Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 6 - Chương 96: Cô gái trong mộng
Edit: Phuong Thanh
Beta: Tiểu Mộng
“Đem thi thể trong hồ nước vớt lên!” Long Thiên Tuyệt phân phó.
Sau một thời gian, thi thể đã được vớt lên, Đoan Mộc Gia chủ đã chết, không có ngoại thương, kinh mạch đứt đoạn. Cao thủ Nội tông Vân tộc ra tay quả nhiên tàn nhẫn!
“Kỳ quái, cao thủ Nội tông Vân tộc vì sao phải giết Đoan Mộc Gia chủ? Đoan Mộc Gia chủ sao lại chạy tới nơi vắng vẻ này?” Vân Khê nghi ngờ.
“Đoan Mộc Gia chủ hơn phân nửa là biết bí mật quan trọng của Nội tông, sợ chúng ta từ trong miệng Đoan Mộc Gia chủ biết, cho nên mới giết người diệt khẩu?” Long Thiên Tuyệt tầm mắt đảo qua, rất nhanh phát hiện trước ngực Đoan Mộc Gia chủ có vật gì đó, bởi vì quần áo ướt, áo dính chặt vào thân thể, nên vật kia mới lộ ra.
Hắn ngồi xuống, đem vật kia lấy ra: “Là Ấn Tỉ của Đoan Mộc Gia tộc gia chủ!”
Hắn quay đầu, đem Ấn Tỉ đưa cho Đoan Mộc Hùng: “Đoan Mộc tiền bối, hiện tại Đoan Mộc Gia chủ đã chết, Đoan Mộc Gia tộc như rắn không đầu, ngài tới chấp chưởng Ấn Tỉ gia chủ đi. Về phần những kẻ có khả năng tới uy hiếp ngài, ta giúp ngài xử trí.”
Đoan Mộc Hùng không từ chối, nhận lấy Ấn Tỉ, nói: “Không cần! Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này còn không thể giải quyết, vậy làm sao có tư cách ngồi lên vị trí gia chủ đây?”
Đoan Mộc Hùng tinh thần phấn chấn, thần thái gia chủ uy nghiêm lần nữa triển lộ trên người hắn, hắn quyết tâm muốn làm lớn một chút, hảo hảo chỉnh đốn gia tộc một phen.
“Vân di, nhìn kìa! Trong nước có rất nhiều bọt khí!” Đoan Mộc Tĩnh đột nhiên kêu lên, Vân Khê nhìn lại, quả nhiên thấy trong hồ nước xảy ra dị trạng, bắt đầu là từng chuỗi bọt khí không ngừng nổi lên, cuối cùng, lượng bọt khí càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, như cỏ dại lan tràn.
“Dưới hồ nước xem ra có bí mật……” Long Thiên Tuyệt nói, truyền lệnh cho Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp tới, “Hai người các ngươi đi xuống xem một chút, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, một khi phát hiện có bất kỳ tình huống khác thường gì, liền lập tức trở lại.”
“Dạ, Tôn chủ!”
Ùm, ùm hai tiếng, Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp hai người nhảy vào trong nước.
“Vân di, con nhớ dưới đáy hồ còn có một cửa vào nữa, hai nữ nhân kia chính là vào từ nơi này.”
Vân Khê nghe Đoan Mộc Tĩnh nói, rất là kinh ngạc: “Cửa vào? Chẳng lẽ, cửa vào này thông với bên ngoài, Đoan Mộc Gia chủ biết mình khó chạy thoát, cho nên mới tới đây, muốn từ mật đạo chạy trốn? Hơn nữa, cao thủ Nội tông Vân tộc cũng biết mật đạo……”
“Ta nhớ rồi!” Đoan Mộc Hùng đột nhiên nói tiếp, “Ta từng nghe mấy vị lớn tuổi chính là cao thủ Đoan Mộc Gia tộc đã nói, trong phủ đệ Đoan Mộc Gia tộc có một con đường thoát thân bí mật, hơn nữa mật đạo này thông với bờ biển. Ngày xưa Vân Huyên đại nhân mang theo cấm kỵ nhất tộc dời đi Ngạo Thiên đại lục, từng ở tại Đoan Mộc Gia tộc một đoạn thời gian……”
“Hắn nói không sai!” Tiểu phượng hoàng bay tới, mở miệng nói, “Nếu ngươi không nhắc, bổn tọa cũng không nhớ.”
“Ban đầu ta bị cao thủ Vân tộc đuổi giết, vì bảo vệ tộc nhân, ta chỉ mang theo bọn họ trốn tránh, khi đó vừa vặn Đoan Mộc. Đoan Mộc lại muốn báo ơn, liền đem chúng ta tới nơi này, ban đầu nơi này chỉ là một thôn rất nhỏ, chỉ có mấy gian dân thường bỏ lại, sau vì muốn bảo vệ chúng ta, Đoan Mộc liền hiệu triệu rất nhiều dân ở chỗ này lập nghiệp……”
“Uy hiếp của Vân tộc một ngày chưa diệt trừ, chúng ta bất cứ lúc nào đều có thể gặp nguy hiểm. Vì để ngừa vạn nhất, Đoan Mộc chủ động muốn đào mật đạo, một khi có cao thủ Vân tộc tìm tới, chúng ta có thể thông qua mật đạo chạy trốn. Bổn tọa đồng ý với ý nghĩ của hắn, việc đào mật đạo toàn quyền giao cho hắn, hắn và người trong gia tộc ngày đêm làm việc, rốt cục nửa tháng sau, đào thông mật đạo.”
“Nhắc tới mới nhớ, sau khi đào mật đạo xong ba ngày, cao thủ Vân tộc tìm tới. Bổn tọa mang theo tộc nhân từ mật đạo chạy trốn, Đoan Mộc đem vợ con của mình giao cho bổn tọa, mình lưu lại, trông chừng cửa vào mật đạo.”
“Cho nên, các ngươi sau khi tới Ngạo Thiên đại lục, đời thứ nhất Đoan Mộc Gia chủ lưu lại, ở Long Tường đại lục tiếp tục cắm rễ, lập nên Đoan Mộc Gia tộc như hiện nay?” Vân Khê xen vào nói.
“Đúng vậy, lúc ấy Đoan Mộc hẳn là đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống.” Vân Huyên nói.
“Cửa vào ở đâu?” Vân Khê lại hỏi.
“Cửa vào……” Vân Huyên lời của còn chưa kịp nói, Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp đã trở lại, “Tôn chủ, chúng thuộc hạ phát hiện có một cửa vào, cửa vào bị mở một nửa, không biết thông tới nơi nào.”
“Đi, chúng ta đi xem một chút!” Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người đồng thời nhảy vào trong nước, những người còn lại lưu lại trên bờ.
Hồ nước chỗ sâu, nước chảy càng ngày càng mạnh.
Vân Khê thấy, có một luồng ánh sáng màu đỏ, từ chỗ xoáy phát sáng. Nhìn kỹ, thấy một cửa đá. Cửa đá được mở khá hẹp, một lượng nước từ khe hở chảy vào.
Long Thiên Tuyệt bơi nhanh về phía trước, lấy tay đẩy cửa đá.
Chỉ một thoáng, nước chảy ào ào, cuốn bọn họ vào bên trong.
“Chúng ta cùng nhau mở!” Long Thiên Tuyệt truyền âm cho mấy người, cản ở phía sau, đem cửa đá khép lại.
Rốt cục, nước chảy biến mất. Bốn người Vân Khê dưới chân toàn là nước, hướng chỗ sâu trong mật đạo nhìn.
Kim quang lóe lên, tiểu phượng hoàng xuất hiện ở trong mật đạo, nó vỗ hai cánh, đi trước dẫn đường: “Các ngươi đi theo ta, nếu như ta nhớ không lầm, trong mật đạo bố trí cơ quan, dùng để đối phó với truy binh.”
Vân Khê cúi đầu, nhìn một chút dưới chân, nước thấm ướt nàng hơn phân nửa, chất thải theo dòng nước tới, mang theo một cổ mùi hôi thối, làm cho bụng nàng một trận sôi trào, có cảm giác muốn nôn khan.
Những ngày gần đây vì việc luyện đan, ngày đêm không nghỉ, hơn nữa trước đó vài ngày nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt ngày càng càng mệt mỏi. Hiện nay ngửi những mùi khó chịu này, nàng chịu không nổi.
“Khê Nhi, ta cõng nàng.” Long Thiên Tuyệt đau lòng nhìn nàng, khom người, đưa lưng về phía nàng, làm cho nàng ngồi trên lưng mình.
Vân Khê ngưng mắt nhìn hắn, tấm lưng ấm áp, thân phận của hắn bây giờ đâu chỉ là người đứng đầu một cung, song ở trước mặt nàng, hắn vẫn luôn như lúc đầu, nâng niu quý trọng nàng, cẩn thận che chở nàng, không có bất kỳ thay đổi.
Hắn như vậy, làm sao nàng không yêu hắn, quý trọng hắn đây?
Vân Khê tiến lên, ngồi lên trên lưng của hắn, hai tay ôm cổ hắn, hai gò má dán vào lưng hắn
Trong mật đạo, mùi hôi thối, gió lạnh…… nhưng lòng của nàng, ấm áp vô cùng.
Tiểu phượng hoàng phía trước quay đầu, thấy được một màn này, ngắm nhìn thật lâu, ánh mắt từ từ mê ly.
Hình ảnh thật quen thuộc.
Lúc trước, Tiêu Dao đã từng đối với bà như vậy, từng bước từng bước, bà thậm chí quên mất mục đích của bọn họ……
Được Vân Huyên dẫn đường, đoàn người thuận lợi đi ra khỏi mật đạo, đi mất khoảng một canh giờ.
Càng tới gần lối ra, hơi thở thuộc về biển càng ngày càng đậm.
Rốt cục, bọn họ nghe được tiếng sóng vỗ.
“Chúng ta đã đến! Phía trước là bờ biển sao? Nơi đó, chính là địa bàn của Nội tông Vân tộc!” Vân Huyên hô lớn lên tiếng, nhìn bờ biển kia, hai mắt bà bừng cháy lửa giận.
Vạn năm trước, cũng từ mật đạo này, bà trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ từ mật đạo đi ra, không thuận lợi chạy trốn, ngược lại rơi vào tình cảnh éo le.
Bởi vì, bọn họ bị cao thủ Nội tông Vân tộc bao vây.
“Cái gì? Bên kia chính là địa bàn của Cao thủ Nội tông Vân tộc? Khó trách Nội tông cao thủ lại dễ dàng xuất hiện ở Đoan Mộc Gia tộc, vậy các ngươi ban đầu từ mật đạo này đi ra, chẳng phải là……” Vân Khê kinh ngạc.
Vân Huyên cười khổ, không biết nhớ tới chuyện thống khổ gì, bà bi thương nói: “Đó là một cuộc ác chiến, những người đi cùng ta chết hơn phân nửa, Tiêu Dao hắn….. Hắn trong trận ác chiến này, vết thương càng thêm trầm trọng, về sau thực lực khó có thể khôi phục……”
“Vậy các ngươi làm sao có thể rời đi? Sao đến Ngạo Thiên đại lục được?” Vân Khê hỏi.
“Có lẽ, mệnh ta chưa hết. Lúc ta cho rằng mình sẽ táng thân tại đây, Nội tông Vân tộc đột nhiên xảy ra bạo loạn, cả tòa nhà lửa cháy đầy trời. Những cao thủ Nội tông thấy thế, nơi nào còn tâm tư tác chiến, mọi người rút về. Ta lúc ấy cũng rất tò mò, cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian không cho phép ta đi tìm hiểu kĩ, ta nhanh chóng mang theo người của ta rút lui……”
“Có thể có người cố ý giúp ngươi hay không?” Vân Khê trong miệng lẩm bẩm.
Tiểu phượng hoàng cả rùng mình, giống như là tỉnh ngộ cái gì, lâm vào thật lâu yên lặng.
Vân Khê không có quấy rầy nàng, nhìn bờ biển, biển mang theo sương mù, ánh mắt của nàng từ từ trở nên phát sáng lửa nóng.
“Chúng ta đi về trước đi! Nội tông Vân tộc, rất nhanh sẽ tới ——”
Lúc trở về, bọn họ không đi về bằng mật đạo, mà đi đường núi, trực tiếp trở về Đoan Mộc Gia tộc.
Vân Khê được trượng phu cõng, nên không quá mệt mỏi, vẫn còn thư thái, thần sắc thư thái, mí mắt chớp động, chìm trong giấc ngủ.
Sương trắng bốc hơi, đập vào mặt!
Trong mơ mơ màng màng, nàng tỉnh lại.
Hỏng bét, nàng lại không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Tiếng lòng căng thẳng lên, nàng đã thấy hai lần cảnh này trong mơ, lần đầu tiên gặp chính là bị bóng đè, lần thứ hai gặp chính là bóng lưng một nữ tử thần bí…… Như vậy lần này là sao, lần này nàng lại sẽ gặp điều gì?
Mang theo tâm tình thấp thỏm, Vân Khê từng bước bước chân vào sương mù.
Trên thực tế, Long Thiên Tuyệt đem Vân Khê trở lại Đoan Mộc Gia tộc, bên tai nghe tiếng hít thở đều đều của nàng. Hắn quay đầu lại, thấy nàng đang ngủ, liền chậm cước bộ.
Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp mở đường, dọc theo đường đi phàm có người lên tiếng, bị hai người bọn họ ngăn lại.
Cho đến khi Long Thiên Tuyệt mang nàng trở lại phòng khách.
Vân Khê bị mùi hôi thối và nước bẩn dính vào người, cứ như vậy đi ngủ, nàng hẳn ngủ không yên ổn. Cho nên hắn cho người chuẩn bị nước nóng, thay nàng tắm rửa, tự mình thay xiêm y cho nàng.
Vân Khê ở chỗ sâu trong biển sương mù đi một lúc lâu, cái gì cũng không có gặp, đột nhiên cảm giác trên người truyền đến một trận ấm áp, ngứa, ôn nhu, làm cho nàng không khỏi có chút thoải mái, ngủ càng thêm yên ổn.
Nàng làm sao lại nghĩ đến, bản thân mình được trượng phu thay xiêm y…… Nếu nàng biết, nhất định sẽ trực tiếp đá Long Thiên Tuyệt bay xuống nước, biết đâu kích thích mãnh liệt đến như vậy sẽ khiến nàng tỉnh lại?
Đi một đoạn nữa, phía trước truyền đến tiếng nước chảy, Vân Khê tâm thần căng thẳng, đúng rồi, đã hơn một lần gặp cô nương xa lạ kia. Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Lần trước, nàng chỉ thấy lưng của đối phương, không thấy rõ dung mạo của đối phương.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng lại cảm thấy đối phương rất quen thuộc, không biết đã gặp nhau ở nơi nào.
“Ngươi lại tới nữa.”
Phía sau, đột nhiên truyền tới âm thanh, Vân Khê kinh hô một tiếng, trực tiếp nhảy lên.
Thử nghĩ, nàng vốn đã vô cùng khẩn trương, khẩn trương nhìn quanh phía trước, ai ngờ, phía sau của nàng đột nhiên có tiếng hô, xuất quỷ nhập thần, nàng không bị đã giật mình mới là lạ!
Kính nhờ, muốn ở đây giả quỷ sao? Muốn dọa người sao?
“Người nào?” Vân Khê không dám trực tiếp quay đầu lại, nàng giật mình đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cảm giác được người phía sau từ từ đến gần, nàng theo bản năng thi triển pháp thuật.
Ba!
Đầu vai bị vỗ mạnh một cái, nàng dùng pháp thuật thất bại, bị cố định tại chỗ.
Vân Khê cắn răng, âm thầm kêu khổ.
“Ngươi không muốn biết ta là ai?”
“Tại sao lại phải biết?” Vân Khê nhắm hai mắt lại, trong nội tâm luôn có dự cảm xấu, nếu nhìn đối phương, nhất định sẽ chọc tới đại phiền toái.
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ta còn tưởng rằng lá gan của ngươi quá lớn, bất quá cũng chỉ như vậy.”
Muốn kích nàng sao? Tỷ nói cho ngươi biết, tỷ căn bản không ăn phép khích tướng!
Bất quá, nơi này có hai người các nàng, muốn không gặp mặt, chẳng nhẽ được sao?
Vân Khê thuyết phục mình, rốt cục mở mắt ra, từ từ quay đầu đi.
đập vào mắt chính là hình ảnh đối phương ở trong khoảng không, tóc của nàng rất đẹp rất sáng, nàng tương đối thưởng thức loại tóc này.
Sau đó, nàng nhìn y phục của đối phương, bạch y bồng bềnh, cùng trên người nàng có chút tương tự.
Tầm mắt của nàng tới trước ngực đối phương, từ từ hướng về phía trước, dừng lại ở cằm đối phương, Vân Khê trong lòng căng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn. Bởi vì mới nhìn đến đây nàng đã kinh ngạc, trong đầu của nàng không khỏi sinh ra một ý niệm hoang đường trong đầu. Nếu là trong mơ, nàng có thể mộng…… Chính mình?
“Ngươi đang sợ cái gì? Tại sao không dám nhìn ta?”
Vân Khê lắc đầu, không đúng, nếu trong mộng, mơ thấy mình, thì thanh âm của mình, nàng phải nhận ra chứ. Nhưng giọng nói này cùng nàng hoàn toàn khác nhau, cho nên, không thể nào là chính nàng.
Cho mình ăn định tâm hoàn, Vân Khê tầm mắt tiếp tục nhìn lên trên…… Khi nàng nhìn lỗ mũi đối phương, Vân Khê cả người cả người chấn động, liên tục lùi ba bước.
Song đồng mở lớn
Làm sao có thể?
Giống nhau như đúc, thật sự là giống nhau như đúc!
Đứng ở trước mắt nàng người này, không phải là chính nàng, còn có thể là ai?
“Tại sao có thể như vậy? Ngươi rốt cuộc là người nào?” thanh âm Vân Khê run rẩy.
Thế nào lại là mình? Hơn nữa, giọng nói của người này, cùng của mình hoàn toàn bất đồng.
Nàng là ai?
Vân Khê đầu óc nhất thời nổ tung, bắt đầu hành không suy nghĩ lung tung……
Đối phương tựa hồ cố ý muốn trêu cợt nàng, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nàng, nàng không có mở miệng nói chuyện, mà nhìn nàng, đáy mắt mang theo vài phần tà khí.
Bộ dáng kia, rõ ràng chính là vẻ mặt trêu cợt người của mình.
Giống, quả thực cực kỳ giống!
Nàng rốt cuộc là ai?
Trong đầu bỗng dưng vụt qua một ý nghĩ đáng sợ……
Nàng ở hiện đại đã chết, xuyên qua đến nơi đây, hồn phách của nàng chiếm cứ thân thể Vân Khê. Như vậy đây chính là hồn phách Vân Khê?
Người này, có thể là hồn phách Vân Khê, hiện tại đến tìm nàng tính sổ, muốn đem thân thể của nàng đòi lại?
“Không được! Tuyệt đối không được!” Chỉ cần vừa nghĩ tới, nàng có thay thế mình, trở thành mẫu thân hai đứa bé, nàng sẽ trở thành thê tử của Thiên Tuyệt, hưởng thụ sủng ái của hắn, làm cho nàng đau đớn, cực kì giận dữ.
“Chà!” Nàng rút bội kiếm bên hông, giơ kiếm chỉ đối phương, hướng nàng quát lên, “Ngươi đừng tới đây! Ta biết, ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ngươi rất ủy khuất. Nhưng, chuyện đã như vậy, ngươi chỉ có thể tiếp nhận sự thật này. Ta đã thay thế ngươi, trở thành mẫu thân của hài tử, bây giờ ta có trượng phu cùng hài tử của ngươi, bọn họ chính là của ta, ngươi không thể cướp đi! Nếu như ngươi muốn cướp đi tất cả những thứ thuộc về ta, ta chỉ có thể giết ngươi!”
Cô gái nhìn kiếm trong tay nàng, không có sợ hãi, nàng thủy chung mỉm cười, đáy mắt phiếm giảo hoạt.
“Ngươi tại sao không nói? Nếu như không nói, ta liền cho là ngươi đáp ứng.” Vân Khê không nhịn được ăn quịt.
“Xì!” Nàng kia đột nhiên cười ra tiếng, thú vị đánh giá nàng, mở miệng nói, “Ngươi muốn đi đâu? Cái gì hài tử, cái gì trượng phu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ cùng ngươi tranh đoạt hài tử cùng trượng phu của ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vân Khê từ từ bình tĩnh, cũng cảm thấy mình có chút khẩn trương, bất quá không có biện pháp, quan hệ đến con cùng trượng phu của mình, nàng có thể không khẩn trương sao?
“Ngươi nhất định rất tò mò, ta là ai vì sao cùng ngươi giống nhau như vậy, tại sao lại xuất hiện trong mộng của ngươi?” Cô gái mỉm cười, đột nhiên đưa tay, chỉ vào kiếm trong tay Vân Khê, vẽ một vòng tròn.
Vân Khê chỉ cảm thấy trên tay có một cỗ tê dại, sau đó kiếm trong tay thoát khỏi tay nàng, rơi vào trong tay đối phương.
“Đây chính Kinh Hồng kiếm sao?” Cô gái đánh giá kiếm của Vân Khê, cười không ngớt, gật đầu nói, “Quả nhiên là bảo kiếm, có linh tính! Lần trước gặp ngươi bị bóng đè, ta đã lưu ý đến, chỉ tiếc kiếm của ngươi không có thu nạp đủ linh khí, nếu không, nó sẽ là thần binh lợi khí.”
“Ngươi còn chưa nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Vân Khê cắt đứt lời của nàng, nàng hiện tại không để ý Kinh Hồng kiếm có phải là thần binh lợi khí hay không, nàng chỉ muốn biết đối phương là người nào.
Nếu nàng không phải là Vân Khê chân chính, tại sao lại giống mình như vậy?
Beta: Tiểu Mộng
“Đem thi thể trong hồ nước vớt lên!” Long Thiên Tuyệt phân phó.
Sau một thời gian, thi thể đã được vớt lên, Đoan Mộc Gia chủ đã chết, không có ngoại thương, kinh mạch đứt đoạn. Cao thủ Nội tông Vân tộc ra tay quả nhiên tàn nhẫn!
“Kỳ quái, cao thủ Nội tông Vân tộc vì sao phải giết Đoan Mộc Gia chủ? Đoan Mộc Gia chủ sao lại chạy tới nơi vắng vẻ này?” Vân Khê nghi ngờ.
“Đoan Mộc Gia chủ hơn phân nửa là biết bí mật quan trọng của Nội tông, sợ chúng ta từ trong miệng Đoan Mộc Gia chủ biết, cho nên mới giết người diệt khẩu?” Long Thiên Tuyệt tầm mắt đảo qua, rất nhanh phát hiện trước ngực Đoan Mộc Gia chủ có vật gì đó, bởi vì quần áo ướt, áo dính chặt vào thân thể, nên vật kia mới lộ ra.
Hắn ngồi xuống, đem vật kia lấy ra: “Là Ấn Tỉ của Đoan Mộc Gia tộc gia chủ!”
Hắn quay đầu, đem Ấn Tỉ đưa cho Đoan Mộc Hùng: “Đoan Mộc tiền bối, hiện tại Đoan Mộc Gia chủ đã chết, Đoan Mộc Gia tộc như rắn không đầu, ngài tới chấp chưởng Ấn Tỉ gia chủ đi. Về phần những kẻ có khả năng tới uy hiếp ngài, ta giúp ngài xử trí.”
Đoan Mộc Hùng không từ chối, nhận lấy Ấn Tỉ, nói: “Không cần! Nếu ngay cả chút chuyện nhỏ này còn không thể giải quyết, vậy làm sao có tư cách ngồi lên vị trí gia chủ đây?”
Đoan Mộc Hùng tinh thần phấn chấn, thần thái gia chủ uy nghiêm lần nữa triển lộ trên người hắn, hắn quyết tâm muốn làm lớn một chút, hảo hảo chỉnh đốn gia tộc một phen.
“Vân di, nhìn kìa! Trong nước có rất nhiều bọt khí!” Đoan Mộc Tĩnh đột nhiên kêu lên, Vân Khê nhìn lại, quả nhiên thấy trong hồ nước xảy ra dị trạng, bắt đầu là từng chuỗi bọt khí không ngừng nổi lên, cuối cùng, lượng bọt khí càng lúc càng lớn, càng ngày càng nhiều, như cỏ dại lan tràn.
“Dưới hồ nước xem ra có bí mật……” Long Thiên Tuyệt nói, truyền lệnh cho Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp tới, “Hai người các ngươi đi xuống xem một chút, nhớ kỹ, nhất định phải cẩn thận, một khi phát hiện có bất kỳ tình huống khác thường gì, liền lập tức trở lại.”
“Dạ, Tôn chủ!”
Ùm, ùm hai tiếng, Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp hai người nhảy vào trong nước.
“Vân di, con nhớ dưới đáy hồ còn có một cửa vào nữa, hai nữ nhân kia chính là vào từ nơi này.”
Vân Khê nghe Đoan Mộc Tĩnh nói, rất là kinh ngạc: “Cửa vào? Chẳng lẽ, cửa vào này thông với bên ngoài, Đoan Mộc Gia chủ biết mình khó chạy thoát, cho nên mới tới đây, muốn từ mật đạo chạy trốn? Hơn nữa, cao thủ Nội tông Vân tộc cũng biết mật đạo……”
“Ta nhớ rồi!” Đoan Mộc Hùng đột nhiên nói tiếp, “Ta từng nghe mấy vị lớn tuổi chính là cao thủ Đoan Mộc Gia tộc đã nói, trong phủ đệ Đoan Mộc Gia tộc có một con đường thoát thân bí mật, hơn nữa mật đạo này thông với bờ biển. Ngày xưa Vân Huyên đại nhân mang theo cấm kỵ nhất tộc dời đi Ngạo Thiên đại lục, từng ở tại Đoan Mộc Gia tộc một đoạn thời gian……”
“Hắn nói không sai!” Tiểu phượng hoàng bay tới, mở miệng nói, “Nếu ngươi không nhắc, bổn tọa cũng không nhớ.”
“Ban đầu ta bị cao thủ Vân tộc đuổi giết, vì bảo vệ tộc nhân, ta chỉ mang theo bọn họ trốn tránh, khi đó vừa vặn Đoan Mộc. Đoan Mộc lại muốn báo ơn, liền đem chúng ta tới nơi này, ban đầu nơi này chỉ là một thôn rất nhỏ, chỉ có mấy gian dân thường bỏ lại, sau vì muốn bảo vệ chúng ta, Đoan Mộc liền hiệu triệu rất nhiều dân ở chỗ này lập nghiệp……”
“Uy hiếp của Vân tộc một ngày chưa diệt trừ, chúng ta bất cứ lúc nào đều có thể gặp nguy hiểm. Vì để ngừa vạn nhất, Đoan Mộc chủ động muốn đào mật đạo, một khi có cao thủ Vân tộc tìm tới, chúng ta có thể thông qua mật đạo chạy trốn. Bổn tọa đồng ý với ý nghĩ của hắn, việc đào mật đạo toàn quyền giao cho hắn, hắn và người trong gia tộc ngày đêm làm việc, rốt cục nửa tháng sau, đào thông mật đạo.”
“Nhắc tới mới nhớ, sau khi đào mật đạo xong ba ngày, cao thủ Vân tộc tìm tới. Bổn tọa mang theo tộc nhân từ mật đạo chạy trốn, Đoan Mộc đem vợ con của mình giao cho bổn tọa, mình lưu lại, trông chừng cửa vào mật đạo.”
“Cho nên, các ngươi sau khi tới Ngạo Thiên đại lục, đời thứ nhất Đoan Mộc Gia chủ lưu lại, ở Long Tường đại lục tiếp tục cắm rễ, lập nên Đoan Mộc Gia tộc như hiện nay?” Vân Khê xen vào nói.
“Đúng vậy, lúc ấy Đoan Mộc hẳn là đã chết, không nghĩ tới hắn còn sống.” Vân Huyên nói.
“Cửa vào ở đâu?” Vân Khê lại hỏi.
“Cửa vào……” Vân Huyên lời của còn chưa kịp nói, Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp đã trở lại, “Tôn chủ, chúng thuộc hạ phát hiện có một cửa vào, cửa vào bị mở một nửa, không biết thông tới nơi nào.”
“Đi, chúng ta đi xem một chút!” Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người đồng thời nhảy vào trong nước, những người còn lại lưu lại trên bờ.
Hồ nước chỗ sâu, nước chảy càng ngày càng mạnh.
Vân Khê thấy, có một luồng ánh sáng màu đỏ, từ chỗ xoáy phát sáng. Nhìn kỹ, thấy một cửa đá. Cửa đá được mở khá hẹp, một lượng nước từ khe hở chảy vào.
Long Thiên Tuyệt bơi nhanh về phía trước, lấy tay đẩy cửa đá.
Chỉ một thoáng, nước chảy ào ào, cuốn bọn họ vào bên trong.
“Chúng ta cùng nhau mở!” Long Thiên Tuyệt truyền âm cho mấy người, cản ở phía sau, đem cửa đá khép lại.
Rốt cục, nước chảy biến mất. Bốn người Vân Khê dưới chân toàn là nước, hướng chỗ sâu trong mật đạo nhìn.
Kim quang lóe lên, tiểu phượng hoàng xuất hiện ở trong mật đạo, nó vỗ hai cánh, đi trước dẫn đường: “Các ngươi đi theo ta, nếu như ta nhớ không lầm, trong mật đạo bố trí cơ quan, dùng để đối phó với truy binh.”
Vân Khê cúi đầu, nhìn một chút dưới chân, nước thấm ướt nàng hơn phân nửa, chất thải theo dòng nước tới, mang theo một cổ mùi hôi thối, làm cho bụng nàng một trận sôi trào, có cảm giác muốn nôn khan.
Những ngày gần đây vì việc luyện đan, ngày đêm không nghỉ, hơn nữa trước đó vài ngày nghỉ ngơi không tốt, sắc mặt ngày càng càng mệt mỏi. Hiện nay ngửi những mùi khó chịu này, nàng chịu không nổi.
“Khê Nhi, ta cõng nàng.” Long Thiên Tuyệt đau lòng nhìn nàng, khom người, đưa lưng về phía nàng, làm cho nàng ngồi trên lưng mình.
Vân Khê ngưng mắt nhìn hắn, tấm lưng ấm áp, thân phận của hắn bây giờ đâu chỉ là người đứng đầu một cung, song ở trước mặt nàng, hắn vẫn luôn như lúc đầu, nâng niu quý trọng nàng, cẩn thận che chở nàng, không có bất kỳ thay đổi.
Hắn như vậy, làm sao nàng không yêu hắn, quý trọng hắn đây?
Vân Khê tiến lên, ngồi lên trên lưng của hắn, hai tay ôm cổ hắn, hai gò má dán vào lưng hắn
Trong mật đạo, mùi hôi thối, gió lạnh…… nhưng lòng của nàng, ấm áp vô cùng.
Tiểu phượng hoàng phía trước quay đầu, thấy được một màn này, ngắm nhìn thật lâu, ánh mắt từ từ mê ly.
Hình ảnh thật quen thuộc.
Lúc trước, Tiêu Dao đã từng đối với bà như vậy, từng bước từng bước, bà thậm chí quên mất mục đích của bọn họ……
Được Vân Huyên dẫn đường, đoàn người thuận lợi đi ra khỏi mật đạo, đi mất khoảng một canh giờ.
Càng tới gần lối ra, hơi thở thuộc về biển càng ngày càng đậm.
Rốt cục, bọn họ nghe được tiếng sóng vỗ.
“Chúng ta đã đến! Phía trước là bờ biển sao? Nơi đó, chính là địa bàn của Nội tông Vân tộc!” Vân Huyên hô lớn lên tiếng, nhìn bờ biển kia, hai mắt bà bừng cháy lửa giận.
Vạn năm trước, cũng từ mật đạo này, bà trăm triệu lần không nghĩ tới, bọn họ từ mật đạo đi ra, không thuận lợi chạy trốn, ngược lại rơi vào tình cảnh éo le.
Bởi vì, bọn họ bị cao thủ Nội tông Vân tộc bao vây.
“Cái gì? Bên kia chính là địa bàn của Cao thủ Nội tông Vân tộc? Khó trách Nội tông cao thủ lại dễ dàng xuất hiện ở Đoan Mộc Gia tộc, vậy các ngươi ban đầu từ mật đạo này đi ra, chẳng phải là……” Vân Khê kinh ngạc.
Vân Huyên cười khổ, không biết nhớ tới chuyện thống khổ gì, bà bi thương nói: “Đó là một cuộc ác chiến, những người đi cùng ta chết hơn phân nửa, Tiêu Dao hắn….. Hắn trong trận ác chiến này, vết thương càng thêm trầm trọng, về sau thực lực khó có thể khôi phục……”
“Vậy các ngươi làm sao có thể rời đi? Sao đến Ngạo Thiên đại lục được?” Vân Khê hỏi.
“Có lẽ, mệnh ta chưa hết. Lúc ta cho rằng mình sẽ táng thân tại đây, Nội tông Vân tộc đột nhiên xảy ra bạo loạn, cả tòa nhà lửa cháy đầy trời. Những cao thủ Nội tông thấy thế, nơi nào còn tâm tư tác chiến, mọi người rút về. Ta lúc ấy cũng rất tò mò, cũng không biết đến tột cùng xảy ra chuyện gì, nhưng thời gian không cho phép ta đi tìm hiểu kĩ, ta nhanh chóng mang theo người của ta rút lui……”
“Có thể có người cố ý giúp ngươi hay không?” Vân Khê trong miệng lẩm bẩm.
Tiểu phượng hoàng cả rùng mình, giống như là tỉnh ngộ cái gì, lâm vào thật lâu yên lặng.
Vân Khê không có quấy rầy nàng, nhìn bờ biển, biển mang theo sương mù, ánh mắt của nàng từ từ trở nên phát sáng lửa nóng.
“Chúng ta đi về trước đi! Nội tông Vân tộc, rất nhanh sẽ tới ——”
Lúc trở về, bọn họ không đi về bằng mật đạo, mà đi đường núi, trực tiếp trở về Đoan Mộc Gia tộc.
Vân Khê được trượng phu cõng, nên không quá mệt mỏi, vẫn còn thư thái, thần sắc thư thái, mí mắt chớp động, chìm trong giấc ngủ.
Sương trắng bốc hơi, đập vào mặt!
Trong mơ mơ màng màng, nàng tỉnh lại.
Hỏng bét, nàng lại không cẩn thận ngủ thiếp đi.
Tiếng lòng căng thẳng lên, nàng đã thấy hai lần cảnh này trong mơ, lần đầu tiên gặp chính là bị bóng đè, lần thứ hai gặp chính là bóng lưng một nữ tử thần bí…… Như vậy lần này là sao, lần này nàng lại sẽ gặp điều gì?
Mang theo tâm tình thấp thỏm, Vân Khê từng bước bước chân vào sương mù.
Trên thực tế, Long Thiên Tuyệt đem Vân Khê trở lại Đoan Mộc Gia tộc, bên tai nghe tiếng hít thở đều đều của nàng. Hắn quay đầu lại, thấy nàng đang ngủ, liền chậm cước bộ.
Phong hộ pháp cùng Vân hộ pháp mở đường, dọc theo đường đi phàm có người lên tiếng, bị hai người bọn họ ngăn lại.
Cho đến khi Long Thiên Tuyệt mang nàng trở lại phòng khách.
Vân Khê bị mùi hôi thối và nước bẩn dính vào người, cứ như vậy đi ngủ, nàng hẳn ngủ không yên ổn. Cho nên hắn cho người chuẩn bị nước nóng, thay nàng tắm rửa, tự mình thay xiêm y cho nàng.
Vân Khê ở chỗ sâu trong biển sương mù đi một lúc lâu, cái gì cũng không có gặp, đột nhiên cảm giác trên người truyền đến một trận ấm áp, ngứa, ôn nhu, làm cho nàng không khỏi có chút thoải mái, ngủ càng thêm yên ổn.
Nàng làm sao lại nghĩ đến, bản thân mình được trượng phu thay xiêm y…… Nếu nàng biết, nhất định sẽ trực tiếp đá Long Thiên Tuyệt bay xuống nước, biết đâu kích thích mãnh liệt đến như vậy sẽ khiến nàng tỉnh lại?
Đi một đoạn nữa, phía trước truyền đến tiếng nước chảy, Vân Khê tâm thần căng thẳng, đúng rồi, đã hơn một lần gặp cô nương xa lạ kia. Nàng sao lại xuất hiện ở đây?
Lần trước, nàng chỉ thấy lưng của đối phương, không thấy rõ dung mạo của đối phương.
Mặc dù chỉ là bóng lưng, nhưng lại cảm thấy đối phương rất quen thuộc, không biết đã gặp nhau ở nơi nào.
“Ngươi lại tới nữa.”
Phía sau, đột nhiên truyền tới âm thanh, Vân Khê kinh hô một tiếng, trực tiếp nhảy lên.
Thử nghĩ, nàng vốn đã vô cùng khẩn trương, khẩn trương nhìn quanh phía trước, ai ngờ, phía sau của nàng đột nhiên có tiếng hô, xuất quỷ nhập thần, nàng không bị đã giật mình mới là lạ!
Kính nhờ, muốn ở đây giả quỷ sao? Muốn dọa người sao?
“Người nào?” Vân Khê không dám trực tiếp quay đầu lại, nàng giật mình đứng tại chỗ, không nhúc nhích, cảm giác được người phía sau từ từ đến gần, nàng theo bản năng thi triển pháp thuật.
Ba!
Đầu vai bị vỗ mạnh một cái, nàng dùng pháp thuật thất bại, bị cố định tại chỗ.
Vân Khê cắn răng, âm thầm kêu khổ.
“Ngươi không muốn biết ta là ai?”
“Tại sao lại phải biết?” Vân Khê nhắm hai mắt lại, trong nội tâm luôn có dự cảm xấu, nếu nhìn đối phương, nhất định sẽ chọc tới đại phiền toái.
Phía sau truyền đến một tiếng cười khẽ: “Ta còn tưởng rằng lá gan của ngươi quá lớn, bất quá cũng chỉ như vậy.”
Muốn kích nàng sao? Tỷ nói cho ngươi biết, tỷ căn bản không ăn phép khích tướng!
Bất quá, nơi này có hai người các nàng, muốn không gặp mặt, chẳng nhẽ được sao?
Vân Khê thuyết phục mình, rốt cục mở mắt ra, từ từ quay đầu đi.
đập vào mắt chính là hình ảnh đối phương ở trong khoảng không, tóc của nàng rất đẹp rất sáng, nàng tương đối thưởng thức loại tóc này.
Sau đó, nàng nhìn y phục của đối phương, bạch y bồng bềnh, cùng trên người nàng có chút tương tự.
Tầm mắt của nàng tới trước ngực đối phương, từ từ hướng về phía trước, dừng lại ở cằm đối phương, Vân Khê trong lòng căng thẳng, không dám ngẩng đầu nhìn. Bởi vì mới nhìn đến đây nàng đã kinh ngạc, trong đầu của nàng không khỏi sinh ra một ý niệm hoang đường trong đầu. Nếu là trong mơ, nàng có thể mộng…… Chính mình?
“Ngươi đang sợ cái gì? Tại sao không dám nhìn ta?”
Vân Khê lắc đầu, không đúng, nếu trong mộng, mơ thấy mình, thì thanh âm của mình, nàng phải nhận ra chứ. Nhưng giọng nói này cùng nàng hoàn toàn khác nhau, cho nên, không thể nào là chính nàng.
Cho mình ăn định tâm hoàn, Vân Khê tầm mắt tiếp tục nhìn lên trên…… Khi nàng nhìn lỗ mũi đối phương, Vân Khê cả người cả người chấn động, liên tục lùi ba bước.
Song đồng mở lớn
Làm sao có thể?
Giống nhau như đúc, thật sự là giống nhau như đúc!
Đứng ở trước mắt nàng người này, không phải là chính nàng, còn có thể là ai?
“Tại sao có thể như vậy? Ngươi rốt cuộc là người nào?” thanh âm Vân Khê run rẩy.
Thế nào lại là mình? Hơn nữa, giọng nói của người này, cùng của mình hoàn toàn bất đồng.
Nàng là ai?
Vân Khê đầu óc nhất thời nổ tung, bắt đầu hành không suy nghĩ lung tung……
Đối phương tựa hồ cố ý muốn trêu cợt nàng, nhìn vẻ mặt kinh hoàng của nàng, nàng không có mở miệng nói chuyện, mà nhìn nàng, đáy mắt mang theo vài phần tà khí.
Bộ dáng kia, rõ ràng chính là vẻ mặt trêu cợt người của mình.
Giống, quả thực cực kỳ giống!
Nàng rốt cuộc là ai?
Trong đầu bỗng dưng vụt qua một ý nghĩ đáng sợ……
Nàng ở hiện đại đã chết, xuyên qua đến nơi đây, hồn phách của nàng chiếm cứ thân thể Vân Khê. Như vậy đây chính là hồn phách Vân Khê?
Người này, có thể là hồn phách Vân Khê, hiện tại đến tìm nàng tính sổ, muốn đem thân thể của nàng đòi lại?
“Không được! Tuyệt đối không được!” Chỉ cần vừa nghĩ tới, nàng có thay thế mình, trở thành mẫu thân hai đứa bé, nàng sẽ trở thành thê tử của Thiên Tuyệt, hưởng thụ sủng ái của hắn, làm cho nàng đau đớn, cực kì giận dữ.
“Chà!” Nàng rút bội kiếm bên hông, giơ kiếm chỉ đối phương, hướng nàng quát lên, “Ngươi đừng tới đây! Ta biết, ta chiếm cứ thân thể của ngươi, ngươi rất ủy khuất. Nhưng, chuyện đã như vậy, ngươi chỉ có thể tiếp nhận sự thật này. Ta đã thay thế ngươi, trở thành mẫu thân của hài tử, bây giờ ta có trượng phu cùng hài tử của ngươi, bọn họ chính là của ta, ngươi không thể cướp đi! Nếu như ngươi muốn cướp đi tất cả những thứ thuộc về ta, ta chỉ có thể giết ngươi!”
Cô gái nhìn kiếm trong tay nàng, không có sợ hãi, nàng thủy chung mỉm cười, đáy mắt phiếm giảo hoạt.
“Ngươi tại sao không nói? Nếu như không nói, ta liền cho là ngươi đáp ứng.” Vân Khê không nhịn được ăn quịt.
“Xì!” Nàng kia đột nhiên cười ra tiếng, thú vị đánh giá nàng, mở miệng nói, “Ngươi muốn đi đâu? Cái gì hài tử, cái gì trượng phu? Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta sẽ cùng ngươi tranh đoạt hài tử cùng trượng phu của ngươi?”
“Chẳng lẽ không phải?” Vân Khê từ từ bình tĩnh, cũng cảm thấy mình có chút khẩn trương, bất quá không có biện pháp, quan hệ đến con cùng trượng phu của mình, nàng có thể không khẩn trương sao?
“Ngươi nhất định rất tò mò, ta là ai vì sao cùng ngươi giống nhau như vậy, tại sao lại xuất hiện trong mộng của ngươi?” Cô gái mỉm cười, đột nhiên đưa tay, chỉ vào kiếm trong tay Vân Khê, vẽ một vòng tròn.
Vân Khê chỉ cảm thấy trên tay có một cỗ tê dại, sau đó kiếm trong tay thoát khỏi tay nàng, rơi vào trong tay đối phương.
“Đây chính Kinh Hồng kiếm sao?” Cô gái đánh giá kiếm của Vân Khê, cười không ngớt, gật đầu nói, “Quả nhiên là bảo kiếm, có linh tính! Lần trước gặp ngươi bị bóng đè, ta đã lưu ý đến, chỉ tiếc kiếm của ngươi không có thu nạp đủ linh khí, nếu không, nó sẽ là thần binh lợi khí.”
“Ngươi còn chưa nói, ngươi rốt cuộc là ai?” Vân Khê cắt đứt lời của nàng, nàng hiện tại không để ý Kinh Hồng kiếm có phải là thần binh lợi khí hay không, nàng chỉ muốn biết đối phương là người nào.
Nếu nàng không phải là Vân Khê chân chính, tại sao lại giống mình như vậy?
Tác giả :
Bắc Đằng