Thiên Tài Khí Phi
Chương 134
Edit: Sunny Út
Nghe được âm thanh quen thuộc, sắc mặt Lục Bình trắng bệch, tay run run.
Âm thanh này, rất quen thuộc.
Âm thanh này rất mỏng manh, nếu không nghe kĩ, sẽ không chú ý.
Nhưng bây giờ sao lại rõ ràng như vậy.
Có lẽ là bởi vì hai người dựa sát nhau quá, có lẽ lúc này phòng khá im lặng, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy, hơn nữa Mộc Văn võ công khá cao, có thể nghe được.
Lúc này Lục Bình không biết nên phản ứng như thế nào, nàng nên chạy đến để giấu, hay là làm lơ. Nhưng khi Lục Bình nâng mắt, nhìn Mộc Văn mang vẻ mặt bí hiểm nhìn mình, Lục Bình lập tức khẩn trương.
Lục Bình mặc dù bên cạnh Vân Y đã lâu, hơn nữa Vân Y cũng có dạy cho nàng một chút. Nhưng trong mắt Vân Y, Lục Bình hồn nhiên là điều đáng quý, cho nên Vân Y không dạy nàng nhiều. Vì vậy tính cách của Lục Bình vẫn không thay đổi.
Mà lúc này nàng lại đụng phải Mộc Văn, vậy thì không có sức phản kháng.
Mộc Văn là loại người nào?
Đó là con mọt sách của Mộc phủ, là người mà Kim Tử và mọi người trong Mộc phủ không để ý tới. Mọi người đối với hắn không hề e ngại. Ở Mộc phủ, Mộc Văn này chỉ để làm cảnh, trên thực tế không có uy hiếp gì. Tuy rằng Mộc Vũ cũng là bình hoa di động nhưng Mộc Vũ có mẫu thân lợi hại, có cậu lợi hại. Cho nên, Mộc Vũ không sợ, sau này hắn có người giúp. Nhưng Mộc Văn lại khác, mặc dù hắn giỏi văn chương, nhưng thành tựu trong tương lai cũng sẽ không cao. Dù Mộc Văn có đi thi khoa cử, có thể được thành tích tốt, nhưng không vượt qua được Mộc Bách Nhiên. Cho nên trong ba thiếu gia của Mộc phủ, địa vị của hắn thấp nhất.
Nhưng tam thiếu gia như vậy, lại thâm tàng bất lộ. Có thể nói, Mộc Văn như thế, Vân Y cũng không ngờ tới. Đến bây giờ, Vân Y không nghĩ mọi chuyện có sự can thiệp của Mộc Văn. Cũng bởi vì có sự can thiệp này, chuyện của hôm đó thật kì bí.
Người như vậy, ngủ đông như vậy, mưu lược tuyệt đối không thấp.
Mộc Văn như con sói lớn, Lục Bình chỉ là con thỏ nhỏ chống lại, kết quả rất rõ ràng.
Lục Bình bị hắn nhìn, tim đập thình thịch. Thầm nghĩ, bây giờ nên làm gì, mới có thể không để hắn phát hiện bí mật này?
Lục Bình vắt óc cũng không nghĩ ra cách gì, Mộc Văn cũng đã lên tiếng.
“Ngươi có thể viết thư báo bình an, nhưng nội dung phải được ta phê duyệt. Để ta xem, nếu không có vấn đề, ngươi có thể ra ngoài gửi thư.”
Nghe nói như thế, Lục Bình không biết nên vui hay buồn. Trong lúc nhất thời nàng thấy rõ thực lực của hắn, nàng không nói gì, nhưng hắn có thể biết nàng nghĩ gì. Nàng có ảo giác, tam thiếu gia của Mộc phủ lại có sự cường đại giống tiểu thư.
Người như vậy, làm cho Lục Bình ngạc nhiên vô cùng, nàng giương mắt đánh giá tam thiếu gia này, không phát hiện gì. Vẫn là bề ngoài giống nhau, nhìn qua vẫn rất ốm yếu. Chỉ là đôi mắt có chút khác, lúc này trong mắt hắn có nhiều tia sáng lóe ra, nhìn Lục Bình làm nàng hoảng hốt.
Mà Mộc Văn lại mở to đôi mắt vô tội, như đang dụ dỗ con thỏ nhỏ. Hắn cố gắng nhìn nàng, tin hắn, hắn là người tốt, sẽ tốt với nàng.
Mộc Văn thấy biểu tình biến hóa của Lục Bình, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng. Nhưng thấy ánh mắt hoảng hốt của Lục Bình, giống như đã nhìn rõ con người hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia sắc bén.
Nhưng sự biến hóa nhỏ này, nhanh chóng bị Mộc Văn che giấu. Mộc Văn vẫn mang bộ dáng ôn hòa, nhưng lại làm Lục Bình sợ hãi.
Lục Bình nghĩ, nhân lúc hắn vui vẻ, nhanh chóng báo bình an cho tỷ tỷ và tiểu thư. Bằng không, lỡ người kia đổi ý, nàng khóc không kịp.
Vì thế dưới ánh mắt ôn hòa của Mộc Văn, Lục Bình chạy nhanh đến cái bàn, cầm giấy, bắt đầu viết.
Lục Bình muốn báo bình an, còn giải thích chuyện đã xảy ra, cuối cùng còn nhắc nhở tiểu thư phải chú ý, cuối cùng, rồi lại lải nhải nói nhớ tiểu thư, mong tiểu thư cùng tỷ tỷ không cần lo lắng. Thượng vàng hạ cám, Lục Bình viết vài tờ giấy, mà lần này Lục Bình rất chú ý, trong thư chỉ viết ca ca mà không viết tiểu thư.
Lúc Lục Bình đem thư cho hắn xem, Mộc Văn không thể ức chế, khóe miệng run rẩy. Hắn nhớ rõ vừa rồi hắn chỉ cho nàng báo bình an, vì sao nàng nghe xong lại viết nhiều tờ giấy như vậy? Nhiều như vậy, đây là báo bình an sao.
Tuy rằng ức chế, nhưng bên ngoài vẫn cứ ôn nhu, cẩn thận nhận mấy tờ giấy, rồi nhìn qua. Sau đó, Mộc Văn dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt mong chờ của tiểu nha đầu đối diện, nghiêm túc nói:“Viết việc quan trọng thôi.”
Một câu này làm Lục Bình muốn khóc. Nàng viết lâu như vậy, cảm xúc dạt dào như vậy, cuối cùng lại nhận kết quả như vậy. Lục Bình nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời hắn, ngoan ngoãn viết phong thư thứ hai.
Rốt cục viết vô số phong thư, lúc Lục Bình không cầm bút nổi, Mộc Văn cũng có lương tâm, nói phong thư này có thể gửi.
Vì thế Lục Bình cao hứng nhìn Mộc Văn mang thư đi, trước khi đi, Lục Bình cẩn thận nói cho hắn cách dùng bồ câu đưa tin.
Khi Mộc Văn nhìn thấy, sự kinh diễm trong mắt hắn khó có thể che giấu. Mộc Văn thật sự khó có thể tưởng tượng lại có người nghĩ và làm được công cụ đưa tin như vậy. Cho dù hắn có bắt chước làm bồ câu đưa tin như vậy, hắn cũng không làm được. Bởi vì Lục Bình nghiêm túc nói với hắn, bồ câu đưa tin này không thể tùy tiện mở ra, nếu không sẽ làm thư từ bên trong bị hủy. Nghe nói như thế, Mộc Văn không thể không bái phục người phát minh. Quả thực là hiếm có trên đời.
Lúc Mộc Văn rời đi, khóe mắt thấy Lục Bình che dấu nụ cười đắc ý. Nhìn biểu tình như vậy, Mộc Văn liền cảm thấy buồn cười. Nha đầu này đừng cao hứng sớm vậy, chờ hắn đi xa, rồi mới làm vậy mới đúng. Khi hắn còn ở đây, mà có biểu tình như vậy, không phải đang nói cho hắn, phong thư này giấu diếm huyền cơ? Tuy rằng không cần nhìn biểu tình của nàng, hắn cũng đã nhìn ra.
Mộc Văn trở lại phòng, tìm giấy, tay viết vài chữ, sau đó dựa theo cách Lujch Bình chỉ mà gửi thư đi. Không phải hắn không muốn dùng cách khác, chỉ là căn bản hắn không biết ca ca cùng tỷ tỷ của nàng đang ở đâu.
Ca ca và tỷ tỷ của nàng không biết trốn ở đâu, Kim Tử phát động rất nhiều thế lực, Nhiếp chính vương cũng tham gia vào, nhưng cũng không tìm ra manh mối.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn đắc tội với người nhà tương lại, cho nên báo bình an là dĩ nhiên.
Mà bên kia, Mộc Văn vừa đi, Lục Bình mang tâm tình vui sướng, cười vui vẻ, lúc này nàng khá thông minh. Về sau, nếu tỷ tỷ nói nàng làm việc không dùng đầu óc, nàng cũng có thể phản bác lại. Nàng có động tay động chân trong phong thư kia. Nàng tin tưởng dựa vào sự thông minh của tiểu thư, nhất định có thể phát hiện bên trong lá thư này có chứa huyền cơ. Lục Bình đắc ý nghĩ kế hoạch hoàn mỹ của mình, thuận tiện suy nghĩ Mộc Văn kia khi biết mình bị xỏ mũi, sẽ có biểu tình gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, tâm tình của Lục Bình trở nên vô cùng tốt. (Út: hix, tỷ ơi, tỷ bị phát hiện từ lâu rồi, người ta là sói đó tỷ ~~)
Buổi tối, gió hiu hiu thổi, Vân Y ngồi trên bệ cửa, thân mình khẽ dựa vào cửa sổ, một chân đặt ở ngoài cửa sổ đung đưa.
Bởi vì thân thể của Vân Y đã khôi phục một ít, nên không ngủ trên giường hàn ngọc nữa. Vì thế chuyển ra, ở cạnh phòng Tư Cảnh Hiên.
Lúc được an bài ở đây, trong lòng Vân Y có chút không tự nhiên. Nhưng nàng cũng không có cách a, chủ nhân người ta yêu cầu như vậy, hơn nữa lại kiên định. Cho nên, cho dù không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở cạnh hắn.
Tối hôm nay, bầu trời cũng không có ánh trăng, cũng không có sao. Thiên không ảm đạm, giống như Vân Y giờ phút này tâm tình bình thường. Vân Y dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Giờ phút này, trong mắt Vân Y trong suốt như hồ nước, mang theo một cỗ xa xưa.
Vân Y nhìn thấy Tư Cảnh Hiên ở xa xa, nhất thời có chút ngây ngốc.
Nghe được âm thanh quen thuộc, sắc mặt Lục Bình trắng bệch, tay run run.
Âm thanh này, rất quen thuộc.
Âm thanh này rất mỏng manh, nếu không nghe kĩ, sẽ không chú ý.
Nhưng bây giờ sao lại rõ ràng như vậy.
Có lẽ là bởi vì hai người dựa sát nhau quá, có lẽ lúc này phòng khá im lặng, ngay cả tiếng tim đập cũng nghe thấy, hơn nữa Mộc Văn võ công khá cao, có thể nghe được.
Lúc này Lục Bình không biết nên phản ứng như thế nào, nàng nên chạy đến để giấu, hay là làm lơ. Nhưng khi Lục Bình nâng mắt, nhìn Mộc Văn mang vẻ mặt bí hiểm nhìn mình, Lục Bình lập tức khẩn trương.
Lục Bình mặc dù bên cạnh Vân Y đã lâu, hơn nữa Vân Y cũng có dạy cho nàng một chút. Nhưng trong mắt Vân Y, Lục Bình hồn nhiên là điều đáng quý, cho nên Vân Y không dạy nàng nhiều. Vì vậy tính cách của Lục Bình vẫn không thay đổi.
Mà lúc này nàng lại đụng phải Mộc Văn, vậy thì không có sức phản kháng.
Mộc Văn là loại người nào?
Đó là con mọt sách của Mộc phủ, là người mà Kim Tử và mọi người trong Mộc phủ không để ý tới. Mọi người đối với hắn không hề e ngại. Ở Mộc phủ, Mộc Văn này chỉ để làm cảnh, trên thực tế không có uy hiếp gì. Tuy rằng Mộc Vũ cũng là bình hoa di động nhưng Mộc Vũ có mẫu thân lợi hại, có cậu lợi hại. Cho nên, Mộc Vũ không sợ, sau này hắn có người giúp. Nhưng Mộc Văn lại khác, mặc dù hắn giỏi văn chương, nhưng thành tựu trong tương lai cũng sẽ không cao. Dù Mộc Văn có đi thi khoa cử, có thể được thành tích tốt, nhưng không vượt qua được Mộc Bách Nhiên. Cho nên trong ba thiếu gia của Mộc phủ, địa vị của hắn thấp nhất.
Nhưng tam thiếu gia như vậy, lại thâm tàng bất lộ. Có thể nói, Mộc Văn như thế, Vân Y cũng không ngờ tới. Đến bây giờ, Vân Y không nghĩ mọi chuyện có sự can thiệp của Mộc Văn. Cũng bởi vì có sự can thiệp này, chuyện của hôm đó thật kì bí.
Người như vậy, ngủ đông như vậy, mưu lược tuyệt đối không thấp.
Mộc Văn như con sói lớn, Lục Bình chỉ là con thỏ nhỏ chống lại, kết quả rất rõ ràng.
Lục Bình bị hắn nhìn, tim đập thình thịch. Thầm nghĩ, bây giờ nên làm gì, mới có thể không để hắn phát hiện bí mật này?
Lục Bình vắt óc cũng không nghĩ ra cách gì, Mộc Văn cũng đã lên tiếng.
“Ngươi có thể viết thư báo bình an, nhưng nội dung phải được ta phê duyệt. Để ta xem, nếu không có vấn đề, ngươi có thể ra ngoài gửi thư.”
Nghe nói như thế, Lục Bình không biết nên vui hay buồn. Trong lúc nhất thời nàng thấy rõ thực lực của hắn, nàng không nói gì, nhưng hắn có thể biết nàng nghĩ gì. Nàng có ảo giác, tam thiếu gia của Mộc phủ lại có sự cường đại giống tiểu thư.
Người như vậy, làm cho Lục Bình ngạc nhiên vô cùng, nàng giương mắt đánh giá tam thiếu gia này, không phát hiện gì. Vẫn là bề ngoài giống nhau, nhìn qua vẫn rất ốm yếu. Chỉ là đôi mắt có chút khác, lúc này trong mắt hắn có nhiều tia sáng lóe ra, nhìn Lục Bình làm nàng hoảng hốt.
Mà Mộc Văn lại mở to đôi mắt vô tội, như đang dụ dỗ con thỏ nhỏ. Hắn cố gắng nhìn nàng, tin hắn, hắn là người tốt, sẽ tốt với nàng.
Mộc Văn thấy biểu tình biến hóa của Lục Bình, trong ánh mắt hiện lên một đạo ánh sáng. Nhưng thấy ánh mắt hoảng hốt của Lục Bình, giống như đã nhìn rõ con người hắn, trong mắt hắn hiện lên một tia sắc bén.
Nhưng sự biến hóa nhỏ này, nhanh chóng bị Mộc Văn che giấu. Mộc Văn vẫn mang bộ dáng ôn hòa, nhưng lại làm Lục Bình sợ hãi.
Lục Bình nghĩ, nhân lúc hắn vui vẻ, nhanh chóng báo bình an cho tỷ tỷ và tiểu thư. Bằng không, lỡ người kia đổi ý, nàng khóc không kịp.
Vì thế dưới ánh mắt ôn hòa của Mộc Văn, Lục Bình chạy nhanh đến cái bàn, cầm giấy, bắt đầu viết.
Lục Bình muốn báo bình an, còn giải thích chuyện đã xảy ra, cuối cùng còn nhắc nhở tiểu thư phải chú ý, cuối cùng, rồi lại lải nhải nói nhớ tiểu thư, mong tiểu thư cùng tỷ tỷ không cần lo lắng. Thượng vàng hạ cám, Lục Bình viết vài tờ giấy, mà lần này Lục Bình rất chú ý, trong thư chỉ viết ca ca mà không viết tiểu thư.
Lúc Lục Bình đem thư cho hắn xem, Mộc Văn không thể ức chế, khóe miệng run rẩy. Hắn nhớ rõ vừa rồi hắn chỉ cho nàng báo bình an, vì sao nàng nghe xong lại viết nhiều tờ giấy như vậy? Nhiều như vậy, đây là báo bình an sao.
Tuy rằng ức chế, nhưng bên ngoài vẫn cứ ôn nhu, cẩn thận nhận mấy tờ giấy, rồi nhìn qua. Sau đó, Mộc Văn dở khóc dở cười nhìn vẻ mặt mong chờ của tiểu nha đầu đối diện, nghiêm túc nói:“Viết việc quan trọng thôi.”
Một câu này làm Lục Bình muốn khóc. Nàng viết lâu như vậy, cảm xúc dạt dào như vậy, cuối cùng lại nhận kết quả như vậy. Lục Bình nổi giận, nhưng cuối cùng vẫn phải nghe lời hắn, ngoan ngoãn viết phong thư thứ hai.
Rốt cục viết vô số phong thư, lúc Lục Bình không cầm bút nổi, Mộc Văn cũng có lương tâm, nói phong thư này có thể gửi.
Vì thế Lục Bình cao hứng nhìn Mộc Văn mang thư đi, trước khi đi, Lục Bình cẩn thận nói cho hắn cách dùng bồ câu đưa tin.
Khi Mộc Văn nhìn thấy, sự kinh diễm trong mắt hắn khó có thể che giấu. Mộc Văn thật sự khó có thể tưởng tượng lại có người nghĩ và làm được công cụ đưa tin như vậy. Cho dù hắn có bắt chước làm bồ câu đưa tin như vậy, hắn cũng không làm được. Bởi vì Lục Bình nghiêm túc nói với hắn, bồ câu đưa tin này không thể tùy tiện mở ra, nếu không sẽ làm thư từ bên trong bị hủy. Nghe nói như thế, Mộc Văn không thể không bái phục người phát minh. Quả thực là hiếm có trên đời.
Lúc Mộc Văn rời đi, khóe mắt thấy Lục Bình che dấu nụ cười đắc ý. Nhìn biểu tình như vậy, Mộc Văn liền cảm thấy buồn cười. Nha đầu này đừng cao hứng sớm vậy, chờ hắn đi xa, rồi mới làm vậy mới đúng. Khi hắn còn ở đây, mà có biểu tình như vậy, không phải đang nói cho hắn, phong thư này giấu diếm huyền cơ? Tuy rằng không cần nhìn biểu tình của nàng, hắn cũng đã nhìn ra.
Mộc Văn trở lại phòng, tìm giấy, tay viết vài chữ, sau đó dựa theo cách Lujch Bình chỉ mà gửi thư đi. Không phải hắn không muốn dùng cách khác, chỉ là căn bản hắn không biết ca ca cùng tỷ tỷ của nàng đang ở đâu.
Ca ca và tỷ tỷ của nàng không biết trốn ở đâu, Kim Tử phát động rất nhiều thế lực, Nhiếp chính vương cũng tham gia vào, nhưng cũng không tìm ra manh mối.
Hơn nữa, hắn cũng không muốn đắc tội với người nhà tương lại, cho nên báo bình an là dĩ nhiên.
Mà bên kia, Mộc Văn vừa đi, Lục Bình mang tâm tình vui sướng, cười vui vẻ, lúc này nàng khá thông minh. Về sau, nếu tỷ tỷ nói nàng làm việc không dùng đầu óc, nàng cũng có thể phản bác lại. Nàng có động tay động chân trong phong thư kia. Nàng tin tưởng dựa vào sự thông minh của tiểu thư, nhất định có thể phát hiện bên trong lá thư này có chứa huyền cơ. Lục Bình đắc ý nghĩ kế hoạch hoàn mỹ của mình, thuận tiện suy nghĩ Mộc Văn kia khi biết mình bị xỏ mũi, sẽ có biểu tình gì. Càng nghĩ càng cảm thấy mình thông minh, tâm tình của Lục Bình trở nên vô cùng tốt. (Út: hix, tỷ ơi, tỷ bị phát hiện từ lâu rồi, người ta là sói đó tỷ ~~)
Buổi tối, gió hiu hiu thổi, Vân Y ngồi trên bệ cửa, thân mình khẽ dựa vào cửa sổ, một chân đặt ở ngoài cửa sổ đung đưa.
Bởi vì thân thể của Vân Y đã khôi phục một ít, nên không ngủ trên giường hàn ngọc nữa. Vì thế chuyển ra, ở cạnh phòng Tư Cảnh Hiên.
Lúc được an bài ở đây, trong lòng Vân Y có chút không tự nhiên. Nhưng nàng cũng không có cách a, chủ nhân người ta yêu cầu như vậy, hơn nữa lại kiên định. Cho nên, cho dù không muốn, cũng chỉ có thể ngoan ngoãn ở cạnh hắn.
Tối hôm nay, bầu trời cũng không có ánh trăng, cũng không có sao. Thiên không ảm đạm, giống như Vân Y giờ phút này tâm tình bình thường. Vân Y dựa vào cửa sổ, ánh mắt nhìn xa xăm.
Giờ phút này, trong mắt Vân Y trong suốt như hồ nước, mang theo một cỗ xa xưa.
Vân Y nhìn thấy Tư Cảnh Hiên ở xa xa, nhất thời có chút ngây ngốc.
Tác giả :
Ngọc Khuyết