Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 90: Tấn Thức! Thiên Huyền Thất Phẩm, Tăng Gấp Ba Lần
Đúng vậy, chính là ngươi” Ly trưởng lão ánh mắt ngoan lệ lộ ra mấy phần sắc bén. Nàng là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt, nếu như thắng được nàng thì hắn có thể cùng họ đàm phán để hắn rời đi. Nếu như bọn họ nuốt lời không chịu để hắn đi, hắn cũng có thể nhân cơ hội này dùng nữ nhân đó để uy hiếp, dự định rất chu toàn khiến hắn không khỏi bội phục chính bản thân mình. Hàng lông mi dày cong vút nhẹ nhấc lên, Vân Khê cười nhạt trong ánh mắt lóe qua tia u quang: “Được rồi, ta đây sẽ theo ngươi vui đùa một chút”
“Tiểu Mặc, tiểu Tĩnh nhắm mắt lại xoay người sang chỗ khác”
“Mẫu thân tại sao vậy?” Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Hình ảnh quá mức bạo lực trẻ em không nên xem. Ngoan, hai người các con quay đầu sang chổ khác nhắm mắt lại”
“Tiểu Mặc ca ca, chúng ta nghe Vân di đi” Vẫn là Đoan Mộc Tĩnh nhu thuận không hỏi nguyên do, liền tự động quay người lại.
“Được rồi” Hai bàn tay nhỏ bé của hai người nắm chặt, cùng nhau xoay người sang chỗ khác.
Ly trưởng lão khinh thường cười nhẹ, loại hình ảnh máu tanh này đúng là không thích hợp cho bọn nhỏ nhìn thấy, nhất là tận mắt nhìn thấy mẹ ruột của mình chết trong tay của hắn.
Thần sắc hoa đào nhếch nhẹ, ánh mắt của Vân Khê nháy một cái, hướng ra ngoài sơn động giữa bầy thần long hô to: “Tiểu Bạch, mau vào đây. Chúng ta cần một cái trọng tài!”
Trọng tài?
Ly trưởng lão hơi nghi ngờ bên trong sơn động là một nhóm người, đại đa số toàn là người có máu mặt. Không tín người của Lăng Thiên Cung nhưng Đoan Mộc Hùng cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng trong thập đại gia tộc, cầu hắn làm trọng tài cũng còn dư, cần gì mời người khác làm trọng tài nữa chứ?
Tiểu Bạch? Tên làm trọng tài này không khỏi tuổi còn quá nhỏ sao?
Hắn tò mò liếc về phương hướng cửa sơn động, rất muốn thấy mặt tên được gọi là tiểu Bạch đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Tiểu Bạch chờ đợi ở ngoài động cùng với đám thần long khác chiếm cứ bên ngoài, nghe được tiếng của Vân Khê gọi, làm nó một trận phấn khởi. Trọng tài? Không nghĩ tới có một ngày tiểu Bạch cũng có thể làm trọng tài.
Rống rống, thật tốt quá!
Tiểu Bạch quơ quơ cái túi lớn của nó với thanh âm thét dài, nhanh chóng gạt qua đám người bay vào sơn động.
Đôi mắt Ly trưởng lão nhìn quanh phía bên ngoài sơn động ngó chừng một hồi đột nhiên nghe được tiếng thần long ngâm nga, đáy lòng hắn chợt giậc mình, tiểu Bạch trong miệng nàng không phải là? Hắn không đoán sai! Khi hắn nhìn thấy một đầu thần long xuất hiện ở ngoài cửa động hai chân của hắn lại bắt đầu mềm ra như nhũn.
Mẹ ơi! Để cho một con bạch long làm trọng tài thật đúng là có đủ sáng ý!
“Nữ ma đầu, tìm tiểu Bạch có chuyện gì? Có phải muốn tiểu Bạch giúp ngươi giải quyết phiền toái hay không?” Thân thể bạch long vòng quanh sơn động hai vòng, lúc này mới có thể đem thân thể của nó nhét vào bên trong động, tiểu Bạch đắc ý gật gù đầu thần khí mười phần. Thật vất vả mới ở trước mặt nữ ma đầu phô diễn tài năng một phen, tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đắc ý cùng tự hào.
Ly trưởng lão nghe được hai chữ phiền toái lúc này liền nghĩ đến mình, ánh mắt bối rối liếc nhìn đôi mắt hữu thần sáng quắt của tiểu Bạch. Thân là Thánh Cung trưởng lão ngày thường thấy thần long là chuyện thường đối với long tộc hắn cũng rất hiểu, nhưng trước mắt bạch long này cùng với long tộc hoàn toàn bất đồng hắn có thể cảm giác được. Bởi vì trên người bạch long kia phóng ra một loại long uy, nếu đem so sánh với một cao thủ thần huyền còn muốn đáng sợ gấp mười lần, hắn cảm thấy hít thở không thông.
“Này! Chuyện trước đó đã nói xong rồi! Chúng ta là một đấu một, không được gọi thêm sủng vật!” Ly trưởng lão cảm giác được đầu lưỡi của mình trở nên cứng ngắc, lời nói không còn mạch lạc.
Vân Khê nhìn hắn nhấc nhẹ đuôi lông mày, lắc đầu nói: “Đối phó với ngươi không cần dùng đến sủng vật!”
“Keng” Một tiếng giòn vang trường kiếm đột nhiên bị tuốt ra khỏi vỏ, xẹt qua một màu giống như bảy sắc cầu vồng. Vân Khê chầm chậm vòng quanh Ly trưởng lão một vòng, trường kiếm kéo dài trên mặt đất lưu lại một vệt dài. Đợi nàng đi hết một vòng trên mặt đất cũng nhiều ra thêm một vòng tròn có thể chứa đến năm người.
Vân Khê ngững đầu lên khuôn mặt nở ra ánh sáng rực rở, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta một chọi một không cần quá nhiều phiền toái ta xem làm như vậy là tốt rồi. Chúng ta nên gọn gàng dứt khoát ta chém ngươi ba nhát ngươi cũng chém ta ba nhát, người nào nhảy ra khỏi vòng trước tiên coi như thua thấy như thế nào?”
Bên ngoài truyền đến một trận hút khí.
Ngươi chém ta ba nhát ta trả lại ngươi ba đao, luật lệ đặt ra như vậy thật là quá dã man quá tàn khốc rồi!
“Khê nhi, không thể làm ẩu” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt trầm xuống thấp giọng nói ra.
Vân Khê cho hắn một ánh mắt an tâm: “Yên tâm, ta sẽ không làm ẩu”
Ly trưởng lão nghe vậy chân mày nhướng lên, nhưng ngay sau đó liền cướp lời: “Ta đây trước tiên sẽ chém ngươi!”
“Không được!” Long Thiên Tuyệt quả quyết phủ nhận, hắn biết Vân Khê có khả năng phòng thân không sợ bị chém. Nhưng nàng đã vẽ vòng tròn quá nhỏ nếu như duy trì không cẩn thận liền bị đối phương thương tổn, hắn không muốn làm cho nàng mạo hiểm như vậy.
Vân Khê nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn nở ra một nụ cười nịnh nọt nói: “Thật là không có chuyện gì, ta chỉ cùng hắn chơi đùa một chút thôi tin tưởng ta, ta sẽ không làm mình bị thương”
“Không được!” Thái độ Long Thiên Tuyệt rất kiên quyết.
“Thiên Tuyệt…” Đung đưa cánh tay hắn làm nũng.
“Phu quân…”
“…Không được!”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt”
… Long Thiên Tuyệt sau lưng tràn đầy hắc tuyến, nhìn xung quanh một vòng thấy đám thủ hạ của mình lấy hết sức bình sinh ra để cố nén cười hai vai lay động không ít.
Được thôi chỉ trong chốc lát, hắn lấy uy nghiêm một đời tà tôn của mình quét mắt khắp một vòng.
Long Thiên Tuyệt ra vẻ uy nghiêm ho một tiếng nói: “Bản tôn sẽ quy định lại vẫn là chém ba nhát, nhưng phải là hai bên thay phiên nhau chém không được liên tục liền ba nhát”
“Ừ ừ” Vân Khê liên tiếp gật đầu, nụ cười ngày càng thêm nịnh hót.
“Tiểu Bạch ngươi phải nhìn cho kỹ. Nếu thấy người nào nhảy ra khỏi vòng ngươi hãy thiêu trụi hắn không cần khách khí”
“Rống rống! Xem ta đây” Tiểu Bạch ngước cổ hướng lên trời phun ra một ngọn lửa, nhất thời ngọn lửa phát sáng đến kinh người khiến cho nhiệt độ của cả sơn động trong nháy mắt tăng lên.
Ly trưởng lão thấy một màn như vậy, hai mắt đột ngột lòi ra, cái này mà gọi là tỷ thí công bằng sao? Thần long là của nàng cho dù nàng nhảy ra khỏi vòng thì bạch long cũng không thể hướng nàng phun hỏa, chân chính nhận được uy hiếp mà nói thì cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Hắn bây giờ hoàn toàn chính là cá nằm trên thớt mặc cho người ta chặt chém.
Chỉ còn duy nhất một con đường là mau chóng chế phục quả hồng mềm này, đem nàng làm con tin thoát ra khỏi hiểm cảnh.
Trong đám người thì Lam nhị gia đứng yên tại chổ, tùy thời mà động.
Xung quanh là Vân hộ pháp dẫn đầu cùng một đám đệ tử Lăng Thiên Cung, bao vây hắn, khiến cho hắn không cách nào thoát thân.
Nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng, một đôi mắt ưng vẫn ngó chừng âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Vân Khê bước mấy bước vào trong cái vòng mình đã vẽ, nhướng mày nói: “Đến đây đi, ta trước tiên sẽ để cho ngươi chém”
“Sư phụ” Lam Mộ Hiên đã được tháo bỏ xiềng xích trên người vịn Mộ Vãn Tình, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Vân Khê, đáy mắt tràn đầy áy náy. Hắn lại một lần nữa làm liên lụy đến sư phụ trong lòng ý nghĩ không thông.
Vân Khê đạm mạc quét mắt nhìn hắn một cái nói: “Tiểu Hiên tử, võ nghệ của ngươi tiến triển cũng quá chậm đi. Bắt đầu từ hôm nay ngươi hãy ở bên cạnh sự phụ tiếp tục tu luyện cho đến khi ta hài lòng mới thôi, nếu không ngươi như vậy đi ra ngoài gặp người chỉ bôi nhọ mặt mũi sự phụ của ngươi”
Hiện tại Lam gia chỉ muốn còn tồn tại trên danh nghĩa, Lam Mộ Hiên nếu như trở lại Lam gia chỉ là đi thu dọn cục diện rối rắm không hơn không kém. Hơn nữa với tính cách của hắn căn bản là không thể làm người đứng đầu Lam gia.
Vân Khê đối với hắn không yên tâm nên quyết định mang hắn cùng nhau đi Long Tường đại lục, dù sao thì hắn ở đây đã không còn bất kỳ một thân nhân nào.
Lam Mộ Hiên chợt nhớ tới lời nói vừa rồi của Lam nhị gia, ánh mắt hắn nhất thời ủ rũ đi xuống không hề nói năng gì nữa.
Ly trưởng lão giờ phút này nắm chặt chuôi kiếm, đứng ở trong vòng tròn đáy mắt xẹt qua tinh quang.
“Lão phu cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, nếu không cẩn thận chém ngươi bị thương, ngươi cũng đừng trách lão phu” Trong khi nói chuyện một đạo hàn quang bắn tới đáy mắt của nàng.
“Lời này như giả mù sa mưa, ngươi không có ý tứ gì sao? Ta đếm tới ba nếu như ngươi không chém thì sẽ đến phiên ta” Trong mắt Vân Khê hiện lên tia tinh quang, nàng không phải là người nghĩa khí, càng không muốn phô trương, nàng chỉ muốn làm thí nghiệm một chút thực lực của chính mình. Chính là muốn mượn lực phía bên ngoài đến áp bức chính mình đột phá lên Thiên Huyền thất phẩm. Bởi vì nàng cảm thấy được mình sắp sửa chạm đến bức tường cản trở Thiên Huyền thất phẩm, chẳng qua là mấy ngày nay vẫn còn quá nhàn rỗi nàng không có cơ hội chiến đấu để thăng cấp.
Nhưng mà không có điều kiện, ta có thể sáng tạo ra điều kiện.
Dù sao thì Ly trưởng lão phải chết là không thể nghi ngờ, nàng không ngại chơi trò chơi vui đùa với hắn một chút. Khiến hắn trở thành bàn đạp giúp nàng tấn thức thiên huyền thất phẩm!
“Đến đây đi, một hai…”
Vân Khê mặt ngoài nhìn như không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng bên trong đan điền tất cả huyền khí điều không ngừng ngưng tụ, từ từ tạo thành một dòng nước xoáy. Ở phía trung tâm của dòng nước xoáy có một cổ lực lượng cực kỳ sắc bén vận sức chờ phát động.
Ánh mắt Ly trưởng lão đột nhiên băng lãnh,trường kiếm trong tay hiện ra một đạo huyền khí tăng vọt, trên không trung trường kiếm vung lên một vòng cung mang theo một mảnh không khí lưu động. Một kiếm này ngưng tụ mười phần công lực của hắn vì để được sống hắn phải toàn lực ứng phó!
Mọi người nín thở lẳng lặng nhìn giờ khắc này, trong lòng khẩn trương căng thẳng.
Hai bên gò má của Long Thiên Tuyệt, tóc dài không có gió mà bay, nổi lên ánh sáng âm u. Hắn nhìn trước mặt rất bình tĩnh, nhưng hơi thở của hắn thì chỗ nào cũng có, đem tình hình sơn động toàn bộ nắm trong tay.
Giờ khắc này hắn chính là người nắm giữ toàn bộ sơn động!
Mặc dù hắn hoàn toàn tin tưởng thực lực của Vân Khê, nhưng hắn không đồng ý cho Vân Khê có nửa điểm nguy hiểm. Bởi vì nếu thương tổn đến nàng hắn không thể nào chấp nhận được.
Dòng khí của trường kiếm phá tan hướng vai phải Vân Khê mà chém xuống vừa nhanh lại mạnh mẽ, áp lực bức bách làm cho người ta hít thở không thông.
Vân Khê bỗng nhiên nhắm hai mắt lại ngưng thần nín thở, bên trong đan điền huyền khí tập trung lại một điểm ngày càng tích tụ một nhiều, sau đó như pháo hoa toàn bộ nở rộ!
Liên tục không ngừng, huyền khí như thủy triều tuôn trào!
Thiên huyền thất phẩm, nàng đã tấn thức!
Long Thiên Tuyệt nhận ra thân thể cùng hơi thở của nàng có biến hóa, ánh mắt ấm áp tràn đầy ý cười. Mạo hiểm thực hiện như thế cho dù nam nhi bình thường cũng không dễ gì làm được, mà nàng không hề sợ hãi định liệu từ trước, một cô gái thông tuệ ý chí bền bỉ như vậy làm sao không hấp dẫn ánh mắt hắn cho được!
Đoan Mộc Hùng cũng đã nhận ra biến hóa của Vân Khê, vuốt cằm sờ râu đủng đỉnh mà cười.
Vân Khê lần nữa mở mắt trường kiếm đã cách vai phải của nàng không tới ba tấc, thân ảnh của nàng đột nhiên di chuyển biến mất ngay tại chổ.
Từng tiếng ngâm dài!
Ly trưởng lão huy kiếm đâm vào khoảng không, sắc mặt hoảng hốt.
Người đã đi nơi nào? Làm sao lại tự dưng yên lặng mà biến đi mất?
Cơ hồ công phu trong nháy mắt kia, một đạo thân ảnh lại hiện ra, đứng cách Ly trưởng lão không tới một cái vai.
Thân ảnh bồng bềnh mà đứng, dung nhan tuyệt sắc mùi vị xuất trần con ngươi lóng lánh rạng rỡ tinh quang, khóe môi vung lên độ cong, hào quang bắn ra bốn phía.
“Hiện tại là đến phiên ta?” Vân Khê xoay người đi tới phí sau của Ly trưởng lão, nàng vung một cước đá hắn vào trong vòng.
Ly trưởng lão nhất thời thức tỉnh nhấc chân muốn bước ra khỏi vòng tròn, một cái đầu rồng uy vũ đến trước mặt hắn, bướng bỉnh nhìn về phía đáy mắt hắn, làm cho hắn sợ hãi vội vàng thu chân về không dám bước ra một bước.
“ta… ta không chơi nữa!”
“Vừa rồi là người nào nói rằng chơi? Ngươi cho rằng ta mới vừa rồi chịu một kiếm là giả sao?”
Vân Khê lạnh lùng cong môi, Trảm Lãng kiếm bị chủ nhân ảnh hưởng hưng phấn bật ra bay vù vù.
“Phu nhân tha cho ta đi!” Ly trưởng lão hai chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống, nhưng liền nghĩ đến bên ngoài có nhiều người hắn như thế nào trốn cũng không khỏi, hơn nữa còn có một con bạch long đứng ở kế bên hắn thì làm sao có cơ hội bảo toàn mạng sống?
Vân Khê xoay trường kiếm trong tay ánh mắt miệt thị nhìn người đang quỳ rạp dưới đất, chỉ như vậy đã không có can đảm sao? Giống như nàng đang là kẻ tiểu nhân bắt nạt hắn, giết hắn rồi chỉ làm ô uế kiếm của nàng.
“Ta hỏi ngươi, người của thánh cung đến tột cùng có cái âm mưu gì? Bảo tàng trong Bạch Hổ lâm cuối cùng là có chuyện gì? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, ta liền tha mạng chó của ngươi!”
“Này, ta nói, ta nói,…” Ly trưởng lão đang muốn trả lời thì đột nhiên la lên một tiếng, cả người yên lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Rầm!”
Cả người Ly trưởng lão cứng ngắc ngã xuống, hơi thở hoàn toàn không có.
Long Thiên Tuyệt mâu quang trầm xuống,năm ngón tay khẽ nhếch lòng bàn tay cuộn lại, đem một tên trong đám người hung hăng kéo ra ngoài.
Mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại, người rơi trên mặt đất không phải là ai khác mà chính là Lam nhị gia. Trong khi đó bên người hắn có một loại ám khí được chế tác tinh sảo theo đó rơi ra.
“Các ngươi muốn giết thì cứ giết, ta không giống như hắn hèn mọn cầu xin tha thứ” trên mặt Lam nhị gia âm tàn không lộ ra một nữa điểm sợ hãi, ngược lại ánh mắt sắc bén dường như muốn ăn thịt người.
“Nhị thúc!” Trong đám người đột nhiên Lam Linh Nhi xông ra, đi tới bên cạnh hắn, vịnh hắn, đưa mắt nhìn về phía mọi người: “Các ngươi tại sao lại muốn đối phó với nhị thúc của ta? Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?”
“Lam cô nương, ngươi nhìn cho rõ ràng, mới vừa rồi chính hắn dùng ám khí giết người diệt khẩu” Mộ Cảnh Huy tiến về phía trước, vì hắn không biết nguyên do của Lam Linh Nhi, cho nên cũng không lưu ý đến mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
“Ngươi nói nhảm! Nhị thúc ta không thể nào tùy tiện giết người!” Lam Linh Nhi hé ra khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất làm cho người ta thấy thương tiếc, nàng nước mắt lưng tròng quay đầu về phía Long Thiên Thần mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Long Đại ca, ngươi thay ta nói a từ trước tới nay nhị thúc rất thương ta, hắn sẽ không giết người như vậy, trong chuyện này nhất định có cái gì đó hiểu lầm!”
Long Thiên Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào ám khí trên mặt đất mở miệng nói: “Linh Nhi, chứng điều hiện ra ở trước mắt, đại ca ta chắc là không tùy tiện oan uổng cho người tốt. Ngươi mau mau nhanh lại đây đừng làm cho hắn thương tổn đến ngươi”
Phản ứng của Long Thiên Thần làm cho Vân Khê vui mừng, may mà hắn không có đơn thuần nghe xong rồi tin tưởng lời nói của Lam Linh Nhi, hắn vẫn có sự phán đoán của mình.
“Long đại ca, nhị thúc chắc chắn là không có giết người xin hãy thay ta nói một chút thả hắn ra đi” Nước mắt trong suốt tràn mi, Lam Linh Nhi nức nở một lúc sau đã biến thành một màn hoa lê đái vũ, bộ dáng làm rung động lòng người.
“Linh Nhi, nhị thúc đã thay đổi hắn đã không còn giống như nhị thúc trước đây” Lam Mộ Hiên tiến lên mấy bước, muốn kéo Lam Linh Nhi lại.
Lúc này Lam nhị gia đột nhiên xuất thủ tay cầm một ngân châm để ở tại mạch máu trên cổ của Lam Linh Nhi hai mắt ngoan lệ nói: “Các ngươi hết thảy điều tránh ra! Thả ta rời đi, nếu không ta giết nàng!”
“Nhị thúc, ngươi đừng vọng động!” Lam Mộ Hiên nóng lòng dừng lại cước bộ, không dám tiến lên.
“Long đại ca, cứu ta!” Khuông mặt nhỏ nhắn của Lam Linh Nhi trắng bệch, tràn ngập bi thống.
Cục diện như vậy là cho Vân Khê hoang mang.
Lam gia đúng là có nội gian hơn nữa không phải là chỉ có một người, chẳng qua là Lam nhị gia cùng với Lam Linh nhi đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Vì sao một người không chừa bất kỳ thủ đoạn nào sát hại huynh đệ ruột thịt của mình, mà một người ngược lại tương trợ giúp đỡ Lam nhị gia mưu hại chính cha ruột của mình?
Đến tột cùng là hai người này qua mức âm hiểm? Hay là có ẩn tình gì khác?
Long Thiên Thần thấy một màn như vậy không chút nghĩ ngợi liền bước lên mấy bước rút trường kiếm ra lạnh lùng nói: “Ngươi mau buông Linh Nhi cô nương ra! Nàng chính là cháu ruột của ngươi”
“Cháu ruột? Ta ngay cả huynh đệ ruột của mình còn sát hại, cháu ruột thì tính là cái gì?” Lam nhị gia kèm hai bên Lam Linh Nhi từng bước tiến gần về phía đám người, ánh mắt hắn ngoan lệ như một con chim ưng vô cùng sắc bén.
“Các ngươi nếu như không muốn nàng chết, vậy thì mau thả ta ra!”
Đám người Vân hộ pháp đồng loạt quay đầu về phía Long Thiên Tuyệt, chỉ cần hắn nói một câu, thì sống chết của Lam nhị gia cùng Lam Linh Nhi điều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Thình lình đột nhiên Long Thiên Tuyệt dùng tay ra hiệu ý bảo mọi người nhường đường cho hắn đi.
Vân hộ pháp cùng đám đệ tử Lăng Thiên Cung giật mình không thôi, ngay cả Vân Khê cũng ngẫn ngơ. Cái này rất rõ ràng là khổ nhục kế của thúc cháu Lam nhị gia, bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn. Nhưng Long Thiên Tuyệt ngược lại thả bọn họ đi, điều này làm cho mọi người rất khó hiểu.
“Thả hắn đi!” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói, không cho ai được xen vào.
Vân Khê ngước mắt cùng hắn bốn mắt chạm nhau, mâu quang lưu chuyển trong lòng liền sáng tỏa, Vân Khê rất nhanh lĩnh hội được ý đồ của hắn. Nhẹ nhàng hướng Vân hộ pháp gật gật đầu ý nói: “Thả hắn đi đi!”
Vân hộ pháp trong nháy mắt u quang lóe lên, chỉ một thoáng cũng lĩnh hội được, liền giơ tay lên mọi người hướng hai bên thối lui phân ra một con đường.
Long Thiên Thần trong lòng chỉ nghĩ làm sao giữ được cho Lam Linh Nhi chu toàn, theo sát bước chân của Lam nhị gia vững vàng đi theo cùng bọn họ chỉ cách xa có ba bước.
Lam Linh Nhi ở phía trước Lam nhị gia quay đầu lại ngưng mắt nhìn phương hướng của Long Thiên Thần, đáy mắt nhu hòa, bốn phía sóng mắt như lưu thủy động lòng người nhưng nhìn kỹ trong đó xen lẫn thần sắc phức tạp.
Lam Mộ Hiên cũng đi theo phía sau Long Thiên Thần, vì lo lắng cho an nguy của muội muội.
Không lâu lắm Lam nhị gia kèm hai bên Lam Linh Nhi đã đi ra phía bên ngoài sơn động, xuyên qua bầy thần long chiếm cứ bên ngoài sơn động, Lam nhị gia thật cẩn thận không để vuột mất Lam Linh Nhi khỏi tay.
“Các ngươi không được đi theo chúng ta, chờ khi nào đến nơi an toàn ta liền lập tức thả người!”
Vân hộ pháp lần nữa ra hiệu, thuận tiện tiến lên túm Long Thiên Thần: “Nhị công tử Lam cô nương không có việc gì, ngươi cứ an tâm đi”
Long Thiên Thần trước sau do dự vẫn đi theo từng bước, hướng tới Lam Linh Nhi quát lên: “Linh nhi, ngươi đừng sợ! Hắn nếu dám đã thương ngươi nửa sợi lông, ta cùng tất cả mọi người Lăng Thiên Cung sẽ không bỏ qua cho hắn, sau này thấy hắn mọi người điều ra tay giết!”
“Ân, cám ơn Long đại ca” Lam Linh Nhi nghẹn ngào, trước mắt một mảng mơ hồ nước mắt thấm ướt hai con ngươi, thân thể bị nắm giữ bị động phải rời đi. Nhưng tầm mắt của nàng vẫn thủy chung rơi vào trên thân ảnh tuấn dật tiêu sái của Long Thiên Thần, cảm xúc bao phủ xung quanh người nàng càng thiêm nhiễu loạn.
Bên ngoài sơn động mọi người cùng nhóm thần long không có ai tiến thêm bước nào nữa, chỉ là trong đám người vô thanh vô thức liền biến mất một người.
“Sư phụ, Linh nhi sẽ không có việc gì sao? Nhị thúc hiện giờ hắn đã thay đổi thành một người khác thực đáng sợ, ngay cả ta cũng cảm thấy xa lạ” Lam Mộ Hiên nghiêm mặt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó hai mắt mở to hỏi: “Sư phụ, nhị thúc nói cha ta hắn… có phải thật vậy hay không? Cha ta hắn không phải thật đã…?”
“Tiểu Hiên tử… hắn nói không sai, cha ngươi hắn… hắn đã chết rồi” Vân Khê không muốn nói cho hắn biết sự thật chân tướng, nhưng cũng phải nói, nàng thật sự rất sợ Lam Mộ Hiên không chịu nỗi được đã kích này.
Lam Mộ Hiên dưới chân lảo đảo, ngay sau đó lộ ra thần sắc thống khổ “Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?”
“Mộ Hiên ngươi đừng như vậy!” Mộ Vãn Tình tiến lên đỡ hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng nhu hòa thương tiếc, áo choàng tại vai nàng phút chốc chợt rơi xuống lộ ra mảnh áo nàng bị xé rách.
Lam Mộ Hiên hoàn hồn hai tay nhặt lên quần áo của mình, dốc lòng vì nàng phủ thêm một lớp. Ánh mắt hắn nhíu lại, từ trên mặt đất bò lên, nhẹ nhàng nắm tay Mộ Vãn Tình ôn nhu nói: “Ta không sao! Ta sẽ không dễ dàng bị đánh bại, ta còn muốn thật tốt mà sống sót thật tốt để mà chiếu cố ngươi”
“Mộ Hiên!” Mộ Vãn Tình nghiêng người tiến vào trong ngực hắn con ngươi mấy phần hàm chứa sự dịu dàng đáng yêu.
Vân Khê nhẹ nhàng thở phào, thoạt nhìn hắn so với trong tưởng tượng của nàng còn kiên cường hơn nhiều lắm, cũng may mà có sự tồn tại của Mộ Vãn Tình khiến hắn càng thiêm trưởng thành càng thiêm đảm đương nhiều việc.
“Tiểu Hiên tử, chuyện này hãy từ từ mà nói sau. Thi thể cha ngươi cùng mấy vị thúc thúc khác ta đã cho người đi thu dọn rồi, trong Bạch Hổ lâm nguy cơ tứ phía không nên ở lâu, ngươi cùng Mộ lão nên mang thi thể rời đi trước đi, sau đó chúng sẽ ta tìm nơi lại hội hợp”
“Sự phụ, vậy các ngươi đi đâu?”
Vân Khê quay đầu cùng Long Thiên Tuyệt trao đổi một cái, giọng nói trịnh trọng: “Chúng ta muốn tiếp tục tra xét người của Thánh cung ở nơi nào? Cần phải tra rõ âm mưu của bọn họ”
“Sư phụ, vậy chúng ta đi trước. Các ngươi phải cẩn thận, còn có, nếu Linh nhi có trở lại xin sư phụ thay ta chiếu cố tốt Linh nhi”
Ánh mắt Vân Khê chợt ảm đạm, thật không muốn nói cho hắn biết sự thật, để hắn lần nữa chịu sự đã kích, cho nên gật đầu coi như là đáp ứng.
Đoàn người Mộ lão và Lam Mộ Hiên lần lượt rời đi, đoàn người Vân Khê tiếp tục ở tại chỗ chờ.
“Linh nhi sao còn chưa trở lại? Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?” Long Thiên Thần đi qua đi lại ở ngoài động rất lo lắng.
“Thiên Thần ngươi quan tâm Lam cô nương như vậy, sẽ không phải là ngươi đối với người ta…?” Vân Khê cố ý triêu ghẹo muốn thử một chút tâm tư của hắn, nếu như hắn thật đã yêu thích Lam Linh Nhi, như vậy bọn họ phải bàn bạc kỹ hơn.
Long Thiên Thần trên mặt lúng túng lắc đầu nói: “Đại tẩu ngươi nói lăng nhăng gì đó? Ta làm sao đối với nàng có loại tâm tư này?”
“Vậy ngươi tại sao lại quan tâm người ta như vậy?” Vân Khê cuối cùng yên tâm đi rất nhiều.
“Ngươi không thấy người ta bây giờ rất đáng thương sao? Nàng chỉ là một nữ hài tử lại gặp nhiều tai biến, không người nào chiếu cố rất đáng thương a! Các ngươi làm sao mà không có đồng cảm thế?” Long Thiên Thần dõng dạc một phen, làm cho mọi người dở khóc dở người. Nếu Lam Linh Nhi thật sự giống như lời hắn nói, đơn thuần đáng thương thì cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Thiên Thần, không thể xem bề ngoài của một con người, tâm tư không thể để vẻ bề ngoài bị mê hoặc” Long Thiên Tuyệt đột nhiên lên tiếng nói, đối với tâm tính của đệ đệ mình hắn là người hiểu rõ nhất, bất quá nó chính là một người tâm tính đơn thuần cho nên bản thân mình mới lo lắng, không thể để cho nó ra ngoài một mình.
“Đại ca ngươi nói cái gì vậy? Cái gì để cho hình dáng bề ngoài mê hoặc tâm trí? Ta làm sao nghe càng mơ hồ? Chẳng lẽ ngươi đang ở đây chỉ một người trong chúng ta sao?” Long Thiên Thần vẻ mặt mê mang.
Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh hai người song song ngồi một góc trong sơn động, nghe được giọng nói của bọn hắn, Tiểu Mặc quay đầu nhìn sang rồi xen vào nói: “Thần thúc thúc, tỷ tỷ kia, nàng đã nói dối, ngươi không thể bị nàng lừa a”
Mọi người đang do dự không biết nên nói như thế nào cho Long Thiên Thần chuyện Lam Linh Nhi là gian tế, lúc này Tiểu Mặc lại đoạt trước nên mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn với đủ loại ánh mắt khâm phục.
“Tiểu Mặc, tiểu hài tử không nên nói lung tung! Linh nhi tỷ tỷ làm sao lại nói dối!” Long Thiên Thần từ đầu đã không đem lời của hắn nói để vào tai.
Tiểu Mặc vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn kiên trì nói: “Tiểu Mặc không có nói lung tung, thật là tỷ tỷ nàng nói dối. Không tin ngươi cứ đi hỏi tiểu Tĩnh”
Đoan Mộc Tĩnh phối hợp gật đầu: “Ân, tiểu Tĩnh cũng thấy viên đạn tín hiệu đó là từ trong tay áo tỷ tỷ rơi ra”
“Xem đi tiểu Mặc không có nói lung tun,g tỷ tỷ chính là đem tín hiệu ném ra, lại nói ở bên cạnh người khác nhặt được, lại còn để cho đạn tín hiệu ở trong tay ta bắn ra, làm cho tiểu Mặc bị mọi người nghĩ rằng là ham chơi mới đem đạn tín hiệu gửi đi. Tiểu Mặc ghét nhất là người ta lợi dụng mình!” Tiểu Mặc cong cong cái miệng nhỏ nhắn rất là ủy khuất.
Long Thiên Thần sắc mặt biến hóa, lâm vào suy nghĩ.
Những người xung quanh tòan bộ vẫn duy trì tĩnh mặc, chỉ hy vọng hắn có thể hiểu ra cùng tiếp nhận, tư vị bị lừa gạt cũng không thật dễ chịu.
Cảm giác được xung quanh yên tĩnh, Long Thiên Thần quét ánh mắt hoài nghi một vòng tức giận nói: “Các ngươi tất cả điều biết hết rồi có phải hay không? Chỉ có mình ta là bị giấu diếm?”
“Đại ca, đại tẩu ngay cả các người cũng gạt ta?” Ánh mắt Long Thiên Thần giãy dụa, dung nhan tuấn dật hiện lên vẻ tức giận, đột nhiên dậm chân bước nhanh ra khỏi sơn động.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cũng không ngờ hắn có phản ứng quá như thế nên đồng loạt kêu lên mấy tiếng, cũng không thấy hắn đáp lại, bóng người cũng biến mất khỏi bên ngoài sơn động.
“Phong hộ pháp, đi nhanh đuổi theo hắn đừng làm cho hắn chạy xa” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài sơn động trăm phần sầu lo.
Hắn biết đệ đệ tức giận không phải chuyện bọn họ giấu diếm, mà là người hắn đang muốn bảo vệ lại đang lừa gạt hắn, hắn tức giận không có chỗ nào để phát tiết.
“Thiên Tuyệt không có chuyện gì đâu, chờ hắn suy nghĩ thông suốt thì mọi chuyện tốt mà” Vân Khê vịn khủy tay của hắn ôn nhu an ủi, mặc dù như vậy nàng cũng lo lắng cho Long Thiên Thần, trong khoảng thời gian ngắn vẫn thẩn thờ một mình thì có thể lâm vào bế tắc.
Nhưng bọn họ lo lắng cũng là chuyện dư thừa.
Bởi vì không bao lâu thời gian, Long Thiên Thần đã trở lại rồi, đi theo hắn còn có một người, nàng không phải là ai khác chính là Lam Linh Nhi.
“Tiểu Mặc, tiểu Tĩnh nhắm mắt lại xoay người sang chỗ khác”
“Mẫu thân tại sao vậy?” Tiểu Mặc tò mò hỏi.
“Hình ảnh quá mức bạo lực trẻ em không nên xem. Ngoan, hai người các con quay đầu sang chổ khác nhắm mắt lại”
“Tiểu Mặc ca ca, chúng ta nghe Vân di đi” Vẫn là Đoan Mộc Tĩnh nhu thuận không hỏi nguyên do, liền tự động quay người lại.
“Được rồi” Hai bàn tay nhỏ bé của hai người nắm chặt, cùng nhau xoay người sang chỗ khác.
Ly trưởng lão khinh thường cười nhẹ, loại hình ảnh máu tanh này đúng là không thích hợp cho bọn nhỏ nhìn thấy, nhất là tận mắt nhìn thấy mẹ ruột của mình chết trong tay của hắn.
Thần sắc hoa đào nhếch nhẹ, ánh mắt của Vân Khê nháy một cái, hướng ra ngoài sơn động giữa bầy thần long hô to: “Tiểu Bạch, mau vào đây. Chúng ta cần một cái trọng tài!”
Trọng tài?
Ly trưởng lão hơi nghi ngờ bên trong sơn động là một nhóm người, đại đa số toàn là người có máu mặt. Không tín người của Lăng Thiên Cung nhưng Đoan Mộc Hùng cũng coi như là một nhân vật nổi tiếng trong thập đại gia tộc, cầu hắn làm trọng tài cũng còn dư, cần gì mời người khác làm trọng tài nữa chứ?
Tiểu Bạch? Tên làm trọng tài này không khỏi tuổi còn quá nhỏ sao?
Hắn tò mò liếc về phương hướng cửa sơn động, rất muốn thấy mặt tên được gọi là tiểu Bạch đến tột cùng là thần thánh phương nào.
Tiểu Bạch chờ đợi ở ngoài động cùng với đám thần long khác chiếm cứ bên ngoài, nghe được tiếng của Vân Khê gọi, làm nó một trận phấn khởi. Trọng tài? Không nghĩ tới có một ngày tiểu Bạch cũng có thể làm trọng tài.
Rống rống, thật tốt quá!
Tiểu Bạch quơ quơ cái túi lớn của nó với thanh âm thét dài, nhanh chóng gạt qua đám người bay vào sơn động.
Đôi mắt Ly trưởng lão nhìn quanh phía bên ngoài sơn động ngó chừng một hồi đột nhiên nghe được tiếng thần long ngâm nga, đáy lòng hắn chợt giậc mình, tiểu Bạch trong miệng nàng không phải là? Hắn không đoán sai! Khi hắn nhìn thấy một đầu thần long xuất hiện ở ngoài cửa động hai chân của hắn lại bắt đầu mềm ra như nhũn.
Mẹ ơi! Để cho một con bạch long làm trọng tài thật đúng là có đủ sáng ý!
“Nữ ma đầu, tìm tiểu Bạch có chuyện gì? Có phải muốn tiểu Bạch giúp ngươi giải quyết phiền toái hay không?” Thân thể bạch long vòng quanh sơn động hai vòng, lúc này mới có thể đem thân thể của nó nhét vào bên trong động, tiểu Bạch đắc ý gật gù đầu thần khí mười phần. Thật vất vả mới ở trước mặt nữ ma đầu phô diễn tài năng một phen, tiểu Bạch cảm thấy vô cùng đắc ý cùng tự hào.
Ly trưởng lão nghe được hai chữ phiền toái lúc này liền nghĩ đến mình, ánh mắt bối rối liếc nhìn đôi mắt hữu thần sáng quắt của tiểu Bạch. Thân là Thánh Cung trưởng lão ngày thường thấy thần long là chuyện thường đối với long tộc hắn cũng rất hiểu, nhưng trước mắt bạch long này cùng với long tộc hoàn toàn bất đồng hắn có thể cảm giác được. Bởi vì trên người bạch long kia phóng ra một loại long uy, nếu đem so sánh với một cao thủ thần huyền còn muốn đáng sợ gấp mười lần, hắn cảm thấy hít thở không thông.
“Này! Chuyện trước đó đã nói xong rồi! Chúng ta là một đấu một, không được gọi thêm sủng vật!” Ly trưởng lão cảm giác được đầu lưỡi của mình trở nên cứng ngắc, lời nói không còn mạch lạc.
Vân Khê nhìn hắn nhấc nhẹ đuôi lông mày, lắc đầu nói: “Đối phó với ngươi không cần dùng đến sủng vật!”
“Keng” Một tiếng giòn vang trường kiếm đột nhiên bị tuốt ra khỏi vỏ, xẹt qua một màu giống như bảy sắc cầu vồng. Vân Khê chầm chậm vòng quanh Ly trưởng lão một vòng, trường kiếm kéo dài trên mặt đất lưu lại một vệt dài. Đợi nàng đi hết một vòng trên mặt đất cũng nhiều ra thêm một vòng tròn có thể chứa đến năm người.
Vân Khê ngững đầu lên khuôn mặt nở ra ánh sáng rực rở, nàng nhẹ nhàng cười nói: “Chúng ta một chọi một không cần quá nhiều phiền toái ta xem làm như vậy là tốt rồi. Chúng ta nên gọn gàng dứt khoát ta chém ngươi ba nhát ngươi cũng chém ta ba nhát, người nào nhảy ra khỏi vòng trước tiên coi như thua thấy như thế nào?”
Bên ngoài truyền đến một trận hút khí.
Ngươi chém ta ba nhát ta trả lại ngươi ba đao, luật lệ đặt ra như vậy thật là quá dã man quá tàn khốc rồi!
“Khê nhi, không thể làm ẩu” Ánh mắt Long Thiên Tuyệt trầm xuống thấp giọng nói ra.
Vân Khê cho hắn một ánh mắt an tâm: “Yên tâm, ta sẽ không làm ẩu”
Ly trưởng lão nghe vậy chân mày nhướng lên, nhưng ngay sau đó liền cướp lời: “Ta đây trước tiên sẽ chém ngươi!”
“Không được!” Long Thiên Tuyệt quả quyết phủ nhận, hắn biết Vân Khê có khả năng phòng thân không sợ bị chém. Nhưng nàng đã vẽ vòng tròn quá nhỏ nếu như duy trì không cẩn thận liền bị đối phương thương tổn, hắn không muốn làm cho nàng mạo hiểm như vậy.
Vân Khê nhẹ nhàng nắm lấy tay của hắn nở ra một nụ cười nịnh nọt nói: “Thật là không có chuyện gì, ta chỉ cùng hắn chơi đùa một chút thôi tin tưởng ta, ta sẽ không làm mình bị thương”
“Không được!” Thái độ Long Thiên Tuyệt rất kiên quyết.
“Thiên Tuyệt…” Đung đưa cánh tay hắn làm nũng.
“Phu quân…”
“…Không được!”
“Tiểu Tuyệt Tuyệt”
… Long Thiên Tuyệt sau lưng tràn đầy hắc tuyến, nhìn xung quanh một vòng thấy đám thủ hạ của mình lấy hết sức bình sinh ra để cố nén cười hai vai lay động không ít.
Được thôi chỉ trong chốc lát, hắn lấy uy nghiêm một đời tà tôn của mình quét mắt khắp một vòng.
Long Thiên Tuyệt ra vẻ uy nghiêm ho một tiếng nói: “Bản tôn sẽ quy định lại vẫn là chém ba nhát, nhưng phải là hai bên thay phiên nhau chém không được liên tục liền ba nhát”
“Ừ ừ” Vân Khê liên tiếp gật đầu, nụ cười ngày càng thêm nịnh hót.
“Tiểu Bạch ngươi phải nhìn cho kỹ. Nếu thấy người nào nhảy ra khỏi vòng ngươi hãy thiêu trụi hắn không cần khách khí”
“Rống rống! Xem ta đây” Tiểu Bạch ngước cổ hướng lên trời phun ra một ngọn lửa, nhất thời ngọn lửa phát sáng đến kinh người khiến cho nhiệt độ của cả sơn động trong nháy mắt tăng lên.
Ly trưởng lão thấy một màn như vậy, hai mắt đột ngột lòi ra, cái này mà gọi là tỷ thí công bằng sao? Thần long là của nàng cho dù nàng nhảy ra khỏi vòng thì bạch long cũng không thể hướng nàng phun hỏa, chân chính nhận được uy hiếp mà nói thì cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Hắn bây giờ hoàn toàn chính là cá nằm trên thớt mặc cho người ta chặt chém.
Chỉ còn duy nhất một con đường là mau chóng chế phục quả hồng mềm này, đem nàng làm con tin thoát ra khỏi hiểm cảnh.
Trong đám người thì Lam nhị gia đứng yên tại chổ, tùy thời mà động.
Xung quanh là Vân hộ pháp dẫn đầu cùng một đám đệ tử Lăng Thiên Cung, bao vây hắn, khiến cho hắn không cách nào thoát thân.
Nhưng hắn vẫn chưa hết hy vọng, một đôi mắt ưng vẫn ngó chừng âm thầm tìm kiếm cơ hội.
Vân Khê bước mấy bước vào trong cái vòng mình đã vẽ, nhướng mày nói: “Đến đây đi, ta trước tiên sẽ để cho ngươi chém”
“Sư phụ” Lam Mộ Hiên đã được tháo bỏ xiềng xích trên người vịn Mộ Vãn Tình, ánh mắt lo lắng nhìn về phía Vân Khê, đáy mắt tràn đầy áy náy. Hắn lại một lần nữa làm liên lụy đến sư phụ trong lòng ý nghĩ không thông.
Vân Khê đạm mạc quét mắt nhìn hắn một cái nói: “Tiểu Hiên tử, võ nghệ của ngươi tiến triển cũng quá chậm đi. Bắt đầu từ hôm nay ngươi hãy ở bên cạnh sự phụ tiếp tục tu luyện cho đến khi ta hài lòng mới thôi, nếu không ngươi như vậy đi ra ngoài gặp người chỉ bôi nhọ mặt mũi sự phụ của ngươi”
Hiện tại Lam gia chỉ muốn còn tồn tại trên danh nghĩa, Lam Mộ Hiên nếu như trở lại Lam gia chỉ là đi thu dọn cục diện rối rắm không hơn không kém. Hơn nữa với tính cách của hắn căn bản là không thể làm người đứng đầu Lam gia.
Vân Khê đối với hắn không yên tâm nên quyết định mang hắn cùng nhau đi Long Tường đại lục, dù sao thì hắn ở đây đã không còn bất kỳ một thân nhân nào.
Lam Mộ Hiên chợt nhớ tới lời nói vừa rồi của Lam nhị gia, ánh mắt hắn nhất thời ủ rũ đi xuống không hề nói năng gì nữa.
Ly trưởng lão giờ phút này nắm chặt chuôi kiếm, đứng ở trong vòng tròn đáy mắt xẹt qua tinh quang.
“Lão phu cũng không phải người thương hương tiếc ngọc, nếu không cẩn thận chém ngươi bị thương, ngươi cũng đừng trách lão phu” Trong khi nói chuyện một đạo hàn quang bắn tới đáy mắt của nàng.
“Lời này như giả mù sa mưa, ngươi không có ý tứ gì sao? Ta đếm tới ba nếu như ngươi không chém thì sẽ đến phiên ta” Trong mắt Vân Khê hiện lên tia tinh quang, nàng không phải là người nghĩa khí, càng không muốn phô trương, nàng chỉ muốn làm thí nghiệm một chút thực lực của chính mình. Chính là muốn mượn lực phía bên ngoài đến áp bức chính mình đột phá lên Thiên Huyền thất phẩm. Bởi vì nàng cảm thấy được mình sắp sửa chạm đến bức tường cản trở Thiên Huyền thất phẩm, chẳng qua là mấy ngày nay vẫn còn quá nhàn rỗi nàng không có cơ hội chiến đấu để thăng cấp.
Nhưng mà không có điều kiện, ta có thể sáng tạo ra điều kiện.
Dù sao thì Ly trưởng lão phải chết là không thể nghi ngờ, nàng không ngại chơi trò chơi vui đùa với hắn một chút. Khiến hắn trở thành bàn đạp giúp nàng tấn thức thiên huyền thất phẩm!
“Đến đây đi, một hai…”
Vân Khê mặt ngoài nhìn như không có bất kỳ động tĩnh nào, nhưng bên trong đan điền tất cả huyền khí điều không ngừng ngưng tụ, từ từ tạo thành một dòng nước xoáy. Ở phía trung tâm của dòng nước xoáy có một cổ lực lượng cực kỳ sắc bén vận sức chờ phát động.
Ánh mắt Ly trưởng lão đột nhiên băng lãnh,trường kiếm trong tay hiện ra một đạo huyền khí tăng vọt, trên không trung trường kiếm vung lên một vòng cung mang theo một mảnh không khí lưu động. Một kiếm này ngưng tụ mười phần công lực của hắn vì để được sống hắn phải toàn lực ứng phó!
Mọi người nín thở lẳng lặng nhìn giờ khắc này, trong lòng khẩn trương căng thẳng.
Hai bên gò má của Long Thiên Tuyệt, tóc dài không có gió mà bay, nổi lên ánh sáng âm u. Hắn nhìn trước mặt rất bình tĩnh, nhưng hơi thở của hắn thì chỗ nào cũng có, đem tình hình sơn động toàn bộ nắm trong tay.
Giờ khắc này hắn chính là người nắm giữ toàn bộ sơn động!
Mặc dù hắn hoàn toàn tin tưởng thực lực của Vân Khê, nhưng hắn không đồng ý cho Vân Khê có nửa điểm nguy hiểm. Bởi vì nếu thương tổn đến nàng hắn không thể nào chấp nhận được.
Dòng khí của trường kiếm phá tan hướng vai phải Vân Khê mà chém xuống vừa nhanh lại mạnh mẽ, áp lực bức bách làm cho người ta hít thở không thông.
Vân Khê bỗng nhiên nhắm hai mắt lại ngưng thần nín thở, bên trong đan điền huyền khí tập trung lại một điểm ngày càng tích tụ một nhiều, sau đó như pháo hoa toàn bộ nở rộ!
Liên tục không ngừng, huyền khí như thủy triều tuôn trào!
Thiên huyền thất phẩm, nàng đã tấn thức!
Long Thiên Tuyệt nhận ra thân thể cùng hơi thở của nàng có biến hóa, ánh mắt ấm áp tràn đầy ý cười. Mạo hiểm thực hiện như thế cho dù nam nhi bình thường cũng không dễ gì làm được, mà nàng không hề sợ hãi định liệu từ trước, một cô gái thông tuệ ý chí bền bỉ như vậy làm sao không hấp dẫn ánh mắt hắn cho được!
Đoan Mộc Hùng cũng đã nhận ra biến hóa của Vân Khê, vuốt cằm sờ râu đủng đỉnh mà cười.
Vân Khê lần nữa mở mắt trường kiếm đã cách vai phải của nàng không tới ba tấc, thân ảnh của nàng đột nhiên di chuyển biến mất ngay tại chổ.
Từng tiếng ngâm dài!
Ly trưởng lão huy kiếm đâm vào khoảng không, sắc mặt hoảng hốt.
Người đã đi nơi nào? Làm sao lại tự dưng yên lặng mà biến đi mất?
Cơ hồ công phu trong nháy mắt kia, một đạo thân ảnh lại hiện ra, đứng cách Ly trưởng lão không tới một cái vai.
Thân ảnh bồng bềnh mà đứng, dung nhan tuyệt sắc mùi vị xuất trần con ngươi lóng lánh rạng rỡ tinh quang, khóe môi vung lên độ cong, hào quang bắn ra bốn phía.
“Hiện tại là đến phiên ta?” Vân Khê xoay người đi tới phí sau của Ly trưởng lão, nàng vung một cước đá hắn vào trong vòng.
Ly trưởng lão nhất thời thức tỉnh nhấc chân muốn bước ra khỏi vòng tròn, một cái đầu rồng uy vũ đến trước mặt hắn, bướng bỉnh nhìn về phía đáy mắt hắn, làm cho hắn sợ hãi vội vàng thu chân về không dám bước ra một bước.
“ta… ta không chơi nữa!”
“Vừa rồi là người nào nói rằng chơi? Ngươi cho rằng ta mới vừa rồi chịu một kiếm là giả sao?”
Vân Khê lạnh lùng cong môi, Trảm Lãng kiếm bị chủ nhân ảnh hưởng hưng phấn bật ra bay vù vù.
“Phu nhân tha cho ta đi!” Ly trưởng lão hai chân mềm nhũn vội vàng quỳ xuống, nhưng liền nghĩ đến bên ngoài có nhiều người hắn như thế nào trốn cũng không khỏi, hơn nữa còn có một con bạch long đứng ở kế bên hắn thì làm sao có cơ hội bảo toàn mạng sống?
Vân Khê xoay trường kiếm trong tay ánh mắt miệt thị nhìn người đang quỳ rạp dưới đất, chỉ như vậy đã không có can đảm sao? Giống như nàng đang là kẻ tiểu nhân bắt nạt hắn, giết hắn rồi chỉ làm ô uế kiếm của nàng.
“Ta hỏi ngươi, người của thánh cung đến tột cùng có cái âm mưu gì? Bảo tàng trong Bạch Hổ lâm cuối cùng là có chuyện gì? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn trả lời vấn đề của ta, ta liền tha mạng chó của ngươi!”
“Này, ta nói, ta nói,…” Ly trưởng lão đang muốn trả lời thì đột nhiên la lên một tiếng, cả người yên lặng đứng tại chỗ không nhúc nhích.
“Rầm!”
Cả người Ly trưởng lão cứng ngắc ngã xuống, hơi thở hoàn toàn không có.
Long Thiên Tuyệt mâu quang trầm xuống,năm ngón tay khẽ nhếch lòng bàn tay cuộn lại, đem một tên trong đám người hung hăng kéo ra ngoài.
Mọi người kinh hãi quay đầu nhìn lại, người rơi trên mặt đất không phải là ai khác mà chính là Lam nhị gia. Trong khi đó bên người hắn có một loại ám khí được chế tác tinh sảo theo đó rơi ra.
“Các ngươi muốn giết thì cứ giết, ta không giống như hắn hèn mọn cầu xin tha thứ” trên mặt Lam nhị gia âm tàn không lộ ra một nữa điểm sợ hãi, ngược lại ánh mắt sắc bén dường như muốn ăn thịt người.
“Nhị thúc!” Trong đám người đột nhiên Lam Linh Nhi xông ra, đi tới bên cạnh hắn, vịnh hắn, đưa mắt nhìn về phía mọi người: “Các ngươi tại sao lại muốn đối phó với nhị thúc của ta? Hắn rốt cuộc đã làm sai cái gì?”
“Lam cô nương, ngươi nhìn cho rõ ràng, mới vừa rồi chính hắn dùng ám khí giết người diệt khẩu” Mộ Cảnh Huy tiến về phía trước, vì hắn không biết nguyên do của Lam Linh Nhi, cho nên cũng không lưu ý đến mọi người dùng ánh mắt khác thường nhìn nàng.
“Ngươi nói nhảm! Nhị thúc ta không thể nào tùy tiện giết người!” Lam Linh Nhi hé ra khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn vô cùng ủy khuất làm cho người ta thấy thương tiếc, nàng nước mắt lưng tròng quay đầu về phía Long Thiên Thần mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Long Đại ca, ngươi thay ta nói a từ trước tới nay nhị thúc rất thương ta, hắn sẽ không giết người như vậy, trong chuyện này nhất định có cái gì đó hiểu lầm!”
Long Thiên Thần khẽ nhíu mày, ánh mắt rơi vào ám khí trên mặt đất mở miệng nói: “Linh Nhi, chứng điều hiện ra ở trước mắt, đại ca ta chắc là không tùy tiện oan uổng cho người tốt. Ngươi mau mau nhanh lại đây đừng làm cho hắn thương tổn đến ngươi”
Phản ứng của Long Thiên Thần làm cho Vân Khê vui mừng, may mà hắn không có đơn thuần nghe xong rồi tin tưởng lời nói của Lam Linh Nhi, hắn vẫn có sự phán đoán của mình.
“Long đại ca, nhị thúc chắc chắn là không có giết người xin hãy thay ta nói một chút thả hắn ra đi” Nước mắt trong suốt tràn mi, Lam Linh Nhi nức nở một lúc sau đã biến thành một màn hoa lê đái vũ, bộ dáng làm rung động lòng người.
“Linh Nhi, nhị thúc đã thay đổi hắn đã không còn giống như nhị thúc trước đây” Lam Mộ Hiên tiến lên mấy bước, muốn kéo Lam Linh Nhi lại.
Lúc này Lam nhị gia đột nhiên xuất thủ tay cầm một ngân châm để ở tại mạch máu trên cổ của Lam Linh Nhi hai mắt ngoan lệ nói: “Các ngươi hết thảy điều tránh ra! Thả ta rời đi, nếu không ta giết nàng!”
“Nhị thúc, ngươi đừng vọng động!” Lam Mộ Hiên nóng lòng dừng lại cước bộ, không dám tiến lên.
“Long đại ca, cứu ta!” Khuông mặt nhỏ nhắn của Lam Linh Nhi trắng bệch, tràn ngập bi thống.
Cục diện như vậy là cho Vân Khê hoang mang.
Lam gia đúng là có nội gian hơn nữa không phải là chỉ có một người, chẳng qua là Lam nhị gia cùng với Lam Linh nhi đến tột cùng có quan hệ như thế nào? Vì sao một người không chừa bất kỳ thủ đoạn nào sát hại huynh đệ ruột thịt của mình, mà một người ngược lại tương trợ giúp đỡ Lam nhị gia mưu hại chính cha ruột của mình?
Đến tột cùng là hai người này qua mức âm hiểm? Hay là có ẩn tình gì khác?
Long Thiên Thần thấy một màn như vậy không chút nghĩ ngợi liền bước lên mấy bước rút trường kiếm ra lạnh lùng nói: “Ngươi mau buông Linh Nhi cô nương ra! Nàng chính là cháu ruột của ngươi”
“Cháu ruột? Ta ngay cả huynh đệ ruột của mình còn sát hại, cháu ruột thì tính là cái gì?” Lam nhị gia kèm hai bên Lam Linh Nhi từng bước tiến gần về phía đám người, ánh mắt hắn ngoan lệ như một con chim ưng vô cùng sắc bén.
“Các ngươi nếu như không muốn nàng chết, vậy thì mau thả ta ra!”
Đám người Vân hộ pháp đồng loạt quay đầu về phía Long Thiên Tuyệt, chỉ cần hắn nói một câu, thì sống chết của Lam nhị gia cùng Lam Linh Nhi điều nằm trong lòng bàn tay của hắn.
Thình lình đột nhiên Long Thiên Tuyệt dùng tay ra hiệu ý bảo mọi người nhường đường cho hắn đi.
Vân hộ pháp cùng đám đệ tử Lăng Thiên Cung giật mình không thôi, ngay cả Vân Khê cũng ngẫn ngơ. Cái này rất rõ ràng là khổ nhục kế của thúc cháu Lam nhị gia, bọn họ cấu kết với nhau làm việc xấu, thừa dịp hỗn loạn mà chạy trốn. Nhưng Long Thiên Tuyệt ngược lại thả bọn họ đi, điều này làm cho mọi người rất khó hiểu.
“Thả hắn đi!” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói, không cho ai được xen vào.
Vân Khê ngước mắt cùng hắn bốn mắt chạm nhau, mâu quang lưu chuyển trong lòng liền sáng tỏa, Vân Khê rất nhanh lĩnh hội được ý đồ của hắn. Nhẹ nhàng hướng Vân hộ pháp gật gật đầu ý nói: “Thả hắn đi đi!”
Vân hộ pháp trong nháy mắt u quang lóe lên, chỉ một thoáng cũng lĩnh hội được, liền giơ tay lên mọi người hướng hai bên thối lui phân ra một con đường.
Long Thiên Thần trong lòng chỉ nghĩ làm sao giữ được cho Lam Linh Nhi chu toàn, theo sát bước chân của Lam nhị gia vững vàng đi theo cùng bọn họ chỉ cách xa có ba bước.
Lam Linh Nhi ở phía trước Lam nhị gia quay đầu lại ngưng mắt nhìn phương hướng của Long Thiên Thần, đáy mắt nhu hòa, bốn phía sóng mắt như lưu thủy động lòng người nhưng nhìn kỹ trong đó xen lẫn thần sắc phức tạp.
Lam Mộ Hiên cũng đi theo phía sau Long Thiên Thần, vì lo lắng cho an nguy của muội muội.
Không lâu lắm Lam nhị gia kèm hai bên Lam Linh Nhi đã đi ra phía bên ngoài sơn động, xuyên qua bầy thần long chiếm cứ bên ngoài sơn động, Lam nhị gia thật cẩn thận không để vuột mất Lam Linh Nhi khỏi tay.
“Các ngươi không được đi theo chúng ta, chờ khi nào đến nơi an toàn ta liền lập tức thả người!”
Vân hộ pháp lần nữa ra hiệu, thuận tiện tiến lên túm Long Thiên Thần: “Nhị công tử Lam cô nương không có việc gì, ngươi cứ an tâm đi”
Long Thiên Thần trước sau do dự vẫn đi theo từng bước, hướng tới Lam Linh Nhi quát lên: “Linh nhi, ngươi đừng sợ! Hắn nếu dám đã thương ngươi nửa sợi lông, ta cùng tất cả mọi người Lăng Thiên Cung sẽ không bỏ qua cho hắn, sau này thấy hắn mọi người điều ra tay giết!”
“Ân, cám ơn Long đại ca” Lam Linh Nhi nghẹn ngào, trước mắt một mảng mơ hồ nước mắt thấm ướt hai con ngươi, thân thể bị nắm giữ bị động phải rời đi. Nhưng tầm mắt của nàng vẫn thủy chung rơi vào trên thân ảnh tuấn dật tiêu sái của Long Thiên Thần, cảm xúc bao phủ xung quanh người nàng càng thiêm nhiễu loạn.
Bên ngoài sơn động mọi người cùng nhóm thần long không có ai tiến thêm bước nào nữa, chỉ là trong đám người vô thanh vô thức liền biến mất một người.
“Sư phụ, Linh nhi sẽ không có việc gì sao? Nhị thúc hiện giờ hắn đã thay đổi thành một người khác thực đáng sợ, ngay cả ta cũng cảm thấy xa lạ” Lam Mộ Hiên nghiêm mặt đột nhiên nghĩ đến cái gì đó hai mắt mở to hỏi: “Sư phụ, nhị thúc nói cha ta hắn… có phải thật vậy hay không? Cha ta hắn không phải thật đã…?”
“Tiểu Hiên tử… hắn nói không sai, cha ngươi hắn… hắn đã chết rồi” Vân Khê không muốn nói cho hắn biết sự thật chân tướng, nhưng cũng phải nói, nàng thật sự rất sợ Lam Mộ Hiên không chịu nỗi được đã kích này.
Lam Mộ Hiên dưới chân lảo đảo, ngay sau đó lộ ra thần sắc thống khổ “Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Tại sao lại như vậy?”
“Mộ Hiên ngươi đừng như vậy!” Mộ Vãn Tình tiến lên đỡ hắn, trong đôi mắt xinh đẹp hiện lên ánh sáng nhu hòa thương tiếc, áo choàng tại vai nàng phút chốc chợt rơi xuống lộ ra mảnh áo nàng bị xé rách.
Lam Mộ Hiên hoàn hồn hai tay nhặt lên quần áo của mình, dốc lòng vì nàng phủ thêm một lớp. Ánh mắt hắn nhíu lại, từ trên mặt đất bò lên, nhẹ nhàng nắm tay Mộ Vãn Tình ôn nhu nói: “Ta không sao! Ta sẽ không dễ dàng bị đánh bại, ta còn muốn thật tốt mà sống sót thật tốt để mà chiếu cố ngươi”
“Mộ Hiên!” Mộ Vãn Tình nghiêng người tiến vào trong ngực hắn con ngươi mấy phần hàm chứa sự dịu dàng đáng yêu.
Vân Khê nhẹ nhàng thở phào, thoạt nhìn hắn so với trong tưởng tượng của nàng còn kiên cường hơn nhiều lắm, cũng may mà có sự tồn tại của Mộ Vãn Tình khiến hắn càng thiêm trưởng thành càng thiêm đảm đương nhiều việc.
“Tiểu Hiên tử, chuyện này hãy từ từ mà nói sau. Thi thể cha ngươi cùng mấy vị thúc thúc khác ta đã cho người đi thu dọn rồi, trong Bạch Hổ lâm nguy cơ tứ phía không nên ở lâu, ngươi cùng Mộ lão nên mang thi thể rời đi trước đi, sau đó chúng sẽ ta tìm nơi lại hội hợp”
“Sự phụ, vậy các ngươi đi đâu?”
Vân Khê quay đầu cùng Long Thiên Tuyệt trao đổi một cái, giọng nói trịnh trọng: “Chúng ta muốn tiếp tục tra xét người của Thánh cung ở nơi nào? Cần phải tra rõ âm mưu của bọn họ”
“Sư phụ, vậy chúng ta đi trước. Các ngươi phải cẩn thận, còn có, nếu Linh nhi có trở lại xin sư phụ thay ta chiếu cố tốt Linh nhi”
Ánh mắt Vân Khê chợt ảm đạm, thật không muốn nói cho hắn biết sự thật, để hắn lần nữa chịu sự đã kích, cho nên gật đầu coi như là đáp ứng.
Đoàn người Mộ lão và Lam Mộ Hiên lần lượt rời đi, đoàn người Vân Khê tiếp tục ở tại chỗ chờ.
“Linh nhi sao còn chưa trở lại? Sẽ không xảy ra chuyện gì đi?” Long Thiên Thần đi qua đi lại ở ngoài động rất lo lắng.
“Thiên Thần ngươi quan tâm Lam cô nương như vậy, sẽ không phải là ngươi đối với người ta…?” Vân Khê cố ý triêu ghẹo muốn thử một chút tâm tư của hắn, nếu như hắn thật đã yêu thích Lam Linh Nhi, như vậy bọn họ phải bàn bạc kỹ hơn.
Long Thiên Thần trên mặt lúng túng lắc đầu nói: “Đại tẩu ngươi nói lăng nhăng gì đó? Ta làm sao đối với nàng có loại tâm tư này?”
“Vậy ngươi tại sao lại quan tâm người ta như vậy?” Vân Khê cuối cùng yên tâm đi rất nhiều.
“Ngươi không thấy người ta bây giờ rất đáng thương sao? Nàng chỉ là một nữ hài tử lại gặp nhiều tai biến, không người nào chiếu cố rất đáng thương a! Các ngươi làm sao mà không có đồng cảm thế?” Long Thiên Thần dõng dạc một phen, làm cho mọi người dở khóc dở người. Nếu Lam Linh Nhi thật sự giống như lời hắn nói, đơn thuần đáng thương thì cũng sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy.
“Thiên Thần, không thể xem bề ngoài của một con người, tâm tư không thể để vẻ bề ngoài bị mê hoặc” Long Thiên Tuyệt đột nhiên lên tiếng nói, đối với tâm tính của đệ đệ mình hắn là người hiểu rõ nhất, bất quá nó chính là một người tâm tính đơn thuần cho nên bản thân mình mới lo lắng, không thể để cho nó ra ngoài một mình.
“Đại ca ngươi nói cái gì vậy? Cái gì để cho hình dáng bề ngoài mê hoặc tâm trí? Ta làm sao nghe càng mơ hồ? Chẳng lẽ ngươi đang ở đây chỉ một người trong chúng ta sao?” Long Thiên Thần vẻ mặt mê mang.
Tiểu Mặc cùng Đoan Mộc Tĩnh hai người song song ngồi một góc trong sơn động, nghe được giọng nói của bọn hắn, Tiểu Mặc quay đầu nhìn sang rồi xen vào nói: “Thần thúc thúc, tỷ tỷ kia, nàng đã nói dối, ngươi không thể bị nàng lừa a”
Mọi người đang do dự không biết nên nói như thế nào cho Long Thiên Thần chuyện Lam Linh Nhi là gian tế, lúc này Tiểu Mặc lại đoạt trước nên mọi người đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn với đủ loại ánh mắt khâm phục.
“Tiểu Mặc, tiểu hài tử không nên nói lung tung! Linh nhi tỷ tỷ làm sao lại nói dối!” Long Thiên Thần từ đầu đã không đem lời của hắn nói để vào tai.
Tiểu Mặc vểnh vểnh cái miệng nhỏ nhắn kiên trì nói: “Tiểu Mặc không có nói lung tung, thật là tỷ tỷ nàng nói dối. Không tin ngươi cứ đi hỏi tiểu Tĩnh”
Đoan Mộc Tĩnh phối hợp gật đầu: “Ân, tiểu Tĩnh cũng thấy viên đạn tín hiệu đó là từ trong tay áo tỷ tỷ rơi ra”
“Xem đi tiểu Mặc không có nói lung tun,g tỷ tỷ chính là đem tín hiệu ném ra, lại nói ở bên cạnh người khác nhặt được, lại còn để cho đạn tín hiệu ở trong tay ta bắn ra, làm cho tiểu Mặc bị mọi người nghĩ rằng là ham chơi mới đem đạn tín hiệu gửi đi. Tiểu Mặc ghét nhất là người ta lợi dụng mình!” Tiểu Mặc cong cong cái miệng nhỏ nhắn rất là ủy khuất.
Long Thiên Thần sắc mặt biến hóa, lâm vào suy nghĩ.
Những người xung quanh tòan bộ vẫn duy trì tĩnh mặc, chỉ hy vọng hắn có thể hiểu ra cùng tiếp nhận, tư vị bị lừa gạt cũng không thật dễ chịu.
Cảm giác được xung quanh yên tĩnh, Long Thiên Thần quét ánh mắt hoài nghi một vòng tức giận nói: “Các ngươi tất cả điều biết hết rồi có phải hay không? Chỉ có mình ta là bị giấu diếm?”
“Đại ca, đại tẩu ngay cả các người cũng gạt ta?” Ánh mắt Long Thiên Thần giãy dụa, dung nhan tuấn dật hiện lên vẻ tức giận, đột nhiên dậm chân bước nhanh ra khỏi sơn động.
Vân Khê và Long Thiên Tuyệt cũng không ngờ hắn có phản ứng quá như thế nên đồng loạt kêu lên mấy tiếng, cũng không thấy hắn đáp lại, bóng người cũng biến mất khỏi bên ngoài sơn động.
“Phong hộ pháp, đi nhanh đuổi theo hắn đừng làm cho hắn chạy xa” Long Thiên Tuyệt trầm giọng nói, đưa mắt nhìn về phía bên ngoài sơn động trăm phần sầu lo.
Hắn biết đệ đệ tức giận không phải chuyện bọn họ giấu diếm, mà là người hắn đang muốn bảo vệ lại đang lừa gạt hắn, hắn tức giận không có chỗ nào để phát tiết.
“Thiên Tuyệt không có chuyện gì đâu, chờ hắn suy nghĩ thông suốt thì mọi chuyện tốt mà” Vân Khê vịn khủy tay của hắn ôn nhu an ủi, mặc dù như vậy nàng cũng lo lắng cho Long Thiên Thần, trong khoảng thời gian ngắn vẫn thẩn thờ một mình thì có thể lâm vào bế tắc.
Nhưng bọn họ lo lắng cũng là chuyện dư thừa.
Bởi vì không bao lâu thời gian, Long Thiên Thần đã trở lại rồi, đi theo hắn còn có một người, nàng không phải là ai khác chính là Lam Linh Nhi.
Tác giả :
Bắc Đằng