Thiên Tài Khí Phi
Chương 50: Giết người
Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Thủ lĩnh hắc y nhân kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn Vân Mộng Vũ, đang muốn tốc chiến tốc thắng lại có cảm giác bất lực, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, rốt cuộc nói không nên lời.
Người chậm rãi ngã xuống, chỉ chốc lát liền tắt thở, không thể động đậy.
Trên người nhìn qua không có vết thương nào, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện, trên người hắn có rất nhiều châm.
Vân Mộng Vũ đặt tay phải lên thủ trạc từ ấn xuống đổi sang nhẹ nhàng vuốt ve.
Người cũng tao nhã đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt rốt cuộc không thấy người chết bên cạnh, mà là xoay người vẻ mặt đạm mạc nhìn sáu Hắc y nhân khác, ánh mắt kia làm cho trong lòng sáu Hắn y nhân cảm giác thật lạnh.
Nữ nhân này thật đáng sợ, trong nháy mắt đã giết thủ lĩnh của họ.
Vương Ngũ mặc dù là người nhỏ nhất trong Tuyết vệ, nhưng võ công cùng mưu trí lại là người cao nhất Tuyết vệ. Mà Vương Tuyết Nhi đem chuyện này giao cho hắn tất nhiên là cho rằng đây là chuyện cực kỳ đơn giản, khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vũ, không nghĩ tới hiện tại cũng là tiền mất tật mang.
Vân Mộng Vũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ, chậm rãi tới gần bọn họ. Nhìn Vân Mộng Vũ từng bước một đi tới, như tử thần đến gần, mỗi một bước cứ như giẫm nát bọn họ.
Nàng đi đến trước người bọn họ, trong mắt không có sự thương hại, tay phải xoa nhẹ, lập tức, tất cả Hắc y nhân đều mất mạng.
Nhìn đống thi thể, trong mắt của nàng không hề có thương hại, không có chút đồng tình nào. Bởi vì khi sinh ra nàng không có chút quyền lợi nào nên nàng cũng sẽ không dư thừa tình cảm.
Hiện tại là loạn thế, trong hoàn cảnh này nàng có thể gặp bất cứ nguy hiểm ở đâu, nếu vô y, sẽ bị người giết mà chết thảm. Hôm nay chính là ví dụ tốt, nếu nàng không thể tự cứu mình, như vậy kết cục của nàng rất thê thảm.
Chỉ khi nàng quyết tâm và phải cứng rắn, mới có thể thong dong mà sống.
Quyết định như vậy, ánh mắt nàng càng kiên định.
Nháy mắt sau đó, nàng cũng biến mất.
Vân Mộng Vũ rất là cẩn thận trốn, chạy khỏi sân, liền đi vào một cái ngõ nhỏ, thì ra nàng còn ở trong thành, chưa bị mang ra khỏi thành.
Nàng cẩn thận đi ra khỏi ngõ nhỏ kia, đột nhiên cảm giác hình như có tiếng bước chân di chuyển, cảm thấy cả kinh, không nghĩ nhiều, nàng nhìn bức tường bên cạnh, lập tức trèo tường.
Lúc này bên ngoài tường có bốn Hắc y nhân che mặt, hai mắt đều màu đỏ, người đầy sát khí.
“Đại ca, chúng ta nhất định phải thay Tiểu Ngũ báo thù a. Chết tiệt, nếu ta biết ai giết Tiểu Ngũ, ta phải lột da hắn, lóc xương hắn, uống máu hắn.” Ánh mắt của Vương Tứ tràn ngập hận ý cùng âm ngoan nói.
“Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, Vân Mộng Vũ kia ta cảm thấy không đơn giản.”
“Vương Tam, ngươi không cần coi trọng ả ta, chủ nhân cho ngươi điều tra nàng, ngươi không phải là bị ả mê hoặc rồi chứ.” Vừa nghe Vương Tam nói như thế, Vương Nhị bên cạnh lập tức bác bỏ, trong mắt hắn Vân Mộng Vũ chỉ là một bao cỏ, Tiểu Ngũ chết khẳng định có liên quan đến ả, bởi vì Tiểu Ngũ là người bắt ả đi.
Nhưng muốn hắn tin Tiểu Ngũ chết là do ả giết, đánh chết hắn, hắn cũng không tin.
Nhớ tới Tiểu Ngũ, trong mắt Vương Nhị hằn một mảnh dữ tợn, năm người bọn họ sống chết có nhau, lại được huấn luyện từ nhỏ cùng nhau, tình cảm so với huynh đệ ruột thịt chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng hiện tại năm người lại thiếu một người, lúc ấy bọn họ đang ở trong mật thất bàn bạc, lại đột nhiên nhận được tín hiệu của Tiểu Ngũ, lập tức xuất phát, lúc tới kịp chỉ thấy được thi thể.
Lúc ấy bọn họ sững người lại, không biết phản ứng ra sao.
Đã chết!
Tiểu Ngũ đã chết!
Tiểu đệ bọn họ yêu thương nhất đã chết!
Tuy rằng là sát thủ, đã làm rất nhiều chuyện xấu ngay cả chính bọn họ đều đếm không hết, tính tình lại hết sức tàn nhẫn vô tình. Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn có tình cảm.
Con người chính là như vậy, vô luận hắn xấu xa bao nhiêu, sâu trong đáy lòng của hắn vẫn có một phần tình cảm thật sự.
Bọn họ run run bắt tay vào kiểm tra người của Tiểu Ngũ cùng vài Hắc y nhân khác phát hiện bọn họ trúng một loại độc rất kỳ quái, loại độc này không màu không mùi, chưa từng thấy qua.
Nhưng bọn họ cũng phát hiện Tiểu Ngũ chết là trên người trúng vô số ngân châm như sợi tóc, trên ngân châm có tẩm độc, mà còn là kịch độc.
Này ra tay này nhất định là cao thủ dùng độc, cũng là cao thủ dùng ám khí. Bọn họ lập tức đuổi theo, thề phải bắt được cao thủ kia và Vân Mộng Vũ, nhất định phải cho bọn họ chết không có chỗ chôn.
Vương Nhị nhớ tới tình cảnh kia, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc.
Vì phòng ngừa bọn họ ầm ỹ, thủ lĩnh Tuyết vệ Vương Nhất lúc này cũng mở miệng.
“Đừng ầm ỹ, chuyện này không có gì phải ồn ào, nếu muốn biết chân tướng, muốn biết nữ nhân kia có đơn giản hay không, cứ bắt ả lại thì sẽ biết. Hiện tại nhiệm vụ cấp bách là phải đuổi theo, nếu không ả sẽ trốn thoát, chúng ta nên đòi lại sự công bằng cho Tiểu Ngũ.”
Vương Nhị lúc này bị lời nói của Vương Nhất làm cho tỉnh ra, liền áy náy, hắn thật sự là hồ đồ. Bốn người họp lại bàn bạc một chút rồi chia nhau ra truy đuổi Vân Mộng Vũ.
Đợi bọn hắn truy đuổi, cách một bức tường Vân Mộng Vũ giờ phút này mới dám thở ra, lúc này lòng nàng vẫn kịch liệt hồi hộp.
Rất nguy hiểm, nếu như bị bọn họ bắt, hậu quả không biết sẽ thảm như thế nào.
Nhớ đến mọi việc, nàng cũng biết mình thật mạo hiểm, ngay từ đầu nàng vẫn chưa khởi động mưa lê hoa châm đó là bởi vì sợ xung quanh có người khác. Nàng tiếp tục dò hỏi Hắc y nhân kia. Mà Hắc y nhân kia cũng rất biết phối hợp làm cho nàng biết ở đây không có người khác, lúc hắn phát ra tín hiệu, nàng đã biết.
Mà nàng một bên cùng hắn thương lượng, một bên quan sát vẻ mặt của Hắc y nhân xung quanh, tai cũng cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh. Nàng phát hiện có một Hắc y nhân mang vẻ mặt lo lắng nàng lập tức hưng phấn, biết được xung quanh không có sát thủ khác. Nhưng sau khi giết bảy người này, nàng đột nhiên nhìn thấy trên lưng của thủ lĩnh Hắc y nhân có một ống trúc nhỏ đã được mở ra, nàng lập tức biết không tốt, vội vàng chạy trốn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ống trúc nhỏ kia là tín hiệu liên lạc với bọn họ, mà Hắc y nhân luôn tự tin kia, nghĩ có thể lừa được Vân Mộng Vũ, không vội dùng đến ống trúc nhỏ kia. Đến cuối cùng trước khi chết mới sử dụng.
Lúc này Vân Mộng Vũ nhớ tới vẫn cảm thấy lạnh cả người, nếu Hắc y nhân ngay từ đầu biết hắn bị trúng độc, hắn lập tức dùng ống trúc phát tín hiệu liên lạc, như vậy bây giờ không biết kết cục của nàng ra sao.
Thầm hô may mắn, ổn định lại tâm tình. Nàng liền quan sát nhà nơi nàng đang trốn.
Chỉ thấy trong đình viện có vài cái cây, bài trí có vẻ lịch sự, tao nhã.
Nàng nhất thời đối với chủ nhân của nơi này đánh giá, nghĩ chủ nhân cũng là người khá lịch sự. Lúc đang ngắm cái cây to kia, thình lình sau lưng truyền đến âm thanh ngạc nhiên của nam nhân.
“Là ngươi!”
Beta: Sally
Thủ lĩnh hắc y nhân kinh ngạc lẫn nghi ngờ nhìn Vân Mộng Vũ, đang muốn tốc chiến tốc thắng lại có cảm giác bất lực, trong mắt tràn đầy hoảng sợ, rốt cuộc nói không nên lời.
Người chậm rãi ngã xuống, chỉ chốc lát liền tắt thở, không thể động đậy.
Trên người nhìn qua không có vết thương nào, nhưng cẩn thận quan sát vẫn có thể phát hiện, trên người hắn có rất nhiều châm.
Vân Mộng Vũ đặt tay phải lên thủ trạc từ ấn xuống đổi sang nhẹ nhàng vuốt ve.
Người cũng tao nhã đứng dậy, vẻ mặt lạnh nhạt, ánh mắt rốt cuộc không thấy người chết bên cạnh, mà là xoay người vẻ mặt đạm mạc nhìn sáu Hắc y nhân khác, ánh mắt kia làm cho trong lòng sáu Hắn y nhân cảm giác thật lạnh.
Nữ nhân này thật đáng sợ, trong nháy mắt đã giết thủ lĩnh của họ.
Vương Ngũ mặc dù là người nhỏ nhất trong Tuyết vệ, nhưng võ công cùng mưu trí lại là người cao nhất Tuyết vệ. Mà Vương Tuyết Nhi đem chuyện này giao cho hắn tất nhiên là cho rằng đây là chuyện cực kỳ đơn giản, khẳng định có thể hoàn thành nhiệm vũ, không nghĩ tới hiện tại cũng là tiền mất tật mang.
Vân Mộng Vũ vẻ mặt lạnh nhạt nhìn bọn họ, chậm rãi tới gần bọn họ. Nhìn Vân Mộng Vũ từng bước một đi tới, như tử thần đến gần, mỗi một bước cứ như giẫm nát bọn họ.
Nàng đi đến trước người bọn họ, trong mắt không có sự thương hại, tay phải xoa nhẹ, lập tức, tất cả Hắc y nhân đều mất mạng.
Nhìn đống thi thể, trong mắt của nàng không hề có thương hại, không có chút đồng tình nào. Bởi vì khi sinh ra nàng không có chút quyền lợi nào nên nàng cũng sẽ không dư thừa tình cảm.
Hiện tại là loạn thế, trong hoàn cảnh này nàng có thể gặp bất cứ nguy hiểm ở đâu, nếu vô y, sẽ bị người giết mà chết thảm. Hôm nay chính là ví dụ tốt, nếu nàng không thể tự cứu mình, như vậy kết cục của nàng rất thê thảm.
Chỉ khi nàng quyết tâm và phải cứng rắn, mới có thể thong dong mà sống.
Quyết định như vậy, ánh mắt nàng càng kiên định.
Nháy mắt sau đó, nàng cũng biến mất.
Vân Mộng Vũ rất là cẩn thận trốn, chạy khỏi sân, liền đi vào một cái ngõ nhỏ, thì ra nàng còn ở trong thành, chưa bị mang ra khỏi thành.
Nàng cẩn thận đi ra khỏi ngõ nhỏ kia, đột nhiên cảm giác hình như có tiếng bước chân di chuyển, cảm thấy cả kinh, không nghĩ nhiều, nàng nhìn bức tường bên cạnh, lập tức trèo tường.
Lúc này bên ngoài tường có bốn Hắc y nhân che mặt, hai mắt đều màu đỏ, người đầy sát khí.
“Đại ca, chúng ta nhất định phải thay Tiểu Ngũ báo thù a. Chết tiệt, nếu ta biết ai giết Tiểu Ngũ, ta phải lột da hắn, lóc xương hắn, uống máu hắn.” Ánh mắt của Vương Tứ tràn ngập hận ý cùng âm ngoan nói.
“Ta cảm thấy chuyện này không đơn giản, Vân Mộng Vũ kia ta cảm thấy không đơn giản.”
“Vương Tam, ngươi không cần coi trọng ả ta, chủ nhân cho ngươi điều tra nàng, ngươi không phải là bị ả mê hoặc rồi chứ.” Vừa nghe Vương Tam nói như thế, Vương Nhị bên cạnh lập tức bác bỏ, trong mắt hắn Vân Mộng Vũ chỉ là một bao cỏ, Tiểu Ngũ chết khẳng định có liên quan đến ả, bởi vì Tiểu Ngũ là người bắt ả đi.
Nhưng muốn hắn tin Tiểu Ngũ chết là do ả giết, đánh chết hắn, hắn cũng không tin.
Nhớ tới Tiểu Ngũ, trong mắt Vương Nhị hằn một mảnh dữ tợn, năm người bọn họ sống chết có nhau, lại được huấn luyện từ nhỏ cùng nhau, tình cảm so với huynh đệ ruột thịt chỉ có hơn chứ không kém.
Nhưng hiện tại năm người lại thiếu một người, lúc ấy bọn họ đang ở trong mật thất bàn bạc, lại đột nhiên nhận được tín hiệu của Tiểu Ngũ, lập tức xuất phát, lúc tới kịp chỉ thấy được thi thể.
Lúc ấy bọn họ sững người lại, không biết phản ứng ra sao.
Đã chết!
Tiểu Ngũ đã chết!
Tiểu đệ bọn họ yêu thương nhất đã chết!
Tuy rằng là sát thủ, đã làm rất nhiều chuyện xấu ngay cả chính bọn họ đều đếm không hết, tính tình lại hết sức tàn nhẫn vô tình. Mặc dù như vậy, bọn họ vẫn có tình cảm.
Con người chính là như vậy, vô luận hắn xấu xa bao nhiêu, sâu trong đáy lòng của hắn vẫn có một phần tình cảm thật sự.
Bọn họ run run bắt tay vào kiểm tra người của Tiểu Ngũ cùng vài Hắc y nhân khác phát hiện bọn họ trúng một loại độc rất kỳ quái, loại độc này không màu không mùi, chưa từng thấy qua.
Nhưng bọn họ cũng phát hiện Tiểu Ngũ chết là trên người trúng vô số ngân châm như sợi tóc, trên ngân châm có tẩm độc, mà còn là kịch độc.
Này ra tay này nhất định là cao thủ dùng độc, cũng là cao thủ dùng ám khí. Bọn họ lập tức đuổi theo, thề phải bắt được cao thủ kia và Vân Mộng Vũ, nhất định phải cho bọn họ chết không có chỗ chôn.
Vương Nhị nhớ tới tình cảnh kia, sát khí trong mắt càng thêm dày đặc.
Vì phòng ngừa bọn họ ầm ỹ, thủ lĩnh Tuyết vệ Vương Nhất lúc này cũng mở miệng.
“Đừng ầm ỹ, chuyện này không có gì phải ồn ào, nếu muốn biết chân tướng, muốn biết nữ nhân kia có đơn giản hay không, cứ bắt ả lại thì sẽ biết. Hiện tại nhiệm vụ cấp bách là phải đuổi theo, nếu không ả sẽ trốn thoát, chúng ta nên đòi lại sự công bằng cho Tiểu Ngũ.”
Vương Nhị lúc này bị lời nói của Vương Nhất làm cho tỉnh ra, liền áy náy, hắn thật sự là hồ đồ. Bốn người họp lại bàn bạc một chút rồi chia nhau ra truy đuổi Vân Mộng Vũ.
Đợi bọn hắn truy đuổi, cách một bức tường Vân Mộng Vũ giờ phút này mới dám thở ra, lúc này lòng nàng vẫn kịch liệt hồi hộp.
Rất nguy hiểm, nếu như bị bọn họ bắt, hậu quả không biết sẽ thảm như thế nào.
Nhớ đến mọi việc, nàng cũng biết mình thật mạo hiểm, ngay từ đầu nàng vẫn chưa khởi động mưa lê hoa châm đó là bởi vì sợ xung quanh có người khác. Nàng tiếp tục dò hỏi Hắc y nhân kia. Mà Hắc y nhân kia cũng rất biết phối hợp làm cho nàng biết ở đây không có người khác, lúc hắn phát ra tín hiệu, nàng đã biết.
Mà nàng một bên cùng hắn thương lượng, một bên quan sát vẻ mặt của Hắc y nhân xung quanh, tai cũng cẩn thận nghe động tĩnh xung quanh. Nàng phát hiện có một Hắc y nhân mang vẻ mặt lo lắng nàng lập tức hưng phấn, biết được xung quanh không có sát thủ khác. Nhưng sau khi giết bảy người này, nàng đột nhiên nhìn thấy trên lưng của thủ lĩnh Hắc y nhân có một ống trúc nhỏ đã được mở ra, nàng lập tức biết không tốt, vội vàng chạy trốn.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, ống trúc nhỏ kia là tín hiệu liên lạc với bọn họ, mà Hắc y nhân luôn tự tin kia, nghĩ có thể lừa được Vân Mộng Vũ, không vội dùng đến ống trúc nhỏ kia. Đến cuối cùng trước khi chết mới sử dụng.
Lúc này Vân Mộng Vũ nhớ tới vẫn cảm thấy lạnh cả người, nếu Hắc y nhân ngay từ đầu biết hắn bị trúng độc, hắn lập tức dùng ống trúc phát tín hiệu liên lạc, như vậy bây giờ không biết kết cục của nàng ra sao.
Thầm hô may mắn, ổn định lại tâm tình. Nàng liền quan sát nhà nơi nàng đang trốn.
Chỉ thấy trong đình viện có vài cái cây, bài trí có vẻ lịch sự, tao nhã.
Nàng nhất thời đối với chủ nhân của nơi này đánh giá, nghĩ chủ nhân cũng là người khá lịch sự. Lúc đang ngắm cái cây to kia, thình lình sau lưng truyền đến âm thanh ngạc nhiên của nam nhân.
“Là ngươi!”
Tác giả :
Ngọc Khuyết