Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 97: Thiên Tuyệt phát huy, Vân Khê phá trận
Ầm ầm” Hòn đá trên cao di chuyển càng ngày càng nhanh, tất cả mọi người ở dưới tìm chỗ thoát, cố gắng giữ thăng bằng cho bản thân. Giết chóc vẫn tiếp tục.
Hiểm cảnh như thế, làm cho lòng người run sợ, có chút lơ là sẽ đi vào chỗ chết.
“Nói, cơ quan ở đâu?” Long Thiên Tuyệt đứng trên không, một tay bắt lấy một hắc y nhân, âm thanh quát chói tai.
Hắc y nhân im lặng không lên tiếng, động tác cứng nhắc, đôi mắt trống rỗng dại ra, không có điểm nhìn cố định. Mặc dù bọn họ bị bắt nhưng vẫn quơ chân quơ tay, động tác cứng nhắc, không có bất kỳ giác quan nào.
“Vô dụng, bọn họ đều là thi khôi, chắc là không biết nói chuyện.” Âm thanh trầm thấp do Hách Liên Từ Phong truyền lời tới, kiếm trong tay hắn rút ra khỏi vỏ, đem theo một mảnh lạnh lẽo.
“Giết, trước hết giết sạch bọn họ rồi nói.”
Cả người hắn như gió, như sấm chớp, thân ảnh màu tím đột nhiên nhảy ra ngoài, thoát khỏi hòn đá, tay nâng kiếm ngoan lệ.
Vân Khê nhìn chằm chằm động tĩnh của hắn, thấy hắn đột nhiên ra tay, trong lòng bóng đen cũng buông lỏng. Có lẽ bọn họ đa nghi rồi, nhưng nếu đây toàn bộ là bẫy, cũng là do hắn điều khiển phía sau, hắn nên thoải mái rút đi mới đúng, trừ phi nơi này có người hoặc chuyện gì đáng cho hắn lưu lại.
Không chú ý hắn nữa, Vân Khê ôm tiểu Mặc, không ngừng thoát những hòn đá trên cao đang lăn xuống.
“Mọi người nên đi theo hướng của hắc y nhân thoát đi, không nên loạn” Âm thanh của Long Thiên Tuyệt trầm thấp mà đầy từ tính vang lên thêm lần nữa tiếng vang trong không trung, vô hình làm lực lượng cho mọi người yên tâm, mọi người vốn là loạn, bắt đầu trấn tĩnh lại, theo hướng các hắc y nhân thoát đi.
Ở giữa hòn đá, thân ảnh màu tím như gió vì mọi người quét sạch chướng ngại, hai cao thủ nổi tiếng ở Ngạo thiên đại lục, thực lực quả nhiên không giống người bình thường, chỉ trong chốc lát, phần lớn hắc y nhân đều ngã xuống. Trong lòng mọi người bỗng có một chút thảnh thơi, không hề bối rối như lúc trước nữa, người vì cơ quan bỏ mạng ngày càng ít.
“Nhìn kìa, những hắc y nhân đó có thể sống dậy.”
Một màn kinh hãi, hắc y nhân vốn đã bị Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong chém bị thương hoặc đánh bại lại bò dậy, khôi phục động tác nhanh nhẹn như lúc trước, thật giống như sống lại trong cõi chết, thời gian cũng điểm đến số mười.
“Thiên Tuyệt, Hách Liên đại ca cẩn thận.” Vân Khê thấy hắc y nhân đằng sau đừng dậy công kích hướng hai người, lực chú ý đều tập trung phía hai người.
Trong lúc kịch chiến nghe âm thanh của nàng, đồng loạt quay về phía sau nhìn nàng, đáy mắt giống nhau như đúc ôn nhu và đầy thâm thúy, quay đầu lại thêm lần nữa, tinh thần hai người phấn chấn, mỗi người một kiếm, mỗi một chiêu đều nhanh như gió và mạnh mẽ, chấn động vạn quân.
Từng ánh mắt khác thường nhìn Vân Khê, mang theo tia đắc ý cùng tìm tòi, phu nhân của tôn chủ Lăng Thiên Cung, có quan hệ thế nào với đại công tử của Hách Liên gia?
Ánh mắt khác thường phát ra nhiều nhất là trong đám người của Hách Liên gia, từng đợt ánh mắt hiểu lầm rơi trên người Vân Khê.
Vân Khê hoàn toàn không để ý, vẫn tiếp tục ôm nhi tử liên tục đổi chỗ dừng chân, vừa tinh tế suy nghĩ phương pháp phá quan.
Trong đầu có đoạn ngắn trí nhớ kỳ quái chợt lóe lên, Vân Khê híp mắt lại, giống như đã bắt được chút đầu mối trong đó, nhưng đoạn trí nhớ kỳ quái đó chợt lóe lên rồi chợt biến mất, hàng ngàn ký tự, nàng cảm thấy có một trận đau choáng váng trong não.
“A, Long đại ca, cứu ta.”
Lam Linh Nhi trượt chân, hòn đá từ trên rơi xuống, cả thân hình đều bị treo lên, chỉ còn lại tay phải níu lấy cột đá, nàng quay đầu hướng Long Thiên Thần kêu cứu.
Ngay lúc đó, Hách Liên Tử Ngữ đang gần Lam Linh Nhi, nghe tiếng Lam Linh Nhi kêu cứu, nàng theo bản năng đưa tay kéo nàng ta. Lam Linh Nhi kinh ngạc quay đầu, chống lại tay Hách Liên Tử ngữ đưa tới, nàng do dự, đáy mắt ánh sáng u tối xẹt qua.
Nơi dư quang, Long Thiên Thần nghe thấy tiếng kêu, từ bên trái nàng nhảy tới, mà Hách Liên Tử Ngữ nằm bên phải, theo góc độ nhìn thấy, Hách Liên Tử Ngữ đứng như vậy, trừ nàng, trong vòng năm bước không thấy bất kỳ kẻ nào.
Đúng là một cơ hội tốt!
Người thông minh, thì phải biết nắm chắc thời cơ.
“Cám ơn Hách Liên tiểu thư” Tay trái của nàng đưa đến chỗ Hách Liên Tử Ngữ, tay hai người vừa chạm tới, ánh mắt Lam Linh Nhi ngoan lệ, tay trái nàng tự nhiên phát ra một lực, thuận thế lôi Hách Liên Tử Ngữ khỏi hòn đá.
“A….” Hách Liên Tử Ngữ không đề phòng, thân thể liền bị đẩy xuống, hòn đá đang từ trên bay xuống.
“Hách Liên tiểu thư.” Lam Linh Nhi nhanh chóng la lên.
Long Thiên Thần đến bên người của Lam Linh Nhi, chỉ thấy Hách Liên Tử Ngữ đang từ trên hòn đá rơi xuống, hắn nhất thời phân tâm không để ý Lam Linh Nhi mà nhảy xuống với Hách Liên Tử Ngữ.
Thân ảnh màu trắng phiêu dật, trong lòng Lam Linh Nhi trầm xuống, khoảng cách sinh tử, hắn chỉ duy nhất nghĩ đến là cứu người mà người đó lại là Hách Liên Tử Ngữ.
Nàng hít sâu một hơi, tính toán bất cứ giá nào, cắn răng, buông tay, nhảy theo hướng Long Thiên Thần.
Long Thiên Thần chỉ cảm thấy mình rơi chậm lại, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy eo hắn, cản trở tốc độ hắn rơi về phía trước, cả người rơi xuống ngay giữa tảng đá.
Lam Linh Nhi ôm chặt eo hắn, phút chốc tâm vững như bàn thạch, nàng cam nguyện cùng hắn đi xuống hoàng tuyền, cũng không muốn nhìn thấy hắn cùng với nữ nhân khác ân ái phu thê.
Lưng, cái mông chạm tới đá, trước mắt Long Thiên Thần cảm thấy một trận choáng váng, đau thấu trời xanh.
Hắn cho là mình chết chắc, mờ mịt quay đầu nhìn, nhìn thấy Hách Liên Tử Ngữ cách đó không xa.
Như có cùng cảm ứng, trong đầu lúc chỉ có Hách Liên Tử Ngữ, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt vô số chuyện phức tạp đều chạy đi hết.
Say đắm, ôn nhu, cô gái trong dòng nước chảy, bóng lưng quanh co khúc khủyu, tất cả đều hóa thành ảo ảnh vĩnh hằng.
Mái tóc đen di chuyển, chống đỡ trong tầm mắt hai người, ảo ảnh từ từ mông lung, nhường chỗ cho hiện thực tàn khốc.
Hai người không tự chủ được đưa tay, đầu ngón tay ngắn ngủi chạm vào nhau, hết sức căng thẳng.
“Tử Ngữ.”
“Thiên Thần”
Hai tâm hồn giờ phút này gần nhau, tựa như chưa từng có gì phù hợp như lúc này.”
“Ngao…”
Chỉ trong tích tắc, Phì Long hiện thân, thân thể to lớn đụng vào hòn đá, hòn đá trong nháy mắt đã xụp đổ, nó lấy thân thể đỡ, khiến cho ba người an toàn đáp xuống lưng nó.
Thân thể nó dài rộng kéo dài ra hai bên thạch bích, dùng thân thể làm cầu, hòn đá bay lên hay bay xuống đều trúng vào người nó, thân thể nó phập phồng lên xuống.
“Long đại ca, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ta chắc chắn sẽ chết.” Lam Linh Nhi dẫn đầu trở về, ôm lấy Long Thiên Thần, chui đầu vào trong ngực hắn khóc nức nở.
Tay Long Thiên Thần gần chạm vào Hách Liên Tử Ngữ, lại bị Lam Linh Nhi ôm lấy ngăn trở.
“Không có chuyện gì rồi, đừng sợ.” Long Thiên Thần cúi đầu an ủi một câu, lại quay lại nhìn Hách Liên Tử Ngữ, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn lại, nhẹ giọng nói một câu, rồi nhảy khỏi mình Phì Long, đi trở lại bên người của gia tộc Hách Liên.
“Tử Ngữ” Trong tim Long Thiên Thần như bị dao cắt, chợt hiểu ra, vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhận ra tim mình, thì ra trong lòng hắn đã sớm bị lấp đầy bởi hình bóng của nàng.
Động tĩnh bên ba người này quá lớn, hấp dẫn người khác chú ý, Phì Long xuất hiện làm cho không ít người khiếp sợ.
“Phì Phì cực khổ ngươi rồi” Long Thiên Thần đưa tay vuốt ve thân thể nó, làm cho Phì Long cảm thấy thỏa mãn rên lên một tiếng.
Thân ảnh Long Thiên Tuyệt dừng bước, thấy đệ đệ bình yên vô sự, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, Đoan Mộc Hùng từ trong tay ném ra một cái giây thô to, hét lớn “Long Tôn Chủ, Hách Liên công tử mau đem hắc y nhân trói lại, như thế bọn chúng sẽ không thể ác oai tác quái được nữa.
Hai người Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong nhìn nhau một cái, nhảy lên chia làm hai bên tiếp được dây thừng, đáy mắt hai người phát sáng, phối hợp lẫn nhau, kết thành lưới trời.
Cũng không lâu lắm, trong không gian tất cả hắc y nhân đều vị Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong bắt trói lại, khiến cho bọn họ không thể nào tác oai tác quái được nữa.
Hắc y nhân đã giải quyết xong nhưng trong không gian còn có các cơ quan chưa được phá giải.
Long Thiên Tuyệt vũ áo bào, đưa mắt tìm kiếm thê nhi.
Vân Khê suy nghĩ đoạn ký ức mới trong đâu lóe lên rồi chợt biến mất, nàng không biết đoạn ký ức ngắn kia từ đâu mà đến, tại sao lại lóe lên trong đầu nàng, chẳng qua là có cảm giác ai đó dẫn dắt nàng, không ngừng dẫn dụ nàng tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Cảm giác này từ đâu mà đến?
“Khê Nhi?” Hơi thở thuộc về nam tử bao quanh nàng, thoáng chốc Vân Khê hoàn hồn, một nhà ba người lúc này đang đứng trên một hòn đá.
“Một canh giờ sắp hết rồi, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách phá trận mới được, ta nghĩ cơ quan này nằm trong một vài hòn đá.” Long Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn đồng hồ cát, giọng nói chân thật.
Vân Khê nhíu mày nói “ Chúng ta chỉ có mười hai canh giờ để phá quan, hiện tại tầng thứ nhất mất đi gần một canh giờ, thời gian rất cấp bách a…”
Long Thiên Tuyệt kê sát miệng vào tai nàng nói “Ta thử dùng na di thuật, có thể trực tiếp đến tầng dưới, đi đóng cơ quan, mẹ con các nàng cẩn thận một chút, tận lực cùng bọn Vân hộ pháp đợi một chỗ, người khác ta không yên lòng.”
Ánh mắt Vân Khê chợt phát sáng, gật đầu lia lịa “Tốt, vậy chàng cẩn thận một chút.” Nàng làm sao quên mất, bọn họ còn có Na Di thuật, có thể tùy ý xuyên qua bất kỳ không gian nào đây?Chỉ cần Thiên Tuyệt đóng cơ quan thành công, thẳng đến tầng dưới, đóng cơ quan, bọn họ không phải được cứu sao.
Nàng nhất thời mừng rỡ, lo âu trong lòng cũng bị xua tan.
Trong cái nhìn của Vân Khê, thân ảnh Long Thiên Tuyệt biến mất trước mắt nàng.
Lần đầu Vân Tiểu Mặc chứng kiến na di thuật, đôi mắt tò mò lóe sáng, kéo áo Vân Khê hỏi “Mẫu thân, phụ thân dùng phép thuật gì vậy? Tiểu Mặc cũng muốn học.”
“Đây không phải là phép thuật gì mà là Na Di thuật.” Vân khê nhìn khuôn mặt dễ thương của nhi tử, nhẹ nhàng cười nói.
Vân Tiểu Mặc nhận ra, từ nhỏ đến lớn, muốn hỏi hắn chép phạt cái gì nhiều nhất thì đó chính là tàn hoa bí lục. Ánh mắt của hắn sáng lên, chớp chớp “Nga, thì ra cái này là tàn hoa bí lục ghi lại Na di thuật, quá thần kỳ, Tiểu Mặc cũng muốn học.”
Vân Khê đưa tay vuốt vuốt đầu của nhi tử “Tu vi con còn quá thấp, không thích hợp luyện na di thuật, chờ con tấn chức lên thiên huyền trở lên, con mới có thể luyện.” Vừa nói vừa ôm con nhảy lên tảng đá vừa bay lên, thật giống như đang nhảy ô trò chơi.
Trong đám người đó có người thấy được Long Thiên Tuyệt biến mất ngay tại chỗ, không khỏi kinh hô lên “Không tốt, Long Thiên Tuyệt chạy một mình.”
Lời hắn vừa nói ra, mọi người sôi trào lên.
“Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Tôn chủ chúng ta làm sao có chuyện một mình chạy trốn? Đừng quên phu nhân cùng tiểu thiếu chủ đang ở đây” Vân hộ pháp hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh băng phát ra.
“Ai biết hắn có vứt bỏ vợ con hay không?” có người nói
Lông mày Vân khê quyét ngang, ánh mắt ngoan lệ quét về phía người nói chuyện, cười lạnh nói “Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc, như thế nào? Nếu hắn không trở lại ta tùy các ngươi xử trí, nhưng nếu như hắn trở lại ta muốn đầu trên người ngươi.” Ánh mắt như điện chiếu thẳng về phía đối phương, đối phương cả kinh lập tức im miệng, sợ hãi cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
Mọi ngươi xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại, bị sát khí Vân Khê tỏa ra làm cho mọi người chấn động.
Dám can đảm chửi bới phu quân của nàng, bôi nhọ thanh danh của hắn, quả thực chán sống rồi.
Nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác hoài nghi phu quân của nàng.
Tinh thần chúng đệ tử Lăng Thiên Cung nhất thời rung lên, không vì cái gì khác, chỉ vì có một phu nhân mạnh mẽ vang dội, trên mặt bọn họ thêm ánh sáng tự hào.
“Tính tình nàng cùng mẹ nàng thật khác biệt, nàng thật là nữ nhi của Thu Nhi sao?” Một âm thanh già nua từ trong đám người truyền đến, giống như lời nói tự nói hoặc như hỏi thăm người bên cạnh.
Dư quang của Vân Khê quét nhẹ, liền nhìn đến người nói chuyện.
Hắn còn nhớ rõ nữ nhi của hắn sao? Nếu như nhớ được, vì sao gặp mặt lại như không quen biết nhau?
“Phụ thân, Khê Nhi chính xác là nữ nhi của muội muội, người nhìn nàng hiện tại đã trưởng thành, hơn nữa còn gả cho tôn chủ của Lăng Thiên Cung, là một hài tử có phúc khí.” Lời nói nghe thuận tâm Vân Khê, dưới đáy lòng nàng cũng nhận người cậu tính tình ôn hòa, mềm lòng và nhân hậu này.
“….Là một hài tử có phúc khí” Dung gia chủ ngưng mắt nhìn về hướng Vân Khê, tay khẽ động, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm.
Vân Khê đứng quay lưng về phía họ, làm bộ không nghe được bọn họ nói gì, câu nói cuối cùng của Dung gia chủ làm cho tâm đã lạnh của nàng trở nên nhu hòa chút ít.
Trên trán nàng thổi qua một trận gió nhẹ, Vân Khê ngước mắt, là lúc Long Thiên Tuyệt hiện thân, trở lại, sắc mặt hắn ngưng đọng, lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, xem ra tình hình không lạc quan.
“Thế nào rồi Thiên Tuyệt?”
Long Thiên Tuyệt lắc đầu, âm thanh trầm thấp nói “Không thể thực hiện được, cái sơn động này giống như đã được bố trí cấm chú, na di thuật của ta không cách nào xuyên xuống tầng dưới, ta chỉ có thể ở cùng tầng tìm kiếm cơ quan, đáng tiếc cũng không thành công. Trước mắt ta thấy chúng ta không còn cách nào ngoài tĩnh tâm lại tìm cách phá trận, tìm kiếm xem cửa tầng tiếp nằm đâu.”
Vân Khê không cảm thấy mất mát quá lớn, cũng không cảm thấy chán ngán thất vọng, cùng lắm chính là chết, chỉ cần cả nhà bọn họ ba người ở chung, cho dù xuống hoàng tuyền, cũng không có chuyện gì.
Nàng cười một tiếng nói “Không có chuyện gì, trước tiên chàng nghỉ ngơi một chút đi, chuyện phá trận để ta.”
Cho dù nàng không nắm chắc, nhưng trong tàn hoa bí lục có ghi lại rất nhiều phương pháp phá trận, lúc trước nàng không có tinh tế nghiên cứu qua, hiện tại bây giờ chậm một chút, nhưng có còn hơn không.
Nàng tin tưởng chỉ cần cho nàng nhiều thời gian một chút, nàng nhất định có thể hiểu thấu đáo, huống chi trong đầu nàng vừa nãy có lóe lên ý nghĩ, chẳng qua kém chút cơ hội.
“Ngươi rốt cuộc có được hay không? Thời gian cũng không còn nhiều rồi” Hách Liên Tử Ngọc trong đám người nhịn không được la lên.
Ánh mắt Vân Khê nhàn nhạt nhìn tới, khoát tay bảo “Nếu không ngươi thử đi.”
Hách Liên Tử Ngọc không được tự nhiên xờ cổ, bĩu môi “Ta không được, nếu được ta đã làm.”
Ánh mắt Vân Khê Lạnh lùng, đột nhiên ánh mắt ngoan lệ hét to với hắn “Vậy thì đứng qua một bên, bớt nói nhảm đi.”
Hách Liên Tử Ngọc bị nàng la sợ hết hồn, ngẩn ngơ, sau đó ủy khuất nhìn kêu lên “Ngươi tại sao phải la ta? Ta là công tử của Hách Liên gia, ta…”
Hắn còn muốn khóc lóc kể lể nhưng bị Hách Liên phu nhân bịt miệng lại, bởi vì nàng nhận ra trong không khí lúc này vô số ánh mắt bất mãn nhìn tới đây. Nhi tử còn nói chuyện như vậy chỉ sợ bọn họ sẽ động tâm giết người.
Giờ khắc này sinh tử chỉ có một đường, có thể có người đứng ra phá trận là chuyện không dễ, làm sao còn nhiễu loạn suy nghĩ phá trận của nàng?
Lúc này mọi người đều ngồi trên một chiếc thuyền, cùng chung mối thù, ai có thể phá giải trận pháp thì người đó có quyền nói.
Vân Khê vận khinh công bay lên một chỗ đứng cao nhất, hòn đá màu đen bay cao bay thấp trên đó vô số văn tự cùng hình ảnh xẹt qua.
Nàng thử đem nó đối chiếu với trận pháp từng cái trong tàn hoa bí lục đối chiếu, phát hiện không có trận pháp nào phù hợp giống như trận pháp trong tàn hoa bí lục đã ghi chép lại.
Nên làm sao bây giờ? Bọn họ bị giữ lại đây mười hai năm, sau đó chết trong đây sao?
Chân mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại.
Cát trong đồng hồ cát nhanh chóng chảy hết.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua.
“Long phu nhân ngươi rốt cuộc có thể phá giải trận pháp hay không?” Trong đám đông đã có người đợi đến nóng lòng, hơn nữa thấy mày của nàng nhíu chặt lại, tâm tình đợi chợ càng thêm xao động.
Hách Liên Tử Ngọc thấy nàng không có phương pháp phá trận rốt cuộc cũng tìm được cơ hội báo thù, nhìn nàng có chút hả hê cười, nói to “Ta nói rồi, nàng có năng lực gì? Bất quá là nữ nhân thôi, ỷ vào mình có phu quân làm tôn chủ làm chỗ dựa, ở chỗ này tác oai tác quái, không đem mọi người để vào trong mắ,t ta nói a, mọi người nếu như muốn sống thì tự tìm lấy biện pháp, ngàn vạn lần không nên kỳ vọng vào trên người nữ nhân.”
“Ngu ngốc.” Từ trước đến giờ Dung Thiếu Hoa tu dưỡng tốt, hướng về kẻ dở hơi này, thật sự chịu không được nói tục.
Một tiếng ngu ngốc này của hắn không biết làm tâm bao nhiêu người sản khoái. Nếu không phải ngại thế lực cùng uy tín của gia tộc Hách Liên, bọn họ hận không thể chửi rủa kẻ dở hơi này một phen. Hắn tựa hồ quên mất bọn họ đang trong tính cảnh thế nào, nếu mọi người có phương pháp phá trận còn có thể ở đây chờ chết sao.
“Ngươi nói cái gì? Ngưới dám mắng ta ngu ngốc sao?” Hách Liên Tử Ngọc tức giận, làm bộ xông về phía hắn.
Hách Liên phu nhân vội vàng ngăn cản hắn, nhưng lại tàn khốc hướng Dung Thiếu Hoa nói “Dung thiếu chủ xin lựa lời mà nói, ngươi vũ nhục con ta, như là vũ nhục gia tộc Hách Liên nhà ta, chẳng lẽ Dung gia muốn đối địch cùng gia tộc Hách Liên?”
Dung Thiếu Hoa híp mí mặt lại, bộ dáng xa cách, từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến chuyện nàng nói, trong miệng lẩm bẩm tự nói “Mẹ như thế thảo nào con lại như vậy.”
Gương mặt trét một tầng phần dày nhất thời đen lại, nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ hắn, mắng “Tốt cho Dung Thiếu Hoa ngươi, Dung gia chính là dạy ngươi như vậy? Vậy để ta dạy dỗ tên tiểu tử Dung gia nhà ngươi.”
Tình thế hết sức căng thẳng.
Lúc này một trận cuồng phong nổi lên, xuất phát từ một góc, mang theo tiếng thét đầy uy lực, tràn đầy sự uy hiếp.
Kèm theo cuồng phong là có tiếng quát chói tai, thanh âm vang dội cả không gian “ Câm miệng hết cho bổn tôn. Người nào dám lên tiếng quấy rầy phu nhân ta, đừng trách bổn tôn không khách khí.”
Mọi người bị một trận cuồng phong thổi, tâm thần trấn động quay lại nhìn người tạo ra cuồng phong là Long Thiên Tuyệt.
Lúc này toàn thân Long Thiên Tuyệt bị phủ một hơi thở lạnh lẽo, khí thế trấn áp tất cả, làm cho người ta không dám nhìn lên.
Hơi thở của hắn chỗ nào cũng có, vững vàng khống chế tất cả mọi người trong không gian.
Mọi người nhất thời im lặng, ngừng thở sợ thở nhẹ cũng đụng đến hắn.
Vân Khê từ trên cao nhìn đến hắn, hai ánh mặt chạm vào nhau, không cảm thấy hắn lạnh lùng đáng sợ mà là ánh mắt vô cùng ôn nhu, cùng tín nhiệm.
Toàn thân Vân Khê như tràn đầy lực lượng, nàng biết lược lượng này là hắn cho nàng.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, tĩnh tâm suy nghĩ.
Trong đống đống hỗn độn rất nhiều hình ảnh ký tự bay vào, chúng nó như có thêm sinh mệnh, nghịch ngợm lẫn nhau chen lấn chơi đùa, bọnchúng bỗng nhiên sắp thành hàng, bỗng nhiên vô tư tản ra, từng cái ký tự vui thích lui ra.
Mi tâm Vân Khê nhắm chặt, lắc lắc đầu, đây không phải là hình ảnh nàng lúc mới tiến vào nhìn thấy văn tự cổ xưa kia sao?
Chậm đã, những ký tự sắp hàng thứ tự cùng tiết tấu, cũng không phải là giống như những hòn đá đang thoát ra từ trong không gian sao?
Chẳng lẽ mấu chốt phá trận chỗ này?
“Nếu như các ngươi thật có linh tính, có thể nói cho ta biết phương pháp phá trận không?
Kỳ tích xảy ra
Những bức tượng bố trí thứ tự lần nữa xảy ra biến hóa lớn, các ký tự ngừng nhảu múa, trong sự khiếp sợ của Vân Khê ký tự xếp hàng thành chữ, chữ này rõ ràng thuộc về thế này.
“Vân,Huyên”
Nghe giống như tên người, chẳng lẽ mấu chốt phát trận là ở tên này?
Hai mắt Vân Khê nhắm rồi đột nhiên mở ra, hai mắt đột nhiên phát sáng, cả người tinh thần sảng khoái.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn nàng, đột nhiên thấy nàng mở mắt ra, tim mọi người cũng thót lên cổ họng.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, thân ảnh màu trắng của Vân Khê di chuyển, hai chân nàng thoát khỏi tảng đá, bỗng nhiên lượn vòng, thân nhẹ như yến, bỗng nhiên nhẹ nhàng dẫm đạp, như chuồn chuồn lướt nước, thân thể nhẹ nhàng vũ điệu, tuyệt đại tao nhã, làm cho mọi người mất hồn.
Tâm hồn mọi người đi theo thân ảnh nhảy múa cùng nàng, chỉ nói nàng nhất thời cao hứng, nên nhảy múa.
Cho đến khi tiếng vang ù ù truyền đến, dưới đất nứt ra một lỗ hổng, lộ ra một bậc thang dài, lúc này mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra là phá trận.
“Thật tốt quá, cửa thứ nhất đã qua được rồi!”
Mọi người bắt đầu tranh giành đi vào miệng thang chật chội, sau đó tiếp bước xông về phía địa cung thứ hai.
“Thật không có tố chất, mọi người vội vàng đi chịu chết sao?” Vân Khê nhẹ nhàng rơi xuống đất, trở lại bên người Long Thiên Tuyệt, nhìn tràng điện mọi người tranh giành, không nhịn được lắc đầu thở dài. Bọn họ thật cho là trạm sau dễ dàng hơn trạm đầu tiên sao.
Trong tình thế này, người nào đi trước, thì chết trước.
Đạo lý này cũng không hiểu, thật không biết bọn họ làm sao hành tẩu trên giang hồ.
Bất quá người cơ trí chân chính ở giữa, ngoài người của Lăng Thiên Cung, còn có mười mấy cao thủ không hoang mang trực chờ tại chỗ, thật giống như ngắm nhìn cái gì, tầm mắt toàn bộ rơi vào cửa bậc thang.
“Khê Nhi, nàng làm sao nghĩ đến phương pháp phá giải trận pháp? Nàng vừa rồi mới sử dụng bước đi kỳ lạ, chính là dùng để phá trận pháp sao?” Long Thiên Tuyệt dơ tay lên, mềm nhẹ lau tầng mồ hôi trên chán nàng, tò mò hỏi.
“Nói ra chắc chàng không tin, lúc chúng ta mới vào cửa, ta có đặc biệt lưu ý những văn tự điêu khắc ngay cạnh cửa, những văn tự này rất kỳ quái, cứ nhảy vào đầu óc của ta, giống như đang sống, bọn họ xếp sẵn thành đồ hình, mà đồ hình kia lúc vừa rồi xếp hàng giống như trận pháp. Ta vừa sử dụng tâm thanh trao đổi với bọn chúng, khiến chúng nói cho ta biết cách hóa giải trận pháp, kết quả là bọn họ tụ lại thành hai chữ ‘Vân Huyên’ nghe giống như tên của một người, ta liền theo hai chữ mà viết ra, theo thứ tự giẫm đạp lên vị trí của hòn đá tương ứng, kết quả cứ như vậy phá giải trận pháp, chàng nó có kỳ quái hay không?”
“Vân Huyên? Nếu như đây thật sự là tên một người, nói không chừng có lẽ đó chính là tổ tông của Vân gia các nàng.” Long Thiên Tuyệt trong sáng cười một tiếng, xoa xoa mi tâm của nàng nói, “ Ha ha, cái này gọi là thiện có thiện báo! Nhất định là kiếp trước nàng tích đức, cho nên đời này có quý nhân tương trợ, hơn nữa còn gả cho phu quân tốt.”
Vân Khê híp mắt lại, giảo hoạt nhìn thần sắc hắn cười đắc ý, trêu chọc nói “Ta làm sao nghe được, chàng đang gián tiếp khen bản thân thế.”
“Ta nói cũng là sự thật” Long Thiên Tuyệt khí thế hào hùng nói.
“Đại ca, đại tẩu ta thật phục các người rồi, các người còn có thời gian ở chỗ này mà liếc mắt đưa tình? Mau nhìn xem đồng hồ cát trên tường cũng đã hết một nửa rồi. Chúng ta đã qua được tầng đầu tiên, mất đi một canh giờ, phía sau là một canh giờ một tầng là không đủ. Hay nói là nhanh chóng một chút chạy đến tầng thứ hai.” Long Thiên Thần thu hồi Phì Long, vượt qua đến đây thúc giục.
Vân Khê quay đầu, nhìn về phía đồng hồ cát trên tường, tâm tình mới vừa rồi còn vui thích, cũng từ từ lắng đọng đi theo.
Bọn họ còn mười tầng để vượt qua, hơn nữa theo lệ cũ mà nói, ải về sau này càng ngày càng nguy hiểm, bọn họ hiện tại chỉ còn chưa đầy mười canh giờ, thật tới kịp trạm kiểm soát cuối cùng sao?
Cửa ải khó nào đang đợi chờ bọn họ đây?
Lông mày nàng nhíu chặt lại, lộ ra vẻ lo âu.
Hiểm cảnh như thế, làm cho lòng người run sợ, có chút lơ là sẽ đi vào chỗ chết.
“Nói, cơ quan ở đâu?” Long Thiên Tuyệt đứng trên không, một tay bắt lấy một hắc y nhân, âm thanh quát chói tai.
Hắc y nhân im lặng không lên tiếng, động tác cứng nhắc, đôi mắt trống rỗng dại ra, không có điểm nhìn cố định. Mặc dù bọn họ bị bắt nhưng vẫn quơ chân quơ tay, động tác cứng nhắc, không có bất kỳ giác quan nào.
“Vô dụng, bọn họ đều là thi khôi, chắc là không biết nói chuyện.” Âm thanh trầm thấp do Hách Liên Từ Phong truyền lời tới, kiếm trong tay hắn rút ra khỏi vỏ, đem theo một mảnh lạnh lẽo.
“Giết, trước hết giết sạch bọn họ rồi nói.”
Cả người hắn như gió, như sấm chớp, thân ảnh màu tím đột nhiên nhảy ra ngoài, thoát khỏi hòn đá, tay nâng kiếm ngoan lệ.
Vân Khê nhìn chằm chằm động tĩnh của hắn, thấy hắn đột nhiên ra tay, trong lòng bóng đen cũng buông lỏng. Có lẽ bọn họ đa nghi rồi, nhưng nếu đây toàn bộ là bẫy, cũng là do hắn điều khiển phía sau, hắn nên thoải mái rút đi mới đúng, trừ phi nơi này có người hoặc chuyện gì đáng cho hắn lưu lại.
Không chú ý hắn nữa, Vân Khê ôm tiểu Mặc, không ngừng thoát những hòn đá trên cao đang lăn xuống.
“Mọi người nên đi theo hướng của hắc y nhân thoát đi, không nên loạn” Âm thanh của Long Thiên Tuyệt trầm thấp mà đầy từ tính vang lên thêm lần nữa tiếng vang trong không trung, vô hình làm lực lượng cho mọi người yên tâm, mọi người vốn là loạn, bắt đầu trấn tĩnh lại, theo hướng các hắc y nhân thoát đi.
Ở giữa hòn đá, thân ảnh màu tím như gió vì mọi người quét sạch chướng ngại, hai cao thủ nổi tiếng ở Ngạo thiên đại lục, thực lực quả nhiên không giống người bình thường, chỉ trong chốc lát, phần lớn hắc y nhân đều ngã xuống. Trong lòng mọi người bỗng có một chút thảnh thơi, không hề bối rối như lúc trước nữa, người vì cơ quan bỏ mạng ngày càng ít.
“Nhìn kìa, những hắc y nhân đó có thể sống dậy.”
Một màn kinh hãi, hắc y nhân vốn đã bị Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong chém bị thương hoặc đánh bại lại bò dậy, khôi phục động tác nhanh nhẹn như lúc trước, thật giống như sống lại trong cõi chết, thời gian cũng điểm đến số mười.
“Thiên Tuyệt, Hách Liên đại ca cẩn thận.” Vân Khê thấy hắc y nhân đằng sau đừng dậy công kích hướng hai người, lực chú ý đều tập trung phía hai người.
Trong lúc kịch chiến nghe âm thanh của nàng, đồng loạt quay về phía sau nhìn nàng, đáy mắt giống nhau như đúc ôn nhu và đầy thâm thúy, quay đầu lại thêm lần nữa, tinh thần hai người phấn chấn, mỗi người một kiếm, mỗi một chiêu đều nhanh như gió và mạnh mẽ, chấn động vạn quân.
Từng ánh mắt khác thường nhìn Vân Khê, mang theo tia đắc ý cùng tìm tòi, phu nhân của tôn chủ Lăng Thiên Cung, có quan hệ thế nào với đại công tử của Hách Liên gia?
Ánh mắt khác thường phát ra nhiều nhất là trong đám người của Hách Liên gia, từng đợt ánh mắt hiểu lầm rơi trên người Vân Khê.
Vân Khê hoàn toàn không để ý, vẫn tiếp tục ôm nhi tử liên tục đổi chỗ dừng chân, vừa tinh tế suy nghĩ phương pháp phá quan.
Trong đầu có đoạn ngắn trí nhớ kỳ quái chợt lóe lên, Vân Khê híp mắt lại, giống như đã bắt được chút đầu mối trong đó, nhưng đoạn trí nhớ kỳ quái đó chợt lóe lên rồi chợt biến mất, hàng ngàn ký tự, nàng cảm thấy có một trận đau choáng váng trong não.
“A, Long đại ca, cứu ta.”
Lam Linh Nhi trượt chân, hòn đá từ trên rơi xuống, cả thân hình đều bị treo lên, chỉ còn lại tay phải níu lấy cột đá, nàng quay đầu hướng Long Thiên Thần kêu cứu.
Ngay lúc đó, Hách Liên Tử Ngữ đang gần Lam Linh Nhi, nghe tiếng Lam Linh Nhi kêu cứu, nàng theo bản năng đưa tay kéo nàng ta. Lam Linh Nhi kinh ngạc quay đầu, chống lại tay Hách Liên Tử ngữ đưa tới, nàng do dự, đáy mắt ánh sáng u tối xẹt qua.
Nơi dư quang, Long Thiên Thần nghe thấy tiếng kêu, từ bên trái nàng nhảy tới, mà Hách Liên Tử Ngữ nằm bên phải, theo góc độ nhìn thấy, Hách Liên Tử Ngữ đứng như vậy, trừ nàng, trong vòng năm bước không thấy bất kỳ kẻ nào.
Đúng là một cơ hội tốt!
Người thông minh, thì phải biết nắm chắc thời cơ.
“Cám ơn Hách Liên tiểu thư” Tay trái của nàng đưa đến chỗ Hách Liên Tử Ngữ, tay hai người vừa chạm tới, ánh mắt Lam Linh Nhi ngoan lệ, tay trái nàng tự nhiên phát ra một lực, thuận thế lôi Hách Liên Tử Ngữ khỏi hòn đá.
“A….” Hách Liên Tử Ngữ không đề phòng, thân thể liền bị đẩy xuống, hòn đá đang từ trên bay xuống.
“Hách Liên tiểu thư.” Lam Linh Nhi nhanh chóng la lên.
Long Thiên Thần đến bên người của Lam Linh Nhi, chỉ thấy Hách Liên Tử Ngữ đang từ trên hòn đá rơi xuống, hắn nhất thời phân tâm không để ý Lam Linh Nhi mà nhảy xuống với Hách Liên Tử Ngữ.
Thân ảnh màu trắng phiêu dật, trong lòng Lam Linh Nhi trầm xuống, khoảng cách sinh tử, hắn chỉ duy nhất nghĩ đến là cứu người mà người đó lại là Hách Liên Tử Ngữ.
Nàng hít sâu một hơi, tính toán bất cứ giá nào, cắn răng, buông tay, nhảy theo hướng Long Thiên Thần.
Long Thiên Thần chỉ cảm thấy mình rơi chậm lại, một đôi tay nhỏ bé ôm lấy eo hắn, cản trở tốc độ hắn rơi về phía trước, cả người rơi xuống ngay giữa tảng đá.
Lam Linh Nhi ôm chặt eo hắn, phút chốc tâm vững như bàn thạch, nàng cam nguyện cùng hắn đi xuống hoàng tuyền, cũng không muốn nhìn thấy hắn cùng với nữ nhân khác ân ái phu thê.
Lưng, cái mông chạm tới đá, trước mắt Long Thiên Thần cảm thấy một trận choáng váng, đau thấu trời xanh.
Hắn cho là mình chết chắc, mờ mịt quay đầu nhìn, nhìn thấy Hách Liên Tử Ngữ cách đó không xa.
Như có cùng cảm ứng, trong đầu lúc chỉ có Hách Liên Tử Ngữ, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt vô số chuyện phức tạp đều chạy đi hết.
Say đắm, ôn nhu, cô gái trong dòng nước chảy, bóng lưng quanh co khúc khủyu, tất cả đều hóa thành ảo ảnh vĩnh hằng.
Mái tóc đen di chuyển, chống đỡ trong tầm mắt hai người, ảo ảnh từ từ mông lung, nhường chỗ cho hiện thực tàn khốc.
Hai người không tự chủ được đưa tay, đầu ngón tay ngắn ngủi chạm vào nhau, hết sức căng thẳng.
“Tử Ngữ.”
“Thiên Thần”
Hai tâm hồn giờ phút này gần nhau, tựa như chưa từng có gì phù hợp như lúc này.”
“Ngao…”
Chỉ trong tích tắc, Phì Long hiện thân, thân thể to lớn đụng vào hòn đá, hòn đá trong nháy mắt đã xụp đổ, nó lấy thân thể đỡ, khiến cho ba người an toàn đáp xuống lưng nó.
Thân thể nó dài rộng kéo dài ra hai bên thạch bích, dùng thân thể làm cầu, hòn đá bay lên hay bay xuống đều trúng vào người nó, thân thể nó phập phồng lên xuống.
“Long đại ca, làm ta sợ muốn chết, ta còn tưởng ta chắc chắn sẽ chết.” Lam Linh Nhi dẫn đầu trở về, ôm lấy Long Thiên Thần, chui đầu vào trong ngực hắn khóc nức nở.
Tay Long Thiên Thần gần chạm vào Hách Liên Tử Ngữ, lại bị Lam Linh Nhi ôm lấy ngăn trở.
“Không có chuyện gì rồi, đừng sợ.” Long Thiên Thần cúi đầu an ủi một câu, lại quay lại nhìn Hách Liên Tử Ngữ, nhưng bị ánh mắt lạnh lùng của nàng nhìn lại, nhẹ giọng nói một câu, rồi nhảy khỏi mình Phì Long, đi trở lại bên người của gia tộc Hách Liên.
“Tử Ngữ” Trong tim Long Thiên Thần như bị dao cắt, chợt hiểu ra, vừa rồi trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn nhận ra tim mình, thì ra trong lòng hắn đã sớm bị lấp đầy bởi hình bóng của nàng.
Động tĩnh bên ba người này quá lớn, hấp dẫn người khác chú ý, Phì Long xuất hiện làm cho không ít người khiếp sợ.
“Phì Phì cực khổ ngươi rồi” Long Thiên Thần đưa tay vuốt ve thân thể nó, làm cho Phì Long cảm thấy thỏa mãn rên lên một tiếng.
Thân ảnh Long Thiên Tuyệt dừng bước, thấy đệ đệ bình yên vô sự, trong lòng cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
Lúc này, Đoan Mộc Hùng từ trong tay ném ra một cái giây thô to, hét lớn “Long Tôn Chủ, Hách Liên công tử mau đem hắc y nhân trói lại, như thế bọn chúng sẽ không thể ác oai tác quái được nữa.
Hai người Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong nhìn nhau một cái, nhảy lên chia làm hai bên tiếp được dây thừng, đáy mắt hai người phát sáng, phối hợp lẫn nhau, kết thành lưới trời.
Cũng không lâu lắm, trong không gian tất cả hắc y nhân đều vị Long Thiên Tuyệt cùng Hách Liên Tử Phong bắt trói lại, khiến cho bọn họ không thể nào tác oai tác quái được nữa.
Hắc y nhân đã giải quyết xong nhưng trong không gian còn có các cơ quan chưa được phá giải.
Long Thiên Tuyệt vũ áo bào, đưa mắt tìm kiếm thê nhi.
Vân Khê suy nghĩ đoạn ký ức mới trong đâu lóe lên rồi chợt biến mất, nàng không biết đoạn ký ức ngắn kia từ đâu mà đến, tại sao lại lóe lên trong đầu nàng, chẳng qua là có cảm giác ai đó dẫn dắt nàng, không ngừng dẫn dụ nàng tìm tòi nghiên cứu.
Rốt cuộc là cái gì đây?
Cảm giác này từ đâu mà đến?
“Khê Nhi?” Hơi thở thuộc về nam tử bao quanh nàng, thoáng chốc Vân Khê hoàn hồn, một nhà ba người lúc này đang đứng trên một hòn đá.
“Một canh giờ sắp hết rồi, chúng ta phải mau chóng nghĩ cách phá trận mới được, ta nghĩ cơ quan này nằm trong một vài hòn đá.” Long Thiên Tuyệt đưa mắt nhìn đồng hồ cát, giọng nói chân thật.
Vân Khê nhíu mày nói “ Chúng ta chỉ có mười hai canh giờ để phá quan, hiện tại tầng thứ nhất mất đi gần một canh giờ, thời gian rất cấp bách a…”
Long Thiên Tuyệt kê sát miệng vào tai nàng nói “Ta thử dùng na di thuật, có thể trực tiếp đến tầng dưới, đi đóng cơ quan, mẹ con các nàng cẩn thận một chút, tận lực cùng bọn Vân hộ pháp đợi một chỗ, người khác ta không yên lòng.”
Ánh mắt Vân Khê chợt phát sáng, gật đầu lia lịa “Tốt, vậy chàng cẩn thận một chút.” Nàng làm sao quên mất, bọn họ còn có Na Di thuật, có thể tùy ý xuyên qua bất kỳ không gian nào đây?Chỉ cần Thiên Tuyệt đóng cơ quan thành công, thẳng đến tầng dưới, đóng cơ quan, bọn họ không phải được cứu sao.
Nàng nhất thời mừng rỡ, lo âu trong lòng cũng bị xua tan.
Trong cái nhìn của Vân Khê, thân ảnh Long Thiên Tuyệt biến mất trước mắt nàng.
Lần đầu Vân Tiểu Mặc chứng kiến na di thuật, đôi mắt tò mò lóe sáng, kéo áo Vân Khê hỏi “Mẫu thân, phụ thân dùng phép thuật gì vậy? Tiểu Mặc cũng muốn học.”
“Đây không phải là phép thuật gì mà là Na Di thuật.” Vân khê nhìn khuôn mặt dễ thương của nhi tử, nhẹ nhàng cười nói.
Vân Tiểu Mặc nhận ra, từ nhỏ đến lớn, muốn hỏi hắn chép phạt cái gì nhiều nhất thì đó chính là tàn hoa bí lục. Ánh mắt của hắn sáng lên, chớp chớp “Nga, thì ra cái này là tàn hoa bí lục ghi lại Na di thuật, quá thần kỳ, Tiểu Mặc cũng muốn học.”
Vân Khê đưa tay vuốt vuốt đầu của nhi tử “Tu vi con còn quá thấp, không thích hợp luyện na di thuật, chờ con tấn chức lên thiên huyền trở lên, con mới có thể luyện.” Vừa nói vừa ôm con nhảy lên tảng đá vừa bay lên, thật giống như đang nhảy ô trò chơi.
Trong đám người đó có người thấy được Long Thiên Tuyệt biến mất ngay tại chỗ, không khỏi kinh hô lên “Không tốt, Long Thiên Tuyệt chạy một mình.”
Lời hắn vừa nói ra, mọi người sôi trào lên.
“Các ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Tôn chủ chúng ta làm sao có chuyện một mình chạy trốn? Đừng quên phu nhân cùng tiểu thiếu chủ đang ở đây” Vân hộ pháp hừ lạnh một tiếng, giọng nói lạnh băng phát ra.
“Ai biết hắn có vứt bỏ vợ con hay không?” có người nói
Lông mày Vân khê quyét ngang, ánh mắt ngoan lệ quét về phía người nói chuyện, cười lạnh nói “Vậy không bằng chúng ta đánh cuộc, như thế nào? Nếu hắn không trở lại ta tùy các ngươi xử trí, nhưng nếu như hắn trở lại ta muốn đầu trên người ngươi.” Ánh mắt như điện chiếu thẳng về phía đối phương, đối phương cả kinh lập tức im miệng, sợ hãi cúi đầu, không dám nói thêm câu nào.
Mọi ngươi xung quanh thoáng cái yên tĩnh lại, bị sát khí Vân Khê tỏa ra làm cho mọi người chấn động.
Dám can đảm chửi bới phu quân của nàng, bôi nhọ thanh danh của hắn, quả thực chán sống rồi.
Nàng làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho người khác hoài nghi phu quân của nàng.
Tinh thần chúng đệ tử Lăng Thiên Cung nhất thời rung lên, không vì cái gì khác, chỉ vì có một phu nhân mạnh mẽ vang dội, trên mặt bọn họ thêm ánh sáng tự hào.
“Tính tình nàng cùng mẹ nàng thật khác biệt, nàng thật là nữ nhi của Thu Nhi sao?” Một âm thanh già nua từ trong đám người truyền đến, giống như lời nói tự nói hoặc như hỏi thăm người bên cạnh.
Dư quang của Vân Khê quét nhẹ, liền nhìn đến người nói chuyện.
Hắn còn nhớ rõ nữ nhi của hắn sao? Nếu như nhớ được, vì sao gặp mặt lại như không quen biết nhau?
“Phụ thân, Khê Nhi chính xác là nữ nhi của muội muội, người nhìn nàng hiện tại đã trưởng thành, hơn nữa còn gả cho tôn chủ của Lăng Thiên Cung, là một hài tử có phúc khí.” Lời nói nghe thuận tâm Vân Khê, dưới đáy lòng nàng cũng nhận người cậu tính tình ôn hòa, mềm lòng và nhân hậu này.
“….Là một hài tử có phúc khí” Dung gia chủ ngưng mắt nhìn về hướng Vân Khê, tay khẽ động, ánh mắt phức tạp, lẩm bẩm.
Vân Khê đứng quay lưng về phía họ, làm bộ không nghe được bọn họ nói gì, câu nói cuối cùng của Dung gia chủ làm cho tâm đã lạnh của nàng trở nên nhu hòa chút ít.
Trên trán nàng thổi qua một trận gió nhẹ, Vân Khê ngước mắt, là lúc Long Thiên Tuyệt hiện thân, trở lại, sắc mặt hắn ngưng đọng, lông mày anh tuấn khẽ nhíu lại, xem ra tình hình không lạc quan.
“Thế nào rồi Thiên Tuyệt?”
Long Thiên Tuyệt lắc đầu, âm thanh trầm thấp nói “Không thể thực hiện được, cái sơn động này giống như đã được bố trí cấm chú, na di thuật của ta không cách nào xuyên xuống tầng dưới, ta chỉ có thể ở cùng tầng tìm kiếm cơ quan, đáng tiếc cũng không thành công. Trước mắt ta thấy chúng ta không còn cách nào ngoài tĩnh tâm lại tìm cách phá trận, tìm kiếm xem cửa tầng tiếp nằm đâu.”
Vân Khê không cảm thấy mất mát quá lớn, cũng không cảm thấy chán ngán thất vọng, cùng lắm chính là chết, chỉ cần cả nhà bọn họ ba người ở chung, cho dù xuống hoàng tuyền, cũng không có chuyện gì.
Nàng cười một tiếng nói “Không có chuyện gì, trước tiên chàng nghỉ ngơi một chút đi, chuyện phá trận để ta.”
Cho dù nàng không nắm chắc, nhưng trong tàn hoa bí lục có ghi lại rất nhiều phương pháp phá trận, lúc trước nàng không có tinh tế nghiên cứu qua, hiện tại bây giờ chậm một chút, nhưng có còn hơn không.
Nàng tin tưởng chỉ cần cho nàng nhiều thời gian một chút, nàng nhất định có thể hiểu thấu đáo, huống chi trong đầu nàng vừa nãy có lóe lên ý nghĩ, chẳng qua kém chút cơ hội.
“Ngươi rốt cuộc có được hay không? Thời gian cũng không còn nhiều rồi” Hách Liên Tử Ngọc trong đám người nhịn không được la lên.
Ánh mắt Vân Khê nhàn nhạt nhìn tới, khoát tay bảo “Nếu không ngươi thử đi.”
Hách Liên Tử Ngọc không được tự nhiên xờ cổ, bĩu môi “Ta không được, nếu được ta đã làm.”
Ánh mắt Vân Khê Lạnh lùng, đột nhiên ánh mắt ngoan lệ hét to với hắn “Vậy thì đứng qua một bên, bớt nói nhảm đi.”
Hách Liên Tử Ngọc bị nàng la sợ hết hồn, ngẩn ngơ, sau đó ủy khuất nhìn kêu lên “Ngươi tại sao phải la ta? Ta là công tử của Hách Liên gia, ta…”
Hắn còn muốn khóc lóc kể lể nhưng bị Hách Liên phu nhân bịt miệng lại, bởi vì nàng nhận ra trong không khí lúc này vô số ánh mắt bất mãn nhìn tới đây. Nhi tử còn nói chuyện như vậy chỉ sợ bọn họ sẽ động tâm giết người.
Giờ khắc này sinh tử chỉ có một đường, có thể có người đứng ra phá trận là chuyện không dễ, làm sao còn nhiễu loạn suy nghĩ phá trận của nàng?
Lúc này mọi người đều ngồi trên một chiếc thuyền, cùng chung mối thù, ai có thể phá giải trận pháp thì người đó có quyền nói.
Vân Khê vận khinh công bay lên một chỗ đứng cao nhất, hòn đá màu đen bay cao bay thấp trên đó vô số văn tự cùng hình ảnh xẹt qua.
Nàng thử đem nó đối chiếu với trận pháp từng cái trong tàn hoa bí lục đối chiếu, phát hiện không có trận pháp nào phù hợp giống như trận pháp trong tàn hoa bí lục đã ghi chép lại.
Nên làm sao bây giờ? Bọn họ bị giữ lại đây mười hai năm, sau đó chết trong đây sao?
Chân mày thanh tú của nàng nhíu chặt lại.
Cát trong đồng hồ cát nhanh chóng chảy hết.
Một canh giờ lặng lẽ trôi qua.
“Long phu nhân ngươi rốt cuộc có thể phá giải trận pháp hay không?” Trong đám đông đã có người đợi đến nóng lòng, hơn nữa thấy mày của nàng nhíu chặt lại, tâm tình đợi chợ càng thêm xao động.
Hách Liên Tử Ngọc thấy nàng không có phương pháp phá trận rốt cuộc cũng tìm được cơ hội báo thù, nhìn nàng có chút hả hê cười, nói to “Ta nói rồi, nàng có năng lực gì? Bất quá là nữ nhân thôi, ỷ vào mình có phu quân làm tôn chủ làm chỗ dựa, ở chỗ này tác oai tác quái, không đem mọi người để vào trong mắ,t ta nói a, mọi người nếu như muốn sống thì tự tìm lấy biện pháp, ngàn vạn lần không nên kỳ vọng vào trên người nữ nhân.”
“Ngu ngốc.” Từ trước đến giờ Dung Thiếu Hoa tu dưỡng tốt, hướng về kẻ dở hơi này, thật sự chịu không được nói tục.
Một tiếng ngu ngốc này của hắn không biết làm tâm bao nhiêu người sản khoái. Nếu không phải ngại thế lực cùng uy tín của gia tộc Hách Liên, bọn họ hận không thể chửi rủa kẻ dở hơi này một phen. Hắn tựa hồ quên mất bọn họ đang trong tính cảnh thế nào, nếu mọi người có phương pháp phá trận còn có thể ở đây chờ chết sao.
“Ngươi nói cái gì? Ngưới dám mắng ta ngu ngốc sao?” Hách Liên Tử Ngọc tức giận, làm bộ xông về phía hắn.
Hách Liên phu nhân vội vàng ngăn cản hắn, nhưng lại tàn khốc hướng Dung Thiếu Hoa nói “Dung thiếu chủ xin lựa lời mà nói, ngươi vũ nhục con ta, như là vũ nhục gia tộc Hách Liên nhà ta, chẳng lẽ Dung gia muốn đối địch cùng gia tộc Hách Liên?”
Dung Thiếu Hoa híp mí mặt lại, bộ dáng xa cách, từ đầu đến cuối hoàn toàn không để ý đến chuyện nàng nói, trong miệng lẩm bẩm tự nói “Mẹ như thế thảo nào con lại như vậy.”
Gương mặt trét một tầng phần dày nhất thời đen lại, nổi trận lôi đình, ngón tay chỉ hắn, mắng “Tốt cho Dung Thiếu Hoa ngươi, Dung gia chính là dạy ngươi như vậy? Vậy để ta dạy dỗ tên tiểu tử Dung gia nhà ngươi.”
Tình thế hết sức căng thẳng.
Lúc này một trận cuồng phong nổi lên, xuất phát từ một góc, mang theo tiếng thét đầy uy lực, tràn đầy sự uy hiếp.
Kèm theo cuồng phong là có tiếng quát chói tai, thanh âm vang dội cả không gian “ Câm miệng hết cho bổn tôn. Người nào dám lên tiếng quấy rầy phu nhân ta, đừng trách bổn tôn không khách khí.”
Mọi người bị một trận cuồng phong thổi, tâm thần trấn động quay lại nhìn người tạo ra cuồng phong là Long Thiên Tuyệt.
Lúc này toàn thân Long Thiên Tuyệt bị phủ một hơi thở lạnh lẽo, khí thế trấn áp tất cả, làm cho người ta không dám nhìn lên.
Hơi thở của hắn chỗ nào cũng có, vững vàng khống chế tất cả mọi người trong không gian.
Mọi người nhất thời im lặng, ngừng thở sợ thở nhẹ cũng đụng đến hắn.
Vân Khê từ trên cao nhìn đến hắn, hai ánh mặt chạm vào nhau, không cảm thấy hắn lạnh lùng đáng sợ mà là ánh mắt vô cùng ôn nhu, cùng tín nhiệm.
Toàn thân Vân Khê như tràn đầy lực lượng, nàng biết lược lượng này là hắn cho nàng.
Nàng hít sâu một hơi, nhắm hai mắt lại, tĩnh tâm suy nghĩ.
Trong đống đống hỗn độn rất nhiều hình ảnh ký tự bay vào, chúng nó như có thêm sinh mệnh, nghịch ngợm lẫn nhau chen lấn chơi đùa, bọnchúng bỗng nhiên sắp thành hàng, bỗng nhiên vô tư tản ra, từng cái ký tự vui thích lui ra.
Mi tâm Vân Khê nhắm chặt, lắc lắc đầu, đây không phải là hình ảnh nàng lúc mới tiến vào nhìn thấy văn tự cổ xưa kia sao?
Chậm đã, những ký tự sắp hàng thứ tự cùng tiết tấu, cũng không phải là giống như những hòn đá đang thoát ra từ trong không gian sao?
Chẳng lẽ mấu chốt phá trận chỗ này?
“Nếu như các ngươi thật có linh tính, có thể nói cho ta biết phương pháp phá trận không?
Kỳ tích xảy ra
Những bức tượng bố trí thứ tự lần nữa xảy ra biến hóa lớn, các ký tự ngừng nhảu múa, trong sự khiếp sợ của Vân Khê ký tự xếp hàng thành chữ, chữ này rõ ràng thuộc về thế này.
“Vân,Huyên”
Nghe giống như tên người, chẳng lẽ mấu chốt phát trận là ở tên này?
Hai mắt Vân Khê nhắm rồi đột nhiên mở ra, hai mắt đột nhiên phát sáng, cả người tinh thần sảng khoái.
Tất cả mọi người đều nín thở nhìn nàng, đột nhiên thấy nàng mở mắt ra, tim mọi người cũng thót lên cổ họng.
Đang lúc mọi người nhìn chăm chú, thân ảnh màu trắng của Vân Khê di chuyển, hai chân nàng thoát khỏi tảng đá, bỗng nhiên lượn vòng, thân nhẹ như yến, bỗng nhiên nhẹ nhàng dẫm đạp, như chuồn chuồn lướt nước, thân thể nhẹ nhàng vũ điệu, tuyệt đại tao nhã, làm cho mọi người mất hồn.
Tâm hồn mọi người đi theo thân ảnh nhảy múa cùng nàng, chỉ nói nàng nhất thời cao hứng, nên nhảy múa.
Cho đến khi tiếng vang ù ù truyền đến, dưới đất nứt ra một lỗ hổng, lộ ra một bậc thang dài, lúc này mọi người mới hoàn toàn tỉnh ngộ, thì ra là phá trận.
“Thật tốt quá, cửa thứ nhất đã qua được rồi!”
Mọi người bắt đầu tranh giành đi vào miệng thang chật chội, sau đó tiếp bước xông về phía địa cung thứ hai.
“Thật không có tố chất, mọi người vội vàng đi chịu chết sao?” Vân Khê nhẹ nhàng rơi xuống đất, trở lại bên người Long Thiên Tuyệt, nhìn tràng điện mọi người tranh giành, không nhịn được lắc đầu thở dài. Bọn họ thật cho là trạm sau dễ dàng hơn trạm đầu tiên sao.
Trong tình thế này, người nào đi trước, thì chết trước.
Đạo lý này cũng không hiểu, thật không biết bọn họ làm sao hành tẩu trên giang hồ.
Bất quá người cơ trí chân chính ở giữa, ngoài người của Lăng Thiên Cung, còn có mười mấy cao thủ không hoang mang trực chờ tại chỗ, thật giống như ngắm nhìn cái gì, tầm mắt toàn bộ rơi vào cửa bậc thang.
“Khê Nhi, nàng làm sao nghĩ đến phương pháp phá giải trận pháp? Nàng vừa rồi mới sử dụng bước đi kỳ lạ, chính là dùng để phá trận pháp sao?” Long Thiên Tuyệt dơ tay lên, mềm nhẹ lau tầng mồ hôi trên chán nàng, tò mò hỏi.
“Nói ra chắc chàng không tin, lúc chúng ta mới vào cửa, ta có đặc biệt lưu ý những văn tự điêu khắc ngay cạnh cửa, những văn tự này rất kỳ quái, cứ nhảy vào đầu óc của ta, giống như đang sống, bọn họ xếp sẵn thành đồ hình, mà đồ hình kia lúc vừa rồi xếp hàng giống như trận pháp. Ta vừa sử dụng tâm thanh trao đổi với bọn chúng, khiến chúng nói cho ta biết cách hóa giải trận pháp, kết quả là bọn họ tụ lại thành hai chữ ‘Vân Huyên’ nghe giống như tên của một người, ta liền theo hai chữ mà viết ra, theo thứ tự giẫm đạp lên vị trí của hòn đá tương ứng, kết quả cứ như vậy phá giải trận pháp, chàng nó có kỳ quái hay không?”
“Vân Huyên? Nếu như đây thật sự là tên một người, nói không chừng có lẽ đó chính là tổ tông của Vân gia các nàng.” Long Thiên Tuyệt trong sáng cười một tiếng, xoa xoa mi tâm của nàng nói, “ Ha ha, cái này gọi là thiện có thiện báo! Nhất định là kiếp trước nàng tích đức, cho nên đời này có quý nhân tương trợ, hơn nữa còn gả cho phu quân tốt.”
Vân Khê híp mắt lại, giảo hoạt nhìn thần sắc hắn cười đắc ý, trêu chọc nói “Ta làm sao nghe được, chàng đang gián tiếp khen bản thân thế.”
“Ta nói cũng là sự thật” Long Thiên Tuyệt khí thế hào hùng nói.
“Đại ca, đại tẩu ta thật phục các người rồi, các người còn có thời gian ở chỗ này mà liếc mắt đưa tình? Mau nhìn xem đồng hồ cát trên tường cũng đã hết một nửa rồi. Chúng ta đã qua được tầng đầu tiên, mất đi một canh giờ, phía sau là một canh giờ một tầng là không đủ. Hay nói là nhanh chóng một chút chạy đến tầng thứ hai.” Long Thiên Thần thu hồi Phì Long, vượt qua đến đây thúc giục.
Vân Khê quay đầu, nhìn về phía đồng hồ cát trên tường, tâm tình mới vừa rồi còn vui thích, cũng từ từ lắng đọng đi theo.
Bọn họ còn mười tầng để vượt qua, hơn nữa theo lệ cũ mà nói, ải về sau này càng ngày càng nguy hiểm, bọn họ hiện tại chỉ còn chưa đầy mười canh giờ, thật tới kịp trạm kiểm soát cuối cùng sao?
Cửa ải khó nào đang đợi chờ bọn họ đây?
Lông mày nàng nhíu chặt lại, lộ ra vẻ lo âu.
Tác giả :
Bắc Đằng