Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 84: Chơi Trò Chơi
“Tôn chủ nói đúng nếu như ngươi thật sự là gia chủ Dung gia, vậy thì đưa tay ra nghiệm chứng một chút là thật hay, giả xem xong là hiểu ngay” Vân hộ pháp phụ họa theo nói.
Mọi người trong Dung gia nhất tề dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dung gia chủ, không ai cãi lại. Trong nội tâm ai cũng hy vọng gia chủ không phải là thật, bởi vì… mấy ngày gần đây gia chủ làm không ít chuyên tổn thương tấm lòng của bọn họ. Nhưng nếu không phải là thật, như vậy gia chủ thật sự đang ở nơi nào? Còn sống hay chết? Người nhà Dung gia lâm vào tình thế khẩn trương cùng cảm xúc hoang mang.
Dung gia chủ ánh mắt một trận rời rạc, lòng bàn tay xiết chặc, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên trong một khắc, hắn xông ngay về phía Dung Thiểu Khanh cách hắn gần nhất, đem trường kiếm hắn luôn đeo bên mình đặt ngang cổ Dung Thiểu Khanh, rồi kèm chặt.
“Tất cả các ngươi không được tới đây, nếu không ta giết hắn!” hắn lớn tiếng quát lên.
“Gia gia hắn là cháu ruột của người” Dung Thiếu Hoa còn đối với hắn ôm một hy vọng cuối cùng, đau lòng nhìn hắn mà nội tâm cũng đã có đáp án. Thế gian này làm sao mà có người lãnh khốc như vậy, ngay cả cháu ruột của mình nói giết liền giết.
“Cha dừng lại”
“Gia chủ”
“Thiểu Khanh”
“Tam ca”
Tất cả mọi người trong Dung gia kinh hãi, trong nội tâm riêng mình cũng đã có đáp án, tất cả cảm xúc phức tạp bao quanh mọi người. Mấy đại gia tộc còn lại cũng lấy làm ngạc nhiên.
“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát sao?” Khóe môi Long Thiên Tuyệt cong lên một cách nguy hiểm, bàn tay không cố kỵ chút nào hướng Dung gia chủ đánh tới, một đạo chưởng phong làm Dung gia chủ kinh hãi liền tranh thủ đem Dung Thiểu Khanh kéo đến trước mặt thay mình chống đỡ. Nhưng ngoài dự liệu của hắn chưởng phong kia dường như không giống bình thường lại vòng qua người Dung Thiểu Khanh đánh thẳng bên hông Dung gia chủ đưa Dung Thiểu Khanh cùng hắn cách ra xa.
Dung Thiểu Khanh lấy được tự do liền bước nhanh đến chỗ mọi người trong Dung gia. Cặp mắt quét ngang hướng về phía Dung gia chủ, hiện tại mọi người đã xác nhận người này không phải là Dung gia chủ thật sự, nếu không phải như vậy hắn sẽ không chó cùng rứt giậu.
Vân hộ pháp thủ thế huy ra một cái chưởng phong trong nháy mắt, dẫn đầu bao vây Dung gia chủ.
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Dung gia chủ thật sự đang ở đâu?” Vân hộ pháp liền chất vấn.
Dung gia chủ thấy âm mưu của mình không được như ý, hắn ngược lại tỉnh táo cười vang: “Ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Nhưng không ngờ lại sớm tới nhanh đến như vậy. Dung gia chủ thật sự giờ phút này ở nơi mà các ngươi không thể nghĩ đến. Bất quá hiện tại hắn sống với chết thật không khác biệt. Các ngươi nếu muốn biết tin tức của hắn thì phải thả ta đi, nếu không thì hắn sẽ chết đói ở nơi đó. Như vậy đến lúc đó thật sự hại chết Dung gia chủ không phải ta mà là các ngươi”
Hắn cười lạnh, dấu vết trên mặt càng thêm đen, độc tố trong cơ thể hắn khi phát tác càng thêm lợi hại.
“Để cho hắn đi đi! Dù sao hắn cũng không thể sống thêm được bao lâu” Vân Khê lên tiếng nói.
Dung gia chủ sắc mặt biến hóa, thần sắc âm ngoan nhìn chằm chằm nàng nói: “Yêu nữ, nhanh lên một chút mau mang giải dược ra đây! Nếu như ta chết, Dung gia chủ cũng đừng hòng sống”
“Sống chết của hắn đối với ta có quan hệ gì sao? Giống như thái độ của ngươi đối với hai mẹ con ta cùng với Dung gia chủ thật sự không khác nhau là mấy, nói không chừng càng thêm tồi tệ. Bằng không hắn cũng đã không không thừa nhận mẹ ta, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử suốt hai mươi năm. Ngươi nói, đối với loại người như vậy, ta cần quan tâm sống chết của hắn sao?” Vân Khê cười lạnh, giả bộ dáng như hồn nhiên không quan tâm sống chết của Dung gia chủ thật sự, dùng cái này để mê hoặc đối phương.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu, âm thầm đưa một ánh mắt tán dương. Thông minh!Lấy lui làm tiến như thế, thoáng cái đã đảo lộn cục diện biến bị động thành chủ động. Hiện tại bọn họ không còn cầu xin Dung gia chủ nói ra tung tích Dung gia chủ thật sự. Mà ngược lại Dung gia chủ vì giải độc cứu mạng, không thể không dùng đến lợi thế cuối cùng ra để trao đổi.
Người nhà Dung gia lại không nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ nghĩ đến Vân Khê lãnh huyết vô tình không muốn cứu ông ngoại của chính mình, các loại âm thanh trách móc không ngừng công kích.
Đứng đầu là Dung Thiểu Khanh chất vấn: “Biểu muội hắn chính là ông ngoại ruột của ngươi, làm sao ngươi thấy chết mà không cứu? Đem giải dược cho hắn đi, chỉ cần đổi lại tung tích của ông ngoại, thả ác nhân này đi như thế nào?”
Dung Thiếu Hoa giờ phút này đang chiếu cố muội muội của hắn Dung Tiêu Tiêu nghe được lời nói của Dung Thiếu Khanh không khỏi lấy giọng lạnh quát lên: “Thiếu Khanh, không được nói như thế với biểu muội! Biểu muội không phải loại người lãnh khốc vô tình!” Nói xong hắn quay đầu về phía Vân Khê không có cái gì hoài nghi. Hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ cứu gia gia.
Dung Mậu Xuân cũng mở miệng nói: “Đại ca của ngươi nói đúng, giờ phút này cho dù có quyết định như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tôn trọng quyết định của Khê nhi” Trong khi nói chuyện hắn cũng hướng một ánh mắt phát sáng đến Vân Khê, một ánh mắt tràn đầy tính nhiệm cùng tán thành.
Vân Khê dùng ánh mắt rất nhanh quét qua phụ tử ba người họ, mặc dù trong Dung gia đa số người đối với nàng không tính nhiệm, nhưng cửu cửu cùng biểu ca không chút nào nghi kỵ hoàn toàn tin tưởng nàng. Trong nội tâm nàng vô cùng ấm áp, coi như chuyện này làm là vì cửu cửu và biểu ca đi, cứu Dung gia chủ nàng đã định chắc rồi!
Trong lòng nghĩ thì như thế, nhưng bề ngoài là bộ dáng thoái thác.
“Các ngươi nói sai rồi, ta chính là người lãnh huyết vô tình! Chỉ cần là người ta xem không vừa mắt ta liền một khắc giết hắn! Bất quá ngươi bây giờ đã trúng độc rất nặng, không cần đến ta động thủ, ngươi cũng chết chắc rồi thật là giảm đi cho ta không ít chuyện”
Dung gia chủ tâm trạng hoảng lên, nhớ tới một khắc trước đây nàng xông thẳng chém một phát vào hồ nước, ánh mắt không ngừng chớp động càng hoảng loạng hơn.
“Ngươi nói nhảm! Ngươi không muốn biết tung tích của Dung gia chủ hiện tại ở đâu nhưng mà người nhà Dung gia muốn biết. Bọn họ tuyệt sẽ không cho phép ngươi không quan tâm”
Vân Khê nở một nụ cười lạnh: “Người nhà Dung gia ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, bọn họ có khả năng làm gì ta? Nếu như ngươi không tin, có thể thử một chút xem bọn hắn có làm gì được ta không?”
Dung gia chủ tâm thần một lần nữa rung lên, hắn uy hiếp người nhà Dung gia thiêm lần nữa: “Ta sẽ cho các ngươi biết chổ nhốt Dung gia chủ, nhưng các ngươi phải bảo đảm đòi được giải dược. Ta biết người nhà Dung gia từ trước tới giờ tự xưng là danh môn chính phái tuyệt đối sẽ không nuốt lời”
Dung Mậu Xuân nghe vậy không khỏi mừng rở vội vàng nói: “Ngươi nói, chúng ta sẽ hết sức vì ngươi đòi giải dược” Dung gia chủ để bên tai của hắn một phen nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Hiện tại ta đã đem chổ Dung gia chủ ẩn thân nói cho ngươi, mời ngươi thực hiện lời nói của mình”
Dung Mậu Xuân thần sắc rất nhanh biến hóa, từ kinh ngạc đến kinh hỉ sau đó là khó xử. Hắn đột nhiên phát hiện ở mặt này có vẽ khác xa với cháu gái. Cư nhiên lại kém một bậc, cảm giác thật là thất bại.
“Khê nhi, ngươi xem giải dược….” Hắn không phải chỉ vì Dung gia chủ xin giải dược, mà còn là vì mọi người trong Dung gia.
“Cửu cửu, ngươi như thế nào xác nhận địa điểm hắn nói là thật? Trước khi còn chưa nhìn thấy Dung gia chủ, ngươi không cảm thấy cần nên xác nhận lại một chút mới thỏa đáng sao?”
Dung Mậu Xuân bổng nhiên giật mình, cũng là không nghĩ đến vấn đề này, quay đầu lai nói với Dung gia chủ: “Nếu người đang ở gần đây, vậy trước hết ngươi dẫn ta đi tìm phụ thân của ta. Chúng ta xác nhận hắn thật sự là thật, đến lúc đó vì ngươi đòi giải dược cũng không muộn”
Dung gia chủ suy tư, nhận lời nói: “Vậy cũng tốt,a một phần…” Hai mắt hắn đột nhiên lồi ra, thân thể thẳng tắp ngã xuống.
Mọi người đồng loạt la lên, mới phát hiện hắn đã tắt thở.
Vân hộ pháp bay qua thân thể của hắn ngó nhìn, kinh hãi nói: “Tôn chủ, có người ở sau lưng của hắn phóng ám khí”
Hắn một lời thức tỉnh mọi người, mọi người bốn phía nhìn quanh cố gắng tìm kiếm người âm thầm phóng ám khí.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, lại có người có thể ở dưới mắt bọn họ vô thanh vô thức giết người, đều này không khỏi quá mức kêu ngạo. Hiện tại người này còn đang ở trong đám người kia, nhưng hắn sẽ là ai chứ?
Tầm mắt hai người rất nhanh khóa ở chổ Dung gia chủ đứng khi nảy, ở phía sau có một đám người, ánh mắt Vân Khê híp lại, một cổ tức giận không khỏi dâng trào. Đứng ở phía sau Dung gia chủ không phải ai khác chính là người của Lam gia.
Lại là thứ nội gian! Hắn rốt cuộc nhịn không được liền nhảy ra ngoài phải không?
Hai bàn tay nắm chặt, từ từ buông ra, Vân Khê ra vẽ vô sự nói: “Quên đi, chết rồi cũng tốt, dù sao hắn cũng đã nói ra địa điểm giấu người. Chúng ta đi trước tìm người, chuyện còn lại về sau hãy nói” Nàng từ trong ngực lấy ra mấy viên đan hoàn đem nó hòa vào chung với nước khuấy điều, ném về phía Dung Thiếu Hoa: “Đây là giải dược, cho mọi người Dung gia uống vào đi”
“Thiên Tuyệt không bằng ở chổ này nghĩ ngơi chút đi, phía trước còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ chúng ta nữa. Mọi người dưỡng tốt tinh thần mới có tinh lực đối phó với địch có phải không?” Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Long Thiên Tuyệt, đáy mắt đen sôi trào bao hàm thâm ý.
Trước không trừ đi nội gian núp trong Lam gia, hậu hoạn khôn lường!
Long Thiên Tuyệt hiểu ý, bắt đầu ra lệnh: “Mọi người tại chỗ nghĩ ngơi”
Còn lại mấy đại gia tộc trãi qua một phen hành hạ, đã mỏi mệt từ lâu không thể chịu nổi nên rối rít ngồi xuống đất. Nhóm thần long đùa một hồi cũng mệt mỏi, nghe được tại chỗ nghĩ ngơi cũng ngoan ngoãn ngay tại chỗ hạ thân thể ngồi xổm xuống. Đáng thương những người bị thần long quay quanh, Liễu gia chủ, Doãn gia chủ những người thuộc hạng cao thủ, bọn họ hiện tại muốn đi cũng không được chỉ có thể ủ rũ kêu khổ.
Long Thiên Tuyệt dắt tay Vân Khê tìm chổ sạch sẽ rồi ngồi xuống, đi qua cự thạch trận lúc nãy tất cả mọi người đã vứt bỏ xe ngựa, cho nên hiện tại không có bất kỳ xe ngựa nào cho bọn họ sử dụng.
Ánh mắt Vân Khê vẫn lưu luyến người nhà Dung gia, mặc dù không quá rỏ ràng nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt Long Thiên Tuyệt.
“Khê nhi đừng lo lắng, hắn không có khã năng gây ra sóng gió gì đâu”
“Người này không giết Doãn gia chủ cùng Liễu gia chủ của bọn họ, nhưng lại khẩn cấp giết Dung gia chủ giả mạo, chàng không cảm thấy điều này có gì kỳ hoặc sau? Ta nhất định phải tra ra cái nội gian này. Nếu không, không ngừng người trong Lam gia gặp nguy hiểm, chúng ta cũng tùy thời tùy chổ sẽ phải chịu uy hiếp”
“Tiểu Mặc, tiểu Tĩnh có muốn chơi trò chơi hay không ” Vân Khê hướng hai đứa bé vẫy vẫy tay.
Hai đứa bé tay trong tay đi tới trước mặt của nàng, vui mừng nói: “tốt, tốt”
Vân Khê nhợt nhạt cười một tiếng, không biết từ nơi nào lấy ra một viên Dạ Minh Châu trước mặt hai đứa bé quơ quơ nói: “ Ta hiện tại sẽ đem viên Dạ Minh Châu này đặt trong người của một người nào đó. Trước tiên hai đứa nhắm mắt lại, chờ ta làm xong các ngươi phải đi tìm lại được. Ta cho các ngươi thời gian một nén hương, nếu như các ngươi trong thời gian một nén hương tìm được nó, ta sẽ có một phần thưởng thật to cho các ngươi”.
Mọi người trong Dung gia nhất tề dùng ánh mắt phức tạp nhìn Dung gia chủ, không ai cãi lại. Trong nội tâm ai cũng hy vọng gia chủ không phải là thật, bởi vì… mấy ngày gần đây gia chủ làm không ít chuyên tổn thương tấm lòng của bọn họ. Nhưng nếu không phải là thật, như vậy gia chủ thật sự đang ở nơi nào? Còn sống hay chết? Người nhà Dung gia lâm vào tình thế khẩn trương cùng cảm xúc hoang mang.
Dung gia chủ ánh mắt một trận rời rạc, lòng bàn tay xiết chặc, trên trán xuất hiện vài giọt mồ hôi lạnh. Bỗng nhiên trong một khắc, hắn xông ngay về phía Dung Thiểu Khanh cách hắn gần nhất, đem trường kiếm hắn luôn đeo bên mình đặt ngang cổ Dung Thiểu Khanh, rồi kèm chặt.
“Tất cả các ngươi không được tới đây, nếu không ta giết hắn!” hắn lớn tiếng quát lên.
“Gia gia hắn là cháu ruột của người” Dung Thiếu Hoa còn đối với hắn ôm một hy vọng cuối cùng, đau lòng nhìn hắn mà nội tâm cũng đã có đáp án. Thế gian này làm sao mà có người lãnh khốc như vậy, ngay cả cháu ruột của mình nói giết liền giết.
“Cha dừng lại”
“Gia chủ”
“Thiểu Khanh”
“Tam ca”
Tất cả mọi người trong Dung gia kinh hãi, trong nội tâm riêng mình cũng đã có đáp án, tất cả cảm xúc phức tạp bao quanh mọi người. Mấy đại gia tộc còn lại cũng lấy làm ngạc nhiên.
“Ngươi cho rằng ngươi còn có thể chạy thoát sao?” Khóe môi Long Thiên Tuyệt cong lên một cách nguy hiểm, bàn tay không cố kỵ chút nào hướng Dung gia chủ đánh tới, một đạo chưởng phong làm Dung gia chủ kinh hãi liền tranh thủ đem Dung Thiểu Khanh kéo đến trước mặt thay mình chống đỡ. Nhưng ngoài dự liệu của hắn chưởng phong kia dường như không giống bình thường lại vòng qua người Dung Thiểu Khanh đánh thẳng bên hông Dung gia chủ đưa Dung Thiểu Khanh cùng hắn cách ra xa.
Dung Thiểu Khanh lấy được tự do liền bước nhanh đến chỗ mọi người trong Dung gia. Cặp mắt quét ngang hướng về phía Dung gia chủ, hiện tại mọi người đã xác nhận người này không phải là Dung gia chủ thật sự, nếu không phải như vậy hắn sẽ không chó cùng rứt giậu.
Vân hộ pháp thủ thế huy ra một cái chưởng phong trong nháy mắt, dẫn đầu bao vây Dung gia chủ.
“Nói! Ngươi rốt cuộc là ai? Dung gia chủ thật sự đang ở đâu?” Vân hộ pháp liền chất vấn.
Dung gia chủ thấy âm mưu của mình không được như ý, hắn ngược lại tỉnh táo cười vang: “Ta biết sớm muộn gì cũng có ngày này. Nhưng không ngờ lại sớm tới nhanh đến như vậy. Dung gia chủ thật sự giờ phút này ở nơi mà các ngươi không thể nghĩ đến. Bất quá hiện tại hắn sống với chết thật không khác biệt. Các ngươi nếu muốn biết tin tức của hắn thì phải thả ta đi, nếu không thì hắn sẽ chết đói ở nơi đó. Như vậy đến lúc đó thật sự hại chết Dung gia chủ không phải ta mà là các ngươi”
Hắn cười lạnh, dấu vết trên mặt càng thêm đen, độc tố trong cơ thể hắn khi phát tác càng thêm lợi hại.
“Để cho hắn đi đi! Dù sao hắn cũng không thể sống thêm được bao lâu” Vân Khê lên tiếng nói.
Dung gia chủ sắc mặt biến hóa, thần sắc âm ngoan nhìn chằm chằm nàng nói: “Yêu nữ, nhanh lên một chút mau mang giải dược ra đây! Nếu như ta chết, Dung gia chủ cũng đừng hòng sống”
“Sống chết của hắn đối với ta có quan hệ gì sao? Giống như thái độ của ngươi đối với hai mẹ con ta cùng với Dung gia chủ thật sự không khác nhau là mấy, nói không chừng càng thêm tồi tệ. Bằng không hắn cũng đã không không thừa nhận mẹ ta, đoạn tuyệt quan hệ phụ tử suốt hai mươi năm. Ngươi nói, đối với loại người như vậy, ta cần quan tâm sống chết của hắn sao?” Vân Khê cười lạnh, giả bộ dáng như hồn nhiên không quan tâm sống chết của Dung gia chủ thật sự, dùng cái này để mê hoặc đối phương.
Long Thiên Tuyệt cúi đầu, âm thầm đưa một ánh mắt tán dương. Thông minh!Lấy lui làm tiến như thế, thoáng cái đã đảo lộn cục diện biến bị động thành chủ động. Hiện tại bọn họ không còn cầu xin Dung gia chủ nói ra tung tích Dung gia chủ thật sự. Mà ngược lại Dung gia chủ vì giải độc cứu mạng, không thể không dùng đến lợi thế cuối cùng ra để trao đổi.
Người nhà Dung gia lại không nghĩ nhiều đến như vậy, chỉ nghĩ đến Vân Khê lãnh huyết vô tình không muốn cứu ông ngoại của chính mình, các loại âm thanh trách móc không ngừng công kích.
Đứng đầu là Dung Thiểu Khanh chất vấn: “Biểu muội hắn chính là ông ngoại ruột của ngươi, làm sao ngươi thấy chết mà không cứu? Đem giải dược cho hắn đi, chỉ cần đổi lại tung tích của ông ngoại, thả ác nhân này đi như thế nào?”
Dung Thiếu Hoa giờ phút này đang chiếu cố muội muội của hắn Dung Tiêu Tiêu nghe được lời nói của Dung Thiếu Khanh không khỏi lấy giọng lạnh quát lên: “Thiếu Khanh, không được nói như thế với biểu muội! Biểu muội không phải loại người lãnh khốc vô tình!” Nói xong hắn quay đầu về phía Vân Khê không có cái gì hoài nghi. Hắn tin tưởng nàng nhất định sẽ cứu gia gia.
Dung Mậu Xuân cũng mở miệng nói: “Đại ca của ngươi nói đúng, giờ phút này cho dù có quyết định như thế nào đi nữa, chúng ta cũng nên tôn trọng quyết định của Khê nhi” Trong khi nói chuyện hắn cũng hướng một ánh mắt phát sáng đến Vân Khê, một ánh mắt tràn đầy tính nhiệm cùng tán thành.
Vân Khê dùng ánh mắt rất nhanh quét qua phụ tử ba người họ, mặc dù trong Dung gia đa số người đối với nàng không tính nhiệm, nhưng cửu cửu cùng biểu ca không chút nào nghi kỵ hoàn toàn tin tưởng nàng. Trong nội tâm nàng vô cùng ấm áp, coi như chuyện này làm là vì cửu cửu và biểu ca đi, cứu Dung gia chủ nàng đã định chắc rồi!
Trong lòng nghĩ thì như thế, nhưng bề ngoài là bộ dáng thoái thác.
“Các ngươi nói sai rồi, ta chính là người lãnh huyết vô tình! Chỉ cần là người ta xem không vừa mắt ta liền một khắc giết hắn! Bất quá ngươi bây giờ đã trúng độc rất nặng, không cần đến ta động thủ, ngươi cũng chết chắc rồi thật là giảm đi cho ta không ít chuyện”
Dung gia chủ tâm trạng hoảng lên, nhớ tới một khắc trước đây nàng xông thẳng chém một phát vào hồ nước, ánh mắt không ngừng chớp động càng hoảng loạng hơn.
“Ngươi nói nhảm! Ngươi không muốn biết tung tích của Dung gia chủ hiện tại ở đâu nhưng mà người nhà Dung gia muốn biết. Bọn họ tuyệt sẽ không cho phép ngươi không quan tâm”
Vân Khê nở một nụ cười lạnh: “Người nhà Dung gia ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, bọn họ có khả năng làm gì ta? Nếu như ngươi không tin, có thể thử một chút xem bọn hắn có làm gì được ta không?”
Dung gia chủ tâm thần một lần nữa rung lên, hắn uy hiếp người nhà Dung gia thiêm lần nữa: “Ta sẽ cho các ngươi biết chổ nhốt Dung gia chủ, nhưng các ngươi phải bảo đảm đòi được giải dược. Ta biết người nhà Dung gia từ trước tới giờ tự xưng là danh môn chính phái tuyệt đối sẽ không nuốt lời”
Dung Mậu Xuân nghe vậy không khỏi mừng rở vội vàng nói: “Ngươi nói, chúng ta sẽ hết sức vì ngươi đòi giải dược” Dung gia chủ để bên tai của hắn một phen nói nhỏ, sau đó ngẩng đầu lên nói: “Hiện tại ta đã đem chổ Dung gia chủ ẩn thân nói cho ngươi, mời ngươi thực hiện lời nói của mình”
Dung Mậu Xuân thần sắc rất nhanh biến hóa, từ kinh ngạc đến kinh hỉ sau đó là khó xử. Hắn đột nhiên phát hiện ở mặt này có vẽ khác xa với cháu gái. Cư nhiên lại kém một bậc, cảm giác thật là thất bại.
“Khê nhi, ngươi xem giải dược….” Hắn không phải chỉ vì Dung gia chủ xin giải dược, mà còn là vì mọi người trong Dung gia.
“Cửu cửu, ngươi như thế nào xác nhận địa điểm hắn nói là thật? Trước khi còn chưa nhìn thấy Dung gia chủ, ngươi không cảm thấy cần nên xác nhận lại một chút mới thỏa đáng sao?”
Dung Mậu Xuân bổng nhiên giật mình, cũng là không nghĩ đến vấn đề này, quay đầu lai nói với Dung gia chủ: “Nếu người đang ở gần đây, vậy trước hết ngươi dẫn ta đi tìm phụ thân của ta. Chúng ta xác nhận hắn thật sự là thật, đến lúc đó vì ngươi đòi giải dược cũng không muộn”
Dung gia chủ suy tư, nhận lời nói: “Vậy cũng tốt,a một phần…” Hai mắt hắn đột nhiên lồi ra, thân thể thẳng tắp ngã xuống.
Mọi người đồng loạt la lên, mới phát hiện hắn đã tắt thở.
Vân hộ pháp bay qua thân thể của hắn ngó nhìn, kinh hãi nói: “Tôn chủ, có người ở sau lưng của hắn phóng ám khí”
Hắn một lời thức tỉnh mọi người, mọi người bốn phía nhìn quanh cố gắng tìm kiếm người âm thầm phóng ám khí.
Long Thiên Tuyệt cùng Vân Khê hai người liếc nhau một cái, lại có người có thể ở dưới mắt bọn họ vô thanh vô thức giết người, đều này không khỏi quá mức kêu ngạo. Hiện tại người này còn đang ở trong đám người kia, nhưng hắn sẽ là ai chứ?
Tầm mắt hai người rất nhanh khóa ở chổ Dung gia chủ đứng khi nảy, ở phía sau có một đám người, ánh mắt Vân Khê híp lại, một cổ tức giận không khỏi dâng trào. Đứng ở phía sau Dung gia chủ không phải ai khác chính là người của Lam gia.
Lại là thứ nội gian! Hắn rốt cuộc nhịn không được liền nhảy ra ngoài phải không?
Hai bàn tay nắm chặt, từ từ buông ra, Vân Khê ra vẽ vô sự nói: “Quên đi, chết rồi cũng tốt, dù sao hắn cũng đã nói ra địa điểm giấu người. Chúng ta đi trước tìm người, chuyện còn lại về sau hãy nói” Nàng từ trong ngực lấy ra mấy viên đan hoàn đem nó hòa vào chung với nước khuấy điều, ném về phía Dung Thiếu Hoa: “Đây là giải dược, cho mọi người Dung gia uống vào đi”
“Thiên Tuyệt không bằng ở chổ này nghĩ ngơi chút đi, phía trước còn không biết có bao nhiêu nguy hiểm đang chờ chúng ta nữa. Mọi người dưỡng tốt tinh thần mới có tinh lực đối phó với địch có phải không?” Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Long Thiên Tuyệt, đáy mắt đen sôi trào bao hàm thâm ý.
Trước không trừ đi nội gian núp trong Lam gia, hậu hoạn khôn lường!
Long Thiên Tuyệt hiểu ý, bắt đầu ra lệnh: “Mọi người tại chỗ nghĩ ngơi”
Còn lại mấy đại gia tộc trãi qua một phen hành hạ, đã mỏi mệt từ lâu không thể chịu nổi nên rối rít ngồi xuống đất. Nhóm thần long đùa một hồi cũng mệt mỏi, nghe được tại chỗ nghĩ ngơi cũng ngoan ngoãn ngay tại chỗ hạ thân thể ngồi xổm xuống. Đáng thương những người bị thần long quay quanh, Liễu gia chủ, Doãn gia chủ những người thuộc hạng cao thủ, bọn họ hiện tại muốn đi cũng không được chỉ có thể ủ rũ kêu khổ.
Long Thiên Tuyệt dắt tay Vân Khê tìm chổ sạch sẽ rồi ngồi xuống, đi qua cự thạch trận lúc nãy tất cả mọi người đã vứt bỏ xe ngựa, cho nên hiện tại không có bất kỳ xe ngựa nào cho bọn họ sử dụng.
Ánh mắt Vân Khê vẫn lưu luyến người nhà Dung gia, mặc dù không quá rỏ ràng nhưng vẫn không thể tránh được ánh mắt Long Thiên Tuyệt.
“Khê nhi đừng lo lắng, hắn không có khã năng gây ra sóng gió gì đâu”
“Người này không giết Doãn gia chủ cùng Liễu gia chủ của bọn họ, nhưng lại khẩn cấp giết Dung gia chủ giả mạo, chàng không cảm thấy điều này có gì kỳ hoặc sau? Ta nhất định phải tra ra cái nội gian này. Nếu không, không ngừng người trong Lam gia gặp nguy hiểm, chúng ta cũng tùy thời tùy chổ sẽ phải chịu uy hiếp”
“Tiểu Mặc, tiểu Tĩnh có muốn chơi trò chơi hay không ” Vân Khê hướng hai đứa bé vẫy vẫy tay.
Hai đứa bé tay trong tay đi tới trước mặt của nàng, vui mừng nói: “tốt, tốt”
Vân Khê nhợt nhạt cười một tiếng, không biết từ nơi nào lấy ra một viên Dạ Minh Châu trước mặt hai đứa bé quơ quơ nói: “ Ta hiện tại sẽ đem viên Dạ Minh Châu này đặt trong người của một người nào đó. Trước tiên hai đứa nhắm mắt lại, chờ ta làm xong các ngươi phải đi tìm lại được. Ta cho các ngươi thời gian một nén hương, nếu như các ngươi trong thời gian một nén hương tìm được nó, ta sẽ có một phần thưởng thật to cho các ngươi”.
Tác giả :
Bắc Đằng