Thiên Tài Ngục Phi
Chương 57: Song sinh Thiết - Lam
Sau khi được Tiểu Bạch dẫn ra khỏi hang động, mọi người không theo lối cũ đi nữa mà men lên triền núi đi lên.
Lúc này Vũ Phong dứt khoát đem Tiêu Nguyệt cõng lên làm nàng cảm thấy bối rối, trừ Dật ra thì nàng chưa từng tiếp xúc thân cận với nam nhân nào như vậy. Vũ Phong vì cõng Tiêu Nguyệt trên lưng nên không hề thấy được mặt Tiêu Nguyệt đã đỏ ửng lên.
(@tg: A A! Mộ Kình Thiên ôm cả buổi sao không nói nhỉ? @ Tiêu Nguyệt: *trừng* lúc đó hoảng loạn được chưa?)
Khi bốn người một thú đến được đỉnh núi thì ngồi xuống, chỗ càng cao thì càng dễ quan sát, ít nhất các linh thú sẽ ít đến những nơi cao ráo. Vũ Phong đặt Tiêu Nguyệt xuống,Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn nằm bên chân Tiêu Nguyệt. Vũ Phong lấy trong túi càn khôn ra bốn bầu nước, đưa cho Vương Vũ Đồng và Lục Lâm, còn lại là hắn cầm và đưa cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt không khách khí cầm lấy, khi kịch độc xâm nhập thì nàng cũng bị mất đi một lượng lớn nước, cần bổ sung.
Vũ Phong ngồi xuống một tảng đá, vừa uống nước vừa quét mắt xung quanh, hắn nhìn thấy được rất nhiều tổ đội đang di chuyển khắp nơi, xem ra đã có nhiều tổ đội bị thương rồi.
Lục Lâm đang uống nước thì bỗng khựng lại, quay đầu nhìn ra phía sau. Vũ Phong đang quan sát tình hình xung quanh cũng nhìn theo phương hướng của Lục Lâm. Một tổ đội cũng đang hướng về phía đỉnh núi này mà lên, tổ đội ấy gồm hai nam hai nữ.
Khi tổ đội đó lên đỉnh núi thì cũng khá ngạc nhiên vì có người đang ở đây. Tổ đội đó có hai người là nữ, họ giống nhau y hệt, hai người nữ có mái tóc dài màu nâu, gương mặt tinh xảo, còn hai người nam thì nhìn rất cương trực với gương mặt chữ điền mái tóc họ là màu đen.
Bốn người Tiêu Nguyệt nhìn thấy họ thì cũng giật mình, nếu là bóc thăm thì tại sao bốn người này có thể trùng hợp đến mức có thể cùng một tổ đội chứ.
Tổ đội kia nhìn thấy nhóm người Tiêu Nguyệt thì lễ phép chào hỏi, họ cũng không muốn kết oán thù, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Một trong hai người nam tiếng lại chào hỏi. “ Xin chào, chúng tôi là tổ đội bảy lớp hai, các vị có thể cho chúng tôi ngồi cùng chứ? Chúng tôi không hề có ác ý.”
Vũ Phong thấy vậy thì liếc mắt nhìn ba người còn lại, Lục Lâm thì không thèm để ý, Vương Vũ Đồng thì chỉ chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt thì âm thầm gật nhẹ. Hắn nhận được ý kiến của mọi người thì hướng tổ đội kia khách khí.
“Được! Chúng tôi thuộc tổ đội mười, lớp một. Tôi tên là Vũ Phong, còn lại là Vũ Đồng, Lục Lâm và Tiêu Nguyệt.”
Nam hài đó thấy vậy thì cũng cười chào hỏi lại. “ Tôi tên là Thiết Sơn, e trai tôi là Thiết Đằng, còn bên kia là hai đồng đội của chúng tôi tên là Lam Y Y và Lam Nha Nha.”
Vũ Phong thấy vậy thì gật gật đầu biểu thị đã biết rồi thủ thế mời mấy người Thiết Sơn. “Tự nhiên!”
Mấy người Thiết Sơn tự nhiên ngồi xuống, ai cũng tự động lấy ra bầu nước ngồi uống. Không khí có hơi trầm lặng, hai tỷ muội Lam Y Y và Lam Nha Nha nhìn thấy sắc mặt Tiêu Nguyệt và cánh tay không cử động kia thì hơi bất ngờ, cả hai cùng thốt lên.
“Muội muội kia, hình như bị thương khá nặng.” Nói rồi người bên trái lấy từ túi càn khôn ra một bình đan dược, mang gần đến bên Tiêu Nguyệt.
“Vị muội muội này, đây là Tam phẩm Hồi Thế Đan, muội dùng một viên đi, sẽ tốt hơn.”
Tiêu Nguyệt cười cười lắc đầu. “Ta trúng độc, Hồi Thế Đan không có tác dụng, Hồi Thế Đan dùng để trị liệu các thương tổn do linh lực hoặc công kích vật lý gây ra, đối với ta là vô ích, yên tâm, ta đã phục dụng Giải Độc Đan rồi. Đa tạ.”
Tiêu Nguyệt thân thiện dùng tay còn lại đẩy bình đan dược về, tiện thể hỏi. “Vị tỷ tỷ này là Y Y tỷ tỷ hay là Nha Nha tỷ tỷ?”
Lam Nha Nha nghe vậy thì thu hồi bình đan dược, mỉm cười trả lời. “ Ta gọi là Lam Nha Nha, kia là tỷ tỷ song sinh của ta Lam Y Y. Nếu được thì chúng ta kết giao đi.” – Nhiều khi một tình bạn rất dễ nảy sinh, không cần phải tiếp xúc nhiều hay trải qua sinh tử, đơn giản chỉ là một lần gặp hoặc một câu nói cũng làm người ta cảm thấy thân nhau.
Tiêu Nguyệt cũng không tiện từ chối, kết giao thì xem như là bằng hữu đi, thân hay không còn phải xem lại, nàng gật đầu đáp ứng. Lam Nha Nha thấy vậy thì cười thật rạng rỡ.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì mỉm cười khách khí bảo Lam Nha Nha về chỗ của mình. " Tỷ củng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, có gì sau này sẽ tìm hiểu thêm nhé."
Lam Nha Nha đương nhiên là hiểu ý của Tiêu Nguyệt, nhẹ đứng dậy đi về phía Lam Y Y, trước khi đi còn quay lại cười một cái với Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng cười đáp lễ. Xem ra hôm nay lại bớt đi một kẻ thù rồi. (có cần tg giải thích k nào ^^)
Lúc này Vũ Phong dứt khoát đem Tiêu Nguyệt cõng lên làm nàng cảm thấy bối rối, trừ Dật ra thì nàng chưa từng tiếp xúc thân cận với nam nhân nào như vậy. Vũ Phong vì cõng Tiêu Nguyệt trên lưng nên không hề thấy được mặt Tiêu Nguyệt đã đỏ ửng lên.
(@tg: A A! Mộ Kình Thiên ôm cả buổi sao không nói nhỉ? @ Tiêu Nguyệt: *trừng* lúc đó hoảng loạn được chưa?)
Khi bốn người một thú đến được đỉnh núi thì ngồi xuống, chỗ càng cao thì càng dễ quan sát, ít nhất các linh thú sẽ ít đến những nơi cao ráo. Vũ Phong đặt Tiêu Nguyệt xuống,Tiểu Bạch cũng ngoan ngoãn nằm bên chân Tiêu Nguyệt. Vũ Phong lấy trong túi càn khôn ra bốn bầu nước, đưa cho Vương Vũ Đồng và Lục Lâm, còn lại là hắn cầm và đưa cho Tiêu Nguyệt.
Tiêu Nguyệt không khách khí cầm lấy, khi kịch độc xâm nhập thì nàng cũng bị mất đi một lượng lớn nước, cần bổ sung.
Vũ Phong ngồi xuống một tảng đá, vừa uống nước vừa quét mắt xung quanh, hắn nhìn thấy được rất nhiều tổ đội đang di chuyển khắp nơi, xem ra đã có nhiều tổ đội bị thương rồi.
Lục Lâm đang uống nước thì bỗng khựng lại, quay đầu nhìn ra phía sau. Vũ Phong đang quan sát tình hình xung quanh cũng nhìn theo phương hướng của Lục Lâm. Một tổ đội cũng đang hướng về phía đỉnh núi này mà lên, tổ đội ấy gồm hai nam hai nữ.
Khi tổ đội đó lên đỉnh núi thì cũng khá ngạc nhiên vì có người đang ở đây. Tổ đội đó có hai người là nữ, họ giống nhau y hệt, hai người nữ có mái tóc dài màu nâu, gương mặt tinh xảo, còn hai người nam thì nhìn rất cương trực với gương mặt chữ điền mái tóc họ là màu đen.
Bốn người Tiêu Nguyệt nhìn thấy họ thì cũng giật mình, nếu là bóc thăm thì tại sao bốn người này có thể trùng hợp đến mức có thể cùng một tổ đội chứ.
Tổ đội kia nhìn thấy nhóm người Tiêu Nguyệt thì lễ phép chào hỏi, họ cũng không muốn kết oán thù, chỉ muốn tìm một nơi để nghỉ ngơi.
Một trong hai người nam tiếng lại chào hỏi. “ Xin chào, chúng tôi là tổ đội bảy lớp hai, các vị có thể cho chúng tôi ngồi cùng chứ? Chúng tôi không hề có ác ý.”
Vũ Phong thấy vậy thì liếc mắt nhìn ba người còn lại, Lục Lâm thì không thèm để ý, Vương Vũ Đồng thì chỉ chăm chú nhìn Tiêu Nguyệt, Tiêu Nguyệt thì âm thầm gật nhẹ. Hắn nhận được ý kiến của mọi người thì hướng tổ đội kia khách khí.
“Được! Chúng tôi thuộc tổ đội mười, lớp một. Tôi tên là Vũ Phong, còn lại là Vũ Đồng, Lục Lâm và Tiêu Nguyệt.”
Nam hài đó thấy vậy thì cũng cười chào hỏi lại. “ Tôi tên là Thiết Sơn, e trai tôi là Thiết Đằng, còn bên kia là hai đồng đội của chúng tôi tên là Lam Y Y và Lam Nha Nha.”
Vũ Phong thấy vậy thì gật gật đầu biểu thị đã biết rồi thủ thế mời mấy người Thiết Sơn. “Tự nhiên!”
Mấy người Thiết Sơn tự nhiên ngồi xuống, ai cũng tự động lấy ra bầu nước ngồi uống. Không khí có hơi trầm lặng, hai tỷ muội Lam Y Y và Lam Nha Nha nhìn thấy sắc mặt Tiêu Nguyệt và cánh tay không cử động kia thì hơi bất ngờ, cả hai cùng thốt lên.
“Muội muội kia, hình như bị thương khá nặng.” Nói rồi người bên trái lấy từ túi càn khôn ra một bình đan dược, mang gần đến bên Tiêu Nguyệt.
“Vị muội muội này, đây là Tam phẩm Hồi Thế Đan, muội dùng một viên đi, sẽ tốt hơn.”
Tiêu Nguyệt cười cười lắc đầu. “Ta trúng độc, Hồi Thế Đan không có tác dụng, Hồi Thế Đan dùng để trị liệu các thương tổn do linh lực hoặc công kích vật lý gây ra, đối với ta là vô ích, yên tâm, ta đã phục dụng Giải Độc Đan rồi. Đa tạ.”
Tiêu Nguyệt thân thiện dùng tay còn lại đẩy bình đan dược về, tiện thể hỏi. “Vị tỷ tỷ này là Y Y tỷ tỷ hay là Nha Nha tỷ tỷ?”
Lam Nha Nha nghe vậy thì thu hồi bình đan dược, mỉm cười trả lời. “ Ta gọi là Lam Nha Nha, kia là tỷ tỷ song sinh của ta Lam Y Y. Nếu được thì chúng ta kết giao đi.” – Nhiều khi một tình bạn rất dễ nảy sinh, không cần phải tiếp xúc nhiều hay trải qua sinh tử, đơn giản chỉ là một lần gặp hoặc một câu nói cũng làm người ta cảm thấy thân nhau.
Tiêu Nguyệt cũng không tiện từ chối, kết giao thì xem như là bằng hữu đi, thân hay không còn phải xem lại, nàng gật đầu đáp ứng. Lam Nha Nha thấy vậy thì cười thật rạng rỡ.
Tiêu Nguyệt thấy vậy thì mỉm cười khách khí bảo Lam Nha Nha về chỗ của mình. " Tỷ củng mệt rồi, nghỉ ngơi đi, có gì sau này sẽ tìm hiểu thêm nhé."
Lam Nha Nha đương nhiên là hiểu ý của Tiêu Nguyệt, nhẹ đứng dậy đi về phía Lam Y Y, trước khi đi còn quay lại cười một cái với Tiêu Nguyệt. Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng cười đáp lễ. Xem ra hôm nay lại bớt đi một kẻ thù rồi. (có cần tg giải thích k nào ^^)
Tác giả :
Vũ Phong Huyền