, vội vàng thở dốc, sau đó mở miệng, “Là, Phong Nhi…… Muội, muội ấy không chết……”
“Con nói gì!” Cho dù Vân Cảnh chín chắn, cho dù Vân Cảnh ít bộc lộ cảm xúc, vào lúc này cũng khó có thể ức chế kích động và hưng phấn trong lòng, Vân Phong…… Không chết! Nữ nhi của ông còn sống! Điều này sao có thể chứ!
“Phụ thân, Phong Nhi không chết, thật sự không chết!” Vân Thăng lớn giọng nói, hắn và phụ thân đều không thể tin được, nhưng người im lặng nằm trên giường kia lại mở hai mắt, hắn không nhìn lầm cũng không nghe lầm, nàng gọi hắn là đại ca, muội muội bảo bối của hắn xác thực không chết!
Bước nhanh hơn, Vân Cảnh dùng tốc độ như gió đi về phía trước, Vân Thăng nao nao, vội bước theo sau, nhìn bóng dáng vội vã của phụ thân, hốc mắt Vân Thăng khẽ đỏ, mỗi gia chủ Vân Gia đều có áp lực nặng nề, thế hệ của Vân Cảnh lại càng lớn, từ nhỏ Vân Thăng đã là đứa bé hiểu chuyện, hiểu sự vất vả và khó khăn của phụ thân, cho nên từ nhỏ hắn đã biết cách chăm sóc muội muội, không để phụ thân phải bận tâm bọn họ, nhưng thế hệ Vân Gia nay vẫn không thể xuất hiện Triệu hồi sư, tuy rằng phụ thân vẫn không tỏ vẻ gì, nhưng hắn có thể thấy được sự thất vọng trong mắt phụ thân, áp lực càng lâu khi bùng nổ sẽ càng thảm thiết, Vân Thăng chỉ cần nghĩ đến việc Vân Phong gặp nạn lần này phụ thân sẽ làm ra chuyện gì, không khỏi cảm thấy sợ hãi và bi thương, may mà, Phong Nhi không chết, muội ấy còn sống.
Cơ bắp cả người Vân Cảnh lúc này căng cứng, tin tức Vân Phong không chết khiến ông vui mừng quá đỗi, dưới chân bước nhanh như gió, lại đột ngột dừng lại khi đến trước phòng Vân Phong, Vân Cảnh cố gắng khống chế tâm tình, rồi mới từ từ đẩy cửa vào, khi nhìn thấy người trên giường đang mở to mắt mỉm cười nhìn mình, Vân Cảnh chỉ cảm thấy trong lòng đau xót, một dòng nhiệt nóng bốc lên hốc mắt.
Nữ nhi của ông không chết, nữ nhi của ông còn sống!
Vân Phong nằm trên giường từ khi thấy Vân Cảnh xuất hiện ngoài cửa, cũng đã nhận thấy ông, khi thấy người đàn ông trung niên mang vẻ mặt nghiêm túc xuất hiện trước mắt mình, Vân Phong chỉ biết, đây là phụ thân của nàng, người ba nói muốn vì nàng mà báo thù tất cả.
Vân Phong không thể nói chỉ có thể dùng đôi mắt biểu đạt mình không sao, tuy gương mặt phụ thân không thay đổi, nhưng Vân Phong lại biết, giờ phút này trong lòng người đàn ông ấy kích động không thôi.
Phụ thân không bước lại gần, cũng không dùng lời dịu dàng nói chuyện với nàng, nhưng Vân Phong cũng không để ý, phụ thân và nữ nhi cứ nhìn nhau qua một khoảng cách như thế, mà từ ánh mắt có thể hiểu được tâm tình của đối phương.
Vân Thăng đi đến, nhìn bộ dáng phụ thân vẫn nghiêm túc không khỏi lắc đầu, đi đến cạnh Vân Phong, mắt tràn đầy vui mừng và thương yêu, từ nhỏ Vân Thăng đã đảm đương nửa trọng trách của mẹ, khi nhị ca và mẫu thân lần lượt qua đời, Vân Thăng lại là người thân với Vân Phong nhất, tại Vân Gia nghiêm trang và rét lạnh này, cũng chỉ có Vân Thăng có thể khiến Vân Phong cảm thấy một chút ấm áp.
“Phong Nhi phải nhanh khỏe lên, biết chưa?”
Vân Phong khó khăn cử động cổ, ánh mắt nhìn về phía Vân Thăng mang theo một chút an ủi, nàng sẽ tốt lên, sẽ khỏe lên bằng tốc độ nhanh nhất, bất tri bất giác, nàng đã hoàn toàn hòa hợp với con người tên Vân Phong này, mà Vân Gia cũng đã bám rễ trong đáy lòng nàng.
Tác giả :
Nhược Tuyết Tam Thiên