Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 3 - Chương 66: Khế ước của Tiểu Bạch
“Có thật không?” Tiểu Bạch dừng khóc, dựa sát vào mặt của Tiểu Mặc, tinh tế đánh giá, quả nhiên cặp lông mi thỉnh thoảng lại run rẩy, cái miệng nhỏ nhắn đang mấp máy, không biết đang nói gì.
Tiểu Bạch kề sát tai lại nghe, rốt cuộc cũng nghe rõ chính là
“Tiểu Bạch, cứu Tiểu…”
Tiểu Bạch lần nữa khóc rống lên, thì ra Tiểu Mặc Mặc vẫn quan tâm đến nó như vậy, bản thân không biết sống chết, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới nó, điều này làm cho nó rất cảm độnnhư thế nào không cảm động?
Nó vừa khóc, bên trong Long trì tức thì như mưa.
Dạ Cô Phong bất đắc dĩ lắc đầu than khổ, nhìn Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, hắn bỗng nhiên nhớ tới tổ tiên Long gia cùng Thần Long…Cái này tiểu quỷ được cứu rồi! Trước đó hắn vẫn còn lo Thần Long được nuôi trong Thánh Cung, Long huyết không đủ tinh thuần, nhưng vì cứu Tiểu Mặc, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng tạm, bây giờ Tiểu Bạch ở đây, như vậy tốt hơn rồi, đi nơi nào tìm được Long huyết tinh thuần hơn so với Tiểu Bạch đây?
“Tiểu Bạch, ngươi có đồng ý cứu Tiểu Mặc Mặc không?”
Tiểu Bạch hít cái mũi, dùng sức gật đầu nói “Ta dĩ nhiên đồng ý! Chỉ cần có thể cứu Tiểu Mặc Mặc, để ta làm cái gì ta cùng đều đồng ý.”
“Tốt lắm! Gia gia cần máu trên người của ngươi, sau đó đem máu của ngươi truyền vào cơ thể Tiểu Mặc, như vậy Tiểu Mặc sẽ được cứu.”
“Vậy nhanh lên đi, Tiểu Bạch không sợ đau, muốn bao nhiêu máu cũng được.” Tiểu Bạch nhảy vội về trước.
Dạ Cô Phong đối Độc Cô Mưu nháy mắt ra dấu, ý bảo hắn ra cửa canh gác, hắn ở đây chuyên tâm chuyển máu cứu người.
Thời gian trôi qua từng chút, bên ngoài Phật đường thủ vệ thay ca, tất cả đều bị Độc Cô Mưu không một tiếng động tiêu diệt hết. Song, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, khi hắn giết đến nhóm thủ vệ thứ ba thì có một tên tụt lại phía sau đang đi tới thấy đồng bọn bị giết, vì thế hắn hô lên kêu cứu.
Độc Cô Mưu bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng trở vào trong Long trì, nhắc nhở Dạ Cô Phong.
Lúc này đang là thời khắc mấu chốt để truyền máu.
Dạ Cô Phong dùng toàn bộ công lực, vừa truyền máu, vừa đem nội lực cùng huyền khí bao quanh thân của Tiểu Mặc và Tiểu Bạch, đảm bảo cho họ bình yên vô sự trong quá trình.
Tiểu Bạch cắn chặt hàm răng, vững vàng chống đỡ, thỉnh thoảng không quên nói một câu: “Phong gia gia, lấy nhiều một chút, Tiểu Bạch không đau.”
Độc Cô Mưu thấy một màn như vậy, tay nắm chặt đuôi kiếm đột nhiên căng thẳng, âm thầm hạ quyết tâm, cho dù hôm nay liều chết, hắn cũng muốn bảo vệ bọn họ chu toàn.
Hắn khiêng Tống Tu ra khỏi Long trì, sau đó khởi động cơ quan, đem cửa đá đóng lại.
Dạ Cô Phong nghe được cửa đá đóng lại, ánh mắt phút chốc mở ra, đáy mắt toàn vẻ lo lắng, sau đó quay đầu nhìn xem hai cái đứa nhỏ trước mắt, hắn lại từ từ nhắm hai mắt lại, tiếp tục chuyên tâm truyền máu.
Bên ngoài Phật đường, từng tốp thủ vệ lần lượt chạy tới.
Độc Cô Mưu đem Tống Tu nhét vào bên cửa Phật đường, một mình đứng giữa đại môn, một thân khí xơ xác tiêu điều, ống tay áo không gió tự động bay.
Hắn cứ như vậy đứng ở đó, giống như một pho tượng sát thần, sát khí ngút trời, uy nghiêm mà đứng.
“Ngươi là ai? Dám cả gan xông vào Long trì?”
“Người đâu, mau đem hắn bắt lại!”
Đê tử Thánh cung đồng thời vọt lên, nhất thời ánh sáng lẫm lẫm.
Độc Cô Mưu bất động, chỉ có khí trong tay càng lúc càng mạnh, tiếng tiếng vù vù, đấu lạp ngăn ở trước mặt, thật giống như cái gì đó sắp nổi lên, vận sức chờ phát động.
Bỗng dưng hắn đột nhiên động.
Kiếm trong tay xuất ra như thu thủy, dày đặc sát khí ác liệt, lấy hắn làm trung tâm, từng đạo kiếm khí quét qua, xu thế như tên rời cung, quét ngang ngàn quân!
Khí thế bức người, máu tươi như vũ bão!
Trước Phật đường, chỉ một thoáng, máu chảy thành sông.
Một đám đệ tử hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sợ tới mức rút lui vài bước, không dám lại tùy tiện tiến lên, chỉ cảm thấy người trước mắt căn bản không phải là người, mà là Tu La tới từ địa ngục, chỉ vì giết người mà đến.
“Mau, đi thông báo cung chủ!”
Bên ngoài Phật đường, một tầng lại một tầng cao thủ, lần lượt mà đến, hơn nữa nhóm sau so với nhóm trước còn mạnh hơn.
Áo đen, đấu lạp của Độc Cô Mưu đã nhuộm nhiều máu, nhưng vẫn gắt gao canh giữ ở trước cửa Phật đường, không tiến cũng không lui!
Bên trong Phật đường Long trì, quá trình truyền máu đã đến thời khắc quan trọng.
Mặt của Vân Tiểu Mặc lúc hồng lúc trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì máu trong người đang từ từ dung hợp mà vặn vẹo, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh thống khổ.
Tiểu Bạch trợn mắt nhìn Tiểu Mặc Mặc đối diện, lệ quang chớp động, đột nhiên thần sắc nghiêm túc nói “Ta hậu duệ của Long Vương, lấy máu của ta thề, ta nguyện trở thành bằng hữu tốt nhất của Tiểu Mặc Mặc, suốt đời bảo vệ hắn, không sợ sinh tử.”
Kèm theo âm thanh của nó là một tầng kim quang thánh khiết bao phủ quanh thân nó cùng Tiểu Mặc, Thần Long xung quanh cũng từ từ hát lên khúc ca của rồng, giống như chúc phúc, giống như nghi thức cổ xưa, tóm lại kim quang ngày càng sáng, đem toàn bộ thạch thất bên trong Long trì chiếu sáng.
Dạ Cô Phong nhìn thấy một màn hùng vĩ như vậy, tâm không khỏi vui mừng, thật ứng với câu nói người hữu tình, Long cũng hữu tình!
“Ừ…..” Quả nhiên trong miệng Vân Tiểu Mặc phát ra âm thanh, từ từ tỉnh lại. Trong nháy mắt mở mắt ra, hắn liền thấy được Tiểu Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt trong nháy mắt lộ ra tươi cười.
“Tiểu Bạch, ngươi không có chuyện gì thì tốt rồi!” Hắn thoáng một cái nhào đến ôm Tiểu Bạch thật chặt, quyến luyến không rời.
“Tiểu Mặc Mặc – ” Tiểu Bạch vì mất máu quá nhiều, thần sắc có vẻ suy yếu, song rốt cuộc cũng thấy Tiểu Mặc Mặc bình yên vô sự, nó không khỏi thoải mái mà cười.
Dạ Cô Phong nhìn hai thân ảnh nhỏ, đáy lòng cũng mềm nhũn.
Hắn không xuất thần quá lâu, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, lúc này hắn quyết đoán, bước nhanh tới bên Long trì, phát ra một cỗ chưởng lực hung hăng đánh xuống.
Bọt nước văng khắp nơi!
Chính giữa Long trì có vết nứt ra, dưới đáy Long trì hiện ra vật phát sáng lòe lòe.
Ánh mắt của hắn chợt sáng, hướng Tiểu Bạch la lên: “Tiểu Bạch, mau! Ăn nó!”
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng hắn la lên, không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhảy ra khỏi ngực của Tiểu Mặc, nhảy ngay vào dưới đáy Long trì. Nơi có vật lòe lòe phát sáng, chính là Thần long đan, hai mắt chớp chớp, thân thể lao xuống, trực tiếp đem Thần Long đan nuốt vào bụng.
“Nấc ….nấc…nấc….” ăn nhanh quá, Tiểu Bạch không khỏi đánh nấc.
Đợi Tiểu Bạch ra khỏi Long trì, Dạ Cô Phong thu hồi chưởng lực, đầu đầy hắc tuyến, hắn còn chưa bao giờ thấy rồng ăn đan mà bị nấc, thật phục nó!
“Tiểu Bạch, tiểu quỷ, chúng ta đi!”
Nghe bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, hắn tin tưởng sẽ rất nhanh kinh động đến cung chủ của Thánh Cung. Một mình hắn chống đỡ với cung chủ Thánh cung có lẽ không có vấn đề, nhưng mấu chốt là, hắn bây giờ phải bảo vệ cho hai đứa nhỏ này, hơn nữa ở Thánh cung không chỉ có cung chủ là cao thủ, nếu cùng nhau hợp sức tấn công, hắn dù sao hai tay không địch nổi bốn tay, tình cảnh thật đáng lo.
Cho nên phương pháp tốt nhất hiện giờ, chính là nhanh chóng đem hai đứa nhỏ này ra ngoài, bố trí ở nơi an toàn, sau đó hắn có thể chân chính an tâm cùng giao đấu với cao thủ Thánh Cung.
Dạ Cô Phong quét mắt một vòng, con ngươi chợt lóe sáng, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kém mỏng như cánh ve, hướng những cái lồng đang nhốt Thần Long.
Tiếng xiềng xích rơi xuống liên tiếp, Thần Long lần lượt chui ra khỏi lồng giam, hùng dũng oai vệ.
“Tiểu Bạch ngươi có thể cùng chúng trao đổi, mau nói bọn chúng toàn bộ lao ra khỏi Long trì, phân tán sự chú ý của đệ tử Thánh Cung, che dấu cho chúng ta thuận lợi rút lui.”
“Nấc đây….” Tiểu Bạch đang chịu khổ, xem ra thứ tốt không thể ăn lung tung, vẫn phải kiềm chế một chút. Nghe được lời nói của Dạ Cô Phong, nó cũng không trì hoãn, vừa nấc, vừa cùng Thần Long trao đổi.
Cấm địa Thánh Cung, các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão khoanh chân ngồi tụ một chỗ, xung quanh là cửa đá, ngồi xung quanh thành hình quạt. Mỗi người hướng cửa đá tung một cỗ huyền lực, mấy chục đạo huyền lực tụ thành một chỗ, lực lượng rất mạnh, không ngừng truyền vào cửa đá sau cấm địa.
Giờ phút này, trong cấm địa, cung chủ Thánh Cung khoanh chân ngồi xuống đang đi tới tầng cuối cùng.
Không ai biết cung chủ Thánh Cung tên họ là gì, cũng không biết lai lịch của hắn, thứ duy nhất biết được là tài cao học rộng, tinh thông các loại võ công, kỳ môn độn giáp, thậm chí là nuôi Thần Long cùng thi khôi (xác sống).
Hắn chính là nhân vật bí mật.
Một đạo huyền khí tinh thuần từ đan điền bay ra, xông thẳng tới ót, gương mặt tràn đầy huyết sắc, khói trắng từ đỉnh đầu không ngừng bay ra ngoài.
Khóe môi của hắn nhất câu, chỉ cần qua cửa này, hắn có thể công phá từ Huyền giai đỉnh lên Huyền tôn đỉnh.
Nhìn chung trong đại lục Ngạo Thiên, ai có thể chống đỡ được Huyền tôn đỉnh? Cho dù là vị Huyễn Dạ Tinh Hải, chỉ sợ không thể nào cùng hắn địch nổi.
Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng, năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể của hắn phát ra xuyên thấu qua từng lỗ chân lông phát ra ngoài.
Cả cấm địa chấn động.
Canh giữ ở ngoài cấm địa, các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão kinh sợ, chợt trên mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng, cung chủ rốt cuộc cũng đột phá, mà mỗi người bọn họ chỗ này có thể chứng kiến thời khắc này cỡ nào làm người ta kinh tâm động phách?
Lúc này, có đệ tử bước vào báo “không xong, không xong rồi.”
Canh giữ ở ngoài, các trưởng lão nghe vậy, con mắt liền liếc đệ tử “Câm miệng, hiện tại cung chủ đang là thời khắc đột phá, có chuyện gì để sau rồi hãy nói!”
Đệ tử kinh ngạc, do dự “Nhưng là…có người tự tiện xông vào Long trì, giết rất nhiều người của chúng ta, thủ pháp của hắn rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
“Ngươi nói cái gì?” Người đứng đầu các vị trưởng lão nghe đệ tử bẩm báo, nhất thời thần sắc ngoan lệ, mấy trưởng lão phất tay “Mấy người các ngươi đi xử lý sạch sẽ. Tự tiện xông vào Long trì giết chết!”
Mấy vị trưởng lão ngồi phía ngoài thực lực yếu nhất, cho bọn họ đi cũng không ảnh hưởng đến lực lượng của họ.
Mấy vị trưởng lão sau khi rời đi, không bao lâu có một trị trưởng lão trong số đó vội vàng chạy trở lại “không xong, không xong!”
Ngư trưởng lão quát lên: “Câm miệng, không cho phép quấy nhiễu đại kế phá quan của cung chủ.”
Trưởng lão đến đây báo tin thở gấp lấy làm khó nói: “Ngư trưởng lão, thực lực của đối phương quá lớn, hơn nữa thuộc hạ thấy đứa bé Tu nhi kia cũng bị bắt kèm hai bên, nếu chúng ta không đi ngăn cản hắn, sợ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Ngư trưởng lão nghe được tên Tống Tu, chân mày không khỏi nhíu lại, trong ngày thường, hắn thương yêu nhất đứa bé này, bây giờ nghe thấy hắn gặp nguy hiểm, hắn thật nóng lòng.
Lúc này, từ trong cấm địa truyền ra thanh âm thâm trầm của cung chủ “Hết thảy tập trung cho bổn cung, cho dù đệ tử Thánh Cung chết sạch, cũng không cho các ngươi rời đi.”
Một câu nói giống như tiếng sấm đánh lên trên người mỗi người.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô (*)vốn chỉ là hình dung các tướng lĩnh trên sa trường giết địch, mà giờ khắc này, dùng trên người cung chủ, bất quá rất là thích hợp.
(*: tướng thành công trên xác của binh lính, thành ngữ chỉ sự tàn bạo của chiến tranh: để tấn công một tòa thành, bao nhiêu binh lính đã ngã xuống)
Chỉ vì đột phá, hắn không tiếc hy sinh cả đệ tử Thánh Cung, như thế hắn rất nhẫn tâm cùng lãnh khốc, để cho lòng mọi người tại đây đều lạnh. Nhưng cung chủ vẫn là cung chủ, mặc dù họ có lòng khác, cũng không dám không nghe lệnh cung chủ.
“Dạ, cung chủ” mọi người đều hô lên.
Trưởng lão đến báo tin đứng tại chỗ lúng túng, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, bất chợt trong lòng xuất hiện vài phần bi thương, những người này cũng vì Thánh Cung cẩn trọng như vậy, kết quả là cũng bị người ta tùy tay vứt bỏ, điều này làm sao cho bọn họ chịu nổi.
Song, Thánh Cung chính là nhà của hắn, nơi hắn sinh sống mấy chục năm, hắn tuyệt không cho phép người ngoài vào xâm chiếm Thánh Cung, sát hại đệ tử Thánh Cung. Cho dù liều cả mạng già này, hắn cũng muốn giết người xâm phạm.
Trường kiếm trong tay vung lên, hắn lần nữa xông ra ngoài.
Cả cấm địa đang bao phủ dày đặc huyền khí, không khí giống như bị ngưng trệ, trầm thấp mà bị đè nén, thật giống như bão táp bị đè nén, chỉ đợi tiếng sấm vang lên.
Trước Phật đường quyết đấu rất quyết liệt, thi thể nằm ngang nằm dọc như núi, mùi máu trong không khí không ngừng lan rộng.
Độc Cô Mưu với thần thái của sát thần từ Tu La, từ trên núi cao nhìn xuống chúng sinh, làm người ta thấy mà sợ!
Lúc này, trong nội đường bắt đầu chấn động, tiếng rồng ngâm (rồng kêu) điên cuồng phát ra.
Đang vây quanh Độc Cô Mưu là trưởng lão và các đệ tử cũng rối rít quay đầu, nhìn về cửa Phật đường, mọi người nhất thời kinh hãi mở to mắt nhìn.
Bọn họ nhìn thấy gì? Bọn họ nhìn thấy Thần Long từ trong nội đường bay ra, đem mái nhà Phật đường phá nát, tiếng gạch rơi vỡ bị tiếng rồng ngâm lấn át.
Một, hai, ba…Mọi người hoa mắt, đủ loại Thần Long không ngừng từ nội đường chui ra.
Thời gian không qua bao lâu, khắp bầu trời tối đen, che khuất ánh trăng.
Trên người Tống Tu không biết bị cái gì đè nặng, phát ra âm thanh kinh hô, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn qua quần long loạn vũ, hai mắt đồng thời trợn lớn, cho là mình đang trong mơ, nếu không tại sao lại phát sinh chuyện đáng sợ như vậy?
Đáng sợ hơn còn ở phía sau———
Một cái đầu Thần Long to lớn chen chúc từ cửa ra, bởi vì thân thể quá mức to lớn chen chúc đi ra, cả con rồng đang bị kẹt ở cửa dùng sức giãy giụa, lỗ mũi cũng phun ra nước “í í í….é é….”
Đằng sau nó còn mấy con Thần Long, nhưng bởi vì tư thế này ở cửa, cùng chặn mất đường đi của bọn chúng. Mấy con hợp lại đẩy nó ra ngoài.
Hưu
Hay lắm, nó thật là có thể ra ngoài!
Đầu rồng hướng ra bên ngoài, vừa đúng ngay chỗ của Tống Tu, thẳng tắp bay tới chỗ Tống Tu đụng nhau.
Tống Tu trơ mắt nhìn hai con Thần Long đang hướng mình bay tới, làm cho hắn kinh hồn lạc phách, hét chói tai: “A….cứu mạng a……”
Trong ánh mắt mọi người, một cái thân ảnh nhỏ nhỏ bị vứt lên trời cao, càng bay càng xa, cho đến khi trong không trung còn lại một điểm nhỏ, sau đó thẳng tắp rơi xuống.
Cái kia Phi Long thấy mình gây họa chớp chớp cặp mắt có chút xuất thần. Cho đến khi mấy con Thần Long khác đụng mông nó mới hồi tỉnh hướng bên ngoài Phật đường bay ra, không hề cản đường nữa.
Thừa dịp Thần Long làm hỗn loạn tầm mắt mọi người, một đạo bóng xám đưa lên một người một thú sủng thoát đi Phật đường.
“Tiểu tử Độc Cô, nhanh chút rút lui.”
Dạ Cô Phong truyền âm vào tai Độc Cô Mưu, Độc Cô Mưu cả người chấn động, nhanh chóng bay đi, hướng Dạ Cô Phong và bên ngoài Thánh Cung thoát đi.
“Không tốt, hắn muốn chạy, mau đuổi theo.
“Tuyệt đối không thể để hắn chạy ra khỏi Thánh Cung.”
“Báo thù vì các huynh đệ đã chết.”
“…………….”
Tiếng hô hỗn loạn vang lên ầm ĩ.
Bầu trời cấm địa đột nhiên một mảng đen thui, Ngư trưởng lão Minh Duệ là người đầu tiên thấy được sự khác thường, ngẩng đầu nhìn lại, cả người hắn nhất thời ngẩn ra.
Đây là cái tình trạng gì? Thần Long trong Long trì toàn bộ thoát ra ngoài.
Đáng chết!
Các trưởng lão còn lại cùng thái thượng trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều mở lớn con ngươi nhìn cho rõ, khó có thể tin được.
Chỉ trong nháy mắt không tập trung, huyền khí trong cấm địa đột nhiên yếu xuống.
Cung chủ đang ở mức đột phá cuối cùng, làm sao có nửa điểm sai lầm? Sắc mặt hắn đột nhiên u ám, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, mở mắt ra, hai con mắt đầy ánh lửa. Hắn hướng bên ngoài la lên: “Người nào dám phân tâm, bổn cung sẽ giết hắn!”
Năng lượng kinh người từ trong cấm địa thoát ra, lại là huyền khí màu đỏ!
Cũng không hoàn toàn là màu đỏ, hơi xác thực, hẳn là huyết sắc.
Huyền khí huyết sắc, âm trầm mị hoặc, trong nháy mắt mọi người đều bị bao phủ trong tầng huyền khí huyết sắc không dám chậm trễ. Bởi vì mọi người đều có cảm giác sợ hãi, ở nơi này đọng lại một tầng huyền khí huyết sắc, tựa hồ như có đôi mắt đang theo dõi bọn họ, chỉ cần hơi phân tâm cũng sẽ bị giết chết ngay.
Thời gian ngưng trệ, mọi người đều tập trung toàn bộ, trùng quan lần cuối.
Làm huyết sắc đọng lại ngày càng nồng nặc, tới một đỉnh, sau đó….Phá!
“Ha….ha…….ha….. Ta rốt cuộc cũng bước vào Huyền tôn đỉnh! Thử hỏi ở Ngạo Thiên đại lục này còn có ai là đối thủ của ta? Ha ha ha……”
Tiêp theo là một trận cười điên cuồng, từ trong cấm địa truyền ra.
Các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão không ngừng nôn ra máu, mới vừa rồi trong nháy mắt đột phá, bọn họ mỗi người bị cỗ cường lực đánh ra làm cho bị trọng thương.
Trên bầu trời, Thần Long cảm thấy nguy hiểm, cũng rối rít quay đầu giải tán ngay lập tức.
Cửa đá cấm địa từ từ mở ra, một người trong đó bước ra.
Một đầu tóc bạc, trên thân một bộ trường bào, toàn thân không thể che hết khí thế sắc bén, rõ ràng chính là chủ nhân Thánh Cung!
Các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên hắn, thấy hắn tóc hắn bị bạc, không khỏi kinh ngạc thấp giọng “Cung chủ tóc ngài?”
Ngư trưởng lão vừa hỏi ra, rước lấy cái trừng mắt của cung chủ, ánh mắt bức ra tinh quang tinh duệ mà thâm trầm. Cũng khó trách hắn tức giận như thế, không phải vừa rồi có người phân tâm, hắn như thế nào bị tắc khí, khiến bạc trắng cả đầu tóc đen?
Mọi người sợ hãi cúi đầu, nhất tề chúc mừng “Chúc mừng cung chủ luyện thành Huyền tôn! Thánh Cung dươi sự dẫn dắt của cung chủ sẽ tung hoành thiên hạ, mọi việc đều thuận lợi!”
Lời nói nịnh hót ai cũng muốn nghe, cung chủ cũng không ngoại lệ. Hắn nở nụ cười, bỗng nhiên cảm ứng được chuyện gì, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt bỗng dưng sắc bén, hừ lạnh “Bọn súc sinh này! Muốn chạy ra khỏi tay bổn cung, không có cửa đâu!”
“Cung chủ, mới có người đến báo bên trong Long trì có người xông vào, những Thần Long này là do hắn thả ra” Ngư trưởng lão hồi báo.
Các trưởng lão khác cũng tiếp lời hắn “Bẩm cung chủ tặc nhân đang chạy ra ngoài Thánh Cung.”
Cung chủ nheo mắt, lạnh giọng “Truyền lệnh của bổn cung từ hôm nay phong tỏa Thánh Đảo! Không truy xét ra kẻ nào tự tiện xông vào Long trì thì bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập Thánh Đảo, người nào vi phạm xử ngay tại chỗ.”
“Dạ, cung chủ!” mọi người đồng loạt hô lên, cung chủ anh minh, một khi Thánh Đảo bị phong tỏa, không có thuyền bè, tặc nhân kia khó mà trốn thoát.
“Đi, đi theo bổn cung thu thập đám súc sinh kia!” Cung chủ tung người nhảy lên, thân ảnh màu nâu nhảy lên nóc nhà, chỉ vài bước đã hướng những Thần Long chạy thoát truy đuổi. Ngư trưởng lão cùng đám trưởng lão không dám có chút chậm trễ, vội vàng đuổi đến rất nhanh, nhóm người cao thủ của Thánh Cung cũng hướng Thần Long đuổi theo.
Dạ Cô Phong đem theo Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch rời đi Long trì, cũng không có đi xa, mà là đưa bọn họ về chỗ ở tiểu viện. Mới vừa rồi một ít âm thanh phá hủy vang lên, làm cho đáy lòng Dạ Cô Phong sinh ra cảm giác bất an, hắn là cao thủ Huyền tôn, đối với những cao thủ ngang hàng huyền giai cảm ứng mẫn cảm nhất.
Đó là thực lực Huyền tôn đỉnh, làm cho hắn cảm thấy rất áp lực, hắn không nghĩ đến tôn chủ của Thánh Cung chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá, bước vào đỉnh cao của người luyện võ, quả thật bất khả tư nghị!
Đến tột cùng là khi nào mình già rồi, không còn được như lúc tuổi trẻ, hay là đối phương đã sử dụng phương pháp đặc thù gì mới có thể khiến cho thực lực của hắn tăng nhanh như vậy? Hắn lấy làm khó hiểu.
“Phong gia gia, Tiểu Mặc, các người rốt cuộc đã trở lại rồi!” Hiên Viên Nghễ Nhi vẫn chờ trong phòng Vân Tiểu Mặc, chờ đến khi mệt mỏi sau đó ngủ thiếp đi, bỗng nhiên bị tiếng mở cửa đánh thức, phát hiện bọn hắn đã trở lại, trên khuôn mặt nàng đầy vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Mặc, người không sao chứ? Ngươi rôt cuộc đi đâu vậy? Ta thật lo lắng cho ngươi!”
Vân Tiểu Mặc lúc này khí sắc trở nên hồng nhuận hơn nhiều, đối với nàng khẽ mỉm cười “Ta không sao, chẳng qua là ta không cẩn thận nên ngã bệnh thôi, bất quá bây giờ đã tốt lên nhiều rồi, toàn nhờ vào Phong gia gia cùng Tiểu Bạch.”
“Vậy thì tốt, Phương sư huynh đã tới tìm ngươi rất nhiều lần rồi, hắn nói nếu ngày mai không thấy ngươi, hắn sẽ đem ngươi nhốt vào phòng tối.”
“Ừ ngày mai ta sẽ đến gặp” Vân Tiểu Mặc nhìn xung quanh, quay đầu nhìn về Dạ Cô Phong, nhìn hắn thật lâu, giống như muốn nhìn thấu cái gì đó.
“Ngươi là Phong gia gia đúng hay không? Chỉ có Phong gia gia mới có thể gọi hắn là tiểu quỷ, còn có, Phong gia gia đi đâu cũng sẽ đem trứng của hắn…
Dạ Cô Phong đỏ mặt, lời này sao nghe thật kì quái? Cái gì gọi là đi đâu cũng đem theo trứng của hắn? Này là trứng cũng không phải trứng nha, này không phải là trứng của Phong gia gia, được không?
“Tiểu quỷ, Phong gia gia không phải cố ý lừa gạt ngươi, Phong gia gia chỉ muốn âm thầm bảo vệ ngươi, để ngươi tự mình học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Nói như vậy, người đúng là Phong gia gia?” Vân Tiểu Mặc nhất thời mừng rỡ, mở ra hai cánh tay, nhào vào trong ngực của hắn “Phong gia gia, Tiểu Mặc rất nhớ người!”
Dạ Cô Phong đỏ mắt, ôm thân hình nhỏ nhỏ mềm nhũn, nức nở: “Phong gia gia cũng rất nhớ tiểu quỷ…Tiểu quỷ mới vừa bệnh nặng một trận, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt. Nghe lời, cái gì cũng không cần nghĩ, liền nằm xuống ngủ đi, Phong gia gia sẽ ở bên cạnh canh cho ngươi ngủ, chờ ngươi tỉnh lại mới thôi.”
“Không cho Phong gia gia lừa Tiểu Mặc.” Vân Tiểu Mặc nắm chặt tay của hắn, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp. Trong mộng của hắn có phụ thân, mẫu thân, có Tiểu Bạch và còn có Phong gia gia…Vậy nhất định là mộng đẹp!
Dạ Cô Phong thấy khóe môi hắn nổi lên nụ cười ngọt ngào, tâm tình cũng vui vẻ.
Tiểu Bạch đứng trên đầu giường, nấc lên liên tục.
Dạ Cô Phong xách gáy của nó lên gõ nhẹ hai cái, rót cho nó ly nước…Càu nhàu kêu một tiếng, đem cả viên Thần Long đan cho nó nuốt mất.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bạch nấc lên, mắt ngó chừng Dạ Cô Phong kèm theo vẻ mặt oán niệm.
Cái gì nha, người ta là Long tộc cao ngạo, tại sao có thể đối đãi người ta như vậy?
Tiểu Bạch nhìn về móng vuốt nho nhỏ của mình, đáy lòng không khỏi lẩm bẩm.
“Tiểu Bạch nhanh qua bên kia tu luyện cho tốt, ngàn vạn lần không nên lãng phí Thần Long đan.” Dạ Cô Phong hướng nó trợn mắt, thân thể Tiểu Bạch run run, bất đắc dĩ nhảy xuống giường, không thể làm cái gì khác hơn là đi tu luyện.
Hiên Viên Nghễ Nhi lẳng lặng đứng một bên, trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng chưa từng giảm đi, mặc dù nàng không biết hai ngày vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định, Tiểu Mặc nhất định gặp phiền toái.
“Nha đầu ngươi cũng mau chút về nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Hiên Viên Nghễ Nhi nhìn người người trên giường một chút, lúc này mới nâng váy xoay người nhẹ nhàng rời khỏi.
Một đêm này, cả Thánh Cung gần như loạn lên, toàn xác chết và xác chết…
Cả đêm, bầu trời Thánh Đảo thật lâu đều là tiếng rồng ngâm. Đệ tử Thánh Cung phong tỏa nơi ra vào đảo, hơn nữa còn dẫn người đi lục soát, huyên náo khắp nơi dân chúng khó mà yên giấc.
Cho đến hừng sáng, động tĩnh mới bắt đầu nhỏ xuống. Trên trời rồng bay qua bay lại cũng biến mất, mọi người có thể nghe được một tiếng rồng kêu bi thương mà ảm đạm.
Tiểu Bạch kề sát tai lại nghe, rốt cuộc cũng nghe rõ chính là
“Tiểu Bạch, cứu Tiểu…”
Tiểu Bạch lần nữa khóc rống lên, thì ra Tiểu Mặc Mặc vẫn quan tâm đến nó như vậy, bản thân không biết sống chết, nhưng trong lòng vẫn nhớ tới nó, điều này làm cho nó rất cảm độnnhư thế nào không cảm động?
Nó vừa khóc, bên trong Long trì tức thì như mưa.
Dạ Cô Phong bất đắc dĩ lắc đầu than khổ, nhìn Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch, hắn bỗng nhiên nhớ tới tổ tiên Long gia cùng Thần Long…Cái này tiểu quỷ được cứu rồi! Trước đó hắn vẫn còn lo Thần Long được nuôi trong Thánh Cung, Long huyết không đủ tinh thuần, nhưng vì cứu Tiểu Mặc, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng tạm, bây giờ Tiểu Bạch ở đây, như vậy tốt hơn rồi, đi nơi nào tìm được Long huyết tinh thuần hơn so với Tiểu Bạch đây?
“Tiểu Bạch, ngươi có đồng ý cứu Tiểu Mặc Mặc không?”
Tiểu Bạch hít cái mũi, dùng sức gật đầu nói “Ta dĩ nhiên đồng ý! Chỉ cần có thể cứu Tiểu Mặc Mặc, để ta làm cái gì ta cùng đều đồng ý.”
“Tốt lắm! Gia gia cần máu trên người của ngươi, sau đó đem máu của ngươi truyền vào cơ thể Tiểu Mặc, như vậy Tiểu Mặc sẽ được cứu.”
“Vậy nhanh lên đi, Tiểu Bạch không sợ đau, muốn bao nhiêu máu cũng được.” Tiểu Bạch nhảy vội về trước.
Dạ Cô Phong đối Độc Cô Mưu nháy mắt ra dấu, ý bảo hắn ra cửa canh gác, hắn ở đây chuyên tâm chuyển máu cứu người.
Thời gian trôi qua từng chút, bên ngoài Phật đường thủ vệ thay ca, tất cả đều bị Độc Cô Mưu không một tiếng động tiêu diệt hết. Song, cẩn thận mấy cũng có sơ sót, khi hắn giết đến nhóm thủ vệ thứ ba thì có một tên tụt lại phía sau đang đi tới thấy đồng bọn bị giết, vì thế hắn hô lên kêu cứu.
Độc Cô Mưu bỗng cảm thấy không ổn, vội vàng trở vào trong Long trì, nhắc nhở Dạ Cô Phong.
Lúc này đang là thời khắc mấu chốt để truyền máu.
Dạ Cô Phong dùng toàn bộ công lực, vừa truyền máu, vừa đem nội lực cùng huyền khí bao quanh thân của Tiểu Mặc và Tiểu Bạch, đảm bảo cho họ bình yên vô sự trong quá trình.
Tiểu Bạch cắn chặt hàm răng, vững vàng chống đỡ, thỉnh thoảng không quên nói một câu: “Phong gia gia, lấy nhiều một chút, Tiểu Bạch không đau.”
Độc Cô Mưu thấy một màn như vậy, tay nắm chặt đuôi kiếm đột nhiên căng thẳng, âm thầm hạ quyết tâm, cho dù hôm nay liều chết, hắn cũng muốn bảo vệ bọn họ chu toàn.
Hắn khiêng Tống Tu ra khỏi Long trì, sau đó khởi động cơ quan, đem cửa đá đóng lại.
Dạ Cô Phong nghe được cửa đá đóng lại, ánh mắt phút chốc mở ra, đáy mắt toàn vẻ lo lắng, sau đó quay đầu nhìn xem hai cái đứa nhỏ trước mắt, hắn lại từ từ nhắm hai mắt lại, tiếp tục chuyên tâm truyền máu.
Bên ngoài Phật đường, từng tốp thủ vệ lần lượt chạy tới.
Độc Cô Mưu đem Tống Tu nhét vào bên cửa Phật đường, một mình đứng giữa đại môn, một thân khí xơ xác tiêu điều, ống tay áo không gió tự động bay.
Hắn cứ như vậy đứng ở đó, giống như một pho tượng sát thần, sát khí ngút trời, uy nghiêm mà đứng.
“Ngươi là ai? Dám cả gan xông vào Long trì?”
“Người đâu, mau đem hắn bắt lại!”
Đê tử Thánh cung đồng thời vọt lên, nhất thời ánh sáng lẫm lẫm.
Độc Cô Mưu bất động, chỉ có khí trong tay càng lúc càng mạnh, tiếng tiếng vù vù, đấu lạp ngăn ở trước mặt, thật giống như cái gì đó sắp nổi lên, vận sức chờ phát động.
Bỗng dưng hắn đột nhiên động.
Kiếm trong tay xuất ra như thu thủy, dày đặc sát khí ác liệt, lấy hắn làm trung tâm, từng đạo kiếm khí quét qua, xu thế như tên rời cung, quét ngang ngàn quân!
Khí thế bức người, máu tươi như vũ bão!
Trước Phật đường, chỉ một thoáng, máu chảy thành sông.
Một đám đệ tử hoảng sợ mở to hai mắt nhìn, sợ tới mức rút lui vài bước, không dám lại tùy tiện tiến lên, chỉ cảm thấy người trước mắt căn bản không phải là người, mà là Tu La tới từ địa ngục, chỉ vì giết người mà đến.
“Mau, đi thông báo cung chủ!”
Bên ngoài Phật đường, một tầng lại một tầng cao thủ, lần lượt mà đến, hơn nữa nhóm sau so với nhóm trước còn mạnh hơn.
Áo đen, đấu lạp của Độc Cô Mưu đã nhuộm nhiều máu, nhưng vẫn gắt gao canh giữ ở trước cửa Phật đường, không tiến cũng không lui!
Bên trong Phật đường Long trì, quá trình truyền máu đã đến thời khắc quan trọng.
Mặt của Vân Tiểu Mặc lúc hồng lúc trắng, khuôn mặt nhỏ nhắn vì máu trong người đang từ từ dung hợp mà vặn vẹo, trong miệng không ngừng phát ra âm thanh thống khổ.
Tiểu Bạch trợn mắt nhìn Tiểu Mặc Mặc đối diện, lệ quang chớp động, đột nhiên thần sắc nghiêm túc nói “Ta hậu duệ của Long Vương, lấy máu của ta thề, ta nguyện trở thành bằng hữu tốt nhất của Tiểu Mặc Mặc, suốt đời bảo vệ hắn, không sợ sinh tử.”
Kèm theo âm thanh của nó là một tầng kim quang thánh khiết bao phủ quanh thân nó cùng Tiểu Mặc, Thần Long xung quanh cũng từ từ hát lên khúc ca của rồng, giống như chúc phúc, giống như nghi thức cổ xưa, tóm lại kim quang ngày càng sáng, đem toàn bộ thạch thất bên trong Long trì chiếu sáng.
Dạ Cô Phong nhìn thấy một màn hùng vĩ như vậy, tâm không khỏi vui mừng, thật ứng với câu nói người hữu tình, Long cũng hữu tình!
“Ừ…..” Quả nhiên trong miệng Vân Tiểu Mặc phát ra âm thanh, từ từ tỉnh lại. Trong nháy mắt mở mắt ra, hắn liền thấy được Tiểu Bạch, khuôn mặt nhỏ nhắn có vẻ tái nhợt trong nháy mắt lộ ra tươi cười.
“Tiểu Bạch, ngươi không có chuyện gì thì tốt rồi!” Hắn thoáng một cái nhào đến ôm Tiểu Bạch thật chặt, quyến luyến không rời.
“Tiểu Mặc Mặc – ” Tiểu Bạch vì mất máu quá nhiều, thần sắc có vẻ suy yếu, song rốt cuộc cũng thấy Tiểu Mặc Mặc bình yên vô sự, nó không khỏi thoải mái mà cười.
Dạ Cô Phong nhìn hai thân ảnh nhỏ, đáy lòng cũng mềm nhũn.
Hắn không xuất thần quá lâu, bên tai mơ hồ truyền đến tiếng đánh nhau, lúc này hắn quyết đoán, bước nhanh tới bên Long trì, phát ra một cỗ chưởng lực hung hăng đánh xuống.
Bọt nước văng khắp nơi!
Chính giữa Long trì có vết nứt ra, dưới đáy Long trì hiện ra vật phát sáng lòe lòe.
Ánh mắt của hắn chợt sáng, hướng Tiểu Bạch la lên: “Tiểu Bạch, mau! Ăn nó!”
Tiểu Bạch nghe thấy tiếng hắn la lên, không khỏi sửng sốt, nhưng ngay sau đó nhảy ra khỏi ngực của Tiểu Mặc, nhảy ngay vào dưới đáy Long trì. Nơi có vật lòe lòe phát sáng, chính là Thần long đan, hai mắt chớp chớp, thân thể lao xuống, trực tiếp đem Thần Long đan nuốt vào bụng.
“Nấc ….nấc…nấc….” ăn nhanh quá, Tiểu Bạch không khỏi đánh nấc.
Đợi Tiểu Bạch ra khỏi Long trì, Dạ Cô Phong thu hồi chưởng lực, đầu đầy hắc tuyến, hắn còn chưa bao giờ thấy rồng ăn đan mà bị nấc, thật phục nó!
“Tiểu Bạch, tiểu quỷ, chúng ta đi!”
Nghe bên ngoài tiếng đánh nhau càng lúc càng lớn, hắn tin tưởng sẽ rất nhanh kinh động đến cung chủ của Thánh Cung. Một mình hắn chống đỡ với cung chủ Thánh cung có lẽ không có vấn đề, nhưng mấu chốt là, hắn bây giờ phải bảo vệ cho hai đứa nhỏ này, hơn nữa ở Thánh cung không chỉ có cung chủ là cao thủ, nếu cùng nhau hợp sức tấn công, hắn dù sao hai tay không địch nổi bốn tay, tình cảnh thật đáng lo.
Cho nên phương pháp tốt nhất hiện giờ, chính là nhanh chóng đem hai đứa nhỏ này ra ngoài, bố trí ở nơi an toàn, sau đó hắn có thể chân chính an tâm cùng giao đấu với cao thủ Thánh Cung.
Dạ Cô Phong quét mắt một vòng, con ngươi chợt lóe sáng, từ bên hông rút ra một thanh nhuyễn kém mỏng như cánh ve, hướng những cái lồng đang nhốt Thần Long.
Tiếng xiềng xích rơi xuống liên tiếp, Thần Long lần lượt chui ra khỏi lồng giam, hùng dũng oai vệ.
“Tiểu Bạch ngươi có thể cùng chúng trao đổi, mau nói bọn chúng toàn bộ lao ra khỏi Long trì, phân tán sự chú ý của đệ tử Thánh Cung, che dấu cho chúng ta thuận lợi rút lui.”
“Nấc đây….” Tiểu Bạch đang chịu khổ, xem ra thứ tốt không thể ăn lung tung, vẫn phải kiềm chế một chút. Nghe được lời nói của Dạ Cô Phong, nó cũng không trì hoãn, vừa nấc, vừa cùng Thần Long trao đổi.
Cấm địa Thánh Cung, các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão khoanh chân ngồi tụ một chỗ, xung quanh là cửa đá, ngồi xung quanh thành hình quạt. Mỗi người hướng cửa đá tung một cỗ huyền lực, mấy chục đạo huyền lực tụ thành một chỗ, lực lượng rất mạnh, không ngừng truyền vào cửa đá sau cấm địa.
Giờ phút này, trong cấm địa, cung chủ Thánh Cung khoanh chân ngồi xuống đang đi tới tầng cuối cùng.
Không ai biết cung chủ Thánh Cung tên họ là gì, cũng không biết lai lịch của hắn, thứ duy nhất biết được là tài cao học rộng, tinh thông các loại võ công, kỳ môn độn giáp, thậm chí là nuôi Thần Long cùng thi khôi (xác sống).
Hắn chính là nhân vật bí mật.
Một đạo huyền khí tinh thuần từ đan điền bay ra, xông thẳng tới ót, gương mặt tràn đầy huyết sắc, khói trắng từ đỉnh đầu không ngừng bay ra ngoài.
Khóe môi của hắn nhất câu, chỉ cần qua cửa này, hắn có thể công phá từ Huyền giai đỉnh lên Huyền tôn đỉnh.
Nhìn chung trong đại lục Ngạo Thiên, ai có thể chống đỡ được Huyền tôn đỉnh? Cho dù là vị Huyễn Dạ Tinh Hải, chỉ sợ không thể nào cùng hắn địch nổi.
Hắn bỗng nhiên ngửa mặt lên trời cười một tiếng, năng lượng mạnh mẽ trong cơ thể của hắn phát ra xuyên thấu qua từng lỗ chân lông phát ra ngoài.
Cả cấm địa chấn động.
Canh giữ ở ngoài cấm địa, các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão kinh sợ, chợt trên mặt mọi người lộ ra vẻ vui mừng, cung chủ rốt cuộc cũng đột phá, mà mỗi người bọn họ chỗ này có thể chứng kiến thời khắc này cỡ nào làm người ta kinh tâm động phách?
Lúc này, có đệ tử bước vào báo “không xong, không xong rồi.”
Canh giữ ở ngoài, các trưởng lão nghe vậy, con mắt liền liếc đệ tử “Câm miệng, hiện tại cung chủ đang là thời khắc đột phá, có chuyện gì để sau rồi hãy nói!”
Đệ tử kinh ngạc, do dự “Nhưng là…có người tự tiện xông vào Long trì, giết rất nhiều người của chúng ta, thủ pháp của hắn rất lợi hại, chúng ta không phải đối thủ của hắn.”
“Ngươi nói cái gì?” Người đứng đầu các vị trưởng lão nghe đệ tử bẩm báo, nhất thời thần sắc ngoan lệ, mấy trưởng lão phất tay “Mấy người các ngươi đi xử lý sạch sẽ. Tự tiện xông vào Long trì giết chết!”
Mấy vị trưởng lão ngồi phía ngoài thực lực yếu nhất, cho bọn họ đi cũng không ảnh hưởng đến lực lượng của họ.
Mấy vị trưởng lão sau khi rời đi, không bao lâu có một trị trưởng lão trong số đó vội vàng chạy trở lại “không xong, không xong!”
Ngư trưởng lão quát lên: “Câm miệng, không cho phép quấy nhiễu đại kế phá quan của cung chủ.”
Trưởng lão đến đây báo tin thở gấp lấy làm khó nói: “Ngư trưởng lão, thực lực của đối phương quá lớn, hơn nữa thuộc hạ thấy đứa bé Tu nhi kia cũng bị bắt kèm hai bên, nếu chúng ta không đi ngăn cản hắn, sợ hậu quả sẽ không tưởng tượng nổi.”
Ngư trưởng lão nghe được tên Tống Tu, chân mày không khỏi nhíu lại, trong ngày thường, hắn thương yêu nhất đứa bé này, bây giờ nghe thấy hắn gặp nguy hiểm, hắn thật nóng lòng.
Lúc này, từ trong cấm địa truyền ra thanh âm thâm trầm của cung chủ “Hết thảy tập trung cho bổn cung, cho dù đệ tử Thánh Cung chết sạch, cũng không cho các ngươi rời đi.”
Một câu nói giống như tiếng sấm đánh lên trên người mỗi người.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô (*)vốn chỉ là hình dung các tướng lĩnh trên sa trường giết địch, mà giờ khắc này, dùng trên người cung chủ, bất quá rất là thích hợp.
(*: tướng thành công trên xác của binh lính, thành ngữ chỉ sự tàn bạo của chiến tranh: để tấn công một tòa thành, bao nhiêu binh lính đã ngã xuống)
Chỉ vì đột phá, hắn không tiếc hy sinh cả đệ tử Thánh Cung, như thế hắn rất nhẫn tâm cùng lãnh khốc, để cho lòng mọi người tại đây đều lạnh. Nhưng cung chủ vẫn là cung chủ, mặc dù họ có lòng khác, cũng không dám không nghe lệnh cung chủ.
“Dạ, cung chủ” mọi người đều hô lên.
Trưởng lão đến báo tin đứng tại chỗ lúng túng, đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong, bất chợt trong lòng xuất hiện vài phần bi thương, những người này cũng vì Thánh Cung cẩn trọng như vậy, kết quả là cũng bị người ta tùy tay vứt bỏ, điều này làm sao cho bọn họ chịu nổi.
Song, Thánh Cung chính là nhà của hắn, nơi hắn sinh sống mấy chục năm, hắn tuyệt không cho phép người ngoài vào xâm chiếm Thánh Cung, sát hại đệ tử Thánh Cung. Cho dù liều cả mạng già này, hắn cũng muốn giết người xâm phạm.
Trường kiếm trong tay vung lên, hắn lần nữa xông ra ngoài.
Cả cấm địa đang bao phủ dày đặc huyền khí, không khí giống như bị ngưng trệ, trầm thấp mà bị đè nén, thật giống như bão táp bị đè nén, chỉ đợi tiếng sấm vang lên.
Trước Phật đường quyết đấu rất quyết liệt, thi thể nằm ngang nằm dọc như núi, mùi máu trong không khí không ngừng lan rộng.
Độc Cô Mưu với thần thái của sát thần từ Tu La, từ trên núi cao nhìn xuống chúng sinh, làm người ta thấy mà sợ!
Lúc này, trong nội đường bắt đầu chấn động, tiếng rồng ngâm (rồng kêu) điên cuồng phát ra.
Đang vây quanh Độc Cô Mưu là trưởng lão và các đệ tử cũng rối rít quay đầu, nhìn về cửa Phật đường, mọi người nhất thời kinh hãi mở to mắt nhìn.
Bọn họ nhìn thấy gì? Bọn họ nhìn thấy Thần Long từ trong nội đường bay ra, đem mái nhà Phật đường phá nát, tiếng gạch rơi vỡ bị tiếng rồng ngâm lấn át.
Một, hai, ba…Mọi người hoa mắt, đủ loại Thần Long không ngừng từ nội đường chui ra.
Thời gian không qua bao lâu, khắp bầu trời tối đen, che khuất ánh trăng.
Trên người Tống Tu không biết bị cái gì đè nặng, phát ra âm thanh kinh hô, mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn qua quần long loạn vũ, hai mắt đồng thời trợn lớn, cho là mình đang trong mơ, nếu không tại sao lại phát sinh chuyện đáng sợ như vậy?
Đáng sợ hơn còn ở phía sau———
Một cái đầu Thần Long to lớn chen chúc từ cửa ra, bởi vì thân thể quá mức to lớn chen chúc đi ra, cả con rồng đang bị kẹt ở cửa dùng sức giãy giụa, lỗ mũi cũng phun ra nước “í í í….é é….”
Đằng sau nó còn mấy con Thần Long, nhưng bởi vì tư thế này ở cửa, cùng chặn mất đường đi của bọn chúng. Mấy con hợp lại đẩy nó ra ngoài.
Hưu
Hay lắm, nó thật là có thể ra ngoài!
Đầu rồng hướng ra bên ngoài, vừa đúng ngay chỗ của Tống Tu, thẳng tắp bay tới chỗ Tống Tu đụng nhau.
Tống Tu trơ mắt nhìn hai con Thần Long đang hướng mình bay tới, làm cho hắn kinh hồn lạc phách, hét chói tai: “A….cứu mạng a……”
Trong ánh mắt mọi người, một cái thân ảnh nhỏ nhỏ bị vứt lên trời cao, càng bay càng xa, cho đến khi trong không trung còn lại một điểm nhỏ, sau đó thẳng tắp rơi xuống.
Cái kia Phi Long thấy mình gây họa chớp chớp cặp mắt có chút xuất thần. Cho đến khi mấy con Thần Long khác đụng mông nó mới hồi tỉnh hướng bên ngoài Phật đường bay ra, không hề cản đường nữa.
Thừa dịp Thần Long làm hỗn loạn tầm mắt mọi người, một đạo bóng xám đưa lên một người một thú sủng thoát đi Phật đường.
“Tiểu tử Độc Cô, nhanh chút rút lui.”
Dạ Cô Phong truyền âm vào tai Độc Cô Mưu, Độc Cô Mưu cả người chấn động, nhanh chóng bay đi, hướng Dạ Cô Phong và bên ngoài Thánh Cung thoát đi.
“Không tốt, hắn muốn chạy, mau đuổi theo.
“Tuyệt đối không thể để hắn chạy ra khỏi Thánh Cung.”
“Báo thù vì các huynh đệ đã chết.”
“…………….”
Tiếng hô hỗn loạn vang lên ầm ĩ.
Bầu trời cấm địa đột nhiên một mảng đen thui, Ngư trưởng lão Minh Duệ là người đầu tiên thấy được sự khác thường, ngẩng đầu nhìn lại, cả người hắn nhất thời ngẩn ra.
Đây là cái tình trạng gì? Thần Long trong Long trì toàn bộ thoát ra ngoài.
Đáng chết!
Các trưởng lão còn lại cùng thái thượng trưởng lão nhìn thấy cảnh tượng này, mọi người đều mở lớn con ngươi nhìn cho rõ, khó có thể tin được.
Chỉ trong nháy mắt không tập trung, huyền khí trong cấm địa đột nhiên yếu xuống.
Cung chủ đang ở mức đột phá cuối cùng, làm sao có nửa điểm sai lầm? Sắc mặt hắn đột nhiên u ám, trong miệng nôn ra một ngụm máu tươi, mở mắt ra, hai con mắt đầy ánh lửa. Hắn hướng bên ngoài la lên: “Người nào dám phân tâm, bổn cung sẽ giết hắn!”
Năng lượng kinh người từ trong cấm địa thoát ra, lại là huyền khí màu đỏ!
Cũng không hoàn toàn là màu đỏ, hơi xác thực, hẳn là huyết sắc.
Huyền khí huyết sắc, âm trầm mị hoặc, trong nháy mắt mọi người đều bị bao phủ trong tầng huyền khí huyết sắc không dám chậm trễ. Bởi vì mọi người đều có cảm giác sợ hãi, ở nơi này đọng lại một tầng huyền khí huyết sắc, tựa hồ như có đôi mắt đang theo dõi bọn họ, chỉ cần hơi phân tâm cũng sẽ bị giết chết ngay.
Thời gian ngưng trệ, mọi người đều tập trung toàn bộ, trùng quan lần cuối.
Làm huyết sắc đọng lại ngày càng nồng nặc, tới một đỉnh, sau đó….Phá!
“Ha….ha…….ha….. Ta rốt cuộc cũng bước vào Huyền tôn đỉnh! Thử hỏi ở Ngạo Thiên đại lục này còn có ai là đối thủ của ta? Ha ha ha……”
Tiêp theo là một trận cười điên cuồng, từ trong cấm địa truyền ra.
Các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão không ngừng nôn ra máu, mới vừa rồi trong nháy mắt đột phá, bọn họ mỗi người bị cỗ cường lực đánh ra làm cho bị trọng thương.
Trên bầu trời, Thần Long cảm thấy nguy hiểm, cũng rối rít quay đầu giải tán ngay lập tức.
Cửa đá cấm địa từ từ mở ra, một người trong đó bước ra.
Một đầu tóc bạc, trên thân một bộ trường bào, toàn thân không thể che hết khí thế sắc bén, rõ ràng chính là chủ nhân Thánh Cung!
Các trưởng lão cùng thái thượng trưởng lão ngẩng đầu nhìn lên hắn, thấy hắn tóc hắn bị bạc, không khỏi kinh ngạc thấp giọng “Cung chủ tóc ngài?”
Ngư trưởng lão vừa hỏi ra, rước lấy cái trừng mắt của cung chủ, ánh mắt bức ra tinh quang tinh duệ mà thâm trầm. Cũng khó trách hắn tức giận như thế, không phải vừa rồi có người phân tâm, hắn như thế nào bị tắc khí, khiến bạc trắng cả đầu tóc đen?
Mọi người sợ hãi cúi đầu, nhất tề chúc mừng “Chúc mừng cung chủ luyện thành Huyền tôn! Thánh Cung dươi sự dẫn dắt của cung chủ sẽ tung hoành thiên hạ, mọi việc đều thuận lợi!”
Lời nói nịnh hót ai cũng muốn nghe, cung chủ cũng không ngoại lệ. Hắn nở nụ cười, bỗng nhiên cảm ứng được chuyện gì, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh mắt bỗng dưng sắc bén, hừ lạnh “Bọn súc sinh này! Muốn chạy ra khỏi tay bổn cung, không có cửa đâu!”
“Cung chủ, mới có người đến báo bên trong Long trì có người xông vào, những Thần Long này là do hắn thả ra” Ngư trưởng lão hồi báo.
Các trưởng lão khác cũng tiếp lời hắn “Bẩm cung chủ tặc nhân đang chạy ra ngoài Thánh Cung.”
Cung chủ nheo mắt, lạnh giọng “Truyền lệnh của bổn cung từ hôm nay phong tỏa Thánh Đảo! Không truy xét ra kẻ nào tự tiện xông vào Long trì thì bất luận kẻ nào cũng không được xuất nhập Thánh Đảo, người nào vi phạm xử ngay tại chỗ.”
“Dạ, cung chủ!” mọi người đồng loạt hô lên, cung chủ anh minh, một khi Thánh Đảo bị phong tỏa, không có thuyền bè, tặc nhân kia khó mà trốn thoát.
“Đi, đi theo bổn cung thu thập đám súc sinh kia!” Cung chủ tung người nhảy lên, thân ảnh màu nâu nhảy lên nóc nhà, chỉ vài bước đã hướng những Thần Long chạy thoát truy đuổi. Ngư trưởng lão cùng đám trưởng lão không dám có chút chậm trễ, vội vàng đuổi đến rất nhanh, nhóm người cao thủ của Thánh Cung cũng hướng Thần Long đuổi theo.
Dạ Cô Phong đem theo Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch rời đi Long trì, cũng không có đi xa, mà là đưa bọn họ về chỗ ở tiểu viện. Mới vừa rồi một ít âm thanh phá hủy vang lên, làm cho đáy lòng Dạ Cô Phong sinh ra cảm giác bất an, hắn là cao thủ Huyền tôn, đối với những cao thủ ngang hàng huyền giai cảm ứng mẫn cảm nhất.
Đó là thực lực Huyền tôn đỉnh, làm cho hắn cảm thấy rất áp lực, hắn không nghĩ đến tôn chủ của Thánh Cung chỉ trong thời gian ngắn như vậy đã đột phá, bước vào đỉnh cao của người luyện võ, quả thật bất khả tư nghị!
Đến tột cùng là khi nào mình già rồi, không còn được như lúc tuổi trẻ, hay là đối phương đã sử dụng phương pháp đặc thù gì mới có thể khiến cho thực lực của hắn tăng nhanh như vậy? Hắn lấy làm khó hiểu.
“Phong gia gia, Tiểu Mặc, các người rốt cuộc đã trở lại rồi!” Hiên Viên Nghễ Nhi vẫn chờ trong phòng Vân Tiểu Mặc, chờ đến khi mệt mỏi sau đó ngủ thiếp đi, bỗng nhiên bị tiếng mở cửa đánh thức, phát hiện bọn hắn đã trở lại, trên khuôn mặt nàng đầy vẻ mừng rỡ.
“Tiểu Mặc, người không sao chứ? Ngươi rôt cuộc đi đâu vậy? Ta thật lo lắng cho ngươi!”
Vân Tiểu Mặc lúc này khí sắc trở nên hồng nhuận hơn nhiều, đối với nàng khẽ mỉm cười “Ta không sao, chẳng qua là ta không cẩn thận nên ngã bệnh thôi, bất quá bây giờ đã tốt lên nhiều rồi, toàn nhờ vào Phong gia gia cùng Tiểu Bạch.”
“Vậy thì tốt, Phương sư huynh đã tới tìm ngươi rất nhiều lần rồi, hắn nói nếu ngày mai không thấy ngươi, hắn sẽ đem ngươi nhốt vào phòng tối.”
“Ừ ngày mai ta sẽ đến gặp” Vân Tiểu Mặc nhìn xung quanh, quay đầu nhìn về Dạ Cô Phong, nhìn hắn thật lâu, giống như muốn nhìn thấu cái gì đó.
“Ngươi là Phong gia gia đúng hay không? Chỉ có Phong gia gia mới có thể gọi hắn là tiểu quỷ, còn có, Phong gia gia đi đâu cũng sẽ đem trứng của hắn…
Dạ Cô Phong đỏ mặt, lời này sao nghe thật kì quái? Cái gì gọi là đi đâu cũng đem theo trứng của hắn? Này là trứng cũng không phải trứng nha, này không phải là trứng của Phong gia gia, được không?
“Tiểu quỷ, Phong gia gia không phải cố ý lừa gạt ngươi, Phong gia gia chỉ muốn âm thầm bảo vệ ngươi, để ngươi tự mình học hỏi thêm kinh nghiệm.”
“Nói như vậy, người đúng là Phong gia gia?” Vân Tiểu Mặc nhất thời mừng rỡ, mở ra hai cánh tay, nhào vào trong ngực của hắn “Phong gia gia, Tiểu Mặc rất nhớ người!”
Dạ Cô Phong đỏ mắt, ôm thân hình nhỏ nhỏ mềm nhũn, nức nở: “Phong gia gia cũng rất nhớ tiểu quỷ…Tiểu quỷ mới vừa bệnh nặng một trận, hiện tại cần nghỉ ngơi thật tốt. Nghe lời, cái gì cũng không cần nghĩ, liền nằm xuống ngủ đi, Phong gia gia sẽ ở bên cạnh canh cho ngươi ngủ, chờ ngươi tỉnh lại mới thôi.”
“Không cho Phong gia gia lừa Tiểu Mặc.” Vân Tiểu Mặc nắm chặt tay của hắn, từ từ nhắm hai mắt lại, hắn thật sự cảm thấy quá mệt mỏi, chỉ trong chốc lát liền tiến vào mộng đẹp. Trong mộng của hắn có phụ thân, mẫu thân, có Tiểu Bạch và còn có Phong gia gia…Vậy nhất định là mộng đẹp!
Dạ Cô Phong thấy khóe môi hắn nổi lên nụ cười ngọt ngào, tâm tình cũng vui vẻ.
Tiểu Bạch đứng trên đầu giường, nấc lên liên tục.
Dạ Cô Phong xách gáy của nó lên gõ nhẹ hai cái, rót cho nó ly nước…Càu nhàu kêu một tiếng, đem cả viên Thần Long đan cho nó nuốt mất.
Cái miệng nhỏ nhắn của Tiểu Bạch nấc lên, mắt ngó chừng Dạ Cô Phong kèm theo vẻ mặt oán niệm.
Cái gì nha, người ta là Long tộc cao ngạo, tại sao có thể đối đãi người ta như vậy?
Tiểu Bạch nhìn về móng vuốt nho nhỏ của mình, đáy lòng không khỏi lẩm bẩm.
“Tiểu Bạch nhanh qua bên kia tu luyện cho tốt, ngàn vạn lần không nên lãng phí Thần Long đan.” Dạ Cô Phong hướng nó trợn mắt, thân thể Tiểu Bạch run run, bất đắc dĩ nhảy xuống giường, không thể làm cái gì khác hơn là đi tu luyện.
Hiên Viên Nghễ Nhi lẳng lặng đứng một bên, trên khuôn mặt đầy vẻ lo lắng chưa từng giảm đi, mặc dù nàng không biết hai ngày vừa rồi xảy ra chuyện gì, nhưng nàng có thể khẳng định, Tiểu Mặc nhất định gặp phiền toái.
“Nha đầu ngươi cũng mau chút về nghỉ ngơi đi.”
“Ừ.” Hiên Viên Nghễ Nhi nhìn người người trên giường một chút, lúc này mới nâng váy xoay người nhẹ nhàng rời khỏi.
Một đêm này, cả Thánh Cung gần như loạn lên, toàn xác chết và xác chết…
Cả đêm, bầu trời Thánh Đảo thật lâu đều là tiếng rồng ngâm. Đệ tử Thánh Cung phong tỏa nơi ra vào đảo, hơn nữa còn dẫn người đi lục soát, huyên náo khắp nơi dân chúng khó mà yên giấc.
Cho đến hừng sáng, động tĩnh mới bắt đầu nhỏ xuống. Trên trời rồng bay qua bay lại cũng biến mất, mọi người có thể nghe được một tiếng rồng kêu bi thương mà ảm đạm.
Tác giả :
Bắc Đằng