Thiên Tài Khí Phi
Chương 150
Edit: Sunny Út
“Ngươi cái gì ngươi? Bổn tiểu thư ta ngươi có thể tùy tiện chỉ sao? Mau cút đi cho ta?”
“Khoan đã!” Nam tử kia nghe Thổ Củng Linh bảo hắn cút, tuy rằng không cam lòng. Nhưng biết rõ tính tình của Thổ Cũng Linh, hắn vẫn chuẩn bị bỏ chạy.
Ai ngờ, mới đi được nửa đường, mọi người cũng chuẩn bị tản ra, lại đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp.
Thanh âm này vừa cất lên, mọi người nháy mắt yên tĩnh, sau đó dân chúng bắt đầu nói khẽ.
“Trời ạ, ai vậy a?”
“Chắc là vừa đến Bắc thành, cho nên cái gì cũng không biết.”
“Đúng vậy a, nếu là người của Bắc thành, làm sao có thể không biết tiểu thư của Thổ gia rất hung dữ a.”
“Đúng vậy, người này xem ra không muốn sống nữa a.”
“Ngươi xem kiệu của hắn cũng rất bình thường, xem ra không phải là nhân vật lớn a.”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Vân Y từ trong kiệu bước ra.
Khí chất thanh nhã của nàng làm cho mọi người ở đây sửng sốt.
Mọi người không ngờ chỉ là một thiếu niên mà đã có khí chất lỗi lạc.
Thổ Cũng Linh cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn Vân Y bần thần.
Khi Vân Y đến trước mặt Thổ Cũng Linh, Thổ Cũng Linh vội ho một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình.
“Ngươi là ai? Bổn tiểu thư đang giáo huấn đứa trẻ hư này, sao ngươi lại nói ta dừng tay. Như thế nào, hắn với ngươi cùng một bọn sao?”
“Không phải, ta chỉ cảm thấy làm như vậy thì hắn rất tiện nghi. Hôm nay ngươi thả hắn đi, như vậy sau này hắn lại phạm lỗi nữa thì phải làm sao?”
Vừa nghe Vân Y nói, Thổ Cũng Linh đăm chiêu cau mày, tinh tế tự hỏi một phen, sau đó nghiêm túc nói:“Ân, vậy ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”
Nhìn bộ dáng của Thổ Cũng Linh, Vân Y không khỏi mỉm cười, nói:“Đưa hắn vào đại lao khoảng mười hoặc tám năm, đến lúc hắn trở ra, hắn sẽ biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Nghe Vân Y nói, Thổ Cũng Linh nhất thời cũng cười.
Nhưng qua một lúc, nàng lại hơi lo lắng nói:“Nhưng ta biết đưa hắn đến quan phủ nào đây?”
Ý là quan lại ở Bắc thanh bao che cho nhau, vậy có chút phiền toái.
“Phủ của Vân đại nhân thì sao?”
“A?”
“Được!”
“Nhưng nghe nói thời gian trước Vân đại nhân có va chạm với môn sinh của Nhiếp chính vương, bị bỏng nghiêm trọng, hiện tại đang ở trong phủ dưỡng thương. Bây giờ trong phủ không ai quản lý, chúng ta đưa hắn đến, phỏng chừng mới vừa ra khỏi phủ, hắn lại được thả ra.”
Thổ Cũng Linh nói nhanh, dân chúng bên cạnh nghe xong cũng gật đầu.
Nhìn Thổ Cũng Linh như vậy, Vân Y thực cảm thấy buồn cười. Tiểu thư Thổ gia này rất đáng yêu, rất có nghĩa khí.
Vân Y nhịn cười, nghiêm túc nói: “Thật không khéo, thân thể tại hạ đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay đi khám đại phu, đại phu nói trên cơ bản đã khỏe lại.”
Vân Y dứt lời, lẳng lặng nhìn phản ứng của Thổ Cũng Linh. Nhìn cô nương mặc lục y ở trước mặt, nữ tử hoạt bát đó lúc này cũng mờ mịt nhìn mình.
Thấy vậy, ánh mắt Vân Y tối sầm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái lục y giống vậy. Người kia luôn vui vẻ gọi mình là tiểu thư.
Mà Thổ Cũng Linh hồn nhiên tất nhiên là khó phát hiện cảm xúc biến hóa của Vân Y, nàng vẫn đắm chìm trong khiếp sợ khi biết thân phận của Vân Y.
Vân Y không để ý đến Thổ Cũng Linh, nàng nhanh chóng đi về trước. Mà đứa trẻ hư kia cũng bị người trong nha phủ mang đi.
Nhìn Vân Y rời đi, Thổ Cũng Linh cũng đi theo.
Thấy nàng theo kịp, Vân Y cũng không nói gì, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
Mà người bị tính kế vẫn không biết gì, vẫn ngây ngốc mời Vân Y đến nhà nàng làm khách.
“Ngươi thật là Vân Y sao? Là tân khoa trạng nguyên Vân Y sao? Nghe nói lúc trước ngươi bị bỏng, bây giờ đã khỏe rồi sao? Đúng rồi, ngươi đến nhà ta làm khách đi, ông nội ta rất hiếu khách.”
Bên tai có thanh âm liên miên không ngừng, Vân Y cảm thấy đầu có chút đau. Vì thế vội ngăn nàng lải nhải lại.
“Thổ tiểu thư dẫn đường đi. Vân mỗ vẫn ngưỡng mộ Thổ gia chủ, nhưng cũng khó có cơ hội gặp gỡ. Hiện tại, Thổ tiểu thư mời, tại hạ cầu còn không được.”
“Tốt, tốt, ta biết ngươi nhất định sẽ đi.”
Thổ Cũng Linh vui vẻ, hoạt bát. Trong đôi mắt không có tạp chất nào, chỉ có đối với thế giới bên ngoài tìm tòi nghiên cứu.
Vân Y đi theo Thổ Cũng Linh đi tới thổ gia.
Đến phòng khách, lập tức có nha hoàn đến rót trà. Vân Y lẳng lặng ngồi ở kia phẩm trà, mà Thổ Cũng Linh lại đi mời gia gia của nàng, Thổ gia gia cũng đến.
Nhìn gia chủ của Thổ gia, Vân Y đến nay vẫn cảm thấy kỳ quái. Lão nhân không ngừng lải nhải lúc trước, lại là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy khắc chế Kim Dịch.
“Ha ha, Vân Y công tử đã đến. Lão phu vẫn nghĩ tiểu tử này khi nào thì sẽ đến thăm ta a.”
Nhìn đến lão nhân đi vào, Vân Y vội vàng đứng dậy, nghe hắn nói, Vân Y ôn hòa cười, nói:“Tại hạ vẫn luôn muốn đến nhà của Thổ gia người, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, cho nên không đến được. Hôm nay mới có chút thời gian đến thăm người. Ai ngờ, nửa đường lại gặp cháu gái của người, đây có phải là trùng hợp hay không.”
Nghe Vân Y nói, Thổ gia gia cười sang sảng.
“Khéo, thật là khéo. Xem ra cháu gái nhỏ hay gây rắc rối của ta hôm nay đã làm một chuyện có ý nghĩa, còn biết mời ngươi về nhà nữa a.”
“Gia gia, ngươi nói cái gì vậy? Ai nói ta chỉ gây rắc rối, ta là nữ hiệp, mỗi ngày ta đều ra ngoài làm việc tốt.”
Thổ Cũng Linh nghe gia gia nói mình, lập tức kháng nghị.
Mà Thổ gia gia nghe xong cũng chỉ vuốt tóc cháu gái, đầu tóc của Thổ Cũng Linh đang chỉnh tề, nhất thời lại bị loạn lên.
“Ai da! Gia gia, ngươi đang làm gì vậy? Hơi quá đáng, gia gia tối nay ta không ăn cơm với ngươi.”
Thổ Cũng Linh mất hứng dậm chân, sau đó rời đi. Xem ra là vội vàng đi chải đầu lại.
Biết ý đồ của hắn, khóe miệng của Vân Y mang theo ý cười, trong mắt lóe lên cơ trí.
“Chúng ta vào thư phòng nói đi.”
Nói xong, liền đi trước, Vân Y đi theo phía sau.
Sau khi vào thư phòng, không khí đột nhiên biến đổi.
Vừa rồi còn có vẻ ấm áp hòa thuận, giờ phút này lại có chút khẩn trương.
“Vì sao ngươi đến đây?”
Thanh âm trầm trọng dị thường của Thổ gia gia vang lên.
Vân Y hơi nheo mắt, lạnh nhạt mở miệng:“Vì giang sơn Bắc quốc, vì Bắc quốc tương lai.”
Thanh âm kiên định, từng chữ đi vào lòng.
Thổ gia gia đột nhiên nhìn chằm chằm Vân Y, như muốn xác định độ tin cậy trong lời nàng nói.
Mà Vân Y ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định sáng ngời nhìn hắn, mang theo tia tự tin.
“Kim Dịch cầm giữ triều chính nhiều năm, quan hệ vững chắc, giải quyết hắn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.”
“Ta biết, cho nên ta đã sớm tính toán. Quan viên ở bên Kim Dịch có một phần ba lặng lẽ hướng về phía Hoàng thượng. Lợi thế này, có đủ hay không?”
“Một phần ba?”
Thổ gia gia không thể tin nhìn Vân Y.
Tin tức này thật sự làm người ta chấn động, Kim Dịch nhiều năm trước đã bắt đầu tính toán. Tâm phúc thủ hạ cùng với quan viên của hắn, không phải trung thành và tận tâm, thì có nhược điểm trong tay hắn.
Kỳ thật, Bắc Dương cũng từng nghĩ tới dùng chiêu này. Nhưng nghĩ thì dễ, làm lại rất khó.
Mà giờ phút này, Vân Y lại nói cho hắn con số khó mà tin được.
“Là thật?”
Nhưng Vân Y vẫn kiên định gật đầu.
Thổ gia gia khiếp sợ, thân thể hắn có chút lay động.
Chân tướng tới quá mức đột nhiên, trong một lúc hắn rất kinh hỉ.
“Vậy kế hoạch của ngươi khi nào thực hiên?”
“Đại hội phong thưởng của tỷ thí võ nghệ, đỉnh Càn Khôn.”
“Được, Thổ gia ta sẽ dốc sức.”
Ra khỏi Thổ gia, Vân Y cảm thấy mình thoải mái lên nhiều.
Tất cả đã được sắp xếp, chờ đến phút cuối cùng.
Đến lúc đó, có được Hồi sinh thảo, lại tìm Sinh mệnh chi hoa.
Độc của Sở Hiên, khi nào mới giải được?
Sinh mệnh chi hoa, từng nghe đồn ở chỗ Nguyệt thần.
Nguyệt Thần cư!
Những năm gần đây, Nguyệt Thần cư càng ngày càng thịnh, tất cả đều bởi vì Nguyệt thần dung mạo tuyệt diễm thiên hạ, võ công độc nhất giang hồ.
Quân Ánh Nguyệt, cũng là cư chủ Nguyệt Thần cư, là tiểu công chúa của Quân quốc, muội muội của Quân Lãnh Mạc. Phong hoa tuyệt đại, nữ tử tinh thông mọi thử, là nữ thần trong lòng nam tử khắp thiên hạ.
Nhưng cũng nghe đồn, Nguyệt Thần chỉ chung tình với trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang.
Tư Cảnh Hiên, hành tung mơ hồ, thân phận thần bí, không ai thấy được khuôn mặt hắn, không ai biết hắn là ai.
Đối với hắn, giới hạn tối đa là cho biết tên của hắn, biết hắn là trang chủ của Bích Thủy sơn trang mà thôi.
Càng thần bí, thì càng cường đại.
Người thần bí như vậy, Vân Y chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
Tư Cảnh Hiên kì quái kia, Vân Y vẫn không nhìn thấu hắn. Hắn như đang bị sương mù che phủ, không thể thấy được hắn. Chỉ có thể đoán mà thôi.
Nếu nàng loại bỏ được lớp sương mù. Đến lúc đó, nghênh đó nàng sẽ là gì?
“Ngươi cái gì ngươi? Bổn tiểu thư ta ngươi có thể tùy tiện chỉ sao? Mau cút đi cho ta?”
“Khoan đã!” Nam tử kia nghe Thổ Củng Linh bảo hắn cút, tuy rằng không cam lòng. Nhưng biết rõ tính tình của Thổ Cũng Linh, hắn vẫn chuẩn bị bỏ chạy.
Ai ngờ, mới đi được nửa đường, mọi người cũng chuẩn bị tản ra, lại đột nhiên nghe được âm thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng trầm thấp.
Thanh âm này vừa cất lên, mọi người nháy mắt yên tĩnh, sau đó dân chúng bắt đầu nói khẽ.
“Trời ạ, ai vậy a?”
“Chắc là vừa đến Bắc thành, cho nên cái gì cũng không biết.”
“Đúng vậy a, nếu là người của Bắc thành, làm sao có thể không biết tiểu thư của Thổ gia rất hung dữ a.”
“Đúng vậy, người này xem ra không muốn sống nữa a.”
“Ngươi xem kiệu của hắn cũng rất bình thường, xem ra không phải là nhân vật lớn a.”
Trong tiếng bàn tán của mọi người, Vân Y từ trong kiệu bước ra.
Khí chất thanh nhã của nàng làm cho mọi người ở đây sửng sốt.
Mọi người không ngờ chỉ là một thiếu niên mà đã có khí chất lỗi lạc.
Thổ Cũng Linh cũng sửng sốt, ánh mắt nhìn Vân Y bần thần.
Khi Vân Y đến trước mặt Thổ Cũng Linh, Thổ Cũng Linh vội ho một tiếng, che dấu sự xấu hổ của mình.
“Ngươi là ai? Bổn tiểu thư đang giáo huấn đứa trẻ hư này, sao ngươi lại nói ta dừng tay. Như thế nào, hắn với ngươi cùng một bọn sao?”
“Không phải, ta chỉ cảm thấy làm như vậy thì hắn rất tiện nghi. Hôm nay ngươi thả hắn đi, như vậy sau này hắn lại phạm lỗi nữa thì phải làm sao?”
Vừa nghe Vân Y nói, Thổ Cũng Linh đăm chiêu cau mày, tinh tế tự hỏi một phen, sau đó nghiêm túc nói:“Ân, vậy ngươi nói xem nên làm sao bây giờ?”
Nhìn bộ dáng của Thổ Cũng Linh, Vân Y không khỏi mỉm cười, nói:“Đưa hắn vào đại lao khoảng mười hoặc tám năm, đến lúc hắn trở ra, hắn sẽ biết chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm.”
Nghe Vân Y nói, Thổ Cũng Linh nhất thời cũng cười.
Nhưng qua một lúc, nàng lại hơi lo lắng nói:“Nhưng ta biết đưa hắn đến quan phủ nào đây?”
Ý là quan lại ở Bắc thanh bao che cho nhau, vậy có chút phiền toái.
“Phủ của Vân đại nhân thì sao?”
“A?”
“Được!”
“Nhưng nghe nói thời gian trước Vân đại nhân có va chạm với môn sinh của Nhiếp chính vương, bị bỏng nghiêm trọng, hiện tại đang ở trong phủ dưỡng thương. Bây giờ trong phủ không ai quản lý, chúng ta đưa hắn đến, phỏng chừng mới vừa ra khỏi phủ, hắn lại được thả ra.”
Thổ Cũng Linh nói nhanh, dân chúng bên cạnh nghe xong cũng gật đầu.
Nhìn Thổ Cũng Linh như vậy, Vân Y thực cảm thấy buồn cười. Tiểu thư Thổ gia này rất đáng yêu, rất có nghĩa khí.
Vân Y nhịn cười, nghiêm túc nói: “Thật không khéo, thân thể tại hạ đã tốt hơn rất nhiều. Hôm nay đi khám đại phu, đại phu nói trên cơ bản đã khỏe lại.”
Vân Y dứt lời, lẳng lặng nhìn phản ứng của Thổ Cũng Linh. Nhìn cô nương mặc lục y ở trước mặt, nữ tử hoạt bát đó lúc này cũng mờ mịt nhìn mình.
Thấy vậy, ánh mắt Vân Y tối sầm lại, trong đầu hiện lên hình ảnh cô gái lục y giống vậy. Người kia luôn vui vẻ gọi mình là tiểu thư.
Mà Thổ Cũng Linh hồn nhiên tất nhiên là khó phát hiện cảm xúc biến hóa của Vân Y, nàng vẫn đắm chìm trong khiếp sợ khi biết thân phận của Vân Y.
Vân Y không để ý đến Thổ Cũng Linh, nàng nhanh chóng đi về trước. Mà đứa trẻ hư kia cũng bị người trong nha phủ mang đi.
Nhìn Vân Y rời đi, Thổ Cũng Linh cũng đi theo.
Thấy nàng theo kịp, Vân Y cũng không nói gì, nhưng trong mắt lại mang theo ý cười.
Mà người bị tính kế vẫn không biết gì, vẫn ngây ngốc mời Vân Y đến nhà nàng làm khách.
“Ngươi thật là Vân Y sao? Là tân khoa trạng nguyên Vân Y sao? Nghe nói lúc trước ngươi bị bỏng, bây giờ đã khỏe rồi sao? Đúng rồi, ngươi đến nhà ta làm khách đi, ông nội ta rất hiếu khách.”
Bên tai có thanh âm liên miên không ngừng, Vân Y cảm thấy đầu có chút đau. Vì thế vội ngăn nàng lải nhải lại.
“Thổ tiểu thư dẫn đường đi. Vân mỗ vẫn ngưỡng mộ Thổ gia chủ, nhưng cũng khó có cơ hội gặp gỡ. Hiện tại, Thổ tiểu thư mời, tại hạ cầu còn không được.”
“Tốt, tốt, ta biết ngươi nhất định sẽ đi.”
Thổ Cũng Linh vui vẻ, hoạt bát. Trong đôi mắt không có tạp chất nào, chỉ có đối với thế giới bên ngoài tìm tòi nghiên cứu.
Vân Y đi theo Thổ Cũng Linh đi tới thổ gia.
Đến phòng khách, lập tức có nha hoàn đến rót trà. Vân Y lẳng lặng ngồi ở kia phẩm trà, mà Thổ Cũng Linh lại đi mời gia gia của nàng, Thổ gia gia cũng đến.
Nhìn gia chủ của Thổ gia, Vân Y đến nay vẫn cảm thấy kỳ quái. Lão nhân không ngừng lải nhải lúc trước, lại là võ tướng tiếng tăm lừng lẫy khắc chế Kim Dịch.
“Ha ha, Vân Y công tử đã đến. Lão phu vẫn nghĩ tiểu tử này khi nào thì sẽ đến thăm ta a.”
Nhìn đến lão nhân đi vào, Vân Y vội vàng đứng dậy, nghe hắn nói, Vân Y ôn hòa cười, nói:“Tại hạ vẫn luôn muốn đến nhà của Thổ gia người, nhưng gần đây xảy ra nhiều chuyện, cho nên không đến được. Hôm nay mới có chút thời gian đến thăm người. Ai ngờ, nửa đường lại gặp cháu gái của người, đây có phải là trùng hợp hay không.”
Nghe Vân Y nói, Thổ gia gia cười sang sảng.
“Khéo, thật là khéo. Xem ra cháu gái nhỏ hay gây rắc rối của ta hôm nay đã làm một chuyện có ý nghĩa, còn biết mời ngươi về nhà nữa a.”
“Gia gia, ngươi nói cái gì vậy? Ai nói ta chỉ gây rắc rối, ta là nữ hiệp, mỗi ngày ta đều ra ngoài làm việc tốt.”
Thổ Cũng Linh nghe gia gia nói mình, lập tức kháng nghị.
Mà Thổ gia gia nghe xong cũng chỉ vuốt tóc cháu gái, đầu tóc của Thổ Cũng Linh đang chỉnh tề, nhất thời lại bị loạn lên.
“Ai da! Gia gia, ngươi đang làm gì vậy? Hơi quá đáng, gia gia tối nay ta không ăn cơm với ngươi.”
Thổ Cũng Linh mất hứng dậm chân, sau đó rời đi. Xem ra là vội vàng đi chải đầu lại.
Biết ý đồ của hắn, khóe miệng của Vân Y mang theo ý cười, trong mắt lóe lên cơ trí.
“Chúng ta vào thư phòng nói đi.”
Nói xong, liền đi trước, Vân Y đi theo phía sau.
Sau khi vào thư phòng, không khí đột nhiên biến đổi.
Vừa rồi còn có vẻ ấm áp hòa thuận, giờ phút này lại có chút khẩn trương.
“Vì sao ngươi đến đây?”
Thanh âm trầm trọng dị thường của Thổ gia gia vang lên.
Vân Y hơi nheo mắt, lạnh nhạt mở miệng:“Vì giang sơn Bắc quốc, vì Bắc quốc tương lai.”
Thanh âm kiên định, từng chữ đi vào lòng.
Thổ gia gia đột nhiên nhìn chằm chằm Vân Y, như muốn xác định độ tin cậy trong lời nàng nói.
Mà Vân Y ngẩng đầu lên, ánh mắt kiên định sáng ngời nhìn hắn, mang theo tia tự tin.
“Kim Dịch cầm giữ triều chính nhiều năm, quan hệ vững chắc, giải quyết hắn cũng không phải là chuyện một sớm một chiều.”
“Ta biết, cho nên ta đã sớm tính toán. Quan viên ở bên Kim Dịch có một phần ba lặng lẽ hướng về phía Hoàng thượng. Lợi thế này, có đủ hay không?”
“Một phần ba?”
Thổ gia gia không thể tin nhìn Vân Y.
Tin tức này thật sự làm người ta chấn động, Kim Dịch nhiều năm trước đã bắt đầu tính toán. Tâm phúc thủ hạ cùng với quan viên của hắn, không phải trung thành và tận tâm, thì có nhược điểm trong tay hắn.
Kỳ thật, Bắc Dương cũng từng nghĩ tới dùng chiêu này. Nhưng nghĩ thì dễ, làm lại rất khó.
Mà giờ phút này, Vân Y lại nói cho hắn con số khó mà tin được.
“Là thật?”
Nhưng Vân Y vẫn kiên định gật đầu.
Thổ gia gia khiếp sợ, thân thể hắn có chút lay động.
Chân tướng tới quá mức đột nhiên, trong một lúc hắn rất kinh hỉ.
“Vậy kế hoạch của ngươi khi nào thực hiên?”
“Đại hội phong thưởng của tỷ thí võ nghệ, đỉnh Càn Khôn.”
“Được, Thổ gia ta sẽ dốc sức.”
Ra khỏi Thổ gia, Vân Y cảm thấy mình thoải mái lên nhiều.
Tất cả đã được sắp xếp, chờ đến phút cuối cùng.
Đến lúc đó, có được Hồi sinh thảo, lại tìm Sinh mệnh chi hoa.
Độc của Sở Hiên, khi nào mới giải được?
Sinh mệnh chi hoa, từng nghe đồn ở chỗ Nguyệt thần.
Nguyệt Thần cư!
Những năm gần đây, Nguyệt Thần cư càng ngày càng thịnh, tất cả đều bởi vì Nguyệt thần dung mạo tuyệt diễm thiên hạ, võ công độc nhất giang hồ.
Quân Ánh Nguyệt, cũng là cư chủ Nguyệt Thần cư, là tiểu công chúa của Quân quốc, muội muội của Quân Lãnh Mạc. Phong hoa tuyệt đại, nữ tử tinh thông mọi thử, là nữ thần trong lòng nam tử khắp thiên hạ.
Nhưng cũng nghe đồn, Nguyệt Thần chỉ chung tình với trang chủ Tư Cảnh Hiên của Bích Thủy sơn trang.
Tư Cảnh Hiên, hành tung mơ hồ, thân phận thần bí, không ai thấy được khuôn mặt hắn, không ai biết hắn là ai.
Đối với hắn, giới hạn tối đa là cho biết tên của hắn, biết hắn là trang chủ của Bích Thủy sơn trang mà thôi.
Càng thần bí, thì càng cường đại.
Người thần bí như vậy, Vân Y chỉ cảm thấy có chút khó hiểu.
Tư Cảnh Hiên kì quái kia, Vân Y vẫn không nhìn thấu hắn. Hắn như đang bị sương mù che phủ, không thể thấy được hắn. Chỉ có thể đoán mà thôi.
Nếu nàng loại bỏ được lớp sương mù. Đến lúc đó, nghênh đó nàng sẽ là gì?
Tác giả :
Ngọc Khuyết