Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 9: Sổ đen của vân khê
Chương 09: Sổ Đen Của Vân Khê Editor: Hân Nghiên “Khẩu khí thật lớn! Các ngươi đã rượu mời không uống thích uống rượu phạt, cũng đừng trách Lão Tử không khách khí!” Huyền khí màu xanh ở quanh thân thủ lĩnh sơn tặc tăng vọt, hắn la lớn một tiếng, nâng kiếm tung người lên, hướng Vân Khê mà đâm tới......
Thì ra thực lực ở Thanh Huyền chi cảnh, khó trách hắn ngạo mạn như thế!
Thực lực này nếu như gia nhập vào hoàng cung cũng dư sức tiến vào đội ngũ ngự tiền thị vệ, đổi lại vào các gia đình quan to hiển quý bình thường, thì khẳng định rằng sẽ được xem là một đẳng cấp cao thủ. Người này có ” tương lai sáng lạn” không đi, mà lại tình nguyện trở thành sơn tặc, hiển nhiên đầu óc có vấn đề, hoặc giả cũng giống như bọn Lý Lộc có nổi khổ riêng.
Chẳng qua thể hiện ra bản lĩnh này khiến cho Vân Khê một lần nữa đánh giá lại hắn.
Kiếm quang dày đặc càng tới càng gần, Vân Khê không chút hoang mang, hơi ngã người về phía sau, liền dựa sát vào ngực Long Thiên Thần.
Nữ nhân vô sỉ!
Long Thiên Thần vốn định ở một bên xem cuộc vui, bản lãnh của nữ nhân này hắn đã được chứng kiến qua, đối phó một cao thủ Thanh Huyền, không cần tốn quá nhiều sức. Nhưng ai biết nàng hết lần này tới lần khác không chịu tự mình động tay, thân thể cứ ngã về phía sau, buộc hắn phải phá tan đường kiếm của đối phương, trở thành bia đỡ đạn của nàng.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể ra tay.
Kinh Hồng kiếm phút chốc tuốt ra khỏi vỏ, kèm theo một tiếng ngân vang chói tai, ở giữa không trung vẽ ra một đường rãnh, huyền khí màu tím ở trong nháy mắt ngưng tụ, rồi nổ tung, thực hiện liên tục các động tác, làm kinh diễm đến cực hạn!
Ngay cả Vân Khê cũng sợ hãi than một tiếng, tài nghệ thật khá!
Hai đạo kiếm khí xanh tím cùng chạm vào nhau, không chút trì hoãn.
Chỉ một hiệp, thủ lĩnh sơn tặc đã bị kiếm khí màu tím gây kinh sợ, bị bắn ra xa, khoảng chừng mười bước, lúc này mới lảo đảo đứng vững. Ngước mắt nhìn lần nữa, đáy mắt thủ lĩnh nhóm sơn tặc không còn cuồng vọng, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là tức giận, mà là mang theo vài phần thưởng thức.
“Không nghĩ tới thực lực nam nhân của ngươi tốt đến vậy.”Lời nói kinh người của thủ lĩnh sơn tặc vừa dứt.
“Ta nhổ vào, ai nói hắn là nam nhân của ta?”(NB: tỷ thật thô lỗ quá đi>.<)
“Ta nhổ vào, ai nói ta là nam nhân của cô ta?”
Vân Khê cùng Long Thiên Thần đồng thời liếc nhau, vẻ mặt chán ghét.
Thủ lĩnh sơn tặc gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình đã đoán sai?
“Vậy các ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Đối phương chính là cao thủ Tử Huyền, đánh thì đánh không lại, cũng may là bọn họ không có ý muốn ở lại cứu người.
Không đợi Vân Khê trả lời, Tây Môn Huyền Sương lại bắt đầu ồn ào: “Không cho các ngươi đi! Các ngươi ai dám đi, ta liền kêu phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi, giết hết toàn bộ, một tên cũng không để lại!”
Vân Khê thật sự phục nàng, đồng thời không khỏi cảm khái, tại sao cái thế giới này não tàn bay khắp nơi thế? Nàng ta luôn mồm nói “Để phụ hoàng ta chu di cửu tộc các ngươi”, Vân Khê thật sự nghĩ không ra phụ mẫu nàng ta đến tột cùng là làm thế nào dạy dỗ nàng ta, sao có thể tạo ra một cái cực phẩm như vậy? Vị công chúa này quả thực so với vị có “Phụ thân là Lý Cương” còn thiếu não hơn, nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
“Tường thúc thúc, có phụ thân thật tốt, trong lúc đánh nhau, đánh không lại có thể kéo hắn ra làm núi dựa cho mình, tại sao Tiểu Mặc đáng yêu như vậy còn chưa có phụ thân đây?”
Thanh âm non nớt đúng lúc đó vang lên, làm cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Tây Môn Huyền Sương mặt đỏ tới mang tai, nàng cho dù có ngu xuẩn đần độn hơn nữa, cũng nghe ra trong lời nói mang ý tứ là nàng cáo mượn oai hùm (ví như dựa vào khí thế của người khác), lời này nếu ra từ miệng người khác, thì chính là ác ý chửi bới, nhưng lại ra từ miệng của một đứa trẻ, đó chính là Đồng Ngôn Vô Kỵ (ngôn ngữ của trẻ con không thể cấm kỵ), nàng cũng không thể đi so đo với một đứa nhỏ?
Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Tiểu Mặc, đáy mắt là một mảnh sóng sánh, hắn kéo khóe môi dưới, giọng không cao không thấp nói: “Vậy sau này thúc thúc sẽ là núi dựa của Tiểu Mặc.” Nhìn giống như một câu nói lơ đãng, nhưng cũng là phát ra từ nội tâm, từ đó về sau hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Vân Tiểu Mặc cực kỳ vui vẻ, vỗ bàn tay nhỏ bé trầm trồ khen ngợi: “Một lời đã định nha!”
“Ngươi, các ngươi......” Tây Môn Huyền Sương giận đến cả khuôn mặt đều đỏ như trái ớt.
Vinh bá chẳng biết từ lúc nào đã trở lại bên người Đông Phương Vân Tường, cúi đầu thấp giọng nói: “Công tử, nàng là hoàng tộc nước Tây Mộ, về tình về lý, chúng ta cũng nên ra tay giúp đỡ......”
Bản lĩnh khác của Tây Môn Huyền Sương thì không bàn đến, nhưng nàng lại có một đôi tai cực kỳ nhạy bén, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Đông Phương Vân Tường ở phía sau xe ngựa, phảng phất như thấy được hi vọng. Mới vừa còn không có chú ý tới, hiện tại vừa thấy hình dáng của Đông Phương Vân Tường, nàng không khỏi ngẩn ngơ, lại là một mỹ nam tử! Hành trình đi Nam Hi quốc lần này, còn chưa đạt được mục đích, đã liên tiếp thấy hai mỹ nam xuất chúng, không uổng công nàng trốn khỏi cung, ngàn dặm bôn ba đi một chuyến.
Chỉ bất quá là, hai vị này đẹp thì đẹp thật, nhưng bản thân họ lại có chút khuyết điểm. Vị phía trước kia phong lưu phóng khoáng, tiêu sái không kềm chế được, rất có phong độ của hiệp khách, chỉ tiếc lời nói quá mức soi mói, không đủ thành thục chững chạc; mà phía sau vị này nội liễm trầm ổn, cao quý tao nhã, cũng là nhân vật trong vạn người có một, chỉ tiếc mặt lộ vẻ bệnh tật, thân thể suy yếu, sợ là ở phương diện khác có lòng nhưng không có sức a!
Chọn tới chọn lui, nàng vẫn cảm thấy Tĩnh vương gia của Nam Hi quốc mới là hoàn mỹ nhất,hắn là mỹ nam tử đứng thứ ba trong thiên hạ, cũng là người yêu từ lâu trong tim nàng. Lần này từ trong hoàng cung trốn ra ngoài, là bởi vì nghe nói Vân gia Đại tiểu thư từ nhỏ đính hôn cùng hắn sắp trở về rồi, cũngđại biểu người trong lòng của nàng sắp cưới vợ, cưới vị hôn thê của hắn. Nàng vừa nghe được tin tức đó, liền lập tức phát hỏa, điều này sao có thể xảy ra? Nàng nhất định phải ngăn cản cuộc hôn sự này, chỉ có nàng mới xứng đứng ở bên người Tĩnh vương gia, trở thành vương phi của hắn.
Nếu như Vân Khê biết nàng ta giờ phút này đang thân vùi trong hiểm cảnh, lại còn có tâm tư ở chỗ này hướng về phía mỹ nam bình phẩm từ đầu đến chân, nàng nhất định sẽ ngay lập tức nói một tiếng với nàng ta, bội phục bội phục!
Nhưng nếu nàng biết đối phương thân vùi trong hiểm cảnh, lại có quan hệ gián tiếp với nàng, nàng nhất định sẽ cho nàng ta một câu, nếu ngươi muốn nam nhân kia vậy thì cứ lấy đi, một chút ta cũng không cần!
Vân Khê quay đầu lại, hướng về phía Đông Phương Vân Tường nhìn qua, nàng cũng rất tò mò, đến tột cùng hắn có ra tay giúp đỡ hay không. Bên cạnh hắn là một đội kỵ binh, thân phận của hắn tất nhiên cùng hoàng tộc thoát không khỏi quan hệ, nơi này còn chưa rời đi khu vực Đông Lăng quốc, công chúa Tây Mộ quốc gặp nạn, hắn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Đang suy nghĩ, thì nhất thời chạm vào ánh mắt của Đông Phương Vân Tường, ánh mắt của hắn bình tĩnh vô ba, không có chút nào gợn sóng, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư thật sự của hắn.
Sau đó, hắn mở miệng.
“Công Chúa điện hạ, ngươi chớ gấp gáp...... Khụ khụ...... Chúng ta sẽ đến trấn nhỏ phía trước, khụ khụ...... Nhất định sẽ báo cho quan phủ đến cứu các ngươi, khụ khụ, khụ khụ......” Nhìn bộ dạng hắn như thế, giống như muốn ho đến bất tỉnh đi.
Thật tuyệt! Không nghĩ tới một người như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian lại có một bụng đen tối đến như vậy.
Vân Khê nhợt nhạt ngoắc ngoắc khóe môi, coi như hắn thức thời! Nếu hắn thật sự ra tay cứu giúp, thì không có gì phải nghi ngờ, hắn tất nhiên sẽ bị nàng liệt vào danh sách đen!
Tây Môn Huyền Sương thừ cả người, giận đến không nói nên lời.
Chờ hắn tìm người của quan phủ đến cứu các nàng, hoa cúc cũng đã nát bét.
Tỳ nữ đứng trước nàng ta thấy tình thế không ổn, vội quỳ gối xuống đất, khẩn cầu: “Công tử, van xin ngươi cứu công chúa nhà chúng ta, nàng thật sự là công chúa Tây Mộ quốc! Các ngươi nếu thấy chết mà không cứu, những sơn tặc này nhất định sẽ giết chúng ta!”
Thủ lĩnh sơn tặc hừ lạnh một tiếng, các ngươi cũng muốn tiêu diệt cửu tộc của Lão Tử rồi, Lão Tử nếu là cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho bọn ngươi, chẳng phải chấp nhận bản thân bị diệt vong? Hắn thầm than xui xẻo, thì ra đối phương chính xác là một vị công chúa, đắc tội một pho tượng tiểu thần như vậy, cuộc sống này về sau còn có thể tốt sao? Hắn bây giờ là cưỡi hổ khó xuống a, thật là buồn chết hắn.
Lúc này, tiếng trẻ con non nớt lại vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Không đúng a, những thúc thúc này thoạt nhìn đều rất tốt, sẽ không giết người.”
Thủ lĩnh sơn tặc xấu hổ một trận, ngay cả chính hắn cũng không thấy bản thân có tý nào tốt, bạn nhỏ này làm sao thấy được?
“Quên đi, nể mặt bạn nhỏ này, hôm nay sẽ tha cho các ngươi một lần. Bất quá huynh đệ chúng ta khó được đi ra ngoài làm một phi vụ, cũng không thể tay không mà về. Như vậy đi, đem toàn bộ tài sản của các ngươi đều để lại, các ngươi có thể đi!”
“Ngươi mơ tưởng! Tài sản của bản công chúa, các ngươi cũng dám cướp, bản công chúa nhất định bảo phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi!”
Cái gì gọi là ngực lớn không não, Vân Khê thật sâu sắc cảm nhận được, bất quá bộ ngực của công chúa này giống như không lớn như tưởng tượng. Đáng tiếc, ngay cả bốn chữ ‘ngực lớn không não’ nàng ta cũng không xứng với nó.
Thủ lĩnh sơn tặc cũng nổi giận: “Ngươi đừng chọc Lão Tử nóng lên, cẩn thận Lão Tử thật sự làm thịt các ngươi!”
Tỳ nữ kinh hoàng kéo kéo tay áo Tây Môn Huyền Sương, khuyên nhủ: “Công chúa, anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, chúng ta xem như là của đi thay người đi.”
“Không được! Không thể tiện nghi cho đám tiểu tặc này!” Tây Môn Huyền Sương vẻ mặt quật cường, chết sống không chịu tổn thất.
“Công chúa......” Vẻ mặt tỳ nữ khóc không ra nước mắt.
Lúc này, ở phía sau sơn đạo vang lên tiếng vó ngựa, một mảnh bụi đất bị đạp bay.
“Sương nhi!” Một giọng nam tinh khiết phá không mà đến.
Tây Môn Huyền Sương nhận ra thanh âm này, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời lộ ra vui mừng, thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến kia lần nữa trở về: “Hoàng huynh! huynh đã tới, những người này hợp lại cùng nhau bắt nạt muội, huynh nhất định phải làm chủ cho muội, thay muội hung hăng dạy dỗ bọn họ!”
Cái này thật tốt, ngay cả đoàn người Vân Khê cũng trở thành đối tượng trả thù của nàng ta, vị công chúa này thật không thể nói lý lẽ mà!
Thì ra thực lực ở Thanh Huyền chi cảnh, khó trách hắn ngạo mạn như thế!
Thực lực này nếu như gia nhập vào hoàng cung cũng dư sức tiến vào đội ngũ ngự tiền thị vệ, đổi lại vào các gia đình quan to hiển quý bình thường, thì khẳng định rằng sẽ được xem là một đẳng cấp cao thủ. Người này có ” tương lai sáng lạn” không đi, mà lại tình nguyện trở thành sơn tặc, hiển nhiên đầu óc có vấn đề, hoặc giả cũng giống như bọn Lý Lộc có nổi khổ riêng.
Chẳng qua thể hiện ra bản lĩnh này khiến cho Vân Khê một lần nữa đánh giá lại hắn.
Kiếm quang dày đặc càng tới càng gần, Vân Khê không chút hoang mang, hơi ngã người về phía sau, liền dựa sát vào ngực Long Thiên Thần.
Nữ nhân vô sỉ!
Long Thiên Thần vốn định ở một bên xem cuộc vui, bản lãnh của nữ nhân này hắn đã được chứng kiến qua, đối phó một cao thủ Thanh Huyền, không cần tốn quá nhiều sức. Nhưng ai biết nàng hết lần này tới lần khác không chịu tự mình động tay, thân thể cứ ngã về phía sau, buộc hắn phải phá tan đường kiếm của đối phương, trở thành bia đỡ đạn của nàng.
Không còn cách nào khác, hắn chỉ có thể ra tay.
Kinh Hồng kiếm phút chốc tuốt ra khỏi vỏ, kèm theo một tiếng ngân vang chói tai, ở giữa không trung vẽ ra một đường rãnh, huyền khí màu tím ở trong nháy mắt ngưng tụ, rồi nổ tung, thực hiện liên tục các động tác, làm kinh diễm đến cực hạn!
Ngay cả Vân Khê cũng sợ hãi than một tiếng, tài nghệ thật khá!
Hai đạo kiếm khí xanh tím cùng chạm vào nhau, không chút trì hoãn.
Chỉ một hiệp, thủ lĩnh sơn tặc đã bị kiếm khí màu tím gây kinh sợ, bị bắn ra xa, khoảng chừng mười bước, lúc này mới lảo đảo đứng vững. Ngước mắt nhìn lần nữa, đáy mắt thủ lĩnh nhóm sơn tặc không còn cuồng vọng, ngang ngược kiêu ngạo, nhưng cũng không phải là tức giận, mà là mang theo vài phần thưởng thức.
“Không nghĩ tới thực lực nam nhân của ngươi tốt đến vậy.”Lời nói kinh người của thủ lĩnh sơn tặc vừa dứt.
“Ta nhổ vào, ai nói hắn là nam nhân của ta?”(NB: tỷ thật thô lỗ quá đi>.<)
“Ta nhổ vào, ai nói ta là nam nhân của cô ta?”
Vân Khê cùng Long Thiên Thần đồng thời liếc nhau, vẻ mặt chán ghét.
Thủ lĩnh sơn tặc gãi gãi đầu, chẳng lẽ mình đã đoán sai?
“Vậy các ngươi rốt cuộc có đi hay không?” Đối phương chính là cao thủ Tử Huyền, đánh thì đánh không lại, cũng may là bọn họ không có ý muốn ở lại cứu người.
Không đợi Vân Khê trả lời, Tây Môn Huyền Sương lại bắt đầu ồn ào: “Không cho các ngươi đi! Các ngươi ai dám đi, ta liền kêu phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi, giết hết toàn bộ, một tên cũng không để lại!”
Vân Khê thật sự phục nàng, đồng thời không khỏi cảm khái, tại sao cái thế giới này não tàn bay khắp nơi thế? Nàng ta luôn mồm nói “Để phụ hoàng ta chu di cửu tộc các ngươi”, Vân Khê thật sự nghĩ không ra phụ mẫu nàng ta đến tột cùng là làm thế nào dạy dỗ nàng ta, sao có thể tạo ra một cái cực phẩm như vậy? Vị công chúa này quả thực so với vị có “Phụ thân là Lý Cương” còn thiếu não hơn, nàng hoàn toàn hết chỗ nói rồi.
“Tường thúc thúc, có phụ thân thật tốt, trong lúc đánh nhau, đánh không lại có thể kéo hắn ra làm núi dựa cho mình, tại sao Tiểu Mặc đáng yêu như vậy còn chưa có phụ thân đây?”
Thanh âm non nớt đúng lúc đó vang lên, làm cho mỗi người ở đây đều nghe được rõ ràng.
Tây Môn Huyền Sương mặt đỏ tới mang tai, nàng cho dù có ngu xuẩn đần độn hơn nữa, cũng nghe ra trong lời nói mang ý tứ là nàng cáo mượn oai hùm (ví như dựa vào khí thế của người khác), lời này nếu ra từ miệng người khác, thì chính là ác ý chửi bới, nhưng lại ra từ miệng của một đứa trẻ, đó chính là Đồng Ngôn Vô Kỵ (ngôn ngữ của trẻ con không thể cấm kỵ), nàng cũng không thể đi so đo với một đứa nhỏ?
Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Tiểu Mặc, đáy mắt là một mảnh sóng sánh, hắn kéo khóe môi dưới, giọng không cao không thấp nói: “Vậy sau này thúc thúc sẽ là núi dựa của Tiểu Mặc.” Nhìn giống như một câu nói lơ đãng, nhưng cũng là phát ra từ nội tâm, từ đó về sau hắn sẽ thật sự làm như vậy.
Vân Tiểu Mặc cực kỳ vui vẻ, vỗ bàn tay nhỏ bé trầm trồ khen ngợi: “Một lời đã định nha!”
“Ngươi, các ngươi......” Tây Môn Huyền Sương giận đến cả khuôn mặt đều đỏ như trái ớt.
Vinh bá chẳng biết từ lúc nào đã trở lại bên người Đông Phương Vân Tường, cúi đầu thấp giọng nói: “Công tử, nàng là hoàng tộc nước Tây Mộ, về tình về lý, chúng ta cũng nên ra tay giúp đỡ......”
Bản lĩnh khác của Tây Môn Huyền Sương thì không bàn đến, nhưng nàng lại có một đôi tai cực kỳ nhạy bén, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Đông Phương Vân Tường ở phía sau xe ngựa, phảng phất như thấy được hi vọng. Mới vừa còn không có chú ý tới, hiện tại vừa thấy hình dáng của Đông Phương Vân Tường, nàng không khỏi ngẩn ngơ, lại là một mỹ nam tử! Hành trình đi Nam Hi quốc lần này, còn chưa đạt được mục đích, đã liên tiếp thấy hai mỹ nam xuất chúng, không uổng công nàng trốn khỏi cung, ngàn dặm bôn ba đi một chuyến.
Chỉ bất quá là, hai vị này đẹp thì đẹp thật, nhưng bản thân họ lại có chút khuyết điểm. Vị phía trước kia phong lưu phóng khoáng, tiêu sái không kềm chế được, rất có phong độ của hiệp khách, chỉ tiếc lời nói quá mức soi mói, không đủ thành thục chững chạc; mà phía sau vị này nội liễm trầm ổn, cao quý tao nhã, cũng là nhân vật trong vạn người có một, chỉ tiếc mặt lộ vẻ bệnh tật, thân thể suy yếu, sợ là ở phương diện khác có lòng nhưng không có sức a!
Chọn tới chọn lui, nàng vẫn cảm thấy Tĩnh vương gia của Nam Hi quốc mới là hoàn mỹ nhất,hắn là mỹ nam tử đứng thứ ba trong thiên hạ, cũng là người yêu từ lâu trong tim nàng. Lần này từ trong hoàng cung trốn ra ngoài, là bởi vì nghe nói Vân gia Đại tiểu thư từ nhỏ đính hôn cùng hắn sắp trở về rồi, cũngđại biểu người trong lòng của nàng sắp cưới vợ, cưới vị hôn thê của hắn. Nàng vừa nghe được tin tức đó, liền lập tức phát hỏa, điều này sao có thể xảy ra? Nàng nhất định phải ngăn cản cuộc hôn sự này, chỉ có nàng mới xứng đứng ở bên người Tĩnh vương gia, trở thành vương phi của hắn.
Nếu như Vân Khê biết nàng ta giờ phút này đang thân vùi trong hiểm cảnh, lại còn có tâm tư ở chỗ này hướng về phía mỹ nam bình phẩm từ đầu đến chân, nàng nhất định sẽ ngay lập tức nói một tiếng với nàng ta, bội phục bội phục!
Nhưng nếu nàng biết đối phương thân vùi trong hiểm cảnh, lại có quan hệ gián tiếp với nàng, nàng nhất định sẽ cho nàng ta một câu, nếu ngươi muốn nam nhân kia vậy thì cứ lấy đi, một chút ta cũng không cần!
Vân Khê quay đầu lại, hướng về phía Đông Phương Vân Tường nhìn qua, nàng cũng rất tò mò, đến tột cùng hắn có ra tay giúp đỡ hay không. Bên cạnh hắn là một đội kỵ binh, thân phận của hắn tất nhiên cùng hoàng tộc thoát không khỏi quan hệ, nơi này còn chưa rời đi khu vực Đông Lăng quốc, công chúa Tây Mộ quốc gặp nạn, hắn có thể khoanh tay đứng nhìn sao?
Đang suy nghĩ, thì nhất thời chạm vào ánh mắt của Đông Phương Vân Tường, ánh mắt của hắn bình tĩnh vô ba, không có chút nào gợn sóng, làm cho người ta nhìn không thấu tâm tư thật sự của hắn.
Sau đó, hắn mở miệng.
“Công Chúa điện hạ, ngươi chớ gấp gáp...... Khụ khụ...... Chúng ta sẽ đến trấn nhỏ phía trước, khụ khụ...... Nhất định sẽ báo cho quan phủ đến cứu các ngươi, khụ khụ, khụ khụ......” Nhìn bộ dạng hắn như thế, giống như muốn ho đến bất tỉnh đi.
Thật tuyệt! Không nghĩ tới một người như trích tiên không nhiễm khói lửa nhân gian lại có một bụng đen tối đến như vậy.
Vân Khê nhợt nhạt ngoắc ngoắc khóe môi, coi như hắn thức thời! Nếu hắn thật sự ra tay cứu giúp, thì không có gì phải nghi ngờ, hắn tất nhiên sẽ bị nàng liệt vào danh sách đen!
Tây Môn Huyền Sương thừ cả người, giận đến không nói nên lời.
Chờ hắn tìm người của quan phủ đến cứu các nàng, hoa cúc cũng đã nát bét.
Tỳ nữ đứng trước nàng ta thấy tình thế không ổn, vội quỳ gối xuống đất, khẩn cầu: “Công tử, van xin ngươi cứu công chúa nhà chúng ta, nàng thật sự là công chúa Tây Mộ quốc! Các ngươi nếu thấy chết mà không cứu, những sơn tặc này nhất định sẽ giết chúng ta!”
Thủ lĩnh sơn tặc hừ lạnh một tiếng, các ngươi cũng muốn tiêu diệt cửu tộc của Lão Tử rồi, Lão Tử nếu là cứ như vậy dễ dàng bỏ qua cho bọn ngươi, chẳng phải chấp nhận bản thân bị diệt vong? Hắn thầm than xui xẻo, thì ra đối phương chính xác là một vị công chúa, đắc tội một pho tượng tiểu thần như vậy, cuộc sống này về sau còn có thể tốt sao? Hắn bây giờ là cưỡi hổ khó xuống a, thật là buồn chết hắn.
Lúc này, tiếng trẻ con non nớt lại vang lên, hấp dẫn lực chú ý của mọi người.
“Không đúng a, những thúc thúc này thoạt nhìn đều rất tốt, sẽ không giết người.”
Thủ lĩnh sơn tặc xấu hổ một trận, ngay cả chính hắn cũng không thấy bản thân có tý nào tốt, bạn nhỏ này làm sao thấy được?
“Quên đi, nể mặt bạn nhỏ này, hôm nay sẽ tha cho các ngươi một lần. Bất quá huynh đệ chúng ta khó được đi ra ngoài làm một phi vụ, cũng không thể tay không mà về. Như vậy đi, đem toàn bộ tài sản của các ngươi đều để lại, các ngươi có thể đi!”
“Ngươi mơ tưởng! Tài sản của bản công chúa, các ngươi cũng dám cướp, bản công chúa nhất định bảo phụ hoàng ta tru di cửu tộc các ngươi!”
Cái gì gọi là ngực lớn không não, Vân Khê thật sâu sắc cảm nhận được, bất quá bộ ngực của công chúa này giống như không lớn như tưởng tượng. Đáng tiếc, ngay cả bốn chữ ‘ngực lớn không não’ nàng ta cũng không xứng với nó.
Thủ lĩnh sơn tặc cũng nổi giận: “Ngươi đừng chọc Lão Tử nóng lên, cẩn thận Lão Tử thật sự làm thịt các ngươi!”
Tỳ nữ kinh hoàng kéo kéo tay áo Tây Môn Huyền Sương, khuyên nhủ: “Công chúa, anh hùng không sợ thiệt thòi trước mắt, chúng ta xem như là của đi thay người đi.”
“Không được! Không thể tiện nghi cho đám tiểu tặc này!” Tây Môn Huyền Sương vẻ mặt quật cường, chết sống không chịu tổn thất.
“Công chúa......” Vẻ mặt tỳ nữ khóc không ra nước mắt.
Lúc này, ở phía sau sơn đạo vang lên tiếng vó ngựa, một mảnh bụi đất bị đạp bay.
“Sương nhi!” Một giọng nam tinh khiết phá không mà đến.
Tây Môn Huyền Sương nhận ra thanh âm này, trên khuôn mặt xinh đẹp nhất thời lộ ra vui mừng, thái độ vênh mặt hất cằm sai khiến kia lần nữa trở về: “Hoàng huynh! huynh đã tới, những người này hợp lại cùng nhau bắt nạt muội, huynh nhất định phải làm chủ cho muội, thay muội hung hăng dạy dỗ bọn họ!”
Cái này thật tốt, ngay cả đoàn người Vân Khê cũng trở thành đối tượng trả thù của nàng ta, vị công chúa này thật không thể nói lý lẽ mà!
Tác giả :
Bắc Đằng