Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc
Quyển 1 - Chương 28: Làm thơ là không am hiểu nhất
Chương 28: Làm thơ là không am hiểu nhất Editor: Ngân Châu Lầu dưới, Trịnh phu tử từ trên cao liếc nhìn xuống Vân Tiểu Mặc: “Có đọc qua Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính cùng Thiên Tự Văn không?” Ngữ khí của hắn ngạo mạn, đối với con tư sinh, từ trong tư tưởng hắn đã xem thường rồi….
“Có!” Vân Tiểu Mặc gật đầu, trong lòng âm thầm khó chịu. Những thứ này là đồ vật của con nít, ba tuổi bé đã có thể đọc làu làu, hỏi bé có biết những thứ này hay không, không khác gì vũ nhục trí thông minh của bé.
Hơn nữa mẫu thân nói, học những thứ này căn bản vô dụng, tốt nhất là đem thơ Đường thơ Tống, thơ của những danh gia kinh điển toàn bộ học thuộc làu, mới là thực tế nhất! Bởi vì cái gọi là đọc 300 bài thơ Đường, không biết ngâm Thơ thì cũng biết đối câu, sau này nếu có người đòi tỉ thí tài nghệ, còn có thể tùy tiện xách ra một bài thơ mà dọa người.
Trịnh phu tử sắc mặt không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Học qua thi từ sao?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, vẫn là nên khiêm nhường một chút mới tốt: “Hiểu sơ.”
“Cái gì gọi là hiểu sơ? Học qua chính là học qua, không có học qua chính là không có học qua, tiểu hài tử nói chuyện, tại sao có thể nông cạn như vậy?” Trịnh phu tử sắc mặt bất thiện, giọng nói càng thêm bất thiện. Có đôi khi làm người chính là như vậy, một khi võ đoán mà quyết định hiền lành hay hung dữ, cho dù có là đồ tốt, cũng sẽ cảm thấy xấu xí vô cùng! Trịnh phu tử chính vì ở trong lòng đã sớm ấn định cho Tiểu Mặc là con tư sinh, cho nên bất kể bé con nói như thế nào làm gì, hắn cũng thấy không vừa mắt.
Sắc mặt của Vân Tiểu Mặc có chút tối tăm, phồng má, ẩn nhẫn. Ánh mắt nhìn về phía mẹ ruột của mình, ánh mắt rất là do dự, cũng rất giãy dụa.
Dù sao nó vẫn là đứa bé, không cách nào thời thời khắc khắc đều có thể hỉ nộ không lộ ra.
Vân Khê nhàn nhạt đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào con, trong lúc vô hình cho bé thêm sức mạnh. Nàng biết nhi tử hiện tại đang đứng ở trong đỉnh giao chiến, bé có thể lựa chọn tức giận, sau đó một quyền đánh nhừ tử lão đầu chán ghét trước mắt, cũng có thể lựa chọn trầm mặc, sau đó tùy thời từ trong lòng bộc phát, để cho lão đầu chán ghét đối với hắn triệt để thay đổi cách nhìn của mình. Phản ứng đầu tiên thì làm rất dễ dàng, con nàng tuyệt đối có thực lực này, nhưng là một người dễ giận vọng động như vậy cũng không phải là điều nàng kỳ vọng nhìn thấy ở con.
Nhi tử do dự, nói rõ chính hắn cũng có cái ý thức này, điều này rất tốt! Nàng tin tưởng nhi tử sẽ không để cho nàng thất vọng.
Lúc này, một thanh âm trầm thấp từ sương phòng bên trái cầu thang truyền ra: “Trịnh phu tử, ta nghĩ Tiểu Mặc có ý là học vấn như biển cả khôn cùng, như túi sách không đáy, cho dù bé có đọc qua thi từ, cũng bất quá chỉ là một góc biển. Bé nói ‘hiểu sơ’, cũng xem như thoả đáng! Thử hỏi cõi đời này lại có ai có thể nói mình gom hết cả biển học đây?” Cửa sổ sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Đông Phương Vân Tường.
“Tường thúc thúc!” Vân Tiểu Mặc liếc thấy hắn xuất hiện ở nơi này, liền rất vui vẻ, tiếng nói ngọt ngào lượn lờ cả tòa lầu.
Đông Phương Vân Tường thấy Tiểu Mặc, cũng hé ra nụ cười ôn hòa, hắn xoay người rời đi cửa sổ. Một lúc sau, liền từ cầu thang lầu cất bước đi xuống.
“Nhị hoàng tử điện hạ, đến Thấm Dương thành khi nào vậy? Sao cũng không lên tiếng một cái? Chẳng phải để cho bổn thái tử tiếp đãi không chu đáo sao?” Nam Cung Tỉ đối với sự xuất hiện Đông Phương Vân Tường rất là kinh ngạc, đáy mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động, không khỏi nổi tâm tư.
“Vân Tường huynh.” Tây Môn Huyền Diệp cũng theo lên tiếng chào hỏi.
Những người khác nghe thái tử xưng hô biết hắn là Nhị hoàng tử điện hạ, mà thái tử Tây Mộ quốc xưng hô hắn là Vân Tường huynh, hơn nữa hắn thần sắc suy yếu, liền đại khái hiểu rõ thân phận của hắn, hắn chính là xếp hạng thứ tư trên Bảng thiên hạ mỹ nam, Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử Đông Phương Vân Tường.
Nhìn hắn ưu nhã bước xuống thang lầu, mọi người trước mắt sáng ngời, không hổ là mỹ nam tử xếp hạng thứ tư, phong tư này, khí chất này, hoàn hảo vô khuyết! Chỉ tiếc, thân thể hắn quá yếu, quả là trời ghét tuấn nhan.
Chẳng qua họ lấy làm kỳ quái, hắn là Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử, như thế nào lại cùng nhi tử của Vân Khê quen biết đây?
“Tường thúc thúc!” Vân Tiểu Mặc vui vẻ nhảy đến bên cạnh hắn.
Đông Phương Vân Tường đưa tay sờ sờ gương mặt trẻ con mũm mĩm của bé, thần thái thân mật cùng sủng ái, mọi người thấy vậy lại là một trận ngạc nhiên. Người trong thiên hạ đều biết Đông Phương Vân Tường lãnh mạc, không thường cùng người khác lui tới, hơn nữa bởi vì thân thể, hắn cứ ru rú trong nhà, hôm nay lại thấy như vậy một phen cảnh tượng này, là một cú đánh mạnh vào lòng những người quen biết hắn.
Chỉ có thể nói thiên hạ không có chuyện gì là không xảy ra.
Nam Cung Tỉ nhìn thái độ Vân Tiểu Mặc đối đãi với Đông Phương Vân Tường cùng đối đãi với hắn, thiên soa địa biệt (khác xa trời đất), khác xa nhau, trong lòng rất không vui. Chẳng lẽ hắn đường đường là thái tử một nước, còn không bằng một quỷ đoản mệnh tùy thời có thể vứt bỏ tánh mạng sao?
Cũng không biết có phải do nụ cười trên mặt Vân Tiểu Mặc quá mức rực rỡ hay không, đã làm cho đáy lòng Nam Cung Tỉ sinh ra cảm giác quái dị.
“Tại hạ hôm nay cũng vừa tới thành Thấm Dương, thân thể có chút khó chịu, còn không kịp tới bái hội thái tử điện hạ trước, mong lượng thứ.” Đông Phương Vân Tường ho nhẹ, ánh mắt không tự chủ nhìn qua Vân Khê, nàng an vị tại vị trí đó, rất thanh thản, tuyệt không lo lắng cho nhi tử của mình có ứng phó được mọi người gây khó khăn hay không. Đáy lòng hắn khẽ thở dài, xem ra hắn thật không đủ bình tĩnh, mắt thấy Tiểu Mặc bị làm khó, hắn liền không nhịn được, không thể ngồi mà không để ý tới.
“Trịnh phu tử, ngươi cho là lời ta nói mới vừa rồi có đạo lý hay không?” một ánh mắt nhẹ nhàng của Đông Phương Vân Tường liếc tới, lại làm cho Trịnh phu tử cả người rung động, thu hồi thái độ ngạo mạn khinh miệt mới vừa rồi.
“Nhị hoàng tử điện hạ nói đúng, là lão phu quá mức võ đoán.” Trịnh phu tử hơi hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy quanh người như bị vây bởi một cổ hơi thở lạnh lùng bao phủ, làm toàn thân lạnh lẽo.
Nhị hoàng tử Đông Lăng quốc, thoạt nhìn thân thể suy yếu vô hại, nhưng hắn thật sự rõ ràng cảm thấy uy hiếp đến từ trên người hắn ta, sau lưng mồ lạnh chảy ròng.
“Tiểu Mặc, con nói cho phu tử biết, con không am hiểu nhất chính là cái gì. Chỉ cần tài nghệ con không am hiểu nhất thì sẽ được phu tử khảo hạch, như vậy những tài nghệ am hiểu khác thì càng không cần phải nói rồi. Phu tử, đúng không?” Ở góc độ người khác nhìn không thấy tới, ánh mắt Đông Phương Vân Tường lẫm liệt, ánh mắt liếc qua trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
“Dạ, Dạ!” Tiếng nói của Trịnh phu tử có chút phát run.
Đây cũng quá bao che đi? Thứ không am hiểu nhất, ai biết nó không am hiểu nhất chính là cái gì chứ?
Vân Khê ngồi im không nói, hơi trừng mắt lên, hướng Đông Phương Vân Tường, quăng đi một ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh.
Nàng bắt đầu hiểu ra, vì sao nhi tử trong thời gian ngắn như vậy lại đón nhận hắn. Thì ra có ít người ít việc, là cần thật lòng đổi lại thật lòng, cũng chỉ người có tâm linh tinh khiết nhất mới có cảm ứng mãnh liệt như thế, và cũng dễ dàng nhất tiếp nhận đối phương.
“Tiểu Mặc, nói cho phu tử, con không am hiểu nhất là cái gì?” Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, ánh mắt ôn cùng tinh khiết, khóe môi không tự chủ toát ra mỉm cười rất tự nhiên.
“Không am hiểu nhất a......” con ngươi linh động chuyển động, mang theo một tia giảo hoạt, Vân Tiểu Mặc làm bộ khó nghĩ một hồi lâu, nói, “Tài nghệ con am hiểu nhiều lắm, nếu nhất thời mà nói…, không am hiểu nhất, đó chính là ngâm thơ.”
Vân Khê thiếu chút nữa phun cười, nhi tử rốt cuộc là di truyền từ người nào, thật, thật có chút vô sỉ a...... Rõ ràng nó am hiểu nhất chính là ngâm thơ!
Trịnh phu tử chân mày nhẹ cau, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn cũng không tin rằng ngâm thơ là đứa bé này không am hiểu nhất, bất quá hắn nghĩ thầm một hài tử cho dù biết ngâm thơ, cũng không thể sánh bằng bốn vị môn sinh đắc ý nhất kia. Nghĩ tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Rất tốt! Học ngâm thơ, phải có tình cảm sâu đậm trợ giúp. Ngươi có dám cùng những hài tử khác tỷ thí với nhau không, vậy mới biết được người nào làm thơ vừa nhanh vừa tốt nhất?”
Trịnh phu tử cũng không phải là nhân vật đơn giản, mắt thấy Nhị hoàng tử điện hạ thiên vị Vân Tiểu Mặc, nếu hắn còn một lòng một dạ cố ý làm khó nó, chắc chắn sẽ đắc tội Nhị hoàng tử điện hạ. Hiện tại hắn để cho bọn nhỏ tự mình tỷ thí, như vậy Vân Tiểu Mặc dù có thua, cũng không đổ tới trên đầu của hắn. Một kế này đúng là diệu kế!
Vân Tiểu Mặc tự tin gật đầu nói: “Dám!”
“Một đám người lớn lại làm khó một hài tử, vậy mà bọn họ cũng làm được!” Băng hộ pháp đẩy ra cửa sổ đang đóng, đứng gần cửa sổ nhìn xuống bên dưới, căm giận bất bình bật thốt lên.
“Thái tử Nam Hi quốc vốn là tiểu nhân có thù tất báo! Nghe nói Vân gia Đại tiểu thư vốn là vị hôn thê của Tĩnh vương gia, nhưng sáu năm trước, nàng không biết vì sao đột nhiên mang thai, vì sợ miệng lưỡi thế gian nên rời nhà sáu năm. Cho đến hôm nay, nàng mới trở về Vân gia, đứa bé kia chính là con tư sinh của nàng. Thái tử cùng Tĩnh vương gia mặt ngoài nhìn như hòa thuận, kì thực ngầm so đấu sức lực, hôm nay thật vất vả mới bắt được một cơ hội nhục nhã Tĩnh vương gia, hắn làm sao chịu bỏ qua cho? Nhục nhã Vân đại tiểu thư, cũng tương đương với nhục nhã Tĩnh vương gia......” Dung Thiếu Hoa phe phẩy chiết phiến, thong thả ung dung nói.
“Ngươi nói là...... Nàng sáu năm trước mang thai?” Đôi mắt của hắc y nam tử hơi co lại, mâu quang khẽ bắt đầu khởi động ánh sáng mờ ảo.
“Phải, có vấn đề sao?”
Hắc y nam từ đang cau lông mày bỗng hạ xuống trầm tư chốc lát, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không có gì.”
“Có!” Vân Tiểu Mặc gật đầu, trong lòng âm thầm khó chịu. Những thứ này là đồ vật của con nít, ba tuổi bé đã có thể đọc làu làu, hỏi bé có biết những thứ này hay không, không khác gì vũ nhục trí thông minh của bé.
Hơn nữa mẫu thân nói, học những thứ này căn bản vô dụng, tốt nhất là đem thơ Đường thơ Tống, thơ của những danh gia kinh điển toàn bộ học thuộc làu, mới là thực tế nhất! Bởi vì cái gọi là đọc 300 bài thơ Đường, không biết ngâm Thơ thì cũng biết đối câu, sau này nếu có người đòi tỉ thí tài nghệ, còn có thể tùy tiện xách ra một bài thơ mà dọa người.
Trịnh phu tử sắc mặt không thay đổi, tiếp tục hỏi: “Học qua thi từ sao?”
Vân Tiểu Mặc suy nghĩ một chút, vẫn là nên khiêm nhường một chút mới tốt: “Hiểu sơ.”
“Cái gì gọi là hiểu sơ? Học qua chính là học qua, không có học qua chính là không có học qua, tiểu hài tử nói chuyện, tại sao có thể nông cạn như vậy?” Trịnh phu tử sắc mặt bất thiện, giọng nói càng thêm bất thiện. Có đôi khi làm người chính là như vậy, một khi võ đoán mà quyết định hiền lành hay hung dữ, cho dù có là đồ tốt, cũng sẽ cảm thấy xấu xí vô cùng! Trịnh phu tử chính vì ở trong lòng đã sớm ấn định cho Tiểu Mặc là con tư sinh, cho nên bất kể bé con nói như thế nào làm gì, hắn cũng thấy không vừa mắt.
Sắc mặt của Vân Tiểu Mặc có chút tối tăm, phồng má, ẩn nhẫn. Ánh mắt nhìn về phía mẹ ruột của mình, ánh mắt rất là do dự, cũng rất giãy dụa.
Dù sao nó vẫn là đứa bé, không cách nào thời thời khắc khắc đều có thể hỉ nộ không lộ ra.
Vân Khê nhàn nhạt đưa ánh mắt nhìn chăm chú vào con, trong lúc vô hình cho bé thêm sức mạnh. Nàng biết nhi tử hiện tại đang đứng ở trong đỉnh giao chiến, bé có thể lựa chọn tức giận, sau đó một quyền đánh nhừ tử lão đầu chán ghét trước mắt, cũng có thể lựa chọn trầm mặc, sau đó tùy thời từ trong lòng bộc phát, để cho lão đầu chán ghét đối với hắn triệt để thay đổi cách nhìn của mình. Phản ứng đầu tiên thì làm rất dễ dàng, con nàng tuyệt đối có thực lực này, nhưng là một người dễ giận vọng động như vậy cũng không phải là điều nàng kỳ vọng nhìn thấy ở con.
Nhi tử do dự, nói rõ chính hắn cũng có cái ý thức này, điều này rất tốt! Nàng tin tưởng nhi tử sẽ không để cho nàng thất vọng.
Lúc này, một thanh âm trầm thấp từ sương phòng bên trái cầu thang truyền ra: “Trịnh phu tử, ta nghĩ Tiểu Mặc có ý là học vấn như biển cả khôn cùng, như túi sách không đáy, cho dù bé có đọc qua thi từ, cũng bất quá chỉ là một góc biển. Bé nói ‘hiểu sơ’, cũng xem như thoả đáng! Thử hỏi cõi đời này lại có ai có thể nói mình gom hết cả biển học đây?” Cửa sổ sương phòng nhẹ nhàng bị đẩy ra, lộ ra khuôn mặt tuấn tú hơi có vẻ tái nhợt của Đông Phương Vân Tường.
“Tường thúc thúc!” Vân Tiểu Mặc liếc thấy hắn xuất hiện ở nơi này, liền rất vui vẻ, tiếng nói ngọt ngào lượn lờ cả tòa lầu.
Đông Phương Vân Tường thấy Tiểu Mặc, cũng hé ra nụ cười ôn hòa, hắn xoay người rời đi cửa sổ. Một lúc sau, liền từ cầu thang lầu cất bước đi xuống.
“Nhị hoàng tử điện hạ, đến Thấm Dương thành khi nào vậy? Sao cũng không lên tiếng một cái? Chẳng phải để cho bổn thái tử tiếp đãi không chu đáo sao?” Nam Cung Tỉ đối với sự xuất hiện Đông Phương Vân Tường rất là kinh ngạc, đáy mắt sóng ngầm bắt đầu khởi động, không khỏi nổi tâm tư.
“Vân Tường huynh.” Tây Môn Huyền Diệp cũng theo lên tiếng chào hỏi.
Những người khác nghe thái tử xưng hô biết hắn là Nhị hoàng tử điện hạ, mà thái tử Tây Mộ quốc xưng hô hắn là Vân Tường huynh, hơn nữa hắn thần sắc suy yếu, liền đại khái hiểu rõ thân phận của hắn, hắn chính là xếp hạng thứ tư trên Bảng thiên hạ mỹ nam, Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử Đông Phương Vân Tường.
Nhìn hắn ưu nhã bước xuống thang lầu, mọi người trước mắt sáng ngời, không hổ là mỹ nam tử xếp hạng thứ tư, phong tư này, khí chất này, hoàn hảo vô khuyết! Chỉ tiếc, thân thể hắn quá yếu, quả là trời ghét tuấn nhan.
Chẳng qua họ lấy làm kỳ quái, hắn là Đông Lăng quốc Nhị hoàng tử, như thế nào lại cùng nhi tử của Vân Khê quen biết đây?
“Tường thúc thúc!” Vân Tiểu Mặc vui vẻ nhảy đến bên cạnh hắn.
Đông Phương Vân Tường đưa tay sờ sờ gương mặt trẻ con mũm mĩm của bé, thần thái thân mật cùng sủng ái, mọi người thấy vậy lại là một trận ngạc nhiên. Người trong thiên hạ đều biết Đông Phương Vân Tường lãnh mạc, không thường cùng người khác lui tới, hơn nữa bởi vì thân thể, hắn cứ ru rú trong nhà, hôm nay lại thấy như vậy một phen cảnh tượng này, là một cú đánh mạnh vào lòng những người quen biết hắn.
Chỉ có thể nói thiên hạ không có chuyện gì là không xảy ra.
Nam Cung Tỉ nhìn thái độ Vân Tiểu Mặc đối đãi với Đông Phương Vân Tường cùng đối đãi với hắn, thiên soa địa biệt (khác xa trời đất), khác xa nhau, trong lòng rất không vui. Chẳng lẽ hắn đường đường là thái tử một nước, còn không bằng một quỷ đoản mệnh tùy thời có thể vứt bỏ tánh mạng sao?
Cũng không biết có phải do nụ cười trên mặt Vân Tiểu Mặc quá mức rực rỡ hay không, đã làm cho đáy lòng Nam Cung Tỉ sinh ra cảm giác quái dị.
“Tại hạ hôm nay cũng vừa tới thành Thấm Dương, thân thể có chút khó chịu, còn không kịp tới bái hội thái tử điện hạ trước, mong lượng thứ.” Đông Phương Vân Tường ho nhẹ, ánh mắt không tự chủ nhìn qua Vân Khê, nàng an vị tại vị trí đó, rất thanh thản, tuyệt không lo lắng cho nhi tử của mình có ứng phó được mọi người gây khó khăn hay không. Đáy lòng hắn khẽ thở dài, xem ra hắn thật không đủ bình tĩnh, mắt thấy Tiểu Mặc bị làm khó, hắn liền không nhịn được, không thể ngồi mà không để ý tới.
“Trịnh phu tử, ngươi cho là lời ta nói mới vừa rồi có đạo lý hay không?” một ánh mắt nhẹ nhàng của Đông Phương Vân Tường liếc tới, lại làm cho Trịnh phu tử cả người rung động, thu hồi thái độ ngạo mạn khinh miệt mới vừa rồi.
“Nhị hoàng tử điện hạ nói đúng, là lão phu quá mức võ đoán.” Trịnh phu tử hơi hơi cúi đầu, chỉ cảm thấy quanh người như bị vây bởi một cổ hơi thở lạnh lùng bao phủ, làm toàn thân lạnh lẽo.
Nhị hoàng tử Đông Lăng quốc, thoạt nhìn thân thể suy yếu vô hại, nhưng hắn thật sự rõ ràng cảm thấy uy hiếp đến từ trên người hắn ta, sau lưng mồ lạnh chảy ròng.
“Tiểu Mặc, con nói cho phu tử biết, con không am hiểu nhất chính là cái gì. Chỉ cần tài nghệ con không am hiểu nhất thì sẽ được phu tử khảo hạch, như vậy những tài nghệ am hiểu khác thì càng không cần phải nói rồi. Phu tử, đúng không?” Ở góc độ người khác nhìn không thấy tới, ánh mắt Đông Phương Vân Tường lẫm liệt, ánh mắt liếc qua trong trẻo nhưng lạnh lùng, mang theo nồng đậm cảnh cáo.
“Dạ, Dạ!” Tiếng nói của Trịnh phu tử có chút phát run.
Đây cũng quá bao che đi? Thứ không am hiểu nhất, ai biết nó không am hiểu nhất chính là cái gì chứ?
Vân Khê ngồi im không nói, hơi trừng mắt lên, hướng Đông Phương Vân Tường, quăng đi một ánh mắt cực kỳ trầm tĩnh.
Nàng bắt đầu hiểu ra, vì sao nhi tử trong thời gian ngắn như vậy lại đón nhận hắn. Thì ra có ít người ít việc, là cần thật lòng đổi lại thật lòng, cũng chỉ người có tâm linh tinh khiết nhất mới có cảm ứng mãnh liệt như thế, và cũng dễ dàng nhất tiếp nhận đối phương.
“Tiểu Mặc, nói cho phu tử, con không am hiểu nhất là cái gì?” Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, ánh mắt ôn cùng tinh khiết, khóe môi không tự chủ toát ra mỉm cười rất tự nhiên.
“Không am hiểu nhất a......” con ngươi linh động chuyển động, mang theo một tia giảo hoạt, Vân Tiểu Mặc làm bộ khó nghĩ một hồi lâu, nói, “Tài nghệ con am hiểu nhiều lắm, nếu nhất thời mà nói…, không am hiểu nhất, đó chính là ngâm thơ.”
Vân Khê thiếu chút nữa phun cười, nhi tử rốt cuộc là di truyền từ người nào, thật, thật có chút vô sỉ a...... Rõ ràng nó am hiểu nhất chính là ngâm thơ!
Trịnh phu tử chân mày nhẹ cau, hoàn toàn, từ đầu, luôn luôn cũng không tin rằng ngâm thơ là đứa bé này không am hiểu nhất, bất quá hắn nghĩ thầm một hài tử cho dù biết ngâm thơ, cũng không thể sánh bằng bốn vị môn sinh đắc ý nhất kia. Nghĩ tới đây, hắn ho nhẹ một tiếng, nói: “Rất tốt! Học ngâm thơ, phải có tình cảm sâu đậm trợ giúp. Ngươi có dám cùng những hài tử khác tỷ thí với nhau không, vậy mới biết được người nào làm thơ vừa nhanh vừa tốt nhất?”
Trịnh phu tử cũng không phải là nhân vật đơn giản, mắt thấy Nhị hoàng tử điện hạ thiên vị Vân Tiểu Mặc, nếu hắn còn một lòng một dạ cố ý làm khó nó, chắc chắn sẽ đắc tội Nhị hoàng tử điện hạ. Hiện tại hắn để cho bọn nhỏ tự mình tỷ thí, như vậy Vân Tiểu Mặc dù có thua, cũng không đổ tới trên đầu của hắn. Một kế này đúng là diệu kế!
Vân Tiểu Mặc tự tin gật đầu nói: “Dám!”
“Một đám người lớn lại làm khó một hài tử, vậy mà bọn họ cũng làm được!” Băng hộ pháp đẩy ra cửa sổ đang đóng, đứng gần cửa sổ nhìn xuống bên dưới, căm giận bất bình bật thốt lên.
“Thái tử Nam Hi quốc vốn là tiểu nhân có thù tất báo! Nghe nói Vân gia Đại tiểu thư vốn là vị hôn thê của Tĩnh vương gia, nhưng sáu năm trước, nàng không biết vì sao đột nhiên mang thai, vì sợ miệng lưỡi thế gian nên rời nhà sáu năm. Cho đến hôm nay, nàng mới trở về Vân gia, đứa bé kia chính là con tư sinh của nàng. Thái tử cùng Tĩnh vương gia mặt ngoài nhìn như hòa thuận, kì thực ngầm so đấu sức lực, hôm nay thật vất vả mới bắt được một cơ hội nhục nhã Tĩnh vương gia, hắn làm sao chịu bỏ qua cho? Nhục nhã Vân đại tiểu thư, cũng tương đương với nhục nhã Tĩnh vương gia......” Dung Thiếu Hoa phe phẩy chiết phiến, thong thả ung dung nói.
“Ngươi nói là...... Nàng sáu năm trước mang thai?” Đôi mắt của hắc y nam tử hơi co lại, mâu quang khẽ bắt đầu khởi động ánh sáng mờ ảo.
“Phải, có vấn đề sao?”
Hắc y nam từ đang cau lông mày bỗng hạ xuống trầm tư chốc lát, cuối cùng chỉ nhàn nhạt nói một câu: “Không có gì.”
Tác giả :
Bắc Đằng