Thiên Tài Khí Phi
Chương 70: Một khắc mạo hiểm
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Tử Yên vốn không muốn dùng cách này, nhưng khi thấy vẻ mặt âm ngoan của Vân Ngọc, nàng không còn cách nào khác. Nếu phải làm như vậy, chỉ cần kết quả cuối cùng Vân Ngọc bị xử tội là được.
Hôm sau Tử Yên bắt đầu thực hiện kế hoạch kia của nàng, trong lòng Vân Ngọc rất thoải mái. Mấy ngày nay, Vân Ngọc cũng không dám ra ngoài, sợ bị người khác chê cười.
Vân Mộng Vũ lại không hề cảnh giác, nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ đến một tiểu nha hoàn sẽ gây ra sóng to gió lớn, dẫn đến một bi kịch.
Ngày cứ vậy mà trôi qua, mọi người trong Yến kinh nghĩ mọi việc đã trôi qua, lại không biết có rất nhiều âm mưu đang tiến hành âm thầm lặng lẽ, chờ đến đúng thời cơ sẽ bùng nổ ra và gây nên hậu quả rất thảm thiết.
Gần đây người của Thiên Binh đều chuyển qua Linh Lung các làm nhiệm vụ thu thập tình báo, cho nên năng lực tình báo đã tăng cao hơn rất nhiều.
Hôm nay ở trong phòng, Vân Mộng Vũ đọc được một tin vừa mới đưa đến, nhìn thấy tin tức này, trong lòng của nàng có chút phân vân.
Xem ra Yến kinh sắp phải đổi chủ.
Sở Diễm gần đây tính toán rất nhiều, lại đang âm thầm cùng oai hùng hầu hợp tác, hơn nữa Sở Thụy Phong không biết việc này. Nhưng, Sở Diễm cũng không biết thực lực của Sở Thuỵ Phong.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, chưa biết ai sẽ là người cuối cùng chiến thắng.
Rốt cuộc là ai đang khống chế mọi việc ở phía sau?
Là Sở Minh An sao?
Tuy rằng nàng nghi ngờ hắn, nhưng cũng không có bằng chứng gì. Tuy rằng hắn là con của công chúa Hạo quốc, nhưng hắn vẫn là huyết mạch của Sở gia. Người này đứng trong tối không muốn đoạt giang sơn mà là muốn gây nhiễu loạn Sở quốc, tổn thương người của Sở gia mà thôi.
Thật kỳ quái, những việc này cứ như có một lớp sương mù dày đặc che phủ.
Nhưng không cần biết sự thật là gì, nàng chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi, chỉ cần không đụng vào nàng, không đụng vào người nàng yêu thương, nàng cũng sẽ không xen vào chính trị, không biết tâm nguyện nàng có đạt được hay không.
Đột nhiên nhìn thấy một tin tức kỳ quái.
Những ngày gần đây nha hoàn của Vân Ngọc thường gặp một bà vú trong hộ quốc tướng quân phủ, theo điều tra thì hai người đều là đồng hương. Nhìn thấy tin tức này, nàng chỉ coi như là chuyện bình thường mà thôi, cũng không để ý nhiều.
Nàng cho qua tin tức này, bắt đầu xem tin tức tiếp theo. Lúc nhìn thấy tin tức tiếp theo, trong mắt của nàng gió nổi mây phun, thân mình khẽ run.
Điều tra được rồi, rốt cục cũng đã điều tra được rồi. Chân tướng của năm đó cuối cùng đã được điều tra ra.
Nàng có thể biết được sự thật mẹ nàng chết như thế nào?
Nàng kích động đứng lên, cầm chặt tin tức trong tay. Nàng chạy nhanh ra khỏi Tâm Mộng cư, nàng muốn tới Linh Lung các.
Đúng lúc nàng vừa ra cửa lại gặp Hồng Mai cùng Lục Bình, Vân Mộng Vũ vội vàng nói: “Hôm nay các ngươi ở lại trong phủ đi, ta có việc cần ra ngoài một lát.”
Không biết vì sao, trong lòng nàng có một dự cảm không tốt, cứ như hôm nay sẽ có nhiều chuyện xảy ra nên nàng bảo Hồng Mai và Lục Bình ở nhà.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, tuy rằng Hồng Mai rất lo lắng, nhưng nàng biết tiểu thư có thể bảo vệ bản thân, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Lục Bình lại không nghĩ như vậy, nàng muốn hỏi tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị tỷ tỷ kéo lại, nàng quay đầu thấy tỷ tỷ nhìn nàng lắc đầu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lo lắng, quay đầu lại thì phát hiện tiểu thư đã đi rồi.
Vân Mộng Vũ ngồi trên kiệu ra lệnh cho kiệu phu đến ngã tư đường rẽ vào Hồng Diễm lâu. Nàng biết đã có người của tướng quân phủ còn có Đao Ngôn Kiếm Ngữ đang âm thầm bảo hộ nàng, cho nên nàng không lo lắng cho sự an toàn của mình. Lúc này trong lòng nàng muốn đến nơi nhanh chóng, nàng muốn nhanh chóng biết được toàn bộ chân tướng sự việc.
Lúc Vân Mộng Vũ vừa ra khỏi cửa, lập tức có một gã sai vặt chạy tới bẩm báo với Lí Như.
Lúc ấy Lí Như đang cùng Vân Dung uống trà, vừa nghe tin tức này, liền trao đổi bằng ánh mắt với Vân Dung. Nhìn thấy Vân Dung gật đầu, nàng lập tức lấy bút viết một phong thơ cho người mang đến Lại bộ Thượng Thư phủ.
Mặt khác, Vân Mộng Vũ ngồi trong kiệu, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh.
Nàng không biết nên đối mặt với sự thật kia như thế nào?
Nếu đúng như nàng nghĩ, nàng sẽ giết Vân Mộ thật sao?
Nếu là Vân Mộng Vũ thật thì nàng sẽ giải quyết như thế nào?
Trong lòng nàng bây giờ cảm thấy rất rối loạn, chỉ biết cầu nguyện trong lòng, hy vọng sự thật không đến nỗi tàn khốc như vậy.
Nàng xốc màn kiệu lên, nhìn ngã tư đường, nhìn người đi đường qua lại, cảm thấy trong lòng bình tĩnh được một chút, làm một người bình thường hưởng thụ cuộc sống cũng rất tốt.
Nhìn cuối ngã tư đường, rẽ vào một ngõ nhỏ. Bởi vì nóng vội, cho nên nàng dặn kiệu phu chọn đường gần mà đi, khi đi vào ngõ nhỏ hẻo lánh này, nàng cảm thấy xung quanh có một cỗ sát khí đang ẩn núp.
Đúng như nàng đoán, xung quanh lập tức có vô số hắc y sát thủ lao tới từ bốn phương tám hướng, mục tiêu là lao về phía nàng.
Trong nháy mắt toàn bộ kiệu phu bị giết, bọn họ muốn vào trong kiệu, nhưng lại bị thị vệ hộ quốc tướng quân phủ âm thầm đi theo nàng chặn lại.
Hai bên giao chiến bất phân thắng bại, đao quang kiếm ảnh loé sáng liên tục. Trên sân có Hắc y nhân ngã xuống, nhưng đồng thời cũng có thị vệ tướng quân phủ ngã xuống.
Trên sân lâm vào trận hỗn chiến, nhưng Đao Ngôn Kiếm Ngữ đã xuất hiện, tình huống có sự chuyển biến, trên sân Hắc y nhân chết đi càng ngày càng nhiều.
Máu tươi tràn ngập trên sân, Vân Mộng Vũ cũng đã xuống kiệu, nhìn tình hình trong sân, sắc mặt đông lạnh, trong mắt ẩn chứa khí thế sắc bén.
Ánh mắt nàng như đao nhìn Hắc y nhân trong sân, đã muốn phán tử hình cho người bày ra âm mưu này.
Những người đó nếu chê mạng sống của họ quá dài, như vậy nàng sẽ thuận tay tiễn xuống âm phủ một đoạn, để cho họ không cần cảm nhận cuộc sống này quá khổ sở nữa.
Bởi vì Đao Ngôn, Kiếm ngữ đã đến nên Hắc y nhân bên kia có vẻ chật vật, ngay lúc bọn họ mất hết hy vọng, nghĩ nhiệm vụ lần này không hoàn thành được, lại có thêm vài Hắc y nhân đến.
Khi số Hắc y nhân này xông vào, chỉ chăm chú công kích Đao Ngôn, Kiếm Ngữ, rõ ràng là muốn kiềm chế hai người bọn họ.
Tuy rằng Đao Ngôn, Kiếm Ngữ võ công rất cao, nhưng những Hắc y nhân kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hai bên cứ giằng co như vậy, không phân thắng bại. Nhưng những Hắc y nhân kia cũng không nóng vội, mục đích của bọn họ là kiềm chế được Đao Ngôn, Kiếm Ngữ.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng đã đoán được dụng ý của bọn họ, trong lòng sốt ruột, cứ bị kiềm chế như vậy, tiểu thư tất nhiên sẽ bị nguy hiểm, nhưng những Hắc y nhân này thật sự rất khó chơi, ngay cả cơ hội phát tín hiệu cầu cứu bọn họ cũng không có thời gian.
Vân Mộng Vũ đứng ở bên kiệu, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, nàng vội vàng khởi động ám khí trên tay, nháy mắt giết chết Hắc y nhân muốn giết nàng.
Xa xa Đao Ngôn, Kiếm Ngữ thấy một màn như vậy, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi bọn họ thở kịp, bọn họ lại thấy có năm sáu Hắc y nhân chạy về phía Vân Mộng Vũ, lần này Vân Mộng Vũ đã lâm vào nguy hiểm.
Ám khí của nàng không có khả năng giết nhiều người như vậy, nhưng nàng vẫn có thể cầm cự. Nàng khởi động ám khí giết vài Hắc y nhân muốn đến gần nàng. Lúc nàng khởi động ám khí, vài Hắc y nhân bên cạnh cũng đồng thời giơ kiếm đâm về phía nàng.
Vân Mộng Vũ trơ mắt nhìn mấy thanh kiếm kia cách ngực của nàng càng ngày càng gần, tựa hồ sẽ đâm vào trái tim, đồng tử trong mắt nàng hơi co rút lại.
Xa xa Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng lo lắng nhìn về phía bên này, nhưng mặc dù bọn hắn có làm cách nào chăng nữa, cũng không thể phá được thế phòng thủ của những người kia.
Thời gian cứ như ngừng lại, Vân Mộng Vũ có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình.
Mình thật sự sẽ chết sao, trong tiểu thuyết không phải đều viết ai xuyên qua tuổi thọ cũng rất dài sao?
Beta: Sally
Tử Yên vốn không muốn dùng cách này, nhưng khi thấy vẻ mặt âm ngoan của Vân Ngọc, nàng không còn cách nào khác. Nếu phải làm như vậy, chỉ cần kết quả cuối cùng Vân Ngọc bị xử tội là được.
Hôm sau Tử Yên bắt đầu thực hiện kế hoạch kia của nàng, trong lòng Vân Ngọc rất thoải mái. Mấy ngày nay, Vân Ngọc cũng không dám ra ngoài, sợ bị người khác chê cười.
Vân Mộng Vũ lại không hề cảnh giác, nàng vĩnh viễn cũng không nghĩ đến một tiểu nha hoàn sẽ gây ra sóng to gió lớn, dẫn đến một bi kịch.
Ngày cứ vậy mà trôi qua, mọi người trong Yến kinh nghĩ mọi việc đã trôi qua, lại không biết có rất nhiều âm mưu đang tiến hành âm thầm lặng lẽ, chờ đến đúng thời cơ sẽ bùng nổ ra và gây nên hậu quả rất thảm thiết.
Gần đây người của Thiên Binh đều chuyển qua Linh Lung các làm nhiệm vụ thu thập tình báo, cho nên năng lực tình báo đã tăng cao hơn rất nhiều.
Hôm nay ở trong phòng, Vân Mộng Vũ đọc được một tin vừa mới đưa đến, nhìn thấy tin tức này, trong lòng của nàng có chút phân vân.
Xem ra Yến kinh sắp phải đổi chủ.
Sở Diễm gần đây tính toán rất nhiều, lại đang âm thầm cùng oai hùng hầu hợp tác, hơn nữa Sở Thụy Phong không biết việc này. Nhưng, Sở Diễm cũng không biết thực lực của Sở Thuỵ Phong.
Mọi chuyện cứ diễn ra như vậy, chưa biết ai sẽ là người cuối cùng chiến thắng.
Rốt cuộc là ai đang khống chế mọi việc ở phía sau?
Là Sở Minh An sao?
Tuy rằng nàng nghi ngờ hắn, nhưng cũng không có bằng chứng gì. Tuy rằng hắn là con của công chúa Hạo quốc, nhưng hắn vẫn là huyết mạch của Sở gia. Người này đứng trong tối không muốn đoạt giang sơn mà là muốn gây nhiễu loạn Sở quốc, tổn thương người của Sở gia mà thôi.
Thật kỳ quái, những việc này cứ như có một lớp sương mù dày đặc che phủ.
Nhưng không cần biết sự thật là gì, nàng chỉ muốn bảo vệ mình mà thôi, chỉ cần không đụng vào nàng, không đụng vào người nàng yêu thương, nàng cũng sẽ không xen vào chính trị, không biết tâm nguyện nàng có đạt được hay không.
Đột nhiên nhìn thấy một tin tức kỳ quái.
Những ngày gần đây nha hoàn của Vân Ngọc thường gặp một bà vú trong hộ quốc tướng quân phủ, theo điều tra thì hai người đều là đồng hương. Nhìn thấy tin tức này, nàng chỉ coi như là chuyện bình thường mà thôi, cũng không để ý nhiều.
Nàng cho qua tin tức này, bắt đầu xem tin tức tiếp theo. Lúc nhìn thấy tin tức tiếp theo, trong mắt của nàng gió nổi mây phun, thân mình khẽ run.
Điều tra được rồi, rốt cục cũng đã điều tra được rồi. Chân tướng của năm đó cuối cùng đã được điều tra ra.
Nàng có thể biết được sự thật mẹ nàng chết như thế nào?
Nàng kích động đứng lên, cầm chặt tin tức trong tay. Nàng chạy nhanh ra khỏi Tâm Mộng cư, nàng muốn tới Linh Lung các.
Đúng lúc nàng vừa ra cửa lại gặp Hồng Mai cùng Lục Bình, Vân Mộng Vũ vội vàng nói: “Hôm nay các ngươi ở lại trong phủ đi, ta có việc cần ra ngoài một lát.”
Không biết vì sao, trong lòng nàng có một dự cảm không tốt, cứ như hôm nay sẽ có nhiều chuyện xảy ra nên nàng bảo Hồng Mai và Lục Bình ở nhà.
Nghe Vân Mộng Vũ nói xong, tuy rằng Hồng Mai rất lo lắng, nhưng nàng biết tiểu thư có thể bảo vệ bản thân, cho nên cũng không hỏi nhiều.
Lục Bình lại không nghĩ như vậy, nàng muốn hỏi tiểu thư đã xảy ra chuyện gì, nhưng lại bị tỷ tỷ kéo lại, nàng quay đầu thấy tỷ tỷ nhìn nàng lắc đầu. Nhưng nàng vẫn cảm thấy rất lo lắng, quay đầu lại thì phát hiện tiểu thư đã đi rồi.
Vân Mộng Vũ ngồi trên kiệu ra lệnh cho kiệu phu đến ngã tư đường rẽ vào Hồng Diễm lâu. Nàng biết đã có người của tướng quân phủ còn có Đao Ngôn Kiếm Ngữ đang âm thầm bảo hộ nàng, cho nên nàng không lo lắng cho sự an toàn của mình. Lúc này trong lòng nàng muốn đến nơi nhanh chóng, nàng muốn nhanh chóng biết được toàn bộ chân tướng sự việc.
Lúc Vân Mộng Vũ vừa ra khỏi cửa, lập tức có một gã sai vặt chạy tới bẩm báo với Lí Như.
Lúc ấy Lí Như đang cùng Vân Dung uống trà, vừa nghe tin tức này, liền trao đổi bằng ánh mắt với Vân Dung. Nhìn thấy Vân Dung gật đầu, nàng lập tức lấy bút viết một phong thơ cho người mang đến Lại bộ Thượng Thư phủ.
Mặt khác, Vân Mộng Vũ ngồi trong kiệu, tâm tình vẫn không thể bình tĩnh.
Nàng không biết nên đối mặt với sự thật kia như thế nào?
Nếu đúng như nàng nghĩ, nàng sẽ giết Vân Mộ thật sao?
Nếu là Vân Mộng Vũ thật thì nàng sẽ giải quyết như thế nào?
Trong lòng nàng bây giờ cảm thấy rất rối loạn, chỉ biết cầu nguyện trong lòng, hy vọng sự thật không đến nỗi tàn khốc như vậy.
Nàng xốc màn kiệu lên, nhìn ngã tư đường, nhìn người đi đường qua lại, cảm thấy trong lòng bình tĩnh được một chút, làm một người bình thường hưởng thụ cuộc sống cũng rất tốt.
Nhìn cuối ngã tư đường, rẽ vào một ngõ nhỏ. Bởi vì nóng vội, cho nên nàng dặn kiệu phu chọn đường gần mà đi, khi đi vào ngõ nhỏ hẻo lánh này, nàng cảm thấy xung quanh có một cỗ sát khí đang ẩn núp.
Đúng như nàng đoán, xung quanh lập tức có vô số hắc y sát thủ lao tới từ bốn phương tám hướng, mục tiêu là lao về phía nàng.
Trong nháy mắt toàn bộ kiệu phu bị giết, bọn họ muốn vào trong kiệu, nhưng lại bị thị vệ hộ quốc tướng quân phủ âm thầm đi theo nàng chặn lại.
Hai bên giao chiến bất phân thắng bại, đao quang kiếm ảnh loé sáng liên tục. Trên sân có Hắc y nhân ngã xuống, nhưng đồng thời cũng có thị vệ tướng quân phủ ngã xuống.
Trên sân lâm vào trận hỗn chiến, nhưng Đao Ngôn Kiếm Ngữ đã xuất hiện, tình huống có sự chuyển biến, trên sân Hắc y nhân chết đi càng ngày càng nhiều.
Máu tươi tràn ngập trên sân, Vân Mộng Vũ cũng đã xuống kiệu, nhìn tình hình trong sân, sắc mặt đông lạnh, trong mắt ẩn chứa khí thế sắc bén.
Ánh mắt nàng như đao nhìn Hắc y nhân trong sân, đã muốn phán tử hình cho người bày ra âm mưu này.
Những người đó nếu chê mạng sống của họ quá dài, như vậy nàng sẽ thuận tay tiễn xuống âm phủ một đoạn, để cho họ không cần cảm nhận cuộc sống này quá khổ sở nữa.
Bởi vì Đao Ngôn, Kiếm ngữ đã đến nên Hắc y nhân bên kia có vẻ chật vật, ngay lúc bọn họ mất hết hy vọng, nghĩ nhiệm vụ lần này không hoàn thành được, lại có thêm vài Hắc y nhân đến.
Khi số Hắc y nhân này xông vào, chỉ chăm chú công kích Đao Ngôn, Kiếm Ngữ, rõ ràng là muốn kiềm chế hai người bọn họ.
Tuy rằng Đao Ngôn, Kiếm Ngữ võ công rất cao, nhưng những Hắc y nhân kia cũng không phải là kẻ đầu đường xó chợ, hai bên cứ giằng co như vậy, không phân thắng bại. Nhưng những Hắc y nhân kia cũng không nóng vội, mục đích của bọn họ là kiềm chế được Đao Ngôn, Kiếm Ngữ.
Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng đã đoán được dụng ý của bọn họ, trong lòng sốt ruột, cứ bị kiềm chế như vậy, tiểu thư tất nhiên sẽ bị nguy hiểm, nhưng những Hắc y nhân này thật sự rất khó chơi, ngay cả cơ hội phát tín hiệu cầu cứu bọn họ cũng không có thời gian.
Vân Mộng Vũ đứng ở bên kiệu, đột nhiên cảm thấy nguy hiểm đang tới gần, nàng vội vàng khởi động ám khí trên tay, nháy mắt giết chết Hắc y nhân muốn giết nàng.
Xa xa Đao Ngôn, Kiếm Ngữ thấy một màn như vậy, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng không đợi bọn họ thở kịp, bọn họ lại thấy có năm sáu Hắc y nhân chạy về phía Vân Mộng Vũ, lần này Vân Mộng Vũ đã lâm vào nguy hiểm.
Ám khí của nàng không có khả năng giết nhiều người như vậy, nhưng nàng vẫn có thể cầm cự. Nàng khởi động ám khí giết vài Hắc y nhân muốn đến gần nàng. Lúc nàng khởi động ám khí, vài Hắc y nhân bên cạnh cũng đồng thời giơ kiếm đâm về phía nàng.
Vân Mộng Vũ trơ mắt nhìn mấy thanh kiếm kia cách ngực của nàng càng ngày càng gần, tựa hồ sẽ đâm vào trái tim, đồng tử trong mắt nàng hơi co rút lại.
Xa xa Đao Ngôn, Kiếm Ngữ cũng lo lắng nhìn về phía bên này, nhưng mặc dù bọn hắn có làm cách nào chăng nữa, cũng không thể phá được thế phòng thủ của những người kia.
Thời gian cứ như ngừng lại, Vân Mộng Vũ có thể nghe được rõ ràng tiếng tim đập của mình.
Mình thật sự sẽ chết sao, trong tiểu thuyết không phải đều viết ai xuyên qua tuổi thọ cũng rất dài sao?
Tác giả :
Ngọc Khuyết