Thiên Tài Khí Phi
Chương 77: Loạn khởi (thượng)
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Bình minh lên, A Mi mang theo một ít đồ đạc về phủ Quận chúa.
Bởi vì Vân Mộng Vũ ngày hôm qua có phân phó, cho nên bọn hạ nhân đều thay đổi tấm biển từ Hữu tướng phủ thành Quận chúa phủ, cũng sửa sang lại bên trong một chút.
A Mi vào Tâm mộng cư, phát hiện Vân Mộng Vũ đã thức dậy.
Vân Mộng Vũ vừa thấy A Mi trở về, lập tức hưng phấn chạy tới, kéo cánh tay A Mi, thân thiết nói: “Tỷ tỷ, ngươi đã trở lại. Vũ nhi nhớ ngươi, về sau tỷ tỷ ở lại Tâm Mộng cư sống cùng Vũ nhi đi.”
Vân Mộng Vũ nói xong, giương ánh mắt mang vẻ chờ đợi nhìn A Mi.
Nàng biết tỷ tỷ tất nhiên là có rất nhiều bí mật mà không muốn ai biết đến, nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Giống như nàng cũng có bí mật mà không muốn cho người khác biết được. Tuy hai nàng đều có bí mật, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tình thân của các nàng. Bây giờ ở Yến kinh đang là lúc gió nổi mây phun, nguy cơ tứ phía, nàng cũng cần có người thân ở bên cạnh nàng.
Cô độc thật làm cho người ta rất sợ hãi.
Nghe lời của nàng, trong lòng A Mi cảm động, nhịn không được nhẹ nhàng ôm Vân Mộng Vũ.
Ôn nhu nói: “Được.”
Lúc hai tỷ muội còn đang ở trong bầu không khí ấm áp, một tiếng kinh hô hưng phấn đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nghe thanh âm như thế, Vân Mộng Vũ giật mình, hai người cũng buông tay nhau ra, nhìn về phía cửa phòng. Lục Bình đang rất hưng phấn vọt vào cửa, vừa chạy vừa vui vẻ nói: “Tiểu thư, ta đếm xong rồi, rốt cục ta cũng đã đếm xong rồi.”
Vừa nghe xong, Vân Mộng Vũ có chút buồn bực, đếm xong ư? Đếm cái gì?
Nhưng mà nàng cũng đã kịp nghĩ ra, khóe miệng giật liên tục.
Nàng giương mắt nhìn Lục Bình, chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tiều tụy, hẳn là cả đêm không ngủ, nhưng ánh mắt kia lại rất sáng ngời.
Lục Bình chạy đến trước mặt Vân Mộng Vũ, bắt đầu kể rõ chiến tích cả đêm qua.
“Tiểu thư, hôm qua ta đếm cả đêm, rốt cục đến khi trời sáng, ta cũng đã đếm xong. Tiểu thư, ngươi biết không, cây hoa Ngọc Lan trong viện của chúng ta như vậy mà có tới hai ngàn hai trăm hai mươi hai phiến lá a. Có phải rất thần kỳ hay không?”
Nghe Lục Bình nói xong, Vân Mộng Vũ thật muốn phát điên, còn đếm tới 2222 phiến lá cây……
Nàng giương mắt nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lục Bình……
Trong lòng nàng nghĩ, ân, quả nhiên là rất nghe lời……
“Tiểu thư…….” Lục Bình nhìn thấy Vân Mộng Vũ nửa ngày cũng không nói gì, lo lắng gọi một tiếng.
Bất đắc dĩ, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười, mỉm cười nhìn Lục Bình nói: “Lục Bình, ngươi làm rất tốt, rất có năng lực. Bây giờ ngươi cũng đã mệt rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói, Lục Bình nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại lui xuống nghỉ ngơi. Nhìn Lục Bình đáng yêu như vậy, Vân Mộng Vũ cùng A Mi đều không nhịn được cười.
Hai người lại ngồi xuống nói chuyện một lúc, rồi ăn sáng cùng nhau.
Vừa ăn sáng xong, Vân Mộng Vũ đang muốn cho tỷ tỷ nhìn cây đàn Linh Âm, xem thử tỷ tỷ có biết hay không. Lúc nàng đứng lên, nhìn thấy Hồng Mai mang vẻ mặt nghiêm trọng đi vào.
Nhìn Hồng Mai như thế, Vân Mộng Vũ biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, Hồng Mai đưa tư liệu điều tra được cho Vân Mộng Vũ, rồi nói: “Tiểu thư, sáng nay Linh Lung các đưa tin đến, Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông đã tự sát trong ngục.”
Vừa nghe tin tức này, ánh mắt Vân Mộng Vũ tối đen lại.
Nhưng thần sắc trong mắt lại biến hóa rất nhanh, bắt đầu xuất hiện tia sáng, đôi mắt kia thật nổi bật, tao nhã vô song.
Ra tay rồi sao?
Như vậy cuối cùng rốt cuộc ai mới là người chiến thắng đây?
Nàng rất muốn biết!
Nhận thấy được sự biến hóa trong không khí, A Mi nhịn không được mở miệng nói: “Vũ nhi, có cần ta giúp gì không?”
“Không cần, tỷ tỷ chỉ cần làm chuyện mình thích, không cần thay đổi vì Vũ nhi, Vũ nhi có thể tự lo cho mình.” Nàng biết tỷ tỷ chắc sẽ biết được một chút về việc nàng đang làm, cho nên trước mặt tỷ tỷ nàng cũng không kiêng dè gì cả.
Nàng hy vọng tỷ tỷ có thể hiểu được, nàng chỉ có thể cho tỷ tỷ sự ấm áp, mà không phải là gánh nặng, tỷ muội các nàng đều có con đường đi của riêng mình.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, A Mi không nói gì, chỉ gật gật đầu. Nhìn thấy muội muội muốn thương lượng với Hồng Mai, A Mi trở về Tâm Mộng cư để nghỉ ngơi.
Nhìn tỷ tỷ đi rồi, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một chút giãy dụa, nếu có một ngày nàng phải rời đi, nàng sẽ nói với tỷ tỷ như thế nào đây?
A Mi đi rồi, Hồng Mai bắt đầu đem chuyện về Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông sợ tội tự sát nói kỹ cho nàng nghe.
Càng nghe, khóe miệng của Vân Mộng Vũ càng cong lên.
Xem ra hành động ngày hôm qua của nàng, đã quấy rầy đến kế hoạch của hắn.
Vân Mộ thất thế, đối với thế lực đang suy yếu của Diễm vương thật sự rất nghiêm trọng, nếu thực lực của Diễm vương quá yếu, sẽ không đủ để tranh đua cao thấp với Sở Thụy Phong. Mà thực lực của Sở Diễm càng mạnh, thì đối với Sở Minh An càng có lợi.
Một khi Sở Diễm thắng, như vậy lấy năng lực của hắn để tiếp quản Sở quốc, chắc chắn làm cho thực lực của Sở quốc giảm xuống rất nhiều.
Sở Diễm một khi đánh bại được Sở Thụy Phong, thì giống như là đã làm cho thực lực của Sở quốc suy yếu. Nếu mục tiêu của hắn là làm Sở quốc suy yếu, như vậy, mục tiêu của nàng lại muốn làm cho Sở quốc càng thêm hung mạnh, thể hiện được cái uy ở Quỳnh Hoa yến.
Trong lòng đã nghĩ thông suốt, Vân Mộng Vũ đến bên cạnh bàn viết một phong thơ, nói Hồng Mai phái người giao cho Sở Thụy Phong.
Nàng lại thay đổi nam trang đến Thiên Binh các ngồi ở hậu viện đợi tin tức của Sở Thụy Phong.
Trong phủ Thái tử, bây giờ Sở Thụy Phong không còn mang vẻ ôn nhu nữa, mà là vẻ mặt âm trầm đập vỡ chén trà trên bàn.
“Sở Diễm kia cuối cùng muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? Lại dám xuống tay với Trần Đông sau lưng ta. Ngày hôm qua Vân Mộ vừa thất thế, thực lực của hắn giảm mạnh. Bây giờ đúng ra hắn nên nghỉ ngơi dưỡng sức, làm sao có thể khơi mào chuyện này sau lưng ta? Chẳng lẽ hắn còn chiêu gì khác mà ta không biết sao?” Sở Thụy Phong mang chút phiền chán nói.
Sở Thụy Phong luôn luôn là người trầm ổn, nhưng bây giờ hắn quả thật không khống chế được. Bởi vì hắn có tính trăm ngàn lần đi chăng nữa thì cũng không nghĩ tới Sở Diễm sẽ xuống tay với Trần Đông. Hơn nữa cho dù xuống tay, hắn đã bố trí nhiều cao thủ ở thiên lao để phòng ngừa. Nhưng Sở Diễm vẫn có thể ra tay được, điều này làm cho hắn cảm giác nguy hiểm đang đến gần mình, cho nên bây giờ hắn rất phiền chán.
Mà mưu sĩ Mẫn Ưu đứng bên cạnh nhìn thấy Sở Thụy Phong như thế, trong mắt chợt lóe tinh quang, nhìn thái tử nói: “Thái tử điện hạ, ta thấy Diễm vương có thể là chó đã bị dồn đến đường cùng. Ngươi xem, ngày hôm qua hắn vừa mới mất đi một thế lực lớn như vậy, thực lực bị hao tổn, căn bản không có năng lực đối đầu cùng với Thái tử. Có lẽ hắn sốt ruột, cho nên mới làm như vậy. Diễm vương vốn là là người có dã tâm lớn, lại tự tin quá mức. Cho nên, chúng ta không cần phải đánh giá cao về hắn.”
Nghe Mẫn Ưu nói xong, Sở Thụy Phong khẽ chau mày lại.
Không biết vì sao hắn cảm thấy lời nói của Mẫn Ưu hôm nay rất kì lạ, tuy rằng thấy không có gì, nếu để ý kỹ, hắn lại cảm thấy có chút không đúng.
Nếu Mẫn Ưu không phải là tùy tùng của hắn trong nhiều năm qua, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi ông ta có rắp tâm gì khác.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ là do hắn nghĩ nhiều, Sở Diễm là người như thế nào, hắn không phải rất rõ ràng sao? Trí tuệ của Sở Diễm chắc chắn sẽ không nghĩ ra được âm mưu gì lớn. Hơn nữa cũng không thấy bên cạnh hắn có người lợi hại nào có thể giúp đỡ hắn.
Nghĩ như vậy, sự cảnh giác ở trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Mẫn Ưu bên cạnh, nhìn thần sắc hắn thoáng thả lỏng ra một chút, thì biết là lời nói của mình đã có hiệu quả. Hắn vừa định nói thêm, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếng đập cửa ngăn lại.
Nghe có người gõ cửa bên ngoài thư phòng, Sở Thụy Phong hơi chau mày lại, miệng nói ra hai chữ cho vào.
Nói xong, Sở Thụy Phong ngồi bên cạnh bàn, Mẫn Ưu lại đứng bên cạnh của Thái tử.
Chỉ chốc lát có một tên thị vệ từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy trên bàn có một đống mảnh vỡ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Thái tử luôn ôn nhuận, sao lại có lúc tức giận đến mức này.
Dẹp nghi hoặc trong lòng qua một bên, hắn đến trước mặt Thái tử, quỳ xuống đất, trình bức thư lên.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, phong thư này là một người mặc y phục đen đưa tới từ bên ngoài, nói rõ nhất định phải giao tận tay cho Thái tử.”
“Nga……, còn có chuyện này sao.” Nghe thị vệ bẩm báo, Sở Thụy Phong rất kinh ngạc, đây là có chuyện gì, lại có người lạ muốn viết thư cho hắn, ý hắn muốn gì?
Sau khi hắn nói xong, liền lấy thư trong tay thị vệ, mở ra xem, thấy nét chữ trên thư, ngay ngắn mà không sắc bén, khí phách lại không mất nhu hòa.
Chưa nhìn nội dung, nhưng nét chữ này lại làm cho hắn suy nghĩ rất nhiều.
Người viết thư nhất định rất bất phàm!
Xem xong nét chữ, Sở Thụy Phong sinh ra một tia tò mò đối với người viết phong thư này.
Bỏ qua sự tán thưởng trong lòng, hắn bắt đầu xem nội dung của phong thư.
Đợi sau khi xem xong, tay hắn khẽ run, trong mắt lóe ra tinh quang.
Hắn cất phong thư đi, cho thị vệ đi lĩnh thưởng.
Sở Thụy Phong đứng dậy, mang bộ dáng chuẩn bị ra ngoài, Mẫn Ưu đứng bên cạnh vội hỏi: “Thái tử, làm sao vậy, có phải chuyện của Diễm vương có chuyển biến gì hay không?”
Mẫn Ưu không hỏi phong thư này là do ai đưa, cũng không hỏi trong thư viết gì, mà là thông qua một loại phương thức khác để thử phản ứng của Sở Thụy Phong.
Sau khi Sở Thụy Phong nghe xong câu hỏi của hắn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, khóe miệng hắn khẽ cong lên. Hắn quay đầu nhìn Mẫn Ưu nói: “Không phải, chỉ là một lão bằng hữu của ta mà thôi, hắn muốn ta ra ngoài ôn lại chuyện cũ với hắn. Sở Diễm bên kia tạm thời ngươi theo dõi giúp ta, ta đi ra ngoài một chút.”
Nghe Sở Thụy Phong nói, Mẫn Ưu lĩnh mệnh, nhưng lúc hắn cúi đầu lĩnh mệnh, trong mắt hắn có sự tính kế.
Tất nhiên là Sở Thụy Phong cũng không nhìn thấy, lúc này tâm tư của hắn đều đặt vào lá thư trên tay.
Thiên Binh các!
Tổ chức quan trọng có địa vị nhất trong thất quốc, hôm nay lại liên hệ với hắn.
Làm cho hắn rất kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Bởi vì cảm thấy chuyện tốt đến rất dễ dàng, tất nhiên là có chút kỳ quái.
Vì sao Thiên Binh các muốn thương lượng hợp tác cùng hắn?
Tổ chức to lớn thần bí kia sao lại tìm hắn?
Trong lòng nghĩ, chân cũng đã bước đến nơi đã hẹn trước.
Trong thư, địa điểm gặp mặt là ngay một tiệm mua bán binh khí, Sở Thụy Phong cho hạ nhân và thị vệ chờ bên ngoài.
Một mình hắn đi vào tiệm, nhìn chung quanh có phong cách cổ xưa, cảm thấy rất thoải mái, lại có một hơi thở nói không nên lời cứ quanh quẩn ở đây.
Đột nhiên trong đầu chợt lóe tinh quang, muốn đến thử một số binh khí kia, lại nghe một âm thanh truyền đến bên cạnh.
“Sở thái tử, các chủ của chúng tôi đang chờ ngài ở trên lầu.”
Nghe thanh âm, mặt Sở Thụy Phong cũng không xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng buông tay, quay đầu nhìn về phía người mới lên tiếng, chỉ thấy một chưởng quầy tuổi tầm bốn mươi đang đứng đó, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Người này võ công rất cao!
Sở Thụy Phong nhìn thấy chưởng quầy, trong lòng nghĩ như thế.
Trong lòng hắn khẽ lung lay, Thiên Binh các quả nhiên ngọa hổ tàng long, chỉ một chưởng quầy mà cũng có võ công rất cao cường.
“Được, làm phiền chưởng quầy dẫn đường.” Hắn quyết định yên lặng xem xét, xem tình huống trước mắt rồi sẽ tính sau.
Nghe Sở Thụy Phong nói, chưởng quầy liền xoay người dẫn đường, chỉ chốc lát đã đến trước một cánh cửa ở lầu ba.
Đến ngoài cửa, chưởng quầy dừng lại, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, dò hỏi: “Các chủ, Sở thái tử đã đến.”
Chỉ chốc lát bên trong truyền đến một âm thanh réo rắt của nam tử.
“Cho hắn vào đi.”
Nghe thanh âm từ bên trong truyền ra, chưởng quầy nhẹ nhàng đẩy cửa, nghiêng thân mình, làm tư thế xin mời với Sở Thụy Phong. Sở Thụy Phong nhìn thấy, thần sắc trong mắt càng sáng lên vài phần, vội đi vào phòng.
Thanh âm của các chủ này có vẻ là một nam tử còn rất trẻ, hơn nữa chưởng quầy này cũng rất cung kính đối với hắn.
Vị các chủ này có gì hơn người sao?
Tiến vào phòng, lại không thấy ai, chỉ thấy sự bài trí tinh xảo trong phòng, trên tường có một bức họa, là cảnh đang chèo thuyền ngắm cảnh, làm cho người ta nhìn thấy tâm tình bỗng sảng khoái.
Sở Thụy Phong quét mắt quanh phòng, cuối cùng dừng mắt về phía gian phòng bên trong được ngăn cách bởi tấm lụa mỏng manh.
Ngoài phòng cũng không có người, nhưng trên bàn trà cũng đã chuẩn bị xong, Sở Thụy Phong biết người đang ở gian phòng bên trong, nên mở miệng nói: “Như thế nào, đây là cách tiếp đón của Thiên Binh các sao? Khách nhân đến đây, chủ nhân cũng không đi ra gặp mặt?”
Sở Thụy Phong nói xong, liền nghe được một trận cười truyền đến.
Tiếng cười thanh thúy, như châu như ngọc, rất là êm tai.
Tiếng cười vừa dứt, lại truyền đến một thanh âm réo rắt.
“Sở thái tử không cần để ý, các chủ ta có thói quen, không muốn lộ mặt. Nhưng, Sở thái tử yên tâm, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác của ta và Sở thái tử. Bản các chủ mang thành ý mười phần, muốn hợp tác cùng Sở thái tử.”
Nghe xong, lông mày Sở Thụy Phong khẽ nhếch, không để ý nói: “Nếu các chủ đã nói như thế, bản thái tử cứ dây dưa vấn đề này, thì bản thái tử là người không đúng.”
Sở Thụy Phong nói được nửa câu, đột nhiên sực nhớ ra, nói: “Không biết các chủ tìm bản thái tử tới là muốn bàn bạc chuyện gì, vì sao lại muốn hợp tác cùng bản thái tử?”
Sở Thụy Phong dứt lời, giương mắt nhìn tấm lụa mỏng kia, thấy bên trong có ẩn ẩn một nam tử áo trắng.
Chưa kịp nhìn kỹ, thì nghe âm thanh truyền đến.
“Sở thái tử không cần sốt ruột, trước ngồi xuống uống chén trà sau đó chúng ta trao đổi cũng không muộn. Trà trên bàn cũng đã chuẩn bị, Sở thái tử cứ tự nhiên.”
Nghe nói như thế, Sở Thụy Phong đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp nhẹ một ngụm, cảm thấy trà này mùi vị thơm ngát vô cùng, dư vị ngân nga.
Lúc Sở Thụy Phong còn đang thưởng thức trà, thanh âm đó lại truyền đến.
“Không biết Sở thái tử có nắm chắc được ngôi vị Hoàng đế trong tay hay không?”
Nghe xong, Sở Thụy Phong cũng không thưởng thức trà nữa, hắn cầm chén trà trên tay, dùng ngón cái ma sát, như đang ngẫm nghĩ.
Một lát sau, Sở Thụy Phong buông chén trà, giương mắt nhìn về phía tấm lụa mỏng kia, mang theo nụ cười yếu ớt hỏi: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
“Nếu là đúng như vậy, như vậy coi như bản các chủ chưa gặp Sở thái tử.” Nói đến nửa câu đột nhiên tạm dừng một chút, lúc vang lên một lần nữa thì âm lượng đã cao hơn một chút.
“Nếu như không đúng, như vậy bản các chủ nguyện ý trợ giúp Sở thái tử.”
Nghe nói như thế, Sở Thụy Phong nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ta rất ngạc nhiên, vì sao các chủ muốn hợp tác cùng bản thái tử? Còn nữa các chủ làm sao biết được ta có cần hợp tác hay không?”
“Bởi vì bản các chủ biết sở thái tử đang rất cần sự hợp tác!”
Thanh âm chắc chắn truyền đến.
Nghe lời nói kia, Sở Thụy Phong khẽ chau mày lại.
“Chẳng lẽ Sở thái tử cho rằng chỉ dựa vào thực lực hiện nay của thái tử có thể giải quyết Diễm vương thoải mái sao?” Không chờ Sở Thụy Phong có đáp lại, thanh âm có chút chế giễu truyền đến.
Nghe nói như thế, Sở Thụy Phong cảm thấy hơi tức giận, phản bác nói: “Các chủ đang nghi ngờ năng lực của bản Thái tử? Chỉ là một Diễm vương. Bản thái tử còn không để vào mắt.”
Nghe thanh âm tức giận của Sở Thụy Phong, người ngồi trong gian phòng kia khẽ nở nụ cười.
Âm thanh réo rắt lại vang lên thêm một lần nữa.
“Phải không? Xem ra Sở thái tử rất là tự tin a. Nếu Diễm vương có sự trợ giúp của Oai hung hầu, Sở thái tử còn có thể tự tin như vậy sao?”
Dứt lời, sắc mặt Sở Thụy Phong thay đổi, thốt ra: “Chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên!” Thanh âm khẳng định truyền đến.
Chuyện này Sở Thụy Phong không hề tự tin như vậy, thần sắc trong mắt hắn liên tục biến ảo.
Làm sao có thể như thế?
Oai hùng hầu làm sao có thể cấu kết cùng Sở Diễm?
Vẫn nghĩ Oai hung hầu chỉ ở phe trung lập, tuyệt đối sẽ không nghiêng về bên nào, cho nên hắn chưa bao giờ chú ý nhiều đến động tĩnh của Oai hùng hầu.
Nếu hôm nay không biết việc này, như vậy lúc Sở Diễm bắt đầu khởi sự, Oai hùng hầu sẽ là nhân tố quyết định thắng bại.
Nghĩ vậy, Sở Thụy Phong lạnh cả người.
Hắn giương mắt nhìn người đang ở sau tấm lụa mỏng, hoài nghi: “Vì sao muốn hợp tác cùng ta? Ngươi có mục đích gì?”
“Mục đích, đương nhiên là có. Bất quá mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần sau khi ta giúp ngươi diệt trừ Diễm vương, ngươi giao hai người cho ta là được.”
“Hai người? Ai?” Sở Thụy Phong nghi hoặc.
“Sở Minh An và Vương Tuyết Nhi.”
Nghe được đáp án, Sở Thụy Phong lại không hiểu.
Vì sao lại là hai người kia?
Hai người kia không có gì đặc biệt.
Một người là phế vật bao cỏ Vương gia ở Yến kinh.
Một người chỉ là một sườn phi nhu nhược trong vương phủ.
Hơn nữa, nếu các chủ Thiên Binh các muốn bắt bọn họ thì không phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Trong Thiên Binh các cao thủ nhiều như mây, giết hai người trói gà không chặt này rất dễ dàng, vì sao lại muốn hắn hỗ trợ?
Chuyện này thật sự kì quái, cứ như bị che phủ bởi một lớp sương mù, lộ ra rất nhiều sự cổ quái.
Thiên Binh các lại công khai giúp hắn như vậy, nhưng điều kiện kia căn bản không phải là điều kiện.
Trong lòng hắn nghi hoặc vạn phần, cuối cùng cũng nhịn không được sự tò mò, mở miệng hỏi: “Không biết vì sao các chủ lại muốn hai người bọn họ? Hơn nữa dựa vào lực lượng của Thiên Binh, muốn bắt hai người bọn họ là chuyện rất dễ dàng, làm sao có thể cần sự hỗ trợ của bản thái tử được chứ?”
Hắn nói xong, thanh âm bên trong lại truyền ra.
“Sở thái tử, chuyện này đối với ngươi mà nói, chỉ có lợi, không có hại. Nếu ngươi đáp ứng, về sau Thiên Binh các không bao giờ hãm hại Thái tử. Về phần Sở Minh An, Sở thái tử đừng nên hỏi nhiều, bản các chủ tự có tính toán của mình.”
Nhìn Sở Thụy Phong không có phản ứng, thanh âm kia lại truyền đến.
“Sở thái tử, ngươi có thể trở về. Còn mọi chuyện cụ thể nên làm thế nào, đến lúc đó, bản các chủ sẽ cho người liên hệ với Sở thái tử.”
Nghe ý tứ của nam tử kia, Sở Thụy Phong liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Sở Thụy Phong vừa đi, tấm lụa mỏng bị một bàn tay vén lên, Vân Mộng Vũ mang một thân nam trang đi ra.
Lúc này Vân Mộng Vũ mặc trang phục màu trắng của nam tử, tóc dùng một cây ngọc trâm màu tím để cố định.
Vừa rồi người ở sau tấm lụa mỏng kia thương lượng cùng Sở Thụy Phong là Vân Mộng Vũ, mà nàng lại dùng thanh âm của nam tử để nói chuyện.
Vân Mộng Vũ đi đến bên cửa sổ, nhìn Sở Thụy Phong lên kiệu, rời khỏi Thiên Binh các.
Thần sắc nàng khẽ biến đổi, không biết suy nghĩ cái gì, bên khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười không rõ ý tứ.
Sở Thụy Phong rất khinh địch.
Từng bước sai, từng bước đều sai!
Sở Thụy Phong không biết sự lợi hại của Sở Minh An, cho nên hắn không bao giờ để ý đến An vương kia.
Nhưng hắn lại vĩnh viễn sẽ không biết cuối cùng hắn có thể chết trên tay của người đệ đệ mà trong mắt hắn chỉ coi là phế vật.
Hắn nghĩ nàng có thể giải quyết được Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi, hắn dự đoán quả thực rất đơn giản.
Bên người Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi có bao nhiêu cao thủ cũng không thể biết hết được, mà hai người bọn họ võ công cũng không hề kém.
Hơn nữa bọn họ lại có bí mật không muốn người khác biết được, đến lúc đó nếu không an bài tốt, cho dù là Thiên Binh các, cũng có khả năng chết như thế nào cũng không biết.
Bây giờ đã tiếp cận được với Sở Thụy Phong, như vậy chuyện nàng cần phải làm bây giờ là nên chuẩn bị tốt, tính toán kỹ càng, lúc Sở Diễm khởi sự, có thể bắt được cả hai người bọn họ.
Đột nhiên nàng rất muốn đi làm một việc!
Một mình nàng đi vào Danh Nhạc các, đứng ngoài cửa Danh Nhạc các, nàng ngửa đầu nhìn bảng hiệu kia, cảm giác lần này còn khắc sâu hơn cả lần trước, cứ cảm giác được có một khúc nhạc từ xa xưa truyền đến.
Vân Mộng Vũ cả kinh, muốn nghe lại, lại không nghe được gì cả.
Nàng có chút ảo não, chẳng lẽ là bởi vì mọi chuyện phát sinh gần đây, nàng suy nhược tinh thần? Nên mới xuất hiện tình trạng như vậy?
Lắc lắc đầu, bỏ suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu, nàng cất bước vào Danh Nhạc các, vẫn là tiểu nhị kia ra tiếp đón.
Tiểu nhị kia vừa thấy công tử kia được tổng bộ tặng đàn, lập tức nhiệt tình nghênh đón.
“Vị công tử này, ngươi muốn mua một cây đàn khác sao?”
Vân Mộng Vũ đang muốn trả lời, lại nghe thấy có tiếng bước chân trên cầu thang, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Tiểu nhị vừa thấy, đây không phải là người của Tuyết Uyên sao, không phải hắn lúc nào cũng ở trên lầu cao nhất, ít khi nào xuống dưới sao. Tại sao hôm nay lại xuống dưới đây chứ?
Tiểu nhị nghiêng đầu nhìn vị nam tử trẻ tuổi kia, lập tức biết nguyên nhân, xem ra vị công tử trẻ tuổi này có lai lịch không nhỏ a.
Vân Mộng Vũ cũng mang vẻ nghi hoặc nhìn người đang đi xuống cầu thang, trong mắt nàng đầy vẻ nghi hoặc.
Trầm Thiên từ từ đi xuống, đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, nói: “Vân tiểu thư, công tử nhà ta mời ngươi lên trên lầu.”
Nghe hắn xưng mình là Vân tiểu thư, Vân Mộng Vũ không có phản ứng gì.
Ngay từ đầu, nàng biết thân phận của bọn họ chắc chắn không đơn giản, đối với vẻ cải trang của nàng nếu có phát hiện thì cũng dễ như trở bàn tay.
Vân Mộng Vũ nhẹ nàng gật đầu, rồi đi theo hắn lên lầu.
Mà tiểu nhị đang đứng đó cũng lâm vào trạng thái ngây người, sao hắn lại không nhìn ra vị công tử tuấn tú này là một cô nương chứ……
Bên kia Vân Mộng Vũ đi theo nam tử kia đến tầng cao nhất của Danh Nhạc các, Trầm Thiên mở cửa cho Vân Mộng Vũ, mời Vân Mộng Vũ đi vào, còn mình lại canh giữ bên ngoài.
Vân Mộng Vũ vào phòng, nhìn thấy Xuất Trần đang ngồi bên bàn uống trà. Xuất Trần nhìn thấy nàng đến, ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt cũng không hề biến hóa, chỉ là trong ánh mắt hiện lên vẻ đạm mạc.
“Mời ngồi. Uống trà.” Lời nói của hắn cũng giống chính hắn vậy, thản nhiên như thế.
Vân Mộng Vũ ngồi đối diện với Xuất Trần, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm. Trà vào đến miệng, mang theo khí hơi mát lạnh, uống trà, làm cho nàng nghĩ tới trà này thật giống với tính tình của Xuất Trần.
Nàng ngồi tại kia lẳng lặng uống trà giống Xuất Trần, trong lúc nhất thời ai cũng không nói câu nào cả, ngay lúc Vân Mộng Vũ nghĩ bọn họ sẽ cứ ngồi uống trà như vậy mãi thì Xuất Trần mở miệng.
“Ta có cái này cho ngươi.” Nói xong, không chờ Vân Mộng Vũ đáp lại, hắn liền đứng dậy đi đến mở một ngăn tủ ra lấy một cuốn sách mỏng.
Hắn cầm sách, đi tới đưa cho Vân Mộng, lại lẳng lặng ngồi xuống uống trà.
Động tác liên tiếp, có vẻ tao nhã tùy ý, nhưng lại làm cho nàng có một loại cảm giác, tựa hồ hắn chưa làm gì cả.
Vân Mộng Vũ cầm lấy quyển sách trên tay, nhìn nhìn.
Thấy trên bìa sách viết bốn chữ “Tuyết ảnh bí quyết”.
Nàng tò mò mở tuyết ảnh bí quyết ra, bên trong chỉ có một hình vẽ người đang luyện công và một số chữ để miêu tả.
Thoáng lật xem một chút, nàng kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Đây là gì?”
“Đây là một loại nội công tâm pháp, thích hợp cho ngươi tu luyện.” Xuất Trần giương mắt thản nhiên trả lời.
Nghe Xuất Trần nói xong, Vân Mộng Vũ vui sướng mở ra xem lại lần nữa.
Bây giờ cái nàng thiếu nhất là võ công, nhìn bộ dáng của Xuất Trần, võ công nhất định rất lợi hại, như vậy sau này nàng có thể giống cao thủ trong tivi lúc trước nàng hay xem, giết người chỉ bằng một cái búng tay. (Út: hic, không có võ công tỷ đã náo động cả Sở quốc, nếu tỷ có võ công nữa thì … a!!! Ta không tưởng tượng ra…)
Trong lúc nhất thời Vân Mộng Vũ rất hưng phấn, cảm thấy giống như vừa muốn ngủ lập tức có người đưa gối cho nằm.
Thật sự là thiếu cái gì, sẽ có người đưa cái đó.
Nàng hưng phấn mở ra xem, thần sắc trên mặt lại có vẻ buồn rầu, nàng ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Xuất Trần nói: “Xem không hiểu làm sao bây giờ?”
Vừa nghe xong, tay Xuất Trần đang nắm chén trà khẽ run.
Không hiểu?
Nàng ta lại hưng phấn lật qua lật lại lâu như vậy……
Che dấu sự xấu hổ của mình, đầu tiên hắn khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó lại trả lời: “Xem không hiểu, có thể nhờ tỷ tỷ của ngươi giải thích cho ngươi. Còn nữa nhớ kỹ, bản tâm pháp này chỉ có ngươi với tỷ tỷ của ngươi mới được xem, không thể cho người khác nhìn thấy.”
Nghe Xuất Trần nói xong, Vân Mộng Vũ giật mình.
Đúng vậy, tại sao nàng lại quên mình có một tỷ tỷ có võ công cực cao, tất nhiên là sẽ hiểu được những gì viết trong sách này. Về những lời nói sau của Xuất Trần, nàng liên tục gật đầu đáp ứng.
Tâm tình khá tốt, nàng lại lật lật mấy trang của bản tâm pháp, lật qua lật lại, nàng lại phát hiện vấn đề, vì thế chưa tự hỏi mà lại thốt lên: “Chỉ có tâm pháp, vậy thì chiêu thức đâu?”
Vừa nói xong, nàng liền hối hận. Người ta tặng không cho ngươi một quyển tâm pháp tốt, ngươi lại được voi đòi tiên.
Vân Mộng Vũ bây giờ thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Để che dấu sự xấu hổ, nàng nói tiếp: “Không có gì, không có gì, ngươi coi như ta chưa nói gì cả.”
Nhìn nàng như vậy, Xuất Trần mở miệng: “Kỳ thật là có, chiêu thức, ngươi có thể nhờ Sở Hiên dạy ngươi.”
Nghe Xuất Trần nói có, Vân Mộng Vũ muốn nghe xem đó là biện pháp gì, kết quả lúc nghe đến nhờ Sở Hiên dạy, biểu tình trên mặt nàng lập tức cứng ngắt.
Nhờ Sở Hiên dạy sao?
Nàng nào dám a……
Hơn nữa bọn họ không thân cũng chẳng quen, làm sao có thể nhờ hắn dạy được?
Chẳng lẽ nàng lại phải canh lúc trời tối, một mình vụng trộm chạy đến Hiên vương phủ, đánh hắn gục trên đất, sau đó uy hiếp hắn: “Ngươi phải dạy ta võ công, nếu không sự trong sạch của ngươi khó mà giữ được…….” ( Út: Hắc, phụt…..*phun nước lên màn hình*. Sally: Lần sau rút kinh nghiệm ko nên edit lúc đang uống nước a)
Nghĩ nghĩ, Vân Mộng Vũ nở nụ cười tự chế giễu mình. Không biết nếu nàng làm như vậy thật thì Sở Hiên sẽ có biểu tình như thế nào?
Có phải hắn chỉ có thể đứng ngây ngốc mà không biết trả lời thế nào không?
Hay là sắc mặt xanh mét, tức giận đến toàn thân phát run?
Xuất Trần đang ngồi đối diện mờ mịt nhìn nữ tử kia lúc thì nhướng mày, lúc thì ngây ngô cười……
Như vậy gọi là căn bệnh tự kỉ sao……
Nghĩ đến khả năng này, một người luôn lạnh nhạt như Xuất Trần cũng khẽ run rẩy khóe miệng…
Vân Mộng Vũ lúc này hoàn toàn không biết nàng lợi hại như vậy, có thể làm cho thiếu chủ của Tuyết Uyên từ nhỏ đến lớn cơ hồ chưa từng biến hóa biểu tình gì mà bây giờ khóe miệng lại run rẩy, không biết nàng sẽ có cảm giác gì?
Tất nhiên những cái này Vân Mộng Vũ đều không biết, đợi khi nàng tỉnh táo lại, trong phòng chỉ còn một mình nàng.
Vì thế nàng xấu hổ sờ sờ cái mũi, sắc mặt ửng đỏ rời khỏi Danh Nhạc các.
Dọa người, thật sự rất dọa người.
Nàng làm sao có thể phạm vào sai lầm này?
Tất cả đều do Sở Hiên, ai kêu hắn khôi hài như vậy làm gì?
Trăm ngàn lần đừng cho nàng gặp được hắn, nếu không thì đến trái cây hắn cũng không có mà ăn……
Mỗ vương gia giờ phút này đang ở trong nhà ngủ trưa, không biết chính mình đang bị người khác theo dõi……
Beta: Sally
Bình minh lên, A Mi mang theo một ít đồ đạc về phủ Quận chúa.
Bởi vì Vân Mộng Vũ ngày hôm qua có phân phó, cho nên bọn hạ nhân đều thay đổi tấm biển từ Hữu tướng phủ thành Quận chúa phủ, cũng sửa sang lại bên trong một chút.
A Mi vào Tâm mộng cư, phát hiện Vân Mộng Vũ đã thức dậy.
Vân Mộng Vũ vừa thấy A Mi trở về, lập tức hưng phấn chạy tới, kéo cánh tay A Mi, thân thiết nói: “Tỷ tỷ, ngươi đã trở lại. Vũ nhi nhớ ngươi, về sau tỷ tỷ ở lại Tâm Mộng cư sống cùng Vũ nhi đi.”
Vân Mộng Vũ nói xong, giương ánh mắt mang vẻ chờ đợi nhìn A Mi.
Nàng biết tỷ tỷ tất nhiên là có rất nhiều bí mật mà không muốn ai biết đến, nàng cũng không muốn hỏi nhiều. Giống như nàng cũng có bí mật mà không muốn cho người khác biết được. Tuy hai nàng đều có bí mật, nhưng sẽ không ảnh hưởng đến tình thân của các nàng. Bây giờ ở Yến kinh đang là lúc gió nổi mây phun, nguy cơ tứ phía, nàng cũng cần có người thân ở bên cạnh nàng.
Cô độc thật làm cho người ta rất sợ hãi.
Nghe lời của nàng, trong lòng A Mi cảm động, nhịn không được nhẹ nhàng ôm Vân Mộng Vũ.
Ôn nhu nói: “Được.”
Lúc hai tỷ muội còn đang ở trong bầu không khí ấm áp, một tiếng kinh hô hưng phấn đã phá vỡ sự yên tĩnh này.
Nghe thanh âm như thế, Vân Mộng Vũ giật mình, hai người cũng buông tay nhau ra, nhìn về phía cửa phòng. Lục Bình đang rất hưng phấn vọt vào cửa, vừa chạy vừa vui vẻ nói: “Tiểu thư, ta đếm xong rồi, rốt cục ta cũng đã đếm xong rồi.”
Vừa nghe xong, Vân Mộng Vũ có chút buồn bực, đếm xong ư? Đếm cái gì?
Nhưng mà nàng cũng đã kịp nghĩ ra, khóe miệng giật liên tục.
Nàng giương mắt nhìn Lục Bình, chỉ thấy sắc mặt nàng có chút tiều tụy, hẳn là cả đêm không ngủ, nhưng ánh mắt kia lại rất sáng ngời.
Lục Bình chạy đến trước mặt Vân Mộng Vũ, bắt đầu kể rõ chiến tích cả đêm qua.
“Tiểu thư, hôm qua ta đếm cả đêm, rốt cục đến khi trời sáng, ta cũng đã đếm xong. Tiểu thư, ngươi biết không, cây hoa Ngọc Lan trong viện của chúng ta như vậy mà có tới hai ngàn hai trăm hai mươi hai phiến lá a. Có phải rất thần kỳ hay không?”
Nghe Lục Bình nói xong, Vân Mộng Vũ thật muốn phát điên, còn đếm tới 2222 phiến lá cây……
Nàng giương mắt nhìn bộ dáng ngốc nghếch của Lục Bình……
Trong lòng nàng nghĩ, ân, quả nhiên là rất nghe lời……
“Tiểu thư…….” Lục Bình nhìn thấy Vân Mộng Vũ nửa ngày cũng không nói gì, lo lắng gọi một tiếng.
Bất đắc dĩ, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu, khó khăn nặn ra một nụ cười, mỉm cười nhìn Lục Bình nói: “Lục Bình, ngươi làm rất tốt, rất có năng lực. Bây giờ ngươi cũng đã mệt rồi, ngươi lui xuống nghỉ ngơi đi.”
Nghe Vân Mộng Vũ nói, Lục Bình nở nụ cười vui vẻ, sau đó lại lui xuống nghỉ ngơi. Nhìn Lục Bình đáng yêu như vậy, Vân Mộng Vũ cùng A Mi đều không nhịn được cười.
Hai người lại ngồi xuống nói chuyện một lúc, rồi ăn sáng cùng nhau.
Vừa ăn sáng xong, Vân Mộng Vũ đang muốn cho tỷ tỷ nhìn cây đàn Linh Âm, xem thử tỷ tỷ có biết hay không. Lúc nàng đứng lên, nhìn thấy Hồng Mai mang vẻ mặt nghiêm trọng đi vào.
Nhìn Hồng Mai như thế, Vân Mộng Vũ biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra.
Quả nhiên, Hồng Mai đưa tư liệu điều tra được cho Vân Mộng Vũ, rồi nói: “Tiểu thư, sáng nay Linh Lung các đưa tin đến, Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông đã tự sát trong ngục.”
Vừa nghe tin tức này, ánh mắt Vân Mộng Vũ tối đen lại.
Nhưng thần sắc trong mắt lại biến hóa rất nhanh, bắt đầu xuất hiện tia sáng, đôi mắt kia thật nổi bật, tao nhã vô song.
Ra tay rồi sao?
Như vậy cuối cùng rốt cuộc ai mới là người chiến thắng đây?
Nàng rất muốn biết!
Nhận thấy được sự biến hóa trong không khí, A Mi nhịn không được mở miệng nói: “Vũ nhi, có cần ta giúp gì không?”
“Không cần, tỷ tỷ chỉ cần làm chuyện mình thích, không cần thay đổi vì Vũ nhi, Vũ nhi có thể tự lo cho mình.” Nàng biết tỷ tỷ chắc sẽ biết được một chút về việc nàng đang làm, cho nên trước mặt tỷ tỷ nàng cũng không kiêng dè gì cả.
Nàng hy vọng tỷ tỷ có thể hiểu được, nàng chỉ có thể cho tỷ tỷ sự ấm áp, mà không phải là gánh nặng, tỷ muội các nàng đều có con đường đi của riêng mình.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, A Mi không nói gì, chỉ gật gật đầu. Nhìn thấy muội muội muốn thương lượng với Hồng Mai, A Mi trở về Tâm Mộng cư để nghỉ ngơi.
Nhìn tỷ tỷ đi rồi, trong mắt Vân Mộng Vũ hiện lên một chút giãy dụa, nếu có một ngày nàng phải rời đi, nàng sẽ nói với tỷ tỷ như thế nào đây?
A Mi đi rồi, Hồng Mai bắt đầu đem chuyện về Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông sợ tội tự sát nói kỹ cho nàng nghe.
Càng nghe, khóe miệng của Vân Mộng Vũ càng cong lên.
Xem ra hành động ngày hôm qua của nàng, đã quấy rầy đến kế hoạch của hắn.
Vân Mộ thất thế, đối với thế lực đang suy yếu của Diễm vương thật sự rất nghiêm trọng, nếu thực lực của Diễm vương quá yếu, sẽ không đủ để tranh đua cao thấp với Sở Thụy Phong. Mà thực lực của Sở Diễm càng mạnh, thì đối với Sở Minh An càng có lợi.
Một khi Sở Diễm thắng, như vậy lấy năng lực của hắn để tiếp quản Sở quốc, chắc chắn làm cho thực lực của Sở quốc giảm xuống rất nhiều.
Sở Diễm một khi đánh bại được Sở Thụy Phong, thì giống như là đã làm cho thực lực của Sở quốc suy yếu. Nếu mục tiêu của hắn là làm Sở quốc suy yếu, như vậy, mục tiêu của nàng lại muốn làm cho Sở quốc càng thêm hung mạnh, thể hiện được cái uy ở Quỳnh Hoa yến.
Trong lòng đã nghĩ thông suốt, Vân Mộng Vũ đến bên cạnh bàn viết một phong thơ, nói Hồng Mai phái người giao cho Sở Thụy Phong.
Nàng lại thay đổi nam trang đến Thiên Binh các ngồi ở hậu viện đợi tin tức của Sở Thụy Phong.
Trong phủ Thái tử, bây giờ Sở Thụy Phong không còn mang vẻ ôn nhu nữa, mà là vẻ mặt âm trầm đập vỡ chén trà trên bàn.
“Sở Diễm kia cuối cùng muốn làm gì? Hắn điên rồi sao? Lại dám xuống tay với Trần Đông sau lưng ta. Ngày hôm qua Vân Mộ vừa thất thế, thực lực của hắn giảm mạnh. Bây giờ đúng ra hắn nên nghỉ ngơi dưỡng sức, làm sao có thể khơi mào chuyện này sau lưng ta? Chẳng lẽ hắn còn chiêu gì khác mà ta không biết sao?” Sở Thụy Phong mang chút phiền chán nói.
Sở Thụy Phong luôn luôn là người trầm ổn, nhưng bây giờ hắn quả thật không khống chế được. Bởi vì hắn có tính trăm ngàn lần đi chăng nữa thì cũng không nghĩ tới Sở Diễm sẽ xuống tay với Trần Đông. Hơn nữa cho dù xuống tay, hắn đã bố trí nhiều cao thủ ở thiên lao để phòng ngừa. Nhưng Sở Diễm vẫn có thể ra tay được, điều này làm cho hắn cảm giác nguy hiểm đang đến gần mình, cho nên bây giờ hắn rất phiền chán.
Mà mưu sĩ Mẫn Ưu đứng bên cạnh nhìn thấy Sở Thụy Phong như thế, trong mắt chợt lóe tinh quang, nhìn thái tử nói: “Thái tử điện hạ, ta thấy Diễm vương có thể là chó đã bị dồn đến đường cùng. Ngươi xem, ngày hôm qua hắn vừa mới mất đi một thế lực lớn như vậy, thực lực bị hao tổn, căn bản không có năng lực đối đầu cùng với Thái tử. Có lẽ hắn sốt ruột, cho nên mới làm như vậy. Diễm vương vốn là là người có dã tâm lớn, lại tự tin quá mức. Cho nên, chúng ta không cần phải đánh giá cao về hắn.”
Nghe Mẫn Ưu nói xong, Sở Thụy Phong khẽ chau mày lại.
Không biết vì sao hắn cảm thấy lời nói của Mẫn Ưu hôm nay rất kì lạ, tuy rằng thấy không có gì, nếu để ý kỹ, hắn lại cảm thấy có chút không đúng.
Nếu Mẫn Ưu không phải là tùy tùng của hắn trong nhiều năm qua, hắn chắc chắn sẽ hoài nghi ông ta có rắp tâm gì khác.
Nhưng nghĩ lại, có lẽ là do hắn nghĩ nhiều, Sở Diễm là người như thế nào, hắn không phải rất rõ ràng sao? Trí tuệ của Sở Diễm chắc chắn sẽ không nghĩ ra được âm mưu gì lớn. Hơn nữa cũng không thấy bên cạnh hắn có người lợi hại nào có thể giúp đỡ hắn.
Nghĩ như vậy, sự cảnh giác ở trong lòng cũng đã vơi đi rất nhiều.
Mẫn Ưu bên cạnh, nhìn thần sắc hắn thoáng thả lỏng ra một chút, thì biết là lời nói của mình đã có hiệu quả. Hắn vừa định nói thêm, nhưng còn chưa kịp mở miệng đã bị tiếng đập cửa ngăn lại.
Nghe có người gõ cửa bên ngoài thư phòng, Sở Thụy Phong hơi chau mày lại, miệng nói ra hai chữ cho vào.
Nói xong, Sở Thụy Phong ngồi bên cạnh bàn, Mẫn Ưu lại đứng bên cạnh của Thái tử.
Chỉ chốc lát có một tên thị vệ từ bên ngoài đi vào, hắn nhìn thấy trên bàn có một đống mảnh vỡ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, Thái tử luôn ôn nhuận, sao lại có lúc tức giận đến mức này.
Dẹp nghi hoặc trong lòng qua một bên, hắn đến trước mặt Thái tử, quỳ xuống đất, trình bức thư lên.
“Khởi bẩm Thái tử điện hạ, phong thư này là một người mặc y phục đen đưa tới từ bên ngoài, nói rõ nhất định phải giao tận tay cho Thái tử.”
“Nga……, còn có chuyện này sao.” Nghe thị vệ bẩm báo, Sở Thụy Phong rất kinh ngạc, đây là có chuyện gì, lại có người lạ muốn viết thư cho hắn, ý hắn muốn gì?
Sau khi hắn nói xong, liền lấy thư trong tay thị vệ, mở ra xem, thấy nét chữ trên thư, ngay ngắn mà không sắc bén, khí phách lại không mất nhu hòa.
Chưa nhìn nội dung, nhưng nét chữ này lại làm cho hắn suy nghĩ rất nhiều.
Người viết thư nhất định rất bất phàm!
Xem xong nét chữ, Sở Thụy Phong sinh ra một tia tò mò đối với người viết phong thư này.
Bỏ qua sự tán thưởng trong lòng, hắn bắt đầu xem nội dung của phong thư.
Đợi sau khi xem xong, tay hắn khẽ run, trong mắt lóe ra tinh quang.
Hắn cất phong thư đi, cho thị vệ đi lĩnh thưởng.
Sở Thụy Phong đứng dậy, mang bộ dáng chuẩn bị ra ngoài, Mẫn Ưu đứng bên cạnh vội hỏi: “Thái tử, làm sao vậy, có phải chuyện của Diễm vương có chuyển biến gì hay không?”
Mẫn Ưu không hỏi phong thư này là do ai đưa, cũng không hỏi trong thư viết gì, mà là thông qua một loại phương thức khác để thử phản ứng của Sở Thụy Phong.
Sau khi Sở Thụy Phong nghe xong câu hỏi của hắn, trong mắt hiện lên vẻ phức tạp, khóe miệng hắn khẽ cong lên. Hắn quay đầu nhìn Mẫn Ưu nói: “Không phải, chỉ là một lão bằng hữu của ta mà thôi, hắn muốn ta ra ngoài ôn lại chuyện cũ với hắn. Sở Diễm bên kia tạm thời ngươi theo dõi giúp ta, ta đi ra ngoài một chút.”
Nghe Sở Thụy Phong nói, Mẫn Ưu lĩnh mệnh, nhưng lúc hắn cúi đầu lĩnh mệnh, trong mắt hắn có sự tính kế.
Tất nhiên là Sở Thụy Phong cũng không nhìn thấy, lúc này tâm tư của hắn đều đặt vào lá thư trên tay.
Thiên Binh các!
Tổ chức quan trọng có địa vị nhất trong thất quốc, hôm nay lại liên hệ với hắn.
Làm cho hắn rất kinh ngạc, trong lòng lại cảm thấy bất an.
Bởi vì cảm thấy chuyện tốt đến rất dễ dàng, tất nhiên là có chút kỳ quái.
Vì sao Thiên Binh các muốn thương lượng hợp tác cùng hắn?
Tổ chức to lớn thần bí kia sao lại tìm hắn?
Trong lòng nghĩ, chân cũng đã bước đến nơi đã hẹn trước.
Trong thư, địa điểm gặp mặt là ngay một tiệm mua bán binh khí, Sở Thụy Phong cho hạ nhân và thị vệ chờ bên ngoài.
Một mình hắn đi vào tiệm, nhìn chung quanh có phong cách cổ xưa, cảm thấy rất thoải mái, lại có một hơi thở nói không nên lời cứ quanh quẩn ở đây.
Đột nhiên trong đầu chợt lóe tinh quang, muốn đến thử một số binh khí kia, lại nghe một âm thanh truyền đến bên cạnh.
“Sở thái tử, các chủ của chúng tôi đang chờ ngài ở trên lầu.”
Nghe thanh âm, mặt Sở Thụy Phong cũng không xấu hổ, chỉ nhẹ nhàng buông tay, quay đầu nhìn về phía người mới lên tiếng, chỉ thấy một chưởng quầy tuổi tầm bốn mươi đang đứng đó, thái độ không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh.
Người này võ công rất cao!
Sở Thụy Phong nhìn thấy chưởng quầy, trong lòng nghĩ như thế.
Trong lòng hắn khẽ lung lay, Thiên Binh các quả nhiên ngọa hổ tàng long, chỉ một chưởng quầy mà cũng có võ công rất cao cường.
“Được, làm phiền chưởng quầy dẫn đường.” Hắn quyết định yên lặng xem xét, xem tình huống trước mắt rồi sẽ tính sau.
Nghe Sở Thụy Phong nói, chưởng quầy liền xoay người dẫn đường, chỉ chốc lát đã đến trước một cánh cửa ở lầu ba.
Đến ngoài cửa, chưởng quầy dừng lại, nhẹ nhàng gõ gõ cửa, dò hỏi: “Các chủ, Sở thái tử đã đến.”
Chỉ chốc lát bên trong truyền đến một âm thanh réo rắt của nam tử.
“Cho hắn vào đi.”
Nghe thanh âm từ bên trong truyền ra, chưởng quầy nhẹ nhàng đẩy cửa, nghiêng thân mình, làm tư thế xin mời với Sở Thụy Phong. Sở Thụy Phong nhìn thấy, thần sắc trong mắt càng sáng lên vài phần, vội đi vào phòng.
Thanh âm của các chủ này có vẻ là một nam tử còn rất trẻ, hơn nữa chưởng quầy này cũng rất cung kính đối với hắn.
Vị các chủ này có gì hơn người sao?
Tiến vào phòng, lại không thấy ai, chỉ thấy sự bài trí tinh xảo trong phòng, trên tường có một bức họa, là cảnh đang chèo thuyền ngắm cảnh, làm cho người ta nhìn thấy tâm tình bỗng sảng khoái.
Sở Thụy Phong quét mắt quanh phòng, cuối cùng dừng mắt về phía gian phòng bên trong được ngăn cách bởi tấm lụa mỏng manh.
Ngoài phòng cũng không có người, nhưng trên bàn trà cũng đã chuẩn bị xong, Sở Thụy Phong biết người đang ở gian phòng bên trong, nên mở miệng nói: “Như thế nào, đây là cách tiếp đón của Thiên Binh các sao? Khách nhân đến đây, chủ nhân cũng không đi ra gặp mặt?”
Sở Thụy Phong nói xong, liền nghe được một trận cười truyền đến.
Tiếng cười thanh thúy, như châu như ngọc, rất là êm tai.
Tiếng cười vừa dứt, lại truyền đến một thanh âm réo rắt.
“Sở thái tử không cần để ý, các chủ ta có thói quen, không muốn lộ mặt. Nhưng, Sở thái tử yên tâm, chuyện này cũng không ảnh hưởng đến sự hợp tác của ta và Sở thái tử. Bản các chủ mang thành ý mười phần, muốn hợp tác cùng Sở thái tử.”
Nghe xong, lông mày Sở Thụy Phong khẽ nhếch, không để ý nói: “Nếu các chủ đã nói như thế, bản thái tử cứ dây dưa vấn đề này, thì bản thái tử là người không đúng.”
Sở Thụy Phong nói được nửa câu, đột nhiên sực nhớ ra, nói: “Không biết các chủ tìm bản thái tử tới là muốn bàn bạc chuyện gì, vì sao lại muốn hợp tác cùng bản thái tử?”
Sở Thụy Phong dứt lời, giương mắt nhìn tấm lụa mỏng kia, thấy bên trong có ẩn ẩn một nam tử áo trắng.
Chưa kịp nhìn kỹ, thì nghe âm thanh truyền đến.
“Sở thái tử không cần sốt ruột, trước ngồi xuống uống chén trà sau đó chúng ta trao đổi cũng không muộn. Trà trên bàn cũng đã chuẩn bị, Sở thái tử cứ tự nhiên.”
Nghe nói như thế, Sở Thụy Phong đi đến bên bàn ngồi xuống, cầm lấy chén trà trên bàn, nhấp nhẹ một ngụm, cảm thấy trà này mùi vị thơm ngát vô cùng, dư vị ngân nga.
Lúc Sở Thụy Phong còn đang thưởng thức trà, thanh âm đó lại truyền đến.
“Không biết Sở thái tử có nắm chắc được ngôi vị Hoàng đế trong tay hay không?”
Nghe xong, Sở Thụy Phong cũng không thưởng thức trà nữa, hắn cầm chén trà trên tay, dùng ngón cái ma sát, như đang ngẫm nghĩ.
Một lát sau, Sở Thụy Phong buông chén trà, giương mắt nhìn về phía tấm lụa mỏng kia, mang theo nụ cười yếu ớt hỏi: “Đúng thì sao, mà không đúng thì sao?”
“Nếu là đúng như vậy, như vậy coi như bản các chủ chưa gặp Sở thái tử.” Nói đến nửa câu đột nhiên tạm dừng một chút, lúc vang lên một lần nữa thì âm lượng đã cao hơn một chút.
“Nếu như không đúng, như vậy bản các chủ nguyện ý trợ giúp Sở thái tử.”
Nghe nói như thế, Sở Thụy Phong nhẹ nhàng nở nụ cười.
“Ta rất ngạc nhiên, vì sao các chủ muốn hợp tác cùng bản thái tử? Còn nữa các chủ làm sao biết được ta có cần hợp tác hay không?”
“Bởi vì bản các chủ biết sở thái tử đang rất cần sự hợp tác!”
Thanh âm chắc chắn truyền đến.
Nghe lời nói kia, Sở Thụy Phong khẽ chau mày lại.
“Chẳng lẽ Sở thái tử cho rằng chỉ dựa vào thực lực hiện nay của thái tử có thể giải quyết Diễm vương thoải mái sao?” Không chờ Sở Thụy Phong có đáp lại, thanh âm có chút chế giễu truyền đến.
Nghe nói như thế, Sở Thụy Phong cảm thấy hơi tức giận, phản bác nói: “Các chủ đang nghi ngờ năng lực của bản Thái tử? Chỉ là một Diễm vương. Bản thái tử còn không để vào mắt.”
Nghe thanh âm tức giận của Sở Thụy Phong, người ngồi trong gian phòng kia khẽ nở nụ cười.
Âm thanh réo rắt lại vang lên thêm một lần nữa.
“Phải không? Xem ra Sở thái tử rất là tự tin a. Nếu Diễm vương có sự trợ giúp của Oai hung hầu, Sở thái tử còn có thể tự tin như vậy sao?”
Dứt lời, sắc mặt Sở Thụy Phong thay đổi, thốt ra: “Chuyện này là thật sao?”
“Đương nhiên!” Thanh âm khẳng định truyền đến.
Chuyện này Sở Thụy Phong không hề tự tin như vậy, thần sắc trong mắt hắn liên tục biến ảo.
Làm sao có thể như thế?
Oai hùng hầu làm sao có thể cấu kết cùng Sở Diễm?
Vẫn nghĩ Oai hung hầu chỉ ở phe trung lập, tuyệt đối sẽ không nghiêng về bên nào, cho nên hắn chưa bao giờ chú ý nhiều đến động tĩnh của Oai hùng hầu.
Nếu hôm nay không biết việc này, như vậy lúc Sở Diễm bắt đầu khởi sự, Oai hùng hầu sẽ là nhân tố quyết định thắng bại.
Nghĩ vậy, Sở Thụy Phong lạnh cả người.
Hắn giương mắt nhìn người đang ở sau tấm lụa mỏng, hoài nghi: “Vì sao muốn hợp tác cùng ta? Ngươi có mục đích gì?”
“Mục đích, đương nhiên là có. Bất quá mục đích của ta rất đơn giản, chỉ cần sau khi ta giúp ngươi diệt trừ Diễm vương, ngươi giao hai người cho ta là được.”
“Hai người? Ai?” Sở Thụy Phong nghi hoặc.
“Sở Minh An và Vương Tuyết Nhi.”
Nghe được đáp án, Sở Thụy Phong lại không hiểu.
Vì sao lại là hai người kia?
Hai người kia không có gì đặc biệt.
Một người là phế vật bao cỏ Vương gia ở Yến kinh.
Một người chỉ là một sườn phi nhu nhược trong vương phủ.
Hơn nữa, nếu các chủ Thiên Binh các muốn bắt bọn họ thì không phải là chuyện rất dễ dàng sao?
Trong Thiên Binh các cao thủ nhiều như mây, giết hai người trói gà không chặt này rất dễ dàng, vì sao lại muốn hắn hỗ trợ?
Chuyện này thật sự kì quái, cứ như bị che phủ bởi một lớp sương mù, lộ ra rất nhiều sự cổ quái.
Thiên Binh các lại công khai giúp hắn như vậy, nhưng điều kiện kia căn bản không phải là điều kiện.
Trong lòng hắn nghi hoặc vạn phần, cuối cùng cũng nhịn không được sự tò mò, mở miệng hỏi: “Không biết vì sao các chủ lại muốn hai người bọn họ? Hơn nữa dựa vào lực lượng của Thiên Binh, muốn bắt hai người bọn họ là chuyện rất dễ dàng, làm sao có thể cần sự hỗ trợ của bản thái tử được chứ?”
Hắn nói xong, thanh âm bên trong lại truyền ra.
“Sở thái tử, chuyện này đối với ngươi mà nói, chỉ có lợi, không có hại. Nếu ngươi đáp ứng, về sau Thiên Binh các không bao giờ hãm hại Thái tử. Về phần Sở Minh An, Sở thái tử đừng nên hỏi nhiều, bản các chủ tự có tính toán của mình.”
Nhìn Sở Thụy Phong không có phản ứng, thanh âm kia lại truyền đến.
“Sở thái tử, ngươi có thể trở về. Còn mọi chuyện cụ thể nên làm thế nào, đến lúc đó, bản các chủ sẽ cho người liên hệ với Sở thái tử.”
Nghe ý tứ của nam tử kia, Sở Thụy Phong liền đứng dậy cáo từ rời đi.
Sở Thụy Phong vừa đi, tấm lụa mỏng bị một bàn tay vén lên, Vân Mộng Vũ mang một thân nam trang đi ra.
Lúc này Vân Mộng Vũ mặc trang phục màu trắng của nam tử, tóc dùng một cây ngọc trâm màu tím để cố định.
Vừa rồi người ở sau tấm lụa mỏng kia thương lượng cùng Sở Thụy Phong là Vân Mộng Vũ, mà nàng lại dùng thanh âm của nam tử để nói chuyện.
Vân Mộng Vũ đi đến bên cửa sổ, nhìn Sở Thụy Phong lên kiệu, rời khỏi Thiên Binh các.
Thần sắc nàng khẽ biến đổi, không biết suy nghĩ cái gì, bên khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười không rõ ý tứ.
Sở Thụy Phong rất khinh địch.
Từng bước sai, từng bước đều sai!
Sở Thụy Phong không biết sự lợi hại của Sở Minh An, cho nên hắn không bao giờ để ý đến An vương kia.
Nhưng hắn lại vĩnh viễn sẽ không biết cuối cùng hắn có thể chết trên tay của người đệ đệ mà trong mắt hắn chỉ coi là phế vật.
Hắn nghĩ nàng có thể giải quyết được Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi, hắn dự đoán quả thực rất đơn giản.
Bên người Sở Minh An cùng Vương Tuyết Nhi có bao nhiêu cao thủ cũng không thể biết hết được, mà hai người bọn họ võ công cũng không hề kém.
Hơn nữa bọn họ lại có bí mật không muốn người khác biết được, đến lúc đó nếu không an bài tốt, cho dù là Thiên Binh các, cũng có khả năng chết như thế nào cũng không biết.
Bây giờ đã tiếp cận được với Sở Thụy Phong, như vậy chuyện nàng cần phải làm bây giờ là nên chuẩn bị tốt, tính toán kỹ càng, lúc Sở Diễm khởi sự, có thể bắt được cả hai người bọn họ.
Đột nhiên nàng rất muốn đi làm một việc!
Một mình nàng đi vào Danh Nhạc các, đứng ngoài cửa Danh Nhạc các, nàng ngửa đầu nhìn bảng hiệu kia, cảm giác lần này còn khắc sâu hơn cả lần trước, cứ cảm giác được có một khúc nhạc từ xa xưa truyền đến.
Vân Mộng Vũ cả kinh, muốn nghe lại, lại không nghe được gì cả.
Nàng có chút ảo não, chẳng lẽ là bởi vì mọi chuyện phát sinh gần đây, nàng suy nhược tinh thần? Nên mới xuất hiện tình trạng như vậy?
Lắc lắc đầu, bỏ suy nghĩ đang hỗn loạn trong đầu, nàng cất bước vào Danh Nhạc các, vẫn là tiểu nhị kia ra tiếp đón.
Tiểu nhị kia vừa thấy công tử kia được tổng bộ tặng đàn, lập tức nhiệt tình nghênh đón.
“Vị công tử này, ngươi muốn mua một cây đàn khác sao?”
Vân Mộng Vũ đang muốn trả lời, lại nghe thấy có tiếng bước chân trên cầu thang, hai người cùng ngẩng đầu nhìn về phía cầu thang.
Tiểu nhị vừa thấy, đây không phải là người của Tuyết Uyên sao, không phải hắn lúc nào cũng ở trên lầu cao nhất, ít khi nào xuống dưới sao. Tại sao hôm nay lại xuống dưới đây chứ?
Tiểu nhị nghiêng đầu nhìn vị nam tử trẻ tuổi kia, lập tức biết nguyên nhân, xem ra vị công tử trẻ tuổi này có lai lịch không nhỏ a.
Vân Mộng Vũ cũng mang vẻ nghi hoặc nhìn người đang đi xuống cầu thang, trong mắt nàng đầy vẻ nghi hoặc.
Trầm Thiên từ từ đi xuống, đi đến bên cạnh Vân Mộng Vũ, nói: “Vân tiểu thư, công tử nhà ta mời ngươi lên trên lầu.”
Nghe hắn xưng mình là Vân tiểu thư, Vân Mộng Vũ không có phản ứng gì.
Ngay từ đầu, nàng biết thân phận của bọn họ chắc chắn không đơn giản, đối với vẻ cải trang của nàng nếu có phát hiện thì cũng dễ như trở bàn tay.
Vân Mộng Vũ nhẹ nàng gật đầu, rồi đi theo hắn lên lầu.
Mà tiểu nhị đang đứng đó cũng lâm vào trạng thái ngây người, sao hắn lại không nhìn ra vị công tử tuấn tú này là một cô nương chứ……
Bên kia Vân Mộng Vũ đi theo nam tử kia đến tầng cao nhất của Danh Nhạc các, Trầm Thiên mở cửa cho Vân Mộng Vũ, mời Vân Mộng Vũ đi vào, còn mình lại canh giữ bên ngoài.
Vân Mộng Vũ vào phòng, nhìn thấy Xuất Trần đang ngồi bên bàn uống trà. Xuất Trần nhìn thấy nàng đến, ngẩng đầu lên, biểu tình trên mặt cũng không hề biến hóa, chỉ là trong ánh mắt hiện lên vẻ đạm mạc.
“Mời ngồi. Uống trà.” Lời nói của hắn cũng giống chính hắn vậy, thản nhiên như thế.
Vân Mộng Vũ ngồi đối diện với Xuất Trần, cầm lấy tách trà trên bàn uống một ngụm. Trà vào đến miệng, mang theo khí hơi mát lạnh, uống trà, làm cho nàng nghĩ tới trà này thật giống với tính tình của Xuất Trần.
Nàng ngồi tại kia lẳng lặng uống trà giống Xuất Trần, trong lúc nhất thời ai cũng không nói câu nào cả, ngay lúc Vân Mộng Vũ nghĩ bọn họ sẽ cứ ngồi uống trà như vậy mãi thì Xuất Trần mở miệng.
“Ta có cái này cho ngươi.” Nói xong, không chờ Vân Mộng Vũ đáp lại, hắn liền đứng dậy đi đến mở một ngăn tủ ra lấy một cuốn sách mỏng.
Hắn cầm sách, đi tới đưa cho Vân Mộng, lại lẳng lặng ngồi xuống uống trà.
Động tác liên tiếp, có vẻ tao nhã tùy ý, nhưng lại làm cho nàng có một loại cảm giác, tựa hồ hắn chưa làm gì cả.
Vân Mộng Vũ cầm lấy quyển sách trên tay, nhìn nhìn.
Thấy trên bìa sách viết bốn chữ “Tuyết ảnh bí quyết”.
Nàng tò mò mở tuyết ảnh bí quyết ra, bên trong chỉ có một hình vẽ người đang luyện công và một số chữ để miêu tả.
Thoáng lật xem một chút, nàng kinh ngạc ngẩng đầu hỏi: “Đây là gì?”
“Đây là một loại nội công tâm pháp, thích hợp cho ngươi tu luyện.” Xuất Trần giương mắt thản nhiên trả lời.
Nghe Xuất Trần nói xong, Vân Mộng Vũ vui sướng mở ra xem lại lần nữa.
Bây giờ cái nàng thiếu nhất là võ công, nhìn bộ dáng của Xuất Trần, võ công nhất định rất lợi hại, như vậy sau này nàng có thể giống cao thủ trong tivi lúc trước nàng hay xem, giết người chỉ bằng một cái búng tay. (Út: hic, không có võ công tỷ đã náo động cả Sở quốc, nếu tỷ có võ công nữa thì … a!!! Ta không tưởng tượng ra…)
Trong lúc nhất thời Vân Mộng Vũ rất hưng phấn, cảm thấy giống như vừa muốn ngủ lập tức có người đưa gối cho nằm.
Thật sự là thiếu cái gì, sẽ có người đưa cái đó.
Nàng hưng phấn mở ra xem, thần sắc trên mặt lại có vẻ buồn rầu, nàng ngẩng đầu bất đắc dĩ nhìn Xuất Trần nói: “Xem không hiểu làm sao bây giờ?”
Vừa nghe xong, tay Xuất Trần đang nắm chén trà khẽ run.
Không hiểu?
Nàng ta lại hưng phấn lật qua lật lại lâu như vậy……
Che dấu sự xấu hổ của mình, đầu tiên hắn khẽ nhấp một ngụm trà, sau đó lại trả lời: “Xem không hiểu, có thể nhờ tỷ tỷ của ngươi giải thích cho ngươi. Còn nữa nhớ kỹ, bản tâm pháp này chỉ có ngươi với tỷ tỷ của ngươi mới được xem, không thể cho người khác nhìn thấy.”
Nghe Xuất Trần nói xong, Vân Mộng Vũ giật mình.
Đúng vậy, tại sao nàng lại quên mình có một tỷ tỷ có võ công cực cao, tất nhiên là sẽ hiểu được những gì viết trong sách này. Về những lời nói sau của Xuất Trần, nàng liên tục gật đầu đáp ứng.
Tâm tình khá tốt, nàng lại lật lật mấy trang của bản tâm pháp, lật qua lật lại, nàng lại phát hiện vấn đề, vì thế chưa tự hỏi mà lại thốt lên: “Chỉ có tâm pháp, vậy thì chiêu thức đâu?”
Vừa nói xong, nàng liền hối hận. Người ta tặng không cho ngươi một quyển tâm pháp tốt, ngươi lại được voi đòi tiên.
Vân Mộng Vũ bây giờ thật muốn cắn đầu lưỡi của mình.
Để che dấu sự xấu hổ, nàng nói tiếp: “Không có gì, không có gì, ngươi coi như ta chưa nói gì cả.”
Nhìn nàng như vậy, Xuất Trần mở miệng: “Kỳ thật là có, chiêu thức, ngươi có thể nhờ Sở Hiên dạy ngươi.”
Nghe Xuất Trần nói có, Vân Mộng Vũ muốn nghe xem đó là biện pháp gì, kết quả lúc nghe đến nhờ Sở Hiên dạy, biểu tình trên mặt nàng lập tức cứng ngắt.
Nhờ Sở Hiên dạy sao?
Nàng nào dám a……
Hơn nữa bọn họ không thân cũng chẳng quen, làm sao có thể nhờ hắn dạy được?
Chẳng lẽ nàng lại phải canh lúc trời tối, một mình vụng trộm chạy đến Hiên vương phủ, đánh hắn gục trên đất, sau đó uy hiếp hắn: “Ngươi phải dạy ta võ công, nếu không sự trong sạch của ngươi khó mà giữ được…….” ( Út: Hắc, phụt…..*phun nước lên màn hình*. Sally: Lần sau rút kinh nghiệm ko nên edit lúc đang uống nước a)
Nghĩ nghĩ, Vân Mộng Vũ nở nụ cười tự chế giễu mình. Không biết nếu nàng làm như vậy thật thì Sở Hiên sẽ có biểu tình như thế nào?
Có phải hắn chỉ có thể đứng ngây ngốc mà không biết trả lời thế nào không?
Hay là sắc mặt xanh mét, tức giận đến toàn thân phát run?
Xuất Trần đang ngồi đối diện mờ mịt nhìn nữ tử kia lúc thì nhướng mày, lúc thì ngây ngô cười……
Như vậy gọi là căn bệnh tự kỉ sao……
Nghĩ đến khả năng này, một người luôn lạnh nhạt như Xuất Trần cũng khẽ run rẩy khóe miệng…
Vân Mộng Vũ lúc này hoàn toàn không biết nàng lợi hại như vậy, có thể làm cho thiếu chủ của Tuyết Uyên từ nhỏ đến lớn cơ hồ chưa từng biến hóa biểu tình gì mà bây giờ khóe miệng lại run rẩy, không biết nàng sẽ có cảm giác gì?
Tất nhiên những cái này Vân Mộng Vũ đều không biết, đợi khi nàng tỉnh táo lại, trong phòng chỉ còn một mình nàng.
Vì thế nàng xấu hổ sờ sờ cái mũi, sắc mặt ửng đỏ rời khỏi Danh Nhạc các.
Dọa người, thật sự rất dọa người.
Nàng làm sao có thể phạm vào sai lầm này?
Tất cả đều do Sở Hiên, ai kêu hắn khôi hài như vậy làm gì?
Trăm ngàn lần đừng cho nàng gặp được hắn, nếu không thì đến trái cây hắn cũng không có mà ăn……
Mỗ vương gia giờ phút này đang ở trong nhà ngủ trưa, không biết chính mình đang bị người khác theo dõi……
Tác giả :
Ngọc Khuyết