Thiên Tài Khí Phi
Chương 90: Linh Lung biến hóa
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Đông Thành Vũ thấy một màn như vậy, nhịn không được cười nhạo: “ Người của Sở quốc đều rất sợ chết sao? Một đám người chỉ biết chạy trối chết? Lại loạn lên như vậy.”
Đông Thành Vũ dứt lời, Hứa Hạo Nhiên cũng mang ánh mắt chán ghét nhìn xuống dưới, những người đó cũng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn điên cuồng chạy ra ngoài, không hề có trật tự.
Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ nhíu mày, nàng rất muốn mở miệng đánh trả. Nhưng lại sợ sẽ tiết lộ thân phận, khiến cho gặp phiền toái không cần thiết. Nên chỉ có thể nhịn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, chỉ có thể thầm mắng vài câu.
“Đông Thái Tử nói câu này quả thật rất kỳ lạ, muốn sống vốn là bản năng của con người. Ở thời khắc nguy nan người bình thường lại không có võ công, bọn họ chạy trốn thì có gì không đúng? Nhưng nếu Đông thái tử đã nói như vậy, vậy lúc thích khách đi vào, vì sao lại nhanh chóng rút kiếm nghênh chiến? Mà không phải ngồi xuống, trước hết cùng nói chuyện với bọn họ?”
Vân Mộng Vũ đang thầm mắng trong lòng, lại đột nhiên nghe thanh âm của Linh Lung trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe ở đại đường. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Linh Lung, không nghĩ Linh Lung vì sao lại làm như thế?
Tính tình của Linh Lung cùng tỷ tỷ khá giống nhau, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói chuyện không dư thừa câu nào.
Nhưng bây giờ Linh Lung lại phản bác Đông Thành Vũ như thế, hơn nữa lời nói lại mang theo nụ cười sắc bén.
Hứa Hạo Nhiên thấy hoa khôi dám lớn tiếng như vậy, muốn đi lên nói hai câu. Chân vừa bước ra, tay đã bị người từ phía sau kéo lại. Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Vũ thái tử mắt không hề chớp động nhìn chằm chằm hoa khôi kia.
Nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng, chuyện này hắn sẽ giải quyết, không cần mình nhúng tay vào.
Đông Thành Vũ buông tay Hứa Hạo Nhiên ra, đột nhiên đi đến phía trước, trong mắt lóe ra mê mang, không thể tin, kinh hỉ, nhưng sự vui sướng trong mắt lại tiêu tan nhanh chóng, cuối cùng là sự tuyệt vọng và đau kịch liệt.
Trong nháy mắt, ánh mắt quật cường này cực kỳ giống Chỉ nhi của hắn.
Nhưng cũng không phải, ánh mắt của Chỉ nhi không trầm tĩnh như vậy, ánh mắt Chỉ nhi trong suốt, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ý nghĩ của nàng.
“Vũ thái tử, làm sao vậy?” Hứa Hạo Nhiên nhìn bộ dáng thất thần của hắn, nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì, có thể là lâu lắm rồi cũng không ai dám nói chuyện như vậy với bản cung, nhất thời có chút sửng sốt.” Nghe Hứa Hạo Nhiên nói, Đông Thành Vũ mạnh mẽ phục hồi tinh thần. Thần sắc phức tạp trong mắt biến mất, khôi phục lại khí phách ngày thường.
Sau khi khôi phục thái độ, hắn mở miệng đánh trả: “Vị cô nương này nói tựa hồ rất có đạo lý a? Chỉ là bọn hắn chẳng lẽ chạy đi mà không có trật tự gì sao? Ngược lại bất chấp sự chật chội như vậy mà chạy ra, như vậy càng dễ dàng tạo thành thương vong vô tội. Bản cung không có ý tứ gì khác, chỉ lo lắng cho bọn họ mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Linh Lung thần sắc có chút ôn nhu, nhưng sự ôn nhu lại bị cái lạnh của nàng bao phủ. Sau đó, thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên.
“Đông thái tử thật sự rất nhân nghĩa a, thật sự làm tiểu nữ tử bội phục. Nếu Đông thái tử nhân nghĩa như thế, tiểu nữ tử muốn hỏi một câu. Xin hỏi thái tử tình huống bây giờ là do ai tạo thành? Là ai làm cho sinh mệnh của họ gặp nguy hiểm?”
Nghe nói như thế, Đông Thành Vũ không chỉ có không tức giận, ngược lại là hơi hơi nở nụ cười. Nụ cười này không hề giả dối, nụ cười này mang theo sự chân thực, mang theo độ ấm.
Nhìn nụ cười này, Linh Lung trong lúc nhất thời có chút ngây người, chân muốn đi qua, đi đến bên cạnh hắn, nhưng lại bị nàng kiềm lại. Lúc nàng đang ảo não, đột nhiên cảm thấy bên tai có một hơi thở ấm áp phất qua.
Khi nàng phục hồi tinh thần lại, hơi thở đã tan, chỉ có bên tai lưu lại một câu.
“Chúng ta còn có thể gặp lại, nha đầu có võ mồm lanh lợi.”
Nàng xoay người chỉ có thể nhìn bóng dáng của hắn, trong lúc nhất thời nghĩ đến cảnh nhà cửa tan nát, ánh mắt mông lung.
Vân Mộng Vũ đứng trên cửa sổ nhìn thấy tất cả, trong mắt liên tục nghi hoặc.
Trong Hồng Diễm lâu chỉ còn lại sự im lặng, Vân Mộng Vũ cùng Linh Lung ngồi trên phòng đàm luân chuyện đã xảy ra ở Hồng Diễm lâu hôm nay.
“Gần đây biên giới của Đông quốc cùng Sở quốc càng ngày càng nghiêm trọng, mà Đông thái tử nếu ở Sở quốc gặp chuyện gì bất trắc, như vậy mũi nhọn sẽ chỉ về phía Sở quốc. Nhưng, sự tình không chỉ đơn giản bên ngoài như vậy, Sở Phách Thiên cùng Sở Thụy Phong chắc cũng sẽ không phá hư chuyện của hai bên. Bởi vì như vậy thì người đạt mục đích sẽ là Hứa vương.” Linh Lung đem một ít tin tức nàng biết nói ra.
“Không sai! Ngươi phân tích thật sự rất có đạo lý. Vừa rồi thích khách hẳn là Hứa vương phái đến, chiêu này của hắn rất cao thâm, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim. Hắn muốn chiếm được hảo cảm của Đông quốc thái tử, thứ hai là hắn muốn Bắc quốc cùng Sở quốc. Hứa vương hắn rất biết cách làm ngư ông đắc lợi. Chiêu này của hắn hôm nay có vẻ rất thuận lợi, nhưng là bị ta phá hư, hắn chỉ có tiền mất tật mang. Đến lúc đó Đông thành vũ chẳng những không nghiêng về phía hắn, cuối cùng còn có thể cắn ngược lại hắn.” Nghe Linh Lung hồi báo xong, Vân Mộng Vũ đồng ý nói.
Lúc Vân Mộng Vũ nói chuyện, khóe mắt quan sát sự biến hóa trên mặt của Linh Lung. Nàng phát hiện mỗi khi nhắc tới Đông Thành Vũ, biểu tình của Linh Lung sẽ nhu hòa hơn rất nhiều, thần sắc trong mắt cũng không còn lạnh như băng, ngược lại còn có sự ôn nhu ở trong đó.
Trong đầu không tự giác nhớ tới cuộc tranh luận vừa rồi của bọn họ, Linh Lung tính tình luôn lãnh đạm, làm sao có thể vì cái gọi là quốc gia mà lên tiếng tranh luận. Còn khúc nhạc kia, tựa hồ như có ý. Từ bi thương đến vui sướng.
Vân Mộng Vũ nghiêng đầu, nhìn bên mặt xinh đẹp của Linh Lung, trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc, nhưng lại nhanh chóng trở nên nhu hòa.
Sau sự kiện thích khách của Hồng Diễm lâu, mấy ngày sau chuyện làm ăn đã bị ảnh hưởng.
Mà Đông Thành Vũ tựa hồ bởi vì chuyện này nên có quan hệ tốt với Hứa vương, thường xuyên đến Hứa vương phủ làm khách.
Vân Mộng Vũ biết, nhưng cũng không manh động, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó phát sinh.
Ba ngày đã hẹn với Hứa Du Nhiên lúc trước cũng đã đến, sáng sớm hôm nay Vân Mộng Vũ mang theo Hồng Mai cùng nhau đến chùa Hàn Sơn. Lục Bình bởi vì trời sanh tính thích náo nhiệt, cho nên chùa Hàn Sơn không thích hợp với tính tình của nàng, Vân Mộng Vũ liền dẫn Hồng Mai theo.
Trong chùa Hàn Sơn, sáng sớm, trong một biệt viện, có hai người đang ngồi đánh cờ.
Một người mặc hắc y, toàn thân tràn ngập hơi thở lãnh liệt phách tuyệt, hơi thở bá đạo và khuôn mặt anh tuấn làm hắn càng tăng vài phần khí thế.
Người còn lại thì có hơi thở ngược lại hoàn toàn. Tên còn lại mặc áo lam, ấm áp như gió xuân, chỉ ngồi ở kia, có thể cảm thấy gió xuân bắt đầu khởi động.
Áo lam như gió, hắc y như mực.
Hai loại hơi thở khác nhau, giờ phút này lại hài hòa như thế.
“Ngươi thua.” Hắc y nam tử hạ cờ xuống, trực tiếp tuyên bố kết cục của trận cờ này.
Mà nam tử áo lam giờ mới giật mình phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Mạc, kỹ thuật đánh cờ của ngươi lại cao hơn. Ta nhận thua, lần sau mời ngươi đi Thần Y cốc của ta uống rượu.”
“Không phải là kỹ thuật chơi cờ của ta cao hơn, mà là tâm tư của ngươi không ở ván cờ này. Hạo, gần đây ngươi bị làm sao vậy, tại sao lại luôn mất hồn mất vía?” Hắc y nam tử tò mò hỏi, vị bằng hữu này của hắn luôn luôn ấm như gió xuân, tiêu sái tự tại. Nhưng gần đây lại mang bộ dáng đầy tâm sự.
Nghe hắc y nam tử nói, trong đầu nam tử áo lam không tự giác hiện lên một người mặc áo trắng, thanh lệ như tiên tử.
Hắc y nam tử nhìn hắn như thế cũng không để ý, tự ý bưng chén trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Mà nam tử áo lam tựa hồ như nhớ lại chuyện gì đó, khóe miệng lại khẽ cười.
Đột nhiên có một con bồ câu đưa tin bay tới, nam tử áo lam phục hồi tinh thần lại, đứng dậy. Lấy tờ giấy từ chân bồ câu ra, vừa thấy, liền nhíu mày lại. Sau đó quay đầu nhìn hắc y nam tử nói: “Mạc, Đặc phái viên Tây quốc đã đến, ta thân là Hạo vương của Tây quốc, lần này có việc, ta phải đi một chuyến.”
Hắc y nam tử cũng không nói gì, bất quá nam tử áo lam cũng không để ý. Quân Lãnh Mạc (Lãnh trong lãnh đạm, hờ hững) chính là như thế. Người cũng như tên, dị thường lạnh lùng, nên hắn cũng không để ý, xoay người rời đi.
Mà ở trong viện khác của chùa Hàn Sơn, Hứa Du Nhiên không còn bình thường dịu dàng nữa, mà là sắc mặt ngưng trọng phân phó một loạt Hắc y nhân đang quỳ trước mặt: “Đến lúc đó các ngươi nhìn thủ thế cùng ánh mắt của ta rồi hành động.”
Nói xong lại quay đầu nhìn bốn thị nữ bên cạnh, mở miệng nói: “Về phần các ngươi. Đến lúc đó chỉ cần thấy cơ hội là phải ra tay.”
“Thiếu chủ, trong chùa Hàn Sơn này có một cỗ hơi thở rất cường đại? Chúng ta làm sao đây?” Đột nhiên Xuân Sơ Noãn lo lắng hỏi.
“Đó là Quân Lãnh Mạc, là hoàng đế của Quân quốc đứng nhất trong thất quốc. Hắn luôn luôn lãnh khốc vô tình, tính tình đạm mạc. Chỉ cần các ngươi làm việc cẩn thận một chút, không trêu chọc đến hắn, hắn sẽ không quản việc này.” Hứa Du Nhiên đối với người này cũng không để ý, Quân Lãnh Mạc làm sao có thể nhúng tay vào chuyện này được?
Lúc này Vân Mộng Vũ cùng Hồng Mai đang ngồi xe ngựa đi đến chùa Hàn Sơn.
Dọc đường đi Vân Mộng Vũ nhàm chán thỉnh thoảng nhấc màn xe lên, nhìn cảnh sắc một hồi. Vì đường xá hơi xa, thời gian lại lâu, nàng xem hoài cũng chán. Nên buông màn xuống, chuẩn bị nhắm mắt.
Lúc nàng sắp nhắm mắt, đột nhiên cảm giác có một trận gió thổi qua. Màn xe cũng bị trận gió này thổi tung lên, nàng xốc màn lên nhìn ra ngoài, cũng không có gì cả. Nhìn về phía sau, cũng chỉ nhìn thấy một người cưỡi ngựa rất nhanh đi về hướng ngược lại.
Người nọ mặc áo lam, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng Vân Mộng Vũ không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc, người này giống như nàng đã từng gặp qua.
Beta: Sally
Đông Thành Vũ thấy một màn như vậy, nhịn không được cười nhạo: “ Người của Sở quốc đều rất sợ chết sao? Một đám người chỉ biết chạy trối chết? Lại loạn lên như vậy.”
Đông Thành Vũ dứt lời, Hứa Hạo Nhiên cũng mang ánh mắt chán ghét nhìn xuống dưới, những người đó cũng ngoảnh mặt làm ngơ, vẫn điên cuồng chạy ra ngoài, không hề có trật tự.
Nghe nói như thế, Vân Mộng Vũ nhíu mày, nàng rất muốn mở miệng đánh trả. Nhưng lại sợ sẽ tiết lộ thân phận, khiến cho gặp phiền toái không cần thiết. Nên chỉ có thể nhịn cảm giác khó chịu trong lòng xuống, chỉ có thể thầm mắng vài câu.
“Đông Thái Tử nói câu này quả thật rất kỳ lạ, muốn sống vốn là bản năng của con người. Ở thời khắc nguy nan người bình thường lại không có võ công, bọn họ chạy trốn thì có gì không đúng? Nhưng nếu Đông thái tử đã nói như vậy, vậy lúc thích khách đi vào, vì sao lại nhanh chóng rút kiếm nghênh chiến? Mà không phải ngồi xuống, trước hết cùng nói chuyện với bọn họ?”
Vân Mộng Vũ đang thầm mắng trong lòng, lại đột nhiên nghe thanh âm của Linh Lung trong trẻo nhưng lạnh lùng dễ nghe ở đại đường. Nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên nhìn Linh Lung, không nghĩ Linh Lung vì sao lại làm như thế?
Tính tình của Linh Lung cùng tỷ tỷ khá giống nhau, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói chuyện không dư thừa câu nào.
Nhưng bây giờ Linh Lung lại phản bác Đông Thành Vũ như thế, hơn nữa lời nói lại mang theo nụ cười sắc bén.
Hứa Hạo Nhiên thấy hoa khôi dám lớn tiếng như vậy, muốn đi lên nói hai câu. Chân vừa bước ra, tay đã bị người từ phía sau kéo lại. Hứa Hạo Nhiên quay đầu nhìn lại, thấy Vũ thái tử mắt không hề chớp động nhìn chằm chằm hoa khôi kia.
Nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng, chuyện này hắn sẽ giải quyết, không cần mình nhúng tay vào.
Đông Thành Vũ buông tay Hứa Hạo Nhiên ra, đột nhiên đi đến phía trước, trong mắt lóe ra mê mang, không thể tin, kinh hỉ, nhưng sự vui sướng trong mắt lại tiêu tan nhanh chóng, cuối cùng là sự tuyệt vọng và đau kịch liệt.
Trong nháy mắt, ánh mắt quật cường này cực kỳ giống Chỉ nhi của hắn.
Nhưng cũng không phải, ánh mắt của Chỉ nhi không trầm tĩnh như vậy, ánh mắt Chỉ nhi trong suốt, làm cho người ta chỉ cần liếc mắt một cái là nhìn ra ý nghĩ của nàng.
“Vũ thái tử, làm sao vậy?” Hứa Hạo Nhiên nhìn bộ dáng thất thần của hắn, nghi hoặc hỏi.
“Không có việc gì, không có việc gì, có thể là lâu lắm rồi cũng không ai dám nói chuyện như vậy với bản cung, nhất thời có chút sửng sốt.” Nghe Hứa Hạo Nhiên nói, Đông Thành Vũ mạnh mẽ phục hồi tinh thần. Thần sắc phức tạp trong mắt biến mất, khôi phục lại khí phách ngày thường.
Sau khi khôi phục thái độ, hắn mở miệng đánh trả: “Vị cô nương này nói tựa hồ rất có đạo lý a? Chỉ là bọn hắn chẳng lẽ chạy đi mà không có trật tự gì sao? Ngược lại bất chấp sự chật chội như vậy mà chạy ra, như vậy càng dễ dàng tạo thành thương vong vô tội. Bản cung không có ý tứ gì khác, chỉ lo lắng cho bọn họ mà thôi.”
Lời này vừa nói ra, trong mắt Linh Lung thần sắc có chút ôn nhu, nhưng sự ôn nhu lại bị cái lạnh của nàng bao phủ. Sau đó, thanh âm lạnh lùng nhưng trong trẻo vang lên.
“Đông thái tử thật sự rất nhân nghĩa a, thật sự làm tiểu nữ tử bội phục. Nếu Đông thái tử nhân nghĩa như thế, tiểu nữ tử muốn hỏi một câu. Xin hỏi thái tử tình huống bây giờ là do ai tạo thành? Là ai làm cho sinh mệnh của họ gặp nguy hiểm?”
Nghe nói như thế, Đông Thành Vũ không chỉ có không tức giận, ngược lại là hơi hơi nở nụ cười. Nụ cười này không hề giả dối, nụ cười này mang theo sự chân thực, mang theo độ ấm.
Nhìn nụ cười này, Linh Lung trong lúc nhất thời có chút ngây người, chân muốn đi qua, đi đến bên cạnh hắn, nhưng lại bị nàng kiềm lại. Lúc nàng đang ảo não, đột nhiên cảm thấy bên tai có một hơi thở ấm áp phất qua.
Khi nàng phục hồi tinh thần lại, hơi thở đã tan, chỉ có bên tai lưu lại một câu.
“Chúng ta còn có thể gặp lại, nha đầu có võ mồm lanh lợi.”
Nàng xoay người chỉ có thể nhìn bóng dáng của hắn, trong lúc nhất thời nghĩ đến cảnh nhà cửa tan nát, ánh mắt mông lung.
Vân Mộng Vũ đứng trên cửa sổ nhìn thấy tất cả, trong mắt liên tục nghi hoặc.
Trong Hồng Diễm lâu chỉ còn lại sự im lặng, Vân Mộng Vũ cùng Linh Lung ngồi trên phòng đàm luân chuyện đã xảy ra ở Hồng Diễm lâu hôm nay.
“Gần đây biên giới của Đông quốc cùng Sở quốc càng ngày càng nghiêm trọng, mà Đông thái tử nếu ở Sở quốc gặp chuyện gì bất trắc, như vậy mũi nhọn sẽ chỉ về phía Sở quốc. Nhưng, sự tình không chỉ đơn giản bên ngoài như vậy, Sở Phách Thiên cùng Sở Thụy Phong chắc cũng sẽ không phá hư chuyện của hai bên. Bởi vì như vậy thì người đạt mục đích sẽ là Hứa vương.” Linh Lung đem một ít tin tức nàng biết nói ra.
“Không sai! Ngươi phân tích thật sự rất có đạo lý. Vừa rồi thích khách hẳn là Hứa vương phái đến, chiêu này của hắn rất cao thâm, có thể nói là một hòn đá ném hai con chim. Hắn muốn chiếm được hảo cảm của Đông quốc thái tử, thứ hai là hắn muốn Bắc quốc cùng Sở quốc. Hứa vương hắn rất biết cách làm ngư ông đắc lợi. Chiêu này của hắn hôm nay có vẻ rất thuận lợi, nhưng là bị ta phá hư, hắn chỉ có tiền mất tật mang. Đến lúc đó Đông thành vũ chẳng những không nghiêng về phía hắn, cuối cùng còn có thể cắn ngược lại hắn.” Nghe Linh Lung hồi báo xong, Vân Mộng Vũ đồng ý nói.
Lúc Vân Mộng Vũ nói chuyện, khóe mắt quan sát sự biến hóa trên mặt của Linh Lung. Nàng phát hiện mỗi khi nhắc tới Đông Thành Vũ, biểu tình của Linh Lung sẽ nhu hòa hơn rất nhiều, thần sắc trong mắt cũng không còn lạnh như băng, ngược lại còn có sự ôn nhu ở trong đó.
Trong đầu không tự giác nhớ tới cuộc tranh luận vừa rồi của bọn họ, Linh Lung tính tình luôn lãnh đạm, làm sao có thể vì cái gọi là quốc gia mà lên tiếng tranh luận. Còn khúc nhạc kia, tựa hồ như có ý. Từ bi thương đến vui sướng.
Vân Mộng Vũ nghiêng đầu, nhìn bên mặt xinh đẹp của Linh Lung, trong mắt nổi lên vẻ nghi hoặc, nhưng lại nhanh chóng trở nên nhu hòa.
Sau sự kiện thích khách của Hồng Diễm lâu, mấy ngày sau chuyện làm ăn đã bị ảnh hưởng.
Mà Đông Thành Vũ tựa hồ bởi vì chuyện này nên có quan hệ tốt với Hứa vương, thường xuyên đến Hứa vương phủ làm khách.
Vân Mộng Vũ biết, nhưng cũng không manh động, tựa hồ như đang chờ đợi điều gì đó phát sinh.
Ba ngày đã hẹn với Hứa Du Nhiên lúc trước cũng đã đến, sáng sớm hôm nay Vân Mộng Vũ mang theo Hồng Mai cùng nhau đến chùa Hàn Sơn. Lục Bình bởi vì trời sanh tính thích náo nhiệt, cho nên chùa Hàn Sơn không thích hợp với tính tình của nàng, Vân Mộng Vũ liền dẫn Hồng Mai theo.
Trong chùa Hàn Sơn, sáng sớm, trong một biệt viện, có hai người đang ngồi đánh cờ.
Một người mặc hắc y, toàn thân tràn ngập hơi thở lãnh liệt phách tuyệt, hơi thở bá đạo và khuôn mặt anh tuấn làm hắn càng tăng vài phần khí thế.
Người còn lại thì có hơi thở ngược lại hoàn toàn. Tên còn lại mặc áo lam, ấm áp như gió xuân, chỉ ngồi ở kia, có thể cảm thấy gió xuân bắt đầu khởi động.
Áo lam như gió, hắc y như mực.
Hai loại hơi thở khác nhau, giờ phút này lại hài hòa như thế.
“Ngươi thua.” Hắc y nam tử hạ cờ xuống, trực tiếp tuyên bố kết cục của trận cờ này.
Mà nam tử áo lam giờ mới giật mình phục hồi tinh thần lại, cười nói: “Mạc, kỹ thuật đánh cờ của ngươi lại cao hơn. Ta nhận thua, lần sau mời ngươi đi Thần Y cốc của ta uống rượu.”
“Không phải là kỹ thuật chơi cờ của ta cao hơn, mà là tâm tư của ngươi không ở ván cờ này. Hạo, gần đây ngươi bị làm sao vậy, tại sao lại luôn mất hồn mất vía?” Hắc y nam tử tò mò hỏi, vị bằng hữu này của hắn luôn luôn ấm như gió xuân, tiêu sái tự tại. Nhưng gần đây lại mang bộ dáng đầy tâm sự.
Nghe hắc y nam tử nói, trong đầu nam tử áo lam không tự giác hiện lên một người mặc áo trắng, thanh lệ như tiên tử.
Hắc y nam tử nhìn hắn như thế cũng không để ý, tự ý bưng chén trà lên, chậm rãi thưởng thức.
Mà nam tử áo lam tựa hồ như nhớ lại chuyện gì đó, khóe miệng lại khẽ cười.
Đột nhiên có một con bồ câu đưa tin bay tới, nam tử áo lam phục hồi tinh thần lại, đứng dậy. Lấy tờ giấy từ chân bồ câu ra, vừa thấy, liền nhíu mày lại. Sau đó quay đầu nhìn hắc y nam tử nói: “Mạc, Đặc phái viên Tây quốc đã đến, ta thân là Hạo vương của Tây quốc, lần này có việc, ta phải đi một chuyến.”
Hắc y nam tử cũng không nói gì, bất quá nam tử áo lam cũng không để ý. Quân Lãnh Mạc (Lãnh trong lãnh đạm, hờ hững) chính là như thế. Người cũng như tên, dị thường lạnh lùng, nên hắn cũng không để ý, xoay người rời đi.
Mà ở trong viện khác của chùa Hàn Sơn, Hứa Du Nhiên không còn bình thường dịu dàng nữa, mà là sắc mặt ngưng trọng phân phó một loạt Hắc y nhân đang quỳ trước mặt: “Đến lúc đó các ngươi nhìn thủ thế cùng ánh mắt của ta rồi hành động.”
Nói xong lại quay đầu nhìn bốn thị nữ bên cạnh, mở miệng nói: “Về phần các ngươi. Đến lúc đó chỉ cần thấy cơ hội là phải ra tay.”
“Thiếu chủ, trong chùa Hàn Sơn này có một cỗ hơi thở rất cường đại? Chúng ta làm sao đây?” Đột nhiên Xuân Sơ Noãn lo lắng hỏi.
“Đó là Quân Lãnh Mạc, là hoàng đế của Quân quốc đứng nhất trong thất quốc. Hắn luôn luôn lãnh khốc vô tình, tính tình đạm mạc. Chỉ cần các ngươi làm việc cẩn thận một chút, không trêu chọc đến hắn, hắn sẽ không quản việc này.” Hứa Du Nhiên đối với người này cũng không để ý, Quân Lãnh Mạc làm sao có thể nhúng tay vào chuyện này được?
Lúc này Vân Mộng Vũ cùng Hồng Mai đang ngồi xe ngựa đi đến chùa Hàn Sơn.
Dọc đường đi Vân Mộng Vũ nhàm chán thỉnh thoảng nhấc màn xe lên, nhìn cảnh sắc một hồi. Vì đường xá hơi xa, thời gian lại lâu, nàng xem hoài cũng chán. Nên buông màn xuống, chuẩn bị nhắm mắt.
Lúc nàng sắp nhắm mắt, đột nhiên cảm giác có một trận gió thổi qua. Màn xe cũng bị trận gió này thổi tung lên, nàng xốc màn lên nhìn ra ngoài, cũng không có gì cả. Nhìn về phía sau, cũng chỉ nhìn thấy một người cưỡi ngựa rất nhanh đi về hướng ngược lại.
Người nọ mặc áo lam, tuy rằng chỉ có thể nhìn thấy bóng dáng, nhưng Vân Mộng Vũ không khỏi cảm thấy có chút quen thuộc, người này giống như nàng đã từng gặp qua.
Tác giả :
Ngọc Khuyết