Thiên Tài Khí Phi
Chương 4: Kinh ngạc
Vân Mộng Vũ từ trong tay áo rút ra một cái khăn lụa, che mặt khóc, vừa khóc vừa nghẹn ngào nói “Di nương chớ vì Vũ nhi mà thương tâm, lần này là Vũ nhi làm sai. Vũ nhi không nên làm trái ý tứ vương gia, Vũ nhi nên đồng ý cho Tuyết sườn phi làm chính thê. Nhưng vì ta sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng đến uy vọng phụ thân cùng ngoại công, cho nên liền cùng vương gia tranh cãi vài câu, không nghĩ tới vương gia sẽ như thế, vì muốn Tuyết sườn phi lên làm vương phi thế nhưng....... Sau khi Vũ nhi bị hưu, ta tự biết mình không thể hồi tướng phủ, sợ sẽ mang đến rắc rối cho phụ thân, nhất thời luẩn quẩn trong lòng, nên ta đi nhảy hồ, sau lại may mắn được một nông gia cứu. Sau khi Vũ nhi rơi xuống nước thì bệnh thương hàn, nằm trên giường không dậy nổi, hôm nay tốt hơn mới trở về. Vũ nhi nghĩ, cho dù như thế nào củng phải đi tái kiến phụ thân, ngoại công, di nương, những người luôn yêu thương Vũ nhi. Nhất là Lí di nương, từ nhỏ đối đãi với Vũ nhi như chính mình thân sinh, hôm nay trở về nhìn thấy di nương hết thảy đều mạnh khỏe, Vũ nhi cũng an tâm. Phụ thân không cần khó xử, Vũ nhi sẽ rời đi.” Nói xong nhấc chân bước ra khỏi thiện phòng. (Sally: haha chị diễn còn hơn Lí Như mà bày đặt nói người ta)
Nghe được lời này, Lí Như cả kinh, ngẩng đầu lên. Nha đầu này từ khi nào trở nên biết ăn nói như vậy. Mặc dù trong lời nói, chính nàng nói mình sai, nhưng khi nghe lại thấy nàng nửa điểm sai cũng không có, không chỉ có không có sai, ngược lại lòng hiếu thuận càng có thêm. Mà trong lời nói, lại ám chỉ Lí Như nàng, tuy rằng ở mặt ngoài khổ sở, nhưng thực tế cũng chỉ là xem kịch mà thôi.
Quả nhiên, Vân Mộng Vũ vừa nói xong, Vân Mộ với ánh mắt hoài nghi lập tức nhìn về hướng nàng. Lí Như hiện tại câm điếc giống như ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời. Vốn tưởng rằng Vân Mộng Vũ sớm không ở nhân thế, vị trí chủ mẫu đã là vật trong bàn tay, liền thả lỏng cảnh giác, biểu hiện có điểm quá mức vui vẻ. Ai ngờ, hiện tại lại bị Vân Mộng Vũ, chỉ một câu nói khiến nàng ta á khẩu không trả lời được. Lí Như tức giận đến mặt chuyển xanh trắng, hiện tại không chỉ không thể biểu hiện ra một chút bất mãn đối Vân Mộng Vũ, càng phải kiệt lực giữ nàng lại, nếu không kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh của nàng ta cũng chỉ là nước chảy qua cầu mà thôi.
Lập tức có quyết đoán, Lí Như lập tức tiến lên lôi kéo cánh tay Vân Mộng Vũ, than thở khóc lóc khuyên nhủ, “Vũ nhi, chớ nên như thế, lão gia chỉ là nhất thời nổi nóng, qua vài ngày tức giận cũng liền tiêu hết. Vũ nhi không nên rời đi, nếu đi, ngươi còn có thể đi đâu, nơi này chính là nhà của ngươi a.” Nói xong, ôm chầm lấy Vân Mộng Vũ, làm như thực sự sợ hãi nàng sẽ rời đi. Sau khi Lí Như nói xong, Vân Mộng Vũ ưu thương trở lại: “Di nương, không nên như thế, ta nên rời đi là tốt nhất, Vũ nhi không thể làm cho phụ thân khó xử.” Nói xong liền trầm giọng khóc.
Vân Mộ ánh mắt phức tạp nhìn Vân Mộng Vũ, Vũ nhi dù sao cũng là nữ nhi thân sinh chính mình a, nàng là đứa nhỏ của mình cùng Lâm nhi. Tuy rằng bị hưu, nhưng nguyên nhân chân chính trong chuyện này không rõ, mình làm sao có thể đối xử như thế với nàng. Nếu Vũ nhi thực sự có nổi khổ, chính mình nên như thế nào hướng hộ quốc tướng quân phủ đòi công đạo, như thế nào hướng Lâm nhi nói công đạo. Nghĩ xong, Vân Mộ đi đến bên người Vân Mộng Vũ, bàn tay to nhẹ vỗ về đỉnh đầu Vân Mộng Vũ, ôn nhu an ủi nói: “Vũ nhi, là phụ thân không đúng, tha thứ phụ thân được không? Đêm đó, vương đối đãi ngươi như thế, phụ thân tuyệt sẽ không tha thứ hắn. Vũ nhi, ngươi yên tâm, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi.” Nghe được đáp án vừa lòng, Vân Mộng Vũ thanh âm ôn nhu cảm ơn phụ thân.
Nghe được lời của Vân Mộ, Lí Như tức giận đến bàn tay nắm chặt lại. Vân Mộng Vũ cảm nhận được biến hóa của Lí Như, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Vân Dung nhìn sự tình phát triển cho tới bây giờ, trong mắt hiện lên một đạo mũi nhọn. Vân Mộng Vũ lần này trở về, như thế nào lại trở nên khác trước như vậy, chuyện gì đã xảy ra, khẳng định không đơn giản. Vân Ngọc thì lại tức giận đến nổi không ngừng vò nát tấm khăn lụa trong tay, chết tiệt, phế vật này như thế nào lại trở lại. Nàng đã trở lại, mẫu thân sẽ không thể phù chính, nàng lại như trước kia chỉ có thể làm một thứ nữ.
Mà giờ phút này, hai di nương còn lại cùng hai cô muội muội của nàng, vẻ mặt vui mừng nhìn một màn cha con hòa hảo. Kì thực nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt họ đều hiện lên một đạo tinh quang. Vân Mộng Vũ trở về là tốt rồi, tuy rằng phế vật này không có tác dụng gì. Nhưng chỉ cần có thể kiềm chế Lí Như một chút, chỉ cần không cho Lí Như một nhà hưởng lợi lớn, thì nữ nhi của các nàng mới có thể cơ hội.
Đem phản ứng của các nàng thu vào trong mắt, Vân Mộng Vũ không khỏi cảm thấy thú vị trong lòng, về sau mỗi ngày sẽ không quá nhàm chán, có các nàng chế thuốc một chút, khẳng định sẽ có thú (vị) rất nhiều. Bất quá trăm ngàn không cần quá mức nha, bởi vì tính nhẫn nại của nàng vốn không tốt lắm.
Cảm thấy thời điểm thích hợp, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên ôn nhu đối với Vân Mộ nói: “Phụ thân, Vũ nhi mệt mỏi, trước đi xuống nghỉ ngơi.” Nghe Vân Mộng Vũ nói, không đợi Vân Mộ trả lời, Lí Như giành nói trước: “Lão gia, nếu Vũ nhi mệt mỏi, ta trước bồi nàng đi xuống nghỉ ngơi.”
“Như vậy cũng tốt.” Vân Mộ ôn nhu đáp ứng. Lí Như được cho phép, liền dắt Vân Mộng Vũ rời khỏi thiện phòng, hướng nơi trước khi Vân Mộng Vũ xuất giá mà đi.
Nhìn bóng dáng các nàng rời đi, trong mắt Vân Mộ có chút đăm chiêu. “Phụ thân, ta cùng muội muội cũng đi qua xem tỷ tỷ.” Vân Dung thanh âm mềm nhẹ ở bên tai vang lên, kéo Vân Mộ ra khỏi suy nghĩ. Vân Mộ nhìn Vân Dung cùng Vân Ngọc với mấy người Trầm di nương, mở miệng nói: “Cũng tốt, hai tỷ muội các ngươi đi đi. Còn Trầm di nương các ngươi cũng lui ra đi.” Nói xong Vân Mộ đứng thẳng ở tại chỗ như rơi vào một khoảng không ký ức nào đó.
Nhìn phụ thân như vậy, Vân Dung trong lòng cảnh báo mãnh liệt. Vân Mộng Vũ, mặc kệ ngươi thay đổi như thế nào, ta đều sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã trở về.......(Sally: thêm một con hồ ly nửa đây)
Nghe được lời này, Lí Như cả kinh, ngẩng đầu lên. Nha đầu này từ khi nào trở nên biết ăn nói như vậy. Mặc dù trong lời nói, chính nàng nói mình sai, nhưng khi nghe lại thấy nàng nửa điểm sai cũng không có, không chỉ có không có sai, ngược lại lòng hiếu thuận càng có thêm. Mà trong lời nói, lại ám chỉ Lí Như nàng, tuy rằng ở mặt ngoài khổ sở, nhưng thực tế cũng chỉ là xem kịch mà thôi.
Quả nhiên, Vân Mộng Vũ vừa nói xong, Vân Mộ với ánh mắt hoài nghi lập tức nhìn về hướng nàng. Lí Như hiện tại câm điếc giống như ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời. Vốn tưởng rằng Vân Mộng Vũ sớm không ở nhân thế, vị trí chủ mẫu đã là vật trong bàn tay, liền thả lỏng cảnh giác, biểu hiện có điểm quá mức vui vẻ. Ai ngờ, hiện tại lại bị Vân Mộng Vũ, chỉ một câu nói khiến nàng ta á khẩu không trả lời được. Lí Như tức giận đến mặt chuyển xanh trắng, hiện tại không chỉ không thể biểu hiện ra một chút bất mãn đối Vân Mộng Vũ, càng phải kiệt lực giữ nàng lại, nếu không kinh nghiệm nhiều năm kinh doanh của nàng ta cũng chỉ là nước chảy qua cầu mà thôi.
Lập tức có quyết đoán, Lí Như lập tức tiến lên lôi kéo cánh tay Vân Mộng Vũ, than thở khóc lóc khuyên nhủ, “Vũ nhi, chớ nên như thế, lão gia chỉ là nhất thời nổi nóng, qua vài ngày tức giận cũng liền tiêu hết. Vũ nhi không nên rời đi, nếu đi, ngươi còn có thể đi đâu, nơi này chính là nhà của ngươi a.” Nói xong, ôm chầm lấy Vân Mộng Vũ, làm như thực sự sợ hãi nàng sẽ rời đi. Sau khi Lí Như nói xong, Vân Mộng Vũ ưu thương trở lại: “Di nương, không nên như thế, ta nên rời đi là tốt nhất, Vũ nhi không thể làm cho phụ thân khó xử.” Nói xong liền trầm giọng khóc.
Vân Mộ ánh mắt phức tạp nhìn Vân Mộng Vũ, Vũ nhi dù sao cũng là nữ nhi thân sinh chính mình a, nàng là đứa nhỏ của mình cùng Lâm nhi. Tuy rằng bị hưu, nhưng nguyên nhân chân chính trong chuyện này không rõ, mình làm sao có thể đối xử như thế với nàng. Nếu Vũ nhi thực sự có nổi khổ, chính mình nên như thế nào hướng hộ quốc tướng quân phủ đòi công đạo, như thế nào hướng Lâm nhi nói công đạo. Nghĩ xong, Vân Mộ đi đến bên người Vân Mộng Vũ, bàn tay to nhẹ vỗ về đỉnh đầu Vân Mộng Vũ, ôn nhu an ủi nói: “Vũ nhi, là phụ thân không đúng, tha thứ phụ thân được không? Đêm đó, vương đối đãi ngươi như thế, phụ thân tuyệt sẽ không tha thứ hắn. Vũ nhi, ngươi yên tâm, nơi này vĩnh viễn là nhà của ngươi.” Nghe được đáp án vừa lòng, Vân Mộng Vũ thanh âm ôn nhu cảm ơn phụ thân.
Nghe được lời của Vân Mộ, Lí Như tức giận đến bàn tay nắm chặt lại. Vân Mộng Vũ cảm nhận được biến hóa của Lí Như, khóe miệng nhẹ nhàng cong lên.
Vân Dung nhìn sự tình phát triển cho tới bây giờ, trong mắt hiện lên một đạo mũi nhọn. Vân Mộng Vũ lần này trở về, như thế nào lại trở nên khác trước như vậy, chuyện gì đã xảy ra, khẳng định không đơn giản. Vân Ngọc thì lại tức giận đến nổi không ngừng vò nát tấm khăn lụa trong tay, chết tiệt, phế vật này như thế nào lại trở lại. Nàng đã trở lại, mẫu thân sẽ không thể phù chính, nàng lại như trước kia chỉ có thể làm một thứ nữ.
Mà giờ phút này, hai di nương còn lại cùng hai cô muội muội của nàng, vẻ mặt vui mừng nhìn một màn cha con hòa hảo. Kì thực nếu nhìn kĩ sẽ thấy trong mắt họ đều hiện lên một đạo tinh quang. Vân Mộng Vũ trở về là tốt rồi, tuy rằng phế vật này không có tác dụng gì. Nhưng chỉ cần có thể kiềm chế Lí Như một chút, chỉ cần không cho Lí Như một nhà hưởng lợi lớn, thì nữ nhi của các nàng mới có thể cơ hội.
Đem phản ứng của các nàng thu vào trong mắt, Vân Mộng Vũ không khỏi cảm thấy thú vị trong lòng, về sau mỗi ngày sẽ không quá nhàm chán, có các nàng chế thuốc một chút, khẳng định sẽ có thú (vị) rất nhiều. Bất quá trăm ngàn không cần quá mức nha, bởi vì tính nhẫn nại của nàng vốn không tốt lắm.
Cảm thấy thời điểm thích hợp, Vân Mộng Vũ ngẩng đầu lên ôn nhu đối với Vân Mộ nói: “Phụ thân, Vũ nhi mệt mỏi, trước đi xuống nghỉ ngơi.” Nghe Vân Mộng Vũ nói, không đợi Vân Mộ trả lời, Lí Như giành nói trước: “Lão gia, nếu Vũ nhi mệt mỏi, ta trước bồi nàng đi xuống nghỉ ngơi.”
“Như vậy cũng tốt.” Vân Mộ ôn nhu đáp ứng. Lí Như được cho phép, liền dắt Vân Mộng Vũ rời khỏi thiện phòng, hướng nơi trước khi Vân Mộng Vũ xuất giá mà đi.
Nhìn bóng dáng các nàng rời đi, trong mắt Vân Mộ có chút đăm chiêu. “Phụ thân, ta cùng muội muội cũng đi qua xem tỷ tỷ.” Vân Dung thanh âm mềm nhẹ ở bên tai vang lên, kéo Vân Mộ ra khỏi suy nghĩ. Vân Mộ nhìn Vân Dung cùng Vân Ngọc với mấy người Trầm di nương, mở miệng nói: “Cũng tốt, hai tỷ muội các ngươi đi đi. Còn Trầm di nương các ngươi cũng lui ra đi.” Nói xong Vân Mộ đứng thẳng ở tại chỗ như rơi vào một khoảng không ký ức nào đó.
Nhìn phụ thân như vậy, Vân Dung trong lòng cảnh báo mãnh liệt. Vân Mộng Vũ, mặc kệ ngươi thay đổi như thế nào, ta đều sẽ khiến cho ngươi hối hận vì đã trở về.......(Sally: thêm một con hồ ly nửa đây)
Tác giả :
Ngọc Khuyết