Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 33: Hắn ra tay
Chương 33: Hắn Ra Tay Editor: Ngân Châu “Ra lệnh? Trên đời này không có ai có thể ra lệnh cho ta!” Vân Khê bỗng nhiên ngẩng đầu lên, mâu quang lóe lên, bên trong ẩn chứa tia sáng thị huyết, khóe miệng mỉm cười, tựa tiếu phi tiếu...... Kèm theo là ánh mắt lấp lánh tia sáng quỷ dị của nàng, đầu ngón tay của nàng đột nhiên xẹt qua một cây cầm Huyền, “Tranh” một tiếng kinh vang, đem theo sát ý dọa Nam Cung Tỉ lùi mấy bước, sát ý kia cũng không có lập tức biến mất.
Đầu ngón tay có tiết tấu gõ lên mặt bàn, không nhanh không chậm, không ảnh hưởng bởi tiếng đàn quỷ mị từ ngoài cửa sổ truyền vào, hai hàng lông mi dày đậm của hắc y nam tử nhẹ nhàng nháy động, trong lúc đó đáy mắt thâm thúy thoáng qua, đen tối khôn cùng.
Nàng lại am hiểu tinh thông thuật pháp lấy tiếng đàn thao túng lòng người, thuật pháp này đối với người trong tức giận nhất định có hiệu quả.
Thật tính toán khôn khéo!
Nàng cố ý chọc giận thái tử trắc phi, chính là để có thể thao túng tâm ma của nàng ta, thao túng tất cả hành động của La Ý Liên dựa theo ý nguyện của nàng.
Thật thủ đoạn rất cao minh!
Dùng phương pháp này để báo thù La Ý Liên, quả thực chính là giết người không thấy máu! Thái tử muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không thể, dù sao ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, tất cả mọi người đều nghe được tiếng đàn, những người khác đều bình yên vô sự, chỉ có một người là thái tử trắc phi nổi điên, những điều này căn bản không đủ để chứng minh tiếng đàn của nàng đang làm trò quỷ. Nàng trả thù thái tử trắc phi, thái tử cũng không cách nào làm gì được nàng, chỉ có thể ăn buồn bực thua thiệt.
Đáy mắt của hắn tinh quang bắn tán loạn, trên người nữ nhân này rốt cuộc còn dấu bao nhiêu bí mật thú vị? Hắn càng ngày càng hiếu kỳ rồi!
Dung Thiếu Hoa trong lúc vô tình ngước mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp khóe môi hắn đang nổi lên nụ cười muốn đùa giỡn, ngẩn ngơ tựa như gặp quỷ. Trong đầu vụt sáng hai chữ, yêu nghiệt! Nam nhân này từ nhỏ đã có bản lĩnh mê hoặc lòng người!
Băng hộ pháp mới thấy khóe miệng hắn nỗi lên ý cười, cũng ngẩn người, trong ấn tượng của nàng, tôn chủ rất ít khi cười. Nhưng nếu một ngày kia thấy hắn cười, như vậy nhất định là có người sẽ gặp xui xẻo. Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy nụ cười này có chút quỷ dị, không giống như là báo trước muốn chỉnh người như ngày thường, giống như là phát ra từ nội tâm nóng lòng muốn thử gì đó.
Lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ tôn chủ đối với nữ tử đánh đàn ở dười lầu sinh ra hứng thú? Nàng chớp mắt một chút, đem tất cả tâm tình che dấu ở đáy mắt.
Nam Cung Tỉ chậm rãi phục hồi tinh thần, giận tím mặt, thoáng cái tung người nhảy lên, thân ảnh vô cùng nhanh hướng Vân Khê bay đi qua. Màu xanh huyền khí tản ra, năm ngón tay hóa thành chưởng đao, trong mắt đầy sát khí!
Vân Khê cố ý trêu chọc khiêu khích, hoàn toàn đã chọc giận hắn, lòng tự ái của hắn bị suy giảm. Hắn cũng bất chấp đối phương có phải là cháu gái tướng quân hay không, có thể có hậu quả gì hay không, tóm lại trước mắt chuyện hắn suy nghĩ duy nhất, chính là muốn chấm dứt tánh mạng của nữ nhân trước mắt, nếu không mặt mũi của thái tử như hắn còn gì tồn tại?
“Vân Khê, đi chết đi!” Trong miệng hắn hét lớn một tiếng, quanh thân huyền khí lần nữa tăng vọt, ánh sáng xanh tràn đầy cả Quỳnh Hoa Lầu, sát khí bức người!
Khắp mọi nơi thanh âm hút không khí nối thành một mảnh.
Vân Khê lần này chết chắc!
Ai bảo nàng cả gan làm loạn như thế, lại chọc giận thái tử? Đây không phải là tự tìm chết thì là cái gì?
Phần lớn trong lòng mọi người đều là có ý nghĩ như thế, phàm là người có kiến thức, cũng biết Huyền giai của thái tử đã đạt đến đỉnh Thanh Huyền chi cảnh, người bình thường căn bản mà bị trúng một kích của hắn thì đều không thể ngăn cản, càng đừng nói Vân Khê trong ấn tượng của bọn hắn chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Nhưng là, nàng thật sự là “nữ tử yếu đuối” sao?
Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Đông Phương Vân Tường, còn có Nam Cung Dực, những người biết chuyện này trong lòng cũng không nghĩ như vậy, nếu Vân Khê coi như là nữ tử yếu đuối, như vậy những nữ tử chân chính yếu đuối rốt cuộc có thể sống như thế nào a?
Tiết tấu gõ lên mặt bàn ngừng lại, đáy mắt hẹp dài hiện lên tia sáng âm u, rất nhanh, tiết tấu đầu ngón tay khôi phục lại bình thường. Một tay khác cầm lên chén rượu, đầu ngón thon dài của hắc y nam tử khẽ chuyển ly rượu trong tay, phảng phất như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, cử động cẩn thận, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn.
Tim của Băng hộ pháp cũng đã thót lên, bởi vì nàng cảm thấy khí tức trên người tôn chủ dao động, nàng thậm chí có một loại dự cảm, cái ly trong tay tôn chủ tùy lúc sẽ trở thành vũ khí bắn ra ngoài.
Hắn đang lo lắng an nguy của nữ nhân dưới lầu sao?
Rất nhanh, nàng liền biết được đáp án.
Huyền khí màu xanh như một loại lưỡi dao sắc bén đánh về phía trước mặt của Vân Khê, mọi người đều thót tim, yên lặng ngắm nhìn.
Vân Khê vẫn ngồi tại chỗ như cũ mà gãy lấy cầm Huyền, không vội cũng không nhanh.
Lông mi thật dài ở dưới mắt nàng che thành một vòng cung duyên dáng, mâu quang như nước chợt lóe. Hừ, muốn lấy mạng của nàng, quả thực muốn chết.
Huyền khí ở đầu ngón tay từ từ ngưng tụ, mỗi một dây đàn bị gảy ra đều mang theo nồng đậm âm vận, tiếng đàn cũng trở nên càng thêm tao nhã cùng nặng nề.
Kiếm của Nam Cung Tỉ đâm phá hư không, mang theo một trận gió, đâm tới gần nàng.
Mười tấc, tám tấc, sáu tấc......
Ngón tay kích thích cầm Huyền, vận sức chờ phát động, đôi môi lạnh lùng nhếch lên, lộ ra nụ cười âm lãnh. Mũi kiếm cách trước ngực nàng chỉ còn kém một tấc, đầu ngón tay của nàng sắp rời dây cung, lúc này, từ cửa sổ nơi lầu hai, một đạo khí lực vô hình đột nhiên phá không mà đến, cùng huyền khí màu xanh của Nam Cung Tỉ đánh ra vừa vặn va chạm ở phía trên dây đàn!
Chỉ nghe “Tranh” một tiếng giòn vang, cầm huyền gãy lìa, mà Nam Cung Tỉ cũng bị bắn bay xa ra ngoài, giống như con diều bị chặt đứt dây, chỉ có thể dựa vào lực rơi tự do mà xác định tung tích, cuối thì ngã ở trên mặt đất, một thân chật vật.
Khí lạnh phát qua trước mặt Vân Khê, xuy rối tóc mai của nàng, mà nàng vẫn không nhúc nhích, bình thản ung dung.
Vân Khê híp mắt lại, thu lại cầm Huyền sắp rời tay, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên một cái ly uống rượu bên cạnh cầm huyền, sau đó quay đầu nhìn về sương phòng lầu hai, đôi mắt đẹp lưu chuyển, đầy hào quang rực rỡ đẹp không sao tả xiết.
“A ——” lúc này, ở giữa sàn nhảy, sau khi tiếng đàn biến mất La Ý Liên cũng tỉnh lại, cúi đầu thấy trên người mình chỉ còn chút ít vải, không khỏi kinh hô.
“Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đáy mắt của nàng tràn đầy kinh hoàng thất thố, bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia, cũng làm cho người ta đau lòng, song khi ánh mắt của nàng tiếp xúc đến Vân Khê, bối rối trong ánh mắt kia lập tức tán loạn thành hai tia nhìn ngoan lệ.
“Là ngươi! Nhất định là ngươi! Là ngươi cố ý thiết kế hại ta, nhất định là ngươi!” La Ý Liên nhặt lên xiêm y của mình vung vãi trên mặt đất ôm ở trước ngực, bảo vệ da thịt lỏa lồ của mình, trạng thái ánh mắt của nàng có chút điên cuồng, khó có thể tiếp nhận chuyện tàn khốc như vậy.
Ngay sau đó, nàng tựa như nổi điên xông về Vân Khê, muốn đem nàng bóp chết!
Đầu ngón tay có tiết tấu gõ lên mặt bàn, không nhanh không chậm, không ảnh hưởng bởi tiếng đàn quỷ mị từ ngoài cửa sổ truyền vào, hai hàng lông mi dày đậm của hắc y nam tử nhẹ nhàng nháy động, trong lúc đó đáy mắt thâm thúy thoáng qua, đen tối khôn cùng.
Nàng lại am hiểu tinh thông thuật pháp lấy tiếng đàn thao túng lòng người, thuật pháp này đối với người trong tức giận nhất định có hiệu quả.
Thật tính toán khôn khéo!
Nàng cố ý chọc giận thái tử trắc phi, chính là để có thể thao túng tâm ma của nàng ta, thao túng tất cả hành động của La Ý Liên dựa theo ý nguyện của nàng.
Thật thủ đoạn rất cao minh!
Dùng phương pháp này để báo thù La Ý Liên, quả thực chính là giết người không thấy máu! Thái tử muốn truy cứu trách nhiệm, cũng không thể, dù sao ở dưới con mắt nhìn trừng trừng của mọi người, tất cả mọi người đều nghe được tiếng đàn, những người khác đều bình yên vô sự, chỉ có một người là thái tử trắc phi nổi điên, những điều này căn bản không đủ để chứng minh tiếng đàn của nàng đang làm trò quỷ. Nàng trả thù thái tử trắc phi, thái tử cũng không cách nào làm gì được nàng, chỉ có thể ăn buồn bực thua thiệt.
Đáy mắt của hắn tinh quang bắn tán loạn, trên người nữ nhân này rốt cuộc còn dấu bao nhiêu bí mật thú vị? Hắn càng ngày càng hiếu kỳ rồi!
Dung Thiếu Hoa trong lúc vô tình ngước mắt nhìn, vừa vặn bắt gặp khóe môi hắn đang nổi lên nụ cười muốn đùa giỡn, ngẩn ngơ tựa như gặp quỷ. Trong đầu vụt sáng hai chữ, yêu nghiệt! Nam nhân này từ nhỏ đã có bản lĩnh mê hoặc lòng người!
Băng hộ pháp mới thấy khóe miệng hắn nỗi lên ý cười, cũng ngẩn người, trong ấn tượng của nàng, tôn chủ rất ít khi cười. Nhưng nếu một ngày kia thấy hắn cười, như vậy nhất định là có người sẽ gặp xui xẻo. Nhưng hôm nay, nàng cảm thấy nụ cười này có chút quỷ dị, không giống như là báo trước muốn chỉnh người như ngày thường, giống như là phát ra từ nội tâm nóng lòng muốn thử gì đó.
Lòng của nàng đột nhiên trầm xuống, chẳng lẽ tôn chủ đối với nữ tử đánh đàn ở dười lầu sinh ra hứng thú? Nàng chớp mắt một chút, đem tất cả tâm tình che dấu ở đáy mắt.
Nam Cung Tỉ chậm rãi phục hồi tinh thần, giận tím mặt, thoáng cái tung người nhảy lên, thân ảnh vô cùng nhanh hướng Vân Khê bay đi qua. Màu xanh huyền khí tản ra, năm ngón tay hóa thành chưởng đao, trong mắt đầy sát khí!
Vân Khê cố ý trêu chọc khiêu khích, hoàn toàn đã chọc giận hắn, lòng tự ái của hắn bị suy giảm. Hắn cũng bất chấp đối phương có phải là cháu gái tướng quân hay không, có thể có hậu quả gì hay không, tóm lại trước mắt chuyện hắn suy nghĩ duy nhất, chính là muốn chấm dứt tánh mạng của nữ nhân trước mắt, nếu không mặt mũi của thái tử như hắn còn gì tồn tại?
“Vân Khê, đi chết đi!” Trong miệng hắn hét lớn một tiếng, quanh thân huyền khí lần nữa tăng vọt, ánh sáng xanh tràn đầy cả Quỳnh Hoa Lầu, sát khí bức người!
Khắp mọi nơi thanh âm hút không khí nối thành một mảnh.
Vân Khê lần này chết chắc!
Ai bảo nàng cả gan làm loạn như thế, lại chọc giận thái tử? Đây không phải là tự tìm chết thì là cái gì?
Phần lớn trong lòng mọi người đều là có ý nghĩ như thế, phàm là người có kiến thức, cũng biết Huyền giai của thái tử đã đạt đến đỉnh Thanh Huyền chi cảnh, người bình thường căn bản mà bị trúng một kích của hắn thì đều không thể ngăn cản, càng đừng nói Vân Khê trong ấn tượng của bọn hắn chỉ là một nữ tử yếu đuối.
Nhưng là, nàng thật sự là “nữ tử yếu đuối” sao?
Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục, Đông Phương Vân Tường, còn có Nam Cung Dực, những người biết chuyện này trong lòng cũng không nghĩ như vậy, nếu Vân Khê coi như là nữ tử yếu đuối, như vậy những nữ tử chân chính yếu đuối rốt cuộc có thể sống như thế nào a?
Tiết tấu gõ lên mặt bàn ngừng lại, đáy mắt hẹp dài hiện lên tia sáng âm u, rất nhanh, tiết tấu đầu ngón tay khôi phục lại bình thường. Một tay khác cầm lên chén rượu, đầu ngón thon dài của hắc y nam tử khẽ chuyển ly rượu trong tay, phảng phất như là đang thưởng thức một tác phẩm nghệ thuật, cử động cẩn thận, làm cho người ta đoán không ra ý nghĩ của hắn.
Tim của Băng hộ pháp cũng đã thót lên, bởi vì nàng cảm thấy khí tức trên người tôn chủ dao động, nàng thậm chí có một loại dự cảm, cái ly trong tay tôn chủ tùy lúc sẽ trở thành vũ khí bắn ra ngoài.
Hắn đang lo lắng an nguy của nữ nhân dưới lầu sao?
Rất nhanh, nàng liền biết được đáp án.
Huyền khí màu xanh như một loại lưỡi dao sắc bén đánh về phía trước mặt của Vân Khê, mọi người đều thót tim, yên lặng ngắm nhìn.
Vân Khê vẫn ngồi tại chỗ như cũ mà gãy lấy cầm Huyền, không vội cũng không nhanh.
Lông mi thật dài ở dưới mắt nàng che thành một vòng cung duyên dáng, mâu quang như nước chợt lóe. Hừ, muốn lấy mạng của nàng, quả thực muốn chết.
Huyền khí ở đầu ngón tay từ từ ngưng tụ, mỗi một dây đàn bị gảy ra đều mang theo nồng đậm âm vận, tiếng đàn cũng trở nên càng thêm tao nhã cùng nặng nề.
Kiếm của Nam Cung Tỉ đâm phá hư không, mang theo một trận gió, đâm tới gần nàng.
Mười tấc, tám tấc, sáu tấc......
Ngón tay kích thích cầm Huyền, vận sức chờ phát động, đôi môi lạnh lùng nhếch lên, lộ ra nụ cười âm lãnh. Mũi kiếm cách trước ngực nàng chỉ còn kém một tấc, đầu ngón tay của nàng sắp rời dây cung, lúc này, từ cửa sổ nơi lầu hai, một đạo khí lực vô hình đột nhiên phá không mà đến, cùng huyền khí màu xanh của Nam Cung Tỉ đánh ra vừa vặn va chạm ở phía trên dây đàn!
Chỉ nghe “Tranh” một tiếng giòn vang, cầm huyền gãy lìa, mà Nam Cung Tỉ cũng bị bắn bay xa ra ngoài, giống như con diều bị chặt đứt dây, chỉ có thể dựa vào lực rơi tự do mà xác định tung tích, cuối thì ngã ở trên mặt đất, một thân chật vật.
Khí lạnh phát qua trước mặt Vân Khê, xuy rối tóc mai của nàng, mà nàng vẫn không nhúc nhích, bình thản ung dung.
Vân Khê híp mắt lại, thu lại cầm Huyền sắp rời tay, ánh mắt nàng trong trẻo lạnh lùng rơi vào trên một cái ly uống rượu bên cạnh cầm huyền, sau đó quay đầu nhìn về sương phòng lầu hai, đôi mắt đẹp lưu chuyển, đầy hào quang rực rỡ đẹp không sao tả xiết.
“A ——” lúc này, ở giữa sàn nhảy, sau khi tiếng đàn biến mất La Ý Liên cũng tỉnh lại, cúi đầu thấy trên người mình chỉ còn chút ít vải, không khỏi kinh hô.
“Tại sao có thể như vậy? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
Đáy mắt của nàng tràn đầy kinh hoàng thất thố, bộ dạng điềm đạm đáng yêu kia, cũng làm cho người ta đau lòng, song khi ánh mắt của nàng tiếp xúc đến Vân Khê, bối rối trong ánh mắt kia lập tức tán loạn thành hai tia nhìn ngoan lệ.
“Là ngươi! Nhất định là ngươi! Là ngươi cố ý thiết kế hại ta, nhất định là ngươi!” La Ý Liên nhặt lên xiêm y của mình vung vãi trên mặt đất ôm ở trước ngực, bảo vệ da thịt lỏa lồ của mình, trạng thái ánh mắt của nàng có chút điên cuồng, khó có thể tiếp nhận chuyện tàn khốc như vậy.
Ngay sau đó, nàng tựa như nổi điên xông về Vân Khê, muốn đem nàng bóp chết!
Tác giả :
Bắc Đằng