Thiên Tài Khí Phi
Chương 140
Vân Y đi vào trong, đập vào mắt là thanh ảnh màu lam. Nàng nhìn hắn thật sâu, trong lòng Vân Y lập tức dâng lên một cỗ đau thương.
Thân ảnh màu lam đang đứng trước cửa sổ, làm cho Vân Y có cảm giác không khí xung quanh trầm xuống, lộ ra vẻ đau thương.
Trong lòng người này có rất nhiều tâm sự, hay là mất đi cái gì đó quan trọng.
Bắc Dương!
Thứ hắn mất, chắc là tình cảm chân thành!
Vân Y trong lòng có trực giác như vậy, bởi vì hơi thở này trên người hắn, làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Từng, lúc rời bỏ Sở Hiên, nàng cũng từng bi thương như vậy.
Nhớ tới nam tử kia, Vân Y cảm thấy ngực có một trận đau. Bởi vì cảm xúc dạo động đột nhiên đến, hơi thở quanh thân Vân Y ảm đạm.
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Vân Y, thiếu niên áo lam khẽ xoay người lại. Trong phút chốc, chỉ cảm thấy quang hoa lưu chuyển, dường như linh khí trong trời đất đều tập trung lên người hắn.
Tinh xảo, thanh tú.
Nếu mặc nữ trang vào, kia nhất định là khuynh quốc khuynh thành.
Tướng mạo của hắn phù hợp với cả nam lẫn nữ, xinh đẹp làm cho người ta không đành lòng hãm hại.
Nhìn khuôn mặt này, Vân Y thật sự rất khó tưởng tượng khi hắn làm đế vương.
Người này, chính là Bắc quốc hoàng đế hiện nay.
Nghe đồn hắn không quả quyết, quyền lực đều bị Nhiếp chính vương nắm giữ, hắn chỉ hữu danh vô thực.
Cũng nghe đồn hắn là hôn quân, bởi vì hắn không chiếm được quyền lực. Cho nên hắn cực kỳ giận, thường xuyên sát hại nô bộc cho hết giận.
Vân Y nghĩ cho dù hắn không giống lời đồn, nhưng cũng không khác biệt mấy. Dù sao một quân vương bị mất quyền lực, thật sự là không thể làm cho Vân Y có suy nghĩ tốt đẹp.
Nhưng, lúc này Vân Y dùng từ tốt đẹp để tả hắn cũng không đủ.
Đây là một thiếu niên hoàn mỹ, làm cho người ta muốn che chở.
Thiếu niên có một đôi mắt trong suốt như hồ nước. Lóe ra ánh sáng màu sắc xinh đẹp. Đôi mắt xinh đẹp như vậy, chỉ đáng tiếc bên trong lại đầy đau thương.
“Nhìn đủ chưa?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Nghe thanh âm này, Vân Y mới tỉnh ngộ lại, mình lại nhìn hắn đến thất thần.
Có lẽ đối với vật xinh đẹp, người ta muốn ngắm nhìn mãi. Mà đối với Bắc Dương, trong lòng Vân Y chỉ đơn giản là thích cái đẹp.
“Bộ dạng ngươi nhìn thật đẹp.”
Vân Y ăn ngay nói thật, không kiêng kỵ gì. Bởi vì nàng biết Bắc Dương không phải người giận lên sẽ giết lung tung.
“Ngươi nói như vậy, không sợ chọc giận ta sao?”
Nghe Vân Y nói, ánh mắt Bắc Dương khựng lại. Thật sự là hắn rất kinh hãi, nhưng giọng điệu của hắn lại bình thường, như đang nói chuyện không quan trọng.
Nghe Bắc Dương hỏi, Vân Y nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói:“Sẽ sao? Bắc Dương, ta tin tưởng một người trong lòng có tình yêu sẽ không hẹp hòi như vậy. Bởi vì sự hẹp hòi của hắn đều dùng cho tình yêu.”
Giống như nàng, để đạt mục đích, có thể buông tay với những thứ khác, không hề chú ý. Lòng của nàng đều ở trên người hắn, không có suy nghĩ khác.
Vân Y dứt lời, Bắc Dương nâng mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Thật lâu sau, trong ánh mắt Bắc Dương có cảm giác thoải mái.
Đối với việc Vân Y biết chuyện của hắn, hắn không sợ.
Bởi vì vào được Duyệt Cầm hiên, có cầm nghệ cao như vậy, làm sao có thể là người bình thường. Như vậy biết hắn là chủ nhân của Duyệt Cầm hiên cũng dễ như trở bàn tay.
Quan trọng nhất là, mục đích hắn đến đây.
Là địch, hay là bạn?
Nếu là địch? Như vậy hắn có nên ra tay hay không?
Nếu là bạn? Như vậy hắn có chút may mắn, có lẽ mọi chuyện sẽ có cơ hội xoay chuyển?
Thần sắc mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, giọng điệu vẫn đạm mạc nói:“Nói ra mục đích của ngươi?”
“Ta muốn Hồi Sinh thảo!”
Nghe đáp án, Bắc Dương cũng không kinh ngạc. Cho dù có mục đích như vậy, hắn cũng sẽ không quc kinh ngạc.
Ngược lại, mục đích này tiếp cận hắn, ngược lại càng làm cho hắn an tâm.
Chỉ là, Hồi Sinh thảo, mục đích này, không phải là không được!
“Ngươi dùng cái gì đến trao đổi?”
“Nói chuyện quan trọng đối với ngươi nhất!”
“Quan trọng nhất? Cái gì gọi là quan trọng nhất? Thứ quan trọng nhất đối với ta đã mất đi! Nàng không bao giờ trở lại bên cạnh ta!”
Nói đến này, Bắc Dương có vẻ kích động, trong giọng nói khẽ run run.
Nhìn Bắc Dương như vậy, trong lòng Vân Y khẽ đoán, trong đầu không tự giác nhớ lại một người.
“Vậy thì đoạt lại!”
Trong đầu Vân Y có suy nghĩ mơ hồ, ngoài miệng cũng đã nói ra.
Mà lúc Bắc Dương nghe Vân Y nói, đôi mắt hắn dại ra, sau đó lại hỏi lại:“Có thể chứ? Nhưng Nhu nhi nói nàng không thích ta, ta còn cơ hội gì? Nàng không thích ta, nàng muốn mạnh mẽ, có thể bảo vệ người của nàng. Nàng nói ta trẻ con, lúc nào cũng cần nàng nhường ta, nàng nói nàng mệt mỏi, nàng không cần ta.”
Bắc Dương càng nói càng lộn xộn, gần như là lầm bầm một mình.
Nhìn Bắc Dương như vậy, lại nghe hắn nói, Vân Y đã biết một chút.
Nhu nhi kia hẳn là nữ nhi của Thủy gia Thủy Nhu, là người ở Quỳnh Hoa Yến làm một khúc kinh diễm. Nữ tử kia có khí chất tự nhiên nhàn tĩnh, nữ tử tốt đẹp như vậy, làm cho Vân Y coi trọng
Nhưng Thủy Nhu tốt đẹp như vậy, lại để mặc cho hoàng đế Bắc Ngạo Thế lúc bệnh nặng gả cho Nhiếp chính vương Kim Dịch. Mà ngay từ đầu, nghe đồn Thủy Nhu thích Bắc Dương. Hơn nữa tiên đế cực kỳ coi trọng Thủy Nhu, nhưng cũng thật không ngờ trước khi tiên đế băng hà, Thủy Nhu đã gả cho Kim Dịch.
Mà đối với chuyện này, Bắc Dương cũng không để ý, bởi vì Bắc Dương không làm gì cả.
Bởi vậy, cũng có người nói kỳ thật Bắc Dương không có gì với Thủy Nhu. Nhưng, giờ phút này Vân Y biết hai người họ còn có rất nhiều ràng buộc.
Nàng biết Thủy Vhu nhất định cũng yêu Bắc Dương, nếu không làm sao có thể nói ra những lời như vậy. Thủy Nhu tính tình đơn thuần, nếu không phải cố ý, làm sao có thể nói ra như vậy.
Xem ra hai người kia nhìn như vô tình đã có tình.
Như vậy, nàng giúp bọn hắn thành thân, hắn đưa nàng Hồi Sinh thảo. Như vậy, coi như là đẹp cả đôi đường.
Nghĩ, thanh âm Vân Y trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một ít lo lắng.
“Nếu nàng không cần ngươi, sao có thể nói lời tàn nhẫn như vậy. Ngươi nghĩ lại tính tình của nàng xem, lúc đầu nàng đối với ngươi như thế nào? Nếu yêu, thì cứ yêu. Không nên dễ dàng buông tay, nếu không cuối cùng hai người sẽ bị tổn thương.”
Nói đến đây, trong lòng Vân Y cũng có chút xúc động.
Nàng cũng hy vọng hai người yêu nhau sẽ ở cùng nhau, chỉ là bọn hắn lại càng đau khổ.
Nghe Vân Y nói, ánh mắt Bắc Dương run rẩy một chút. Hắn cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một hồi, khi ngẩng đầu lên, lại hào sảng vô cùng. Miệng hắn khẽ cong, nói:“Nếu ý nguyện của ta đạt được, vậy ta sẽ đưa ngươi.”
Thanh âm Bắc Dương vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng giọng điệu cũng có chút mềm mại.
Bắc Dương nói xong, khóe miệng Vân Y cũng mang ý cười. Vân Y nhẹ nhàng giơ tay phải lên, làm tư thế vỗ tay. Nhìn động tác của Vân Y, Bắc Dương sửng sốt, nhưng khóe miệng cũng mang ý cười. Bắc Dương cũng bắt chước Vân Y, giơ tay trái lên, vỗ vào tay Vân Y.
Ba
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên. Giờ phút này, thanh âm như rơi vào đáy lòng.
Hai người nhìn ánh mắt của đối phương đều mang theo bất khả tư nghị cùng kinh ngạc.
Câu nói kia, sau này, Vân Y nhớ tới lúc đó, chỉ cảm thấy khi đó hai người đều còn trẻ, hết sức lông bông. Nhưng là, cũng may mắn khi đó có sự lông bông như vậy, sau này mới có hữu tình thâm hậu.
Thanh âm thanh thúy kia vang lên, cũng chứng kiến sinh tử của hai người.
Đôi khi, thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại cảm thấy đối phương sẽ không lừa mình. Có lẽ là đối phương cũng mang vẻ đau thương u sầu.
Không thể nói rõ vì sao, nhưng hai người tin đối phương tuyệt đối.
Bắt đầu giờ phút này, tranh đấu ở Bắc quốc thật sự bắt đầu.
Từ hôm nay, phong vân bắt đầu ở Bắc quốc, tranh đấu quyền lực, ai nổi ai chìm?
Chỉ có đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia, thủy chung thanh tỉnh nhìn mọi chuyện xảy ra.
Cuối cùng nên chọn tình hay chọn nước.
Kết cục của Bắc quốc do chính hắn chọn.
Hai người ở đây nói chuyện thật lâu. Đến khi lên đèn, Vân Y mới rời khỏi Duyệt Cầm hiên.
Trước kia, Vân Y không biết con người Bắc Dương ra sao, cho nên lựa chọn trước tiên đứng vững ở Bắc quốc, muốn cùng Bắc Dương đàm phán. Nhưng không như mong muốn, nàng cuối cùng lại đi nước cờ hiểm này. Kết quả, nước cờ hiểm này lại có tác dụng.
Chiếm được sự tin tưởng của Bắc Dương, hai người thương lượng kế hoạch sau này, nàng có thể tận tình trù tính, tận tình thi triển. Nàng sẽ nhanh chóng tiến vào trung tâm quyền lực của Bắc quốc.
Mà việc trước mắt phải làm là cuộc thi khoa cử nửa tháng sau.
Bước tiếp theo, cuộc thi khoa cử!
Thân ảnh màu lam đang đứng trước cửa sổ, làm cho Vân Y có cảm giác không khí xung quanh trầm xuống, lộ ra vẻ đau thương.
Trong lòng người này có rất nhiều tâm sự, hay là mất đi cái gì đó quan trọng.
Bắc Dương!
Thứ hắn mất, chắc là tình cảm chân thành!
Vân Y trong lòng có trực giác như vậy, bởi vì hơi thở này trên người hắn, làm cho nàng cảm thấy có chút quen thuộc. Từng, lúc rời bỏ Sở Hiên, nàng cũng từng bi thương như vậy.
Nhớ tới nam tử kia, Vân Y cảm thấy ngực có một trận đau. Bởi vì cảm xúc dạo động đột nhiên đến, hơi thở quanh thân Vân Y ảm đạm.
Tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của Vân Y, thiếu niên áo lam khẽ xoay người lại. Trong phút chốc, chỉ cảm thấy quang hoa lưu chuyển, dường như linh khí trong trời đất đều tập trung lên người hắn.
Tinh xảo, thanh tú.
Nếu mặc nữ trang vào, kia nhất định là khuynh quốc khuynh thành.
Tướng mạo của hắn phù hợp với cả nam lẫn nữ, xinh đẹp làm cho người ta không đành lòng hãm hại.
Nhìn khuôn mặt này, Vân Y thật sự rất khó tưởng tượng khi hắn làm đế vương.
Người này, chính là Bắc quốc hoàng đế hiện nay.
Nghe đồn hắn không quả quyết, quyền lực đều bị Nhiếp chính vương nắm giữ, hắn chỉ hữu danh vô thực.
Cũng nghe đồn hắn là hôn quân, bởi vì hắn không chiếm được quyền lực. Cho nên hắn cực kỳ giận, thường xuyên sát hại nô bộc cho hết giận.
Vân Y nghĩ cho dù hắn không giống lời đồn, nhưng cũng không khác biệt mấy. Dù sao một quân vương bị mất quyền lực, thật sự là không thể làm cho Vân Y có suy nghĩ tốt đẹp.
Nhưng, lúc này Vân Y dùng từ tốt đẹp để tả hắn cũng không đủ.
Đây là một thiếu niên hoàn mỹ, làm cho người ta muốn che chở.
Thiếu niên có một đôi mắt trong suốt như hồ nước. Lóe ra ánh sáng màu sắc xinh đẹp. Đôi mắt xinh đẹp như vậy, chỉ đáng tiếc bên trong lại đầy đau thương.
“Nhìn đủ chưa?”
Thanh âm lạnh lùng vang lên.
Nghe thanh âm này, Vân Y mới tỉnh ngộ lại, mình lại nhìn hắn đến thất thần.
Có lẽ đối với vật xinh đẹp, người ta muốn ngắm nhìn mãi. Mà đối với Bắc Dương, trong lòng Vân Y chỉ đơn giản là thích cái đẹp.
“Bộ dạng ngươi nhìn thật đẹp.”
Vân Y ăn ngay nói thật, không kiêng kỵ gì. Bởi vì nàng biết Bắc Dương không phải người giận lên sẽ giết lung tung.
“Ngươi nói như vậy, không sợ chọc giận ta sao?”
Nghe Vân Y nói, ánh mắt Bắc Dương khựng lại. Thật sự là hắn rất kinh hãi, nhưng giọng điệu của hắn lại bình thường, như đang nói chuyện không quan trọng.
Nghe Bắc Dương hỏi, Vân Y nhẹ nhàng nở nụ cười, sau đó thản nhiên nói:“Sẽ sao? Bắc Dương, ta tin tưởng một người trong lòng có tình yêu sẽ không hẹp hòi như vậy. Bởi vì sự hẹp hòi của hắn đều dùng cho tình yêu.”
Giống như nàng, để đạt mục đích, có thể buông tay với những thứ khác, không hề chú ý. Lòng của nàng đều ở trên người hắn, không có suy nghĩ khác.
Vân Y dứt lời, Bắc Dương nâng mắt, lẳng lặng nhìn nàng.
Thật lâu sau, trong ánh mắt Bắc Dương có cảm giác thoải mái.
Đối với việc Vân Y biết chuyện của hắn, hắn không sợ.
Bởi vì vào được Duyệt Cầm hiên, có cầm nghệ cao như vậy, làm sao có thể là người bình thường. Như vậy biết hắn là chủ nhân của Duyệt Cầm hiên cũng dễ như trở bàn tay.
Quan trọng nhất là, mục đích hắn đến đây.
Là địch, hay là bạn?
Nếu là địch? Như vậy hắn có nên ra tay hay không?
Nếu là bạn? Như vậy hắn có chút may mắn, có lẽ mọi chuyện sẽ có cơ hội xoay chuyển?
Thần sắc mang theo tia tìm tòi nghiên cứu, giọng điệu vẫn đạm mạc nói:“Nói ra mục đích của ngươi?”
“Ta muốn Hồi Sinh thảo!”
Nghe đáp án, Bắc Dương cũng không kinh ngạc. Cho dù có mục đích như vậy, hắn cũng sẽ không quc kinh ngạc.
Ngược lại, mục đích này tiếp cận hắn, ngược lại càng làm cho hắn an tâm.
Chỉ là, Hồi Sinh thảo, mục đích này, không phải là không được!
“Ngươi dùng cái gì đến trao đổi?”
“Nói chuyện quan trọng đối với ngươi nhất!”
“Quan trọng nhất? Cái gì gọi là quan trọng nhất? Thứ quan trọng nhất đối với ta đã mất đi! Nàng không bao giờ trở lại bên cạnh ta!”
Nói đến này, Bắc Dương có vẻ kích động, trong giọng nói khẽ run run.
Nhìn Bắc Dương như vậy, trong lòng Vân Y khẽ đoán, trong đầu không tự giác nhớ lại một người.
“Vậy thì đoạt lại!”
Trong đầu Vân Y có suy nghĩ mơ hồ, ngoài miệng cũng đã nói ra.
Mà lúc Bắc Dương nghe Vân Y nói, đôi mắt hắn dại ra, sau đó lại hỏi lại:“Có thể chứ? Nhưng Nhu nhi nói nàng không thích ta, ta còn cơ hội gì? Nàng không thích ta, nàng muốn mạnh mẽ, có thể bảo vệ người của nàng. Nàng nói ta trẻ con, lúc nào cũng cần nàng nhường ta, nàng nói nàng mệt mỏi, nàng không cần ta.”
Bắc Dương càng nói càng lộn xộn, gần như là lầm bầm một mình.
Nhìn Bắc Dương như vậy, lại nghe hắn nói, Vân Y đã biết một chút.
Nhu nhi kia hẳn là nữ nhi của Thủy gia Thủy Nhu, là người ở Quỳnh Hoa Yến làm một khúc kinh diễm. Nữ tử kia có khí chất tự nhiên nhàn tĩnh, nữ tử tốt đẹp như vậy, làm cho Vân Y coi trọng
Nhưng Thủy Nhu tốt đẹp như vậy, lại để mặc cho hoàng đế Bắc Ngạo Thế lúc bệnh nặng gả cho Nhiếp chính vương Kim Dịch. Mà ngay từ đầu, nghe đồn Thủy Nhu thích Bắc Dương. Hơn nữa tiên đế cực kỳ coi trọng Thủy Nhu, nhưng cũng thật không ngờ trước khi tiên đế băng hà, Thủy Nhu đã gả cho Kim Dịch.
Mà đối với chuyện này, Bắc Dương cũng không để ý, bởi vì Bắc Dương không làm gì cả.
Bởi vậy, cũng có người nói kỳ thật Bắc Dương không có gì với Thủy Nhu. Nhưng, giờ phút này Vân Y biết hai người họ còn có rất nhiều ràng buộc.
Nàng biết Thủy Vhu nhất định cũng yêu Bắc Dương, nếu không làm sao có thể nói ra những lời như vậy. Thủy Nhu tính tình đơn thuần, nếu không phải cố ý, làm sao có thể nói ra như vậy.
Xem ra hai người kia nhìn như vô tình đã có tình.
Như vậy, nàng giúp bọn hắn thành thân, hắn đưa nàng Hồi Sinh thảo. Như vậy, coi như là đẹp cả đôi đường.
Nghĩ, thanh âm Vân Y trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo một ít lo lắng.
“Nếu nàng không cần ngươi, sao có thể nói lời tàn nhẫn như vậy. Ngươi nghĩ lại tính tình của nàng xem, lúc đầu nàng đối với ngươi như thế nào? Nếu yêu, thì cứ yêu. Không nên dễ dàng buông tay, nếu không cuối cùng hai người sẽ bị tổn thương.”
Nói đến đây, trong lòng Vân Y cũng có chút xúc động.
Nàng cũng hy vọng hai người yêu nhau sẽ ở cùng nhau, chỉ là bọn hắn lại càng đau khổ.
Nghe Vân Y nói, ánh mắt Bắc Dương run rẩy một chút. Hắn cúi đầu, lẳng lặng suy nghĩ một hồi, khi ngẩng đầu lên, lại hào sảng vô cùng. Miệng hắn khẽ cong, nói:“Nếu ý nguyện của ta đạt được, vậy ta sẽ đưa ngươi.”
Thanh âm Bắc Dương vẫn lạnh lùng như vậy, nhưng giọng điệu cũng có chút mềm mại.
Bắc Dương nói xong, khóe miệng Vân Y cũng mang ý cười. Vân Y nhẹ nhàng giơ tay phải lên, làm tư thế vỗ tay. Nhìn động tác của Vân Y, Bắc Dương sửng sốt, nhưng khóe miệng cũng mang ý cười. Bắc Dương cũng bắt chước Vân Y, giơ tay trái lên, vỗ vào tay Vân Y.
Ba
Tiếng vỗ tay thanh thúy vang lên. Giờ phút này, thanh âm như rơi vào đáy lòng.
Hai người nhìn ánh mắt của đối phương đều mang theo bất khả tư nghị cùng kinh ngạc.
Câu nói kia, sau này, Vân Y nhớ tới lúc đó, chỉ cảm thấy khi đó hai người đều còn trẻ, hết sức lông bông. Nhưng là, cũng may mắn khi đó có sự lông bông như vậy, sau này mới có hữu tình thâm hậu.
Thanh âm thanh thúy kia vang lên, cũng chứng kiến sinh tử của hai người.
Đôi khi, thật sự rất kỳ quái, rõ ràng là lần đầu gặp mặt, nhưng lại cảm thấy đối phương sẽ không lừa mình. Có lẽ là đối phương cũng mang vẻ đau thương u sầu.
Không thể nói rõ vì sao, nhưng hai người tin đối phương tuyệt đối.
Bắt đầu giờ phút này, tranh đấu ở Bắc quốc thật sự bắt đầu.
Từ hôm nay, phong vân bắt đầu ở Bắc quốc, tranh đấu quyền lực, ai nổi ai chìm?
Chỉ có đôi mắt lạnh lùng trong trẻo kia, thủy chung thanh tỉnh nhìn mọi chuyện xảy ra.
Cuối cùng nên chọn tình hay chọn nước.
Kết cục của Bắc quốc do chính hắn chọn.
Hai người ở đây nói chuyện thật lâu. Đến khi lên đèn, Vân Y mới rời khỏi Duyệt Cầm hiên.
Trước kia, Vân Y không biết con người Bắc Dương ra sao, cho nên lựa chọn trước tiên đứng vững ở Bắc quốc, muốn cùng Bắc Dương đàm phán. Nhưng không như mong muốn, nàng cuối cùng lại đi nước cờ hiểm này. Kết quả, nước cờ hiểm này lại có tác dụng.
Chiếm được sự tin tưởng của Bắc Dương, hai người thương lượng kế hoạch sau này, nàng có thể tận tình trù tính, tận tình thi triển. Nàng sẽ nhanh chóng tiến vào trung tâm quyền lực của Bắc quốc.
Mà việc trước mắt phải làm là cuộc thi khoa cử nửa tháng sau.
Bước tiếp theo, cuộc thi khoa cử!
Tác giả :
Ngọc Khuyết